1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 194: Thôn bát phương

      Sau khi xác nhận lên đường vào buổi chiều, Bì xuống xe RV, chào hỏi thuộc hạ khuân đồ vào chiếc xe tải lớn. Tô Tô thêm lớp băng ở xe chở hàng, dùng băng để cấp đông thịt, còn mẹ Tô dùng màng bọc bảo quản để bọc rau. Hôm nay họ vẫn xếp lên xe, để mấy người cùng đội với Diệp Dục kéo xe bán đổi tinh hạch.

      Bì và cha Tô cũng chuyển gạo vào trong xe tải, sau đó lại xếp vài dụng cụ chữa bệnh tạm thời chưa dùng cùng những đồ chữa bệnh cấp cứu thường thấy.

      Thoáng cái qua nửa buổi chiều, trời bắt đầu mờ tối. Tô Tô ăn cơm xong tường thuật lại với cha mẹ tình hình bây giờ, cũng đưa ra ý tưởng về nơi ở mới. Cha mẹ Tô cũng biết về quy định mới thái quá về khu an toàn của Sở Hiên, nên nếu Tô Tô thỏa thuận được với tất cả mọi người, hai người già bọn họ còn ý kiến nào khác.

      Vì vậy, sau khi Diệp Dục đảm bảo biết bao nhiêu lần, Tô Tô cũng được ra ngoài cùng mấy lính.

      ra Diệp Dục muốn để Tô Tô mạo hiểm, nhưng Tô Tô lại phân tích rằng bây giờ bên trong khu an toàn cũng khá hơn bên ngoài. Chỉ cần ngày Lã Ấn còn chưa chết, chẳng biết lúc nào đến cửa, bắt cóc và Tiểu Ái trong bụng, uy hiếp Diệp Dục vào khuôn khổ, đến lúc đó phải làm sao?

      Vì vậy, Diệp Dục nghe xong cảm thấy tốt nhất nên đưa Tô Tô và con theo mình, ít nhất cũng đảm bảo an toàn được cho hai người.

      Mọi người nhanh chóng mở hai mươi chiếc xe trống cùng chiếc xe tải được trang bị đầy đủ vật liệu, tranh thủ trời còn chưa tối hẳn để ra cổng phía tây. Dọc đường , Tô Tô trong xe RV nhận ra phạm vi khu an toàn của Tương thành lớn ra ít. Tấm lưới sắt dựng ở quảng trường bị niêm phong hôm trước được tháo dỡ, mở rộng ra phía ngoài 10m.

      Đoàn xe của Tô Tô về phía tây. Hướng này ít người, đồ đạc khá ít ỏi, xung quanh chỉ toàn ruộng lúa bỏ hoang. Lã Ấn định mở rộng về phía đó nên hàng rào sắt phía tây vẫn còn như cũ.

      Đoàn người Tô Tô gặp khó khăn gì, sau khi ra khỏi khu an toàn là đến thẳng sơn trang Bát Phương ở thôn Bát Phương.

      Sơn trang Bát Phương cách Tương thành xa lắm nhưng nó có vị trí địa lý tương đối đặc biệt. Ngôi làng này rất đại nhưng nằm ở mặt đường quốc lộ mà phải từ quốc lộ xuống, rẽ vào con đường rất dài, sau đó đến đoạn phân nhánh lại rẽ mới đến nơi.

      Quanh đây vẫn rất ít vết chân, ruộng lúa hoang tàn bát ngát, còn có mấy ngọn núi. Trong mùa hè cây cối rậm rạp, nếu họ quan sát từ trung dễ bị mất dấu, nhưng lái xe mặt đất vào thẳng là vào thôn.

      Phía đông và phía tây thôn đều có rừng cây, nhìn qua tưởng có quy luật gì nhưng ra, nhìn từ phía ngoài, lá cây che khuất nên người ngoài khó có thể quan sát được toàn bộ thôn. Ngoài ra, do vị trí địa lý, sơn trang Bát Phương nằm hơn nửa trong lòng núi, chỉ lộ nửa ra ngoài, còn bị che chắn vài phần, thể thấy được từ trung.

      Tất nhiên đây đều là lời Diệp Dục bốc phét, kho tiền đương nhiên là muốn làm cho nó thần bí, nghe còn đưa đồ vào thay đổi phong thủy, tránh bị người khác tra ra.

      Mấy căn hộ trong thôn được đám Bì dọn dẹp lần. Bọn họ dừng xe, Diệp Dục vừa xuống xe là dẫn mười người khắp nơi dọn dẹp. Nhiệm vụ đêm nay của họ là tiêu diệt hết zombie trong các biệt thự nghỉ dưỡng ở thôn Bát Phương.

      Cũng phải là thôn Bát Phương khá lớn. Sau mạt thế, có ít người sống sót chạy đến nơi, những zombie chưa bị xử lý cũng tiến vào thôn. Những siêu thị ở đầu làng còn có cả zombie tụ tập thành đàn.

      Zombie tụ tập bên ngoài rất dễ dàng giải quyết. Những con khó giải quyết là lũ zombie vào trong từng căn nhà. Có căn có con nào, có căn lại có vài con, tiêu diệt xong căn này sang căn khác, dù chỉ mất vài bước chứ cần lên xe cũng mất cả đêm.

      Vì thế, đội Diệp Dục ghét nhất chuyện này. Nghĩ đến việc nơi này là chỗ trú , bọn họ đành phải kiên nhẫn lần tìm zombie trong từng nhà, rất mệt nhọc.

      Tô Tô chọn căn nhà ở gần cuối thôn để Bì và đàn em chuyển đồ đạc vào. Trong thời gian đó, Tô Tô lên xe RV nghỉ ngơi.

      Đó là lần đầu tiên bọn họ qua đêm ở thôn Bát Phương nên để đảm bảo an toàn, ngoài đội Diệp Dục ra ngoài xử lý zombie, nhóm Bì dọn dẹp nhà cửa, những người còn lại đều lái xe vào trong sân của căn nhà có tường rào

      Tòa nhà này khá rộng, có lẽ trước mạt thế, chủ nhân nơi này cũng là người có tiền. Có ba bốn chiếc xe sang trong garage để tự nghiên cứu, tường rào cũng cao, zombie thể nhảy qua độ cao như vậy.

      Mọi người lái xe đỗ kín sân. Bì sắp xếp người gác đêm rồi tất cả khóa cửa, ngủ vùi trong xe.

      Tô Tô chờ đến khuya, áng chừng dọn dẹp căn nhà kia sạch rồi, Tô Tô ra khỏi xe RV, tranh thủ nhóm còn ở đó để tự làm việc của mình.

      Bây giờ còn nhiều thời gian, có điều tại nơi hoang vu nguy cơ bốn phía, thể bằng lúc ở trong khu an toàn, trừ phụ nữ có thai Tô Tô ra ngoài ai dám ngủ say, vì thế Tô Tô trong phòng cũng thể yên tâm thoải mái được. Chẳng cần Bì đến gọi, chủ động làm việc.

      tập trung dát lớp băng dày lên sàn và tường nhà, bỏ gạo và thịt đông vào kho đông lạnh này. Sau này tìm được đồ ăn cũng bỏ luôn vào đây.

      Vì mười bảy người Lập Hạ và Quân Tử sau này ở đây khai thác, Tô Tô còn bỏ hẳn phòng chỉ để toàn đá lạnh cùng kích thước. Nếu bọn họ khát nước, chỉ cần rã đông chỗ băng đó ra là được.
      Parvarty thích bài này.

    2. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 195: Zombie cấp 2

      Tuy bây giờ điều kiện ở thôn Bát Phương có phần gian khổ, nhưng nghĩ đến sau khi sắp xếp an toàn, cha Tô đến đây hẳn muốn cải tạo thùng nước. Trước khi ông đến, nhóm Lập Hạ Quân Tửu đành phải chịu khó vài ngày vậy.

      Tô Tô làm xong kho đông lạnh trời bắt đầu sáng. Đám du côn bên Bì nấu cơm để ăn mừng khởi đầu mới tốt đẹp địa bàn mới, sau đó mọi người bắt đầu muốn nghỉ ngơi, sắp xếp chút để đề phòng trường hợp phát sinh ngoài ý muốn.

      Buổi chiều đầu tiên ở thôn Bát Phương, ai ngủ. Bọn họ chỉ vội vã ăn , sau đó lại lái xe .

      Sau buổi dọn dẹp, cuối cùng họ cũng kiểm tra được hết nửa đầu thôn Bát Phương. Bóng đêm đổ xuống, Diệp Dục tranh thủ quay về khi trời chưa sáng rồi mai lại lục soát nơi này tiếp.

      Hôm sau, bọn họ tiếp tục tìm zombie ở phía sau thôn Bát Phương. Tô Tô làm xong kho đông lạnh, nhàn rỗi phát chán nên cũng cầm mã tấu, cùng Diệp Dục đến xem xét nơi này.

      Từ cửa thông đến sơn trang Bát Phương vẫn còn khá thơ mộng. Sơn trang Bát Phương nằm chính giữa thôn, trơ trọi giữa gò đất. Từ xa ngẩng đầu nhìn lên có thể thấy ngôi làng được bao bọc bởi tường rào cao lừng lững trong đám cây cối xanh um tùm, đó chính là sơn trang Bát Phương. Có hai đường dẫn đến sơn trang, bậc thang lên, hai là đường dành cho xe, lượn quanh sườn núi ra phía bãi đỗ xe đằng sau.

      Tô Tô quyết định bộ để rèn luyện sức chân. bảo Diệp Dục dừng xe ở bậc thang nơi bãi đỗ phía trước, đỡ cái bụng phình to, bước từng bước lên sơn trang, tiện thể quan sát khu vực xung quanh.

      lúc sau, Diệp Dục khóa cửa xe cẩn thận rồi đeo hai thanh đao, lấy túi đồ từ cốp rồi nhảy vài bước lên bậc thang, đuổi kịp Tô Tô. muốn tự mình đỡ Tô Tô lên. Tô Tô xua tay từ chối, bình thản :

      “Leo bậc thang giúp sinh nở dễ dàng hơn. đừng dìu tôi, để tự tôi .”

      “Được được, em chậm thôi. Bao giờ mệt bế em lên.”

      Diệp Dục vẫn canh giữ bên cạnh Tô Tô, chỉ sợ Tô Tô sơ ý. Tô Tô leo lên những bậc cao hơn, nghiêng đầu nhìn gương mặt hoảng loạn của Diệp Dục, phì cười:

      “Diệp Dục, tôi bắt đầu cảm thấy người cha tốt đấy.”

      “Haha… haha…”

      Diệp Dục cười ngại ngùng như thể vừa được khen, trông rất giống thanh niên tử tế thông thường vừa biết , rất ngây thơ.

      Hai người leo sắp hết bậc thang, đứng dưới tán cây xanh thẫm có thể thấy cánh cổng lớn khảm đinh theo phong cách cổ xưa khép hờ, cửa có nhiều vết máu.

      Bầu khí u ngột ngạt này đem đến cho Tô Tô cảm giác ức chế như phải nghe nhạc phim ma. Ngay khi muốn nhắc Diệp Dục rằng có thể ở đây có zombie cấp cao hoặc động thực vật biến dị…

      con zombie gầy gò da trắng xanh bẩn thỉu, đầu móng tay đỏ thẫm xông ra từ khe cửa chính. tiếng “hắt xì” vang lên, cánh cửa dày nặng hé mở, con zombie bò ra.

      “Cẩn thận, zombie cấp 2, móng tay có độc!”

      Tô Tô hạ giọng , dừng bước lại. và Diệp Dục chuẩn bị tâm lý từ trước. Sơn trang bát Phương ràng là điểm du lịch đông đúc, thể có du khách, mà có du khách ắt có zombie, nhưng Tô Tô nhìn chỉ thấy đây là con zombie cấp hai có năng lực hành vi tốt lắm.

      Zombie cấp hai này có ngoại hình khá độc ác, tóc dài lượt thượt mặt đất, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc, hai con mắt trợn lên như chó săn rình mồi, lớp da mặc dù bị tổn thương nhiều nhưng vẫn nhìn ra nét người. Nó mặc bộ quần áo bẩn thỉu, dính rất nhiều vết máu, trông khác gì Sadako phiên bản mạt thế.

      thăng đến cấp hai, con zombie này có cái đầu khá lớn, phình ra như bánh bao lên men hỏng. Nó bò ra đến cửa nằm im mặt đất, hai tay uốn lượn kỳ lạ.

      Diệp Dục để Tô Tô ra sau lưng mình, bức tường lửa dựng lên quanh hai người. Tường lửa vừa xuất , con zombie cấp hai kia hất đầu, miệng phun ra chuỗi nhũ băng về phía Diệp Dục.

      “Có dị năng!”

      Diệp Dục mỉa mai, hề kinh ngạc. Trong lúc gặp thủy triều zombie tại Đức thành, từng gặp zombie cấp hai có dị năng. Diệp Dục ôm Tô Tô dời hai bước để né nhũ băng, sau đó xuất đám tường lửa về phía con zombie.

      Ngay lúc đó, Tô Tô giơ tay hướng về phía con zombie “múa rìu qua mắt thợ”, chuỗi nhũ băng bay từ tay ra ngoài, bắn vào nó.

      Vì năng lực hành vi tốt, trước mạt thế hai chân con zombie này cũng có vấn đề nên nó kịp tránh đòn của cả hai người. Cả quả cầu lửa và nhũ băng của Tô Tô đều phi vào người zombie, người nó lúc đỏ lúc trắng nhưng rồi như có chuyện gì, nó lại tiếp tục nhổ nhũ băng về phía hai người họ.

      “Ôi, con zombie này phòng ngự cũng khá đấy!”

      Diệp Dục vu vơ. Tô Tô đứng sau mỉm cười. ngẩng đầu, dường như nghe thấy những tiếng bước chân theo quy luật. Phía sau con zombie cấp hai là loại zombie cấp , mỗi con đều hành động được như người trưởng thành bình thường, hề chậm chạp.

      chớp mắt, mái tóc bị ngọn lửa hun nóng bỏng. dải gai băng chạy từ cửa hàng về phía cổng chính. Thấy thế, Diệp Dục ngừng lại, phát tín hiệu kêu gọi đồng đội. con rồng lửa cách đó xa phi ra, cả đám zombie cấp 1 chạy, kể cả con zombie nấp sau con cấp 2 cũng biến dạng, nhanh chóng trở thành đống đen thui.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    3. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 196: Sơn trang bát phương

      Dù tất cả lũ zombie cấp biến thành “làn da Phi Châu” nhưng chúng vẫn chưa chết, zombie cấp hai càng hề hấn gì. Cả lũ mở miệng gào “grừ grừ”, vẫn theo lối cũ, hướng về phía Tô Tô và Diệp Dục. Tô Tô nâng cao gai băng mặt đất lên chút. Những con zombie cấp kia giống như những que xiên cắm vào gai băng động đậy. giơ tay cái, mấy con rắn nước bay ra. đầu rắn cắm cái mũi khoan làm bằng băng. Mũi khoan xoay tròn lao thẳng đến cắm vào đầu những con zombie cấp gai băng, đâm sâu vào đầu chúng, trực tiếp lấy tinh hạch bên trong.

      Diệp Dục liền giơ tay lên, hết sức tập trung đối phó với con zombie cấp hai kia. chê băng gai của Tô Tô chắn đường mình, trực tiếp vòng qua bên cạnh, rút hai con dao quân dụng sau lưng ra. dao mang theo luồng khí nóng rát, trực tiếp vật lộn với con zombie cấp hai kia.

      thực tế, mặc dù con zombie cấp hai này có dị năng, phòng ngự cũng rất tốt, nhưng khả năng hành động thực ổn, uổng phí dị năng này của nó. Chỉ thấy khả năng hành động của Diệp Dục vừa nhanh lại mãnh liệt, mang theo luồng khí nóng, liên tục nhảy qua nhảy lại. Chỉ vài ba nhát, gây ra ít vết thương cho con zombie cấp hai kia.

      Nhưng đợi Tô Tô dùng gai băng cắm vào đầu những con zombie cấp lấy hết tinh hạch của chúng, lại có đám zombie bình thường loạng choạng ra từ chiếc cổng lớn cổ kính dày dặn. Có lẽ hành động của những con zombie bình thường kia khá chậm, cho nên zombie cấp hai và zombie cấp đều đánh nhau được lúc, bọn chúng mới chậm rì rì dật dờ đến cửa cổng lớn.

      Diệp Dục nhảy lên trung, dao quân dụng trong tay xòe ra như bông hoa, nhát bổ vào đầu của zombie cấp hai, đồng thời phóng ngọn lửa vào trong cổng, học theo con đường gai băng của Tô Tô, trực tiếp trải con đường lửa cho đám zombie bình thường kia.

      Những con zombie bình thường kia còn chưa ra khỏi cửa, bị Diệp Dục thiêu cháy. Thi thể ngã trong ngọn lửa cháy rừng rực, dần dần bị đốt cháy khét, hóa thành tro bụi. Chỉ đợi ngọn lửa vừa tắt, liền tiến lên trước, cầm dao quân dụng trực tiếp gạt lấy viên tinh hạch trong đống tro đen là được.

      Lúc này, Tô Tô cũng lấy xong tinh hạch của zombie cấp , nắm nắm tinh hạch được rửa sạch trong tay. Dưới ánh nắng ấm áp, từng hạt giống như những viên bi to có có, còn phát ra ánh sáng óng ánh rực rỡ, thực là vô cùng đẹp mắt.

      Dựa theo phân chia hàm lượng năng lượng, viên tinh hạch cấp như vậy có thể đổi thành trăm viên tinh hạch bình thường. Còn viên tinh hạch cấp hai Diệp Dục lấy ra từ trong đầu con zombie cấp hai kia, có thể đổi được nghìn viên tinh hạch bình thường.

      Tinh hạch chính là đồng tiền chung của căn cứ trong tương lai, cũng có thể để dị năng giả trực tiếp hấp thụ, coi như là thuốc tăng lực để bổ sung dị năng bị tiêu hao. Bây giờ, trong vùng an toàn của Lã Ấn, chúng có đưa ra bảng chuyển đổi các loại tinh hạch nhưng bảng này cũng chỉ viết cách quy đổi tinh hạch cấp và tinh hạch bình thường, hề viết tinh hạch cấp hai có thể đổi được bao nhiêu tinh hạch bình thường.

      Có lẽ số tinh hạch cấp hai trong tay ta cũng nhiều.

      “To quá!” Diệp Dục xoay người, vứt viên tinh hạch cấp hai hình thoi dài như ngón tay cái trong tay mình về phía Tô Tô, căn dặn, “Cái này ăn nổi, quá cứng, nhai được. Em nhận lấy cái này . Chỗ vẫn còn mấy viên tinh hạch cấp hai, quay về đưa cho em. Sau này, tinh hạch ăn được đưa cho em hết.”

      “Tôi cất vào đâu?”

      Tô Tô giơ tay, nhận lấy viên tinh hạch cấp hai Diệp Dục ném đến, lục lọi lượt túi áo của mình, cau mày với Diệp Dục:

      vẫn chưa học được cách hấp thụ tinh hạch à?”

      “Quá phiền phức, ăn tiện hơn.”

      Diệp Dục xua tay, đốt cháy mấy con zombie ở trước mặt Tô Tô, xoay người thẳng vào trong cổng lớn của sơn trang Bát Phương. Liếc nhìn chỗ cách đó xa mấy con zombie bình thường lại lắc lư đến, cũng giải quyết luôn.

      Tô Tô theo sau Diệp Dục, trong lòng bàn tay nắm chặt viên tinh hạch cấp hai. lòng rất muốn hỏi Diệp Dục xem, ăn tinh hạch bình thường và tinh hạch cấp giống như ăn kẹo viên, thực ảnh hưởng gì đến dạ dày sao? Bây giờ có rất nhiều dị năng giả, căn bản cần dạy tùy tiện tìm tòi lúc liền biết cách hấp thụ tinh hạch, ví dụ như Tạ Hào Thế?! Vì sao đội Diệp Dục đến tận bây giờ vẫn ăn tinh hạch chứ?!

      Hơn nữa, sau này cấp dị năng của mọi người cao lên, dị năng giả và động thực vật biến dị đều còn ở trình độ sức chiến đấu yếu kém như bây giờ. Năng lượng của tinh hạch cấp và tinh hạch bình thường căn bản để để hồi phục năng lượng của dị năng giả, giống như khi chơi game, cấp của người chơi tăng lên, chút máu và chút năng lượng đương nhiên thể lấp đầy được cột máu và cột mana (1).

      (1): Mana: Là thuật ngữ game chỉ năng lượng giới hạn số lần thực phép thuật, thường là thanh màu xanh game, còn thanh màu đỏ là thanh máu. Khi hết mana, nhân vật của bạn thể tiếp tục ra chiêu.

      Đến lúc gặp phải tình hình khẩn cấp phải liều mạng, ăn nắm to tinh hạch bình thường và tinh hạch cấp , nhét rách cả mồm cũng chưa chắc bù lại được nửa năng lượng dị năng, đến lúc đó phải làm sao?

      Tô Tô suy nghĩ, hết đợt bận này phải tìm cơ hội thích hợp, phải giảng giải cho nhóm người Diệp Dục cách hấp thụ tinh hạch, bằng cách biệt giữa nhóm bọn họ và nhóm của Tạ Hào Thế càng ngày càng lớn.

      Nghĩ như vậy, đợi khi Tô Tô vào trong sơn trang Bát Phương, mới phát ra bên trong sơn trang này cũng cổ kính như tưởng tượng mà khá giống như khu vui chơi. Diện tích của sơn trang rất rộng, có núi có hồ nước có ruộng có quảng trường còn có cả khách sạn , khoảng sân được xây khá cũ kỹ, hành lang uốn khúc, lầu gác , lễ đường

      Những thứ như siêu thị, phòng đánh bạc, phòng đánh bóng bàn, quán internet, ktv, đều được xây dựng trong những căn lầu gác , còn có nhà bếp, được xây hai hàng kệ bếp chuẩn bị cho những du khách đến khu vui chơi nhà nông thăm quan.

      Đối điện với phòng bếp chính là vườn rau lớn, cung cấp thức ăn cho khu vui chơi. Vườn rau này có chút khác biệt với vườn rau của những người trong thôn tự trồng. Bởi vì ở đây là mở cửa kinh doanh cho nên vườn rau được trồng rất quy chuẩn rất ngay ngắn. đường đều được lát xi măng, từng luống rau dài hình chữ nhật được đắp cao cao, thành từng cái như bàn xi măng. Rau bên trong cũng mọc rất ngay ngắn, từng gốc cây cứ như được ước lượng xong khoảng cách rồi trồng xuống.

      “Diệp Dục, xem những thứ rau này bán vào trong vùng an toàn của Lã Ấn có thể đổi được bao nhiêu tinh hạch?”

      Tô Tô nhìn vườn rau rộng lớn phía trước cảm thán. Trong lòng bắt đầu tính toán. Người của hái rau rồi. Rau trong thôn Bát Phương cộng thêm rau của sơn trang Bát Phương này, sau khi thu hoạch hết đống rau này, số tinh hạch đổi được biết có thể chất cao thế nào.

      biết. Chắc là ít đâu!”

      Diệp Dục quan tâm lắm đến chuyện bán rau. vòng quanh Tô Tô, rồi đỡ tiếp tục tham quan sơn trang Bát Phương. Đợi sau khi hai người hết vòng sơn trang này, cho đến lúc tìm được con zombie nào nữa, cũng gần trưa rồi. Hai người ra khỏi sơn trang, lái xe về phía cổng thôn.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    4. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 197: Tội gì phải thầm Trạc Thế Giai!

      Mặc dù bên trong sơn trang Bát Phương thiết kế rất đẹp, nhưng khắp nơi đều là cẳng thân, cánh tay, thậm chí còn cả nội tạng của con người. Bên trong hồ còn có rác nổi lềnh phềnh, bên trong khách sạn chỗ nào cũng có lớp bụi rất dày. Có lẽ nếu dọn dẹp họ thể ở lại đây được.

      Hơn nữa, cuộc sống nông thôn cũng có vấn đề là quá nhiều loài động thực vật biến dị, quá nguy hiểm. Hệ số nguy hiểm này cao hơn rất nhiều so với cuộc sống ở thành phố. Mặc dù zombie rất dễ xử lý, nhưng sinh sôi nảy nở của động thực vật biến dị quá mạnh mẽ, hở cái là có đám chi chít động thực vật biến dị lớn chồi lên. Tô Tô muốn đóng đội quân ở đây là vì muốn để đội quân này đến xử lý địa bàn trước vì tính đến điều này.

      Bọn họ lái xe đến cổng thôn. Nhóm người sớm bắc bếp, bắt đầu nấu cơm, xào rau. Nước tương, gia vị còn có dầu thực vật…, tất cả đều được thu gom từ bên trong các căn hộ nghỉ dưỡng gần đó. Dụng cụ nấu nướng ở nơi đây căn bản thiếu. Rau dưa cũng nhổ ngay tại vườn, tùy tiện biến ra miếng băng, rửa sạch ăn rất tươi ngon.

      Trong cái lều mới dựng ở cổng làng, Tô Tô và mọi người ăn qua loa cơm nước, rồi lòng vòng xung quanh. Đến tối, họ tìm căn nhà tương đối sạch để nghỉ ngơi. Bởi vì lúc trước, báo với cha Tô và mẹ Tô, mấy ngày này có thể về, cho nên cùng Diệp Dục ở ngoài vài ngày cũng sao.

      Căn phòng ngủ này trang trí khá xa hoa, có thể nhìn ra chủ nhân của ngôi nhà là người có tiền rất biết cách hưởng thụ. Trang trí theo phong cách châu Âu, cũng thể xa hoa phung phí về khả năng tài chính của chủ nhà. Nhưng Tô Tô nằm giường, tài nào ngủ được. nghĩ có lẽ do ở môi trường khác, bị lạ nhà, cho nên mới chợp mắt được.

      Sau đó, Tô Tô cũng dứt khoát ngủ nữa, bò từ giường dậy, bắt đầu tu luyện tinh hồn của mình. Đúng lúc tu luyện hăng say bên ngoài căn hộ nghỉ dưỡng, bên trong căn biệt thự của nhóm bộ đội đặc chủng, Hộ Pháp đau khổ vì chuyện tình cảm.

      Lúc này, lôi kéo Thư Sinh, Thầy bói và Lập Hạ uống rượu giải sầu. Trời tối, bàn uống nước trước mặt Hộ Pháp bày đầy lạc sống. Bốn người vừa đập lạc, vừa khuyên giải an ủi Hộ Pháp.

      “Hộ Pháp, tục ngữ có câu, đời còn dài còn nhiều, tội gì phải đơn phương Trạc Thế Giai, đúng ?”

      Thư Sinh miệng khuyên nhủ, tay lại chậm rãi mở cho Hộ Pháp chai bia. Mấy thùng bia này là cố nhét vào trong xe tải mang theo, uống hết là nhịn uống. Lần sau muốn tìm rượu để uống, e rằng phải tự mình ủ. Vốn dĩ nghĩ rằng, đợi hôm nào đó mọi người vui vẻ, cùng nhau uống rượu ca hát nhưng lần này họ đem ra hết cho Hộ Pháp.

      Hộ Pháp túm lấy chai bia Thư Sinh đưa đến, ngẩng đầu uống. Cùng lúc đó, Diệp Dục vẻ mặt vui mừng hớn hở bước vào cửa biệt thự. Vừa nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc mỹ mãn của , Hộ Pháp lại nghĩ đến con đường tình duyên lận đận của mình. bực tức, xắn ống tay áo lên, quát Diệp Dục:

      “Diệp Chân Chất, ông đây bây giờ tâm trạng tốt. Cái tên cầm thú có vợ có con nhà cậu, cút xa chút, đừng làm chướng mắt ông.”

      “Ô… Bực tức thế!” Diệp Dục đứng nguyên tại chỗ, vẻ mặt thách thức, nắm chặt hai lòng bàn tay, chút yếu thế , “ tán được Trạc Thế Giai, bực tức với ông đây à? Đến đây, đến đây, để ông đây cẩn thận dạy dỗ !”

      Câu này vốn là câu thách thức mở màn đánh nhau. Bình thường, nếu như Hộ Pháp nghe Diệp Dục vậy, chắc chắn nhanh chóng vứt chai rượu trong tay, gào lên nhào về phía Diệp Dục. Nhưng hôm nay khác, ngây người nhìn Diệp Dục, lập tức lắc đầu, say khướt :

      “Tha cho cậu lần, tha cho cậu lần. Hôm nay ông đây có tâm trạng.”

      Nhìn bộ dạng này, thực là bị Trạc Thế Giai làm tổn thương rồi.

      Gần đây Diệp Dục đúng là hạnh phúc viên mãn, cả người đều nhõm. Thấy Hộ Pháp ràng muốn đánh nhau với mình, cũng thôi. đến, ngồi xuống bên cạnh Hộ Pháp. Thư Sinh mở chai bia cho , Diệp Dục giơ tay chặn lại, cười :

      uống, lát nữa tôi đến chỗ người phụ nữ và con , uống rượu sợ mất lý trí làm bừa!”

      “Ái chà chà!!!” Hộ Pháp thất tình, nghe xong trong lòng càng chua xót, lầm lì khó hiểu , “Còn uống rượu làm bừa?!! Tô Tô cho cậu làm bừa sao? Diệp Chân Chất, cậu cũng chỉ giỏi bốc phét.”

      cần quan tâm ông đây có thể làm bừa hay ,” Diệp Dục tỏ ra là người từng trải, ngồi vắt chân chữ ngũ, tay lôi cổ Hộ Pháp sát lại mình, rất đồng tình vỗ vai : “Hộ Pháp, cậu xem chuyện của cậu và Trạc Thế Giai sao lại dứt khoát thế chứ. Rốt cuộc là Trạc Thế Giai có thích cậu ?”

      “Trạc Thế Giai ấy có chồng rồi.”

      “Chồng ta đâu?”

      “…” Hộ Pháp đột nhiên sững người. Đúng rồi, ở đây đau lòng cả nửa này, chồng của Trạc Thế Giai đâu?

      “Chuyện này… vẫn chưa từng gặp chồng ấy ở đâu… Có phải chết rồi hay là chồng ấy và ấy bị lạc nhau?”

      “Cậu cũng biết bây giờ mạt thế rồi. Chồng ấy sống hay chết hay biến thành zombie, ai biết chứ?” Diệp Dục tỏ vẻ hiểu, khẽ gật đầu, rút tay khoác vai Hộ Pháp lại, biểu cảm hung dữ, giơ tay nắm lấy trung, dạy bảo ông độc thân, “Bây giờ là thời đại nào rồi, đương nhiên phải ra tay chiếm ưu thế. Ngộ nhỡ sau này chồng của Trạc Thế Giai tìm đến cửa, cậu cũng gạo nấu thành cơm. Trạc Thế Giai là người đàn bà của cậu, ai cướp được.”

      Sau khi dạy hư Hộ Pháp, Diệp Dục tự cảm thấy mình dày dạn kinh nghiệm. Còn chẳng phải và Tô Tô từng lên giường với nhau sao? Bây giờ, phụ nữ cũng có, con cũng có, lăn lộn tặng . Cuộc đời mỹ mãn như vậy, đương nhiên có thể đứng ở góc độ người trước, chỉ bảo người sau có kinh nghiệm là Hộ Pháp.

      Hộ Pháp cụp mắt, đăm chiêu lắng nghe, bỗng chốc vỗ tay vào trán, vẻ mặt say bí tỉ, giống như đột nhiên bừng tỉnh, cất cao giọng , “Vừa rồi ông đây chỉ lo buồn chán, nghĩ đến chừng chồng của Trạc Thế Giai chết hoặc biến thành zombie rồi. Người em, cậu rất đúng. Chúng ta phải gạo nấu thành cơm trước, còn sợ chồng ấy đến đòi lại người sao?!!”

      Sau đó, lại suy nghĩ vỗ tay vào đùi, Hộ Pháp lắc đầu quầy quậy , “ được, được. Chưa chắc Trạc Thế Giai thích tôi. Cách này được. Nếu như ấy thích, ông đây làm vậy chính là cưỡng ép... Diệp Chân Chất, cậu đưa ra cái chủ ý tồi tệ gì thế?! Muốn hại ông đây hay sao?”
      ParvartyHale205 thích bài này.

    5. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 198: Tỏ tình

      “Vậy cậu hỏi ta , cứ hỏi thẳng ta, rốt cuộc có thích cậu ?!”

      Thư Sinh ở bên cạnh, ngồi nhìn được nữa, bị Hộ Pháp vòng quanh chóng cả mặt. Thư Sinh chỉ vào sắc trời bên ngoài trăng lên cao, :

      “Cậu nhìn bên ngoài, đêm trăng mờ giết người, ngày gió cao phóng hoả, chính là thời điểm tốt để tỏ tình. Bây giờ cậu liền ra ngoài hỏi Trạc Thế Giai. Nếu ta thích cậu đừng do dự nữa, mặc kệ ta có chồng hay chưa, cướp được người là của mình. Nếu ta thích cậu, ok, đời còn dài còn nhiều, các em tìm người tốt hơn cho cậu. Tôi thấy bác sĩ Quân cũng được lắm!”

      đến Quân Tửu, Lập Hạ ngồi đối diện Thư Sinh nhướn mày, định mở miệng Từ Thiếu Phong có lẽ có ý với Quân Tửu, nhưng biết nghĩ đến cái gì lại ra. Thầy Bói cực kỳ đồng ý với ý kiến của Thư Sinh, gật đầu, bầu phiếu cho Quân Tửu.

      “Tôi cảm thấy bác sĩ Quân cũng được lắm. Trẻ tuổi xinh đẹp còn hoạt bát, cái gì cũng hoàn hảo.”

      “Ông đây muốn Trạc Thế Giai!!!” Hộ Pháp mặt đỏ gay, đứng dậy loạng choạng, hét to vào mặt mấy người ở đó, “Bác sĩ Quân cái gì? Ông đây chỉ muốn bác sĩ Trạc thôi!!”

      “Vậy cậu ! Bây giờ hỏi bác sĩ Trạc có thích cậu ? Trả lời chữ hay hai chữ?!”

      Diệp Dục mất hết kiên nhẫn, dứt khoát hô to, đạp phát vào mông Hộ Pháp. Hộ Pháp lập tức nhào về phía trước, bay qua bàn uống nước, ngã sấp mặt sàn nhà. Mấy người Diệp Dục lập tức có lương tâm cười lên ha hả. Hộ Pháp bị đám em khích bác, oán hận nện mạnh xuống sàn nhà, đứng dậy tìm Trạc Thế Giai.

      Trạc Thế Giai cùng với Quân Tửu và Ngô Đao lau chùi phòng khám bệnh. Phòng khám này đặt tại tòa nhà, tầng trước kia được thiết kế thành shophouse, giờ mặt kính có dán dòng chữ màu đỏ, “Trung tâm khám và chữa bệnh An Khang Thái, có thể quẹt thẻ bảo hiểm y tế.”

      Tầng của phòng khám là nơi bán thuốc, bên tường là quầy thuốc đông y, bên khác là quầy thuốc tân dược, còn bên tường… lại bày đầy thuốc thú y giá!!!

      Tầng hai kê mấy chiếc ghế da màu xanh mới toanh, có lẽ có thể chống nước, tiếp theo là loạt các căn phòng. Diện tích của các căn phòng này rất lớn, có vài thiết bị có thể phun sương, và hai ba giường bệnh. Tầng ba chính là phòng làm việc của bác sĩ và vài thiết bị xét nghiệm máu thông thường.

      cửa phòng làm việc của bác sĩ dán biển “Khoa Sản”, bên trong còn đặt cái bàn mổ, bàn mổ có máy siêu màu loại đại nhất mới toanh. Từ khoa sản thẳng về phía trước lần lượt là khoa nội, khoa ngoại, khoa vật lý trị liệu.

      Phòng khám bệnh này nằm ở cổng thôn, bị căn hộ nghỉ dưỡng che khuất, có lẽ người chủ của phòng khám này cũng muốn mở cửa kinh doanh, chỉ định chữa trị mấy chứng bệnh đau đầu nhức óc thông thường ở thôn Bát Phương; cũng muốn tìm vị trí địa lý tốt, cộng thêm mới khai trương có nhiều người, nhiều đồ đạc còn mới nguyên.

      Ba người Trạc Thế Giai lau vết máu quầy lễ tân ở tầng , nhân tiện kiểm kê lượt các loại thuốc ở tầng .

      Hộ Pháp chân nam đá chân chiêu chạy đến bên ngoài phòng khám bệnh, đứng ở dưới ngọn đèn đường le lói, nhìn bóng dáng Trạc Thế Giai bận rộn bên trong phòng khám bệnh đèn sáng choang, gân cổ cất cao giọng hét to:

      “Trạc Thế Giai, em ra ngoài lát, tôi tìm em có chút chuyện gấp!”

      Lời có chút gấp gáp giống như xảy ra chuyện lớn gì đó. Trạc Thế Giai vội vàng đặt giẻ lau trong tay xuống, lập tức tìm hộp thuốc của mình. Quân Tửu và Ngô Đao cũng chạy ra. Hộ Pháp vội vàng xua tay đuổi hai cái bóng đèn, thô lỗ :

      “Hai người quay vào trong, vào trong . Tôi tìm Trạc Thế Giai, đừng cản trở ông đây tỏ tình.”

      “Tỏ tình?!!!” Quân Tửu điều chỉnh biểu cảm mặt mình, lập tức quay người lại chặn Ngô Đao chạy đến. cười gật đầu, “Ồ, được rồi. Ha ha ha.”

      Hai người vội vàng xoay người quay vào trong. Đúng lúc ấy, Trạc Thế Giai cầm hộp thuốc của mình chạy ra cũng nghe thấy lời của Hộ Pháp. đứng ngây người tại chỗ. Quân Tửu cầm hộp thuốc trong tay đem vào, nháy mắt ra hiệu :

      “Bác sĩ Trạc, có người muốn tỏ tình với . Chúng tôi làm phiền hai người nữa.”

      xong, Quân Tửu và Ngô Đao cười hi hi ha ha quay lại phòng khám. Trạc Thế Giai vẫn đứng trước cửa, cau mày nhìn Hộ Pháp ở bên ngoài, nghiêng đầu giống như suy tư điều gì đó.

      Ánh đèn đường phủ lên người Hộ Pháp, quay người rời . được hai bước, lại quay đầu, vẫy tay với Trạc Thế Giai, “Em đến đây, tôi có lời muốn hỏi em!”

      Trạc Thế Giai chần chừ tiến lên trước hai bước, động tác khá chậm. Hộ Pháp nhìn mà sốt ruột, xoay người bước nhanh hai bước về phía Trạc Thế Giai, nắm lấy tay , về phía căn hộ nghỉ dưỡng tối om bên cạnh.

      Căn nhà này, buổi sáng được bọn dọn dẹp, bên trong có zombie. Hộ Pháp dẫn Trạc Thế Giai đẩy cửa rảo bước vào trong, đẩy xuống ghế sô pha ở tầng , còn mình ngồi đối diện , trong bóng tối :

      “Bác sĩ Trạc, ông đây hỏi em câu, em thích tôi ? Bằng lòng làm vợ tôi, sinh con cho tôi ?”

      Ánh đèn bên ngoài cửa sổ, hòa với ánh trăng, nhàng đổ xuống phòng khách. Trạc Thế Giai ngồi thẳng lưng ghế sô pha, lời nào, nhìn Hộ Pháp ngồi đối diện bàn uống nước. im lặng rất lâu, Hộ Pháp đợi được lâu như vậy, chuẩn bị mở miệng hỏi hại lần nữa, nhưng lại nghe thấy Trạc Thế Giai yếu ớt :

      có biết chồng tôi chết thế nào ?”

      “Hả? Chồng em chết rồi?”

      Nghe xong, hề nhận ra nỗi oán hận trong giọng của Trạc Thế Giai. Hộ Pháp vui như mở cờ trong bụng, lần mò phía trước, muốn thực giống với lời Diệp Dục , gạo nấu thành cơm với Trạc Thế Giai. Trạc Thế Giai ngăn cản lại, đẩy Hộ Pháp cái, tiếp:

      “Bị tôi đẩy từ cầu thang xuống, chết rồi! Lúc trước mạt thế.”

      “…Vì sao chứ? Tình cảm tốt à?!” Hộ Pháp bắt đầu cảm thấy lời của Trạc Thế Giai có gì đó ổn. ngồi về phía sau, vỗ trán, đột nhiên hiểu ra, “Chẳng trách lần đầu tôi gặp em, em mình ra từ đồn cảnh sát, còn ở cùng chỗ với Bì. Trước mạt thế, em vì giết chồng mình mới bị bắt lại sao?”

      “Vậy có biết vì sao tôi giết ta ?”

      “Chồng em ngoại tình?”

      phải.”

      Trạc Thế Giai mỉm cười, lắc đầu, ý cười mặt có chút cay đắng. giơ hai tay, vuốt mặt mình. Dưới ánh đèn đường bên ngoài cửa sổ, sắc mặt trắng bệch, thấy Hộ Pháp nhìn mình chớp mắt, giống như chăm chú nghe, Trạc Thế Giai lại lắc đầu, hai tay ôm vai, ngồi ghế, cụp mắt cẩn thận suy nghĩ, xem nên sắp xếp từ ngữ thế nào để vấn đề của và chồng cho Hộ Pháp nghe.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :