1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 169: Sợi tơ của Lý Tiểu Vũ

      Nhưng mà Tô Tô vừa mới dùng muôi múc ra muỗng cháo, chợt cảm thấy hơi kỳ lạ. Sao hôm nay cả cha lẫn mẹ đều ở trong biệt thự, phía ngoài tường rào cũng vô cùng im lặng như là có ai. bỗng cảm thấy nặng nề trong lòng, cảm giác áp lực giống hôm qua lại ập tới.

      Tô Tô thể ăn hết cháo bàn. Con người lăn lộn lâu trong mạt thế, có chút gió thổi cỏ lay liền dễ dàng suy nghĩ lung tung, có chứng vọng tưởng bị hại cũng được, căng thẳng thái quá cũng sao. Dù sao tình thế bây giờ, Tạ Thành Diễn như hổ rình mồi với Tiểu Ái, bên Lã Ấn cũng phải người hiền lành. Tô Tô có cách nào bình tâm được, hoàn cảnh xung quanh ràng có gì đó đúng, dám cho đồ ăn bàn vào miệng.

      Nhận thấy xung quanh quá yên tĩnh, Tô Tô lập tức trở về phòng mặc áo len, bên ngoài khoác cái áo nỉ, ra cửa thay giày, cầm hai thanh mã tấu của Diệp Dục đặt ở tủ giày ngoài cửa rồi ra cổng biệt thự.

      Biệt thự nhà họ Tô xung quanh vốn có cái tường rào cao vây lại, nhưng mấy ngày gần đây cha Tô bắt đầu trăn trở, muốn xây tường rào cho mấy căn biệt thự có người ở lân cận. Cho nên ngay cả bên cạnh cửa tường rào nhà cũng bắt đầu khởi công xây tường mới.

      Ruộng trồng rau của mẹ Tô vẫn duy trì sáu khoảnh, bà dám mở rộng ra. Bởi vì bây giờ gạo và rau đều lớn lên tương đối dồi dào, hơn nữa càng ngày càng nhanh. Trước kia ngày đêm mới có thể ra vụ. Bây giờ sáng sớm gieo hạt xuống gần tối là có thể thu hoạch vụ rồi. Nếu mà lại mở rộng thêm mấy khoảnh trồng rau, mẹ Tô lo chỗ lương thực và rau này mọc tràn lan như cỏ dại.

      Tô Tô thấy thực tế mẹ Tô lo lắng hoàn toàn dư thừa. Bởi vì bây giờ mẹ Tô trồng ít đất, người trồng sáu khoảnh đất bé như vậy, ít đất số lượng lương thực và rau sinh trưởng cũng ít. Năng lượng của dị năng mẹ Tô có chỗ đành phải tăng nhanh tốc độ lớn của lương thực và rau.

      Nếu như sau này nhiều hơn vài khoảnh đất, lúc số lượng lương thực và rau nhiều hơn, tốc độ lớn lên đương nhiên nhanh như bây giờ nữa.

      Thế nhưng quan hệ qua lại này Tô Tô . chỉ coi mẹ Tô là người bình thường, chính mẹ Tô cũng cho mình là người bình thường. Nếu tự mình cũng cho rằng mình là người bình thường, người bên ngoài đương nhiên cũng bị Tô Tô và mẹ Tô tẩy não, chỉ nghĩ mẹ Tô là người bình thường.

      Đó chính là vòng bảo vệ cho mẹ Tô, thế cho nên bên ngoài đều chỉ đưa mắt nhìn về phía Phi Phi bên Tạ Thanh Diễn, hề nghi ngờ mẹ Tô.

      Nhìn thoáng ruộng rau của mẹ Tô, khoảnh lúa mì trĩu bông, Tô Tô lại nhìn cửa chính tường rào của nhà mình. Cửa chính bị mẹ Tô khoá từ bên ngoài, ràng lúc mẹ Tô vô cùng yên tâm Tô Tô ngủ trong phòng, cố tình khoá trái. Tô Tô liền sờ Tiểu Ái trong bụng, lùi về sau vài bước, chạy lấy đà bay qua tường rào ra ngoài.

      Vừa đáp đất, tai liền nghe thấy ít thanh truyền ra từ ngôi biệt thự Lý Tiểu Vũ ở. Tô Tô nhanh hơn, mỗi tay cầm thanh mã tấu vào sân của biệt thự Lý Tiểu Vũ lại thấy bác sĩ Hồng và Lương Tiểu Kỳ, Ngô Đao ở bên cạnh cái kén lớn màu trắng, lấy sợi tơ đó.

      Trong cái kén trắng khổng lồ này chính là Lý Tiểu Vũ nằm, cũng biết được rốt cuộc dị năng của Lý Tiểu Vũ là gì lại có thể phóng ra sợi tơ trắng bao phủ toàn thân sau đó biến mình thành cái kén lớn, nhìn giống như sâu biến thành bướm lúc trước mạt thế.

      Tô Tô vào. Lương Tiểu Kỳ bưng cái khay, trong khay để đoạn tơ màu trắng, thấy Tô Tô vào liền nở nụ cười, lên tiếng chào hỏi, “Tô Tô, tỉnh rồi.”

      “Mọi người đâu? Cha mẹ tôi đâu? Tất cả đâu hết rồi?”

      Tô Tô đến gần Lương Tiểu Kỳ, cúi đầu nhìn thoáng qua cái khay trong tay ấy, chỉ cảm thấy trong khay màu bạc, sợi tơ màu trắng kia nhìn trắng như tuyết óng ánh lên, nắng chiều ngoài cửa sổ chiếu vào lại vẫn phản xạ ra ánh sáng màu vàng cam. Lập tức Tô Tô cảm thấy những sợi tơ này có phần bình thường.

      “Bên ngoài mở phiên giao dịch có thể dùng đồ và tinh hạch đổi lấy đồ mình cần. Cho nên để lại mấy người ở xung quanh tuần tra, những người còn lại đều ôm đồ cần đổi rồi.”

      “À~~”

      Tô Tô gật đầu, mắt vẫn nhìn khay tơ trong tay Lương Tiểu Kỳ, nhíu mày đối với lời Lương Tiểu Kỳ . Nhiều người như vậy lại có thể hết còn lại mấy người. Tuy là căn cứ vào lời Lương Tiểu Kỳ mà , còn để lại mấy người tuần tra nhưng quá là thiếu cảnh giác rồi. Lúc này giống ngày xưa, bởi vì trong lòng cảm thấy có áp lực đè nén, cho rằng có khi nên với Bì và Diệp Dục chút, sau này ít nhất vẫn phải để lực lượng võ trang đầy đủ ở lại trông coi mới được.

      Về phần cha mẹ mình chạy ra ngoài, chuyện có bị Lã Ấn bắt làm con tin Tô Tô còn quá lo lắng. Ít nhất trước khi và Diệp Dục thẳng thừng trở mặt với Lã Ấn, Lã Ấn vẫn làm chuyện cưỡng ép trói người, tự huỷ hoại tường thành dẫn đến Tô Tô và Diệp Dục điên cuồng phản kích mạnh mẽ.

      Bỗng Tô Tô cúi đầu nhìn về phía bác sĩ Hồng hỏi: “Sợi tơ của Lý Tiểu Vũ có dùng được vào việc gì ?”

      Bác sĩ Hồng đeo khẩu trang trắng, mặc đồng phục bác sĩ màu trắng, cầm trong tay cái nhíp, cẩn thận gắp sơi tơ màu trắng quay về hướng mặt trời ngoài cửa sổ quan sát, nghe thế dừng lại, nghiêng đầu nghĩ qua rồi nhìn về phía Tô Tô, đáp:

      “Tạm thời chỉ phát những sợi tơ này chịu được nhiệt độ cao, bền dễ đứt.”

      “Vậy sao...” Tô Tô thu về ánh mắt nhìn sợi tơ rồi hướng bác sĩ Hồng rằng: “Vậy từ từ nghiên cứu. Nghiên cứu kỹ càng nhé...”

      Cái kén này của Lý Tiểu Vũ vậy mà có tác dụng chịu được nhiệt độ cao, bền dễ đứt. Tô Tô hơi động lòng, nhớ dường như đống đồ vứt Bì tha về có máy dệt thủ công, hình như đem về từ trong cửa hàng thêu nghệ thuật Hồ Nam.

      Khi đó ai cũng nghĩ đến cái máy này có tác dụng gì. Tô Tô để cho Bì nhặt những sản phẩm thêu máy móc các loại ném vào trong ngôi biệt thự nào đấy, sau này thuận tiện làm đồ nộp lên để ra vào khu an toàn.

      Bây giờ xem ra may mà chưa nộp lên, bây giờ làm sao mà được dùng máy dệt này?

      Chỉ là tính toán lấy sơi tơ ở kén của Lý Tiểu Vũ dệt vải, biết Lý Tiểu Vũ bị bóng ma trong lòng ?!

      Tô Tô nghĩ hay là chờ Lý Tiểu Vũ tỉnh lại, hỏi xem cái kén này có thể đem dệt vải được . tạm thời tìm chiếc máy dệt, tự mình nghiên cứu sử dụng trước. Nếu mà Lý Tiểu Vũ nhất định đồng ý cho người khác sờ vào kén của ấy, Tô Tô cũng có thể tìm tằm biến dị, chỉ cần biết dùng máy dệt, tơ gì cũng có thể dệt thành vải.
      Parvarty thích bài này.

    2. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 170: Tiền lương của Lương Tiểu Kỳ

      Kỳ chuyện nuôi tằm dệt vải này, đối với Tô Tô mà vẫn còn sớm quá. Dù sao con người trước mạt thế ở thời kỳ đồ dùng vô cùng phong phú, nghĩ muốn loại quần áo gì mà có? Hà cớ gì dày vò bản thân trở về thời kỳ xa xưa, tự cắt may quần áo, xe tơ dệt vải?

      ra tự nhiên Tô Tô có linh cảm, cho cùng tơ của tằm biến dị phun ra giống với sợi tơ bình thường. Tơ của tằm biến dị sau khi trải qua khử độc có thể chống lửa chống nước, thông thoáng mát mẻ, bền là loạt ưu điểm, dùng tơ của tằm biến dị dệt thành vải làm mấy món quần áo lót trong cho Tiểu Ái phải tốt sao?!

      “Tô Tô, lát nữa ra ngoài dạo vòng ?”

      Lương Tiểu Kỳ bên cạnh mở miệng cắt đứt mạch suy nghĩ của Tô Tô. Trong lòng nhịn được nhảy nhót, đối với náo nhiệt bên ngoài cũng tràn đầy hứng thú, bô lô ba la với Tô Tô:

      “Nghe hôm nay bên ngoài vô cùng đông đúc, bên trong phòng giao dịch có rất nhiều đồ trao đổi, binh lính còn đặc biệt làm bức tường, phía toàn bộ đều dán thông báo tìm người.”

      Y tá Lương Tiểu Kỳ từng này tuổi tất nhiên cũng có cha mẹ người thân, chẳng qua ngay hôm mạt thế, bọn họ mấy người y tá và Quân Tửu, bác sĩ Hồng trực ban trong phòng cách ly và phòng chăm sóc đặc biệt trẻ sơ sinh, thể mang điện thoại di động vào, làm nhiễu sóng móc máy vận hành.

      Cho nên mãi đến khi bọn họ được nhóm Tô Diệp cứu ra, Lương Tiểu Kỳ, Quân Tửu bọn họ đều liên lạc được với cha mẹ người thân của mình. Về sau bọn họ an toàn, có điện thoại di động trong tay nhưng mạt thế trôi qua quá nhiều ngày rồi, tín hiệu di dộng lúc có lúc . Đợi đến khi tín hiệu tốt, điện thoại di động gọi được, cha mẹ người thân của họ lại ai nghe điện thoại.

      Cho nên bức tường dán đầy thông báo tìm người rất hấp dẫn Lương Tiểu Kỳ. chờ đợi nổi muốn chạy nhanh tới nhìn xem, xem đó có tin tức cha me người thân hay .

      “Ồ, được thôi, có thể xem chút.”

      Đối mặt với phấn khởi chờ mong của Lương Tiểu Kỳ, Tô Tô hào hứng lắm. Cha mẹ đều ở đây, con cũng ngoan ngoãn ở trong bụng cho nên Tô Tô nghĩ ra phải tìm ai cả. Với lại căn cứ sơ khai, còn là khu an toàn vừa mới thành lập, cái gọi là bức tường dán thông báo tìm người chẳng qua là bức tường tin tức dán có quy mô mà thôi, so với trung tâm tin tức của căn cứ trong tương lai, ra bức tường này vô cùng bé.

      Nhưng nó đối với những người còn sống sót tại mà , có thể có bức tường như vậy cũng làm người khác rất vui mừng rồi. Người còn sống sót có lòng muốn nghe ngóng tin tức của người thân, tất nhiên là tràn đầy hy vọng đối với bức tường này.

      Tô Tô sở dĩ muốn chạy đến xem, là suy nghĩ muốn nhìn xem phòng giao dịch này biết có mở ở chỗ đời trước mở . Hơn nữa bạn bè, cha me đều chạy xem phòng giao dịch này rồi. Trong lòng Tô Tô nặng nề, cũng biết là xảy ra chuyện gì, ra ngoài giải sầu lúc cũng tốt.

      hẹn Lương Tiểu Kỳ nửa giờ nữa gặp ở trước tường rào rồi ai làm việc nấy. Lương Tiểu Kỳ và Ngô Đao đưa sợi tơ trong trong khay cho bác sĩ Hồng. Tô Tô đến ngôi biệt thự cất đồ kia tìm máy dệt.

      Chỉ là vừa mới vào ngôi biệt thự kia bị các loại vật dụng trong nhà, đồ điện ngổn ngang bên trong làm hết hồn. Nhóm du côn của Bì mỗi ngày đều ra ngoài vòng, nghe dự tính của Tô Tô nên đem đủ thứ linh tinh mang về, dẫn đến việc căn biệt thự này bị nhét đầy ắp, Tô Tô thể tìm ra máy dệt đặt ở góc nào trong biệt thự trong chốc lát.

      quyết định để cho Bì bớt chút thời gian, dọn dẹp đống đồ chất thành núi này. Sau đó hậm hực xoay người trở về phía trước tường rào biệt thự nhà mình, chờ Lương Tiểu Kỳ ra.

      lát sau, Lương Tiểu Kỳ chỉ mặc bộ quần áo hàng ngày, chạy nhảy ra. thực tế tuổi tác của Lương Tiểu Kỳ cũng lớn, thời xuân sắc, cởi bỏ đồng phục y tá vốn đơn điệu, mặc bộ quần áo bò, khoác cái ba lô đen gắn đinh, bộ dạng vô cùng tươi trẻ khác gì so với thiếu nữ bình thường lúc trước mạt thế .

      “Tô Tô, thôi!”

      Lương Tiểu Kỳ tiến đến, vô cùng hưng phấn tay khoác lấy tay Tô Tô. ngừng lại, có chút quen thân mật với người khác, vẻ mặt cứng đờ. Lương Tiểu Kỳ vậy mà ngại, kéo tay Tô Tô về phía trước, vừa vừa :

      Bì biết hôm nay mở phòng giao dịch cho nên phát tiền lương sớm cho bọn tôi. Tháng này tôi được ba nghìn viên tinh hạch phổ thông, hôm nay tôi bao , thích cái gì cứ cho tôi biết, tôi tặng .”

      Bây giờ Bì quản lý toàn bộ bệnh viện, đừng tưởng trước kia là đại ca xã hội đen kém cỏi, năng lực quản lý, tính toán sổ sách cũng giỏi lắm. Bệnh viện mở bao lâu, ta liền thực theo cách thức quản lý bệnh viện trước đây, chia tiền lời của bệnh viện làm ba phần, phần cho Tô Tô, phần Bì tự giữ lại, phần lại chia cho Diệp Dục.

      Trừ cái đó ra, mỗi bác sĩ y tá và Tẩm Nguyệt Duệ Duệ giúp đỡ làm việc vặt trong bệnh viện đều có tiền lương mỗi tháng. Chẳng qua là tiền lương tháng này của Lương Tiểu Kỳ, chưa hết tháng được trả ba nghìn tinh hạch. Loại đãi ngộ này hề kém với các dị năng giả đội tiên phong của Lã Ấn.

      “Tiền lương ba nghìn tinh hạch của có chút sai sai, so với tiền lương của bác sĩ Trạc, bác sĩ Quân và bác sĩ Hồng hề kém, tính ra có thể thuê mười căn nhà!”

      Tô Tô bị kéo tay mím môi cười. tốn thời gian ngắn, cố gắng thích nghi với thân thiết của Lương Tiểu Kỳ, nhịn được bắt đầu trêu ghẹo y tá này. Lương Tiểu Kỳ cong môi, mắt cười híp thành hai vầng trăng lưỡi liềm , giải thích:

      “Ban đầu tiền lương của tôi cũng cao như vậy, tiền lương chỉ có hơn nghìn tinh hạch nhưng tôi chăm sóc Tiểu Khôi vất vả rồi, lấy danh nghĩa cá nhân tự cho tôi nghìn tinh hạch, cho nên cộng lại cũng được ba nghìn tinh hạch. Wow, tính theo giá cả giờ, ba mươi viên tinh hạch có thể thuê cái nhà rồi, vậy tôi chẳng phải tầng lớp thượng lưu lúc trước mạt thế hay sao?”

      tự thấy vui vẻ, cùng Tô Tô lên xe. Bởi vì nhớ đến Tô Tô bây giờ có thai bốn tháng, Lương Tiểu Kỳ tự động chạy đến ghế lái, Tô Tô ngồi ở ghế lái phụ. Chiếc xe lái cũng phải là chiếc xe Jeep quân dụng của Diệp Dục mà là chiếc xe việt dã Tô Tô thấy trong biệt thự của Bì.

      Bên ngoài đều là quân đội. Người trong quân đội lại giải quyết công việc đều xe Jeep quân dụng. Tô Tô muốn bản thân bị nhầm với đám người của Lã Ấn, tất nhiên phô trương xe Jeep quân dụng ra ngoài.
      Parvarty thích bài này.

    3. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 171: Điểm giao dịch

      Hai người vừa cười vừa lái xe ra khỏi biệt thự trong màu trời tối dần. Lương Tiểu Kỳ vui vẻ, sáng sớm dạo với Ngô Đao xong hỏi han được khá kỹ càng. vừa lái xe vừa với Tô Tô bên cạnh:

      “Chỉ huy bên kia tên Lã Ấn. ta đặt sở chỉ huy đối diện khu biệt thự Quả Táo, là cái đồn công an trước mạt thế. Điểm giao dịch cách chúng ta hai ba con phố, nghe vẫn còn đông lắm. Ôi Tô Tô nhìn này, nhìn này, còn bao nhiêu người phố kìa. Chậc chậc, nghe khu an toàn lại sắp hạ lưới sắt rồi, họ tuyển lượng lớn người thường kéo lưới sắt đấy…”

      Lương Tiểu Kỳ ngồi ở ghế lái vẫn ríu ra ríu rít như chim sẻ, cứ kể lại câu chuyện mà Tô Tô đời trước biết. Tô Tô trả lời câu được câu mất, chẳng mấy chốc mà Lương Tiểu Kỳ lái xe đến ngoài điểm giao dịch.

      Lưới sắt này của Lã Ấn được kéo cực nhanh, được kéo lên trong vòng hai ngày. ta bành trướng địa bàn cực nhanh, phạm vi khu an toàn mở rộng ngừng, ngày nào cũng có người của đội dị năng tiên phong mất mạng, đồng nghĩa với việc người thường kéo rào cũng chết như ngả rạ.

      Người bên ngoài điểm giao dịch quá đông đúc nhưng hề ít. Có những người đem đồ cần để đổi vật mình cần. Nếu đổi đồ họ cũng có thể bán lại ở điểm giao dịch, tại đây, người ta căn cứ vào mức độ cần thiết của đồ vật trong khu an toàn mà trả cho người sống sót tinh hạch tương ứng.

      giờ mới chỉ là khu an toàn ở ngoại ô Tương thành, người sống sót nhiều lắm. Có nhóm lớn những người bị giữ ở bên ngoài khu an toàn, có thể vì họ chưa nộp hoặc chịu nộp đồ dùng và tinh hạch của mình. Quy mô của căn cứ càng lúc càng lớn, vì thế khu an toàn cũng quản lý ngày nghiêm ngặt hơn.

      Có lẽ hôm nay điểm giao dịch được mở nên tất cả những người sống sót đều chạy ra đây. Tô Tô ngồi trong xe nhìn ra ngoài. Hai hàng binh lính khuỳnh tay cầm súng đứng ngoài điểm giao dịch, những người sống sót chen lấn bên ngoài. Có khoảnh đất trống trơn, binh sĩ đứng vòng quanh, có vài người ngồi xổm ở giữa.

      “Tìm được rồi… Tìm được rồi… Tô Tô, nhìn xem, họ ở bên kia.”

      Lương Tiểu Kỳ đỗ xe cẩn thận, hạ cửa sổ phất tay với bên ngoài. Tô Tô nhìn theo hướng Lương Tiểu Kỳ phất tay, nhận ra đội Diệp Dục, nhóm Bì, có cả bố mẹ , mẹ con Tẩm Nguyệt Duệ Duệ, mấy người Trạc Thế Giai Quân Tửu… tất cả đều đứng trước điểm giao dịch.

      Điểm giao dịch mở tại đúng chỗ Tô Tô gặp Tẩm Nguyệt. Trước mạt thế, nơi đây là trung tâm thương mại, phía là sân rộng, phía dưới là siêu thị. Điểm giao dịch nằm trong siêu thị.

      quan sát phát ra ngoài những người chen chúc còn có những người đứng ngồi ngoài quảng trường như nhóm Diệp Dục và Bì.

      Những người ngồi xổm và bị binh lính vây quanh kia, chẳng cần nghĩ nhiều cũng đoán được hẳn họ gây chuyện trong điểm giao dịch nên bị bắt lại.

      Thế này cũng gọi là trật tự ổn định, tâm trạng Tô Tô khá thoải mái. Sau khi Lương Tiểu Kỳ hớn hở xuống xe, Tô Tô cũng xuống, tay đỡ lưng về phía đội Diệp Dục.

      Đến khi bước lên thềm đá chỗ khoảnh sân, phát ra có rất nhiều người mở hàng quán vỉa hè ở đây. Bên kia bị Lương Tiểu Kỳ thổi phồng tin tức, tấm biển quảng cáo ở quảng trường, tấm biển đó rất rất to nhưng chỉ trong ngày mà dán đầy tin tìm người.

      Cha mẹ Tô cũng mang vài món dùng, quần áo cũ… ra bày vỉa hè. Những sạp hàng như của họ nhiều vô kể. Nếu đem những món này đổi trong điểm giao dịch chỉ nhận được ít tinh hạch, đống đồ mà đổi chẳng bõ trong khi họ vội vàng, vì thế ngay quảng trường, họ dùng vật đổi vật, tìm kiếm thứ mình cần.

      Trạc Thế Giai và Quân Tửu cầm bánh mỳ, ngồi xổm bên cạnh cửa hàng đồ y tế, tại đây bày bán rất nhiều urgo đủ loại nhãn hiệu, này Hải Chế này Vân Nam… Trước mạt thế có bao nhiêu loại băng dán cá nhân sạp này có đủ ngần nấy. Chủ sạp dựng bảng hiệu, mong đổi được chút đồ ăn.

      Diệp Dục và em cũng túm năm tụm ba, cầm đồ ăn cũng mang quần áo, họ chỉ đến đây để hóng hớt. Nơi bọn họ sống đồ nào cũng có, thiếu chút gì. Tuy nhiên, đàn em của Bì lại lục mấy con dao giới hạn trước tìm được để đổi thuốc lá, sau đó quay về tiếp tục chăm trẻ con.

      Phần lớn mọi người đều ra ngoài. Ở biệt thự nhà họ Tô chỉ còn lại bác sĩ Hồng với bốn y tá và người tuần tra. Ban đầu, Bì định ra ngoài lâu lắm, chỉ dẫn đàn em lượn vòng rồi về đổi ca để người tuần tra được ra ngoài xem chút.

      Vừa quay người lại, Bì tinh mắt thấy ngay Lương Tiểu Kỳ đeo balo chạy đến, đằng sau là Tô Tô thong thả bước. Bì thốt lên, “Sao ở nhà chăm trẻ con?”

      “Từ Lỗi ngủ, ba tiếng tới dậy. Mọi người trông rồi.”

      Diệp Dục nghe thấy tiếng Lương Tiểu Kỳ đáp lời ngó qua, lập tức nhận thấy Tô Tô đỡ eo bước lên bậc thang cuối cùng. Phía trước người chạy qua, ngờ lại va vào Tô Tô. Tô Tô xoay người lùi lại mấy bậc, úp người lên tay vịn, hoàn toàn bất động.

      Diệp Dục tái mặt, vội vàng hét lên chạy tới. Tô Tô vẫn di chuyển mà chỉ xoay người. Vốn chuyện này có gì đáng ngại, nhưng khi dựa vào tay vịn, thấy người quen thuộc nên mới tiếp tục nằm đó theo dõi.

      Dưới cầu thang, ở cửa bên của điểm giao dịch, Tô Tô nhìn thấy người. phải ai khác, chính là mẹ Tạ mặc chiếc váy dạ bó sát người rất đẹp, quấn khăn quàng cổ rực rỡ, trò chuyện cùng người đàn ông.

      Người đàn ông mặc quân trang tự tay dẫn mẹ Tạ vào cửa bên điểm giao dịch. Mẹ Tạ do dự, ngập ngừng lo lắng hỏi, “Chỉ cần tôi nghe lời các người, yên lành làm con tin, các người bảo vệ con tôi cả đời an toàn đúng ?”
      ParvartyHale205 thích bài này.

    4. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 172: Thời đại rau đắt hơn thịt

      “Haha, đây phải là con tin. Bác đừng nghĩ như thế… Bác hưởng phúc đấy chứ ạ.” Người đàn ông mặc quân phục phải Vương Tử Kiều, nhìn mặt cũng có vẻ ôn hòa, nhìn đỡ cứng nhắc hơn Vương Tử Kiều nhưng cười lên lại hao hao con hồ ly. ta tiếp tục, “Chỉ cần Tạ Hào Thế còn sống, còn mang đến chính sách ưu đãi cho mọi người vẫn sống bình thường thôi. Bác à, bác cứ yên tâm đưa con mình hưởng phúc , đồng thời mong chờ Tạ Hào Thế sống sót nhé!”

      Tên đàn ông cười như hồ ly này Tô Tô biết, chính là trong những kẻ mưu trí nhất của Lã Ấn – tên Sở Hiên. Ôi ~~~! ra Vương Tử Kiều rồi Sở Hiên, dù họ có cố đến đâu Tương thành này cũng chỉ tồn tại được hai ba năm ngắn ngủi, bọn họ cũng bị hủy diệt cùng căn cứ Tương thành, hoặc chết hoặc tản khắp nơi, còn gì để .

      Tô Tô tiếp tục nằm xem là vì cảm thấy khá hứng thú với con người này. Nhìn như vậy, hẳn mẹ Tạ cũng biết quân đội muốn bắt bà ta để khống chế dị năng giả sấm sét Tạ Hào Thế, thế mà bà ta vẫn tự động đến đây nhỉ?

      “Tô Tô!”

      Tô Tô say sưa nhìn Diệp Dục đột nhiên hét lên khiến giật mình. quay đầu sang thấy Diệp Dục chạy tới, đành liếc nhìn vẫy tay với Diệp Dục, khi cúi xuống thấy mẹ Tạ vào trong với Sở Hiên.

      Lúc này, Diệp Dục đến bên cạnh Tô Tô, vội vã đỡ eo Tô Tô hỏi, “ có chuyện gì chứ? Con của có bị đau ?!”

      “Điên à!”

      Tô Tô đẩy tay Diệp Dục ra. ai gặp đàn ông như thế chưa? Câu đầu tiên hỏi thăm phải có bị thương , mà hỏi con có bị đau . Đây là phụ nữ mang thai, ràng phụ nữ mang thai phải bị thương đứa bé mới bị thương; phụ nữ mang thai còn đứng vững ở đây, đứa bé trong bụng có thể bị gì?

      Mẹ Tô sau lưng Diệp Dục thấy thế tỏ vẻ rất hài lòng.

      “Mẹ!”

      Tô Tô quan tâm đến Diệp Dục định dìu mình mà vòng qua, bước đến trước mặt bà.

      “Sao mọi người lại đến đây? Thiếu gì con đánh cho mọi người.”

      “Ôi chao, con yên nào!” Mẹ Tô sốt ruột xua tay với Tô Tô, tay cầm túi lớn tay cản Tô Tô định cầm hộ. Bà xuống bậc thang, vừa vừa , “Con về, về ngay . Giờ mẹ muốn cho con làm cái gì hết. Tốt nhất là con chờ khi cháu ngoại mẹ ra đời. Cháu mẹ ra đời con lên trời xuống bể gì cũng kệ con.”

      Ý là mẹ Tô mong gì, chỉ mong Tô Tô đừng quậy phá, cứ sinh được Tiểu Ái an toàn mặc kệ luôn.

      Diệp Dục đuổi kịp Tô Tô, liên tục gật đầu khi mẹ Tô chuyện, cực kỳ đồng ý. Tô Tô theo mẹ, thấy Diệp Dục giơ cả hai tay hai chân ủng hộ mẹ mình liếc cái. Diệp Dục lập tức nở nụ cười nịnh hót với mẹ của con mình.

      Lập Hạ theo sát phía sau hai người, tiếp đến Hoàn Đạt và Sơn Kỷ. Hộ Pháp ở lại cùng cha Tô, tiện thể bảo vệ Trạc Thế Giai. Bì định quay về cùng Diệp Dục nhưng giờ Lương Tiểu Kỳ lại đến đây, còn muốn dạo nên cũng ở lại, chỉ phái vài tên du côn lấy đồ biệt thự.

      Bọn họ có rất nhiều đồ, để trong biệt thự cũng rất tốn chỗ, bao gồm tranh thêu Hồ Nam, tác phẩm hội họa và các đồ trang trí – toàn đồ ăn được dùng được, chi bằng mang ra ngoài đổi lấy tinh hạch.

      Mọi người mở cửa xe, Tô Tô bị mẹ kéo lên chiếc xe đương nhiên do Diệp Dục lái. Tô Tô ngồi phía sau cùng mẹ, nghiêng đầu ngó ra ngoài cửa xe cảm thấy mình chưa ra ngoài chơi được bao lâu bị kéo về, khó thỏa mãn. ra sức vùng vẫy:

      “Mẹ, chờ cha ! Cha vẫn mở hàng về đâu.”

      “Khỏi . Mẹ về nấu cơm cho con. Cha con cũng có người bảo vệ, cần lo cho ông ấy.”

      Mẹ Tô cúi xuống sắp xếp lại túi ni lông đùi, lật qua lật lại sột soạt ầm ĩ. Tô Tô chuyển sang nhìn chỗ túi ni lông, lại phát ra tất cả đều là màng bọc thực phẩm đều chưa bóc vỏ, nhìn cũng biết là lấy số lượng lớn từ siêu thị.

      “Mẹ, mẹ kiếm đâu ra nhiều màng bọc thực phẩm thế?”

      “Mẹ đổi cái áo khoác trẻ em cũ với người ta đấy.” Gương mặt mẹ Tô bừng sáng, tựa như bà ôm túi đồ quý giá vậy. Sau hồi sắp xếp, thấy có ai khác ngoài Diệp Dục, bà mới với Tô Tô, “Con này, con biết , mẹ mới thấy người ta bán rau chỗ điểm giao dịch đấy. Giá cái bắp cải là mười tinh hạch bình thường, mười đấy!”

      “Đây là thời đại rau đắt hơn cả thịt.”

      Tô Tô nhướn mày liếc nhìn gương mặt đỏ ửng của mẹ mình. Ở mạt thế, ra thịt phải thứ khó kiếm. Dù động vật sinh nở khác thường nhưng động vật biến dị chỉ có vẻ khó giết hơn chứ sau khi chết, thịt của chúng vẫn ăn được. Chỉ cần con người loại bỏ chướng ngại tâm lý thịt động vật biến dị còn nhiều dinh dưỡng, nhiều năng lượng hơn thịt bình thường.

      Thế nhưng thịt ngon dễ kiếm, rau lại khó tìm. Trong thời đại này, người đủ khả năng mua rau đều thuộc giai cấp thượng lưu trong căn cứ. Tất cả các dị năng giả hệ mộc phát triển thực vật đều nằm trong các căn cứ, rau củ quả chắc chắn được ưu tiên cung cấp cho giai cấp thượng tầng, còn những thứ bán ra thị trường có giá đắt xắt ra miếng, có tiền chưa chắc mua được.

      “Vì thế, gần đây đồ ăn nhà chúng ta hơi thừa thãi, lợn ăn cũng chán. Mẹ nghĩ chúng ta nên bọc rau vào màng bọc thực phẩm, vờ như đội Diệp Dục kiếm được từ kho đông lạnh của siêu thị, đem đổi chút tinh hạch ở điểm giao dịch.”

      Tô Tô thầm tính toán: trong nhà nhiều rau củ như vậy, nhỡ bán tống bán tháo thành còn để Lã Ấn nhận ra nhà bọn họ là nơi trù phú, chuyên thừa rau củ với gạo sao giờ? Thế nên thỉnh thoảng bán cũng được.

      Thế là họ lấy chỗ rau lợn ăn thừa, thích nữa bán ra ngoài ít, kiếm chút tinh hạch cho Tô Tô hấp thu. Như thế, còn ca cẩm chuyện thiếu tinh hạch dùng, cũng ôm bụng to suốt ngày muốn chạy ra ngoài nữa.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    5. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 173: Càng ngày càng giống kẻ tiểu nhân

      “Cũng được chỗ nào hả mẹ? ngờ mẹ còn có đầu óc buôn bán đấy. Đừng bán rau nhiều, nhưng nước thích bán bao nhiêu cũng được, còn rất có khí chất huênh hoang đấy!!!”

      Tô Tô nhíu mày suy nghĩ. Mẹ Tô làm vậy liệu có khiến người ta chú ý quá nhỉ? Nhưng nàng chỉ cười hì hì, định cản mẹ. Mẹ cũng rằng bọc màng ni lông lại, vờ như rau này họ kiếm được từ kho đông lạnh bên ngoài về. Mẹ nghĩ ra ý tưởng kiếm tinh hạch hay ho như thế, nên khiến bà mất hứng.

      Hơn nữa ràng Lã Ấn chỉ có thể trụ được tối đa hai đến ba năm, giờ là năm đầu tiên, coi như tương lai có ai nghi ngờ chuyện rau mẹ Tô bán là rau tự làm ra Tô Tô và mẹ cũng dẫn dắt mọi người chú ý đến đất đai và giống cây trồng, ai nghĩ đến năng lực của mẹ Tô.

      Chờ đến khi ai cũng biết mẹ Tô là dị năng giả hệ Mộc có lẽ căn cứ Tương thành cũng còn tồn tại nữa. Thế nhưng, ở kiếp trước Tô Tô vẫn ở căn cứ Tương thành đấy.

      Mẹ Tô cần phải che giấu vì bà cũng có tuổi rồi, chịu nổi đàn áp của Lã Ấn, còn Tô Tô lại khác. Lã Ấn biết là dị năng giả hệ thủy rồi, còn che giấu làm gì? Đương nhiên muốn bán bao nhiêu nước cứ bán, chỉ cần Lã Ấn đưa tinh hạch, có nước!

      Đủ bán đến khi Lã Ấn phá sản!

      “Giá nước cao như giá rau, giống trước mạt thế thôi. thùng 7.5L nước sạch là 5 tinh hạch. Bì bán đồ trang sức càng thê thảm, mười bức tranh mà chỉ đổi được tinh hạch thôi!”

      Mẹ Tô cảm thấy hơi xúc động. Tại xã hội trước mạt thế, bộ tranh thêu Hồ Nam có thể bán được hàng chục ngàn, thậm chí hàng triệu; cây bắp cải chỉ có hai tệ, đóng gói đẹp chút, để vào tủ lạnh siêu thị cũng tính đến mười tệ; bình nước khoáng 7.5L đắt nhất cũng chỉ mười hai tệ, rẻ nhất có mỗi sáu tệ.

      Bây giờ vào mạt thế, cảm giác như xã hội bị rối loạn, rất nhiều chuyện ngược lại với nhận thức của mẹ Tô. Bà đột nhiên cảm thấy ngôi nhà của mình như tòa tinh hạch chồng chất thành núi, cực kỳ quý giá, quý giá thể đong đếm được.

      Tô Tô chỉ cười mà hề ngạc nhiên với lời của mẹ mình. trả lời bập bõm mấy câu về chuyện buôn bán rau củ và nước sạch để lấy tinh hạch của Lã Ấn hồi, xe về đến cửa chính khu biệt thự Quả Táo.

      Lúc khởi hành, trời vẫn chưa tối lắm nhưng giờ tắt hẳn ánh sáng. Tô Tô chuyện với mẹ lại lơ đễnh nhìn vào trong khu biệt thự, chỉ thấy gian đặc quánh như cái động tối tăm đáy, khiến cho tâm tình thoải mái của trở nên nặng nề.

      bắt đầu cảm thấy có gì đúng, nhưng lạ ở đâu Tô Tô được, chỉ biết rằng khu biệt thự Quả Táo này khiến cảm thấy phiền muộn dâng trào, còn cánh cổng to lớn kia thầm với an toàn, an toàn, an toàn”.

      Dưới ánh đèn đường mờ tỏ, xe tiến gần về cánh cổng khu biệt thự. Có mấy chiếc xe quân đội đỗ trước cổng, vài quân nhân đứng bên ngoài, còn có chướng ngại vật và những người sống sót khác.

      Khu chướng ngại vật này vốn do người bên Tạ Thanh Diễn dựng lên để chiếm đoạt đồ của người khác. Tuy nhiên, giờ Lã Ấn cho xây dựng khu an toàn nên đương nhiên cho phép việc thiết lập chướng ngại vật bên trong. Những người còn sống sót muốn giao nộp đồ giờ cũng tìm Tạ Thanh Diễn mà đưa thẳng cho quân lính của Lã Ấn.

      Mất quyền lợi, bên Tạ Thanh Diễn có phần vui, gây ầm ĩ với quân đội, chặn cả lối vào của khu biệt thự Quả Táo.

      Diệp Dục nhớ rằng Tô Tô chưa ăn cơm tối nên nôn nóng muốn đưa mẹ Tô về nấu cơm cho . xuống xe, hùng hổ tiến về phía trước. vừa , cửa chiếc xe quân đội mở ra, Lý Oánh bốt lính bước xuống, gõ cửa sổ sau xe Tô Tô.

      Tô Tô mở cửa sổ xe, nghiêng đầu nhìn Lý Oánh, nhướng mày, “ ?!”

      “Có chuyện tôi hơi thắc mắc,” Lý Oánh cong đôi môi đỏ mọng, mỉm cười với Tô Tô rồi gật đầu chào mẹ Tô, sau đó hỏi thẳng, “Cha đứa bé trong bụng là ai?”

      Vấn đề là Lý Oánh vẫn hiểu. Theo lý thuyết, ta nghĩ rằng mình nắm được đằng chuôi con dao của Tô Tô, tận dụng điều này để ly gián Tô Tô và Diệp Dục, nhưng ngờ sau khi ngả bài, mối quan hệ của Diệp Dục và Tô Tô càng khăng khít hơn. Lý Oánh thể hiểu nổi nguyên nhân vì sao?

      ta trở về suy nghĩ kỹ càng, thấy vấn đề chính vẫn là đứa bé trong bụng Tô Tô. Theo lý thuyết, đứa bé này phải là con của Tạ Thanh Diễn, nhưng Tạ Thanh Diễn lại phủ nhận. Nếu đứa bé là con của người đàn ông khác sao Diệp Dục lại quan tâm đến đứa bé này như thế?

      Chẳng nhẽ đứa bé là con của Diệp Dục? Nhưng , Diệp Dục mới quen Tô Tô được bốn tháng, đứa bé trong bụng Tô Tô bốn tháng, sao có thể là con Diệp Dục?

      “Trước khi tôi cho biết bố đứa bé là ai, tôi muốn hỏi chuyện,” Tô Tô lạnh lùng thờ ơ nhìn Lý Oánh ngoài xe, “Cuối cùng là có oán thù gì với tôi mà muốn tôi vác bụng to thế này đến đội tiên phong chịu chết?”

      “Chuyện này…” Lý Oánh phía sau nhíu mày suy nghĩ, lắc đầu, thành , “Tôi nghĩ đến chuyện này. Tôi bảo Tạ Thanh Diễn thuyết phục hay việc sĩ quan chỉ huy muốn gia nhập đội tiên phong ra phải điều tôi mong muốn. Nhưng vào quân đội tôi cũng có khả năng được thăng tiến, mất mát gì cả. Còn…”

      Còn Tô Tô có phải ôm con , có thể chịu được cường độ làm việc nặng nề của dội dị năng tiên phong phải điều Lý Oánh quan tâm.

      “Ô người này càng ngày càng thà nhỉ.”

      Tô Tô nghiêng đầu nhìn Lý Oánh, cười gằn, biết Lý Oánh thành thế này có tốt nữa. Ban đầu, khi người phụ nữ này cùng đội với họ, ta còn loay hoay che giấu, nhưng giờ cảm thấy chắc chắn hợp nhau ta còn muốn giả vờ nữa mà cực kỳ thản nhiên.

      Càng ngày càng giống kẻ tiểu nhân rồi!

      “Vậy nên… đứa bé trong bụng là của ai?”

      Lý Oánh bận tâm đến lời châm chọc của Tô Tô mà vẫn kiên trì với mục đích của mình. Tô Tô hấp háy mắt cười, “ cho biết cũng sao cả. nghe được từ tôi cũng tìm được ở người khác. Đứa bé này là con Diệp Dục.”
      ParvartyHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :