1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 279: Lề mề

      Có lẽ, con chim tối qua Lã Ấn thả ra thăm dò thấy ở đây có nhiều zombie như vậy. Cho nên khó khăn lắm bọn mới thoát khỏi biển giòi chạy ra ngoài, nhưng lại phát con đường phía trước lại có rất nhiều zombie. Trong lòng Lã Ấn cảm thấy kỳ lạ, chỉ thấy chiếc xe thiết giáp ở giữ đoàn xe, bỗng nhiên mở nắp xe màu xanh thẫm ra. con chim sơn ca biến dị màu đỏ từ trong đó bay ra, lao vút lên trời xanh.

      Đó chính là con chim tối qua Tô Tô nhìn thấy.

      Có lẽ Lã Ấn cũng phát ra chuyện này có chút kỳ lạ, muốn thả con chim kia thám thính tình hình.

      Tô Tô lo lắng thay Diệp Dục, biết có thấy con chim kia cản trở chuyện của mình mà bắn lén nó !!!

      Nhưng có lẽ nghĩ nhiều rồi. Diệp Dục hiểu các chiến thuật tác chiến hơn nhiều. Mặc cho con chim kia tự do bay lượn dò xét hoàn cảnh xung quanh, cũng hề có động tĩnh gì.

      lúc sau, Tô Tô nhìn thấy thấy Tạ Thanh Diễn thò đầu ra từ nóc xe thiết giáp. bị trói gô cổ, chéo cánh tay ra sau lưng, tóc dài ngang vai cũng cắt, bay loạn trong gió. thò đầu ra, hét to với mấy chiếc xe của người sống sót ở phía trước: “, sĩ quan chỉ huy bảo đừng giở trò nữa, mau chóng để ông ấy rời . , cứu em. đừng giở trò nữa. Tính mạng của mẹ và em đều nằm trong tay đấy!!!”

      Trong chiếc xe Jeep màu đen cùng, Tạ Hào Thế từ trong bước ra, đôi mắt sắc ben quay đầu lại nhìn Tạ Thanh Diễn, cười lạnh, cất cao giọng :

      “Sĩ quan chỉ huy, tôi đưa ra ông ra khỏi biển giòi đưa ông ra. Bây giờ, ông cũng ra ngoài rồi, thả thím và em trai tôi ra trước .”

      Tạ Thanh Diễn đứng xe thiết giáp im lặng trong phút chốc, cơ thể run rẩy, khóc lóc : “, xin rộng lòng giúp đỡ, giúp sĩ quan chỉ huy xử lý sạch đám zombie này trước . Ông ấy , đừng cho rằng ông ấy biết. Đám zombie này là do sáng nay phái người dẫn dụ đến, chẳng qua là muốn ngăn cản ông ấy tiếp tục về phía trước. , đừng hại chúng em nữa. Mau bảo chiếc xe đầu đừng dẫn dụ zombie nữa!”

      Cái tên Tạ Thanh Diễn này!!! Tạ Hào Thế ràng cứu và mẹ , lại hại họ?! Chưa chắc Tạ Hào Thế cứ để cho Lã Ấn áp giải Tạ Thanh Diễn và mẹ Tạ như ý muốn của Lã Ấn là tốt?! Đây phải là hại Tạ Hào Thế và mẹ Tạ ư???

      Tô Tô ở phía sau cửa sổ lắc đầu, chỉ cảm thấy kiếp này Tạ Hào Thế chỉ e bị Tạ Thanh Diễn và mẹ liên lụy đến chết!

      Lại nhìn Tạ Hào Thế mím chặt môi, gương mặt tuấn nghiêm lại, nhìn Tạ Thanh Diễn đứng xe thiết giáp, biểu cảm tức giận, buồn bã lại biết phải làm sao. tự cứu mình, cũng có cách nào đưa ra quyết định tàn nhẫn, tổn hại tính mạng của Tạ Thanh Diễn và mẹ Tạ được. càng cam tâm để Lã Ấn lấy họ ra để bắt bí mình.

      Vì vậy, lần này, cho dù Tạ Thanh Diễn oán hận cũng được, để ý đến cũng được, nhất định phải cứu hai mẹ con họ ra, đồng thời bắt Lã Ấn phải chết ở đây!

      Thấy Tạ Hào Thế hành động, chỉ phái số ít người , chứ có ý nhào ra giết zombie, cây súng cắm thẳng vào dưới cằm Tạ Thanh Diễn. Đồng thời, mẹ Tạ cũng bị lôi đầu lên, bà khóc lóc gọi Tạ Hào Thế :

      “Hào Thế, con , con , đừng quan tâm đến mẹ và em nữa. Lã Ấn phải là người. Nếu như con bị ép buộc, còn khổ hơn Phi Phi, sống bằng chết!”

      Phi Phi? Sao lại sống bằng chết?! Tô Tô nhớ ra dị năng giả hệ mộc tên là Phi Phi kia, hình như là trong những người rất sùng bái Tạ Thanh Diễn.

      Cuối cùng, ta bị Tạ Thanh Diễn bán cho Lý Oánh. Bây giờ rơi vào trong tay tay Lã Ấn, dùng mọi cách khiến Phi Phi sống bằng chết?

      Sau đó, dường như những lời của mẹ Tạ khiến Lã Ấn kích động. Cũng biết ở trong xe thiết giáp làm gì với Tạ Thanh Diễn, chỉ nghe thấy Tạ Thanh Diễn la hét như giết lợn, vừa la hét vừa gào lên với Tạ Hào Thế: “Bảo mở đường, đừng có giở trò nữa, nghe thấy sao? nghe thấy sao? nhất định phải làm, nhất định phải chặn đường sĩ quan chỉ huy sao? Tôi đau khổ thế này, tất cả đều tại , đều tại !!!”

      Bây giờ, đau khổ như vậy lẽ nào phải vì do ham vinh hoa phú quý, chủ động chạy đến bên Lã Ấn muốn chức quan mà tạo thành ư???

      Ở sau cửa sổ, Tô Tô cười chế giễu, thấy vẻ mặt Tạ Hào Thế lúc lạnh lùng cứng rắn, lúc mềm yếu, giống tức giận vì lời của Tạ Thanh Diễn lại nhẫn tâm thấy mẹ Tạ gào khóc. Tô Tô nhìn mất hết kiên nhẫn, biết cái gia đình họ Tạ này rốt cuộc muốn lề mề đến lúc nào?!

      Chỉ nghe thấy Tạ Hào Thế lạnh lùng : “Lã Ấn, tôi tuân thủ giao ước, đưa ông đến đây. Ông thả thím và em trai tôi ra. Hôm nay, tôi và ông còn liên quan gì nữa. Nếu ông vẫn muốn lấy họ để khống chế tôi hôm nay, ông đừng hòng thoát khỏi đây!”

      Tạ Hào Thế cũng có kiên định của mình. Hôm nay để Lã Ấn đưa Tạ Thanh Diễn và mẹ Tạ từ đây về sau, chỉ có thể trở thành tay sai của . Cho nên, dù thế nào, Tạ Hào Thế cũng nhất định phải bắt Lã Ấn thả hai mẹ con họ ra trước !

      Ở bên trong xe thiết giáp, Tạ Thanh Diễn vẫn kêu gào thảm thiết, mắng chửi Tạ Hào Thế là loại táng tận lương tâm. Mẹ Tạ ngừng gào khóc, luôn miệng bảo Tạ Hào Thế , mặc kệ mẹ con họ. Lã Ấn dường như muốn dùng cách này để đánh giằng co lần cuối cùng với Tạ Hào Thế. Nhưng hiểu sao, zombie bị người của Tạ Hào Thế dẫn dụ kéo đến ngày càng nhiều, ngày càng dày đặc. Chỉ bất cẩn chút, e rằng biến thành biển giòi mini.

      trời, con chim sơn ca biến dị bay qua bay lại, kêu “chiêm chiếp”, giống như nhắc nhở Lã Ấn, nếu còn binh đoàn zombie phía trước kéo đến, lúc đó e rằng vừa mới thoát ra khỏi biển giòi lại bị vây trong biển zombie.

      Dự cảm lành trong lòng Tô Tô càng lúc càng mạnh. đứng sau cửa sổ, hận thể bổ chiếc xe thiết giáp kia của Lã Ấn ra. là lúc nào rồi, Tạ Hào Thế còn lề mề cái gì chứ? lúc nữa, e rằng biển giòi xong đến, và nhóm người Diệp Dục phải trước khi chúng đến mới được.

      Sau đó, nghe thấy tiếng cười ha ha của Lã Ấn vang ra từ trong xe, “Nếu như tôi thả Tạ Thanh Diễn và thím của cậu, hôm nay tôi cũng chưa chắc được. Chi bằng thế này , cũng ta làm giao dịch công bằng. Tôi thả người, giữ người, lần này cậu để tôi qua, còn về chuyện sau này, sau này tính.”

      Tạ Hào Thế gì, đứng bên xe Jeep, đưa lưng về lũ zombie ồ ạt kéo đến. Sau lưng là dị năng giả đứng thành vòng, chế đám zombie phía trước. Tạ Hào Thế suy nghĩ về điều kiện Lã Ấn , rốt cuộc là tốt hay xấu.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    2. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 280: Cắn lưỡi tự sát

      Trong khi Tạ Hào Thế im lặng suy nghĩ, đột nghiên mẹ Tạ hét lên tiếng, cũng biết Lã Ấn làm gì với bà ở trong xe. Tạ Hào Thế lập tức nghiêm mặt, gật đầu, cắn răng : “Được! Tôi đồng ý. Ông thả thím tôi ra trước !”

      , thả em trước , thả em trước !”

      Tạ Thanh Diễn vừa nghe Tạ Hào Thế thả mẹ Tạ, nước mắt nước mũi ròng ròng. Trước thời khắc sống còn này, bộc lộ ra hết những suy nghĩ xấu xa trong lòng, quả thực ai nấy nghe xong đều cảm thấy chán ghét. Mẹ Tạ mặt đầy sửng sốt, gương mặt đẫm nước mắt dám tin quay đầu lại nhìn đứa con mà mình rứt ruột đẻ ra.

      Mặc dù bà cũng chuẩn bị bảo Tạ Hào Thế cứu con trai mình trước, nhưng lời này lại phát ra từ miệng Tạ Thanh Diễn khiến trái tim bà vô cùng đau đớn.

      Tạ Hào Thế cũng chán ghét, liếc mắt nhìn Tạ Thanh Diễn, kiên quyết , “Thả thím tôi ra trước, tôi để ông qua!”

      được!”

      Hai chữ này truyền ra từ trong xe thiết giáp. Xem ra, mọi người đều biết Tạ Thanh Diễn ham sống sợ chết. Ngay cả Lã Ấn cũng biết, đối với Tạ Hào Thế, mẹ Tạ quan trong hơn nhiều so với cái tên Tạ Thanh Diễn kia. Nếu như thả mẹ Tạ ra, nếu như Tạ Hào Thế màng đến sống chết của Tạ Thanh Diễn, nuốt lời xông lên giết chết Lã Ấn. Khả năng này hoàn toàn có thể xảy ra!

      . Con . Con trai. Con !” gương mặt gầy gò của mẹ Tạ, lên đau lòng và hối hận. Bà rơi hai hàng nước mắt nóng hổi, nhìn Tạ Hào Thế ở phá trước, mặt trắng bệch, ráng cười , “Hào Thế, con là đứa trẻ tốt, là thím liên lụy con, thím có lỗi với con. Lần trước, thím nên chỉ nghĩ đến tính mạng của Thanh Diễn mà suy nghĩ cho con, đưa con đến chỗ Sở Hiên. Bây giờ, thím rơi lại vào tay Lã Ấn, đều là thím liên lụy con.”

      Trong mắt mẹ ta lên tuyệt vọng, đợi Tạ Hào Thế kịp phản ứng, bà điên cuồng gào lên tiếng, há miệng phun ra ngụm máu. Có vẻ bà rất muốn cắn lưỡi tự sát.

      Tạ Hào Thế mở trừng mắt, và mọi người xung quanh đều sững người trong giây lát. Chỉ thấy Tạ Thanh Diễn ở trong xe bị mẹ Tạ phun ngụm máu đầy mặt. kinh ngạc quay đầu lại, thấy hình ảnh mẹ ruột của mình liên tục phun ra máu.

      Lúc đó, Tạ Thanh Diễn sợ hãi hét lên, đồng thời Tạ Hào Thế cũng hành động. quả cầu điện phóng thẳng đến chiếc xe thiết giáp kia. Mười mấy dị năng giả trong những chiếc xe Jeep trước và sau xe thiết giáp xông ra. Người của Tạ Hào Thế cũng xông ra. Hai bên xông vào đánh nhau.

      Người xông vào đánh nhau, zombie đương nhiên có ai khống chế. Song bởi vì dị năng giả xông vào đánh nhau diện rộng, zombie tạm thời tiến sát lại gần được mà thôi.

      Tô Tô ở trong phòng thấy thế, tức giận giật đứt rèm cửa, quay người lại lại mấy vòng trong phòng. Tình thế này căn bản cần nhìn cũng biết chắc chắn tạo thành biển zombie. Được thôi, được thôi. đương nhiên cũng ủng hộ Tạ Hào Thế và Lã Ấn đối chọi với nhau. Nhưng Tạ Hào Thế thực quá lề mề nếu như động thủ sớm chút, cò kè mặc cả với Lã Ấn số lượng zombie vây đến còn có thể ít hơn chút.

      Bây giờ, người Tạ Hào Thế muốn cứu cũng cứu được, còn đợi sau khi mẹ Tạ cắn lưỡi tự sát mới động thủ, lãng phí bao nhiêu nhân lực và vật lực, kết quả vẫn thất bại. Tạ Hào Thế nên xem xét lại kế hoạch hành động lần này của mình. Sai lầm lớn nhất là ở chỗ nào!!!

      bãi đất trống, quả cầu điện của Tạ Hào Thế thực ra tạo ra tổn hại quá lớn với xe thiết giáp. Dù sao, Lã Ấn muốn lại ở mạt thế, chiếc xe thiết giáp được lắp đặt lại làm sao bảo vệ mình được? Làm sao bắt giữ con tin được chứ? Chỉ thấy quả cầu điện màu tím bắn ra, hai bánh xe thiết giáp xẹp xuống, Tạ Thanh Diễn đập đầu “cốp” cái vào nắp xe.

      Lúc này, Tạ Hào Thế nhanh chân bước lên xe thiết giáp, tóm được Tạ Thanh Diễn, ném vài quả cầu điện vào trong xe. Tô Tô ở bên trong cửa sổ, thầm khen ngợi chiêu này hay, chắc chắn có thể phóng điện giật chết Lã Ấn. Nhưng lại nhìn thấy trong cảnh tượng hỗn loạn, người đàn ông mặc quần áo bình thường, bước ra từ chiếc xe Jeep cuối cùng, trong tay túm lấy Phi Phi. lợn dụng lúc hỗn loạn, xuống xe, chạy đến chỗ ít zombie nhất.

      Tạ Hào Thế cởi dây trói cho Tạ Thanh Diễn, cúi đầu bế mẹ tô miệng đầy vết mau lên. Nhìn quanh lượt trong xe, Tạ Hào Thế hề nhìn thấy bóng dáng của Lã Ấn? Chỉ có dị năng giả bình thường mặc trang phục của Lã Ấn, mặt còn đeo bị mắt màu đen cho ra dáng mà thôi.

      Tên dị năng giả đó và hai tên dị năng giả lái xe thiết giáp đều bị Tạ Hào Thế phóng điện chết.

      Trong khung cảnh hỗn loạn, người xông vào đánh nhau, lũ zombie bị ai khống chế nhào về phía trước. Chỉ loáng, giết chết mấy mạng người, Lã Ấn biết đâu rồi. Lúc này Tạ Hào Thế còn tâm trạng tìm Lã Ấn nữa. Trong lúc cúi đầu ôm mẹ Tạ vào lòng Diệp Dục hành động.

      biết từ tòa nhà cao tầng nào, viên đạn bắn ra, “phiu” cái trúng vào cánh của con chim sơn ca bay. Con chim kia chỉ trúng đạn chết, kêu thất thanh mấy tiếng. Diệp Dục lại bắn thêm phát nữa trước sau hai phát đủ để tìm ra ai là Lã Ấn. Chính là người đàn ông mặc quần áo bình thường túm Phi Phi chạy về phía trước.

      Chỉ thấy dừng lại, ném Phi Phi mặt đất, hai tay ôm mắt, vô cùng hét lên “A A”. đến hai giây sau, súng bắn tỉa của Diệp Dục vẫn chưa ngắm chuẩn đầu Lã Ấn túm Phi Phi ở dưới đất dậy, xoay người, lôi ta chắn trước mặt mình.

      bầu trời, tiếng chim ưng kêu lên thảm thiết. Tô Tô đứng ngoài quan sát chỉ thấy con chim ưng kia từ cao lao xuống phóng thẳng đến ô cửa sổ của tòa cao ốc nào đó.

      Tiêu rồi, Diệp Dục bắn liên tiếp hai phát để tìm ra Lã Ấn, cũng làm lộ chỗ của mình.

      Trái tim Tô Tô lập tức đau nhói, trực giác mách bảo Diệp Dục có thể bị thương, liền có chút lo lăng. Ngón tay khẽ động, đóng băng mười mét, lớp băng trắng xóa mặt đường bắt đầu ngưng tụ. Nhưng đóng băng đến chỗ Lã Ấn phía sau biết từ tòa cao ốc nào lại bắn ra phát súng, găm thẳng vào sau đầu xuyên qua mi tâm của , sượt qua vai của Phi Phi, máu băn tung tóe, tanh ngòm.

      trường chỉ có tay bắn tỉa là Diệp Dục!

      Tô Tô thầm vỗ tay tán thưởng, tạm ngừng phóng dị năng đóng băng mười mét, đưa mắt nhìn về phía Tạ Hào Thế chỉ thấy ôm mẹ Tạ cắn lưỡi tự sát, vẻ mặt đầy đau thương. Mẹ Tạ vừa phun máu vừa vào tai Tạ Hào Thế mấy câu. Sau đó bà nghiêng đầu, nhìn Tạ Thanh Diễn, chỉ tay về phía , trợn mắt rồi trút hơi thở cuối cùng.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    3. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 281: Zombie đến rồi

      Tạ Thanh Diễn ở bên cạnh bị Tạ Hào Thế nhấc lên như nhổ cỏ, túm cổ từ trong xe ra ném xuống đất. Đối diện với cảnh người đánh người, zombie ai quan tâm, chỗ nào cũng hỗn loạn, ngoài biểu cảm sợ hãi ra chẳng hề buồn cho mẹ Tạ chút nào.

      Tô Tô cười lạnh, mẹ Tạ chết rồi, để lại cái của nợ còn sống này làm gì?

      bắt ấn hoa lan, bắn chiếc kim băng to như con ruồi trâu về phía đầu Tạ Thanh Diễn, chiếc kim băng đó gần chạm vào huyệt thái dương của Tạ Thanh Diễn bị luồng lưới điện của Tạ Hào Thế chặn lại.

      Trong hỗn loạn, ta ôm thi thể của mẹ Tạ, đưa mắt nhìn về phía Tô Tô khởi động năng lượng. Trong đôi mắt tràn đầy đau khổ, ta chầm chậm lắc đầu, tỏ ý cảnh cáo Tô Tô được giết Tạ Thanh Diễn!

      Nhưng Tô Tô nghe Tạ Hào Thế sao? Loại người cặn bã như Tạ Thanh Diễn, những gì thể vừa rồi chưa đủ khiến tất cả mọi người thất vọng sao? Tô Tô nhìn Tạ Hào Thế qua lớp rèm cửa, trong đôi mắt lóe sáng, mấy chục cây kim bằng băng to như con ruồi trâu bay thẳng về phía Tạ Thanh Diễn.

      “Tô Tô!!!”

      Tạ Hào Thế hét lên, tiếng hét tức giận và đầy đau khổ, ta cẩn thận đặt mẹ Tạ trong lòng xuống, hai tay hướng về phía trước. chiếc lưới điện mở rộng, cản lại mấy chục chiếc kim băng của Tô Tô, kim băng chạm vào lưới điện tạo thành mấy chục ánh lửa, rồi biến mất trong khí.

      Có lẽ Tạ Hào Thế kiểm soát được năng lượng, cũng có thể muốn cho Tô Tô lời cảnh báo. Chiếc lưới điện sau khi cản mấy chục chiếc kim bằng băng của Tô Tô hề được thu lại, mà cứ lao thẳng về phía Tô Tô.

      Tô Tô giật mình, đưa tay kéo Lý Tiểu Vũ vội vàng lùi sau hai bước, sau đó xoay người ra khỏi phòng. liền gặp Trạc Thế Giai ở ngoài cửa cách tình cờ, trong tay Trạc Thế Giai còn cầm máy đo huyết áp, thắc mắc nhìn Tô Tô, rồi hỏi:

      “Tô Tô, định đâu?”

      “Giết người!”

      xong, Tô Tô mang theo cảm xúc tức giận, gọi hai người nước ra chuyển chướng ngại vật chặn trước rạp chiếu phim tư nhân, bước nhanh ra ngoài.

      Khoảnh khắc kéo tay Lý Tiểu Vũ, quay người ra khỏi cửa sổ, ở tòa nhà nào đó, Diệp Dục vốn sắp xếp để bắn lén Lã Ấn, tay bóp cổ con ưng chết, tay chỉnh súng, bắn về phía bàn tay của Tạ Hào Thế. Viên đạn đó sượt qua lòng bàn tay tạo ra lưới điện của Tạ Hào Thế, tỏ ý cảnh cáo, Tạ Hào Thế ở trong tầm ngắm, cứ thử làm Tô Tô của bị thương xem?

      Tạ Hào Thế cau mày, băng tay bị bắn sượt qua rồi mới nhận ra, giờ chắc Tô Tô bụng to lắm rồi, động tác cũng nhanh như trước. Lưới điện tạo ra rất nguy hiểm với Tô Tô, Tô Tô chưa chắc tránh được.

      Vì thế lưới điện sắp chạm đến cửa sổ chợt biến mắt trong khí.

      Chỉ trong vài phút, Tô Tô giày vải, mặc váy bầu sáng màu, ưỡn bụng bầu khỏi rạp chiếu phim tư nhân. Cửa ra vào là cửa kính xoay, có hai zombie vào trong, chúng ngu ngốc chỉ muốn lao lên trước mà biết theo cửa xoay vòng tại chỗ.

      Dường như ngửi thấy mùi của Tô Tô, con zombie trong cửa xoay lập tức quay người, về phía Tô Tô, trong miệng phát ra tiếng kêu “è è”. Nào ngờ, con dừng lại, con đằng sau bị kẹt trong cửa xoay, chỉ có thể vội vàng đến sốt ruột.

      Chờ tới khi con zombie đầu tiên lảo đảo từ cửa kính ra, con đằng sau mới có thể tiếp, theo sau con thứ nhất. Hai zombie lảo đảo về phía Tô Tô, sau đó là con thứ ba, sau con thứ hai vào trong…

      Tô Tô đứng im tại chỗ, lạnh mặt nhìn chúng. Lý Tiểu Vũ đằng sau lưng lo lắng Tô Tô bụng to, cử động tiện, cầm con dao vội vàng xông lên. nhìn thấy zombie xếp hàng dài rất trật tự.

      Lý Tiểu Vũ cầm dao lên trước, dao zombie, chém xong đầu của zombie, con thứ hai liền tiến lên chờ chém.

      Tô Tô đứng sau lưng Lý Tiểu Vũ nhìn, giờ ấy cũng là dị năng giả rồi, sức khỏe tốt hơn trước, hơn nữa vũ khí trong tay Lý Tiểu Vũ là vũ khí sắc bén chuyên dùng chém zombie mà Thầy Bói đặc biệt chế tạo. Chém zombie đối với Lý Tiểu Vũ như chém rau mà thôi.

      Chỉ có điều hàng rau này dài quá, hàng dài zombie chờ được chém mặc dù cũng có cảm giác vui vẻ, nhưng đối với Tô Tô muốn ra ngoài giết Tạ Thanh Diễn, đủ kiên nhẫn chờ Lý Tiểu Vũ giết hết zombie. từ sau lưng Lý Tiểu Vũ thò đầu nhìn ra ngoài cửa ra vào, zombie bên ngoài càng ngày càng đông. Chẳng cần người nào dẫn dắt, zombie ở rất nhiều khu đều được tín hiệu kêu gọi của đồng loại, đương nhiên đều di chuyển tới đây.

      Tô Tô đành tạm gác lại ý muốn giết Tạ Thanh Diễn, với Trạc Thế Giai đằng sau mình, “Tôi đoán, chúng có thể tạo ra đợt tấn công. chuẩn bị , chúng ta lên .”

      Biển giòi phiền thế nào biển zombie cũng thế.

      xong Tô Tô liền tạo ra bốn người nước, cầm dao bằng băng, quyết đoán xông lên trước, hai ba bước xử lí gọn ghẽ zombie, tiện thể nhặt tinh hạch. Tô Tô vẫy tay cái, rồi được Trạc Thế Giai và Lý Tiểu Vũ dìu lên tầng an toàn.

      Đối với biển zombie mà , tầng hai phải quá an toàn, biển zombie chỉ có hai con zombie cấp cao xuất . Có cả zombie dị năng, có cả zombie tốc độ nhanh, Tô Tô còn từng gặp cả loại zombie nhảy cao. Dù người thường có trốn đến tầng năm, sáu cũng vẫn bị con zombie nhảy cao đó bắt được ăn thịt mất.

      Nên khi lên tầng hai, đến cửa rạp chiếu phim tư nhân, Tô Tô bảo Lý Tiểu Vũ vào lấy đồ ăn và đồ đạc của họ cầm lên thẳng đến tầng bảy cho an toàn.

      Tầng bảy là lớp học chuyên dạy nhảy, bên trong trừ phòng để tiếp khách, còn lại là phòng dạy nhảy rất rộng. Ban ngày cần bật đèn, trong phòng cũng sáng rồi, qua lớp cửa kính sát nền, có thể nhìn mồn tình hình bên dưới.

      “Ở đây ! Cao hơn nữa tôi kiểm soát được người nước nữa.”

      Kiểm soát dị năng cũng có khoảng cách, khoảng cách càng xa càng tốn nhiều dị năng hơn. Tô Tô ưỡn bụng đến cửa sổ sát nền, nhìn con đường xa xa phía dưới, con đường đông nghịt zombie tới đây. Mà ở phía dưới, Tạ Hào Thế buông cánh tay, cố gắng khiêng thi thể của mẹ Tạ lên vai.

      Có vẻ như Tạ Hào Thế cũng biết zombie sắp tấn công.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    4. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 282: Xuề xòa chút cũng được

      Nhìn thấy số lượng zombie ngày nhiều, zombie từ chỗ ngoặt cuối đường di chuyển về phía này, con đằng trước bị con đằng sau đẩy ngã. Ở phía xa còn nhìn thấy zombie chen chúc nhau, nổi, ngã nhào xuống, rồi nhanh chóng bị con khác bước qua. Có zombie còn bị ngã ngửa ra, có con còn lăn dưới đất. Chúng giống như sóng biển, cơn sóng sau nối tiếp cơn sóng trước, ngày càng mãnh liệt hơn.

      Người của Tạ Hào Thế và của Lã Ấn cũng đấu dị năng với nhau nữa, có lẽ họ cũng nhìn thấy số lượng zombie ngày càng nhiều, cảm giác giết mãi hết. Tình hình bất ổn đương nhiên thể tự tiêu diệt lẫn nhau, nên đành phải cùng nhau đối phó với zombie, mọi người đồng tâm hiệp lực rút lui vào tòa nhà đối diện.

      Vì tinh mắt nên Tô Tô nhìn thấy lúc Tạ Hào Thế khiêng thi thể của mẹ Tạ, tiện tay lôi Tạ Thanh Diễn . Nhưng Tạ Thanh Diễn lại đưa tay gạt tay Tạ Hào Thế ra, bàn tay đó của Tạ Hào Thế đỏ đỏ, có vết thương , bị Tạ Thanh Diễn gạt tay liền yếu ớt buông xuống. Sau đó ta như phát điên, đưa tay túm cổ áo Tạ Thanh Diễn, lôi Tạ Thanh Diễn vào trong tòa nhà đó.

      “Đáng đời, để nếm thử cảm giác của loại người biết điều đó!”

      Tô Tô tự lẩm bẩm mình, dựa vào cửa kính nhìn xuống, phải Tạ Hào Thế thích bảo vệ Tạ Thanh Diễn sao? Bị Tạ Thanh Diễn đập vào tay rồi, ha ha ha!

      “Tô Tô, zombie phía dưới ngày càng nhiều.”

      Bên cạnh, Lý Tiểu Vũ cũng như Tô Tô, hai tay bám cả vào cửa kính, khuôn mặt lo lắng nhìn về con đường xa xa. Trước đây mỗi khi gặp phải zombie, chỗ zombie đó giết xong, đám còn lại ở xa xa cũng chỉ có cảm giác bất lực, nhưng tình hình lần này có vẻ nhưng zombie ở xa ngày càng tụ lại đông hơn.

      “Tất cả biển zombie đều như thế, giống như sóng biển vậy, hết đợt này đến đợt khác. vừa giết xong đám, lại phát ra vẫn còn đám khác ở sau.” Tô Tô bình tĩnh nhìn sang Lý Tiểu Vũ lo lắng, rồi : “Có thể chúng ta còn phải ở đây vài ngày nữa, lát nữa chúng ta chỗ khác tìm vài thứ như chăn với đồ ăn.”

      Biển zombie thể nào sớm chiều giải quyết được, cũng phải chuyện ngày ngày hai, biển zombie nhóm Diệp Dục gặp ở Đức thành đều là biển zombie quy mô , có khi bằng nửa số mà nhóm Tô Tô gặp lần này. Nhưng biển zombie quy mô như thế cũng phải lần lớn nhất mà Tô Tô gặp, nên bình tĩnh làm chỗ dựa tinh thần cho Lý Tiểu Vũ và Trạc Thế Giai.

      Lần này họ ra ngoài, thực ra cũng chuẩn bị ở ngoài nhiều ngày, chỉ chờ Diệp Dục ám sát Lã Ấn xong liền quay về thôn Bát Phương, nên lần này mang theo nhiều đồ ăn. Đồ ăn ở mấy tòa nhà quanh đây phỏng chừng cũng bị Tạ Hào Thế khoắng sạch từ trước rồi, Tô Tô là dị năng giả hệ thủy, và Lý Tiểu Vũ, Trạc Thế Giai lo thiếu nước uống, nhưng đồ ăn phải làm sao?

      Diệp Dục biết bị bao vây ở chỗ này phải làm sao? Còn nữa xung quanh đây chắc hẳn có rất nhiều tay súng bắn tỉa nấp, những ngày tới họ ăn gì, uống gì? Đó đều là vấn đề nan giải!

      Diệp Dục máy bay vận tải hết nhiên liệu rồi, họ phải chờ cứu viện, cũng biết phải chờ tới bao giờ. Cứu viện chắc tới thôi, giờ họ muốn làm chính là cố gắng chịu đựng vài hôm trước khi cứu viện tới.

      Nghe lời nhắc nhở của Tô Tô, Lý Tiểu Vũ và Trạc Thế Giai chia nhau tìm chăn, đồ ăn… Chỗ đầu tiên họ tìm chính là lớp học nhảy này, bên trong phòng học trống , ngoài mấy tấm gương lớn ở tường cũng chỉ có sàn gỗ, chẳng có gì cả. Nhưng trong phòng nghỉ của giáo viên, Lý Tiểu Vũ tìm được mấy tấm chăn trải giường.

      Trạc Thế Giai ôm ba bốn tấm chăn trong tay, đưa lên mũi ngửi, có mùi lắm. liền trải ra đất cho Tô Tô nằm, trải cho Tô Tô ba bốn tấm, rồi thử độ đàn hồi, cau mày :

      “Cháu ngủ ở đây , dù trả ba tấm rồi nhưng vẫn cứng lắm, bằng nhà mình.”

      “Cháu sao, có thể khắc phục được.” Tô Tô quay đầu nhìn Trạc Thế Giai bận rộn lại lại như chú ong chăm chỉ, liền cười : “Trong mạt thế, nào có để ý nhiều thế, xuề xòa chút cũng được mà.”

      xong, Lý Tiểu Vũ cầm ba chiếc ba lô vào, vừa ngồi xuống sàn là bắt đầu sắp xếp đồ trong ba lô. Bên trong ba chiếc ba lô đều là đồ của ba người họ, kem đánh răng, bàn chải, cốc, khăn mặt v.v… còn có cả bộ đồ sạch để thay.

      Còn có ít đồ ăn họ đem theo trước khi ra ngoài, bánh bao chay trong ba lô của Tô Tô nhiều nhất, đều là bánh bao mẹ Tô hấp cho trước khi . Ở thời đại này, con trai con ra ngoài, người yên tâm nhất chính là mẹ. Dù Tô Tô có hứa hẹn thế nào, chỉ ra ngoài hai đêm nhưng mẹ Tô vẫn nhét cho ba lô to đầy bánh bao chay.

      Trong ba lô của Lý Tiểu Vũ có ít đồ ăn vặt, đều là đồ sản xuất từ trước mạt thế. Tâm tính ấy vẫn là đứa trẻ chưa lớn, nên đồ ăn vặt đều là ít cơm cháy, gậy cay.

      Ba lô của Trạc Thế Giai là cái to nhất trong ba người, đồ bên trong cũng nhiều nhất, nhưng chút đồ ăn nào. Bên trong toàn là đồ khử trùng, dụng cụ y tế. Tô Tô tò mò thò cổ ra nhìn vào trong ba lô của Trạc Thế Giai, nhíp, kìm, dao, dao phẫu thuật, dung dịch Iodine, cồn, bông băng y tế, miếng dán vết thương, khẩu trang y tế, găng tay y tế dùng lần…

      “Đây là tất cả đồ của chúng ta.” Lý Tiểu Vũ ngồi quỳ xuống đất, nhìn Tô Tô và Trạc Thế Giai, khuôn mặt nghiêm túc, “Vừa rồi tôi thăm dò tầng tầng dưới lượt, tầng dưới là lớp học thêm của bọn trẻ, ngoài các loại đồ chơi và sách bài tập, chẳng có gì cả. Tầng nhà hàng ăn, đồ ăn cũng có nhưng để lâu đều bị hỏng rồi, đồ để được cũng bị những người khác đem hết.”

      “Vậy… phải làm sao?”

      Trạc Thế Giai ngỡ ngàng, mạt thế mà trải qua cũng chưa từng gặp tình huống bị nhốt ở nơi tìm được chút đồ nào như thế này.

      Lý Tiểu Vũ khuôn mặt nghiêm trọng, lắc đầu, nhìn về phía Tô Tô. Tô Tô ưỡn bụng bầu, đứng cạnh cửa sổ, vì thế Lý Tiểu Vũ đành phải đứng lên, nhìn xuống tầng. Ở tòa nhà đối diện, Tạ Hào Thế và các dị năng giả của dọn dẹp zombie ở tầng hai.

      Nhưng số lượng zombie quả quá nhiều, vừa xử xong đám zombie này, lại có đám khác phải xử lý, đợt sóng zombie thứ hai lại bò lên. Xác zombie chất thành đống, zombie ở tầng dưới quơ tay, sắp leo lên cửa sổ tầng hai.

      Tình hình trước mắt, Tạ Hào Thế phải nhanh chóng lên tầng ba, nếu zombie chồng lên zombie nhanh chóng ào ra từ bốn phía.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    5. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 283: Sống tiếp mới là điều chính đáng

      Vì nhóm Tô Tô trèo cao hơn, người cũng ít hơn, mùi con người nhạt hơn phía Tạ Hào Thế nên zombie tụ về bên này nhiều. Nhưng số lượng vẫn rất lớn, còn có xu hướng chồng lên nhau!

      “Tình hình này chúng ta ra ngoài được rồi. Giờ bụng còn to nữa, tiện chạy nhảy.” Lý Tiểu Vũ nhìn ngọn núi zombie ở dưới rồi quay sang nhìn Tô Tô, khuyên: “ Tôi biết thích chờ cứu viện, nhưng vì đứa trẻ trong bụng, chúng ta chỉ có thể chờ Diệp Dục nghĩ cách cứu chúng ta ra.”

      “Tình hình này, Diệp Dục cũng thể đến được.”

      Tô Tô dựa vào cửa sổ sát sàn, yên lặng nhìn biển zombie cuồn cuộn ở dưới tầng. Dù dị năng của Diệp Dục có là lửa, có thể dùng lửa thiêu đốt nhiều zombie, nhưng giờ số lượng zombie quá nhiều, đối với ngọn lửa lớn ngùn ngụt vẫn vào thế yếu, Diệp Dục chắc chắn thể tới được.

      Còn điểm nữa mà Tô Tô muốn nghĩ tới lúc này, theo tính cách của Diệp Dục, giờ Lã Ấn chết rồi, nhưng vẫn có hành động nào, cũng phóng lửa thiêu zombie. Điều đó có nghĩa là tại Diệp Dục có năng lực để hành động, thậm chí là thể phóng ra lửa được.

      Là vì con chim ưng biến dị cấp hai của Lã Ấn sao? Diệp Dục là dị năng giả hệ hỏa cấp ba, con ưng biến dị cấp hai đó có thể làm Diệp Dục bị thương sao? Khiến Diệp Dục thể phóng ra lửa sao?

      Nếu phải Diệp Dục thể hành động với tình hình nay Diệp Dục chắc chắn nghĩ cách đến chỗ , biết Tô Tô cần bảo vệ của .

      Nghĩ lại Lý Tiểu Vũ chưa từng nhìn thấy biển zombie như thế này nên cảm thấy lo lắng, nhưng sau khi bị bao vây ở đây hai tháng, cũng hiểu đáng sợ của biển zombie.

      giờ bánh bao chay còn đủ ăn, nước cũng phải lo, nhưng vài ngày sau, ăn hết bánh bao chay rồi, đồ ăn cũng hết phải làm sao mới có thể cầm cự tiếp?

      Điều quan trọng là, Tô Tô thể ở đây chờ hai tháng được, bụng Tô Tô sắp tám tháng rồi, chỉ tháng nữa là sinh. Nếu phải trường hợp bất đắc dĩ, Tô Tô muốn sinh Tiểu Ái trong biển zombie.

      Lúc đó, chỉ bằng thời gian Tô Tô và Lý Tiểu Vũ chuyện với nhau, zombie phía trước bị zombie phía sau dẫm đạp lên, chúng bò lên đống zombie chất thành, nhung nhúc bò về phía tầng hai mà Tạ Hào Thế ở.

      Dị năng giả tầng hai vừa đánh vừa lùi, tiến vào bên trong tòa nhà, nhìn có vẻ như chuẩn bị trèo lên tầng ba.

      Nhưng tòa nhà nhóm Tạ Hào Thế rút vào là tòa nhà nghỉ dưỡng của thương nhân xây, tổng cộng chỉ có ba tầng. Zombie nhiều tới mức có thể chất đến tầng ba, chậm chút nữa có thể trèo lên tới tầng ba, vậy phải làm sao?

      Hơn nữa cửa sổ của tòa nhà sớm bị zombie chen chúc làm vỡ mất, bên trong tầng chắc cũng chất đầy zombie rồi.

      Tô Tô xoa bụng, ngẩng đầu nhìn trái nhìn phải. Trong biển zombie cuồn cuộn, mấy tòa nhà cao lừng lững, đứng im lặng như có ai bên trong. suy nghĩ lúc rồi với Lý Tiểu Vũ:

      “Trước tiên chúng ta phải nghĩ cách sống sót, sống tiếp mới là điều chính đáng.”

      Tòa nhà của bây giờ chỉ e cũng chất đầy zombie dưới tầng . Chỗ zombie này nếu dọn dẹp ngày càng nhiều, nhiều đến mức tầng còn chỗ nữa, trèo lên tầng hai.

      Tô Tô nhớ lại kiếp trước từng nghe người nghĩ ra cách rất đặc biệt. Khi ấy tất cả mọi người bị bao vây trong biển zombie, có đồ ăn nước uống, con người phải đối diện với tối tăm tuyệt vọng. Tô Tô kể lại chi tiết, chỉ nghe người đó bắt con zombie còn sống, buộc nóc tòa nhà, gọi quạ biến dị tới ăn.

      Còn người đó nấp ở bên cạnh, sau khi giết con quạ biến dị đó liền ăn thịt nó. Ba tháng sau, tất cả người bị bao vây trong biển zombie, hoặc là giết nhau, hoặc là người ăn người. Ăn đến khi chỉ còn lại người cuối cùng, ta cũng bị chết đói, nhưng chỉ có duy nhất người ăn thịt quạ kia chết.

      Mặc dù biết đây là hay giả, Tô Tô cũng chưa tận mắt nhìn thấy, chỉ nghe kể có chuyện như thế, hơn nữa câu chuyện này cũng có gì đáng . Nhưng bọn họ bị ép vào hoàn cảnh đó, cứ thử lần xem.

      Tô Tô đem suy nghĩ của mình cất ở trong lòng, tạm thời ra. Thứ nhất vì sau khi ra, có rất nhiều câu hỏi mà trả lời, đến khi đó Lý Tiểu Vũ và Trạc Thế Giai có gì thắc mắc cũng biết giải đáp thế nào. Ví dụ như bầu trời lồng lộng mây gió, buộc con zombie còn sống đỉnh tòa nhà, phải đợi bao lâu mới có quạ biến dị đến ăn?

      Thứ hai, cũng vì câu chuyện mà nghe được có lỗi rất lớn. Khi tất cả con người ăn thịt đồng loại, người ăn quạ vì sao bị người khác ăn thịt?

      Tô Tô muốn ra những suy nghĩ này, cho Lý Tiểu Vũ và Trạc Thế Giai hy vọng rồi lại khiến họ thất vọng, chẳng thà để họ mong chờ Diệp Dục tới cứu họ còn hơn. Ít nhất đối với họ mà , chờ Diệp Dục đến cứu còn đáng tin cậy hơn.

      Nghĩ thế, Tô Tô bảo Trạc Thế Giai tìm dây thừng. Dây thừng là thứ ăn được nên dẫu sao vẫn có thể tìm được.

      Khoảng hai giờ sau, Trạc Thế Giai vẫn chưa quay lại. Lý Tiểu Vũ tìm thấy vài con dao và ít khăn trải bàn ở hàng ăn tầng , họ có thể cắt khăn trải bàn để bện thành dây, dùng cho trường hợp chẳng may cần tới.

      Tô Tô vẫn luôn nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, sai bốn người nước giết tứ phía trong biển zombie, tinh hạch thu được từng nắm lớn, nhưng vẫn thể cản được biển zombie ngày càng chất cao hơn.

      Trong tầng ba của tòa nhà đối diện, người của Tô Tô rút lui đến ban công tầng ba, có xu hướng rút lên nóc tòa nhà. Tô Tô nhìn thấy Tạ Hào Thế lôi Tạ Thanh Diễn vẫn liên tục giãy giụa lên nóc tòa nhà, Tạ Thanh Diễn vừa lên liền sợ tới mức tè ra quần, đứng im như cây cột, dám giãy giụa nữa. Còn Tạ Hào Thế sau khi lên tới tầng cao nhất của tòa nhà, bắt đầu phóng sét xuống dưới.

      Hà tất phải thế, đến giờ phút thân mình còn lo nổi, cớ gì phải lôi theo cái của nợ Tạ Thanh Diễn đó chứ?

      Tô Tô nhìn bóng dáng vững vàng của Tạ Hào Thế, hiểu sao lại thở dài. suy nghĩ lúc rồi sai bốn người nước của cách Tạ Hào Thế xa chút, muốn tranh thủ loạn lạc mà cướp tính mạng của Tạ Thanh Diễn.

      Đến trưa, Trạc Thế Giai cuối cùng cũng về, cầm bó dây leo núi lớn trong tay. đưa tay lau mồ hôi trán, với Tô Tô: “Tôi trèo tới tận tầng ba hai, tầng nào cũng tìm. Mệt chết mất. Ở tầng hai ba có cửa hàng đồ dùng gia đình. Này, dây mà cần đây.”

      xong, Tô Tô ngồi chiếc ghế bằng băng bên cạnh cửa sổ quay đầu nhìn, quay về phía Trạc Thế Giai bị ánh sáng bên ngoài làm chói mắt. Tô Tô nheo mắt, nghiêng đầu nhìn sang, nóc tòa nhà đối diện chếch chếch tòa nhà của , có ánh sáng, sáng rồi tắt, giống như loại kí hiệu gì đó.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :