1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 264: Chúng ta hành động

      Tô Tô bày vẻ “tất cả giao cho ”, cười với Lý Tiểu Vũ, rồi vòng qua chiếc bàn dài trước mặt về phía biệt thự của cha mẹ Tô.

      Vừa vào trong thấy cha mẹ Tô ngồi hai bên của bàn ăn, hai người cúi đầu im lặng ăn cơm. Thấy Tô Tô vào, mẹ Tô nghiêm mặt, rồi lại cười xòa vẫy tay, bày bát đũa chuẩn bị cho Tô Tô,

      “Con , mau lại đây ăn cơm thôi.”

      “Con ăn rồi.”

      Tô Tô chống eo, chậm rãi vào giữa căn phòng, dù thế nhưng ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, vẫn thấy hơi đói, bèn ngồi xuống cầm bát đũa mẹ Tô đưa tới, ăn tạm hai ba miếng, nhìn cha Tô vẫn luôn im lặng, hỏi:

      “Cha, tối cha có về biệt thự ngủ ?”

      “Tối nay được. biết đám A Bảo kiếm đâu được máy đào cỡ , cha phải nghiên cứu.”

      “Hừ, máy đào có gì mà nghiên cứu? Tôi thấy ông định đợi mấy con hồ ly tinh đó đến có.”

      Mẹ Tô lập tức tiếp lời cha Tô, đó là những lời xuyên tạc, bẻ cong. Cha Tô ngẩng đầu, trừng mắt nhìn mẹ Tô, rồi lại nhìn Tô Tô, ông cảm thấy tốt nhất nên cãi nhau với người bảo thủ như mẹ Tô trước mặt con . Ông đặt đũa xuống, đứng dậy ra cửa.

      “Con xem , con xem , con xem thái độ của cha con đấy, ông ấy có gì ai tin được!” Mẹ Tô tức đến thở hổn hển, nhưng cũng đuổi theo mà biến bực tức thành ham muốn ăn uống, bà xới hai bát cơm, kêu ca với Tô Tô, “Con xem, con giữ lại con hồ ly tinh như Mai Thắng Nam làm gì? Cả ngày chỉ mặc đồ hở hang, lẳng lơ như thể thèm khát đàn ông lắm, còn mau đuổi nó , trả lại trong sạch cho thôn Bát Phương này!”

      “Mẹ!” Tô Tô cúi đầu ăn cơm, mẹ Tô liên tục càm ràm bên tai, sắp chịu được nữa, bèn , “Con với mấy người bên Mai Thắng Nam rồi, sau này được có ý với cha nữa. Mẹ, thực ra Mai Thắng Nam có lẳng lơ như vẻ ngoài đâu, ấy chỉ… chỉ biểu ra thế thôi.”

      “Vớ vẩn, mẹ nhìn người còn già đời hơn con nhiều,” Mẹ Tô xới xong cơm, với Tô Tô, “Đêm nay mẹ ở lại đây, bố con , mẹ cũng . Mẹ thấy hôm nay biết đám Diệp Dục làm gì rồi, con ở lại đây chuyện với mẹ.”

      “Được, con ở với mẹ.”

      Tô Tô nghe theo, mẹ Tô bảo ở đây với bà ở lại, thực ra Tô Tô cũng hiểu mẹ Tô, mẹ và cha làm vợ chồng cả đời, trước giờ cha chưa từng có tin đồn ong bướm bên ngoài chủ yếu vì phụ nữ quanh ông chịu được vẻ nhu nhược của ông. Hơn nữa cha Tô chỉ lái xe bus, nhìn ra người có tiền, bình thường làm gì có nào muốn dính lấy người như thế?

      Nhưng giờ là mạt thế, thân là cha đẻ của chủ sơn trang Bát Phương, ở trong thôn Bát Phương nhoi này cũng coi như là người có địa vị, vô tình lại có mấy người phụ nữ để ý, hồi chuông cảnh báo trong lòng mẹ Tô vang lên. Hơn nữa bà lại tận mắt nhìn thấy cảnh mấy bên Mai Thắng Nam vây quanh cười đùa với cha Tô, mẹ Tô khó chịu mới lạ.

      Người phụ nữ dành những gì đẹp nhất thời trẻ cho người đàn ông, đến khi già rồi còn đáng tiền nữa, nhưng đàn ông như thế, càng già càng đáng tiền, người như cha Tô có thể khiến mẹ Tô cảm thấy nguy cơ gì sao?

      Tô Tô vừa dỗ dành vừa an ủi mẹ Tô hồi lâu, ở cùng mẹ trong biệt thự ở thôn Bát Phương cả buổi chiều, ăn cơm tối xong. Đến đêm, cha Tô liền ra ngoài xem xét chiếc máy đào của ông, mẹ Tô sợ cha Tô lại dối, tìm hồ ly tinh Mai Thắng Nam nên cũng theo.

      mình Tô Tô ở lại trong biệt thự, xoa Tiểu Ái trong bụng, ngồi trong phòng khách nhìn sắc trời ngày tối.

      Trời sao hôm nay rất đẹp, dòng sông sao lấp lánh trôi về phía bắc trong màn đêm đen, trong thôn Bát Phương, những người lao động bắt đầu làm việc, trong tiếng ồn ào có cả tĩnh lặng của cuộc sống.

      Xa xa vang lên những thanh lắm, có hai tiếng pháo dây, muốn nghe kỹ lại lại chỉ nghe thấy tiếng gió.

      Thời gian cứ thế trôi qua trong thôn Bát Phương yên bình.

      7 giờ 55 phút tối, khu an toàn, tại nơi giao dịch, lại đợt tấn công của giòi bị đập tan. người đàn ông mặc sơ mi đen, cao gầy, ngồi trong phòng khách, nhắm mắt như thực nghi lễ thần bí gì đó.

      Bên cạnh người đàn ông đó, Lý Oánh và Vương Tử Kiều ngồi cùng bàn, nhìn vào đồng hồ tường, bên cạnh hai người và bên ngoài phòng giao dịch có ít binh sĩ và dị năng giả mặc đồ vũ trang.

      Ngoài lũ giòi ra, tất cả đều vô cùng yên tĩnh.

      Vương Tử Kiều chợt phá vỡ yên tĩnh vốn có ấy, với Lý Oánh, “7 giờ 59 rồi, Diệp Dục bọn đến đâu, chúng ta hành động thôi.”

      “Được!” Lý Oánh rũ mắt, che giấu thất vọng trong mắt, Diệp Dục tới, bọn họ cũng phải ra tay ngày hôm này, thắng làm vua thua làm giặc chỉ trong ngày hôm nay. Làm việc lớn được phép do dự, như thế mãi mãi thể làm được việc lớn.

      Vương Tử Kiều đứng dậy, đúng lúc đó người đàn ông mặc đồ đen ngồi trong phòng khách cũng mở mắt ra, giây phút mở mắt, giòi bên ngoài nơi giao dịch, lần lượt giơ cái miệng đỏ tươi, bay về phía nơi ở của Lã Ấn.

      Đằng sau biệt thự Quả Táo, mấy con đường bị Lã Ấn kiểm soát, gian phòng ánh sáng lờ mờ, Lã Ấn mặc quân phục, chịu được đứng dậy. tựa vào bàn nôn ra máu, cái bàn trước mặt đứng kín hàng dị năng giả, có mấy người đeo súng, từ cửa kéo vào vài con tin.

      Lã Ấn chột mắt đưa cổ tay lau vệt máu, con ưng vai đảo mắt nhìn, nhìn những con tin bị kéo vào, mẹ Tạ, Tạ Thanh Diễn, Phi Phi, còn dị năng giả hệ thủy.

      Trong số những dị năng giả đó, người lên tiếng : “Sĩ quan chỉ huy, Vương Tử Kiều là tên phản bội, bắt đầu hành động rồi.”

      cũng nên hành động rồi.” Lã Ấn lạnh mặt, đứng thẳng lưng, từ phía sau bàn ra trước, “Nếu hành động, sớm muộn cũng chết trong tay tôi.”

      Đồ ở chỗ giao dịch tuy nhiều những cũng chống đỡ được bao lâu, với tính cách của Vương Tử Kiều, chắc chắn thể bỏ mặc những người sống sót mà quản lý. Có miệng ăn của Vương Tử Kiều có những miệng ăn của người sống sót bình thường kia.

      Nên cần Lã Ấn điều tra, cũng biết đồ của Vương Tử Kiều sắp hết rồi.

      Mà dị năng giả có thể sai khiến động vật trong tay Vương Tử Kiều dù khó phân cao thấp với Lã Ấn, nhưng lần cũng chỉ có thể đưa hai người ra, Vương Tử Kiều thể thả nhiều người còn sống sót bị nhốt ra ngoài được, trừ đưa người cầu cứu bên ngoài, đồ tìm về cũng đủ sống bao lâu.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    2. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 265: Cục diện

      Đối với tình hình bên Vương Tử Kiều, ràng bên Lã Ấn ổn hơn nhiều, ban đầu lúc tình hình đột nhiên thay đổi, Lã Ấn tống những người sống sót về phía Vương Tử Kiều, trong tay có năm nghìn binh lính phổ thông và hơn hai mươi dị năng giả.

      Binh sĩ thông thường với Lã Ấn giờ cũng chẳng giúp ích được mấy, chỉ quan tâm làm thế nào mới có thể bồi dưỡng được dị năng giả, đồ trong tay cũng chia cho dị năng giả trước, dị năng giả cần mới chia cho binh sĩ thông thường.

      Bản thân cũng hiểu, với thế cục nay mà , thực ra những binh lính thông thường cũng muốn bán mạng cho , vì thế Lã Ấn lại càng tiếc tính mạng của những binh sĩ đó. Lần đột phá vòng vây này, cũng định dùng binh sĩ thông thường làm lá chắn đưa ra khỏi vòng vây bị lũ giòi bao vây này.

      Ban đầu đám giòi bao vây này là do Lã Ấn phòng trừ nên sai lũ giòi cố ý bao vây xung quanh. Khi ấy và Vương Tử Kiều còn chưa trở mặt với nhau, sau này vì thấy Lý Oánh chịu bị khống chế nữa nên hơi đề phòng Vương Tử Kiều.

      Cuối cùng trong tay Vương Tử Kiều có dị năng giả có thể sai khiến động vật, cấp bậc của dị năng giả đó tương đương với Lã Ấn, chẳng mấy chốc mà sai khiến đám giòi đến vây Lã Ấn vào đường cùng.

      Lã Ấn và Vương Tử Kiều bên này quyết đấu, khu an toàn Tương thành ngày trước giờ trở thành cục diện chân vạc.

      Thế cục ép Lã Ấn vào bước đường thể , vì lần trước để con ưng bên ngoài bị đám người Diệp Dục bắn phát súng. Vết thương người còn chưa khỏi hẳn, sau này bởi vì dị năng giả của Vương Tử Kiều sai khiến được lũ giòi gây áp lực cho , Lã Ấn ép buộc bản thân nâng cao cấp bậc dị năng, nên nay cơ thể bị quá tải.

      Nếu sớm rời khỏi chỉ e bị vây ở đây đến chết.

      Đêm nay chính là thời cơ xông ra ngoài tốt nhất của Lã Ấn.

      Đôi mắt chim ưng vai nhìn mẹ Tạ sắc lạnh, Lã Ấn tiến lên phía trước nhìn sợ hãi khuôn mặt mẹ Tạ, đưa tay đeo găng đen bóp cằm mẹ Tạ, chậm rãi :

      “Lý Oánh tưởng ta thông minh nhất đời, nhưng dù thế nào ta cũng chỉ là con đàn bà, ta tưởng rằng có thể ép tôi ra ngoài lấy thôn Bát Phương của Tô Tô để gây dựng lại ư? Nhưng ta nghĩ tới tôi vốn con đường đó, Tô Tô còn chưa đến lúc dùng tới, cứ kệ cho chúng phát triển ổn thỏa . Tôi sắp xếp nhiều người vào thôn Bát Phương như thế cũng phải có thời gian được tin tưởng của họ, nên giờ con đường tôi muốn , bà có thể đoán được ?”

      “Cậu…. cậu tha cho chúng tôi, tha cho chúng tôi ?!!!”

      Khuôn mặt gầy gò của mẹ Tạ toàn là nước mắt, bà nhìn Lã Ấn mà lạnh toát sống lưng, lắc đầu quầy quậy lùi về phía sau, nhưng sau lưng bà là hai khẩu súng chĩa thẳng vào lưng. Lưng mẹ Tạ bất giác thẳng tắp tại chỗ, dám nữa.

      “Ấy ấy” Lã Ấn cười hiểm, đưa ngón tay lên miệng mẹ Tạ ra hiệu chớ lên tiếng, “Đừng sợ, tôi làm gì bà, tôi chỉ muốn bà và con trai bà giúp tôi việc , đúng thế, việc thôi.”

      Thực chỉ là việc rất rất , chính là đợi Tạ Hào Thế đến cứu mẹ Tạ và Tạ Thanh Diễn, tiện thể giúp xử phần giòi, ngăn chặn đám binh lính đuổi giết của Vương Tử Kiều và Lý Oánh là được.

      xong, Lã Ấn nhìn Tạ Thanh Diễn rụt rè trốn sau lưng mẹ Tạ, dám câu nào. khinh bỉ hừ tiếng, đúng thế, mặc dù Tạ Thanh Diễn nhát gan, nhưng ít nhiều cũng là dị năng giả hệ thủy, chỉ buồn cười là Tạ Thanh Diễn biết mình là dị năng giả hệ thủy.

      Rồi lại nhìn khuôn mặt thẫn thờ của Phi Phi, trong con mắt duy nhất của Lã Ấn chợt lộ ra vẻ hài lòng, dị năng giả hệ mộc rất mạnh, có thể lúc đầu nghe lời lắm, nhưng thuần phục người khác gì thuần phục con thú biến dị, thuần phục vài lần là rất ngoan.

      Sau đó, Lã Ấn xem xét từng người , người trong tay đều là những người có ích, những người có ích lợi gì với sớm bị Lã Ấn ném vào xó xỉnh nào cho giòi ăn rồi cũng nên.

      Mọi thứ sắp xếp ổn thỏa, phần lớn binh sĩ dùng để cầm chân Vương Tử Kiều và Lý Oánh, mười lăm dị năng giả khác được trang bị vũ khí, vào lúc Vương Tử Kiều xung đột ở đường, ra sức chống lại những binh sĩ lặng lẽ đưa người con đường phía dưới đến chỗ Tạ Hào Thế….

      Chưa đến 6 giờ sáng ngày hôm sau, trời lờ mờ sáng, thôn Bát Phương cách khu an toàn bốn mươi phút xe, Hộ Pháp mai phục trong lùm cây, với Diệp Dục ghé người vào, “Ra rồi, mẹ nó thấy rồi, quỳ cả buổi chiều với đêm, Lã Ấn này đúng là giỏi, đến tận giờ mới chịu ra.”

      Diệp Dục đội mũ cối, bên còn gài ít cỏ, mắt nhìn chằm chằm về con đường phía trước, nghe Hộ Pháp , đưa tay ra, Thư Sinh liền đưa ống nhòm cho , tiếp lời Hộ Pháp:

      em theo dõi khu an toàn , đêm qua Vương Tử Kiều và Lý Oánh dẫn người xông vào khu an toàn của Lã Ấn, đánh nhau cả đêm, giết ít binh sĩ. Sáng sớm ngày hôm nay có người thấy ba chiếc xe tải quân chở người lao từ khu an toàn ra, nhưng chưa xác định được Lã Ấn có ở trong đó .”

      “Đến rồi!”

      Diệp Dục giơ ống nhòm, trong ống nhòm có chiếc xe tải quân vội vàng tới, bên trong xe lố nhố người đứng người ngồi. Ai nấy đều mặc quân phục, ai nấy đều bị dính máu mặt, giơ tay, đợi chiếc xe đến gần chút rồi bất chợt gật đầu, hỏi Thư Sinh:

      là ba chiếc?”

      “Đúng thế, ba chiếc.”

      “Nhưng ở đây chỉ có chiếc xe tải quân , mau hỏi hai chiếc còn lại, xem bên bọn họ có phải cũng có xe tới ?”

      Nghe xong, Thư Sinh vội vàng cúi đầu bấm đồng hồ đặc công trong tay, đến mười giây sau, liền ngẩng đầu trả lời, “Diệp Chân Chất, mỗi con đường đều có chiếc xe tải quân , thời gian trước sau, em theo dõi khu an toàn cũng thể chắc chắn Lã Ấn ở trong chiếc xe nào.”

      “Mẹ nó!”

      Diệp Dục nằm sấp bụi cỏ, buột mồm chửi câu. Từ phía tây của khu an toàn ra, cả ba con đường này đều đến gần thôn Bát Phương, cũng chỉ có ba con đường có thể lên bắc xuống nam. Lúc Lã Ấn chạy ra ngoài, lái ba chiếc xe tải quân cũng chia ba đường chạy trốn, ai biết ở trong chiếc xe nào.

      “Mặc kệ, lật hết cả ba chiếc xe cho ông.”

      Diệp Dục đấm xuống bụi cỏ ra lệnh, nằm trong bụi bỏ vung tay cái, quả cầu lửa bay ra, rơi xuống đúng chiếc xe tải quân chạy, cháy đám lớn. Chiếc xe đó bị sợ hãi, xe nghiêng ngả rồi lao vào rừng cây bên cạnh. Binh sĩ ở đầu xe nhanh chóng rút súng ra, cũng cần quan tâm nhóm người Diệp Dục trốn ở đâu, cứ bắn là được.

      Chớp mắt, cả vùng trời chỉ có dị năng và súng đạn bay qua bay lại.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    3. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 266: Bạn học đại học

      Cùng lúc đó, Tô Tô bị tiếng kêu ồn ào dưới tầng làm cho tỉnh giấc, từ phòng ngủ tầng hai xuống, tính tắm nước nóng cho tỉnh.

      Hôm qua nghỉ lại ở căn biệt thự này, vì thay quần áo nên đêm qua tắm, sáng sớm hôm nay Lý Tiểu Vũ đến đưa cơm cùng Bảo mới đưa quần áo cho , vì thế Tô Tô mới có thể kéo dài việc tắm rửa đến sáng muộn.

      Căn hộ ở đây có hai tầng, mỗi tầng nhà vệ sinh, có vòi hoa sen và bình nước nóng, nhà vệ sinh ở tầng hai, ngoài cái hố xí xổm ra có gì hết.

      Mà nhà vệ sinh dưới tầng lại vừa đúng quay về phía phòng khách, vào thời gian này, người rảnh rang ở trong phòng khách rất đông, tới lui tìm cha mẹ Tô chuyện hỏi han, tiện thể mượn nhà vệ sinh để dùng, rất bất tiện, quan trọng là nhà vệ sinh này còn có cửa sổ.

      Cũng hiểu chủ nhà nghĩ sao mà lại dùng loại kính trong suốt ở cửa sổ, bên treo tấm rèm mỏng dính, nếu người nào cố tình vào vườn, cần kéo rèm cửa cũng có thể nhìn thấy bóng người bên trong.

      Vì thế Tô Tô muốn tắm nước nóng chỉ có thể chuẩn bị cho mình hai chiếc thùng tầng hai, cắm mai so điện làm nóng nước trước , rồi dùng nước lạnh pha thêm vào, như thế mới có thể tắm nước nóng.

      Đương nhiên, dùng Diệp Dục thay cho dây mai so cũng được, nhưng lúc này biết Diệp Dục xử xong Lã Ấn chưa, Tô Tô chỉ tắm cái thôi, cần phải gọi Diệp Dục về đun nước cho .

      Ban đầu cha Tô muốn tranh thủ mấy ngày này dựng xong phần thô của tường rào, rồi lắp cho mẹ Tô ở đây trông chừng ông cùng với Tô Tô đến làm bạn với bà chiếc bình nước nóng, nhưng Tô Tô nghĩ chắc qua vài hôm, mẹ Tô thấy cha Tô có vấn đề gì về sơn trang Bát Phương ở, cần ở đây chịu khổ nữa.

      May mà Tô Tô tắm cũng tiện, chỉ cần nước nóng chút là có thể điều chỉnh nước nóng, giống như con rắn nước có thể nhảy múa trong nước lạnh, con rắn nước biến thành dòng nước ấm, sau đó cần phải động tay, để con rắn chuyển động trượt lên trượt xuống cơ thể vòng thế là tắm xong.

      Gội đầu còn tiện hơn thế, sau khi tắm rửa xong, Tô Tô mặc đồ vào, lấy mục tiêu là làm ướt đồ để luyện tập sử dụng dị năng. mặc đồ đứng trong phòng tắm, điều khiển nước gội đầu.

      Lúc Diệp Dục vào nhìn thấy Tô Tô ưỡn bụng, mặc chiếc váy ngủ bà bầu, dép lê, những sợi tóc dài bay nhảy trong gió, con rắn nước trong suốt trườn qua trườn lại, vì thế Diệp Dục dựa vào cửa, nhìn chằm chằm bộ ngực của Tô Tô, cười cợt nhả:

      “Nào, để biểu diễn tiết mục mặc đồ tắm cho xem.”

      Tô Tô lườm Diệp Dục, ngón tay đưa lên, tóc liền hạ xuống, con rắn nước đem theo dầu ở tóc cùng với vẩy gàu trở về trong thùng. thèm để ý đến Diệp Dục, đỡ eo ra cửa phòng tắm. Lúc tới cửa, Diệp Dục đưa tay ôm Tô Tô vào lòng.

      Tô Tô hỏi: “Giết chưa?”

      “Chưa, chưa tìm thấy Lã Ấn ở đâu.”

      Diệp Dục xong, khuôn mặt đầy vẻ ủ ê, điều người lật tung cả ba chiếc xe ba con đường, tốn bao nhiêu sức, nhưng trong đám tù binh bắt được tìm thấy Lã Ấn, chỉ trong đám tù binh đó mà đến cả xác chết đường cũng có.

      Vì thế đành lôi đám tù binh đó về thôn Bát Phương, định thẩm vấn từng tên , tra tung tích của Lã Ấn.

      “Đúng rồi, ở trong mấy chiếc xe tải quân đội đó còn tìm được mấy người sống sót, có là bạn đại học của em, ở chung ký túc xá với em.”

      “Ai?”

      Tô Tô cau mày, bạn đại học chung ký túc, là Bạch Lạc Lạc, là Lý An Tâm, còn Lý Tiểu Vũ, Bạch Lạc Lạc chết rồi, Lý Tiểu Vũ ở trong thôn Bát Phương, chỉ còn lại người….

      ta ta tên Lý An Tâm, đưa người về bị Lý Tiểu Vũ dẫn rồi.”

      ”Lý Tiểu Vũ dẫn Lý An Tâm đâu rồi?”

      Tô Tô cau mày, muốn nhảy ra khỏi lòng Diệp Dục, chỉ muốn lập tức hỏi Lý Tiểu Vũ phen, Lý An Tâm có vai trò gì? Trước đây Lý Tiểu Vũ cũng chịu ít thiệt thòi do Lý An Tâm gây ra mà?

      Diệp Dục thả Tô Tô ra, ôm hai mẹ con Tô Tô về phòng ngủ, : “Em yên tâm, đâu phải người nào cũng được dẫn về sơn trang Bát Phương đâu? sợ gián điệp sao? Lý Tiểu Vũ đưa Lý An Tâm về căn hộ khác, những người sống sót ở xe tải quân đều bị trông chừng.”

      Dạo này, Diệp Dục ngày càng thích ôm Tô Tô, theo như lời , cùng lúc ôm hai người phụ nữ cực kỳ, cực kỳ thích!

      Tô Tô giãy được nên để mặc , nghe thấy Lý Tiểu Vũ làm việc cũng có gì quá quắt nên yên tâm hơn, định bụng bao giờ Diệp Dục thẩm vấn Lý An Tâm, cũng theo xem.

      Khi đó ở biệt thự Quả Táo gặp hiểm họa giòi, người bên Tạ Thanh Diễn có thể chạy khỏi biệt thự Quả Táo đều cả, chạy được cũng sớm thành đồ ăn cho lũ giòi. Lý An Tâm này lại được tìm thấy ở trong xe tải của Lã Ấn, mặc dù dáng vẻ yếu đuối, bị Diệp Dục bắt về đây nhưng ai biết được ta là gián điệp hay ?

      Tô Tô sốt ruột là vì sợ Lý Tiểu Vũ phân biệt phải trái, nhưng nghe Diệp Dục thế Tô Tô cũng yên tâm hơn chút, với Diệp Dục:

      “Hôm qua lúc vừa đưa người , có hai người tự xưng là người của Lã Ấn đến cưỡng ép tôi, tôi nghĩ có những lời thể nghe. Dù ấy là đại ca xã hội đen, nhưng cũng là người có văn hóa trong giới xã hội đen.”

      Bì là kiểu, cần quan tâm có gián điệp hay , chỉ cần cố gắng cho mình vài đường lùi, đây là xã hội văn minh, đúng là rất hữu dụng. Nhưng thời buổi xã hội này còn có thể dùng văn minh và trật tự để , người ta làm gián điệp, cũng chịu nhiều ràng buộc, cứ có cơ hội là ra tay, nên đường lùi vẫn phải chuẩn bị, gián điệp vẫn phải bắt.”

      “Hôm qua em bị người khác cưỡng ép?” Diệp Dục nghe xong, cơ bắp toàn thân đều căng thẳng, sờ sờ dưới người Tô Tô, vô cùng lo lắng hỏi, “Có bị thương ở đâu ? Để xem, em cởi đồ ra .”

      “Đừng quấy!” Tô Tô đẩy Diệp Dục cái, cười hi hi, rồi lại nghiêm túc trở lại, với Diệp Dục, “Những lời em nghe có hiểu thế?”
      ParvartyHale205 thích bài này.

    4. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 267: Vấn đề gián điệp

      “Có ý gì?”

      Diệp Dục cảm thấy vô nghĩa liền xoay người, nằm ở cạnh chân Tô Tô, đưa hai tay ra cầm lấy chân Tô Tô xoa bóp. lát sau, Diệp Dục thấy Tô Tô lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm, lửa giận trong mắt bốc lên, Diệp Dục suy nghĩ lúc rồi để chân lên ngực, :

      “Chuyện này em để cho giải quyết ? Ngày mai sắp xếp, cho từng người từng người trong thôn Bát Phương vào phòng tối, cẩn thận thẩm vấn! trong sạch thả ra!”

      định tạo ra bầu khí khủng bố trong thôn Bát Phương sao!” Tô Tô đạp Diệp Dục cái, buồn bực : “Người vô tội bị thẩm vấn bởi thủ đoạn của các , cho dù trong sạch cũng trở thành trong sạch rồi. Đến lúc đó toàn bộ thông Bát Phương trở nên hoang mang hay lắm đấy?”

      Tô Tô cảm thấy hai người Diệp Dục và Bì đối với vấn đề gián điệp hoàn toàn là hai thái cực. người cho là cần lo, người lại muốn xem xét kỹ lưỡng. Hai người này có cảm giác đáng tin cậy.

      Thế nhưng hỏi Tô Tô cũng biết nên làm thế nào bây giờ. trán gián điệp cũng viết hai chữ “gián điệp”, ai biết được trong thôn Bát Phương có bao nhiêu tên chưa bị phát ? Hay là có bao nhiêu người biến thành gián điệp? Bao nhiêu gian tế đường chuẩn bị đến?

      Trong chớp mắt, Tô Tô nghĩ những chuyện ngổn ngang này cảm thấy phiền não. Bây giờ mang thai Tiểu Ái, đầu óc hoạt động, suy nghĩ là lại đau đầu, lập tức nghĩ chuyện này nữa rồi nhíu mày hỏi Diệp Dục:

      “Lã Ấn vẫn còn ở trong khu an toàn?”

      biết, người theo dõi khu an toàn Lý Oánh và Vương Tử Kiều thuận lợi tiến vào mấy khu phố Lã Ấn ở rồi, bắt đầu thu tù binh và tiếp nhận đồ.”

      Lúc này nhóm Diệp Dục cũng bắt bộ phận tù binh. Ba xe tải binh sĩ gần như chống cự nên Diệp Dục bắt hơi nhiều tù binh, những người sống sót kể cả Lý An Tâm tổng cộng là hai xe tải binh sĩ.

      Trước khi đến bên ngoài thôn Bát Phương, sau khi mấy người Diệp Dục hỏi sơ qua đám tù binh mới biết được ra lúc Lý Oánh và Vương Tử Kiều xông vào, Lã Ấn hạ lệnh cho bọn họ có thể đối phó được đến đâu đến, cố gắng ngăn địch lại, trụ được chạy về hướng tây theo đúng ý của Lý Oánh và Vương Tử Kiều.

      Tô Tô nằm ở giường nghe Diệp Dục , nhăn mày lại : “ phải Lý Oánh trong tay Lã Ấn còn Tạ Thanh Diễn và mẹ Tạ sao? Có khi Lã Ấn chạy về hướng của Tạ Hào Thế rồi.”

      Chỗ của Tạ Hào Thế bây giờ là ở chính giữa biển giòi. Trong suy nghĩ của Lý Oánh, Lã Ấn tuyệt đối tiến vào chỗ biển giòi tràn lan. Bây giờ bị thương nặng, muốn điều khiển con chim ưng vai còn khó chứ đừng là khống chế biển giòi.

      Cho nên Lý Oánh cho rằng Lã Ấn muốn chạy cũng chạy về phía Tây. ta và Vương Tử Kiều dẫn người chia ra ba hướng đông nam bắc tấn công vào mấy khu phố Lã Ấn chiếm lĩnh chính là để ép Lã Ấn chạy về phía tây.

      Cuối cùng Lã Ấn chạy về phía tây, chạy đến chỗ Tô Tô Diệp Dục tìm chết ngược lại chạy về phía Tạ Hào Thế.

      tại chỉ mong Tạ Hào Thế vì hai người mẹ Tạ và Tạ Thanh Diễn mà bị Lã Ấn chi phối lần thứ hai. Nếu cao thủ như Tạ Hào Thế rơi vào trong tay Lã Ấn Lã Ấn quả thực là phiền toái lớn rồi.

      Tô Tô ngáp cái. Tuy bây giờ là ban ngày, mới ngủ dậy sau đêm nhưng bụng to khiến người ta dễ mệt, nằm xuống giường là buồn ngủ. Vì vậy nhìn thoáng qua Diệp Dục nằm bên cạnh xoa chân cho , rụt đôi chân sưng lớn như bánh bao của mình lại, chống tay khó khăn ngồi dậy, với Diệp Dục:

      cũng mệt mỏi cả đêm rồi, đừng xoa bóp nữa, ngủ lát !”

      “Vậy chợp mắt lúc. Em định làm gì?”

      Diệp Dục nở nụ cười, híp mắt lăn vài ở giường, bò đến gối Tô Tô nằm, nhắm mắt lại lập tức ngủ luôn.

      Tô Tô lắc đầu, kéo chăn mỏng trùm lên người Diệp Dục, đứng dậy ra khỏi phòng ngủ, xuống tầng hai.

      Lúc này mẹ Tô làm cơm sáng ở ngoài về, tìm cha Tô trong nhà chính thương lượng chuyện tốp năm tụm ba bỏ . Cha Tô cũng thị sát việc đào mương ở thôn Bát Phương.

      Mẹ Tô gọi Tô Tô ngồi xuống ăn sáng đồng thời phần ít cho Diệp Dục, thở ngắn than dài với Tô Tô về mấy người Mai Thắng Nam.

      “Con thấy sao, tỉ lệ phụ nữ ở thôn Bát Phương này ít như vậy, mấy con hồ ly tinh ấy mỗi ngày đều mặc đồ ngủ tới lui trong sân. Đây phải là dụ dỗ đàn ông sao? Tô Tô, mấy người phụ nữ này cũng nên trông coi.”

      “Trông mà mẹ, chuyện này con cho Lý Tiểu Vũ làm rồi, mẹ đừng nhúng tay vào.”

      Tô Tô ngồi cạnh bàn vuông, vừa ăn sáng vừa ứng phó với mẹ Tô. biết mấy bà tổ dân phố như mẹ Tô sớm muộn gì cũng tìm mấy người Mai Thắng Nam gây chuyện cho nên để cho mẹ mình trông coi nhóm Mai Thắng Nam.

      tay bây giờ nhiều người như vậy, nhìn tới nhìn lui trong đám phụ nữ chỉ có Lý Tiểu Vũ coi như là công bằng tí. Thay vì để Lý Tiểu Vũ và Lý An Tâm càng ngày càng thân cận chẳng thà kiếm cho Lý Tiểu Vũ ít việc để làm, để Lý Tiểu Vũ trông coi mấy Mai Thắng Nam.

      Tô Tô nghĩ tìm mấy cái máy giặt, làm thành phòng giặt để cho mấy người Mai Thắng Nam giúp đỡ giặt quần áo, phơi quần áo gì gì đó cho nhóm cu li.

      Chuyện này cũng nhàng, mấy người họ cũng phải giặt tay.

      Ngay sau đó Tô Tô và vội hai ba đũa, bỏ lại mẹ Tô càm ràm trách mắng nhóm Mai Thắng Nam là mấy con hồ ly tinh, nâng bụng tìm Lý Tiểu Vũ.

      Vừa hay, bây giờ Lý Tiểu Vũ ngồi ở cây hòe lớn trước cửa thôn, mắt nhìn xa xăm về phía trước, biết trong đầu nghĩ gì. Trước mặt cũng chẳng có người hay vật gì nhưng nhìn rất chăm chú, mặc cái quần yếm, áo phông trắng, buộc tóc đuôi ngựa, trông như sinh viên bình thường.

      Tô Tô tiện quấy rầy lúc này, đành dừng lại, đứng ở bên nhìn lại nhìn thấy viên đá rơi vào bên cạnh giày Lý Tiểu Vũ. Lý Tiểu Vũ ngẩng đầu lên thấy Thư Sinh đứng ở nóc biệt thự đối diện vẫy tay với mình.

      Lý Tiểu Vũ cười, giơ tay lên vẫy lại Thư Sinh rồi nghiêng đầu thấy Tô Tô đứng nhìn ở bên. Lý Tiểu Vũ ngượng ngùng, có cảm giác giống như bị Tô Tô bắt gian nên vội vã hỏi:

      “Tô Tô, dậy rồi à? Có việc gì muốn tìm tôi sao?”
      ParvartyHale205 thích bài này.

    5. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 268: Lại là ra tay trước

      “Ờ… có chút chuyện.”

      Tô Tô ưỡn bụng chống hông, bước khó nhọc về phía Lý Tiểu Vũ. chưa kịp về chuyện Mai Thắng Nam giặt quần áo Lý Tiểu Vũ vội vàng đứng lên:

      “Tô Tô, tôi biết muốn gì. An Tâm… An Tâm… Tôi cũng dạ đâu. Trước kia chị ta mắng tôi như thế, tôi quên đâu. cứ yên tâm, tôi ngu đâu.”

      “À…”

      Tô Tô sửng sốt, chợt nhận ra mình lãng quên Lý An Tâm. Từ khi Diệp Dục nhắc đến ta, hình như Tiểu Vũ có buồn phiền chút nhưng nguôi, Tô Tô quên hẳn. Giờ Lý Tiểu Vũ nhắc đến làm gì?

      Tô Tô cũng chỉ với Lý Tiểu Vũ rằng, “Tự biết là tốt rồi. là người nhà của Lý An Tâm, hẳn phải hiểu bản chất ta. Lòng người trong mạt thế khó dò, thường ngày có chuyện với Lý An Tâm cũng đừng nhiều quá. Có cơ hội nên đưa Lý An Tâm rời khỏi đây, Xuân thành hoặc nơi khác tìm đường sống thôi.”

      ra Tô Tô có thể đối xử với Lý An Tâm như vậy. Có điều, Lý An Tâm phải người xấu xa độc ác nhưng lại có xích mích với Tô Tô, lại từng ra vẻ chính nghĩa mà trách móc Lý Tiểu Vũ và Tô Tô nữa. là người mọn, thể bỏ qua được cho ta.

      Điều quan trọng nhất là họ phát ra Lý An Tâm trong xe tải chở lính, điều này làm Tô Tô rất chú ý!

      Lý Tiểu Vũ có vẻ lúng túng nhưng vẫn gật đầu, đảm bảo với Tô Tô, “Được. Chờ Diệp Dục thẩm vấn xong mà có vấn đề gì, tôi dẫn ấy !”

      Nguyên nhân Lý Tiểu Vũ lúng túng là vì khi nãy, nhìn Lý An Tâm khó tả. Dù Lý An Tâm trước kia chưa từng là người đẹp sắc nước hương trời cũng là trẻ trung rực rỡ, hoạt bát nhiệt tình. Mọi vẻ đẹp khí chất của sinh viên đều tụ họp người Lý An Tâm.

      Lý Tiểu Vũ biết trong khoảng thời gian mình tiến hóa, Lý An Tâm gặp phải chuyện gì. Có điều, Lý Tiểu Vũ cũng quan sát rồi, Lý An Tâm người toàn vết bầm tím, tóc tai xõa xượi, váy áo cũ nát hở hang nhiều ngày chưa giặt, thậm chí còn mặc đồ lót. Gương mặt ta cũng đậm vẻ phong trần, người bốc mùi “sản phẩm” của đàn ông.

      Nhìn Lý An Tâm như vậy, Lý Tiểu Vũ hơi động lòng. ngồi nghĩ mãi, định xin Tô Tô cho Lý An Tâm ở lại, có điều chưa kịp mở lời bị thái độ của Tô Tô chặn họng.

      Giờ là mạt thế, nào có người con nào phải trải qua nước sôi lửa bỏng. Nếu trước kia Lý An Tâm chọn Tạ Thanh Diễn giờ phải chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình. Nào ai biết trước ngày hôm nay cơ chứ?

      Lý Tiểu Vũ cũng tự hiểu rằng ngay từ đầu, và Lý An Tâm chọn hai đội khác nhau, cuộc sống từ đó về sau khác biệt. Trước đây, phải Tô Tô chưa từng cho đám người đó cơ hội. Chỉ cần bọn họ sẵn lòng bỏ sức lao động đổi miếng ăn, giúp cha Tô xây tường rào là Tô Tô nhận rồi.

      Nhưng khi đó Lý An Tâm nhất mực chửi bới Tô Tô, mắng là kẻ lạnh lùng dã man. Bây giờ Tô Tô nhận ta, người ta bảo Tô Tô rộng lượng, bằng cũng chẳng ai có thể được gì.

      “À đúng rồi, còn chuyện nữa, suýt quên mất…” Tô Tô thấy Lý Tiểu Vũ có vẻ quyết tâm từ biệt Lý An Tâm rồi mới tiếp, “ ra tìm mấy người bố trí cho nhóm Mai Thắng Nam phòng giặt quần áo, để bọn họ phụ trách giặt đồ cho nhóm lao động.”

      “Được, tôi làm ngay.”

      Lý Tiểu Vũ gật đầu nhận lời.

      Tô Tô vừa giao nhiệm vụ cho Lý Tiểu Vũ nhóm du côn qua báo tin Lý Oánh đến.

      ta vừa trải qua trận chiến lớn đêm qua mà giờ nghỉ ngơi chút sao?

      Tô Tô và Lý Tiểu Vũ đứng bãi đất trống, chỗ xếp hàng lấy cơm. Tán cây hòe xòe rộng, phủ bóng che ánh mặt trời đầu hai người. Tô Tô tìm khối đá lớn ngồi xuống, chờ đám du côn đưa Lý Oánh vào.

      Lý Oánh thân mình, mặc quần chẽn quân đội, hiên ngang dưới ánh mặt trời. Lý Tiểu Vũ gọi vài tên du côn cùng lấy máy giặt.

      thôn trưởng sao lại ngồi tảng đá mình thế này?”

      Lý Oánh tới, cười giễu Tô Tô từ xa. liếc nhìn Lý Oánh – hai mắt ta thâm quầng nhưng người lại có vết thương, có vẻ tối qua việc tấn công Lã Ấn khá dễ dàng. Tô Tô cũng cười:

      “Có người gọi thôn trưởng, có người gọi là trang chủ, dù là vai vế gì cũng so được với đội phó như , quả quyết sát phạt, ăn cây nào rào cây đó ràng.”

      “Chẳng qua chịu tranh đấu, đánh đấm nỗ lực nên hôm nay tôi mới có cơ hội chứ.”

      Lý Oánh cười hòa nhã hiếm có. ta đứng trước Tô Tô, cúi xuống đặt mấy túi nylon bên chân Tô Tô rồi tìm tảng đá đối diện Tô Tô để ngồi xuống:

      “Đây là quần áo trẻ con mà chúng tôi tìm được, biết đáng giá bao nhiêu nhưng hy vọng thích, coi như cảm ơn hỗ trợ của người đàn ông của hôm qua.”

      cần cảm ơn. Lã Ấn có mặt trong ba chiếc xe trốn ra hôm qua.”

      Tô Tô thả nhiên xua tay nhưng nụ cười nhạt dần. Lã Ấn bị đuổi , Lý Oánh lên nắm quyền, trong tay có đến mấy ngàn tù binh và vạn người thường. Tô Tô sao có thể tin được kẻ nhiều toan tính như vậy lại chỉ vội vàng đến gặp để chân thành cảm ơn được?

      Quả nhiên, nghe Tô Tô vậy, gương mặt Lý Oánh nghiêm túc hơn rất nhiều, “Có lẽ về phía Tạ Hào Thế rồi. Lã Ấn giữ hai người thân của Tạ Hào Thế. Tô Tô, ta là kẻ khó đối phó, chúng ta nên ra tay trước.”

      “Ra tay trước?!”

      Tô Tô khịt mũi, lạnh lùng nhìn Lý Oánh. đổi tư thế ngồi:

      “Lại là ra tay trước. Lý Oánh ơi Lý Oánh, có biết vì câu ra tay trước của mà tối qua chết bao nhiêu người ?”
      ParvartyHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :