1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 244: Ta cứ hành động

      Đương nhiên, rốt cục Tạ Hào Thế nghĩ gì, có thất vọng với Tạ Thanh Diễn và mẹ Tạ , Tô Tô biết nữa, Lý Oánh cũng chỉ đoán mà thôi. Điều khiến Tô Tô khó hiểu là Lý Oánh viết bức thư này cho có mục đích gì?

      Để tỏ thành ý nên chủ động chia sẻ thông tin?! Hay là muốn Tô Tô hành động trước, thay ta giải quyết Lã Ấn?

      Lý Oánh biết Tô Tô chắc chắn vì Tiểu Ái trong bụng mà tha cho Lã Ấn, hành động này là muốn Tô Tô ra tay trước, tốt nhất là giải quyết luôn Lã Ấn?!

      “Ta cứ hành động đó!”

      Tô Tô tự lẩm bẩm, xé bức thư rồi nhét lại vào phong bì, định tiếp tục quan sát tình hình rồi sau. nghĩ, chỉ sợ Lý Oánh gấp như ngồi lửa nên mới viết bức thư này cho , nhưng hành động này của Lý Oánh trong mắt Tô Tô hoàn toàn cần thiết.

      Chưa đến chuyện Tô Tô có nhất thiết phải loại bỏ Lã Ấn , nhưng đứng lập trường của Lý Oánh mà , trong tay Lý Oánh và Vương Tử Kiều hình như có dị năng giả có thể điều khiển động vật. Dị năng giả đó so với Lã Ấn chỉ có hơn chứ kém, nếu phải lúc Tạ Hào Thế, Sở Hiên, Lã Ấn đều bị vây trong biển giòi, Lý Oánh chắc có thể sai người ra vào biển giòi sao?

      Có khả năng thoát khỏi đấy sao vẫn cứ nhất nhất lao đầu vào biển giòi?! phải Lý Oánh bỏ được mấy nghìn binh lính trong tay Lã Ấn, cùng với trợ giúp của Phi Phi, dị năng giả hệ mộc có thể nuôi sống được nghìn người sao?

      ta vừa muốn nuốt Lã Ấn, lại vừa muốn dùng Tô Tô làm sao!!!

      Nên nghĩ đến chuyện này, Tô Tô càng hành động!!!

      tiếp tục sống cuộc sống bình yên của mình, nhìn mặt trời mọc ngắm mặt trăng lên, đếm ngày tháng, đợi Tiểu Ái ra đời. cần quan tâm Lý Oánh có gấp gáp đến nhảy lên ?!

      ngày yên ả lại trôi qua, đêm xuống càng sâu hơn, Tô Tô mơ mơ màng màng, nhớ Diệp Dục bóp chân cho mình bao lâu. cảm thấy dễ chịu hơn chút, ngủ cũng sâu hơn chút, cảm giác ngủ sâu tới mức mà người bình thường nên có. Dần dần, Tô Tô cảm thấy bàn tay Diệp Dục ngừng xoa chân , chân lại bắt đầu khó chịu, hình như có tiếng đánh nhau vang lên như có như .

      Tô Tô mở choàng mắt dậy, nhìn Diệp Dục nằm bên cạnh chân , hai tay còn ôm chân , ngủ khá say rồi.

      Tô Tô nghe lại cẩn thận, đúng là có tiếng đánh nhau. Tiếng này có gì đúng lắm, trong khí còn phảng phất mùi thơm, phải lắm nhưng đây là mùi thơm của chỗ Lý Tiểu Vũ. Tô Tô bèn giơ chân, đạp mạnh vào Diệp Dục mấy cái. mở mắt, đầu óc chưa tỉnh táo lắm, cười thô bỉ rồi lại trèo lên, xáp vào trước mặt Tô Tô, há mồm cắn môi .

      Bụng Tô Tô giờ cũng lớn rồi, động tác của Diệp Dục cũng nhanh lắm, Tô Tô né , để tiếp xúc với mình lâu quá mà giơ tay chụp vào mặt , dùng nước lạnh rửa mặt cho . Rửa lúc, nhìn bừng tỉnh, lắc đầu, Tô Tô mới :

      “Mau, bên Lý Tiểu Vũ có chuyện rồi!”

      Diệp Dục nhanh chóng đứng dậy, vừa đứng vững thấy Tô Tô kéo chăn người xuống, động tác chậm hơn là bao, Diệp Dục thấy thế bèn :

      “Em cứ chờ ở đây, để xem.”

      xem được đâu, mùi hương kích dục của ấy có tác dụng với giống cái, chỉ có tác dụng với giống đực.”

      Tô Tô chống eo, để cho Diệp Dục kịp phản ứng ôm bụng ra ngoài. Ngoài trời có mấy đám mây, đến khi Diệp Dục đuổi kịp theo ra, trời lất phất mưa phùn.

      Diệp Dục vội vàng chạy vào phòng khách tìm chiếc ô, bật dù chạy bước phía sau Tô Tô, hai người bộ chưa được mấy bước tới gần xe tải của Lý Tiểu Vũ. Nhìn từ xa cũng thấy trong khoang lái của xe, có hai người đàn ông hôn vào phần ngực trần của người kia, tập trung đến cảnh giới thấy gì xung quanh.

      Thư Sinh vốn định làm thêm cái lồng che bằng kim loại để che xe tải của Lý Tiểu Vũ, tránh để mùi hương bị gà mổ bay ra ngoài. Sau đó lúc, chiếc lồng kim loại đó bị thủng đường, dưới đất chỗ bị thủng, có ba người đàn ông diễn bức họa mây mưa ướt át.

      “Chuyện… chuyện này…”

      Trong chốc lát, Tô Tô biết nên sao mới phải. Trời xanh vì mà làm mưa, những hạt mưa lất phất khiến cho những người đàn ông chịu ảnh hưởng của hương thơm kích thích đó tỉnh lại ít. Nhưng nếu ở trong phòng, hoặc nơi có mái che, bị mưa ướt, cũng lực bất tòng tâm rồi.

      Còn cả hương thơm đó bị Tô Tô phát ra, những người cách xa tải xa chút mới chỉ hơi hơi bị ảnh hưởng, chưa đến cảnh giới biết gì nữa nhưng người cách xe hàng gần, ngửi mùi khá nồng đậm, tiết độc xxoo nhanh hơn người thường. Cảnh Tô Tô nhìn thấy lúc này, e là mấy người đàn ông này chọc vào chỗ nào đó rồi.

      thanh ư ư a a vang lên, Diệp Dục đứng đằng sau Tô Tô, tay cầm ô, tay che mắt Tô Tô lại, tiện thể ngửa đầu huýt sáo, gọi Thầy Bói làm nhiệm vụ ở bên ngoài tường rào vào.

      Thầy Bói đội mưa, vội vàng chạy lại. còn chưa kịp phân tích ràng sao đêm nay tim lại đập nhanh hơn bình thường nhìn thấy cạnh chiếc xe tải của Lý Tiểu Vũ, hai đoạn phim nam nam kích thích. Vì thế giơ hai tay về phía trước, năm bộ xiềng xích nhốt năm người đàn ông trầm mê dục vọng lại.

      “Haizz…” Tô Tô cảm thấy tiếc nuối, gạt bàn tay của Diệp Dục che mắt lại, cho thấy năm người đàn ông khỏa thân. Năm người đàn ông đó còn chưa kịp tỉnh lại, trong cơn mê man bị Thầy Bói tách ra nên họ vô cùng đau khổ, trong miệng còn rên rỉ những tiếng kêu ư ư a a khó chịu nữa.

      “Đưa chúng xuống, tách ra để trông chừng, thẩm vấn xem năm người này muốn làm gì?! Ai phái tới!”

      Diệp Dục đưa tay che trước mặt Tô Tô, bảo Thầy Bói kéo năm người đàn ông khỏa thân này rời trước. Thầy Bói vừa , Thư Sinh chạy lại, Thư Sinh vừa tới bên cạnh xe tải của Lý Tiểu Vũ, bên trong xe tải vang lên thanh đấm mạnh vào thành xe.

      Tô Tô, Diệp Dục và Thư Sinh nhìn nhau, đầu tiên là cảm thấy ngạc nhiên vui mừng, sau đó lại nghĩ chuyện ổn rồi. Diệp Dục và Thư Sinh bịt mũi, Tô Tô ngửi thấy mùi hương trong khí nồng hơn, hai tay giơ lên trời đánh vào đám mây hai cái, cơn mưa rào bao trùm bên chiếc xe tải.

      Thư Sinh cũng đưa tay ra, tạo sương mù bao xung quanh, cố gắng cho mùi hương phát tán ra khu vực xa hơn, lật tay cái, sương mù liền lập tức thu lại, bao bọc lấy hương thơm, tích tụ thành viên tròn màu đỏ, to bằng quả bóng bàn.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    2. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 245: Màn luyện tập

      Chiếc lồng của Thầy Bói làm rất chuẩn, giống như chiếc nắp đậy hình chữ nhật chụp thẳng xuống chiếc xe tải. Nếu muốn biết bên trong có gì phải phá lỗ thủng mới có thể nhìn thấy.

      Vừa hay, vách thành xe bị năm tên đàn ông khỏa thân cạy mở thủng lỗ va đập vài cái khiến cái lỗ thủng to hơn, luồng sáng chui qua khe hở ra ngoài, vừa đúng rọi vào mặt Thư Sinh.

      nghiêng đầu, sững sờ nhìn vào trong khe hở. khuôn mặt gầy gò, tái nhợt, biết từ lúc nào nhìn qua khe hở. Khuôn mặt đó là của Lý Tiểu Vũ, tóc đen dính bết vào hai bên gò má, khuôn mặt tỏ vẻ cầu cứu nhìn Thư Sinh. mở miệng, nhưng có lẽ vì quá lâu rồi chuyện nên cổ họng phát ra thanh nào, chỉ đành đưa cánh tay trần trụi, gầy gò từ trong khe hở về phía Thư Sinh.

      hiểu nguyên nhân gì xảy ra, khuôn mặt trắng nõn của Thư Sinh chợt thất thần, giơ tay nhàng nắm bàn tay đó của Lý Tiểu Vũ, cảm thấy gầy như que củi. còn chưa kịp phản ứng lại, sương mù quanh người tụ thành hình hai chiếc đao, bổ xuống khe hở cho to ra chút. đưa tay kéo Lý Tiểu Vũ khỏa thân từ trong khe hở ra ngoài.

      Đó là khung cảnh đẹp đẽ nhường nào chứ, trong sương mù trắng xóa, phảng phất hương thơm như có như . Trong màn mưa mịt mùng, Tô Tô nhìn thấy Lý Tiểu Vũ mảnh vải che thân nhào ra ngoài, vừa hay ngã trong lòng của Thư Sinh mặc quần áo rằn ri của lính đặc công. Làn tóc đen dính lên làn da trắng nõn của Lý Tiểu Vũ. Vốn dĩ trước mạt thế, tóc Lý Tiểu Vũ là tóc ngắn, bây giờ dài tới mông rồi.

      Tô Tô cảm thấy khung cảnh này có gì đúng lắm, thấy Thư Sinh ôm Lý Tiểu Vũ như bị luồng khí nào đó xông tới ép phải lùi sau hai bước. vừa lui, sau lưng Lý Tiểu Vũ chợt “Xoạt” tiếng, đôi cánh bướm to lớn, đủ màu sắc, rực rỡ chói mắt mở ra.

      Lúc này, mùi thơm trở nên nồng đậm hơn bao giờ, mặc dù có mưa của Tô Tô và sương mù của Thư Sinh làm giảm vài phần hiệu quả. Nhưng mấy người họ đứng cách Lý Tiểu Vũ quá gần, gần nhất là Thư Sinh. Ánh mắt đó sắp mất tự chủ rồi, cúi đầu nhìn Lý Tiểu Vũ trong ngực mình, mưa lớn cũng dập được lửa khuôn mặt .

      Diệp Dục hình như mạnh mẽ hơn Thư Sinh chút, trong cơn mưa tầm tã, đôi vai rộng lớn của lách tách những giọt nước, tay còn cầm ô che cho Tô Tô. Nhưng khuôn mặt đỏ lựng, đột nhiên quay người, phủi những giọt nước vai, đôi mắt trợn còn to hơn chuông đồng, nhìn chằm chằm Tô Tô.

      Biểu cảm đó khiến Tô Tô cảm thấy sợ hãi, nhảy lên vũng nước lùi sau bước, đưa tay lên phóng luồng nước lạnh tạt vào mặt Diệp Dục muốn nhào lên. Diệp Dục vẫy tay, theo bản năng hất luồng nước đó , tiếp tục tiến thêm hai bước về phía Tô Tô.

      “Diệp Dục! đừng làm bừa! Bụng tôi to thế này rồi, chịu nổi giày vò của đâu!”

      Tô Tô lại lùi sau hai bước, ôm bụng, quay người chạy vào màn mưa. Diệp Dục nhìn thấy thế cũng quay người, vứt ô chạy đuổi theo Tô Tô. Hai người nhanh chóng mất hút cuối đường nơi ánh đèn đường chiếu tới.

      ai quan tâm xem Thư Sinh và Lý Tiểu Vũ thế nào rồi, Lý Tiểu Vũ người mềm nhũn, bị bọc trong kén mấy tháng trời được ăn uống gì nhưng dị năng được kích phát, hình như ngoài đôi cánh bướm, và mùi thơm ra cũng có sức công kích gì đặc biệt.

      Lúc này hơi mơ màng, còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì. Trong cơn mưa tầm tã, Lý Tiểu Vũ run rẩy, cúi đầu nhìn xuống dưới, mình mảnh vải che thân được Thư Sinh ôm vào lòng.

      Còn Thư Sinh cúi đầu, nhìn chăm chăm chú. Trong đôi mắt ấy như có vô vàn tình cảm sâu đậm, lại như giãy giụa đấu tranh nội tâm. rất đau khổ, vừa như hưởng thụ, muốn biến thành dã thú, lại vừa như bị quy tắc khuôn mẫu của phần người trói buộc. Cánh tay ôm Lý Tiểu Vũ ngày càng siết chặt hơn, rồi đột ngột quay người, đẩy Lý Tiểu Vũ vào bên trong lỗ thủng ở xe tải.

      “A…”

      Giọng Lý Tiểu Vũ khàn đặc, toàn thân run rẩy, lại lần nữa bị rơi vào xe tải tối om om, cố gắng chống tay dậy. quay đầu liền nhìn thấy Thư Sinh nhảy vào xe qua lỗ thủng, thở hổn hển. Mưa vẫn lên đầu , sau lưng vẫn còn bọt nước lách tách, nhìn Lý Tiểu Vũ, rồi lại nhắm mắt, rồi lại mở mắt ra nhìn chằm chằm , hệt như con sói nhìn con mồi.

      …” Thư Sinh kiềm chế cách khó khăn, ngăn cho bản thân mình nhào lên “thịt” Lý Tiểu Vũ. đứng dưới cơn mưa mà Tô Tô làm ra, đầu óc lúc tỉnh lúc mê, thở hổn hển với Lý Tiểu Vũ trong lỗ thủng: “ có thể thu cánh lại ?”

      … có cánh sao?!

      Lý Tiểu Vũ quay đầu, được nhắc nhở mới phát ra biết từ bao giờ sau lưng mình mọc thêm đôi cánh. Sau đó chợt cảm thấy đôi cánh đau đau, nhớ lại vừa rồi khi Thư Sinh ném vào trong đây, đôi cánh bướm khổng lồ của bị cứa vào lỗ thủng nên đau vô cùng.

      Nhưng Lý Tiểu Vũ cau mày, thử cố gắng động đậy cánh bướm của , mùi thơm trong xe tải lại đậm hơn chút, bay qua lỗ thủng đến chỗ Thư Sinh. Đôi tay bám chặt hơn vào vách lỗ thủng, khớp nón tay nổi lên gân xanh trong màn mưa, cơ thể hơi lảo đảo, đôi mắt lại trở nên mê man, rồi lại hét lên với Lý Tiểu Vũ ở bên trong.

      “Thu lại !!!”

      thanh vừa dứt, đôi cánh của Lý Tiểu Vũ như có thể gấp được, xếp lại thành hai đường thẳng, chui vào trong xương bả vai trắng trẻo của . quay đầu nhìn Thư Sinh ở ngoài có vẻ dễ chịu hơn chút, liền dùng giọng khàn khàn của mình hỏi:

      sao chứ?”

      sao!” Thư Sinh cúi đầu, giọt nước chóp mũi xuống. Vì tác dụng của mùi hương nhanh chóng tan biến, nên cảm thấy đỡ hơn nhiều, vì thế bắt đầu cởi áo của mình.

      định làm gì?!”

      Lý Tiểu Vũ sợ co rúm người lại, bò trở lại vào trong xe tải dù lúc này cũng chẳng còn mấy sức lực, nhưng động tác đó dùng hết sức để bò vào. Trong mắt Thư Sinh chẳng qua cũng chỉ là hai bước chân mà thôi.

      Lúc Lý Tiểu Vũ tưởng Thư Sinh sắp kiềm chế nổi, chuẩn bị hóa sói nhảy vào thịt chiếc áo rằn ri ấm áp nhưng còn hơi ướt bị Thư Sinh rơi thẳng vào cơ thể trần trụi của . Lý Tiểu Vũ ngạc nhiên, chợt nghe thấy tiếng cười trầm thấp khó khăn của Thư Sinh:

      yên tâm, chúng tôi được huấn luyện đặc biệt, phải tự kiềm chế!”

      Dù vào thời khắc khó khăn, nhưng Thư Sinh vẫn giữ được sợi dây lý trí của mình, coi như đây là lần luyện tập, màn luyện tập liên quan về cách kiềm chế thú tính của bản thân.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    3. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 246: Sắp sinh

      Mỗi người bọn họ đều trải qua quá trình huấn luyện kiềm chế chuyên nghiệp. Dù bị quyến rũ hay bị tra tấn dã man, càng dữ dội bọn họ lại càng giữ được lý trí. Thư Sinh hiểu điều này nên ngày hôm nay hoàn toàn thể làm Lý Tiểu Vũ bị tổn thương.

      Còn Diệp Chân Chất kia, tại sao trước đây say rượu lại “làm” Tô Tô? Căn bản Diệp Chân Chất cũng muốn khống chế thú tính của mình: từ lúc mới thấy Tô Tô ở quán bar, chưa bao giờ muốn kìm nén bản thân, chỉ cảm thấy trai chưa vợ chưa chồng, Tô Tô lại chủ động ôm nên cứ ăn thôi. có bạn trai hay quan trọng, quan trọng là đúng ý .

      Nhưng Thư Sinh khác với Diệp Dục. Trải qua nhiều năm học hành đèn sách, tư duy còn có chút cổ hủ. , thể ra tay với được. Nếu thương , biểu lộ tình cảm vượt quá mức bình thường đây lại là chuyện khác.

      Trong xe tải, bộ đồ rằn ri người Lý Tiểu Vũ ướt sũng mồ hôi bó sát vào người. Trong tình cảnh này, thân là hẳn Lý Tiểu Vũ nên sợ hãi nhưng nhìn thấy Thư Sinh ngoài kia, Lý Tiểu Vũ bỗng cảm thấy yên tâm. tự dưng tín nhiệm Thư Sinh, có thể kiềm chế được nên tin tiến tới.

      Xa xa, Tô Tô tạo ra cơn mưa trong đêm, vừa vác cái bụng bầu chạy về phía trước vừa quay lại nhìn Diệp Dục đuổi theo ở phía sau, nghe thấy Diệp Dục kêu to:

      “Tô Tô, em đừng chạy, cẩn thận đứa bé. Ông đây chạm vào em!”

      Trong cơn mưa, Tô Tô dừng lại, ôm bụng xoay người nhìn Diệp Dục, chờ chạy đến để đập cho trận, tức giận :

      “Diệp Dục, điên rồi phải ? Tôi bây giờ được. tỉnh lại !!!”

      “Tỉnh rồi, tỉnh rồi. Đừng đánh!” Diệp Dục ôm lấy Tô Tô bước , vừa vừa tránh đòn của Tô Tô, nhẫn nhịn : “Vừa rồi đuổi theo em mạch, dầm mưa tỉnh rồi, ha ha ha, ôm em về. Mưa to đường trơn lắm.”

      Trời mưa, bụng Tô Tô lại hơn bảy tháng, người tròn trịa, Diệp Dục nhìn mà hốt hoảng nên bế Tô Tô về thẳng khách sạn.

      Khách sạn trong sơn trang Bát Phương bị cơn mưa tầm tã bao phủ. Diệp Dục ôm Tô Tô vào trong phòng khách đúng lúc thấy Trạc Thế Giai quần áo xộc xệch từ tầng ba chạy xuống. Đến tầng , thấy Tô Tô và Diệp Dục đứng ôm nhau ướt sũng ở phòng khách, Trạc Thế Giai đỏ bừng mặt, cuống quýt hỏi:

      “Mưa to như vậy, tại sao còn ở ngoài lăn lộn? Mau trở về phòng tắm rửa thay quần áo , tôi lấy hộp thuốc.”

      Sau đó Trạc Thế Giai lập tức xoay người, vội vã chạy lên cầu thang, đúng lúc Hộ Pháp cởi trần, vừa kéo quần vừa đuổi tới. Hai người cứ thế dùng dằng ở cầu thang.

      “Em... À ... ...”

      Hộ Pháp lắp bắp, gương mặt đen cháy cứ đỏ lựng lên. Trạc Thế Giai cúi gằm mặt, hai tai nóng rực. đẩy Hộ Pháp ra rồi bỏ chạy lên tầng.

      Còn Hộ Pháp đứng lại đó ngơ ngẩn, ủ rũ cúi đầu chẳng biết làm thế nào cho phải. Thấy Diệp Dục đỡ Tô Tô ưỡn bụng bầu từ từ đến, Hộ Pháp cản Diệp Dục lại, ngập ngừng hỏi:

      “Lần trước chú bảo gạo nấu thành cơm, bây giờ cơm chín rồi phải làm sao nữa?!”

      “Đương nhiên tiếp theo là hứa đền bù!” Diệp Dục ra vẻ là người nhiều kinh nghiệm, ôm Tô Tô vòng qua Hộ Pháp, vừa bước nhanh lên tầng, vừa dạy dỗ Hộ Pháp, “ ấy muốn nhận bồi thường vẫn phải sống chết xin bồi thường, dần dần ấy là của !”

      “...”

      Tô Tô lạnh lùng nghe “đàn ” Diệp Dục truyền thụ cho “đàn em” Hộ Pháp, đưa tay ra véo tai Diệp Dục cái đau. Diệp Dục kêu oai oái, hai người lên tầng ba.

      Theo đuổi con nhà người ta như thế chắc? Cách của Diệp Dục vốn sai lầm, còn tưởng hay lắm à mà truyền thụ cho Hộ Pháp, ra cái vẻ mẫu mực?!

      Sau khi vào phòng của Tô Tô, lập tức rời khỏi vòng tay của Diệp Dục, lườm rồi bỏ vào phòng tắm.

      Mọi người hay đùa nơi đây là khách sạn năm sao cũng có cái lý của nó. Có nhiều công trình khoa học kỹ thuật dưới lớp kiến trúc cổ kính này, chẳng hạn như tường khách sạn được lắp pin năng lượng mặt trời tạo hình đặc biệt, đảm bảo nước nóng luôn sẵn sàng.

      Khi tắm nước nóng xong, Trạc Thế Giai mũ áo chỉnh tề cầm hộp thuốc đứng trong phòng. Diệp Dục tự động nhặt quần áo để thay rồi chui vào phòng tắm của Tô Tô.

      Phòng nào trong khách sạn cũng có gian phòng khách rộng rãi với ghế sofa thoải mái, TV LCD treo tường đặt cạnh cửa sổ sát đất.

      Trạc Thế Giai ngồi ở bàn trà, đưa hộp thuốc có đầy đủ đồ dùng cần thiết. Trạc Thế Giai rút cây nhiệt kế thủy ngân đưa Tô Tô mặc váy bầu:

      “Đo nhiệt độ cơ thể trước. Cháu có khó chịu ở đâu ?”

      “Khó thở, đau thắt lưng, đau mông, chân phù, bụng căng cứng.”

      “Bảy tháng rưỡi rồi nhỉ?”

      “Vâng.”

      “Sắp sinh rồi, cố gắng giữ đủ chín tháng, đừng chạy nhảy linh tinh. Đừng dầm mưa như hôm nay nữa.”

      “Vâng ạ!”. Tô Tô ngoan ngoãn nghe lời, xoa ngực theo bản năng.

      Trạc Thế Giai ngước mắt hỏi: “Làm sao thế?”

      “Ngực cháu hơi đau.”

      “Phải quen thôi, sắp sinh rồi. Ngực cháu chuẩn bị cho quá trình nuôi con. Cháu vẫn định cho con bú đúng ?”

      “... Cho con bú ạ!!”

      Tô Tô ngần ngừ. Kiếp trước khi mới sinh Tiểu Ái, ăn uống đầy đủ nên thiếu chất, đủ sữa. Tiểu Ái bú mẹ nhưng còi cọc đến tội.

      Vì thế Tô Tô chắc giờ mình có muốn cho Tiểu Ái ăn thêm sữa ngoài .

      Có Chu Hiểu Lâm làm vú em nên đám Bì lười tìm sữa bột, nhưng thôn Bát Phương có tận hai nhà trẻ, vẫn phải có sữa bột.

      Có điều Tô Tô vẫn muốn cho Tiểu Ái bú mẹ. Sữa mẹ tốt nhất cho sức khỏe của trẻ sơ sinh và trẻ .
      ParvartyHale205 thích bài này.

    4. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 247: Đói bụng sao?

      “Sữa của mỗi bà mẹ đều đủ cho con của mình. Cháu nên có lòng tin vào bản thân.”

      Trạc Thế Giai vừa vừa lấy nhiệt kế rồi đo huyết áp cho Tô Tô. Thấy Tô Tô gật đầu lắng nghe cẩn thận, Trạc Thế Giai nở nụ cười, thở dài :

      “Cái Kiều Tư kia quả thực nên học theo cháu, ôi~~~ ta nghe lời bằng nửa cháu thôi có phải là tốt .”

      “Kiều Tư lại đòi hỏi cái quỷ gì à?” Tô Tô xắn tay áo lên để Trạc Thế Giai đo huyết áp rồi lại hỏi: “ biết Kiều Tư sinh chưa?”

      “Sinh rồi, gào khóc thảm thiết khiến cho phòng khám thể yên ổn rồi rốt cuộc cũng sinh. Trước kia ta lăn qua lăn lại như vậy lăn hỏng chính mình và đứa bé cũng là kỳ tích rồi.”

      Nhắc đến Kiều Tư, Trạc Thế Giai lại nhíu mày khiến cho Tô Tô rất tò mò. Cái Kiều Tư này cho cùng cũng làm mẹ rồi, còn có thể kỳ lạ đến mức nào chứ? nghiêng đầu hỏi Trạc Thế Giai:

      “Con cũng sinh, nên yên tĩnh lại ít rồi chứ?!”

      “Có thể sao?!” Trạc Thế Giai vừa đo nhiệt độ cho Tô Tô vừa than phiền: “ phải trước khi sinh, tử cung mới bắt đầu co rút ta mình khó sinh sao, bọn mổ cho ta chính là coi mạng người như cỏ rác, ầm ĩ đủ kiểu đòi phải về chỗ của mình. Đến khi ta đau bụng đẻ theo cơn còn bọn chắc chắn hạ độc, vừa kêu vừa chạy làm cho bọn phải đỡ ta lên bàn đẻ. Bảo ta cố gắng rặn ta lại mình còn tí sức lực nào rồi. Ôi, trời ạ...”

      Chỉ cần nghe Trạc Thế Giai Tô Tô cảm thấy cái Kiều Tư này khiến người ta mở rộng tầm mắt rồi, ngay cả việc phụ nữ sinh con cũng có thể làm đến trình độ như vậy, đời này còn có cái gì là thể làm?

      Nghĩ đến khác người của Kiều Tư, còn chờ Tô Tô tự nhìn lại mình, sáng sớm hôm sau Cát Bát Thiên bế đứa bé gào khóc ngừng chạy lên sơn trang Bát Phương.

      ta lo lắng chờ đợi ở sảnh tầng , ôm đứa trẻ chỉ mới hai ba ngày tuổi khóc đến lả người, nghe tiếng là biết khóc ai dỗ rất lâu rồi, khản cả giọng.

      Bảo hôm nay phải mang cơm canh cho mấy người binh sĩ đào mương nước ngoài thôn trang đúng lúc ngang qua Cát Bát Thiên, quay đầu nhìn thoáng qua. Đứa trẻ này mới sinh được hai ba ngày, da vẫn còn đỏ và nhăn nhúm, miệng gào khan.

      “Đói bụng sao?”

      nhịn được hỏi. Cát Bát Thiên hiểu vội xoay người lại, đưa đứa bé trong ngực cho Bảo nhìn, tiện thể :

      chủ chúng tôi ấy phải là bò sữa, bắt chúng tôi ôm ra ngoài dỗ.”

      Tô Tô bước xuống cầu thang đúng lúc nghe được nhưng lời này. cười lạnh, nghiêng đầu nhìn Lý Minh Chi ôm đứa bé bảy tháng ở phía sau, dặn dò:

      ôm đứa bé trong lòng Cát Bát Thiên lên tầng ba, đưa đến chỗ Chu Hiểu Lâm ăn sữa .”

      Lý Minh Chi gật đầu ôm đứa bé xuống tầng, đặt đứa bé bảy tháng ôm lên thảm dưới ghế sofa phòng khách, để cho nó tự bò. Khuôn mặt lạnh lùng, lưng ưỡn thẳng, ôm đứa bé trong tay Cát Bát Thiên nhìn qua, tức giận hét lên:

      chủ nhà các quả giỏi lắm. Người ta hổ dữ ăn thịt con, ta có sữa, thậm chí cả nước bọt cũng cho đứa bé này uống sao?”

      “Cái này...” Cát Bát Thiên xấu hổ cúi đầu giải thích: “Trước đây chúng tôi cái gì cũng chưa chuẩn bị, bình sữa cho cậu chủ cũng có. Tôi... tôi trước khi đến đút cho cậu chủ mấy thìa nước rồi...”

      “Vậy trước đây các chuẩn bị những thứ gì?”

      Bảo đứng bên hỏi. Bảo thân là thành viên của nhóm du côn, bây giờ đối với phương diện chăm trẻ con cũng coi như là nửa chuyên gia rồi. nghe Cát Bát Thiên , người phụ nữ kia mang thai, sinh con, ngay cả bình sữa cũng chuẩn bị. đời này còn có chuyện vớ vẩn như vậy sao?

      Vẻ mặt Cát Bát Thiên ngày càng lúng túng, muốn Kiều Tư trong lúc mang thai làm điều gì đúng đắn... Lúc mới mang thai, mạt thế còn chưa xảy ra, ta ăn, dạo phố, xem phim, đủ các loại trang điểm ăn mặc làm đẹp, có mặt ở tất cả tiệc tùng của người nổi tiếng có thể tham gia, giày cao gót, rượu bia champagne rời tay.

      Muốn Kiều Tư sai cũng hẳn. Phụ nữ nào là nhân vật nổi tiếng chả vậy? Cho dù là mang thai sao? Những người phụ nữ thượng lưu chân sinh ra để mang giày cao gót, móng tay nếu sạch sơn mà bước ra cửa bị cho là lôi thôi lếch thếch, hành vi phóng túng.

      Sau khi mạt thế đến, bởi vì Kiều Tư mang trong mình cốt nhục của cậu cả Phương Thúc Ế nên cũng phải chịu khổ. Phương Thúc Ế tuy là người ở kinh đô nhưng vẫn có thể trông nom Kiều Tư, cho Kiều Tư phải lo cơm ăn áo mặc qua ngày.

      Vốn Phương Thúc Ế cũng cho Kiều Tư bốn vú em và hai hộ lý nhưng mạt thế đến, những người này biến thành zombie cũng biến thành thức ăn của zombie. Bên người Kiều Tư, ngoại trừ tám người vệ sĩ Cát Bát Thiên có người phụ nữ nào. Tám người vệ sĩ này đều là đàn ông đương nhiên biết phụ nữ sắp sinh phải chuẩn bị những gì.

      Vậy nên Kiều Tư sinh con xong cũng chả biết nuôi dưỡng như thế nào. Tâm trạng ta trước khi sinh rất buồn rầu. Sau khi sinh xong ta cảm thấy đứa bé mình sinh ra chỉ biết khóc ngừng, cứ tí lại khóc, làm cho ta phiền chết được!

      Mà trước đây ta gây gổ với Tô Tô nên cảm thấy mấy người bác sĩ y tá Trạc Thế Giai, Quân Tửu ép ta đến phòng khám nông thôn điều kiện vô cùng “tồi tệ”. Còn cho ta sinh mổ nữa, làm ta đau hai ngày mới sinh con được. Kiều Tư muốn nhìn thấy mấy người Quân Tửu, Lý Minh Chi thêm giây phút nào nữa.

      Thế là ta sinh con xong chưa đến hai giờ lập tức dùng cái chết đe dọa bắt Cát Bát Thiên mang ta về chỗ ở của mình. Cho dù Quân Tửu và Lý Minh Chi đến rách mép muốn Kiều Tư ở lại phòng khám theo dõi hai ngày, tiện thể quan sát bệnh vàng da của đứa bé nhưng Kiều Tư lại bọn họ nhìn ta thuận mắt cố ý muốn hành hạ.

      Lúc đó Lý Minh Chi tức quá chỉ lên trời thề, đời này nếu còn để ý đến Kiều Tư đường là ngã!

      Sau khi đứa bé và Kiều Tư được ôm về nhà, Kiều Tư lập tức ngâm mình trong bồn tắm cả ngày muốn ra. có lí do gì, chả qua trước khi sinh ta chuẩn bị gì hết, căn bản biết phải ở cữ như thế nào, lại muốn mất mặt xin Tô Tô giúp đỡ nên chỉ có thể ngâm mình trong bồn tắm.

      Vào lúc này Kiều Tư chỉ lo ở cữ, con trai ta ở bên ngoài khóc to vì đói ta cũng quan tâm, chỉ là nghe đến phiền nên bảo Cát Bát Thiên ôm đứa bé này xa xa ra, đừng để ta phải nghe thấy tiếng khóc của nó nữa là được.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    5. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 248: Bàn bạc

      Kiều Tư chỉ lo cho bản thân mà mặc kệ đứa bé, đám Cát Bát Thiên chẳng biết làm thế nào đành đút nước lọc bằng thìa cho cậu chủ . Đứa bé uống nước xong chỉ yên được chút rồi lại bắt đầu khóc. Mọi người biết phải giải quyết như thế nào.

      Cuối cùng, tất cả bàn bạc với nhau, quyết định để Cát Bát Thiên ôm cậu chủ khóc lóc ầm ĩ đến sơn trang Bát Phương. Dù sao chỗ Tô Tô cũng có nhiều trẻ con, người ta có kinh nghiệm chăm trẻ.

      “Tạm thế này nhé. Giờ tôi mang cậu chủ sang kia hai ngày. Bảo chủ nghỉ ngơi đầy đủ, mấy hôm nữa bắt đầu làm việc.”

      Lý Minh Chi muốn thêm với Cát Bát Thiên, cũng muốn nghe kết luận của Cát Bát Thiên. Với biểu của Kiều Tư mấy ngày nay, Lý Minh Chi có thể kết luận rằng bất cứ chuyện gì liên quan đến Kiều Tư cũng có thể khiến người ta tức chết.

      tay trái ôm đứa trẻ đói quá khóc lả cả người, tay phải bế thêm đứa nằm bò thảm rồi vội vàng chạy lên tầng ba. Cát Bát Thiên vội vàng định lao theo nhưng bị Bảo đưa tay ra cản.

      Bảo cười nhe nhởn, “Này này, kia toàn phụ nữ, người già và trẻ con, dễ mà vào đâu. Người ngoài như chú em nên tự giác tốt hơn.”

      “Cậu chủ nhà chúng tôi…”

      Cát Bát Thiên lo lắng ngẩng đầu nhìn Lý Minh Chi ôm hai đứa bé lên, tầng có Tô Tô ưỡn cái bụng to, mặc váy bầu dài tay, tóc kẹp hờ.

      Tô Tô giày búp bê vải mềm, bước bước xuống bậc thang, cười nhìn Cát Bát Thiên, “Chúng tôi chẳng làm gì cậu chủ nhà các hết. đứa bé như thế, cho nó ăn no mặc ấm xong làm gì được nữa?”

      Sau đó, Tô Tô lại tiếp tục xuống và dặn dò Bảo, “Nếu Cát Bát Thiên đến, bảo đại ca mang sổ sách ra cho ta nhìn xem Kiều Tư thiếu sơn trang Bát Phương của chúng ta bao nhiêu tiền thuốc, à đúng rồi, còn phải cộng cả tiền đồ dùng nữa.”

      Bảo là chuẩn bị bình sữa cho con nghe còn có lý, vì dù sao bên Kiều Tư cũng có phụ nữ, có lẽ đến giờ ta cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc tự chăm sóc con của mình, biết rằng bé con cần bình sữa cũng dễ hiểu.

      Nhưng ta thậm chí sắm cả quần áo cho đứa bé!!!

      Thế này hơi quá . Vừa rồi Tô Tô thấy Cát Bát Thiên ôm đứa bé da dẻ đỏ ửng bọc trong áo khoác đàn ông trưởng thành, thấy cậu bé này quá đáng thương. ràng là mang mệnh thiếu gia, thế mà bị mẹ nó hành cho bằng cả thằng ăn xin.

      Ở sơn trang Bát Phương, Tô Tô ra tính toán với người ngoài nhiều như vậy. Ngoài Kiều Tư ra, ở đây còn có bốn người phụ nữ có thai chờ sinh. Tô Tô tính phí thai sản của họ, càng lấy tiền chữa bệnh.

      Nhưng chẳng phải Kiều Tư được lắm sao? Kiều Tư có tiền mà? Kiều Tư còn cha nuôi ta rất ghê gớm nhé? Công chúa lắm tiền như vậy mà Tô Tô cố gắng “vặt tận xương” là có lỗi với tiền nhà Kiều Tư nhỉ? Được rồi, mạt thế rồi, tiền còn là tiền nữa, đồng tiền thông dụng giờ là tinh hạch.

      “Được rồi, tôi phải đây!”

      Bảo hả hê bỏ tìm Bì.

      Tô Tô chống nạnh thở phì phò, ra ghế sofa đại sảnh ngồi xuống. Nhìn Cát Bát Thiên lừng lững ở đó, lại nhàn rỗi hỏi:

      ràng là trước mạt thế, mấy cũng có là người có chút quyền thế phú quý, sao giờ lại đến nước này?”

      Cát Bát Thiên cúi đầu im lặng. ta muốn về thân phận bọn họ cho Tô Tô, nghĩ hồi mới :

      “Về vấn đề tinh hạch, để tôi về bàn với em xem có thể ra ngoài kiếm chút .”

      vội, tinh hạch đằng nào cũng phải nộp. Nhưng xem nhé, mấy người ở thôn Bát Phương chúng tôi lâu như thế, ai đến cũng phải làm việc nhưng các lại ngày ngày nhàn hạ, thế ổn chút nào.”

      Tô Tô nhìn Cát Bát Thiên, lòng thầm nghĩ phải xách cổ Kiều Tư kia làm ruộng hai ngày tiểu thư này mới hiểu được đời sống khó khăn nhường nào, ta vẫn tưởng ta sống trong thôn Bát Phương này là khổ sở lắm rồi vậy!

      “Đương nhiên rồi. cứ bảo em chúng tôi phải làm gì là được. Còn chủ nhà chúng tôi từ bé đến lớn ở nhà họ Phương chưa từng phải làm việc nhà hay việc nông. Để chúng tôi làm thay phần ấy được ?”

      Cát Bát Thiên thế hơi phiền. Tô Tô lạnh lùng nhướng mày, nhoài người ra ghế, nhìn ta gì.

      biết là gia đình quyền thế nào lại có thể nuôi ra loại con kỳ quặc như Kiều Tư, có điều có biết họ Phương đấy! Sau mạt thế, căn cứ Thanh Long có nhà họ Phương rất bề thế, nghe đâu trước mạt thế họ quản lý nhà máy công nghiệp quân , Giang Nam Giang Bắc mỗi nơi cái.

      Hình như chủ yếu là sản xuất quân nhu.

      Có người , trước mạt thế, nhà họ Phương cũng có thế lực trong quân đội, cũng có cửa sản xuất quân nhu.

      Sản xuất được quân nhu việc sản xuất, buôn bán súng đạn cũng có gì là thể.

      Giữa hai phe thế lực hề lại nổi lên dòng họ dính líu đến ngành công nghiệp quân . Năm đó, nhà họ Phương dựa vào hai nhà máy này để trụ lại Tử Cảnh thành, sau đó ngược lên Bắc đến căn cứ Kinh thành; sau khi căn cứ Kinh thành thất thủ, bọn họ ở lại căn cứ Thanh Long, phát triển lớn mạnh.

      Tô Tô tại nhà họ Phương có mấy người. Khi còn ở căn cứ Thanh Long, nghe nhà họ định quay về nghề cũ, xây nhà máy công binh để sản xuất súng đạn. Để thành công, cả dòng họ làm việc hết sức mình.

      Khi đó nhà họ Phương chỉ còn lại ông cụ lớn tuổi, hai bà già góa bụa, hai con vô dụng và đống thân thích râu ria đáng kể.

      Có người ông cụ Phương từng có hai đứa con trai. Người đầu tiên tên gì nhỉ? Tô Tô nhớ . ta chết ở Xuân thành. Người thứ hai mất tích nhiều năm. Ngoài Tô Tô điên rồ ra, chẳng ai mong chờ người mất tích trong mạt thế có thể quay về.

      Còn Kiều Tư có liên quan đến nhà họ Phương đó Tô Tô biết. Mà kể cả có liên quan Kiều Tư cũng họ Kiều, lại mang thai con của “cậu chủ” của Cát Bát Thiên, rồi Cát Bát Thiên gọi Kiều Tư là “ chủ”… Quan hệ của mấy người nhà giàu này quá phức tạp!
      ParvartyHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :