1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 199: Tu luyện thần công

      “Năm nay tôi ba mươi mốt tuổi. Năm hai mươi tuổi, khi còn học đại học, tôi cặp với chồng tôi. Tình cảm của hai chúng tôi vô cùng tốt. Sau khi kết hôn được mấy năm, chúng tôi cũng quấn quýt bên nhau, khiến người ta ngưỡng mộ. Nhưng chúng tôi dần có tuổi, cha mẹ hai bên qua đời, chúng tôi đều rất khát khao có đứa con của riêng mình. Mới đầu, chúng tôi còn để ý, dần dần bởi vì sinh được con, giữa hai người càng có nhiều oán trách, ít chuyện với nhau.”

      Trong bóng tối, ánh trăng sáng như dát bạc lên người Trạc Thế Giai, nhàng về những vấn đề từng xuất người . Đứa con là sợi dây ràng buộc giữa hai người. Nếu như gia đình, đứa trẻ, thiếu rất nhiều niềm vui. Lâu dài, cũng tạo thành khúc mắc giữa hai vợ chồng. Đương nhiên, đây cũng chỉ là đối với những gia đình khát vọng có con.

      Còn những gia đình có nhu cầu, quyết chí sống cuộc sống chỉ có hai người, có hay có con cũng phải là vấn đề lớn.

      Chỉ là đáng tiếc, Trạc Thế Giai và người chồng ma quỷ của đều phải mẫu người như thế.

      Hộ Pháp nghiêng đầu, ngồi trong bóng tối, cực kỳ nghiêm túc nghe Trạc Thế Giai xong, vẻ mặt hơi khó hiểu. Thấy Trạc Thế Giai xong, lúc này Hộ Pháp mới vỗ đùi, định chuyện Trạc Thế Giai lại mở miệng ,

      “Tôi nghe từng , đời này cũng muốn cuộc sống ổn định tự do, chỉ muốn lấy vợ sinh con, cho nên tôi cảm thấy chúng ta hợp.”

      biết bản thân mình có thể sinh con hay . Mấy năm nay cũng làm ít kiểm tra. có vấn đề gì, chồng cũng , thuốc bắc, thuốc nam hai người đều uống rất nhiều, nhưng vẫn có con.

      Cho nên Trạc Thế Giai cho rằng, và Hộ Pháp - người quyết chí muốn “lấy vợ sinh con” này, dường như trời sinh thể bên nhau, cho nên cần gì phải thử chứ? là người từng kết hôn lần, đối với chuyện tình cảm cũng khá thực tế, trước khi thích hay thích đều phải suy nghĩ có hợp hay trước .

      Ai ngờ Hộ Pháp lại vỗ đùi mình, xua tay, khẳng khái , “ sao! có con cũng sao! Chúng ta nhận nuôi vài đứa là được. phải các em nhặt về rất nhiều trẻ sơ sinh sao? Ông đây nhận nuôi hết, em là mẹ, tôi làm cha, cứ quyết định như thế !”

      Bây giờ trong khu biệt thự Quả Táo, trừ Từ Lỗi - con trai của Bì, con của Đới Thuần và Chu Hiểu Lâm, còn có tám đứa bé cha mẹ, Hộ Pháp đều muốn nhận nuôi hết ư?!!!

      Trạc Thế Giai đột nhiên mỉm cười, lắc đầu, “Cảm ơn ý tốt của . Làm cha mẹ phải là chuyện đơn giản như vậy. Với tôi, cuộc sống bây giờ rất tốt, tôi muốn tự nhiên đâm ngang, cũng muốn thay đổi cái gì cả.”

      suông ai chẳng được. Trước khi lên giường, đàn ông dỗ dành phụ nữ, nào là lập lời thề non hẹn biển, bây giờ Hộ Pháp muốn cùng nhận nuôi tám đứa bé sơ sinh. Nhưng nuôi con chỉ suông đơn giản thế sao? Đủ lại phiền toái khổ sở, tã bỉm bốc mùi, còn có các loại bệnh khiến cha mẹ âu lo phiền muộn ở trẻ .

      Cộng thêm bây giờ là mạt thế, cuộc sống vốn khó khăn gian khổ, liều mạng xong quay về còn phải đối phó với tiếng khóc lóc của trẻ con, Trạc Thế Giai cảm thấy người đàn ông cẩu thả như Hộ Pháp chỉ có thể trải qua hai ngày vui thích. Đợi hết cảm giác mới mẻ, giống với chồng , suốt ngày oán trách, nhìn thấy ngứa mắt.

      xong, Trạc Thế Giai liền đứng dậy chuẩn bị rời khỏi căn biệt thự tối đen như mực này. Hộ Pháp vội vàng đứng dậy, giơ tay nắm lấy cổ tay , nôn nóng bày tỏ thái độ:

      “Bác sĩ Trạc, tôi biết em tin tôi, cho rằng ông đây cũng chỉ là người năng tùy tiện, thuận miệng hứa suông, sao, thời gian có thể chứng minh tất cả, chúng ta từ từ chờ xem.”

      Trạc Thế Giai quay đầu, chuẩn bị mở miệng Hộ Pháp liền buông tay ra, sải bước lên trước, ngẩng đầu ưỡn ngực hiên ngang bước ra khỏi căn hộ. vừa mới đưa ra lời hứa cả đời với Trạc Thế Giai. Lời hứa này ra nhàng nhưng Hộ Pháp biết, phải dùng thời gian cả đời để thực nó.

      Nhưng sao, Trạc Thế Giai xứng đáng!

      Cùng lúc đó, Diệp Dục cũng quay về chỗ Tô Tô, khe khẽ mở cửa phòng. Vốn dĩ còn cho rằng hơi thở của Tô Tô yên tĩnh như vậy, nhưng thấy ngồi khoanh chân trong bóng tối, hơi thở yên tĩnh, nhắm mặt giống như tu luyện thần công ghê gớm gì đó. Xung quanh có vòng khí màu trắng bạc.

      Diệp Dục hơi ngây người, cũng biết có nên vào trong hay . Trong tiểu thuyết phải đều viết, khi cao thủ luyện thần công gì đó, sợ nhất là bị người khác làm phiền, khi bị làm phiền tẩu hỏa nhập ma, đứt hết kinh mạch… Diệp Dục rất sợ liều lĩnh cái khiến Tô Tô tẩu hỏa nhập ma, vậy phải làm sao mới tốt đây?!

      “Vào !”

      Tô Tô nhắm mắt, bộ dạng cực kỳ cao thâm, lòng bàn chân dán vào bụng phình lên, ràng là tư thế yoga dành cho thai phụ. Mái tóc đen dài khẽ tung bay trong hai luồng năng lượng nước và băng màu trắng quện lấy nhau.

      Diệp Dục ở bên ngoài cửa, lập tức chui vào trong phòng, còn quên tiện tay khóa cửa phòng lại. rón rén ngồi bên cạnh Tô Tô, dè dặt hỏi:

      “Đại hiệp, đại hiệp muốn truyền thụ cho ta tuyệt học có hai sao?”

      bớt đọc những tiểu thuyết tốt đó !”

      Tô Tô mở mắt, nhìn Diệp Dục ngồi bên cạnh , vẻ mặt tràn đầy nghiêm túc. giơ tay vỗ vào trán cái, cười :

      “Tôi tu luyện tinh hồn.”

      “Tu luyện? Tinh hồn???” Diệp Dục nghiêng đầu, hiểu Tô Tô cái gì.

      Tô Tô cũng biết nên giải thích với Diệp Dục thế nào. vẫy tay, bảo Diệp Dục lại gần chút, sau đó giơ bàn tay áp trán, :

      “Chính là những thứ trong não zombie, dị năng giả cũng có. Zombie gọi là tinh hạch, dị năng giả gọi là tinh hồn, đều là loại vật dẫn năng lượng.”

      “Cái gì tinh hồn cũng ở trong đầu à?”

      chắc, có người ở trong đầu, có người ,” Tô Tô thu bàn tay áp trán , chống má, cắn môi, tiếp, “ nên tự tìm , sau khi tìm được, tự kích thích nó trưởng thành.”

      Mạt thế được nhiều năm mới có bản báo cáo căn cứ đưa ra, trong cơ thể của dị năng giả có thứ đồ gọi là tinh hồn. Cái gọi là tinh hồn, thực chất chính là tinh hạch, nhưng cùng với phân chia zombie và những động thực vật biến dị, ràng dị năng giả khác biệt rất nhiều với mọi người. Vật dẫn năng lượng trong cơ thể dị năng giả gọi là tinh hồn.

      Thông thường mà , tinh hạch trong đầu zombie và động vật biến dị. Tinh hạch thực vật biến dị ở dưới gốc rễ. Nhưng tin hồn của dị năng giả khá khó tìm. Cơ thể con người to lớn như vậy, tinh hồn có thể ở bất cứ chỗ nào, cũng khắp mọi nơi. Người có năng lực còn có thể tự mình quyết định đặt tinh hồn của mình ở đâu, đương nhiên cũng có thể thăm dò xem tinh hồn trong cơ thể người khác ở chỗ nào.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    2. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 200: Chuyện cơ mật nhất của đất nước

      Vừa rồi, Tô Tô áp tay lên trán Diệp Dục chính là muốn thử thăm dò xem trong đầu có tinh hồn . Nhưng cuối cùng suy nghĩ, tốt nhất nên làm như vậy. thăm dò tinh hồn của ở đâu làm gì? Cũng phải muốn cướp lấy tinh hồn của để cho mình hấp thụ.

      Sau mạt thế, thăm dò tinh hồn của người khác là hành vi cực kỳ xấu xa, mang đầy tính thách thức, cũng là hành vi cực kỳ mất lịch . Chuyện này giống như bạn cố cởi quần người khác để xem cậu bé của người ta. Đó chính là thứ vô cùng thầm kín. Tô Tô thể hỏi Diệp Dục tiếng đòi xem của được.

      Lại nhìn Diệp Dục vốn dĩ ngồi bên cạnh , bây giờ cũng ra dáng ngồi khoanh chân giường, học bộ dạng của nhắm mắt lại, cố gắng cau mày lúc lâu, lắc đầu :

      tìm thấy.”

      “Haizzzzzz”

      Tô Tô chống tay lên gò má, cũng thở dài bực tức, nhìn người đàn ông trước mặt biết hấp thụ tinh hạch, cũng tìm được tinh hồn của mình. nhà tiên tri lớn như , nhưng lại đần độn hoàn toàn biết sử dụng . Đời người có trợ thủ đắc lực như vậy nhưng lại sử dụng lung tung sao mà nổi trội được.

      “Tìm thấy đừng tìm nữa, mệt!”

      ngáp cái, Diệp Dục vừa đến, cả phòng ngủ liền trở nên ấm áp hơn. Tô Tô lại buồn ngủ, Diệp Dục đỡ nằm xuống giường. Tô Tô nhắm mắt lại, dặn dò:

      “Tôi nghe, đây là chuyện cơ mật nhất của đất nước, trừ ra, ai được biết chuyện này!”

      ! đảm bảo ra chữ nào!”

      “Chuyện cơ mật nhất của đất nước” – Diệp Dục cực kỳ nhạy cảm với từ này. lập tức nghiêm túc, trong lòng đánh xấu X to vào từng chữ Tô Tô tối nay. tham gia huấn luyện chuyên nghiệp, chuyện gì thể cho dù bị bắt đánh cho thừa sống thiếu chết cũng đảm bảo ra!

      Sau đó, lại đêm qua , động vật biến dị đến, có lẽ xung quanh thôn Bát Phương này, chắc còn gì có thể gây ra thảm họa động vật biến dị nữa. Vì vậy, sáng sớm này hôm sau, nhóm người Tô Tô Diệp Dục liền sửa soạn chuẩn bị quay về khu an toàn.

      làm bữa sáng. Trong khói bếp phảng phất, nhìn Tô Tô đứng bên cạnh, ưỡn cái bụng to như quả bóng da cầm bát tô, chuẩn bị xới cơm, liền hỏi:

      “Tô Tô, tối qua trong lúc cạy cửa, có mấy em của tôi bất cẩn bị cái tủ rơi xuống đập trúng người, bị thương , xem ra bị lây nhiễm, tinh thần rất ổn. Mấy người em bị thương kia của tôi nên kéo về khu biệt thự Quả Táo hay là để lại đây dưỡng thương?”

      “Ờ…” Tô Tô cầm bát, nghiêng đầu suy nghĩ lát , “Bây giờ, sợ rằng người bị thương dễ gì vào khu an toàn kia. Hơn nữa, cũng sợ tối nay có động vật biến dị đến, người bị thương tốt nhất nên ở lại đây nghỉ ngơi dưỡng. Có điều sống ở nông thôn phiền phức lắm đấy.”

      “Đúng thế. Tôi cũng nghĩ như vậy, người bị thương dứt khoát thể vào trong khu an toàn, để tránh khi qua cổng lại bị giở trò gì đó.”

      Bì đáp lời, dùng cái thìa to, múc cho Tô Tô bát canh xương, để ăn trước, sau đó lại tiếp tục nấu cơm.

      Sau khi mọi người tập trung đầy đủ, người bên phía Đồng Đồng và người của Bì bắt đầu phân công lại. Nếu như tình hình bên này như vậy, người bị thương thể vào khu an toàn, buổi tối lại thể có lực lượng vũ trang trông chừng. Vậy dứt khoát để những người bị thương ở lại, rồi phái thêm mấy người quay về, lấy ít vật dụng y tế từ khu an toàn đem đến cho họ.

      Mọi người vừa ăn vừa bàn bạc. Ăn cơm xong, Diệp Dục và Bì lại tổ chức mấy người có sức lực, tiếp tục vào mấy ruộng rau kia hái rau. Rau trong vườn hái hết, cũng chất đầy năm sáu xe to. Họ để lại ít cho mình ăn, còn lại chất lên năm xe việt dã trong thành phố. Nhóm người Tô Tô lại đem các loại trang sức và đồ bỏ chất đầy năm xe. Tổng cộng có mười xe chất đầy đồ đạc, do mười người bị thương bao gồm cả Diệp Dục, Tô Tô, Hộ Pháp, Trạc Thế Giai và Bì, lái về khu an toàn.

      Quả nhiên, khi vào khu an toàn, lại có thêm thủ tục chính là kiểm tra người có bị thương . Vốn dĩ kiểm tra người có bị thương , bắt buộc phải cởi hết quần áo, do nhân viên có chuyên môn kiểm tra. Có điều rất nhiều dị năng giả thể tiếp nhận phương pháp kiểm tra này, đặc biệt là dị năng giả nữ kháng cự lại vô cùng mãnh liệt nên hạng mục kiểm tra này đổi thành cách ly quan sát, với đoàn dị năng giả cách ly hai tiếng, với đoàn người bình thường cách ly bốn tiếng.

      Đương nhiên, nếu như muốn cách ly lâu như vậy, vẫn có thể vào căn phòng , cởi sạch quần áo để cho người kiểm tra dưới, trái phải, trước sau, trong ngoài lượt, nhân tiện chụp ảnh, đăng kí. Những người có vấn đề gì có thể trực tiếp tiến vào khu an toàn.

      Diệp Dục hùng hổ, đương nhiên chịu cởi quần áo, cũng chịu ngoan ngoãn đợi kiểm tra trong phòng cách ly. Thấy muốn mạnh mẽ xông vào khu toàn, Tô Tô lôi lại, khuyên nhủ:

      đâu cũng như vậy thôi. Cho dù sau này chúng ta khu an toàn khác, cũng vẫn phải bị cách ly chờ quan sát, phải tập quen . Hơn nữa, việc nhịn được ắt hỏng việc lớn.”

      ngước mắt lên, chỉ lên trời, vừa vặn con chim ưng bay qua đầu bọn họ. Tô Tô thấy, với tính cách này của Diệp Dục, có lẽ là trước mạt thế chính là loại người được hưởng đặc quyền cho nên sau mạt thế đến đâu cũng giống như kẻ hay sinh , kiên nhẫn tuân thủ quy định. Tô Tô cũng biết phải làm sao, người như vậy trừ khi tự mình lập căn cứ, nếu nơi nào chứa chấp được.

      Nhưng tự mình lập căn cứ càng phải tuân thủ quy định trong căn cứ, bằng chỉ sai sót đem mầm độc vào trong căn cứ mình tự tay tạo ra, nghĩ thôi bản thân cũng cảm thấy hơi đáng tiếc.

      Hơn nữa, xây dựng căn cứ, phải quan tâm sống chết của mấy vạn người, đâu phải là chuyện loại người như Tô Tô và Diệp Dục có thể làm được chứ? thẳng ra, hai người đều có tâm tư đó.

      Song may mà lời Tô Tô , Diệp Dục vẫn nghe. kéo lại, cũng làm ầm ĩ nữa, ngoan ngoãn ở bên cạnh Tô Tô hai tiếng, giao nộp năm xe đồ bỏ . Nhân lúc trời vẫn chưa tối, kéo năm xe rau về khu biệt thự Quả Táo.

      Về đến nhà, tránh khỏi lại bị cha Tô và mẹ Tô mắng cho trận. Tô Tô phụ trách cười, Diệp Dục phụ trách gật đầu, đáp lời “vâng”, “vâng”, “vâng”. Hai ông bà càm ràm chút, nhưng đời người có thể được hai ông bà thỉnh thoảng càm ràm cũng là loại hạnh phúc.

      Vì vậy, họ ngoan ngoãn nghe là được, có vài chỗ ý kiến của cha mẹ và mình khác nhau, chỉ cần nghe, nghe xong sau lưng có làm hay là chuyện của mình. Cha mẹ cũng già rồi, có khả năng giám sát mọi chuyện được. Thực tế trong lòng ba mẹ cũng hiểu , bây giờ những chuyện họ có thể làm cho con cái, ngoài càm ràm ra còn cái gì nữa chứ?
      Parvarty thích bài này.

    3. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 201: Tôi có rất nhiều sữa
      Sau khi bị càm ràm, Diệp Dục thăm mấy em của , tiện thể kiểm tra kế hoạch theo dõi chim ưng tiến hành tới đâu rồi. Tô Tô ở nhà, ngoan ngoãn ăn cơm với cha mẹ, nhắc tới hình thế của thôn Bát Phương, tới mối nguy do quấy nhiễu của động vật hoang dã biến dị, mẹ Tô lo lắng hỏi:

      “Nếu như thế giới bên ngoài khu an toàn an toàn như vậy, phải chúng ta chỉ cần nghe theo họ, giao nộp nửa giao nộp nửa. Thôi cứ ở lại trong khu an toàn thôi, dù sao trong thành phố cũng chỉ có zombie.”

      “Cũng chắc chắn đâu.”

      Tô Tô dựa vào sofa, nhìn căn biệt thự với những đồ trang trí cách điệu xa xỉ. Những đồ nội thất cách điệu ở đây đúng là khác so với đồ ở nông thôn , do dự những lo âu của mình ra ngoài hơn. với cha Tô ngồi ở chiếc sofa kia:

      “Lã Ấn tha cho đứa trẻ trong bụng con.”

      Ở lại bên trong biệt thự Quả Táo này, Tô Tô cảm thấy ngày nào cũng ăn ngủ yên. Hay là Lã Ấn dù có xây dựng căn cứ thành công cũng chỉ tồn tại được hai ba năm, tới lúc đó bọn họ vẫn muốn sao?

      Hai điều lo âu này, điều nào ra cũng cha mẹ cũng khó có thể lý giải được. cảm giác của ở nơi này có gì đó đúng, cha mẹ hỏi vì sao. trùng sinh nên biết được căn cứ Tương thành chỉ tồn tại được hai ba năm, cha mẹ tưởng mắc chứng trầm cảm tiền sản, hoặc là mắc chứng bệnh nghiêm trọng nào đó. Tới khi ấy họ bắt đầu phán đoán lung tung, còn nghiêm trọng sao?

      “Hả?”

      “Con chắc ?”

      Chuyện liên quan tới cháu ngoại, cha mẹ Tô cũng sốt ruột, hai người nhìn Tô Tô, biểu cảm trở nên nghiêm túc hơn nhiều. Đứa trẻ này chưa sinh ra, Lã Ấn bắt đầu quan tâm đến nó rồi? Cha mẹ Tô nhìn nhau, chỉ Lã Ấn nhớ đến mà cả Tạ Thanh Diễn vẫn luôn đau đáu về nó đây sao?

      Tô Tô gật đầu, nhìn khuôn mặt của cha mẹ. do dự khi nãy giờ biến thành ý muốn bỏ ngay lập tức, biết lời của mình chạm đúng điểm yếu của cha mẹ, liền giải thích:

      “Dù ngoài kia điều kiện tốt lắm, khá là tồi tệ, cái gì cũng thiếu thốn nhưng may mà những động thực vật biến dị xuất đều có thể đối phó được. Sau khi chúng ta đến đó, cùng nhau tu sửa chút, làm tường rào, trồng cỏ biến dị, tỉnh táo qua ngày, còn hơn sống ở khu an toàn này, lúc nào cũng đề phòng bị người khác hãm hại.”

      Chuyển đến thôn Bát Phương, cuộc sống ban đầu gian khổ hơn ở đây nhiều, nhưng về lâu dài rời khỏi khu an toàn, bọn họ vẫn có thể kiếm được tinh hạch từ chỗ Lã Ấn. Thôn Bát Phương cũng gần với căn cứ sau này mà Lã Ấn xây, tới lúc đó họ trồng thêm nhiều rau, rồi bán nước và rau cho cũng được.

      Ồ, đến lúc Lã Ấn bị ám sát, biết căn cứ có thể được thành lập .

      Cha mẹ Tô bị Tô Tô thuyết phục, hai người bắt đầu bàn bạc nên dọn đồ gì mang . Mẹ Tô quý nhất là đống đất biến dị của bà, muốn đổ vào chiếc xe chuyên chở đất . Còn cha Tô coi trọng nhất là đống bản vẽ, trừ cái đó ra, đồ khô, thịt đông lạnh, đồ trẻ em ở dưới tầng hầm đều cần phải mang theo!

      Tô Tô nhìn hai ông bà bận rộn, còn ngồi sofa, cười hỉ hả thèm ra tay can thiệp. lúc chuẩn bị nghỉ ngơi chút rồi ăn bát canh, bên ngoài tường rào vang lên tiếng đập vào cửa sắt.

      Vì thế Tô Tô đứng lên, ra phòng khách, xuyên qua nhà kính trồng rau trong sân, đến chỗ cửa sắt nhìn, ra là Đới Thuần và Chu Hiểu Lâm. Đới Thuần tỏ vẻ ngại ngùng, Chu Hiểu Lâm mặc bộ đồ thường ngày, quần áo nhăn nheo, còn có mùi mồ hôi nhưng đầu đội chiếc mũ tượng trưng. Mặc dù làm được mấy, cũng muốn bị ốm trong giai đoạn ở cữ.

      Tô Tô mở cửa sắt, đứng bên cạnh cửa nhìn hai người hỏi, “Có chuyện gì?”

      “Tôi, chúng tôi…” Đới Thuần cúi gục đầu, biết nên mở lời thế nào, nên từ đâu. Chu Hiểu Lâm tiếp lời của ta, cười ngại ngùng, với Tô Tô, “Là thế này, Tô Tô, hai người chúng tôi muốn ở lại chỗ của , biết có được ?”

      “Ồ!” Tô Tô cau mày, nhìn bộ dạng lo lắng của Đới Thuần và Chu Hiểu Lâm, gương mặt hai người vàng vọt xanh xao. Hai người cứ nhìn nhau, biết nên thế nào, có vẻ như qua đây vì chuyện muốn ở lại này.

      có thể ở lại, cũng thể, chỉ vì Tô Tô biết, dù sắp khỏi đây, hai người này chỉ nhìn vào cuộc sống ổn định của khu biệt thự Quả Táo này, muốn theo vào cây đại thụ như để hưởng bóng mát.

      Nếu hai người này muốn theo tới vùng hoang dã sống cuộc sống lang bạt, vậy bây giờ làm sao để họ ở lại khu biệt thự Quả Táo được chứ?

      “Hai chúng tôi ăn uống , chồng tôi biết địa chỉ của rất nhiều xưởng thuốc, bên trong có vô vàn các loại thuốc. Còn tôi giặt đồ, nấu cơm, phụ giúp chăm sóc đám trẻ, tôi… tôi…”

      Chu Hiểu Lâm đến mức mặt đỏ cả lên như là bị vẻ do dự của Tô Tô làm cho sốt ruột, ta chợt lớn:

      “Tôi có sữa, đó, tôi có rất nhiều sữa. Tôi có thể giúp cho bọn trẻ ăn, chín đứa cũng được.”

      Tô Tô bị lời của Chu Hiểu Lâm làm cho phì cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết, nghiêng đầu, cẩn thận nhìn lại Chu Hiểu Lâm với bộ ngực cực lớn do nuôi con. gật đầu, cười nhe răng nanh, :

      “Thôi được, vậy cứ ở lại đây .”

      Thực ra sữa bột cho bọn trẻ vẫn còn đủ, nghe Lương Tiểu Kỳ , gần đây có vài đứa trẻ sáu tháng tuổi, có thể cho ăn dặm thêm. Chín đứa trẻ lớn dần, lượng sữa ngày càng ít , nhưng cũng phải chúng uống sữa hoàn toàn.

      Trạc Thế Giai còn bảo Hiệp hội Sữa mẹ quốc tế có , sữa bò và sữa mẹ có thể uống cho tới khi hai tuổi, thậm chí hơn nên cho tới khi các y tá bác sĩ cần uống sữa nữa, nhóm Bì mới ngừng thu thập sữa bột.

      Nhưng đời có gì là tuyệt đối, chẳng may ngày nào đó, lượng sữa bột đủ cung cấp sao? Chẳng phải cần đến vú em Chu Hiểu Lâm tự nhận có thể nuôi chín đứa trẻ này phát huy công dụng sao?

      Nghĩ tới đây, Tô Tô bất giác nhìn ngực của mình, mang thai năm tháng rồi, ngực vẫn còn như vậy. Sữa mẹ biết có đủ cho Tiểu Ái ăn đây!

      Vì thế hai người Đới Thuần và Chu Hiểu Lâm cứ thế vui vẻ được Tô Tô cho ở lại. Đêm đó, Chu Hiểu Lâm sốt ruột mong được thể , liền chạy đến tòa nhà trẻ em, cho mười đứa trẻ, bao gồm của con của ta ăn lượt, no đến mức đứa nào đứa nấy ngáp ngủ mới thôi.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    4. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 202: Phiền muộn
      Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Tô sau khi ăn xong, nghỉ ngơi no đủ, ưỡn bụng bầu năm tháng, thay bộ quần áo mỏng phù hợp với thời tiết tháng tư, rồi để Diệp Dục dìu xuống sân dạo phơi nắng. Đêm qua cũng với Bì rồi, tạm thời cứ chuyển đồ của đám trẻ lên xe trước, mẹ Tô lại mạnh mẽ cầu chuyển “đất biến dị” của bà trước rồi mới chuyển đồ của đám trẻ ra.

      Hôm nay cha Tô lại muốn cùng, bên đó cũng cần người như cha Tô. Ông tập trung nghiên cứu làm thế nào để sửa tường rào, nếu sau này đêm nào cũng có động vật biến dị đến quấy nhiễu, đúng là để cho ai ngủ ngon.

      Trạc Thế Giai ra khỏi tòa nhà của bọn trẻ vừa đúng lúc nhìn thấy Diệp Dục dìu Tô Tô dạo quanh sân, lính đặc công nào đó dìu mẹ nuôi chầm chậm dạo phía trước Tô Tô và Diệp Dục.

      Tô Tô chợt sững người, nhìn khu biệt thự ngày nào cũng được cha Tô sửa chữa, riết rồi thành khu phố luôn. Trừ con đường dẫn ra cửa lớn của khu biệt thự chưa bị bít lại, tòa nhà Chăm sóc và Chữa bệnh, tòa nhà của bọn trẻ, tòa nhà của Bì và đàn em, tòa nhà của nhóm Diệp Dục và lính đặc công, tòa nhà của Lý Tiểu Vũ, Tẩm Nguyệt, Duệ Duệ và mẹ nuôi cùng với biệt thự của nhà họ Tô được quây tường rào thành khu.

      Chỉ thiếu chút nữa thôi khu của họ thành thể thống nhất riêng biệt.

      Cha Tô có kế hoạch quây mấy căn biệt thự của mọi người cùng với biệt thự nhà họ Tô lại với nhau thành khu phố . Lúc còn có Vương Quân, cha Tô sớm bàn bạc với Vương Quân xong xuôi rồi, có Vương Quân, mình cha Tô lọ mọ làm từ từ. ai để ý từ khi nào mà ông lại có thể làm được như thế này, đợi tới khi mọi người nhận ra tường cao sừng sững ở đó rồi.

      Tô Tô và Diệp Dục dạo trong khoảnh sân trước mấy căn biệt thự, hai người chậm rãi làm Trạc Thế Giai cũng đưa mắt nhìn theo. Lúc qua chỗ Bì và cha Tô phơi thóc, Trạc Thế Giai phát chỗ ngày trước là vườn cây bây giờ được san bằng làm thành mảnh đất trống. Bên biết từ lúc nào sửa thành giàn nho, bên dưới bày chiếc bàn tròn, bàn còn có ấm trà.

      Những bức vẽ của cha Tô đặt bàn, đè ấm trà lên . Duệ Duệ tay cầm quả bóng chạy chạy lại khoảnh đất, trong tiếng gọi của Tẩm Nguyệt. Còn Tẩm Nguyệt đứng bên cạnh bếp lò, ra sức lật thức ăn trong chiếc nồi lớn. Bên dưới bếp lò là củi được chẻ gọn gàng, cháy lách tách.

      Tẩm Nguyệt làm bữa sáng cho nhóm lính đặc công sao? Từ sau khi mẹ Tô bỏ mặc, làm cơm cho nhóm lính đặc công Tẩm Nguyệt làm nuôi, mỗi ngày nhận nhiệm vụ làm cơm cho mười tám người lính đặc công.

      Ánh lửa đón sớm mai, những làn khói bếp bay lên bầu trời hửng sáng, đoàn binh lính mặc quần đùi xanh bộ đội, áo ba lỗ, xếp thành hàng ngũ chỉnh tề chạy men theo tường rào. Chưa chạy được bao xa, có hai y tá ôm hai chậu ga trải giường, người thu những chiếc ga phơi nắng khô ráo lại, người bắt đầu phơi lượt chăn ga mới lên dây phơi.

      Trong góc, biết từ bao giờ nuôi thêm hai con gà, hai con gà đầu hơi to chút, tuy nhiên Trạc Thế Giai vẫn có thể nhận ra đó chính là gà. Hai con gà đó có lẽ vì làm người khác bị thương nên chẳng ai thèm quan tâm tới nó, mặc kệ nó lại tìm giun trong góc.

      Trạc Thế Giai nhìn bức tranh đó chợt thấy ấm lòng, cảm giác ở mảnh trời này, mặc dù ai nấy đều bận rộn việc của mình nhưng cùng dệt nên bức tranh có thể khiến người khác cảm thấy yên bình đến lạ.

      Cứ thế mà đáng tiếc cho bức tranh này.

      đến chỗ giàn nho, nhìn những bức vẽ của cha Tô. Bên đều là những vật liệu xây dựng mà ông cần, bao nhiêu bao xi măng, bao nhiêu tấn thép, xem ra cha Tô định mở rộng khu này. Lúc này Tô Tô đến chỗ giàn nho, nhìn Trạc Thế Giai cười, tầm mắt nhìn xuống hướng mà Trạc Thế Giai nhìn. Tô Tô bất giác cười, chỉ vào đồ vật liệu xây dựng ghi giấy, hỏi cha Tô còn đứng ở phía xa.

      “Cha, cha xây nhà đến nghiện rồi à?”

      “Đây có phải trò đùa đâu.”

      Cha Tô vứt cái hót rác trong tay xuống, để Bì thu dọn nốt, còn ông nghiêm mặt vào giàn nho, ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn bằng đất mới làm, cầm ấm trà lên. Ông ngồi ghế, ánh mắt nhìn xa xăm mang vẻ phiền muộn:

      “Cha luôn cảm thấy thế giới bên ngoài an toàn, các con ở ngoài mệt mỏi như thế, đến khi trở về, nếu như đến cả ngôi nhà để nghỉ ngơi cũng an toàn đúng là đáng thương.”

      “Cha, cha nghĩ nhiều làm gì. Mệt người.”

      Tô Tô lắc đầu, trong lòng cũng bị ảnh hưởng, phiền muộn theo. Khu biệt thự Quả Táo này bọn họ cũng ở lại khá lâu rồi, trong ngoài đều như khu an toàn , bây giờ họ muốn chuyển nhà, mọi người có tâm trạng nỡ cũng là chuyện thường.

      thầm nghĩ, nếu như cơ hội ám sát Lã Ấn thành công, khu biệt thự Quả Táo này ngày sau có lẽ còn quay lại được. Nhưng biết lúc đó có bị người khác chiếm mất , cha Tô tốn bao nhiêu thời gian và tâm huyết lại để người khác được hưởng…. Thực ra nên nghĩ đến khả năng này, vì nghĩ xong đến Tô Tô cũng cảm thấy khó chịu.

      Nhưng nghĩ nghĩ lại, chuyện này cũng là chuyện thường thấy, người khác chiếm chỗ của họ, họ cũng chiếm chỗ của người khác. Mạt thế mà, ai mà chẳng lấn chiếm của nhau, đó là chuyện hết đỗi bình thường, nếu sao lại gọi là bôn ba? Trong thời mạt thế, con người tốt nhất nên có cảm giác thuộc về nơi nào đó, khi có cảm giác này coi như xong. dám di chuyển, zombie tấn công tới cũng phải chết ở nơi đó thôi, khiến người ta thổn thức.

      Tô Tô đồng cảm, chuyện với cha Tô lúc xem sau này nên xây chỗ mới thế nào cho kiên cố, vững chắc, nhưng đừng đầu tư quá nhiều tình cảm vào đó, nếu như có tình cảm với chỗ ở của mình như với biệt thự Quả Táo này, thà đừng xây dựng, đừng làm gì hết, nhìn thành tựu của người khác làm thôi.

      Cha Tô dù nhìn có vẻ phiền muộn nhưng cũng gì nhiều, điều này làm Tô Tô cảm thấy thoải mái. Tuổi tác của cha Tô ngang ngửa số tuổi hai kiếp của Tô Tô cộng lại, chẳng lẽ ông hiểu điều đó sao? Những người từng trải qua thời kì mạt thế, đều phải hiểu điều, chỉ cần trong lòng thông suốt có phiền muộn thêm cũng chẳng sao.

      Đây đều là chuyện thường tình, người sống trong thời kỳ mạt thế mười hai năm như Tô Tô, sớm cảm nhận được phần lớn tình cảm thường thấy của con người, nên có thể hiểu được.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    5. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 203: Vừa vừa nhìn

      Vì thế Tô Tô cũng để mặc cha Tô tự giày vò bản thân, được Diệp Dục dìu , vừa lúc qua giàn nho. Trạc Thế Giai ở bên cạnh ngẩng đầu lên nhìn thấy cái bụng của Tô Tô bèn dặn dò:

      “Lát nữa cháu đến chỗ bác sĩ Hồng lấy máu, kiểm tra máu định kì và nguyên tố vi lượng, còn cả Diệp Dục nữa. Cậu là cha của đứa trẻ, cũng phải cùng lấy máu. Hai người cùng làm xét nghiệm sàng lọc trước sinh, lấy máu xong tìm Lý Minh siêu 2D.”

      Lý Minh là trong số năm y tá ở bên trong, gần đây theo Trạc Thế Giai học thêm kiến thức về sản khoa, trước mạt thế cũng làm việc vài năm trong phòng siêu 2D, đối với các thao tác sử dụng máy siêu có vấn đề gì.

      “À, vâng vâng!”

      Diệp Dục cung kính cúi rạp người với Trạc Thế Giai, hoàn toàn mất hết vẻ kiêu ngạo thường thấy. Bây giờ sức khỏe của con đều phụ thuộc cả vào những bác sĩ này, đương nhiên thái độ với Trạc Thế Giai phải tốt chút.

      Tô Tô cũng gật đầu, quay người nhìn Trạc Thế Giai, nhìn biểu cảm mặt Trạc Thế Giai hề phát ra chút cảm xúc phiền muộn nào, liền thở phào. sợ ai cũng như cha Tô, biểu cảm trước khi chia tay cứ lưu luyến rời.

      Người khác muốn cũng sao, cứ để họ ở lại khu an toàn tự tìm việc nuôi bản thân là được. Nhưng nếu Trạc Thế Giai muốn khỏi khu an toàn, muốn sống lang thang với Tô Tô nên làm sao?

      Nghĩ lại Tô Tô chưa bao giờ hỏi Trạc Thế Giai có muốn khỏi khu an toàn cùng , sống những ngày tháng ăn bữa nay lo bữa mai? Tới ngày , chắc cần phải tập trung mọi người lại, ai muốn theo lên xe, những người muốn cũng sao cả.

      Kéo người là bản lĩnh của Tô Tô , nếu Lã Ấn chết thực được những mưu tính toán của mà có người vẫn muốn Tô Tô cũng cưỡng ép. Dưa hái xanh ngọt, người ta muốn ở lại khu an toàn mưu cầu chức vụ, Tô Tô cần gì phải cưỡng ép người muốn ?

      Nhưng chỉ duy nhất Trạc Thế Giai, nếu ấy muốn cùng , Tô Tô cảm thấy vô cùng rối bời. Dù sao kỹ thuật chuyên ngành của Trạc Thế Giai tốt, đời trước là Trạc Thế Giai đón Tiểu Ái chào đời, kiếp này Tô Tô muốn đổi người khác.

      được Diệp Dục dìu từng bước đến tòa nhà Chăm sóc và Chữa bệnh, lúc này mới cảm thấy mình có vài biểu của chứng lo âu tiền sản. thấy mình cần phải ra ngoài hoạt động, hít thở bầu khí trong lành, cứ ở nhà được nuôi thế này suy cho cùng cũng phải nước cờ thông minh.

      “Thở dài cái gì? Bác sĩ Trạc với mẹ em đều phải vui vẻ, phải hay cười, nếu sau này Tiểu Ái ra đời được hoạt bát đâu.”

      đường dìu Tô Tô làm xét nghiệm, Diệp Dục ràng cũng cau chặt lông mày, nhưng sau khi nghe thấy Tô Tô thở dài lại bắt đầu dạy dỗ Tô Tô. Tô Tô lườm cái, rầu rĩ ;

      “Em nghĩ, Lã Ấn khắp nơi kiếm người, nếu bác sĩ y tá ở đây nghĩ rằng đến bệnh viện ở khu an toàn lập mới có tương lai xán lạn, cuộc sống ổn định mà theo chúng mất, Tiểu Ái ra đời thế nào đây?”

      ?”

      Vốn dĩ Diệp Dục còn chưa có khái niệm về mặt này, nhưng vừa nghe thấy những lo âu của Tô Tô, nhất thời cũng bắt đầu nghĩ tới. Lã Ấn chết, nhưng nghe bệnh viện của khu an toàn cũng chuẩn bị kha khá rồi. Trước khi Lã Ấn chết, chuẩn bị đầy đủ cho “bệnh viện dã chiến” này.

      Nhưng người đàn ông, những chuyện người phụ nữ của mình giải quyết được, nhất định phải giải quyết. Vì thế ngước mắt nhìn lên trời xanh, nghĩ được ý kiến hay. liền cười hi ha, cúi đầu với Tô Tô:

      sao, em cứ yên tâm dưỡng thai . Giao cho , đảm bảo trông chừng chặt chẽ Trạc Thế Giai, nếu ấy muốn , bắt giam ấy lại cho , trông chừng cho tới khi Tiểu Ái của chúng mình ra đời mới thôi.”

      “Đừng có vớ vẩn.”

      Nhìn vẻ thổ phỉ mặt Diệp Dục, Tô Tô có dự cảm lành. sợ vào thời khắc mấu chốt, Diệp Dục lại gây chuyện gì đó phiền phức. Thực ra ngay từ lần đầu tiên gặp Trạc Thế Giai, Tô Tô cũng muốn trói Trạc Thế Giai lại bên mình, bắt ấy giúp thuận lợi sinh nở Tiểu Ái.

      Nhưng lúc ấy, Tô Tô mới sống lại, đầu óc có phần ổn. Sau khi sống cùng với những y tá bác sĩ này thời gian dài, tâm thái Tô Tô cũng bình tĩnh lại, đầu óc cuối cùng cũng có cảm giác của người bình thường. nghĩ rằng chuyện này miễn cưỡng được, nếu cứ thế trói người, khiến trong lòng Trạc Thế Giai sinh ra oán hận, đối xử tốt với Tiểu Ái.

      vẫn hy vọng Trạc Thế Giai lòng dạ theo , mặc dù tạm thời cuộc sống có thể chưa ổn định được, nhưng nếu Trạc Thế Giai chọn đúng đội ngũ, Tô Tô nhất định có thể cho Trạc Thế Giai tương lai tươi sáng và xa xôi hơn.

      cũng phải lại, vị bác sĩ có trách nhiệm vì tương lai rộng mở gì đó mà dễ dàng từ bỏ. Về điểm này, Tô Tô có thể nhìn thấy ở Trạc Thế Giai.

      Vì thế Tô Tô cứ dặn dò Diệp Dục nhiều lần, để tốt nhất nên làm điều gì lỗ mãng, như việc bắt người trói lại đó. Hai người tới tầng hai tòa nhà Chăm sóc và Chữa bệnh, tìm được bác sĩ Hồng để lấy máu.

      Bây giờ tầng hai của tòa nhà Chăm sóc và Chữa bệnh là của mình bác sĩ Hồng, bên trong lắp đầy các loại máy móc nghiên cứu. Mỗi phòng đều chất đầy những dụng cụ máy móc, mỗi loại có tác dụng gì Tô Tô nhìn hiểu, nhưng bác sĩ Hồng cả ngày đắm chìm trong những thứ này, rảnh để xuống dưới dạo.

      đeo chiếc khẩu trang, mặc chiếc áo blouse trắng vô cùng sạch . gọi Tô Tô và Diệp Dục vào căn phòng, bên trong phòng được sắp xếp bài trí giống phòng nghiên cứu. Tô Tô ngồi xuống ghế cạnh bàn, xắn tay áo chờ lấy máu.

      lát sau, bác sĩ Hồng cầm dụng cụ lấy máu chuyên dụng đến, cầm sợi dây chun buộc bắp tay Tô Tô lại, đầu kim vừa chọc vào mạch máu của Tô Tô cái, Diệp Dục đứng sau Tô Tô lảo đảo, cảm giác như có phần chóng mặt. cố gắng kiếm chế hết sức, lấy tay bịt mắt dám nhìn.

      Bộ dạng đó làm Tô Tô bật cười, nghiêng đầu hỏi, “ phải nhìn quen cảnh mưa bom bão đạn, đánh nhau sứt đầu mẻ trán rồi sao? Sao mà chỉ có lấy máu thôi cũng sợ đến mức này.”

      “Sợ sợ thôi, ông đây dám nhìn, đau lòng.”

      Diệp Dục bịt mắt đứng dựa vào cửa, đợi Tô Tô xong rồi mới dám mở mắt ra nhìn chằm chằm ống đựng máu trong tay bác sĩ Hồng, thương tiếc :

      “Ấy chết, lấy nhiều máu thế. Về giết con lợn tẩm bổ cho em.”

      “Lẻo mép, có tí máu mà phải giết cả lợn để tẩm bổ, thế lúc tôi sinh con, máu chảy thành sông giết cái gì tẩm bổ cho tôi?”

      Lườm Diệp Dục cái, Tô Tô đỡ eo đứng lên chờ Diệp Dục lấy máu, nhìn thấy khuôn mặt đen sì của Diệp Dục bỗng chốc trở nên trắng bệch, gì cơ? Tô Tô bị máu chảy thành sông!!!

      Trong đầu Diệp Dục chợt lóe lên bức tranh Tô Tô nằm biển máu, bức tranh đó quá đẹp, Diệp Dục dám nhìn.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :