1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 269: Làm việc quá liều lĩnh

      Đúng thế, Lã Ấn đáng chết, nếu Lý Oánh ra tay trước, sớm muộn gì Lã Ấn cũng ra tay, nhưng vì hôm qua Diệp Dục lật ba xe tải quân lính đào ngũ, sau đó Lý Oánh tưởng ta cùng phe với Tô Tô sao?

      cái gì mà “chúng ta” có thể ra tay trước, Lý Oánh muốn cơ, sau khi muốn nuốt quân của Lã Ấn, lại muốn nuốt cả Tạ Hào Thế, còn định lôi kéo Tô Tô và Diệp Dục giúp đỡ, mơ mộng hão huyền.

      Nào ngờ Lý Oánh vẫn như mất não, cười dịu dàng với Tô Tô, giọng : “Làm chuyện lớn, nào có chuyện có người chết chứ? Giờ chúng ta là người chung thuyền rồi, nếu diệt trừ Lã Ấn, lại được Tạ Hào Thế giúp đỡ, vậy tôi với nguy rồi.”

      Nghe có vẻ có lý, Lã Ấn luôn để ý tới Tiểu Ái của Tô Tô, chỉ cần có thế lực là thôn tính Tô Tô và Diệp Dục, rồi diệt trừ hai tên phản bội Lý Oánh và Vương Tử Kiều. giờ đúng là Tô Tô và Lý Oánh là người chung thuyền.

      Dù cho Tô Tô có thừa nhận hay đây cũng là .

      đứng dậy, đỡ eo, về phía bóng cây râm mát, nhìn ánh sáng rực rỡ phía trước, sáng đến mức khiến người ta cảm thấy nóng nực. Mai Thắng Nam mặc chiếc váy ngủ bằng lụa màu đỏ, bê chậu nước, đổ ào cái ra sân, tiện thể liếc cái về phía Tô Tô đứng ở mảnh đất trống. Lúc ta nhìn thấy Lý Oánh chợt sững sờ, rồi đột ngột quay mông bỏ trước khi Lý Oánh quay sang nhìn ta.

      Lý Oánh vẫn kịp để ý thấy, thôn Bát Phương của Tô Tô nhận thêm người như thế, quần áo Mai Thắng Nam mặc nhìn là biết phải người phụ nữ đứng đắn gì cả. ta khinh bỉ hừ tiếng, thấy Tô Tô vẫn im lặng gì, liền đứng lên, vỗ tay, cười :

      “Con người ý mà, sống trong mạt thế chẳng có ngày nào yên ổn, hôm nay phải giết tôi ngày mai xử lý tôi. Chẳng có ai đáng tin, cũng thể tin ai được, hôm nay trừ khử Tạ Hào Thế, chẳng lẽ còn chờ Tạ Hào Thế phát triển thế lực, được Lã Ấn dẫn đến trừ khử sao?”

      Lý Oánh sống ở biệt thự Quả Táo thời gian, đại khái cũng hiểu biết ít nhiều về nhóm của Tạ Hào Thế có quan hệ khá tốt với nhóm của Tô Tô, nhưng giờ khác xưa, thân phận và lập trường khác nhau, những người từng chung hoạn nạn, cần phải nhớ đến nữa. Yếu đuối, do dự chỉ là tình cảm của phụ nữ mà thôi.

      Tô Tô quay đầu nhìn Lý Oánh, rất lâu sau mới cười tiếng, đáp: “Con người trước kia nhìn có vẻ thông minh, làm sao nhỉ, trong tay còn có hơn mười nghìn người nên nghĩ mình đứng mây, có thể bay được chắc? Làm việc quá liều lĩnh, để cho Vương Tử Kiều có thời gian để nghỉ, tôi muốn xem xem có thể hành hạ họ đến bao giờ, Vương Tử Kiều có thể nhịn tới khi nào.”

      Tối qua Vương Tử Kiều chiến đấu trận huyết chiến mới có thể cướp được vài kho đồ của Lã Ấn, hôm nay Lý Oánh có ý đồ với Tạ Hào Thế, phải quá liều rồi sao?

      Có lẽ Lý Oánh nghĩ, đồ ăn thức uống trong tay ta muốn duy trì hơn mười nghìn người có vẻ đủ, nên tranh thủ cơ hội này phá cho Lã Ấn móc nối với Tạ Hào Thế. Lã Ấn có dị năng giả của Tạ Hào Thế, lại có được lương thực của Tạ Hào Thế, chờ tới khi tình hình giòi ở khu an toàn khống chế được lại thành lập khu an toàn mới.

      Nhưng theo mô hình phát triển của Lý Oánh, ta bắt được Tạ Hào Thế rồi chấp nhận yên phận sao? Theo tính cách của ta, chỉ e sau này ngừng lấy người của chỗ khác để phát triển thế lực của bản thân, phát triển như thế có ổn ?

      Thực ra cũng thể ổn, dù sao thời cổ đại, thời đại của việc xưng vương xưng bá, phần lớn các quốc gia cũng thông qua những cuộc chiến ngừng để cướp đoạt lẫn nhau.

      Tô Tô muốn bị Lý Oánh xỏ mũi, đúng là muốn giết Lã Ấn, nhưng muốn để Lý Oánh mượn cớ này mà biến thành công cụ, càng muốn làm bàn đạp cho Lý Oánh lên chức.

      Hai người thỏa thuận xong, Lý Oánh cũng ép được chỉ thời gian còn dài, chuyện này từ từ tìm cách hành động, rồi cười chào tạm biệt Tô Tô, quay người về địa bàn của mình. giờ hành tung của Lã Ấn , gián điệp gài bên Tạ Hào Thế chưa truyền tin về hành động gì bất thường của Tạ Hào Thế cho Lý Oánh, ta cũng vội vàng lôi Tô Tô cùng xuống nước, dù sao chờ tới khi kế hoạch ổn thỏa, Lý Oánh tin Tô Tô dễ dàng bỏ qua cho Lã Ấn.

      Vì thế Lý Oánh yên tâm quay về bên cạnh Vương Tử Kiều, đối phó với giòi, thành lập đội dị năng giả, Vương Tử Kiều nhận trách nhiệm nuôi những người thường có dị năng. Vậy Lý Oánh phải dùng đám người thường này, thể để họ thành sâu mọt được.

      ta bắt chước Tô Tô, phụ nữ có dị năng phải đem cơ thể mình an ủi đám đàn ông chinh chiến bên ngoài miễn phí, người già và trẻ con làm các công việc tạp vụ như giặt đồ, nấu cơm, đàn ông trẻ tuổi có dị năng phải kéo dây thép, rào tường rào cho khu an toàn.

      Hai ngày trôi qua trong bình yên, Lý Tiểu Vũ tìm được mấy chiếc máy giặt, cùng mấy người Bảo tìm căn hộ ở thôn Bát Phương. Sau hồi vật lộn, liền biến tầng tầng dưới thành căn phòng giặt đồ, còn đặc biệt tìm thêm đường ống nước trong sơn trang Bát Phương để phòng giặt đồ lúc nào cũng có nước sạch dùng.

      Mấy người Mai Thắng Nam được giao nhiệm vụ từ nay về sau làm công việc giặt đồ ở thôn Bát Phương, tất cả những lao động ở trong thôn Bát Phương để đồ bẩn vào thùng, thùng có ghi tên mình, rồi chuyển thùng đồ đến bên ngoài phòng giặt. Mấy người Mai Thắng Nam dùng máy giặt sạch, rồi để mọi người tự nhận đồ của mình đem về phơi.

      Công việc này cũng có gì vất vả, chỉ cúi lưng cho đồ bẩn vào máy, bấm mấy nút ở máy giặt, rồi đợi tới khi máy giặt xong, nhét quần áo lại vào thùng, rất phù hợp với tính cách “ham ăn lười làm” của mấy người Mai Thắng Nam.

      Công việc nhàng như thế khiến nhóm của Chu Hiểu Lâm ngứa mắt với đám hồ ly tinh Mai Thắng Nam, mấy người thường ngày tiếp xúc với Mai Thắng Nam, trừ Lý Tiểu Vũ bận rộn công việc ra cũng chẳng có ai thấy vừa mắt với Mai Thắng Nam.

      Bất bình của mọi người với mấy bên Mai Thắng Nam, quanh quẩn lại thế nào, bằng cách nào đó lại đến tai Tô Tô, nhưng con người Tô Tô bình thường có vẻ rất công bằng, nhưng đối với Mai Thắng Nam lại cực kì thiên vị, để kệ Mai Thắng Nam muốn làm sao làm, trừ việc đón khách bên ngoài vào.

      Sau bữa trưa, Chu Hiểu Lâm dẫn Tẩm Nguyệt đến tố cáo, mấy người hồ ly tinh Mai Thắng Nam lại mặc đồ ngủ giặt đồ trong phòng giặt, nước thấm ướt lên đồ ngủ bằng lụa, khiến người ta nhìn thấy cả đồ lót, dưới ánh nắng có thể nhìn thấy hết cả đường cong cơ thể.

      Tô Tô nghe xong đau cả đầu, đuổi Chu Hiểu Lâm , tính xem Mai Thắng Nam, vừa ra khỏi căn hộ của cha mẹ Tô liền nhìn thấy Sở Hiên cùng Bì. Nhìn thái độ của Sở Hiên quỵ lụy như sắp quỳ xuống trước mặt Bì tới nơi rồi.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    2. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 270: phải tiết kiệm tinh hạch cho chú
      Thấy Tô Tô từ đằng xa, Sở Hiên nhanh chóng bỏ qua Bì, chạy đến trước mặt Tô Tô, giơ tay chào hỏi , phàn nàn:

      “Tô Tô, mau cứu tôi. Quan hệ của chúng ta tốt như vậy, sao có thể nhẫn tâm chặn nguồn thực phẩm của tôi. thể làm như thế được Tô Tô, chị Tô!!!”

      Tô Tô để ý đến Sở Hiên, vòng qua Sở Hiên chạy, ôm bụng lớn vào chiếc xe đỗ bên cạnh. Đối diện với Bì cười vui sướng, Sở Hiên nhanh chóng xoay người lại, chạy theo Tô Tô, giả vờ khóc mếu :

      “Chị hai, chị Tô, người đẹp Tô, chị là chị em ruột thịt thân thiết của em. Mấy trăm dị năng giả, hơn nghìn người thường của em sắp chết đói trong biển giòi rồi. Gà của chị chạy đầy thôn Bát Phương, chỉ cần giết vài con cho em thôi mà, em biết ơn vô cùng!!!”

      “Tôi giết gà để làm gì?” Tô Tô tỏ ra “ngã phật từ bi”, dừng bước, quay đầu nhìn Sở Hiên, “Ngày nào đấy bảo bối của mẹ tôi bị trộm mất, tôi còn phải dựa vào mấy con gà này nuôi sống già trẻ nhà. giết được, tôi muốn giữ lại gà đẻ trứng, trứng nở ra con, sau đó làm sân nuôi gà.”

      Nghe vậy Sở Hiên sửng sốt, nhanh chóng phản ứng lại, Tô Tô châm chọc đây mà. Vì vậy Sở Hiên tỏ ra tức giận, đứng nghiêm, ngực phập phồng hỏi: “Ai? Ai to gan như vậy, dám trộm bảo bối của mẹ nữ thần Tô Tô? Nếu để tôi biết được, tôi nhất định tha cho .”

      “Lúc trước sơn trang của tôi bắt được vài tên trộm, phải phái đến sao?” Bì ở phía sau Sở Hiên nhịn cười, với Sở Hiên: “Mấy ngày trước, chúng tôi trả lại cho mấy tên trộm, khi đó còn tỏ ra “sao cẩn thận để lộ rồi”, sao bây giờ lại làm bộ như biết mấy tên trộm này rồi?”

      “Cái này, cái này, cái này...” mặt Sở Hiên trở nên kì cục rồi lại khôi phục bình thường, : “Cái này nhất định là mấy tên trộm xấu tôi. Sở Hiên tôi từ trước đến nay là người chính trực, sao có thể làm ra chuyện trộm cắp như vậy được? Tô Tô, ngàn lần đừng để người ta chia rẽ, giết hơn nghìn tính mạng chỗ thằng em này.”

      “Cái con người này... chả có chút tự trọng nào!”

      Tô Tô nhìn bộ dạng “ hơn cả trân châu” của Sở Hiên trong lòng cảm thấy chán nản, chuyện đạo lý với loại người vô lại này liệu có tác dụng chắc? Sở Hiên thừa nhận ta phái người đến sơn trang ăn trộm đất biến dị Tô Tô làm gì được? Bây giờ mấy tên trộm ngu ngốc kia cũng trả cho Sở Hiên rồi, Tô Tô cũng còn nhân chứng nữa.

      xoay người, gương mặt giận dữ ngồi vào ghế lại phụ phía trước, đồng thời với Bì: “ Bì, bụng em lớn thể lái xe, có thể chở em đến chỗ Mai Thắng Nam được ?”

      “Được, để chở!”

      Bì cười ngồi lên ghế lái, mông còn chưa ngồi ấm chỗ bị Sở Hiên mặt dày hơn da trâu mở cửa xe, ngồi lên ghế sau, miệng lải nhải ngừng:

      “Tô Tô à, tôi ra đây cũng dễ dàng gì, có hơn nghìn người chờ tôi mang đồ ăn về. Tô Tô, thằng em này van chị, tất cả đều là lỗi của em, là em khốn nạn, em nên để mắt đến chỗ đất biến dị của mẹ chị. Chị bán cho em mấy con gà , bọn em lâu lắm rồi chưa được ăn thịt, nhớ thịt, em muốn ăn thịt...”

      “Ồn ào quá!”

      Xe chạy, Tô Tô ngồi ở ghế lái phụ ngoáy tai, hơi mất kiên nhẫn với Sở Hiên. quay đầu, quăng cho Sở Hiên mọt cái liếc mắt, :

      đừng có rên rỉ nữa, chuyện này dừng ở đây. Chúng ta vốn chả có qua lại gì, làm ra chuyện như vậy càng có gì để với nhau. Đừng có kêu chị xưng em nữa, nếu về tuổi tác, tôi phải gọi là chú rồi... Như này , hai mươi tinh hạch phổ thông cân gà đông lạnh, bôn mươi tinh hạch cân gà khô. Ngoài ra còn có các loại gà rán, cánh gà nướng KFC. Đấy là mua ngoài, muốn mua mua, muốn mua ở đâu lăn về đấy .”

      “Mua mua mua, phải tiết kiệm tinh hạch cho chú, chú nhiều nhất là tinh hạch!”

      Sở Hiên nhanh chóng gật đầu đồng ý. Hơn hai trăm dị năng giả trong tay ta giờ như cá gặp nước trong biển giòi, tinh hạch nhiều thể tưởng tượng nổi, lương thực rau củ nước sạch cũng rất nhiều, chỉ có thịt ăn. Người ăn thịt mồm miệng vô cùng nhạt nhẽo, chẳng có tinh thần làm gì hết.

      Thông thường người ta ăn trộm gì đấy của người khác, bị tóm dám mon men đến gần chỗ Tô Tô nhưng Sở Hiên như vậy. Đối với Sở Hiên mà , mặc dù ta ăn trộm được còn bị bắt nhưng hoàn toàn ảnh hưởng đến chuyện kết giao với Tô Tô và Diệp Dục, còn có thể mặt dày mày dạn đến chỗ Tô Tô mua thịt gà.

      “Càng càng già mồm. Sở Hiên, cái Kiều Tư để chỗ tôi, giờ con cũng sinh rồi, có phải nên đón về rồi ?”

      Tô Tô ngồi cạnh ghế lái, muốn tiếp tục ồn ào với Sở Hiên, đến chuyện quan trọng này. Nghe Kiều Tư ngâm mình trong nước nhiều ngày như vậy, hôm nay cuối cùng cũng ra nhưng trông có vẻ gió thổi liền ngã. Tô Tô sợ Kiểu Tư tự tìm đường chết. Lại Kiều Tư tự mình làm khổ mình, có chết cũng chẳng liên quan đến Tô Tô. Nhưng Sở Hiên để ta ở thôn Bát Phương của , nếu như ta chết ở đây, Tô Tô cảm thấy khó mà ăn với Sở Hiên. Vì vậy nhân lúc Sở Hiên ở đây, bảo ta đón Kiều Tư về .

      Vậy mà Sở Hiên như trở mặt, đột nhiên mặt mũi nghiêm túc, ngồi phía sau lắc đầu với Tô Tô, vô cùng đường hoàng : “Tôi hôm nay ngoại trừ đến chỗ xin lỗi về vụ ăn trộm còn muốn với việc.”

      “Chuyện gì?” Tô Tô quay đầu, nhìn bộ dạng mặt người dạ thú của Sở Hiên, nghĩ thầm vừa này Sở Hiên xin lỗi sao? phải mực cầu xin bán thịt gà cho ta sao? Từ lúc nào thành xin lỗi chuyện trộm cắp rồi?

      Lại nghe thấy Sở Hiên rằng: “Cậu cả Phương gia phía sau Kiều Tư hai ngày nữa là đến. Tôi cảm thấy chỗ tôi quá ghê tởm rồi, phù hợp tiếp đãi khách, nên Tô Tô à, tôi giao tọa độ chỗ cho cậu cả nhà họ Phương rồi.”

      !” Tô Tô trừng mắt, quay đầu nhìn Bì hô tiếng “Dừng xe!”. Sau đó nhìn Sở Hiên, cười tức giận: “ giỏi lắm Sở Hiên, tiền trảm hậu tấu. Mang Kiều Tư phiền phức ném cho tôi đành, giờ còn muốn ném đàn ông của ta cho tôi. chê tôi bình thường sống quá yên ổn phải ???”
      ParvartyHale205 thích bài này.

    3. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 271: Người của Mai Thắng Nam

      phải...” Sở Hiên vội vã xòe hai tay, nheo mắt cười, đuôi mắt hằn nếp nhăn. ta giải thích với Tô Tô, “ xem, tôi biết tức giận mà. Ban đầu chúng tôi rồi, ra Phương Thúc Ế có tình cảm gì với Kiều Tư, mà đứa con trai trong bụng Kiều Tư cũng chẳng biết con ai đâu. Phương Thúc Ế cũng tình nguyện lên giường Kiều Tư, nhưng ta hứa hẹn rằng nếu chúng tôi đảm bảo được bình an cho con ta, ta trả sáu xe tải súng đạn. xem, đến lúc đó tôi cũng chẳng quên được. Sáu xe, tôi chia cho xe.”

      “Tôi muốn bốn xe!”

      Tô Tô giơ bốn ngón tay. tức chết mất. Ngày ngày ở cái thôn Bát Phương này, phải giữ Kiều Tư dưỡn dẹo ngứa mắt kia, còn mấy bác sĩ y tá bị ta làm cho tức chết nữa. Coi như và mấy vị y bác sĩ đó rộng lượng, còn chăm nom cho ta và đứa con trai đầy đủ, thế mà Sở Hiên dám chỉ chia cho xe tải súng đạn?

      “Hai xe, thể nhiều hơn!”

      “Thế phải giao thêm mấy hòm tinh hạch cho tôi!”

      “Được!”

      Tinh hạch thôi mà, Sở Hiên có rất nhiều. Khi ở trong biển giòi, đống tinh hạch chất thành núi, chẳng đáng mấy đồng.

      Bì ngồi ở ghế lái, tranh thủ góc khuất Sở Hiên mà giơ ngón tay cái với Tô Tô – chẳng cần tốn nhiều công sức lấy được hai xe tải súng đạn của Sở Hiên, còn cả mấy rương tinh hạch, tốt quá

      Hai người thỏa thuận xong Tô Tô chợt cảm thấy Sở Hiên thuận mắt hơn rất nhiều. chỉ Sở Hiên, giờ nghĩ đến Kiều Tư cũng cảm thấy khó chịu lắm nữa. Cứ làm thôi, nhận làm, cứ có đàn ông bằng lòng thanh toán là quan trọng nhất.

      đường đến phòng giặt, qua chỗ Kiều Tư ở, Tô Tô thả Sở Hiên xuống để ta tự xem VIP của mình, còn Bì vừa tán gẫu vừa lái xe tiếp.

      Hôm nay Sở Hiên có thể thoát khỏi biển giòi đến đây nghĩa là đây phải việc gì khó khăn. Sở Hiên lại dễ dàng, chắc chắn Tạ Hào Thế cũng như vậy. Có điều, Sở Hiên ở lại đó để kiếm thêm tinh hạch, còn Tạ Hào Thế cố thủ ở đó làm gì? Vì mẹ Tạ và Tạ Thanh Diễn?

      Nghĩ đến đây, Tô Tô buột miệng cười gằn. Lý Oánh luôn rằng có nhiều vướng bận, nhưng dù gánh nặng của đến đâu cũng sánh nổi với hai mẹ con nhà Tạ Thanh Diễn kia.

      Xuống xe, Tô Tô vào sân giặt quần áo, còn chưa đến cửa nghe thấy tiếng mười mấy cái máy giặt quay. Tiếng máy quay ầm ầm hòa vào nhau nghe như sét đánh đì đùng, còn có cả tiếng bài mạt chược, thỉnh thoảng là giọng phụ nữ kêu lên.

      “Cống thượng hoa.”

      “Ôi thôi lú quá rồi.”

      “Ôi đen quá. Lại lại!”

      Tô Tô cúi xuống nhìn những cái thùng đầy ắp trong sân, đủ loại màu sắc, chia làm hai loại: bên là giặt xong, bên là chưa giặt. lát sau, người đàn ông vừa tắm cầm thùng quần áo ra. Vừa đến cửa, thấy Tô Tô đứng trong sân, ta khựng lại, ngại ngần:

      “Trang chủ, tôi làm gì cả, đấy!”

      Bì sau lưng Tô Tô thấy nhức đầu, vội vàng bước ra giải thích, “Mấy này phải chơi mạt chược nên gạ mấy đàn ông giặt đồ hộ. Mấy cậu này tự nguyện hết, đòi hỏi phải đền đáp gì.”

      “Haha, được đấy.” Tô Tô gật đầu, tỏ vẻ biết. quan tâm đến hoang mang của người đàn ông cầm thùng quần áo kia, ưỡn bụng vào phòng giặt.

      Lý Tiểu Vũ làm việc rất chuẩn, còn cho sửa chữa lại phòng giặt. biết ấy kiếm đâu thùng sơn màu xanh da trời để sơn lại căn phòng này. hàng máy giặt xếp hàng dựa ngay ngắn vào tường. Bốn người phụ nữ nhóm Mai Thắng Nam ngồi chơi mạt chược chiếc bàn vuông trong phòng khách.

      Thấy Tô Tô vào, ba người kia dừng chơi, quay sang nhìn Mai Thắng Nam. Mai Thắng Nam nghiêng đầu biếng nhác nhìn Tô Tô, thong thả đẩy quân bài rồi :

      đợi chút, tôi cho xem cái khác.”

      Tô Tô tự mình kiếm cái ghế ngồi xuống, nhìn mấy người kia vừa chơi mạt chược vừa cười đùa.

      lát sau, Mai Thắng Nam dọn bài, xốc khăn trải bàn lên, lấy tờ giấy bên dưới ra đưa cho Tô Tô.

      “Này!”

      “Gì đây?”

      Tô Tô tò mò nhận tờ giấy. Tờ giấy này ghi rất nhiều tên người, ở giữa là Lã Ấn, Lý Oánh, Sở Hiên và Tạ Hào Thế, ngoài ra còn có tên những người theo từng nhóm bên dưới. Thậm chí, trong này còn chỉ ra ai là dị năng giả, có dị năng gì, cấp mấy,…

      ghi tờ giấy này?”

      Tô Tô giật mình nhìn tờ giấy rồi lại ngẩng đầu nhìn Mai Thắng Nam. Mai Thắng Nam cười cười, ngón tay sơn cẩn thận yểu điệu mân mê xương quai xanh, bộ quần áo mềm mại rủ xuống khẽ rung. ta khinh thường:

      “Người của tôi vòng chuyện gì cũng biết. Tôi giữ cũng vô ích, cho .”

      “Bao nhiêu tinh hạch?”

      Tô Tô định trả công cho Mai Thắng Nam theo thói quen. Mai Thắng Nam bực bội nhìn , “ bỏ tinh hạch mua cái món đồ chơi này là để hạ nhục tôi hả? Thấy bụng mang dạ chửa còn bị người ta đánh úp, sống chả dễ dàng gì nên tôi mở lòng từ bi chút thôi. Khỏi phải cảm ơn, coi như tôi bao đồng.”

      “Haha…”

      “Con mụ bao đồng kia, ra đây ván này khỏi đánh nhé.”

      Ba người phụ nữ kia trêu chọc Mai Thắng Nam. Tô Tô cũng nhịn được cười. đoán có lẽ Mai Thắng Nam nhìn thấy bị dị năng giả hệ mộc cấp ba và tên mập kia tấn công nên ta cố tình làm giúp tờ giấy này.

      số việc nhiều người thấy khó khăn, chẳng hạn như Tô Tô lòng muốn tìm ra nội gián, xem ai là phe nào nhưng làm được, Diệp Dục làm được nhưng Mai Thắng Nam lại ra tay thành công. Đôi khi giang hồ còn có tin tức tình báo nhanh và chuẩn xác hơn giới chính thống. Đúng như Mai Thắng Nam , ta chỉ cần giao thiệp hồi là tin gì cũng có.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    4. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 272: Tờ giấy này từ đâu ra?

      Tô Tô cười, nhìn Mai Thắng Nam rồi chợt hỏi, “ có phải chịu đựng gì ?”

      Mai Thắng Nam sửng sốt cười, “Đánh mấy ván mạt chược với đám đàn ông có tính ?”

      Khi chơi mạt chược, mọi người đều thả lỏng và trò chuyện. là trò chuyện, ra chuyện gì đời này bọn họ cũng được. Đôi khi đàn ông còn muốn buôn chuyện hơn cả phụ nữ, chuyện gì họ cũng khai hết.

      Còn bản lĩnh của Mai Thắng Nam lại là trong đám tin tức lộn xộn, ta có thể nắm bắt được thông tin mình cần, lẳng lặng điều tra cặn kẽ hơn.

      có tin tức tình báo nào hoàn chỉnh ngay từ đầu. Khả năng hoàn thiện tin tức chính là thiên phú của Mai Thắng Nam.

      Tô Tô đứng dậy, chợt ôm lấy Mai Thắng Nam rồi nhàng , “Cảm ơn, cảm ơn nhiều…”

      Câu đầu tiên là cảm ơn Mai Thắng Nam bỏ chút tâm tư để lập danh sách nội gián. Câu thứ hai để tri ân việc Mai Thắng Nam nhặt xác cho , đời trước nợ lời cảm ơn, bây giờ ra.

      Mai Thắng Nam vẫn thừ người ra, Tô Tô thêm, “Lần tới mặc đồ ngủ, có thể mặc áo lót vào ? Vải này mỏng quá, còn dính nước nữa thấy hết bên trong. Hôm nay tôi đến để bảo chuyện này đấy.”

      là đồ háo sắc!”

      Mai Thắng Nam khẽ cựa ra khỏi tay Tô Tô. Vì Tô Tô có thai nên ta cũng cựa mạnh. Mai Thắng Nam đưa hai tay che ngực, đôi mắt đẹp trợn lên giận dữ nhưng Tô Tô lại chỉ vui vẻ ra khỏi phòng giặt.

      Tô Tô cầm danh sách trong tay giao cho Bì. Bì vừa nhìn tái mặt, vội vàng đuổi theo Tô Tô. Hai người cùng nhau ra xe để ngoài sân. Bì hỏi Tô Tô:

      “Tờ giấy này từ đâu ra? Cấp có hai tên, nhưng ba người gần đây vừa được cất nhắc lên vị trí quan trọng.”

      Mai kia cho,” Tô Tô liếc nhìn rất nghiêm túc, cất giọng giáo dục, “Cho nên sau này mọi người đừng bao giờ coi thường mấy người như Mai Thắng Nam. Giờ mình nợ họ đấy.”

      “Đúng thế. Nhưng trước giờ tôi chưa bao giờ coi thường họ.”

      Lời này của Bì là lòng. lăn lộn trong giang hồ, xuất thân cũng cao quý, chưa từng khinh thường kiểu phụ nữ như Mai Thắng Nam. Có điều, giờ xác định theo nhóm Tô - Diệp kiếm ăn nên Bì cũng tự hạn chế bản thân lại rất nhiều, hề tiếp cận nhóm Mai Thắng Nam.

      Giờ biết ưu điểm của họ, sau này dạy bảo đám du côn để đàn em đối xử lịch với Mai Thắng Nam hơn chút.

      Khi đường, Bì nhìn thấy Cát Bát Thiên cầm hai thùng quần áo ra khỏi biệt thự chỗ Kiều Tư. quay sang hỏi Tô Tô:

      “Mấy tên gián điệp của Lã Ấn định làm thế nào? Lã Ấn bị Lý Oánh tấn công, tăm tích, hay cứ giết họ .”

      “Thế có tiếc ?” Tô Tô hạ kính xuống, nhìn Cát Bát Thiên tiến lại mỗi lúc gần, với Bì, “Lã Ấn phái mấy tên này đến đây chắc chắn sau này có tác dụng. Chú ý chúng vào, có khi còn tìm ra nơi trú của .”

      Xe chạy đến chỗ Cát Bát Thiên. Tô Tô mỉm cười:

      giặt quần áo à?”

      “Vâng.”

      Cát Bát Thiên xấu hổ, kéo hai cái thùng lại gần mình. Nghiêm túc mà bọn họ là chỉ là người thuê nhà trong thôn, tính là cư dân tại đây. Có điều hôm nay Kiều Tư muốn giặt hết quần áo mùa hè nên ta phải mang đến phòng giặt. Cát Bát Thiên muốn chống lại Kiều Tư nên vừa cầm thùng đồ, vừa nghĩ xem nên thế nào với mấy người Mai Thắng Nam.

      Chẳng ngờ vừa ra đường lại gặp Tô Tô.

      Hành động ôm thùng quần áo lại gần người có chút gì như giấu đầu hở đuôi. ra Tô Tô thấy từ rất xa, trong thùng quần áo toàn đồ Kiều Tư.

      gì. Trước kia, khi mở phòng giặt, Tô Tô rằng chỉ cần là người thôn Bát Phương cứ đến giặt đồ. Dù Kiều Tư phải cư dân ở đây nhưng thanh toán phí thuê nhà nên ta có thể giặt đồ của mình.

      “Gặp ở đây, tôi muốn hỏi chút. Có phải bọn có dị năng giả hệ mộc ? Giờ vườn rau của chúng tôi phát triển kém quá, dị năng giả đó của các giúp bọn tôi chút được ?”

      Tô Tô nheo mắt cười nhìn Cát Bát Thiên đứng ngoài. Sở Hiên Phương Thúc Ế sắp đến đây rồi, mấy người này chẳng ở đây bao lâu nữa, phải tranh thủ bóc lột được chút nào hay chút ấy.

      Hơn nữa, mấy ngày nay mẹ Tô bận theo dõi cha Tô, còn lòng dạ nào chăm nom “đất biến dị” thế nên Tô Tô muốn tìm dị năng giả hệ mộc khác để đảm bảo sản lượng rau trồng.

      thành vấn đề, chuyện này hoàn toàn có vấn đề gì.”

      Cát Bát Thiên nhận lời ngay. Dị năng giả hệ mộc kia của bọn họ đạt cấp hai, sắp tới cấp ba, ta cũng muốn luyện tập nhiều hơn để nhanh chóng thăng cấp.

      Tô Tô nhờ chăm nom vườn rau của thôn Bát Phương đúng với mong muốn của ta.

      “Vậy làm phiền các . Nếu dùng hết năng lượng dị năng, cần tinh hạch bảo tiếng nhé.”

      Tô Tô vẫn khá hòa nhã với Cát Bát Thiên. Trao đổi xong, Bì về thôn ăn trưa. Bì vừa lái xe vừa cười:

      “Cái cậu Cát Bát Thiên cũng được, theo Kiều Tư đáng tiếc.”

      “Đúng, đáng tiếc.”

      Tô Tô tựa vào ghế phụ, từ từ thở hắt ra. có thủ đoạn như Lã Ấn và Lý Oánh, nếu bằng phần như đó bắt Cát Bát Thiên trong nửa phút, giữ chặt ở đây đâu được.

      Có thể mỗi người có ý chí khác nhau. Tô Tô từng trải, nhận ra rằng điều quan trọng nhất trong đời là ở bên cạnh người thân, tham lam dồn ép người như Cát Bát Thiên.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    5. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 273: Mượn tay súng bắn tỉa

      Hai người vừa lái xe vừa trò chuyện câu được câu mất đến cửa thôn. Cách xa đó là Diệp Dục vũ trang đầy đủ, mặc áo giáp chiến đấu, nhảy xuống từ chiếc máy bay vận tải loại cùng Từ Thiếu Phong trong thời tiết nóng nực.

      Từ Thiếu Phong cắt tóc ngắn phân, mặc áo phông trắng, quần bò nhạt và đôi giày đá bóng màu trắng. là dị năng giả hệ thủy nên cơ thể cũng thay đổi theo cấp bậc tăng dần, nước da ngày càng mịn màng nhẵn nhụi, căng đầy sức sống của nước.

      So với ngày trước mạt thế, hình tượng này đem đến cảm giác đẹp trai hơn vài phần, nếu tham gia showbiz có thể trở thành minh tinh hạng hai hạng ba cũng chừng.

      Cánh quạt máy bay quay phần phật. Từ Thiếu Phong giơ hai tay vẫy chào Tô Tô. Cát bụi trong thôn Bát Phương bốc lên mù mịt. Tô Tô che mũ xuống xe, trợn mắt với Diệp Dục. Chẳng hiểu vì sao mọi khi chiếc máy bay vận tải kia luôn đỗ ngoài bãi của sơn trang, hôm nay lại thẳng vào cửa thôn?

      Diệp Dục đằng sau Từ Thiếu Phong cười với Tô Tô, chạy đến gần , giải thích, “Tạ Hào Thế phái Từ Thiếu Phong tới, là muốn thương lượng với chúng ta.”

      Hôm nay máy bay đỗ ở bãi đất trống trước cửa thôn vì gần đây, Tô Tô hay qua chỗ này với mẹ mình.

      “Hôm nay chỗ chúng ta nhộn nhịp đấy.”

      Bì cười ha hả, chui từ ghế lái ra. Trong bầu khí đầy cát vàng, vuốt mái tóc bay tứ tung của mình xuống. Bảo chưa mang cơm đến, hôm nay mọi người trong thôn lại phải ăn cơm trộn cát mất rồi.

      thể bảo máy bay đỗ ngoài kia rồi người vào đây à???”

      Tô Tô lườm Diệp Dục rồi che mũi bỏ về biệt thự của cha mẹ mình. Giờ hai người già về, mẹ Tô lấy chậu nước lạnh để cha Tô lau mồ hôi người.

      Thấy Tô Tô mặt mày lấm lem ưỡn bụng đến, đằng sau là Diệp Dục, Bì và Từ Thiếu Phong cũng bẩn thỉu, bà lại đưa chậu nước cho ba người đàn ông kia, còn bản thân quay về phòng vệ sinh để lấy chậu nước khác cho chồng mình.

      Từ khi Tô Tô vào ở, biệt thự này chưa bao giờ thiếu nước sạch. Trời càng nóng, nước của Tô Tô càng lạnh. Thường những người có đủ nước hay muốn uống nước mát đều tìm cha Tô để xin ít.

      Vì cửa thôn phải nơi bí , nhân khẩu phức tạp, bao nhiêu ánh mắt ngoài sáng trong tối luôn theo dõi biệt thự của nhà họ Tô nên chuyện ở gian chính phải điều phù hợp. Tô Tô dẫn Từ Thiếu Phong lên phòng khách tầng hai của riêng người nhà họ Tô.

      Từ Thiếu Phong ngồi xuống trước mặt Tô Tô, Diệp Dục và Bì, kể lại toàn bộ câu chuyện mới xảy ra trong khu an toàn, thậm chí đến bốn lính đặc chủng của Diệp Dục theo dõi cũng nắm được như vậy.

      là, buổi tối mấy ngày trước, Vương Tử Kiều và Lý Oánh dẫn người xông vào địa bàn của Lã Ấn. Lã Ấn liều mình chống cự mà tranh thủ mang mấy dị năng giả trốn.

      Còn các binh lính khác cũng chống cự tượng trưng, sau đó chạy trốn theo ba đường từ phía Tây. Những người còn lại , nếu chết cũng bị Lý Oánh thu nạp.

      Binh lính người thường chỉ là con tốt thí mạng, lót đường thay Lã Ấn. Dù cho toàn bộ những dị năng giả nòng cốt của đều bị đưa , cũng bỏ chạy mà lại tiến gần về phía Tạ Hào Thế. Có lẽ Lã Ấn có kho hàng bí mật, giờ trú ngụ tại nơi đó.

      giờ, có hai lý do để Lã Ấn tiến về phía Tạ Hào Thế:

      Hai người thân của Tạ Hào Thế là mẹ Tạ và Tạ Thanh Diễn nằm trong tay Lã Ấn. Lã Ấn muốn cảm ơn Tạ Hào Thế xử lý các kho hàng xung quanh biển giòi.

      Hơn nữa, Lã Ấn cũng muốn mượn tay Tạ Hào Thế - chờ khi Vương Tử Kiều và Lý Oánh truy đến nơi, uy hiếp bắt Tạ Hào Thế bảo vệ mình.

      Đương nhiên đây cũng chỉ là ban đầu. Chờ đến khi kho đồ dùng cạn kiệt, cần biết Tạ Hào Thế cần súng, người hay đồ, có hai mẹ con Tạ Thanh Diễn làm con tin, cứ thế yên tâm chờ Tạ Hào Thế nuôi sống và bảo vệ mà ai nghi ngờ cả. Chuyện này chỉ diễn ra khi Lã Ấn chưa vững vàng. Chờ đến khi căn cơ vững, vết thương được chữa lành, khi phản công Vương Tử Kiều và Lý Oánh, chắc chắn Tạ Hào Thế bị Lã Ấn ép làm tiên phong.

      “Mấy ngày trước, Lý Oánh vừa tới tìm tôi, muốn liên thủ để ra tay trước với đội trưởng Tạ nhà các đấy,” Tô Tô nhìn Từ Thiếu Phong tức giận, nheo mắt cười, “Có điều tôi từ chối rồi. Giờ Tạ Hào Thế phái đến để làm gì?”

      “Mượn tay súng bắn tỉa!” Khi lời này, ánh mắt Từ Thiếu Phong rất đáng sợ. giải thích với Tô Tô và Diệp Dục, “Mọi người cũng biết chúng tôi đều là những người bình thường trở thành dị năng giả. Có cho súng chúng tôi cũng biết dùng. Vì thế, đội trưởng chúng tôi muốn mượn vài tay súng bên này.”

      “Chúng tôi phụ trách đội bắn tỉa, còn các dẫn Lã Ấn ra?”

      Tô Tô cảm thấy chuyện này rất thú vị. nhìn Từ Thiếu Phong nghiêm túc gật đầu, quay sang hỏi Diệp Dục:

      có làm ?”

      “Làm!”

      Diệp Dục đồng ý ngay lập tức. Lần trước mai phục cả đêm bắt được Lã Ấn, lần này có người giúp dẫn ra chẳng nhẽ lại bỏ qua.

      “Được, vậy hợp tác vui vẻ!”

      Tô Tô nhún vai, gật đầu với Từ Thiếu Phong, thể thái độ hợp tác. Kế hoạch của Từ Thiếu Phong vẫn có nhiều ưu điểm hơn so với kế hoạch “ra tay trước” của Lý Oánh. Mấy người Diệp Dục cần mạo hiểm, chỉ cần mai phục bắn lén là được.

      Còn nữa, hợp tác với Tạ Hào Thế cũng khiến Tô Tô thấy dễ chịu hơn hợp tác với Lý Oánh rất nhiều. Khi hợp tác với Lý Oánh, luôn có cảm giác mình bị ta tính toán, chẳng thoải mái chút nào. Việc hợp tác với Tạ Hào Thế là để cứu Tạ Thanh Diễn chết tiệt, nhưng dù sao tên chết tiệt đó cũng nguy hại nhiều như Lý Oánh.

      Sau khi đồng ý hợp tác, Diệp Dục và Từ Thiếu Phong tiếp tục thảo luận kỹ càng, còn Tô Tô và Bì ra ngoài, xuống nhà. hành lang chật hẹp, Tô Tô mơ hồ nghe tiếng thảo luận nho vang ra từ căn phòng. dừng bước, xoa bụng với Bì:

      “Lã Ấn chết đám nội gián kia giữ nữa, thả xuống mương nước nuôi lùm cây.”
      ParvartyHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :