1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 239: Khuynh hướng xã hội đen

      Lã Ấn chắc chắn là phải giết, nhưng cũng thể yên tâm hợp tác với Lý Oánh được. Tô Tô muốn hỏi Diệp Dục xem với tình hình bây giờ bọn họ có thể đơn độc giết chết Lã Ấn hay ? Như vậy, mặc dù lực lượng khá yếu, nhưng vẫn tốt hơn để Lý Oánh đánh lén sau lưng.

      Lý Oánh mỉm cười, thêm gì nữa. ta là người rất thông minh, đương nhiên trước kia ta cãi vã khá gay gắt với Tô Tô, khiến cho hai người còn cách nào có thể tiếp tục hợp tác tin tưởng lẫn nhau nữa. Chuyện này phải là chuyện đàm phán hai lần là có thể thành công.

      Vì thế, Lý Oánh lại tỏ vẻ hòa nhã chuyện phiếm mấy câu với Tô Tô, sau đó dẫn theo hai tên lính của ta về. Tô Tô thả Lý Oánh , hề có ý định giết hay làm gì ta. Nếu như bây giờ giết chết Lý Oánh, phải là giúp Lã Ấn giải quyết mối họa nội bộ hay sao?

      Tô Tô nghĩ, mặc dù định hợp tác với Lý Oánh nhưng những lời ta cũng phải hoàn toàn có lý. Gần đây, có ít người sống sót đến thôn Bát Phương. Theo tư duy logic thông thường của đám người sống sót, đương nhiên họ muốn tìm chỗ dựa mạnh mẽ vững chắc, để sống những ngày tháng ổn định.

      Thôn Bát Phương nằm ở vị trí hẻo lánh. Tô Tô có lính cũng có súng, nhìn cực kỳ có quy mô. Người vào trong thôn Bát Phương cũng cần phải làm việc theo quy định cứng nhắc. Thanh niên sức dài vai rộng đào chiến hào. Những người già yếu bệnh tật chỉ có chút sức lực trồng trọt tưới nước. thể có những người ăn no chờ chết, những người ăn no chờ chết được phép sinh sống ở thôn Bát Phương.

      À, trừ ả Kiều Tư kia!

      Vấn đề mấu chốt là vì trước đây, Tô Tô có kinh nghiệm gì cả. và Diệp Dục đều chỉ giỏi vũ lực, giỏi quản lý, cho nên cả thôn Bát Phương đều được Bì – ông trùm xã hội đen quản lý, cho nên hơi có khuynh hướng xã hội đen. Khuynh hướng này thể ở chỗ lao động chân tay ở thôn Bát Phương có lương!

      Vấn đề này Bì cũng báo cáo với Tô Tô. cho rằng với tình hình bây giờ, những cu li kia có cầm tinh hạch cũng có chỗ để tiêu. Mặc dù bọn họ bán gà đông lạnh cho hai phe là Tạ Hào Thế và Sở Hiên nhưng chỗ tinh hạch đó đủ để phát lương.

      Vì vậy trước mắt, giai đoạn này, thôn Bát Phương cung cấp ngày ba bữa cơm canh rau thịt đầy đủ cho những lao động này. Buổi tối còn có thể có chỗ nghỉ ngơi yên ổn, điều này đủ rồi.

      Lúc trước, khi chưa mạt thế, xã hội đen bọn họ cũng thu nhận số lao động giá rẻ. áp dụng những tư duy lúc trước vào mạt thế.

      Tô Tô cảm thấy cũng rất có lý. Xã hội bây giờ chỉ cầu no ấm là được, những nhu cầu khác đều phải xếp sau no ấm, mới có thể nghĩ đến những ham muốn khác. Vì vậy nếu như muốn nhắc đến chuyện tiền lương phải đợi công trình phòng ngự của thôn Bát Phương được xây dựng thành hàng phòng ngự thép, kín kẽ lỗ hổng mới được.

      Tình trạng bóc lột sức lao động ràng như vậy mà vẫn còn có người đặc biệt chạy đến nương nhờ thôn Bát Phương. Phải chăng chuyện này có chút bất thường?! Được rồi, chuyện này có thể giải thích rằng ở mạt thế, chỉ cầu miếng cơm nóng là đủ rồi, nhưng tình hình thực thế lại thực có quá nhiều người muốn đến khu an toàn Xuân Thành sầm uất với hệ thống xã hội loài người hoàn thiện hơn.

      Suy nghĩ như vậy, Tô Tô vốn quay về phòng ngủ, rất buồn ngủ, lúc này lại tài nào ngủ được. khoác áo, xỏ giày bệt, xuống cầu thang.

      Tô Tô vốn định đến đại sảnh tìm Diệp Dục bàn bàn với chút xem làm thế nào mới có thể sớm giết chết Lã Ấn, nhưng lại tìm thấy Bì ở đó. Bì thấy trong lòng có tâm , liền dừng chuyện làm lại, đến, chuyện với Tô Tô.

      chuyện, Bì mới biết mục đích hôm nay Lý Oánh đến tìm Tô Tô, liền cười lạnh tiếng, nhìn Tô Tô ngồi ghế sofa. cũng ngồi xuống đối diện với Tô Tô, :

      “Ai biết Lý Oánh này hay là giả. Chưa biết chừng ta muốn đến chiếm thôn Bát Phương của chúng ta, cho nên mới cố ý dùng Lã Ấn làm cái cớ!”

      “Tôi cũng dám dễ dàng tin tưởng ta”, Tô Tô gật đầu, vuốt ve bụng mình. Tiểu Ái khẽ đạp vào lòng bàn tay , Tô Tô hơi khó thở, nhưng tâm trạng vẫn rất tốt, lại với Bì, “Vậy xem chúng ta nên làm gì mới có thể phân biệt được người sống sót thực và đám mật thám kia?”

      “Phân biệt bọn họ làm cái gì?” Bì xua tay, lập tức bày điệu bộ của ông trùm xã hội đen, “Chúng tôi sống trong giới xã hội đen, chưa bao giờ tìm xem tay chân của mình có mấy người là nằm vùng, quá mệt! thấy có ông trùm xã hội đen nào bên cạnh có hai, ba tên nằm vùng ? Chuyện này quá bình thường. Bí mật cần che giấu đừng cho ai hết, bản thân mình phòng bị tốt, để chừa lại vài đường lui cho mình, xác định cho dù người thân thiết nhất của có phản bội, cũng có thể sống tốt. Vậy bên cạnh có nằm vùng hay cũng sao cả.”

      Tô Tô nghe xong, suy nghĩ cẩn thận lát. Quả rất chí lý. Cho dù bây giờ Diệp Dục phản bội, cũng có thể dẫn theo ba mẹ mình và Tiểu Ái sống rất tốt. Thêm vào đó, bản thân tự phòng bị tốt, ngoài ra…

      “Ngoài ra, với tình thế giằng co của khu an toàn bây giờ, chúng ta đương nhiên phải ủng hộ bên có lợi cho chúng ta, lôi kéo thêm vài đồng minh. Ví dụ như Tạ Hào Thế và Sở Hiên bị vây trong biển giòi, đồ ăn đồ dùng cũng nhanh hết đấy.

      Gương mặt ra nụ cười hiểm. Đây là thủ đoạn của xã hội đen, khá giống với các chính khách của các nước yếu thế dùng để kiềm chế các cường quốc nổi dậy. Câu của Bì làm thức tỉnh Tô Tô, nhịn được vỗ tay, cười :

      Bì, suy nghĩ của giống với tôi. Vừa rồi tôi còn định Lý Oánh lại muốn mượn tay của chúng ta để giết chết Lã Ấn. Vậy sao chúng ta mượn tay của người khác để giết chết Lã Ấn? Còn về Lý Oánh, kệ ta , để ta tự sinh tự diệt.”

      “Chuẩn rồi đấy.”

      Bì gật đầu, cảm thấy Tô Tô đúng là trẻ dễ dạy, rất có tố chất kế thừa tư tưởng xấu xa của . Sau đó, bọn họ bàn bạc cặn kẽ làm thế nào để chuyện đồ đạc đến chỗ của Tạ Hào Thế và Sở Hiên.

      Muốn chuyển đồ đạc cho Sở Hiên và Tạ Hào Thế, đồng thời khiến bọn họ có thể trụ vững dưới tấn công của biển giòi, chuyện này vẫn cần đến Diệp Dục nghĩ cách. Tối đó, đợi Diệp Dục từ bên ngoài quay về, Tô Tô bắt đầu bàn chuyện này với .

      Nghe Tô Tô xong, Diệp Dục vội vàng gửi điện báo cho bốn người giám sát khu an toàn, đặc biệt hỏi về tình hình của Sở Hiên và Tạ Hào Thế. Bốn người kia cũng rất nhanh trả lời lại, bây giờ Sở Hiên và Tạ Hào Thế đều gặp khó khăn, lần lượt dẫn theo mấy nghìn người, bị vây trong biển giòi, dần dần có xu hướng bị chết đói.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    2. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 240: Kho trù bị chiến đấu

      Tạ Hào Thế, Sở Hiên, Lý Oánh và Vương Tử Kiều, Lã Ấn bốn thế lực này ở trong tình trạng phân tán, bị biển giòi bao vây. Biển giòi này cũng rất thú vị, giống như bị người khống chế có mục đích. Ngoài phe của Vương Tử Kiều còn có thể tự do ra vào, Tạ Hào Thế, Sở Hiên và Lã Ấn đều bị vây ở bên trong.

      Dường như Vương Tử Kiều và Lý Oánh có dị năng giả có thể xua đuổi côn trùng, cho nên Lý Oánh có thể ra ngoài cũng phải là chuyện gì khó. Ba phe thế lực còn lại, bao gồm cả Lã Ấn tự chui đầu vào rọ đều bị vây chặt trong biển giòi. Sở Hiên và Tạ Hào Thế cũng tự lo thân mình còn chưa xong. May mà mặc dù bọn họ bị bao vây, gần đây vì giết giòi bọ mà lấy được ít tinh hạch. Nếu như có thể cầm cự bị chết đói, lần trả hết phí đồ đạc của Tô Tô cũng thành vấn đề.

      Đêm xuống, Tô Tô ngồi dựa vào giường, thở hổn hển, nghe Diệp Dục về tình hình của Tương Thành. cau mày, với Diệp Dục tắm xong ngồi đầu giường :

      “Theo như , bốn phe của bọn họ ở tình thế tiến thoái lưỡng nan, có vẻ là do Lã Ấn cố ý tạo ra. Dù sao Lã Ấn cũng là dị năng giả cấp ba, dị năng của lại có thể sai khiến thú biến dị, muốn điều khiển giòi bọ, bao vệ mình, vây người khác lại cũng phải là chuyện gì khó. Bây giờ phải xem ai chống đỡ được thời gian dài, ai bị chết đói đầu tiên!”

      “Là như vậy sao? cảm thấy em rất đúng!”

      Diệp Dục vuốt mái tóc mới gội xong của mình, từng làn khó trắng bốc lên đỉnh đầu. Mái tóc ngắn của lập tức khô cong. cảm thấy Tô Tô phân tích rất có lý, liền gật đầu. Bộ dạng tán thành Tô Tô sao chính là như thế. cụp mắt nhìn xuống dưới, thấy đôi chân Tô Tô hở ra ngoài chiếc chăn mỏng. liền cau mày, nâng chân Tô Tô lên :

      “Chân em làm sao thế?”

      “Ồ, hơi bị phù” Tô Tô rụt ngón chân lại. Hai chân lại bị Diệp Dục giữ chặt buông. hít hơi sâu, cảm thấy giống như thiếu oxi, buồn phiền, “ đừng quan tâm tôi, cứ để kệ tôi . Tôi rất mệt!”

      “Chân em phù to rồi mà còn quan tâm đến em???”

      Giọng Diệp Dục đanh lại. xoa hai chân của Tô Tô, nghiêm mặt, đặt hai chân vào trong chăn, đứng dậy tìm Trạc Thế Giai. Bây giờ hỏi Tô Tô vấn đề gì, cũng chỉ rất khỏe, vẫn ổn, bảo đừng quan tâm , cần lo lắng cho . Chân phù nề, còn đừng qua tâm ?!

      Vì vậy, Diệp Dục định hỏi Trạc Thế Giai xem đây là vấn đề gì. phải là mang thai thôi sao? Trước đây xem phim truyền hình, trong phim mang thai rất nhàng. Tập trước mang thai, tập sau sinh con ra rồi, bụng to vẫn rất xinh đẹp. Sao Tô Tô mang thai, những chân bị phù, người còn thở hổn hển?

      Diệp Dục vừa , Tô Tô liền nhắm mắt lại, giống như cực kỳ mệt mỏi, mơ màng vào giấc ngủ chập chờn. Là người mang thai, đương nhiên Tô Tô biết tất cả những gì trải qua đều là bình thường. Diệp Dục hỏi Trạc Thế Giai, cũng hỏi ra nguyên nhân gì. Phụ nữ sắp làm mẹ, phù chân, thở gấp, đau xương cùng mà thôi, gian khổ mới chỉ bắt đầu, có gì đáng ngạc nhiên cả.

      Quả nhiên, Diệp Dục gấp gáp chạy tìm Trạc Thế Giai, bị Trạc Thế Giai mắng cho trận quay về. ủ rũ, cúi gằm mặt, đứng bên giường Tô Tô, nhìn ngồi dựa vào thành giường, hơi cúi đầu, mơ màng ngủ giống như người bị chết đuối, thở hổn hển, ngồi thẳng cổ, ràng mở mắt nhưng thể yên tâm ngủ sâu. Dáng vẻ đó khiến cho vành mắt Diệp Dục đỏ hoe.

      rón rén trèo lên giường, ngồi bên cạnh , vốn dĩ muốn để dựa vào người ngủ, nhưng Tô Tô lại cau mày, nhắm mắt xua tay, miệng lẩm bẩm:

      đừng động vào tôi. Bây giờ tôi ngủ ở tư thế nào cũng đều khó chịu. có thời gian chi bằng xoa bóp chân cho tôi, tôi khó chịu lắm!”

      “Ồ, được!”

      Diệp Dục vội vàng leo lên đầu giường, ngồi bên chân Tô Tô, bóp chân cho . Chân sưng phù lên, Diệp Dục nhìn cũng thấy khó chịu, càng đừng là Tô Tô.

      “Diệp Dục, các có cách liên hệ với Sở Hiên và Tạ Hào Thế, đồng thời chuyển đồ đạc đến cho bọn họ ?”

      Tô Tô mắt nhắm hờ, thở hổn hển. Diệp Dục xoa bóp nên cảm thấy dễ chịu hơn chút, ra chuyện mình lo lắng. Diệp Dục nghe xong, gật đầu:

      “Chuyện này làm xong rồi. Mấy người bọn cướp sân bay, đem về mấy chiếc máy bay, thả dù đồ đạc xuống cho họ!”

      “Còn phải cướp sân bay?”

      Tô Tô đột nhiên mở to trừng mắt, cảm thấy chuyện này có phải trở nên hơi phức tạp . nhìn Diệp Dục, khẽ cau mày, hỏi:

      “Tôi thấy trong Tống Vũ, phải có loại Hang-gliding* bay cánh diều gì đó ư? Như thế vừa vừa tiện.”

      “Thứ đó chứa đồ đạc được, về lý thuyết là thực được”, Diệp Dục lắc đầu, vẻ mặt thần bí ngồi sang bên cạnh Tô Tô, thấp giọng, “Cưng à, với em bí mật. Gần đây có nhà kho trù bị chiến đấu quốc gia cỡ . Bên trong có đồ trang bị bay đặc chủng, chỉ có chiếc máy bay mà thôi, trong tay có tọa độ của kho chuẩn bị chiến đấu này.”

      sao? Trong đó có xe tăng ? Xăng? Tên lửa đạn đạo? Các loại vũ khí khác?”

      Tô Tô nghe xong, hai mắt sáng lên. Lúc này cũng cần Diệp Dục bóp chân nữa, ưỡn thẳng lưng, mặt mày hởn hở thích thú nhìn Diệp Dục. Trong đầu lập tức ra hầm trú , trong hầm trú hàng máy bay, xe tăng, bom nguyên tử, lựu đạn, bom hydro… đột nhiên cảm thấy có phải mình sắp phát tài rồi ?

      Ai ngờ Diệp Dục ngẩng đầu lên, rất nghiêm túc lắc đầu, câu dập tắt hứng thú của Tô Tô, “ có. Đó chỉ là kho trù bị chiến đấu khẩn cấp loại , bên trong chỉ có chiếc máy bay, các trang bị đặc chủng, ít xăng hàng , chỉ cung cấp cho chúng ta trong trường hợp khẩn cấp.”

      “Ôi trời, dọa chết bé con rồi!” Tô Tô thất vọng, cố ý vỗ ngực, mất hết cả hứng, lại tựa lên đầu giường, liếc nhìn Diệp Dục, chuyện nữa.

      Có lẽ Diệp Dục nhìn thấy biểu cảm thất vọng gương mặt Tô Tô, mềm lòng, an ủi: “Kho chiến đấu loại này có rất nhiều ở vùng núi. hỏi các em trong đội xem trong tay họ có tọa độ , nếu có tìm cho em. Em cố gắng ngủ , tâm trạng tốt chút. Bây giờ hỏi luôn đây.”

      Mỗi lính đặc chủng đều có vài tọa độ của kho chuẩn bị chiến đấu loại . Tọa độ trong tay bọn họ giống nhau. Đó thực là những kho chuẩn bị chiến đấu loại chuẩn bị cho lúc khẩn cấp, to cũng rất bí mật, giấu ở những nơi người ngoài ngờ tới được.

      *Hang-gliding: môn thể thao bay lượn bằng cách bám vào cái khung như chiếc diều và dùng chân tay điều khiển nó.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    3. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 241: Có máy bay là đủ

      Có kho vũ khí chiến đấu có máy bay, có cái chỉ có vài khẩu súng. Như Tô Tô tưởng tượng, bên trong có những thùng tên lửa hoặc các loại vũ khí, những cái đó có, nhưng những thứ đó thể bị đám người Diệp Dục giữ được.

      Quốc gia để bộ đội đặc công biết về nguồn vũ khí quân khổng lồ như thế. binh sĩ đặc công là vũ khí hình người, đội đặc công nắm giữ nguồn vũ khí lớn như thế nghĩ thôi cũng thấy dẫn đến bao nhiêu nỗi lo lắng cho xã hội?!

      Diệp Dục an ủi Tô Tô xong, chờ Tô Tô ngủ liền đứng dậy ra ngoài. Sau khi điểm danh vài người, theo tọa độ trong tay tìm máy bay. Đến sáng sớm ngày hôm sau, khi Tô Tô tỉnh dậy, mấy người nhóm Diệp Dục lái máy bay về, đỗ ở bãi để xe bên ngoài sơn trang Bát Phương.

      Dường như bất kể chuyện gì, chỉ cần có Diệp Dục ở đây, dù là chuyện Tô Tô mắt nhắm mắt mở cũng có thể trở nên đơn giản đến lạ.

      ưỡn bụng bầu, xem vòng quanh chiếc máy bay vận tải cỡ màu xanh bộ đội, nhóm người Hộ Pháp đứng trước cửa lên máy bay vận tải, phía dưới là từng bó từng bó đồ tác chiến. Mấy người Thư Sinh và Thầy Bói đổi sang bộ đồ rằn ri sa mạc mới toanh, có người còn mặc áo giáp chiến thuật, Diệp Dục trang bị đồ sạc, súng và lựu đạn lên áo giáp chiến thuật.

      quay đầu, vừa hay đối diện với Tô Tô. Đường nét khuôn mặt sắc nét như tạc, đôi mắt chợt bừng sáng, bùng lên ngọn lửa nhìn Tô Tô cười, dưới cằm lộ ra vết rớm máu.

      “Lại bị thương rồi?”

      Tô Tô cau mày, chống eo về phía Diệp Dục, đưa tay lên chạm vào vết máu cằm Diệp Dục. ngẩng đầu lên, tránh tay Tô Tô, cau mày :

      “Đừng chạm vào, còn chảy máu. Lát nữa em lại phải rửa tay.”

      “…”

      im lặng thu ngón tay về, nhìn Diệp Dục, cảm giác xót xa dâng lên trong lòng. cười, biết nên gì, bản thân cũng nhìn quen cảnh máu tanh rồi, gì mà phải rửa chứ?

      Diệp Dục đưa ngón tay thô ráp nhéo mặt Tô Tô, cảm thấy da Tô Tô mềm mại, sờ thích. Rồi lại nghĩ tay mình toàn là bùn đất, liền thu tay lại, quay đầu nhìn khoảng trống lớn trong khoang máy bay, với Tô Tô:

      “Xem thu xếp trước , mai tôi lại đến tọa độ khác…”

      cần!” Tô Tô ngắt lời Diệp Dục, ánh mắt quét qua vết thương cằm Diệp Dục, vừa đúng lúc có giọt máu rơi xuống, đưa tay đón lấy, nắm trong lòng bàn tay mà cảm thấy nóng bỏng khác lạ. Tô Tô lắc đầu, giọng , “Có máy bay là đủ rồi, tốt lắm rồi! Tôi… ý tôi là… đúng rồi, để tôi bôi thuốc cho .”

      Tô Tô biết mình phải gì, cũng biết giờ mình nghĩ gì nữa. Giờ mang thai, đầu óc đủ xài, có rất nhiều chuyện nhớ nhớ quên quên, dù có nhớ ra cũng kịp bắt lấy.

      quay người, lôi tay Diệp Dục kéo về phía sơn trang Bát Phương. Nhóm Hộ Pháp bên cạnh mặc xong áo giáp chiến thuật, đội mũ cùng nhau huýt sáo, bộ dạng cợt nhả.

      Diệp Dục bị Tô Tô kéo phía sau, tay còn lại vẫn cầm chiếc mũ giáp màu rằn ri sa mạc. quay lại nhìn đám Hộ Pháp vẻ đe dọa, gật đầu ra hiệu trở về xử lý bọn họ.

      Mấy người Hộ Pháp thấy thế bèn làm thế tay “khinh bỉ” với Diệp Dục, tất cả còn đưa tay ra ngoắc ngoắc Diệp Dục, ý là: Ngon giờ xông lên ?!

      Diệp Dục bây giờ xông lên được, người đàn ông cứng cỏi như giờ trở nên yếu đuối, bị Tô Tô lôi vào trong khách sạn, vì thế có gan lên xử mấy người Hộ Pháp.

      vào sảnh khách sạn, Tô Tô để Diệp Dục ngồi ghế sofa bằng da, mấy người Lương Tiểu Kỳ đưa hộp thuốc đến. còn lục trong hộp thuốc tìm tăm bông, Diệp Dục cầm lọ thuốc sát trùng, đổ ra lòng bàn tay rồi bôi thẳng lên phần cằm.

      Tô Tô thấy thế, thở dài, cầm miếng bông băng sát trùng cẩn thận lau những giọt thuốc sát trùng xuống, dặn dò: “Các đưa đồ cho Sở Hiên và Tạ Hào Thế phải thương lượng chuyện tiền bạc. Những thứ đồ này phải cho , họ phải dùng tinh hạch mua.”

      lúc sau, Tô Tô suy nghĩ cảm thấy chuyện này quan trọng như thế lại dặn thêm, “Tính mạng của mình là quan trọng nhất, cẩn thận chút, thận trọng chút. Cuộc giao dịch này làm được làm, được . Đừng có ngu ngốc giống lũ thổ phỉ, cứ nhất nhất phải đọ sức với người khác… Thôi bỏ , làm được chuyện này đâu, đưa Bì lên theo, để ấy chuyện với Tạ Hào Thế và Sở Hiên, tôi…”

      Tô Tô còn chưa xong, Diệp Dục nghiêng người, ngậm cánh môi càm ràm ngơi, cười cách lưu manh, “Trước đây em mãi chịu với mấy câu, hôm nay em uống nhầm thuốc rồi? Càm ràm hệt mẹ chồng ấy.”

      ngậm miệng lại, rũ mắt xuống, mặt hơi nóng lên, được câu nào.

      Dáng vẻ vô cùng hiền lành, giống với Tô Tô ương ngạnh, kiêu căng, hay lời châm chọc trước đây chút nào hết!

      Ánh nắng sớm mai chiếu qua cửa sổ vào phòng, có phần hơi khô nóng. Mảnh sân bên ngoài, Tẩm Nguyệt và Chu Hiểu Lâm ôm lũ trẻ dạo, thấy Tô Tô và Diệp Dục hôn nhau liền đỏ mặt cười trộm, rẽ vào đường khác, làm phiền hai người nữa.

      Ai nấy đều bận rộn, tới tận sau bữa cơm trưa Bì bảo người chuẩn gà đông lạnh trong kho đông lạnh lên, khó khăn lắm mới chất được nửa khoang máy bay của máy bay vận tải. Nhóm cùng nhóm Diệp Dục, cùng ngồi máy bay vận tải cỡ đến khu an toàn, bàn chuyện buôn bán với Sở Hiên và Tạ Hào Thế bị vây trong biển giòi.

      Lính của Tạ Hào Thế ít hơn phía Sở Hiên nhiều, nhưng và Sở Hiên có chung hoàn cảnh là bị vây trong biển giòi, ra ngoài được. Hai trăm năm mươi dị năng giả trong tay Sở Hiên muốn đánh từ trong ra cũng được nhưng chỗ cách thôn Bát Phương của Tô Tô xa nhất. Nếu xuyên qua ba khu an toàn của Tạ Hào Thế, Lý Oánh và Lã Ấn, tới lúc đó cũng biết phải đấu thêm mấy trận, nên đối với Sở Hiên mà , thực cần thiết phải liều mình ra ngoài.

      Gà đông lạnh của Diệp Dục và Bì đem theo dù nhiều, nhưng xuất của máy bay vận tải cũng đem lại lòng tin vô cùng lớn lao cho Sở Hiên và Tạ Hào Thế. Đúng như những gì Tô Tô dự tính, họ bị vây trong biển giòi, gì nhiều bằng tinh hạch. Dù Bì có ra giá cân gà đông lạnh cao tới đâu nữa chỉ cần Diệp Dục khẳng định đưa hàng tới, Sở Hiên và Tạ Hào Thế đều đồng ý ngay.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    4. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 242: Chỉ sợ khó sinh

      Đương nhiên, Sở Hiên và Tạ Hào Thế đều có ý muốn nhét thêm mấy người vào máy bay vận tải, muốn nhờ Diệp Dục và Bì đưa những người “khá quan trọng” với họ về khu an toàn trước. Nhưng chiếc máy bay vận tải này to lắm, chẳng chở được mấy người.

      Chở người là chiếm chỗ, chỗ đó trong lời của Bì phải tốn khoản tiền lớn để mua. đắt đến mức trăm nghìn tinh hạch, nhưng cũng phải đến tám mươi nghìn tinh hạch phổ thông. Bởi vì với tình hình nay mà , trừ khi người của Sở Hiên và Tạ Hào Thế liều chết đưa người sống sót ra khỏi vòng vây của biển giòi, nếu con đường duy nhất chỉ là chiếc máy bay vận tải quân đội cỡ này thôi.

      Ở khu an toàn tình cảnh nước sôi lửa bỏng, Bì và Diệp Dục được Tô Tô cử kiếm được món tiền lớn. Trong sơn trang Bát Phương cách đó khá xa, sau bữa trưa có phần yên tĩnh. Tô Tô, mười đứa trẻ sơ sinh, phụ nữ mang thai và người già đều ngủ trưa cả rồi. bóng người đứng đằng sau căn biệt thự nào đó ở thôn Bát Phương, lẻn vào vườn trồng rau. quanh quẩn ở vườn rau lúc, sau đó nhân dịp mấy binh sĩ đào mương trở về biệt thự của mình nghỉ ngơi, cúi người để đồ gì đó ở vườn rau.

      lát sau, bóng người đó lảo đảo trở về biệt thự mình ở, với người ngồi trong phòng khách, “Theo dõi mấy ngày, sơn trang Bát Phương đó khó thâm nhập lắm. Đừng nhìn bề ngoài có vẻ an ổn, thực ra người của Diệp Dục biết đứng ở góc nào canh gác, những người phận thể vào được.”

      “Thế phải làm sao?” Người ngồi trong phòng khách khuôn mặt bóng mỡ, tay cầm con gà gặm dở, đây là chỉ tiêu của những người đào mương của thôn Bát Phương, mỗi ngày nhất định phải có con gà nướng, “Tôi nghĩ những ngày tháng ở thôn Bát Phương rất tốt, chúng ta nhất định phải nghe lời sĩ quan chỉ huy, gây bạo động trước ngày Tô Tô sinh sao?”

      “Nếu cậu định làm cu li ở thôn Bát Phương cả đời sao?” xong, người đàn ông lúc trước quanh quẩn trong vườn rau cười lạnh, lấy chiếc hộp sắt trong túi quần của mình, đưa cho người đàn ông ăn thịt gà, dặn dò, “Tôi cho giòi vào vườn rau rồi. Cậu nghĩ cách thả lũ giòi đó ra, chú ý đừng để chúng bị gà ăn nữa.”

      “Gà trong thôn Bát Phương khó xử lắm!”

      Người đàn ông ăn gà nướng, đưa tay nhận chiếc hộp sắt, phàn nàn mấy câu rồi lại gặm thịt gà. Vì dị năng của sĩ quan chỉ huy Lã Ấn là thao túng động vật, nên sĩ quan chỉ huy dặn dò hai người họ mai phục vào thôn Bát Phương, để họ thả mấy con giòi vào thôn. Đợi đến ngày Tô Tô sinh, giòi trong thôn Bát Phương cũng có thể nhiều như trong khu an toàn.

      Đến lúc đó Lã Ấn cũng nghĩ xong cách thoát khỏi biển giỏi, cũng lợi dụng biển giòi để cản trở nhóm Diệp Dục, bắt được con của Tô Tô.

      Ý tưởng rất hay ho, nhưng lại phũ phàng. Lấy ví dụ đơn giản, mấy ngày trước hai người họ thả ít giòi ra, nhưng lần nào cũng thế, đám giòi chưa kịp lớn bị mấy con gà biết nhảy từ đâu ra ăn mất…

      Thời gian trôi qua từng giờ từng phút, trong sơn trang Bát Phương, Tô Tô nằm nghiêng giường, mơ màng nghĩ đến mấy vấn đề mà ngủ mất. Nhưng lúc sắp vào giấc, lại bị cái bụng bầu lớn của mình làm cho tỉnh lại. cau mày, cảm thấy hít thở khó khăn, đành ngồi dậy dựa vào gối, gục đầu thiu thiu ngủ.

      Đột nhiên, trong sơn trang Bát Phương yên tĩnh, vang lên tiếng hét lớn của người đàn ông, “Người đâu, người đâu, chủ nhà chúng tôi sắp sinh rồi, Tô Tô!!! Tô Tô!!! Bác sĩ đâu rồi???”

      Tô Tô bừng tỉnh, ngẩng cái đầu cúi gục xuống, kéo tấm chăn mỏng đắp hờ bụng, ưỡn cái bụng bầu bảy tháng ra ngoài. Trạc Thế Giai ở cùng phòng với cũng vừa ngủ trưa ra, sau Tô Tô, vừa mở cửa vừa khoác áo blouse trắng.

      “Ai sắp sinh?”

      Trạc Thế Giai còn chưa tỉnh ngủ, nhưng bản năng nghề nghiệp mách bảo liền nhanh chóng chạy theo Tô Tô xuống cầu thang. Quân Tửu cũng mặc blouse trắng rảo bước chạy như bay theo sau ấy, trong tay Quân Tửu còn cầm hộp sơ cứu, giải thích:

      “Kiều Tư ở dưới sơn trang Bát Phương, người vừa hét là vệ sĩ Cát Bát Thiên của ấy.”

      “Kiều Tư?!” Trạc Thế Giai dừng lại, nghiêng đầu nhìn Quân Tửu, Quân Tửu tập trung nhóm y tá lại. Trạc Thế Giai gật đầu, rồi chạy về phía Cát Bát Thiên chạy tới cầu cứu, bình tĩnh dặn dò, “ phải hoảng hốt, cậu cứ về bảo người của cậu đưa Kiều Tư tới phòng khám ở cửa thôn .”

      “Chuyện này…” Cát Bát Thiên đứng trước mặt Trạc Thế Giai, mồ hôi lấm tấm trán. Khuôn mặt bình tĩnh của giờ có phần hoảng loạn và hoang mang, “ chủ… chủ của chúng tôi ! là điều kiện ở đó tốt!!! ấy ấy bảo chúng tôi mau lên, là chỉ sợ khó sinh!!!”

      “Vớ vẩn!” Trạc Thế Giai nghe xong liền lên giọng trách mắng Cát Bát Thiên, “Phụ nữ sinh con, các tưởng dạng chân ra là đẻ luôn được chắc? Khó sinh?! Khó sinh mà còn đến phòng khám, bắt chúng tôi chuyển thiết bị phẫu thuật đến sao???”

      Khó sinh phải làm phẫu thuật! Bàn phẫu thuật to thế, còn cả dụng cụ phẫu thuật nữa, chẳng lẽ phải chuyển đến chỗ Kiều Tư?

      Thực ra, với kỹ thuật của Trạc Thế Giai, muốn đỡ đẻ, hoặc làm phẫu thuật rạch bụng cũng có vấn đề gì, nhưng Kiều Tư ta muốn đến phòng khám vì chê điều kiện ở đó tốt. Trạc Thế Giai có thiết bị phẫu thuật, đến chỗ ở Kiều Tư cứ thế rạch bụng ta, chắc gì chỗ ở của ta tốt.

      Kiều Tư sợ cả mình và đứa trẻ nhiễm bệnh sao?!

      Cát Bát Thiên đứng đối diện với Trạc Thế Giai nghe thấy thế, cảm thấy cũng có lý, liền vội vàng quay về, ba chân bốn cẳng chạy đến chỗ Kiều Tư ở dưới sơn trang Bát Phương. Chuyện liên quan đến mạng người, cẩn thận là hai mạng, Kiều Tư lại sợ mình khó sinh, lúc này phải lúc để cho Kiều Tư giở tính xấu ra. Dù có phải vác , ta cũng phải vác Kiều Tư đến phòng khám!

      Sau khi Cát Bát Thiên , nhóm người Trạc Thế Giai cũng chạy lái xe đến khu an toàn, định chuẩn bị dụng cụ phẫu thuật để khám cho Kiều Tư.

      Còn Tô Tô, với tình hình nay của , ngủ được nhưng lại buồn ngủ, hai chân có dấu bị phù, vì thế tâm trạng tốt lắm. lên tầng nữa, ngồi lên sofa trong phòng khách, nhắm mắt, gà gật ngủ.

      Chỉ khoảng tiếng sau, Trạc Thế Giai và Lương Tiểu Kỳ lái xe về. Tô Tô vốn ngủ sâu giấc nghe thấy tiếng xe liền mở choàng mắt, cau mày, đợi Trạc Thế Giai và Lương Tiểu Kỳ vào phòng khách bèn hỏi:

      “Nhanh thế mà làm phẫu thuật xong rồi sao?”
      ParvartyHale205 thích bài này.

    5. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 243: Để ta có thể thuận lợi sinh con

      “Làm phẫu thuật quần què gì cơ?!”

      Lương Tiểu Kỳ mặc áo y tá, vẻ mặt tức giận. Vốn là bị Kiều Tư dọa sợ đến mức phải trang bị “vũ trang”, kết quả là quay về đầy vẻ tụt hứng. chủ động đến ngồi xuống sofa đối diện với Tô Tô, tức giận :

      “Cái Kiều Tư đó đúng là quen thói tiểu thư, đau chút cũng chịu được. Chỉ là co thắt tử cung bình thường trước khi sinh, cơn gò cũng chưa có quy luật, thế mà mình khó sinh, làm bọn tôi thể phẫu thuật được!”

      Tóc mai bên má của Trạc Thế Giai dính mồ hôi, nghe lời của Lương Tiểu Kỳ, khuôn mặt đầy bất lực và mệt mỏi, có vẻ như bị Kiều Tư hành hạ ít. Đến cả áo blouse còn chưa kịp cởi, ngồi xuống sofa, nghiêng đầu với Tô Tô:

      “Ở thời buổi này, phụ nữ mang thai có thể sinh thường cố gắng mà sinh thường. Ngoài việc bị đau đớn lúc sinh ra sinh thường rất có lợi cho bà mẹ và đứa trẻ, còn giảm phần trăm bị viêm nhiễm do phẫu thuật. Kiều Tư đó nên chịu đau đớn chút, ràng là có đủ điều kiện sinh thường được nhưng cứ bắt tôi mổ!”

      “Sau khi mổ xong còn bị đau nữa. Giờ thuốc mê của chúng ta rất hiếm, trừ ta phải chịu đau ra, làm gì có nhiều thuốc tê và thiết bị để giảm đau cho ta chứ? Còn bắt bọn tôi phải rạch đẹp đẹp chút, cứ liên tục đưa ra cầu này cầu kia, đúng là…!!!”

      Lương Tiểu Kỳ thuận mắt kiểu chảnh chọe như Kiều Tư, chắc chắn trước mặt thế phải chịu khổ chịu cực, đến đau đẻ cũng muốn chịu. ta hoàn toàn chịu nghe lời bác sĩ y tá, nếu phải tám vệ sĩ của Kiều Tư vác ta đến phòng khác, ta còn giận dỗi, sống chết chịu đến “phòng khám nhà quê”.

      Mà vừa rồi, Trạc Thế Giai và Quân Tửu kiểm tra cẩn thận, tình trạng xương chậu và vị trí thai của Kiều Tư đều vô cùng phù hợp với điều kiện sinh thường, thế nên mặc kệ Kiều Tư khóc lóc đe dọa thế nào, Trạc Thế Giai và Lương Tiểu Kỳ vẫn quay về khách sạn, chăm sóc Tô Tô và mười đứa trẻ, chỉ để lại mấy người Quân Tửu, Ngô Đao và Lý Minh chăm nom Kiều Tư, để ta có thể thuận lợi sinh con.

      ta sinh xong, bảo Sở Hiên mau mau đón người ,” Tô Tô nghe thấy thế, với qua cửa kính vào trong, “Chỗ nông thôn này, cũng thực phải nơi dành cho tiểu thư, các cử người liên lạc với Sở Hiên, nếu còn tới đón người và thanh toán sinh hoạt phí của Kiều Tư đừng trách tôi bắt ra làm ruộng!”

      Diệp Dục và mấy đồng đội theo sau vừa mới trở về từ chỗ Sở Hiên và Tạ Hào Thế, mới xuống máy bay chưa bao lâu, tai vẫn còn ong ong, chợt nghe thấy Tô Tô thế ai nấy đều hoang mang hiểu chuyện gì xảy ra. Bì vào sau nhóm lính đặc công, tay cầm hai chiếc vali, nách còn kẹp quyển sổ. tới trước mặt Tô Tô để vali xuống, đưa quyển sổ kẹp ở nách cho Tô Tô, ngồi xuống ghế sofa đối diện rồi :

      “Thanh toán xong sinh hoạt phí của Kiều Tư rồi.”

      rồi Bì chỉ vào hai vali da vừa mới xách về, “Bên trong toàn bộ là tinh hạch mà Tạ Hào Thế và Sở Hiên đưa, họ chúng ta cứ kiểm tra lượt, thừa ghi sổ, thiếu bù sau, Sở Hiên còn đặc biệt dặn dò bảo chúng ta cứ thanh toán trước khoản nợ của Kiều Tư và vệ sĩ của ấy.”

      “Ồ, ra là thế!”

      Tô Tô nhìn hai vali da, vừa rồi thấy Bì xách có vẻ rất nặng, ước chừng tinh hạch bên trong cũng đầy ắp. Vì thế liền thở dài, nghĩ tới tình hình nay của Sở Hiên rất ổn. Dù Sở Hiên có đón Kiều Tư về, chỉ e ta cũng muốn .

      Vậy đành để Kiều Tư làm ruộng thôi! Bất kể Sở Hiên thanh toán sinh hoạt phí của ta chưa, vì muốn tốt cho Kiều Tư, để ta trải nghiệm cuộc sống “nông thôn”, vừa hay hiểu thêm về nỗi khổ của con người thời mạt thế.

      Tô Tô thầm tính trong lòng, Diệp Dục về phía , Bì gọi thêm hai người em, mở vali da bắt đầu tính số tinh hạch. định đem toàn bộ số tinh hạch này cho Diệp Dục, Tô Tô và những dị năng giả trong thôn Bát Phương.

      Theo ý của Bì, giờ trong thôn Bát Phương chưa có hệ thống kinh doanh, người thường dùng tới tinh hạch, dùng hết lại chia tinh hạch cho người thường. Nếu thực chia tinh hạch cho mỗi người thường bọn họ có kiếm nhiều hơn nữa cũng đủ để chia. Nếu sau này, xã hội phát triển lại, những người tham gia xây dựng thôn Bát Phương muốn rời , họ có thể tới chỗ lĩnh khoản tinh hạch để sử dụng ở khu an toàn.

      Cho nên tất cả tinh hạch nay thôn Bát Phương kiếm được đều đưa cho các dị năng giả, chỉ những người như Tô Tô và Diệp Dục, còn cả những dị năng giả nhàn tản, chỉ cần đến chỗ Bì đăng ký, nhận việc, đều có tinh hạch. Tinh hạch phát cho dị năng giả để họ có thể bổ sung dị năng, đây cũng là kiểu đầu tư của thôn Bát Phương với các dị năng giả.

      Các dị năng giả đương nhiên ý kiến gì với cách làm này của Bì, chỉ có số ít người thường có ý kiến, nhưng đại đa số cảm thấy chỉ cần có đủ ăn, có nơi an toàn để ngủ là được rồi. Phát tinh hạch cho họ, họ cũng có chỗ dùng.

      Bì tính công mấy ngày làm việc ở thôn Bát Phương của họ, mỗi người 50 tinh hạch tiền đền bù ngày. Cũng bởi cách làm đó mà những người muốn ở lại thôn Bát Phương, sau khi lĩnh tiền liền nỡ nữa.

      Chuyến bay vào biển giòi lần này trở về, kiếm được khá nhiều tinh hạch. Bì và mấy tên du côn ngồi đếm tinh hạch ở phòng khách.

      Diệp Dục và mấy người em liền thu xếp đồ ăn, ăn xong nghỉ ngơi. Nghỉ ngơi xong bèn làm nhiệm vụ giết gà. Tô Tô tỉnh dậy, ra ngoài dạo với Trạc Thế Giai và Lương Tiểu Kỳ.

      lát sau, có người đàn ông mặc quân phục, được du côn dẫn vào đưa cho Tô Tô bức thư.

      Bức thư của Lý Oánh viết, trong thư kể lại tường tận trong tay Lã Ấn có bao nhiêu dị năng giả, bao nhiêu con tin, giọng điệu chân thành.

      Tô Tô đọc xong, liền phát ra Tạ Thanh Diễn và mẹ Tạ nay đều trong tay Lã Ấn. Theo phân tích của Lý Oánh, Tạ Hào Thế bị vây trong biển giòi, mà sử dụng lực công phá mạnh mẽ của dị năng giả hệ lôi điện để xông ra khỏi vòng vây, là bởi Tạ Hào Thế chưa tới cảnh giới liều mạng, hai là trong tay Lã Ấn còn có Tạ Thanh Diễn và mẹ Tạ.

      Chuyện này nực cười, biết lúc đầu mẹ Tạ tự mình dâng lên cửa có đoán được mọi chuyện phát triển thế này ? người phụ nữ chuẩn mực như bà ấy rốt cục có hiểu rằng, ý nghĩ sai lúc đầu liên lụy tới Tạ Hào Thế đến tận bây giờ.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :