1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 249: Cảm thấy xấu hổ cho sở hiên

      “Được rồi, được rồi, tùy mọi người vậy”

      Cuối cùng Tô Tô vẫn quyết định giữ thể diện cho Cát Bát Thiên, nếu Cát Bát Thiên đồng ý giúp Kiều Tư làm việc cũng ép Kiều Tư làm ruộng nữa, điều này ứng với câu gì nhỉ? Phụ nữ càng đa tình, càng nên tìm chỗ dựa vững chắc.

      Sau đó, Bì cầm quyển sổ nợ, cười hi ha đến thanh toán tinh hạch với Cát Bát Thiên.

      Tô Tô thấy thú vị nữa nên chống eo đứng lên, muốn đến thăm Lý Tiểu Vũ. Tối qua loạn hết cả lên, Lý Tiểu Vũ tỉnh lại còn chưa được mấy câu với ấy, nghĩ đến tình cảnh hôm qua, chẳng lẽ Lý Tiểu Vũ bị Thư Sinh thịt rồi?

      Vừa ra khỏi cửa lớn khách sạn, Tô Tô nhìn thấy Thư Sinh mặc chiếc áo phông màu xanh bộ đội, đằng sau là Lý Tiểu Vũ mặc quần rộng màu xanh lục, khoác áo rằn ri quân đội của nam. Lý Tiểu Vũ cúi đầu, khuôn mặt đỏ ửng, tóc dài đen nhánh, tới trước mặt Tô Tô.

      tự mình với Tô Tô .” Thư Sinh đưa Lý Tiểu Vũ đến trước mặt Tô Tô, sau đó quay lại cười hiền hậu với Lạc Tử Dạ, “Tôi bận chút , yên tâm, tối qua tôi sao cả, cần phải tự trách.”

      Thấy vẻ ngay thẳng chút sợ hãi của Thư Sinh, mảy may áy náy vì thịt Lý Tiểu Vũ, Tô Tô liền nghĩ, chẳng lẽ hôm qua, tình cảnh đó mà Thư Sinh vẫn kiềm chế được? Trong lòng liền giơ ngón cái cho Thư Sinh, cảm thấy Thư Sinh so với Diệp Dục như thể thánh nhân với dã thú vậy.

      Thư Sinh nhanh chóng vẫy tay, làm việc của . Lý Tiểu Vũ đến gần Tô Tô, trong khí lại phảng phất mùi thơm, nhưng còn nồng đậm mà chỉ nhè . Tô Tô gật đầu, nhìn Lý Tiểu Vũ hỏi:

      “Xem ra khống chế được mùi hương đó rồi.”

      “Đúng thế, ngại quá!” Lý Tiểu Vũ cúi rạp người về phía Tô Tô, khuôn mặt vẫn đỏ ửng, “Thư Sinh với tôi, thời gian này phiền mọi người rồi.”

      phiền, sao tốt rồi.” Tô Tô gật đầu, cũng nhiều nữa. Nếu Thư Sinh về dị năng của Lý Tiểu Vũ cho ấy rồi cũng phải nhắc lại nữa. suy nghĩ lúc rồi với Lý Tiểu Vũ: “ lên tầng ba, tìm người tên là Chu Hiểu Lâm, là người tới sau khi bị hôn mê, bảo ấy tìm phòng cho . Tắm nước nóng, thay quần áo sạch , tôi còn có việc bận, lát chuyện với sau.”

      xong, Tô Tô ra đằng sau khách sạn, tòa nhà này chỉ có tầng, trước mạt thế được thiết kế thành siêu thị. Bên ngoài siêu thị có hành lang, cố ý thiết kế gấp khúc thành hình đường .

      Tô Tô còn chưa bước lên hành lang nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của mấy người đàn ông, bèn ngồi ở đầu hành lang, đợi Diệp Dục từ trong ra.

      lúc khá lâu sau, tiếng kêu bớt dần, Tô Tô dựa vào lan can, nhìn đám cây xanh um ở đầu kia hành lang. ngồi vững nữa liền đứng lên, chuẩn bị thấy Diệp Dục đầu đầy mồ hôi từ siêu thị ra.

      lau vệt máu tay, nhìn Tô Tô đứng trong khung cảnh mang hương vị cổ xưa, bèn cười chào đón, hỏi:

      “Em ở đây lâu chưa?”

      lúc rồi, có hỏi được gì ?”

      Bên trong siêu thị là mấy người đêm hôm đó đóng xuân cung đồ sống ở bên cạnh xe tải của Lý Tiểu Vũ. Đêm đó Diệp Dục dặn Thầy Bói xích mấy tên này lại đưa về siêu thị này để thẩm vấn.

      Nghe tiếng kêu rên liên tục của những người đó, Tô Tô cũng hiểu đại khái cách thẩm vấn của lính đặc công được văn minh cho lắm. hỏi quá trình, chỉ hỏi Diệp Dục kết quả.

      Diệp Dục về phía , trong tay còn cầm mấy tờ giấy vệ sinh, lau vết máu nắm tay, lau sạch rồi mới dám ôm eo Tô Tô, đưa Tô Tô đến nơi có ánh nắng, :

      “Bọn chúng là được chỉ thị của Lã Ấn, đến đây trộm đất biến dị. Hôm qua núp trong xe chở cơm của Bảo đến đây. Chúng nghe tin đất biến dị của bác ở trong xe tải nên tìm đến xe tải của Lý Tiểu Vũ. Ha ha ha, đất biến dị thấy mà còn bị Lý Tiểu Vũ làm cho mê man.”

      Lúc kể chuyện, Diệp Dục rất buồn cười, nên chỉ kể qua loa, Sở Hiên sao có thể đưa người ra được?

      Bảo mỗi ngày đều phải đưa ba bữa cơm đến cho mọi người trong thôn, nên chiếc xe lái là xe bán tải. Ở cốp xe có rất nhiều đồ linh tinh, nếu có người cố ý nằm thẳng chui vào cốp hai ba người, thậm chí năm người cũng có thể dễ dàng vào sơn trang Bát Phương rồi.

      Tô Tô và Diệp Dục cũng sơ suất, hai người tưởng rằng con người thời mạt thế lo nổi thân mình, họ nghĩ Lã Ấn trừ đứa bé chưa sinh trong bụng Tô Tô ra, sơn trang Bát Phương cũng có gì đáng trộm. nay, Tô Tô còn mấy tháng nữa mới sinh, nghĩ rằng có người chạy đến chỗ có toàn dị năng giả để ăn trộm ăn cắp, vì thế xe đưa cơm của Bảo bình thường vào sơn trang Bát Phương bị kiểm tra.

      Giờ xem ra, dù sơn trang Bát Phương có gì đáng giá hay , người của Diệp Dục vẫn cần phải cảnh giác, trước mạt thế canh gác nghiêm ngặt thế nào sau mạt thế cũng canh gác sơn trang nghiêm ngặt như thế. Nếu đổi lại hôm nay Lã Ấn đến, sơn trang toàn người già, trẻ và phụ nữ mang thai, chẳng phải là rất nguy hiểm sao?

      Điều này, Diệp Dục đương nhiên hiểu , cần ai phải nhắc nhở , đương nhiên tự điều chỉnh với em của mình, tăng cường phòng vệ sơn trang Bát Phương.

      “Sở Hiên này…”

      Tô Tô lắc đầu, cảm thấy xấu hổ thay cho Sở Hiên. Được lắm, Sở Hiên nửa chính nửa tà, nay là bạn, mai có thể là thù. dám ngắm đến đất biến dị của mẹ Tô, điều này có gì đáng xấu hổ, mà đáng xấu hổ là tìm mấy con hàng ngu xuẩn này. Đất biến dị ở đâu cũng nghe ngóng cho thế hành động, còn yên lành bẻ cong mình luôn.

      “Ngày mai các đừng đưa hàng cho Sở Hiên nữa, chuyển mấy tên khốn này lên máy bay vứt cho Sở Hiên. cần phải nhiều lời với , nhìn sắc mặt Sở Hiên, chúng ta cho đói vài ngày.”

      Dù Tô Tô cảm thấy Sở Hiên phái mấy kẻ ngu ngốc này ăn trộm “đất biến dị” là chuyện rất buồn cười, nhưng thể vì thế mà cho qua chuyện này, ngược lại, Sở Hiên phải vừa chính vừa tà sao? Chọc phải Tô Tô, đương nhiên phải nhận quả báo, Tô Tô cũng đến mức tuyệt tình, giữ lại mạng cho năm tên ngu ngốc kia, tặng lại Sở Hiên, tiện thể tạm ngừng giao dịch với .

      Đương nhiên, trong nội dung giao dịch của họ còn cả mấy người Kiều Tư. Tô Tô hề cảm thấy thương xót ta chút nào, càng muốn kiếm thứ gì đó từ Phương gia sau lưng ta. Sau khi ngừng giao dịch với Sở Hiên, Tô Tô đảm bảo đóng gói Kiều Tư, ship đến tận cửa.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    2. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 250: Chuyện đáng sợ nhất đời

      “Được, cẩn thận nhé.”

      Đương nhiên Diệp Dục có ý kiến gì với điều Tô Tô . Hai người họ cùng về phía trước. Đến chỗ đường xuống quanh co, Diệp Dục bước xuống trước bậc rồi nắm tay Tô Tô, cẩn thận đưa xuống. Cuối hành lang là khách sạn, muốn đến nơi phải qua đoạn đường lát đá ngay ngắn.

      Tô Tô đứng đường đá nghiêng đầu nhìn gốc cây cao lừng lững tỏa bóng che khuất cả nửa sau lối , nhất thời cảm thấy hoang mang. nghĩ giờ quay lại xe trong sơn trang Bát Phương kiểm tra cẩn thận hơn. Đây là chuyện phức tạp. Chợt Diệp Dục lên tiếng:

      “Nghĩ gì mà ngây ra thế?”

      Tô Tô quay lại nhìn Diệp Dục đứng ở bậc thang thấp nhất. mỉm cười than vãn, “ có gì, tôi chỉ cảm thấy giờ chuyển đâu cũng chẳng quan trọng lắm. Giờ chúng ta chuyển đến nơi khác, ở né tránh đời cũng được yên ổn.”

      “Em sợ à?”

      đưa bàn tay thô ráp vuốt những sợi tóc bị gió thổi lòa xòa mặt Tô Tô, ánh mắt xót xa. Tô Tô của chỉ muốn sống yên ổn qua ngày mà thôi, ngay cả dưỡng thai cũng được. Những chuyện và những kẻ phiền phức kia đến bao giờ mới thôi đeo bám? Trong khoảnh khắc, Diệp Dục cảm thấy căm giận dâng lên.

      Tô Tô lắc đầu, nắm bàn tay tanh mùi máu của , bước xuống, “Sợ gì? Chuyện sợ nhất đời này, trải qua rồi cũng gì đáng sợ hơn được nữa.”

      Diệp Dục sau Tô Tô, dù nắm tay nhưng vì họ xuống, vẫn để ý ngộ nhỡ Tô Tô bị ngã về phía trước. Nghe lời Tô Tô, giật mình:

      “Em trải qua chuyện gì đáng sợ nhất rồi?”

      đường , bóng cây loang lổ, những vệt nắng vàng xuyên qua kẽ hở rọi xuống mặt Tô Tô. quay lại nghiêm túc nhìn Diệp Dục, trả lời câu hỏi:

      “Tối hôm qua, Trạc Thế Giai rằng tôi sắp sinh rồi.”

      “Tô…”

      “Diệp Dục, hãy bảo vệ con bằng cả mạng sống nhé!”

      “Đương nhiên rồi. Con bé là con , để bất kỳ ai làm nó bị thương.”

      “Vậy là tốt rồi. Cứ thế đời tôi chẳng còn chuyện gì đáng sợ nữa.”

      Tô Tô thở phào nhõm thấy . Thấy Diệp Dục hiểu, cũng giải thích mà tiếp tục nắm tay về phía khách sạn.

      đến giờ ăn trưa. Sau khi mọi người ăn trưa, Diệp Dục dẫn vài em tuần tra sơn trang, đồng thời tìm gà con luyện phi tiêu. Hộ Pháp và Thầy Bói lấy máy bay đưa đồ cho Tạ Hào Thế, đồng thời trả lại mấy tên trộm ngu ngốc bị đánh te tua cho phía Sở Hiên.

      Bảo mang hai nồi cơm lớn ra chỗ bãi đỗ xe. Tô Tô rảnh rang lại lên xe Bảo, xem tình hình đào mương nước.

      Có lẽ do đêm qua trời mưa nên rau củ trong sơn trang nhìn tệ. Buổi sáng, Bì cố ý cho nhóm đào mương nước nồi bắp cải lớn. Khi Bảo lái xe đến cửa thôn Bát Phương, bên đó nhóm xếp hàng dài, quân lính cùng những người thường sống sót ăn mặc đồ cũ bẩn thỉu – ai nấy cầm bát , gương mặt tràn trề hạnh phúc chờ được ăn cơm.

      Bảo đỗ xe, xuống lấy nồi cơm ở sau xe, mang ra sau cái bàn dài để sẵn mấy món ăn do Bảo hoặc nhóm du côn dọn ra từ trước.

      Chờ Bảo đặt nồi cơm lên bàn xong, cả hàng dài đợi vội vội vàng vàng lao tới. Tô Tô ngồi ở ghế lái phụ nhìn từ xa, thể có cảm xúc gì.

      Nhóm người phải lao động cơ cực này, trừ vài nội gián ra đa phần cũng chỉ là kẻ cầu cuộc sống ấm no. Tô Tô cho họ miếng ăn, nhưng nhiều hơn thể cho được.

      Có điều hệ thống nước sạch cần phải được lắp đặt hoàn chỉnh sớm. Quần áo của nhóm người này bị bẩn thỉu cũ kỹ phải vì bọn họ chỉ có mỗi bộ đồ mặc cả quãng thời gian dài, mà vì cơ sở vật chất tại thôn Bát Phương chưa hoàn thiện. Cha Tô chỉ quan tâm đến việc đào mương nước, chưa bắt đầu làm hệ thống nước sạch. Hàng ngày, Bảo vận chuyển nước uống xuống cho họ từ sơn trang Bát Phương.

      Ban ngày, đội lao động đào mương nước nên người dính toàn đất, dù có giặt quần áo và đồ dùng hàng ngày họ cũng dám lãng phí nước để tắm. Dần dà, quần áo cũ nát, hiển nhiên họ trông hệt như ăn mày chạy nạn.

      Có người mấy ngày nay, tình hình khá hơn chút. Trong những dị năng giả đến đây, tìm ra người có dị năng hệ thủy, tuy nhiên năng lực hơi thấp. Cha Tô đặt cái lu lớn ở cửa thôn, người đó duy trì giữ nước luôn đầy chứ làm được gì khác.

      phải dị năng giả hệ thủy nào cũng được như Tô Tô, có thể làm trời mưa, có thể làm đám mây tích mưa đầu, có thể tạo mưa phùn kéo dài hay mưa rơi như thác lũ bằng những thao tác vô cùng chính xác.

      Dị năng giả hệ thủy này cũng chỉ cấp , giỏi lắm cấp hai. Giữ được chiếc lu trong thôn luôn đầy là cố gắng hết mức.

      May mà Bì có phân chia tinh hạch cho dị năng giả, cũng có ý kiến gì. Ai làm hết việc của người nấy là được.

      Những người hài lòng với phương thức phân phối này bị Bì đuổi tìm nơi cao sang khác hết rồi.

      Tô Tô ngồi nhìn những người lao động xếp hàng dài chờ cơm, suy nghĩ mông lung. Trong thoáng chốc, Tô Tô dịu người bụng lại phồng cứng lên, dường như gian chật hẹp quá nên Tiểu Ái hoảng sợ. vội vàng mở cửa xe xuống, tranh thủ thời tiết mát mẻ ít nắng, dạo vòng trong thôn.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    3. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 251: Chuyện nam nữ

      Tô Tô chống nạnh tiến về phía trước, ngẩng đầu lên nhìn lính đặc công đứng nóc nhà phất tay chào hỏi . cũng phất tay tỏ vẻ đáp lại, sau đó tiếp tục tản bộ đến khu đất trồng rau.

      Đất trồng trọt ở thôn Bát Phương khá màu mỡ. Mặc dù có mẹ Tô dùng dị năng hệ mộc phát triển nhưng nhờ nỗ lực của nhóm lao động, cây cối phát triển thuận tự nhiên dường như cũng rất tốt. Tô Tô nhìn mảnh đất trồng rau lên biết bao là mầm xanh.

      Sau lưng là tòa biệt thự, trước biệt thự là những binh lính và người may mắn sống sót xếp hàng chờ cơm ngoài sân. Tô Tô đứng cách nhóm lao động xa, nhưng vì cách biệt thự nghỉ dưỡng, cảm thấy thanh bình trong náo động.

      Có điều từ trước đến nay, năm giác quan của vốn nhạy hơn người thường, lên đến dị năng cấp ba lại càng mạnh mẽ, chút thanh bất thường thể qua được tai Tô Tô. Giờ khắc này, trong tòa biệt thự cách đó xa, nghe thấy tiếng phụ nữ rên rỉ.

      Dường như có cả tiếng đàn ông kêu lên sung sướng. Nam nữ quấn quýt bên nhau, người nghe liên tưởng vô hạn.

      Làm việc nặng nhọc như vậy mà vẫn có người có hứng với “chuyện ấy”? Bọn họ lấy hứng thú từ đâu vậy?

      Tô Tô nghiêng đầu nhìn về căn biệt thự phát ra thanh đó. Sân sau, quần áo phụ nữ và đồ dùng hàng ngày, đồ lót và váy vóc treo dây phơi. Góc nhà còn có đôi giày cao gót?!

      Nhìn giày cao gót, Tô Tô càng cảm thấy bất ngờ hơn. Trong thời đại con người sống thoải mái, sung túc dù ban ngày họ mệt đến đâu, rảnh rỗi cũng sinh hứng thú là bình thường.

      Nhưng giờ mạt thế, thôn Bát Phương cơ cực, đường xi măng phủ đầy đất, thế mà có phụ nữ giày cao gót?!

      Hơn nữa, chỗ quần áo và đồ dùng phụ nữ kia trông như chỉ có hai người, mà còn có rất nhiều phụ nữ ở đó.

      Tô Tô hơi ngạc nhiên, xoa cái bụng nhô ra của mình rồi tiến về phía biệt thự kia. Từ mảnh đất trồng rau, con gà con chợt nhảy ra “cục cục”, mổ rau mầm ăn. Tô Tô nhướng mày, ném mũi tên nước giết chết con gà.

      Chuyện tiếp theo nằm ngoài tầm kiểm soát. Con gà con đó ngậm con côn trùng trắng trong miệng. Hình như con côn trùng đó chưa bị mổ chết ngã xuống, nó lắc lư cái thân nung núc với cái mồm đỏ chui vào trong miệng gà con.

      Vài giây sau, đám giòi bọ sinh sôi liên tục ăn hết đầu con gà, con giòi này đẻ ra con giòi khác, mỗi con chỉ to bằng tầm hạt gạo. Chúng ngọ nguậy trước mặt Tô Tô, con chui vào đất, con tiến về phía .

      Tô Tô lùi lại bước, trợn mắt nhìn đám giòi lúc nhúc phủ trắng vườn rau, tỏa ra bốn phía. khoát tay làm cả vườn rau đông lạnh lại. Trong nhát mắt, tầng băng trắng phủ lên mầm rau xanh non, lớp băng tuyết cũng xuất mặt đất, cả hàng rào cũng bị phủ trắng tuyết lạnh.

      “Ôi…”

      Tô Tô thở dài. muốn bảo vệ vườn rau mầm bị gà con phá hoại, ngờ cuối cùng lại phải hủy cả vườn rau củ!

      Tô Tô lắc đầu, mở hàng rào, bước lên lớp tuyết dày, nhìn những rau mầm phủ băng. Những con giòi chen chúc trong cành lá bé tí như hạt gạo dường như giãy giụa, chống lại cái rét lạnh.

      Tô Tô làm tan băng rau rồi tạo bát băng, xếp rau mầm vào trong. quỳ xuống, vun tuyết trong bát lại rồi tạo nắp đậy lên để tránh giòi mò vào rau bên trong.

      bắt đầu ngẫm nghĩ. Thôn Bát Phương này cách khu an toàn của Lã Ấn cả giờ lái xe, tại sao lũ giòi bọ bé tí này đến đây được?!

      Đây chính là việc lớn. Hóa ra thôn Bát Phương êm ả như bề ngoài. cầm cái bát băng che kín xoay người, chống nạnh về xe.

      Xe của Bảo là chiếc xe cũ, da bọc cũng cũ, hôm nay mang cơm nên mùi dễ chịu lắm. May mà giờ Tô Tô qua giai đoạn đầu, dễ nôn nghén. lên xe, đặt bát băng lên vị trí cửa sổ trước mặt.

      Lúc sau, binh lính và người thường nhận cơm xong. Bọn họ đứng tại chỗ, hoặc ngồi xổm xuống ăn ngấu nghiến. Bảo mang nồi cơm đặt ra khoang sau xe, chuẩn bị quay về.

      Trời sẩm tối. Đội đào mương nước trở về biệt thự nghỉ ngơi. Tô Tô nhìn thấy hai ba mặc váy đủ màu từ căn biệt thự lúc nãy tựa vào cạnh cửa tầng .

      Nhìn bọn họ đều có vẻ bình thản, thậm chí còn trêu đùa nhau, dường như hề thấy xấu hổ với hành vi này của mình. Người phụ nữ xinh đẹp nhất là người tựa vào cạnh cửa. ta mặc váy liền tay, nghiêng đầu nhìn Tô Tô chớp mắt, dường như sốt ruột, lại có vẻ thắc mắc vì sao chiếc xe này của chưa .

      “Mấy người phụ nữ này làm gì?”

      Tô Tô nhìn ra bãi đất trống, có mấy tên lính và người thường tay cầm bát cơm nhưng ăn, dáng vẻ khát tình. Họ chỉ chờ xe của Tô Tô rời là bước ngay về phía mấy người phụ nữ kia.

      Bảo về ghế lái. Thấy Tô Tô lườm mình hỏi, Bảo sửng sốt, chỉ sợ Tô Tô hiểu lầm Bì, vội vàng giải thích, “Đây là mấy người mới đến hôm qua. Bì chưa phân công công việc cho họ, chỉ bảo họ đến đó ở trước. ngờ họ lại làm nghề bán thân.”

      Người làm du côn từ trước mạt thế như Bảo lạ gì chuyện này. Từ khi vào đời, vẫn luôn theo Bì, ở chỗ Bì. Bì là ông trùm xã hội đen, trong tay có mấy quán bar lớn. Ngày thường, Bảo vẫn trông quán cho Bì nên rất quen thuộc với loại đàn bà gọi là đến này.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    4. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 252: Mai thắng nam

      Hôm nay có mấy người phụ nữ đến thôn Bát Phương. Chưa đến việc họ có cư xử tốt hay , chỉ vừa xuất Bì và đám du côn liếc mắt nhận ra đây là loại người lấy lỗ làm lãi.

      Theo ý Bì, bọn họ theo Tô Tô, còn Tô Tô là con nhà gia giáo, hẳn muốn tồn tại loại hình dịch vụ này trong thôn. Thế nhưng người ta đến, họ lại đuổi người tấc sắt ra ngoài được. Bì nhận họ vào, thu xếp ngôi nhà cho họ ở rồi chờ qua hai ngày thu xếp công việc cho họ.

      Chẳng ngờ mấy người đàn bà này an phận, chưa tới ngày khai trương mở hàng, giá còn rất rẻ: bát cơm được năm phút! Muốn lâu hơn? Thêm bát cơm nữa!

      Trong xe, Tô Tô nghe Bảo giải thích gật đầu, dường như hiểu ý bênh vực Bì, để Bì bị hiểu lầm. cười :

      “Được rồi, để tôi xem.”

      Tô Tô mở ghế lái phụ bước ra ngoài.

      Bảo thầm nghĩ thôi toi rồi, chủ nhân sơn trang Bát Phương lại muốn gặp mấy đứng đường kia. Bảo vội vàng xuống xe, giơ tay ra hiệu cho bộ đội đặc chủng gác tầng của căn biệt thự đỉnh núi. lính gật đầu, phát tín hiệu cho Diệp Dục.

      bãi đất trống, tất cả những người định sang chỗ mấy bán hoa – ăn, ăn xong, giữ cơm mang sang kia – đều sững người nhìn trang chủ Tô Tô hiếm khi ra khỏi sơn trang, giờ đây ưỡn bụng, mặc váy bầu màu hồng, tóc dài suôn mượt về căn nhà đó.

      Mọi người lùi lại, nhường cho Tô Tô con đường trống dẫn thẳng đến đích.

      đứng đường tựa vào cửa mặc váy liền màu đỏ ngáp dài, chân đôi giày cao gót đỏ, mái tóc lửng ép thẳng, tai đeo đôi khuyên hoa giả nhiều màu treo móc lông tím. Thấy Tô Tô bước vào, ta chớp mắt, khoanh tay duyên dáng cười:

      “Ôi, khách hiếm có đây. Xin hỏi có phải chủ nhân của sơn trang Bát Phương ? Chúng tôi ở đây tiếp phụ nữ có thai.”

      Tô Tô chống nạnh, dừng lại nhìn kỹ người đàn bà trang điểm đậm này rồi ngẩn người, sau đó bước qua vai ta để vào trong nhà.

      Ngôi nhà này có cách bố trí nội thất khác mấy những căn biệt thự khác. Dù biệt thự nghỉ dưỡng ở đây là của các phú hào trá hình nông dân, được sửa sang rộng rãi sáng sủa, nóc nhà lắp pin mặt trời, nhưng chung quy cũng phải do kiến trúc sư có tiếng thiết kế nên có nhiều chi tiết họ tự thêm vào.

      Chẳng hạn như chỗ Tô Tô đứng, ngoài mấy cái ghế, cái bàn, cái TV bên ngoài chỉ còn phòng vệ sinh, đối diện phòng vệ sinh là cầu thang lên tầng hai.

      Khi Tô Tô vào, người phụ nữ hấp dẫn vừa tắm xong. ta mặc gì, kéo cửa phòng ra, chợt thấy Tô Tô đến vội vàng trần truồng lao lên tầng hai.

      Vì thế, Tô Tô thấy trong nhà vệ sinh có vòi hoa sen, xí bệt, gương lớn, bồn rửa mặt. Ngoài ra có gì khác.

      Tô Tô ngồi xuống chiếc ghế trong nhà chính, nhìn cái bát bàn. Bát cơm đó vơi hơn nửa, còn có rất nhiều cơm. Có lẽ người đó ăn vội vàng, hai chiếc đũa vẫn còn cắm vào bát.

      Tiếp theo, người đàn ông vừa mặc quần áo vừa chạy xuống từ tầng hai. ta chạy đến trước mặt Tô Tô, cúi đầu hai lần rồi kéo quần chạy ra ngoài, cứ như sợ Tô Tô trách tội.

      đứng ở cửa mặc váy đỏ lúc nãy cười khiêu khích, ngả ngớn xoay người nhìn Tô Tô ngó nghiêng, chu mỏ:

      “Tôi trang chủ này, làm gì đấy? Giết người vẫn phạm pháp à? chui vào đây là định cho chúng tôi làm ăn nữa phải ?”

      xong, ta còn liếc Tô Tô cái khinh thường, khiến mấy cùng nghề đằng sau phải đổ mồ hôi lạnh. Họ cảm thấy Mai Thắng Nam này quá kiêu ngạo, trước mặt trang chủ của sơn trang Bát Phương mà cũng vênh váo được.

      Kỳ lạ nhất là Tô Tô lại nổi giận. bình tĩnh nhìn người phụ nữ đó, bỗng cất tiếng hỏi, “ tên gì?”

      “Mai Thắng Nam. Làm sao?”

      “À, Mai à?”

      Tô Tô gật đầu cười tiếng, tỏ vẻ “ đúng lúc”. Vẻ mặt này khiến người ta hiểu được Tô Tô cảm nhận gì, cũng hoàn toàn thể coi thường. chống bàn đứng dậy, nhìn bát cơm dở dang:

      “Mãi mới có cơm ăn, sao lại bỏ thừa nhiều như vậy? tiếc sao?”

      “Có cái gì mà tiếc?” Người đàn bà “ Mai” kia lắc mông, õng ẹo tiến đến đổ nốt bát cơm vào thùng rác, thản nhiên, “Tôi tự kiếm được là của tôi. Tiết kiệm hay lãng phí, tôi vui là được!”

      “Rồi rồi!” Tô Tô phì cười, ai ai cũng thấy quái lạ, “Của , thích bỏ phí cứ bỏ phí thôi!”

      Tô Tô lại xoay người, ghim ánh nhìn quái lạ lên Mai Thắng Nam, nghiêm túc hỏi, “ Mai này, tôi thấy năng lực của chỉ như thế. Cái giá bát cơm năm phút là quá rẻ. định giá mình cao hơn chút !”

      …!” Mai Thắng Nam nhìn Tô Tô, bực bội rồi lại thấy nực cười, lại nghĩ lời của Tô Tô có phần đúng. ta hiểu ra Tô Tô mỉa mai mình hay cổ vũ mình nữa. Mai Thắng Mai cân nhắc.

      Tô Tô ra đến cửa quay sang với Bảo, “Cứ bảo là tôi . Từ nay về sau, ai dùng miếng ăn để hạ nhục mấy người này khỏi sơn trang Bát Phương cho tôi!”

      “Vâng!”

      Bảo gật đầu trong vô thức, bắt đầu cảm thấy có gì đó sai sai. và mọi người vẫn chưa hiểu được suy nghĩ của Tô Tô lúc này. Vì sao tức giận khi sơn trang Bát Phương có bán hoa, mà trông lại có vẻ khá ổn đấy?
      ParvartyHale205 thích bài này.

    5. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 253: Định giá

      Tô Tô rằng từ nay về sau, ai được phép lấy miếng ăn ra để hạ nhục những người kinh doanh vốn tự có như Mai Thắng Nam. Lời này nghe lạ lùng. Trong lòng mọi người, loại đứng đường này còn cần ai hạ nhục nữa sao? Bản thân bọn họ tự ra giá bằng bát cơm, bọn họ tự lăng nhục bản thân đấy chứ?

      Vì thế, Bảo cũng như mọi người chỉ cảm thấy đây là lời châm chọc của Tô Tô mà thôi. Chẳng qua Tô Tô là người phụ nữ đứng đắn nên chấp nhận thôn Bát Phương của mình chứa chấp những kẻ dơ bẩn. Bảo kẻ khác được lấy miếng ăn hạ nhục Mai Thắng Nam khác nào xúc xiểm người ta?!

      Chắc chắn là như thế!

      Mai Thắng Nam nghe xong, cảm thấy ràng là Tô Tô muốn bọn họ bị chết đói mà? ta điên tiết xoay người, chất vấn Tô Tô, “ ai trong chúng tôi là dị năng giả, còn có sức mà lao động. Chúng tôi dựa vào chính mình để kiếm ăn ảnh hưởng gì đến ? tỏ ra đoan trang gì ở đây!?”

      , tôi muốn phá chuyện làm ăn của các ” Tô Tô nhìn Mai Thắng Nam, nghiêm túc nghĩ về lời ta .

      Năm đó, Mai Thắng Nam chính là làng chơi có tiếng. Muốn đưa ta lên giường người trong căn cứ Bạch Hổ còn phải xếp hàng dài từ cửa trước đến cửa sau. Giá trị con người cao như thế sao có thể đánh đồng cùng mấy bát cơm mọn của ngày hôm nay?

      Đương nhiên, đằng sau mỗi người phụ nữ thành công là câu chuyện khiến lòng người chua xót. Mai Thắng Nam có thành tựu sau này hôm nay đương nhiên phải nằm gai nếm mật.

      Tô Tô thường quan tâm đến loại đàn bà có năng lực, muốn ra ngoài đánh quái, lại chịu làm lụng. Từ kiếp trước đến kiếp này, luôn thể coi thường với bọn họ.

      Nhưng Mai Thắng Nam lại khác, thực khác biệt. Khi Tô Tô biết đến Mai Thắng Nam, ta lầu xanh tương đối có tiếng. Mai Thắng Nam trong lòng Tô Tô là người biết lợi dụng thân thể mình để điều tra tin tức trong mạt thế, vậy mà giờ để sống sót lại phải chịu thiệt với cái giá chỉ bát cơm. khác xa.

      “Thế làm cái gì đây?” Mai Thắng Nam tức đến độ hai bầu ngực phập phồng, chỉ tay vào mặt Tô Tô, “Chẳng nhẽ muốn bọn tôi phải chửa con thay cho để đổi miếng ăn chắc? Đừng đùa nhé?!!! là đồ thần kinh. Chúng tôi sa đọa đâu có cần Đức Mẹ Maria là cứu vớt.”

      “Tôi có định cứu vớt các đâu!” Tô Tô nhíu mày. hoàn toàn định cứu vớt Mai Thắng Nam. Mai Thắng Nam làm gọi vẫn là Mai Thắng Nam mà? chỉ… chỉ… “Tôi chỉ thấy các đừng định giá bản thân thấp như thế!”

      Mai Thắng Nam tức điên người, run run chỉ tay vào Tô Tô, chiếc nhẫn ngọc lục bảo lóe sáng ngón tay xanh xao. ta hít sâu, “Định giá bao nhiêu đây? Căn cứ vào tình huống tại, giờ tôi chào giá vạn tinh hạch năm phút, có ai trả được ???”

      Lạ , sao giờ ta lại thảo luận với Tô Tô chuyện này nhỉ?! Mai Thắng Nam cảm thấy đầu óc rối loạn. ta lại thảo luận về giá trị của ta với trang chủ của sơn trang Bát Phương, xin ý kiến chỉ đạo? Kỳ đấy.

      Vậy mà Tô Tô cũng lắc đầu, nghiêm túc , “ vạn tinh hạch năm phút vẫn thấp. Mười vạn tinh hạch để bồi ăn cơm. Giá này là được. OK, tôi quản , nhưng tên đàn ông nào trả nổi đừng nghĩ đến việc bước qua cửa phòng của . Thế đấy, Bảo!”

      Bảo chưa hoàn hồn, lại nghe Tô Tô gọi nên người chợt run rẩy, bước lại gần Tô Tô hai bước. , “ làm tấm bảng vàng ghi giá cả để ngoài phòng này. Đàn ông trả nổi đuổi ngay chỗ khác… À đúng rồi, cơm nước hàng ngày cũng cho bên Mai đấy phần, đừng để bọn họ bị đói.”

      “Tô Tô!!!”

      Mai Thắng Nam sau lưng Tô Tô thốt lên. Tô Tô quay đầu, trong ánh mắt thái độ “tôi xem trọng ” rồi khỏi căn nhà.

      Đúng lúc này, Diệp Dục nhận được tin, lái xe từ sơn trang Bát Phương xuống. dừng xe ngoài sân, thấy Tô Tô ra cùng Bảo nên nhanh nhẹn nhảy xuống, hớn hở bước đến trước mặt :

      “Em , có phải em trời sinh ghét kẻ ác, quen nhìn những kẻ bán vốn tự có? Giờ lấy súng bắt bọn họ ra ruộng lúa làm việc nhé?”

      “Đừng đừng, đừng !” Tô Tô tự mình kéo Diệp Dục định rút súng ra, bất chợt mỉm cười. kéo Diệp Dục về phía xe, sau đó chợt nhớ ra lại bảo , “Hôm nay em phát ra giòi ở vườn rau. bảo Bì rằng đừng cho mọi người xuống làm vườn làm ruộng. Thả gà vào vườn rau ăn hết giòi .”

      Muốn tìm những con giòi bé chỉ bằng hạt gạo trong thôn Bát Phương rộng lớn thế này là việc bất khả thi, vừa lãng phí sức người vừa lãng phí thời gian. Đội lao động của thôn Bát Phương phải đào mương nước, vì vậy giờ cứ để gà con biến dị phổ thông ăn hết đám giòi đó !

      Ngoài ra, những vấn đề vụn vặt như hệ thống nước sạch của đội lao động Tô Tô đành phải lùi lại. Giờ giòi bọ xuất ở trong thôn, phải quan sát tình hình thêm hai ngày mới tính tiếp.

      Cứ thế, Bảo tự mình lái xe, còn Tô Tô lên xe Diệp Dục, cùng về sơn trang Bát Phương. Sau khi xuống xe, Tô Tô còn cố ý ghé qua lùm cây biến dị đối diện bãi đỗ xe. Nhờ công Diệp Dục chăm nom mấy ngày nay mà nó tăng thêm ba lùm cây nữa, trông to hơn hẳn.

      Tô Tô suy nghĩ chút rồi nhắn Bảo tìm cách dời lùm cây biến dị đến chỗ cửa thôn, bình thường cần để ý đến. Nếu lùm cây sống được chỗ đó, cửa thôn là vị trí an toàn. Nếu nó sống tươi tốt chắc chắn dưới mặt đất có các loại động vật biến dị, coi như có tác dụng phòng ngự.

      Bảo đương nhiên làm theo lời Tô Tô. Dù chỉ là người bình thường, nhưng mấy lùm cây mới còn non, chỉ có vài chồi non mới nhú, hoàn toàn có thể cấy ghép được. Đêm đó, sau khi ăn tối, Bảo thực lời Tô Tô dặn.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :