1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 284: 1, 2, 3, 4, 5

      Ánh sáng ở tòa nhà chếch chếch sáng lên cùng lúc với tòa nhà khác ở đối diện, cũng là đợt sáng sáng tắt tắt. Hướng chính diện với Tô Tô, cũng bắt đầu có ánh sáng.

      “1, 2, 3, 4, 5… có năm tay súng bắn tỉa được sắp xếp.”

      Khoảnh khắc trong miệng lẩm nhẩm đếm số ánh sáng, hiểu sao Tô Tô chợt có cảm giác kích động trong lòng, vành mắt cũng nóng lên. vào lúc tưởng rằng mình rơi vào hoàn cảnh tứ cố vô thân, thực ra xung quanh có rất nhiều người dõi theo. Những người đó bao gồm cả Diệp Dục và đồng đội của .

      cười, chống eo, đứng dậy cách khó nhọc, ưỡn bụng tới bên cạnh cửa sổ, đập vào cửa sổ ra hiệu tình hình giờ của rất tốt để Diệp Dục phải lo. Rồi sau đó quay người, đến bên cạnh chiếc giường mà Trạc Thế Giai trải cho , ngồi xuống bắt đầu chia bánh bao cho Trạc Thế Giai.

      lâu sau, Lý Tiểu Vũ cũng quay lại, cầm theo bọc khăn trải bàn. Mọi người đều biết tình thế cấp bách nay, sau khi Lý Tiểu Vũ ăn tạm cái bánh bao, uống chút nước của Tô Tô liền bắt đầu kết khăn trải bàn thành dây.

      Đợi tới khi Tô Tô và Trạc Thế Giai ăn xong, lúc họ chạy ra nhìn tình hình bên ngoài, zombie bên Tạ Hào Thế sắp lên tới tầng ba. Tất cả người của họ đều ở tầng cùng, dùng dị năng bổ xuống để giết zombie. Trong đó có dị năng giả hệ hỏa, liều mạng dùng lửa thiêu zombie để ngăn cho zombie trèo lên.

      nóc nhà, thi thể của mẹ Tạ nằm đó, Tạ Thanh Diễn mặt mũi ngơ ngác quỳ xuống bên cạnh mẹ Tạ. Phi Phi đứng bên cạnh Tạ Hào Thế, khuôn mặt hiền hậu, thúc đẩy sinh trưởng của cây đào. Cây đào đó lớn rất nhanh, nhưng ta chỉ muốn làm cho cành cây vững chắc nên cây đào chỉ phát triển bề ngang chứ cao lên mấy.

      “Mọi người nhìn này!” Tô Tô chỉ về cây đào mà Phi Phi thúc đẩy sinh trưởng ở bên ngoài cửa sổ, với Lý Tiểu Vũ và Trạc Thế Giai: “Tạ Hào Thế này chắc chắn biết bọn họ sớm muộn ở lại đó được, cũng chẳng còn đường lui nữa nên đặc biệt dặn dò Phi Phi tạo cái cây rồi leo xuống dưới.”

      Nghe Tô Tô , Lý Tiểu Vũ vội vàng bỏ chuyện tết dây xuống, tới bên cạnh cửa sổ nhìn, chẹp chẹp hai tiếng rồi : “Cái cây đó của ta sao có quả đào nào nhỉ? Nếu có mấy quả đào ăn giải quyết được hai vấn đề lớn nhất là ăn và uống rồi.”

      “Cái này hiểu, dị năng giả hệ mộc càng mạnh, những loại thực vật mà họ làm cho nó lớn nhanh đều cần đất mới có thể phát triển mạnh mẽ được. Giữa trung tòa nhà này lại mọc ra cái cây, trừ việc chứng minh dị năng hệ mộc của Phi Phi rất mạnh ra, cũng có tác dụng gì lắm.”

      Nếu Phi Phi muốn tạo ra quả, dựa vào cấp bậc dị năng giờ của Phi Phi, cành cây của cây đào mà Phi Phi thúc đẩy sinh trưởng cần phải được trồng trong đất, nếu chẳng qua cũng chỉ là cái cây có gốc, thể tạo nên thành tựu gì lớn lao.

      Nhưng với tình hình giờ của Tạ Hào Thế, rễ cây của Phi Phi nếu cứ tiếp tục phát triển xuống dưới. đến chuyện có cắm được vào đất , nếu có cắm được chăng nữa cũng chỉ dẫn thêm nhiều zombie trèo lên hơn mà thôi.

      Đương nhiên, nếu tất cả người của họ đều sang được tòa nhà khác cần quan tâm đến việc lũ zombie có trèo lên được hay . Tới khi đó Phi Phi cũng có thể tạo ra quả đào được rồi.

      Lý Tiểu Vũ nghe lời giải thích của Tô Tô nửa hiểu nửa , túm mớ tóc lòa xòa quay về chiếc giường đơn của . Sau đó ba người nghỉ ngơi lát, bốn người nước của Tô Tô quay về, sau khi đưa cho đống tinh hạch lớn liền quay lại tiếp tục công cuộc giành giật tinh hạch.

      Buổi chiều, Lý Tiểu Vũ xuống tầng, bắt con zombie sống theo lời dặn dò của Tô Tô, dùng ga trải giường quấn lại, ném ra ngoài cửa phòng tập nhảy. Các chuẩn bị nghỉ ngơi đêm, ngày mai bắt đầu lên tầng, trói zombie này vào sân thượng.

      Mặc dù Tô Tô cho Lý Tiểu Vũ và Trạc Thế Giai bắt zombie sống trói lên sân thượng làm gì, nhưng ý kiến của Tô Tô đưa ra, Trạc Thế Giai và Lý Tiểu Vũ chỉ cần làm theo là được.

      Tối đến lại ăn màn thầu, nhưng ba người chẳng ai than phiền câu nào, ăn xong mọi người nằm xuống nghỉ ngơi. Chẳng ai biết được ngày mai xảy ra chuyện gì, có thời gian nghỉ ngơi cố gắng nghỉ ngơi cho tốt, nếu ngày mai gặp phải chuyện gì nguy hiểm, vì nghỉ ngơi đủ nên tinh thần ổn phải làm sao?

      Màn đêm dần buông, bầu trời đêm, vầng trăng vừa to vừa trắng, ánh sáng bàng bạc của ánh trăng rọi qua cửa sổ vào phòng, khiến cho cả căn phòng trở nên sáng hơn. Tô Tô ngồi chiếc đệm, dựa lưng vào gương, gương phản chiếu lại ánh trăng sàn gỗ làm bầu khí đẹp đẽ vô cùng.

      Bên ngoài căn phòng đẹp đẽ này là đám zombie nhung nhúc đan xen chồng chéo lên nhau, tiếng kêu vang trời. Tựa chỉ giây sau có thể lắc họ ra khỏi phòng tập này vậy.

      cần phải nghi ngờ, nếu như số lượng zombie đủ nhiều có năng lực đẩy đổ cả tòa nhà!

      “Tô Tô, chúng ta chết ở đây sao?”

      Bên trái Tô Tô, Lý Tiểu Vũ nằm chiếc chăn trải giường, rất bình tĩnh, giọng hỏi.

      Tô Tô trả lời, biết có nên , lúc im lặng, Trạc Thế Giai nhắm mắt ở bên phải lật người, quay lưng về phía Tô Tô và Lý Tiểu Vũ, cách lý trí: “ mấy câu xui xẻo đó làm gì? khéo sáng sớm mai lũ zombie rút hết. Chúng ta chẳng có mấy cân thịt, chẳng bõ cho chúng dính răng, cứ vây quanh chỗ chúng ta thế này có lợi chút nào.”

      Tô Tô vẫn im lặng, nghĩ Trạc Thế Giai và Lý Tiểu Vũ tuy biểu sợ hãi ra, nhưng trong lòng đều hiểu, tình hình lần này nguy hiểm nhất từ khi mạt thế tới nay mà họ từng gặp phải.

      nằm được nên Tô Tô chỉ đành dựa vào gương, cảm thấy chán nản bên ngoài cửa kính sát nền rộng mênh mông, ở tòa nhà chếch phía tòa nhà chợt sáng lên quả cầu lửa. Quả cầu lửa to lắm, vừa đúng tầm mắt , cháy mãi tắt.

      Là Diệp Dục, Diệp Dục ở chếch với chỗ !

      Tô Tô ngồi thẳng người, nhìn quả cầu lửa cháy mãi tắt đó. rất muốn hỏi ăn gì chưa? Lúc mới ra ngoài, mẹ Tô chỉ mải nhét bánh bao vào ba lô của . Lúc Diệp Dục chỉ mang theo ba lô hành quân và cái lều, cùng lắm là bộ súng bắn tỉa. qua ngày đêm rồi, có thể vẫn chưa ăn gì rồi?

      Tô Tô chợt có linh cảm, còn chưa kịp định hình đó là linh cảm gì cái móc bắn sang, cắm thẳng vào tấm kính trong suốt. Tấm kính đó chớp mắt nứt thành những rãnh màu trắng.
      Parvarty thích bài này.

    2. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 285: quyết định ngủ

      Tô Tô chống eo đứng lên, Lý Tiểu Vũ và Trạc Thế Giai cũng vội vàng đứng dậy. Ba người lại gần nhìn, đằng sau chiếc móc đó có gắn sợi dây, tòa nhà phía chếch ở xa xa, quả cầu lửa đẩy chiếc túi màu xanh về phía này. Chiếc ba lô màu xanh trượt dây, trượt qua đầu đám zombie đến trước cửa kính của Tô Tô.

      Tô Tô cử người nước dùng nắm đấm bằng băng làm vỡ lỗ thủng cửa kính, rồi thò ra qua lỗ thủng cầm lấy chiếc ba lô màu xanh đó. nhìn về phía quả cầu lửa dần tắt, xoay người mở chiếc ba lô , bên trong là lương khô và thịt khô!

      “Ngốc hết chỗ , để lại mà ăn, đưa cho tôi làm gì?!”

      Tô Tô muốn nhét mấy gói lương khô trả Diệp Dục, chỗ còn rất nhiều bánh bao đủ cho ba người ăn mấy ngày liền. Mấy thứ này Diệp Dục để lại mà ăn, đưa cho làm gì?

      “Phụ nữ có thai phải giữ chế độ ăn có thịt. Cậu ấy cũng chỉ lo mang bầu, sợ ăn mỗi bánh bao, đủ dinh dưỡng.”

      Trạc Thế Giai đưa tay lên vỗ vai Tô Tô, quay người về ngủ tiếp. giờ Tô Tô là phụ nữ có thai, chẳng ai tranh chút thịt này của cả.

      Tô Tô cúi đầu, nhìn mấy gói thịt khô và lương khô trong tay mà thở dài. nghĩ chắc đây là tất cả số đồ ăn của Diệp Dục rồi, đưa tất cả cho mình ăn gì? Hay biết mình bị thương sắp chết nên ăn được những đồ này nữa?

      Đương nhiên Diệp Dục bị thương cũng là Tô Tô đoán. Khi ấy con ưng biến dị cấp hai nhanh như thế, biết có làm Diệp Dục bị thương .

      Tô Tô có vẻ quan tâm đến . đứng bên cạnh cửa sổ sát sàn, phỏng đoán khoảng cách từ tòa nhà này tới tòa nhà chếch kia. nghĩ với thực lực giờ của mình, có thể bắc chiếc cầu bằng băng qua bên đó rồi đón Diệp Dục sang bên này được ?

      Sau đó lại nhớ tới đôi cánh sau lưng của Lý Tiểu Vũ, từ đêm Lý Tiểu Vũ xuất , ấy thu đôi cánh đó lại. Mấy ngày hôm sau muốn mở đôi cánh đó ra cũng mở được. Có lẽ vì Lý Tiểu Vũ vẫn chưa kiểm soát được dị năng của mình nên cánh bướm mở ra được?

      đáng tiếc, nếu Lý Tiểu Vũ có thể mở được đôi cánh bướm đó, bay thẳng tới đón Diệp Dục là xong rồi. giờ máy bay vận tải cũng hết nhiên liệu, dựa vào cứu viện chắc là thể, Tô Tô chỉ có thể tự nghĩ cách.

      tại bụng mang dạ chửa, cử động tí là mệt. Nếu như là trước đây, cơ thể còn khỏe mạnh, chỉ ngày là bắc xong cầu băng, nhưng bây giờ … Tô Tô quay người về phía đệm của mình, quyết định ngủ !

      mơ màng ngủ được hai tiếng, tinh thần tốt hơn nên lúc dậy xem, liền nhìn thấy cái cây mà Phi Phi tạo ra cao đến hai tầng nhà. Nhóm Tạ Hào Thế đều trèo lên cây, tay còn phóng ra dị năng, ngừng chiến đấu. biết hai tiếng qua họ có dừng lại lần nào .

      “Tiểu Vũ, Tiểu Vũ, bác sĩ Trạc!” đưa tay đẩy Lý Tiểu Vũ và Trạc Thế Giai nằm hai bên, chờ Lý Tiểu Vũ dụi mắt tỉnh táo, Tô Tô với Lý Tiểu Vũ: “ nghe tôi này, giờ là nửa đêm, zombie mạnh hơn ban ngày, zombie bên ngoài nhiều thế kia, cứ kệ đám zombie ở ngoài phòng tập nhảy này , giờ theo tôi kiếm chút tinh hạch.”

      Dùng zombie để dẫn dụ quạ biến dị, bắt quạ ăn chắc chỉ là truyền thuyết. Tô Tô chắc chắn tại trời có quạ biến dị . nghĩ giờ phải gặp Diệp Dục trước mới được.

      Tô Tô vừa nghỉ được hai tiếng nên tinh thần tỉnh táo hơn chút, liền nghĩ đến việc làm cầu băng. Dựa vào năng lực của thể xong trong ngày được, làm chiếc cầu băng với khoảng cách xa như thế, giờ lại giữa hè, ngoại cảnh bên ngoài dễ làm cầu băng tan chảy.

      Có thể phải mất mấy ngày, trong những ngày này mong rằng Diệp Dục có thể gắng gượng được. Đừng để bị đói chết, cũng đừng để bị thương mà mất máu đến chết.

      bảo Lý Tiểu Vũ kiếm tinh hạch cho cũng vì nghĩ tới giờ phải tập trung là cầu băng, tiêu hao rất nhiều rất nhiều tinh hạch. Trong lúc đảm bảo cầu băng bị tan chảy, Tô Tô thể sai bốn người nước săn tinh hạch giúp được, chỉ có thể nhờ Lý Tiểu Vũ giúp .

      Lý Tiểu Vũ ngồi đệm ngơ ngác, thấy biểu cảm như sắp làm chuyện quan trọng của Tô Tô, liền gật đầu ngay tắp lự : “Được, tôi săn tinh hạch ngay!”

      “Tô Tô, tôi, ọe…”

      Trạc Thế Giai ở bên cạnh định hỏi Tô Tô rằng nên làm gì, nhưng vừa ngồi dậy chợt cảm thấy dạ dày cuộn lên, buồn nôn. ghé vào đệm, nôn trận. Dưới ánh trăng, khuôn mặt của Trạc Thế Giai tái nhợt, Tô Tô cau mày, với Trạc Thế Giai:

      sao thế?”

      sao, ọe…” Trạc Thế Giai vẫy tay, định an ủi Tô Tô rằng tưởng hai ngày nay ăn nhiều bánh bao nên dạ dày biểu tình, nhưng vừa há miệng ra là lại nôn ngừng.

      cứ nghỉ ngơi trước , phải làm gì đâu.”

      Tô Tô giơ tay, vỗ lưng Trạc Thế Giai, thầm đoán, phản ứng của Trạc Thế Giai có phải là mang thai rồi ? Nhớ lại mấy hôm trước, đêm Lý Tiểu Vũ xuất , dáng vẻ quần áo xộc xệch của Trạc Thế Giai và Hộ Pháp. Tô Tô nghĩ khả năng Trạc Thế Giai mang thai phải lên tới tám mươi chín mươi phần trăm.

      Trạc Thế Giai là bác sĩ sản khoa giỏi hơi nhíu mày. Sau khi nôn xong, đờ đẫn ngồi tại chỗ. cảm thấy dám tin, sờ cái bụng bằng phẳng dám hy vọng quá nhiều. từng thất vọng nhiều lần, chỉ sợ đây là giấc mộng.

      Tô Tô đứng dậy, vỗ vai Trạc Thế Giai, thấy có phản ứng trao đổi ánh mắt với Lý Tiểu Vũ. tới bên cạnh cửa sổ sát sàn, nhìn đống tinh hạch chất như ngọn núi ở bên cạnh, hai tay đưa lên, lòng bàn tay phát ra ánh sáng. Lớp kính trong suốt trước mặt đóng lớp băng dày, đằng sau cửa kính mọc ra cái ban công màu trắng làm bằng băng, từ phía bức tường bằng phẳng của tòa nhà.

      Lý Tiểu Vũ quay người xuống tầng, săn tinh hạch cho Tô Tô, Trạc Thế Giai ngồi im bất động tại chỗ. Cho tới khi ban công mà Tô Tô làm dài ra khoảng hai mét, ở tòa nhà đối diện bỗng vang lên tiếng nổ “bùm”. viên đạn khói màu xám bay từ cửa sổ lên trời cao.

      Viên đạn khói này Tô Tô nhận ra, lần trước trong khu an toàn, Diệp Dục bị người của Lã Ấn bao vây cũng bắn viên đạn pháo tín hiệu loại này. nghĩ quy mô của biển zombie này vượt xa lần nhóm Diệp Dục gặp ở Đức thành, có thể người của Diệp Dục phát tín hiệu cầu cứu, báo địa điểm cho đồng đội.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    3. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 286: Tình cảm cần thiết

      Nhưng vị trí của viên đạn khói đó phải ở tòa nhà của Diệp Dục, sau khi Diệp Dục đưa lương khô và thịt khô cho Tô Tô xong, bên chỗ trở nên im lặng, thấy có chút động tĩnh nào, cũng thấy xuất giết zombie.

      Tô Tô ngừng bắc cầu, cau mày. Trong thôn Bát Phương nay cũng có mười ba lính đặc công là dị năng giả, mười ba người này có máy bay vận tải, đến rồi có thể làm gì? thấy bên Tạ Hào Thế đông người như thế mà còn lo được sao?

      khu vực rộng lớn này, Vương Tử Kiều bị bao vây trong biển giòi cũng cảm nhận được chuyển động của đám giòi xung quanh. Cụ thể là đám giòi bao vây họ, có vẻ như trong ngày giảm rất nhiều. Sau khi vào đêm, biển giòi ở xa chỗ đó có xu hướng rút lui.

      phái người nghe ngóng, người vẫn chưa về. Cuối cùng dị năng giả có thể điều khiển động vật cho biết tất cả zombie đều lảo đảo về phía đông nam Tương thành. Xung quanh khu vực trung tâm, zombie chất thành biển, có vẻ như ở bên đó biến thành biển zombie tấn công nhóm người.

      Nên đám giòi ở khu an toàn bên này, bị zombie dẫn dụ, về phía đó ăn zombie. Mà lúc này chính là cơ hội thoát thân tốt nhất của họ.

      Vì thế Vương Tử Kiều và Lý Oánh bận rộn cả đêm, tập hợp người thường và dị năng giả lại, chia từng tốp bắt đầu chạy ra ngoài, chỉ sợ biển zombie vừa lui, biển giòi lại quay về chặn họ lại.

      “Ngoài những người thường có năng lực hoạt động bình thường, còn trăm người già và trẻ em. Những người này có đưa cả ?

      Đứng trong đội quân bận rộn thu dọn đồ, đằng sau Lý Oánh, có người mặc đồ đen, nhìn nhang nhác giống Chúa Tể Voldemort. nhìn cảnh chia cắt mẹ con, cười lạnh cái, rồi tiếp:

      “Phụ nữ giữ lại, có tác dụng với quân đội. Người già và trẻ con là gánh nặng.”

      “Đội trưởng Vương muốn đưa , tôi có thể làm được gì?”

      Lý Oánh quay người, thèm nhìn cặp mẹ con bị chia cắt kia, tiếng khóc thảm thiết vang lên. Đứa trẻ muốn xa mẹ, người mẹ cũng muốn xa con, vì thế đám lính cầm súng chỉ có thể mạnh mẽ cướp đứa trẻ trong lòng người mẹ ra, rồi giao chúng cho người già có khả năng hoạt động trông coi. Người già cũng khóc, trẻ con cũng khóc, người mẹ khóc, khóc đến mức khiến Lý Oánh cảm thấy phát phiền.

      “Xin lỗi tôi phải .”

      Người đàn ông có mũi chim ưng như Chúa Tể Voldemort cử động ngón tay, con rắn màu đỏ chui từ ống tay áo gầy gò của ra ngoài, cuốn vào cánh tay , thè cái lưỡi màu đỏ choét ra. chính là dị năng giả có thể sai khiến động vật cấp bậc cao hơn Lã Ấn kia, chỉ thấy :

      “Đồ ăn của chúng ta vốn đủ, nếu muốn xuống Xuân thành, đường lại xa. Người già và trẻ em chưa chắc chịu được khổ cực quãng đường xa như thế. Chi bằng tìm chỗ gần đây rồi đưa họ qua đó.”

      “Ý của , là đưa những người già và trẻ con này tới chỗ Tô Tô sao?”

      Lý Oánh vô tình quay đầu nhìn đứa trẻ hai tuổi đưa bàn tay bé lên vừa khóc vừa vẫy tay với mẹ nó, bà cụ ôm đứa trẻ đó chợt run tay, túm hụt khiến đứa trẻ bị ngã xuống. Đứa trẻ hai tuổi cũng lo có bị đau hay , đôi chân bé của nó cố gắng đuổi theo mẹ.

      Mà mẹ của con bé bị tên lính vác . Người mẹ bị lôi vẫn cứ dõi theo đứa con đuổi theo mình, giống như người sắp chết chợt bộc phát sức mạnh khiến người khác kinh ngạc, ta cố hết sức giãy giụa, miệng vừa khóc vừa gọi tên con .

      Sau đó, tên lính phía sau giơ báng súng lên, đập vào đầu mẹ đứa trẻ cho ngất .

      Đoạn còn lại, Lý Oánh xem nữa, ta cười lạnh, quay đầu nhìn “Chúa Tể Voldemort” : “Mấy con đàn bà này hiểu khóc cái gì chứ? Cuộc sống bên chỗ Tô Tô tốt hơn ở biển giòi này nhiều. Đưa con của họ đến bên đó, còn tốt hơn theo chúng ta nhiều.”

      ta nghĩ trẻ con còn bé, còn có mẹ trong mạt thế sống tiếp còn khó, ai thèm quan tâm tình thân có bị chia cắt hay ? Công dụng của con người đương nhiên cần đặc trưng, phụ nữ vô dụng phải dùng cơ thể để ủng hộ đàn ông, đàn ông dùng tính mạng để kiếm đồ ăn. Tình cảm cần thiết phải giảm bớt , càng ít càng tốt.

      Cách suy nghĩ này được tên “Chúa Tể Voldemort” vô cùng tán thưởng, hai người hợp lại, đem tất cả những đứa trẻ bị tách ra khỏi mẹ và người già quả tống lên chiếc xe, định chờ sau khi phá vòng vây đưa cả tới chỗ Tô Tô.

      Những dị năng giả Tạ Hào Thế để lại trong biển giòi, đợi lúc lâu. Ban đầu Tạ Hào Thế chiều tối chắc chắn về, bây giờ là nửa đêm rồi mà chưa thấy người về, biển giòi trong khu an toàn bắt đầu có chuyển hướng.

      Vì thế mọi người tập hợp lại, định theo hướng mà lũ giòi ở khu an toàn , để tìm Tạ Hào Thế.

      Các bên sớm bắt đầu rục rịch, người bên Sở Hiên cũng hành động rồi. Nhưng bọn họ thứ nhất chuẩn bị phương án rút lui, thứ hai cứu ai cả, họ chỉ có thể theo sau đám giòi, tranh thủ săn tinh hạch, chuẩn bị sau này dùng tinh hạch mua vũ khí và lương thực.

      đêm qua , cây đào của Phi Phi đúng là thể lớn hơn nữa, ta áp dụng nguyên tắc cơ bản, tạo ra cây dây leo chắc chắn nối sang tòa nhà gần nhất. Tạ Hào Thế sắp xếp người, vừa phòng thủ, vừa theo dây leo mà trèo sang tòa nhà gần nhất.

      Nhưng tòa nhà đó cũng chẳng cao mấy, vì đây là khu vực nội thành, xung quanh cũng có rất nhiều những tòa nhà cũ kĩ. Tòa nhà gần với Tạ Hào Thế nhất cũng chỉ cao hơn tòa tại chút.

      Số lượng zombie dưới đất tăng đến mức đáng sợ, Tô Tô nhìn thấy trong đám xác chồng chất, chợt xuất mấy zombie cấp ba, số lượng zombie cấp , cấp hai đáng nhắc tới. Tương đương với số lượng zombie phổ thông, số lượng zombie cấp cấp hai cũng lên tới hàng trăm.

      Tòa nhà của Diệp Dục vẫn có động tĩnh gì, nhưng ở dưới bốn tòa nhà khác lại có dao động dị năng phạm vi . Phỏng chừng bốn tay súng bẳn tia kia chịu được nên chạy ra săn tinh hạch rồi.

      Mà bụng Tô Tô to rồi, đứng lâu quá Tiểu Ái nghịch ngợm. cảm thấy nhớ Tiểu Ái, dám sử dụng quá đà dị năng của mình. Tốt nhất nên làm xong cầu băng sớm chút, thăm xem Diệp Dục sao rồi, cảm thấy hơi nóng ruột.

      Vì thế Tô Tô làm cầu băng chút lại nằm xuống nghỉ lát, ăn chút gì đó. đêm và buổi chiều trôi qua, ban công bằng băng ở tầng bảy sắp trụ được, liền tạo thêm chiếc cột xuống dưới, gia cố cho chiếc cầu chắc chắn hơn, nếu chỉ dài thêm chút nữa là chiếc cầu rơi xuống dưới.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    4. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 287: Cơn co giả

      Vì phải duy trì cây cầu băng bị tan trong thời tiết nóng nực, Tô Tô tiêu hao rất nhiều dị năng. núi tinh hạch hết hơn nửa sau buổi tối và buổi sáng. May có Lý Tiểu Vũ hỗ trợ săn tinh hạch, nếu tốc độ của Tô Tô bị chậm rất nhiều.

      Dựa vào tình hình sức khỏe bản thân, Tô Tô nghĩ tốn hai ba ngày mới dựng xong cầu, trong hai ba ngày đó lại phải đảm bảo cầu bị tan thành nước. Vì thế dị năng của phải tỏa ra ngừng.

      Còn Trạc Thế Giai bị Tô Tô đánh thức lúc nửa đêm hôm trước nôn lần, trưa chiều lại nôn lần nữa. Tô Tô cảm thấy Trạc Thế Giai có phản ứng mang thai. Nếu ấy mang thai đứa bé trong bụng Trạc Thế Giai yếu ớt hơn cả Tiểu Ái, vì thế chia thịt khô của Diệp Dục cho Trạc Thế Giai. Phụ nữ có thai phải được cung cấp đủ dinh dưỡng. Cầu băng phải vài ngày mới xong, hai người phụ nữ có thai này thể chỉ ăn bánh bao được.

      Trong ba người, Lý Tiểu Vũ là người duy nhất được ăn thịt khô nhưng rất hiểu lý lẽ. Giờ Tô Tô sắp sinh, Trạc Thế Giai lại có dấu hiệu mang thai, chỉ có Lý Tiểu Vũ là người khỏe mạnh lại trẻ trung, vì thế tranh thịt của họ. Kể cả bánh bao, Lý Tiểu Vũ cũng chỉ ăn bằng nửa mọi khi, cố gắng tiết kiệm hết mức có thể để đảm bảo đồ ăn cho Tô Tô và Trạc Thế Giai.

      Dưới hỗ trợ của mọi người, cây cầu băng của Tô Tô cũng đạt đến nửa chiều dài trong buổi tối ngày thứ hai. chuẩn bị nghỉ ngơi dây leo mảnh cuộn tới, mảnh đến mức gió thổi cũng có thể gãy.

      Tô Tô sửng sốt, đỡ bụng đứng cầu. Dưới kia là nhung nhúc zombie vươn cánh tay dơ bẩn lên, khao khát chờ Tô Tô sơ sảy trượt chân ngã. Tô Tô chỉ chăm chú nhìn sợi dây, đó có ba quả đào.

      Từ tòa nhà cách đó rất xa, người của Tạ Hào Thế quơ tay hét lên với Tô Tô, “Nước… nước… băng cũng được… đổi nước uống!!!”

      Chắc gì bọn họ có dị năng giả hệ thủy? Tô Tô nghi ngờ, nhớ ra Từ Thiếu Phong ở thôn Bát Phương. Vì Từ Thiếu Phong truyền lời cho Tạ Hào Thế xong muốn ở lại để gia tăng tình cảm với Quân Tửu nên tham gia lần hành động này.

      Nghĩ thế cũng đúng. Trong mạt thế, dị năng giả hệ thủy và hệ mộc bị liệt vào loại phụ trợ, người có dị năng yếu hiếm khi được đưa ra ngoài. Chỉ có số nhóm tiêu hao đáng kể tinh hạch để bồi dưỡng hai hệ này, vì chỉ cần có hai hệ này, bọn họ cần lo ăn uống.

      Vì thế Tạ Hào Thế dẫn theo dị năng giả hệ thủy cũng dễ hiểu.

      Tô Tô gật đầu, lật tay tạo ra ba khối băng dày. Phi Phi từ đằng xa ngồi xếp bằng, đưa tay điều chỉnh dây leo cuốn băng của Tô Tô , để lại ba quả đào.

      Tô Tô khó khăn vịn thành cầu, ngồi xuống nhặt ba quả đào lớn lên, vào phòng học nhảy rồi nhìn Trạc Thế Giai sầu lo suy nghĩ, đưa cho ấy quả:

      cũng là bác sĩ khoa sản, nếu mang thai cũng biết phụ nữ có thai phải giữ tư duy tích cực, cứ lo lắng như này là ảnh hưởng đến tính cách của con trẻ đấy.”

      Tô Tô biết Trạc Thế Giai lo lắng điều gì. ấy nhiều năm có con, giờ có phản ứng của người mang thai nhưng lại bị bao vây ở đây ra được; lòng nôn nóng muốn kiểm tra mà lại phải lo nghĩ u sầu. Phụ nữ có thai cần phải được bổ sung đủ chất, nhỡ mang thai mà ngày ngày chỉ ăn bánh bao thịt khô sao được?

      Trạc Thế Giai cũng biết Tô Tô phải nên điều chỉnh tâm tình, nhận lấy đào trong tay Tô Tô, thắc mắc:

      “Đào từ đâu ra thế?”

      “Từ mấy người bên kia biển zombie. Bọn họ có Phi Phi là dị năng giả hệ mộc nhưng có dị năng giả hệ thủy.”

      Tô Tô cắn quả đào tay, để lại quả thứ ba cho Lý Tiểu Vũ, cảm thấy giao dịch này tốt. Bên kia muốn có nước đổi đào sang, giải quyết được vấn đề ăn uống của họ. Bánh bao để lại, có thêm bữa ăn.

      Ăn đào xong, Tô Tô ngồi lên thảm nghỉ ngơi, dưỡng sức còn tiếp tục làm cầu. Lát sau, Lý Tiểu Vũ cầm tinh hạch quay lại, thấy đào thảm cũng hỏi nguồn gốc rồi với Tô Tô:

      “Hồi trước, tôi thấy thỉnh thoảng chim ưng của Lã Ấn cũng chủ động tấn công zombie. Tôi trói con zombie lên nóc nhà, xem có dụ được con chim đó qua đây để ăn .”

      Vốn Lý Tiểu Vũ biết Tô Tô bảo mình trói zombie để làm gì, nhưng tính thời gian biển zombie ở đây còn dài, nếu dùng zombie hấp dẫn chim đến để thịt chim cũng là cách kiếm ăn.

      ngờ lại trùng với ý tưởng của Tô Tô.

      Tô Tô tựa lưng, vuốt cái bụng căng phồng, nhíu mày gì, chỉ gật đầu với Lý Tiểu Vũ rồi khép hờ mắt ngủ.

      lúc sau, cảm thấy bụng mình co cứng lại, đau đến rên rỉ. Trạc Thế Giai lập tức lại gần xoa cái bụng, đặt tay kia lên lưng Tô Tô:

      “Đừng vội. Bụng hơi căng, có thể là co tử cung. Hít sâu vào, đừng ngồi, tốt nhất nằm xuống.”

      “Chắc sinh bây giờ chứ?”

      Lý Tiểu Vũ nghe Tô Tô rên rỉ hốt hoảng tiến đến. Trạc Thế Giai lắc đầu mắng:

      “Giờ còn chưa đến tám tháng, đứa bé còn quá. Đừng linh tinh làm Tô Tô hoảng hốt. Yên tâm, chỉ là cơn co giả bình thường thôi. Phụ nữ có thai tháng cuối thường có cơn co giả để chuẩn bị cho việc sinh em bé. Tô Tô có sức khỏe tốt, có thể chờ đến đủ ngày đủ tháng mới sinh. Đừng lo lắng, chúng ta thể hoảng loạn được, phải bình tĩnh.”

      Vào lúc này, cuối cùng Trạc Thế Giai cũng tìm được khí thế của vị bác sĩ chủ nhiệm khoa sản, càng hỗn loạn, càng khẩn cấp càng phải bình tĩnh.

      Tô Tô hít sâu, gật đầu. Chờ khi cơn co giả kết thúc, bụng còn căng nữa mới thở phào mỉm cười với Trạc Thế Giai. Vừa có chút chuyện luống cuống, may còn có Trạc Thế Giai ở bên.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    5. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 288: Tiến hóa lần hai

      Tô Tô nghĩ kiếp trước của mình sống trong hoàn cảnh như thế, chờ Tiểu Ái đủ tháng ra đời, kiếp này ăn ngon, uống đủ, ngủ đủ lại được như vậy sao? là người muốn làm mẹ, tình mẫu tử khiến người ta trở nên kiên cường. Lúc nào phải kiên cường? Chính là lúc này chứ lúc nào.

      nghỉ chút, bên Tạ Hào Thế lại tiếp tục cầu Phi Phi điều khiển dây mây đưa mấy quả đào sang chỗ Tô Tô, Tô Tô đưa cho họ mấy viên đá. Sau vài lần trao đổi đào như thế, đào bên chỗ Tô Tô có xu hướng ăn hết. nghĩ thầm, lại bị biển zombie bao vây thêm đêm, đợi tới khi đón được Diệp Dục, rồi bảo Phi Phi đưa chút gạo sang, sau đó bảo Diệp Dục nấu cháo cho và Trạc Thế Giai, Lý Tiểu Vũ ăn, cải thiện bữa ăn của thiếu nữ và phụ nữ có thai.

      Nghỉ ngơi chút, qua đêm lại thêm ngày nữa, cầu băng của Tô Tô cuối cùng cũng hoàn thành, nối từ tầng bảy tòa nhà của tới tầng bảy tòa đối diện. làm cầu rất rộng, đám zombie dựa sát vào mấy trụ cầu bên dưới bị đóng băng có khả năng hoạt động.

      Vì Trạc Thế Giai nghi ngờ có thai, chịu được cái lạnh của cầu băng. Dù là giữa hè nhưng cầu với người bình thường mà vẫn rét run! Thời kì đầu mang thai cần bổ sung khí huyết, nếu bắt đầu bổ sung đủ cho đứa trẻ, rất dễ bị sảy, nên Trạc Thế Giai thể bị lạnh.

      Tô Tô để Trạc Thế Giai ở lại phòng tập nhảy, còn mình đưa Lý Tiểu Vũ, mang theo mấy quả đào, xuyên qua cầu băng tới tầng bảy của tòa nhà chếch đó, tìm Diệp Dục.

      Theo như đêm hai ngày trước, cầu lửa mà Diệp Dục phóng ra có thể biết ấy ở khoảng tầng hai lăm hoặc hai tư hay hai sáu, chỉ khoảng ba tầng này. Vì thế Lý Tiểu Vũ dìu , ôm bụng, hai người vừa leo vừa nghỉ, chậm rãi hết cả buổi chiều mới lên tới tầng hai tư. Đây là tòa nhà thương mại mới xây, căn phòng này phá kiểu cũ để xây mới. Chỗ nào cũng có xi măng, đến cả phòng thô cũng phải, kính bên ngoài tường đều cũ lắm cả rồi, nhưng bên trong vẫn có những thứ chưa hoàn thiện, ví dụ rất nhiều chỗ còn lộ cả cốt thép ra ngoài.

      Tô Tô và Lý Tiểu Vũ tìm vòng quanh tầng hai tư, có. Ở tầng hai lăm, bên trong mấy bao tải xi măng nhìn thấy lều màu xanh bộ đội của Diệp Dục, có cả bộ súng bắn tỉa, mấy tấm da động vật và ít máu!

      “Tô Tô…”

      Nhìn thấy vệt máu nền xi măng, Lý Tiểu Vũ vội vàng gọi Tô Tô, Tô Tô nhìn sang thấy vết máu ngả màu, trong lòng giật thót. túm tay Lý Tiểu Vũ, rất chặt!

      “Sao ấy có thể xảy ra chuyện được chứ?!” Tô Tô cau mày, khuôn mặt trắng bệch, lẩm bẩm: “Nơi bắt nguồn của zombie như Đức Thành ấy còn vượt qua được, sao có thể chết bởi con chim chứ?”

      Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh, Tô Tô hít thở sâu, có sóng gió gì lớn mà chưa từng gặp? Càng hoảng loạn càng phải bình tĩnh.

      Tô Tô hít thở sâu vài lần, nhìn kỹ lại tấm da động vật dưới đất. Nó rất giống con ưng mà Lã Ấn hay đem theo, bên vẫn còn lông. Chắc là con chim đó bị Diệp Dục lột da, thế còn thịt? Có phải Diệp Dục ăn rồi ?

      Nghĩ đến điều này, Tô Tô vội vàng bảo Lý Tiểu Vũ mở lều ra. Lúc Lý Tiểu Vũ gấp gáp mở lều, Tô Tô có cảm giác, dám nhìn. sợ rằng nhìn thấy điều muốn nhìn.

      sợ rằng nhìn thấy Diệp Dục bị trọng thương thể chữa khỏi, khó khăn lắm mới vẽ xong kế hoạch tương lai cho mình và , nếu Diệp Dục chết phải tự lên kế hoạch lại. Quan trọng là Tiểu Ái rất thích cha nó, Tô Tô rất mong chờ bức tranh thân mật của Tiếu Ái và Diệp Dục.

      Giây phúc đó, cảm thấy bình thường mình hô to gọi với Diệp Dục giống như bạn bè. có việc gì cũng thích sai làm cái này cái kia, còn thường Diệp Dục chết . nên như vậy, dù gì Diệp Dục cũng là cha đẻ của Tiểu Ái, có ngốc, có phiền phức nữa, Tô Tô cũng phải đối xử tốt với hơn chút.

      “Tô Tô, Tô Tô, người ở trong này!”

      Lý Tiểu Vũ kéo khóa lều, hô lên mừng rỡ, Tô Tô mới phát mình nhắm chặt mắt, chờ tới khi mở mắt, nhìn thấy bên trong chiếc lều màu xanh bộ đội, Diệp Dục nằm đó. Diệp Dục còn mặc bộ rằn ri sa mạc lúc , người vẫn mặc giáp chiến thuật, trong tay còn cầm miếng thịt máu me nhớp nháp.

      Miếng thịt đó trong thời tiết oi nóng này, qua mấy ngày liền bốc mùi, nhưng Tô Tô lo lắng nhiều như thế, ưỡn bụng, khó nhọc vào trong lều, quỳ xuống bên cạnh Diệp Dục, đưa hai ngón tay ra trước mũi Diệp Dục, với Lý Tiểu Vũ:

      “Vẫn còn thở.”

      Sau đó kéo mi mắt Diệp Dục, đồng tử bình thường, mặt nóng lên, hơi thở bình thường. Tô Tô tức đến tát bốp vào mặt Diệp Dục cái, ngẩng đầu với Lý Tiểu Vũ:

      ấy sao, có thể ăn thịt con ưng biến dị cấp hai của Lã Ấn, lại còn nướng lên nên bị nhiễm virus mạt thế, tiến hóa lần hai.”

      Có lẽ cơ thể bắt đầu tiến hóa lần hai, con chim ưng biến dị cấp hai của Lã Ấn chỉ thêm cú hích, dù sao phản ứng giờ của Diệp Dục là tiến hóa lần hai.

      “Hả?”

      Lý Tiểu Vũ quỳ xuống bên ngoài chiếc lều, nhìn Diệp Dục nằm bên trong, thầm cười khổ trong lòng. Diệp Dục là dị năng giả hệ hỏa, ấy hoàn toàn có thể nướng thịt lên rồi ăn, sao phải ăn sống chứ?

      Được rồi, đó phải chuyện quan trọng, quan trọng là dị năng hệ hỏa của Diệp Dục rất mạnh rồi, ấy còn tiến hóa lần hai, tiến hóa thành dị năng gì chứ? Tô Tô muốn mượn dị năng hỏa của Diệp Dục để nấu cơm, chắc là thực được rồi?

      “Tiểu Vũ, có cõng được người đàn ông to cao thế này ?”

      Tô Tô nghĩ, chỗ này có mùi xi măng, lại có mùi máu tanh của động vật, dù sao cũng phải chỗ tốt, tốt nhất nên cõng Diệp Dục về. Hơn nữa Trạc Thế Giai còn ở đối diện, bốn người họ ra ngoài cùng nhau, thể hôm nay bỏ người, mai bỏ người được.

      giờ, tất cả dị năng của đều dùng để giữ cho cầu băng lâu nhất có thể nên khó có thể tạo ra người nước. Tạo ra được chiếc cầu băng lớn như thế hao tổn rất nhiều năng lượng dị năng, nếu giờ tạo ra người nước, cũng thể sai nó cõng Diệp Dục về, nên Tô Tô chỉ có thể nhờ Lý Tiểu Vũ giúp.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :