1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 254: Hồ Ly tinh
      Buổi tối, Tô Tô ngồi giường, dựa đầu vào gối, nhìn cái bát băng đựng giòi. Trong bát băng, lá rau rũ xuống, có lẽ sống được lâu nữa. phiến á, con giòi co lại, xem ra cũng khó sống.

      Tô Tô còn chưa nghĩ ra cách huấn luyện đám giòi này. Giòi biến dị hay gà biến dị đều là thứ thể thả rông được. phải khống chế chúng, để thôn Bát Phương hình thành chuỗi thức ăn hoàn thiện.

      Vì thế, giờ chỉ có thể nuôi con giòi này. Tô Tô ngồi dậy, lấy khay thịt gà để cạnh bát băng, lấy tăm chọc miếng ném vào bát băng. Con giòi sắp chết lắc lư cái thân bé bằng hạt gạo, bò về phía miếng thịt.

      cũng định làm gì, chỉ nhìn chằm chằm con giòi vật vã bò đến miếng thịt gà, sau đó nhanh chóng ăn sạch miếng thịt. Tô Tô nhận ra con giòi này ăn quá nhanh, chỉ hai giây liếm sạch chỗ thịt.

      Nó vừa ăn vừa nhả ra từng sợi tơ trắng , mỗi sợi liên kết với nhau tạo thành mạng lưới chằng chịt. Sau đó, đám giun tròn nở ra từ sợi tơ, lớn lên miếng thịt gà.

      Quá trình này diễn ra chỉ trong năm sáu giây. Miếng thịt gà hết sạch, con giòi hóa thành đống giòi.

      Quan trọng nhất là đám giòi tăng hơn mấy lần. Dần dà, chúng còn gì ăn, bắt đầu tấn công con giòi đầu tiên. Chỉ trong thoáng chốc, đám giòi trong bát bắt đầu xâu xé lẫn nhau.

      Tô Tô xem cuộc vui đến quên hết mọi . Khoảng đến tầm hơn chín giờ tối, Diệp Dục tuần lần cuối trong sơn trang Bát Phương, gần mười giờ về chỗ Tô Tô xoa bóp chân cho để được thoải mái ngủ an giấc.

      Tô Tô bàn với Diệp Dục về chuyện nên nuôi giòi ở đâu. Hay bảo Thầy Bói làm chậu bọ cạp?

      Khi Tô Tô còn suy nghĩ và chờ Diệp Dục về theo thói quen, có người gõ cửa. Chắc chắn phải Diệp Dục vì có thói quen gõ cửa khi vào phòng , cứ thế mở để vào.

      Tô Tô khó khăn đứng dậy, ra ngoài mở cửa, ra là mẹ .

      Hai mắt mẹ Tô ửng đỏ, gương mặt hằn nếp nhăn tỏ vẻ bực bội, nhìn Tô Tô hỏi, “Con chưa ngủ chứ?”

      “Con chưa. Mẹ sao thế?”

      Tô Tô nghiêng người, xoa bụng vỗ về Tiểu Ái ngọ nguậy rồi đưa mẹ vào phòng. Khi mẹ ngồi xuống, vào bếp rót cho bà cốc nước.

      Bình thường giờ này mẹ Tô ngủ, chẳng hiểu sao giờ còn thức, lại rất tức giận nữa. Bà nhận cốc nước từ Tô Tô, mắt vằn đỏ như muốn giết người. Tô Tô lo lắng ngồi xuống cạnh bà, lại hỏi:

      “Mẹ, mẹ lại sao thế?”

      “Tô này, sao con đuổi đám hồ ly tinh kia ra khỏi thôn Bát Phương?” Mẹ Tô đặt ly nước “cộp” tiếng xuống bàn, nhìn Tô Tô, “Mẹ vừa gặp cha con. Giờ lão già này đắc ý, xung quanh đàn bà vây quanh làm mẹ tức chết mất. Mẹ nghe ngóng được rằng mấy con đàn bà mới tới thôn Bát Phương hôm qua chẳng phải hạng đứng đắn gì. Ôi trời đất ơi, tôi tức chết mất!”

      “Cha con và Mai kia á?”

      Tô Tô cảm thấy hoang mang. Cha Tô muốn củng cố công trình phòng ngự ở thôn Bát Phương nên ông ngủ lại cửa thôn. Ở đó có căn biệt thự, mẹ Tô dọn dẹp cho cha Tô để ông ở đó được thoải mái hơn.

      Bình thường, cặp vợ chồng già này – phải chăm nom Tô Tô với trồng trọt rau củ, phải bận rộn làm công trình xây dựng, vốn qua thời kỳ mặn nồng vợ chồng lâu rồi, ở riêng cũng sao. Thỉnh thoảng mẹ Tô cũng qua chỗ cha Tô ở hai đêm, thi thoảng tìm chút ngọt ngào xưa cũ.

      Nào ngờ hôm nay mẹ Tô vốn định mang cho cha Tô chút quần áo chăn ga sạch phát ra ông ở trong nhà cùng mấy người đàn bà trang điểm lộng lẫy xung quanh, cứ sờ soạng xoa nắn, lắc lư ưỡn ẹo, vô cùng náo nhiệt.

      Chuyện này Tô Tô chịu được, nhưng bà nhịn được!

      Vì thế, mẹ Tô nổi giận, cầm cây gậy bắt đầu đánh hồ ly tinh trong nhà cha Tô. Mấy người đàn bà kia nhanh chân chạy mất nhưng bà thể nguôi cơn tức này. Bà vội vàng về sơn trang Bát Phương, muốn Tô Tô đuổi đám hồ ly tinh kia ra khỏi thôn ngay lập tức.

      Nghe mẹ Tô kể, Tô Tô căng hết cả cơ mặt, vội vàng an ủi, “Mai con gọi Mai đến hỏi xem sao . Mẹ này, tính của cha con mẹ lạ gì nữa? Làm gì có chuyện ông ấy tòm tem cùng người khác? đống đàn bà… càng vô lý”

      “Chính mắt mẹ thấy còn phải nữa à?” Mẹ Tô tức giận đỏ cả mắt, đứng lên qua lại trước mặt Tô Tô, mắng mỏ, “Máu trong người đàn ông chỉ có thể chảy theo hướng cùng lúc. Có lúc máu họ dồn lên não, có lúc lại dồn xuống dưới. Tô này, con thể đứng về phía mẹ được.”

      “Mẹ yên tâm . Nếu cha con là người như vậy, con đảm bảo đứng về phía mẹ.”

      “Phải mau đuổi mấy con hồ ly kia . Cứ tiếp tục chỗ chúng ta xảy ra chuyện.”

      “Được được, mai sáng con đuổi hết đám hồ ly tinh đó !”

      Tô Tô dỗ dành mẹ mình. Cửa phòng lại có tiếng gõ cửa. đứng dậy mở ra, bên ngoài là cha Tô. Chưa đợi nghiêng người cho cha mình vào, mẹ Tô hừ tiếng, bước ra.

      Tô Tô sốt ruột muốn nhường gian để cha mình giải thích cho mẹ câu chuyện “hồ ly tinh” với đám Mai kia là như thế nào, nhưng mẹ Tô giơ tay đẩy ông ra rồi bỏ .

      “Cha, mẹ bảo cha và đám Mai Thắng Nam có hành vi đúng mực.” Nhìn mẹ mình rời , Tô Tô lớn tiếng hỏi, “Cháu ông cũng sắp có rồi, ông có làm thế đấy?”

      , mà…”

      Cha Tô bực bội, quay người chỉ tay vào bà vợ miệng rộng của mình. Ông cảm thấy trong sạch cả đời mình bị lời mò của vợ phá hỏng trước mặt con hết rồi!
      Hale205 thích bài này.

    2. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 255: Lần đầu giao dịch

      Đối với thắc mắc của Tô Tô, cha Tô lúng búng giải thích, “Chẳng phải con cho phép mấy người đó ở lại thôn kinh doanh còn gì? Tối hôm nay, Mai Thắng Nam chỉ sợ thiên hạ loạn, chạy đến chỗ cha… Ôi cái chuyện gì thế này!!!”

      “Thớt có tanh tao ruồi mới đến. Tại sao bọn họ lại tìm đến chỗ ông?”

      Mẹ Tô chưa xa, nghe câu giải thích của cha Tô là vội vàng dừng bước, xoay người trỏ tay hỏi ông chồng mình.

      Cha Tô quay lưng về phía con , giải thích với vợ, “Mấy Mai Thắng Nam đó nghĩ tôi là cha của trang chủ sơn trang Bát Phương, lại hiểu ý của Tô Tô đối với họ nên đến chỗ tôi làm ầm lên. Ôi… trông có vẻ ầm ĩ chứ thực ra họ chỉ muốn dò hỏi mục đích của Tô Tô thôi mà?”

      “Sao bọn họ tìm tôi mà hỏi? Tôi là mẹ của trang chủ sơn trang Bát Phương cơ mà?!!”

      Đối với lòng chung thủy của chồng mình, hội viên hội phụ nữ mẹ Tô phát huy toàn diện tinh thần nghi ngờ hệt như chuyên gia phá án, bỏ qua bất kỳ sơ hở nào trong lời của cha Tô và đặt câu hỏi.

      Cha Tô ngẩn người, vội vàng kêu lên, “Tôi sao mà biết được. Chắc vì đàn ông dễ chuyện hơn?!”

      “Ông già mà nên nết. Ông xem, lộ sơ hở kìa! ra ông rất thích đúng ? Nhiều con đàn bà vây quanh ông, lắc mông cọ ngực, có phải ông rất sung sướng đúng ?”

      “Trước mặt con mà bà linh tinh cái gì đấy?!”

      “Tôi linh tinh gì nào? Tôi còn gì??? Già mà nên nết, hư đốn!!!”

      “Bà về ngay cho tôi. Ai lại như thế trước mặt con bao giờ!!!”

      Giọng mẹ Tô quá to, phòng Tô Tô lại ở ngay tầng hai, hai ông bà gây với nhau ở chỗ hành lang, thế là toàn bộ bác sĩ y tá tầng ba, đám du côn và đội lính đặc công đều nghe mồn nội dung mâu thuẫn của hai người già.

      Cha Tô cảm thấy chẳng ra thể thống gì. Dù hai ông bà biết xấu hổ con họ cũng được người khác tôn làm “trang chủ”, hai ông bà cãi nhau trước nhiều người như vậy là làm mất mặt mũi của Tô Tô. Ông túm tay vợ kéo vào căn phòng nào đó trong tầng hai rồi đóng cửa lại.

      Tiếng cãi vã nhiều nhưng hình như tình hình càng lúc càng nghiêm trọng. Chỉ chốc lát sau, giọng cha Tô tăng dần lượng, thậm chí còn có cả tiếng đồ vật đổ vỡ.

      Tô Tô cau mày chống nạnh, đứng ở cửa phòng mình hồi lâu, lại lướt nhìn vòng những gương mặt tò mò. Tất cả mọi người vội vàng co vòi, giả vờ bận rộn.

      Sông có khúc, người có lúc, vợ chồng với nhau đâu thể luôn yên ấm thuận hòa. Có điều, trong ấn tượng của Tô Tô, mẹ là người ồn ào và hay than phiền, thường xuyên trách móc cha nhưng cha Tô lại là người tốt bụng, ít , thường nhẫn nhịn lúc hai người cãi nhau.

      Chuyện cha Tô to tiếng cãi vã với mẹ Tô quả là chuyện chưa từng có trong trí nhớ Tô Tô.

      bắt đầu cảm thấy Mai Thắng Nam có vấn đề rồi.

      Tô Tô biết Mai Thắng Nam chưa bao giờ là người đơn giản. và Mai Thắng Nam có tình thân sâu sắc lắm vì mối quan hệ giữa bọn họ lúc đó cũng chỉ có thể coi là giao dịch.

      Mai Thắng Nam là người trọng vật chất. Tinh hạch, thẻ tích lũy, đồ dùng… ai đến ta cũng từ chối, ai trả giá được ta sẵn lòng cười tươi ca múa. Tuy nhiên, ta vừa tham vật chất, lại vừa coi thường vật chất, cái kiểu sẵn lòng lành làm gáo vỡ làm muôi. Trong tuyệt vọng, đôi khi ta lại có chút hy vọng với tương lai.

      chung, Mai Thắng Nam là người rất mâu thuẫn.

      Mai Thắng Nam cũng hẳn là người phụ nữ thủ đoạn. Có thể là do thời đại cần, có thể là vì người ta tìm đến . Nhìn chung, Mai Thắng Nam càng lúc càng nổi danh trong mạt thế, đến độ được xưng là “ hạng sang đệ nhất mạt thế” cũng chẳng có gì quá đáng.

      Có lẽ bản chất đàn ông là như thế. Có những người đua đòi theo số đông, người ta vừa cầm mười nghìn tinh hạch đến mời ta bữa cơm có người khác cầm hai mươi nghìn tinh hạch mời ta nhảy điệu. Sau đó, giá cả của Mai Thắng Nam bị đẩy lên rất cao. Giá càng cao, nô lệ quỳ dưới váy càng nhiều. Có người , khi bốn căn cứ lớn được thành lập, căn cứ Bạch Hổ hơn gì ba căn cứ kia, cũng có điểm gì nổi bật, nhưng vì Mai Thắng Nam mà Bạch Hổ được tính là căn cứ làng chơi, sôi động hơn những căn cứ khác rất nhiều.

      Năm đó, khi Tô Tô tìm gặp Mai Thắng Nam, ta chỉ là lầu xanh bình thường, biết cách nịnh nọt chiều chuộng, quan hệ với đàn ông rất tốt. Có điều, chưa kịp buôn bán trao đổi tin tức, Tô Tô giết Bạch lạc Lạc ở Xuân thành, đắc tội với sugar daddy của ả.

      Giờ Tô Tô nhớ tên hay mặt lão già kia, chỉ nhớ rất kiêu ngạo, phát ngôn bừa bãi, đòi Tô Tô hoặc trả lại Bạch Lạc Lạc cho , hoặc tự mình thay thế Bạch Lạc Lạc mua vui cho và đám em mấy đêm.

      chưa xong bị Tô Tô chặt đầu.

      Sugar daddy của Bạch Lạc Lạc là quan chức trong căn cứ Xuân thành. Tô Tô giết tên này thể ở Xuân thành được nữa, nhưng khi đó san bằng Xuân thành vì biết con mình rời khỏi đây chưa. kiên quyết ở lại đấy đợi, lục soát hết mọi ngóc ngách mới thôi.

      Vì thế, Tô Tô kiên trì ở lại Xuân thành tìm người dù cho có mâu thuẫn với hệ thống điều hành ở đây. Sau vài ngày, vợ lão sugar daddy của Bạch Lạc Lạc tự tìm đến báo thù. Đến nay, Tô Tô vẫn ngờ rằng lão già đấy lại có người vợ si tình đến thế.

      Bà ta là người bình thường nhưng lại có cậu em trai dị năng đẳng cấp cao hơn Tô Tô, hơn nữa còn dẫn theo cả đội dị năng theo cùng.

      Chuyện này khiến cho Tô Tô gặp rắc rối lớn.

      Khi đó, Tô Tô bị người ta đánh cho phải chạy trốn khắp nơi. Sau vài ngày theo dõi, phát ra cậu em trai người phụ nữ kia cũng là tên dâm dật. Khi đó, ở Xuân thành, Mai Thắng Nam là làng chơi nổi tiếng nhất. trả khoản tinh hạch để Mai Thắng Nam dụ dỗ tên kia hộ . Đó là lần giao dịch đầu tiên giữa hai người.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    3. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 256: Cố ý tìm chết

      Sau đó, Tô Tô phát , dưới bảo vệ của thế lực nào đó, những chuyện như dẫn dụ con mồi mà muốn, Mai Thắng Nam đều thực vô cùng hoàn hảo, vừa để lại hậu họa cũng khiến người khác thể tra ra bất kỳ manh mối nào. Sau khi làm việc xong, ta lại có thể tự lo cho thân mình. Vì vậy, Tô Tô hợp tác với ta rất nhiều lần.

      thể nhớ hết những lần hợp tác với nhau, song hai người quen biết rất nhiều năm. Từ căn cứ Xuân thành đến căn cứ Kinh thành ở phía Bắc, sau đó là căn cứ Thanh Long, rồi quay lại căn cứ Bạch Hổ ở phía Nam, hai người luôn giữ quan hệ giao dịch. Mai Thắng Nam thay Tô Tô xử lý ít món nợ máu. Tô Tô cũng cho ta rất nhiều tinh hạch và điểm căn cứ.

      Những năm qua, Tô Tô điên cuồng chém giết, lăn lộn ở các căn cứ. Mai Thắng Nam sống cuộc sống yên ổn nhàn nhã. Mỗi lần hai người gặp nhau đều là Tô Tô muốn giết ai đó khó xử lý, cần hỗ trợ của ta mà thôi. Mỗi món nợ máu, Mai Thắng Nam và , và Mai Thắng Nam đều tính toán ràng.

      Về sau, cho dù Tô Tô , Mai Thắng Nam hỏi cũng đoán được chuyện muốn nắm hay người muốn tìm. Giữa hai người có đồng tình hay nảy sinh tình cảm bạn bè thực trong loạn thế hay ai .

      tóm lại, Tô Tô chết trong căn biệt thự của Mai Thắng Nam, cho dù ta muốn chôn cũng được.

      Món tiền nhặt xác cuối cùng này, Tô Tô vẫn chưa thanh toán cho ta.

      Niệm tình Mai Thắng Nam nhặt xác cho mình, bảo Tô Tô đuổi ta ra khỏi thôn Bát Phương để ta tự sinh tự diệt, hoặc đến làm ăn ở khu an toàn khác, Tô Tô làm được.

      Nhưng cũng muốn cha mẹ mình liên tục cãi vã vì ta.

      Vì thế, Tô Tô gọi cậu thanh niên đến, bảo cậu ta báo cho Mai Thắng Nam, sáng mai đến sơn trang Bát Phương. quyết định gặp mặt và chuyện với ta.

      Cha Tô và mẹ Tô cãi nhau nguyên cả tối. Lúc Diệp Dục quay về thấy Tô Tô ngủ gà ngủ gật trong tiếng cãi vã loáng thoáng ngoài cửa. Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Dục ra ngoài từ rất sớm. Tô Tô lề mề tỉnh dậy, mặc váy bầu xong, ra cửa nhìn phòng của mẹ Tô. Cha Tô đến cổng thôn giám sát đám cu li đào chiến hào. Mẹ Tô cũng theo cha Tô ra ngoài.

      Cha Tô giám sát cu li, còn mẹ Tô giám sát cha Tô.

      Thế là Tô Tô ung dung vác cái bụng lớn, xuống cầu thang. Mai Thắng Nam đứng chờ ở phòng khách với vẻ mặt bất cần đời. Mặc dù sống phong trần nhưng ta vẫn ngạo nghễ đứng thẳng lưng. ta mặc chiếc váy liền thân màu đỏ, được giặt sạch dù trông hơi cũ.

      Phía sau ta, Tẩm Nguyệt và Chu Hiểu Lâm bế dỗ trẻ con. Hai người tỏ vẻ muốn chuyện với Mai Thắng Nam, thấy Tô Tô bước xuống liền chào hỏi rồi ôm hai đứa bé và dẫn theo Duệ Duệ ra ngoài phơi nắng.

      Ngoài ra còn có mấy cậu thanh niên qua lại xung quanh Mai Thắng Nam, dáng vẻ rất tò mò nhìn ta. Nhưng vì lời của Tô Tô tối qua, cũng dám thô lỗ trước mặt Mai Thắng Nam, chỉ nhìn ta rồi lại nhìn Tô Tô rồi ai làm việc nấy.

      Tương thành cuối tháng sáu, đầu tháng bảy, mới hơn chín giờ sáng trời nắng chói chang. Khách sạn lại thẳng hướng mặt trời, cả đại sảnh ngập tràn ánh nắng vàng rực rỡ.

      Tô Tô đứng bậc cầu thang cuối cùng, nhìn Mai Thắng Nam đứng dưới ánh nắng giống như hoa mai nở trái mùa, có cảm giác lạnh lùng cao ngạo hợp mùa. Điều này rất mâu thuẫn. phong trần bán thân xác để đổi lấy bát cơm lại có khí chất cao ngạo như vậy, khiến cho Tô Tô nhìn đến mê mẩn.

      dò xét tôi sao? Hay là nghĩ làm thế nào mới có thể đuổi tôi ?”

      Mai Thắng Nam vẫn tỏ vẻ bất mãn, nhướng mắt nhìn. Hàng lông mi được ta chuốt mascara dài cong vút, dày dặn. Đến gặp Tô Tô, ta chẳng những trang điểm nhàng đoan trang mà còn trang điểm đậm hơn, lòe loẹt hơn.

      Giống như là đến để ngủ với Tô Tô vậy.

      Tô Tô trả lời Mai Thắng Nam. dựa vào bên tay vịn, ánh mắt nhìn ra phía sau ta. cậu thanh niên dẫn theo người đàn ông mặc quân phục vào đại sảnh. Sau đó, dường như nhìn Tô Tô chuyện với Mai Thắng Nam, cậu ta bèn dẫn người đàn ông kia ra ngoài. Hai người đứng dưới trời nắng đợi Tô Tô.

      Hình như là có chuyện gì đó quan trọng muốn báo cáo với Tô Tô.

      Tô Tô vội gọi cậu thanh niên dẫn người vào, chỉ nhìn về phía sau Mai Thắng Nam, suy nghĩ rồi hỏi:

      “Tối qua, dẫn mấy chị em của tìm cha tôi đúng ?”

      “Đúng thế. Cha rất đáng . già như vậy mà vẫn còn có phản ứng ngây thơ. Ha ha, thực quá buồn cười…”

      Mai Thắng Nam hề sợ chết. ta đứng trước mặt Tô Tô, cười ám muội quyến rũ. ta ra chuyện mặc dù ta dẫn mấy con hồ ly tinh kia đến cố ý dụ dỗ cha Tô nhưng ông chỉ mực từ chối, từ đầu đến cuối hề có phản ứng gì.

      Tuy nhiên, Tô Tô hỏi như thế nên ta liền cố ý trả lời như vậy, có cảm giác cố ý muốn chết. Dù sao cũng mạt thế rồi, sống cuộc sống người ra người, ma ra mà cũng cảm thấy chán. Chết dưới thân đàn ông cũng là chết, chết trong tay Tô Tô cũng là chết, chết trong tay mẹ Tô càng là chết. Chết sớm siêu thoát sớm.

      Tô Tô lại gật đầu, rất nghiêm túc với Mai Thắng Nam: “Cha tôi rất thà, sống hơn nửa đời người rồi, chưa từng làm chuyện gì có lỗi với mẹ tôi. Chuyện này cho dù có mục đích gì tôi hy vọng sau này đừng xảy ra nữa.”

      “Ha ha ha…” Mai Thắng Nam lại cười, khẽ cử động, tà váy lay động, đổi tư thế khác, vẫn đứng thẳng lưng. ta ngước mắt nhìn Tô Tô, vẻ mặt phong tình : “Cái thứ đó của người đàn ông kia, tôi quản được.”

      Cũng chắc ta đây là đồng ý hay đồng ý với Tô Tô. Dù sao chỉ có Mai Thắng Nam và Tô Tô mới biết. Chỉ thấy Tô Tô tiếp tục tranh luận vấn đề này nữa, coi như Mai Thắng Nam đồng ý sau này làm phiền cha Tô nữa. chuyển chủ đề hỏi:

      có nghĩ đến chuyện đổi nghề ?”

      “Làm cái gì?” Mai Thắng Nam cười mỉa mai, nhìn Tô Tô với ánh mắt nguội lạnh, “ cho rằng ai cũng đều giống là dị năng giả sao? Ba là dị năng giả biết xây dựng nhà cửa, người đàn ông của mình là dị năng giả còn có nhóm bộ đội đặc công? Loại người như tôi, trời sinh định sẵn làm người bình thường, làm được chuyện lớn. Ngoài hầu hạ đàn ông ra, biết làm gì hết! Trời ơi, tôi lại cảm thấy tôi trời sinh định sẵn làm rồi. Ha ha ha, nghề này thực quá hợp với tôi rồi.”
      ParvartyHale205 thích bài này.

    4. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 257: A tỳ địa ngục

      Nghĩ ngợi lát, Mai Thắng Nam dường như vẫn chưa , nhìn bụng Tô Tô, tiếp: “Nếu tôi giúp nuôi đứa bé nhé? Ha ha ha, đùa thôi, tôi kiên nhẫn, cũng có tình thương đó đâu. tôi có thể làm cái gì? Trang chủ Tô Tô vĩ đại à, đừng bố thí lòng tốt chỗ tôi. Tôi cần cứu giúp, cũng cần thương hại, cứ để tôi sống như vậy được ngày nào hay ngày ấy. Tôi cảm thấy cuộc sống như vậy rất tốt, tôi rất thỏa mãn.”

      “Thế ư?”

      Tô Tô yên lặng nhìn Mai Thắng Nam, nhìn ý cười vui vẻ gương mặt ta hiểu vì sao lại có cảm giác bi thương.

      Con người luôn thích dùng quy chuẩn hành vi của mình để phê phán, chỉ trích người khác. Trong suy nghĩ của mọi người, Mai Thắng Nam chìm đắm trong trụy lạc so với Tô Tô đúng là khác biệt trời vực. Mai Thắng Nam chính là đối tượng bị người ta chỉ trích, rất nhiều phụ nữ đàng hoàng đều xem thường, khinh bỉ ta. Họ cho rằng người phụ nữ bán thân xác để sống sót ở mạt thế, chắc chắn rất hèn mạt, rất xấu xa, phải bị chỉ trích về đạo đức.

      Tô Tô lắc đầu, nhìn Mai Thắng Nam tươi cười, thở dài thườn thượt, : “Mặc dù tôi tán đồng chuyện phụ nữ muốn sống sót ở mạt thế nhất định phải bán thân xác, nhưng tôi hiểu, tôi lên án hay xem thường quyền lợi của . Dù sao đây cũng là cách sinh tồn.”

      Tô Tô nhìn Mai Thắng Nam, bước xuống bậc thang cuối cùng, tay chống eo, về phía trước, sượt qua vai ta, tiếp tục :

      “Trong tập thể, có rất nhiều cách sinh tồn. Ra ngoài đánh quái, tìm kiếm đồ đạc, tưới cây, nấu cơm, giặt quần áo, chăm sóc trẻ con… cũng là góp phần sức lực. thể phủ nhận đóng góp của phần lực lượng này. Mỗi người đều có thể tìm thấy vị trí của mình trong tập thể. Chỉ khác nhau ở chỗ, muốn trở thành người như thế nào, có muốn nhận được tôn trọng của người khác . Hay là muốn lành làm gáo vỡ làm muôi, cho rằng mình trước giờ vẫn là người như vậy, có ước muốn, có tương lai, chỉ cầu đày xuống A Tỳ địa ngục. Ma cũng được, quỷ cũng được, muốn thoát ra khỏi tăm tối, cũng hy vọng có người kéo ra. cho rằng cả đời này, mình chỉ có thể chết rữa trong tăm tối.”

      Mai Thắng Nam phản ứng, cũng trả lời. Ý cười nhạt dần gương mặt được trang điểm đậm xinh đẹp của ta. Theo từng câu của Tô Tô, ta càng lúc càng đứng thẳng lưng, cuối cùng thẳng tắp như cột cờ, làm váy đỏ khẽ tung bay, đứng phía sau Tô Tô.

      Tô Tô xoay người lại, quay lưng về phía ánh nắng rực rỡ, nhìn tấm lưng thẳng tắp của Mai Thắng Nam, rồi : “Mai, tôi cũng từng sống những ngày tháng tối tăm như vậy. Tôi gian khổ bước từng bước về phía trước trong tuyệt vọng. ai có thể giúp đỡ tôi, tôi cũng cần bất kỳ ai giúp đỡ. Vì vậy, ở chỗ tôi, mình tôi xem thường, nhục mạ . Nhưng tôi cũng để tiếp tục làm nghề này. cần nghe ngóng từ bất kỳ ai, cũng cần làm bất cứ chuyện gì để thăm dò giới hạn của tôi. Tôi giết , cũng dung túng cho . Nếu như rảnh rỗi nhàm chán, có thể đến đây chuyện với tôi. Tôi cho nghe, ở thôn Bát Phương của tôi nên làm gì, nên làm gì…”

      ràng nên vui mừng gặp lại nhau nhưng dáng vẻ điệu bộ của Mai Thắng Nam khiến cho Tô Tô thể gần gũi được. Song cũng tốt, kiếp trước và Mai Thắng Nam cũng có quan hệ quá thân thiết, gắn bó với nhau. Nhưng có lẽ những người quen trong bóng tối, chung con đường khoan dung cho nhau hơn. Nếu như đổi là người ngoài, chưa biết chừng hôm nay Tô Tô với ta nhiều như vậy.

      Cũng biết câu nào của Tô Tô làm lay động Mai Thắng Nam. ta xoay người, đôi mắt đeo lens sáng long lanh giống như sao trời sáng lấp nhánh nhìn Tô Tô. Mai Thắng Nam cười lạnh, gì, hé miệng, hắng giọng, :

      xong rồi? Ý chính là hôm nay huy động người gọi tôi đến phải muốn làm khó tôi?”

      “Tôi vốn dĩ có ý định làm khó .”

      “Vậy được. Tôi đây!”

      “Được, nhớ kỹ lời tôi , an phận chút. thong thả tiễn.”

      Tô Tô vừa dứt lời, Mai Thắng Nam liền rời . Dưới ánh mắt của Tô Tô, ta thong thả, kiêu ngạo, cố chấp hối hận. Đôi giày cao gót màu đỏ được lau bóng loáng, giẫm sàn gỗ phát ra những tiếng “cộp cộp” đều đặn, sau đó xa dần…

      ta thẳng ra khỏi sơn trang Bát Phương, đến bãi đỗ xe. Mấy người phụ nữ trang điểm lộng lẫy, mặc váy diêm dúa, giày cao gót, trang điểm đậm, vây lấy Mai Thắng Nam, mồm năm miệng mười hỏi:

      “Mai, sao rồi? Tô Tô gì?”

      “Rốt cuộc Tô Tô muốn làm gì? Định lúc nào đuổi chúng ta ?”

      “Tôi thu dọn đồ xong hết rồi. Hay là chúng ta đến Xuân thành , nghe khu an toàn ở đó rất được.”

      “Mẹ kiếp, Mai, sao lại khóc? Sao thế? Có phải Tô Tô chửi mắng ?”

      đừng khóc nữa mà Mai. Ở đây chứa chấp chúng ta, chúng ta đến chỗ khác. Ở đâu có đàn ông chứ? Đâu phải chỉ mỗi thôn Bát Phương có.”

      “Cút!”

      Mai Thắng Nam đẩy người phụ nữ trước mặt cái, run rẩy móc ra điếu thuốc trong túi bên cạnh xách, châm lửa, kẹp giữa hai ngón tay được sơn móng màu đỏ tươi, suýt nữa rơi. Mai Thắng Nam hít hơi sâu, khoát tay với đám phụ nữa lo lắng kia:

      “Chị em, mấy ngày nay yên phận chút. Vị trang chủ này của chúng ta khác với những tập thể trước kia chúng ta sống. Dáng vẻ rất lợi hại, chuyện suýt nữa khiến tôi cảm động. Mẹ kiếp… Tóm lại, bà đây chỉ có câu, phải lo lắng gì hết. ta bảo chúng ta ở lại chúng ta cứ yên tâm ở lại. cho chúng ta làm ăn nữa ư, bà đây còn mong phải hầu hạ đám đàn ông thối đó ý chứ. Mấy bát cơm thôi mà, tôi thấy Tô Tô kia cũng tiếc đâu.”

      “Ôi trời, này, hả? có giở mưu quỷ kế gì chứ? cung cấp cho chúng ta ngày ba bữa sao?”

      “Tôi thấy chắc chắn có mưu rồi, có khi ngày mai đẩy chúng ta cho đám đàn ông, bắt chúng ta hầu hạ miễn phí ấy chứ?”

      “Có khả năng này lắm chứ… Sợ cái gì chứ? Ruộng của cũng mấy ngày cày cấy rồi, e là hoang vu rồi đó. lần phục vụ hai người, sở trường của mà.”

      “Con đĩ này, sao lần trước lũ đàn ông kia quần chết mày …”

      Tiếng chửi rủa tục tĩu bắn ra như súng liên thanh từ miệng của đám phụ nữ kia. Họ cười đùa ầm ĩ khiến cho Mai Thắng Nam đau đầu. ta kẹp điếu thuốc, quay đầu lại nhìn sơn trang Bát Phương, cười chế giễu, thẳng lên xe, định lái xe quay về. Đám phụ nữ phía sau thấy thế vội vàng xách váy, người nọ chửi người kia, cười cợt xô đẩy nhau lên xe.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    5. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 258: Quyền lựa chọn

      Đám người Mai Thắng Nam, ai nấy đều trải qua quãng thời gian tối tăm nhất trong cuộc đời. Cho dù, Tô Tô muốn lợi dụng họ làm cái gì? Hoặc ở thôn Bát Phương này có bao nhiêu đàn ông đợi họ an ủi, có thể sống đến hôm nay dễ dàng rồi. Sống được ngày nào hay ngày đó, qua ngày là sống thêm ngày, kiếm thêm được ngày.

      Trong sơn trang Bát Phương, sau khi Mai Thắng Nam rời , Tô Tô vừa vuốt bụng, vừa lại trong đại sảnh. đợi cậu thanh niên và người đàn ông mặc quân phục đứng bên ngoài vào, Chu Hiểu Lâm và Tẩm Nguyệt bế trẻ con, dẫn theo Duệ Duệ vào trong.

      Chu Hiểu Lâm đầy vẻ khinh bỉ quay đầu nhìn ngó, giống như Mai Thắng Nam ở đằng sau lưng ta vậy, vừa dỗ dành đứa bé trong lòng, vừa với Tô Tô:

      “Tô Tô, con hồ ly tinh kia làm cái trò gì thế? Tôi hiểu, chân tay lành lặn, có việc gì thể làm, cứ nhất định làm cái nghề đó?”

      Tẩm Nguyệt tay bế đứa bé, tay dắt Duệ Duệ, đứng ngay sát phía sau Chu Hiểu Lâm. Mặc dù ta chuyện nhưng biểu cảm khuôn mặt ràng là cực kỳ tán thành với Chu Hiểu Lâm.

      Tô Tô mỉm cười, nhìn Chu Hiểu Lâm : “Vậy cho rằng, lúc trước nếu gặp tôi, các người thành người thế nào?”

      Chu Hiểu Lâm sững người, mở miệng muốn gì đó, nhưng cuối cùng thốt lên lời. Tẩm Nguyệt ở sau lưng ta suy nghĩ điều gì đó :

      “Có lẽ, cũng có khả năng giống như Mai Thắng Nam.”

      Nhớ lại trước đây, khi mới bắt đầu mạt thế, Tẩm Nguyệt dẫn theo Duệ Duệ cùng chồng của ta và mấy người đàn ông trốn tòa cao ốc, dám xuống giết zombie, cũng dám xuống tìm đồ đạc. Khi đó có vài người đàn ông luôn nhìn ngực ta với ánh mắt thèm khát.

      Song lúc đó, con người vẫn còn giới hạn đạo đức, cũng dám xâm hại ta. Mà Tẩm Nguyệt là người phụ nữ, đương nhiên rất nhạy cảm với những ánh mắt như vậy. ta cũng từng với chồng mình chuyện này, nhưng khi đó ta chỉ lo làm thế nào mới có thể lấy được nhiều đồ ăn hơn, căn bản để tâm chuyện ta .

      Có lẽ, trong lòng ta cũng mơ hồ có ý nghĩ muốn dùng thân thể Tẩm Nguyệt để đổi lấy đồ ăn.

      Những chuyện này, Tẩm Nguyệt chưa từng dám nghĩ sâu xa, càng nghĩ càng sợ. Điều đó khiến ta cảm thấy cả thế giới đều đen tối giống như vĩnh viễn thể nhìn thấy ngày mai.

      Có lẽ, đây cũng là lý do bị ly tán mấy tháng trời, ta chưa từng muốn nghĩ cách quay lại tìm chồng mình – cha của Duệ Duệ.

      “Cho nên, trong các ai biết những ngày tháng qua, Mai Thắng Nam trải qua những gì. Có lẽ, ta từng tuyệt vọng, liều mạng đấu tranh, tuyệt vọng, sau đó mới trở thành Mai Thắng Nam mà chúng ta thấy ngày hôm nay.”

      Tô Tô nhìn Tẩm Nguyệt rồi lại nhìn Chu Hiểu Lâm vẻ mặt ngơ ngác vẫn chưa hiểu. Nghĩ đến Chu Hiểu Lâm mang thai, lại được Đới Thuần bảo vệ rất tốt, có lẽ chưa nến trải loại khủng hoảng này, cho nên ta hiểu biến chất của Mai Thắng Nam. ta cũng hiểu, có loại phụ nữ, nhìn có vẻ thành thạo điêu luyện, thực tế căn bản có quyền lựa chọn.

      Ngay từ khi bắt đầu, họ có quyền lựa chọn.

      “Nhưng chuyện quá khứ phải trôi qua rồi sao? Bọn họ đến thôn Bát Phương của chúng ta. Chúng ta cũng đâu có dí súng bắt họ phải bán thân. Bọn họ hoàn toàn có thể nuôi sống bản thân mình bằng cách khác mà.”

      Quả nhiên, Chu Hiểu Lâm hiểu. Thực tế Tẩm Nguyệt cũng hiểu. Nếu như đúng như những gì Tô Tô , Mai Thắng Nam bước vào con đường bán thân cũng là do bất đắc dĩ. Vậy ta đến thôn Bát Phương hoàn toàn có thể bắt đầu lại từ đầu mà.

      Ở thôn Bát Phương ai bắt người phụ nữ làm chuyện ta muốn.

      Nghe vậy, Tô Tô nhún vai, thêm gì nữa. hơi khom lưng, vuốt má Duệ Duệ, rồi chống eo đến chỗ ghế sofa. Lúc sắp gần đến nơi, Tô Tô đột nhiên dừng bước, quay đầu lại nhìn Chu Hiểu Lâm và Tẩm Nguyệt :

      “Khi hai cảm thấy bản thân đầy vết nhơ, lún sâu vào vũng bùn, thể bò dậy được, các lựa chọn cả đời hối hận hay nghĩ thoáng hơn là bôi lội trong vũng bùn?”

      “Tôi...”

      Chu Hiểu Lâm hiểu Tô Tô gì. Tẩm Nguyệt hiểu lơ mơ. Suy nghĩ lát, hai người ngơ ngác nhìn nhau, hiểu ý của Tô Tô là gì? Đúng ra, Tô Tô vẫn luôn thích loại con bán thân xác để sinh tồn trong mạt thế. Nhưng hôm nay, lại hết lần này đến lần khác giúp cho Mai Thắng Nam. Tô Tô bị sao vậy?

      Còn đợi hai người họ hiểu được, Tô Tô ngồi vào vị trí quen thuộc của mình, quay lưng về phía cửa kính sát trần, chống tay lên trán, xua tay với Chu Hiểu Lâm và Tẩm Nguyệt, ý bảo bọn họ làm việc của mình , chuyện này thảo luận đến đây thôi.

      Thực tế, Tô Tô chưa từng cho rằng phụ nữ dựa vào bán thân xác để sinh tồn là chuyện đúng đắn. Cho dù, Mai Thắng Nam có xuất hay , đều thích phụ nữ làm ra loại hành động nhu nhược, có tự tôn tự trọng đó.

      Nhưng chỉ xem thường loại người giống như Bạch Lạc Lạc, sợ khổ, sợ mệt, sợ đói, sợ đau. Đàn ông ân cần lấy lòng cái, cần do dự đấu tranh nhiều liền banh rộng hai chân ra lún sâu trong đó.

      Mai Thắng Nam và Bạch Lạc Lạc khác nhau, cần Tô Tô cố ý nghe ngóng, cũng biết Mai Thắng Nam giống. Cùng vũng bùn, Bạch Lạc Lạc là chủ động nhảy xuống, còn Mai Thắng Nam là bị ép nhảy xuống. Bạch Lạc Lạc luôn ăn năn hối hận, lại nỡ bò lên. Còn Mai Thắng Nam lên được, chỉ đành thay đổi suy nghĩ, bơi lội trong đó.

      Tô Tô hy vọng Chu Hiểu Lâm và Tẩm Nguyệt có thể hiểu được ý của mình là có những người phụ nữ họ lựa chọn, bị ép buộc, hoặc bị uy hiếp cưỡng bức. Tất cả mọi người trong thôn Bát Phương, ví dụ như đám người Chu Hiểu Lâm và Tẩm Nguyệt thấy mình may mắn mà coi thường bất hạnh của người khác đó là chuyện rất vô nghĩa.

      Ngặt nỗi, tố chất của hai người họ quá kém, hiểu hết ý của Tô Tô. Tô Tô chỉ đành coi như có gì, làm chuyện vô nghĩa đàn gảy tai trâu.

      Đợi Chu Hiểu Lâm và Tẩm Nguyệt dẫn lũ trẻ rời , cậu thanh niên ở bên ngoài mới dẫn người đàn ông mặc quân phục vào, đến bên cạnh Tô Tô.

      Tô Tô biết người đàn ông kia, là người thường xuyên thay Lý Oánh đưa thư. Chỉ cần thấy xuất là Tô Tô biết Lý Oánh lại viết thư cho rồi.

      Quả nhiên, chào xong liền kính cẩn đưa hai tay tập văn kiện trong tay cho Tô Tô, cung kính :

      Tô, đây là tài liệu cuối cùng Phó đội trưởng của chúng tôi đưa cho . Chúng tôi định tám giờ tối nay vào khu an toàn của Lã Ấn, lần lấy đầu của ta.”
      ParvartyHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :