1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 164: Cục diện thể giải quyết được
      Tạ Hào Thế đứng bên ngoài những tảng băng vỡ vụn, đôi mắt khóa chặt người Tô Tô, lờ mờ chứa quan tâm. Trong lòng ta phức tạp như Tô Tô, cái gì mà hối hận hay hối hận vì giết ta, Tạ Hào Thế chỉ muốn cho biết, ta phải bảo vệ Tạ Thanh Diễn, chỉ vậy mà thôi.

      “A!!!!’

      Cách đó xa xa, Diệp Dục cuối cùng cũng nhè ra được quả trứng bị mắc trong cổ họng, hét lên giận dữ. bay vèo cái từ trong tay Hộ Pháp ra ngoài, thấy Lý Oánh chắn đường, thèm nhìn mà đẩy ta ra, vội vàng lao về phía trước. ôm Tô Tô lùi về phía sau, quay vòng, tia sét của Tạ Hào Thế cứ thế rơi lên lưng Diệp Dục.

      Diệp Dục bị điện giật rùng mình cái, vững vàng ôm Tô Tô ổn định lại cơ thể, quay người ném ra con rồng lửa. to tiếng mắng, “Lại đánh của ông đây, hôm nay ông xử lý thằng cháu này.”

      Con rồng đó rất lớn, ngọn lửa rừng rực cháy làm cho Tạ Thanh Diễn nằm hấp hối dưới đất phải lăn qua lộn lại. Mẹ Tạ tránh ngọn lửa lao lên trước, ôm lấy Tạ Thanh Diễn lăn lộn dưới đất, người mặt đều là vết đỏ do bị nóng bỏng, khóc lóc :

      “Con của tôi, con của tôi, con của tôi…”

      Tạ Hào Thế muốn đấu với Diệp Dục, nhưng giờ phút này thể tránh né, bởi vì Diệp Dục rất ương ngạnh, vốn là con rồng lửa chỉ xông về phía Tạ Hào Thế, lại quan tâm gì cả, tạo được to bao nhiêu cứ làm to, liên lụy đến Tạ Thanh Diễn chỉ sợ đến cả mẹ Tạ cũng bị thương.

      Nên Tạ Hào Thế thể ra mặt ngăn cản Diệp Dục phen, lúc Tạ Hào Thế và Diệp Dục đánh đấm túi bụi, đội của Tạ Hào Thế cũng lục tục lên giúp. Diệp Dục cũng còn có em, hai đội dị năng giả cứ thế chỉ huy dị năng của mình, tiện còn đánh cả giáp lá cà.

      Tô Tô đứng giữa mảnh sân đủ màu sắc của dị năng bay lên, mái tóc mềm mại hơi bay lên, chớp mắt, quay vòng. biết vì sao cảm thấy khung cảnh này giống như bắn pháo hoa vậy, rất đẹp.

      Mẹ Tạ ở cách đó xa ôm Tạ Thanh Diễn kêu rên, qua những tiếng sấm chớp đỉnh đầu rền vang, bà ngẩng đầu nhìn Tô Tô, vừa khóc vừa trách mắng:

      “Tô Tô, Tô Tô sao cháu lại làm thế? Vì sao cháu phải hại Tạ Thanh Diễn, trước đây phải tình cảm của hai đứa vẫn tốt lắm sao? nghĩ ra vì sao cháu cứ nhất nhất phải giết Thanh Diễn, hay là cháu giết . Thù hận gì cháu cứ giết , mạng đổi mạng!!!”

      Tô Tô lạnh lùng cúi đầu, nhìn mẹ Tạ bảo vệ con trai mình, có những chuyện để giải thích rất phức tạp, tình hình quá phức tạp, Tô Tô lười . Nhưng , tự có người thay , mẹ Tô biết ở đâu nhảy ra, bảo vệ Tô Tô, tránh cho khỏi bị những dị năng xung quanh đánh trúng. Mẹ Tô cũng sốt ruột bảo vệ con mình, thể tha thứ cho kẻ trách cứ con mình, mẹ Tô với mẹ Tạ:

      “Chị xem điên cuồng hôm nay của con chị , con tôi giết nó, nó còn nhất định muốn giết cháu ngoại tôi. Dù bây giờ biết, sau này con chị được tự do rồi có tha cho cháu ngoại tôi ? Nên con tôi giết con chị cũng là chuyện có gì đáng trách.”

      “Tôi… tôi…”

      Mẹ Tạ ôm Tạ Thanh Diễn hấp hối, ngồi bệt dưới đất, khuôn mặt hoảng hốt. Bà tới chậm, đương nhiên nhìn thấy màn kịch mà Lý Oánh bày ra, vì thế tràn đầy kinh ngạc nhìn Tô Tô, rồi nhìn kỹ lại bụng của . Bà là người từng trải, nhìn qua là có thể nhận ra, Tô Tô hơi lộ bụng ra. Vì thế mẹ Tạ nhắm mắt, giọt lệ nóng liên tiếp rơi xuống.

      Theo tình hình tại, đứa trẻ trong bụng Tô Tô chắc chắn phải của Tạ Thanh Diễn, nếu Tạ Thanh Diễn và Tô Tô sao lại phải đánh nhau thành thế này. Dị năng giả nhà họ Tạ và họ Tô cũng chẳng phải đánh nhau loạn cào cào lên. Bà hiểu con mình, Thanh Diễn từng Tô Tô sâu đậm như thế, bây giờ sao có thể chấp nhận Tô Tô mang thai con của người khác được?

      Giống như mẹ Tô , dù hôm nay Tạ Thanh Diễn có thể nhịn được cục tức này, nhưng sau này, những ngày tháng sau này chỉ cần Tô Tô cố chấp, khăng khăng sinh đứa trẻ trong bụng ra, Tạ Thanh Diễn nhất định luôn nung nấu ý định giết nó.

      Thế nên đây là cục diện giải quyết được, mãi mãi mắc kẹt tại đây.

      “Bằng, bằng, bằng!”

      Ba tiếng súng cảnh cáo vang lên, khiến cho tất cả những dị năng giả đánh nhau cũng lần lượt thận trọng dừng lại. Tất cả mọi người quay ra nhìn mới phát , biết từ lúc nào, con đường trước sân xuất đoàn binh sĩ. Trong tay mỗi binh lính này đều cầm khẩu súng, mà con đường đằng sau họ có chiếc xe quân dụng, đèn xe vẫn mở, soi thấy cả những bông tuyết lấp lánh.

      Tất cả đều yên tĩnh lại, Lý Oánh lúc trước bị Diệp Dục tát bay ra ngoài, mặt lại treo nụ cười gượng gạo. ta đứng dậy, chỉnh trang lại, rồi nhìn Vương Tử Kiều, chầm chậm bước lên chào đón, đứng đằng sau Vương Tử Kiều.

      Người nổ súng chính là Vương Tử Kiều, mặc bộ quân trang màu xanh xám, khoác chiếc áo bộ đội màu xanh sẫm, đôi mắt nghiêm nghị quét sang nhìn Tạ Hào Thế, nhìn Diệp Dục, và từng người quanh đó. nhìn vẻ nhếch nhác của bọn họ, cất súng trong tay, cau mày, dạy dỗ:

      “Con người lúc gặp nạn lớn, là những người may mắn sống sót, các ngươi biết đồng tâm hiệp lực cùng vượt qua khó khăn mà lại lãng phí dị năng trời cho. Nội bộ đánh nhau thành thế này, các người có thấy xấu hổ ?!”

      Diệp Dục xoa khóe miệng bị Tạ Hào Thế dùng điện giật bị rách, quan tâm lắm nhìn vết máu ngón tay mình, ngẩng đầu cười ha hả với Vương Tử Kiều: “ gì vậy? Chúng tôi thừa năng lượng, ở đây luyện tập cách giết zombie, sao có thể gọi là nội bộ đánh nhau được chứ?”

      Đối thủ của , đánh hăng nhất chính là Tạ Hào Thế, cũng là người nhếch nhác nhất, có điều nghe thế cũng hề phản bác lại Diệp Dục, chỉ chỉnh trang lại chỗ tóc bị Diệp Dục đốt cháy lem nhem, nhếch miệng cười, nhìn Vương Tử Kiều đứng trong màn tuyết trước ánh đèn.

      Mấy người đồng đội của Tạ Hào Thế, người tên Trương An Toàn giơ tay khoác vai bá cổ Hộ Pháp, hoàn toàn có dáng vẻ vừa mới đánh nhau đến chết, cười ha hả, “Cái gì mà xấu hổ chứ, đây là chuyện thường diễn ra ở biệt thự Quả Táo chúng tôi, đến phiên người ngoài như ngài nhắc nhở.”

      Hộ Pháp gật đầu, quàng tay bá cổ Trương An Toàn ra vẻ tình cảm của hai người rất tốt.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    2. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 165: Phục tùng mệnh lệnh là trách nhiệm thiêng liêng

      Ánh mắt Vương Tử Kiều lạnh lùng, lặng lẽ nhìn đám dị năng giả bị súng chĩa vào. Dị nặng giả là những người bướng bỉnh, dường như thành định luật rồi, những người có năng lực cao hơn người thường khó quản lý hơn, càng đến chuyện bị dạy bảo.

      “Văn minh loài người khôi phục, thành lập căn cứ là xu thế lớn, bây giờ là lúc để mọi người cùng góp sức. lúc sĩ quan chỉ huy Lã Ấn cần người, nhóm các cậu còn thừa năng lượng ở đây luyện tập với nhau, chi bằng gia nhập đội tiên phong dị năng của sĩ quan, phát huy năng lực bản thân, góp công sức cho việc xây dựng căn cứ.”

      dây dưa với đám dị năng giả này, rốt cục là bọn họ đánh nhau hay diễn kịch, Vương Tử Kiều quản lý được. chỉ muốn khuyên nhủ họ gia nhập đội tiên phong cống hiến nhiệt huyết. Diệp Dục vẫy tay, chào hỏi những em bên cạnh và Tô Tô.

      “Giải tán, giải tán, nhìn gì mà nhìn? Quay về tắm rửa ngủ . Chà chà, hôm nay mệt đấy, Tô, ông đây có…”

      Diệp Dục vốn định “Ông đây có chuyện muốn hỏi”, nhưng chưa hết câu, liền nhìn thấy mẹ Tô đứng cạnh Tô Tô. lập tức phản ứng, đối với vẻ mặt được tốt lắm của mẹ Tô, gãi đầu, dám xưng “Ông đây” trước mặt bà.

      “Họp nào, họp nào, tất cả đều phải họp! Tạm thời đừng ngủ vội, chúng ta phải bàn bạc xem làm thế nào để giết zombie tốt hơn!”

      Trương An Toàn bất ngờ gọi lại, đối với khí thế hừng hực của Vương Tử Kiều, Trương An Toàn cật lực nháy mắt với Diệp Dục và Hộ Pháp. Hôm nay Vương Tử Kiều dẫn quân tới, cũng chỉ muốn dị năng giả hai nhà họ Tô và họ Tạ gia nhập quân đội, nên bây giờ hai bên đều có chung kẻ thù. Mọi người phải cùng ngồi xuống thương lượng chút, làm thế nào mới có thể đối phó với kẻ thù chung này.

      “Họp cái lông, ông đây rất bận.”

      Diệp Dục hiểu ý trong lời của Trương An Toàn, lòng muốn chuyện kỹ càng với Tô Tô, vốn chẳng thể nào nghe cẩn thận lại ý trong lời của Trương An Toàn.

      Nhưng hiểu, Thư Sinh lại hiểu, Thư Sinh mặt chỗ xanh chỗ tím lập tức đứng bật dậy, đập đập vào cánh tay Diệp Dục, với Trương An Toàn, “Đúng, nên thảo luận lại hai đội chúng ta nên làm thế nào mới có thể hợp tác tốt nhất.”

      Vương Tử Kiều bên cạnh nhìn, câu nào mặc cho đám dị năng giả làm trò. Thấy dị năng giả chẳng hề để những binh lính cầm súng bao vây họ vào trong mắt, cứ hai ba người kề vai sát cánh chuẩn bị rời , Vương Tử Kiều tức giận, gào thét với bóng lưng của Diệp Dục:

      “Diệp Dục, thân là quân nhân, phục tùng là trọng trách thiêng liêng. Bây giờ tôi ra lệnh cho cậu, đưa đội cảm tử nhanh chóng về đội.”

      Diệp Dục quàng vai Thư Sinh, nhìn Tô Tô, ánh mắt đó chan chứa những tâm khó tả, rồi quay đầu nhìn Vương Tử Kiều, cười mỉa mai, châm chọc:

      “Não của chú rơi xuống nước rồi à? Mạng của ông đây và em sớm bán sạch ở Trung tâm Kiểm soát và Phòng ngừa Dịch bệnh tại Đức thành rồi. Mạng sống ngày hôm nay chính là này tặng cho.”

      chỉ Tô Tô đứng phía trước, bá vai Thư Sinh khỏi. Mọi người cũng ồn ào, lục tục giải tán. Vương Tử Kiều đứng trước ánh đèn xe sáng như tuyết, bên mặt bị sấp bóng, cẩn thận suy ngẫm những lời của Diệp Dục xong như sáng tỏ điều gì đó.

      Nhưng vẫn trầm ngâm, cũng tiếp tục chuyện này trước mặt Diệp Dục nữa, chỉ quay đầu nhìn tất cả những người già và phụ nữ, trẻ vẫn đứng tại chỗ. quét mắt vòng, dừng lại người Tô Tô hỏi.

      là Tô Tô?!”

      Vương Tử Kiều thừa biết nhưng vẫn cố tình hỏi lại, đôi mắt nhìn chằm chằm, đánh giá Tô Tô từ xuống dưới, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tô Tô, định mở miệng hỏi tiếp Lý Oánh ở bên cạnh lại tiếp:

      “Đúng thế, ta chính là Tô Tô, nhưng…”

      chờ Lý Oánh xong, Vương Tử Kiều tiến lên trước hai bước, rút “xoạt” cái, lấy tờ giấy trong túi chìa ra đưa cho Tô Tô. giấy ghi rất ràng những ưu đãi đối với đội tiên phong dị năng, “Tô Tô, sĩ quan chỉ huy cho rằng năng lực của rất xuất sắc, hy vọng có thể tham gia đội tiên phong dị năng. Góp phần công sức vào việc thiết lập căn cứ.”

      Diệp Dục vừa xa, phát hôm nay Vương Tử Kiều phải tới vì họ, họ phớt lờ kẻ này, còn dám làm phiền Tô Tô, vì thế tức giận đùng đùng, liền mắng câu, “Mẹ cái tên đần này, cút xa ngay lập tức cho ông, đánh được đà lấn tới đấy!”

      xông lên, khí xung quanh trở nên nóng hơn, thiêu đốt ánh sáng quanh người trở nên biến dạng. thể chịu được cái tên đàn ông tên Vương Tử Kiều kia, dám có ý định tốt với Tô Tô, Tô Tô bây giờ là phải nâng niu, phải nâng niu, phải nâng niu!!! Tất cả mọi người phải nâng niu cho !!!

      Tô Tô giơ tay kéo Diệp Dục cái, Vương Tử Kiều lùi sau bước, có vẻ hiểu vì sao Diệp Dục lại có thể phản ứng kích động như thế, kể cả họ có cầm súng chĩa vào đầu Diệp Dục cả tiếng đồng hồ cũng thấy mất bình tĩnh như thế.

      Vương Tử Kiều cảm thấy chuyện này bất thường, những tài liệu liên quan tới chính sách ưu đãi của đội dị năng tiên phong trong tay bất giác rơi xuống đất, cứ thế bay, bay đến trước mặt mẹ Tạ vẫn luôn ôm Tạ Thanh Diễn ngồi dưới đất.

      Lúc này ai còn quan tâm những tờ giấy đó viết gì nữa, vào thời khắc Tô Tô lôi kéo Diệp Dục, Lý Oánh liền kéo Vương Tử Kiều lui về phía sau, giọng , “Đêm nay hợp để chuyện về đội với đám người này, cứ giải tán trước .”

      họp của , muốn gây chuyện cũng cần vội vào lúc này.”

      Tô Tô kéo Diệp Dục lại, đồng thời nhíu mày ngăn cản bóng dáng nóng nảy của Diệp Dục, đương nhiên thể vác bụng bầu bán mạng cho Lã Ấn rồi, nên cần vì lời của Vương Tử Kiều mà tức giận. Còn nếu có tâm tư muốn rời hà tất phải tranh chấp ở trước cửa nhà, có tác dụng gì đâu chứ?

      Bây giờ muốn giết Vương Tử Kiều rất dễ, thậm chí kể cả tiêu diệt Lã Ấn cũng phải chuyện khó, nhưng đối với người bình thường mà , việc thành lập căn cứ là chuyện chỉ có lợi chứ có hại. Nếu họ giết Lã Ấn và Vương Tử Kiều rồi, ai thành lập căn cứ Tương thành?

      Mọi người đều hiểu điều này, thể vì bản thân mình là dị năng giả, vì việc thành lập căn cứ đem tính mạnh của những dị năng giả đội tiên phong xây tường, mà bỏ những điểm tốt của căn cứ. Có người vì những chính sách ưu đãi phong phú đó mà bằng lòng bán mạng cho Lã Ấn, cũng có người đồng ý, cảm thấy mạng sống đáng quý hơn. Điều này liên quan đến chuyện đúng hay sai, chỉ là cách sống khác nhau mà thôi.

      Còn về phần Lã Ấn có phải dùng sức mạnh hay giở thủ đoạn để bắt ép những dị năng giả đó bán mạng cho hay , chí ít dưới góc độ của Tô Tô, dù Diệp Dục bị quân của Lã Ấn dùng súng bao vây lần còn chẳng chiếm được thế thượng phong, bây giờ Lã Ấn có ý đồ với , chuyện sau này để sau này . Dù sao Tô Tô cũng có ý muốn rời , muốn tranh chấp vào lúc này.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    3. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 166: Chuyện trong tòa nhà khám chữa bệnh

      Diệp Dục bị Tô Tô lôi kéo, vốn là có thể tránh được, nhưng Tô Tô cứ lôi lại. Trong lòng chợt run rẩy, đầu óc choáng váng, bị dọa đến dám lao về phía trước, sợ cử động mạnh quá lại lôi theo Tô Tô. Vì thế đành quay đầu cười, vội vàng đáp:

      “Được, được, được, họp. Lát nữa chúng ta lại chuyện tiếp.”

      Thấy dáng vẻ mềm nhũn như đậu phụ của Diệp Dục, dáng vẻ cẩn thận từng ly từng tí , Lý Oánh liền cảm thấy khó hiểu, là Diệp Dục tức quá đến thần kinh bình thường rồi ư? Hay là bên trong còn có tình gì khác? Đối với người phụ nữ mang thai đứa trẻ của người đàn ông khác, Diệp Dục lại có thể cẩn thận đến mức như thế ư?

      Có nhiều nghi ngờ hơn nữa cũng thích hợp để hỏi vào đêm nay, Lý Oánh kéo Vương Tử Kiều vội vàng rời , Diệp Dục và em của , cùng với Tạ Hào Thế và đội dị năng giả của ta cùng nhau họp. Tô Tô nhìn Tạ Thanh Diễn hấp hối đất, và mẹ Tạ vẫn luôn bảo vệ chặt chẽ, trong lòng thầm tính toán có nên xử lý luôn .

      Nhưng Tạ Hào Thế đứng giữa hai người, cha mẹ Tô đứng bên cạnh , thúc giục quay về trong im lặng. Tô Tô và Tạ Hào Thế nhìn nhau cái, cảm thấy bực bội nên sắc mặt cũng được tốt lắm. đợi, đợi tới ngày Tạ Hào Thế bị Tạ Thanh Diễn hại đến chết, nhất định vào lúc Tạ Hào Thế chỉ còn hơi thở mong manh, hỏi ta có hối hận ngày hôm nay cứ bảo vệ Tạ Thanh Diễn hết lần này tới lần khác ?

      lườm Tạ Hào Thế cái rồi theo cha mẹ Tô vào trong nhà, rời khỏi biệt thự khám chữa bệnh, các bác sĩ y tá cũng bắt đầu thu dọn tàn cuộc.

      Đám người sống sót lúc trước gây chuyện, sớm chạy mất tăm mất tích lúc các dị năng giả đánh nhau rồi. Bác sĩ Hồng lại cảm thấy rất hứng thú với cái xác lạnh lẽo nằm đất kia. Nhân cơ hội cái xác đó chưa biến thành zombie bật dậy, bác sĩ Hồng gọi hai y tá nữa, ba người cùng tìm dây điện trói cái xác đó lại, kéo đến phòng trống trong biệt thự để bác sĩ Hồng làm thí nghiệm.

      Chỉ còn lại hai mẹ con Tạ Thanh Diễn, Tạ Thanh Diễn vẫn hôn mê, cau mày muốn tỉnh. Mẹ Tạ ôm chặt Tạ Thanh Diễn, cúi đầu nhìn tờ giấy viết đầy những chính sách ưu đãi trong tay, bên viết rất ràng. Chỉ cần gia nhập đội tiên phong dị năng có thể được hưởng những chính sách ưu đãi, trong đó có điều là: quân đội của căn cứ bảo vệ người nhà của thành viên đội tiên phong suốt đời.

      Cả đêm ồn ào cứ thế trôi qua, Tô Tô quay về biệt thự, Bì ra đón, với cha mẹ Tô vài câu rồi dẫn đám du côn của cùng với đám trẻ con rời khỏi biệt thự nhà họ Tô. Tô Tô vẫy tay với cha mẹ Tô, lúc này ba người đều thấm mệt, nhân lúc trời chưa sáng ai nấy về phòng nghỉ ngơi.

      Tô Tô nằm lăn qua lộn lại trằn trọc ngủ được, vì trong lòng có cảm giác áp lực khó hiểu, nên ngủ sâu được. Giác quan của rất nhạy cảm, trực giác cho biết chắc chắn xảy ra chuyện lớn. Hôm nay sau khi gặp Vương Tử Kiều, phát ra áp lực đó phải do Vương Tử Kiều hay Lã Ấn đằng sau gây ra.

      Đó là cái gì?

      thấy hơi lo lắng, lát lại cảm thấy nơi này nên ở lâu, phải mau chóng rời , lúc sau lại thấy có lẽ bản thân giống như Trạc Thế Giai , có triệu chứng của bệnh trầm cảm tiền sản, cứ lo lắng lung tung, ý thức dần chìm vào trạng thái mê man. Bên trong tòa nhà khám chữa bệnh, các y tá bác sĩ dọn dẹp cả đêm, khó khăn lắm mới sắp xếp xong đống đồ trong biệt thự. Chỉ sợ lát sau đám người đó tới gây , lại làm rối loạn dụng cụ y tế, nên nhân lúc trời chưa sáng cần làm gì làm nấy.

      Bác sĩ Hồng và hai y tá đến chỗ Bì, đo nhiệt độ cho chín đứa trẻ sơ sinh, Trạc Thế Giai cùng với Lương Tiểu Kỳ, Ngô Đao xem tình hình của Lý Tiểu Vũ, còn Quân Tửu quay về phòng khám kiểm tra phòng khám như thường lệ.

      Thực ra kiểm tra cũng có gì để kiểm tra, gọi là bệnh viện nhưng thực ra đây là tòa biệt thự được tu sửa thành phòng khám chữa bệnh, chỉ có phòng bệnh, bên trong có bệnh nhân tên là Từ Thiếu Phong. Từ Thiếu Phong dưới cố gắng của Quân Tửu và Trạc Thế Giai, tình hình tại ổn định nhiều, chỉ cần vận động gì mạnh biến chuyển xấu .

      Quân Tửu bật đèn hành lang, vừa tết tóc đuôi sam, vừa mở cửa phòng bệnh. Trong ánh đèn mờ mờ của phòng bệnh, ra chiếc giường đơn phủ ga trải giường trắng tinh, đáng lẽ Tử Thiếu Phong ngủ mà lúc này lại thấy bóng dáng. Quân Tửu sửng sốt, vội vàng mở tung cửa phòng, định gọi người bên ngoài đến tìm giúp, bắt gặp bóng dáng gầy gò của Từ Thiếu Phong bên cạnh cửa sổ.

      Dường như ta nghe thấy tiếng động, ta mặc bộ đồ bệnh nhân sọc xanh trắng, quay đầu lại nhìn, đằng sau là ánh sáng nhè của sớm mai, đôi mắt hơi cười nhìn Quân Tửu kinh ngạc, mỉm cười, “Xin chào, tôi là Từ Thiếu Phong, xin hỏi là ai?”

      “Xin, xin chào! Tôi là bác sĩ quản lý giường bệnh,” Quân Tửu phản ứng chậm chạp, sau đó như bừng tỉnh, tiến lên dìu Từ Thiếu Phong còn chưa đứng vững, cau mày trách mắng, “Ai cho đứng trong này? Vết thương của vừa tốt lên chút, đừng có cử động, được xuống giường, có việc gì gọi bác sĩ y tá.”

      Nhờ Quân Tửu dìu, Từ Thiếu Phong rất nghe lời, khuôn mặt đầy ý cười, chầm chậm từng bước về giường bệnh. ta nhớ ra bác sĩ này rồi, chính là bác sĩ luôn chuyện với lúc quanh quẩn ở cửa tử. nhớ giọng của Quân Tửu, là trẻ, hình như vừa tốt nghiệp đại học xong, rất trẻ trung, rất xinh đẹp, rất hoạt bát, rung động lòng người…

      Câu chuyện trong căn biệt thự khám chữa bệnh mới bắt đầu, trong biệt thự nhà họ Tô, cha mẹ Tô còn ngủ bù, Tô Tô nằm mình ở tầng hai, đột nhiên cảm thấy phân tử nước trong khí dao động bất ổn, liền mở choàng mắt, ngồi dậy. định xuống giường, đôi tay nóng bỏng đè vai xuống, Tô Tô ngẩng đầu, những sợi tóc như tơ xõa xuống đôi tay to lớn. nhìn người ngồi đối diện, quả nhiên là Diệp Dục.

      …!”

      Tô Tô phun ra chữ, còn chưa kịp hết, Diệp Dục nhấc mông ngồi ngay bên cạnh Tô Tô, ôm Tô Tô vào lòng, cảm giác cả cơ thể run rẩy giống như bị sợ hãi, giọng kìm nén:

      “Tô ơi là Tô, em ôm , ôm . Trong lòng rất hỗn loạn, ổn chút nào hết, rất sợ.”

      Tô Tô gì, cũng có phản ứng gì, vừa mở mắt, nhất thời chưa được tỉnh táo lắm, đoán được ý của Diệp Dục là gì.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    4. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 167: Thần kinh bình thường

      “Lý Oánh có phải là ? Trong bụng em có sinh linh?”

      Diệp Dục ôm Tô Tô, tựa đầu lên đầu , trong ánh sáng ảm đạm, hai mắt hoảng hốt vô cùng, hai tay càng dùng sức ôm lấy thân thể Tô Tô, mồm lẩm nhẩm:

      “Bây giờ đầu thể bình tĩnh được, những gì bọn họ lúc họp đều nghe vào. Tô à, em với , có phải em mang thai rồi ?”

      “Phải.”

      Tô Tô phun ra chữ từ trong cổ họng, lông mày nhíu lại. Chuyện này phải sớm bị Lý Oánh ra rồi sao, Diệp Dục có vẻ phản ứng chậm? Sắp hết buổi tối chỉ qua xác nhận với ?! ra lúc này vô cùng muốn nhìn mặt Diệp Dục, muốn xem Diệp Dục phản ứng như thế nào. Nhưng mà Diệp Dục lại ôm chặt hơn, sau đó lại chôn mặt ở vai , nhúc nhích.

      “Của ?”

      phải của của ai?”

      Giọng của Tô Tô chót vót, hỏi ngược lại Diệp Dục. Nếu như Diệp Dục cho rằng Tiểu Ái phải là của giống Lý Oánh , Tô Tô giây tiếp theo đạp cho gã đàn ông này phát có được hả? và Diệp Dục lên giường với nhau, giường còn để lại vết máu đỏ tươi, vừa rồi lại được chính mồm Tạ Thanh Diễn phủ nhận. Tiểu Ái phải của Diệp Dục chẳng lẽ còn người đàn ông thứ ba?

      Diệp Dục lên tiếng, Tô Tô lại bắt đầu nổi giận. cựa quậy, giãy giụa rồi chợt ngừng lại, chỉ cảm thấy hai giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống vai mình, nóng đến mức cổ của hơi đau. Tô Tô kinh ngạc hỏi:

      “Diệp... Diệp Dục? khóc à Diệp Dục?”

      khóc...” Giọng của Diệp Dục nhàng rồi lại trầm xuống, khuôn mặt vẫn chôn ở hõm vai Tô Tô, tự nhiên mắng, “Người đàn bà xấu xa, giấu giếm ông đây giỏi. Cái bụng này cũng phải bốn tháng rồi nhỉ, lại có thể cho ông đây. Nếu hôm nay phải Lý Oánh ra, định bao lâu nữa mới với ông đây?”

      Rất đáng hận rồi, Diệp Dục cảm thấy lúc này rất muốn bóp chết Tô Tô, quá đáng quá rồi, loại chuyện động trời liên quan đến mạng người này Tô Tô lại có thể với . phải hôm nay nghe Lý Oánh chính miệng ra vẫn biết gì!!!

      Nghĩ đến điều này, Diệp Dục lại bắt đầu run lên. Miệng mắng Tô Tô nhưng hai tay lại ôm chặt hơn, hận thể làm cho nhập vào trong máu thịt của mình, chốc chốc lại hừ cổ giống như con dã thú.

      Tô Tô bị Diệp Dục ôm mạnh nên hơi đau, vừa muốn vùng vẫy phản kháng, nâng tay muốn phát vào tay Diệp Dục, bỗng nhiên nghe thấy tiếng nỉ non nho , đè nén của Diệp Dục quanh quẩn bên tai, mềm lòng than thở:

      khóc cái gì? Tôi định bắt chịu trách nhiệm, đừng khóc nữa, đàn ông đàn ang lớn tướng rồi khóc vì chuyện như này, nghĩ bé lắm sao?”

      “Ông chịu trách nhiệm sao!?”

      Diệp Dục tức tới mức ngẩng đầu lên, rống to vào tai Tô Tô. Đường nét khuôn mặt sắc nét như tạc, toàn bộ đều toát lên vẻ tức giận, đôi mắt trợn tròn, vành mắt đỏ ửng tràn đầy tủi thân, có thể tủi thân sao? Những ngày trước, nghĩ đối xử với Tô Tô vừa có quẳng lại vừa có ném, có chuyện gì đè, có chuyện gì giỡn, nghĩ tường tận lại thời gian trước Tô Tô bay nhảy ngày ngày, Diệp Dục liền sợ đến run rẩy toàn thân.

      lại khốn nạn như vậy!!!

      Gào rú xong, Diệp Dục liếc mắt thấy Tô Tô có vẻ chịu được to như vậy, nghiêng đầu nhíu mày, Diệp Dục lại hết giận, ôm Tô Tô lần nữa, nhàng an ủi:

      “Tô à, chưa chịu trách nhiệm. Chuyện này là lỗi của , từ đầu đến cuối, phải đều nhận sai với em sao? Em hận cũng tội gì dùng cách như vậy, đổi cái khác được ? Nếu bây giờ em lấy dao đâm mấy nhát tuỳ ý, thích chỗ nào đâm chỗ đấy.”

      Sau hồi, dừng lại bỗng nhiên , “Em nên giấu giếm . Nếu phải là hôm nay sớm phát , em có phải định mực cho ông đây biết ?”

      Diệp Dục càng càng tức, tiếng lại bắt đầu to lên, “Ông đây có lỗi với em, chuyện này tự em hận. vì sao em lại hận, trong đầu vẫn còn hiểu hoá ra chờ ở chỗ này. Em , em xem, có phải định cứ như vậy trả thù ? Em thể trả thù như vậy~~~ Em , rất khó chịu.”

      Tô Tô lặng lẽ nghe, cảm thấy Diệp Dục lúc này thế nào mà có vẻ giống như kẻ thần kinh bình thường. Chẳng lẽ chịu nổi đả kích này nên phát điên? Nếu tại sao lúc tức giận lúc lại sợ hãi, lúc ôm lúc rống ?

      Đúng như dự đoán, Diệp Dục mắng chửi lại cảm thấy bản thân mất khống chế, vội vàng hạ giọng, nhàng , “ xem như là thấy rồi, hai ta đời này ai cũng thể rời xa nhau, như bây giờ cũng rất tốt. rất thích em, trước kia còn nghĩ, nếu như em hận , muốn gặp , mang theo các em rời khỏi em càng xa càng tốt. Đứa bé tới đúng lúc, sau này em chính là mẹ của con , em thể sống xa bọn , bọn cũng thể sống xa em.”

      Càng càng đúng, Tiểu Ái còn ở trong bụng Tô Tô mà Diệp Dục cho là Tiểu Ái thuộc sở hữu của mình. Tô Tô nhíu mày quả thực nhịn được, muốn đánh gãy Diệp Dục phát điên, rằng:

      “Cho nên bây giờ, rốt cuộc định chịu trách nhiệm hay ? ngại đứa bé này là gánh nặng của nữa sao?”

      “Em xem em , gì thế?!” Diệp Dục kêu lên giống như gặp quỷ, cúi đầu nhìn Tô Tô chằm chằm, lớn tiếng chất vấn, “Ông đây cho rằng đứa bé này là gánh nặng lúc nào?”

      “Tự chứ ai?”

      “Lúc nào? Ngày nào tháng nào năm nào? Em ràng cho . Nếu như ông đây những lời như vậy, chặt đầu làm bô cho em!”

      còn thừa nhận? từng bản thân cũng biết lúc nào chết, cho nên muốn sinh con ra trở thành gánh nặng.”

      hề, chưa từng thế! Ông đây nhớ từng ra những lời mất nhân tính, táng tận lương tâm như vậy!”

      Diệp Dục nghếch cổ, cũng biết là nhớ ra mình những lời như vậy , hay là giả vờ nhớ, dù sao mặt cũng tỏ ra vô cùng oan ức, khiến cho người ta vừa nhìn cảm thấy Tô Tô vu oan , oan lắm, chỉ kém tháng sáu có tuyết rơi!
      ParvartyHale205 thích bài này.

    5. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 168: Ngạc nhiên chưa!

      Tô Tô hít hơi sâu, mạnh mẽ đẩy Diệp Dục ôm ra, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, đánh về phía Diệp Dục, tức giận , “ chưa , chưa từng , sao có thể vô lại như vậy chứ? Lúc đó ở xưởng sửa xe, tự nghĩ lại kỹ .”

      “Nghĩ nghĩ nghĩ, nghĩ, nghĩ! Em đừng cử động, bà à, ông đây xin em, đừng đánh nữa!” Để tránh cho Tô Tô quá dùng sức đấm làm đau tay mình, Diệp Dục vội vã lăn xuống giường, lại thấy Tô Tô nhảy lên muốn đánh tiếp. Lòng Diệp Dục run lên, sợ đến đầu đầy mồ hôi, vội vã nhào về, ôm lấy Tô Tô, nhàng để giường.

      “Lời này chắc chắn phải do ông đây . Em mấy câu khác cho em giải sầu, chúng ta có thể nhận nhận. Nhưng câu này trái với nguyên tắc làm người cơ bản nhất của ông đây. Hôm nay dù em có đánh chết , cũng thể nhận!”

      Diệp Dục hoàn toàn chút ấn tượng nào là mình đại loại như “Đứa trẻ trong bụng Tô Tô là gánh nặng”. đè Tô Tô xuống giường, hai tay cố định cánh tay Tô Tô, chân chặn hai đầu gối lại, cẩn thận đè lên bụng Tô Tô.

      Mà mặt Diệp Dục quả thực là cố gắng suy nghĩ nghiêm túc, sau đó lại lắc đầu lần nữa, “Chưa từng ! Con của ông đây làm sao có thể là gánh nặng. Em hận , cho nên cố tình muốn gán cho tội danh chịu trách nhiệm này. Đúng ?”

      Tô Tô bị cưỡng ép nằm giường, hít hơi sâu. nhắm hai mắt lại, trong lòng cảm thấy đầy bất lực. Đối mặt với tên vô lại, hơn nữa là tên vô lại dị năng còn mạnh hơn so với , cảm giác mình dây dưa với là muốn tự mình tức chết.

      Cho nên nghiêng đầu nhắm mắt lại, lộ ra cái cổ duyên dáng trắng như tuyết, gì nữa.

      Diệp Dục ở cúi người nhìn Tô Tô hồi lâu, trong lòng bỗng khó hiểu. Mới vừa rồi còn là người chạy nhảy hoạt bát, sao giờ lại biết điều như thế này? cúi đầu xuống, đưa môi đến gần cổ Tô Tô cọ cọ, lúc muốn thêm gì đấy Tô Tô đột nhiên mở miệng, nhắm mắt lại rằng:

      “Diệp Dục, tôi hận , cho đến bây giờ cũng chưa từng nghĩ phải giấu giếm tồn tại của Tiểu Ái, dùng đứa bé để trả thù .”

      “Tiểu Ái?!”

      “Phải, đứa trẻ tên là Tiểu Ái, là bé .” Tô Tô xoay đầu lại, trong ánh sáng có phần ảm đạm, hai mắt lấp lánh nhìn Diệp Dục ở , hai tay vuốt ve cái bụng hơi nhô lên của mình, đột nhiên khẽ mỉm cười , “ có muốn sờ thử ?”

      ...”

      Diệp Dục mở miệng, nhìn nét mặt Tô Tô chẳng biết làm sao lại ngây người. còn chưa kịp phản ứng lại mình muốn gì, Tô Tô liền cầm tay của đặt lên bụng mình, cách lớp áo len mỏng, tay Diệp Dục hơi run. cảm thấy bụng Tô Tô cứng, bất giác rằng:

      “Hôm qua còn tưởng đây là sẹo lồi của em, ôi~~~ cái gì vậy?”

      Đột nhiên, Diệp Dục cảm thấy trong bụng Tô Tô có gì đấy đạp vào tay của , sợ đến vội vã rút tay về, trong mắt đầy kinh ngạc, ngồi thẳng người nhìn bụng Tô Tô, lại nhìn lòng bàn tay mình, mặt thể tưởng tượng nổi.

      “Tiểu Ái chào hỏi đấy.” Tô Tô nửa ngồi dậy, lùi lại giường tìm cái gối gần ở sau lưng dựa vào. tay sờ bụng mình, khuôn mặt lên vẻ dịu dàng, với Diệp Dục rằng, “Em bé , chào cha!”

      , , , , !” Diệp Dục cuống cuồng đứng dậy, lại lại bên giường, xua tay, biết từ chối cái gì? Chẳng lẽ từ chối Tiểu Ái chào hỏi ? Mặt Tô Tô dần lạnh xuống, muốn nổi điên lại nghe thấy Diệp Dục năng lộn xộn, “Tiểu Ái? Diệp Tiểu Ái? Tên kiểu gì vậy?”

      “Tô Tiểu Ái!”

      Tô Tô sửa lại Diệp Dục, con của , hai đời mang thai chín tháng mười ngày đều vẫn gọi là Tô Tiểu Ái. Dựa vào cái gì Diệp Dục vừa xuất lại phải đổi họ cho Tô Tiểu Ái?!

      “Diệp Tiểu Ái!”

      Đối với vấn đề mang họ ai, Diệp Dục rất là khăng khăng mực, cũng tranh cãi với Tô Tô nên gọi tên đứa bé là “Tiểu Ái” hay . lần nữa ngồi lại bên mép giường Tô Tô, lần này cũng cần Tô Tô cầm tay, trực tiếp đặt bàn tay nóng hầm hập lên bụng Tô Tô, mắt nhìn chằm chằm vào tay mình, tay còn lại đung đưa, giọng :

      “Này, Diệp Tiểu Ái!”

      Bụng Tô Tô lại động, Diệp Dục rút tay về nhìn lòng bàn tay mình, chẳng biết lại làm sao mà rơi lệ, hai dòng nước mắt ở mặt, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ nhìn về phía Tô Tô: “Con lại có thể nghe thấy lời .”

      “Ngạc nhiên chưa!” Nhìn nước mắt mặt Diệp Dục, Tô Tô thở dài, đưa tay lau nước mắt mặt , “ phải vừa bảo khóc sao? Thế cái gì đây?”

      “Ha. Ha. Ha!”

      cười ngượng ngùng, cúi đầu, ngồi gần Tô Tô hơn, lại đưa tay sờ bụng Tô Tô. Lúc này Diệp Tiểu Ái đạp lòng bàn tay nữa. Thế là Diệp Dục lại sốt ruột:

      “Con sao lại đạp nữa?”

      “Đứa trẻ còn quá, đạp hai cái còn sức nữa, phải ngủ rồi.”

      “Ồ, vậy em cũng ngủ , em để con ngủ ngon nhé.” Diệp Dục vội vàng đỡ Tô Tô nằm xuống. Sau đó mình giống như đứa trẻ, cơ thể nhích tới nhích lui rúc vào bên cạnh bụng Tô Tô, thầm “Con , con ngoan ngoãn ngủ , ha ha ha.”

      biết vì sao nhìn dáng vẻ vui mừng như thế của Diệp Dục, mắt Tô Tô bỗng đỏ lên, trong lòng chua xót vô cùng. Trước hôm nay, Tiểu Ái ở trong bụng chưa từng động đậy. Diệp Dục mới chạm vào Tiểu Ái vui vẻ. Xem ra đứa bé này vẫn cần có người cha.

      Tiểu Ái đời trước sống rất đơn lạnh lẽo sao?

      Tô Tô nghiêng đầu nhắm mắt lại, muốn Diệp Dục thấy vẻ mặt mình, để khỏi phải kiếm chuyện. Nghiêng đầu Tô Tô liền ngủ mất.

      Trong mơ mơ màng màng, cảm thấy Diệp Dục ở bên cạnh mình lâu. Đợi đến khi tỉnh lại, sắc trời cũng sắp tối rồi. Mà Diệp Dục bên cạnh cũng biến mất.

      Tô Tô cảm thấy tinh thần mình tốt hơn chút liền vào phòng tắm rửa mặt, khoác bộ quần áo rồi ra khỏi phòng ngủ, dạo vòng trong bếp dưới nhà thấy nồi cháo nấu nhuyễn bàn cơm, trong cháo còn bỏ thêm ít gừng ít thịt nhừ. Tô Tô cười cười tìm bộ bát đũa, ngồi ở bên cạnh bàn định húp cháo.

      nghĩ có phải thịt đông lạnh trong tủ lạnh sắp hết rồi ? Mẹ Tô có cách nào khác, chỉ có thể hầm cho nồi cháo gừng thịt nhừ như vậy?!
      ParvartyHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :