1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 19: Bạo động

      “Được, giao cho tôi.”

      Diệp Dục gật đầu, dù sao cũng phải chuyện to tát gì, tốn hai câu là xong. Thân hình cao lớn của đứng dưới hiên nhà, ánh đèn trần rọi xuống vành mũ khiến gương mặt Diệp Dục khuất trong bóng tối. ngẩng đầu nhìn Tô Tô trước mặt suy nghĩ chút rồi :

      “Tô Tô, những lời tôi từng với đều là : tôi chưa từng có ý định trốn tránh trách nhiệm.”

      “Diệp Dục, vậy tôi hỏi chuyện này phải thành trả lời tôi được ?”

      .”

      “Rốt cục là Đức Thành có vấn đề gì?”

      Tô Tô và cùng chuyện à? Diệp Dục nhìn chằm chằm vào Tô Tô hồi lâu mới tìm chỗ ngồi lan can bên cạnh hành lang, hai chân vắt vẻo, tay đút túi quần:

      “Chuyện này liên quan đến nhưng cấp độ bảo mật cao. có biết chỗ bên cạnh cầu vượt của Đức Thành có Trung tâm Kiểm soát và Phòng ngừa Dịch bệnh nổi tiếng toàn quốc ?”

      Trung tâm Kiểm soát và Phòng ngừa Dịch bệnh??? Tô Tô có linh cảm tốt, xoay người ngồi bên cạnh Diệp Dục. Trời tối hơi lạnh, người chỉ khoác mỗi chiếc áo len mỏng màu xám nên cũng đút hai tay vào túi áo, im lặng chờ Diệp Dục tiếp.

      “Nhiệm vụ lần này của bọn tôi nghe là do nhóm người tổ chức bạo động ở Trung tâm đó. Những chuyện kiểu này đến phiên bọn tôi ra tay chỉ có nước “xóa sổ toàn bộ”, nhưng lúc vào Đức thành rồi mới phát lãnh đạo thành phố muốn cho chúng tôi vào Trung tâm Kiểm soát và Phòng ngừa Dịch bệnh. Trong đó bị giới nghiêm, tất cả những người xung quanh trung tâm đều bị cách ly, thể ra ngoài.”

      “Thế còn cha mẹ tôi...”

      “Khi đó chiếc xe bus mà cha mẹ cách trung tâm rất xa rồi nhưng vẫn bị đưa đến mấy bệnh viện ở Đức Thành, nghe là phải xét nghiệm máu. Kiểm tra tên ở các bệnh viện là ra, đưa cũng dễ.”

      Từng câu từng chữ của Diệp Dục khiến Tô Tô càng thấy sợ hãi. Đức Thành xảy ra chuyện rồi, hơn nữa còn khá lớn là khác. Hiển nhiên những thông tin này bị lãnh đạo dập , lý do họ với bên ngoài là có cuộc bạo động ở Trung tâm Kiểm soát và Phòng ngừa Dịch bệnh. Vốn bộ đội đặc công được thông báo để đến trấn áp, nhưng biết vì lý do gì mà bộ đội đặc công chỉ loanh quanh trong thành phố mà chưa được tiến vào tiếp cận khu vực quanh trung tâm.

      Mạt thế đến trong tương lai, còn cách về mạt thế là dịch bệnh kia, Tô Tô dễ dàng đoán được Trung tâm Kiểm soát và Phòng ngừa Dịch bệnh bị giới nghiêm ở Đức Thành kia có người hóa thành zombie.

      Mạt thế là chuyện thể che giấu, dù lãnh đạo làm vì nghiệp của họ hay vì nguyên nhân gì khác nỗ lực giới nghiêm Đức Thành, nhưng phải cứ kiểm soát Trung tâm cùng vài con đường lân cận, che đậy thông tin là ngăn cản được mạt thế. Con người bị cảm, bị sốt, virus mạt thế sớm tồn tại trong bầu khí hít thở của loài người, chuyện biến dị chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi.

      “Tô Tô, Tô Tô????”

      Diệp Dục huơ bàn tay to lớn trước mặt Tô Tô. hồi hồn lại thấy Diệp Dục nhìn vừa tò mò lại vừa lo lắng. Tô Tô miễn cưỡng cười, gạt tay Diệp Dục ra.

      “Tôi sao, tôi chỉ thấy chuyện kỳ lạ. Đúng rồi, tối ngày 30 tháng 12 có rảnh ?”

      “Làm gì?”

      có gì, tôi muốn hẹn lên núi Minh Dương ngắm sao!”

      Đỉnh núi Minh Dương vừa cao vừa lạnh, nhưng quan trọng là từ sau khi bước vào tháng 12 ngày nào cũng mưa, lúc mưa to lúc mưa , ngày 30/12 đó lại mưa nguyên ngày, chẳng ai điên mà chọn ngày đó để leo núi cả. Nếu hôm đó Diệp Dục tới núi Minh Dương và chưa bị biến thành zombie sau ngày 31/12 chắc chắn có thể sống sót, có cảnh vì khiếp sợ mà bị zombie tấn công.

      Tô Tô bất giác đưa tay lên xoa bụng, trong lòng thầm với Tiểu Ái: Con à, nhìn cha con thế kia chắc cũng phải người xấu. Lần này còn giúp chúng ta tìm được ông bà ngoại nên chúng ta cũng giúp ấy tay, có thể sống được hay phải phụ thuộc vào chính ấy. Chúng ta chỉ có thể giúp tới đây thôi.

      ngắm sao với tôi?!! phải là muốn tìm chỗ vắng vẻ để giết tôi đấy chứ? Đỉnh núi Minh Dương là nơi vứt xác tốt đấy! Tô Tô à, đừng phiền phức thế, bây giờ cứ đâm tôi nhát dứt khoát luôn !”

      Diệp Dục ra bộ nghi hoặc, nửa đùa nửa kéo cổ áo để lộ cổ, nghển cổ lộ ra động mạch còn đập thình thịch ra trước mặt Tô Tô. Tô Tô lùi lại nhún vai, ra bộ tin hay tùy rồi quay người vào trong.

      chẳng quan tâm Diệp Dục nghĩ gì, chỉ cần ngày hôm đó lên núi Minh Dương là được rồi.

      Tô Tô để Diệp Dục ngoài cửa, cũng bất ngờ khi thấy cha mẹ mình ngồi ngay ngắn sô pha trong phòng khách, ràng chờ thành khẩn khai hết mọi chuyện. Tô Tô cũng chẳng hoảng hốt, thẳng lên tầng hai:

      “Cha mẹ ngủ sớm , phòng ngủ của hai người là phòng đầu tiên bên trái, chăn gối các thứ con trải sẵn rồi.”

      “Tô Tô lại đây, cha có chuyện muốn với con!”

      Cha Tô nghiêm giọng, ngồi sô pha vẫy tay với Tô Tô. Tô Tô thở dài trong lòng, gần đến tầng rồi còn quay lại phòng khách, ngồi ở chỗ cha mẹ chỉ.

      Tiếp theo chuyện diễn ra y như Tô Tô dự đoán, cha mẹ thay phiên nhau lên sàn chất vấn nhưng giọng điệu còn khá mềm mỏng. Theo kinh nghiệm của cha mẹ , Tô Tô chắc chắn bị bắt nạt ở trường, bọn họ phải hỏi cho ràng nhưng được vội vàng quá, tránh cho Tô Tô bị kích thích. Tô Tô cũng cần phải quen dần với chuyện thế này, chỉ cúi đầu gì, cứ để mặc cha mẹ suy đoán liên tưởng.

      Tô Tô càng như thế, cha mẹ càng lo lắng hơn. Hai người hỏi hồi lâu cũng chẳng cậy miệng Tô Tô được chữ nào nên đành mặc kệ. Họ tức giận quyết định hôm sau đến trường hỏi giáo viên, từ tới lớn mỗi khi Tô Tô bị bắt nạt cha mẹ cũng toàn lên trường tìm giáo viên trách móc nên họ cũng quen loại chuyện này lắm rồi.

      Sáng sớm hôm sau, cha mẹ Tô Tô khí thế bừng bừng chuẩn bị đầy đủ bắt xe đến trường, Tô Tô lấy cớ tâm trạng ổn mặc kệ cho cha mẹ lên trường làm ầm ĩ. ở nhà luyện tập dị năng, đợi ông chủ cửa hàng chuyển mấy thùng khí gas đến để khóa xuống tầng hầm. Mấy ngày hôm nay đều cất đồ tích lũy dưới tầng hầm, khóa lại rồi mới lái xe tiếp tục công cuộc mua đồ tích lũy của mình.

    2. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 20: Tình hình thực tế

      Bởi vì trong tay có thẻ riêng của cha mình, Tô Tô tùy ý vung tay tiêu tiền. Đầu tiên, đến chợ nông sản mua ít hạt giống rau, hạt giống lương thực, số lượng cũng nhiều, mỗi loại hạt giống khoảng chừng gói là đủ. Sau đó, Tô Tô tập trung vào mục tiêu quan trọng hôm nay đó là mua thuốc.

      Giống như nhàn rỗi dạo chơi, Tô Tô xem mấy tiệm thuốc, chủ yếu là mua ít thuốc dùng hàng ngày như băng urgo, vải xô, băng gạc, cồn i-ốt tiêu độc; thuốc cảm cúm và thuốc kháng sinh. cũng mua ít thuốc dùng để chữa những bệnh vặt vãnh như đau đầu, sốt , nhưng số lượng nhiều.

      Sau mạt thế, khi ra ngoài đánh quái vật tìm vật dụng, bị thương chảy máu là chuyện quá bình thường nên bắt buộc phải có cồn i-ốt và gạc, còn thuốc cảm và thuốc kháng sinh là chuẩn bị cho cha mẹ . Thực ra, Tô Tô đoán cha mẹ cũng dùng đến thuốc kháng sinh, vì phát cha mẹ bị sốt, chỉ là hai người họ nhận ra mà thôi.

      Nhưng vẫn chuẩn bị, để phòng ngộ nhỡ, nếu như cha mẹ bị sốt chỉ là do bị cảm cúm chứ phải là triệu chứng thức tỉnh dị năng sao? Dị năng giả cần dùng thuốc cảm mạo và thuốc kháng sinh, nhưng người bình thường vẫn cần. Tô Tô còn mua cao dán và dầu xoa bóp, cùng những đồ cho thời kỳ tiền mãn kinh của mẹ như tiêu dao hoàn, gamma-oryzanol, đậu nành, mật ong, sữa ong chúa.

      Sau đó, còn cần món vũ khí, vũ khí cầm tay!

      Chuyện này hơi khó. Trước mạt thế, những vũ khí như súng ống, đạn dược, đao kiếm đều là những mặt hàng bị kiểm soát. người Diệp Dục có súng lại có dao, nhưng lại giữ chúng khư khư bên mình. Đừng là Tô Tô muốn lấy, ngay cả chạm vào cái cũng được.

      Vì thế đành mua thêm vài con dao thái và dao gọt hoa quả sắc bén ở siêu thị.

      Dao thái xịn được làm từ thép tốt mà giá của thép tốt cũng rẻ. Con dao đắt nhất giá cũng hơn 1000 tệ, loại rẻ nhất chỉ có mấy tệ. Tô Tô mua liền lúc mười mấy con dao bổ dưa hấu lưỡi dài, định bụng khi mạt thế bổ đầu zombie như bổ dưa hấu luôn! Lại lần nữa, Tô Tô khiến cho nhân viên bán dao ở siêu thị cười khép được mồm. Sau khi ghi lại địa chỉ giao hàng, Tô Tô chuyển chú ý sang chợ vật liệu xây dựng.

      dành ra mấy ngày, nhân lúc cha mẹ ra ngoài, chạy đến chợ vật liệu xây dựng, mua ít dụng cụ xây dựng và máy phát điện chạy bằng nước loại gia đình, còn có ít pin mặt trời. Những vật liệu này đều là được chủ các cửa hàng vận chuyển đến vào ban ngày, chuyển xuống hầm cho Tô Tô khi cha mẹ có nhà.

      Sau khi tiêu kha khá tiền trong thẻ riêng của cha mình, Tô Tô cũng nghĩ ra phải mua thêm cái gì nữa. Những ngày sau đó, hoàn toàn làm ổ trong biệt thự. Ban ngày, nhân lúc cha mẹ đến trường tranh luận, Tô Tô tu luyện tinh hồn cũng nghiên cứu vườn rau trong nhà kính của mình.

      Xây dựng nhà kính trồng rau lớn đối với Tô Tô cũng hơi khó, nhưng mạng có nhiều tài liệu như vậy, chỉ cần muốn học là học được thôi. Coi như bắt đầu hơi kém chút nhưng có nghĩa là thể thay đổi.

      Cái sân bị giày vò mấy ngày trời cuối cùng cũng có vài luống ra hồn, Tô Tô hào hứng đập đập tay, cúi người vào trong nhà kính, bắt đầu gieo hạt. mua đủ các loại hạt. Đây là lần đầu tiên Tô Tô trồng rau cho nên tùy tiện rắc chút lên đất. chỉ giỏi việc giết người đánh quái vật, mấy chuyện nhà nông chưa từng làm.

      Có điều mẹ lại rất am hiểu lĩnh vực này. Chờ đến mạt thế, khi mẹ bắt đầu lo lắng vấn đề sinh tồn, đương nhiên bà giúp trông coi đống rau dưa này. Tô Tô lo lắng chút nào, giờ chỉ coi chỗ hạt này trồng để chơi thôi.

      Song đến kế sinh nhai sau mạt thế, Tô Tô xoa xoa bụng, cũng thể chỉ ăn gạo và rau được, vẫn phải bổ sung thêm thịt, phải nhét đầy thịt cấp đông vào tủ lạnh to đùng trong bếp mới được.

      Nghĩ đến đây, Tô Tô vứt túi hạt rau cải trắng chiếc ghế bên cạnh nhà kính, chạy nhanh vào bếp rửa tay, liếc nhìn đồng hồ cổ tay. Thời gian vẫn còn sớm, còn 2 tiếng nữa cha mẹ mới trở về, có nên siêu thị mua ít thịt lợn, dê, bò, gà về ?

      “Ken két!”

      Tiếng mở cửa vang lên, Tô Tô quay đầu lại nhìn. vẫn chưa ra khỏi bếp nghe thấy tiếng mẹ tức giận thở hồng hộc quát lên: “Tô Tô, con ra đây cho mẹ!”

      Nhận ra cảm xúc chứa trong giọng của mẹ , Tô Tô hơi nhức đầu. dép lê, chậm chạp ra khỏi phòng bếp, liền nhìn thấy cha mẹ sa sầm mặt mày đứng ở phòng khách. Cha còn huých mẹ cái, thấp giọng :

      “Chuyện này, bà nổi nóng với Tô Tô làm gì? Con bé cũng muốn mà.”

      “Bạch Lạc Lạc, tôi tất nhiên tìm con bé đó. Tôi chỉ muốn tìm nó, còn muốn kiện nó!” Mẹ bước lên, đầu ngón tay ấn mạnh cái vào ấn đường của Tô Tô, chỉ tiếc rèn sắt thành thép: “Xảy ra chuyện lớn như vậy, con còn suốt ngày giấu giếm, con xem sao con lại nhát cáy như vậy, bị người ta ăn hiếp đến mức bị bỏ thuốc vẫn dám cho cha mẹ nghe hả?!!! Con, con đúng là muốn mẹ tức chết mà!”

      Mắng hồi, mẹ kìm được nước mắt, đưa hai tay ôm lấy thân hình bé gầy gò ốm yếu của Tô Tô, gào khóc , “Con của mẹ… Con khiến mẹ tan nát cõi lòng rồi… Làm thế nào đây… được học nữa… Cuộc đời này của con phải làm sao đây… Huhuhu…”

      Cha Tô Tô đứng phía sau, mặt mũi nghiêm trọng ngồi lên ghế sô pha, rút điếu thuốc trong túi áo gile, châm lửa, khom người xoa xoa ấn đường. Bọn họ tìm giáo viên chủ nghiệm của Tô Tô suốt nhiều ngày liền. Giáo viên chủ nhiệm của con bé rất nhiệt tình tiếp đón họ. Mặc cho cha mẹ Tô Tô hỏi thăm tình hình thế nào, hoặc nổi nóng khó nghe, giáo viên chủ nhiệm của lớp vẫn tươi cười, tỏ ý có thể kéo dài bao lâu kéo dài bấy lâu.

      Hôm nay, cha mẹ Tô Tô bàn bạc đổi cách khác, tìm giáo viên chủ nhiệm nữa mà mua đống đồ ăn vặt, chạy đến kí túc xá của Tô Tô nghe ngóng tình hình. Kết quả hỏi biết, vừa hỏi liền khiếp sợ. Lý An Tâm và Lý Tiểu Vũ bị lời ngon tiếng ngọt cha mẹ Tô Tô dụ dỗ, kẻ tung người hứng khai hết mọi ra.

      Bao gồm cả chuyện Tô Tô bị Bạch Lạc Lạc bỏ thuốc, Bạch Lạc Lạc chạy về kí túc xá sỉ nhục Tô Tô và chuyện Tô Tô dùng dây chuột máy tính suýt ghì chết Bạch Lạc Lạc.

      Còn về vì sao bây giờ Tô Tô vẫn có thể thoát khỏi chế tài của pháp luật, trong trường đồn rằng người đàn ông ngủ cùng Tô Tô dường như thế lực cũng , giúp cho Tô Tô vài câu. Chuyện này từ chuyện lớn biến thành chuyện , từ biến thành có, tin rằng lâu sau bị mọi người lãng quên.

      Nhưng điều người làm cha mẹ thấy chỉ là đứa con phải chịu uất ức của mình. Tâm trạng bây giờ của cha mẹ Tô Tô chỉ có thể dùng đau lòng, xót xa, uất ức và cực kỳ căm hận để diễn tả. Tô Tô nhà họ bị dồn ép đến mức nào mới có thể lấy dây chuột máy tính ghì Bạch Lạc Lạc chứ. Tô Tô vốn là con kiến cũng dám giết, vậy chuyện này có thể lý giải thành “con giun xéo lắm cũng quằn”.
      Tôm ThỏParvarty thích bài này.

    3. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 21: Ra tay trước

      Hơn nữa, cha mẹ Tô Tô nghĩ rằng chuyện Tô Tô siết cổ Bạch Lạc Lạc gần chết chỉ là tin đồn. Bây giờ Bạch Lạc Lạc kia phải vẫn nằm yên ổn trong bệnh viện hay sao? Theo lời kể của Lý An Tâm và Lý Tiểu Vũ người ta hình như còn vui vẻ chạy tìm cậu hàng xóm Tạ Thanh Diễn mỗi ngày. Sức của Tô Tô đến đâu phải cha mẹ biết, bình thường đến xách cái túi nylon thôi cũng mệt đến thở hồng hộc còn kêu suýt nữa siết cổ chết người sống???

      Đây chắc chắn là do Bạch Lạc Lạc muốn làm to chuyện, sau đó mượn việc này để chèn ép Tô Tô. Cha mẹ nghĩ thế, cảm thấy mình phải ra tay trước.

      Đương nhiên họ kể cho Tô Tô dự tính này. Trong nhận thức của họ, Tô Tô mình chạy trốn đến nơi yên tĩnh như thế là muốn trốn tránh những lời ra tiếng vào của bạn bè, cũng tự mình liếm vết thương. Tô Tô như bây giờ đủ khiến người ta phát rầu rồi, cha mẹ làm gì cũng kéo lo nghĩ theo.

      Mẹ Tô ôm khóc rất lâu, khóc đến mức Tô Tô cũng khóc theo, nhưng chỉ có trời mới hiểu chẳng qua bị tâm trạng của mẹ ảnh hưởng nên mới bộc lộ mặt yếu đuối ra.

      Nhưng thấy Tô Tô khóc, mẹ lập tức dừng lại. Làm mẹ là khi con mình là người mạnh mẽ mẹ luôn bên cạnh lo lắng, nhưng nếu con mình là người yếu đuối người mẹ nhất định phải kiên cường.

      Đó chính là tư tưởng của mẹ Tô giờ. Bà đuổi Tô Tô lên tầng còn mình ở lại để bàn bạc với cha Tô về chuyện này. Cha Tô còn gọi hẳn lên cơ quan xin nghỉ hai tháng, hai người hạ quyết tâm phải lấy lại công bằng cho Tô Tô, ở lại Tương thành ăn tết dương !

      Điều này đương nhiên là hợp ý Tô Tô, nhưng từ sau khi cha mẹ biết chuyện, cuộc sống của Tô Tô trở nên ảm đạm hơn. Mỗi ngày vừa mở mắt là lại thấy gương mặt cha mẹ thoáng nét âu sầu, mặc dù chẳng ai câu nào về chuyện đó trước mặt nhưng từ điệu bộ của hai người Tô Tô cũng có thể nhìn thấy ý chí chiến đấu sục sôi giống hệt hai con gà chọi.

      Những ngày tiếp theo, chỉ có mình cha Tô ra ngoài, là muốn đến trường tìm giáo viên. Bọn họ giao Tô Tô cho trường học, bây giờ xảy ra chuyện trường học phải giải thích hợp lý. Còn mẹ Tô ở nhà trông chừng Tô Tô, nấu nướng đổi món liên tục cho Tô Tô ăn, tựa như cố gắng đem đến cho mọi dịu dàng để vỗ về những tổn thương của Tô Tô.

      Thời gian thấm thoắt trôi, vèo cái đến tháng 12. ngày nào đó tỉnh dậy, nhiệt độ giảm hơn 10 độ, cây cối đều bị bọc lớp sương mỏng, trời lúc nào cũng mưa phùn, cả ngày thấy mặt trời. Thời tiết như thế kéo dài khá lâu, con người đường chỉ cảm thấy nỗi buồn tên. Cả xã hội bao trùm bầu khí bất an.

      Tô Tô nằm giường, nhắm mắt để tập trung ngưng tụ sức mạnh, cuối cùng cũng cố định được quả cầu ánh sáng bạc bị tắt. dậy rửa mặt, mặc quần áo dép chạy xuống tầng , mở điều hòa tổng và sưởi nền lên.

      “Tô Tô ơi, hôm nay chúng ta mua áo bông cho con, con mau lại đây ăn sáng .”

      Tiếng mẹ vọng từ phòng bếp ra, rồi lại có tiếng lanh canh vang lên. Tô Tô quay đầu nhìn thấy mẹ bê bát canh lên bàn. vội vàng chạy đến cạnh bàn, cầm thìa lên vừa ăn vừa quay đầu tìm bố.

      “Cha đâu rồi? Lại đến trường hả mẹ?”

      , hôm nay cha con đến trường. Ông ấy ở đằng sau dựng lại cái nhà kính mà con nghịch để mẹ trồng rau đấy.”

      Mẹ Tô ở trong nhà thò cổ nhìn ra sân sau, cha Tô dựng lại nhà kính của Tô Tô. biết mẹ Tô nhìn thấy cái nhà kính này từ lúc nào mà tự nhiên vui thích, cả ngày cứ càm ràm bắt cha sửa lại nhà kính để bà trồng chút rau, ít ra cũng rẻ hơn mua ở chợ.

      Hôm nay trời mưa lất phất, chủ nhiệm lại phải trông thi, có thời gian tiếp cha Tô, vì thế cha Tô ở nhà tập trung dựng lại nhà kính cho vợ mình. Còn mẹ Tô định ra ngoài, lôi cả Tô Tô đến cửa hàng mua cho vài bộ quần áo mùa đông.

      “Mẹ bảo cha cùng chúng ta . Trời lạnh thế này, con mua cho cha mẹ vài cái áo lông!”

      Tô Tô ngậm thìa cười lấy lòng mẹ, mẹ Tô quay đầu lườm Tô Tô cái tức giận quát: “Áo lông? Lấy đâu ra tiền mà mua, con có tiền mua cho mình , mẹ với cha con cần!”

      lúc sau mẹ Tô quay đầu lại nhìn rồi đến đối diện chỗ Tô Tô ngồi, miết tay lên bàn ăn như suy tính rồi hỏi Tô Tô vẻ thăm dò: “Tô Tô à, căn nhà này phải của bạn con đúng ? Nếu sao có thể để con tùy tiện tu sửa, còn nữa, tiền thuê nhà có phải tiểu Diệp cho con ?”

      “Tiểu Diệp nào cơ?!” Tô Tô biết nhưng vẫn giả ngốc.

      “Còn tiểu Diệp nào nữa? Chính là Tiểu Diệp lần trước đưa cha mẹ từ Đức thành ra ấy. Nó... chính là người đàn ông đó.”

      Lúc mẹ Tô những điều này luôn dè dặt quan sát phản ứng của Tô Tô, thấy Tô Tô kích động như tưởng tượng bà mới thấy nhõm và tiếp tục:

      “Mẹ và cha con tính hẹn tiểu Diệp ra ngoài, chuyện tử tế với nó.”

      gì chứ? Có gì mà ? Mẹ, dạo này ấy bận lắm.”

      “Vậy sao? Các con vẫn liên lạc với nhau à...”

      Mẹ Tô như phát ra châu lục mới, trong ánh mắt thăm dò còn bất ngờ có cả ánh sáng lấp lánh. Tô Tô cần cởi dép, dùng đầu ngón chân cũng biết bà mẹ giàu trí tưởng tượng của phiêu du tận đẩu tận đâu trong đầu rồi.

      Đối với mẹ Tô mà , căn nhà mà Tô Tô thuê là loại nhà cao cấp họ chưa từng ở. Tô Tô có thể thuê được chắc chắn có người chống lưng, cha mẹ Tô nỡ bỏ tiền ra thuê căn nhà xa hoa thế này.

      Lại , ở trường học giờ có tin đồn người đàn ông từng qua đêm với Tô Tô thay Tô Tô trấn áp chuyện của Bạch Lạc Lạc xuống, lại còn chào hỏi với lãnh đạo của trường nữa. Nếu phải người có tiền có thế cũng thể làm được những chuyện này, thêm cả năng lực mà Diệp Dục thể ở Đức thành khoảng thời gian trước, mà bạn bè của Tô Tô từ tới lớn làm gì có ai có biệt danh là Tiểu Diệp chứ?

      Cha mẹ hoàn toàn chắc chắn rằng Diệp Dục chính là người đàn ông qua đêm với Tô Tô.

      Từ góc độ của bậc làm cha mẹ mà , khi nghe tin con mình bị ức hiếp, phản ứng đầu tiên là vô cùng giận dữ. Nhưng sau khi bình tĩnh lại còn phải nghĩ đến thực tế, cha mẹ Tô Tô tất nhiên hy vọng rằng có thể tranh thủ chuyện này mà đấu tranh được lợi ích lớn nhất cho con mình.

      Tiếp đó, trong khoảng thời gian chạy vạy vất vả họ lại phát ra khả năng của Diệp Dục. Tô Tô lâu như thế học, cũng thi mà trường học còn hứa hẹn rằng nhất định để Tô Tô tốt nghiệp?!
      Tôm Thỏ, ParvartyHale205 thích bài này.

    4. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 22: Trạc Thế Giai
      Cha mẹ cho Tô Tô học là vì cái gì, đương nhiên là vì sau này có bằng tốt nghiệp loại tốt, coi như có bước đệm tốt hơn khi tìm việc trong tương lai. Cha mẹ lên trường làm ầm ĩ lâu như thế còn phải do lo sợ trường học vì chuyện này mà ảnh hưởng đến việc tốt nghiệp của Tô Tô sao?

      Đương nhiên là bây giờ cha mẹ cũng chưa nghĩ ra muốn Diệp Dục phải làm gì cho Tô Tô, dù sao nguyện vọng của Tô Tô vẫn quan trọng nhất. Bọn họ muốn hẹn Diệp Dục ra ngoài để Diệp Dục ra suy nghĩ của , dù sao người ta cũng trốn tránh trách nhiệm mà? Vậy cách “ trốn tránh trách nhiệm” là như thế nào?

      Tô Tô im lặng nhận bát mì từ mẹ, nhặt đại đôi đũa cúi đầu ăn xì xụp mặc kệ mẹ ngồi bên cạnh càm ràm.

      “Con cũng đừng trách cha mẹ thực tế quá, mẹ với cha con cũng chỉ mong con sống tốt. Cha mẹ rồi già , chẳng ở bên con được mấy năm nữa. Đến lúc cha mẹ nằm dưới ba tấc đất rồi ai bảo vệ con? Bây giờ có cơ hội tốt thế này, người ta phải phấn đấu mười mấy năm trời, còn con chỉ nhàng bước bước lên cành cao đuổi kịp mười mấy năm nỗ lực của người ta, sao cha mẹ có thể bỏ qua cơ hội như vậy được chứ? Tiền, công việc hoặc là hôn nhân, kiểu gì chúng ta cũng phải có cái ổn nhất chứ, đúng con?”

      Cách thực thế lại thể những suy nghĩ chân thành nhất của mẹ Tô: họ muốn nhận được bồi thường thiết thực nhất từ chỗ Diệp Dục. Dù sao năng lực của Diệp Dục cũng khá mạnh, hoặc là cho Tô Tô số tiền lớn, hoặc là giải quyết vấn đề việc làm - cho cần câu cơm bằng vàng, hoặc là cưới Tô Tô luôn!

      Còn nếu “Giàu sang mê hoặc được, nghèo khó dời đổi được”, bọn họ chỉ là dân thường, chuyện này có mất mấy mạng người cũng chẳng mảy may ảnh hưởng gì Diệp Dục, vậy tại sao thực tế chút? Huống hồ, trong chuyện này, Bạch Lạc Lạc mới là người bỏ thuốc Tô Tô, Diệp Dục chẳng qua tình cờ dính vào trở thành tòng phạm mà thôi.

      Tô Tô cúi đầu ăn mì mà hốc mắt đỏ lên, trái tim đau đớn từng hồi. phải bởi thực tế của cha mẹ mà bởi vì những tính toán chi tiết nhìn xa trông rộng của họ, sau này còn ai có thể tính toán tương lai từng bước cho như thế nữa? Ngoài cha mẹ hết lòng với mình ra còn ai, ai hết!

      Nếu như kiếp trước cha mẹ luôn ở bên nào phải phiêu bạt nơi nương tựa? Ở đâu có cha mẹ ở đó là nhà, gia đình là nơi khiến con tim ta bình an – lời này quả sai chút nào.

      khịt khịt mũi, bát nước canh nóng hổi trước mặt tỏa khói nghi ngút. Dạ dày Tô Tô đột nhiên sôi lên, cố gắng đè nén cảm giác buồn nôn lại, đưa tay rút tờ giấy ăn bàn tiện thể xem đồng hồ đeo ở cổ tay. Thời gian qua gần 20 ngày rồi, Tiểu Ái chắc cũng lớn lên trong bụng . Có cảm giác buồn nôn cũng là chuyện bình thường.

      “Thôi được rồi, con cũng đừng khóc nữa. Chuyện này chúng ta bàn sau, con đừng lo lắng gì cả cứ ở nhà đợi là được rồi.”

      Mẹ Tô tưởng Tô Tô khóc vì những lời của mình , thể trút giận hết cho nên bà thở dài xoay người xuống. Lúc này cha Tô người đầy hơi nước vào, mẹ Tô ngẩng đầu nhìn ông vẻ bất lực rồi lắc đầu. Ý là tâm trạng Tô Tô tốt, đừng nhắc đến chuyện đó trước mặt . Cha Tô gật đầu vào phòng thay quần áo.

      Sau khi thay xong nhà bốn người gồm cả Tiểu Ái cùng nhau ăn cơm. Tô Tô xuống garagege giục cha mẹ ra ngoài, cha mẹ nhìn thấy xe Tô Tô lái xong lại cùng nhau trao đổi ám hiệu bằng mắt, rồi ăn ý lên xe gì. Bốn người cùng tiến tới khu buôn bán sầm uất nhất, lớn nhất Tương thành.

      dạo cùng cha mẹ có gì vui vẻ nên Tô Tô để hai người tự xem ở cửa hàng nào đó rồi lấy cớ có việc đánh xe tự mua đồ. Mặc dù cùng là mua đồ cho mùa đông nhưng mục đích của hơi khác cha mẹ nên chi tiền bạo tay hơn nhiều.

      Tô Tô đến thẳng quầy chuyên kinh doanh áo lông ở khu thương mại Thái Bình Dương. Thái Bình Dương là khu bán đồ xa xỉ lớn nhất thành phố Tương thành, Tô Tô mua cho cha mẹ mỗi người vài ba cái áo lông hàng chục nghìn tệ, đồng thời cũng mua cho mình hai chiếc chuẩn bị dùng cho mùa đông.

      Lần mua bán này cũng mất hơn 100 nghìn tệ, tiền trong thẻ quỹ đen của cha chỉ còn lại tới 20-30,000 tệ, bèn rút hết tiền mặt lên xe tới bệnh viện.

      Bên ngoài trường của họ có bệnh viện lớn, nghe danh tiếng khá tốt nên Tô Tô muốn đến để kiểm tra xem có phải mình có thai rồi .

      Xếp hàng, lấy số, khám bệnh, xét nghiệm nước tiểu, xét nghiệm máu. Sau lượt quy trình, bác sĩ cầm xấp tờ kết quả xét nghiệm ngẩng đầu nhìn Tô Tô lượt, nhướn mắt, hờ hững hỏi:

      “Giữ hay phá?”

      “Giữ!”

      Câu trả lời của Tô Tô vô cùng kiên định chắc chắn khiến vị bác sĩ khoa sản khoảng 30 tuổi kinh ngạc, cẩn thận nhìn Tô Tô lượt rồi cười :

      hiếm có, cháu mới 19 tuổi, còn học. Giữ lại rồi sau này định nuôi thế nào?”

      “Cứ nuôi thôi, đẻ được nuôi được.”

      nhún vai , nhìn vào bảng tên trước ngực vị nữ bác sĩ: Trạc Thế Giai, trưởng khoa. Quả nhiên là người này, đây là vị bác sĩ có tâm từng đỡ đẻ Tiểu Ái trong căn cứ ở Tương thành.

      Tô Tô ngờ có thể gặp được Trạc Thế Giai ở đây, bà còn thực bác sĩ khoa sản nữa! hề bốc phét!

      Khi ấy Tô Tô cảm giác được mình sắp sinh rồi, Tạ Thanh Diễn lại biết đâu mất, chỉ có thể tự mình mò đến bệnh viện dã chiến. Đến bệnh viện rồi mới biết điều kiện ở đấy rất kém, những người mặc áo blouse trắng đều bận đến tối tăm mặt mày, mà bệnh viện chỉ ưu tiên các trường hợp liên quan đến zombie, còn những kiểu như phụ nữ sinh con tự về nhà giải quyết!

      Sinh ra được nuôi, còn sinh được mẹ con cùng chết, mỗi người chiếc bọc rồi bị ném qua đầu dây thép bên kia, hai mạng lớn bé. Thứ rẻ rúm nhất ở mạt thế chính là mạng người.

      Tô Tô nằm bàn đẻ sau lớp rèm, bụng đau quằn quại đến muốn tự đâm nhát. Máu ở thân dưới chảy ra từng giọt xuống đất, bên ngoài lớp rèm người lại lại tấp nập nhưng chẳng ai buồn quan tâm đến . Tô Tô lần đầu sinh con hề có kinh nghiệm, giữa lúc vừa sợ vừa rối Trạc Thế Giai xuất .

      Trạc Thế Giai làm việc ở bệnh viện dã chiến, bà cũng liên quan gì nên mới vào được bệnh viện này. Bà chỉ muốn đến đây thử vận may xem có việc gì làm sau đó đổi lấy chút đồ, đúng lúc nghe thấy tiếng rên rỉ kêu đau của Tô Tô. Theo như lời bà dù người xung quanh có kêu to hơn nữa nhưng Trạc Thế Giai chỉ cần nghe tiếng kêu này là biết sản phụ sắp sinh.

      Bà vén rèm che giường Tô Tô ra, lẳng lặng kiểm tra nước ối và tử cung của Tô Tô sau đó vừa vén tóc vừa dạy Tô Tô hít thở, rặn đẻ, đồng thời luôn chân luôn tay, trong thời gian ngắn lấy dụng cụ giải phẫu, khử trùng, ghìm hai chân Tô Tô và đỡ đẻ Tiểu Ái.

      Nếu có Trạc Thế Giai trong thời buổi mạt thế rối ren loạn lạc, Tô Tô và Tiểu Ái chỉ e cũng trở thành hội viên của đám người bị vứt bỏ bên kia dây thép. Vì thế nên Tô Tô mới có những người bên ngoài có vẻ lạnh nhạt vô tình, thực dụng nhưng cuộc sống của lại luôn được những người như vậy giúp đỡ.

      Chỉ tiếc là sau này Tô Tô mang đồ đến muốn cảm ơn Trạc Thế Giai nhưng bà còn ở bệnh viện dã chiến đó nữa.

    5. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 23: Sổ nợ của Diệp Dục

      Từ ký ức về với tại, Tô Tô nhìn Trạc Thế Giai cặm cụi viết lời dặn dò bằng nét chữ rồng bay phượng múa y bạ của , thầm quyết định sau này chỉ khám bệnh chỗ bác sĩ Trạc Thế Giai. Hóa ra người ta là trưởng khoa đấy, dù có gặp điều kiện khó khăn ở bệnh viện dã chiến thời mạt thế nhưng kỹ thuật đỡ đẻ vẫn chuẩn mực, vì thế y thuật người này hoàn toàn đáng tin cậy.

      “Tạm thế , mua ít Elevit về uống. Cái này để bổ sung nguyên tố vi lượng, khoáng chất và vitamin. Uống thuốc này tốt cho cả mẹ cả con, sau bốn tuần nữa đến đây siêu , xét nghiệm máu và nước tiểu định kỳ.”

      Trạc Thế Giai viết xong lời dặn vào y bạ rồi nhập vào máy tính, kê cho Tô Tô lọ Elevit. Thấy Tô Tô còn chưa đứng dậy liền đưa số cho Tô Tô:

      “Được rồi đấy, ra chỗ thanh toán lấy thuốc .”

      “Bốn tuần lâu lắm, bác sĩ ơi kê cho cháu thêm ít Elevit .”

      lọ đủ uống tháng.”

      “Thế kê cho cháu đủ mười tháng, còn cả canxi, kẽm, sắt, ma giê các kiểu mỗi loại mười lọ.”

      “Cháu uống nhiều thuốc thế làm gì? Vớ va vớ vẩn! Thuốc Elevit cung cấp đủ dưỡng chất cho thai kỳ của cháu rồi, những cái khác cần. Thôi thế này , kê cho cháu thêm lọ, hơn được nữa!”

      Giọng của trưởng khoa Trạc Thế Giai bỗng nhiên trở nên nghiêm khắc. nổi tiếng là bác sĩ có nguyên tắc, đừng là phụ nữ có thai được uống thuốc lung tung, kể cả được uống cũng tuyệt đối lạm dụng thuốc cho họ. Người như có thể leo đến đẳng cấp trưởng khoa của bệnh viện lớn đúng là kỳ tích.

      Đối với lợi ích của bệnh viện mà người như Trạc Thế Giai đúng là khiến người khác đau đầu, nhưng đối với bệnh nhân có lẽ vị bác sĩ như thế có thể cứu được mạng người.

      Còn với Tô Tô hơi phiền phức. Còn hai mươi ngày nữa là đến mạt thế rồi, hai lọ Elevit chỉ đủ uống hai tháng. Đến khi ấy còn phải đến viện tìm Elevit, trong bệnh viện lúc nào cũng người ra người vào tấp nập, đồng nghĩa với việc tập trung nhiều zombie.

      Cầm y bạ và số đăng ký, Tô Tô cúi đầu ủ rũ ra khỏi phòng khám của Trạc Thế Giai. Kiếp trước chưa khám thai bao giờ nên biết khám thai còn phải khám lại, cũng biết sản phụ còn phải uống vitamin, nguyên tố vi lượng và khoáng chất. Thảo nào Tiểu Ái sinh ra gầy nhom, hóa ra là bởi đủ chất dinh dưỡng trong thời gian mang thai.

      Bốn tuần nữa à, lúc đó đến mạt thế rồi khám thai thế nào đây???

      Tô Tô chán nản, cúi đầu im lặng xếp hàng nộp tiền, cầm hóa đơn lấy thuốc. suy nghĩ ngày 30/12 có nên bắt cóc Trạc Thế Giai . Phía bên kia Tương thành, trong căn cứ quân đội cách xa thế giới sầm uất, đám đàn ông sau khi tập luyện xong ngồi tán gẫu trong kí túc.

      Diệp Dục mặc quần đùi xanh quân đội, trời rét căm căm nhưng vẫn cởi trần. cầm quyển sổ ghi chép tay, thô lỗ đá cửa phòng ký túc ra, vỗ bộp cái vào quyển sổ, hét lên với mười mấy người trong phòng:

      “Lấy hết tiền các ngươi thua mạt chược trả ông đây mau lên. Ông đây cần gấp!”

      “Mẹ nó, có tiền đâu, chú giết luôn .”

      người đàn khoảng hơn 30 tuổi mặc bộ đồ rằn ri, râu quai nón đứng lên, vung roi da về phía Diệp Dục. Diệp Dục song phi đạp vào bụng người đàn ông, ta lộn mèo về phía sau, nhảy lên bàn gào lên:

      “Các em, đây là cơ hội tuyệt vời để hát bài ca nông nô vùng lên, mau xử lý Diệp Chân Chất , chúng ta cần phải trả tiền nữa!”

      “Lên, đánh !”

      “Diệp Chân Chất ơi là Diệp Chân Chất, chú cũng có ngày hôm nay!”

      “Chặn nó lại, chặn nó lại. Mau đóng cửa vào đừng để nó chạy!”

      “Giữ nó, giữ nó, tụt quần nó ra cho ông!”

      “Á à… Diệp Chân Chất… Chú khá lắm, răng cửa của ông đấy suýt bị chú đập gãy rồi!”

      Sau hồi ẩu đả hỗn loạn, Diệp Dục đánh xong vài tên nhảy lên bàn, tay cầm sổ, tay cầm chổi lau nhà trỏ vòng đám phá phách đứng bên dưới:

      “Đứa nào dám qua đây!!! Ông thà chết chứ chịu nhục.”

      “Diệp Chân Chất, đưa sổ ghi nợ của chú ra đây, em chúng tôi tha cho chú mạng.”

      “Hừ, mơ . Ông đây bị đòi nợ đến mông rồi, mong đám du côn các người trả nợ cho ông. Muốn lấy sổ nợ á, trừ khi bước qua xác của ông đây nhé!”

      “Nợ gì cơ? Nợ tình à?”

      Có người cười hỉ hả trêu đùa, đám đông nhìn nhau rồi lại quay lên nhìn người đứng bàn. Diệp Dục chống nạnh dạng chân, phùng mang trợn mắt tỏ vẻ cam chịu.

      Đám người ở dưới lại bắt đầu hò hét cười ầm ĩ, càng điên cuồng lao lên cướp sổ nợ tay , người ôm chân kẻ ôm tay. Mặc dù ít người bị lau mặt bằng chổi lau nhà nhưng chỉ cần cướp được sổ nợ trong tay Diệp Dục số tiền trước đây thua mạt chược hay vay của tên này bị xóa sổ - chỉ nghĩ đến đây thôi là ý chí của người người sôi sục ồn ào đến sắp phá nát cả ký túc.

      “Tuýt… tuýt”

      Tiếng còi báo động vang lên, cắt ngang tiếng cười đùa tiếng chửi mắng của đám người. Tất cả những người còn đùa nghịch giải tán với tốc độ nhanh nhất, chạy về giường mặc quần áo đeo trang bị đầy đủ. Còi báo động kêu nghĩa là phải nhận nhiệm vụ.

      “Chuyện gì thế? Hộ Pháp, biết ?”

      Tranh thủ lúc mặc đồ, người có khuôn mặt thư sinh, đeo kính quay sang hỏi Hộ Pháp râu quai nón đầy mặt khoảng ba mươi tuổi. Hộ Pháp nhìn cậu ta lắc đầu rồi lại chuyển mắt sang nhìn Diệp Dục sớm áo mũ chỉnh tề đứng bên cạnh hỏi:

      “Diệp Chân Chất, chú biết ?”

      “Nghe là Đức thành lại xảy ra chuyện rồi,” đợi Diệp dục trả lời, người đặc công trắng trẻo nuôi chỏm râu trông như thầy bói lao về phía đám người, tiết lộ thông tin cho họ, “ đây nghe đội trưởng , Trung tâm Kiểm soát và Phòng tránh Dịch bệnh Đức thành đó, lãnh đạo của Đức thành khống chế được tình hình nữa rồi.”

      Hộ Pháp bực bội quát: “Chơi bọn ông à, lần trước phải việc của chúng ta, vòng Đức thành rồi lại về. Lần này lại gọi chúng ta đến dạo chắc?”

      Đám người lại bắt đầu cười đùa mắng chửi, Diệp Chân Chất để ý bọn họ, cẩn thận nhét quyển sổ nợ dưới gối, tiện tay nhét chiếc điện thoại cục gạch vào túi quần. Cậu lính dáng vẻ thầy bói bên cạnh nhìn thấy, đập cái. Diệp Dục nhanh chóng nhảy ra, cậu lính giống thầy bói khẽ quát:

      “Diệp Chân Chất, chú điên rồi à? làm nhiệm vụ được mang điện thoại!”

      “Tên khốn Thầy Bói, mấy hôm nay ông đây có cuộc gọi quan trọng phải nghe!” Diệp Dục vươn tay kẹp cổ Thầy Bói lại, lôi cậu ta ra ngoài, vừa vừa đe dọa, “Lúc giết người ông tắt máy, lúc rảnh mở máy. Chú lèm bèm ít thôi trả nợ ngay lập tức.”

      thấy gì thế, thấy gì hết!”
      Tôm Thỏ, ParvartyHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :