1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 179: Mẹ em
      Sau đó, nét mặt Quân Tửu cứng lại, nhìn Lập Hạ người cao to lực lưỡng như khối băng, đỡ mẹ nuôi ra phơi nắng. liền thèm để ý đến Hộ Pháp nữa, mà dồn toàn bộ tâm tư đặt người Lập Hạ.

      Mẹ nuôi vẫn mặc chiếc áo đen như áo đạo sĩ, đầu quấn khăn, trong tay cầm chuỗi hạt tràng đen nhánh, để mặc Lập Hạ dìu đỡ bà. Phía sau họ, chuyển đồ dùng trong nhà lên xe việt dã trong thành phố. Tô Tô thấy Trạc Thế Giai về chuyện nhận vợ của trình dược viên kia, liền xoay người, về phía chiếc xe việt dã trong thành phố khác.

      “Tô Tô, em đâu đấy?” Diệp Dục vội vàng đuổi theo, thấy Tô Tô mở cửa xe ngồi vào trong ghế lái, liền vội vàng chui vào ghế phụ, với : “Mẹ em được để em lái xe!”

      liếc nhìn Diệp Dục hỏi, “Thế có biết bây giờ chúng ta phải đâu ?”

      Diệp Dục nghiêm túc lắc đầu, thấy Tô Tô khăng khăng cố chấp vẫn muốn lái xe ra ngoài, liền bất đắc dĩ : “Thôi được rồi, em muốn đâu, lái xe, em ngồi ghế phụ .”

      “Được!”

      Tô Tô ngồi ghế lái xe nhoẻn miệng cười với , xuống xe đổi chỗ với . Đợi Bì xếp đồ vật đầy ba chiếc xe việt dã, thò tay ra ngoài cửa sổ, vẫy tay gọi Bì. Diệp Dục liền đạp ga, lái xe ra ngoài trước.

      về hướng tây. Cứ về hướng tây.”

      Tô Tô chỉ về hướng hoàn toàn ngược lại với phòng giao dịch. Diệp Dục võ trang đầy đủ, ngồi ngay ngắn, nghiêng đầu nhìn Tô Tô, cau mày : “Em vơ vét quần áo cho con sao? Phòng giao dịch ở bên này.”

      “Tôi biết chứ. cứ về hướng tây, ra khỏi khu an toàn.”

      “Mẹ em cho em ra ngoài khu an toàn.”

      nghe mẹ tôi hay là nghe tôi?”

      “Mẹ em em mang thai, thể chuyện gì cũng nghe em.”

      “Thế xuống xe. Tôi tự !”

      Tô Tô phát cáu, quen biết Diệp Dục lâu như vậy. Đây là lần đầu tiên thấy nghe lời người như vậy. Người biết con người trước đây, còn tưởng rằng Diệp Dục chính là mama boy (1), chuyện gì cũng đều là “Mẹ em , mẹ em …”

      (1) mama boy: Con trai nghe lời mẹ răm rắp, mẹ gì cũng đúng.

      Nhớ lại lúc trước, khi Diệp Dục biết mang thai, đối xử với thế nào? Hận thể cùng bay nhảy khắp nơi. Bây giờ biết mang thai rồi, trở nên nhát gan lắm lời, so sánh khác biệt trước sau khiến Tô Tô quá khó tiếp nhận.

      Liếc mắt nhìn sắc mặt giận dữ của Tô Tô, tâm tình của Diệp Dục cực kỳ tốt, nhàng đạp ga, cố gắng lái xe ổn định vững chắc. tay cầm vô lăng, tay còn lại xoa đầu vỗ về Tô Tô, dỗ dành :

      “Đừng tức giận. Đừng tức giận. nụ cười bằng mười thang thuốc bổ, mình ổn. đưa em , cười cái nào, cười mà.”

      Vừa , bàn tay to lớn của di chuyển xuống dưới, sờ bụng Tô Tô. Nhìn thần sắc của Diệp Dục như vậy giống như vỗ về người lớn xong lại vỗ về đứa , lao tâm lao lực dỗ dành cho hai mẹ con vui vẻ. nhàng vuốt ve cái bụng căng cứng của , trong miệng phát ra từng tiếng ấu trĩ:

      “Ồ!... Ồ… Mẹ tức giận rồi… Đừng tức giận… Đừng tức giận nhé!”

      Sau đó, Diệp Dục thu tay lại, tiếp tục lái xe về hướng tây, về hướng Tô Tô chỉ.

      Nhìn dáng vẻ bây giờ của , Tô Tô thực bó tay toàn tập, thực hoàn toàn cạn lời. Đây còn là người đàn ông hai ba câu là có thể kích động nhảy dựng lên ? Người đàn ông ném qua ném lại như bao cát đâu rồi???

      trừng mắt nhìn Diệp Dục, thấy vẫn về hướng tây, nghĩ thôi bỏ , có cái gì đáng tức giận chứ. Tương lai chỉ sợ vì Tiểu Ái thời gian bên còn dài, bây giờ mới bắt đầu vì chút chuyện vặt vãnh mà tức giận, tương lai ngày tháng còn dài, phải sống với nhau thế nào.

      Khu biệt thự Quả Táo vốn dĩ nằm ở vùng ngoại ô Tương thành, càng về phía Tây cảnh vật càng hoang vắng. Cây cối ngày càng nhiều, dấu chân con người cũng ít rất nhiều. Lái xe đến nơi xa nhìn thấy trạm thu phí có thể lên đường cao tốc. Trạm thu phí cao tốc bây giờ bị binh sĩ canh gác.

      Gần trạm thu phí có thể nhìn thấy rất nhiều người sống sót bình thường, cần cù siêng năng làm việc, có người đào đất, có người vận chuyển từng cuộn lưới sắt, còn có người gánh hai gánh đất qua lại.

      tuyến đường chính nhóm Tô Tô , cũng được lắp đặt chướng ngại vật đường. Phía sau chướng ngại vật đường, đám binh sĩ xây dựng hàng dài nhà lắp ghép, có binh sĩ cầm súng qua lại nhà, quan sát đằng xa từ cao, quan sát mọi lúc xem có zombie di chuyển đến .

      Sống ở nơi hoang vắng phải là chuyện đơn giản. Tô Tô từng bôn ba mạt thế mười hai năm, hiểu thế giới bên ngoài căn cứ khủng bố đáng sợ thế nào. cái khác, chỉ những động thực vật nhiều vô kể, quả thực khiến người ta hoa cả mắt.

      Bằng sao con người phải chọn xây vùng an toàn ở trong thành phố chứ? Là bởi vì trong thành phố chỉ cần phải đối phó với zombie, còn ở nơi hoang vắng, khắp nơi đều là động thực vật biến dị.

      Vốn dĩ Tô Tô muốn về phía đông thành phố xem xét, nhưng nghĩ bây ngờ bên ngoài khu an toàn khắp nơi đều là zombie, lưu lại phải mất thời gian mấy ngày. với mẹ Tô chỉ đến phòng giao dịch dạo chơi, hề với mẹ Tô. Hơn nữa, xu hướng phát triển thế lực của Lã Ấn cũng là quay vào nội thành. Nếu như khó khăn lắm mới lập được căn cứ ở bên ngoài khu an toàn, bao lâu bên cạnh đó lại bị Lã Ấn chiếm đóng, vẽ vào trong khu an toàn, vậy có ý nghĩa gì nữa chứ?

      Cho nên dứt khoát về hướng tây, đến những nơi hoang vu xem xét, chưa biết chừng có thể nhân lúc đám động thực vật biến dị chưa xuất nhiều loại, có thể tìm ra điều ngạc nhiên gì đó?

      Lúc Diệp Dục lái xe ra ngoài, dừng lại phía sau chướng ngại vật đường lát, Bì liền dẫn dắt đội xe mười chiếc đuổi theo sau. đoàn người ra khỏi thành từ phía tây, mất quá nhiều sức lực. Binh sĩ phía sau chướng ngại vật chỉ cho đăng ký lượt số người và số xe rồi cho bọn họ qua.

      Tương thành vốn được xây dựng khu vực có địa thế tương đối bằng phẳng, vì vậy ra từ phía tây lái xe quãng đường dài cũng có sông núi cản trở, ngoại trừ vài tòa nhà được xây dựng nửa của các nhà đầu tư, còn lại là những vùng đất được san phẳng chuẩn bị xây nhà.

      Bọn họ giết mấy con zombie vật vờ đường, lái xe thêm đoạn đường nữa lại bắt gặp những ngôi nhà hai tầng túm năm tụm ba lại với nhau. Gần những ngôi nhà đó là mấy mảnh ruộng, đều nằm trong cùng phạm vi. Cho dù là trong phạm vị tỉnh thành phố cũng có khác biệt giữa nông thôn và thành phố. Những gì bây giờ Tô Tô nhìn thấy chính là biệt thự nông thôn do người dân ở nông thôn tự xây dựng.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    2. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 180: Thôn bát phương

      “Diệp Dục, chúng ta chuyển bệnh viện và cha mẹ tôi đến đây sống được ?”

      Xe từ từ lái về phía trước, Tô Tô nhoài người cửa sổ xe, nhìn những ngôi biệt thự hai tầng lần lượt lướt qua tầm mắt, mặt nhịn được mà lộ ra biểu cảm mong đợi, tiếp:

      “Bên trong có nhà, có có ruộng vườn được khai khẩn từ lâu. Mẹ tôi muốn trồng trọt thế nào cũng được, để cha tôi lại xây cái tường vây, chịu khó xử lý những động thực vật biến dị kia chút, tôi cảm thấy như vậy rất tốt.”

      lên trước chút, vòng qua mấy con đường , có trang viên. Nếu như em muốn chuyển đến đây, chi bằng đến sống ở trang viên kia còn hơn.”

      Diệp Dục vừa lái xe vừa nhìn xem xung quanh giống như sợ có người nghe trộm câu tiếp theo định . Cả người đều tỏ ra thần bí, sau đó đột nhiên nhớ ra, đây là ở mạt thế, còn ai có thể quản được , liền thoải mái với Tô Tô:

      “Phía dưới sân, có kho tiền. Trước mạt thế, tiền tích trữ của cả Tương thành đều đặt ở đó, có vàng thỏi cũng có cả đô la Mỹ, tường kim loại của kho tiền cũng có rất nhiều lớp!”

      xong, Diệp Dục dùng tay làm kí hiệu số “8” với Tô Tô. nghiêng đầu, mặt lộ đắc chí, giống như bản thân mình rất tài giỏi, khoe khoang với Tô Tô: “ của em, trước mạt thế vào trong đó lần. Khi đó, áp tải mấy xe vàng thỏi vào trong, tất cả đều được áp tải bằng xe khách thông thường. Bọn đều cải trang là khách du lịch, dưới lòng bàn chân dẫm lên vàng thỏi, cứ xuyên qua cả cái Tương thành, lợi hại chưa.”

      “Ồ ôi, huyền thoại!”

      Tô Tô nhíu mày, có hứng nghe Diệp Dục bốc phét, nhưng dường như Tiểu Ái rất thích nghe Diệp Dục chuyện. Khi Diệp Dục khoe khoang, Tiểu Ái trong bụng Tô Tô đạp mấy cái, nhưng với Diệp Dục, tránh để kinh ngạc lại muốn sờ bụng .

      Nhưng vẫn hơi quan tâm đến kho tiền Diệp Dục . Sau khi mạt thế, tiền tài đều là vật ngoài thân chỉ có tinh hạch mới là đồng tiền lưu hành duy nhất. Thứ quan tâm là thứ Diệp Dục , đó chính là kho tiền được đúc tám lớp tường kim loại, tám lớp đó! Nghĩ thôi thấy rất kiên cố.

      quyết định cùng Diệp Dục thăm dò địa hình, thuận tiện vơ vét đồ đạc trong nhà các nông hộ xung quanh. thực tế, bây giờ đối với Tô Tô, về đồ ăn còn cái gì để vơ vét, rất nhiều đồ ăn có cách nào bảo quản lâu, qua mấy tháng mốc meo biến chất. Vì suy nghĩ cho Tiểu Ái trong bụng, chưa từng ăn đồ ăn mốc meo biến chất.

      Nước và rau củ trong nhà đều tươi mới, thứ duy nhất còn thiếu chính là thịt. Lần này, Tô Tô ngoài việc muốn tìm căn cứ, còn muốn mang ít thịt động vật biến dị đem về. Mấy nghìn miếng thịt đông tích trữ trước mạt thế sắp ăn hết rồi. Đám người theo ra ngoài cũng có chung ý nghĩ đó, nhân tiện ngắm nhìn vùng nông thôn, xem có chỗ khám bệnh nào .

      Đội xe rong ruổi khoảng hơn bốn mươi phút, trong quang cảnh rộng mênh mông, những ngôi biệt thự nông thôn lại dày đặc hơn, đồng thời zombie cũng nhiều hơn. Diệp Dục liền lái chậm lại, tùy ý ra tay thiêu cháy zombie, giải thích với Tô Tô:

      “Chính là ngôi làng này, gọi là thôn Bát Phương. Trang viên kia gọi là Sơn trang Bát Phương, được xây dựng mô phỏng theo phủ đệ của các vương gia đời nhà Thanh. Bình thường cũng tiếp đón ít khách du lịch, còn có khu vực VIP, bị những người có tiền đặt bao hết dài hạn, khách du lịch thông thường vào được.”

      Sau khi đốt cháy hết zombie, Diệp Dục xuống xe, vòng qua đầu xe, đến bên chỗ ghế phụ của Tô Tô, mở cửa xe. Tô Tô cởi dây an toàn, vịn vào tay Diệp Dục xuống, lại nghe thấy cười hì hì , “Nhưng đó toàn bộ chỉ là vẻ bên ngoài, bộ mặt ở dưới lòng đất chỉ có số ít người ở Tương thành mới biết được.”

      “Vậy xem, Lã Ấn có biết ?!”

      Tô Tô về phía trước, nhìn xung quanh lượt. Con đường xi măng dẫn vào thôn được xây dựng rất bằng phẳng rộng rãi. Hai bên đường ngoài số ngôi biệt thự nông thôn là ruộng lúa. Trong ruộng cắm nắm rơm rạ màu vàng. Gió thổi hiu hiu, mang theo mùi hương của cây cối, rất ôn hòa rất thư thái. Bên trong vài ngôi biệt thự, mơ hồ truyền đến tiếng kêu gào của zombie.

      có tiếng kêu cứu của con người, mạt thế mấy tháng rồi, người may mắn sống sót cũng chạy vào khu an toàn của Tương thành rồi.

      ư?!” Trong lời của Diệp Dục tỏa ra khinh bỉ. đỡ tay Tô Tô giống như tản bộ, về phía trước, đồng thời lại , “Hoặc là phải đứng đầu tỉnh, hoặc là lăn lộn trận địa giống như bọn , loại người ở giữa tiến thoái lưỡng nan như Lã Ấn, cho dù có biết kho tiền ở đâu, cũng biết vào trong thế nào.”

      “Thế được. Chỗ này được lắm, tôi rất vừa ý.”

      Tô Tô tiến lên trước bước, nhìn đám người Bì đỗ xe xong, lấy tinh hạch zombie đưa cho Diệp Dục, sau đó con đường , xuyên qua ruộng lúa hoang vắng, chuẩn bị cạy cửa ngôi biệt thự gần nhất.

      Bên trong biệt thự có tiếng zombie gào thét. Tô Tô đứng tại chỗ chờ đợi, Diệp Dục đứng bên cạnh , đưa tay đỡ . Ở đây ít zombie, nhóm người Bì cũng phải ngày đầu tiên lăn lộn trong mạt thế, đối phó với ít zombie vẫn còn dư sức.

      Chỉ loáng sau, nhóm người xử lý sạch zombie trong ngôi biệt thự kia, lục tung cả nhà tìm thấy mấy túi to hạt kê, ít thịt khô, còn có mấy bình nước khoáng. Tô Tô liếc nhìn lượt, hứng thú lắm với những thứ ở đây.

      nhìn con đường phía trước dẫn vào thôn, sai Diệp Dục : “ vào trong xem xem, có gia súc gia cầm như gà vịt cá lợn… còn sống , giết mấy con đem về nấu ăn.”

      “Có thể ăn ?”

      Vẻ mặt Diệp Dục hơi do dự. , thịt gà, vịt, cá, lợn biến dị… và các em có thịt vui, trong đội của ăn rất nhiều rồi, cũng thấy ăn bị bệnh gì. Nhưng muốn đem những thứ thịt đó cho Tô Tô ăn… Diệp Dục cảm thấy có hơi nguy hiểm. dám cho Tô Tô ăn, sợ con ăn rồi bị bệnh gì đó.

      sao. Tôi ăn rồi, cực kỳ ngon, cũng thấy tôi bị độc chết!”

      Tô Tô xúi giục Diệp Dục, động vật biến dị căn cứ vào mức độ hung dữ, năng lực lớn , cũng có phân chia đẳng cấp, chỉ là gà, vịt, cá, lợn bình thường biến dị mà thôi, trừ việc hơi khó giết, thịt mang theo chút độc tố nào, còn có thể bổ sung năng lượng cho dị năng giả. Đương nhiên động vật biến dị cấp cao, chỉ cần giết chết được, xử lý ổn thoả cũng có thể ăn được.

      thực tế, lâu nữa, nhân viên nghiên cứu bên Lã Ấn cũng đưa ra kết luận. Những động vật biến dị kia có thể ăn. Những động vật biến dị nào còn chờ quan sát nghiên cứu cũng lần lượt được công bố. Hơn nữa, những động vật biến dị được công bố là có thể ăn đầu tiên chính là gà, vịt, cá, lớn bình thường biến dị.

      Diệp Dục có chút tin lời Tô Tô . muốn tìm những động vật biến dị kia để mạo hiểm. Vì thế, đứng yên bất động tại chỗ, chần chừ do dự dài dòng khuyên nhủ : “Trong nhà phải vẫn còn con lợn sao? Nếu như em muốn ăn thịt tươi ngon, về nhà làm thịt con lợn đó cho em. Yên tâm … Ôi!! Em đừng dùng ánh mắt đó nhìn . . . Ông đây tìm xem có .”
      Parvarty thích bài này.

    3. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 181: Gà biến dị

      Diệp Dục vốn nghĩ cương quyết nghe lời Tô Tô, sản phụ còn ăn thịt động vật biến dị sao được?! thể có thói như thế được! Nhưng khi bị ánh mắt tủi thân của Tô Tô nhìn, Diệp Dục liền mềm lòng, lập tức quay người , vất vả cực nhọc tìm cái đám lợn gà vịt cá biến dị.

      vừa , Tô Tô như thả hổ về rừng, tạo ra ba người nước giết zombie trong căn hộ, cũng sải bước theo sau đám người nước vào biệt thự, bắt đầu lật thùng lật tủ tìm đồ.

      Những căn hộ mà vào, cả nhà người lớn trẻ đều biến thành zombie, có zombie trong những căn hộ nghỉ dưỡng thế này, có người nào còn sống dám vào, vì thế đồ trong biệt thự vẫn được giữ nguyên vẹn. Tô Tô điều người nước lên xuống tầng thăm dò, sau đó giết sạch zombie, lấy tinh hạch. Vừa định ra khỏi căn hộ, khóe mắt Tô Tô nhìn thấy căn phòng ngủ nào đó tầng hai. vào trong phát thấy tập truyện tranh mới toanh.

      Vì thế Tô Tô đôi giày đế bệt nhàng vào phòng ngủ, lấy quyển giá sách ở bàn học, lật xem vài trang, là truyện về nên theo người lạ. cảm thấy rất có ích nên rút thêm vài quyển, mở xem, quyển là giáo dục bé những bộ phận nào được để người khác sờ, quyển là giáo dục bé làm thế nào để từ chối những đề nghị hợp lý của người khác

      Quyển sách này rất tuyệt, Tô Tô lập tức gói những quyển truyện tranh này lại, đầy chồng dày, quyết định giữ cho Tiểu Ái, đợi sau tám tháng nữa đem những quyển truyện này thành truyện kể trước lúc ngủ, đọc hàng ngày cho con bé nghe.

      Sau đó Tô Tô tiếp tục lục lọi căn phòng ngủ này, bây giờ đại khái có thể đoán chủ nhân trước đây của căn phòng ngủ này cũng là tầm năm đến tám tuổi. Đầu giường để khá nhiều búp bê, trong tủ còn treo ít váy công chúa, tủ sách trong phòng ngủ còn có mấy quyển luyện chữ, đều rất mới, chưa từng dùng.

      bàn học, còn có hộp bút màu sáp dùng dở, và cả mấy quyển tập tô màu, Tô Tô định lấy hết. Sau đó dạo vòng quanh căn hộ, tìm thấy hai túi nylon to, liền đem bút màu, truyện, váy công chúa, vở luyện chữ, nhét cả vào túi.

      Lúc này, nhóm Bì cũng bới được mấy căn hộ rồi, nơi mấy người đàn ông họ tìm đều loạn cào cào cả lên, lúc Tô Tô nhấc hai túi nylon lớn, nhìn mấy chiếc xe của Bì đều là thóc, thịt khô, còn có cả mấy sọt lớn khoai lang và khoai tây.

      Mấy thứ đồ này xếp đại cũng được mấy xe to. Trước mạt thế, tất cả những người dân nông thôn đều sống rất gần Tương thành, thực ra những ngày tháng đó họ sống còn giàu có hơn người thành phố. cần trả tiền nước, nước được múc từ giếng trong nhà lên, cũng cần trả tiền nhà, đất của tổ tiên để lại, nhà tự mình xây.

      Có thể mỗi năm phải trả chút tiền điện, nhưng bây giờ mái của rất nhiều căn hộ ở nông thôn đều lắp pin năng lượng mặt trời, có nhà dùng điện còn cần trả tiền, bán cả điện năng lượng mặt trời, người của bên điện lực còn phải trả tiền cho những người này.

      Hơn nữa, người ở những tỉnh gần thành phố lớn thế này rất ít người có xe, có xe lại vào thành phố cũng tiện hơn nhiều. Sống ở đây vui vẻ, hạnh phúc hơn ở trong những thành phố lớn rất nhiều, tìm đại trong căn hộ cũng có thể thấy rất nhiều thóc, và cả hoa màu bảo quản được lâu.

      Tô Tô định bảo cần mang nhiều như thế trở về, dù sao bao lâu nữa cũng đưa tất cả mọi người đến đây sống, nhưng nghĩ họ ra ngoài chuyến nếu đem theo đồ về khu an toàn, chỉ e Lã Ấn nghi ngờ gì đó, nên đành kệ cho Bì đem về thôi.

      Tô Tô để hai bịch nylon lên sau xe, cúi đầu nhìn đồng hồ tay, vừa mới thế mà ở đây vật lộn tiếng đồng hồ rồi. Diệp Dục chưa thấy về, với câu rồi tự mình vào trong thôn tìm Diệp Dục.

      Vừa lái vào trong thôn bao lâu, Tô Tô thấy bóng dáng của Diệp Dục đứng ở trong trạm xăng dầu bên đường, tìm được chiếc xe bán tải, ra ra vào vào chuyển xăng, áo khoác rằn ri người được cởi ra, buộc ngang hông. Dưới ánh nắng, bận đến toát mồ hôi, phần da thịt lộ ra dưới ánh nắng, từng giọt mồ hôi ẩm ướt, lấp lánh.

      Tô Tô cứ thế im lặng, cũng gọi Diệp Dục, chỉ nhìn từ xa hồi lâu, rồi vòng qua trạm xăng nửa vòng, tìm thấy hai con gà biến dị loại phổ thông trong vườn căn nhà dân gần đó.

      Chỉ là gà biến dị bình thường, thực ra cũng khác lắm so với gà thường trước mạt thế, ăn thóc, ăn giun, chỉ khác là cái đầu của nó to hơn phần ba so với gà chưa biến dị. Móng và mỏ gà sáng bóng dưới ánh nắng. Cúi đầu thấy, con gà mổ xuống bùn thành lỗ sâu hoắm, moi ra từ dưới cái lỗ đó con giun rồi ăn luôn.

      Đây là con gà trống biến dị, bên cạnh là con gà mái biến dị, cấp độ biến dị chỉ là mức phổ thông, nên còn giữ được vẻ ngoan ngoãn của gia cầm trước mạt thế. Con người công kích chúng chúng có tính công kích với con người, hai con gà này lúc Tô Tô xuất , chúng ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt đầy đề phòng. Dường như chúng thấy Tô Tô đứng đó động đậy, chúng cảm thấy nguy hiểm nên tiếp tục mổ giun ăn tiếp.

      Rất tốt! Tô Tô vẫn đứng bất động, đằng sau hai người nước đến gần hàng rào thép bao xung quanh, người nước lặng lẽ vào trong sân, hai con gà biến dị mải miết ăn giun vui vẻ chợt nhào lên, giương to đôi cánh, ngẩng đầu kêu quang quác. Hai người nước chợt biến thành hai cái lồng gà bằng nước, nhốt hai con gà biến dị bên trong, sau đó lập tức kết thành băng.

      Nếu đám gà biến dị dễ dàng bị bắt như thế còn gọi gì là gà biến dị nữa. Hai con gà đó bắt đầu dùng cái mỏ nhọn hoắt, sắc bén của nó mổ vào cái lồng băng, mỗi nhát đục lỗ, cái lồng băng của Tô Tô nhanh chóng biến dạng.

      đành giơ tay lên, ngón tay phóng ra hai sợi dây bằng nước, trói hai con gà sắp thoát khỏi lồng. Giống như trước mạt thế, trói cánh, chân và mỏ chúng lại, để chúng thể nhúc nhích, cũng thể dễ dàng mổ sợi dây trói bằng nước ở dưới chân.

      Sau đó Tô Tô nhìn hai con gà biến dị, giãy giụa dưới đất, chúng còn biết dùng mỏ gà của mình để tấn công, trí tuệ có hạn. Tô Tô nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của hai con gà, cười ồ lên. túm sợi dây nước trong tay, kéo lê con gà dưới đất và dạo vòng quanh vườn rau của hộ gia đình đó.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    4. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 182: Vườn rau

      Vườn rau đó còn to hơn vườn rau của mẹ Tô, có ai đến chăm nom, nhưng chúng phát triển thành vườn rau xanh mướt, màu mỡ. Tô Tô ưỡn bụng, vào vườn rau xem xét chút. Có bắp cải, hành lá, hành củ, những loại rau này phù hợp sinh trưởng vào mùa lạnh, vì thế chúng đều rất phát triển.

      Còn mảnh đất khác trồng rau thơm, nhưng có thể do thời tiết nên vẫn còn non. Dù sao những loại rau này nếu đem về căn cứ bán cũng có thể kiếm được món tiền lớn, nhưng những vườn rau thế này ở thôn Bát Phương nhà nào cũng có mảnh.

      Tô Tô nghĩ tên Lã Ấn đó đúng là ngớ ngẩn, còn khắp nơi trong khu an toàn tìm dị năng hệ mộc để thúc đẩy sinh trưởng rau quả, vì sao điều vài người về nông thôn tìm lương thực, hoặc là khai hoang vài mảnh ruộng, bảo những người thường trồng trọt? Phương thức phát triển từ từ, kết hợp nghỉ ngơi, cần phải lúc nào cũng tập trung vào việc mở rộng địa bàn khu an toàn, nếu căn cứ Tương thành cũng chẳng đến nỗi chỉ hoạt động được hai ba năm.

      Nghĩ tới đây, Tô Tô vỗ đầu cái, có phải có thể thu hoạch đống rau này, dùng màng bọc bảo quản đưa đến khu an toàn của Lã Ấn kiếm chút tinh hạch?! Nhưng cả công trình lớn thế này, mình làm xuể, phải tìm người đến giúp mới được.

      Nghĩ vậy, Tô Tô bèn quay người, lôi hai con gà biến dị được buộc chặt chẽ quay về đội xe.

      Lúc trở về, Diệp Dục vẫn chưa về, định đem hai con gà này để vào cốp sau xe mình, nhưng nghĩ ngợi hồi vẫn để chúng ở sau cốp xe của Bì. Sau đó vào xe ngồi nghỉ ngơi, đợi Diệp Dục quay về.

      Chẳng bao lâu sau, Diệp Dục lái xe bán tải, đầu đầy mồ hôi trở về. Chở xe bán tải đầy xăng, cũng thấy có vật sống gì trong xe, cứ thế dừng xe bên đường, sau đó chạy như điên đến bên cửa sổ xe của Tô Tô, lau mồ hôi, xoa hai tay, bất lực :

      mấy vòng mà tìm thấy con gà con vịt nào còn sống, thấy cả bóng của cá hay lợn luôn. chỉ tìm thấy mỗi xe chở xăng này, kéo hết về rồi.”

      “Ồ,” Tô Tô ngồi ghế lái phụ, cười nhạt nhìn Diệp Dục, nhìn chăm chú biểu cảm cương trực mặt , thèm vạch trần mà chỉ , “Vậy vất vả cho rồi.”

      “Hì hì, nên thế, nên thế!”

      Diệp Dục tránh ánh mắt sang hướng khác, chợt thấy chột dạ, cười ha ha vội vàng vòng qua xe, chui tọt vào ghế lái. Bì đứng bên cạnh ôm miệng nhịn cười, rồi hô hào vài thuộc hạ, chuẩn bị quay về.

      Lần này bọn họ ra ngoài, trừ Tô Tô và Diệp Dục chung chiếc xe, Bì đưa tám người của theo, và đám du côn đó mỗi người xe. Nhưng giờ Diệp Dục mang về chiếc xe chở đầy xăng, nên đương nhiên phải bỏ lại chiếc xe để lái chiếc xe chở xăng về rồi.

      May mà lần này đám Bì đều được Tô Tô dặn dò, có dự định mang nhiều đồ về. Trong mười chiếc xe, có ba chiếc để đồ dùng của biệt thự Quả Táo, nào là đồ gia dụng, giá phơi đồ, các loại trang sức tinh xảo… để qua cửa, giao nộp đối phó.

      Sau khi lăn lộn chán chê ở bên ngoài thôn, Tô Tô quyết định thôn này là nơi ở mới trong tương lai. Chỉ chờ chuẩn bị ổn thỏa, đưa thêm vào dị năng giả nữa tới. Sau khi thăm dò tình hình xong, bắt đầu vào bên trong thôn, tìm sơn trang Bát Phương mà Diệp Dục .

      Lần này họ đưa theo đủ người, mặc dù tình hình bên ngoài thôn Bát Phương cũng được coi là khá ổn định, nhưng Tô Tô giờ mang thai Tiểu Ái, thể mạo hiểm. Vì thế thấy sắp tới giờ ăn cơm, quyết định quay về khu an toàn.

      Lúc qua cửa, quả nhiên họ bị bắt giao nộp ba xe đồ, Bì vui vẻ hỉ hả gọi đám du côn chuyển những đồ trang trí thể ăn được xuống nộp lên. Nhìn mấy tên binh lính nhận đồ mặt xanh mét, quy định ở đây tiện nhiều, nhóm người Tô Tô đều rất vui vẻ.

      Sau đó là xuống xe đo nhiệt độ, còn phải làm vài câu hỏi phân biệt. Giống như kiểm tra mù màu, họ đưa ra vài bức tranh, để cho những người muốn vào khu an toàn phân biệt. Đây là bài kiểm tra phản ứng của những người sống sót xem có được bình thường .

      “Quy định của khu an toàn này ngày càng lắm, xong chưa thế?”

      Nhìn mấy quân y phía trước cầm mấy bức tranh tới để cho họ phân biệt, Diệp Dục cảm thấy phiền. Vốn dĩ trước mạt thế là người hay sinh , lại rất có ý kiến với Lã Ấn, vào khu an toàn còn bị quấy rầy nên cảm thấy tức tối.

      Nhóm Bì đương nhiên cũng phải bình hoa, phối hợp với Diệp Dục, mỗi người câu hỏi xong chưa.

      Tô Tô xếp ở đầu hàng, rất hợp tác đo nhiệt độ cơ thể, vừa nhận những tấm hình quân y đưa, vừa quay đầu nhìn nhóm người đằng sau quát:

      “Mọi người tập cho quen , sau này vào khu an toàn ngày càng phiền phức, thủ tục ngày càng nhiều. Chuyện chỉ đo nhiệt độ cơ thể rồi cho qua cửa như trước kia chúng ta mang đồ về sau này chắc chắn xảy ra nữa đâu.”

      Lã Ấn muốn xây dựng căn cứ, những bộ phận kèm cũng hề ít, ví dụ như nhóm người nghiên cứu, chuyên gia chuyên nghiên cứu mạt thế cũng phải có mấy người. Theo những nghiên cứu của đám chuyên gia và nghiên cứu này đối với mạt thế, chắc hẳn dần đưa ra kết luận, thời gian quan sát con người là hai mươi tư tiếng. Nếu con người biến thành zombie trong vòng hai mươi tư tiếng là đủ, còn nếu sau hai mươi tư tiếng chưa bị biến thành zombie bị biến thành zombie. Nên đối với những người bên ngoài muốn vào khu an toàn, đương nhiên phải ở bên ngoài khu an toàn, đợi đủ hai mươi tư tiếng ở khu vực khác.

      Còn thủ tục bắt mọi người phân biệt những tấm ảnh này thực ra cũng có tác dụng. Những người biến thành zombie ý thức dần trở nên mơ hồ, nhìn những bức ảnh, phản ứng chậm hơn người bình thường. Nhưng nếu như người bị thương, hoặc trong trạng thái thoải mái cũng nhìn được tranh, phản ứng cũng khá chậm. Vì vậy thủ tục phân biệt tranh ảnh như thế này cũng chỉ có thể thịnh hành thời gian ngắn khi căn cứ bắt đầu thành lập, thủ tục phức tạp còn ở phía sau.

      Nghe Tô Tô khuyên, mặc dù Diệp Dục có ý kiến với Lã Ấn, rất nhẫn nại phối hợp với người của Lã Ấn, nhưng cũng nhịn cục tức lại, mặt hằm hằm, miễn cưỡng nhìn theo hướng chuyển động của những bức ảnh mà quân y cầm, giọng điệu ngoa ngoắt phân biệt hết mấy bức tranh.

      Quân y nơm nớp lo sợ, tất nhiên là bị khí thế của Diệp Dục dọa. Chỉ đợi Diệp Dục phân biệt xong tranh, họ tích V vào bảng biểu rồi quay người chạy biến .

      Ở trạm kiểm tra giày vò hai tiếng, đến khi nhóm Tô - Diệp và Bì quay về biệt thự Quả Táo cũng hai giờ chiều.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    5. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 183: Chu hiểu lâm

      Mẹ Tô vừa mắng Tô Tô trận, vừa đun nóng cơm canh cho . Cha Tô lại gì với , mà chuyện lúc với Bì, sau đó theo Bì trốn sang chỗ buôn bán gì đó. Diệp Dục chột dạ vì đưa Tô Tô ra khỏi khu an toàn lượn vòng, chột dạ với mẹ Tô, dối mấy câu trước mặt Tô Tô, chột dạ với Tô Tô nên ăn cơm trong biệt thự nhà họ Tô mà về biệt thự của em tìm đồ ăn.

      Ăn trưa xong, Tô Tô về phòng ngủ nghỉ trưa. Đến khoảng bốn giờ chiều, bị tiếng ồn ào bên ngoài làm tỉnh giấc. Tô Tô dụi mắt, ôm bụng bầu bốn tháng xuống giường. Trời bên ngoài vẫn còn sáng, liền thay chiếc áo len dài màu trắng, mặc quần bầu ra ngoài.

      Mảnh sân bên ngoài tường bao, cha Tô và cùng nhau phơi thóc, con đường bên ngoài mảnh sân đó có chiếc xe tải dừng đỗ bên cạnh. người phụ nữ mang thai bụng rất lớn, người ngợm bẩn thỉu, tóc tai rối bời, cầm chiếc túi lớn, dè dặt đứng bên cạnh chiếc xe tải. Trạc Thế Giai và Quân Tửu dẫn theo mấy y tá chuyện với trình dược viên đội mũ nỉ.

      Tô Tô vòng qua mảnh sân bày đầy thóc, đến bên cạnh chiếc xe tải lớn, định hỏi bên trong xe có gì, người phụ nữ mang thai mắt sáng lấp lánh nhìn bụng Tô Tô. Giống như tìm thấy tiếng chung, vui vẻ xáp lại bên cạnh Tô Tô hỏi:

      “Xin chào, tôi là Chu Hiểu Lâm, mấy tháng rồi?”

      “Hơn bốn tháng,” Tô Tô ngửi thấy người Chu Hiểu Lâm có mùi chua nồng nặc, bèn quay đầu nhìn xuống bụng Chu Hiểu Lâm hỏi, “ mấy tháng rồi?”

      “Tôi sắp sinh rồi, nhanh thôi. Khoảng mấy ngày này thôi,” lúc chuyện, Chu Hiểu Lâm vô cùng lo lắng, cau mày, xoa cái bụng bự của mình, đầy cảm xúc , “Thời thế như này, tôi biết có nên sinh đứa trẻ này ra . Sau khi sinh, càng biết phải nuôi thế nào nữa.”

      Sau đó Chu Hiểu Lâm chuyển ánh mắt, nhìn xung quanh, ngưỡng mộ : “Các ở đây tốt, cái gì cũng tốt. Ăn uống chắc chắn phải lo lắng gì.”

      “Tạm được, đủ sống thôi.”

      Tô Tô nhìn Chu Hiểu Lâm giống như là có ý muốn ở lại, gì, chỉ đáp lại Chu Hiểu Lâm vài câu rồi quay người đến biệt thự của Lý Tiểu Vũ.

      Vì nhóm được Tô Tô dặn dò sắp xếp ngăn nắp lại đồ đạc của họ, nên rất nhiều đồ đều được bày ra, để phơi dưới nắng. Còn có số đồ Tô Tô đặc biệt dặn phải tìm ra cho rồi đặt ở trong sân của Lý Tiểu Vũ, giống như khung cửi lấy từ cửa hàng thêu Tương thành này.

      Chiếc khung cửi này là đồ trưng bày nghệ thuật trong tiệm thêu Tương thành, có vài chiếc được đem ra trưng bày sắp xếp theo phát triển của con người, từ chiếc khung cửi cũ nhất tới chiếc máy dệt mới nhất đều được đem ra trưng bày. Nhưng bởi vì gian xe của Bì có hạn nên chỉ đem mấy chiếc về.

      Tô Tô nhìn chiếc khung cửi đặt trong sân biệt thự của Lý Tiểu Vũ, biết nên dùng loại sợi nào. hoàn toàn quen tay với chiếc khung cửi này, hơn nữa khung cửi cổ lỗ thế phỏng chừng đến mẹ cũng biết dùng.

      Đối với suy nghĩ lấy sợi tơ của Lý Tiểu Vũ dệt vải cho Tiểu Ái, Tô Tô cảm thấy bản thân mình suy nghĩ quá đơn giản. Thứ có cấu tạo quá phức tạp thế này, nhìn hiểu làm sao dệt được vải?!!! Tô Tô đứng bên cạnh chiếc khung cửi bằng cỗ, nhàm chán đẩy khung gỗ bên , chiếc khung cửi cũng vang lên mấy tiếng “cót két cót két” nhàm chán.

      Thứ này vừa nhìn thấy phải là thiên tài kỹ thuật cao mới có thể dùng được, những phụ kiện này cũng biết hoạt động ra sao. Tô Tô hào hứng nghiên cứu hồi lâu, sau đó cảm thấy IQ của mình hợp để nghịch món đồ này bèn quẳng bên, vào biệt thự thăm Lý Tiểu Vũ.

      giống lần trước, lần này ngồi cạnh cái kén của Lý Tiểu Vũ, nhắm mắt cảm nhận năng lượng xung quanh Lý Tiểu Vũ.

      Hơi có phần giống hệ mộc, nhưng chắc chắn là hệ mộc biến dị cấp hai, dị năng của biến dị cấp hai khó nắm bắt hơn, giống như năm hệ thông thường chỉ đơn thuần là kim, mộc, thủy, hỏa, thổ mà thôi.

      Ngồi với Lý Tiểu Vũ chút, Tô Tô liền đứng dậy rời khỏi biệt thự. Sắc trời ngả tối, Bì và cha Tô dọn dẹp đống thóc trong sân. Thư Sinh đưa lính đặc công và đám du côn đến giúp dỡ hàng ở tòa nhà khám chữa bệnh, đều là vật liệu y tế trong xe hàng mà Đới Thuần lái tới.

      ngó nghiêng lát, trong đám người đến dỡ hàng giúp thấy Diệp Dục, cũng thấy Hộ Pháp. cảm thấy kì quái, bắt đặc công hỏi chuyện:

      “Diệp Chân Chất đâu rồi?”

      “Buổi trưa vừa về, Chân Chất ăn vội vàng mấy miếng rồi lôi người ra ngoài, cùng với bọn Hộ Pháp. Nghe là muốn ra ngoài tìm thịt đông lạnh. Đường đến kho đông lạnh hơi xa, có thể phải mai mới quay về được.”

      đặc công xong, vác chiếc thùng để dụng cụ y tế vào trong tòa nhà khám chữa bệnh. Tô Tô nghe xong, đứng sững sờ tại chỗ, trong lòng rối bời hiểu là cảm xúc gì, trong miệng toàn vị chua chua ngọt ngọt.

      Ban ngày còn đòi ăn thịt động vật biến dị, lúc đó Diệp Dục còn đồng ý, quay về lại kéo đội tìm thịt đông lạnh, còn phải vì muốn ăn thịt nên mới ra ngoài sao? Diệp Dục đến mức làm được những chuyện tinh tế như thế chứ!

      Tô Tô bất giác xoa trái tim khó chịu của mình, quay về phòng bếp nhà mình ăn cơm, lâu sau cha Tô cũng dọn xong đống thóc trở về. tay còn cầm bức tranh, suy xét muốn làm cái chày và cối giã thóc. Mẹ Tô cứ càm ràm mãi, trong lòng Tô Tô nghĩ đến chuyện Diệp Dục ra ngoài tìm thịt, có tâm trạng nghe bà gì.

      Cả nhà bốn người cứ thế ngồi xuống bàn ăn trong bếp, bắt đầu ăn cơm, sắc trời bên ngoài tối. Bữa cơm nhà họ Tô còn chưa ăn xong, bên này vang lên tiếng hét thảm thiết của phụ nữ, sau đó bên ngoài tường bao nhà họ Tô bắt đầu vang lên tiếng người di chuyển. Bầu khí chợt thay đổi, trở nên căng thẳng và hỗn loạn hơn.

      Tô Tô vội buông đũa trong tay, gấp gáp ra phòng khách, đổi giày ở cửa rồi đem theo hai chiếc đao của Diệp Dục, chạy ra ngoài sân. nhìn sang tòa nhà khám chữa bệnh đèn đuốc sáng trưng, bóng người nhốn nháo, các y tá bác sĩ bận rộn chạy ra chạy vào, tiếng kêu của phụ nữ vang lên liên tiếp. Bì và mấy đặc công phi ra từ những tòa biệt thự bên cạnh, mẹ Tô cũng chạy vội ra, dặn dò Tô Tô đứng đờ tại chỗ:

      “Con về , chăm sóc bản thân mình cho tốt, ăn xong cơm . Chu Hiểu Lâm vừa tới chắc sắp sinh, đừng để bị dọa.”

      “Dạ? Sắp sinh rồi?”

      Tô Tô hơi ngạc nhiên, nhìn Đới Thuần lo lắng lại lại trong sân, trong lòng thầm nghĩ thảo nào người đàn ông này lúc sáng còn gấp gáp đến mức quỳ xin Trạc Thế Giai, xem ra Chu Hiểu Lâm sắp sinh, quỳ được.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :