1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 189: Vượt quá giới hạn

      Theo tư duy của người bình thường, bên mình có bác sĩ y tá, cũng có cuộc sống gia đình riêng, vậy Lã Ấn mở bệnh viện dã chiến cho phụ nữ sinh nở còn chẳng phải để khi Tô Tô sinh Tiểu Ái, con bé rơi vào tay hay sao?

      Nghĩ đến đây, Tô Tô cảm thấy ngọn lửa căm giận bốc lên. chắc chắn đẩy Tiểu Ái vào hoàn cảnh nguy hiểm như thế. Giả như Lã Ấn có mưu đồ nguy hiểm với Tiểu Ái…

      Lòng Tô Tô dấy lên ý muốn giết người. siết chặt tay Diệp Dục, nghiêng đầu nhìn, cuối cùng thầm quyết định ra tay trước chiếm ưu thế.

      Dù lịch sử có bị ảnh hưởng hay việc trùng sinh cũng là thay đổi rồi, chẳng nhẽ còn phải quan tâm đến Lã Ấn với căn cứ Tương thành chỉ tồn tại hai ba năm? Lã Ấn chết nhưng vẫn còn Vương Tử Kiều và Sở Hiên mà. Thế lại lợi cho Lý Oánh quá, ta còn muốn leo cao mà.

      Coi như cho bọn họ cơ hội để cải tổ toàn diện!

      Nghĩ như vậy, Tô Tô càng chắc chắn hơn ý nghĩ trong đầu. cầm tay Diệp Dục kéo sang bên, giọng hỏi:

      “Diệp Dục, trước giờ từng làm nhiệm vụ ám sát chưa?”

      “Để làm gì?” Vẻ mặt Diệp Dục tựa như “em sỉ nhục ”. ta khinh thường, “Đừng hỏi đây từng làm chưa, cứ em muốn ám sát ai?”

      “Lã Ấn!”

      “Ai cơ?!

      “Lã Ấn!”

      Diệp Dục mím môi cúi đầu nhìn Tô Tô, thấy có vẻ đùa nghiêm túc hỏi:

      nghĩ kỹ chưa?”

      “Tôi nghĩ xong rồi,” Tô Tô sờ bụng mình. Đây là điểm quan trọng nhất của , ai cũng thể thay đổi. Kẻ nào vượt quá giới hạn, kẻ đó phải chết! Tạ Thanh Diễn là ngoại lệ vì có Tạ Hào Thế bảo vệ, nhưng sớm muộn gì Tạ Thanh Diễn cũng phải chết thôi, Lã Ấn thể thay đổi được điều đó.

      “Được. Em nghĩ rồi giết .”

      Diệp Dục chịu được Lã Ấn từ lâu rồi. Ngay từ khi biết Lã Ấn chính là kẻ cử họ Đức thành, Diệp Dục nhịn nổi. Khi đó muốn ám sát nhưng lại biết tin Tô Tô mang thai nên đành dời lại kế hoạch.

      Mấy ngày nay, Diệp Dục ra vào khu an toàn bị làm khó nên phải nhịn cục tức, được xả dễ chịu chút nào. nghĩ đến chuyện Tô Tô cần sinh con mình hoàn toàn an ổn, lại phải phối hợp với Lã Ấn, quả rất khó khăn.

      Bây giờ Tô Tô nghĩ đến chuyện ám sát Lã Ấn giúp tức là hiểu được mối hận trong lòng , lại có thể bảo đảm an toàn cho hai mẹ con. Diệp Dục cảm thấy kế hoạch này rất ổn nên triệu tập mười tám em, trao đổi cách ám sát Lã Ấn.

      Theo ý tưởng của Tô Tô, để ám sát Lã Ấn cần phải làm trong yên lặng, ảnh hưởng lớn. Đương nhiên, Lã Ấn chết khiến khu an toàn rối loạn chút nhưng có cả Vương Tử Kiều và Sở Hiên, nó thể loạn quá được. Khu an toàn thể bị chia cắt, nhưng căn cứ có thành được chưa .

      Nếu muốn ám sát, họ phải chuẩn bị kỹ càng, điều tra hành tung của Lã Ấn, tìm hiểu quy luật, đưa ra kế hoạch ám sát cặn kẽ, còn phải có thời gian và người chuẩn bị. Tô Tô vội. Tựa như giao hết chuyện này cho Diệp Dục, chỉ cần chờ Diệp Dục mang đầu Lã Ấn về là được.

      Hơn nữa, Lã Ấn cũng phải người dễ bị ám sát. Kẻ dám đưa người tới biệt thự Quả Táo, tuyên bố những điều “Điều căn cứ cần biết” là sĩ quan chỉ huy căn cứ muốn làm việc lớn, nào có xuất cho người khác dễ dàng ám sát. Kẻ dễ bị ám sát như vậy phải nhân vật chính.

      Nhưng lúc này, những gì cần Sở Hiên hết, đám người đó rồi.

      Tại đó chỉ còn lại người bị truyền đạt ý chỉ. Ngoại trừ cảm giác kinh ngạc với “Điều căn cứ cần biết”, chỉ cảm thấy tức giận ức chế khác thường. Dựa vào đâu mà Lã Ấn đưa ra quy định khắc nghiệt như thế ở căn cứ mới?

      ta cho rằng có dị năng giả dám hành động mình trong mạt thế? Hay nghĩ giờ Tô Tô bụng mang dạ chửa, có thể chơi xấu được rồi, chắc chắn Diệp Dục dám để Tô Tô sinh ngoài khu an toàn?

      Có điều ngờ Tô Tô bị kích động, phản kích, còn Diệp Dục từ lâu còn là lính đứng đầu sai đâu đánh đó, nghe lệnh răm rắp nữa.

      Tại tòa nhà chăm sóc và chữa bệnh, mấy dị năng giả mới tới được chẩn bệnh xong, chỉ còn vài khâu giải phẫu đơn giản, y tá Lương Tiểu Kỳ có thể tự làm được. Dù làm tốt được như Trạc Thế Giai hay Quân Tửu nhưng vẫn từ từ tiến bộ.

      Những dị năng giả này phải người bên Tạ Hào Thế mà chỉ nghe trong khi biệt thự Quả Táo có bệnh viện , điều kiện và y đức rất tốt, nhân dịp bản thân bị thương họ cũng đến kiểm tra, tình cờ cũng thấy vở kịch vừa rồi. Người bên Tô Tô chưa gì, mấy dị năng giả đó bắt đầu thảo luận.

      “Gì cơ, chúng ta tìm đồ còn phải nộp nửa cho cái khu an toàn quái quỷ đó? Tại sao chứ?”

      “Chúng ta tìm đồ cũng phải liều mạng đấy nhé.”

      “Nếu phải khu an toàn này có vẻ đông đúc, tôi tìm đại cái nhà ngoài kia cũng sống được qua ngày.”

      Người là động vật sống theo bầy đàn, câu này sai. người lang thang bên ngoài trong thời gian dài luôn muốn đến nơi có đông người, có hơi ấm, nhưng nếu để có hơi ấm con người mà phải nộp hơn nửa đồ vào căn cứ, dị năng giả phục. Đây khác gì ép bọn họ phải tìm nơi sinh sống ở ngoài đâu.

      Khi bên Tô Tô thảo luận mấy quy định mới từ Sở Hiên, lại xuống xe, lấy túi nylon vô khuẩn ra, bỏ vài mẩu đất vào rồi giao cho nhân viên bên cạnh:

      “Ngươi đem xét nghiệm xem có mảnh đất này của nhà họ Tô là vùng đất biến dị như lời Nhị Hổ ?”

      Chỗ đất Sở Hiên vừa nhặt bâng quơ được nhân viên nghiên cứu, sau đó cho ra báo cáo kết luận. Ngày nay, chỉ loài người biến dị, mà động thực vật cũng biến dị, nếu đất biến dị có gì lạ.

      Virus mạt thế xâm nhập vào đất khiến thành phần đất đai thay đổi, thúc đẩy thực vật sinh trưởng, đây cũng có là chuyện có thể xảy ra.

      Theo lời Nhị Hổ, nhà họ Tô sử dụng rau củ biến dị làm giống, kết hợp với tính chất đặc thù của đất đai nên cây ở đây phát triển rất nhanh. Mấy ngày nay, nhà họ Tô cũng mang đến điểm giao dịch rất nhiều rau củ, chứng minh lời của Nhị Hổ là .
      ParvartyHale205 thích bài này.

    2. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 190: Có phải thích tôi ?

      Hôm nay Sở Hiên tới, là muốn truyền đạt quy định mới cho tất cả dị năng giả của biệt thự Quả Táo, hai là thăm dò chỗ ở của nhà họ Tô có phải như Nhị Hổ từng rằng trong đất có thành phần dị biến. Nếu thực trong đất có thành phần dị biến cả nhà họ Tô thế nào cũng phải di chuyển chỗ ở rồi.

      Loài người muốn sinh tồn, căn cứ muốn phát triển, nguồn nước và lương thực là thứ quan trọng nhất. Để tất cả mọi người trong căn cứ đều có thể sống tiếp, làm chút chuyện cưỡng đoạt lấn chiếm cũng là chuyện cần thiết.

      Sở Hiên cảm thấy suy nghĩ của mình có gì sai cả. Người bên bọn họ có súng, mở cả khu an toàn, canh giữ bình yên cho nơi đây, gánh vác sống chết của nhiều người như vậy, đánh đổi nhóm để giữ an toàn cho nhóm lớn chẳng có gì sai trái.

      Đương nhiên, thực ra cách làm của khác gì Tạ Thanh Diễn, chỉ có điều Tạ Thanh Diễn là quy mô , có giá trị võ lực lại mơ mộng được trở thành người mạnh nhất. ý thức được rằng, thực tế đây trở thành thế giới độc tôn của kẻ mạnh.

      Tô Tô và Diệp Dục nếu mạnh hơn bọn họ có thể từ chối, nhưng Sở Hiên nghĩ vào lúc này nhóm Tô - Diệp có thể chịu được. Đứa trẻ trong bụng Tô Tô còn chưa chào đời, nhưng trở thành điểm yếu của hai người họ. Để đứa trẻ có thể bình an, thuận lợi chào đời, hai người họ chắc chắn dám đối đầu với cả khu an toàn.

      Về điểm này, Lã Ấn và cùng thống nhất quan điểm, nghĩ cho đứa trẻ, đương nhiên tất cả đều nghĩ cho đứa trẻ!

      Tại mảnh sân trước cửa biệt thự nhà họ Tô, Diệp Dục huýt sáo tiếng, 17 lính đặc công chui vào biệt thự họp. Chỉ để lại mình Hộ Pháp, cũng biết lo lắng mà cứ quay đầu nhìn về phía Trạc Thế Giai trong sân.

      Tất cả mọi người đều nhìn Trạc Thế Giai trong sân, Trạc Thế Giai cau mày ra khỏi sân, mặt cảm xúc, sang tòa nhà của bọn trẻ. Hộ Pháp liền quay người, đuổi theo đằng sau Trạc Thế Giai. Quân Tửu từ tòa nhà khám chữa bệnh ra, nhìn chằm chằm Lập Hạ. cứ nhìn theo bóng lưng của Lập Hạ, mặt thoáng đỏ, theo ra sân, cùng tới tòa nhà của bọn trẻ.

      Những dị năng giả trước đến khám, chữa vết thương đều ở trong tòa nhà khám chữa bệnh mắng chửi Lã Ấn. Trời tối, Hộ Pháp vừa theo Trạc Thế Giai vừa lảm nhảm, “Bác sĩ Trạc, bác sĩ Trạc, thực định đến bệnh viện của Lã Ấn sao? Này, tôi này, tên Lã Ấn đó phải người tốt gì đâu, đến bệnh viện của đồng nghĩa với việc rơi vào hang cọp, phải sao, chúng ta ở đây tốt biết bao nhiêu… blah blah blah blah.”

      Trạc Thế Giai thẳng đến tòa nhà của bọn trẻ, ống nghe vẫn cầm trong tay. đứng ngoài cửa nghe ngóng, có vẻ như tòa nhà này khá yên tĩnh, trừ tiếng ê a của vài đứa trẻ ra có tiếng khóc. quay người lại, đưa tay ngăn Hộ Pháp tiếp tục khuyên giải, :

      lớn quá, đừng nữa, dọa đến lũ trẻ.”

      được, phải với tôi vài lời , tâm trạng tôi bất an yên,” Hộ Pháp lùi về sau bước, đứng ở ngoài cửa. Hộ Pháp tỏ vẻ vô cùng kiên quyết, tựa như hôm nay Trạc Thế Giai trả lời quấy rầy cả đêm.

      Trạc Thế Giai đứng trong bóng tối, đằng sau cánh cửa, cau mày nhìn Hộ Pháp. đứng thẳng lưng, chịu buông tha cho . Vì thế Trạc Thế Giai vẫy tay, thu ống nghe vào túi áo, ra ngoài, đưa Hộ Pháp ra mảnh sân sau vắng vẻ.

      Sân sau của căn biệt thự này để rất nhiều những thùng rượu vang bằng gỗ, biết mấy người Bì moi ở đâu ra. Ban đầu định đem đổi tinh hạch nhưng bị đội Diệp Dục cản, muốn là sau này mở tiệc có thể mang rượu vang đó ra uống. Vì thế chỗ rượu này vẫn luôn để ở sân sau của căn biệt thự này, ai động vào.

      Trạc Thế Giai đưa Hộ Pháp vẫn luôn vò đầu bứt tai vào sân sau, ngồi trong góc tối, nhìn Hộ Pháp ngồi thùng rượu, tìm kiếm từ ngữ lúc rồi mới hỏi:

      “Hộ Pháp, có phải thích tôi đúng ?”

      “Tôi…” Hộ Pháp hơi ngại ngùng, cúi đầu, giơ tay lên gãi mặt gãi tai. còn tưởng phải rất lâu sau Trạc Thế Giai mới biết, nào biết rằng lại hỏi thẳng như thế. Vì thế Hộ Pháp cũng do dự, ưỡn ngực, thành thừa nhận, lớn tiếng trả lời, “Đúng, sai. Ông đây thích em đấy, làm sao?”

      Trạc Thế Giai ngồi dưới mái hiên, hơi nhíu mày vì thừa nhận của Hộ Pháp, hiển nhiên là có chút phiền muộn. Dáng vẻ đó khiến Hộ Pháp bất giác cảm thấy còn hừng hực khí thế nữa, đứng bật dậy, đỏ mặt tía tai nhìn Trạc Thế Giai :

      “Tôi, tôi biết, tôi học hành tử tế, chỉ mới tốt nghiệp cấp . Nhưng tôi cũng học cấp hai rồi, chỉ là chưa tốt nghiệp mà thôi. Em là thành phần tri thức cao, em vừa thông minh vừa xinh đẹp, nhưng xã hội bây giờ còn như trước nữa. Nếu là trước đây, tôi cũng dám theo đuổi em, nhưng giờ là mạt thế, tôi… tôi có năng lực, sợ chết, còn… còn… còn có lòng với em~~~”

      Càng , tim Hộ Pháp càng đập nhanh hơn, câu cuối cùng cũng ràng, cứ lắp ba lắp bắp. Cuối cùng phát ra Trạc Thế Giai ngày càng cau mày chặt hơn, Hộ Pháp liền lắp luôn. sợ sau này, với còn thể làm bạn với nhau.

      “Trạc… bác sĩ Trạc, em… em ghét tôi phải ?”

      Biểu cảm mặt Hộ Pháp hơi khó coi, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, nhìn chằm chằm Trạc Thế Giai, trong lòng có cảm giác khó chịu thể thành lời. Trạc Thế Giai hơi giãn mày, lắc đầu, giống như vừa nhớ lại chuyện xưa. chuyển tầm mắt sang Hộ Pháp, :

      , hề. Tôi chỉ nhớ đến chồng tôi.”

      “Em, em, em…”

      Hộ Pháp trợn mắt, vẻ mặt chết ngất. là người thần kinh thô, nào có nghĩ đến Trạc Thế Giai ngày nào cũng đơn mình thực ra là phụ nữ có chồng? Thực ra cũng đúng, Trạc Thế Giai dễ nhìn, cũng ba mươi tuổi rồi, sao có thể chưa kết hôn được?

      “Giờ chúng ta về chuyện liên quan đến việc có tới chỗ Lã Ấn hay ,” Trạc Thế Giai làm như nhìn thấy vẻ khó coi của Hộ Pháp, vào chủ đề chính, “ cần phải lo về chuyện này, con người tôi có ưu điểm gì, nhưng niềm đam mê với công việc tôi vẫn có. Tôi nhận lời làm việc cho Tô Tô, đương nhiên bỏ dở giữa chừng.”
      ParvartyHale205 thích bài này.

    3. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 191: Phương án

      Còn nhớ năm đó, khi còn ở bệnh viện, Trạc Thế Giai quá ngay thẳng nên bị người ta chèn ép biết bao nhiêu lần, có lần ràng có khả năng được xét thăng chức mà chỉ vì đắc tội quá nhiều người nên người ta loại bỏ hồ sơ của . Khi đó, có rất nhiều bệnh viện khác đưa ra đề nghị tốt với nhưng Trạc Thế Giai tỏ thái độ gì. phải vì có cảm tình đặc biệt với bệnh viện làm, mà chỉ cảm thấy người như đâu cũng bị nhiều người ghét, vậy tại sao phải chuyển chỗ làm, bắt đầu lại, tập làm quen môi trường từ đầu rồi lặp lại cảnh bị tất cả mọi người ghét bỏ?

      chỉ là bác sĩ, từ đầu đến cuối vẫn luôn nghĩ mình là bác sĩ chỉ cần quan trọng trình độ y học, còn quan hệ người với người là chuyện xa vời với .

      đầu óc chập mạch cũng được, tư tưởng cố chấp cứng nhắc cũng được. chỉ cảm thấy việc nghiên cứu y học, tự mình vươn lên, vượt qua những khó khăn trong phẫu thuật… có ý nghĩa hơn rất nhiều so với chuyện thay đổi hoàn cảnh. Đời người quá ngắn ngủi, thời gian chỉ có hạn, chi bằng làm việc có ý nghĩa. Bỏ thời gian ra để luồn cúi, cửa sau, vội vàng leo lên quá lãng phí.

      “Ồ… thế tốt, tôi an tâm rồi.”

      Hộ Pháp biết Trạc Thế Giai có chồng, tâm tình khá hỗn loạn, đầu óc trống rỗng biết nên gì, nhưng khi nghe Trạc Thế Giai hề định rời khỏi nơi này để theo Lã Ấn, cũng thấy thoải mái hơn hẳn. vì sao, chung chỉ cảm thấy Trạc Thế Giai là tốt rồi.

      Hộ Pháp có vẻ kỳ lạ, lúc vui vẻ lúc lại buồn bực. Sau khi nghe Trạc Thế Giai hứa hẹn, Hộ Pháp còn mặt dày đứng trước mặt Trạc Thế Giai nữa. gãi đầu, cười ha hả:

      “Bác Trạc bận gì cứ làm , tôi trước.”

      Hộ Pháp cứ thế chạy mất. Trạc Thế Giai còn muốn tiếp với Hộ Pháp về chuyện mình và chồng, trao đổi với Hộ Pháp chút, chẳng ngờ Hộ Pháp chạy quá nhanh, Trạc Thế Giai hề có cơ hội mở lời. cúi đầu cười khổ - thôi quên , chừng Hộ Pháp lại thích em trẻ trung hơn, thích phụ nữ có chồng sao?!

      Như vậy Trạc Thế Giai đối mặt với Hộ Pháp cũng thoải mái hơn. ngồi yên tại chỗ, cố lấy bình tĩnh rồi đứng dậy vào tòa nhà trẻ sơ sinh. Trạc Thế Giai thấy Quân Tửu kiểm tra xong tình hình mười đứa bé nên trao đổi sơ qua về sức khỏe của đám trẻ rồi thêm gì khác.

      Trong lúc đó, đội Diệp Dục thảo luận hăng hái Hộ Pháp ủ rũ bước vào, có tiếng Thư Sinh hét lên với Thầy Bói:

      “Chú mới bán mông ấy!”

      Thầy Bói liếc mắt nhìn Thư Sinh, thong thả trả lời, “Được. Thế chú tìm phụ nữ qua, lén hạ độc chết !”

      Thư Sinh lập tức đứng lên, chuẩn bị xắn tay áo đánh nhau với Thầy Bói. Hộ Pháp nghe mù mà mù mờ, vội vàng kéo Lập Hạ tuần tra phía hỏi:

      “Mọi người chuyện gì thế?”

      “Diệp Dục quyết định giết Lã Ấn, bàn cách ám sát.”

      Muốn ám sát người chưa từng lộ diện trong khu an toàn khá khó khăn, cho đến giờ bọn họ hề biết Lã Ấn ở đâu, cũng nắm được hành vi của , vì thế khi thảo luận, có vẻ tất cả đều an tâm.

      Còn Thầy Bói và Thư Sinh ồn ào là vì Thư Sinh bảo nên dùng mỹ nhân kế với Lã Ấn, có điều Thầy Bói lại bảo bên bọn họ đẹp, chỉ có Thư Sinh là trai đẹp thôi, để trai đẹp bán thân vậy, thành ra hai người đánh nhau.

      Mấy người này tôi đánh đánh tôi, ngày đánh vài bận có vẻ giải tỏa được năng lượng.

      “Đầu tiên, tôi nghĩ chúng ta phải nắm được hành tung của Lã Ấn .” Cuối cùng cũng có người đưa ra ý kiến đáng tin cậy. Mọi người cùng gật đầu. Lại có người , “Chúng ta làm sao biết được hành tung của khi biết ngoại hình, biết nơi chốn.”

      “Chúng ta có thể tìm Lý Oánh, xúi giục ta.”

      biết ai đùa câu này mà tất cả mọi người đều liếc ngang liếc dọc – đương nhiên kế này thể áp dụng được. Nếu Lý Oánh dễ bị xúi giục trước kia sao ta phải bỏ ?

      “Có thể Lã Ấn trốn.”

      “Cứ tác động Lý Oánh .”

      “Rồi bảo Lý Oánh xúi giục Vương Tử Kiều.”

      “…” Có người nhịn được nữa, lên giọng, “Xúi giục Vương Tử Kiều làm gì? Tụ tập tạo phản à?”

      Mọi người im lặng trong thoáng chốc.

      Rồi lại tiếp tục thảo luận.

      “Nghe Lã Ấn có con chim, luôn bay lượn khu an toàn.”

      “Cái con ưng kêu cạc cạc đó à?”

      “Ưng sao kêu cạc cạc được? Cạc cạc là con vịt.”

      “Con vịt biết bay à?”

      “Người còn biến thành zombie, vịt bay được là bình thường.”

      Qua thêm mấy phút…

      “Đầu tiên phải bắn rơi con chim”

      được. Chú giết con chim kia liên quan gì đến việc ám sát Lã Ấn?”

      “Con vịt đó ồn quá, ông đây khó chịu nó lâu lắm rồi!”

      “Đây phải chuyện ân oán giữa chú và con chim kia, đây là việc ám sát Lã Ấn.”

      “Ôi ngại quá, tôi lạc đề rồi.”

      Phương án bắn chết chim ưng bị phủ quyết, mọi người lại yên ắng.

      Rồi tiếp tục thảo luận.

      “Chi bằng nhờ Tạ Hào Thế trong ngoài phối hợp?”

      “Nghe Tạ Hào Thế gia nhập đội tiên phong dị năng.”

      được, Tạ Hào Thế bị Lã Ấn chỉ đạo ra ngoài làm nhiệm vụ, biết bao giờ mới về.”

      “Vậy đầu tiên chúng ta phải xem bao giờ Tạ Hào Thế quay lại khu an toàn.”

      “Chú ám sát Tạ Hào Thế hay Lã Ấn đấy?”

      Phương án tìm hiểu thời gian Tạ Hào Thế về khu an toàn cũng bị phản đối, mọi người càng yên ắng hơn.

      Cuối cùng vẫn là Hộ Pháp “gừng càng già càng cay”, u buồn mơ hồ phán câu, “Muốn tìm được hành tung của Lã Ấn cũng khó mà? Cử mấy người quan sát con chim kia 24/24, đến lúc nó mệt mỏi khắc phải về tổ!”

      “Bốn người, mỗi người sáu tiếng ngày quan sát con chim ưng kia cho ông!!!”

      Diệp Dục nãy giờ vẫn ngồi yên gì bỗng rút con dao trong tay ra, cắm thẳng xuống bàn trà. Chuyện này xem như định: mười tám người, mỗi người đều đưa vũ khí của mình ra. ngày quan sát con chim kia sáu tiếng mà thôi, phải chuyện gì ghê gớm, đơn giản!

      phải vịt à?”

      “Ưng!”

      “Chim ưng có phải vịt ?”

      “Tôi thấy cũng giống vịt mà!”

      Mọi người xì xào bàn tán về con chim bay lượn bầu trời kia. Cuối cùng chim ưng vẫn là vịt, và trong lúc thảo luận nội dung đó, họ cũng quyết định được bốn người nào quan sát chim ưng. Tất cả phủi mông ra về, Diệp Dục cũng về chỗ Tô Tô và thuật lại kế hoạch của họ cho Tô Tô.
      Parvarty thích bài này.

    4. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 192: Thế lực lớn dần

      Bóng đêm bao trùm ngoài cửa sổ. Tô Tô rửa mặt xong thay váy ngủ cho phụ nữ có thai, nằm chống tay giường, nhìn Diệp Dục ngồi đầu giường rồi suy nghĩ chút. ra nếu muốn tìm được hành tung của Lã Ấn, mình cũng làm được. Chỉ cần ra ngoài tìm những dị năng giả có khả năng cảm ứng năng lượng sóng thôi, có điều giờ khu an toàn có quá nhiều dị năng giả, năng lượng sóng cũng hỗn loạn, quan sát chim ưng đơn giản hơn.

      “Kế hoạch ám sát Lã Ấn thể xong trong ngày ngày hai, vì thế chúng ta nên lãng phí những ngày này.”

      Tô Tô cau mày, nghiêng đầu. Diệp Dục nhìn ra ngoài cửa sổ, vầng trăng tròn sáng loáng lơ lửng giữa bầu trời tối đen như mực. Viên ngọc bạc tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, chiếu sáng cả vùng đất bị thần linh lãng quên.

      thu xếp được, em đừng bận tâm, ngủ sớm !”

      Diệp Dục muốn Tô Tô mang thai còn phải suy nghĩ nhiều. đỡ nằm xuống, kéo rèm cửa vào rồi mới nằm xuống bên Tô Tô, vòng tay ôm từ đằng sau, nhàng :

      “Nhiệm vụ của em bây giờ là nghỉ ngơi tốt, an tâm dưỡng thai. Mấy chuyện đáng ghét này cứ để đàn ông làm …”

      “Được rồi được rồi, giống mẹ tôi đấy.”

      Tô Tô sốt ruột ngắt lời Diệp Dục. nghiêng người về bên trái, cứ để Diệp Dục ôm mình như vậy. Trạc Thế Giai giờ bụng bắt đầu lớn, tốt nhất nằm nghiêng bên trái vì bên trái có động mạch hỗ trợ, nếu nghiêng phải sợ đè lên Tiểu Ái, cho nên giờ Tô Tô đành nghe lời bác sĩ, duy trì tư thế khó chịu này dù cho có khó thở.

      Tô Tô cứ khó chịu như vậy rồi ngủ thiếp , đến khi mở mắt là sáng hôm sau, Diệp Dục ra ngoài chạy bộ từ lâu rồi.

      Tỉnh táo lại chút, cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, tựa như mất trí nhớ ngắn hạn, lúc sau mới nghĩ ra chuyện tối qua Diệp Dục . biết họ có quan sát được chim ưng, có thấy chim ưng về tổ , còn Tô Tô cứ rửa mặt, xuống nhà ăn sáng với cha mẹ rồi ra ngoài tường rào.

      Diệp Dục vừa chạy bộ xong, người đầm đìa mồ hôi, xông ra cười với Tô Tô, sờ bụng , “Em vừa dậy à? dìu em tản bộ nhé.”

      “Được.” Vì thế, Diệp Dục dìu Tô Tô tản bộ. lúc lâu, hỏi, “Hôm qua bọn thấy chim ưng về tổ chưa?”

      “Chưa đâu. Hôm qua họ phải ra khỏi khu an toàn, tìm vị trí cao mới quan sát được.”

      Địa thế khu biệt thự Quả Táo khá bằng phẳng, trong khu cũng có nhà cao tầng. Khu an toàn lại có rất nhiều nhà cao tầng, phần lớn là người sống sót hoặc binh lính, nếu tự nhiên có bốn lính đặc chủng xuất chắc chắn mọi người để ý, còn nếu là ám sát thể thoát được cạm bẫy. Vì thế, tối qua bọn họ quyết định quan sát chim ưng xong là rời khỏi khu an toàn, tìm điểm địa điểm thích hợp để làm việc. Tin tức đương nhiên truyền về biệt thự Quả Táo trong khu an toàn nhanh như thế được.

      Tô Tô gật đầu, cũng muốn được thông báo. định rằng mình muốn ra ngoài khu an toàn cùng Diệp Dục, đến thôn Bát Phương sắp xếp, tiện thể dọn dẹp chốn này. Đầu tiên, họ cần phải hoàn tất việc đưa bố mẹ đến đây. Có năm dị năng giả bước ra từ tòa nhà chăm sóc và chữa bệnh. Những người này hôm qua được chữa trị xong nhưng vẫn còn chưa muốn , dường như có người chờ Tô Tô ra, thấy Tô Tô tiến lên bắt chuyện.

      Tô Tô được Diệp Dục đỡ tản bộ, nghe có người chào hỏi dừng lại, gật đầu coi như trả lời. Bốn dị năng giả còn lại cũng tiến lên:

      “Ô, hôm nay mọi người định ra khỏi khu an toàn à? Tôi là dị năng giả hệ kim, có thể cho tôi tham gia đội mọi người, cùng mọi người ra ngoài tìm đồ ?”

      “Tôi hệ thổ, tính cả tôi nữa!!!”

      “Tôi hệ hỏa, có điều tôi lợi hại như đội trưởng Diệp.”



      qua lại vài câu, Tô Tô tự dưng có thêm năm dị năng giả. quay đầu nhìn Diệp Dục nhưng thấy chuyện, nhìn tỏ thái độ gì. ràng Diệp Dục ý thức được việc thế lực của bọn họ bành trướng ra, chỉ thờ ơ như phải việc của mình.

      Vì vậy Tô Tô hắng giọng, quay đầu nhìn mấy dị năng giả bị thương nhưng chạy nhảy tưng bừng sau khi được cứu chữa:

      “Chuyện này hiển nhiên phải vấn đề. Có điều, hôm nay chúng tôi định đến những nơi sầm uất nhiều đồ, mà tìm đến các phòng khám xa xôi vắng vẻ để tìm thuốc. Ở đó có nhiều đồ cho các chọn đâu. Nếu các chê cứ ở lại dưỡng thương, chờ khi khỏi hẳn vẫn có rất nhiều cơ hội hợp tác.”

      Khi lời này, đương nhiên Tô Tô hoàn toàn muốn để lộ hang ổ của mình với những dị năng giả xa lạ. Có điều cũng có phần – những dị năng giả này đến sơn trang Bát Phương trong thôn Bát Phương chỉ kiếm được chút kê, mà bị thương nên phơi nắng đập kê. Giờ phải lúc thích hợp để họ cùng.

      từ chối các dị năng giả mới tham gia, nhưng phải phân tích tình huống thực tế. Bọn họ bị thương, nếu muốn cầu bọn họ phát huy khả năng, ngộ nhỡ có chuyện chỉ liên lụy người của , còn phải tìm cách chăm sóc cho họ. Vì vậy, họ khỏi hẳn rồi tiếp.

      Tô Tô vậy những dị năng giả này cũng quyết định tìm căn biệt thự trong khu để ở. Tuy họ rất muốn được gia nhập đôi Tô - Diệp, theo những dị năng giả mạnh mẽ ra ngoài tìm đồ, nhưng lời Tô Tô cũng rất có lý: bọn họ bị thương, Tô Tô cũng đến nơi có nhiều đồ, vì thế bọn họ cần phải vội vàng thể bản thân.

      ra sau hôm qua, bọn họ mới phát ra đời sống trong khu biệt thự Quả Táo rất khá. So với điểm giao dịch, đồ ở đây còn rẻ hơn khoảng nửa tinh hạch. Họ có thể mua được nước sạch, gạo, rau củ; mẹ Tô cũng là người dễ chuyện, trò chuyện vui vẻ với bà còn được giảm hai viên tinh hạch nữa.

      Hơn nữa trong này hầu hết biệt thự chưa bị cắt ga. Việc tự mình được nấu cơm, xào đồ ăn, mùi dầu mỡ, khí sinh hoạt bình yên khiến năm dị năng giả nổi tiếng trong mạt thế, bôn ba quen nhưng giờ đều kích động muốn khóc.

      Vì thế, năm dị năng giả này nghe lời Tô Tô, chấp nhận quay về, yên tâm dưỡng thương ở biệt thự Quả Táo.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    5. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 193: Bố trí chỗ ở
      Sau khi ngơ ngác tiếp nhận năm dị năng giả có tiếng trước tòa nhà chăm sóc và chữa bệnh, Tô Tô kìm được mà kéo Diệp Dục lên xe RV, lái tới chỗ Bì và Trạc Thế Giai, trao đổi dự định của mình.

      Ý của là sau này, chắc chắn Lã Ấn dăm bữa lại cho người qua đây kiếm chuyện, bọn họ muốn ra vào căn cứ phải nộp hơn nửa đồ, vì thế muốn tìm hang ổ bên ngoài, chuyển đồ sang đó.

      Còn ý đồ của Lã Ấn với Tiểu Ái, những thứ nguy hiểm khiến người ta cảm thấy bầu khí ngột ngạt hay kế hoạch ám sát Lã Ấn của Diệp Dục, hoàn toàn lời nào. cảm thấy những thứ này quá rắc rối phức tạp, với có thể hiểu, nhưng Trạc Thế Giai chưa chắc tiếp thu được.

      Quả nhiên có ý kiến gì, Trạc Thế Giai suy nghĩ chút rồi cũng lắc đầu ý kiến. liếc nhìn cái bụng phồng lên như quả bóng cao su của Tô Tô, hỏi:

      “Chuyện thu xếp nơi ở mới này để Diệp Dục và Bì làm hay cháu cũng theo?”

      “Đương nhiên cháu cũng rồi. Nếu ra ngoài chút, cháu bị chết ngạt mất.”

      rất sợ Trạc Thế Giai lại giống mẹ mình, chỉ tỏ ý kiến phản đối nên nhấn mạnh chuyện mình buồn chán. Trạc Thế Giai là bác sĩ, hiểu rằng phụ nữ có thai cần có tâm trạng vui vẻ thoải mái nên cũng can ngăn, chỉ nhắc nhở Tô Tô:

      “Cháu ra ngoài chút cũng được nhưng chạy, nhảy, nâng đồ lên cao. muốn nhắc nhiều, lúc nào cũng phải ở trong tầm mắt của . Còn nữa, cháu tự suy nghĩ cách chuyện với cha mẹ mình.”

      “Đương nhiên rồi ạ.”

      Tô Tô thở phào nhõm. Nếu ngay cả người hiểu phụ nữ có thai như Trạc Thế Giai cũng cho cuộc sống này của còn gì để lưu luyến nữa rồi. Sức khỏe của mình thế nào là người nhất. Nếu đánh nhau và sử dụng dị năng với người khác hơi nguy hiểm, nhưng đối phó với đám zombie bên ngoài dễ như trở bàn tay.

      về kế hoạch ra ngoài của ngày hôm nay, Tô Tô kể lại chút cho Bì về chuyến lần trước. Họ kiểm tra thấy nơi đó tệ nên lần này dự định dẫn nhóm người qua đó trước. Những món đồ trong biệt thự như tranh chữ của người nổi tiếng, vàng bạc châu báu, điêu khắc nghệ thuật… bán lại ở điểm giao dịch, được bao nhiêu tinh hạch được, đáng giá là bao.

      Nhiều ngày qua, mẹ Tô và Tẩm Nguyệt sử dụng màng bọc nylon thành thạo. Họ bọc rau củ ăn hết lại, cử mấy đồng đội của Diệp Dục đem ra điểm giao dịch để bán, thu được ít tinh hạch. Mẹ Tô giao cả những tinh hạch này cho Tô Tô để tu luyện tinh phách.

      Khi chưa xác định được mức độ an toàn của sơn trang Bát Phương, Tô Tô muốn đưa cha mẹ mình, bác sĩ y tá hay mẹ con Tẩm Nguyệt – những người có năng lực công kích đến. Vì thế, trước hết, họ phải đưa đội vũ trang đến thôn Bát Phương, sau đó mới giải quyết bên kia.

      Vì vậy, đương nhiên họ phải chuyển đồ đạc và thức ăn đến đó cho đội vũ trang này, để bọn họ có đầy đủ điều kiện sinh tồn. ra rau củ cần vì các nhà ở thôn này đều có đất trồng rau phía sau, vẫn còn ít loại rau củ chờ thu hoạch, họ chỉ phải chuyển chút gạo và thịt đông sang. Những rau củ ăn hết để người già hoặc trẻ con thu hoạch, mang đến khu an toàn bán. Đây cũng là khoản thu nhập hề ít.

      ra Tô Tô đoán rằng nhà ở thôn Bát Phương hề thiếu kê, gạo. Đến lúc hết, cha mẹ cũng sẵn sàng, khi đó cha chỉ cần tạo thêm đất là được. Họ cần mang nhiều gạo, chỉ cần đủ ăn độ chục ngày.

      Mặt khác, nhân lúc Lã Ấn bận thiết lập khu an toàn, còn hai năm tuổi thọ, Tô Tô nghĩ nên đổi nhiều tinh hạch chút, bằng khi căn cứ sụp đổ, chẳng biết tinh hạch rơi vào tay ai. Thay vì để rơi vào tay người khác, thà cứ lấy còn hơn.

      Vì thế, gạo, rau củ ăn hết trong khu biệt thự Quả Táo được đem ra bán hết. Thôn Bát Phương nhiều vườn rau, đa dạng chủng loại như vậy, mẹ Tô đến đó càng lo thiếu rau củ để ăn.

      Còn việc vận chuyển gạo và thịt đông ra ngoài thể tiến hành rầm rộ, nếu ai cũng biết chuyện Tô Tô chuyển địa điểm. May mà nay khu an toàn chưa buộc mọi người phải nộp đồ, việc quản lý chưa nghiêm khắc như căn cứ trong tương lai, thậm chí còn phải đăng ký cá nhân.

      Sau khi xác định phương án hành động, Diệp Dục, Trạc Thế Giai và Bì ai làm việc người nấy. Đội Diệp Dục vốn có mười tám người, bốn người quan sát chim ưng, còn mười bốn người, nhóm ở thôn Bát Phương gồm Lập Hạ, Thầy Bói và sáu lính đặc chủng khác chịu trách nhiệm tìm những căn nhà ở thôn quê làm nơi nghỉ chân. Quân Tửu và Ngô Đao theo, phụ trách chăm bệnh cho mọi người. Bì cử ra năm người nấu cơm, phụ trách hậu cần và thu thập đồ, tiện thể thu hoạch rau củ. Tám lính đặc chủng ở lại khu biệt thự cùng năm dị năng giả dưỡng thương. Mười bốn tên du côn ở lại bảo vệ phụ nữ, người già và trẻ con.

      Thế nhưng, đến lúc ra ngoài, những người như Diệp Dục, Tô Tô, Trạc Thế Giai, Bì, Hộ Pháp và Thư Sinh cùng mười tên du côn khác vẫn định theo, khác cái là bọn họ ở lại thôn Bát Phương, nếu khi có đông người, khi về lại chỉ có bốn người quay lại mọi người nghi ngờ.

      Sơn trang Bát Phương do Diệp Dục chọn có các căn hộ nghỉ dưỡng được các nhà giàu tiềm nơi thôn quê này thiết kế rất chuẩn. Trước mạt thế, chính phủ ra sức phát triển nông thôn mới, đèn đường năng lượng mặt trời cứ cách đoạn lại có cái, còn có cối xay gió ở luôn hoạt động để phòng ngừa tình huống ánh mặt trời đủ, con người có thể tận dụng sức gió.

      các nóc nhà có lắp pin mặt trời, phải lo lắng vấn đề điện năng. Dù sao ở nơi thôn quê cũng chỉ cần lo nhất về các thực vật và động vật biến dị.

      Lúc trước, khi Tô Tô nhìn qua, gia cầm biến dị nhưng thực vật chưa bắt đầu quá trình này. Vì thế, nghĩ nhiệm vụ của nhóm Lập Hạ cũng quá khó khăn, chỉ cần tập trung giải quyết đám zombie và lũ thú mặt đất biến dị là được.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :