1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 214: Tạm thời ngừng chiến

      Cùng lúc đó, ngoài khu biệt thự Quả Táo, Vương Tử Kiều và Lý Oánh ngồi trong xe hết sức u ám nhìn cổng biệt thự. lúc sau, tên lính quèn chạy tới, đứng cạnh cửa sổ bên Lý Oánh, cúi chào với ta.

      Vương Tử Kiều hạ kính bên ghế lái, hạ giọng, “!”

      “Trong khu biệt thự Quả Táo có rất nhiều giòi biến dị! Mấy người bên Tạ Thanh Diễn mạnh ai nấy chạy chạy được phải chịu…”

      chạy được phải chịu, trở thành thức ăn của đám giòi biến dị. Tốc độ ăn con người của giòi biến dị quá nhanh, ăn xong nhóm người này lại tiến lên chọn mục tiêu tiếp theo. Tất cả đều hướng về phía Tô Tô vì hơi người sống bên Tô Tô gần nhất mà bên đó cũng tích lũy nhiều xác giòi nhất.

      Nhưng sớm muộn gì chúng cũng phát ra rằng bò ra khỏi khu biệt thự này có thức ăn dễ dàng hơn nhỉ?!

      “Diệp Dục vẫn đợi ở phòng tuyến phía bắc?”

      Vương Tử Kiều nghiêng đầu ra ngoài cửa sổ nhìn tên lính kia, nhíu mày. Lý Oánh cười:

      “Lửa của Diệp Dục chính ra lại tốt, thiêu hết xác đám giòi ấy còn thức ăn cho chúng nữa. Đến khi đó số lượng giòi phải giết ít .”

      Tuy trong số người ở lại cùng Tô Tô cũng có dị năng giả hệ hỏa nhưng họ mạnh được như Diệp Dục, phóng được nhiều lửa như thế nên tốc độ đốt chậm hơn tốc độ sinh sản. Với diện tích giòi biến dị lớn như vậy, chỉ có dị năng giả hệ hỏa tương đương Diệp Dục mới giải quyết được vấn đề.

      “Đáng tiếc là sĩ quan chỉ huy nghĩ đến vấn đề này.”

      Họ chưa kinh ngạc vì Tô Tô biến dị lần hai thành dị năng giả hệ băng ngay. Với tình hình tại, dù Tô Tô có thể biến đám giòi mới biến dị và giòi biến dị phổ thông thành đá lạnh, nhưng tầng băng tích tụ trong khu biệt thự Quả Táo chất cao lắm rồi.

      Giòi bọ ăn giòi bọ, chúng cứ trườn về phía Tô Tô, vừa tự ăn đồng loại vừa sinh sôi, biết bao nhiêu giòi bọ mới nở ra. chung cứ có thức ăn là chúng sinh sản nhanh như chảo chớp, hề ngừng nghỉ.

      Sớm muộn gì chúng cũng bò ra khỏi khu biệt thự Quả Táo.

      Đáng tiếc là trong khoảnh khắc nguy cấp như vậy, Lã Ấn chỉ nhất nhất muốn Tô Tô kiệt quệ, bắt mọi người ngoài khu biệt thự án binh bất động, hề để ý đến toàn cảnh. tính rằng khi Tô Tô hết sức, đám giòi này chui ra ngoài tác động tiêu cực đến khu an toàn thế nào.

      thể sĩ quan chỉ huy của chúng ta có phần hơi ích kỷ.”

      Lý Oánh ngồi đó vẫn đò đưa với Vương Tử Kiều. Vương Tử Kiều là người khác Lã Ấn, tuy cứng rắn nhưng vẫn còn thương người. Lý Oánh chỉ cần chọc gậy bánh xe chút là dễ dàng khiến Vương Tử Kiều sinh lòng khác với Lã Ấn.

      Cách đó xa, Sở Hiên đứng đường cái, nhìn cánh cổng khu biệt thự Quả Táo bóng người. Sau lưng là đồn công an. Sau mạt thế, nơi này trở thành sở chi huy của khu an toàn, người tới người lui. Sở Hiên cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, phất tay gọi tên lính rồi ra lệnh:

      “Cậu đến phòng tuyến phía đông thả Diệp Dục ra, kể lại chuyện ở đây để đến nhanh.”

      Lã Ấn nhúc nhích khiến mọi thế lực đều sốt ruột, chỉ có Sở Hiên dứt khoát đưa ra quyết định này. Giờ thả Diệp Dục để thiêu đám giòi biến dị này. Khu an toàn có nhiều người như vậy, ta dám chỉ đứng xa nhìn, dám liều, cũng muốn khiến Tô Tô kiệt sức nhưng phải giữ mạng cho bản thân. Nhỡ Tô Tô trụ được đám giòi kia chắc chắn lan ra ngoài khu biệt thự Quả Táo.

      ra dựa vào thực lực của Tô Tô hôm nay, tuy mang thai năm tháng nhưng vẫn có thể trụ được ba ngày ba đêm. Có điều chắc cũng tính mình thủ được bao lâu, mà đám người trong khu an toàn chờ mãi thấy Diệp Dục bắt đầu sốt ruột.

      Thời gian cứ như vậy trôi qua, từng khoảnh khắc giằng co đánh cuộc.

      Trong khu biệt thự Quả Táo, lính đặc công dị năng và các dị năng giả bị thương cố giữ được chừng giờ. Cuối cùng tầng tầng lớp lớp giòi bị biển lửa của Diệp Dục ép phải ngừng chiến.

      Mọi thế lực quan sát như Tạ Hào Thế, Lý Oánh và Vương Tử Kiều, Sở Hiên đều thở phào nhõm. Bọn họ rất sợ Tô Tô giữ chân được đám giòi này khiến chúng bò ra ngoài. May mà Diệp Dục đến, đốt chúng sạch .

      Tối qua Diệp Dục dẫn đàn em ra ngoài khu an toàn tìm thuốc cả đêm. Thuốc tìm cho Tô Tô chỉ cần đúng loại mà phải còn hạn sử dụng nên bỏ rất nhiều công sức, khi tìm kiếm đọc hướng dẫn hộp rất kỹ càng, mất biết bao nhiêu thời gian.

      Vì thế, đến tận giữa trưa, Diệp Dục mới dẫn người quay lại. em ở thôn Bát Phương đánh điện tới, rằng lúc sáng, dẫn cha Tô đến nơi. Thế là trước khi về khu an toàn gặp Tô Tô và đưa thuốc, phải chạy đến chỗ mới xem chút.

      Việc bị giữ trong phòng tuyến hai tiếng khiến Diệp Dục lo sốt vó. nghĩ biết nên bất chấp chạy vào khu an toàn có mấy người chạy về mấy câu với lính canh phòng tuyến, thế là được thả.

      Diệp Dục nhìn đồng hồ tay. Lúc này mới đọc được mấy dòng mã rối loạn, đại khái là khu biệt thự Quả Táo xảy ra chuyện. Diệp Dục vội vàng dẫn em chạy như bay về nhà, vừa lúc thấy đám giòi bọ ùn ùn kéo đến phía cổng chính.

      Nhưng đám giòi hướng về phía tường băng còn nhiều hơn, vì lớp băng khá mỏng, dễ dàng bị đục thủng để chúng ăn chỗ giòi chết lạnh.

      Diệp Dục hốt hoảng, cảm thấy phẫn nộ, con đường chiếc ô tô của đội qua ngập tràn trong biển lửa. Chỉ chốc lát sau, tiến về phía Tô Tô, người cháy rực như thần lửa.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    2. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 215: Chúng ta rời khỏi đây thôi

      Tô Tô mặc chiếc áo búp bê màu xanh nhạt, bởi vì đứng lâu nên eo chịu nổi áp lực, đùi và xương chậu đau khiến khó chịu. liền ngồi ở tảng băng làm thành ghế, vốn định tỏ ra vô cùng thoải mái ngẩng đầu nhìn Diệp Dục nhưng bỗng cảm thấy khó thở nên thở dốc, cười như mếu với Diệp Dục.

      trở lại rồi?!”

      Đứa bé ở trong bụng lớn lên khiến lục phủ ngũ tạng của người mẹ bị dịch chuyển, vì vậy Tô Tô đứng bị đau thắt lưng, ngồi lại thở được, vô cùng khó chịu. thầm nghĩ nếu Diệp Dục trở về chắc dọn dẹp qua loa rồi làm ra cái ghế dựa.

      Nhìn sắc mặt khó coi của Tô Tô, Diệp Dục cúi người ôm lấy , tức giận đến đỏ mắt, cả người run rẩy hỏi:

      có chuyện gì chứ? ở đây, đến rồi, đừng sợ.”

      vạn lần nên cho rằng ở trong khu an toàn an toàn hơn so với sơn trang Bát Phương mà rút phần lớn dị năng giả , còn để mình Tô Tô ở cái nơi quái quỷ này. Nhìn bề ngoài yên tĩnh, ở trong biệt thự Quả Táo xảy ra chuyện lớn như vậy mà bọn họ cho ai vào giúp đỡ phụ nữ có thai.

      Bởi vậy có thể thấy được thói đời nóng lạnh, lòng người thắm phai.

      Tuy Diệp Dục là dị năng giả hệ hỏa nhưng mà trong lòng lúc này lạnh đến xương, còn gì để nữa cả. Những gì cần hiểu thời điểm ở Đức thành cũng sớm hiểu, chỉ thấy hai tay run lên ôm lấy Tô Tô rảo bước tới tường rào. Mấy dị năng giả còn lại thấy vậy cũng để ý bên ngoài băng tuyết ngập tràn, theo phía sau Diệp Dục tiến vào tường rào.

      “Thu dọn rồi chúng ta rời khỏi đây thôi.”

      nơi tồi tệ như vậy ở lại làm gì nữa?

      Diệp Dục nghiêng đầu ôm Tô Tô, dặn dò người em của mình. Người em kia gật đầu, gương mặt tương đối phẫn nộ, quay đầu liền thu dọn đồ đạc. chỉ có ta mà sắc mặt của tất cả mọi người đều tốt, bao gồm cả binh sĩ bốn xe tải Lã Ấn phái tới để lấy lại danh dự.

      Thế nhưng vào lúc này làm gì còn ai có tâm tình quan tâm đến binh sĩ bốn xe tải kia? Tất nhiên là cần làm gì làm cái đó nên binh sĩ bốn xe tải vừa được cứu ngơ ngác nhìn nhau, biết nên hay nên ở, đành phải đứng ngẩn người ở trong sân.

      Tô Tô thở dài nhìn bộ dạng tức giận bừng bừng của Diệp Dục, chỉ cảm thấy bị ôm càng lúc càng khó thở, giãy giụa nhảy khỏi lòng . đỡ cái bụng ưỡn ra, thầm nghĩ chuyện cũng tốt. Tuy chưa chắc Lã Ấn chịu thả người nhưng hôm nay bọn họ gặp phải nhiều giòi biến dị như vậy, bị dày vò thê thảm mà ai đến giúp, có vẻ vô cùng có khí phách.

      nghĩ ngợi liền thấy chiếc xe Jeep quân dụng từ đường tiến vào, dưới ánh sáng của đèn đường năng lượng mặt trời trông vô cùng độc. Chiếc xe Jeep quân dụng tiến lại gần rồi dừng ở đường , phía sau bốn chiếc xe tải quân dụng đóng băng. Sau đó Sở Hiên mặc quân phục từ trong xe ra.

      Sở Hiên cười híp mắt bước mặt băng dày phát ra những tiếng “kít kít”. Binh lính trong sân nhìn thấy Sở Hiên vào tường rào liền rối rít ôm súng cúi đầu rũ mắt, cũng cúi chào nhưng vẫn để cho Sở Hiên con đường đến thẳng chỗ Tô Tô Diệp Dục.

      Lúc này tâm trạng Diệp Dục vô cùng tồi tệ, thấy Sở Hiên tới, mặc dù mặt Sở Hiên vẫn cười nhưng cảm thấy vô cùng bực bội. chỉ Sở Hiên tiến lên bước, ngăn Tô Tô ở sau lưng, rống to, “Biến!!! Đến thể cái gì ở đây!?”

      “Nhìn xem, nhìn xem, đối xử với ân nhân như vậy sao? Uổng công tôi giúp các cửa sau, cho các vào sớm. Thái độ này là được,” Sở Hiên cười như con hồ ly, tỏ vẻ giúp người cần được báo đáp, sau đó với Diệp Dục, “ xem, tôi đến còn mang theo vũ khí, chỉ đơn thuần đến thăm hỏi Tô Tô. Tô Tô sao chứ? Có bị động thai !?”

      có sao, tôi sao!”

      Tô Tô bị Diệp Dục che chở ở sau lưng nhô đầu ra, liếc mắt nhìn Sở Hiên. Diệp Dục phía trước vì nghe thấy Sở Hiên chính là người cho ra sớm khi vào khu an toàn nên cũng đuổi nữa. Nhưng vẫn nóng nảy hỏi:

      “Có chuyện mau , có rắm mau đánh! Đừng có giả lả nữa ông đây còn phải gấp rút lên đường.”

      “Ha ha, lên đường sao? Đừng vội, các định chuyển đâu?”

      Nhìn lướt qua nhóm bộ đội đặc công dị năng, bác sĩ y tá dọn đồ trong xe, Sở Hiên thở dài trong lòng, cảm thấy tính toán của Lã Ấn rốt cuộc sai rồi. Vốn định làm Tô Tô mất sức rồi bắt lại. Lúc này chẳng những Tô Tô kiệt sức mà còn khiến cho đội ngũ dũng cảm mạnh mẽ mất đoàn kết. Sớm biết như vậy trước đó phái ít dị năng giả đến giúp để Tô Tô phải nợ chúng.

      đâu liên quan gì đến các ngươi. Chỗ này có tình người, còn ở lại đây trước sau gì cũng chỉ có con đường chết.”

      “Đúng vậy, quản lý Sở, nhìn chuyện phát sinh hôm nay mà xem, có thể khiến trái tim chúng tôi lạnh lẽo sao? Việc này truyền có dị năng giả nguyện ý ở lại cái khu an toàn này của các sao?”

      “Đúng vậy, tôi ở lại đây nữa, tôi phải rời khỏi chỗ này!”

      những lời này là mấy người trong năm dị năng giả dưỡng thương ở chỗ Tô Tô. Bọn họ vốn có ý kiến với việc Lã Ấn muốn thu nửa đồ của dị năng giả, hôm nay biệt thự Quả Táo gặp nạn giòi biến dị, Lã Ấn lại phái nổi dị năng giả tới cứu giúp. Tất cả mọi người đều có cảm giác qua cầu rút ván.

      Phía sau Sở Hiên, binh sĩ bốn xe tải lớn đứng la liệt trong sân cũng liên tục gật đầu, bày tỏ tâm tình của mình lúc này.

      Bọn họ trút hết phẫn nộ lên đầu Sở Hiên. Mọi người mồm năm miệng mười bắt đầu tỏ ra bất mãn với khu an toàn này, vô cùng bất mãn.

      Sở Hiên bị miệng lưỡi thiên hạ gây sức ép khó có thể cười tiếp. rất kiên nhẫn nghe mọi người phát tiết, sau đó nâng hai tay lên ý bảo mọi người im lặng, vẻ mặt ôn hòa với Tô Tô Diệp Dục:

      “Các xem, bây giờ muộn rồi. Trong các lại có người già, phụ nữ có thai và trẻ , đứng bất tiện, cả lần được. Sĩ quan chỉ huy Lã Ấn chắc chắn nghi ngờ, bằng bình tĩnh chớ nóng vội, từng nhóm rời , thế nào?”

      ra lời này quái dị, thân là thuộc hạ của Lã Ấn lại những lời giúp bọn họ chuyển ra ngoài? Còn quái dị sao? Tô Tô nhô đầu ra từ phía sau Diệp Dục, dưới ánh trăng bàng bạc nhìn bộ mặt như hồ ly của Sở Hiên nở nụ cười, trừng mắt hỏi:

      “Có phải muốn chúng tôi ổn định trước rồi phái mấy tay súng bắn tỉa vây chúng tôi lại, sau đó bắn chết?”
      ParvartyHale205 thích bài này.

    3. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 216: Trái tim trung thành với cách mạng vô sản

      “Ô hô, tôi có thể là người như vậy sao?”

      Sở Hiên tỏ vẻ “tôi sao có thể là loại người đó, sao có thể dùng những lời lẽ như vậy hiểu sai về tôi”, ánh mắt đầy oán trách giận dữ nhìn Tô Tô, nửa nửa đùa :

      “Tôi đây là người tốt! Là người tốt chân chính, đừng hiểu lầm trái tim trung thành với Cách mạng vô sản của tôi. Thả các người, chỉ là muốn các người nợ tôi ân huệ. Đúng rồi, tục ngữ rất hay – ‘Kẻ phiêu bạt giang hồ, có ai mà từng bị thương’. Tôi giúp người ta nhiều, sau này có thể bị thương ít hơn, đúng ?!”

      ai tin lời của Sở Hiên, ngay cả binh sĩ bốn xe tải của Lã Ấn sau khi trải qua chuyện giòi bọ cũng tin lời của nữa. Mọi người đều trừng mắt nhìn Sở Hiên đứng ở chính giữa đám người, giống như vô số tia X quét 360 độ góc chết phân tích con người . Vì thế trong phút chốc, trong bãi đất vốn ồn ào náo nhiệt, hiếm khi có giây phút yên tĩnh đến lạ thường.

      ai chuyện, vốn dĩ Diệp Dục muốn đuổi Sở Hiên , đừng có ở đây giở trò ngu ngốc nữa. Nhưng lại bị Tô Tô kéo góc áo, mím chặt môi, khó nuốt trôi cơn giận nhìn chằm chằm , cũng chuyện.

      Vì thế, Sở Hiên rất bối rối, đành tiếp, “Được rồi, nếu như các thực thể tin tưởng tôi, cứ trói tôi lại . Đợi tất cả các ra ngoài được thả tôi ra cũng muộn!”

      “Ồ, ý kiến hay!” Tô Tô được gợi ý, mắt sáng lên, gật đầu, đẩy Diệp Dục cái, rồi lại nhìn Sở Hiên, “Đây là tự nhé. Trói trói!”

      người bên cạnh Diệp Dục, trong nháy mắt đưa lên bó dây leo núi. Sắc mặt Sở Hiên cứng đờ, thấy có hai dị năng giả cầm dây thừng bước lên trước, muốn trói . Sở Hiên hét lên, “Các người trói à? Tôi chỉ chơi coi như là thành ý thôi.”

      trói , lại thể giống như chúng tôi có thành ý.”

      Tô Tô ở phía sau Diệp Dục cười. Mặc dù cảm thấy với tính cách của Lã Ấn, nếu như thực muốn đối đầu sống chết với bọn họ, có lẽ cũng quan tâm đến cái mạng của Sở Hiên. Nhưng có Sở Hiên trong tay, lúc qua chốt trạm cũng dễ dàng hơn chút.

      Sau khi trói Sở Hiên xong, có người cầm miếng giẻ rách đến, nhét vào trong miệng . lắc đầu, cau mày, vẻ mặt đầy ghét bỏ nhìn miếng giẻ rách, :

      cần đâu. Tôi kêu, cho tôi chiếc giường nằm ngủ là được.”

      “Con tin đâu có đãi ngộ tốt như vậy, trói cột, lát nữa khi ra, gặp phải người muốn ngăn cản, cứ lôi đầu ra làm con tin.”

      Tô Tô phất tay, ngăn cản người kia nhét giẻ rách vào miệng Sở Hiên, chỉ vào cây cột dưới giàn nho, xoay người vào trong tường vây. Đúng lúc lại nhìn thấy Duệ Duệ sắp ba tuổi đứng trong đám người. Tô Tô liền vẫy tay, gọi Duệ Duệ đến chỗ mình, bưng gương mặt hiểu chuyện của cậu bé, cúi đầu ôn nhu :

      “Cháu và mẹ phải chăm sóc cho các em trai, em . Chúng ta sắp phải bắt đầu cuộc sống đầu đường xó chợ rồi.”

      “Vâng.”

      Duệ Duệ gật đầu hết sức mạnh mẽ. Cậu bé còn , hiểu được cách thức phân chia thế lực trong khu an toàn bé, chỉ mơ hồ biết được bọn họ sắp phải đổi nơi ở, sống ở đây nữa.

      Lời của Tô Tô khiến cho người nghe đột nhiên cảm thấy trong lòng buồn bã chia xa. Cảm xúc buồn bã vấn vít trong lòng mọi người, nhưng lập tức bị phẫn nộ với Lã Ấn xóa nhòa. Tất cả mọi người bắt đầu bận rộn, còn Sở Hiên bị Ngũ Hoa Đại trói bên dưới giàn nho, ê a chuyện với binh sĩ bốn xe tải kia.

      “Cho nên bây giờ các người mất hết lòng tin với sĩ quan chỉ huy?”

      Sở Hiên cười nhìn binh sĩ tay ôm súng, cúi đầu đứng đối diện. Binh sĩ kia gật đầu, đôi mắt rưng rưng, giọt nước mắt nóng hổi rơi mu bàn chân. ta hít mũi, đưa tay lên lau nước mắt, nhìn Sở Hiên :

      “Sở trưởng quan, chúng tôi đều rất sợ. Thực cảm thấy mình vô dụng. Tôi muốn xuất ngũ, có phải viết đơn xin ?”

      “Bây giờ là thời đại nào rồi, muốn xuất ngũ còn phải viết đơn xin gì chứ?” Trong mắt Sở Hiên có chút cảm xúc khó tả, nhìn những binh sĩ này vây bên người , khóe mắt cười nhạt, đột nhiên lại , “Nếu như các cậu muốn , theo đám người Tô Tô . Đám người này chỉ muốn sống yên ổn qua ngày. Muốn tạo dựng nghiệp, thống trị thế giới phải hy sinh mạng của ai chứ? Chính là mạng của các cậu, các cậu hy sinh rồi , rồi đừng quay lại nữa.”

      có chút buồn bã, trong lời mang theo tiếng thở dài. ràng là như vậy. Mặc dù thân là người lập chí tạo dựng nghiệp, thống trị thế giới, nhưng ảnh hưởng đến việc Sở Hiên nhìn thấy hoảng hốt, vùng vẫy của những binh sĩ kia. Thành bại của Lã Ấn đều phải đánh đổi bằng tính mạng của con người để mở rộng địa bàn.

      Mà hiển nhiên, những binh sĩ từng bị hy sinh lần, còn thích hợp để theo Lã Ấn nữa. Bọn họ có ưu tư, quay về nhất định ảnh hưởng lòng quân. Chi bằng Sở Hiên làm người tốt, thả họ chạy trốn cùng đám người Tô Tô.

      Lúc này, Tô Tô quay về phòng thu dọn đồ đạc. Màn đêm buông xuống, mở tủ quần áo, liếc nhìn quần áo bên trong, tự dưng cảm thấy phiền não. Vừa mới hết rét, áo lông vũ mùa đông vừa dày vừa nặng, đem thực tốn diện tích. Nhưng nếu như đem , mùa đông năm sau lại phải ra ngoài tìm đồ mùa đông.

      Bỏ , tốt nhất là đem theo quần áo bà bầu và đồ lót. nghĩ nữa, nghĩ nghĩ lại năm sau cũng được.

      Tô Tô quyết tâm, cầm lấy mấy cái váy bầu đợi lúc bụng to mặc, áo lót và quần lót dành cho bà bầu vứt giường. quay đầu lại nhìn, đúng lúc nhìn thấy Diệp Dục sải bước vào trong phòng của , lên tiếng hỏi:

      “Tô, chuẩn bị xong chưa?”

      “Chưa, lấy mấy bộ áo sơ sinh cài nút chuẩn bị cho Tiểu Ái ở dưới tủ quần áo của tôi ra.”

      Tô Tô xong, lại biết đẩy va li du lịch ở đâu ra, ngồi bên mép giường, vừa gấp quần áo, vừa nhét vào va li. Diệp Dục xoay người, ngồi xổm trước tủ quần áo mở rộng. Bàn tay lớn cầm ra quần áo xíu được gấp gọn gàng. quái gở mở ra, đặt trước ngực mình so sánh. Hai bàn tay to dùng hai đầu ngón tay kéo vai của bộ quần áo xíu kia, đứng dậy, hỏi Tô Tô:

      “Cái này? quá.”

      “Thế cho rằng nó to thế nào hả?’

      Diệp Dục như con King Kong cầm bộ quần áo sơ sinh có cúc to chưa bằng nửa ngực mình, còn so sánh so sánh lại ở đó. Tô Tô từ mép giường đứng dậy, đến trước mặt Diệp Dục, đưa tay giật lấy bộ quần áo của Tiểu Ái, mắng:

      “Đừng có giày vò quần áo của con tôi nữa. Cẩn thận lực bàn tay làm rách đấy. chỉ cần lấy ra là được.”
      ParvartyHale205 thích bài này.

    4. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 217: Quá thu hút chú ý

      “Ha ha ha.”

      Diệp Dục cười ngây ngô, trái tim sắt đá lúc này mềm nhũn, nhẫn nại chịu khó chuyển quần áo cho con mình. Thỉnh thoảng, còn giở bộ ra xem, giơ qua giơ lại, tưởng tượng con mặc bộ quần áo này trông như thế nào.

      Tô Tô ở bên cạnh, liếc nhìn Diệp Dục sắp xếp có mấy bộ quần áo cũng có thể tìm được niềm vui trong đó. lắc đầu, cũng giục . Sắp xếp xong quần áo của mình, liền vào nhà tắm bắt đầu thu dọn khăn mặt, bàn chải và kem đánh răng. Những đồ vật này vốn dĩ cần thiết ở mạt thế, nhưng nếu có nước, có điện, cũng lo có thời gian đánh răng, vậy vẫn nên cố gắng khiến cho bản thân mình sạch thoải mái chút, sao lại làm chứ?

      lúc sau, mười em bé sơ sinh bên phía tòa nhà Chăm sóc và Chữa bệnh được bế lên xe y tế. Cứ năm em bé sơ sinh được bế lên xe. Lần trước trở về từ bệnh viện, đám người Tô Tô lái tổng cộng hai chiếc xe y tế. mỗi chiếc xe còn bố trí năm người lớn bế trẻ con bao gồm hai bác sĩ, bốn y tá, Chu Hiểu Lâm, Tẩm Nguyệt và hai thanh niên.

      Đới Thuần cùng với ba thanh niên còn lại đến biệt thự của Lý Tiểu Vũ. Bốn người hợp sức khiêng cái kén lớn của ra ngoài, định chất lên xe chở hàng vận chuyển . Mẹ nuôi của Lập Hạ cũng sớm được bố trí ngồi ghế phụ của xe chở hàng.

      Song, cái kén lớn của Lý Tiểu Vũ vừa được khiêng ra ngoài, bị ánh trăng rọi thẳng vào, đột nhiên phát ra luồng ánh sáng đẹp lung linh huyền ảo. Những sợi tơ của , lập tức sáng lấp lánh, tỏa ra mùi thơm ngát khiến cho đầu óc của Đới Thuần và ba thanh niên khiêng kén đầu óc trống rỗng, tay buông lỏng, cái kén lớn kia cứ thế rơi xuống.

      Lúc này, Tô Tô đỡ eo, ra từ phía sau tường rào, nhìn thấy Đới thuần và ba thanh niên kia vẻ mặt kỳ quái, hô hấp dồn dập, sắc mặt hồng hào, hai tay an phận, thở gấp, gấp gáp nhịn nổi sờ vào phần giữa hai chân căng cứng…

      vội vàng nín thở, lùi lại sau bước, hét to: “Mùi hương có công dụng kích dục. Đừng ngửi. Khiêng kén vào trong xe chở hàng, mau!”

      Đây là chuyện vô cùng phiền phức. Lý Tiểu Vũ tiến hóa lâu như vậy, trải qua quá trình tiến hóa sau thời gian dài, vậy mà lại tiến hóa ra mùi hương có công dụng kích dục?! Chẳng trách luôn cảm thấy năng lượng của Lý Tiểu Vũ gần giống hệ mộc. Hương hoa phải chính là hệ mộc sao?

      Nhưng dị năng này có công dụng gì chứ?! Tô Tô cảm thấy đau đầu nhức óc. tiện tay ném ra bốn cột nước dội lên người Đới Thuần và ba người kia khiến họ lạnh thấu xương. Bốn người lập tức tỉnh táo, người nào người nấy đều cực kỳ lúng túng, xấu hổ, cũng dám viện cớ gì để giải thích với Tô Tô. Họ vội vàng khiêng cái kén lớn của Lý Tiểu Vũ chuyển vào bên trong xe chở hàng.

      Hai con gà trống và gà mái biến dị có thể bắt sâu, con lợn giúp giải quyết bớt rau củ được nuôi trong sân của nhà họ Tô và bụi cây biến dị đều được bốn người đưa lên xe, nhân tiện khóa chặt cửa xe lại.

      Đới Thuần và ba thanh niên kia bị mùi hương của Lý Tiểu Vũ biến thành trò hề, nên bốn người bàn bạc lái chiếc xe.

      Tô Tô, mẹ Tô và Diệp Dục xe. Bên trong xe còn nhét cả Sở Hiên bị Ngũ Hoa Đại trói chặt. Những người còn lại mỗi người xe.

      Binh sĩ bốn xe tải còn lại kia, Tô Tô trông coi cũng quan tâm đến họ. Nhưng thấy ở bên này Tô Tô chuẩn bị ổn thỏa, cũng dò tìm mấy chiếc xe bán tải, xe việt dã trong thành phố, xe cứu hộ… trong sân.

      Lúc trước xe tải quân dụng cỡ lớn của những binh sĩ này sớm bị Tô Tô đóng băng con đường phía trước tường rào. Mặc dù, lửa của Diệp Dục rất lợi hại, làm tan chảy được chút băng, nhưng Tô Tô đóng băng rất nhiều lớp, bốn chiếc xe tải kia vẫn bị đóng băng nửa xe.

      Đương nhiên họ thể lái chúng được, may mà bình thường Bì cũng thích sửa chữa xe. Những chiếc xe để ở đây cũng mang được, cho bọn họ lái ra ngoài cũng được. Những binh sĩ tìm thấy xe mau chóng chạy ra khỏi vùng đất lạnh giá. Ở bên trong khu biệt thự Quả Táo cũng có thể tìm được ít xe tốt, đám binh sĩ cố nhồi nhét người vào trong mấy cái xe, theo đội xe của Tô Tô, Diệp Dục cùng ra khỏi khu biệt thự.

      Bọn họ để lại rất nhiều đồ đạc đem được như những thiết bị y tế cỡ lớn…

      Bởi vì quá vội vàng nên đành để hết ở lại đây. May mà Lã Ấn cũng sắp xong đời rồi, đợi sau khi sụp đổ, bọn họ quay về khu an toàn lấy những thứ đồ này cũng được.

      “Haizz, những đất đai biến dị kia đáng tiếc quá!”

      Thấy biệt thự nhà họ Tô càng ngày càng xa, Sở Hiên bị trói ngồi ghế sau, rung đùi đắc ý thở dài. Bên cạnh , mẹ Tô vẻ mặt buồn rầu, trông có vẻ như bởi vì thể mang theo đất đai của nhà họ Tô bên trong tường rào chất lên xe mà cảm thấy tâm trạng tốt trong lòng.

      Sở Hiên nghiêng đầu liếc nhìn mẹ Tô, phát giẫm lên cái va li lớn rất dễ thấy. Mặc dù vẻ mặt buồn rầu, nhưng ánh mắt lại lộ thoải mái. Đôi tay dính đầy bùn đất vẫn chưa kịp rửa sạch, bị Sở Hiên nhìn chằm chằm, bà càng cảm thấy thoải mái, che che giấu giấu tay mình .

      Sở Hiên nghi ngờ, vừa rồi khi mẹ Tô ra khỏi tường rào của biệt thự nhà họ Tô, có xách mấy va li hành lý, nhưng những va li kia bà đều chất trong cốp sau xe, chỉ có va li to này là để dưới chân.

      Điều này khiến Sở Hiên càng chắc chắn, va li bà giẫm dưới chân phải là cái gì khác chính là đất đai biến dị trong tường rào của nhà họ Tô.

      Sở Hiên tỉnh bơ như , cũng vạch trần mẹ Tô, chỉ giả vờ thở dài mấy tiếng, nhìn đội xe ra khỏi khu biệt thự Quả Táo dưới ánh trăng, lại :

      “Tôi rồi, hành vi lần này của mọi người quá thu hút chú ý, sĩ quan chỉ huy cũng phải là người dễ tính, chưa chắc thả các người ra ngoài. Chi bằng cứ nghe lời tôi, yên ổn sống trong khu biệt thự Quả Táo, từng tốp rời .

      phải vẫn còn có sao?” Tô Tô ngồi ghế phụ, quay đầu lại cười với Sở Hiên, “Nếu như Lã Ấn ngay cả mạng của cũng quan tâm, tôi thấy cũng cần ở đây bán mạng cho ta. Chi bằng cùng với chúng tôi, còn vui vẻ tự do tự tại hơn.”

      “Chuyện này… Chuyện này… Ha ha ha.”

      Sở Hiên cười gượng gạo, cảm nhận sâu sắc dường như mình sa vào bẫy của Tô Tô. Trước đây chỉ có tẩy não người khác, lần này suýt nữa bị Tô Tô tẩy não. Thực ra, Tô Tô có vẻ cũng đúng. Mặc dù Sở Hiên muốn theo Lã Ấn làm chuyện lớn nhưng nếu là người thực có thể tùy tiện hy sinh, dường như ở bên cạnh Lã Ấn cũng có ý nghĩa gì.

      Nhưng ở đây còn có “tiểu tổ tông”, sau này Sở Hiên có thể thăng quan tiến chức vùn vụt hay còn phải xem có thể bảo vệ tốt cho vị “tiểu tổ tông” này hay . Nghĩ như vậy, Sở Hiên liền cảm thấy cho dù Lã Ấn tiếc cái mạng này của , cũng tuyệt đối thể tùy tiện rời khỏi khu an toàn được.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    5. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 218: Khắp nơi đều là giòi

      Lại , ban đêm ở khu an toàn đường cực kỳ yên tĩnh. Ngoại trừ xe cơ động tuần tra, dưới ánh đèn vàng của đèn đường năng lượng mặt trời, còn có vài mặc trang phục sexy mỏng manh đứng đường. Tô Tô ngồi trong chiếc xe phóng như bay, tùy ý liếc nhìn mấy đứng dưới đèn đường. Đây chính là đứng đường ở mạt thế. Người nào người nấy mặt mũi cúi gằm, dáng vẻ thê lương của con nhà lành bị ép làm .

      quay đầu lại, cảm xúc nhìn con đường xe phía trước, dần dần tiến vào phòng tuyến của vùng phía tây khu an toàn. Phía trước phòng tuyến, quả nhiên có tốp lính đứng bao vây. Bọn chúng đều được trang bị vũ trang đầy đủ, tay cầm súng tiểu liên, bày thế trận sẵn sàng đón địch.

      “Tô Tô, em ngồi cho chắc, phía trước có người.”

      Ngồi ghế lái, Diệp Dục lên tiếng gọi Tô Tô. định bảo Tô Tô ngồi cho chắc, định xông ra ngoài Tô Tô thắt chặt đai an toàn, quát lớn:

      là lúc nào rồi, đừng có lề mề dài dòng nữa. Xông qua , kẻ nào chặn ta giết!”

      xong, Tô Tô phất tay về phía sau, vòng dây thừng quấn cổ Sở Hiên, dần có xu hướng siết lại. Vẻ mặt Tô Tô lạnh lùng, có khí thế ngang ngược hống hách, ra hiệu cho Diệp Dục mở cửa xe bên phía Sở Hiên. quay đầu lại, nhìn Sở Hiên, cười lạnh :

      “Sở trưởng quan, tôi nghĩ cần tôi dặn dò nên làm thế nào chứ nhỉ.”

      Giọng điệu ác liệt, thủ đoạn đối xử với Sở Hiên vô cùng cứng rắn, hoàn toàn giống như Tô Tô ban nãy ngồi trong xe chuyện phiếm với . trở mặt là trở mặt, khí thế cũng hoàn toàn khác biệt. người yểu điệu mềm yếu chỉ có thể lệ thuộc vào người Diệp Dục. người giống như tên côn đồ hung thần ác sát, dẫn theo đám lâu la hoành hành khắp nơi.

      Sở Hiên trừng mắt nhìn Tô Tô, mặt tức đỏ gay, người bị Ngũ Hoa Đại trói chặt, dây thừng nước cổ siết chặt khiến càng lúc càng khó thở. Sở Hiên hết cách, chỉ có thể thò đầu ra ngoài của sổ, hét lớn với đám binh sĩ chặn đường bên ngoài:

      “Tôi là Sở trưởng quan của mấy người đây. Tránh ra! Mau tránh ra! Tôi là Sở Hiên. Tránh ra!”

      Đám binh sĩ đưa mắt nhìn nhau. Xe của Diệp Dục đỗ lại trước mặt đám binh sĩ trong phút chốc. Đoàn xe phía sau cũng giảm tốc độ. Sau đó, chẳng mấy chốc, đám binh sĩ rọi đèn pha, nghe thấy tiếng hét của Sở Hiên, mở lối , thả Diệp Dục và đoàn xe phía sau ra ngoài.

      Con chim ưng vẫn bay lượn bầu trời, bám sát phía sau đoàn xe của Tô Tô và Diệp Dục. Diệp Dục ngẩng đầu nhìn lên trời, tay nắm lấy vô lăng, tay còn lại tạo ra quả cầu lửa, ném lên trời. Quả cầu lửa đó bay lên nhằm vào con chim ưng bay cao nhưng tới được chỗ nó, bay đến giữa chừng rơi xuống.

      “Ha ha ha ha!!!”

      Tô Tô ngồi ghế phụ, nhịn được cười sái quai hàm. Con chim ưng bay lượn cao, ngay đỉnh đầu bọn họ, muốn nắm giữ hành tung của họ. Bây giờ, Diệp Dục cũng chỉ là dị năng giả hệ hỏa cấp ba, đương nhiên thể phóng lửa tới con chim ưng bay cao như vậy được.

      Diệp Dục liếc nhìn Tô Tô cười ha hả. Vẻ mặt tức giận, đổi tay khác cầm vô lăng, ngón tay của bàn tay còn lại ấn mấy cái đồng hồ bộ đội đặc công của , kêu lên “tít tít tít, tít tít tít, tít tít tít, tít tít tít”.

      Sở Hiên bị trói ngồi phía sau nghe thấy, liền hỏi: “Mã Morse (1)? Cậu muốn làm gì?”

      (1) Mã Morse là loại mã hóa ký tự dùng để truyền các thông tin điện báo trong những năm 1870-1967.

      Sở Hiên vừa dứt lời, Diệp Dục quay đầu lại, trừng mắt nhìn , gì. Tô Tô ngồi ghế phụ liếc nhìn đồng hồ tay Diệp Dục, rồi lại liếc nhìn đồng hồ tay mình. phát mặt đồng hồ có vài điểm sáng màu xanh, lúc sáng lúc tắt, có tiết tấu gì cả. Bình thường có chú ý đến mấy chấm xanh này, nhìn cũng có gì đặc biệt, cho nên cũng chỉ coi nó là đồ trang trí mà thôi.

      Sau khi thấy Diệp Dục ấn mấy cái, rồi lại nghe Sở Hiên giải thích như vậy, Tô Tô bỗng nhiên cảm thấy đồng hồ mình vẫn luôn đeo tay, có vẻ cực kỳ trâu bò, vậy mà có thể phát mã Morse!!!

      suy nghĩ, trời bay ra viên đạn bắn xe, bắn thẳng về phía con chim ưng bay cao theo sát bọn họ. Nó kêu quác quác vài tiếng, lại bị phát đạn bắn lén kia bắn chết, chỉ rụng mất mấy cái lông, liền bay trốn mất.

      Tô Tô nghiêng đầu, ngẩng lên nhìn hướng con chim ưng tháo chạy. Khả năng phòng ngự của nó cao như vậy, ít nhất cũng phải là chim biến dị cấp hai, vì vậy Lã Ấn chí ít cũng là dị năng giả cấp ba? Thông thường dị năng giả có thể điều khiển được thú biến dị, cấp bậc nhất định phải cao hơn của thú biến dị, nếu rất dễ bị cắn trả.

      Điều này thể nhất khi thú biến dị bị thương, nó truyền đau đớn đến cho dị năng giả điều khiển nó với mức độ khác nhau. Nếu cấp bậc của dị năng giả cao hơn thú biến dị bị thương hơn. Nếu như cấp bậc tương đương hoặc thấp hơn chút, dị năng giả có lẽ bị thương còn nặng hơn thú biến dị.

      Lúc này, ở trong khu an toàn, Lã Ấn viết thư pháp ở phía sau bàn làm việc, đột nhiên tức giận đập bút lông trong tay xuống, phía sau con mắt bị che chảy ra dòng máu. Nước mực đen ngòm từ ngòi bút lông bắn tung tóe trang giấy trắng. giận dữ quát lớn:

      “Người đâu, thông báo cho đội tiên phong dị năng, đuổi bắt Tô Tô đem về cho tôi! Sống chết…”

      định , bất luận sống chết! Lã Ấn lại cảm thấy ổn. Bây giờ trong đội tiên phong dị năng của tính cả Tạ Hào Thế chỉ có ba trăm người. Ba trăm người này, nếu như cưỡng chế thi hành ngăn cản Diệp Dục và Tô Tô, cũng biết phải chết và bị thương bao nhiêu người. Bây giờ, đám dị năng giả càng ngày càng khó tuyển, chết dị năng giả là mất miếng địa bàn!

      Đáng chết! Lã Ấn nghĩ đến Tô Tô được Sở Hiên thả , nước cờ hay như vậy. chỉ muốn ngồi bên ngoài khu biệt thự Quả Táo chờ Tô Tô bị đám giòi bọ kia tiêu diệt kha khá, ra tay cứu viện, lấy lý do bảo vệ Tô Tô, bắt hết đám người nhà họ Tô lại… Nhưng Diệp Dục lại xuất , làm hỏng hết kế hoạch.

      “Oành!”

      tiếng đập cửa. Lã Ấn đưa tay lau vết máu mặt, định quát mắng tên binh sĩ vừa tiến vào nghe thấy binh sĩ kia cuống quýt hét to:

      “Sĩ quan chỉ huy, xảy ra chuyện rồi. đường có rất nhiều giòi, khắp nơi đều là giòi. Ngài… ngài mau nghĩ cách .’

      Lã Ấn sững người trong giây lát, gương mặt lạnh lùng lên kinh hoàng, vội vàng muốn đuổi chim ưng của xem xét tình hình. Nhưng dị năng trong cơ thể thôi thúc khiến con mắt bị bịt lại của bắt đầu đau rát.

      “Á!!!”

      Lã Ấn chịu được nữa, phát điên hét lên tiếng, đầu đầy mồ hôi, nằm bò mặt bàn. cảm thấy lúc này điều động chim ưng của có chút khó khăn. Chưa đợi cơn đau của qua , bên ngoài cửa sổ hơi hé mở vang lên tiếng vỗ cánh phành phạch, chim ưng của về tổ rồi.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :