1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 229: Chế biến

      Nghe Trương An Toàn , Chu Hiểu Lâm và Tẩm Nguyệt đằng sau che miệng cười. liếc nhìn hai kia, hai người vội vàng rời . Tô Tô nghiêm túc :

      “Chế biến!”

      “Chế biến à?” Trương An Toàn thấy vẻ mặt khó hiểu của Tô Tô giải thích, “Thế này, thịt được bảo quản ổn lắm. Sắp tới trời nóng lên, xem có thể giúp chế biến gà thành thịt gà sấy khô … Chúng tôi có đông người lắm đấy!”

      “Ồ, ý tưởng của cũng hay đấy!”

      Tô Tô gật đầu. Đương nhiên có thể giúp sấy khô gà, giúp Trương An Toàn bảo quản, đồng thời việc chế biến món ăn thay đổi món, cứ luôn là gà nướng gà hầm hay gà hấp cách thủy mọi người cũng đỡ nhàm chán.

      Sau khi hai người thảo luận hợp tác việc chế biến gà xong, lát sau, Từ Thiếu Phong lại cầm túi tinh hạch lớn đến, đặt lên bàn như lần trước. Túi cũ là phí cơm ăn nước uống, túi này là phí mua thịt gà chỗ Tô Tô.

      Tô Tô gọi mẹ Tô và Bì cùng đến kiểm kê tinh hạch. Trong lúc đó, Bì sai mấy tên du côn đến nhà hàng để lấy thịt gà chất chật ních trong kho đông lạnh rồi vận chuyển đến khu bếp, bắt đầu chế biến gà sấy khô.

      Việc chế biến gà sấy khô cần phải có tham gia của dị năng giả hệ hỏa Diệp Dục. Giờ biết cách làm, dự là từ nay về sau, ngoài luyện tập tuyệt kỹ đánh nhau, Diệp Dục nhất định phải nâng cao tay nghề sấy khô thịt gà!

      “Tại điểm giao dịch của khu an toàn, cân thịt đông có giá tám tinh hạch. Coi như là khách hàng cũ, chúng tôi lấy các mười tinh hạch cân gà sấy khô, OK?”

      Bì cười toe toét, vừa đếm tinh hạch vừa ra giá với Trương An Toàn. Giá này là quá đẹp. Họ đổi thêm trăm cân thịt đông lạnh để ăn thay đổi cùng thịt gà sấy khô.

      Thịt đông cũng bị cân gian, gà sấy những bị cân gian mà còn có chi phí nhân công nên giá cả cũng cao hơn thịt đông lạnh rất nhiều. Ở đây cân chỉ đắt hơn hai viên tinh hạch, trong khi cân thịt khô tại điểm giao dịch phải ít nhất là hai mươi tư tinh hạch.

      Vì thế, khi Bì ra giá mười tinh hạch, người của Tạ Hào Thế cảm thấy họ được lời. Ngoài Tạ Hào Thế ra, ai cũng được nhiều lợi ích như thế khấp khởi mừng thầm.

      Tô Tô chẳng biết cùng ai nên cứ ở tại chỗ. ngồi sofa, nhìn hồi. Bốn người phụ nữ có thai ở đây đều được tám chín tháng, sắp lên bàn đẻ đến nơi rồi nên làm việc gì nặng. vẫy tay bảo tên du côn dẫn bốn người phụ nữ mang thai đến chỗ Chu Hiểu Lâm, còn lại đưa mười con tin vào đây.

      Nhóm bác sĩ của Trạc Thế Giai khử trùng toàn bộ sơn trang Bát Phương. Bác sĩ Hồng vẫn say sưa nghiên cứu virus mạt thế, còn mẹ con Tẩm Nguyệt đến chỗ khám bệnh ở cửa thôn, hỗ trợ xử lý các binh lính bị thương . Chu Hiểu Lâm và Lương Tiểu Kỳ phụ trách chăm nom mười đứa trẻ ở tầng ba nhà hàng.

      đưa bốn người phụ nữ có thai đến chỗ Chu Hiểu Lâm vì thấy họ sắp sinh rồi, giờ thể làm việc nặng được, trong khi Chu Hiểu Lâm và Lương Tiểu Kỳ lại thiếu người chăm sóc trẻ con. Để bốn người phụ nữ đó học cách làm mẹ trước quả là hợp lý.

      Còn lại mười người xếp thành hàng ngang đứng ở hội trường, ai nấy đều tỏ vẻ “cá nằm thớt” khiến Tô Tô nhịn được mà hỏi:

      “Trước đây mấy người làm gì ở chỗ Sở Hiên?”

      “Sở… trưởng quan để chúng tôi làm việc, hàng tháng phát đồ đạc, còn có tinh hạch!”

      Người trả lời là người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, trông hề có tinh thần gì, có vẻ ta cảm thấy đời này cũng chỉ toàn ăn no chờ chết thôi. Bì cười gằn:

      “Vậy đào chiến hào! Công trình lớn bên đấy cần thanh niên trai tráng đấy.”

      thế có lý. Tô Tô gật gù, chỉ mấy “thanh niên khỏe mạnh” cùng mấy người trẻ tuổi, còn bồi thêm, “Vậy đào chiến hào . Hai người già trồng rau bón phân.”

      Trong số mười lăm người này, trẻ tuổi nhất là thiếu niên tầm mười lăm tuổi. Trước mạt thế, thiếu niên chỉ làm học sinh phải lao động, nhưng giờ là mạt thế, thiếu niên mười lăm tuổi đào chiến hào có gì quá đáng!

      Hai người già kia, người trạc tuổi cha Tô mẹ Tô, người kia có vẻ già hơn tầm bảy mươi tuổi, giúp đỡ mẹ Tô trồng rau tưới nước cũng được.

      Mẹ Tô năm nay cũng năm mươi tuổi. Sau khi lấy đất biến dị từ xe tải của đám du côn, bà bắt đầu làm việc ở vườn rau trong sơn trang Bát Phương. mình bà chăm sóc hai mảnh đất trồng rau, còn phụ mọi người làm rất nhiều việc vặt khác nên thể tự làm mà có người giúp được.

      Đám người kia giận mà dám gì, người ủ rũ, người tự an ủi bản thân, líu ríu theo đám du côn. Tô Tô bàn bạc với Bì xem cuối cùng còn bao nhiêu con gà biến dị trốn trong sơn trang này, sau đó ra ngoài tản bộ đến tường rào chỗ bãi đỗ xe, nhìn lùm cây biến dị.

      vốn nghĩ rằng thực vật biến dị sau mạt thế phải mạnh mẽ bình thường, chỉ cần tưới chút nước là phát triển thành cánh rừng. Vì thế trồng lùm cây kia hai ba ngày rồi giờ mới ghé thăm.

      Nhưng vừa nhìn qua, Tô Tô giật mình. Lá vàng cành khô trơ trọi, sắp chết rồi!

      Đúng lúc này có con gà con biến dị đói quá hóa rồ, có lẽ bí quá nên xông ra tấn công Tô Tô từ chiếc xe phía sau. Tô Tô quay lưng về phía con gà, tóc dựng lên, con rồng nước trườn từ phía sau ra quấn lấy nó, ném thẳng vào bụi cây biến dị héo úa. Lụm cây chìa gai nhọn đâm xuyên qua con gà, điên cuồng hấp thu máu thịt vừa nhận được.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    2. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 230: Vip

      Chỉ thấy lùm cây khô héo úa vàng như vừa trúng bùa phép, phiến lá thoắt đổi màu xanh tươi mơn mởn, căng mọng nước. Gió thổi qua đem đến cảm giác phát triển hừng hực, khiến tâm trạng người ta khá hơn nhiều.

      Chỉ trong thoáng chốc, con gà tròn trịa chỉ còn lại nhúm lông bay lả tả trong gió rồi rơi xuống đất, viên tinh hạch rơi ra. Có vẻ cây biến dị hấp thu tinh hạch.

      Tô Tô cảm thấy đây đúng là vấn đề lớn. Bụi cây ở khu biệt thự Quả Táo phát triển xanh tốt là vì chúng có đám giòi bọ làm thức ăn, thức ăn của giòi bọ lại là người sống sót trong đó… Đây là chuỗi thức ăn trong khu an toàn, thể thiếu mắt xích được.

      Bây giờ đưa bụi cây này đến chỗ tường rào của sơn trang Bát Phương, nó còn nguồn thức ăn chắc chắn chết khô. Tô Tô nghĩ hay mình cho bụi cây này ăn thịt gà con nhỉ?

      Con gà này đói đến mức chủ động tấn công con người là , vậy nguồn thức ăn của nó ở đâu? Hẳn thể chỉ có rau rồi, sớm muộn gì rau trong khu này cũng bị gà biến dị ăn hết sạch.

      Vì thế, Tô Tô to gan nghĩ đến việc tới khu an toàn bắt giòi biến dị cho gà con ăn!

      nghĩ thế, đoàn xe vào bãi đỗ. Tô Tô che bụng, quay đầu nhìn giữa ánh mặt trời ban trưa nóng rực. Đoàn xe ngừng lại, Sở Hiên mặc quân trang xanh thẫm nhảy xuống từ chiếc xe, chào Tô Tô.

      Được rồi, thôn Bát Phương này bọn họ khổ sở chuyển ra chuyển vào, chưa tới tháng bị người trong khu an toàn tìm thấy, Tô Tô cảm thấy thất bại.

      cau mày nhìn Sở Hiên bước đến cười, “Hăng hái quá, có bận gì ?”

      Phía trước Tô Tô chỉ có bụi cây xanh tốt, dưới đất rơi đầy lông gà, Sở Hiên nghĩ ra được điều gì. cười với Tô Tô, nhanh chóng giải thích:

      “Tôi nghĩ rằng hôm đó các theo hướng này nên cho người tìm các . Hôm nay đến đây, tôi nghĩ chỗ yên ổn nên muốn gửi mấy người.”

      “…”

      Tô Tô im lặng nhìn hàng dài xe Sở Hiên đưa đến. Mấy người lục tục bước ra, người nào người nấy tỏa ra phong cách y hệt mấy kẻ bên chỗ Tạ Thanh Diễn, chỉ toàn ăn no chờ chết.

      “Gần đây khu an toàn rất rối loạn. Vương Tử Kiều và Lý Oánh lập bè phái, đội dị năng tiên phong vẫn nghe lời nhưng người của Tạ Hào Thế lại lấy mất mấy con tin chỗ tôi, tôi thấy khu an toàn cũng còn an toàn nữa…”

      Sở Hiên cười ấm áp thân thiện, còn hàn huyên tâm cứ như thân thiết với Tô Tô lâu lắm rồi. chưa hết câu Tô Tô tỏ vẻ hiểu hết, càng khiến Sở Hiên cười sảng khoái hơn. Tô Tô ngắt lời :

      “Che giấu con tin cho cũng được, nhưng tiền nong thế nào?”

      “Sinh hoạt phí à???” Sở Hiên ngó nghiêng, có vẻ giật mình, sau đó lại gần Tô Tô hạ giọng, “Mấy người này cứ bảo họ làm việc thay sinh hoạt phí thôi, nhưng người phụ nữ kia…”

      Tô Tô nhìn theo hướng Sở Hiên chỉ. người phụ nữ có thai khoảng chín tháng bước xuống xe, nhìn rất sạch , mặc váy búp bê vàng thêu hoa trắng rất ngắn chỉ đầu gối, đôi giày đế cao chót vót, tóc sạch mượt mà, còn lượn sóng tự nhiên.

      ta cầm khăn tay phe phẩy, đằng sau tên lính vội vàng bước lên che ô để ta còn bị nắng chiếu vào.

      ấy tầm thường đâu, đứa bé trong bụng ấy rất quan trọng đấy. Tôi đưa ấy đến chỗ , phí sinh hoạt mỗi ngày nghìn tinh hạch. cứ nuôi ấy, để ấy dưỡng thai cho ổn thỏa.”

      Khi mấy từ “lên như diều gặp gió”, nếp nhăn mặt Sở Hiên khi cười sâu thêm vài phần, khiến cho Tô Tô thấy tò mò. Người này tuổi chỉ khoảng hai lăm hai sáu, hoàn toàn có sóng dị năng, nhưng tám vệ sĩ sau ta đều là dị năng giả, tất cả đạt cấp hai.

      VIP là đây. này quả là VIP, nhìn tám dị năng giả cấp hai khỏe mạnh cứng rắn như vậy theo, chắc chắn địa vị ta thấp.

      Tô Tô nhíu mày, muốn từ chối con người phiền toái này. Sở Hiên lại , “Mỗi dị năng giả bên cạnh ấy là năm trăm tinh hạch cho việc ăn uống hàng ngày. yên tâm, bọn họ rất hiểu thời thế, gây với đâu. cho họ chỗ trú thân, còn lại cần lo gì cả, bọn họ có thể tự giải quyết chuyện cơm nước.”

      Ý là tám dị năng giả này có hệ thủy, hệ mộc, bọn họ tự làm tự ăn, hoàn toàn cần Tô Tô quan tâm. Tô Tô cần gọi chín người này làm, chỉ cần cho họ nơi ở bình thường là được.

      Nhìn thấy Tô Tô vẫn nhíu mày, Sở Hiên cười, “ xem, tôi để tổ tông sống này ở chỗ , tôi và Lã Ấn là đội mà lại để người có thể khiến tôi thăng tiến ở đây tôi với đội rồi, được ? vẫn đồng ý à?”

      Điều này khiến Tô Tô dao động. Nghe ý của Tạ Hào Thế và Sở Hiên khu an toàn của Lã Ấn giờ chia bè phái, chừng Diệp Dục chưa hoàn thành kế hoạch ám sát Lã Ấn để bị nội ứng hại chết?!

      Sở Hiên là nội ứng mà Tô Tô rất muốn có được!
      ParvartyHale205 thích bài này.

    3. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 231: Con tin

      Tô Tô chỉ vào những con tin còn lại, với Sở Hiên, “Những người này phải làm việc nhưng thể có phí ăn uống. trăm tinh hạch người ngày. đồng ý giữ người lại, .”

      “… Được, đồng ý!”

      Sở Hiên nghiến răng. trăm trăm. Ngày nào cũng phải lo lắng cơm canh ngon lành cho những kẻ này quá mệt, chi bằng để họ ở đây, còn hơn bị Tạ Hào Thế cướp mất!

      “Đây là chỗ rách nát gì đây?!” Xa xa, người phụ nữ có thai dẫn theo tám vệ sĩ dị năng, tay phẩy khăn, người thơm tho, vênh váo bước , chẳng ngờ được mấy bước giẫm phải cứt gà nên bực tức hét lên, “Sở Hiên, thể tìm chỗ nào tốt hơn được à? Nơi này bẩn quá!!!”

      Tô Tô liếc mắt nhìn ta. Người phụ nữ có thai này cũng phải dạng vừa đâu, cứ ra vẻ mong manh yếu đuối nhưng chẳng biết mong manh như hay chỉ vờ yếu ớt thế thôi. Chỉ nghe ta mấy câu, Tô Tô thấy chướng mắt.

      vừa định xỉa xói vài câu để ta ngại bẩn mà bỏ về thấy Sở Hiên quay người, có vẻ muốn bị ta hành hạ nhưng vẫn phải cố gắng nhẫn nhịn, cười :

      “Tổ tông của tôi ơi!!! hãy sống yên ổn ở đây ! Chỗ này có giòi bọ khắp nơi như bên kia, còn có bác sĩ khoa sản chuyên môn cao nữa, ở đây rất an toàn!”

      Vừa nghe đến giòi bọ, vẻ mặt chán ghét sơn trang Bát Phương của ta lập tức thay đổi, ràng là ta rất sợ đám giòi bọ kia. Người ngoài cũng thấy ràng rằng ta im mồm vì Sở Hiên bảo ở đây có bác sĩ khoa sản. Vì thế, Tô Tô chợt hiểu ra rằng ta chờ sinh con ở đây là chính chứ phải để tránh giòi bọ.

      Tô Tô vốn rất thờ ơ, ít khi tò mò với chuyện gì. hoàn toàn quan tâm đến quan hệ của Sở Hiên với người phụ nữ này, ta từ đâu tới hay có ai chống lưng. Sở Hiên rằng chỉ cần cho họ căn nhà để ở, còn lại cần quan tâm, nếu gặp nguy hiểm gì giúp đỡ chút đồng ý.

      Sau khi tiếp nhận ngần nấy người từ chỗ Sở Hiên, dẫn Sở Hiên tìm Bì, trao đổi qua về chi phí của bên Sở Hiên rồi Bì bảo mấy tên du côn dẫn người phụ nữ có thai và vệ sĩ của ta về phía khu dân cư.

      Sơn trang Bát Phương là điểm du lịch, xung quanh đương nhiên cũng có khu dân cư với điều kiện khá tốt, còn được cải tiến thành biệt thự cho thuê xinh, thiết kế cách điệu lịch , cứ dẫn con người có chống lưng to với khó ưa ra đó là khuất mắt trông coi.

      Trong những con tin Sở Hiên đem đến, ngoài vài người thân của các dị năng giả đội tiên phong có cả sĩ quan các đơn vị liên quan trong khu an toàn. Sở Hiên quả là kẻ tính toán, thường ngày thu thập con tin, chẳng ngờ gom được nhiều như vậy. Với ngần này con tin, sợ rằng mình cũng điều động được toàn bộ khu an toàn.

      ra tư tưởng của Sở Hiên giống hệt Tạ Hào Thế: họ cho rằng để con tin ở nơi nào trong khu an toàn cũng an toàn, bởi chốn kia bây giờ chia năm xẻ bảy, đảm bảo được việc kẻ phản bội trả đũa.

      Tô Tô lại ở cách xa khu an toàn, nơi của trở thành “chốn bồng lai”. Tô Tô cũng phải người chịu luồn cúi trước các thế lực, người đến chỗ chỉ cần phải lao động làm tường rào, còn lại hoàn toàn có ý lợi dụng mấy con tin này để tranh quyền đoạt vị.

      “Được rồi, Sở trưởng quan, mấy người cần đồ ăn nhỉ?”

      Bì đứng dưới tường rào, nheo mắt cười với Sở Hiên. Những tên du côn sắp xếp cho các con tin đến phụ cha Tô làm việc, ai nấy đều bận rộn

      Tô Tô cầm cái hộp to đựng tinh hạch của Sở Hiên. lười đếm, định đưa cho mẹ Tô để mẹ trao đổi với Bì.

      Bì thao thao bất tuyệt hồi đẩy mạnh tiêu thụ “gà ta” được cho phía Sở Hiên. Tô Tô mím môi cười, cầm hộp tinh hạch quay vào sơn trang Bát Phương.

      Đúng lúc này, Diệp Dục vội vã tới, vẫy tay với Tô Tô khẽ gọi, “Em đừng di chuyển, qua, để qua!”

      Tô Tô đứng yên tại chỗ, nhìn Diệp Dục chạy qua, ngạc nhiên hỏi, “Sao phải vội vã như thế?”

      “Chuyện , chuyện thôi”, Diệp Dục bước đến, cúi người nhấc cái hộp trong tay Tô Tô, tay kia vòng qua eo , “ thấy cái bụng này của em to quá! Này, em thể nằm yên giường được à?”

      Diệp Dục cũng là người thể ngồi yên. Từ lúc đến thôn Bát Phương, cứ như con ngựa hoang xổng xích, ngoài lúc ngủ Tô Tô luôn thấy ra ngoài, giết gà luyện phi tiêu cũng kiếm đồ.

      Hôm nay hiếm lắm mới thấy đến nhà hàng thăm Tô Tô, thể vai trò làm cha làm chồng, thế mà tìm mãi lại chẳng thấy đâu nên Diệp Dục cảm thấy sốt ruột. Có điều vừa đỡ eo Tô Tô tên du côn vội vàng chạy tới, mồ hôi đầm đìa. ta thấy hai người như thấy cứu tinh, vội vàng hét lên:

      “Tô Tô, xảy ra chuyện, xảy ra chuyện rồi! Hai người mau lại đây xem!”

      Vừa nghe có chuyện, Tô Tô và Diệp Dục ràng có chút kích động nhưng vẫn kiềm chế, từ từ theo sau tên du côn cuống quýt đến chỗ vườn rau trong khu.

      Đến nơi, bọn họ mới biết ra con gà biến dị chết mà bị đuổi ra ngoài quay về, thề phải trả thù cho chị em mình nên nó phá tan hoang vườn rau của mẹ Tô mới trồng.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    4. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 232: Nhất định vẫn phải trồng

      Vườn rau xanh mọc tươi tốt giờ chỉ còn lại vài phiến lá bé chưa bị gà đạp, còn đâu tất cả tan hoang, chẳng thấy sức sống khi trước.

      Tất cả mọi người đều choáng váng. Tất cả mọi người, kể cả mẹ Tô và hai người già mới được đưa đến cũng chỉ trỏ vô cùng tiếc nuối.

      Đến giờ cũng có người hiểu ra vì sao người ta muốn lập khu an toàn ở trong đô thị. Trong thành phố, tai họa ngầm giảm rất nhiều, ít nhất đồ ăn cũng bị gà phá đến độ chỉ còn hai mảnh ruộng tan tác.

      Điều khiến mọi người sợ hơn chính là con gà này bị đám Diệp Dục chèn ép nhưng vẫn từ bỏ, chỉ cần mọi người lơ là là nó lại chạy phá hoại.

      Hôm nay con chết tiệt đó ăn sạch vườn rau, ngày mai nó ăn gì? Chúng nó ăn no có phải lại nhòm ngó thịt người ? Chẳng phải Tô Tô bị con gà sống sót kia to gan đánh lén sao?

      “Phiền phức!”

      Tô Tô nhìn mảnh vườn trơ trọi trước mắt, thở dài ôm bụng vừa vừa nghĩ, lòng muộn phiền vô cùng. Giờ nuôi gà bằng gì đây?

      Diệp Dục sau Tô Tô nghĩ nhiều được như thế. Hôm nay các giết phải đến bốn mươi năm mươi con gà con biến dị nhưng vẫn còn sót lại, có thể còn tăng thêm vài con. Tốt nhất là gọi em cũng nhau lục soát cẩn thận.

      Việc đầu tiên buổi sáng của đội đặc công dị năng bây giờ chính là… tìm gà để giết. Nghĩ lại Diệp Dục thấy hơi buồn cười.

      “Vẫn phải trồng rau mới được!”

      Tô Tô mấy bước lại quay người nhìn vườn rau trống trải. ra cần ra ngoài sơn trang, chỉ nhìn vườn rau này là biết ngoài thôn, rau củ các vườn bị gà con tàn phá hết.

      Thịt gà ăn được, còn bán được cho hai phe Tạ Hào Thế và Sở Hiên để kiếm tinh hạch, vì thế thể giết hết chúng, càng thể để chúng phát triển quá nhiều. Nếu đám chết tiệt này chỉ ăn rau mà ăn sạch cả đồ ăn người như Tô Tô ăn gì bây giờ?

      Bây giờ bọn họ còn rau để ăn là vì họ còn rau mang theo để trong xe tải, nhưng lượng xe tải quá nhiều, dị năng của mẹ Tô cũng tiện cho việc hấp thụ ánh sáng, càng thể công khai sử dụng dị năng trồng trọt. Gánh nặng của bọn họ càng ngày càng nhiều, mình mẹ Tô trồng rau cố lắm cũng chỉ thỏa mãn được nội bộ, chưa đủ để bán ra ngoài.

      Hơn nữa, Tô Tô cảm thấy mẹ mình có nghĩa vụ phải đáp ứng đầy đủ nhu cầu của tất cả mọi người. muốn mẹ mình bị áp lực quá lớn hay mệt mỏi, cũng muốn bà phải trải qua cảm giác tiêu hao dị năng, vì thế nhất định họ vẫn phải trồng rau ở đất thôn Bát Phương.

      Bọn họ chọn ra nhóm người để cày xới lại vườn rau. Những người đào chiến hào giỏi nhất cũng có thể tự mình trồng mảnh vườn trong thời gian rảnh rỗi. có dị năng hệ mộc, rau củ phát triển tốt cũng sao. Trước mạt thế, chẳng phải mọi người vẫn đợi chờ rau củ lớn dần dần theo quy luật tự nhiên sao?

      Việc cần kíp nhất bây giờ là phải tìm ra mấy con gà biến dị “thành tinh”, tách trống mái ra để chúng nó đạp nhau được nữa, hoặc khống chế thời gian đạp gà con mới sinh trở thành tai họa ngầm quá lớn nữa.

      Diệp Dục hoàn toàn hiểu được nỗi lo trong lòng Tô Tô. cứ theo , nghe mỗi lúc câu, hai bước lại dừng chút, thấy cực kỳ kiều. Diệp Dục cẩn thận che chở cho để vấp ngã khi tập trung suy nghĩ.

      Cuối cùng Tô Tô , “Mai đừng giết hết gà rồi tống vào kho lạnh nhé. Cứ chọn mấy con còn sống ra nuôi bụi cây chỗ tường rào bãi đỗ xe. Bụi cây đó giờ còn yếu quá, chủ động tấn công được, đem gà ra nuôi chúng .”

      “Được, nghe lời em.”

      “Còn nữa, Diệp Dục, tôi muốn đến khu an toàn lấy vài con giòi biến dị, cho giòi biến dị ăn gà, cho gà ăn giòi , cứ nuôi gà cạnh bụi cây hoặc thả vào chiến hào cũng được.”

      “Hả???”

      Diệp Dục cảm thấy suy nghĩ này của Tô Tô hơi kỳ lạ. phái bốn lính đặc chủng ra ngoài để quan sát chim ưng, từ sau khi giòi bọ làm loạn khu an toàn họ kiêm thêm quan sát khu an toàn. Giòi bọ nhung nhúc trong khu vực đó, ăn cơm cũng muốn nôn ọe, thế mà Tô Tô còn muốn nuôi giòi cho gà ăn?!

      Diệp Dục giật mình nhìn Tô Tô. Tô Tô quay người, che bụng cười với Diệp Dục. Ánh mặt trời chiếu vàng óng đổ xuống mái tóc , đan cài vào những sợi tóc đen nhánh. Trái tim Diệp Dục đập loạn lên, ngu ngơ trịnh trọng gật đầu, còn :

      , giao cho đây, đảm bảo đem giòi đến cho em!”

      Tô Tô muốn tự bắt giòi nhưng thấy Diệp Dục hào phóng nhận lời luôn, cũng vui vẻ chẳng tìm khó khăn ở khu an toàn làm gì, đỡ phải gặp đám lâu nhâu vớ vẩn, còn tức giận với Lã Ấn.

      Trong bữa tối, Diệp Dục định ăn xong gọi mấy người bàn chuyện lén lút bắt giòi bốn người theo dõi khu an toàn phát tin về, rằng bọn giòi mới chuẩn bị yên hẳn đám người trong đó đánh nhau, dường như lũ giòi phản công.

      Đám người trong đó có lẽ chỉ phe Tạ Hào Thế, phe Sở Hiên, phe Vương Tử Kiều - Lý Oánh, còn cả phe Lã Ấn. biết ai là người khơi mâu thuẫn để các bên sống mái với nhau, khiến cho khu an toàn nồng nặc mùi máu tanh. Đám giòi mãi mới áp chế được lại bị mùi máu tanh kích thích, bắt đầu phản công.

      Trong khu an toàn yên ổn, thiên tai nhân họa xảy ra cùng lúc, lại còn đánh nhau. Phe Tô - Diệp tốt nhất tham gia. Tô Tô trấn an mọi người, người trực đêm được tăng gấp đôi, ai nghỉ ngơi cứ nghỉ ngơi, sáng sớm mai đội Diệp Dục lại giết gà cho cây ăn.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    5. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 233: Kiều tư

      Chỉ là sáng sớm hôm sau xảy ra hồi náo loạn. Tô Tô rời giường xuống nhà liền thấy người phụ nữ có thai hôm qua Sở Hiên mang tới ngồi trong đại sảnh của khách sạn, thấy bảo tên là Kiều Tư phải. Chưa nghe qua, có lẽ phải nhân vật lớn nào trong căn cứ sau mạt thế.

      Tô Tô vịn thành cầu thang làm bằng gỗ tử đàn cao cấp, chậm rãi xuống. nhìn vẻ mặt nhịn được của Kiều Tư ngồi ghế sofa, trong tay còn cầm cái quạt chạm khắc hoa văn, ngón tay sơn đỏ chót, cổ tay nhắn phe phẩy quạt.

      Hai má Kiều Tư lấm tấm mồ hôi, thân nhiệt của phụ nữ có thai cao hơn bình thường, trời chưa nóng lắm người cũng cảm thấy rất oi bức rồi.

      Hai bên sofa Kiều Tư ngồi chia ra bốn vệ sĩ đứng thẳng, dưới chân họ để đống lớn hành lý. Vali toàn màu trắng hồng hoặc vàng nhạt, phong cách thiếu nữ điển hình khiến cho người ta liếc mắt cái cũng biết đây là đồ của Kiều Tư.

      Lúc này đứng ở trước mặt Kiều Tư, trông giống như nô bộc vừa nghe Kiều Tư trách mắng chỗ này tốt chỗ kia tốt, vừa tươi cười gật đầu phải. Thấy Tô Tô xuống, Bì quay đầu, khuôn mặt bối rối, ánh mắt dò hỏi tựa như biết phải làm gì bây giờ.

      “Làm sao vậy?”

      Tô Tô đỡ bụng xuống nhìn thoáng qua gương mặt trang điểm kỹ càng, còn đặc biệt gắn mi, trát biết bao nhiêu mỹ phẩm của Kiều Tư. dụi mũi đứng xa xa. Cách xa như vậy mà vẫn còn ngửi thấy mùi sữa dưỡng da người Kiều Tư cho nên Tô Tô căn bản muốn đến gần Kiều Tư, tránh cho bản thân nhịn được mà ra tay đuổi Kiều Tư - chai nước hoa hình người này ra ngoài.

      “Vị tiểu thư này ...”

      đến đúng lúc lắm. Tôi hỏi , có phải người phụ trách ở đây ?”

      Còn đợi ràng đầu đuôi tình, đại tiểu thư Kiều Tư ngồi ghế sofa liền phe phẩy quạt, đỡ bụng đứng lên, vô cùng bất mãn tiến về phía Tô Tô hai bước rồi :

      phải Sở Hiên cho tinh hạch sao? bố trí cho chúng tôi ở dưới chân núi, nhà kia biết ai từng ở mà khắp nơi đều bẩn chết được. Các người đào mương làm trong khí toàn mùi bùn đất, nghe hôm qua còn có giòi bọ xuất . Tôi ở chỗ kia nữa, tôi muốn ở đây.”

      Trời đất! Bây giờ là mạt thế chỗ nào mà chả “bẩn chết được”? muốn bẩn tự mình quét dọn phải là xong sao?!

      Tô Tô oán thầm ở trong lòng, nhíu mày lại, nhìn đại tiểu thư ngang ngược kia. cười, chỉ cầu thang phía sau mình, “ muốn ở đây? Trong này có mười đứa trẻ sơ sinh ở, gào thét hai mươi tư giờ ngày. có chắc có thể ngủ an giấc?!”

      ...!”

      Kiều Tư mở miệng, đôi môi xinh xắn biết bôi cái dầu gì mà trở nên căng bóng dưới ánh mặt trời. ta vừa định bảo Tô Tô đừng có lừa gạt nghe thấy tiếng khóc của trẻ sơ sinh từ tầng truyền xuống. đứa khóc dường như đánh thức những đứa khác, cả lũ lại oà khóc to hơn... Kiều Tư thể nhịn được phải đưa tay lên bịt lỗ tai.

      “Ồn chết được! đáng ghét!!!” Kiều Tư bĩu môi đỏ mọng, ra sức phe phẩy chiếc quạt xa hoa của mình, với Tô Tô rằng: “Vậy chuyển bọn chúng . Dù sao tôi cũng muốn ở phía ngoài sơn trang này, khu an toàn đánh nhau, ở phía ngoài sơn trang nguy hiểm như vậy, cố tình đúng ?”

      “Chuyển ?!” Tô Tô nhìn Kiều Tư, nhìn khuôn mặt hơi dài đúng chuẩn trái xoan kia, cằm nhọn, miệng chúm chím, tỉ lệ vô cùng hoàn hảo giống như là phẫu thuật thẩm mỹ. Tô Tô cười lạnh hỏi bốn chữ, “Dựa vào cái gì?!”

      !!!” Kiều Tư nổi đóa, dường như Tô Tô là người đầu tiên trong đời dám chống đối ta. ta để ý đến cái bụng to của mình, giậm chân tức giận : “ biết cha nuôi tôi là ai ? dám với tôi như vậy?!”

      “Tôi với như thế nào? Các người ở chỗ tôi sắp xếp, muốn ở ở, cút, ồn ào cái gì?!”

      Tô Tô nổi giận tiến lên bước. Bụng gần đây càng lúc càng lớn, tính khí cũng tốt như mấy tháng trước, nhìn khuôn mặt trắng nhợt của Kiều Tư. ta lùi bước, Tô Tô tiến thêm bước, thẳng khách sáo:

      “Ở địa bàn của người khác còn ra cái vẻ lá ngọc cành vàng? biết bây giờ là mạt thế à? biết ra ngoài mà nhìn, để trẻ sơ sinh nhường chỗ cho ? là người lớn mà như vậy được sao? biết ngại à?!”

      Biểu tình vừa hãi vừa sợ khuôn mặt nhắn của Kiều Tư người ngoài nhìn là cho rằng Tô Tô là người cố tình gây . Chỉ thấy gương mặt Kiều Tư trắng bệch, đôi mắt lớn quá mức đột nhiên chan chứa nước mắt tựa như bị Tô Tô bắt nạt, ngón tay run run chỉ vào Tô Tô thốt ra mấy tiếng:

      …!!!”

      Sau đó ta giống như khóc hết nước mắt, xoay người, oán giận với mấy dị năng giả sau lưng, “ ta bắt nạt tôi, bắt nạt người phụ nữ mang thai, các người còn giúp tôi?”

      người dị năng giả ra, tỏ vẻ an ủi Kiều Tư nhưng vẻ mặt có phần bối rối, cái gì mà Tô Tô bắt nạt Kiều Tư - phụ nữ bụng mang dạ chửa? Bọn họ nhìn Tô Tô - chủ của sơn trang Bát Phương này, cũng là phụ nữ có thai, muốn mấy người đàn ông sức dài vai rộng bọn họ giúp Kiều Tư lấy lại danh dự như thế nào?

      Vốn Kiều Tư chướng mắt chỗ ở bên ngoài sơn trang Bát Phương, bắt bọn họ thu thập đồ đạc mang đến bên trong sơn trang Bát Phương, những người vệ sĩ này còn có chút tình nguyện. Nhưng hôm qua nghe các binh lính đào chiến hào kết thúc công việc trở về hình như xuất mấy con giòi ở đầu thôn, có điều chưa kịp làm người ta bị thương bị mấy con gà con mổ ăn rồi.

      Cho nên mấy người vệ sĩ suy nghĩ, có phải giòi bọ bên trong khu an toàn cuối cùng khống chế được, chạy đến thôn Bát Phương rồi ? Bọn họ ngại Kiều Tư mang trong bụng cốt nhục của cậu chủ nhà bọn họ, bọn họ chỉ có thể nghe theo Kiều Tư, chạy đến trong sơn trang Bát Phương, bảo Tô Tô nhường cho Kiều Tư căn phòng ngủ là được.

      Có điều Kiều Tư là đại tiểu thư quen rồi, lúc này địa bàn của người khác còn hiểu tình thế, lại chỉ muốn căn phòng ngủ mà còn muốn dời tất cả trẻ sơ sinh ra ngoài cho ta ở chỗ này. Dù sau này cậu chủ có nghe lại cũng chỉ quở trách Kiều Tư hiểu chuyện mà thôi.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :