1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 259: Ra tay trước

      “Ồ!”

      Lời này khiến cho Tô Tô cảm thấy rất bất ngờ. còn cho rằng Lý Oánh năm lần bảy lượt gửi thư cho , từng chút tiết lộ tình hình cụ thể của chỗ Lã Ấn cho biết là định xúi giục ra tay trước với chứ.

      Kết quả, cuối cùng Lý Oánh đợi được Tô Tô ra tay, ta quyết định tự mình ra tay trước.

      Tô Tô ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông mặc quân phục đến đưa tài liệu đến trước mặt, giơ tay nhận lấy. nhìn kẹp tài liệu màu xanh trong tay. Vừa mở ra xem, đập vào mắt Tô Tô là tấm bản đồ, bên có ký hiệu mũi tên màu đỏ, xanh, đánh dấu phương hướng tối nay Lý Oánh và Vương Tử Kiều tấn công Lã Ấn.

      “Chúng tôi định tấn công vào từ ba hướng, có thể lấy được đầu của Lã Ấn là tốt nhất. Nếu như giết được , cũng phải cố hết sức ép chạy trốn từ phía tây.”

      Tô Tô cầm tấm bản đồ lên cẩn thận xem xét, người đàn ông mặc quân phục kia liền ở bên cạnh giải thích. Mũi tên màu đỏ là tuyến đường tiến công của Lý Oánh và Vương Tử Kiều. Mũi tên màu xanh là phương hướng mà Lã Ấn có thể chạy trốn.

      “Sao tất cả những hướng tháo chạy này đều qua thôn Bát Phương của chúng tôi thế?”

      Bì ở bên cạnh Tô Tô, ghé đầu vào nhìn. Tô Tô liền đưa tấm bản đồ cho xem, rồi lại ngẩng đầu nhìn người đàn ông kia, hỏi:

      “Giết Lã Ấn, các người nắm chắc mấy phần?”

      “Ba phần!”

      “Theo tôi biết, Lã Ấn và Vương Tử Kiều có tổng cộng là sáu nghìn người, đóng quân ở trong khu an toàn. Tuy nhiên, cách đây lâu, các người và Lã Ấn mới dần dần chia phe cánh. Trong sáu nghìn người, Vương Tử Kiều chỉ lôi kéo được nghìn người làm sao nắm chắc ba phần giết Lã Ấn chứ? Hơn nữa, với tính cách của Lý Oánh, chắc chắn còn muốn lôi kéo, thu nạp năm nghìn người còn lại trong tay Lã Ấn.”

      Nếu Lý Oánh làm Tô Tô cũng nghiêm túc hơn, cũng che giấu hứng thú của mình với hành động này trước mặt người đàn ông này. muốn giết Lã Ấn từ lâu rồi, nếu Lý Oánh cầm đầu Tô Tô cũng đến góp vui.

      giấu gì , cách đây lâu, Lã Ấn bị thương nặng lại cưỡng ép thăng cấp dị năng, hấp thụ quá nhiều tinh hạch, khiến cho cơ thể bị tổn hại. Mà trong số năm nghìn người kia có người sớm bất mãn với những chính sách tàn bạo của Lã Ấn. Tối nay, bọn họ rút về canh giữ ở khu vực đội trưởng của chúng tôi chỉ định, gây ra bất kỳ quấy nhiễu nào với chúng ta. Những người còn lại… Đương nhiên chúng tôi hy vọng có thể giữ lại tù binh, nhưng đời có gì là tuyệt đối. Nếu như bọn họ thề chết theo Lã Ấn vậy cũng đừng trách chúng tôi vô tình.”

      Trong thời gian ngắn, người đàn ông vẽ ra trận sát phạt. Lời của cho Bì rùng mình, sắc mặt Tô Tô cũng lạnh lùng hơn.

      Con người muốn làm chuyện lớn, tất phải bỏ qua những chuyện vặt vãnh. Thời thế thay đổi, mạng người căn bản đáng tiền. Mạt thế vừa mới bắt đầu, xã hội loài người vẫn chưa được thiết lập lại, các thế lực đua nhau tranh quyền đoạt thế. Cục diện như vậy, sau này càng ngày càng nhiều.

      nghìn người hay năm nghìn người, cũng chỉ là tính binh sĩ chưa tính đến số người may mắn sống sót. Bây giờ, kẻ cầm đầu giương súng muốn đánh nhau, lại có bao nhiêu người sống sót gặp họa đây?

      Tô Tô gật đầu, gì, chỉ cầm bản đồ đứng dậy, với người đàn ông kia: “ về , với Lý Oánh, tôi chúc ta thành công.”

      Chỉ thế thôi? Vẻ mặt người đàn ông kia sững sờ trong chốc lát. Phó đội trưởng Lý Oánh của bọn ám thị, công khai bày tỏ thành ý mà Tô Tô vẫn dao động? Chẳng lẽ ta thực kẻ hèn nhát?

      Nhưng bây giờ, dị năng giả có thể điều khiển giòi bọ trong tay bọn dần dần thể khống chế được đám giòi bọ ở xung quanh. Điều này phải do số lượng giòi bọ nhiều lên mà do năng lực chế giòi bọ của Lã Ấn càng ngày càng cao hơn người dị năng giả kia.

      Sau khi cục diện giằng co bị phá vỡ, phải bọn họ ra tay trước là Lã Ấn nhịn được muốn xử lý bọn họ. Việc đến nước này, Lý Oánh đương nhiên lựa chọn ra tay trước.

      Nhưng, trước khi ra tay, Lý Oánh vẫn muốn lôi kéo Tô Tô làm chuyện xấu với mình. ta tính toán nếu như có thể được nhóm người Diệp Dục giúp đỡ phần thắng tăng lên rất nhiều. Cộng thêm Lã Ấn bị bao vây, tâm tính bất ổn, muốn cưỡng ép thăng cấp dị năng, hấp thụ quá nhiều tinh hạch, cơ thể sớm chịu được. Lý Oánh có thể hoàn toàn chiến thắng.

      Ai ngờ, Tô Tô lại khó khống chế như vậy. ai biết lúc này trong đầu nghĩ gì, chỉ hỏi người đàn ông mặc quân phục có mấy câu đơn giản liền bảo về.

      Từ đầu đến cuối, cũng biểu thái độ gì hay bảo Diệp Dục giúp Lý Oánh…

      Bì vẫn nghiên cứu tấm bản đồ ở bên cạnh, thấy người đàn ông kia rời , liền đặt tấm bản đồ xuống, vẻ mặt khó xử : “Tô Tô chuyện này ra vừa dễ lại vừa khó. Lã Ấn mà chết, chưa chắc Lý Oánh an phận?”

      “Tôi đương nhiên biết Lý Oánh an phận.” Tô Tô đứng dậy, khẽ cử động đôi chân sưng phù, suy tư , “Nhưng trước mắt, mục tiêu quan trọng nhất là Lã Ấn. Chúng ta ai biết trong thôn Bát Phương có bao nhiêu nội gián, những tên nội gián này ra tay gây rối lúc nào. Cho nên, chỉ có thể nhanh chóng giải quyết tận gốc, Lã Ấn thể chết. Nếu như chết, luôn nghĩ đến chúng ta. Tôi tìm Diệp Dục, tranh thù để Lã Ấn sống qua ngày mai.”

      xong, Tô Tô liền ra ngoài. tìm thấy Diệp Dục ở sau khách sạn luyện tuyệt kỹ phi tiêu với con gà biến dị. Tô Tô đưa bản đồ cho .

      cần Tô Tô giải thích giống như người đàn ông mặc quân phục kia, Diệp Dục vừa nhìn hiểu tấm bản đồ chiến thuật này. Tay cầm cái phi tiêu do Thầy Bói đặc chế, nghiêng đầu liếc nhìn con gà biến dị giãy giụa ở cách đó xa. người nó bị cắm cái phi tiêu y hệt như vậy.

      “Lý Oánh Lã Ấn vì muốn khống chế cục diện, cưỡng ép hấp thụ tinh hạch, bây giờ cơ thể sắp chịu được rồi!”

      Diệp Dục thu phi tiêu trong tay, gấp bản đồ lại, nhìn Tô Tô gật đầu, rất bình tĩnh tiếp, “Vậy được, em về nghỉ ngơi , lấy đầu Lã Ấn cho em.”

      xong, Diệp Dục liền cất bước, định triệu tập người. Tô Tô lại quay người, ưỡn bụng theo phía sau , hỏi: “ định lấy đầu Lã Ấn thế nào? Vào khu an toàn giúp Lý Oánh giết sao?”

      Ở phía trước, Diệp Dục dừng bước, quay người lại. Bộ quần áo rằn ri người khiến trông cực kỳ dũng mãnh. cúi đầu cười với Tô Tô, “Em xem tuyến đường Lý Oánh vẽ cho Lã Ấn chạy trốn sao? Ba con đường, ba mũi tên, đều là ra từ phía tây. có hứng thú tấn công khu an toàn. cứ canh giữ ở phía tây, chờ Lã Ấn chạy ra thôi.”

      Theo ý đồ trong tấm bản đồ Lý Oánh vẽ, ta có ý định giết Lã Ấn trong khu an toàn. ta muốn ép chạy ra khỏi khu an toàn, mượn tay Tô Tô và Diệp Dục giải quyết . Bằng ta tấn công từ ba con đường đông, nam, bắc, chỉ chừa lại mỗi con đường phía Tây cho Lã Ấn để làm gì? Chính là muốn Lã Ấn dẫn người chạy ra từ hướng đó.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    2. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 260: Điều hòa hình người

      cách khác, ngoài mặt, Lý Oánh ra tay với Lã Ấn trước, nhưng thực tế chính là ép Tô Tô và Diệp Dục cùng hành động.

      Theo tính cách của Lã Ấn, sao có thể cam tâm bị thuộc hạ cũ của mình ép rút lui chứ? Tất nhiên là phải nghĩ cách xây dựng lại thế lực, đến lúc đó phải làm cái gì đó khi qua thôn Bát Phương. Lý Oánh đánh cược chính là Tô Tô tha cho , chắc chắn giết ở đó.

      Bố cục chiến thuật này, Diệp Dục vừa xem hiểu, cũng chỉ có Tô Tô và Bì là người ngoài ngành nên hiểu!

      Trước tiên đến việc Lý Oánh lấy đâu ra tự tin, cho rằng mình chắc chắn ép được Lã Ấn chạy ra khỏi khu an toàn hay chạy ra từ phía tây. ta thiết kế chiến thuật như vậy, nếu như Tô Tô chắc chắn thể để Lã Ấn sống, đây chính là cơ hội tốt để giết .

      Bất kể Tô Tô có giúp Lý Oánh , Lý Oánh có lợi dụng được hay , trước mặt giết chết Lã Ấn là thực tế nhất.

      “Vậy tôi cũng !”

      Tô Tô lại tiến lên trước hai bước, dáng vẻ chịu đứng ngoài cuộc. Diệp Dục vội vàng bày ra biểu cảm “tôi sợ em rồi”, chống nạnh nhìn Tô Tô. Sau đó chạy mất hình, nhanh như cơn gió, Tô Tô đuổi theo cũng kịp.

      Gần đến trưa, cả thôn Bát Phương, bộ đội đặc công đột nhiên thấy bóng dáng cai cả, giống như nhân lúc ai để ý, thần biết quỷ hay đâu mất. cho ai biết, cũng biết lúc nào quay về.

      Buổi trưa, ai phát giác có điều gì bất thường. Mặt trời gay gắt thiêu đốt mặt đất, nóng đến mức khiến người ta có cảm giác cáu gắt. Người trong thôn Bát Phương rất bình tĩnh ăn bữa trưa. Ăn xong, Tô Tô cho người mở điều hòa trung tâm của khách sạn.

      Mở điều hòa phải dùng điện, nhưng may mà toàn bộ tường bên ngoài khách sạn đều được lắp đặt pin mặt trời. Gần đây nắng quá gay gắt, chỉ mở điều hòa trung tâm bị mất điện.

      Đám người đào chiến hào trong thôn Bát Phương những ngày này khá khổ sở. Dưới ánh nắng mặt trời chói chang, bất cẩn chút là mất mất mạng. Cha Tô cho đám công nhân nghỉ tránh nắng giữa trưa. Sáu giờ sáng bắt đầu làm việc, mười giờ nghỉ ngơi, năm giờ chiều lại bắt đầu làm đến mười hai giờ đêm nghỉ.

      Giữa trưa, Tô Tô hề buồn ngủ, liền theo Bảo xuống dưới đưa cơm, muốn xem cha mẹ , biết tối qua sau khi hai người cãi nhau xong, hôm nay giảng hòa chưa. Lý Tiểu Vũ cũng cùng. vừa mới tỉnh dậy, hiểu lắm về hoàn cảnh xung quanh, quanh thôn Bát Phương với Tô Tô cho có bạn.

      Cả quãng đường, Bảo lái xe, Lý Tiểu Vũ ngồi ghế phụ, Tô Tô ngồi phía sau. Bảo vừa lái xe, vừa trêu Tô Tô:

      “Thời tiết này dự là càng ngày càng nóng. Tô Tô, chi bằng mỗi ngày tôi lái xe đưa cơm đều dẫn theo nhỉ? Chỉ cần đặt ngồi ngoan ngoãn xe của tôi cần phải mở điều hòa nữa, tiết kiệm khá nhiều xăng cho tôi đấy.”

      “Ha ha ha ha ha.”

      Tô Tô cười, chỉ có Lý Tiểu Vũ cười. Hôm nay, Lý Tiểu Vũ mặc chiếc áo phông tay ngắn màu trắng, quần yếm bò cộc, mái tóc dài buộc đuôi ngựa, ngón tay theo thói quen đẩy lên mũi. Sau khi phát mình biến dị, cần đeo kính nữa, nhất thời bứt rứt ngón tay, lại quay đầu nhìn “điều hòa hình người” phía sau, cười :

      “Câu này có lý lắm. Tô Tô, cậu xem bên ngoài nóng nực như vậy, nhưng hai chúng tôi và cậu ngồi chung trong xe bé tẹo mà cả người đều lạnh đến nổi da gà này.”

      “Trách tôi à?!”

      Tô Tô lườm Lý Tiểu Vũ. Khí lạnh quanh người là tự có, thuộc hệ thống tự động điều chỉnh thân nhiệt của cơ thể. Có nghĩa là bên ngoài càng nóng nực khí lạnh quanh người càng nhiều. Đây chính là bản năng cơ bản vốn có của dị năng giả hệ băng.

      Sau đó, Tô Tô ngửi thử mùi trong xe. Ngoại trừ mùi người Bảo ngửi thấy chút mùi thơm nào. liền tặng cho Lý Tiểu Vũ ánh mắt khen ngợi. Xem ra Lý Tiểu Vũ kiểm soát mùi thơm cơ thể mình rất tốt, hề xuất tượng thể khống chế khí lạnh quanh mình giống Tô Tô.

      Trong lúc chuyện, ba người đến thôn Bát Phương. Dưới ánh nắng mặt trời chói chang, khoảng đất trống gần cổng thôn chỉ có mấy con gà biến dị có bóng dáng ai khác.

      Ba người Tô Tô đỗ xe xong rồi xuống xe. Lý Tiểu Vũ giúp Bảo xách đồ ăn trong cốp xe ra. Tô Tô đỡ bụng, được hai bước về phía biệt thự của ba mẹ mình nhớ đến đám cây bụi biến dị trồng dưới tường rào, liền đổi hướng, xem chúng trước.

      vừa đến khu đất trống tốp năm tốp ba binh sĩ và người sống sót ra từ các căn biệt thự, giúp Bảo khiêng bàn, đặt đồ ăn và thùng cơm.

      Bởi vì hôm nay Diệp Dục và nhóm lính bộ đội đặc công biết đâu, tất cả thanh niên đều bị gọi về sơn trang Bát Phương làm nhiệm vụ canh gác bổ sung vào vị trí của nhóm người Diệp Dục.

      Vì vậy, hôm nay chỉ có mình Bảo đến đưa cơm. Lý Tiểu Vũ rất tự giác, cần Bảo lên tiếng, cũng cần Tô Tô căn dặn, chủ động cầm thìa tới múc thức ăn vào bát cho những người đứng xếp hàng.

      Thức ăn của thôn Bát Phương rất ngon. Thịt gà được chặt miếng hầm rất thơm. Hôm nay lại có cả bát to rau cải và bát canh gà. Thức ăn đầy ắp trong bát. Lý Tiểu Vũ xuống dưới liền cầm thìa to múc thức ăn thành ngọn vào bát cho mọi người.

      Tô Tô đến cổng sắt ở đầu thôn, quay đầu lại nhìn phát ngày càng có nhiều người sống sót và binh sĩ ra, bê bát cơm giữa trời năng, xếp hàng chờ lấy cơm. người phụ nữ ra từ căn biệt thự của Mai Thắng Nam cách đó xa. ta mặc áo ngủ ren, tay cầm bát cơm, trông có vẻ là định đến xếp hàng lĩnh cơm.

      Tô Tô mỉm cười, mở cánh cánh cổng phụ, ra ngoài tường rào bằng đất.

      Bởi vì điều kiện có hạn, bức tường rào này được xây hoàn toàn bằng đất đào lên từ mương nước, xen lẫn với đá mà dị năng giả hệ thổ biến ra, đắp đơn giản thành bức tường đất, chịu nổi tập kích bằng hỏa lực lớn, ngay đến dị năng của dị năng giả nó cũng chống đỡ được.

      Ít ra nó có thể đối phó với lũ zombie và thú biến dị. Thấy những công nhân ngày nào cũng siêng năng làm việc, sắp đào mương nước được nửa thôn rồi, cha Tô suy nghĩ gần đây có thể tổ chức nhóm vài dị năng giả hệ kim, phủ thêm lớp kim loại khi tường đất chuẩn bị xây xong. Còn có hai đài quan sát hai bên cổng thôn cũng có thể trộn lẫn ít kim loại, như thế bền vững và kiên cố hơn.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    3. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 261: Tò mò

      Mương sâu, chỉ cao bằng người. Đoạn mương trước cửa thôn còn rải lớp cọc gỗ vót nhọn, bụi cây lần trước bảo Bảo trồng tốt um trong đống cọc gỗ, giờ chúng mọc tốt hơn cả bụi cây trồng ở tường rào sơn trang Bát Phương nhiều. Chỉ vẻn vẹn mấy ngày ngắn ngủi mà nó như thể lớn thành ba bốn bụi cây.

      Xem ra vùng đất nông thôn này thực yên bình như người ta tưởng tượng, động vật và thực vật đều tranh giành địa bàn.

      Con đường nối liền từ cửa thôn vào, dưới thiết kế của cha Tô, đào được chút. Ông định làm cổng thôn thành hình chiếc cầu, đợi tới khi thời cơ chín muồi để vài thứ chống xâm nhập của kẻ địch, nước hay chông hoặc cây biến dị đều được.

      Tô Tô đứng ở cổng thôn, ngắm nhìn bụi cây và mương nước, nhìn con đường dưới cái nắng chói chang, im phăng phắc, có động tĩnh gì, chỉ còn tàn phá của ánh mặt trời thiêu đốt.

      biết đám Diệp Dục trời nóng thế này, mặc bộ đồ rằn ri sa mạc dày như thế, còn mặc cả giáp chiến đấu, có chịu được cái nóng này ?

      Nghĩ như thế, Tô Tô cứ thế đứng tại chỗ lúc lâu, cảm thấy giờ bụng to thế này rồi, đứng lâu có cảm giác căng căng, liền quay người vào cửa , định tìm cha mẹ Tô.

      Tại khu đất trống, hai hàng người vẫn xếp dài để chờ Bảo và Lý Tiểu Vũ phát cơm. Tô Tô liếc cái liền phát người đàn ông, mặc chiếc áo phông của những người sống sót, lấy hai bát cơm ở chỗ Lý Tiểu Vũ, đến quỳ trước mặt người đàn ông ngồi trong góc.

      Xếp hàng lấy cơm giúp bạn là chuyện có gì đáng , có điều cảm giác của Tô Tô nhạy cảm hơn người bình thường, ánh mắt của chuyển động theo tên béo tay bưng hai bát cơm, dừng lại người đàn ông quỳ ở góc. nhìn cẩn thận, sau đó phát ra người đàn ông ngồi ở góc đó là dị năng giả.

      Hơn nữa cấp bậc còn thấp, người này có thể là dị năng giả hệ mộc cấp ba.

      dị năng giả hệ mộc cấp ba dù ở trong nhóm nào cũng là tồn tại hề thấp, nhưng Tô Tô nhìn quần áo người dị năng giả hệ mộc cấp ba, bụi bẩn đen đúa, ràng là trong số những nhân công đào mương.

      ràng có thể dựa vào dị năng để kiếm cơm nhưng cứ muốn lao động chân tay, rốt cục là vì điều gì?

      suy nghĩ, dị năng giả hệ mộc cấp ba đó liền liếc qua, đối diện với ánh mắt của Tô Tô qua tầng tầng lớp lớp bóng người. Đôi mắt của dị năng giả hệ mộc cấp ba đó chợt sửng sốt, ta quay người gì đó với tên béo đưa cơm tới, rồi nhận cơm trong tay tên béo mà đứng lên, về phía sau tòa biệt thự.

      Đằng sau biệt thự cũng có phong cảnh gì đặc biệt, ngoài vườn rau cũng chỉ có tường, bên ngoài tường là mương, xa hơn mương chút là ruộng lúa hoang vu.

      Tô Tô nhướng mày, đỡ eo, nhấc chân dẫm lên con đường lát đá dính đầy bùn, hai hàng lông mày khẽ cau lại. Rời khỏi gian ồn ào là tới sau căn phòng, cách hai ba thửa ruộng trồng rau, nhìn thấy dị năng giả kia xắn ống quần, đứng trong vườn rau, dáng vẻ như chờ tới.

      Dị năng giả hệ mộc đó cao gầy, mặc chiếc áo phông cộc tay, quần jeans, chân đôi giày đá bóng lấm lem bùn đất, nhìn ra được màu vốn có của đôi giày nữa rồi.

      Đường nét khuôn mặt của ta có gì đặc sắc, Tô Tô nhìn qua chỉ cảm thấy hàng lông mày của ta vừa rậm vừa đen, giống như là cố tình vẽ lên, ta nhìn Tô Tô mấy dễ chịu.

      tính hỏi chuyện, ‘ngài’ dị năng giả hệ mộc cấp ba này che giấu năng lực, hạ mình đến sơn trang Bát Phương nho của rốt cục muốn làm gì. Bỗng nhiên cảm thấy có tiếng bước chân phía sau lưng, Tô Tô quay lại liền nhìn thấy tên béo bê hai bát cơm, khuôn mặt bóng dầu đứng sau lưng . Tên béo cầm khẩu súng bóng dầu đen ngòm, phía còn lắp ống giảm thanh.

      “Phì….” Tô Tô bật cười, chống eo, thèm để ý tên béo cầm súng đằng sau lưng, chỉ nhìn về phía tên dị năng giả kia, bình tĩnh hỏi, “Ý gì đây? Tôi có ác ý gì, chỉ muốn theo để xem rốt cục thế nào thôi.”

      Những lời này của , sau mạt thế, thực ra có rất nhiều dị năng giả cấp cao sợ phiền phức, lúc tham gia vào nhóm nào hoặc thế lực nào đó thường che giấu năng lực của mình. Họ ở trong nhóm đó quan sát rồi mới tìm cơ hội bộc lộ cấp bậc dị năng của bản thân, thành danh sau ngày và khiến người khác kinh ngạc phen!

      Những chuyện như thế, Tô Tô cũng từng làm rồi nên cảm thấy dị năng giả kia có gì đáng nghi, theo, thực ra cũng chỉ vì tò mò.

      Nhưng đương nhiên dị năng giả kia nghĩ như thế, đôi mắt dưới hàng lông mày rậm của lóe lên cảnh giác ác ý, nhìn Tô Tô cười lạnh:

      “Nếu phát ra tôi, vậy tôi cũng giấu nữa vừa đúng ngày nhóm lính đặc công có ở đây, tôi thay sĩ quan chỉ huy của tôi bắt !”

      , tôi hề phát ra cái gì hết, tôi chỉ tò mò nên theo , còn thèm che giấu, thẳng thắn thừa nhận mình là nội gián, như thế có tốt ?

      Tô Tô gào thét trong lòng, bề ngoài vẫn tỏ ra đăm chiêu nhìn tên dị năng giả hệ mộc cấp ba kia, thân phận của người này cũng đoán đại khái được bảy tám phần, sĩ quan chỉ huy? Chẳng phải là Lã Ấn kia sao?

      Tô Tô còn im lặng đoán mò, tên dị năng giả kia mở miệng : “Vốn dĩ theo kế hoạch của sĩ quan chúng tôi, chúng tôi định ở chỗ nuôi giòi biến dị, đợi đến ngày sinh dùng giòi biến dị khống chế đám Diệp Dục, sau đó bắt và đứa trẻ mới sinh. Nhưng phát ra thân phận của tôi, kế hoạch chỉ có thể để tôi hành động trước rồi.”

      “Ồ….” Tô Tô nhìn cái tên mà cần tra hỏi tự mình ra hết kế hoạch của Lã Ấn, bỗng nhiên tò mò hỏi: “ tự tin có thể mình bắt được tôi sao? Diệp Dục thấy nhưng chẳng lẽ những dị năng giả khác tuần tra biết sao?”

      phải còn có tôi sao?”

      Tên béo cầm súng đứng đằng sau, lúc này vừa gặm xong cái chân gà, đung đưa khẩu súng đen ngòm trong tay, cười khà khà đằng sau lưng , :

      xem, bà chủ, những ngày tháng ở thôn Bát Phương của các người thực ra rất ổn, ngày nào cũng có gà ăn. Nếu phải phát ra chúng tôi, chúng tôi còn định ở chỗ nghỉ ngơi thêm ít bữa, những dị năng giả khác ư? Chỉ cần bắt được bà chủ là những dị năng giả khác là cái quái gì?”
      ParvartyHale205 thích bài này.

    4. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 262: Tội gì phải thế?

      “Được rồi, được rồi!”

      Tô Tô cảm thấy hơi u mê, ràng chưa phát ra chúng, nhưng chúng phát ra chúng trước, tội này muốn nhận cũng phải nhận. chỉ đành tay đỡ eo, tay che bụng, dưới bốn con mắt nhìn chằm chằm vào mình tới bên cạnh chum nước, ngồi xuống, thở hổn hển lúc rồi mới cách mệt mỏi:

      “Tôi hơi mệt, các muốn ra tay nhanh lên.”

      Tên dị năng giả và tên béo cầm súng nhìn nhau, chúng nhìn Tô Tô vì chửa to nên thở cũng khó khăn, đến ngồi cũng phải thở hổn hển thực khiến người khác cảm thấy dễ đối phó. Tên béo chợt cười khà khà, với tên dị năng giả hệ mộc:

      “Chỉ nhàng thế tóm được bà chủ của sơn trang Bát Phương rồi sao? Sớm biết dễ thế, chúng ta còn khắp nơi thả giòi biến dị làm gì? thông báo cho sĩ quan chỉ huy, tranh thủ hôm nay có tên lính đặc công nào ở thôn Bát Phương, đêm nay có thể tiếp nhận thôn Bát Phương rồi.”

      “Này này này….”

      Tô Tô thở hổn hển mấy hơi vì chịu được, vốn giống hoa dây tơ hồng, yếu đuối, chịu được gió bão, lúc này khuôn mặt còn tái nhợt, mái tóc dài chưa được chỉnh trang lại, dùng chiếc cặp tóc cặp lên. nhìn hai người đàn ông này, còn chưa hành động thảo luận về việc bảo Lã Ấn đến tiếp nhận thôn Bát Phương, bèn nhắc nhở:

      “Ít nhiều các cũng phải đánh nhau với tôi phen, sau đó tôi thua rồi mới thảo luận tiếp chứ.”

      Hai người bất động, nhìn Tô Tô cách khó hiểu, hiểu đám lính đặc công đó có ai ở thôn Bát Phương, cả thôn cũng chỉ có mấy dị năng giả được trọng dụng, dị năng giả cấp cao duy nhất là Tô Tô. Bây giờ lại bị chĩa súng vào, còn ưỡn cái bụng bầu muốn đánh nhau với họ? Tô Tô lấy đâu ra tự tin có thể đánh được họ nhỉ?!

      “Được rồi, các đánh hả? Vậy tôi bắt đầu nhé?”

      Tô Tô xoa ngực cho dễ thở, vừa xong, đằng sau người ngồi lên chum nước liền lên màn mưa xám xịt, đột nhiên bắn lên vô số giọt nước, thèm bay về phía hai người trái phải bên cạnh .

      Tên béo hét lên tiếng, vứt súng về phía Tô Tô rồi ôm đầu chạy, trốn những giọt nước bắn vào, tên dị năng giả hệ mộc kia phản ứng chậm hơn chút, liên tục lùi sau, vai bị những giọt nước bắn vào để lại những vệt máu.

      Nhưng người ta ít nhiều cũng là dị năng giả hệ mộc cấp ba, bị thương nhưng vẫn sử dụng dị năng của mình, những cây hoa, cỏ, thân gỗ xung quanh Tô Tô bỗng lớn nhanh như thổi, tên dị năng giả mất máu quỳ xuống, vô số cây dây leo như những con rắn trườn về phía Tô Tô.

      tồi!”

      Tô Tô vẫn ngồi bên chum nước, tán thưởng gật đầu, trận quyết đấu này mới có tí ý nghĩa. ôm bụng, tay giơ lên, trong trung xuất vài ánh sáng bạc, biến thành những con rắn bằng băng, chạy về hai phía trái phải của hai người đàn ông. Mà những dây leo như những con rắn chưa tới gần Tô Tô bị bức tường băng chặn lại.

      Những cây dây leo màu xanh thẫm còn mọc thêm vài chiếc lá, dây leo bò lên bức tường băng mà Tô Tô tạo ra, cuối cùng bức tường quây vòng quanh Tô Tô và chiếc chum nước sau lại. Dây leo vòng quanh bức tường băng rồi chầm chậm thu lại, vây bức tường băng bên trong.

      Rắn băng chạy về phía dị năng giả hệ mộc và tên béo, con quấn lên cổ dị năng giả, con chui vào bụng . Còn tên béo cố gắng hết sức bắn súng về phía bức tường băng của Tô Tô, vừa trèo lên, con rắn băng liền bay tới, há cái mồm băng lớn của nó lao về phía mặt tên béo, chui vào đầu . Chớp mắt, người tên béo liền biến thành màu trắng, vẫn duy trì tư thế ngắm súng, đóng băng tại chỗ.

      Lúc này, Tô Tô bị dây leo vây lại, bức tường băng biến thành những lưỡi dao sắc bén. Chỉ chớp mắt, những lưỡi dao bằng băng mỏng manh cắt vụn những sợi dây leo quanh , những chiếc lá xanh rơi xuống chân Tô Tô.

      Trận chiến dừng lại, thắng bại .

      “Khụ khụ khụ….”

      Tên dị năng giả bị con rắn băng chui vào bụng, cổ như đeo chiếc vòng bằng băng, người là những vết thương do nước mưa bắn vào, quỳ xuống đất, ho ra máu, vết máu đặc quánh, chảy xuống đuôi còn rắn băng còn ngọ nguậy trong bụng , vết máu đỏ, băng màu trắng, tạo thành đối lập đẹp đẽ.

      Bây giờ Tô Tô mới đứng dậy, ôm bụng mình về phía giữa tên béo và tên dị năng, nhìn hai người cái, quay người thở dài với tên dị năng giả, hỏi:

      có thể lên tới cấp ba, cấp bậc này luyện dễ. Những ngày ở chỗ tôi khiến ai cảm thấy khó chịu cả, vậy tội gì phải thế?”

      phải…. phải…”

      Tên dị năng giả vừa lạnh vừa đau, giọng còn hơi run rẩy, rũ hai tay xuống, hẳn cảm thấy máu của mình bị con rắn băng ở bụng làm đông cứng lại chảy được. há cái miệng đầy máu, đôi mắt vô thần nhìn Tô Tô cười, tiếp:

      phải ai cũng bằng lòng sống những ngày tháng dân dã, có mục tiêu để theo đuổi như thế.”

      theo Lã Ấn, tòng quân nhiều năm, trong lòng luôn đau đáu suy nghĩ là làm thế nào mới có thể lên tầng cao hơn. Mạt thế tới, là người đàn ông có dã tâm, có mục tiêu, gây dựng cơ nghiệp, tạo dựng danh tiếng, mới là chuyện đàn ông nên làm. Những ngày ở chỗ Tô Tô, mặc dù rất tốt, lo ăn mặc, cũng phải chi tiêu gì, nhưng… quá bình yên, thích hợp với những người đàn ông tràn đầy nhiệt huyết.

      Dị năng giả hệ mộc lại ho tiếng, cổ họng như bị ngập nước, vang lên tiếng ọc ọc, giọng của cũng dần, chầm chậm :

      … tôi, đều là cấp ba…..hôm nay tôi chỉ thua… vì… sơ suất. Lần sau, lần sau, lần sau… còn… may thế nữa… đâu…”

      còn chưa xong đầu óc nặng nề, vệt máu bên khóe miệng chậm rãi xuống nền đất xanh giữa hai đầu gối, còn thở nữa.

      Tô Tô đứng trước mặt , nhìn khung cảnh đó nhàng lắc đầu, Lã Ấn nỡ bỏ “món tiền vốn” là thôn Bát Phương của . Đến dị năng giả hệ mộc cấp ba cũng sai làm nội gián được, nếu trong tay có những nhân tài như thế, sao tự mình gây dựng “thôn Bát Phương” khác?

      Thôn Bát Phương phải do Tô Tô và những người xung quanh từng chút cố gắng gây dựng sao?

      hề có bất kì con đường tắt nào, nhưng người xung quanh lại muốn lấy những nỗ lực của làm lối tắt cho bản thân!
      ParvartyHale205 thích bài này.

    5. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 263: Giết thời gian

      biết nên xử lý thi thể của tên dị năng giả hệ mộc cấp ba này thế nào, Tô Tô quay đầu liếc nhìn tên béo bị đông cứng. Tên béo kia tuy thân thể bị đông cứng di chuyển được nhưng vẫn chưa chết, có thể do người nhiều mỡ chịu được lạnh. Thấy Tô Tô quay đầu, tên béo miệng run cầm cập :

      “Tôi... tôi thấy... thấy nơi này... sống rất tốt, đừng... đừng giết tôi. Tôi... muốn... ở lại... đây, bình... bình an... an ở lại, đấy... đấy... Ngay từ đầu... tôi... chưa từng... muốn giết... ...”

      Có thể từ đầu hai người này tính giết , dù sao Lã Ấn còn muốn sinh Tiểu Ái, muốn lấy Tiểu Ái khống chế và Diệp Dục, thậm chí chiếm được toàn bộ thôn Bát Phương.

      Nhưng giai đoạn sinh tử, thể lưu lại hậu hoạn, với Tô Tô giết người cũng là giết mà giết hai người cũng vẫn là giết, ngại giết nhiều hơn người. Lại người làm chuyện lớn, hôm nay có thể thả giòi bọ ăn thịt người để kiềm chế Diệp Dục, ngày mai lại có thể độc ác hơn, tàn sát hết già trẻ cả thôn Bát Phương, mạng người trong mắt những kẻ này đều chỉ như cỏ tác, đáng bao nhiêu tiền. Tô Tô cũng đối đãi với chúng như cỏ rác sao?!

      Vì vậy Tô Tô lắc đầu, hai bước về phía tên béo, khuyên bảo, “ xem, bạn cũng chết rồi, chết còn dạy dỗ người khác, đáng tiếc vô dụng chỉ biết cầm súng uy hiếp phụ nữ có thai, thôi theo bạn luôn !”

      , , !”

      Tên béo ” liên tục, sau khi xong hai mắt trừng trừng nhìn Tô Tô, nhìn Tô Tô giết người chớp mắt, váy bầu màu hồng đào bay bay trong gió. Ý nghĩ cuối cùng trong đầu tên béo là thể tin nổi, chủ động đầu hàng rồi Tô Tô còn muốn giết , lòng dạ độc ác như vậy và hình tượng nhu nhược trong sáng của hoàn toàn khớp.

      Tô Tô hôm nay vốn định giết người. Sau khi giết hai người, đứng giữa hai cỗ thi thể, nghĩ nên xử lý chúng như thế nào mùi máu tanh dẫn giòi tới. Chỉ là mấy con giòi từ bụi cây xanh biếc bò tới kịp bò lên vũng máu của tên dị năng giả hệ mộc cấp ba bị con gà con biến dị nhảy ra ăn.

      Cho nên Tô Tô bỏ ngay ý nghĩ để giòi biến dị ăn hết hai cái xác này. Đám gà con biến dị ở thôn Bát Phương bị nhóm Diệp Dục dốc sức bắn hạ, con nào con nấy hành động trở nên linh hoạt như lính cơ động, thoắt thoắt , ở đâu có giòi biến dị là ở đấy có gà con biến dị.

      Đây cũng là trong những nguyên nhân thể nuôi dưỡng giòi biến dị ở thôn Bát Phương.

      Lúc này, phía sau của ngôi biệt thự, Mai Thắng Nam mặc bộ đồ ngủ tơ tằm màu đỏ, bên ngoài khoác cái áo khoác len, mở cổng sau ra. ta tỏ vẻ lười biếng tựa ở cạnh cửa, hai ngón tay kẹp điếu thuốc, hút hơi nhìn Tô Tô đứng ngẩn ra ở cạnh hai thi thể hỏi:

      “Bị thương sao?”

      , sao.” Tô Tô quay người nhìn Mai Thắng Nam ở cách đó xa, nhún vai, “Tôi chỉ nghĩ xem xử lý hai cái xác này như thế nào thôi.”

      “Tùy tiện ném vào trong mương được sao?”

      Mai Thắng Nam lắc mông, lẳng lơ liếc Tô Tô, dường như cảm thấy đây phải là vấn đề, đưa tay lên hút thêm hơi. Căn phòng ánh sáng mập mờ sau lưng ta truyền ra tiếng xoa mạt chược nho . Tô Tô nhíu mày, về phía Mai Thắng Nam hỏi:

      “Các chơi mạt chược?”

      Nếu như người bình thường nghe được những lời này của Mai Thắng Nam nhất định trong lòng trở nên cảnh giác. Bởi vì chuyện trồng lùm cây biến dị trong mương của thôn Bát Phương mặc dù phải là bí mật nhưng chuyện lùm cây có thể hút máu thịt cũng chỉ có Tô Tô và vài người biết.

      Nhưng Mai Thắng Nam mở mồm là muốn Tô Tô ném thi thể vào trong mương. Đây phải là công khai thể trong mương của thôn Bát Phương có nuôi thứ có thể xử lý thi thể sao?

      Tô Tô mỉm cười, nghĩ cũng phải thôi. Mai Thắng Nam là người ra sao, đến thôn Bát Phương của mấy ngày ngắn ngủi, có khi tìm tòi thôn Bát Phương dưới trái phải trong ngoài ràng rồi. Rất nhiều chuyện người luôn ở thôn Bát Phương biết mà Mai Thắng Nam lại biết. Điều này cũng có gì là lạ.

      “Chả thế nữa?” Mai Thắng Nam lườm Tô Tô, “ cho chúng tôi tiếp khách, chơi mạt chược giết thời gian chúng tôi biết làm gì?”

      “À!!!” Tô Tô gật đầu cảm thấy lời này cũng đúng, vừa nghĩ ngày mai có nên tìm ít việc cho mấy người Mai Thắng Nam , ví dụ như may vá chợt nghe thấy Mai Thắng Nam :

      chơi mạt chược ?”

      “Tôi biết chơi.”

      “Vậy muốn vào đây học ?”

      “Cái này...” Tô Tô suy nghĩ chút rồi lắc đầu từ chối Mai Thắng Nam, “, cái trò kia nhìn là thấy đau đầu.”

      Mai Thắng Nam nhìn khinh bỉ bộ dạng ngoan của Tô Tô, uốn éo cái mông về nhà rồi đóng cửa cổng sau cái “Rầm!”, dường như muốn Tô Tô ngay cả mạt chược cũng biết đánh, lại còn hiếu học, quả thực là có tiếng chung.

      Có lẽ ở thôn Bát Phương chỉ có Mai Thắng Nam mới có thể nể mặt Tô Tô như vậy.

      Tô Tô đứng im nở nụ cười, đỡ eo qua con đường giữa hai biệt thự, trở về chỗ nhóm lao động ăn cơm.

      Dọc theo đường , mấy người này đều rất cung kính chào hỏi Tô Tô, Tô Tô đều gật đầu đáp lại. đến trước mặt Bảo và Lý Tiểu Vũ thu dọn thùng cơm và thùng thức ăn.

      “Ơ, Tô Tô vừa đâu đấy?” Lý Tiểu Vũ tay chân nhanh nhẹn chồng hai thùng cơm vào nhau rồi cầm khăn lau bàn, với Tô Tô: “Vừa nãy bác Tô đến lấy cơm rồi còn hỏi tôi đâu, bảo lát nữa tìm bác ấy.”

      “Ồ.” Tô Tô gật đầu rồi chỉ cho Lý Tiểu Vũ chỗ sau lưng, “Nãy tôi giết hai người, thi thể ở chỗ kia. Tí phụ việc xong, cùng Bảo xử lý chúng nhé. Tùy tiện ném vào trong mương là được, giòi và lùm cây giải quyết hết.”

      “...”

      Lý Tiểu Vũ lặng lẽ nhìn Tô Tô rồi nhìn sang chỗ Tô Tô chỉ, chỗ đó khá xa nơi này. Người người nhốn nháo ở khu đất trống, vô cùng náo nhiệt, mấy con gà con cúi đầu ăn cơm rơi vãi. Tất cả đều vô cùng yên bình vậy mà ngoài kia Tô Tô giết hai người.

      Còn bảo Bảo xử lý thi thể!
      ParvartyHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :