1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 204: Bào thai

      Lúc tới lượt Diệp Dục lấy máu, tên đàn ông này còn hề chớp mắt, nhưng mặt mũi trắng bệch, lảo đảo tìm Lý Minh. Tô Tô vẫn luôn ngồi chờ ở tầng hai, đợi Diệp Dục tìm được Lý Minh rồi quay về đưa siêu .

      Tình cờ thấy bác sĩ Hồng bận rộn trong phòng, rảnh rỗi, buồn mồm hỏi, “Bác sĩ Hồng, nghiên cứu vắc xin của có kết quả sao rồi?”

      Bác sĩ Hồng phân tích nguyên tố vi lượng trong máu của Tô Tô, nghiêng đầu phiền não nhìn Tô Tô cái, tựa như lời của Tô Tô làm phiền tới . Ánh mắt vui lắm, Tô Tô cúi đầu, vuốt mũi, ngượng ngùng.

      Chỉ cần là người có chút tài năng tính cách cũng vô cùng kì quái, phải tính cách cũng kì quái sao? Ha ha ha.

      lúc tìm đường lui cho mình, Lý Minh và Diệp Dục trở về. Lý Minh đưa Tô Tô và Diệp Dục đến nơi siêu 2D, rồi bảo Tô Tô nằm lên giường, kéo quần áo lên bụng, mở máy siêu lên, rồi bôi lớp gel lên cái bụng tròn như cái trống của Tô Tô, cầm máy soi lên lăn qua lăn lại bụng .

      Diệp Dục vẫn luôn ngồi cạnh giường Tô Tô, khuôn mặt tái nhợt bởi vì câu “máu chảy thành sông” kia. Tâm trạng của vô cùng kém, cách nào vực dậy được, lúc này nhìn lên màn hình siêu , thứ nhìn giống hạt lạc cử động, bèn hỏi:

      “Đây là gì thế?”

      “Bào thai!”

      Lý Minh bình tĩnh nhìn vào màn hình siêu , ngón tay ấn lên bàn phím, lúc trả lời Diệp Dục cũng nhìn cái nào. Nhưng Diệp Dục nghe xong, khuôn mặt đờ đẫn, lắp bắp hỏi lại:

      “Bào bào bào bào bào thai?! Con… con tôi?”

      “Ừ, hả? Sao biết là con ?”

      Lý Minh quay lại nhìn Diệp Dục vẻ khó hiểu, Diệp Dục cười hi hi, định do Tô Tô đó là con , Tô Tô nhấc chân đạp Diệp Dục cái, :

      để bác sĩ Lý Minh khám, đừng có nhiều. Cẩn thận lại hớ.”

      Bởi vì Lý Minh theo Trạc Thế Giai học nghề, nên để biểu thị tôn trọng, mọi người còn gọi là Lý Minh hay y tá Lý nữa mà gọi là bác sĩ Lý.

      Thai sắp được năm tháng, sớm có thể nhìn được giới tính thai nhi. Trước đây Trạc Thế Giai chưa từng với Tô Tô đó là con , Lý Minh cũng chưa , còn Tô Tô sớm biết đó là con . Chuyện mang thai bé là Tô Tô thông báo trước cho Diệp Dục, nhưng để ngăn cản việc khai ra, làm Lý Minh nghi ngờ, Tô Tô mới vội vàng ngắt lời Diệp Dục.

      “Được, thôi thôi. Bác sĩ Lý cứ khám , đừng khám sơ sài,” Diệp Dục nhìn vô cùng đáng , mắt híp tịt thành đường chỉ, nhìn Diệp Tiểu Ái bé giống hạt lạc màn hình, buột mồm hỏi, “Sao cái này nhìn nhỉ?”

      chỗ nào? Ồ, đây là tay, đây là chân, đây là đầu con bé.”

      Lý Minh đưa ngón tay chỉ Tiểu Ái màn hình cho Diệp Dục. Diệp Dục gật đầu liên tục, những tiếng “Ừ à” đầy hưởng ứng vang lên, dáng vẻ đó còn chăm hơn là nghe giáo viên giảng lớp.

      “Tiếc là ở đây có máy siêu 4D, cũng có thể nhìn hơn chút.”

      Sau khi chỉ cho Diệp Dục xem đầu, tay, chân của Tiểu Ái xong, Lý Minh có phần tiếc nuối thu đầu dò bụng Tô Tô lại, quay người in tấm ảnh của Tiểu Ái ra, rồi dặn dò Tô Tô và Diệp Dục:

      “Thai phát triển rất ổn, rất khỏe. Lát nữa hai người đến chỗ bác sĩ Hồng lấy kết quả xét nghiệm máu, nhìn xem có cần bổ sung chất gì , dạo này có thấy khó chịu ở đâu ?”

      “Có, thắt lưng đau như châm kim ấy.”

      xong, Tô Tô đưa tay xoa thắt lưng, cảm thấy kiếp này tốt hơn nhiều so với kiếp trước. Bắt đầu khoảng thời gian này ở kiếp trước, chân thường bị chuột rút, có thể kiếp này chú trọng hơn về mặt dinh dưỡng.

      “Gì chứ? Thắt lưng bị đau sao với ?”

      Lý Minh còn chưa gì, Diệp Dục ngồi bên cạnh bắt đầu thắc mắc, vội đứng lên, xoa mông cho Tô Tô. Tô Tô cảm thấy hơi ngại ngùng, lén nhìn Lý Minh mím môi cười trộm, đưa tay đập vào bàn tay giúp xoa mông của Diệp Dục, giọng :

      “Em sao, đừng có xoa, xoa cũng có tác dụng mấy đâu.”

      “Xoa bóp chút cũng có thể làm đỡ đau phần nào mà.”

      Lý Minh nhìn bộ dạng lo đến phát sốt của Diệp Dục mà buồn cười, mặc dù tham gia công tác nhiều năm, ở mạt thế cũng trải nghiệm sâu sắc thế nào gọi là tình người bạc bẽo. cảm thấy tuy rằng mạt thế đầy rẫy bi thương, nhưng Lý Minh vẫn thích nhìn hành động của Tô Tô và Diệp Dục, giải thích với Diệp Dục:

      “Thai trong bụng của sản phụ lớn lên chèn vào cột sống của người mẹ, làm cho vùng thắt lưng bị quá tải nên phụ nữ sinh con rất vất vả đó. Thân là cha đứa trẻ, phải thương và trân trọng mẹ đứa bé nhiều vào, dù sao người ta cũng sinh con cho , khổ sở này nếu cha đứa trẻ có thể thấu hiểu đời người con cũng đỡ vất vả hơn.”

      “Đúng đúng đúng, đúng đúng đúng, đúng lắm!”

      Diệp Dục gật đầu như giã tỏi, Lý Minh cái gì cũng đáp lại. Thực ra người thần kinh thô như vốn có cảm giác gì với chuyện phụ nữ sinh con, nhưng lúc trước nghe Tô Tô , khi sinh con máu chảy thành sông, rồi lại nghe Tô Tô đau thắt lưng, bây giờ lại được Lý Minh dạy bảo bài, Diệp Dục cảm thấy Tô Tô sinh con cho mình là chuyện vĩ đại nhường nào, bỗng sinh ra cảm giác ngưỡng mộ Tô Tô. Vì thế đưa Tô Tô khám thai, càng cẩn thận chăm chút hơn.

      Tô Tô cau mày, nghĩ tới kiếp trước mình mang thai đến thời gian này hình như gặp chuyện đau thắt lưng, vì thế bèn hỏi:

      “Nhưng tôi nghe mẹ tôi , lúc mang thai tôi đến khi gần sinh mới bị đau lưng mà.”

      “Đây là do mỗi người mỗi khác, có sản phụ mấy tháng đầu mang thai bị nôn nghén, có sản phụ cả quá trình mang thai thấy buồn nôn, có sản phụ cả mười tháng mang thai đều vô cùng khổ sở, có sản phụ lại có cảm giác gì, tới khi gần sinh mới biết mình mang thai. Đây là do mỗi người kiểu, thể dựa vào sách thế nào là thế đó! Kiến thức mang thai rất quan trọng, nhưng phải cứ áp dụng kiến thức đó cho mỗi sản phụ trong thai kì là được.”

      “Đúng đúng đúng, đúng đó. Tô à, em nghe bác sĩ .”

      Tô Tô còn muốn hỏi Diệp Dục ngắt lời , bây giờ là kiểu bác sĩ thế nào là thế đó, mẹ Tô thế nào cũng đúng, mảy may nghi ngờ chút nào hết.

      Vì thế Tô Tô hỏi nữa, cảm ơn Lý Minh rồi để Diệp Dục dìu .
      ParvartyHale205 thích bài này.

    2. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 205: Hợp tác

      Kết quả xét nghiệm sàng lọc phải chờ lâu nhưng kết quả nguyên tố vi lượng của Tô Tô có rất nhanh. Bác sĩ Hồng đưa mấy tờ kết quả xét nghiệm viết chi chít số liệu cho Diệp Dục, rằng:

      “Thiếu canxi, thiếu sắt, thiếu kẽm!:

      “Hả? Thiếu gì nhiều vậy?!”

      Tô Tô đỡ thắt lưng, có phần kinh ngạc nhô ra từ đằng sau Diệp Dục, cầm lấy kết quả xét nghiệm từ trong tay , vừa khó hiểu vừa nhìn bác sĩ Hồng hỏi:

      “Tôi cảm thấy rất khỏe, sao mà lại thiếu nhiều chất như vậy?”

      “Những số liệu này chẳng qua là ước tính, nhắc nhở nên bổ sung canxi, sắt, kẽm. Nếu bổ sung khiến cơ thể mẹ và em bé được khỏe.”

      Bác sĩ Hồng liếc nhìn Tô Tô rồi nhìn trở lại kính hiển vi của mình, dáng vẻ tỏ ra lời ít ý nhiều vô cùng bận rộn. Tô Tô mở miệng định hỏi lại, có phải thiếu canxi, thiếu kẽm khiến chân của bị chuột rút Diệp Dục lập tức nhảy ra, gật đầu như chém đinh chặt sắt:

      “Bổ sung, nhất định bổ sung canxi, sắt, kẽm. Tôi lập tức bổ sung cho ấy. Cảm ơn bác sĩ. Cảm ơn bác sĩ.”

      Sau đó Diệp Dục liền cẩn thận đỡ Tô Tô xuống nhà tìm Lương Tiểu Kỳ hỏi thuốc bổ sung các nguyên tố vi lượng canxi, sắt, kẽm. Ai ngờ Lương Tiểu Kỳ xua tay thẳng:

      có Elevit, canxi sắt kẽm phù hợp cho phụ nữ có thai cũng có.”

      “Hả? Sao lại có? Bệnh viện các làm ăn kiểu gì vậy?”

      Diệp Dục quýnh lên, to. Tô Tô ngồi sofa của nhà chăm sóc chữa trị, quay đầu nhìn bộ dạng Diệp Dục giống như muốn phát hoả, vội kêu to tiếng:

      qua đây, Diệp Dục. qua đây.”

      Diệp Dục cau mày trừng Lương Tiểu Kỳ, dường như cảm thấy cái bệnh viện này thế mà có thuốc bổ sung nguyên tố vi lượng cho phụ nữ có thai là mấy người Lương Tiểu Kỳ làm việc vô cùng đàng hoàng. Nhưng lại ngại Tô Tô sofa mực gọi nên tiếp tục làm phiền Lương Tiểu Kỳ nữa, chỉ vội vã xoay người, chậm chạp chạy đến bên cạnh Tô Tô.

      “Sao thế?!”

      tức giận với Lương Tiểu Kỳ làm gì? Bây giờ là mạt thế, thuốc men khan hiếm cũng phải biết,” Tô Tô chìa tay kéo Diệp Dục cúi đầu ở trước mặt, giống như đứng phạt ngồi xuống. cười híp mắt cho Diệp Dục kế sách, “ tổ chức mấy người, sáng mai chúng ta ra ngoài tìm ít thuốc men mang về.”

      “Được, tìm cho em, em nên .”

      “Vì sao tôi nên ? mang thai hay là tôi mang thai?”

      “Được được được...”

      Diệp Dục cũng muốn đôi co với Tô Tô, hiểu ra Tô Tô chỉ muốn kiếm cớ ra ngoài chơi mà thôi, mang đồ ra chỗ mới cũng tìm thuốc. Chỉ cần có cơ hội chắc chắn Tô Tô .

      Tình hình lần này có phần hơi khác: để tìm canxi sắt kẽm, phải vào nơi đông đúc trước mạt thế, dẫn theo Tô Tô bụng mang dạ chửa quá chậm, thà Diệp Dục cùng vài em, nhanh chút là tối về rồi.

      Vì thế tỏ ra đồng ý với Tô Tô, hứa đưa ra ngoài nhưng thực tế, tranh thủ nửa đêm mọi người trốn mất.

      Hôm sau Tô Tô dậy mới biết Diệp Dục từ đêm hôm qua, cảm thấy dở khóc dở cười vì mới mang thai năm tháng trở thành gánh nặng rồi sao? cứ lại còn lén lén lút lút!!! đưa khóc lóc đòi theo chắc?!

      Có điều nếu Diệp Dục dẫn người ra ngoài tìm thuốc, Tô Tô cũng yên tâm đợi ở biệt thự Quả Táo, muốn gây thêm chuyện.

      Theo lịch trình hàng ngày, xả nước cho két ở tầng cao nhất rồi dạo ở trong sân.

      Lúc này trong sân, sai đám đàn em khuân đồ lên xe. chiếc xe Jeep đen tiến về phía tường rào, sau đó đỗ bên lề đường. Tạ Hào Thế mặc áo phông cộc tay màu đen, quần đen bước xuống xe.

      Ngoài ra với Tạ Hào Thế còn có Trương An Toàn và Từ Thiếu Phong. Vì Từ Thiếu Phong là dị năng giả nên vết thương mau lành hơn người bình thường, xổ cả ruột ra ngoài ổ bụng nhưng chỉ tuần xuất viện.

      Ba người vào tường rào, Tạ Hào Thế nhíu mày chăm chú nhìn Tô Tô, chỉ cảm thấy người con này dù mang thai cũng vẫn đẹp.

      Tô Tô mặc chiếc áo búp bê màu xanh nhạt, quần bầu màu trắng, giày vải, tóc tết thả xuống bờ vai trần trắng mịn. nghiêng đầu, nhếch nhác như những khác trong mạt thế.

      Trương An Toàn ở sau lưng Tạ Hào Thế giơ tay lên chào Tô Tô. Tô Tô gật đầu đáp lại, lại nhìn về phía Từ Thiếu Phong. Dường như Từ Thiếu Phong tập trung, luôn nhìn về phía tòa nhà chăm sóc và chữa bệnh.

      “Tô Tô!”

      Lúc này Tạ Hào Thế đến trước mặt Tô Tô, vẫn nhíu mày dường như có rất nhiều tâm . Chờ Tô Tô nhìn mình, mới : “ có chuyện muốn tìm em.”

      .”

      “Bác bị Lã Ấn giữ làm con tin. Tạ Thanh Diễn cũng sang đó, hình như làm thư ký.”

      “Ồ, vậy sang sao?!”

      Tô Tô biết chuyện mẹ Tạ bị Lã Ấn giữ làm con tin từ lâu, còn biết mấy ngày trước Tạ Thanh Diễn vào khu an toàn, nghe do Lý Oánh sắp xếp. nàng thích buôn chuyện Lương Tiểu Kỳ Tạ Thanh Diễn kiếm ngay được chức quan ở chỗ Lã Ấn là do bán Phi Phi cho Lý Oánh.

      Điều khiến Tô Tô bất ngờ là Tạ Hào Thế xuất trước mặt . Gần đây bận đưa đồ ra ngoài nên biết Tạ Hào Thế tham gia đội tiên phong dị năng của Lã Ấn, còn nghĩ chẳng nhẽ Tạ Hào Thế bị Lã Ấn uy hiếp, hay định bỏ rơi mẹ Tạ, quan tâm sống chết?

      Lúc này, Tạ Hào Thế có vẻ khó mở lời. Gương mặt đẹp trai nở nụ cười lạnh lùng, với Tô Tô:

      muốn thương lượng với em chuyện.”

      “Thương lượng với tôi?!”

      Tạ Hào Thế có tham gia đội tiên phong dị năng hay có liên quan khỉ gì đến Tô Tô? Thương lượng với làm gì?!

      “Phải, thương lượng với em.” Tạ Hào Thế cúi đầu, mái tóc loà xòa phủ xuống, ánh mắt vừa có chút kiên cường vừa cam lòng lại cả tức giận, “ tham gia đội tiên phong dị năng của Lã Ấn được vài ngày, giờ muốn thương lượng hợp tác với em. muốn em độc quyền cung cấp lương thực, rau quả và nước sạch ở đây.”
      ParvartyHale205 thích bài này.

    3. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 206: Đúng là Tạ Hào Thế thích hợp làm chuyện lớn
      Nếu gia nhập đội tiên phong dị năng, Tạ Hào Thế biết ra cái gọi là đội tiên phong dị năng vinh quang hơn người lại có hoàn cảnh sống quá khắc nghiệt khiến người ta giận bầm gan tím ruột. Từ khoảnh khắc gia nhập đội, ngày ngày Tạ Hào Thế liên tục bị Lã Ấn sai khiến ra ngoài lấy đồ, giết chóc, có thời gian nghỉ ngơi. Hôm nay là ngày đầu tiên quay về khu an toàn.

      Dựa vào phân tích của Tạ Hào Thế, ngày nào cũng có người chết trong số ba trăm thành viên đội tiên phong dị năng. Từ khi bắt đầu thành lập, Lã Ấn hại chết gần trăm dị năng giả. Để đối phó với đám zombie chậm như rùa mà làm chết được gần trăm dị năng giả, có thể thấy Lã Ấn vắt kiệt sức của đội dị năng này rồi.

      Đương nhiên, cũng phải nhắc đến các chính sách ưu đãi dành cho người gia nhập đội. Nó vẫn tồn tại nhưng với điều kiện người đó phải có thời gian về khu an toàn. có thời gian quay về, đương nhiên thể hưởng thụ chính sách ưu đãi đó.

      Ý này… Tô Tô nhìn Tạ Hào Thế, suy nghĩ xem Tạ Hào Thế muốn làm gì? Tiểu đội dị năng kia dùng hết lương thực, rau củ và nước sạch bên làm ra, nhưng giờ còn muốn lũng đoạn thị trường?!

      “Lã Ấn làm tức giận?”

      “Đúng.”

      Tạ Hào Thế hề phủ nhận. Sau khi làm xong nhiệm vụ hàng tuần và quay về khu an toàn, biết rằng mẹ Tạ nằm trong tay Lã Ấn, hận thù dâng lên thể cản nổi. Đúng thế, chưa bao giờ là kẻ để mặc người khác sai phái. Lã Ấn muốn lợi dụng , gia nhập đội tiên phong dị năng là vì mẹ Tạ.

      Phải tham gia đội tiên phong dị năng sống bằng chết này, vậy đừng trách tranh thủ thời cơ, đục khoét từ bên trong.

      Nhìn ánh mắt toan tính của Tạ Hào Thế, Tô Tô gật đầu. cảm thấy có vấn đề gì, bán cho Lã Ấn để kiếm tinh hạch, bán cho Tạ Hào Thế cũng kiếm tinh hạch. Có điều bán cho Tạ Hào Thế an toàn hơn vì Lã Ấn phải người có thể quan hệ được.

      quay định tản bộ tiếp, hai bước lại nghiêng người cười với Tạ Hào Thế:

      xem, lúc trước ở sở giao dịch tôi gặp ai nhỉ? Bác nhà và Sở Hiên đứng ở cửa bên điểm giao dịch, trao đổi qua lại rất hòa hợp, sao mới qua mấy ngày mà bà ấy thành con tin của Lã Ấn rồi?”

      Tô Tô cố tình thế. Nhìn Tạ Hào Thế tái mặt, cảm thấy vui vẻ. xem Tạ Hào Thế luôn cố gắng bảo vệ Tạ Thanh Diễn, liên tục che chở hết lần này đến lần khác lại bị người thân mình chăm lo nhất bán đứng có cảm giác thế nào? Haha, buồn cười~~~

      cười hớn hở quay , tiếp tục tản bộ. Tạ Hào Thế lạnh lẽo đứng chơ vơ giữa khoảng trời ấm áp, còn đợi Trương An Toàn tiến lên hỏi thăm đột nhiên quay , ánh sét tím chớp giật xung quanh, bỏ .

      Trương An Toàn đứng yên suy nghĩ, chợt nhận ra ý của Tô Tô là gì. Mẹ Tạ và Sở Hiên trao đổi hòa hợp? Sở Hiên là kẻ mưu trí, thu xếp cho rất nhiều người nhà của dị năng giả. Nếu mẹ Tạ chủ động đến gặp Sở Hiên đương nhiên hai người họ trò chuyện vui vẻ rồi.

      mẹ Tạ tình cờ gặp Sở Hiên? Tình hình như bây giờ, nào có ai biết hai đội dị năng của Tô Tô và Tạ Hào Thế, chẳng ai muốn gia nhập đội của Lã Ấn, nghe Lã Ấn sai bảo. Mẹ Tạ có thể tình cờ gặp Sở Hiên, trao đổi vui vẻ với Sở Hiên, chẳng phải là đâm sau lưng Tạ Hào Thế sao? Lòng dạ của mẹ Tạ như thế nào?

      Vì thế, Trương An Toàn cũng đen mặt, bỏ ra ngoài cùng Tạ Hào Thế, lúc qua Từ Thiếu Phong tiện thể kéo chàng vẫn đăm đăm nhìn tòa nhà chăm sóc và chữa bệnh cùng mình.

      Tô Tô được chút thấy mệt nên nghỉ chân dưới giàn nho. ôm bụng, muốn cúi xuống nắn chân nhưng cố được nên đành đứng thẳng, ưỡn cái bụng phồng lên như quả bóng cao su , thở dài, từ bỏ ý nghĩ muốn bóp chân.

      Lúc này, sắp xếp xong xe để đồ trẻ con, đồng thời xúc năm xe đất biến dị theo ý mẹ Tô, rồi bọn họ chào mọi người, lái xe đưa cha Tô ra ngoài tường rào, dự định chở ông và đồ đạc đến thôn Bát Phương sớm.

      Họ vừa lúc, lâu sau Từ Thiếu Phong dẫn người quay lại, mang theo mười xe bán tải và túi nylon tinh hạch lớn.

      cười rạng rỡ, đỗ xe ở bãi sau rồi cầm tinh hạch đến chỗ giàn nho, đặt túi tinh hạch to lên bàn đá, dứt khoát :

      “Tô Tô, nhìn chút . Đây là tinh hạch để mua rau củ, gạo và nước sạch nhà . Tôi để hết ở đây, thiếu bao nhiêu bù sau.”

      “Đưa mẹ tôi , tôi mệt,” Tô Tô đẩy túi tinh hạch, đứng dậy ra chỗ xích đu của cha Tô, đỡ bụng nhoài người xuống, liếc Từ Thiếu Phong, “Tạ Hào Thế vẫn quyết định ở lại đội tiên phong?”

      “Ở chứ, sao lại ở? phải Lã Ấn muốn lợi dụng chúng tôi làm trâu làm ngựa cho sao? Bọn tôi cho còn dị năng giả mà dùng luôn!”

      Gương mặt trẻ trung của Từ Thiếu Phong ánh lên nụ cười xấu xa. Đừng đến việc bị các quyền lợi hấp dẫn của Tạ Hào Thế thu hút, nếu bọn họ có thể chạy theo quyền lợi Lã Ấn cho cũng có thể bị Tạ Hào Thế mua chuộc. Bọn họ cho Lã Ấn từ từ trở thành lãnh đạo vẻ vang!

      “Đúng là Tạ Hào Thế thích hợp làm chuyện lớn.”

      Tô Tô ngồi xích đu khẽ đung đưa, trong miệng thở dài. Những chuyện toan tính thiệt hơn này đời trước để ý, đời này phải quan tâm việc khác lại càng .

      “Ha ha~~~” Từ Thiếu Phong cười khiêm tốn đổi chủ đề, “À, tôi tới nãy giờ sao thấy bác sĩ Quân nhỉ?”

      “Ra ngoài làm nhiệm vụ rồi.”

      “Ồ với ai ra ngoài vậy? Nguy hiểm ?”

      nguy hiểm, cùng với nhóm Lập Hạ,” Tô Tô nghiêng đầu, ngồi ghế nhìn Từ Thiếu Phong, thấy biểu tình mặt nên cười trêu ghẹo, “ tìm bác sĩ Quân để khám lại sao? Hay là có mong muốn gì khác?”

      “À à, ha ha~~~”

      Từ Thiếu Phong lại cười, tuy chưa nhưng ý đồ cũng rất ràng rồi. Tô Tô cười, lấy việc này ra trêu ghẹo Từ Thiếu Phong nữa.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    4. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 207: Có gì đó đúng

      lúc sau, Từ Thiếu Phong dẫn theo vài thuộc hạ đến chỗ tường rào nhà họ Tô, bắt đầu vận chuyển rau củ lên xe bán tải, mẹ Tô ở bên cạnh trông coi, cười toe toét. Người của Tạ Hào Thế độc quyền rau trong vườn nên gánh nặng của mẹ Tô cũng được giảm ít.

      Bởi vì Tạ Hào Thế cần rất nhiều rau củ, chuyển đại xe bán tải rau cũng dọn được kha khá vườn nhà họ Tô, nếu số rau đó để trong vườn, dám bán quá nhiều cho bên Lã Ấn nên chỉ còn cách để lại cho hỏng. Mười chiếc xe bán tải cỡ của Tạ Hào Thế có thể mua sạch số hàng tích trữ của mẹ Tô trong lần, mẹ Tô còn có thể vui sao?

      Hơn nữa chẳng mấy nữa bọn họ phải chuyển , số rau củ trong vườn thực ra cũng là gánh nặng, bằng đem bán hết , rồi đem chuyển đất biến dị ra ngoài, cũng tiết kiệm được mấy lần vận chuyển rau về về.

      Thấy cốp của mười chiếc xe bán tải cỡ được xếp hòm hòm, những người Tạ Thiếu Phong dẫn theo liền phủ vải bạt lên số rau xếp. Như thế bên ngoài nhìn vào, nếu vén tấm vải bạt lên ai phát bên dưới chất đầy sau. Tới lúc đó chất thêm vài thứ tạp nham lên lớp vải bạt, thế càng khiến người khác khó phát ra hơn.

      Đợi sau khi cả mười chiếc xe bắt đầu lăn bánh, Từ Thiếu Phong mới lễ phép đứng dậy từ biệt. Tô Tô ngồi xích đu gà gật lúc, đến khi gần đến bữa trưa mới cầm túi tinh hạch to ở bàn vào trong sân nhà, bảo mẹ Tô kiểm kê, ghi nợ cho nhóm người bên Tạ Hào Thế.

      biết bây giờ bên thôn Bát Phương thế nào, Bì lái xe mấy tiếng đồng hồ rồi, giờ này chắc đến thôn Bát Phương từ lâu, cha Tô biết có quen với môi trường bên ngoài khu an toàn nữa? Diệp Dục tìm thuốc về chưa nhỉ? Có phải bị giữ ở ngoài khu an toàn kiểm tra hai tiếng đồng hồ ?

      Những lo lắng chất chứa trong lòng, Tô Tô và mẹ Tô sau khi ăn qua loa bữa trưa, mẹ Tô tiếp tục dọn đồ, còn Tô Tô vì đau lưng do cột sống bị quá tải, định quay về phòng ngủ, nghỉ ngơi buổi trưa.

      Cũng biết hôm nay có gì đó đúng, Tô Tô còn chưa kịp lên cầu thang, phạm vi khu vực bên này của chợt có tiếng xe ô tô ở bên ngoài, còn dừng lại ở mảnh sân trước nhà họ Tô, còn bấm còi ra hiệu hỏi có người bên trong ?

      Với thời tiết tháng tư ở phía nam cũng ấm áp, dễ chịu hơn nhiều rồi, trong sân còn ai chạy qua lại nữa. Trừ những người được Diệp Dục sắp xếp túc trực ở mấy góc ra, tất cả mọi người đều về biệt thự của mình chuẩn bị ngủ trưa, đến cả đám trẻ hay ồn ào lúc này cũng ngủ say rồi.

      Nghe thấy tiếng còi, Tô Tô đỡ cái bụng to bằng quả bóng, bước trong ánh nắng, ra tới sân liền nhìn thấy Vương Tử Kiều và Lý Oánh xuống xe. Mấy chiếc xe phía sau họ cũng có vài binh lính, cùng với nhóm lính là ba bốn người mặc áo blouse trắng, trông giống chuyên viên nghiên cứu.

      “Tô Tô?”

      Vương Tử Kiều mặc bộ quân trang phẳng phiu, tư thế quay người tiêu chuẩn, nhìn Tô Tô từ trong cửa sắt ra, nghiêm túc chào Tô Tô, chỉ vào bốn chuyên viên nghiên cứu :

      “Đây là những chuyên viên nghiên cứu của bên tôi, muốn kiểm tra thổ nhưỡng trong khu an toàn xem có virus hay , tốt nhất là lấy mẫu vật mỗi nhà bên trong này ít.”

      Tô Tô cười, người bỗng đứng thẳng lên, nghiêng đầu nhìn bốn chuyên viên nghiên cứu, rồi nhìn đám binh sĩ nhận trách nhiệm bảo vệ họ. cảm thấy khuôn mặt của đám binh sĩ này trông giống như xem kịch, đặc biệt là Lý Oánh, nụ cười mặt vô cùng hân hoan.

      trong lúc Tô Tô tìm chỗ ở mới bên ngoài, sắp xếp ổn định cho gia đình, chuyên viên nghiên cứu phía Lã Ấn phân tích xong thổ nhưỡng mà Sở Hiên đem về, kết quả là có virus mạt thế khiến con người biến dị. Nhưng chút virus mạt thế đó cũng chỉ như virus mạt thế trong khí mà chúng ta hít thở hàng ngày, số lượng rất ít ỏi đủ để làm nên nguyên nhân khiến cho rau của nhà họ Tô trồng đất này lại lớn nhanh tới vậy.

      Có chuyên viên nghiên cứu đề xuất, nhà họ Tô ngoài lớp tường bên ngoài còn tự vây tường rào quanh biệt thự nhà mình, có khả năng vì bảo vệ đất biến dị bên trong muốn cho người khác ngấp nghé đất nhà họ. Cho nên, nếu nhà họ Tô muốn chứng minh rau nhà mình lớn nhanh có phải do đất hay , cách tốt nhất vẫn là để họ vào lấy mẫu đất kiểm tra.

      thể được!”

      Tô Tô lắc đầu, cau mày. Vạt áo màu xanh nhạt của bay theo làn gió, làm lộ bụng bầu của .

      Hôm nay dù thế nào cũng để cho đám người Vương Tử Kiều vào trong biệt thự của . Người khác tưởng đất nhà khác biệt, còn cho họ vào lấy mẫu chả hóa đầu óc có vấn đề sao?!

      “Tô Tô, làm phiền hợp tác!”

      Thấy Tô Tô vừa mở miệng từ chối, Vương Tử Kiều giẫm đôi bốt quân dụng, tiến về phía trước, tản ra năng lượng dị năng của dị năng giả hệ kim, với mục đích tạo áp lực cho Tô Tô mang thai.

      Phía sau Tô Tô, những lính đặc công Diệp Dục cử lại, đám du côn mà Bì cử lại, cùng với năm dị năng giả trước ở lại trị thương rồi quyết định ở lại chỗ Tô Tô, nhoáng cái cùng xông lên. Chớp mắt, tất cả những binh sĩ phía sau Vương Tử Kiều và Lý Oánh đều giơ súng, nhắm thẳng vào bụng Tô Tô.

      “Tô Tô, có thể thử xem là dị năng của nhanh hơn hay đạn nhanh hơn?” Lý Oánh đứng bên cạnh Vương Tử Kiều, nhìn Tô Tô cười tủm tỉm, tỏ vẻ quan tâm hỏi, “Đương nhiên, chúng ta thể sống cùng lúc, chỉ e đứa bé trong bụng cũng giữ được. Cho nên hà tất phải thế, cứ ngoan ngoãn nghe lời, chúng tôi lấy mẫu đất liền , thế nào?”

      Nếu như , cách làm trước đây của Lã Ấn, những lời đe dọa mà Sở Hiên chỉ chạm đến giới hạn của Tô Tô, bây giờ hành động chĩa súng vào bụng ép đến điên lên rồi. Là người mẹ, dễ phát điên, ai dám động vào con của , phát điên thành quỷ!

      Mẹ Tô ở trong sân, vô cùng tức giận, tức đến mức run rẩy cả người lao ra ngoài. Bà định lao lên bảo vệ Tô Tô thấy Tô Tô nghiêm nghị hỏi:

      “Cho nên bây giờ, các người quyết định dùng đứa trẻ chưa sinh này của tôi để tùy ý gây khó dễ cho tôi phải ?”

      Vừa dứt lời, thanh băng nhọn hoắt liền xuất , treo lơ lửng trong khí, chớp mắt cùng lúc biến mất. Bốn thanh băng nhọn xuất ở cổ tay của bốn binh sĩ, biến thành bốn chiếc còng tay sắc bén, trói chặt tay cầm súng của bốn binh sĩ. “Rắc” tiếng vang lên, bàn tay cầm súng của bốn bính sĩ cùng lúc bị cắt rời, rơi xuống.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    5. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 208: Hiến tế

      Dường như mọi người chưa phát ra điều bất thường. Gương mặt Lý Oánh vẫn tươi cười rạng rỡ, Vương Tử Kiều giải phóng năng lượng dị năng hệ kim của mình để gây áp lực cho Tô Tô. Những bộ đội đặc chủng, đám du côn và các dị năng giả dưỡng thương vẫn giằng co. Mẹ Tô nhìn con mình, muốn che chở cho .

      Bốn lính bị cắt đứt cổ tay còn chưa cảm thấy đau đớn.

      Khoảng lúc sau, súng rơi xuống đất, khẩu súng vẫn còn ấm áp truyền từ bàn tay. Lý Oánh và Vương Tử Kiều vẫn cầm súng nghe thấy tiếng súng rơi, quay đầu lại nhìn chỉ thấy bốn tên lính cùng bị chặt đứt tay, bắt đầu kêu gào. Bốn cột máu phun ra, bắn tung tóe mặt đất.

      …”

      Lý Oánh ngạc nhiên quay lại, ngỡ ngàng hỏi Tô Tô, ngờ cứ thế phá vỡ tình thế “căng thẳng hòa bình” giữa hai bên sao? Tô Tô phóng cột nước sượt qua mặt Lý Oánh tứa máu. Vương Tử Kiều định ra tay người trong đội Diệp Dục tạo ra bức tường màu vàng, bao vây Vương Tử Kiều.

      “Tôi muốn làm to chuyện!” Tô Tô che bụng, tiến lên bước, chắn trước mặt mẹ Tô, nhìn chằm chằm Lý Oánh kinh hãi, “Các có thể hết lần này đến lần khác thăm dò giới hạn của tôi, nhưng hôm nay chắc cũng biết giới hạn của tôi ở đâu rồi nhỉ?!”

      Vương Tử Kiều bị bao vây trong tường lửa bắt đầu liều mạng đấm đá, cuối cùng bức tường bằng phẳng sáng bóng cũng lõm xuống vết. Tô Tô nhìn lướt qua rồi lại nhìn Lý Oánh. bước từng bước về phía Lý Oánh, đôi mắt sáng rực phản chiếu hình dáng ta.

      “Đúng như tính đấy. cao thủ dị năng hệ thủy như tôi lại rất nhát gan, sợ phiền phức, làm được chuyện lớn, càng có tham vọng, nhưng từ đầu đến cuối cũng biết rằng tôi sợ phiền phức chỉ vì tôi phải bảo vệ đứa con trong bụng mình. Ngày nào đó tôi phát ra bảo vệ vô ích, các người hiểu được rằng đối đầu với dị năng giả cấp cao, còn là kẻ điên, còn muốn sống nữa là chuyện kinh khủng đến nhường nào.”

      Mười năm tìm kiếm, mười năm điên dại, mười năm mưa máu gió tanh, Tô Tô đạp lên xương thịt mỗi ngày. Trong mạt thế, nổi danh là kẻ muốn sống, chỉ vì khu an toàn kia có manh mối liên quan đến Tiểu Ái, tàn sát tất cả khu đó, khu còn lớn hơn khu của Lã Ấn giờ.

      Đối với kẻ điên hoàn toàn mất trí, tính mạng người vô tội có gì đáng quan tâm?

      Đến kiếp này, Tiểu Ái quay về bụng , cuối cùng cũng tìm được tính người của mình. nguyện nhớ đến những sinh mạng vô tội kia, muốn giết người thêm nữa nhưng với điều kiện tiên quyết là Tiểu Ái còn ở đây, phải lo sống chết, khỏe mạnh vui vẻ.

      Nếu đến điều kiện duy nhất ấy còn có, Tô Tô sống làm người tốt có nghĩa lý gì? là người hay ma còn phải xem phe Lã Ấn biết điều hay rồi.

      Lý Oánh bước lùi dần về phía sau, mặt trắng bệch, trán vã mồ hôi hột. Trời hề nóng, nhưng năng lượng nước của Tô Tô cuồn cuộn lao đến áp chế ta, ta cảm thấy mình sắp chết chìm rồi. Lý Oánh cố dựa vào xe Jeep, khép mắt lấy hơi, dám nhìn thẳng vào Tô Tô.

      Tô Tô tiến đến gần Lý Oánh, để ý đến những tên lính ôm tay lăn lộn rên rỉ cũng như bốn chuyên viên nghiên cứu danh nghĩa sợ ngây người. tự tay bóp cằm Lý Oánh như nghiền nát, giọng hỏi:

      “Lý Oánh, tôi biết trước giờ luôn thức thời. bằng , Lã Ấn định như thế nào?”

      “Ông ta… ông ta… định chờ sinh xong khống chế đứa bé, kìm hãm và Diệp Dục.”

      “À…”

      Quả nhiên ngoài dự tính của . Tô Tô cười nhạt, con người màu bạc nở to, năm ngón tay trượt xuống siết cổ Lý Oánh:

      “Được. Sớm muộn gì cũng phải đánh. Tôi hiến tế hai người các trước!!!”

      cần chờ xem kế hoạch quan sát chim ưng của Diệp Dục có thành công hay , hôm nay có kẻ chĩa súng vào bụng Tô Tô, điên lắm rồi, chỉ cảm thấy giết hai mạng người thể hạ hỏa được. Vương Tử Kiều phải chết, Lý Oánh cũng phải chết!

      “Thả… tôi ra… xin !!!” Lý Oánh trợn mắt, thở khó nhọc, nhấn mạnh từng từ trong lời cầu khẩn, “Tôi … xâm phạm… con… bắt đầu…”

      Nếu lời xin lỗi có tác dụng Tiểu Ái mất tích đến mười năm. Đời này Tô Tô muốn gây chuyện, muốn, chỉ muốn yên ổn sống cuộc sống của mình, chăm nom cha mẹ và con mình, nhưng chính những kẻ này liên tục dồn ép khiến phải ra tay tàn sát.

      sao, tàn sát tàn sát thôi, thuận tay lắm!!!

      Trong bức tường kim loại, dường như Vương Tử Kiều cũng ý thức được Lý Oánh gặp nguy hiểm nên mạnh tay phá tường hơn. lính đặc chủng đứng ngoài cười hì hì như trêu con chuột, khi Vương Tử Kiều sắp phá được lại tăng thêm độ dày cho bức tường.

      Gương mặt Lý Oánh bắt đầu tím tái lại, mắt trợn ngược lên, sắp ngạt thở mà chết. Đằng xa, hai con gà trống gà mái cục cục sung sướng, chạy vào bãi trong, cúi đầu ăn bãi máu đất.

      tay Tô Tô siết cổ Lý Oánh, tay che bụng, tai lắng nghe. cảm thấy hai con gà bắt về phải gà biến dị, tại sao giờ tiếng kêu lại khác lạ?

      cúi xuống nhìn, hai con gà ngậm con sâu trắng rất kỳ quái, kích thước tương đương với giun, uốn éo giãy giụa chút là vào bụng gà. Quan trọng là hình như Tô Tô thấy chấm đỏ? Chấm đỏ thân trắng, nhìn quen mắt?

      Cứ thế, Tô Tô quên bẵng , thả lỏng tay siết cổ Lý Oánh, thu hồi năng lượng thủy lại, thản nhiên xoay người về phía hai con gà ăn để kiểm tra kỹ càng. Con gà cảm thấy Tô Tô nguy hiểm, định chạy trốn theo bản năng.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :