1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 224: Hôm nay ăn thịt gà

      Bảy, tám con gà con biến dị to bằng hai nắm tay dẫn theo mười con gà con biến dị to bằng nắm tay xông vào phòng bếp của khách sạn như thổ phỉ. Chúng ăn ăn mổ mổ tất cả mọi thứ, bao gạo to để trong góc chẳng mấy chốc bị gần hai mươi con gà con biến dị ăn hết sạch, mấy bao gạo để góc bị ăn hết cũng chỉ là chuyện sớm muộn.

      Đấy chưa phải vấn đề, mà gà con biến dị to bằng hai nắm tay còn bay lên kệ để đồ, đụng cái này va cái kia. Căn bếp khó khăn lắm mới sắp xếp gọn gàng, cứ thế bị cướp bóc, chỗ nào cũng là vết mổ của gà, thỉnh thoảng còn bốc lên mùi phân gà nồng nặc nữa.

      Tới sáng sớm nay, khi đám du côn bên Bì vào bếp, xắn tay áo chuẩn bị làm bữa sáng cho mọi người liền nhìn thấy thảm cảnh tai họa của lũ gà này gây ra.

      Chuyện này có khiến người ta tức điên lên chứ?

      Cho nên mấy người Bì liền cầm gậy đuổi lũ gà con biến dị cấp phổ thông này ra khỏi khách sạn. Tô Tô vừa ra khỏi xe RV nhìn thấy cảnh Bì và đám du côn chạy qua chạy lại, nhảy lên nhảy xuống, bay tới bay lui, đuổi giết đám gà con biến dị khắp nơi.

      Gà biến dị cấp phổ thông tuy vẫn giữ bản tính quy thuận của gia cầm, nhưng thỏ bị ép cũng biết leo tường, đối với nguy cơ bị giết, gà cũng phản kích. Vì thế trận đại chiến người và gà cứ thế bùng nổ trong sơn trang Bát Phương.

      Tô Tô lo lắng đứng nhìn con gà con bay qua trước mặt, cùng với tên côn đồ cầm dao phay đuổi theo đằng sau con gà con. nhịn được cười, ôm bụng bầu cười lúc, sau đó giống như tìm lại được IQ, ý thức được tình hình có vẻ ổn cho lắm.

      Có lẽ do ảnh hưởng của việc mang thai, gần đây Tô Tô hay nhớ nhớ quên quên, đêm qua chỉ nghe vu vơ lời Diệp Dục nghĩ kỹ lại nguy hại của hai con gà biến dị. chỉ nghĩ ở sơn trang Bát Phương có thêm đám gà con có thể ăn giòi mà thôi.

      những thế, Tô Tô còn mừng thầm trong bụng, nghĩ đợi tới lúc khu an toàn khống chế được tấn công của giòi, nếu ngày nào đó chúng tới thôn Bát Phương, đám gà biến dị trong tay cũng là trợ thủ đắc lực để đối phó với tấn công của giòi.

      Nhưng tốc độ sinh sản của động vật biến dị rất kinh khủng, chưa tới đám gà con chưa trưởng thành chạy đến bên ngoài sơn trang Bát Phương, bên trong sơn trang còn giấu hai con gà trưởng thành. Vì chịu tác dụng kích dục của Lý Tiểu Vũ, cuối cùng xxoo đến nghiện rồi trở thành tổ tiên của gà biến dị.

      Hai con gà tổ tiên của gà biến dị kia rảnh rỗi chạy đến gần xe tải của Lý Tiểu Vũ, kết cục là cả đêm xxoo ngừng, đẻ trứng ngừng, chỗ trứng đó cần ấp mà tự nở thành gà con. Tốc độ sinh trưởng của động vật biến dị rất nhanh, tới mấy ngày, nếu đám gà con đó cũng bắt đầu xxoo, chúng lại đẻ ra ổ trứng lớn… gà đẻ trứng, trứng nở ra gà, lượng gà nở ra ngừng.

      Tình thế này cứ tiếp tục thể cứu vãn được.

      Tới khi đó, tốc độ sinh sản chỉ còn thế này, mà là tăng theo cấp số nhân!

      Nếu gà con biến dị ở khắp mọi nơi, chúng chiếm mọi ngóc ngách ở thôn Bát Phương nguy hiểm khác gì thảm họa giòi biến dị.

      “Diệp Dục, Diệp Dục!”

      Tô Tô nghĩ tới đây là vấn đề lớn, bèn vội vàng quay người, vòng qua khu vực người nhảy gà bay để vào khách sạn. định tìm xem Diệp Dục ở đâu, bảo dẫn người giết hai con gà tổ tiên của gà biến dị kia, nhưng bị mùi phân gà bốc lên phải ra ngoài.

      Vừa đúng lúc Bì cầm gậy đánh ngất con gà con biến dị to bằng hai nắm tay, túm cánh gà đến trước mặt Tô Tô. Khuôn mặt âu sầu nhìn Tô Tô, hỏi:

      “Tô Tô, sáng nay chúng ta ăn gì? Gạo để trong bếp đều bị dính phân gà, rau trừ mấy lá úa cũng còn cái nào. Trong kho đông lạnh còn ít thịt, nhưng ngoài mấy người chúng ta ra còn bốn xe tải binh sĩ.”

      Vừa mới sáng ra muốn vào vườn hái rau, để cung cấp đồ ăn cho những lao động đào hầm vất vả đủ thời gian. Mẹ Tô vẫn chưa tìm thấy xe tải, đất biến dị của bà có chỗ để, sản lượng lương thực cũng đủ cung cấp. Mấy bao gạo để trong góc bị gần hai mươi con gà con biến dị mổ vương vãi khắp nơi. Chưa hết, chỗ gạo đó còn dính phân gà, lẫn lộn vào nhau. Gà con biến dị có vào có ra. Số phân gà trong bếp nhiều như trong bồn cầu, nhưng chỗ nào cũng có.

      Thịt đông lạnh là Diệp Dục liều mạng lấy về cho Tô Tô bồi bổ, đem ra nấu cho bốn xe tải binh sĩ ăn tiếc. chỉ tiếc mà còn phụ tấm lòng thương cưng chiều của Diệp Dục với Tô Tô, hơn nữa chỗ thịt đông lạnh đó cũng chẳng có bao nhiêu, nhiều người thế ăn thay rau chỉ hai ngày là thấy đáy.

      Tô Tô đứng ngoài cửa khách sạn, cau mày, bước xuống bậc thềm, cách xa khách sạn hôi hám này ra chút mới nhìn con gà con biến dị ngất trong tay Bì, :

      “Hôm nay ăn gà! tìm Diệp Dục, bảo ấy đưa mấy dị năng giả tìm trong thôn Bát Phương và sơn trang Bát Phương, chắc chắn còn tìm được nhiều gà con hơn. Chúng chưa trưởng thành, rất dễ giết.”

      thấy đám du côn chỉ là người thường mà còn cầm gậy giết chết được con gà con biến dị sao? Đám gà con biến dị này thể khỏe, chạy nhanh, bay cao bằng con gà trưởng thành. Chúng giống như gia cầm thông thường trước mạt thế, ai cũng có thể giết được.

      được hai bước, Tô Tô lại quay đầu với Bì, “Sáng ăn canh gà, trưa ăn thịt gà, tối ăn lòng gà, chân gà, cánh gà, nếu cảm thấy ngán xào thêm ít rau ăn cùng.”

      “Cái này…” Bì hơi do dự cúi đầu, nhìn con gà con biến dị trong tay, rồi ngẩng đầu nhìn Tô Tô hỏi, “Biến dị rồi có thể ăn được chứ?”

      “Ăn được, yên tâm . Tôi dùng tính mạng đảm bảo, hại chết người đâu!” Tô Tô thận trọng gật đầu, nhìn Bì ra vẻ “Tôi rất đáng tin”.

      định , Bì lại hỏi: “Tô Tô này, chỗ gạo bị lẫn phân gà…”

      “Cứ ném ra ngoài, vứt ra vườn làm phân bón. Phân gà nhiều thế dùng mấy khối nước cũng rửa sạch được hết mùi, hời cho lũ gà biến dị quá. Nhưng sao, chúng ăn gạo, chúng ta ăn gà, rất công bằng.”

      Tô Tô đương nhiên là cường điệu hóa lên, dùng mấy khối nước tất nhiên rửa sạch được chỗ gạo đó. Nhưng nghĩ tới gạo mình ăn vào miệng từng bị trộn phân gà, rồi lại nhặt từng hạt từ trong đống phân gà ra, chẳng lẽ người ăn bị ám ảnh sao?

      Dặn dò Bì xong, Tô Tô cũng quan tâm đến đại chiến người đuổi gà, gà chạy trốn, gà mổ người nữa, mà tới gần chỗ để xe tải của Lý Tiểu Vũ để tìm hai con gà tổ tiên của gà biến dị. Lúc này biết Diệp Dục dẫn mấy em lang thang ở đâu rồi, định tự mình xuất trận, thiến con gà trống đó rồi tiếp.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    2. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 225: Thảm họa gà qué

      Chỉ có điều, Tô Tô lại lại năm sáu vòng quanh xe tải, hai con gà biến dị đó hình như biết đến nên biết chạy đâu mất, làm tìm thế nào cũng thấy. Nhưng lại thấy mấy con gà con biến dị cấp phổ thông mới nở từ trứng ra.

      cầm con gà con lên, nhìn phần mông, phần bụng của nó. Gà con thế biết nên cắt thế nào, nghĩ nên để con gà con này lớn thêm chút, tối đến làm thịt ăn. sợ mình chọc nhầm chỗ, làm con gà con biến dị to bằng nắm tay này bị chọc chết, nên đành bất lực thả nó .

      lát sau, nhóm Diệp Dục từ trong các hộ gia đình ngoài thôn về, còn đem theo mấy bao thóc đặt ở mảnh sân trước khách sạn. Nhưng khách sạn lúc này loạn cào cào, mảnh sân còn vứt mấy chiếc nồi lớn, lông gà vương vãi khắp nơi, có chỗ nào trống để phơi thóc.

      Bì tranh thủ thời gian, sau khi nấu nồi canh gà lớn cử mấy tên du côn đặt canh gà vào trong thùng mang đến phân phát cho các binh sĩ đào chiến hào ở cửa thôn. Còn lại để cho những người trong sơn trang Bát Phương, sau khi ăn canh gà xong bắt đầu công tác dọn dẹp bãi chiến trường vừa rắc rối vừa khổ sở.

      Người của Bì và Tô Tô mất cả ngày trời để lấy nước rửa sạch từng ngóc ngách, dọn sạch dưới, trong ngoài của khách sạn. Đặc biệt khu vực thảm họa nhất là bếp, được Tô Tô dùng nước rửa mấy lần mùi phân gà mới đỡ. Nhưng xét thấy mọi người bị ám ảnh tâm lý quá nghiêm trọng nên phòng bếp cứ để đó dùng. Sau khi rửa sạch với nước, Bì để tạm bếp và nồi to trước khách sạn, bắt đầu thịt gà để nấu.

      Diệp Dục đưa em của vào trong sơn trang tìm gà con, loại gà con biến dị chỉ to bằng nắm tay, cũng nhiều thịt lắm cho qua. Chỉ tìm loại gà con biến dị to bằng hai ba nắm tay, loại này hai người có thể ăn con, lòng gà, chân gà, cánh gà cũng to hơn.

      Cha Tô và mẹ Tô dọn sạch khoảnh sân rồi phơi thóc. Bên cạnh còn có đặc công bảo vệ số thóc ở sân cùng nồi thịt gà đun, đề phòng lũ gà trộm có mắt lại xông vào chỗ bọn họ.

      Sau khi ăn canh gà, thịt gà, lòng, chân, cánh gà cả ngày trời, ngày hôm sau Bì và Diệp Dục vội vã chia quân hai hướng, hướng tìm gà để thịt, hướng chạy ra thôn Bát Phương bên ngoài sơn trang để hái rau.

      Vì sao phải chạy tận ra ngoài sơn trang để hái rau ư? Trong sơn trang Bát Phương phải có vườn rau sao? Số rau trong vườn bị lũ gà con biến dị bỗng dưng xuất ăn hết sạch rồi!

      Cả sơn trang to nhưng nhóm Tô Tô cũng chỉ có vài người, ai cũng bận đến chân chạm đất, lũ gà con biến dị bé xíu như thế, bất thình lình trốn ở xó xỉnh nào đó, ai mà tìm ra được. giờ chỉ có mình mẹ Tô nhận nhiệm vụ trồng trọt, mình bà chăm sóc cả mảnh ruộng lớn như vậy thế nào được? Hơn nữa tâm trí mẹ Tô vẫn đặt ở đống đất biến dị kia, quá quan tâm đến mảnh đất trồng rau của sơn trang Bát Phương.

      Cho nên tới khi mấy người nhóm Bì thịt gà vặt lông xong xuôi vườn rau cũng nguy rồi, toàn bộ rau bị gà con ăn gần hết. Chỗ lá và cọng rau còn lại cũng bị dính toàn phân gà, nhóm ra ngoài tìm rau chỉ e hôm nay lại chỉ được ăn thịt gà .

      Thực ra trước khi xay được thóc đồ ăn chính của họ là gà, cùng lắm có thêm ít rau cỏ ăn cùng, khẩu vị cũng đỡ hơn nhiều chứ còn đơn điệu nữa.

      Hai ngày trôi qua hề có quy luật, cứ thế loạn cào cào. Hai ngày này mọi người ngày nào cũng lặp lặp lại mấy việc giết gà, luộc gà, vặt lông, tìm rau, dọn phân gà, dọn dẹp vệ sinh. Số lượng gà con mới đẻ cũng được kiểm soát, mỗi ngày khoảng ba mươi con. Tô Tô vẫn tìm thấy hai con gà tổ tiên của gà biến dị kia.

      Lại ngày nữa trôi qua, Tô Tô cảm thấy cứ tiếp tục thế này ổn, nay sơn trang Bát Phương gặp nạn gà quấy nhiễu, nhịp điệu cuộc sống của họ bị lũ gà tai họa kia lôi kéo. Bây giờ, ngày nào nhóm Bì và Diệp Dục cũng làm được việc gì, Bì chỉ có thể giết gà, vặt lông liên tục, Diệp Dục đưa người lượn quanh thôn tìm lũ gà con còn sót lại ở đâu đó.

      Mặc dù bên trong khách sạn được dọn dẹp sạch , nhưng để an toàn, bác sĩ Hồng lại phun thuốc khử trùng mình tự pha chế, phun vào từng ngóc ngách trong ngoài của khách sạn, rồi dặn dò mọi người phải chờ ít nhất ba ngày. Sau khi thuốc khử trùng của phát huy tác dụng mới có thể cho người vào ở.

      Vì thế thể mở cửa, mà mở cửa đề phòng lũ gà con biến dị chạy vào làm loạn, thể cử người ngày đêm canh bên ngoài khách sạn.

      Những ngày này bí bách, bị gà ép tới mức độ này là lần đầu Tô Tô gặp phải trong thời mạt thế.

      Buổi tối, thức ăn là gà hầm bắp cải. Sau khi mọi người ăn no uống say, Tô Tô gọi ba người Diệp Dục, Bì và Trạc Thế Giai lên xe RV họp bàn. thấy theo tình hình phát triển việc như nay bọn họ bị gà biến dị xỏ mũi. thể tiếp tục thế này được, trong đại chiến giữa người và gà này, con người nhất định phải nắm quyền chủ động.

      “Quy luật đó là gì, nhưng chúng ta làm thế nào để nắm được quyền chủ động?”

      Diệp Dục ngồi bên cạnh Tô Tô chăm chú nghịch phi tiêu trong tay, vừa chơi phi tiêu vừa hỏi ba người Tô Tô, Bì và Trạc Thế Giai. Hai ngày nay và đồng đội của mình biến lũ gà con biến dị trong lùm cây thành đối tượng luyện ném phi tiêu. Những ngày buồn chán tìm lũ gà con biến dị, chỉ đành ném phi tiêu vào lũ gà con cho qua ngày.

      Bì ngồi bên cạnh kệ bếp, cười hihi với Diệp Dục, “Tôi cũng biết, nhưng vừa rồi hai người em bên tôi chuyện. Mấy binh sĩ đào chiến hào ở cửa thôn Bát Phương rất thích việc ngày nào cũng được ăn thịt gà. Nghe còn giúp chúng ta nghiên cứu thêm vài món ăn liên quan đến gà, rồi chủ động đưa cho chúng ta vài sọt khoai sọ. Đều là khoai trong lúc họ đào chiến hào tìm được, vốn định để dành để ăn, nhưng bây giờ họ cảm thấy gà hầm khoai sọ cũng tồi.”

      “Vậy ngày mai ăn gà hầm khoai sọ?”

      Trạc Thế Giai cau mày, ngồi đối diện Tô Tô, quay lại nhìn Bì ngồi cách xa ở phía sau. Hai ngày này bữa nào cũng ăn thịt gà, hoặc những món từ gà, Trạc Thế Giai muốn ăn thanh đạm chút, ví dụ như khoai sọ hầm , có thể cho gà vào được ?!
      ParvartyHale205 thích bài này.

    3. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 226: Báo cáo phân tích liên quan đến sợi tơ của Lý Tiểu Vũ
      “Cái này gọi là rau trộn thịt, haha!!!”

      Bì cười, biểu cảm mặt hơi gượng gạo, gần đây nhổ lông gà khiến thần kinh dường như có chút vấn đề. Thời gian rảnh rỗi, dường như chữ “gà” luôn quay mòng mòng trong đầu . nhìn Trạc Thế Giai, nhịn được thêm câu.

      “Gà con hầm khoai sọ ăn cũng rất ngon!”

      Tô Tô ghế sofa mở miệng giữa lúc trưng cầu ý kiến. Thóc hôm nay phơi khi nào mới có thể xát vỏ. Cửa xe bị gõ, Bì vội vàng nhảy qua bàn bếp, trong đầu vừa lẩm nhẩm “gà gà gà” vừa mở cửa.

      Đứng ngoài cửa là bác sĩ Hồng, có lẽ vì bỗng nhiên được ăn thịt gà nên bác sĩ Hồng vốn gầy như que củi, bây giờ có da có thịt, mặt còn hơi đầy đặn. mặc chiếc áo khoác trắng dài, tay cầm tập tài liệu vào trong xe. Chưa kịp chờ mấy người Tô Tô mở miệng hỏi sao lại có thời gian rảnh đến đây, bác sĩ Hồng liền đưa tập tài liệu trong tay cho Tô Tô, vẻ mặt nghiêm túc :

      xem cái này .”

      “Sao vậy?”

      Tô Tô nhận lấy, nhìn tập tài liệu trong tay. Phía kẹp đỏ của tài liệu bỗng viết mấy chữ cứng cáp bằng bút máy “Báo cáo phân tích liên quan đến sợi tơ của Lý Tiểu Vũ”.

      Có lẽ do sau mạt thế, bác sĩ Hồng có máy in cũng có trợ lý hỗ trợ sắp xếp lại kết quả nghiên cứu cho nên đành tự viết tay báo cáo phân tích. Người như bác sĩ Hồng làm nghiên cứu rất tốt nhưng người này làm nghiên cứu quá mức chuyên tâm, thực ra cũng thích hợp viết báo cáo.

      Chẳng hạn như “Báo cáo phân tích liên quan đến sợi tơ của Lý Tiểu Vũ” trong tay Tô Tô. Sau khi Tô Tô mở ra liền nhìn thấy mấy tờ giống như giấy nháp, ghi chép của bác sĩ Hồng rất lung tung, báo cáo viết rất khó hiểu. Tô Tô nhìn qua mà choáng váng, lật thẳng đến trang cuối cùng nhìn tổng kết của bác sĩ Hồng.

      “Này, chứa hormone steroid số lượng lớn có nghĩa là gì?”

      Tô Tô nhìn đoạn của tổng kết, đại khái sợi tơ của Lý Tiểu Vũ ngoại trừ bền chắc, bên ngoài chống lửa còn chứa hormone steroid số lượng lớn. Cái tổng kết này quá chuyên môn, Tô Tô hiểu.

      Tô Tô hiểu, Diệp Dục và Bì lại càng hiểu. Ngược lại Trạc Thế Giai nghiêng người, đưa tay lấy báo cáo trong tay Tô Tô, cẩn thận lật xem phần báo cáo bác sĩ Hồng đưa ra. Khác với mấy người Tô Tô, nó giống như sách giáo khoa thuộc lòng vậy, thuận tiện :

      “Hormone steroid ở trong cơ thể có tác dụng điều tiết các chức năng, giúp cơ thể phát triển, điều chỉnh miễn dịch, có tác dụng điều trị bệnh ngoài da và khống chế sinh sản. Hormone steroid trong sợi tơ của Lý Tiểu Vũ có tác dụng thuốc phần, xu thế là kích thích sinh sản, thúc đẩy các cơ quan hoàn thiện, đặc trưng giới tính phát dục và chức năng duy trì nòi giống.”

      chỉ như vậy…”

      Bác sĩ Hồng ngồi ở bên cạnh Trạc Thế Giai cúi đầu xoa mũi, dường như hơi mệt mỏi trả lời người hoàn toàn có kiến thức khoa học phổ thông như Tô Tô. cảm thấy chuyện với những người này quá mệt mỏi nhưng bây giờ có thể có chỗ yên ổn làm nghiên cứu khoa học là nhờ Tô Tô cho. Vậy nên khi có nghiên cứu thành công, thể thể chút thành tích của mình với bà chủ. tiếp tục :

      “Đầu tiên, hai con gà biến dị phổ thông kia, gà trống bị thiến, gà mái sau khi biến dị buồng trứng vẫn chưa phát dục hoàn thiện. Hai con gà kia, lúc bị giam chung với Lý Tiểu Vũ ăn sợi tơ của ấy. Vì vậy gà trống thiến khôi phục lại sức mạnh của con gà trống, mà buồng trứng của con gà mái phát dục hoàn thiện?”

      Tô Tô thể tưởng tượng nổi vậy mà có thể hiểu những gì bác sĩ Hồng . thấy dị năng của Lý Tiểu Vũ quả thực quá hoành tráng. Trước mạt thế đây chính là loại dị năng “đẻ” ra tiền, nhiều người đàn ông “ được” như vậy, Lý Tiểu Vũ có thể giúp bọn họ “được”, bao nhiêu phụ nữ thể chửa, Lý Tiểu Vũ có thể giúp họ chửa. Còn phải lên trời sao?

      , sao biết tình hình trước đây của hai con gà, mà còn biết cách ràng như vậy?”

      Người ra nghi vấn này là Trạc Thế Giai. nghiêng đầu nhìn bác sĩ Hồng, gương mặt hoài nghi. Ngay cả gà trống bị thiến hay , gà mái phát dục hoàn thiện cũng biết?!

      Bác sĩ Hồng cười cười, biểu cảm mặt có phần lãnh đạm, “Tôi giải phẫu hai con gà biến dị đó!”

      “Tổ tiên... tổ tiên bị giải phẫu rồi?!” Tô Tô trợn to hai mắt nhìn bộ dạng hời hợt của bác sĩ Hồng, “Chuyện khi nào?!”

      “Hôm qua?!”

      “Hôm qua bắt hai con gà tổ tiên của gà biến dị?!”

      Tiếng của Tô Tô khỏi cao lên quãng tám. nghĩ thầm, bản thân vòng vòng ở sơn trang Bát Phương hai ngày, tìm khắp cũng thấy hai con gà tổ tiên của gà biến dị. Bác sĩ Hồng số đỏ, chỉ tìm được hai con gà tổ tiên kia còn bắt được đem giải phẫu. Bác sĩ Hồng là dạng thư sinh yếu đuối làm thế nào mà bắt được hai con gà biến dị? Tô Tô nghĩ như vậy nhưng cũng tuỳ tiện hỏi.

      Ai dè bác sĩ Hồng vẻ mặt kỳ quái nhìn Tô Tô hỏi ngược: “Chuyện này rất khó sao? Dùng nắm thóc, trong nắm thóc trộn ít thuốc mê, phải tự chúng dâng lên sao?”

      Thiên tài!

      Tô Tô, Diệp Dục và nhịn được giơ ngón cái lên với bác sĩ Hồng. Ba người thầm cảm thán hồi, thủ đoạn này của thành phần tri thức cao đúng là cách xa lũ bâu xâu bọn họ trời vực. Bản thân bác sĩ Hồng mặc dù có dị năng nhưng người ta biết dùng thuốc mê.

      “Vậy hôm nay trong sơn trang Bát Phương, gà con liên tục xuất là từ đâu ra?”

      Tô Tô khỏi lại có nghi vấn. Lẽ ra hôm qua hai con gà tổ tiên bị bác sĩ Hồng bắt, hôm nay làm sao có thể còn gà con sinh sôi này nở tiếp. Nhưng số lượng gà con biến dị trong sơn trang Bát Phương hôm nay so với ngày hôm qua chỉ nhiều hơn chứ kém.

      Bác sĩ Hồng bị hỏi, nhún vai vẻ mặt “ liên quan đến tôi”, tỏ ý đến chính mình cũng biết.

      Thấy vậy, Tô Tô vội vàng vỗ đùi, nghiêng đầu kéo cánh tay của Diệp Dục, vội la lên: “Xong rồi, bên trong sơn trang Bát Phương nhiều hơn hai con gà tổ tiên của gà biến dị rồi! Nhóm gà con đầu tiên giết hết trưởng thành, có thể sinh sôi này nở rồi.”

      “Vậy còn chờ gì nữa?” Diệp Dục lập tức đứng dậy, vê đầu ngón tay, vẻ mặt hung tàn, “ mang người lục soát tìm mấy con gà trốn.”

      xong, Diệp Dục ngay tức khắc ra khỏi xe, lôi các em luyện phi tiêu.

      Tô Tô nhìn bóng lưng Diệp Dục ra khỏi xe vào trong màn đêm, suy nghĩ chút mới nhìn về phía bác sĩ Hồng, hỏi:

      “Mùi hương mà Lý Tiểu Vũ tỏa ra có công dụng khiến giống đực động dục. Liệu có biện pháp nào ức chế ?”

      “Biện pháp hữu hiệu nhất chính là dùng nước!” bác sĩ Hồng lại đưa tay lên xoa mũi, quyết định ngắn gọn, “Tôi cần máu và tế bào của Lý Tiểu Vũ, như vậy mới có thể nghiên cứu sâu được.”
      ParvartyHale205 thích bài này.

    4. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 227: Tôn trọng

      “Máu và tế bào của ấy sao?” Tô Tô khó xử nhìn bác sĩ Hồng, thể đồng ý nhận lời lấy máu và tế bào của Lý Tiểu Vũ cho bác sĩ Hồng nghiên cứu.

      Trước đây bác sĩ Hồng cũng từng lấy máu của Lý Tiểu Vũ, nhưng khi đó Lý Tiểu Vũ chưa bị đóng thành kén, chỉ mới hôn mê. Bác sĩ Hồng lấy máu của Lý Tiểu Vũ cũng chỉ vì mục đích là muốn biết Lý Tiểu Vũ có bị biến thành zombie hay . Mục đích lấy máu đó rất bình thường, người xung quanh thể chỉ trích gì.

      Nhưng đứng từ góc độ của dị năng giả, bọn họ hẳn là ghét người làm công việc nghiên cứu vì dị năng giả bị coi là đối tượng nghiên cứu. Căn cứ Thanh Long phải cũng có cái phòng nghiên cứu dị chủng thối tha đó sao? Năm đó nghe họ dùng vài thủ đoạn có được máu và tế bào của nhóm dị năng giả, thậm chí còn trả giá hề để nghiên cứu dị năng giả còn sống sờ sờ.

      Đương nhiên, đằng sau những hạng mục nghiên cứu khoa học được thích và tàn nhẫn đó là những giá trị y học thể đong đếm. Nhận thức của con người với mạt thế, nhận thức của con người với bản thân cùng với bước tiến của chất lượng xã hội loài người đều liên quan tới phòng nghiên cứu dị chủng này.

      Kiếp trước phòng nghiên cứu này suýt chút nữa bị Tô Tô tức giận phá bỏ. Chỉ vì có người chỉ nhầm cho , Tiểu Ái bị bán đến đó để nghiên cứu. May mà sau này hiểu nhầm này được giải quyết, nhưng từ đó về sau Tô Tô sinh ra ác cảm với phòng nghiên cứu dị chủng này.

      Nên Tô Tô cho rằng bác sĩ Hồng lấy hai sợi tơ của Lý Tiểu Vũ để nghiên cứu cũng ảnh hưởng gì to tát, lúc Lý Tiểu Vũ hôn mê, lấy máu xét nghiệm cũng liên quan đến vấn đề sức khỏe. Nhưng bây giờ Lý Tiểu Vũ thành cái kén tằm lớn, muốn phá kén của Lý Tiểu Vũ, lấy máu và tế bào của Lý Tiểu Vũ, có phải quấy nhiễu tới việc tiến hóa của Lý Tiểu Vũ?

      Thử hỏi, nếu bây giờ bác sĩ Hồng lấy máu của Tô Tô, là vì muốn nghiên cứu vì sao Tô Tô có thể tự do chuyển đổi giữa hai loại dị năng nước và băng, Tô Tô có làm ? Chắc chắn cũng vui vẻ gì khi bị người khác nghiên cứu như thế.

      Đương nhiên bác sĩ Hồng từng lấy máu của Tô Tô, trong tay còn có mẫu máu của Tô Tô, còn cả của Diệp Dục nữa. Nhưng khi ấy mục đích bác sĩ Hồng lấy máu của hai người là để làm xét nghiệm sàng lọc trước sinh cho Tiểu Ái. Vì mục đích đó nên Tô Tô mới để cho bác sĩ Hồng lấy máu cách vui vẻ.

      Nhưng bây giờ Lý Tiểu Vũ ở trong kén, còn tiến hóa, ai biết được có vui vẻ cho máu và tế bào của mình để xét nghiệm . Vì thế, tốt nhất bác sĩ Hồng nên chờ tới khi Lý Tiểu Vũ tỉnh lại, rồi tự hỏi ấy tốt hơn, đây là tôn trọng với Lý Tiểu Vũ.

      Tô Tô phản đối việc mình nuôi người làm khoa học như bác sĩ Hồng, nhưng hy vọng nhân viên nghiên cứu khoa học bên , trước khi nghiên cứu máu và tế bào của người khác phải được người đó đồng ý trước .

      cũng mong chờ bác sĩ Hồng có thể nghiên cứu ra thứ gì trái với quy luật của tự nhiên, nên cũng hy vọng nhiều vào bác sĩ Hồng, chỉ cần ấy tôn trọng người khác, vì làm khoa học mà tổn thương người khác, nuôi ấy lâu hơn nữa cũng sao.

      Mà bác sĩ Hồng đúng là cuồng nghiên cứu khoa học, nhưng cũng kiêm luôn cả công việc của phòng theo dõi các căn bệnh nặng ở trẻ sơ sinh và trẻ , có thể làm công việc chăm sóc trẻ chắc ấy chưa tới mức mất nhân tính, làm những việc từ thủ đoạn, lấy máu và tế bào hoặc lừa người sống đến để nghiên cứu.

      Nếu Tô Tô đồng ý cho lấy máu và tế bào của Lý Tiểu Vũ đợi Lý Tiểu Vũ tỉnh lại rồi tính. Vả lại gần đây bận nghiên cứu vaccine mạt thế đến tối tăm mặt mũi, con đường nghiên cứu Lý Tiểu Vũ được cũng còn rất nhiều đường khác để , nhất thiết phải cố chấp.

      Bác sĩ Hồng nhận được câu trả lời từ chối, với Tô Tô những cách có thể khiến người khác nhanh chóng tỉnh táo lại khi trúng phải mùi hương kích thích của Lý Tiểu Vũ rồi xuống xe, tiếp tục nghiên cứu công trình quên ăn quên ngủ của .

      Tô Tô ngồi sofa, nhìn Trạc Thế Giai và Bì, suy nghĩ lúc rồi với Bì, “Chỗ thóc mấy người Diệp Dục lấy được từ thôn Bát Phương, mau chóng xát . Tôi về giục mẹ tôi để bà mau đem đất biến dị ra dùng.”

      Ngoài những việc đó ra, hình như đề tài “Nắm quyền chủ động của loài người như thế nào?” cũng có gì nhiều để bàn. Chờ sau khi Trạc Thế Giai đo huyết áp cho Tô Tô xong, Bì và Trạc Thế Giai xuống xe, ai nấy bận việc của mình.

      Mặc dù hai con gà tổ tiên của gà biến dị bị bác sĩ Hồng đem nghiên cứu, nhưng đám gà con biến dị hết đời này đến đời khác vùng lên. Tuyệt kỹ phi tiêu của nhóm Diệp Dục, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi luyện đến mức thuần thục, khống chế được số lượng sinh sản của gà biến dị xuống còn bốn năm con ngày.

      Lại ngày nữa trôi qua, chỗ chăn ga phơi nóc khách sạn cũng khô, những chiếc chưa khô cũng được Diệp Dục sấy kỹ càng. Mất vài tiếng bận rộn, tất cả mọi người sắp xếp tầng hai và ba của khách sạn gọn ghẽ, đêm nay có thể vào ở trong phòng khách của khách sạn rồi.

      Đương nhiên phòng trong khách sạn phải ưu tiên trẻ em, phụ nữ mang thai và người khác. Sau đó là đến phụ nữ và trẻ em như Tẩm Nguyệt, Chu Hiểu Lâm, Duệ Duệ. Đám Đới Thuần hay Bì cũng có phần, chứ đừng đến binh sĩ ở trong bốn xe tải kia.

      Về binh sĩ ở bốn xe tải đào chiến hào ở thôn Bát Phương, Bì cũng để họ chịu thiệt thòi, ăn đầy đủ uống thoải mái. Chỉ cần gây chuyện, buổi tối sau khi thu người về còn được nghỉ ngơi trong biệt thự ở thôn Bát Phương, bên ngoài biệt thự còn có dị năng đặc công bảo vệ. Tóm lại những đãi ngộ này dù phải là tuyệt đối an toàn nhưng lại nhàn thân hơn bên Lã Ấn nhiều.

      Hơn nữa thịt nhiều vô kể, đồ ăn bên Lã Ấn chỉ có thịt vụn, thịt loại, bình thường còn chẳng có cả vụn thịt. Tô Tô bên này có cả con gà nướng…

      Ngày tháng cứ thế trôi qua trong nhốn nháo, hết đào chiến hào, giết gà con, rồi lại dọn dẹp sơn trang Bát Phương. Trong đại chiến giữa người và gà, Bảo, thuộc hạ của Bì cuối cùng cũng tìm được chiếc xe tải lớn để mẹ Tô sử dụng chỗ “đất biến dị” bảo bối của bà. Sản lượng rau và lương thực cuối cùng cũng được nâng cao, người trong thôn Bát Phương vào ngày ăn gà đến phát buồn nôn, cuối cùng cũng được ăn gạo trắng thơm ngon.

      Bởi vì ăn quá nhiều gà mà người trong thôn Bát Phương thề trong ba đến năm năm tới muốn ăn gà, nên Tô Tô đành thêm lớp băng dày trong kho đông lạnh ở khách sạn. Bì dẫn người tới, cấp đông chỗ gà vặt lông ăn hết rồi chuyển vào kho lạnh. Bọn họ định cất chỗ gà con đó , chờ ngày nào đó mọi người muốn ăn gà đem gà trong kho đông lạnh ra ăn dần.

      Sau đó liền tới cuối tháng năm, nhiệt độ phía nam tăng cao, thời biết bắt đầu oi bức. Cửa thôn Bát Phương có thêm nhóm khách tới.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    5. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 228: Có vụ buôn bán

      Trước cửa thôn, cha Tô cử lính đào chiến hào, quên dùng số đất đào được đắp hai pháo đài đơn giản, ngày thường dùng làm trạm canh gác. Chiến hào bắt đầu từ cửa thôn, chạy quanh thôn Bát Phương, nhìn giống hình tròn bao quanh sơn trang Bát Phương. Đất đào được đắp thành tường rào thô sơ.

      Lúc Tô Tô biết được tin Tạ Hào Thế dẫn theo mấy người Trương An Toàn và Từ Thiếu Phong xuống phía dưới sơn trang Bát Phương, ngồi dưới bậc thang cả tiếng đồng hồ mới được nhóm Bì đưa người vào trong.

      Tô Tô nhìn qua cửa kính của khách sạn, nhìn đám người Tạ Hào Thế dừng xe ở bãi đỗ xe của sơn trang Bát Phương. đám người già yếu từ trong xe ra, còn có bốn phụ nữ có thai. Sau đó tất cả vào sơn trang Bát Phương, đứng ở hồ câu phía trước khách sạn.

      phì cười, chẳng hiểu sao Tạ Hào Thế tìm thấy được mình, cũng chẳng biết Tạ Hào Thế dẫn nhiều người như vậy đến để làm gì? Chẳng lẽ muốn biến chỗ này của thành viện phúc lợi mạt thế?

      Tô Tô cau mày suy nghĩ, đỡ cái bụng bầu sáu tháng xuống tầng, băng qua sân vào phòng khách, đứng ở chỗ mát trong phòng khách nhìn những người già, phụ nữ có thai và thiếu niên mặt mày hoảng hốt nơi nương tựa.

      “Tô Tô”, Tạ Hào Thế đứng chuyện với Bì giơ tay lên chào Tô Tô. mặc bộ đồ màu đen trông rất sạch và thoải mái. Tạ Hào Thế chủ động về phía Tô Tô, gương mặt nam tính lộ ra chút ý cười.

      “Sao tìm được chỗ này?”

      Tô Tô nhíu mày, chống nạnh ưỡn bụng lên. Hôm nay chỉ mặc chiếc váy bầu, chân giày bệt, lười chải đầu buổi sáng nên tóc chỉ buộc túm lên, càng ngày càng lôi thôi.

      Nhưng Tạ Hào Thế lại cho rằng như thế xinh đẹp. Người ưa nhìn gọn gàng như Tô Tô trông lôi thôi cũng có nét hấp dẫn riêng. bước vào phòng khách nhìn quanh rồi gật đầu khen:

      “Chỗ này của em cũng được đấy, sống ở đây càng thoải mái hơn.”

      Sau đó Tạ Hào Thế rũ mắt, Tô Tô nhìn thấy trong ánh mắt là sát khí đáng kinh ngạc. Người có đôi mắt như thế, trừ kiểu vũ khí giết người như Diệp Dục ra cũng chỉ có thể bước con đường đau thương thời mạt thế. Trong mấy ngày ngắn ngủi, Tạ Hào Thế trải qua những gì mà trở thành con người như tại?

      nhìn Tạ Hào Thế nhúc nhích, chỉ tay vào ghế sofa bên cửa sổ sát đất, “Ra kia ngồi , tôi có vụ buôn bán muốn bàn với .”

      Đây chính là kiểu cho người khác từ chối. Tô Tô nhướng mày còn thắc mắc vì sao Tạ Hào Thế biết được hoạt động của bên mình vừa vừa :

      “Tô Tô, bên em quá nhiều loại người, gián điệp ít, hành vi quá gây chú ý. Theo dõi bọn em phải chuyện khó khăn gì.”

      trời có chim ưng của Lã Ấn, dưới đất có bốn xe binh sĩ hoàn toàn tình nguyện theo Tô Tô đến nơi buồn chán này, ngày ngày nhàn nhã ăn gà con biến dị. Hơn nữa Tô Tô còn sửa sang thôn Bát Phương, thể nào có chuyện người ngoài phát ra.

      Nghe vậy, Tô Tô cuối cùng cũng hiểu được vấn đề, cúi đầu sờ mũi, ngồi xuống thương lượng mua bán với Tạ Hào Thế, “Lã Ấn còn thời gian nhớ nhung đến tôi à? Đám giòi trong khu an toàn giải quyết được chưa?”

      “Chưa, có chút chuyện nên chưa xử lý hết được, nhưng vẫn nằm trong tầm kiểm soát.”

      Vì vậy phe Tạ Hào Thế có thời gian tách ra tìm Tô Tô. chỉ vào những người đứng ngoài kia, giải thích với :

      “Những người này đều là người nhà của dị năng giả bị Lã Ấn khống chế, mấy ngày này cứu được vài người, tạm thời biết để họ ở đâu trong khu an toàn nên mang họ đến chỗ em. Phí ăn uống trăm tinh hạch phổ thông người ngày.”

      Phí ăn uống trăm tinh hạch phổ thông người ngày... Câu này nghe cũng giống làm ăn buôn bán đấy. Tô Tô nghe vậy mỉm cười, dựa vào ghế sofa mềm mại, nghiêng đầu nhìn đám người ngoài cửa sổ, ít nhất cũng phải mười lăm người.

      nghìn năm trăm tinh hạch phổ thông thấm vào đâu nhưng gần đây kho đông lạnh sắp chất đầy thịt gà con biến dị, có mười lăm người tiêu thụ bớt chỗ thịt gà này còn thu thêm nghìn năm trăm tinh hạch, cũng tệ!

      “Cũng được, thành vấn đề. Nhưng người ở chỗ tôi phải làm việc, kể cả khi đóng tiền ăn cho họ. Họ đến đây phải để làm tổ tông cho người khác phục vụ.”

      Tô Tô gật đầu, trước cho ràng rằng chỗ này của ai được nhàn rỗi, kể cả đứa trẻ hai tuổi rưỡi như Duệ Duệ cũng phải làm việc theo khả năng. Nếu những người này cho rằng Tạ Hào Thế đóng phí cho họ, coi người của Tô Tô là kẻ hầu người hạ Tạ Hào Thế nên đưa họ về luôn, chỗ này thiếu tổ tông đâu!

      “Tất nhiên rồi. Người đưa cho em, miễn là em giày vò chết để còn ăn với người ta là được!”

      Biết quy củ nuôi người rảnh rỗi bên Tô Tô, Tạ Hào Thế ý kiến gì liền gật đầu đồng ý. Đến khi Trương An Toàn xách đến túi to tinh hạch vào phòng, đặt lên bàn trà trước mặt Tô Tô, Tạ Hào Thế mới hỏi:

      “Chỗ này của em còn lương thực và rau ?”

      “Mấy ngày này chỗ tôi vội vàng quét dọn vệ sinh, lúa trồng vẫn lớn còn rau vẫn có thể chia cho các ít”, Tô Tô nghiêng đầu, chuyện hơi hổn hển, nhìn có vẻ khó thở, cười hỏi, “Có điều ở đây có rất nhiều thịt gà. Có lấy ?”

      Tô Tô hỏi cách thờ ơ nhưng thực tế trong lòng chỉ thiếu điều với Tạ Hào Thế rằng cầu xin các người mau mau mua thịt gà . Nếu mua thịt gà, chỉ sợ người trong sơn trang Bát Phương từ nay về sau thấy thịt gà bàn cơm liền suy nhược thần kinh, kho đông lạnh cũng chật cứng thịt gà con biến dị rồi.

      “Hả? tại đến chỗ hoang vu hẻo lánh này, thiếu cả rau lẫn lương thực, em có thể có bao nhiêu thịt gà chứ? Nghe mấy ngày nay chỗ em đều ăn thịt gà, binh sĩ đào chiến hào mỗi người ba con gà quay ngày, chẳng lẽ có kho trữ hàng sao?”

      Trương An Toàn ở phía sau Tạ Hào Thế cười liếc nhìn Tô Tô. Hôm nay bọn họ đến hơi muộn đương nhiên nhìn thấy mấy người Diệp Dục cầm phi tiêu đuổi giết gà con biến dị khắp sơn trang. Lúc bọn họ vào sơn trang Bát Phương, đám gà con biến dị hôm nay bị xử lý gần hết rồi. Mấy con gà con biến dị còn lác đác qua lại, mấy người Tạ Hào Thế cũng chú ý mấy.
      Parvarty thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :