1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 209: ta điên rồi!

      Lý Oánh ở sau Tô Tô biết chết chưa, ta trượt từ chiếc xe Jeep quân dụng, người mềm nhũn ngồi xuống đất. Khuôn mặt ta đỏ tía, giống như nhịn thở lâu rồi mới được lên bờ, đột nhiên há miệng hít thở.

      “Quay về , cổ tay tìm bác sĩ giỏi chút mà ghép lại, còn nối được đấy.”

      Tô Tô thẳng về phía trước, lớn tiếng tiễn khách. bước vững vàng như phát ra chuyện vô cùng to tát, cảm thấy mấy con giun trắng mà hai con gà biến dị ăn giống với giòi biến dị ở biệt thự trong góc khu mà phát ra mấy tháng trước. Nếu bây giờ giết Lý Oánh và Vương Tử Kiều, để lại hai cái xác, có lửa thiêu, có đốt lửa cũng thành bụi được, lại thành chuyện phiền phức lớn.

      Tô Tô rất nhanh, tiện tay túm mẹ Tô quay vào biệt thự, nhóm lính đặc công vây quanh Vương Tử Kiều nhìn thấy, Tô Tô định xử nốt sao? Họ cũng thu lại “chưởng” của mình, chỉ chờ Vương Tử Kiều xuất , Lý Oánh liền dùng cả tay chân, hấp tấp bò lên ôm chặt Vương Tử Kiều định nhào lên, giọng :

      “Về thôi, đừng chọc ta. ta điên rồi!”

      Lý Oánh nhìn thấy rồi, mới vừa rồi ta nhìn thấy. Mặc dù rất khó giải thích nhưng chỉ trong chớp mắt Lý Oánh hoàn toàn hiểu con người Tô Tô. Vẻ ngoài nhắn xinh xắn đó của Tô Tô chỉ để che đậy cho con ác ma mất nhân tính, giữ cho con ác ma đó ra ngoài làm loạn. Đứa trẻ trong bụng còn khó nhằm hơn cả Diệp Dục.

      Diệp Dục có điên cuồng, có kiêu ngạo, có phách lối đến đâu chăng nữa đó cũng là bản tính của , dù sao trong vẫn còn có tính người. có thể muốn giao nộp đồ, phối hợp với các bài kiểm tra ra vào khu an toàn, nhưng trong đầu vẫn còn có quy tắc, trật tự, biết được là nên liên lụy tới người vô tội.

      Nhưng Tô Tô thế, vì đứa trẻ mà kẻ điên như cũng miễn cưỡng đội lốt người, quy tắc và trật tự của chỉ hình thành khi muốn yên ổn. Đừng tưởng tuân thủ quy tắc của khu an toàn hơn Diệp Dục, khi muốn tuân thủ tính mạng của những người xung quanh, đối với chẳng là gì cả.

      Lý Oánh túm Vương Tử Kiều lên xe, ta lái xe thẳng ra ngoài quay đầu lại. Bây giờ ta nào còn tâm trạng quan tâm tới bốn chuyên viên nghiên cứu cùng với đám binh lính đứt tay, lăn lộn kêu rên dưới đất nữa? Lý Oánh vô cùng hoảng hốt, cau chặt mày, thẳng ra khỏi biệt thự Quả Táo, trong đầu chỉ có duy nhất suy nghĩ: thể cùng con đường của Lã Ấn mãi được.

      Từ trước tới giờ ta luôn là kẻ thức thời, câu này Tô Tô sai. Hôm nay sau khi nhận ra được bộ mặt của Tô Tô, rồi lại tiết lộ kế hoạch của Lã Ấn cho Tô Tô biết, ta liền hiểu kế hoạch Lã Ấn muốn khống chế đứa con của Tô Tô rồi khống chế Tô Tô và Diệp Dục chắc chắn thể thực được.

      Đương nhiên Lý Oánh thể chung đường với người chắc chắn thất bại.

      Vương Tử Kiều bên cạnh ta còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, khuôn mặt cương nghị lộ vẻ quan tâm. nhìn Lý Oánh lái xe như điên, trong lòng thầm đoán chỉ chốc lát vừa rồi xảy ra chuyện gì, vì sao Lý Oánh lại sợ đến như thế.

      Lý Oánh dừng xe trong ngõ ít người qua lại, đôi mắt nhìn chằm chằm phía trước, bàn tay nắm chặt vô lăng đến trắng bệch.

      lúc ta suy nghĩ, bây giờ trong khu an toàn còn có nhóm dị năng giả nào có thể cho ta vào , bên cạnh bỗng có chiếc khăn tay chùm lên mặt. Lý Oánh quay đầu, Vương Tử Kiều cầm khăn tay, đôi mắt tràn đầy tình cảm khó , cẩn thận lau mặt cho ta.

      “Dính máu lên rồi này, để tôi lau cho .”

      Lý Oánh ngồi ghế lái, nghiêng mặt nhìn thẳng vào mắt của Vương Tử Kiều, ta mỉm cười, đưa tay, ngón tay lạnh lẽo chạm vào ngón tay Vương Tử Kiều, đón lấy khăn tay của . Trong giây phút nhìn vào mắt Vương Tử Kiều, trong lòng Lý Oánh nảy ra chủ ý.

      theo kẻ chắc chắn thất bại như Lã Ấn được rồi, Vương Tử Kiều là cánh tay đắc lực của Lã Ấn, ta có thể điều động binh sĩ, chỉnh đốn lại chút cũng coi như là tấm lá chắn mạnh mẽ. Chi bằng bây giờ có quan hệ tốt với Vương Tử Kiều, sau này bên Lã Ấn ổn ta kéo Vương Tử Kiều thành lập đội khác?!

      Nghĩ thế, Lý Oánh cười với Vương Tử Kiều, nụ cười thêm phần ngọt ngào…

      Còn trong biệt thự Quả Táo bên này, Tô Tô kéo mẹ Tô chạy vào biệt thự, những người bên cạnh cũng lục tục giải tán, chỉ còn lại những chuyên viên nghiên cứu và vài tên lính đứt tay kêu rên biết phải làm thế nào mới tốt. Có chuyên viên nghiên cứu vội vàng lên xe, định lái xe rời khỏi đây. Thế giới bên ngoài phòng nghiên cứu quá nguy hiểm, những người nghiên cứu trói gà chặt như họ sao có thể đơn độc đối mặt với cướp bóc và tàn độc thế này được?

      Vì thế ta bỏ mặc những binh sĩ bị đứt tay, lái xe cắm cổ chạy. Ba chuyên viên nghiên cứu còn lại thấy thế cũng quay đầu lên xe, chạy mất hút.

      Bốn tên binh sĩ còn lại lăn lộn dưới đất, nhuốm máu xuống đất thành mảng. Trạc Thế Giai nhìn được nữa, bèn bảo y tá Lương Tiểu Kỳ và vài y tá khác xử lý cánh tay bị đứt cho chúng.

      Những ca phẫu thuật ngoại khoa đơn giản, Trạc Thế Giai có thể làm ví dụ như khâu chỗ bị rách lại, nhưng những thứ phức tạp hơn như nối cánh tay bị đứt lại cần tới các chuyên gia bác sĩ khoa chỉnh hình, bác sĩ chuyên khoa mạch máu, bác sĩ khoa thần kinh cùng phối hợp làm, mình làm ổn lắm.

      Nhưng giờ là thời thế nào rồi, y tá bác sĩ còn sống khó tìm, lấy đâu ra bác sĩ chuyên khoa có thể nối tay bị đứt chứ?

      chỉ đành tạm thời mài dao chiến đấu, ràng chỉ là bác sĩ khoa sản giờ lại phải kiêm nhiệm bác sĩ tất cả các khoa. cau mày giúp người ta nối cánh tay đứt rời.

      Vệt máu dưới đất sáng loáng dưới ánh nắng, mùi máu tanh nồng nặc. Chẳng bao lâu sau, dưới đất đầy những con giòi màu trắng nhìn giống giun.

      Trong biệt thự, Tô Tô túm mẹ Tô, vội vàng dặn dò, “Mẹ, mau thu dọn đồ đạc, đồ gì có thể mang theo mang, mang được để lại, lũ giòi sắp tấn công rồi.”

      Vốn dĩ sáng nay mẹ Tô phải theo Bì ra ngoài, nhưng bà nhớ ra còn đồ chưa dọn xong trong biệt thự, Tô Tô cũng cảm thấy thôn Bát Phương thực an toàn lắm nên tính để mẹ Tô ở lại khu an toàn vài hôm.

      Nhưng vừa rồi mặc dù có hơi hoa mắt, nhìn thấy con giun mà hai con gà biến dị ngậm nhìn rất quen mắt, nghĩ chút liền nhớ đến lũ giòi biến dị sau mạt thế kia. Lũ giòi đó quá kinh khủng, thế mà lại chưa bị Diệp Dục diệt tận gốc, còn có thể phát triển thành to như vậy!

      Động vật biến dị có đặc điểm dễ nhận thấy nhất là chúng rất nhiều, nhiều khiến da đầu tê dại, nhiều tới mức khiến người khác phát điên. Chúng công kích con người có phân cấp bậc, những con ra đầu là những con cấp thấp, sau khi động vật biến dị cấp thấp tiêu hao kha khá rồi, những con cấp cao mới thong thả xuất sau.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    2. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 210: Tất cả đều hướng về chỗ

      Hai con gà nhà Tô Tô là trường hợp đặc biệt. Có lẽ hai con gà này có hứng thú với chuyện đó lắm, cũng có thể con gà trống từng bị thiến, hai con sinh sản được thể đẻ nhiều.

      Giòi bọ khác. Chúng nó to thế này chứng tỏ đằng sau còn có con cầm đầu to hơn, cái đầu cũng lớn hơn. Bây giờ Tô Tô còn chưa đợi đến lúc nào?

      Hôm nay ra oai trước Vương Tử Kiều và Lý Oánh, chỉ sợ từ nay về sau, thời gian trong khu an toàn được nhiều. phải dạ mà bỏ qua cho Lý Oánh, chỉ là Diệp Dục có ở đây, giết Lý Oánh và Vương Tử Kiều xong lại có hai cái xác xử lý được.

      Thêm hai cái xác là thêm thức ăn cho giòi bọ. Giòi bọ chui vào xác ở đây cũng là hướng về đất của cả đấy!?

      Vì thế, tốt nhất hôm nay phải đưa mẹ Tô nhanh. Dù thời gian này, thôn Bát Phương được như khu an toàn, nhưng tốt xấu gì cũng bị Lã Ấn và đám giòi bọ uy hiếp.

      Căn dặn mẹ Tô xong, Tô Tô xoay người ôm bụng ra ngoài.

      Hai con gà quay lại. Từ xa, đúng là chúng nó mổ máu mặt đất, nhưng bất ngờ cái là trong vũng máu, đám giòi bọ lớn nhung nhúc ngọ nguậy, trắng hồng hồng trắng.

      là… tất cả đều hướng về phía chúng ta!!!”

      Tô Tô lùi về sau bước, nhìn sang hai bên. đám giòi trắng lúc nhúc bò từ ngoài tường rào vào, tựa như ngửi thấy mùi máu tươi nến mới đến. Có những con có đầu to như con rắn, thân bằng cánh tay trẻ con hoàn toàn thỏa mãn với đám máu loãng mặt đất, bắt đầu bò về phía hai con gà.

      chậm nhưng chuyện xảy ra rất nhanh. Tô Tô vung tay, vài lưỡi băng mỏng trượt xuống, cắt những con giòi to kia thành vài đoạn. Chỉ trong nháy mắt, con giòi vừa bị cắt vụn bị đám giòi bọ bao vây ăn sạch.

      Hai con gà cuối cùng cũng nhận ra mình địch được chúng, ăn no căng cũng thể ăn được nhiều giòi như vậy nên chúng vỗ cánh phành phạch tìm chỗ trốn.

      Bên trong tường rào nhà họ Tô, những lùm cây biến dị bắt đầu vươn ra các gai nhọn chết chóc, nhìn từ xa như những con nhím xanh biếc. Chúng chỉ chờ đám giòi bọ lao tới, trở thành thức ăn cho chúng.

      “Ôi mẹ ơi, có chuyện gì xảy ra thế này?”

      Nghe động tĩnh, lính đặc chủng, tay chân của Bì và các dị năng giả dưỡng thương đều chạy từ biệt thự của họ ra. Tô Tô phất tay, lớp băng trắng xóa lan ra từ dưới chân . Tiếng băng vang lên ken két, đám giòi bọ bị đông cứng, khiến người ta cảm thấy ngoài hai con gà suýt chết kia khoảnh sân này hoàn toàn có sinh vật sống.

      Tô Tô nhìn ra ngoài, thấy đám giòi bọ biến dị vẫn bò đến. nhướng mày, với mọi người:

      “Thu xếp chút. Khu biệt thự Quả Táo có giòi biến dị, tôi thấy là biến dị giai đoạn đầu và biến dị phổ thông thôi.”

      “Vâng.”

      Trước tiên, những lính đặc chủng Diệp Dục để lại đạp lên lớp băng, chủ động chạy về phía những con giòi biến dị.

      Những con giòi to như giun cũng là loại ấu trùng biến dị giai đoạn đầu, có tinh hạch trong cơ thể, còn những con biến dị to bằng cánh tay trẻ con là loại biến dị phổ thông, nhìn kinh tởm hơn nhưng Tô Tô vẫn cầm đao băng chém xuống, lấy viên tinh hạch to bằng hạt lựu trong đầu chúng.

      “Tôi đoán sai, là biến dị phổ thông,” Tô Tô vân vê tinh hạch trong tay, dùng nước rửa qua rồi với người của Bì, “Những con có tinh hạch trong đầu. Các đào mấy con trong băng ra đút cho lũ kia.”

      Tô Tô xoay người, chĩa băng đao vào những gai nhọn, lướt vòng tường rào nhà họ Tô. Những cái cây lớn lên tường thành, biến thành lùm cây biến dị to.

      trùng hợp, phát ra lùm cây biến dị ở nơi có giòi bọ, những cái cây này sung sức tràn trề tựa như chờ ngày này lâu lắm rồi!

      đời này, vạn vật đều tương sinh tương khắc. Có loài vươn lên khắc có loài bị diệt vong. loại ra đời loại tương khắc với nó cũng ra đời, chuyện như vậy rất phổ biến ở mạt thế. Zombie xuất , dị năng giả cũng xuất ; giòi biến dị xuất , ngay tại nơi chúng tồn tại, những cây gai nhọn xuất cũng có gì lạ.

      Đám du côn chỗ luyện được đao pháp cao cấp trong giai đoạn lấy tinh hạch khỏi đầu zombie: lấy tinh hạch sao cho nhanh và tiết kiệm thời gian, tác động lên cái đầu zombie kia sao cho đẹp đẽ và nhàng, giảm thiểu kinh sợ - họ nghiên cứu xong xuôi.

      Vì thế, việc đào giòi cỡ giun trong đám băng phải việc khó với họ. Mỗi tên côn đồ đều buộc túi công cụ lưng; họ lấy ra cây búa, gõ nứt mặt băng, sau đó dùng xẻng kim loại đặc chế để xúc giòi trong băng lên.

      Đám du côn vứt mấy con giòi chết rét lên lùm cây tường, gai nhọn của lùm cây càng vươn dài hơn, xuyên qua lớp băng, điên cuồng hấp thu máu thịt của đám giòi. Trong chốc lát, đám giòi chỉ còn lại lớp vỏ trong băng đọng gai nhọn.

      Tô Tô nhìn quá trình săn trùng của lùm cây biến dị, lạnh lùng bỏ vào trong biệt thự nhà họ Tô.

      vừa vào, mẹ Tô vội vàng ra, với con , “Tô Tô, tầng hầm còn rất nhiều bình gas, mang bằng cách nào đây?”

      mang được cũng sao, có gas phải chuyện quan trọng lắm. Mẹ cứ ở yên trong biệt thự đừng đâu, để con xem xét tình hình .”

      Tô Tô ngồi ở cửa đổi đôi giày thể thao, ra ngoài cửa chính. Mẹ Tô sau lưng sốt ruột, giậm chân quát, “Tô Tô, đừng . Lúc nãy đợi tầng hai, mẹ thấy bên ngoài rất nhiều côn trùng. Con chờ trong biệt thự, đợi Diệp Dục về cứu .”
      ParvartyHale205 thích bài này.

    3. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 211: Người và giòi
      “Mẹ…” Tô Tô dừng bước. đứng ngoài cửa, đằng sau cái cổ trắng nõn của tầng sương trắng. Tô Tô quay đầu, nhìn mẹ mình như sắp khóc, như khai báo, “Mẹ đợi ở nhà. Ở đây rất an toàn. Diệp Dục qua cứu mẹ.”

      thể ngồi chờ người khác đến cứu. Diệp Dục nhất định cứu , nhưng người tự cứu mình từ đầu, chỉ chờ người khác cứu phù hợp với quy tắc sinh tồn trong mạt thế.

      Hơn nữa, bây giờ chưa phải lúc “liều mạng”. Chỉ là mấy con giòi mà thôi, số lượng cũng khá nhiều đó, nhưng đến mức khiến thấy khổ cực, chút trình độ này còn xa mới đủ.

      “Tô Tô…”

      Thấy Tô Tô ưỡn bụng ra đến tận cửa sắt ngoài hàng rào, mẹ Tô sốt ruột chạy theo. Vừa mở cửa biệt thự, bà chợt nhớ đến lời cha Tô – rằng bây giờ hai ông bà chỉ làm vướng chân Tô Tô mà thôi, cứ nghe theo lời sắp xếp, để cho thoải mái hành động.

      Vì thế, mẹ Tô đành quay về, lo lắng đợi con quay lại.

      Tô Tô ưỡn bụng ra ngoài, thấy những tên du côn cần mẫn đào giòi trong băng, liền vòng quanh tường rào của cha mình. Tô Tô phát ra dù những cành gai của lùm cây kia có giòi nhưng chúng vẫn phát triển rất tươi tốt hơn hẳn cây dưới tường rào.

      Cái này có vẻ ổn. Trước đây, khi Tô Tô mang lùm cây cấy ghép về, trồng nó phía dưới đáng lý ra cái cây đó phải phát triển tươi tốt hơn chứ?!

      Tô Tô nghĩ, tay siết chặt trong trung, chiếc xẻng băng xuất . tụ băng xuống bên cạnh người, người nước trong suốt xuất , nhận xẻng băng bắt đầu đào dưới chân.

      Đáp án nhanh chóng xuất . Chẳng biết từ bao giờ mà khoảng nửa thước dưới lớp đất ở đây, những cái rễ chằng chịt của lùm cây kia còn dính chặt xác những con giòi bị hút cạn máu thịt, xác đen xác trắng lẫn lộn, dần phân hủy thành đất tự nhiên.

      Nhưng đây phải điều làm Tô Tô ngạc nhiên. Quan trọng là biết từ bao giờ, giòi bọ trong khu biệt thự Quả Táo lại nhiều như vậy? biết lùm cây quanh nhà hút bao nhiêu giòi mới phát triển được như vậy?

      bị cảm giác áp lực từ lâu, nay nhìn thấy xác những con giòi này, Tô Tô cảm thấy yên tâm hơn. Dù có nguy hiểm đến đâu, tìm được nguyên nhân mình lo lắng là được.

      Tô Tô an lòng, bắt đầu phán đoán tình hình rồi nhanh chóng về tòa nhà chăm sóc và chữa bệnh, với y tá Lương Tiểu Kỳ lo lắng:

      “Phạm vi trong hàng rào rất an toàn, ra ngoài chắc chắn phải chết. Nhớ kỹ lời tôi nhé, ai phải ra ngoài mạo hiểm. có chuyện gì tập trung đám trẻ con lại, Diệp Dục về là chúng ta rút.”

      “Nhưng… nhưng bác sĩ Trạc vẫn cứu bốn tên lính bị chặt tay.”

      Lương Tiểu Kỳ lúng túng, biết mình lời này trước Tô Tô là đúng hay sai. Dù sao Tô Tô chính là người chặt tay chúng, Tô Tô cắt tay, Trạc Thế Giai lại cứu họ, hình như hơi có cảm giác… phản bội Tô Tô?

      Ai ngờ Tô Tô lại thản nhiên gật đầu, rất thấu tình đạt lý, “Cứ làm ! Bọn họ chỉ chọn sai phe, bản thân chưa làm chuyện gì to tát. Sau khi cứu áp giải họ lên xe đưa , bảo Bì dẫn họ đến giúp cha tôi sửa tường rào!”

      Hai phe tranh đấu, những người lính chính kiến trở thành vật hy sinh. Trạc Thế Giai phải cứu cứu, nhưng sau khi cứu, Tô Tô định đưa họ về chỗ cũ. Giờ thôn Bát Phương thiếu lao động, tiện thể đưa họ đến chỗ cha Tô lao động tay chân.

      Sau khi trao đổi với Lương Tiểu Kỳ, Tô Tô đạp mảnh đất đầy mảng băng ra ngoài bờ tường. Lúc này, những người Diệp Dục để lại cùng vài dị năng giả dưỡng thương tại khu biệt thự đều ra ngoài. Ngoài tiếng dị năng đằng xa, Tô Tô còn nghe được thanh cầu cứu.

      Có lẽ là đám người bên Tạ Thanh Diễn kêu. Tô Tô thử nhìn sang nhưng thấy có người chạy về phía mình, hẳn là mấy kẻ đó vừa chạy ra cửa phòng bị đám giòi chôn vùi. Những con vật biến dị này có tốc độ ăn người nhanh đến mức ai tưởng tượng nổi.

      Cách đó xa, những dị năng giả bị thương dường như chưa bao giờ thấy giòi lớn như vậy, càng ngờ chúng có rất nhiều ở gần như mọi nơi, thỉnh thoảng còn nhảy ra từ trong bùn.

      Mỗi người trong bọn họ đều tỏ ra hết sức lạ lẫm. Tô Tô nhìn, chỉ cảm thấy họ chẳng phát huy được uy lực của dị năng giả, còn mấy lần suýt bị giòi tấn công ăn thịt. Nếu phải Diệp Dục giữ lại vài dị năng giả để cứu viện họ cũng chẳng còn nổi mạng người.

      Tô Tô đứng ngoài tường rào, tại chỗ xoay vòng, nhận ra cha mình sửa lại tường, để lại lỗ hổng. Chỗ giao này trước vốn có ba con đường, là nơi duy nhất có lùm cây biến dị. Tầng tầng lớp lớp giòi trắng lấp đầy con đường bên bồn hoa, ngọ nguậy muốn xông vào.

      Người của Diệp Dục và các dị năng giả bị thương chia nhau ra đứng ba con đường này để chặn giòi lại, người và giòi giằng co.

      Mấy chiếc xe tải quân dụng nhanh chóng xuất tuyến đường chính xuyên suốt khu biệt thự, đó còn có quân lính với đầy đủ súng. Có lẽ con chim ưng nhìn thấy “sóng giòi”, hoặc Lã Ấn nghe Vương Tử Kiều báo tin Tô Tô làm lính bị thương nên đến lấy lại danh dự? phái bốn chiếc xe quân dụng phổ thông đến là có ý gì?

      Bốn chiếc xe tải quân dụng dừng lại ở đằng xa. Dường như họ cũng chú ý tới giòi biến dị trong khu biệt thự Quả Táo. Điều ngờ là người xe tải vừa hô lùi lại, xe chưa kịp lùi bị đám giòi biến dị bao vây xung quanh, chiếc xe trở thành ốc đảo giữa biển giòi biến dị.

      Đám giòi biến dị này nhiều đến mức nào? Tầng tầng lớp lớp giòi bọ chồng lên nhau, tựa như chúng thể ở trong đất nữa, đói lắm rồi, vừa ăn đồng loại của mình, vừa cuồn cuộn hướng về xe tải, từ từ đùn lên kín nửa chiếc lốp xe.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    4. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 212: Căm tức
      Quân lính của Lã Ấn có phần là người thường, phải dị năng giả, khi thấy giòi biến dị trắng có kích thước tương đương con giun họ chỉ muốn chui vào xe nhanh. Họ bắt đầu nhao nhao giơ súng bắn.

      Tiếng súng vang lên đì đùng, đám giòi bọ đột nhiên nhô lên như cánh tay trẻ con. Lũ giòi biến dị phổ thông nhanh nhẹn như con rắn , trườn lên khoang điều khiển chỗ hai lính ngồi.

      tên đối diện chúng trơ mắt nhìn chúng chui vào trong cửa sổ, ngoác cái miệng đỏ lòm cắn vào mắt mình, lắc lư chui vào trong hốc mắt. Hai ba giây sau, đầu nứt ra, đám giòi bọ chen chúc nhung nhúc ngừng sinh sôi, cuối cùng cái đầu vỡ tung.

      Đám giòi to lớn trắng nhởn chui xuống cái cổ toang hoác. Chỉ trong nháy mắt, người này bị chúng ăn sạch.

      Người lính bên cạnh còn chưa biết phải làm sao bị đám giòi như hạt gạo bò lên người.

      ta phủi đám giòi người xuống, mở cửa xe định chạy bị mấy con chui vào trong da. ta hét lên, ngã xuống, dần chìm nghỉm trong đại dương giòi trắng.

      Tô Tô nhìn thấy tất cả. ngẩng đầu nhìn trời – giờ về chiều, Diệp Dục vẫn chưa về, có phải việc tìm thuốc thuận lợi ? Chỗ Bì như thế nào? biết Bì có đưa cha đến thôn Bát Phương an toàn ?!

      Tô Tô thở dài, cúi đầu, chỉ cảm thấy rằng trong mạt thế, làm gì cũng ổn. Đưa cha mẹ rời khỏi biệt thự Quả Táo, nguy hiểm! Để cha mẹ ở lại nơi này, cũng nguy hiểm! Lên trời xuống đất đều chẳng có cửa, biết sống thế nào đây?

      Tô Tô suy nghĩ nhanh chóng, hề giận dữ. nâng hai tay lên, lạnh lùng vung chưởng. Ánh sáng bạc phóng từ tay xuống đất, lớp băng màu trắng bắt đầu lan từ hai chân ra bốn phương tám hướng.

      Chiếc xe tải quân dụng đầy giòi nhanh chóng bị đông lạnh. Mặt đường, bồn hoa, rừng cây, tất cả đều đóng băng, cả khu vực nhanh chóng chìm trong màn băng trắng xóa.

      Nhiệt độ đột ngột giảm xuống, vài người ăn mặc phong phanh bất chợt thấy rét run. Phần lớn mặt đất bị Tô Tô đóng băng, mấy con giòi sót lại cũng bị mấy lính dị năng giả và những dị năng giả bị thương giải quyết nốt.

      Những tên lính đến chẳng mục đích trong thùng xe được cứu thoát trong gang tấc. Họ vừa thở phào chợt thấy mấy con bọ lại rục rịch. Nhìn từ xa, đám giòi ùn ùn kéo đến thành hàng từ dưới băng đâm lên.

      May mà Tô Tô kịp lùi lại bước.

      Tuy dị năng của mạnh trở lại nhưng chỉ đạt đến cấp ba, thể làm đóng băng cả khu an toàn. Đám giòi này chỉ cần có máu là sinh sản nhanh chóng kinh hồn. Dựa theo kinh nghiệm của Tô Tô, chỉ e rằng chúng xuất trong khắp khu an toàn.

      Lẽ nào Lã Ấn kiếp này bao giờ xây dựng được căn cứ, khu an toàn này kết thúc ở đây?

      nghĩ ngợi đám lính kia lăn từ xe xuống, chạy vội về phía Tô Tô. nhíu mày, túm lấy tên, lạnh lùng :

      “Chạy cái gì mà chạy? Nhanh nghĩ cách báo Lã Ấn cảnh báo cho tổ chức mấy người lùi lại ?!”

      Tô Tô tính rằng giòi trong khu biệt thự Quả Táo còn rất nhiều. từng gặp động vật biến dị tấn công ồ ạt nên thấy bối rối. Theo kinh nghiệm bản thân, đây phải là tượng cá biệt theo khu vực tại khu biệt thự Quả Táo lúc này, người cầm quyền cần phải ngăn cản những kẻ tay tấc sắt may mắn sống sót mới đúng.

      Vừa dứt lời, tiếng chim ưng rít lên. Tô Tô buông tay tên kia, xì tiếng, “Khỏi , Lã Ấn biết rồi.”

      quên rằng con diều hâu của Lã Ấn có thể nhìn thấy. Chắc chắn biết nhưng vẫn phái bốn xe chở binh lính người thường đến, những người này sao có thể giải quyết giòi biến dị? Hoặc là do chuyện Vương Tử Kiều và Lý Oánh nên chưa nắm được.

      Điều biết giờ đám lính bốn xe đều chạy ra sau lưng Tô Tô. cũng đành chịu vì họ chỉ là người thường, khi phải đối mặt với đám giòi bọ biến dị sinh sản nhanh chóng này cũng bó tay chịu trói, ép họ tiến lên nổ súng chỉ biến họ thành thức ăn cho chúng.

      chỉ có thể kết hợp với các bộ đội đặc công dị năng và năm dị năng giả bị thương canh chừng ngã ba này. Còi cảnh báo hề kêu. Tô Tô sử dụng dị năng hồi lâu cũng hiểu được ý đồ của Lã Ấn.

      muốn làm kiệt sực, lợi dụng đối phó với đám giòi bọ này. Dựa vào hoàn cảnh tại, có lẽ tất cả bọn chúng ùn ùn kéo về phía , hề lan ra ngoài khu biệt thự Quả Táo, vì sao thế? Là bởi vì khu biệt thự này là sào huyệt của chúng, chúng chén sạch gián chuột dưới mặt đất nên thức ăn cạn kiệt, đành phải bò ra ngoài?

      thế nào khi đối phó với những con giòi biến dị này, các dị năng giả và vẫn đối phó được, thậm chí giữ vững được vài ngày. Có điều băng đóng chồng chất nhưng Lã Ấn hoàn toàn phái đội cứu viện đến, khiến người ta căm tức.

      Từ đằng xa, những dị năng giả kẻ đứng kẻ ngồi trong tòa nhà, trong đó có người cầm ống nhòm hướng về phía khu biệt thự Quả Táo. ta quay đầu với Tạ Hào Thế chắp tay đứng sau, giơ ngón tay cái:

      “Đội trưởng, bọn họ trụ được. Dị năng của Tô Tô biến dị lần hai, trở thành dị năng băng.”
      ParvartyHale205 thích bài này.

    5. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 213: Tô Tô xảy ra chuyện rồi!

      Vốn Tạ Hào Thế tới lui, nghe Từ Thiếu Phong vậy liền dừng bước. Khuôn mặt lạnh lùng gật đầu, sớm phải biết Tô Tô bị giòi biến dị đánh bại, bây giờ được Từ Thiếu Phong xác nhận liền yên tâm, lại hỏi:

      “Nhìn bên khu an toàn xem Diệp Dục ra chưa?”

      ta vừa tiến vào phòng tuyến của khu an toàn, ít nhất phải hai giờ mới có thể ra ngoài.” Từ Thiếu Phong lắc đầu, mắt nhìn ống nhòm viễn vọng, dời ống kính về hướng tây vừa vặn nhìn thấy Diệp Dục vẻ mặt đen sì khoanh tay mang theo mấy người đặc công dị năng đứng ở trong phòng tuyến chờ hai giờ quan sát trôi qua. Vì vậy Từ Thiếu Phong cười :

      “Đội trưởng, tôi thấy Tô Tô hoàn toàn có thể cầm cự được hai tiếng. Nếu Diệp Dục đến kịp chúng ta mang người chạy vào khu biệt thự Quả Táo cũng được.”

      “Chú quên lệnh Lã Ấn vừa ban rồi sao?” Trương An Toàn từ sau lưng Từ Thiếu Phong ra, dựa vào bên cửa số, mặt u ám nhìn về phía khu biệt thự Quả Táo, “Đội tiên phong dị năng và binh lính ai được phép nhúng tay vào chuyện của biệt thự Quả Táo. Chúng ta có thể xông vào cứu người nhưng bị lộ, sau này muốn chơi lại Lã Ấn đơn giản nữa.”

      Cách làm của Lã Ấn lần này quả khiến người ta càng ngày càng thấy chướng mắt, từ việc phát giòi biến dị đến việc đội của Tô Tô giết giòi biến dị lâu như vậy mà Lã Ấn ra bất cứ mệnh lệnh cứu giúp nào.

      Vốn Lã Ấn phái bốn xe tải chở binh sĩ sang để lấy lại danh dự sau chuyện Vương Tử Kiều và Lý Oánh suýt bị Tô Tô giết, nhưng họ chưa về gặp phải biển giòi tấn công nên Lã Ấn quyết định buông tay làm như thấy, để Tô Tô mất sức, còn bật còi báo động để Diệp Dục ở phòng tuyến của khu an toàn phát ra.

      đánh cuộc rằng trong hai tiếng Diệp Dục bị quan sát, Tô Tô kiệt sức vì chiến đấu với giòi biến dị. Đến lúc ấy Lã Ấn phái người giả vờ cứu viện, tiện thể bắt luôn Tô Tô và đứa bé trong bụng!

      Giả sử hai giờ trôi qua, Tô Tô vẫn còn trụ được có được lao động công, miễn phí diệt trừ thảm họa giòi biến dị trong khu an toàn hộ . Cho dù Diệp Dục ra khỏi phòng tuyến cũng sao, Lã Ấn lại có thêm lao động công diệt trừ giòi biến dị mà thôi.

      Người của chắc chắn phái người tới cứu.

      “Lã Ấn chưa từng nghĩ chuyện giòi biến dị ra khỏi biệt thự Quả Táo à?”

      Từ Thiếu Phong cười khẩy, có phần ưa bụng dạ hẹp hòi của Lã Ấn. Nhưng nhanh thôi, chỉ cần mua chuộc được ba trăm dị năng giả trong đội tiên phong dị năng, bọn họ nghe lệnh của Lã Ấn nữa. Đến lúc đó, họ dẫn ba trăm dị năng giả kia xây khu mới đối diện khu của Lã Ấn xem Lã Ấn có tức chết .

      “Trước cho người thăm dò xem người nhà những dị năng giả kia bị Sở Hiên giấu ở đâu? Thăm dò đến đâu rồi?”

      Những lời này do Tạ Hào Thế . lại lại nữa, ngồi vắt chân ở ghế sofa trong phòng, ngón tay thon dài chống lên trán hỏi Trương An Toàn đứng ở bên cửa sổ.

      Trương An Toàn đen mặt lắc đầu, “Miệng Sở Hiên rất kín, hở ra tí nào nhưng nghe ngóng từ người bên cạnh cũng có chút tin tức như con tin ở đâu, đưa đâu... Nghe đâu còn có bốn phụ nữ có thai, người làm việc lớn như chúng ta chả lẽ còn mang theo phụ nữ có thai, người già và trẻ con sao!?”

      “Đưa đến chỗ Tô Tô thôi.”

      Từ Thiếu Phong vẫn quan sát biệt thự Quả Táo qua ống nhòm thấy bên trong tường rào có mấy người y tá cùng nam nữ ôm mấy đứa bé từ tòa nhà này sang tòa nhà khác. cười:

      “Chỗ Tô Tô cái gì cũng có, còn có đội Diệp Dục làm bảo vệ dị năng cao cấp, là thánh địa an dưỡng. Chúng ta cứ chuyển lần lượt con tin sang chỗ Tô Tô.”

      “Khu biệt thự Quả Táo thu hút chú ý quá,” Trương An Toàn lắc đầu bác bỏ đề xuất của Từ Thiếu Phong.

      Tạ Hào Thế ngồi ghế sofa ung dung cười, “Chú phát ra gần đây bọn họ chuyển đồ ra ngoài à? Mười tám dị năng giả, mười chín tên du côn, ông trùm xã hội đen, ba bác sĩ năm y tá, thế mà chỉ có năm dị năng giả, năm du côn, hai bác sĩ bốn y tá ở lại biệt thự; quan trọng nhất là mẹ Tô Tô ở lại nhưng cha ấy .”

      “Bọn họ ra ngoài hơn nửa,” Trương An Toàn bừng tỉnh gật đầu, đột nhiên lại , “Cha Tô giỏi xây tường rào nhỉ?! Hẳn họ đưa ông ấy ra ngoài xây tường rồi?”

      Vậy tốt rồi! Bọn họ lo biết nên đưa người nhà ba trăm dị năng giả kia đâu sau khi cứu, Tô Tô lại có chỗ trú bên ngoài, thuận tiện cho bọn họ thả người. Có điều chỗ mới của Tô Tô ở đâu? lâu như vậy mà vẫn chưa xong à?

      Trái lại với nhóm người này, người đặc công vũ trang đầy đủ nằm nóc nhà khác bên ngoài khu an toàn, trước mặt cũng chỉnh ống nhòm viễn vọng. Có điều ống nhòm viễn vọng của họ còn tốt hơn so với bên Tạ Hào Thế, hình như có thể tùy tiện tháo dỡ thành mấy cái linh kiện bỏ túi mang .

      ta phụ trách nhìn chằm chằm con ưng kêu cạc cạc bầu trời của khu an toàn, đột nhiên kêu với ba người nằm trong lều hành quân ở sau lưng, “Này, con ưng kia hôm nay có chút bình thường!”

      “Sao thế?”

      “Xảy ra chuyện gì?”

      “Mẹ kiếp nhìn chằm chằm mấy ngày, con ưng kia cuối cùng cũng mệt mỏi bay về tổ rồi?”

      Ba người vốn nằm trong lều chuẩn bị nghỉ ngơi lập tức bật dậy ra, tiến đến ống nhòm viễn vọng. trong ba người vừa nhìn liền vỗ đùi:

      “Quả bình thường. Nó mực bay tới bay lui biệt thự Quả Táo để làm gì?”

      “Xảy ra chuyện, xảy ra chuyện, xảy ra chuyện lớn rồi!” người bên cạnh hô to, “Mau mau báo cho Diệp Chân Chất, Tô Tô xảy ra chuyện rồi!”

      “Tôi lập tức báo bộ đàm!”

      người lập tức xoay người vào lều, vén chăn lên lộ ra máy bộ đàm tinh xảo loại , bắt đầu điện cho Diệp Dục. Bây giờ còn tín hiệu điện thoại di động, bầu trời cũng chỉ còn sóng bộ đàm quân dụng của bọn họ.

      Trong nháy mắt, tiếng bộ đàm “tít tít tít” vang lên, nghe lộn xộn nhưng hề rối loạn, chỉ làm cho người nghe cảm thấy cả người căng thẳng.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :