1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 219: Quân đoàn giòi đông lúc nhúc
      “Mau rời !”

      Tùy tiện liếc nhìn cái, con chim ưng vỗ cánh phành phạch ngoài cửa, chui qua khe hở vào trong phòng. Lã Ấn khom lưng, túm lấy con chim để tay, đồng thời với binh sĩ chờ hạ lệnh rằng:

      “Thông báo cho tất cả mọi người tạm thời trốn các tòa nhà cao tầng. Đội tiên phong dị năng quay về khu an toàn, cả đội chuẩn bị chiến đấu giết giòi.”

      Quả nhiên hổ là người làm việc lớn. Trong lòng biết sở dĩ chim ưng của mình bị bắn, chắc chắn là do người của Diệp Dục theo dõi nó, muốn nó theo bọn họ, từ đó biết được nơi bọn họ .

      Song, vì sao người của Diệp Dục lại theo dõi chim ưng của chứ? Là Diệp Dục muốn chạy trốn, trước lúc báo cho đồng đội bắn phát súng kia hay là từ lâu phái người theo dõi nó?

      Tất cả những chuyện này, trước hết vội phân tích, bây giờ chuyện khiến Lã Ấn bực bội chính là lũ giòi bọ ban đầu ở trong khu biệt thự Quả Táo phải sớm bị ngọn lửa của Diệp Dục tiêu diệt hết rồi sao? Sao giờ lại còn nhiều hơn lúc trước chứ? Lại còn bò khắp các con đường của khu an toàn?

      Cho dù trong lòng có kinh ngạc hiểu được nữa, nhưng cũng nhanh chóng phản ứng lại. Nhiệm vụ cấp bách lúc này phải là truy tìm hướng của Tô Tô và Diệp Dục mà là giải quyết chuyện khẩn cấp bên mình trước rồi tính sau.

      Rất nhanh, bên phía Tạ Hào Thế nhận được lệnh của Lã Ấn. Từ Thiếu Phong đứng quan sát trước kính viễn vọng có bội giác cao. Cậu quay đầu lại với Tạ Hào Thế ngồi ghế sofa:

      “Nhóm người Tô Tô được Diệp Dục đón rồi, về phía tây!”

      “Ừ.”

      Tạ Hào Thế tay cầm tấm bản đồ, trải rộng ra mặt bàn uống nước, nghiên cứu vị trí địa lý của cả khu an toàn. Nghe Từ Thiếu Phong vậy, khẽ gật đầu.

      Vì thế, Từ Thiếu Phong lại hỏi, “Bây giờ, giòi bọ bò khắp các con đường của khu an toàn. Tất cả mọi người đều rút lên các tòa nhà cao tầng. Lã Ấn hạ lệnh, bảo chúng ta mau chóng về khu an toàn, chúng ta phải về sao?”

      “Về!” Tạ Hào Thế cầm chiếc bút nhớ màu đỏ, vẽ vòng lên điểm nào đó bản đồ. gương mặt khôi ngô mang theo thần sắc kiên nghị, ngón tay thon dài chỉ vào vòng tròn bản đồ, “Nghe , chỗ này nhốt mấy con tin, chúng ta nhân lúc con chim ưng của Lã Ấn bị thương về tổ, chia quân thành hai đường. đội giết giòi bọ, đội còn lại cứu con tin ra ngoài.”

      “Sau khi cứu ra xong sao?” Trương An Toàn bắt đầu chuẩn bị xuất phát. ta vừa thu dọn đồ đạc, vừa quay đầu lại nhìn Tạ Hào Thế hỏi, “Có cần để cho những con tin kia và người nhà của đội tiên phong dị năng gặp nhau ?”

      “Sau này rồi tính,” Tạ Hào Thế xua tay, tỏ ý từ chối, “Đưa mấy con tin kia đến chỗ Tô Tô, đưa ít tinh hạch để nuôi bọn họ.”

      Con tin trong tay Sở Hiên tập trung ở chỗ mà chia ra. Trong cả khu an toàn, ở đâu cũng có chỗ giấu con tin. Cuộc sống của những con tin này cũng khá tốt, hề ngược đãi họ mà cho họ ăn, cho họ mặc còn cho họ tinh hạch, để cho họ có cuộc sống vô lo vô nghĩ.

      Vì vậy, Tạ Hào Thế cũng suy nghĩ đến điểm này, e rằng rất nhiều con tin căn bản muốn thoát khỏi cuộc sống ăn no chờ chết mà Sở Hiên tạo cho họ nên mới ôm tâm trạng này mà lôi kéo những dị năng giả trong đội tiên phong dị năng. Cho nên, khi cứu những con tin này ra ngoài, Tạ Hào Thế quyết định đầu tiên để cho họ gặp người của đội tiên phong dị năng, để tránh bọn họ truyền nhiễm tư tưởng muốn rời cho những dị năng giả kia.

      Mọi người gật đầu, nhận lấy tấm bản đồ Tạ Hào Thế đánh dấu xong. Mỗi người liếc nhìn cái rồi thu dọn đồ đạc, vũ trang đầy đủ ra ngoài, chuẩn bị quay về khu an toàn giết giòi và cứu con tin.

      Nhưng bọn họ vừa mới ra khỏi tòa nhà cao tầng này bị quân đoàn giòi bọ đông lúc nhúc làm cho khiếp sợ. Cảm giác nhìn lũ giòi bọ đường phố qua kính viễn vọng kinh khủng bằng nhìn ở cự ly gần. Lúc này nhìn thấy khắp nơi đều là những con giòi trắng lăn tròn. Quân đoàn giòi bọ đối diện với tòa nhà cao tầng còn mang theo người. giây trước, người đó còn kêu gào, giây sau trở thành hình người do giòi bọ tạo thành, hòa vào trong biển giòi.

      Từ Thiếu Phong nhịn được quay người nôn mửa!

      Tạ Hào Thế đứng cùng cau mày, tia sét màu tím lập lòe trong đôi bàn tay dệt thành tấm lưới điện lớn, trùm xuống dưới chân.

      Trong nháy mắt, mùi protein bị đốt cháy khét cùng với tiếng “xẹt xẹt” của dòng điện, tràn ngập khoang mũi và lỗ tai của mọi người. Ngửi thấy mùi này, tất cả mọi người đứng sau Tạ Hào Thế đều nhịn được nôn mửa!!!

      Mà nhóm của Tô Tô, sau khi ra khỏi khu an toàn xa liền vứt Sở Hiên bị trói xuống xe. Người này là tốt hay xấu, tâm tư quỷ kế đa đoan, cực kỳ đáng tin. Tô Tô tuyệt đối mang về thôn Bát Phương.

      Ban đầu, khi rời khỏi khu an toàn, chỉ nghĩ rằng, ở mạt thế, động vật biến dị dễ dàng bị đuổi như vậy. Khả năng sinh sản kinh khủng chính là điểm đáng sợ nhất của chúng. Nhưng ngờ, họ rời chưa được bao lâu, cả khu an toàn gần như rơi vào trong biển giòi.

      Thực ra đó chính là bản chất của sinh tồn trong mạt thế - có chỗ nào là chỗ yên ổn mãi mãi. Căn cứ con người tốn vô số tâm tư, tiêu tốn biết bao nhiêu năm để xây dụng cũng thỉnh thoảng bị binh đoàn zombie tấn công. Chỉ cần sơ ý chút căn cứ bị tiêu diệt, càng đừng khu an toàn bé. Sống lâu ở mạt thế, con người phát ra việc di chuyển liên tục, bôn ba khắp nơi thực là chuyện quá bình thường, có gì đáng ngạc nhiên.

      Sau khoảng tiếng, Tô Tô và Diệp Dục dẫn theo đoàn xe có hàng có lối, cách khu an toàn của Lã Ấn rất xa, đến thôn Bát Phương. Mấy người nghỉ ngơi trong chốc lát rồi ai nấy lo chuyện của mình.

      Đầu tiên là binh sĩ bốn xe tải theo từ khu an toàn, còn có bốn tàn binh vừa được Trạc Thế Giai tùy tiện thu nhận. Những người này Tô Tô giao hết cho cha Tô. Tối đó, sau khi mỗi người được phát bát cơm kèm theo nhiều thịt và rau, liền bắt đầu cuộc đời cu-li xây tường rào của bọn họ!

      Mặc dù, tính toán kỹ chút, bây giờ bên họ có ba bốn dị năng giả hệ thổ, nhưng việc xây quây kín cả thôn Bát Phương công trình rất lớn. Sống ở nơi hoang dã bằng được trong khu an toàn, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất đám động vật biến dị. Tường rào phòng vệ thể thiếu được, trong đó, xi măng và keo xây dựng cũng nhất định phải có, dĩ nhiên cũng cần rất nhiều nhân công.

      Nhưng với tình hình sống còn như bây giờ, cha Tô đề nghị tất cả mọi người tạm thời chuyển vào trong sơn trang Bát Phương trốn vài ngày. Mặc dù trong đó khắp nơi đều là vết máu và mùi hôi thối bẩn thỉu, nhưng có tường rào xung quanh lại được xây khá cao. Bên trong còn có khách sạn như khách sạn năm sao, nhét người già và trẻ em vào trong đó cũng thành vấn đề.

      Còn lại là nhóm thanh niên trai tráng của Diệp Dục, khách sạn chứa hết, bọn họ nằm bên ngoài vài ngày cũng sao. Đợi sau khi xây xong tường rào, sắp xếp sau cũng muộn.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    2. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 220: Điều kiện có hạn

      Zombie trong khách sạn bên trong sơn trang Bát Phương bị Tô Tô và Diệp Dục xử lý sạch . Lần này muốn vào trong ở, mọi người vẫn phải quét dọn chút. Mấy tháng liền có người ở, còn bị zombie phá hoại, chỉ toàn bộ bên trong khách sạn mà khắp cả sơn trang Bát Phương đều là vết máu.

      Đầu tiên, cha Tô căn dặn binh sĩ bốn xe tải tìm vài dụng cụ để đào bới như cuốc, xẻng… trong các hộ nhà nông, bắt đầu đào chiến hào ở cổng thôn. Sau đó, bản thân ông dẫn theo hai người lính đặc công, lái xe khảo sát địa hình của cả thôn Bát Phương, nhân tiện tìm xem ở đâu có vật liệu xây dựng.

      Người của Diệp Dục, trừ vài người phụ trách canh gác, còn lại đều trốn trong xe ngủ. Buổi tối bọn họ còn phải trực đêm, ban ngày càng phải nghỉ ngơi, giữ thể lực. cần ai căn dặn, tự động dẫn người rửa dọn sạch sơn trang Bát Phương. Còn những đứa trẻ sơ sinh lại được tập trung xe y tế, đợi dọn dẹp môi trường sạch mới ra ngoài. Những đứa trẻ này sức đề kháng rất kém, nên bế ra khỏi xe y tế là tốt nhất.

      Khách sạn có ba tầng, nằm đối diện hồ câu cá trong sơn trang Bát Phương. Tầng là đại sảnh, phía sau đại sảnh có hành lang cổ kính. qua hành lang là phòng bếp lớn. Tầng hai và tầng ba đều là phòng trọ. Phòng trọ nhiều, mỗi tầng cũng chỉ có khoảng mười phòng.

      Đây là trang viên giải trí nên phòng ốc rất rộng, trang trí cao cấp, trong phòng còn thiết kế khu vui chơi cho trẻ em. Đám người Bì liếc nhìn căn phòng cảm thấy rất được. Bọn họ vừa quét dọn khách sạn, vừa xếp đồ chơi, thảm… cho ngay ngắn, định đem ra giặt rửa, đợi ngày hôm sau đem ra phơi nắng vài ngày.

      Trong sân xung quanh đại sảnh và phòng bếp còn có giếng nước mang phong cách cổ xưa. Để đề phòng trẻ con trèo vào bị ngã, giếng nước đó có nước chảy nhưng rất nông, cũng chỉ khoảng nửa mét, chỉ dùng để làm cảnh mà thôi.

      Trong nhà các hộ nhà nông của thôn Bát Phương cũng có giếng nước, nhưng đa số miệng giếng đều bị đậy lại. Hộ nhà nông muốn dùng nước, dùng nước trong két nước nóc nhà. Nước được bơm từ dưới lòng đất lên, két nước được nối thẳng với các đường ống nước trong cả ngôi nhà.

      Nhưng bây giờ, tất cả mạch nước ngầm của sơn trang Bát Phương và thôn Bát Phương đều dùng được. Nguồn nước của cả thế giới đều bị ô nhiễm, lý nào thôn làng bé lại ngoại lệ.

      Vốn dĩ, Tô Tô canh giữ phía trước khách sạn, nhìn nhóm người Bì tìm được mười mấy cái thùng. phóng nước rửa thùng, rửa xong lại phóng nước đầy mười mấy cái thùng. Sau đó mới nghĩ ra, thực ra có thể tìm két nước có địa thế cao nhất, trực tiếp phóng nước vào trong là được.

      Nghĩ như vậy, nhòm ngó xung quanh, rồi tìm két nước. Khắp cả sơn trang Bát Phương, tòa nhà cao nhất chính là khách sạn ba tầng này. Vì vậy, két nước cũng dễ tìm, song máy bơm nước gắn với két nước vẫn chạy. Bên trong chứa cả nước được bơm từ dưới lòng đất lên từ trước và sau mạt thế. phải hút hết nước trong két nước ra, mới có thể phóng nước sạch vào.

      tầng thượng của khách sạn, phong cảnh cũng rất đẹp, có nhà kính trồng hoa, két nước ở nóc nhà kính. Két nước được trang trí giống như cái cây. Bên cạnh còn có biển cảnh báo, cấm trẻ em đến gần.

      Đợi đến khi Tô Tô mở cửa sổ nhà kính trồng hoa ra, rút hết nước bên trong két nước ra, biến thành con rồng nước bay ra ngoài cửa sổ, bay thẳng vào trong hồ câu cá phía trước khách sạn. Sau đó, phá hỏng đường ống nước nối liền với máy bơm, lúc này mới phóng nước sạch vào trong két nước.

      Tô Tô làm xong mọi chuyện là giữa trưa. Nhóm người ở phía trước khách sạn, bắc nồi lớn bắt đầu nấu cơm. Phòng bếp rộng lớn của khách sạn vẫn chưa được sắp xếp xong, điều kiện có hạn. Mọi người cũng chỉ có thể chấp nhận giải quyết bữa trưa ở ngoài trời.

      Thực ra, ăn cơm tập thể ngoài trời cũng khá vui vẻ. Bác sĩ, y tá, mấy thanh niên bế trẻ sơ sinh, binh sĩ bốn xe tải, nhóm lính đặc công dị năng của Diệp Dục, còn có năm dị năng giả nhàn rỗi qua lại. Tô Tô, cha Tô, mẹ Tô, Tẩm Nguyệt, Chu Hiểu Lâm, Đới Thuần, Duệ Duệ… rộn ràng giống như ăn Tết. Mọi người biến môi trường tồi tệ như vậy thành khí đón năm mới.

      Điều kiện có hạn, đĩa món xào thái sợi cũng có.

      Dẫu sao, có nhiều người đợi ăn cơm xong còn làm việc như vậy, nhóm người Bì làm năm cái bếp lớn, bắc năm cái nồi to lên. Hai nồi nấu cơm, ba nồi còn lại đun nước.

      nồi luộc những miếng thịt lớn, nồi nấu canh, nồi còn lại đun ít nước sôi. Lúc ăn cơm cũng có bàn ghế gì cả, chuyển qua chuyển lại quá phiền phức. Mọi người đều đứng ăn, ai ăn xong múc bát nước sôi tự rửa sạch bát đũa của mình.

      “Tô Tô. Đưa đây. Mẹ rửa cho con!”

      Trong đám người, mẹ Tô cầm lấy bát đũa của Tô Tô, đỡ đến trước nồi nước nóng. Tô Tô đỡ eo, nhìn dáng vẻ nghiêm túc cẩn thận của mẹ Tô khi rửa bát cho mình, trong lòng dâng lên niềm hạnh phúc. cười :

      “Mẹ, người ta đều tự rửa. Sau này con tự rửa là được.”

      “Ôi trời, cái bụng này của con sắp ổn định rồi, sắp cúi xuống được rồi.”

      Mẹ Tô kéo bàn tay định cầm đũa giúp bà của Tô Tô ra, cầm hai cái bát, rửa hai cái bát hai lượt. Đúng lúc, cha Tô cầm cái bát của mình đến. Vốn dĩ, ông định đưa cho mẹ Tô, giúp ông rửa. Nhưng sau khi mẹ Tô rửa bát xong lại thèm để ý đến ông, dẫn Tô Tô về phía bãi đỗ xe phía sau sơn trang, để lại mình cha Tô tay cầm bát bẩn đứng như trời trồng, cực kỳ lúng túng.

      Suốt cả đoạn đường, mẹ Tô vô cùng thần bí, giống như chỉ lo người khác nghe thấy, hỏi, “Tô Tô, con mấy xe đất đai dị năng của chúng ta để đâu tốt?”

      Lúc trước, khi khu an toàn vẫn chưa xảy ra chuyện quân đoàn giòi, mẹ Tô nhờ Bì chuyển mấy xe lớn “đất đai biến dị” đến thôn Bát Phương. Bây giờ, tất cả mọi người đều tập trung bố trí lại sơn trang Bát Phương. Mẹ Tô chắc chắn phải tìm nơi để “đất đai biến dị” của bà, lại sống những ngày tháng lo lương thực, rau dưa.

      Tuy nhiên, mẹ Tô nghĩ, nếu có thể chạy trốn khỏi khu an toàn lần, chưa biết chừng còn chạy trốn khỏi thôn Bát Phương lần thứ hai, hoặc lần thứ ba, thứ tư. Chuyện ở mạt thế, ai có thể chắc chứ? Lần sau lại chạy trốn, chưa chắc may mắn như lần này, trước tiên phải nhờ Bì chuyển “đất đai biến dị” ra ngoài.

      Vì vậy, mẹ Tô có chút bối rối, biết nên sắp xếp mấy xe “đất đai biến dị” như thế nào.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    3. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 221: Kinh khủng đời gà

      “Chuyện này dễ giải quyết thôi. Mẹ, con cho mẹ ý kiến này”, Tô Tô về phía trước, ra khỏi chiếc cổng vòm đúc bằng đồng, đỗ xe ở khu vực để xe đằng sau sơn trang Bát Phương, sau đó quay người tiếp tục với mẹ Tô, “Mẹ bảo họ giúp mẹ tìm chiếc xe chở hàng, to hơn loại chở Lý Tiểu Vũ chút. Sau đó mẹ đổ đất biến dị vào đầy bên trong, lắp thêm cả mấy ngọn đèn, thế là mẹ có nhà kính di động rồi.”

      Thực ra theo suy nghĩ của Tô Tô, mẹ Tô cũng có thể trồng gạo và rau ở trong sơn trang Bát Phương, đối diện với nhà bếp doanh trại ở đằng sau của khách sạn phải có vườn rau sao? Mẹ Tô hoàn toàn có thể tự mình trồng trọt ở đây.

      Nhưng nếu mẹ Tô chỉ nghĩ xem làm sao để có thể dùng “đất biến dị” để trồng trọt, vậy cứ theo cách suy nghĩ của mẹ Tô, để “đất biến dị” vào trong xe chở hàng rồi trồng rau củ, lúa gạo trong xe chở hàng. Điều này cũng chẳng có gì ổn, tới lúc muốn chỉ cần lái xe là có thể chạy.

      Mẹ Tô cảm thấy đây là ý kiến rất hay, lúc đưa Tô Tô đến bãi đỗ xe, dọc đường còn gọi vài chàng, nhờ họ tìm cho chiếc xe tải lớn. Sau khi nhìn Tô Tô về xe RV mới bận rộn quay về xem “đất biến dị” của bà.

      tới mấy chàng này đều là thuộc hạ của Bì, trong đó có hai người nhận nhiệm vụ đưa cơm cho mấy binh sĩ đào chiến hào ở cửa thôn Bát Phương. Vì được mẹ Tô nhờ vả nên lúc đưa cơm họ gọi thêm năm binh sĩ cùng tìm xe tải, nên thành ra có tổng cộng mười người tới thôn Bát Phương.

      Tìm mãi được, nhóm du côn và năm binh sĩ cũng thấy hơi nóng nảy, vốn dĩ có mười người cùng nhau tìm, sau đó họ cảm thấy cứ tiếp tục tìm như thế quá chậm, bèn phân hai người nhóm, tiếp tục tìm tiếp.

      chiếc xe trong đó có binh sĩ và tên du côn hợp tác với nhau, sau khi trò chuyện vui vẻ, binh sĩ đó liền tò mò hỏi:

      Bảo, chúng ta tìm gì thế?”

      Tên du côn được gọi là Bảo kia để kiểu đầu nấm rất buồn cười, đuôi tóc màu vàng, phần chân tóc mới mọc ra màu đen. Tóc ta dài ra thế này là bởi mạt thế tới, có thời gian rảnh để nhuộm chân tóc màu vàng, thời gian dài mới thành kiểu tóc nửa đen nửa vàng, nhìn cũng rất cá tính.

      Bảo ngậm điếu thuốc, ngồi ghế lái xoay vô lăng, nghe thấy thế bèn liếc binh sĩ ngồi ghế lái phụ, cao giọng :

      “Tìm gì à? Tìm xe tải!!!”

      Binh sĩ đó cười, đảo mắt vòng, đưa điếu thuốc cho Bảo, hỏi, “Trong thôn này của chúng ta có nhiều xe như thế, sao cứ nhất định phải tìm xe tải?”

      “Tại sao phải tìm xe tải à?!!” Bảo đưa tay chặn điếu thuốc của binh sĩ kia lại, nghiêng đầu cười tươi với binh sĩ kia, rồi chợt nghiêm mặt, hung tợn , “Hỏi nhiều làm gì? Tỉnh táo chút để tìm là được!”

      “Vâng, vâng, vâng!!!”

      Binh sĩ đó bị thái độ hung dữ của Bảo quát cũng giận, quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, nhìn dáng vẻ rất chăm chú nhìn xem có xe tải ở ven đường , nhưng trong lòng nghĩ gì ai biết…

      Lúc này, bên ngoài sơn trang Bát Phương, trong xe RV, Tô Tô sau khi tập yoga bèn nằm lên giường chuẩn bị ngủ trưa. Chưa kịp nằm xuống liền nghe thấy tiếng gà gáy, heo kêu, còn cả tiếng đập vào thùng xe hàng. Tô Tô nghe thấy liền nghĩ thôi hỏng rồi, bên trong xe tải Coca Cola đó còn có kén của Lý Tiểu Vũ, hai con gà, con lợn nữa. Trí nhớ của dạo này càng ngày càng tệ, quên luôn cả chuyện lớn ngày hôm nay.

      Vì thế Tô Tô vội vàng đứng dậy, nương theo tiếng gà kêu thảm thiết ra khỏi phòng ngủ, rồi lại vòng qua mấy chiếc xe chất đầy đồ để đằng sau chiếc xe tải chở Lý Tiểu Vũ. giơ tay tạo ra con dao bằng băng, phá chiếc khóa to đùng ở phía .

      Vách của thùng xe tải bị hai con gà biến dị phổ thông mổ toàn lỗ thủng khắp nơi, mùi hương kì lạ bay từ những lỗ thủng ra ngoài. Tô Tô đứng bên đường, cẩn thận ngửi phải chút. liền cảm thấy hoảng hốt, còn tưởng xuất tượng bị kích dục, nhưng lại thấy gì, bị mùi hương đó nhiễu loạn tâm trí.

      Vì thế mùi hương của Lý Tiểu Vũ có tác dụng với phụ nữ có thai? Hay là có tác dụng với phái nữ???

      thể hiểu nổi, phương diện nghiên cứu khoa học này tốt nhất cứ tìm bác sĩ Hồng, giờ chỉ quan tâm tới chuyện thả hai con gà với con lợn ra thôi.

      Chiếc khóa to đùng cửa xe bị mở, con gà mái chạy trối chết lao ra ngoài. Tô Tô quay đầu lại nhìn, lông đuôi con gà đó sắp bị rụng hết rồi, cái đuôi trụi lủi vừa đỏ vừa sưng, hai lỗ đuôi hình như còn chảy máu!!!

      Tô Tô mải quan sát con gà mái, chợt đằng sau có làn gió vù tới, vội vàng bảo vệ bụng tránh sang bên. Con gà trống cũng vỗ cánh phành phạch bay từ trong ra ngoài, đuổi theo con gà mái.

      Trong thùng xe tải xảy ra chuyện kinh khủng đời gà gì vậy???

      Tô Tô tò mò, cẩn thận nhìn từ cửa xe vào trong, phía trong thùng xe tối om om, trừ cái kén lớn nằm im lặng góc trong cùng, còn có con lợn, lùm cây biến dị. Chúng đều rất bình thường, người, lợn, cây, cả ba đều bình yên vô .

      Thứ bình thường chỉ là vệt máu và lông gà, cùng với con gà mẹ gần trụi lông đuôi, và con gà trống đuôi theo ra ngoài đó!

      Xem ra mùi hương của Lý Tiểu Vũ chỉ có tác dụng với phụ nữ có thai, mà có tác dụng với cả lợn cái và cả thực vật nữa, có tác dụng với đàn ông và gà trống, đó là điều kiện tiêu chuẩn!

      Tô Tô bất giác rùng mình, đối với cái kén tỏa ra mùi hương kích dục của Lý Tiểu Vũ, thực khiến người khác hoang mang. suy nghĩ chút rồi biến ra hai người nước, cầm gậy băng trong tay đuổi con lợn cái ra ngoài.

      Sau đó chuyển cả lùm cây biến dị dính bùn đất, cẩn thận trồng ở dưới bức tường đối diện với bãi đỗ xe, hy vọng lùm cây biến dị này giống như ở biệt thự Quả Táo, mọc thành vòng tròn theo tường vây của sơn trang Bát Phương.

      Cuối cùng, Tô Tô mở cửa ghế lái chiếc xe tải, ưỡn cái bụng bầu sáu tháng lái xe, đưa cái kén to của Lý Tiểu Vũ trong xe tải, men theo đường cứu hỏa vào trong sơn trang Bát Phương, tới góc bên trong cùng, cách xa khách sạn nhất.

      Cách xa như thế, phòng ngừa ngày tất cả mọi người đều ngửi được mùi hương kích dục của Lý Tiểu Vũ, lại biến khách sạn thành “đấu trường”, khi ấy lại vô cùng ngại ngùng.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    4. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 222: Sinh ổ gà con biến dị

      Sắp xếp ổn thỏa cho xe tải của Lý Tiểu Vũ, Tô Tô quay về gần khách sạn tìm thấy Thầy Bói – dị năng giả hệ kim. muốn nhờ Thầy Bói dựng lớp tường kim loại dày bên ngoài xe tải của Lý Tiểu Vũ, chẳng may Lý Tiểu Vũ cách bọn họ xa như thế, lúc gặp phải nguy hiểm lại xảy ra chuyện hay.

      Đương nhiên, xét về giới tính của Thầy Bói, Tô Tô vẫn đưa ra phương án đề phòng cho , che đường hô hấp lại. tới lúc ngửi trúng mùi hương của Lý Tiểu Vũ, mình ở nơi xa như thế, tìm được mục tiêu chỉ có thể tự mình “lao động”. Thế hơi có phần thê thảm!

      Quanh quẩn lại toàn chuyện lặt vặt mà cũng bận hết cả buổi chiều, đến tận sau khi ăn xong bữa tối cùng cả nhà mới coi như đến lúc nghỉ ngơi, bốn người em Diệp Dục cử theo dõi chim ưng truyền tin báo về, tìm được mấy nơi trú của Lã Ấn, còn vẽ lại tranh chân dung của Lã Ấn cho Diệp Dục.

      Nhưng giờ phải là lúc thích hợp để quay về khu an toàn lên kế hoạch ám sát, bởi vì trong khu an toàn đâu đâu cũng là giòi bọ. Con lớn con bé nhung nhúc, khiến cả khu an toàn như chìm trong biển giòi. Lúc này mà những binh lính đặc công như họ mà vào khu an toàn, chẳng khác nào giúp Lã Ấn diệt giòi.

      Về lý, đối với thảm họa nhân loại ập tới, lẽ ra nên gạt bớt những tư thù cá nhân và tính toán nhen, giúp Lã Ấn đối phó với làn sóng giòi. Ban đầu Tô Tô cũng cảm thấy sao cả, dù sao từ góc độ nào đó đối phó với giòi bọ ai ai cũng có trách nhiệm.

      Nhưng nếu Lã Ấn muốn tính toán với , mượn giòi bọ để tiêu hao năng lượng của Tô Tô, Tô Tô còn biểu cái gì mà nhân nghĩa, nghĩ tới cái gì mà hạnh phúc và lợi ích của nhân loại, cứu vớt xã hội… những thứ đó quá mức kệch cỡm. cũng phải thánh mẫu, lấy nguồn lực của mình ra để cứu đối thủ, dù cho ở trong khu an toàn còn có rất nhiều người vô tội.

      Nhưng khu an toàn đó của Lã Ấn, mọi người ra vào khu an toàn đều phải nộp đồ cho Lã Ấn, vậy những người vô tội đó là trách nhiệm mà Lã Ấn nên gánh vác. Chuyện này ai làm làm chứ đến phiên Tô Tô phải lo nghĩ!!!

      Ngày nào đó, những người sống sót nộp đồ cho xin che chở, tự phải diệt trừ giòi bọ là chuyện thể thoái thác. Còn bây giờ, chỉ cần sống tốt, xây dựng phòng ngự cho địa bàn của mình vững vàng mới là nhiệm vụ cấp bách nên làm.

      Trời mỗi lúc tối hơn, Tô Tô ngồi trong phòng ngủ, tựa vào đầu giường, vừa xoa cái bụng bầu sáu tháng, vừa nhìn bức chân dung Lã Ấn mà Diệp Dục đưa cho lúc chiều.

      còn nhớ Lã Ấn trông như thế nào, kiếp trước lúc ở trong căn cứ Tương thành, chỉ nhìn Lã Ấn lần những ngày căn cứ thành lập xong. chỉ biết bị mất bên mắt, là dị năng giả có thể sử dụng động vật biến dị. Khi đó cũng biết ngày phải ám sát Lã Ấn, nên cũng ngắm kỹ hình dáng của , có nhìn cũng để trong lòng.

      Lần này nhìn bức chân dung của Lã Ấn, nhất thời cảm thấy nghi ngờ, chỉ dựa vào hai nét bút đơn giản mà Diệp Dục có thể ám sát Lã Ấn thành công sao?

      Tương Thành tháng năm, dù là ở nông thôn cũng có hơi nóng oi ả bốc lên. Tô Tô thở dài, đặt bức vẽ của Lã Ấn xuống tủ đầu giường, đứng dậy định tắm.

      Sống trong xe RV tốt hơn bên ngoài kia nhiều bởi khách sạn lâu rồi dọn dẹp sạch , nên tất cả mọi đồ vật bên trong, bao gồm cả đồ dùng giường tích trong kho cũng được nhóm Bì đem ra tẩy rửa lượt.

      Bọn họ rời quá vội vàng, đồ dùng phòng ngủ rất chiếm diện tích rất nhiêu thứ bị bỏ lại, giờ phỏng chừng để để lại trong biển giòi chờ bị giòi cắn.

      Để tránh cho sơn trang Bát Phương cũng có giòi xuất , bác sĩ Hồng chế tạo thuốc khử trùng. Lúc này Bì và Trạc Thế Giai dẫn theo người phun vào từng ngóc ngách, khoảng ba tới năm hôm tới, họ ở trong khách sạn này được.

      Nên mọi người chỉ có thể ngủ trong xe ô tô, bên trong khách sạn toàn mùi thuốc khử trùng, thích hợp cho phụ nữ có thai, trẻ và người già ở. Hơn nữa mọi người thay đổi chỗ ở, ngoài Tô Tô ra, đêm đến cũng hẳn có người ngủ. Như cha mẹ Tô luôn bận rộn bên ngoài, cũng kịp về xe RV nghỉ ngơi.

      Phòng tắm trong xe quá , khó khắn lắm bụng to như Tô Tô mới có thể quay vòng bên trong. Dạo này cũng thích ở lâu trong gian hẹp thế này, luôn có cảm giác khó thở, đứng cũng khó, ngồi cũng khó, miễn cưỡng nằm ngủ chút cũng bị bí đến mức tỉnh ngủ.

      Nên Tô Tô tắm qua loa lát rồi ra ngoài, mặc chiếc váy ngủ bà bầu có đường kẻ sặc sỡ, vò mái tóc dài ướt nước vào phòng ngủ. Vừa vào thấy Diệp Dục nằm giường, Tô Tô bèn chỉ bức chân dung của Lã Ấn tủ đầu giường hỏi:

      “Gần đây khu an toàn có tin tức gì mới ?”

      “Nghe lũ giòi đó làm ít người thiệt mạng.”

      Diệp Dục đứng dậy, cầm bức chân dung của Lã Ấn ghim lên tường, rồi ngồi xuống giường cạnh Tô Tô, biết moi được phi tiêu đồ chơi từ lúc nào, ném về phía bức chân dung của Lã Ấn, chiếc phi tiêu cắm vào chính giữa trán Lã Ấn.

      Đợt tấn công của lũ giòi này khiến cho người trong khu an toàn hoàn toàn hiểu được thế nào là đáng sợ của động vật biến dị, tốc độ sinh sản đáng sợ thể hình dung được, khiến người khác cảm thấy kinh khủng hơn cả zombie. Cảnh thường thấy là đội tiên phong dị năng vừa dọn sạch con đường, lúc quay người định , giòi biến dị đường đó lại bắt đầu sinh sôi lại.

      Đây là chuyện thể lơ là. Hai ngày nay đều bị lũ giòi gây cản trở, Lã Ấn kịp tìm Tô Tô gây chuyện, càng có thời gian mở rộng địa bàn. Nhưng khi đợt tấn công của giòi bị đàn áp, Lã Ấn nhanh chóng chấn chỉnh đội hình, đương nhiên nếu ngu tốt nhất nên nhớ đến Tiểu Ái của Tô Tô.

      Dù sao, phải Lã Ấn còn có rất nhiều việc cần làm sao? Xây dựng căn cứ, mở rộng địa bàn, cái nào quan trọng bằng việc tìm tới nơi xa xôi như Tô Tô chứ?

      Tô Tô ngồi tựa vào gối, nhìn Diệp Dục đứng dậy, rút phi tiêu bức ảnh của Lã Ấn về, rồi lại đưa tay ném phi tiêu vào con mắt còn nguyên vẹn của Lã Ấn. Biểu cảm mặt như có điều suy nghĩ, lát sau mới giơ chân đạp Diệp Dục hỏi:

      “Vừa rồi bận gì thế? Tôi nghe thấy bên ngoài có tiếng gà kêu.”

      “Hai con gà biến dị đó…” Diệp Dục đứng dậy, rút phi tiêu bức tranh về, đứng cạnh Tô Tô nhắm mắt cảm nhận khoảng cách của phi tiêu trong tay, trước khi ném phi tiêu lần nữa, trả lời qua loa, “Chẳng biết dựng đâu cái ổ, đẻ đàn gà con biến dị, mấy con gà con vừa đẻ ra to thế này rồi!”
      ParvartyHale205 thích bài này.

    5. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 223: Nuôi thả

      Diệp Dục ném phi tiêu, mở mắt, vui vẻ nhìn phi tiêu của mình lại lần nữa ném trúng giữa trán Lã Ấn. Rồi quay lại giơ nắm tay lên với Tô Tô, tỏ ý đám gà con đó to bằng nắm tay , còn nhấn mạnh:

      “Đám gà con đó nhiều quá, mười mấy con cứ chiếp chiếp kêu rồi chạy khắp nơi. với Hộ Pháp định bắt để hầm ăn.”

      “Oa, đương nhiên là được rồi. Có canh gà ăn rồi!” Tô Tô nghe xong, hiểu sao lại cảm thấy đói bụng. Diệp Dục chưa kịp từ chối, lại tò mò hỏi, “Vậy hai con gà biến dị đó nuôi ở trong biệt thự Quả Táo bao nhiêu lâu cũng chưa từng thấy đẻ gà con. Vừa mới chuyển tới thôn Bát Phương sao thấy đẻ tận mười con?”

      Khả năng sinh sản của động vật biến dị chỉ theo hai chiều hướng hoặc là đẻ được con nào, hoặc là đẻ rất nhiều. Trước đây chúng đẻ gà con có thể giải thích rằng vì đẻ được, hoặc hai con gà đó muốn đẻ. Biến dị rồi nghĩ tới việc xxoo nữa, chẳng lẽ bây giờ bỗng dưng lại muốn xxoo đẻ gà con rồi sao?

      Ồ, Tô Tô nghĩ ra rồi. Hai con gà biến dị cấp phổ thông đó có thể bị nhốt trong xe tải của Lý Tiểu Vũ, ngửi phải mùi hương kích thích đó trong thời gian dài. Tốc độ sinh sản của động vật biến dị trong mạt thế thể dùng cách nhìn trước mạt thế được. Đầu của gà biến dị cấp phổ thông to hơn phân ba so với loại trước mạt thế, lần đẻ được mười quả trứng vẫn còn là ít.

      Ấp trứng sao?!

      No, chỉ cần nhìn vào tốc độ sinh sôi của đám giòi bọ kia là biết, trứng mà gà mái biến dị đẻ được, chỉ e vừa rơi xuống đất nở thành gà con, nếu cứ theo quan điểm trước mạt thế, nghĩ rằng phải trải qua quá trình ấp trứng lâu đâu thể gọi là gà con biến dị được!

      Diệp Dục nghe xong, cười xấu xa. ngồi xuống cạnh Tô Tô, đưa tay, ôm Tô Tô ngồi tựa vào đầu giường, bí hiểm ghé gào bên tai Tô Tô , “Chiều tối hôm nay còn nhìn thấy con gà trống nhảy lên người con gà mái, đạp mái đó. Ở cạnh xe tải của Lý Tiểu Vũ luôn, ha ha ha!”

      yên lành chạy đến chỗ Lý Tiểu Vũ làm gì?” Tô Tô tránh hơi thở nóng bỏng mà Diệp Dục thổi vào tai , khuôn mặt hoài nghi nhìn Diệp Dục.

      Diệp Dục chợt giơ tay, vô tội , “Trời đất chứng giám, tại nghe thấy tiếng hai con gà ồn ào quá nên chạy qua xem. Ai biết con gà trống đó giở trò lưu manh?”

      “Hừ, là lưu manh có!” Tô Tô đẩy Diệp Dục ra, lườm cái, sau đó nằm xuống giường, kéo chiếc chăn mỏng lên đắp, “Tôi chuyện với nữa, ngủ. Sáng sớm mai tôi còn phải đổ nước!”

      “Hôm nay ngủ ở đây với em.”

      Diệp Dục đứng dậy định vào nhà tắm để tắm rửa, Tô Tô nghe thấy bèn ngóc cổ dậy, nhíu mày hỏi, “ ngủ ở chỗ tôi còn ra thể thống gì nữa? Cha mẹ tôi về phải thế nào đây?”

      tưởng bây giờ còn ở trong khu biệt thự Quả Táo chắc? Tô Tô và cha mẹ chia ra hai phòng ngủ?! Đêm nào Diệp Dục cũng trèo tường vào phòng ngủ của chắc?

      sao, cứ ở chỗ này bảo vệ cho em!”

      Vốn dĩ Diệp Dục có ý định nhất thiết phải chui vào xe RV của Tô Tô để ngủ cũng vì muốn bảo vệ Tô Tô, chạy bảo vệ Tô Tô mỗi đêm ngủ ké giường Tô Tô làm gì? Bụng Tô Tô to thế rồi, có muốn làm gì cũng dám! Hơn nữa nửa đêm nửa hôm, lại ở môi trường hoàn toàn mới, Diệp Dục cẩn thận hơn chút cũng dễ hiểu.

      Tô Tô nằm giường, nhắm mắt theo Diệp Dục. còn chưa kịp nghĩ nếu bị cha mẹ nhìn thấy mình và Diệp Dục chung chăn chung gối, nhìn thấy Diệp Dục tắm xong nên trả lời thế nào. nhắm mắt, ngả nghiêng trái phải chút liền ngủ mất.

      Đến khi Diệp Dục mặc quần đùi từ trong nhà tắm bước ra, cả người đầy hơi nước, nhìn thấy Tô Tô nằm bên mép giường, mái tóc ẩm ướt xõa tung gối. Tóc còn chưa kịp khô, thấm ướt mảng chăn gối.

      nhìn bộ dạng mệt mỏi của Tô Tô mà đau lòng, nhàng trèo lên, nằm đằng sau Tô Tô, dùng hơi nóng sấy khô tóc của Tô Tô. Chẳng mấy chốc, mái tóc ướt nước được đôi bàn tay sấy khô, đến chăn gối cũng được sấy khô ráo.

      Ngày hôm sau, Tô Tô tỉnh dậy mặt trời lên cao, nhíu mày, xoa thắt lưng đau mỏi, nhìn xung quanh. biết mình ngủ lúc nào, Diệp Dục từ sớm, cũng biết đêm qua cha mẹ có quay về . ngáp dài, sau khi đánh răng rửa mặt, ra khỏi xe RV liền nhìn thấy trận đại chiến thế kỷ giữa người và gà.

      Nguyên nhân của chuyện là thế này, khoảng chiều ngày hôm qua, theo như lời Diệp Dục , con gà mái bị con gà trống xxoo, đẻ ổ ít nhất mười quả trứng, toàn bộ là gà con biến dị. Lúc đó nhóm Diệp Dục cũng quan tâm lắm, bắt vài con gà con làm thịt, để xe đông lạnh định ngày hôm sau, tức là hôm nay bỏ ra ăn.

      Đám gà con còn lại, bọn họ thấy có vẻ ngoan ngoãn, cũng có ý tấn công con người nên quan tâm đến chúng nữa. Cho nên cuối cùng biết đám gà con còn lại là bao nhiêu, khoảng tám con? Hay bảy gì đó? Tóm lại là đám gà con biến dị đó cả đêm hôm qua được nuôi thả.

      Chúng ăn ngừng, ăn giun trong đất, ăn rau trong ruộng, ăn tất cả những thứ chúng có thể tiêu hóa được. Cả đêm mà to bằng hai nắm tay.

      Chuyện này vốn có vấn đề gì, ở nông thôn nhà nào chẳng nuôi vài con gà, dắt díu đàn gà con?! Khoảng bảy tám con gà, đồ ăn nhà Tô Tô nhiều thịt nhiều rau, tới mức nuôi được mấy con gà con biến dị này.

      Nhưng vấn đề quan trọng là con gà trống mất nết, nó như uống phải Viagra. Ăn no rửng mỡ lại đè gà mái ra xxoo, trong ngày biết con gà mái bị nó xxoo bao nhiêu lần, đáng thương!

      Vốn dĩ con gà mái biến dị đó sống trong biệt thự Quả Táo bao nhiêu lâu cũng thấy đẻ quả trứng nào, vừa bị nhốt cùng Lý Tiểu Vũ hai hôm, hiểu ăn phải cái gì hay ngửi phải cái gì, hay là lại kích hoạt khả năng đẻ trứng rồi?

      Con gà mái biến dị cấp phổ thông đó vừa bước chân vào con đường xxoo liền bắt đầu đẻ trứng ngừng, ngày thứ hai mọi người vừa tỉnh dậy lại thấy mười con gà con biến dị to bằng nắm tay, chạy lon ton sau mông chị gà của nó, tìm đồ ăn khắp nơi trong phòng bếp của khách sạn.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :