1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 274: Kiều tư và mai thắng nam

      Nghe vậy, Bì sửng sốt nhìn Tô Tô. chỉ thờ ơ câu như chuyện cơm ăn nước uống hàng ngày, thế là vài mạng người nuôi cây cối.

      chợt cảm thấy Tô Tô như tri kỷ của mình. Với khả năng giết người chớp mắt này mà lăn lộn trong giới xã hội đen thành ông trùm rồi, đáng tiếc.

      Sau khi thảo luận chi tiết xong với Diệp Dục, Từ Thiếu Phong ở lại thôn Bát Phương ăn cơm trưa rồi đến phòng khám tìm Quân Tửu. lâu gặp, Từ Thiếu Phong rất nhớ ấy.

      Dường như Quân Tửu cũng cảm nhận được gì nên từ khi Từ Thiếu Phong xuất trong thôn, tìm cớ ra ngoài tuần tra cùng đám Lập Hạ.

      Trong căn biệt thự nghỉ dưỡng, Tô Tô và Diệp Dục ngồi đối diện nhau. vừa định hỏi chuyện bắn tỉa với Tạ Hào Thế Lý Minh Chi xuất , phía sau còn có Cát Bát Thiên trông rất lo lắng.

      “Sao thế???”

      Tô Tô còn chưa kịp bỏ đôi đũa tay xuống, mồm nhai cơm. Hôm nay, Từ Thiếu Phong đến ăn cùng nên ăn chậm hơn bình thường.

      “Tô Tô, được rồi, Kiều Tư và Mai Thắng Nam đánh nhau.”

      “Xin lỗi Tô Tô, chủ nhà chúng tôi lên cơn đúng lúc trong phòng giặt đồ, ai khuyên can được. Giờ phải làm sao?”

      Lý Minh Chi và Cát Bát Thiên người trước người sau lên tiếng. Tô Tô nhìn Diệp Dục, sau đó lại nhíu mày nhìn Cát Bát Thiên:

      chủ cao ngạo mười năm tay làm việc của các sao hôm nay lại đánh nhau với Mai Thắng Nam?”

      “Chuyện này… chuyện này…” Cát Bát Thiên lúng túng, xấu hổ cúi đầu.

      Lý Minh Chi mau mồm mau miệng, “Thế này… Tô Tô, Kiều Tư cảm thấy sống thế này được, ràng ta thuê nhà ở thôn Bát Phương. Thế là ta mang đồ đến chỗ Mai Thắng Nam giặt, còn dặn dò rằng đồ này là đồ thiết kế có tiếng, trị giá mấy chục nghìn nhân dân tệ, đòi Mai Thắng Nam phải giặt tay.”

      … tôi đưa cho phòng giặt như thế. Xin lỗi!”

      Cát Bát Thiên đỏ bừng mặt. Sáng ra, Kiều Tư muốn đem đồ giặt nhưng khi ra cửa, Cát Bát Thiên cảm thấy mình có mặt mũi nào mà truyền đạt lại như vậy cho Mai Thắng Nam. Dù sao trong thời đại này, đòi người ta giặt đồ cho mình mà được lợi ích nào, còn kêu ca giá trị đắt đỏ phải giặt tay sao được?!

      ta coi Mai Thắng Nam là người giúp việc rồi còn gì?

      Hậu quả là Cát Bát Thiên gì, Mai Thắng Nam bỏ đống đồ hiệu đó vào máy giặt hết cả. Nghĩ cũng biết, quần áo mùa hè của Kiều Tư có chất vải mỏng manh, mềm mại, được thêu ít đá quý. Máy giặt quay vài lần là vải rách và đá rơi rụng hết.

      Khi thấy đám quần áo rách rưới phơi ngoài sân, Kiều Tư liếc nhìn là nổi giận đùng đùng, dẫn mấy hộ vệ dị năng giả đến tận phòng giặt để đòi mấy kẻ hầu hạ mặt dày này phải bồi thường.

      Mai Thắng Nam có dễ bắt nạt ? Đừng là sau mạt thế, trước mạt thế ta cũng chịu thiệt trước chủ õng ẹo chưa từng trải đời đâu. Mai Thắng Nam chỉ cần đánh mắt, lả lướt vuốt ve mấy bảo tiêu vài cái, ỏn ẻn hỏi thưa mấy đàn ông này đều nhũn như con chi chi.

      Trước tiên, Mai Thắng Nam lấy mất chỗ dựa của Kiều Tư, sau đó xắn tay áo đối phó với ta. Hai câu hợp nhau là Mai Thắng Nam bạt tai Kiều Tư hai cái nên Kiều Tư điên lên như con gà chọi. ta cảm thấy dị năng giả như Tô Tô còn bị mình khinh thường, Mai Thắng Nam có là gì? Loại buôn phấn bán hương cũng đòi ra tay với ta?!

      ta bước lên xé áo Mai Thắng Nam.

      Vì thế, chuyện bé xé ra to.

      Tô Tô ăn nốt nửa bát cơm rồi nhìn Cát Bát Thiên, với Lý Minh Chi, “Ồn ào cái gì! phải tai nạn chết người kệ họ đánh nhau.”

      Chút chuyện này cũng phải vội vội vàng vàng đến tìm , xem ra thôn Bát Phương chả có chuyện gì lớn nhỉ? Dứt lời, Tô Tô vịn tay Lý Minh Chi đứng dậy, về phía cổng biệt thự. Lý Minh Chi theo sau, đỡ Tô Tô bước xuống cầu thang.

      chỉ hóng hớt thôi!”

      Tô Tô nghiêng đầu liếc nhìn bộ đồng phục y tá người Lý Minh Chi. biết tính Lý Minh Chi, bình thường ấy ghét Kiều Tư nhất, giờ Kiều Tư gây với Mai Thắng Nam, Lý Minh Chi còn bỏ cả công việc để chạy đến đây báo cáo với Tô Tô. ràng là muốn hóng hớt mà?

      Lý Minh Chi mím môi cười, thừa nhận cũng phủ nhận, theo Tô Tô ra khỏi biệt thự.

      Lúc chiều tà, Tô Tô làm xét nghiệm ở phòng khám. Giờ sắp sinh, luôn phải kiểm tra tuần lần. Nghe Trạc Thế Giai và mấy y tá luân phiên nhắc nhở, lại nghĩ đến tin Kiều Tư và Mai Thắng Nam, Tô Tô cảm thấy chuyện thể cản được nữa rồi.

      Có người do bình thường Kiều Tư ăn uống ngon miệng, dù đứa con trai mới sinh được sơn trang Bát Phương nuôi, ta chưa từng thăm con nhưng tâm tình ta khá hơn chút nào. ta kiêng ăn, động chút là chịu ăn cơm nên người ngợm gầy gò, gió thổi là bay.

      Khi đánh nhau với Mai Thắng Nam, đương nhiên là Mai Thắng Nam thắng. Kiều Tư ôm mặt khóc lóc gào thét với Sở Hiên. Hôm nay Sở Hiên vừa đến, định nghỉ ngơi vài ngày trong thôn Bát Phương rồi quay lại biển giòi săn tinh hạch bị Kiều Tư đến tìm, đòi Sở Hiên xử lý mấy người trong phòng giặt.

      Nhưng phòng giặt này phải của Mai Thắng Nam mà là của Tô Tô. Sở Hiên khó khăn lắm mới thiết lập được quan hệ giao dịch song phương tốt đẹp với Tô Tô, đương nhiên muốn gây với phòng giặt này. Kiều Tư khóc lóc trong phòng Sở Hiên tận ba tiếng đồng hồ, khiến đành phải tìm Tô Tô.

      Kiều Tư thắng được Mai Thắng Nam nên tìm Sở Hiên, Sở Hiên lại tìm Tô Tô. Tô Tô muốn quản chuyện này nên gọi Lý Tiểu Vũ và Trạc Thế Giai cùng dọn dẹp, vội vàng lên xe Diệp Dục rồi chạy khỏi thôn Bát Phương chẳng khác gì chạy nạn.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    2. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 275: Thời mạt thế công bằng

      Bọn họ thống nhất là hợp tác với Tạ Hào Thế nên nhóm Tô-Diệp phái tay súng bắn tỉa đến đó. Trong mười tám lính đặc công dị năng, Diệp Dục là người toàn năng nhất. Dị năng giả bắn tỉa phải chuyện đùa, vì vậy là lựa chọn tốt nhất.

      Tranh thủ trời chưa tối, Diệp Dục ra khỏi thôn Bát Phương. cần đến điểm phục kích sớm để sắp xếp vị trí đặt súng. Tạ Hào Thế khoanh vùng cho Diệp Dục, cứ tìm tòa nhà cao tầng quanh khu vực của Tạ Hào Thế để ra tay là được.

      Diệp Dục muốn đưa Tô Tô đến nơi phục kích, ở đó chỉ toàn giòi, hơn nữa giờ bụng Tô Tô lớn lắm rồi, cảm thấy rất đáng lo. Có điều giờ thôn Bát Phương bị Kiều Tư và Mai Thắng Nam làm loạn, Tô Tô muốn đứng giữa bọn họ nên đành theo để tránh.

      Lại cái Tô Tô này nhé! ra phải người an phận. Thời gian qua, sống ở thôn Bát Phương quá yên ổn rồi, bảo sống như thế dăm bữa nửa tháng được nhưng giờ mấy tháng liền, cảm thấy chán ngán ngột ngạt. Nếu được ra ngoài, Tô Tô nghĩ mình bị trầm cảm trước sinh mất.

      Diệp Dục nghĩ đến chuyện trong thôn Bát Phương có nhiều gián điệp, dù bị Mai Thắng Nam chỉ điểm nhưng nếu có kẻ định tranh thủ cơ hội giở trò với Tô Tô chắc họ kịp ngăn chặn. cảm thấy để Tô Tô ở đâu cũng an toàn bằng ở bên cạnh mình. Vì thế, Diệp Dục lái xe, đưa cả Tô Tô, Trạc Thế Giai và Lý Tiểu Vũ ra ngoài.

      Từ Thiếu Phong vẫn nhớ Quân Tửu, định chờ Quân Tửu quay về uống rượu trò chuyện. Hôm sau mới phải trở về chỗ Tạ Hào Thế nên hôm nay, ở lại thôn Bát Phương, trả trăm tinh hạch tiền thuê căn biệt thự ở.

      Diệp Dục để lại mười ba người trong đội canh giữ thôn Bát Phương, bốn người cố định vẫn theo dõi đồng đội trong khu an toàn. Bản thân tự dẫn ba người phụ nữ đến sát khu an toàn, dọc theo đường quốc lộ rồi tìm kiếm khu vực được Tạ Hào Thế khoanh vùng.

      Đèn xe rọi sáng cả con đường phía trước. Xe cộ xếp bừa bãi phố, thỉnh thoảng có hai con zombie lắc lư lại nhưng Diệp Dục chỉ lách qua mà giết.

      muốn tranh thủ thời gian, xuống xe đánh zombie lấy tinh hạch.

      Biển giòi bao vây ngoài khu an toàn rộng lớn kia đến vài dặm. Diệp Dục dẫn mọi người theo con đường Tô Tô chưa từng biết đến. cố gắng tránh những nơi có nhiều giòi nhất, chọn đường bằng phẳng ít xóc nảy để .

      Qua hai tiếng đồng hồ, bọn họ mới đến được phạm vi Tương thành. Dưới ánh đèn đường, Tô Tô nhìn đống zombie đu đưa. lâu rồi thấy nhiều zombie như vậy, nhung nhớ.

      “Mọi người ở lại đây, tôi xuống xe.”

      Diệp Dục từ từ dừng lại rồi mở cửa xuống xe. rút điếu thuốc trong túi quần ngậm vào mồm, ra cốp sau lấy khẩu súng ngắm đeo lên lưng rồi giơ hai tay tạo hai quả cầu lửa, ném về phía mặt đường. Hai quả cầu bay vèo vèo về phía đám zombie.

      Đẳng cấp dị năng của xưa nay luôn tương xứng với Tô Tô. Đôi khi, Tô Tô đường tắt nên dị năng của thăng cấp nhanh hơn chút, khả năng tải năng lượng của cơ thể cũng cao hơn, nhưng Diệp Dục là kẻ đánh thắng trong mạt thế. đường tắt, hiểu cách tu luyện tinh phách, thậm chí biết tinh phách ở đâu nhưng chỉ cần ra ngoài vài ngày, dị năng của lại tăng lên mấy phần.

      Độ thuần thục khi sử dụng dị năng phụ thuộc vào rèn luyện. Thân thể có tải được bao nhiêu năng lượng cũng vô dụng, chỉ sau ba ngày đánh đấm là “lụt nghề”. Tô Tô ngày ngày tu luyện tinh phách tại nhà, dưỡng thai sống qua ngày. Dù trước mạt thế lăn lộn mười hai năm, giờ cũng hơi lóng ngóng.

      Thời mạt thế công bằng. Nó thương hại kẻ nào, kể cả Tô Tô bụng mang dạ chửa.

      Vì thế, dưới ánh đèn đường, Tô Tô mở cửa xe ra. Đám zombie đông đúc chen chúc lấp kín cả mặt đường rộng rãi.

      “Tô Tô, quay vào ngay!”

      Trạc Thế Giai ngồi ghế sau vội vàng ngó ra ngoài, nhìn Tô Tô mặc váy bầu màu xanh, chỉ giày vải bên ngoài. Nhờ ăn ngon, bụng Tô Tô lớn hơn phụ nữ có thai khác trong mạt thế chút. Đôi khi Trạc Thế Giai nhìn Tô Tô đứng, chỉ sợ chịu được cái bụng nặng mà ngã ra đất.

      Tô Tô quay lại cười với Trạc Thế Giai, khẽ vẫy tay, bốn người nước xuất , mỗi người nước cầm cây đao băng vung vẩy. Chúng chạy lấy đà, nhe răng trợn mắt giơ đao như bốn tên đồ tể giết người chớp mắt, xông vào phía đám zombie.

      Diệp Dục thấy thế quay đầu trợn mắt nhìn Tô Tô, tựa như hỏi xem hứa gì nào? ngoan ngoãn theo sau , chạy nhảy nhào lộn, coi cái bụng mình quan trọng nhất!

      Nhưng giờ Tô Tô cũng có chạy có nhảy có nhào lộn đâu!

      tỏ vẻ vô tội nhún vai nhìn Diệp Dục, ngó vào trong xe, với Lý Tiểu Vũ, “Cần thận chút nhé. Mấy con zombie này ghê gớm hơn mấy con phổ thông vài tháng trước. Có thể có vài con tiến hóa đấy.”

      “Tôi cẩn thận.”

      Lý Tiểu Vũ vẫn mặc quần yếm trắng, tay cầm đao của Thầy Bói. Thanh đao này lại sắc bén, rất phù hợp với Lý Tiểu Vũ.

      Chuyến lần này, Lý Tiểu Vũ chủ động năn nỉ Tô Tô vì muốn tách rời xã hội sau khi tiến hóa, phải rèn luyện chút. Mà ra, cũng cảm thấy mất mặt: tiến hóa dài như vậy mà lại thành mùi hương kích dục với đôi cánh bướm nhiều màu, chẳng biết có tác dụng gì cho đời.

      Tô Tô cũng bảo chưa từng thấy dị năng kỳ lạ như thế bao giờ nên biết tác dụng, nhưng Tô Tô bảo trời sinh công bằng, vạn vật tương sinh tương khắc, chắc chắn dị năng của Lý Tiểu Vũ thừa thãi. ngày nào đó, nó phát huy tác dụng.

      Vì vậy, giờ Lý Tiểu Vũ phải tự tìm tòi.

      Lý Tiểu Vũ bé cầm thanh đao mỏng xuống xe, theo bốn người nước của Tô Tô. Diệp Dục vỗ buồng sau xe, với Trạc Thế Giai, “Bác sĩ Trạc, trong chiếc xe này có đồ dùng cho nhiều ngày tới. lái xe theo bọn tôi nhé.”
      ParvartyHale205 thích bài này.

    3. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 276: Cháu cũng đừng ăn quá nhiều
      “Được. thành vấn đề,”

      Lý Tiểu Vũ xong liền xuống xe, trực tiếp vòng qua đầu xe. Diệp Dục vòng tay ra sau, rút ra hai con dao găm, sải bước về phía trước. Lửa cháy đùng đùng thân dao, cả người tỏa ra luồng nhiệt lớn tạo thành vòng hào quang chói sáng. theo sau Lý Tiểu Vũ, nhảy vào giết đám zombie.

      Tô Tô cũng về phía trước, nhưng rất chậm. Bụng bây giờ khá lớn, lại khá bất tiện, chậm rãi coi như dạo. Trạc Thế Giai lái xe, theo phía sau . được lát, Tô Tô cảm thấy hơi mỏi chân, liền lên xe, ngồi vào ghế phụ nghỉ ngơi lát.

      Bốn người nước của vẫn ở phía trước xông pha giết zombie mở đường. Tô Tô liên tục sử dụng dị năng điều khiển chúng. Bốn người nước giết zombie xong, chân tay vẫn rất sạch , móc lấy tinh hạch và giải quyết nốt những việc còn lại.

      “Ôi, cái bụng này càng ngày càng lớn, được hai bước thở dốc rồi.”

      Tô Tô ngồi ghế phụ, ra sức hít thở. hạ ghế nằm ngả bằng rồi nằm xuống, nghiêng người nghỉ ngơi mới cảm thấy khá hơn chút.

      Trạc Thế Giai vừa lái xe, nhìn chằm chằm về phía trước, vừa đưa tay vuốt ve bụng của Tô Tô, mỉm cười : “Thế, sớm bảo cháu đừng lại vất vả nữa. Cháu cho rằng bây giờ cháu vẫn giống như hai ba tháng trước chắc. Bụng to như vậy, khẽ cử động khiến cháu mệt rồi.”

      “Vâng.”

      Kiếp trước, khi Tô Tô mang thai Tiểu Ái, cũng như vậy . Khi đó, ăn quá ít, có đủ dinh dưỡng, mang thai hơn bẩy tháng mà bụng vẫn còn bé hơn bây giờ chút, bộ cũng thở dốc như vậy. Nhưng kiếp trước chân thường bị chuột rút, nhiều lúc còn muốn chặt chân mình cho xong.

      Kiếp này, Tiểu Ái lớn lên trong bụng to hơn kiếp trước chút, chèn ép lục phụ ngũ tạng của , kiến cho chỉ hơi chút là thở dốc. Nhưng may mà chân bị chuột rút, điều này khiến cho Tô Tô cảm thấy khá tốt.

      “Cháu cũng đừng ăn quá nhiều.” Trạc Thế Giai hơi nghiêng đầu, vừa lái xe chầm chậm vừa liếc nhìn Tô Tô, “ sờ thấy xương chậu của cháu to, cái thai lại nặng hơn bốn cân, như thế rất khó đẻ thường. Điều kiện bây giờ đương nhiên có thể đẻ thường cố đẻ thường, cho nên ngày thường cháu cũng nên kiểm soát ăn uống.”

      “Sở thích này cháu làm sao mà kiểm soát được chứ?”

      Tô Tô cũng khổ sở, đừng thấy thân hình nhắn, bây giờ ăn hết cả bát tô cơm, chưa đầy hai tiếng lại cảm thấy đói, bảo kiểm soát ăn uống, cả người có sức lực, loạn nhịp tim hụt hơi, giống như mười đời được ăn bữa no vậy.

      “Trời…” Trạc Thế Giai nhìn bộ dạng của Tô Tô, thở dài thườn thượt, bấm ngón tay nắm vô lăng, tính toán thời gian, rồi lại : “Sắp được tám tháng rồi. Từ ngày mai, lập cho cháu thực đơn dinh dưỡng, cháu thể để Tiểu Ái lớn quá nhanh, nhưng vẫn phải cung cấp đủ dinh dưỡng mà con bé cần. Để có thể đẻ thường, cháu phải cố gắng kiên trì hai tháng cuối.”

      “Vâng.”

      Vừa nghe Trạc Thế Giai lập cho mình thực đơn dinh dưỡng, Tô Tô liền có cảm giác uể oải. từng thấy thực đơn dinh dưỡng mà nhóm bác sĩ y tá lập ra cho Duệ Duệ và các thai phụ. Buổi sáng ăn bao nhiêu gram mì sợi, hai tiếng sau cùng lắm cho uống cốc sữa bò. Buổi trưa ăn cơm với bát canh gà, đồng thời kiểm soát nghiêm ngặt lượng thịt hấp thụ. Cả ngày chỉ được ăn miếng thịt . Hai tiếng sau bữa trưa cho ăn vài cái bánh quy, buổi tối được ăn thịt, ăn cơm với rau xanh, cùng lắm là thêm bát canh gà. Hai tiếng sau khi ăn tối uống thêm cốc sữa bò. Lượng thức ăn hấp thụ cả ngày tính ra còn bằng bữa ăn của Tô Tô.

      Nhưng Trạc Thế Giai rất đúng. Bây giờ là mạt thế, cho dù có đầy đủ các thiết bị y tế nhưng có thể đẻ thường phải cố gắng đẻ thường. Như vậy tỷ lệ nhiễm virus mạt thế của mẹ và bé ít hơn rất nhiều. Hơn nữa, thai phụ đẻ thường cũng hồi phục rất nhanh, sinh xong có thể lại. Nước đọng trong phổi của đứa trẻ sinh thường cũng bị ép ra ngoài trong quá trình sinh, cực kỳ có lợi cho đứa bé.

      Khi hai người thảo luận về vấn đề đẻ thường, số lượng zombie phía trước dần dần ít . Rất nhanh, bốn người nước, Lý Tiểu Vũ và Diệp Dục xử lý tương đối con đường phía trước. Trời bắt đầu sẩm tối, Diệp Dục quay lại lại xe, được đoạn liền tìm tòa nhà. Tối nay nghỉ ngơi tạm ở đó.

      Chỗ này, cách khu an toàn lúc trước Lã Ấn xây dựng khoảng giờ đường. Những tòa nhà cao tầng san sát nhau, còn có rất nhiều cửa hàng và quán trà. Trước mạt thế, ở đây là con phố bán trà. Toàn bộ giao dịch buôn bán trà của Tương thành đều diễn ra ở đây.

      Cha Tô rất thích trà. Lúc rảnh rỗi, ông thường tự pha cho mình ấm trà, nằm ghế bập bênh chợp mắt. Ông gọi đó là thời gian nhàn nhã, thoải mái nhất của đời người.

      Đợi Diệp Dục đỗ xe hẳn, nhân lúc lấy lều vải từ trong cốp xe ra, Tô Tô gọi Lý Tiểu Vũ và Trạc Thế Giai vào quán trà.

      Khu vực này ban đầu bị Lã Ấn quy hoạch vào trong phạm vi khu an toàn, cho nên bị người của Tạ Hào Thế dọn dẹp lần. Siêu thị gần đó trống rỗng, tìm được bất kỳ đồ vật gì. Bởi vì là mạt thế, con người uống nước còn khó khăn, càng đừng đến có lòng rảnh rỗi thưởng thức trà. Vì thế, quán trà này vẫn giữ nguyên như cũ, có dấu tích người đặt chân đến.

      Nơi này thuộc phạm vi Tạ Hào Thế đánh dấu cho Diệp Dục để tấn công Lã Ấn. Diệp Dục vòng xung quanh, còn tưởng trong khu vực này có rất nhiều giòi bọ, ngờ lại thấy con nào hết. Như vậy dễ dàng cho rất nhiều.

      Tô Tô định lấy ít trà cho cha Tô bởi vì ba người hiểu gì về trà, cho nên tùy tiện chuyển mấy thùng để vào trong cốp xe của Diệp Dục, nhiều hơn nữa xe của chứa được.

      Trong lúc ba người Tô Tô chuyển trà, Diệp Dục đeo ba lô hành quân và lều vải vào trong tòa cao ốc mà chọn. Vốn dĩ, nghĩ mình vào trong đó giết hết đám zombie còn sót lại . Kết quả, Diệp Dục phát , Tạ Hào thế làm việc rất sạch gọn gàng, ngay cả zombie xung quanh cao ốc cũng bị ta xử lý hết rồi, vừa vặn lại giúp Diệp Dục đỡ việc.

      Đây là tòa cao ốc thương mại. Tầng là khu vực bán hàng, tầng hai là rạp chiếu phim tư nhân, từ tầng ba trở cho các công ty thuê văn phòng và các lớp đào tạo. Diệp Dục liền chọn cho bốn người ngủ ở tầng hai.

      Đợi ba người Tô Tô lên đến tầng hai trời tối mịt. Khu vực lần này bọn họ tiến vào lại thuộc khu vực nội thành cũ, đèn đường đều là đèn điện cũ.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    4. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 277: Ánh trăng ảm đạm

      Tính ra mạt thế được hơn nửa năm, điện bị cắt từ lâu. Trừ những đoạn đường dùng đèn thái dương năng, hoặc đèn chạy bằng năng lượng gió ra, cả khu vực nội thành này đều tối đen như mực. May mà Diệp Dục là dị năng giả hệ hỏa, lại chuẩn bị rất đầy đủ. Sau khi đón Tô Tô vào rạp chiếu phim tư nhân, liền phát cho Trạc Thế Giai và Lý Tiểu Vũ cây nến. Sau khi châm nến, chỉ vào căn phòng phía sau hai người :

      “Căn phòng này tôi kiểm tra rồi, có vấn đề gì. Tối nay, hai người ngủ ở đó .”

      Rạp chiếu phim tư nhân mà, đương nhiên cực kỳ thoải mái, tiện nghi. Căn phòng Diệp Dục chọn cho Trạc Thế Giai và Lý Tiểu Vũ bên trong còn có đệm nước, nếu như có điện rất rung lắc.

      Tô Tô tò mò chạy vào trong xem, có lẽ do gu thẩm mỹ của Diệp Dục và con rất khác nhau. chỉ cho rằng con có lẽ đều thích phòng màu hồng, hề cảm thấy cách bài trí bên trong căn phòng rất mờ ám. Gối hình trái tim màu đỏ, cộng thêm đệm nước rung lắc, bảo Trạc Thế Giai và Lý Tiểu Vũ ngủ trong đó, Diệp Dục tự cho rằng đó là cách chăm sóc phái nữ.

      Lý Tiểu Vũ và Trạc Thế Giai đứng bên ngoài cửa, thừ người ra nhìn cách trang trí trong căn phòng màu hồng. Hai người đưa mắt nhìn nhau, im lặng vào trong phòng. phải bọn họ muốn gì mà là họ lên lời.

      Căn phòng Diệp Dục chọn cho Tô Tô bình thường hơn nhiều. Cả phòng được trang trí theo phong cách hang động thời kỳ đồ đá. Giường lớn mềm mại, cũng có thêm chức năng rung lắc, còn được trải thêm tấm thảm lông. Bây giờ là mùa hè, may mà Tô Tô là điều hòa di động, nếu nhìn thấy tấm thảm dày như vậy, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy nóng nực.

      cũng nhận lấy cây nến Diệp Dục phát cho. Trong ánh lửa yếu ớt, Tô Tô hai tay cầm cây nến, ngồi xuống thảm, nhìn vào màn hình lớn màu trắng phía trước, hỏi Diệp Dục ở góc thu dọn súng bắn tỉa,

      “Thế tối nay, ngủ đâu?”

      “Tôi vòng quanh, xem xét địa hình, nhân tiện xem xung quanh có an toàn .”

      Dưới ánh nến yếu ớt, Diệp Dục trang bị đầy đủ vũ trang, đứng dậy, đến trước mặt Tô Tô, cúi người, hai tay chống bên cạnh người , cúi xuống hôn lên môi , nóng bỏng đến mức khiến Tô Tô tránh về sau, cau mày nhìn , hỏi:

      vẫn chưa cho tôi biết, Tạ Hào Thế bảo khi nào hành động?”

      Lúc ra ngoài, bởi vì Tô Tô nhất quyết cầu ra ngoài cho thoải mái, nên chưa kịp hỏi Diệp Dục những vấn đề này. Giờ thấy Diệp Dục cầm súng bắn tỉa trong tay, mới nhớ ra để hỏi. tránh, lại áp sát đến, hôn sâu lên môi rồi mới cười hì hì :

      “Lát nữa quay về tôi cho em biết!”

      Nhìn bộ dạng của , chẳng lẽ chính là tối nay?!

      Tô Tô cúi đầu chạm vào đôi môi ẩm ướt của mình, chuyện. lại ngẩng đều lên nhìn Diệp Dục xoay người xách lề vải ra ngoài, kẽ gọi Diệp Dục sắp ra khỏi cửa,

      “Cẩn thận, đừng để mình bị lộ.”

      “Yên tâm !”

      Diệp Dục quay đầu lại, khoác lều vải, tay cầm súng bắn tỉa, đưa tay đóng cửa phòng cho Tô Tô.

      Thực ra con người Diệp Dục, bình thường giống như tên ngốc. Đối với chuyện tình cảm nam nữ và kiến thức đời thường, hiểu cũng giỏi, nhưng đến hành quân, đánh trận, ám sát, đánh lén… tinh thông hơn Tô Tô rất nhiều. Đó là những thứ được rèn luyện.

      Giống như bây giờ, trước khi tiến hành đánh lén, nhìn dẫn theo ba , nhàng giống như du lịch, ra những lo lắng, toan tính bên trong e rằng chỉ có mình Diệp Dục biết.

      Tô Tô ngồi trong căm phòng u tối chỉ có ánh nến hiu hắt, nhìn trăng sáng bên ngoài cửa sổ. Có lẽ là do tâm lý, luôn cảm thấy tối nay mặt trăng trời tỏa ra ánh sáng ảm đạm.

      Ánh trăng ảm đạm chiếu khắp mặt đất. Bên dưới rạp chiếu phim tư nhân, con đường rộng xe cộ đỗ ngổn ngang, khói nghi ngút bốc lên từ xe. Dưới ánh trăng, gian yên tĩnh đến đáng sợ, giống như cái kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.

      Trong lòng Tô Tô có dự cảm lành. nằm giường, thổi tắt nến, đợi Diệp Dục quay về trong bóng tối. Lúc mơ màng ngủ, bầu trời đêm đen kịt, con chim bỗng từ đâu vỗ cánh bay tới, bay mấy vòng quanh khu vực này.

      Trong bóng đêm tĩnh mịch, Tô Tô đột nhiên mở to hai mắt, ánh mắt sắc bén. Trong gian yên tĩnh như vậy, lấy đâu ra chim chứ? Nghĩ thế nào cũng thấy kỳ lạ!

      nhàng đứng dậy, ưỡn bụng, chân trần đến bên cửa sổ, qua rèm che cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Đó là con chim biến dị màu đỏ tươi, hơi giống chim sơn ca, nhưng đuôi rất dài, giống như bay vòng quanh để quan sát, sau đó nó chầm chậm bay xa, rồi lại đến khu phố khác xem xét.

      Trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ, Tô Tô ưỡn bụng, cục khẽ nhô lên, chuyển động da bụng , giống như Tiểu Ái kháng nghị mẹ, ràng là giờ ngủ còn thức dậy lại làm gì?!

      Tô Tô cúi đầu, đưa tay vuốt ve, an ủi cái cục nhô lên dưới lớp vải, để ý Tiểu Ái làm ầm ĩ trong bụng, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào mấy tòa nhà cao ốc ở bãi đất trống xung quanh. Đột nhiên phát , khi Diệp Dục muốn mình, sóng năng lượng của che giấu rất tốt, ngay cả cũng biết trốn ở đâu.

      Tiếp theo, Tô Tô đứng tựa bên cửa sổ, quan sát bên ngoài qua kẽ hở. đợi rất lâu cũng có bất kỳ động tĩnh nào truyền đến, giống như con chim vừa mới bay qua kia thực chỉ là con chim dự năng bình thường tình cơ bay ngang qua mà thôi.

      ngáp cái, về bên giường, định nằm xuống ngủ tiếp lại nghe thấy tiếng cánh chim vỗ phành phạch. Lần này phải là con chim sơn ca dị năng lúc trước mà là con chim ưng của Lã Ấn.

      Đến rồi!

      Tô Tô lập tức tỉnh táo, chỉ cảm thấy máu trong người sôi trào. còn buồn ngủ nữa, đứng đậy đến bên cửa sổ, giơ tay lên, nhìn đồng hồ đeo tay, là ba giờ sáng. Những chấm màu xanh mặt đồng hồ liên tục nhấp nháy, loại truyền đạt nào đó mà Tô Tô hiểu, thảo luận sôi nổi đồng hồ của .

      Đột nhiên, cửa phòng bị vặn mở ra. Tô Tô hoảng hốt, vẻ mặt như thể “chỉ sợ gặp ma’, chỉ thấy cửa phòng càng lúc càng được mở rộng, vừa vặn bên cửa phòng treo bức poster phim “The Ring.” Tô Tô vừa nhìn khe hở ở cửa, vừa nhìn vào bức ảnh, định phóng nước ra sau cánh cửa cho kẻ kia ướt nhẹp Diệp Dục thò đầu vào.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    5. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 278: Dự cảm lành

      đóng phim trinh thám à?”

      Tô Tô trừng mắt nhìn Diệp Dục ngơ ngác. Có lẽ thấy giường tìm , nhưng đột nhiên nghe thấy đứng bên cửa sổ chuyện cho nên mới đẩy cửa to chút. vỗ ngực, thở phào hơi, với Tô Tô:

      “Làm hết hồn, còn tưởng em bị mất tích.”

      “Hứ.” Tô Tô lườm Diệp Dục, đến ngồi xuống mép giường, ngẩng đầu nhìn tới, “ phải Lã Ấn sắp đến rồi sao? Sao còn rảnh đến nhìn tôi?”

      “Sắp đến rồi nhưng tạm thời đến.” Diệp Dục đến bên cạnh Tô Tô, cúi người, đưa tay xoa bụng , vẻ mặt đau lòng, “ yên tâm hai mẹ con em, đến thăm hai người . Lát nữa làm việc, trước khi quay về, em dặn dò bác sĩ Trạc và Lý Tiểu Vũ được ra ngoài, cùng được mở đèn, được chuyện quá to.”

      “Được.”

      Tô Tô gật đầu, trời có con chim quan sát nhất cử nhất động mặt đất. Chỉ cần biến động , chưa biết chừng Lã Ấn con đường này nữa. Đến lúc đó, phải toàn bộ bố trí của Diệp Dục bị phá hủy, ngay cả phía bên Tạ Hào Thế cũng bị đánh rắn động cỏ.

      “Ngày mai sau khi chuyện xong, sợ rằng chúng ta còn phải lái xe quay về.” Trong bóng tối, Diệp Dục cố gắng đè thấp giọng , có cảm giác khá buồn phiền với Tô Tô: “Vốn dĩ nghĩ, chúng ta máy bay vận tải chở thịt để quay về, để cho em và con cũng thử cảm giác ngồi máy bay vận tải, nhưng giờ máy bay hết dầu hỏa rồi.

      “Hả? Thế phải làm sao? Đốt xăng !” Tô Tô cố ý tỏ ra đáng , muốn giảm bớt dự cảm lành trong lòng. biết phải với Diệp Dục thế nào nhưng luôn cảm thấy tối nay xảy ra chuyện lớn.

      “Hì, máy bay thể dùng xăng!”

      Diệp Dục cười, trong bóng tối đưa tay sờ đầu . Lúc này lại cảm thấy cực kỳ đáng , chỉ thấy chuyện cũng đẩy tay ra giống như lúc trước. Trái tim sắt đá của Diệp Dục đột nhiên tan chảy đến mơ hồ. rút bàn tay xoa đầu Tô Tô về, hai tay đặt lên bụng , cúi đầu khẽ hôn lên Tiểu Ái qua lớp áo và da bụng, vẻ mặt dịu dàng khẽ :

      “Ngồi xe ngồi xe, cha lái xe rất chắc, đúng ? Con ngoan ngoãn đừng làm loạn, cha làm việc, làm xong về ngủ với con!”

      Ngủ?! Tô Tô nhìn người đàn ông trưởng thành thân hình cường tráng lại ra lời ấu trĩ như vậy liền nhịn được phì cười. Tiểu Ái rất nghe lời Diệp Dục, lập tức năm im trong bụng . Vốn dĩ bởi vì Tô Tô ngủ, bé có ý định quậy phá mẹ, lúc này lại ngoan ngoãn giống như chú thỏ con, yên tĩnh đợi cha về ngủ cùng.

      , đừng lo cho hai mẹ con tôi. Tôi có năng lực tự bảo vệ mình.”

      Tô Tô đuổi Diệp Dục , chỉ sợ dài dòng. Lã Ấn biết lúc nào đến, liền đẩy Diệp Dục ra khỏi cửa, còn mình nằm xuống ngủ.

      Nếu Diệp Dục cho thắp sáng, thể phát ra bất kỳ thanh gì, ngủ có thể làm gì?

      yên tâm ngủ, ngủ chập chờn được vài tiếng trời tờ mờ sáng. Tô Tô lại tỉnh dậy, gõ cửa phòng Trạc Thế Giai và Lý Tiểu Vũ, chuyện với hai người. Hôm nay, cố gắng phát ra tiếng động, được xuống lầu làm gì. bãi đất trống bên ngoài rạp chiếu phim tư nhân có chiếc xe tới.

      Trạc Thế Giai và Lý Tiểu Vũ vẫn ngồi chiếc đệm nước có chức năng rung lắc, vẻ mặt ngơ ngác vừa với ngủ dậy.

      Tô Tô vội vàng quay về phòng mình, kéo rèm cửa sổ nhìn ra ngoài qua kẽ hở. chiếc xe của người sống sót giống như vừa mới thoát ra từ biển zombie. thân xe vẫn còn xác của rất nhiều con giòi trắng xóa, xác của chúng rơi đầy đường khi xe lao vùn vụt.

      Chiếc xe đó chạy rất nhanh, căn bản biết ai ngồi trong xe, chớp mắt cái qua bãi đất trống đến con phố khác.

      lúc sau, có vài con zombie từ khu phố khác lững thững đến. Chúng vật vờ có mục đích. Phía sau Tô Tô, Lý Tiểu Vũ thu dọn ổn thỏa, lấy cái bánh màn thầu to đưa cho Tô Tô. Bánh màn thầu này là mẹ Tô làm bằng bột tích trữ ở trong nhà hộ dân.

      “Tô Tô, có zombie, chúng ta có phải giết chết chúng ?” Lý Tiểu Vũ hỏi.

      cần!” Tô Tô liếc nhìn Lý Tiểu Vũ, lần nữa căn dặn: “Đừng động vào cái gì hết. Cậu khóa cửa rạp chiếu phim .”

      “Được.”

      Lý Tiểu Vũ liền gật đầu, cắn miếng màn thầu trong miệng, khóa cửa.

      Khoảng mười phút sau, chiếc xe kia lại quay lại, dẫn dụ đám zombie đến. Lý Tiểu Vũ khóa cửa xong quay lại, học theo Tô Tô nhìn qua kẽ hở, khó hiểu khẽ hỏi:

      “Tô Tô, chiếc xe kia muốn làm gì?”

      “Có lẽ bố trí trường!” Tô Tô nhìn chằm chằm vào chiếc xe đó. Sau khi dẫn đám zombie quay lại, nó lại đến nơi khác. Tô Tô với Lý Tiểu Vũ: “Lã Ấn bắt người thân của Tạ Hào Thế để uy hiếp ta làm việc cho , chắc chắn là muốn bắt ta mở đường cho . Như vậy mới thuận lợi cho thoát khởi biển giòi.”

      Mà Tạ Hào Thế muốn dụ Lã Ấn ra ngoài, chắc chắn dễ dàng như vậy. Lã Ấn cầm quân bao nhiêu năm, đâu thể dễ dàng lộ diện như vậy. muốn người của Tạ Hào Thế dọn đường phía trước cho , để tiện cho rút lui. Đợi rút đến nơi an toàn, Lã Ấn giống như con hổ được thả về rừng, có lẽ khiến Tạ Hào Thế tìm được tung tích của .”

      Mà chiếc xe đó khắp nơi dẫn dụ zombie, có lẽ là muốn chặn Lã Ấn ở đây, để tiện cho Diệp Dục ra tay đánh lén!

      Tô Tô đoán như vậy, cũng biết có đúng hay . Trong khoảnh khắc vừa xong, trong gian ngoài tiếng “Grừ grừ”, còn có tiếng nghiền “rầm rầm” từ rất xa truyền đến. Tô Tô và Lý Tiểu Vũ đứng hai bên cửa sổ, nhìn nhau rồi lại nhìn ra ngoài của sổ thấy đoàn xe lao vun vút từ khúc của phía trước đến.

      cùng là rất nhiều xe của người sống sót, phía sau là hai chiếc xe Jeep quân dụng, tiếp theo là chiếc xe thiết giáp sơn màu rằn ri, rồi đến mấy chiếc xe Jeep quân dụng, sau cùng là vài chiếc xe của người sống sót.

      nối đuôi nhau thành hàng rất dài.

      Bởi vì lũ zombie bị người dẫn dụ đến, bên này lại nhiều người còn sống, ngoài bên trong khu đất trống có rất nhiều zombie, phía trước xa cũng có ít zombie lũ lượt kéo đến. Xe của người sống sót cùng liền dừng lại, bắt đầu ra vẻ giết zombie.

      Nhưng chỉ là ra vẻ mà thôi, thực ra bọn họ cũng dùng hết sức.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :