1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 234: Phong bì

      Nhóm vệ sĩ hoàn toàn nhúc nhích. Bọn họ nhúc nhích, Tô Tô vẫn tức giận xông về phía Kiều Tư làm bộ đáng thương, quát:

      “Cút! mang người của cút khỏi thôn Bát Phương nay lập tức, cút về chỗ Sở Hiên! Ban đầu tôi thấy sắp sinh, nghĩ cho ở chỗ này hai ba ngày cũng được, nào ngờ lại biết điều, khóc tang cha à? Phiền chết được, có cút ngay ? cút để tôi cầm chổi đuổi phải ???”

      đời này có loại người, ràng là bọn họ đòi hỏi quá đáng trước, bị người ta từ chối lại ra vẻ mình bị bắt nạt, bộ dạng nhu nhược nơi nương tựa để được người đời thương xót, làm cho người ta cảm thấy tất cả đều là lỗi của Tô Tô, là Tô Tô đúng ỷ thế hiếp người.

      , Tô Tô rất căm hận loại người này, vốn dĩ bầu Tiểu Ái to rồi, tâm tình được ổn định. Lúc này nghe Kiều Tư khóc huhu, chẳng khác nào tiếng vo ve của ruồi nhặng, làm Tô Tô đau đầu.

      quát Kiều Tư xong, quay người tìm chổi .

      Kiều Tư càng khóc to hơn, vừa khóc vừa kéo tay áo của vệ sĩ như vừa chịu đối đãi kinh khủng nào đó, sau đó ta trốn sau lưng vệ sĩ, đau lòng :

      “Tôi, tôi chưa gì cả, tôi… ở đây đáng sợ quá! Chúng ta mau thôi, hu hu hu, ơi, ở đâu? Bao giờ mới tới đón em?”

      ta giống như người làm từ nước, lúc đầu còn cao ngạo, diễu võ giương oai bắt đám trẻ nhường chỗ cho ta. Có lẽ tính khí của Tô Tô tốt lắm, Kiều Tư liền suy sụp, khóc rấm rứt ngừng. ta khóc đỏ cả mắt, nấp sau lưng dị năng giả, dáng vẻ sợ hãi.

      Có vẻ đám vệ sĩ nhìn thấy bộ dáng đó của Kiều Tư nhiều, miễn dịch rồi, im lặng cầm đồ đưa Kiều Tư , chỉ để lại tên vệ sĩ đứng đó. Chờ tới khi Tô Tô tìm chổi trở về, liền chân thành cúi đầu xin lỗi:

      “Xin lỗi, chủ nhà chúng tôi là người từ phải lo nghĩ chuyện gì nên hiểu chuyện. Vô cùng xin lỗi vì gây phiền phức cho .”

      Tô Tô tay cầm chổi, tay chống nạnh, nhìn thái độ chân thành của vệ sĩ, cười gằn:

      “Tính tôi từ trước tới nay tốt rồi, có hơi hướng suy nghĩ thuận tôi sống, chống tôi chết. Nếu các nghe lời, ngoan ngoãn ở đó cho tôi đổi chỗ ở cho các cũng sao, nhưng chủ hiểu chuyện nhà các vừa nhìn biết là người thích gây , chừng sau này lại gì đó với cậu chủ nhà các về chỗ chúng tôi. Nếu các , chẳng lẽ muốn tôi lành làm gáo vỡ làm muôi, giết người diệt khẩu để tìm lối thoát bình yên sao?”

      Đại khái bị Kiều Tư biến thành con người độc ác, hành hạ người khác làm vui. Nghe Sở Hiên về thân phận bí , tôn quý vô cùng của Kiều Tư, Tô Tô cũng biết mình có thắng được bệ đỡ của Kiều Tư . Trước mắt là tình hình hôm nay, Kiều Tư ghi thù rồi, sau này mâu thuẫn càng nhiều hơn, nếu mau chóng đuổi cái miếng kẹo mạch nha này , chỉ sợ sau này lại thành đại họa.

      “Chuyện này…” Vệ sĩ có vẻ khó xử, cúi đầu, dè dặt, “Điều này xin yên tâm, cậu chủ nhà chúng tôi và cả nhà cậu chủ đều hiểu tính cách của chủ. Mọi người đều là người thấu tình đạt lý, nếu sau này chủ cố tình làm khó , cậu chủ tin lời phía của chủ.”

      Tô Tô nghiêng đầu, trong tay vẫn cầm chổi buông, dáng vẻ “Tôi cũng tin lời phía của ” nhìn tên vệ sĩ, vệ sĩ đó cúi gập người, lấy túi tinh hạch to ở vali bên cạnh chân mình, để vào trong lòng Bì đứng ở đằng sau Tô Tô, rồi cười với Tô Tô:

      “Chỗ tinh hạch này là quà bồi thường của chúng tôi, xin nhất định phải tin chúng tôi. Chỉ chờ đứa trẻ ra đời, chúng tôi đảm bảo liên lạc với Sở Hiên để ta đón chúng tôi . Chúng tôi gây phiền phức cho nữa.”

      Tô Tô gì nhìn tên vệ sĩ, trong lòng thầm cân nhắc lời của tên vệ sĩ này có mấy phần đáng tin. Bì cầm tinh hạch trong tay, sờ tinh hạch trong túi, rồi tiến lên phía trước với Tô Tô:

      “Có ít tinh hạch cấp hai.”

      “Ừm.” Tô Tô đằng hắng cổ họng, liếc nhìn túi tinh hạch trong tay Bì, rồi lại đằng hắng cổ họng với tên vệ sĩ, hòa hoãn, “Nếu các lòng xin lỗi, vậy chuyện hôm nay coi như xong. Bảo Kiều Tư cứ đợi ở đó, được gây , được đến sơn trang Bát Phương nữa, …”

      “Đương nhiên, đương nhiên, chuyện hôm nay đảm bảo xảy ra nữa.”

      Tên vệ sĩ cúi rạp người, gật đầu liên tục, nhìn Tô Tô cuối cùng cũng thu lại cây chổi trong tay mới nặng nề thở hắt ra. vội vã chào tạm biệt rồi lùi ra khỏi sảnh lớn của khách sạn.

      Còn Tô Tô nghiêm mặt, ưỡn bụng, nhìn tên vệ sĩ cuối cùng cầm vali xa, lạnh lùng dặn dò cắn môi nhịn cười:

      “Ngày mai Sở Hiên tới, bảo mau khuyên người về . Có cho tôi chục nghìn tinh hạch phí ăn ở ngày, tôi cũng hầu nữa. Cái gì chứ? Thực cho rằng bỏ tiền ra người xung quanh đều là thuộc hạ của ta chắc?”

      “Được, ngày mai người đến mua đồ của họ tới, tôi với họ.”

      Bì gật đầu, tán thành cách xử lý này của Tô Tô. Dù gì Sở Hiên cũng rồi, thân phận của Kiều Tư bình thường, nếu sơn trang Bát Phương cứ cứng rắn đuổi người, khiến ít người mượn cớ, nên hôm nay Tô Tô ra vẻ, tạm thời giữ người lại. Ngày mai Sở Hiên đích thân dẫn người quay về, cũng tính là đuổi .

      Tính cách Tô Tô là thế này, cứng, mềm đều ăn, làm việc chỉ dựa vào cảm giác, thuận mắt giữ lại, hợp mắt đuổi được bao xa đuổi. tại với Tô Tô mà , Kiều Tư hợp mắt , nên xin lỗi, thể chơi với ta được!

      “À đúng rồi” Tô Tô đỡ eo, ném cây chổi trong tay, quay người nhìn Bì, “Vừa rồi Kiều Tư , nghe những binh lính đào mương xuất giòi, nhưng bị gà ăn mất, đó là chuyện gì?”

      “Chuyện này tôi chưa từng nghe đến”, Bì đưa túi tinh hạch trong tay cho Tô Tô, đây là “phong bì’ mà vệ sĩ của Kiều Tư tặng riêng cho , cần ghi sổ, nhún vai , “Chuyện trong mạt thế này sao mà đúng chuẩn được chứ? Những binh sĩ đó chắc là có mấy người bị ám ảnh với đám giòi ở khu an toàn nên chừng nhìn thấy giun lại bảo là giòi ấy chứ. Dù sao chuyện này có thương vong, nếu cần điều tra, phải hỏi đám gà mới được.”
      ParvartyHale205 thích bài này.

    2. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 235: thể ngăn cản điều xảy ra

      cũng đúng”, Tô Tô gật đầu, ôm túi tinh hạch trong lòng suy nghĩ chút, “Có điều chúng ta thể lờ được. Ban đầu khu an toàn cũng có vấn đề gì, cuối cùng đám giòi mới tấn công lần đầu, Lã Ấn suýt đỡ được.”

      ngừng lời chút, nghiêng đầu, “Tôi cảm thấy chúng ta vẫn phải đề phòng những chuyện chưa xảy ra. tìm mấy người điểm danh hàng ngày, nếu thiếu ai hay có bất kỳ điều gì bất thường đều phải để ý, đào sâu ba thước cũng phải khống chế đám giòi bọ này, để lại tai họa về sau.”

      Bây giờ lùm cây biến dị chưa chủ động tấn công được, đám Diệp Dục vẫn phải đem gà cho ăn hàng ngày sóng giòi xuất làm sao bọn họ chống lại được? Sợ rằng thôn Bát Phương lại trở thành khu an toàn Tương Thành thứ hai.

      Trước còn định bảo Diệp Dục khu an toàn bắt giòi về nuôi trong chiến hào để cho gà con ăn, nhưng nếu thôn Bát Phương có giòi biến dị vừa hợp ý Tô Tô. Đem chúng nuôi gà con, để gà con phá vườn rau cũng tốt.

      Tô Tô nghĩ chuyện khống chế giòi, còn vệ sĩ của Kiều Tư cũng ra khỏi sơn trang Bát Phương, đến bãi đỗ xe phía sau. Bảo mẫu Kiều Tư vẫn khóc trong xe, sốt ruột phất tay. Vệ sĩ dẫn bảo mẫu và Kiều Tư lên hai chiếc xe gần đó, lái về sơn trang.

      “Tôi… tôi… tôi…” Kiều Tư khóc đến đứt hơi, khiến người ta cảm thấy xót xa muốn che chở, nhìn người lái xe rồi quay đầu chỉ vào sơn trang Bát Phương như thể nơi đó toàn tội ác ma quỷ, nước mắt chan chứa, “Các cứ thế bỏ qua cho ta à?! Các thấy ta vừa bắt nạt tôi à?!”

      Vệ sĩ lái xe ngước mắt nhìn Kiều Tư qua gương chiếu hậu, chẳng chẳng rằng cứ thế tiếp tục lái xe.

      Dù trước mạt thế người này có cao quý hay thấp hèn thế nào sau mạt thế cũng nên quên bản thân trước đó, bằng bản thân dễ biết được mình là ai trong thế giới này, khiến người người căm hận.

      Tám vệ sĩ này dù tỏ vẻ nhường nhịn Kiều Tư vô cùng nhưng giờ là mạt thế, ai cũng có lòng riêng, làm gì có ai thể thành suy nghĩ của mình?!

      Tô Tô muốn xen vào chuyện Kiều Tư. chờ Sở Hiên sang gửi ngay tiểu thư chảnh chọe này về nhưng mấy ngày liền lại xuất . chỉ xuất , nhiều ngày rồi phe Tạ Hào Thế tới, những người tị nạn trong khu an toàn bắt đầu chạy ra ngoài. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, số người ngoài thôn Bát Phương lên tới hơn trăm.

      Tô Tô hỏi han cặn kẽ mới biết giờ chỉ các phe phái đánh nhau trong khu an toàn, mà tình hình còn căng thẳng hơn thế. Tình hình trong đó lên xuống thất thường, kiện đầu tiên là Tạ Hào Thế lôi kéo năm mươi người trong đội tiên phong dị năng cùng nhóm người thường khác cứu con tin và bỏ chạy.

      Sau đó Sở Hiên lại đưa bộ phận quan quân cùng hai trăm năm mươi dị năng giả đội tiên phong cùng mấy ngàn binh sĩ khác . Chỉ còn lại Vương Tử Kiều và Lý Oánh cùng sáu nghìn thuộc hạ của Lã Ấn. Có người phe Vương Tử Kiều và Lý Oánh cũng lục đục, chọn ra nghìn binh lính, dường như định lập hẳn thành đội riêng. Lã Ấn phải nghĩ cách khống chế tình hình để lòng người dao động, còn phải xử lý giòi bọ trong khu an toàn, vô cùng bận rộn.

      Những người sống sót thông minh chút hiểu rằng khu này có lẽ giữ được bao lâu nữa nên chạy theo Tạ Hào Thế và Sở Hiên. bộ phận khác định tiến về phía bắc, về khu an toàn Xuân thành, có người nơi đó ổn định hơn Tương thành nhiều. Vài người qua thôn Bát Phương lại thấy nơi này tốt nên chọn dừng chân tại đây.

      Chuyện đến mức còn cản nổi. Tô Tô nhiều ngày nghĩ đến việc đuổi Kiều Tư, mặc kệ ta lủi thủi sống ngoài khu dân cư của sơn trang Bát Phương.

      Trong số trăm người sống sót mới cũng có hai dị năng giả, cấp bậc cao lắm. muốn ở lại phải đào chiến hào ở thôn, đồng thời chỉ được ngày ba bữa, có tiền lương, có tinh hạch, tự lo quần áo và đồ dùng hàng ngày. Việc đào chiến hào rất vất vả vì ở đây điều kiện có hạn, có máy móc hỗ trợ.

      Vì vậy, hơn nửa bọn họ lại ra , bao gồm cả mấy dị năng giả kia. Còn lại gần năm mươi người cứ thế gia nhập vào đội lao động.

      Người càng nhiều khẩu phần ăn càng tăng. Mười tám người trong đội Diệp Dục, trừ bốn người quan sát khu an toàn những người còn lại ngày nào cũng giết gà làm đồ ăn, giết gà cho cây ăn, khó khăn lắm vườn rau thôn Bát Phương mới xanh tốt mượt mà chút.

      Khoảng giữa tháng sáu, bụng Tô Tô được bảy tháng. Thời tiết miền nam nóng nực, thế giới cũng bắt đầu qua thời kỳ “tụ tập sưởi ấm” cùng nhau. Thôn Bát Phương vẫn là thôn , nơi cao nhất là sơn trang Bát Phương. Dưới sơn trang Bát Phương có căn nhà kiến trúc cổ, bên trong là Kiều Tư mang thai chín tháng sắp sinh. ta ngày ngày suy nghĩ, mỗi lúc thêm muộn phiền.

      ra ta ở đây cũng quá cực khổ, ít ra tám dị năng giả ngày ngày quét tước nên căn nhà vẫn toát lên vẻ sang trọng. Có điều Kiều Tư cảm thấy ta bị bó buộc: nơi đây đủ lớn, đủ thoáng, điều kiện tốt. ta chưa từng sống ở nông thôn, giờ bước chân ra ngoài toàn bụi đất, ta cảm thấy mình quá khổ sở.

      Dị năng giả nấu cơm xong mang lên cho . ta ưỡn bụng ngồi lên ghế quý phi, thoa kem lên đôi bàn tay ngọc ngà rồi liếc mắt nhìn mâm cơm, ủ rũ hỏi:

      “Lại nữa, sao vẫn có thịt?!”

      Các vệ sĩ dị năng giả đứng sau nhìn nhau. Bọn họ chỉ có dị năng giả hệ mộc, đương nhiên chỉ có thể nuôi trồng rau củ, muốn ăn thịt phải đổi gà với bên Tô Tô, có điều hôm trước Kiều Tư khóc lóc xong lại nhất định đưa tinh hạch cho Tô Tô nữa nên đương nhiên bọn họ có thịt ăn.

      ăn, các người cho tôi ăn thịt tôi tuyệt thực!!!”

      Kiều Tư bĩu môi cái bát suýt rơi xuống đất. dị năng giả nhanh tay đỡ được, đưa cái bát cho ta rồi cung kính:

      chủ, chuyện ăn thịt dễ lo thôi. cứ ăn bữa cơm này , tối nay chắc chắn có thịt cho ăn."
      ParvartyHale205 thích bài này.

    3. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 236: Hành hạ

      Kiều Tư hề bị lay động, bắt đầu chọn đống lọ sơn móng tay đủ màu sắc bàn. Chúng đều là những nhãn hiệu cao cấp nổi tiếng thế giới. ta chọn lọ màu đỏ, bắt đầu đánh móng tay, dáng vẻ quan tâm đến người bên cạnh.

      Dị năng giả kia biết làm sao, giọng hơi nặng, lại , “ chủ, đói bụng được nhưng mà máu mủ của cậu chủ chúng tôi thể đói được. thẳng ra, đây là làm khó ai chứ? làm cho máu mủ của cậu chủ bị đói, phải cũng bị thiệt sao?”

      Đúng vậy, máu mủ của Cả…

      Kiều Tư đánh móng tay, gương mặt trái xoan bỗng lên hoảng hốt vì câu của dị năng giả kia. ta giơ bàn tay ngọc ngà lên, vuốt ve bụng sắp sinh của mình, trong lòng khỏi có chút oán hận, vẻ mặt cũng rất khó coi. ta lại nhớ đến, chính vì cái bụng này, bây giờ mình mới có thể nhận được mến của Cả như vậy, liền quay đầu hỏi:

      phải Cả đến đón chúng ta sao? Sao ấy vẫn chưa đến???”

      “Sắp đến rồi, cậu chủ đến Xuân Thành rồi!”

      “Các người có với Cả là tôi ở thôn Bát Phương gì đó, sống bằng chết ?”

      Kiều Tư lại khóc, hai giọt nước mắt long lanh rơi xuống, rơi chiếc cổ trắng ngần xinh đẹp của ta, trông cực kỳ đáng thương.

      Hai vệ sĩ đứng bên cạnh đưa mắt nhìn nhau, trong đáy mắt chán ghét vô cùng. Thực ra bọn họ muốn người họ có trang bị thiết bị truyền tin, nhưng bây giờ đều dùng được. Người duy nhất có thể liên hệ với cậu chủ chính là Sở Hiên, bởi vì Sở Hiên có thể sử dụng bộ đàm kỹ thuật số. Những thiết bị quân dụng này, đám vệ sĩ phải người của quân đội thể chạm vào được.

      Song Kiều Tư đâu quan tâm đến những chuyện đó. Bây giờ chuyện ta làm mỗi ngày phải là khóc là trang điểm ăn diện làm dáng, chính là hỏi Phương Thúc Ế đâu rồi. Có lẽ trong tư duy của ta, mạt thế vẫn giống với trước đây. Lái máy chiếc máy bay tư nhân, khoảng cách trời nam đất bắc chỉ là cái chớp mắt. Phương Thúc Ế xuất , chắc chắn là cần ta và đứa con trai trong bụng ta nữa.

      Mấy vệ sĩ kia là đàn ông trưởng thành, cũng hiểu tâm tư của phụ nữ. Bọn họ chỉ lo phụ trách chăm sóc tốt cho Kiều Tư và đứa bé trong bụng ta. Bọn họ biết cách xoa dịu những cảm xúc kia, cũng hiểu nổi. Bởi vì Kiều Tư làm mình làm mẩy với Tô Tô, cũng kiên quyết đến chỗ Tô Tô, để vị “thiên tài của Khoa phụ sản” khám thai cho.

      Mọi người chỉ cảm thấy đến tháng này, có lẽ Kiều Tư sắp sinh rồi, đám vệ sĩ nhắc ta mấy lần. Mỗi lần , ta đều tỏ ra ghét bỏ, chỉ “Thiên tài của Khoa phụ sản” cái gì chứ? ta chưa bao giờ khám bác sĩ trong nước, muốn đám vệ sĩ tìm cho ta bác sĩ khoa sản nước ngoài nổi tiếng nào đó!

      Trời ơi, người phụ nữ hành hạ tám người đàn ông trưởng thành đến mức có lúc họ thực muốn đâm đầu chết quách cho xong chuyện!

      Buổi tối, sau khi Kiều Tư làm ầm ĩ mấy lần nếu còn cho ta ăn mặn, ta cắt cổ tay tự tử, tám vệ sĩ kia đành phải cử người, mặt dày mày dạn leo lên sơn trang Bát Phương mua thịt gà.

      Lúc này, mọi người trong sơn trang Bát Phương ăn tối xong. Bởi vì người đào chiến hào ở đầu thôn quá nhiều, Diệp Dục chia nửa bộ đội đặc chủng làm nhiệm vụ canh gác luân phiên, bảo vệ những người khuân vác đào chiến hào, đồng thời giám sát cho họ gây rối.

      Vì vậy bây giờ chỗ nấu cơm của thôn Bát Phương có mười chín thanh niên được chia làm hai nhóm. Trong đó mười người phụ trách công việc nấu cơm tập thể và các món chế biến từ gà như gà quay, canh gà, gà rán…

      Chín người còn lại làm món xào cắt thái tỉ mỉ, phụ trách ăn uống của Tô Tô, mẹ Tô, các bác sĩ y tá, nhóm của Diệp Dục và nhóm của Bì.

      Cho nên đến lúc này, trừ những người làm nhiệm vụ, tất cả nhóm người ra từ khu biệt thự Quả Táo cơ bản đều ở trong khách sạn. Mà mấy ngày trước chuyện Kiều Tư đến đòi nhường chỗ của đám trẻ sơ sinh cho ta khiến mọi người đều ưa gì tên vệ sĩ kia. Khi ta đến trước mặt mặt Tô Tô, vẻ mặt mọi người đều như chờ xem kịch, tiếp lời, cũng thọc gậy bánh xe.

      Lúc này, Tô Tô ngồi ghế sofa ở đại sảnh, nhìn mẹ Tô đan áo len, cũng biết mẹ Tô kiếm đâu ra kim đan và len, muốn đan cho Tiểu Ái chiếc áo len. Tô Tô liền ở bên nhìn bà, chỉ cảm thấy sợi len thần kỳ kia bay lên bay xuống tay mẹ Tô nhanh chóng thành hàng thẳng lối. Chuyện này có phải quá thần kỳ ?

      Người vệ sĩ kia… cái người lần trước đưa túi to tinh hạch cho coi như là nhận lỗi, tên là gì ấy nhỉ? À, Cát Bát Thiên… ta đỏ bừng mặt, rất ngại ngùng đến, đứng trước mặt mọi người, đứng đối diện với Tô Tô.

      Tô Tô chỉ liếc nhìn rồi ta rồi lại nhìn động tác đan áo len của mẹ Tô. Lương Tiểu Kỳ liền ngồi lên chỗ tay vịn ghế sofa Tô Tô ngồi, vào tai :

      ta Kiều Tư muốn ăn thịt, cho nên muốn đến mua ít thịt đông lạnh.”

      “Mua thịt?”

      Tô Tô ngẩng đầu lên, mọi người cũng dồn ánh mắt lên mặt của Cát Bát Thiên, dường như cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên khi Kiều Tư lại muốn ăn thịt. Kiều Tư này ngoại trừ lần trước ta quay về sơn trang Bát Phương làm ầm ĩ trận, từ đó cũng quan hệ gì với mọi người. Hôm nay lại chịu vì thịt mà cúi đầu, cũng là kỳ tích.

      Tô Tô gật đầu, để tâm , “Thịt đông lạnh tám viên tinh hạch phổ thông cân, muốn mua mấy cân?”

      “Tám… mười cân!”

      Vốn dĩ Cát Bát Thiên muốn , chỉ tám viên tinh hạch cân ư. Còn rẻ hơn rất nhiều so với giá ở điểm giao dịch của khu an toàn. Sau đó lại cảm thấy câu này ổn, ta đổi thành mười cân thịt đông lạnh. Sau khi giao tinh hạch, thanh niên liền đến kho lạnh cân thịt gà đông lạnh cho ta.

      Dưới ánh đèn pha lê sáng rực, Cát Bát Thiên đứng trước mặt mọi người, tỏ ra hơi luống cuống. Lý Minh Chi – người khá lớn tuổi trong số năm y tá, rất thẳng thắn, chỉ vào ta:

      “Hôm đó tôi nhìn từ xa, thấy chủ của các có lẽ sinh trong vòng hai ngày. Tốt nhất các nên đưa ta đến trạm y tế ở đầu thôn khám .”

      “Vâng. Tôi hiểu!”

      Giờ sắp sinh rồi sao? Cát Bát Thiên hiểu nhưng ta cũng biết người tên là Lý Minh Chi chuyện với y tá. Nếu Lý Minh Chi là sắp sinh vậy khuyên Kiều Tư đến trạm y tế khám xem sao.

      Xách mười cân thịt gà đông lạnh, Cát Bát Thiên vừa cảm ơn quay về vừa nghĩ đến ác cảm của Kiều Tư với thôn Bát Phương và sơn trang Bát Phương này, đặc biệt là ác cảm với Tô Tô, ta liền cảm thấy đau đầu. Có lẽ Kiều Tư làm chủ của nhà họ Phương quen rồi. Tính cách ở đâu cũng cho mình là đại tiểu thư, e rằng mình sắp sinh cũng phải giở tính đại tiểu thư trước, bắt người khác phải cầu xin ta sinh con mới được.
      Parvarty thích bài này.

    4. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 237: Người quen cũ của Tô Tô

      Quả nhiên, sau khi Kiều Tư ăn được mấy miếng thịt gà, nghe thấy Cát Bát Thiên nhắc đến chuyện đường săn quay về, tình cờ gặp Lý Minh Chi, Lý Minh Chi bảo ta đến trạm y tế khám, chuẩn bị chờ sinh, Kiều Tư đập “bịch” đôi đũa trong tay lên mặt bàn, ưỡn bụng to đứng dậy, cao giọng :

      ! Tôi thèm đến trạm y tế ở cái thôn kia của bọn họ đâu. Môi trường kém như vậy còn bảo tôi sinh con ở đó. Tôi chết cũng . Bọn họ ước gì tôi đến đó sinh con, để cho tôi đầu tư cho cái trạm y tế rách nát của bọn họ chứ gì? Hừ, đừng có mơ!”

      là mạt thế rồi, nhóm người Tô Tô tự cung tự cấp, cần vũ khí đánh trận, cần tiêu tốn tinh hạch, cần cậu chủ nhà họ Phương đầu tư gì chứ?

      Trong lòng Cát Bát Thiên thấy Kiều Tư sai, nhưng cuối cùng gì, chỉ thu dọn đồ ăn Kiều Tư mới ăn mấy miếng, bê xuống dưới.

      dám với Kiều Tư đống thịt gà này được mua từ chỗ của Tô Tô, chỉ là do mình ra ngoài săn. làm vậy vì sợ Kiều Tư có thành kiến quá lớn với Tô Tô, chịu ăn gà của nhà Tô Tô khiến cho bản thân và đứa bé trong bụng chết đói. Như vậy, Cát Bát Thiên có lỗi với Nhà họ Phương, cũng rất có lỗi với tín nhiệm của cậu chủ Nhà họ Phương.

      Vì thế, cũng chỉ có thể để mặc Kiều Tư ngang ngạnh tùy hứng. Đám vệ sĩ cũng chỉ có thể mong cậu chủ nhà họ Phương mau chóng quay về, khuyên nhủ Kiều Tư sắp chuyển dạ này.

      Nhưng cậu chủ nhà họ Phương thần bí kia đến. Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi ăn cơm và phóng đầy nước vào két nước trong nhà kính trồng hoa tầng thượng xong, Tô Tô đứng ở chân tường rào của bãi đỗ xe, nhìn lùm cây biến dị mọc ra vài gốc cây. Lại có người khách nữa đến sơn trang Bát Phương.

      Người khách này cũng phải là ai khác, chính là người quen cũ của Tô Tô, Lý Oánh!

      Bây giờ chiến hào xung quanh thôn Bát Phương sắp đào được phần tư. Đất đào lên từ chiến hào được chất thành hàng tường rào đơn sơ. Cổng thôn cũng bị những dị năng giả hệ kim do Thầy Bói dẫn đầu, làm cổng sắt có kết cấu rất phức tạp. Lô cốt hai bên cửa thăng cấp đồ sộ hơn mấy ngày trước rất nhiều. Phía còn rộng đủ hai người cầm súng đứng canh gác.

      Vì vậy nếu như người từ bên ngoài đến thôn Bát Phương, bây giờ chỉ có thể đứng ngoài cổng, đợi người canh gác lô cốt thông báo bằng máy bộ đàm lên về các thông tin như người đến là ai, muốn tìm ai. Máy bộ đàm rất dễ tìm, là loại máy bộ đàm quân dụng kiểu dáng gọn, bền, tín hiệu tốt, dùng trong chiến đấu, do nhóm Diệp Dục cung cấp.

      Giờ thôn Bát Phương bé này có khách nào ngoài khách đến tìm Tô Tô. Tô Tô cũng rất phóng khoáng, nghe thấy Lý Oánh lại còn dám đến tìm , liền bảo người mở cổng sắt cho ta vào. muốn xem Lý Oánh này muốn làm gì?

      lâu gặp Lý Oánh, ta vẫn sống cực kỳ thoải mái, tóc xoăn gợn sóng, giống như được trang điểm tỉ mỉ, còn nhuộm màu đỏ đô quá sặc sỡ. ta vẫn mặc váy quân phục giống như nữ đặc vụ Quốc dân Đảng. Lý Oánh dẫn theo hai tên lính, được thanh niên dẫn đến khách sạn gặp Tô Tô. Xe của ta và những người khác xe bị chặn ngoài cổng sắt, được vào trong.

      Tô Tô vẫn ngồi ghế sofa ở đại sảnh khách sạn. Cái thai được hơn bảy tháng khiến muốn lại, cả ngày đều lười nhác, được hai bước thở ra hơi. Lúc này, Tô Tô nghiêng đầu, phơi nắng sớm, nheo mắt nhìn Lý Oánh, chỉ vào chiếc ghế sofa đối diện, :

      “Ngồi !”

      Lý Oánh liền ngồi lên ghế, đặt tất cả những đồ dùng trẻ sơ sinh cần lên bàn, mỉm cười chuyện thân mật với Tô Tô, “Tôi đem ít đồ dùng trẻ con cho . Hy vọng có thứ có thể dùng đến. Dạo này vẫn khỏe chứ? Bao giờ sinh?”

      “Sắp rồi!”

      Đổi dáng ngồi khác, Tô Tô nắm nắm tinh hạch to như hạt lựu, chơi đùa trong tay, căng mắt nhìn Lý Oánh, ràng có cảm giác mất kiên nhẫn, hỏi thẳng:

      “Tìm tôi làm gì? !”

      Nghe xong, Lý Oánh mỉm cười, mím đôi môi đỏ liếc nhìn xung quanh, phát khách sạn này, từ xuống dưới trừ thanh niên ra, chính là các y tá và thai phụ bế dỗ trẻ sơ sinh. ta nhếch môi cười :

      “Nghe mấy ngày nay chỗ lại có ít người sống sót đến.”

      “Ừ.”

      “Những người sống sót này đa số đều đến từ khu an toàn của Tương Thành đúng ?”

      “Hình như là thế!”

      “Bây giờ trong khu an toàn, người bỏ hết chỉ còn lại vài nghìn binh sĩ. Những người sống sót có khả năng chạy cũng chạy gần hết rồi.” Lý Oánh chậm rãi , thấy Tô Tô có cảm xúc gì, chỉ đưa tay chống bên trán, bộ dạng hứng thú lắm.

      Lý Oánh thấy thế lại , “Lã Ấn còn mấy ai có thể dùng. đoán xem, nếu như ta muốn phát triển lớn mạnh trở lại, dụ dỗ ai làm tay sai cho .”

      thẳng !”

      Tô Tô chống tay lên trán. Tay còn lại vuốt ve bụng mình, dưới chiếc váy bầu mỏng manh, bụng nổi mồn . Vuốt ve bụng lúc, tâm trạng của Tô Tô lúc này vẫn còn rất tốt.

      Vì thế, Lý Oánh liền tiếp, “Chỗ các cách khu an toàn rất gần. và đội của Diệp Dục đều là những dị năng giả cấp cao. Nếu như Lã Ấn muốn xây dựng lớn mạnh như xưa, chắc chắn cũng nhòm ngó chỗ bọn . Nghĩ mà xem, gần đây trong thôn này của các nhóm người đợi thời cơ hành động, chỉ đợi sinh mà thôi!”

      lại, ý mà Lý Oánh muốn biểu đạt chính là mặc dù khu an toàn kia của Lã Ấn bị Tạ Hào Thế và Sở Hiên mỗi người thâu tóm phần, nhưng thực lực của Lã Ấn vẫn còn. Cho dù cả khu an toàn đâu đâu cũng là giòi bọ, nhưng có thể có thực lực sinh sống ở nơi đầy giòi bọ như thế cũng thể khinh thường.

      Hơn nữa, Lý Oánh còn tiết lộ chuyện chính là Lã Ấn phái người trà trộn vào thôn Bát Phương của Tô Tô. Thời gian này, đám người đó núp trong số những người sống sót đến đây nương nhờ. Bọn họ chờ Tô Tô sinh con, chỉ đợi sinh xong, nghĩ cách cướp đứa con của Tô Tô và Diệp Dục đưa về tay Lã Ấn.

      Đến lúc đó, chỉ Tô Tô và Diệp Dục phải nghe lời Lã Ấn, mà cả thôn Bát Phương này cũng trở thành vật trong tay .

      Theo mạch suy nghĩ của Lý Oánh, Tô Tô chống tay lên đầu suy nghĩ lát, khó hiểu, “Theo như , trong đám người sống sót trong thôn của tôi có nội gián của Lã Ấn. Vậy hôm nay nghênh ngang chạy đến chỗ tôi, sợ Lã Ấn phát đến bắn tin sao?”

      “Xì…” Lý Oánh cười khinh bỉ tiếng, bộ dạng vô cùng xem thường cái tên Lã Ấn này. ta tựa lưng vào ghế sofa da dày dặn mềm mại, “Nếu hôm nay tôi dám đến, còn suy nghĩ muốn đóng kịch với Lã Ấn nữa.”
      ParvartyHale205 thích bài này.

    5. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 238: Tôi muốn hợp tác với

      “Cho nên ý của …?”

      Cuối cùng Tô Tô cũng nhìn thẳng vào Lý Oánh. Ban đầu, còn cho rằng Lý Oánh đến để nhờ vả mình, giờ ta lại vừa cười làm lành vừa tặng quà. Với tính cách luôn muốn vươn lên cao của Lý Oánh, rất có thể nhân lúc khu an toàn bị chia năm xẻ bảy, tại quay về phe của Tô Tô.

      Nhưng thấy vừa rồi Lý Oánh nhiều như vậy, dường như hề có ý muốn quay đầu lại. Điều này khiến cho Tô Tô nhìn Lý Oánh cũng vừa mắt hơn chút.

      “Tôi muốn hợp tác với , giết Lã Ấn!”

      Lý Oánh nhếch môi nở nụ cười tàn nhẫn. người muốn sống sót ở mạt thế, đồng thời trở thành người người khác, nhắc đến chuyện giết lãnh đạo trực tiếp của mình cách lạnh nhạt hời hợt như vậy, cũng chỉ có Lý Oánh mới có bản lĩnh này. Con người này, trời sinh phù hợp sinh tồn ở mạt thế, đủ tàn nhẫn, đủ tuyệt tình, cũng đủ độc ác.

      Tô Tô nhìn Lý Oánh, gì, đầu ngón tay khẽ xoa đường ngôi trán mình. Lý Oánh cụp mắt, kiên nhẫn chờ câu trả lời của Tô Tô, cũng nôn nóng thúc giục Tô Tô phải làm như thế nào. Qua lúc lâu sau, Lý Oánh mới nhàng, nhanh chậm :

      “Theo tình thế nay, giết Lã Ấn là chuyện có lợi cho cả và tôi. loại bỏ được mối đe dọa lớn, tôi cũng có thể lên chức, sao lại làm?”

      “Ồ... muốn lợi dụng tôi để thăng tiến!”

      Tô Tô ngồi ghế sofa, tựa lưng vào cửa sổ sát trần. Bên ngoài cửa sổ, ánh nắng mặt trời ngày càng gay gắt. Dáng vẻ bỗng nhiên hiểu ra, nhưng thực ra trong lòng sớm hiểu . Nhìn Lý Oánh bằng ánh mắt mỉa mai, Tô Tô cười tiếng rồi lại hỏi:

      “Vậy có kế hoạch gì để giết Lã Ấn rồi?”

      Tô Tô đương nhiên cho Lý Oánh nghe, bây giờ cả khu an toàn đều nằm trong giám sát và điều khiển của Diệp Dục. Nếu như muốn ra tay, con chim ưng kia của Lã Ấn chết mấy trăm lần cũng phải quá. Song, từ lần trước khi ra khỏi khu an toàn, Diệp Dục hạ lệnh bắn chết nó, Lã Ấn cũng có cảnh giác.

      Vì vậy, bây giờ con chim ưng kia bay thẳng về tổ đến bên cạnh ta mà lúc mệt nó tìm những nơi khác nhau để nghỉ ngơi. chỉ vậy, nếu như nó đói, xông thẳng xuống mặt ăn giòi luôn.

      Mấy ngày nay, trong khu an toàn cực kỳ ồn ào. Mặc dù Vương Tử Kiều, Lý Oánh bằng mặt bằng lòng với Lã Ấn, nhưng Lã Ấn vẫn là người còn giá trị. vẫn nắm giữ năm nghìn binh sĩ trong tay, hơn nữa người nào người nấy thân thể cường tráng, còn có mười mấy dị năng giả.

      Con chim ưng kia vẫn bay lượn bầu trời, nó có thể nhìn bao quát toàn bộ khu an toàn, Lã Ấn cũng có thể nhìn thấy. liền lợi dụng ưu thế quan sát, để cho binh lính thân cận của kiểm soát mấy khu phố. Trong mấy khu phố cũng có người sống sót sinh sống, thậm chí còn có mấy nhà kho Lã Ấn đoạt lấy ở trong đó, chắc tích trữ vài tháng cũng phải vấn đề gì khó khăn.

      Mấy khu phố này, Vương Tử Kiều và Lý Oánh có quyền vào trong. Điều này thể , bây giờ Lã Ấn sớm dựng lên phòng tuyến với Vương Tử Kiều và Lý Oánh. Mà trong tay Vương Tử Kiều và Lý Oánh chỉ có mấy nghìn người và hơn mười dị năng giả. Nhưng hai người này cũng thông minh, từ sau khi Sở Hiên chạy trốn, họ ậm ờ chiếm giữ điểm giao dịch. Đồ đạc trong điểm giao dịch cũng ít, vì thế bề ngoài họ vô cùng phối hợp với Lã Ấn, thực tế lại cảnh giác lẫn nhau, cùng sinh sống trong khu an toàn.

      Đương nhiên khu an toàn kia vốn dĩ cũng lớn, bị đào chỗ này miếng, khoét chỗ kia miếng, vùng rộng nhất khu an toàn chính là hai ba con phố kia. Rất nhiều nơi trước đây Lã Ấn mở rộng vào khu an toàn bây giờ đều trở thành địa bàn của giòi bọ. Chỗ có giòi bọ cũng có chỗ tốt, chính là có zombie. Zombie bị giòi bọ ăn hết rồi, đương nhiên có nữa.

      Tình thế nay là như vậy.

      Có điều Lã Ấn thấy thôn Bát Phương của Tô Tô vẫn còn tốt, mưu giải quyết Vương Tử Kiều và Lý Oánh – mối họa bên trong trước rồi mới nắm lấy Tô Tô và Diệp Dục, cuối cùng là giải quyết đám phản bội Tạ Hào Thế và Sở Hiên. Song Lý Oánh quyết định ra tay trước để chiếm lợi thế, hợp tác với Tô Tô, giết chết Lã Ấn, thuận tiện thu nạp năm nghìn binh sĩ của Lã Ấn và mười mấy dị năng giả kia.

      Dùng chiến lược “hợp tung liên hoành”* này tốt tốt nhưng từ sau khi con chim ưng của Lã Ấn bị người của Diệp Dục bắn phát, bị mất tích, rốt cuộc người ở đâu, ai tìm được.

      “Tôi biết ở đâu!” Lý Oánh cười lạnh tiếng, lấy ra tấm bản đồ. Bên có vẽ mấy khu phố, nét vẽ bằng bút màu đen có đánh dấu ba chấm đỏ. ta trải bản đồ lên bàn trước mặt Tô Tô, chỉ vào ba chấm đỏ đó.

      “Đây, đây và đây. Ba chỗ này chính là chỗ ấn náu của Lã Ấn. Song bên ngoài khu an toàn của ta toàn bộ đều là giòi, chúng ta vào được, cũng ra được.”

      Ba khu phố mà Lã Ấn chiếm đoạt trong đó có khu phố chính là khu biệt thự Quả Táo trước đây Tô Tô từng sống. Nơi đó chính là sào huyệt của giòi bọ, vừa vặn nằm giữa điểm giao dịch và Lã Ấn. Vì Lã Ấn chuyển vào sống, quân đoàn giòi bao vây tầng tầng lớp lớp bên ngoài khu phố sống.

      Những quân đoàn giòi kia dường như bị Lã Ấn khống chế cách có mục đích, hình thành vòng phòng vệ tự nhiên bên ngoài khu phố sống, lại dễ dàng vào. Mà bên trong mấy khu phố kia ngoài mấy nhà kho riêng của mình, trong tay còn nắm giữ những dị năng giả hệ mộc như Phi Phi và mấy dị năng giả hệ thủy, muốn tiếp tục sống sót lâu dài cũng phải là chuyện gì khó.

      Vì vậy, trừ khi Lý Oánh và Vương Tử Kiều huy động quân đội đến tận nơi, bằng họ thể tiếp xúc với Lã Ấn. Mà bây giờ, binh lính và đồ đạc của bọn họ đều thiếu, cách duy nhất có lợi cho bọn họ mà phải tổn thất người đến chỗ Lã Ấn chính là đến tìm kiếm hợp tác với Tô Tô.

      Ý của ta là hỏi mượn vài dị năng giả của Tô Tô, tốt nhất là đội của Diệp Dục, dẫn theo người của Vương Tử Kiều xông vào bên trong biển giòi, đánh thẳng đến ba chỗ ấn náu của Lã Ấn, giết chết !

      Như vậy, bên Lý Oánh cần tổn thất nhiều người, cũng có thể thắng Lã Ấn, đây quả là kế hay.

      Tô Tô nhịn được bật cười, nhìn gương mặt được trang điểm kỹ càng của ta, trong lòng cảm thấy mệt mỏi. Chuyện này ngoài mặt giống như lời Lý Oánh . hợp tác với ta giải quyết mối phiền phức lớn nhất là Lã Ấn có thể bảo vệ Tiểu Ái phải chịu bất kỳ tổn hại nào từ Lã Ấn. Nhưng chuyện này rất khó cân nhắc, suy nghĩ thấy mọi lợi ích đều thuộc về Lý Oánh.

      chuyện Diệp Dục đem người giúp người của Vương Tử Kiều mở đường. Lý Oánh – con người này có thể khiến người khác yên tâm được sao? Nếu như bất thình lình ta hợp tác với Lã Ấn, bắn lén nhóm Diệp Dục phát sau lưng Tô Tô có muốn khóc cũng được.

      Tô Tô suy nghĩ lát, cũng cho Lý Oánh câu trả lời chắc chắn, chỉ ngáp cái, “Chuyện này tôi thể quyết định thay bọn Diệp Dục được. Tôi hỏi ta, sau đó cho câu trả lời chính xác.”

      * Chiến lược hợp tung liên hoành là chiến dịch thời chiến quốc. Hợp tung là hợp các thế lực để chống lại thế lực lớn, liên hoành là dựa vào thế lực lớn để đàn áp thế lực hơn.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :