1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 174: Chỉ bốn tháng mà thôi

      “Sao thế được? và Diệp Dục mới chỉ quen nhau bốn tháng!”

      Lý Oánh lau mồ hôi, gương mặt trắng bệch dưới ánh đèn đường, hai mắt trợn trừng nhìn Tô Tô chằm chằm.

      “Thời gian cũng khớp.”

      “Tôi và Diệp Dục còn quen nhau trước khi lên giường.”

      Tô Tô vừa cười vừa nhìn vẻ mặt bàng hoàng của Lý Oánh. cảm thấy rất thoải mái, còn thêm với Lý Oánh mấy câu:

      “Cái này sao mà thực dụng quá, thế nên trong thực mới khô khan thiếu thốn tình cảm đấy. Trước mạt thế, đàn bà thực dụng chút cũng sao, nhưng sau mạt thế mà thực dụng quá kiếm được bạn bè lòng với mình. muốn nỗ lực vươn lên sai, nhưng quá xa thành tàn nhẫn đấy.”

      Mặt Lý Oánh càng lúc càng trắng. ta còn chưa hoàn hồn từ lời Tô Tô Tô Tô lại bồi thêm:

      ấy, giỏi xoay xở lắm, cũng sống được lâu nhưng cả đời chỉ mình, có người thân có bạn bè, ai bằng lòng đổi mạng cho , có ai thương xót muốn bảo vệ, có ai đến khó kiềm chế. Cả phần đời còn lại của chỉ dành để theo đuổi vị trí của người khác, lòng, chỉ vội vàng leo cao. Rồi cũng có tiền có quyền nhưng sống đến mức đó vô nghĩa, chẳng khác gì tù đày. Lý Oánh, hẹn gặp lại.”

      Tô Tô vừa dứt lời, Diệp Dục mở cửa xe vào ngồi. quay đầu nhìn lướt qua Lý Oánh ngoài cửa xe, nhấn ga lái xe vào biệt thự, coi như Lý Oánh tồn tại.

      Lý Oánh đứng lại mình, mặt mày tái mét, chỉ cảm thấy mình cư xử như con khỉ, cứ tưởng cầm được quả chuối là xưng Hầu vương tại núi cao được, trong khi Tô Tô lại là du khách đến vườn bách thú xem khỉ cho vui.

      Nhưng tất cả quá muộn màng. Bây giờ, Diệp Dục và Tô Tô càng gắn bó thể tách rời, Tạ Thanh Diễn cũng phủi tay tại chỗ, ta có muốn tung hỏa mù cũng kịp nữa…

      Đáng lý ra khi khu an toàn được dựng lên chướng ngại vật ngoài khu biệt thự Quả Táo nên được dẹp bỏ, nhưng đám người bên Tạ Thanh Diễn lại muốn giữ để tiếp tục thu đồ của người ngoài vào biệt thự, tiếp tục quãng thời gian làm mà hưởng.

      Có điều bọn họ quá hưởng thụ nên quân đội nhượng bộ nữa, nhưng sau khi quân đội đánh nhau với hai đội dị năng giả của Tạ Hào Thế và Diệp Dục Hạ Đạt hạ lệnh cấm đánh nhau trong khu an toàn nên quân lính chỉ qua đó khuyên bảo.

      Họ khuyên người trong khu biệt thự Quả Táo nên dẹp bỏ chướng ngại vật đường. Cách thức văn minh này hoàn toàn vô hiệu quả, trong khi bị Diệp Dục hầm hầm tới ném quả cầu lửa là tất cả phải dạt sang hai bên tránh đường.

      đường về biệt thự nhà họ Tô, mẹ Tô xuống xe, thân thiết với Diệp Dục, “Tiểu Diệp à, bây giờ bác nấu cơm, lát con qua ăn nhé. Tất cả là người nhà, sau này con cứ qua đây ăn, đừng ngại nhé.”

      “Cảm ơn bác ạ. Cháu qua ngay, cảm ơn bác.”

      Diệp Dục đóng cửa xe, ra dáng thanh niên mặt người dạ thú tiềm năng của Tổ quốc, tươi cười cám ơn liên tục. cha mẹ Tô và Diệp Dục về chuyện đó chưa, hay gì mà thái độ của Diệp Dục với mẹ Tô rất chuẩn, mẹ Tô cũng đối xử với Diệp Dục rất thân tình, còn liệt Diệp Dục vào danh sách “người nhà.”

      Trước kia, mẹ Tô quản lý chuyện cơm nước cho đội Diệp Dục, nhưng sau này có cả nhóm Bì nên mình bà lo được hết, chỉ đưa nước và rau cho họ, còn bọn họ tự giải quyết bữa ăn của mình, bà chỉ cần chăm gia đình ba người của họ là được.

      Sau khi mời Diệp Dục ăn tối, mẹ Tô vào cổng tường rào, bắt đầu chuẩn bị bữa tối. Diệp Dục nhanh chóng chạy ra sau xe, mở cửa khom lưng, đưa hai tay định đỡ Tô Tô ra ngoài.

      “Ôi, ra , đừng có dìu tôi. Tôi yếu đuối như thế! ra ra!”

      Mẹ Tô vừa , Tô Tô lộ nguyên hình, hất tay Diệp Dục ra. rất khó chịu với tư thế “nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa” của Diệp Dục với mình. Giờ mới mang thai bốn tháng, chỉ bốn tháng mà thôi mà bị đối xử như thế, còn sáu tháng nữa phải sống thế nào?!

      “Được được, đỡ. Mẹ nó cứ nhàng, xuống xe cẩn thận, đừng nhảy, xong…”

      Diệp Dục thót tim, nhắm mắt lại, lùi xa Tô Tô vài bước rồi lại trợn mắt nhìn Tô Tô cố ý nhảy xuống. Diệp Dục lúc này nhìn khác gì kẻ được thương , đến khi xác định được Tô Tô sao, chỉ thiếu điều quỳ xuống với .

      “Tổ tông, em là tổ tông của nhé? xin em, tim yếu, chịu được nỗi sợ hãi đấy!”

      “Tôi bảo tôi sao, tự tôi biết nếu có Tiểu Ái hôm nay tôi còn bay được đấy!”

      Tô Tô xua tay, chỉ ngón tay lên trời, làm điệu bộ bay vụt qua bầu trời, sau đó đưa tay đỡ eo, bước về phía trước. Diệp Dục khom lưng hệt tên thái giám, hai tay đỡ bên người Tô Tô, cứ thế theo sau . vừa định cất lời đột nhiên dừng lại, nhìn sang hàng rào bên cạnh. Dưới ánh trăng sáng, cái cây bên tường nhà thành bụi cây biến dị to.

      Bụi cây này nhìn rất lạ: nó vẫn còn nét của bụi cây lúc trước, cũng mọc lan ra xung quanh nhưng khi có người lại gần, nó tự mọc ra sợi gai dài, phát ra ánh sáng xanh dưới ánh trăng, có thể làm người bị thương.

      lá cây còn có xác mấy con sâu quắt lại. Những cái xác đó nhìn giống giun, trắng trắng, dẹt dẹt, có lẽ chúng vô tình chạm phải cây nên bị gai nhọn của cây xuyên qua rồi hút cạn máu thịt, chỉ còn lớp da khô đét, người khác nhìn vào nhận ra được đây là côn trùng gì nữa.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    2. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 175: Con sợ bị ngộ độc

      Bụi cây này còn có tác dụng như vậy?!

      Tô Tô cảm thấy nó có ích, cần phải trò chuyện với người của Bì để họ nuôi lớn mấy cây này. Về sau, khi họ đổi chỗ ở cũng mang cây theo, trồng vòng bên ngoài chỗ ở ngăn ngừa trộm cắp rất tốt.

      “Cẩn thận, có gai.”

      Diệp Dục vươn tay ra trước mặt Tô Tô bận nhìn cây suy nghĩ, kéo về phía sau. Dựa vào sức lực dùng, có thể thấy Diệp Dục muốn Tô Tô mạo hiểm như vậy.

      Tô Tô gật đầu, thuận thế xoay người theo hướng của Diệp Dục nhưng lại bị Diệp Dục ôm vào lòng. nhíu mày, nhớ đến chuyện rất quan trọng nên tỏ thái độ nghiêm túc hiếm có:

      “Diệp Dục, hôm qua các họp gì với bên Tạ Hào Thế vậy?”

      biết, hình như chỉ là làm quen.”

      Diệp Dục hơi mơ màng. Hôm qua, đầu óc của Diệp Dục hoàn toàn bay vào cõi thần tiên trong quá trình họp với đội Tạ Hào Thế, nhớ được những chi tiết cụ thể, chỉ mang máng rằng mỗi người tự bước lên giới thiệu mình, sau đó người bên Tạ Hào Thế cũng lần lượt giới thiệu bản thân.

      quay lại hỏi mấy người Hộ Pháp xem bên Tạ Hào Thế định làm gì .”

      cơn gió lạnh thỏi qua. Buổi tối mùa xuân, trời vẫn se se lạnh. Tô Tô rụt cổ lại. Diệp Dục giơ tay ôm Tô Tô vào lòng, chắn gió cho , chỉ ừ hử đồng ý rồi chẳng gì nữa.

      Còn Tô Tô nghĩ đến việc mẹ Tạ chủ động đến gặp Sở Hiên, cũng đoán được phần nào, chỉ sợ từ nay về sau Tạ Hào Thế bán mạng cho Lã Ấn. Có điều, ta muốn bán mạng mình tự bán, còn Tô Tô tính toán hết vì cả nhà già trẻ này rồi.

      “Diệp Dục, tôi nghĩ rồi, chúng ta phải nhanh chóng tìm cách thôi. Giờ Lã Ấn nhắm vào tôi và , cuộc sống tương lai khó được yên ổn. Thỏ khôn phải đào ba hang, tôi định tìm nơi an toàn kín đáo bên ngoài để tích đồ, đề phòng trường hợp xấu xảy ra.”

      nơi này cũng có nhiều đồ cần bảo quản. Đa phần mọi người nghĩ đồ cần bảo quản là lương thực rau củ quả và nước, nhưng họ có thể tự cung tự cấp thoải mái những thứ này khi có mẹ Tô và , thành vấn đề.

      Điều Tô Tô đến là pin mặt trời, xăng, nồi niêu xoong chảo, còn có tã bỉm trẻ con, sữa bột và đồ dụng vật dụng sinh sản và chữa bệnh.

      Nhiều ngày nay, luôn cảm thấy có chuyện sắp xảy ra, tâm tư luôn cảm thấy ức chế đè nén. Vừa rồi cố tình ra ngoài cùng Lương Tiểu Kỳ mới phát ra hề có cảm giác này khi ra khỏi khu biệt thự Quả Táo, nhưng khi về cảm giác đó lại trở lại. Vì vậy, Tô Tô nghĩ dù thế nào cũng phải tìm nơi khác dự phòng.

      Ngộ nhỡ, chỉ là ngộ nhỡ thôi, có chuyện gì , thể ở khu biệt thự Quả Táo được nữa, Lã Ấn giờ cũng gây hấn họ cần phải nhanh chóng rời khỏi khu an toàn đến nơi khác tốt hơn mà bị cập rập.

      Diệp Dục suy nghĩ, cúi đầu nhìn Tô Tô trong lòng, “Ban đầu đây muốn đưa em luôn, muốn ở trong tầm nhìn của Lã Ấn chút nào, nhưng bây giờ em mang thai bốn tháng rồi, kế hoạch phải thay đổi. nghĩ em cần ở nơi an toàn ổn định sinh con , xong xuôi rồi .”

      kịp,” Tô Tô cau mày lắc đầu, hít sâu mấy cái, tựa như thở được. Diệp Dục vội vàng buông tay, sợ mình làm đau Tô Tô. mỉm cười, tiếp tục, “ thể đợi sáu tháng nữa được. Mai và tôi cùng ra ngoài tìm địa điểm chuẩn bị trước, đến lúc cần là được ngay.”

      , nghe em,” Diệp Dục chỉ đành phải chấp nhận, rồi lại lắc đầu, “ là được, em đừng .”

      nhìn được cái què gì!” Tô Tô liếc mắt, “Với cái trình độ lè tè của mà cũng tìm được chỗ tử tế chắc?!”

      “Trình độ lè tè liên quan gì chuyện này?”

      “Đương nhiên là liên quan rồi. Bây giờ là thời đại nào? Mạt thế rồi, có biết trong đất chôn gì ? Cây cối biến dị có gì? Rắn, côn trùng, chuột, kiến đều làm tổ trong đất, đừng nhìn phòng đẹp mà còn phải biết cảm nhận, cảm nhận xem nơi này có nguy hiểm với hay , đứng ở đây thoải mái hay khó chịu…”

      Nhìn gương mặt ngơ ngác của Diệp Dục, Tô Tô cảm thấy mình “đàn gảy tai trâu”. Thôi đành, trình độ cao là được. Tô Tô bỏ lại Diệp Dục, vào biệt thự.

      Diệp Dục xoa đầu, vẫn hiểu được vì sao việc tìm chỗ ở mới lại có thể dựa vào cảm giác để biết là an toàn hay an toàn??? vòng, tập trung cảm nhận, chỉ cảm thấy gió to, bụng đói, ngoài ra hề thấy gì khác.

      Đội bọn họ phán đoán và xử lý nguy hiểm đều dựa vào tai nghe mắt nhìn, họ đánh giá nguy hiểm dựa tốc độ, dị năng của đối phương chứ chưa từng dựa vào cảm giác. Nếu cảm giác diệu kỳ như vậy khi ở Đức thành, bọn họ có hai người bỏ mạng.

      Khi Diệp Dục đứng bên bờ tường rào suy nghĩ về “cảm giác”, mẹ Tô vẫn luôn tay nấu nướng. Bà làm mấy món ớt xanh xào thịt, đậu chao dầu và cải chíp xào tỏi. Thấy Tô Tô vào, bà quay qua hỏi:

      “Mẹ làm cháo cho con sao con ăn?”

      , môi trường có vấn đề, mẹ và cha ở đó con sợ bị ngộ độc.”

      Nghe vậy, mẹ Tô ngừng tay, cầm muôi gỗ quay lại, nhìn Tô Tô ngồi salon:

      “Tô Tô, chuyện kinh khủng đến mức ấy sao?”

      Dù cha mẹ Tô phải ở trong khu biệt thự Quả Táo nhưng cũng phải biết chuyện bên ngoài. Bọn họ cũng nắm được rằng Tạ Thanh Diễn rất hận cháu ngoại mình, còn xúi giục sĩ quan chỉ huy khu an toàn là Lã Ấn để đưa Tô Tô và đội Diệp Dục và đội dị năng tiên phong bán mạng.

      Nhưng dù thế, sao nghiêm trọng đến mức phải đề phòng đến cái ăn rồi?

      Tô Tô gật đầu nhìn mẹ mình, nghiêm túc, “Mẹ, thế giới này phức tạp hơn mẹ nghĩ nhiều. Zombie và động thực vật biến dị đáng sợ. Đáng sợ nhất vẫn là con người.”

      “À…” Mẹ Tô nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tô Tô, cũng cảm thấy phải đề phòng điều này dù chưa xảy ra, giống như việc biệt thự hôm nay có ai trông xảy ra nữa. Bà gật đầu, với con , “Vậy sau này hoặc cha hoặc mẹ luôn ở lại trông nhà, cẩn thận từng li từng tí với cái ăn cái mặc.”
      ParvartyHale205 thích bài này.

    3. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 176: Vì vậy ta sợ cái gì?

      Lúc này, đối diện với khu biệt thự Quả Táo, bên trong khu biệt thự của Tạ Hào Thế, Tạ Thanh Diễn nằm trong phòng ngủ của mình dưỡng thương. trợn trừng mắt, nhìn chằm chằm lên trần nhà rất lâu chớp mắt. Đột nhiên, ngồi dậy, cách nào có thể nuốt trôi cơn giận này. Đứa bé trong bụng Tô Tô chính là nỗi nhục lớn nhất, đau đớn nhất của . Chuyện này khiến Tạ Thanh Diễn còn khó tiếp nhận hơn chuyện bây giờ Tô Tô đối xử tốt nhất với Diệp Dục.

      Đúng lúc mẹ Tạ mở cửa bước vào, thấy bộ dạng này của Tạ Thanh Diễn, bà lập tức đến mép giường, mắt ngấn lệ, vẻ mặt đầy quan tâm, “Con trai, con sao rồi?”

      “Mẹ, trong lòng con rất khó chịu.”

      “Đừng buồn. Thanh Diễn, mẹ biết trong lòng con đau khổ. Nhưng mà… Nhưng mà chuyện này cũng còn cách nào khác. Tô Tô nó, con đừng đến chọc giận nó.”

      Mẹ Tạ biết nên khuyên nhủ Tạ Thanh Diễn thế nào mới được. Bà và Tạ Thanh Diễn chỉ là người bình thường, năng lực thấp kém còn Tô Tô và Diệp Dục bây giờ đều là dị năng giả có thân phận cao quý. Tạ Thanh Diễn lại vẫn còn muốn bắt Tô Tô phải thế nọ thế kia nghe theo sai khiến. thực tế, chuyện này hoàn toàn có khả năng.

      Bà nhìn thấu đáo hơn Tạ Thanh Diễn, cũng hiểu thân phận địa vị của hai mẹ con bà trong ngôi biệt thự này. Thực ra chỉ là hai kẻ ăn bám Tạ Hào Thế nuôi mà thôi, vẫn chỉ có Tạ Thanh Diễn hiểu điểm này. chịu từ trong giấc mộng những ngày tháng làm con cưng tỉnh dậy, còn cả đám người sống sót lộm nhộm đến làm cho Tạ Hào Thế chán ghét.

      Nhiệm vụ cấp bách nay là bảo toàn tính mạng, đâu còn chỗ cho bản thân buồn chứ?

      Nhìn đứa con dường như vĩnh viễn chịu lớn của mình như vậy, trong lòng mẹ Tạ cũng nóng ruột. Bà liếc nhìn ra của, rồi lại đè thấp giọng với Tạ Thanh Diễn:

      “Con trai, hôm nay mẹ gặp Trưởng quan Sở Hiên. Ông ta chỉ cần mẹ đến chỗ bọn họ làm con tin, để con nghe theo sắp xếp của bọn họ đến đội dị năng tiên phong. Bọn họ dùng danh nghĩa của quân đội bảo vệ con, đến lúc đó con phải sợ Tô Tô và Diệp Dục đến giết con nữa rồi.”

      sao?!” Tạ Thanh Diễn giống như nghe thấy tin tức tốt nhất trong những ngày qua, mắt sáng lên. đưa tay ôm chặt lấy cổ mẹ Tạ, giống như lúc trước mạt thế, cười tươi như hoa, “Chuyện này tốt quá rồi. Mẹ tuyệt vời. Chỉ cần con an toàn rồi, thù lớn sớm muộn cũng phải báo. Đúng rồi, con còn phải đến tìm Phi Phi. Bọn họ chỉ cần Phi Phi đến đội dị năng, con cũng có thể giữ chức vụ trong quân đội. Con nhất định phải tiếp tục khuyên ấy.”

      Chỉ cần đứng chắc chân trong quân đội của Lã Ấn, còn giết chết được nghiệt chủng trong bụng Tô Tô sao? sao, sao, tương lai còn dài! ngày, Tạ Thanh Diễn vứt bỏ được cái mũ xanh đội đầu.

      Mà lúc này, Tạ Thanh Diễn chỉ lòng muốn vứt bỏ cái mũ xanh kia căn bản quan tâm mẹ mình làm như vậy là đúng hay sai. chỉ biết, Lã Ấn muốn nắm được Tạ Hào Thế, nhất định cũng để mẹ Tạ phải chịu quá nhiều đau khổ. Mẹ Tạ đến chỗ Lã Ấn là theo ta ăn sung mặc sướng, đợi Tạ Hào Thế quy thuận Lã Ấn cả nhà đều là người của Lã Ấn.

      Tạ Thanh Diễn nôn nóng muốn bán Phi Phi, thực ra cũng là muốn lập công với chủ mới, muốn lập chút thành tích. muốn mình có được trọng dụng của Lã Ấn.

      Vì thế, Tạ Thanh Diễn vội vàng đứng dậy, để lại mẹ Tạ ngồi mình bên mép giường. Bà giơ tay lên, mở miệng chuẩn bị lên tiếng ngăn cản Tạ Thanh Diễn. Bà còn chưa kịp lên tiếng Tạ Thanh Diễn bất chấp vết thương người chạy ra ngoài. Trái tim mẹ Tạ đau thắt lại, cho cùng Tạ Thanh Diễn vẫn là con bà sinh ra. Đối diện với thủ đoạn vụng về chỉ vì cái lợi trước mắt của Tạ Thanh Diễn, bà đành lòng quở trách.

      Chỉ là khổ cho Tạ Hào Thế, bà có lỗi với thằng bé….

      Lã Ấn ngồi trong tòa cao ốc đối diện phòng giao dịch của khu an toàn, ngón tay gõ vào mặt bàn. Con chim ưng vai đứng im bất động, người chim ba con mắt nhìn chằm chằm Lý Oánh và Vương Tử Kiều đứng phía trước. Phía sau lưng , bên ngoài cửa sổ sát trần, vầng mặt trời từ từ nhô lên. Lã Ấn hừ lạnh tiếng:

      “Người thân của Tạ Hào Thế bị khống chế, còn Diệp Dục sao?”

      “Thưa sĩ quan chỉ huy, Diệp Dục có người thân,” Vương Tử Kiều cúi đầu, biết thực này. chỉ Diệp Dục có người thân, mà cả tiểu đội cảm tử đều có người thân. Trước mạt thế khi thành lập tiểu đội cảm tử này, cấp sợ vài thế lực khác lợi dụng người thân để nắm lấy tiểu đội cảm tử, cho nên chọn tất cả nhi trong đội cảm tử.

      . . .” Lữ Ấn cười, nụ cười mang theo ý vị sâu xa. Cặp mắt sắc bén của con chim ưng vai nhìn thẳng về phía Lý Oánh, chỉ nghe thấy Lã Ấn , “Diệp Dục có người thân, nhưng có đàn bà và con cái. Đó chính là tên là Tô Tô kia, đứa bé trong bụng ta chính là con của Diệp Dục.”

      Lý Oánh đứng đối diện với , mặt để lộ bất cứ biểu cảm nào nhưng trong lòng vô cùng kinh ngạc. Đứa bé trong bụng Tô Tô là của Diệp Dục, lời này phải là ta tiết lộ cho Lã Ấn nghe. Vậy Lã Ấn từ đâu mà biết được? quả nhiên là nhân vật tài giỏi.

      Lý Oánh lại chợt nghĩ, Lã Ấn tài giỏi có thể làm sĩ quan chỉ huy sao? ta lập tức thả lỏng, ngẩng đầu, nhìn Lã Ấn hỏi:

      “Sĩ quan chỉ huy, có cần bắt Tô Tô lại ?”

      cảm thấy, bắt phụ nữ có thai làm con tin, có hơi tàn nhẫn sao?” Lã Ấn nhìn Lý Oánh. Con mắt duy nhất của lóe lên tia sáng lạnh lẽo, gương mặt lại như cười , “Đợi Tô Tô sinh xong , bắt lấy đứa bé dễ hơn rất nhiều so với khống chế dị năng giả cấp cao.”

      Ý của Lã Ấn là Tô Tô người này vẫn còn có ích. Dị năng hệ thủy đoán chừng ép buộc nuôi sống cả tiểu đội cũng thành vấn đề. Cho nên bọn muốn khống chế Tô Tô, phương án này khá mạo hiểm.

      Nhưng khống chế đứa trẻ sơ sinh thành vấn đề. Trẻ sơ sinh có bất kỳ năng lực phản kháng, còn luôn luôn tác động đến trái tim của người làm cha làm mẹ. Nếu đứa bé trong bụng Tô Tô chỉ còn sáu tháng nữa là sinh, vậy Lã Ấn đợi sáu tháng. Đến lúc đó, chỉ cần nắm đứa bé này trong tay, Tô Tô và Diệp Dục đều có cách nào thoát khỏi lòng bàn tay .

      Quả nhiên đủ độc ác! Lý Oánh nhìn Lã Ấn, tim đập thình thịch. Đó phải nhịp tim rung động mà là cảm giác sợ sệt, biết vì sao, trong đầu Lý Oánh lại xuất bốn chữ “lòng lang dạ sói.”

      Sau đó, ta cúi đầu, trong ánh mắt kìm được lóe lên ý cười, sợ cái gì chứ? Người lãnh đạo càng như vậy, càng có thể dẫn ta thăng tiến lên như diều gặp gió. Trước đây phải ta vẫn luôn xem thường tập thể này, xem thường tập thể kia sao? Luôn cảm thấy tập thể quá nhiều phiền toái, cân nhắc quá nhiều, lòng dạ mềm yếu. Bây giờ theo người như Lã Ấn, vừa đúng với ước muốn trong lòng ta, cho nên ta sợ cái gì chứ?
      ParvartyHale205 thích bài này.

    4. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 177: Có sâu ăn thịt người

      Lại nhớ đến tên Tạ Thanh Diễn ở trong khu biệt thự Quả Táo bị thiêu cháy suýt nữa cả người bong tróc da, Lý Oánh đột nhiên cảm thấy đứa bé trong bụng Tô Tô có chút đáng thương. Đứa bé này còn chưa ra đời bị đủ loại người, đủ loại thế lực nhòm ngó. Tương lai nếu như thực có thể bình an ra đời, cũng biết liên lụy tới cha mẹ thế nào.

      Cũng do loại người như Tô Tô làm được việc lớn. Như lời Lý Oánh , ngày đầu tiên khi biết mình mang thai phá bỏ luôn . Xã hội mạt thế này mà ta còn muốn sinh con? Có nực cười cơ chứ?!

      Cùng Vương Tử Kiều nghe Lã Ấn răn dạy xong, Lý Oánh ra khỏi tòa cao ốc, phía trước đột nhiên có người phụ nữ chạy đến, tóc tai bù xù, vẻ mặt sợ hãi, quần áo xộc xệch, trong miệng còn hét to,

      “Có sâu, có sâu ăn thịt người, có sâu ăn thịt người, đáng sợ, cứu với, cứu tôi với…”

      Hướng mà người phụ nữ điên khùng kia chạy ra hình như chính là vùng lân cận của khu biệt thự Quả Táo. ta vừa mới chạy đến gần Lý Oánh chút, bị hai binh sĩ cầm súng trường chặn lại, trái phải bắt ta lại. Lý Oánh ngẩng đầu lên nhìn xung quanh. đường, mọi người trật tự ngay ngắn về hướng khu biệt thự Quả Táo, cũng thấy bất kỳ hỗn loạn nào, lấy đâu ra sâu ăn thịt người chứ?!

      “Sao thế?”

      Vương Tử Kiều từ phía sau Lý Oánh ra, nheo mắt nhìn người phụ nữ điên khùng bị hai binh sĩ bắt lại. Người phụ nữ kia vẫn gào thét, giống như chịu phải đả kích gì đó, căn bản thể bình tĩnh lại được. Những lời gào thét của ta cũng có logic gì cả.

      Thế là Lý Oánh chỉ có thể xoay người với Vương Tử Kiều, “Hình như ta , có sâu ăn thịt người.”

      “Sâu ăn thịt người?!” Vương Tử Kiều lặp lại Lý Oánh lượt, thò đầu nhìn xung quanh, phát chỗ nào hỗn loạn, chỉ đành liếc nhìn người phụ nữ điên điên khùng khùng kia, dặn dò binh sĩ, “Nhốt ta xa chút, đừng quấy nhiễu an ninh trật tự xã hội.”

      !”

      Hai binh sĩ giữ người phụ nữ điên kia, gật đầu nhận lệnh, chĩa họng súng vào đầu ta, rồi dẫn ta . Người phụ nữ điên kia bị dẫn rất xa rồi vẫn có thể nghe thấy ta hét to, “Con sâu kia rất to, con sâu cực kỳ to, có rất nhiều con to bằng cánh tay trẻ con. Nó ngoạm từng miếng từng miếng cắn mất đầu chồng tôi. Bọn chúng trốn dưới đất, trong rãnh nước bẩn, trong hố phân nhà vệ sinh, ở đâu cũng có. Hahaha, bọn chúng đợi trưởng thành. Mọi người mau chạy . Mau chạy !”

      “Đồ điên…”

      Vương Tử Kiều nghe thấy lời của người phụ nữ điên kia, gắt tiếng. Nếu như thực giống như người phụ nữ kia , dưới đất đâu đâu cũng có sâu, bọn họ còn có thể yên ổn sống mặt đất sao? Trong khu an toàn của bọn họ, trước đó hề phát có người chết, đến mảnh xương người chết cũng có. Sâu ăn thịt người, thể ăn luôn cả xương chứ?

      Còn có cái gì mà đợi chúng trưởng thành? như là sâu cũng biết mưu thủ đoạn trong tối ngoài sáng, vớ vẩn.

      Nhưng bất kỳ chuyện gì sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, Vương Tử Kiều tùy tiện chỉ vào binh sĩ đứng bên cạnh, căn dặn, “Cậu gọi mấy người sống sót đến, điều tra đường nước, xem bên trong có sâu , chú ý an toàn, nhớ phải thường xuyên báo cáo.”

      !”

      Cùng với giọng đáp vang dội đanh thép của binh sĩ kia, bên trong khu biệt thự Quả Táo, Tô Tô đột nhiên giống như bị chết đuối, đón lấy ánh bình minh thức dậy. thở hồng hộc, luôn cảm thấy xương cùng đau sắp nứt ra. Sau đó, nghiêng người, nằm giường, xoa xương cùng, miễn cưỡng ngồi dậy, cúi đầu nhìn bụng mình, cười khổ tiếng, vuốt ve Tiểu Ái ở trọng bụng, than thở:

      “Cục cưng à, hôm nay mông mẹ hơi đau. Con ở trong bụng xoa cho mẹ được ?”

      Bụng khẽ đạp cái, đến mức thể nhìn thấy, giống như đáp lại lời của Tô Tô, khiến tâm trạng lập tức tốt lên. Sáng sớm thức dậy, mặc dù xương cùng đau muốn nứt ra, cũng ngăn được tâm trạng vui vẻ của . rời giường mặc quần áo, xuống dưới nhà ăn sáng.

      Trong phòng ăn dưới nhà, mẹ Tô sớm bày xong bánh bao, màn thầu và cháo. Cha Tô bận rộn ở ngoài sân. Diệp Dục ngồi vào bàn và ăn, thấy Tô Tô xuống lầu, vội vàng cắn hai ba miếng nuốt hết bánh màn thầu trong tay, đứng dậy chạy đến bên cầu thang, đỡ .

      “Tránh ra! Tránh ra!”

      Tô Tô vung tay đẩy Diệp Dục ra, đỡ cái gì mà đỡ, còn chưa đến lúc phải đỡ. Đúng lúc mẹ Tô quay người lại, từ của phòng bếp thò đầu ra, Tô Tô lập tức tóm lấy tay Diệp Dục, vịn vào tay , chậm rãi giống như thái thượng hoàng xuống hai bậc cầu thang cuối cùng.

      thể để mẹ nhìn thấy chạy nhảy xuống cầu thang, bằng lại bị ca bài.

      “Mẹ, hôm qua con trước với Diệp Dục rồi, lát nữa bọn con ra ngoài dạo, xem xem có thể vơ vét được ít quần áo trẻ con .”

      Vịn tay Diệp Dục, Tô Tô bước nhanh vào nhà bếp, ngồi vào bàn ăn. Diệp Dục thấy vậy, ngồi xuống bên cạnh , vẻ mặt tò mò muốn lên tiếng hỏi, tối qua bọn họ với nhau lúc nào? Tô Tô nghiêng đầu, trừng mắt nhìn . Diệp Dục chớp mắt, vẫn chưa hiểu, Tô Tô liền đè thấp giọng, cảnh cáo :

      im miệng cho tôi, nhiều thêm chữ nữa thử xem!”

      Diệp Dục giơ hai tay làm động tác khóa miệng lại, ngoan ngoãn ngậm miệng, nuốt xuống những nghi vấn trong lòng.

      “Con và Diệp Dục ra ngoài, mẹ còn yên tâm chút. Nhưng mà được ra khỏi khu an toàn, được đến những nơi nguy hiểm, được chạy nhảy, được trèo lên treo xuống, được nâng lên cao, được…”

      Nghe đống được của mẹ Tô, Tô Tô cúi đầu ăn cháo. Diệp Dục gật đầu lia lịa, vẻ mặt nghiêm túc hận thể lấy sổ ra ghi lại hết những thứ “ được, được” kia.

      Tô Tô nghe vào tai trái ra tai phải, ăn cháo xong, làm nũng với mẹ Tô mấy câu rồi vội vàng ra ngoài. Ngoài sân, mình cha Tô xây tường vây. Tô Tô chào hỏi ông, “Cha, hôm nay sao thấy Nhị Hổ đến giúp cha xây tường?”

      “Cậu ta á? Hừ?!” Vẻ mặt cha Tô hơi tức giận, quay đầu nhìn Tô Tô, và Diệp Dục bước rời theo phía sau , “Cái cậu Nhị Hổ kia bây giờ giỏi rồi, theo Sở Hiên thăng quan tiến chức vùn vụt, đâu còn có thể ở đây giúp cha xây tường vây chứ?”

      “Chuyện này… Ha ha. Người người ở là chuyện rất bình thường, để mai con đến chỗ bác sĩ Trạc xem có người nào quỵt nợ trả , bảo ấy cho vài người đến đây làm cu li cho cha.”

      Tô Tô cười, khuyên nhủ cha Tô trong lòng khó chịu. cũng hiểu, cha cho rằng Nhị Hổ ra quá dứt khoát, chút lưu luyến, . Nhưng mỗi người có chí hướng riêng, có người muốn sống cuộc đời thợ xây tầm thường đơn giản, mà muốn đến căn cứ tương lai làm nhân viên công vụ. Chuyện này phải do chính người đó chọn lựa phải sao?

      Chỉ là Nhị Hổ quy thuận Lã Ấn, đoán chừng tất cả chuyện lớn trong ngoài trước sau ở biệt thự nhà họ Tô, Lã Ấn cũng đều biết.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    5. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 178: Trình dược viên

      Nhớ đến tên Nhị Hổ trông có vẻ hiền lành chân chất, mấy tháng này đến ăn của nhà họ Tô biết bao nhiêu cơm, tâm trạng Tô Tô chùng xuống, chỉ cảm thấy trong xã hội mạt thế này, quả nhiên có cái gì đáng sợ bằng lòng người. Lòng người là đáng sợ nhất. Đáng sợ ở chỗ bất cứ lúc nào cũng có thể bị người bên cạnh bán đứng.

      Cha Tô lại mấy câu nhưng Tô Tô để ý. nhìn Diệp Dục, ê a kề cà đối đáp cha Tô. liền mặc áo măng tô bó sát lại, mở cửa tường vây ra ngoài.

      Thời tiết tháng ba của vùng Giang Nam (1) mặt trời chói chang, ngoại trừ buổi sáng và buổi tối phải mặc quần áo ấm chút, buổi trưa có thể cởi lớp áo bên ngoài, chỉ mặc chiếc áo dài tay là được.

      (1) Giang Nam (phía nam của sông, tiếng Trung: 江南): là tên gọi trong văn hóa Trung Quốc chỉ vùng đất nằm về phía nam của hạ lưu Trường Giang (Dương Tử).

      Bên ngoài tường vây náo nhiệt hơn bên trong biệt thự nhà họ Tô rất nhiều. Trạc Thế Giai và Quân Tửu chỉ đạo theo người lái xe cá mập (2) đến trao đổi đồ đạc. Người lái xe cá mập kia chính là người hôm qua bày bán urgo ở phòng giao dịch.

      (2) Xe cá mập: loại xe ô tô cỡ trung, có khoang hành lý và phần động cơ nhô ra khỏi xe.

      Người đó đội chiếc mũ phớt nỉ da dê, nhìn cách ăn mặc trông giống như mấy người dân du mục hay cưỡi ngựa trong phim điện ảnh. người còn mặc chiếc áo gi-lê lông cừu, gương mặt đen bóng mang theo ý cười, đặc biệt là khi nhìn thấy đàn em của Bì khiêng sọt lớn bánh mỳ ra, biểu cảm mặt ta liền trở nên kích động.

      Số bánh mỳ này là do Bì và đàn em cướp được từ cửa hàng bánh mỳ hơn nửa tháng trước. Bánh mỳ ở đó đều được gói kín bằng túi bảo quản, cho nên thời gian bảo quản có thể lâu hơn chút.

      Song, Tô Tô ăn loại bánh mỳ bảo quản trong thời gian dài, phía phòng chăm sóc và chữa bệnh cũng ăn. Những đứa trẻ sơ sinh càng thể ăn. Bì chỉ có thể ăn cùng mười chín đàn em của mình, ăn được mấy ngày, những chàng trai kia cũng chịu được muốn đổi sang ăn cơm canh.

      Vì thế những chiếc bánh mỳ này liền đặt ở bên. Thời tiết ngày càng nóng, những chiếc bánh mỳ này còn được xử lý chỉ sợ là bị hỏng. Đúng lúc Trạc Thế Giai và Quân Tửu phát người đàn ông bán số lượng lớn urgo này, họ dùng tất cả bánh mỳ để đổi lấy xe vật dụng y tế.

      Xe cá mập được mở ra, vật dụng y tế được chuyển xuống, gần như phủ kín bãi đất . Trạc Thế Giai và Quân Tửu dẫn theo ba y tá kiểm kê sơ qua. Những vật dụng y tế này ngoại trừ urgo còn có ống kim tiêm, ống lấy máu, và những túi tăm bông to chưa mở, băng dính y tế… Chủng loại vô cùng phong phú.

      “Wow, từ đâu mà có nhiều vật dụng y tế như vậy. Ngày sản xuất là ngày 31 tháng 12 là loại mới nhất nữa…”

      Lương Tiểu Kỳ cầm túi tăm bông lên, chỉ vào thời gian ghi bên , vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhìn người đàn ông đội mũ nỉ kia. Người đàn ông kia khoảng hơn ba mươi tuổi, mặt đen bóng. chuyển sọt bánh mỳ lên xe cá mập, nghe vậy, xoay người lại, giải thích với Lương Tiểu Kỳ:

      “Trước mạt thế tôi là trình dược viên.”

      Sau đó, người đàn ông bỏ mũ xuống, ngượng ngùng đến bên Trạc Thế Giai, ngừng lát, tiếp, “Bác sĩ Trạc, vốn dĩ tôi có mặt mũi nào làm quen với . Song vừa rồi tôi thấy, chỗ các mở bệnh viện đúng ?”

      “Đúng thế.” Trạc Thế Giai tay ôm hộp cặp nhiệt độ to, xoay người với người đàn ông kia, nhíu mày hỏi, “ biết tôi?”

      Chuyện này…” Người đàn ông cúi đầu, khẽ cười. Ở cách đó xa, Hộ Pháp thấy thế, chống nạnh muốn lên trước đuổi người. Tô Tô vội vàng giơ tay ngăn hành vi thô lỗ của lại.

      Chỉ nghe thấy người đàn ông trước mạt thế mình là trình dược viên, cúi đầu bỗng nhiên , “ nhớ tôi. Trước mạt thế, tôi còn hãm hại , bởi vì từ chối nhập băng gạc y tế của tôi.”

      “Ồ, tôi nhớ nữa.”

      Chuyện từ chối nhập lung tung dược phẩm y tế của các trình dược viên Trạc Thế Giai cũng phải chỉ làm có hai lần. thường xuyên làm những chuyện này, cho nên nhớ được người đàn ông này là ai, họ tên là gì.

      Nếu vì sao luôn làm loại chuyện đắc tội với người khác này chính bởi vì xã hội trước đây có quá nhiều trình dược viên đủ tiểu chuẩn, đem những vật dụng y tế đạt tiêu chuẩn, nhờ quan hệ, cửa sau, nhét phong bì cho bác sĩ… đem số vật dụng y tế đạt tiêu chuẩn giá rẻ, thông qua vài con đường vận chuyển vào trong bệnh viện.

      Trạc Thế Giai cho rằng, thân là bác sĩ, chức trách của là chữa bệnh cứu người, nhận phong bì lung tung, sử dụng vật dụng y tế giá rẻ hợp tiêu chuẩn, bao che cho những trình dược viên. Đó chính là tôn trọng nghề bác sĩ, nhưng chuyện như vậy, đương nhiên nhìn thấy lần báo lần, gặp lần, từ chối lần.

      sao. sao. nhớ tôi cũng sao. Tôi thực cũng mặt mũi nào bắt nhớ lại,” Vẻ mặt người đàn ông lộ ra thần sắc cầu khẩn, đột nghiên đột cúi người, cầm bịch tăm bông đặt dưới đất lên, nhét vào trong lòng Trạc Thế Giai, vội vàng , “Bác sĩ Trạc, vật dụng y tế của tôi chất lượng thực rất tốt. xem , chỗ tôi có rất nhiều, rất nhiều xe to. Tôi, tôi có thể chuyển toàn bộ đến bệnh viện của các .”

      “Chuyện này…”

      Trạc Thế Giai lùi sau hai bước, thuận tay nhận lấy bịch tăm bông người đàn ông kia nhét vào tay , cầm lên xem đóng gọi của túi tăm bông, rất kín kẽ hợp quy cách, bọc bằng túi ni lông kháng khuẩn trong suốt. thấy chất lượng bông cũng rất tốt, vì thế định với người đàn ông kia nghe thấy ta lại :

      “Là thế này. Bác sĩ Trạc, trình độ của trước mạt thế tôi hiểu rất . Tôi đem toàn bộ vật dụng y tế ở chỗ tôi cho các , cần đồ ăn, cũng cần thức uống chỉ là… chỉ là mong tiếp nhận vợ tôi… Vợ tôi sắp sinh rồi. Tôi, tôi muốn ấy xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Tôi chỉ còn mình ấy là người thân thôi.”

      xong, trình dược viên kia muốn quỳ xuống trước mặt Trạc Thế Giai, vẻ mặt như sắp khóc. Trạc Thế Giai vội vàng lùi về sau nghiêng người nhận lễ quỳ của , nhân tiện liếc nhìn Tô Tô, dùng ánh mắt hỏi Tô Tô nên làm thế nào.

      “Nhận ! Chắc chắn cứ nhận .”

      Tô Tô gật đầu, tuyệt đối ủng hộ. Trạc Thế Giai lành nghề hơn với nghiệp đỡ đẻ của mình trước khi đỡ Tiểu Ái. Mặc dù Trạc Thế Giai có thể được xem là nhân vật được xưng là “thánh thủ của khoa phụ sản”, nhưng cũng có câu rất hay: nghiệp tinh thâm do cần mẫn, bị phí hoài do ham vui. Thời gian dài đỡ đẻ, Tô Tô sợ đến lúc đó Trạc Thế Giai ngượng tay.

      Ở phía sau Tô Tô, Hộ Pháp lập tức giơ cả hai tay, cổ vũ Trạc Thế Giai bằng hành động, miệng , “Bác sĩ Trạc, tôi tin tưởng . là bác sĩ giỏi nhất!”

      Quân Tửu ở bên cạnh, nhàm chán trừng mắt nhìn Hộ Pháp. Mặc dù mới tốt nghiệp đại học nhưng trình độ cũng khá tốt mà!
      ParvartyHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :