1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 159: với

      Trong khu biệt thự Quả Táo, mười tám người Diệp Dục vừa mới đỗ xe trước tường vây của Tô gia. Diệp Dục liền huýt sáo, để ý ánh mắt kỳ lạ mà mọi người xung quanh nhìn mình, vẫy tay gọi Thầy Bói và Thư Sinh. Ba người ngồi xổm ở góc nào đó chuyện thầm to . Tô Tô nhìn bóng lưng của Diệp Dục, xoay người quay về biệt thự nhà mình, chuẩn bị ăn uống chút gì đó, rồi ngủ giấc

      vừa vào cửa, mẹ Tô liền chạy ra đón, gương mặt đầy lo lắng quan sát Tô Tô lượt từ xuống dưới, câu đầu tiên chất vấn, “Cháu ngoại của mẹ vẫn ổn chứ?’

      “Vẫn ổn. Vẫn ổn. Con ăn chút đồ, rồi lên lầu ngủ giấc.”

      Tô Tô xua tay, có chút ghen tị với “ thay lòng đổi dạ” bây giờ của mẹ Tô. Nhớ lại lúc trước, khi mẹ vẫn chưa biết đến tồn tại của Tiểu Ái, khi đó, bà quan tâm đến từ chuyện lớn cho đến chuyện bé. Bây giờ, cứ nhìn thấy , câu đầu tiên bà mở miệng hỏi chính là hỏi thăm về Tiểu Ái, khiến Tô Tô cảm thấy mình được thương nữa.

      “Con mau ăn , ăn nhiều chút, ngủ cho ngon, đừng hành hạ bản thân nữa.”

      Vừa nghe Tô Tô muốn ăn, muốn ngủ, mẹ Tô thực vui mừng khôn xiết, lập tức chạy vào trong bếp xới cơm cho . Bà mong Tô Tô khỏe mạnh hơn, an phận chút, đừng có nhảy qua nhảy lại, tốt nhất là nằm giường chờ sinh Tiểu Ái mới thôi.

      Bà càm ràm Tô Tô rất nhiều, Tô Tô ăn cơm lâu bao nhiêu mẹ Tô cũng bấy nhiêu thời gian. Cho đến khi Tô Tô ngáp cái lên lầu, vẫn nghe thấy mẹ Tô ở dưới lầu liên tục nhắc được thế này, được thế kia. Haizz… Mẹ à, lẽ người mang thai cả đời này đều thể thế này, thể thế kia sao?

      Tô Tô có chút hiểu, lại có chút buồn phiền, chỉ cảm thấy cứ tiếp tục thế này, chưa điên mẹ điên trước mất, phải nghĩ cách gì đó để mẹ Tô đừng cả ngày đến tối đều lo lắng như vậy. Mang thai, sinh con mà thôi, mặc dù rất khó khăn nhưng cũng có kinh nghiệm mà, có khó khăn hơn nữa cũng vẫn kiên cường hơn những thai phụ mang thai lần đầu nhiều.

      Hơn nữa, chuyện kết thù oán với Lã Ấn khiến Tô Tô cảm thấy vùng ngoại ô Tương thành này phải là nơi an toàn nữa. muốn ở đây sinh ra Tiểu Ái, chung quy khá mạo hiểm, bây giờ chỉ sợ những chuyện nhỡ nhàng. mang thai gần bốn tháng, dám chịu bất cứ nguy hiểm nào. nhát gan cũng được, có tinh thần mạo hiểm cũng được, dù sao vì Tiểu Ái, nhất định phải sống cho khỏe mạnh, tổn hại dù là cọng tóc.

      Vì vậy, Tô Tô vừa nhớ lại cảnh tượng ngày hôm nay, trong lòng có chút bất an. Cảm giác bất an này khiến cảm thấy nơi này nguy hiểm.

      Trong đầu Tô Tô nghĩ nên nên đối phó với chuyện tiếp theo thế nào, cởi áo khoác jacket ra, người chỉ mặc chiếc áo len dài bó sát nằm giường, đắp chăn, chậm rãi ngủ trưa.

      Cũng biết giấc ngủ trưa này ngủ say hay ngủ được, cảm thấy bản thân mình vẫn tỉnh táo, cứ nằm giường suy nghĩ nên đối phó với Lã Ấn thế nào, nhưng dường như nằm giường được bao lâu vừa mở to đôi mắt, phát trời tối.

      “Ai?”

      Trong ánh sáng le lói, Tô Tô đột nhiên quay đầu, ngồi dậy, mặt đầy cảnh giác nhìn rèn cửa sát trần lay động, tay nắm chặt, tay còn lại bảo vệ bụng mình, nhưng lại ngửi thấy mùi khói quen thuộc trong khí, trong nháy mắt thả lỏng tâm tình, thở dài:

      “Diệp Dục?”

      Thân hình cường tráng của Diệp Dục xuất từ sau tấm rèm cửa.Trong ánh sáng le lói, ánh mắt như có lửa, nóng rực nhìn , nhếch mép để lộ ra nguyên cả hàm răng trắng bóc, gần đến bên giường, cúi đầu nhìn Tô Tô. ngồi xuống, cười với .

      đến đây làm gì?”

      Tô Tô cau mày, liếc nhìn đường nét gương mặt , ngửi mùi hương người . Hình như tắm rồi, mùi máu và mùi mồ hôi người bớt rất nhiều.

      và bọn họ họp xong muộn, em lại ngủ sớm, muốn nhòm từ bên ngoài của sổ phòng em, nhìn trộm em cái, ai biết em lại thính ngủ như thế chứ.”

      Giọng hơi trầm thấp, trong gian u tối, yên tĩnh như vậy, giống như từng hồi trống kịch, nhàng gõ vào lòng người. Tô Tô lùi về sau chút, ngồi dựa vào gối, nhìn Diệp Dục, mỉm cười hỏi:

      “Họp? Họp ra kết quả gì rồi?”

      “Ừ. Thư Sinh biết Lã Ấn, phải người cùng đường với chúng ta,” Diệp Dục vuốt tóc, ngồi sát Tô Tô hơn chút, giơ ngón tay lên, đầu ngón tay thô ráp nhàng xoa gò má mịn màng của Tô Tô, cũng muốn làm gì, chỉ là dừng lại chút. Đột nhiên đè thấp giọng : “Em , mấy ngày nay, lại nhớ em rồi.”

      “Khụ…”

      Tô Tô giả vờ ho tiếng, nghiêng đầu, tránh né đầu ngón tay của Diệp Dục, vẻ mặt có chút thoải mái. Trong lòng hơi hiểu ra, có phải Diệp Dục người này bây giờ lời thương với ? Giống như trước giờ vẫn vậy, những lời này cực kỳ lộ liễu, chỉ là vẫn cho rằng giở trò lưu manh mà thôi?

      nghiêng đầu, mái tóc dài suôn mượt buông xuống, rơi mu bàn tay Diệp Dục. nhàng vuốt ve những sợi tóc, vẫn dùng bàn tay bưng lấy gò má Tô Tô, nghiêng người, nghiêng đầu, đôi môi nóng bóng dán lên cánh môi mát lạnh của Tô Tô, ra sức chà xát.

      với , bảo bối.”

      Diệp Dục lại ngồi gần Tô Tô hơn, bàn tay nhàn rỗi chưa sử dụng đến, nắm chặt eo mảnh khảnh của ô, hai mắt hơi khép lại, vừa giày xéo môi Tô Tô, vừa khàn giọng dỗ dành giống như sói xám dụ dỗ bé quàng khăn đỏ:

      “Chỗ này thể ở lại lâu, chúng ta đến núi đao biển lửa, lưu lạc chân trời góc bể, chỉ cần em chịu cùng , bảo vệ em cả đời. Có đồ ăn chắc chắn cũng phải để em ăn no trước, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, tuyệt đối để em chết trước mặt . Tô à, em à, thích em.”

      “Tôi còn có cha mẹ và bạn bè.”

      Tô Tô lùi về sau trốn tránh, tránh né đôi môi dây dưa của Diệp Dục, hai tay chống lên cơ thể liên tục áp sát về phía trước của Diệp Dục, ngăn chặn tiếp tục ép về phía trước. Dù cách lớp áo rằn ri dày, nhưng Tô Tô vẫn có thể cảm nhận nhịp tim của Diệp Dục dưới tay mình.

      Điều này khiến trái tim Tô Tô cũng đập nhanh hơn. Giọng bất giác trầm , nghe vào trong tai Diệp Dục lại đầy ý khiêu khích.

      “Dẫn bọn họ cùng , chúng ta tìm nơi tốt hơn, tự mình làm chủ, tự mình nuôi sống chính mình, cần dựa vào mấy cái căn cứ bảo vệ, mấy người bọn hoàn toàn có thể bảo vệ mọi người chu toàn.”

      “Vì sao chứ? Sống ở trong căn cứ tốt sao?”

      Tô Tô có chút hiểu, mặc dù cũng cảm thấy ầm ĩ đến mức này, tiếp tục ở lại đây cũng có ý nghĩa gì, nhưng ý định muốn rời của Diệp Dục quá mãnh liệt, điều này khiến Tô Tô sinh ra lòng hiếu kỳ.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    2. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 160: Trong lòng em có chuyện

      Động tác của Diệp Dục chợt khựng lại, trong đáy mắt nhảy nhót đốm lửa màu đỏ, rũ mắt, nghe thấy thế liền tỏ ra vui lắm, đáp, “Thư Sinh biết Lã Ấn, rằng trước đây Lã Ấn nhậm chức ở Đức thành, lúc Đức thành xảy ra chuyện vừa hay Lã Ấn được điều đến Tương thành. Mệnh lệnh lúc trước điều bọn tới Đức thành, hạ lệnh ‘xóa sổ’ chính là do Lã Ấn ký.”

      Có nghĩa là chuyện hai mươi người đội của Diệp Dục đến Trung tâm Kiểm soát và Phòng ngừa Dịch bệnh đàn áp đẫm máu có vai trò quan trọng của Lã trong đó?

      Tô Tô nhíu mày, nghe tình hình này có vẻ phức tạp, bất kể bên trong có bao nhiêu mưu, nhưng mệnh lệnh đó suýt chút nữa hại chết đội Diệp Dục, làm cho họ lạnh lòng, đây là . như vậy đội Diệp Dục thể quay trở lại quy thuận Lã Ấn nữa rồi.

      cau mày suy nghĩ, môi của Diệp Dục lao tới gặm từ gò má xuống dưới. Tô Tô giật mình, vội vàng lùi về phía sau.

      Thấy Tô Tô tránh mình, Diệp Dục bèn lồm cồm bò lên giường, mồm , người vồ lên người Tô Tô. Tô Tô quay được người, chuẩn bị xuống giường kịp nữa rồi, động tác của Diệp Dục nhanh nhẹn như thú hoang đè lên người . định chèn miệng vào Tô Tô nằm thẳng đơ người cách bất lực, ôm bụng nhìn Diệp Dục trước mặt, :

      “Diệp Dục, đừng cử động, tôi hỏi chuyện này.”

      “Hỏi mau, mấy ngày hôm nay nhớ em đến phát điên rồi. Bây giờ muốn ‘xử’ em!”

      xem, đêm hôm đó, với tôi… có dùng biện pháp an toàn ?”

      , đeo cái đó khó chịu lắm.”

      Diệp Dục lắc đầu, cười nhe chiếc răng nanh ra, đối với chuyện này trả lời rất dứt khoát, chẳng có chút gì xấu hổ. và Tô Tô sớm lăn lộn nhau hết lần này đến lần khác vào đêm đó, lần nào cũng dùng bao, sao chứ?!

      “Vậy xem, dùng biện pháp an toàn, cặp nam nữ sức khỏe bình thường, có bệnh gì nghiêm trọng, có chuyện liên quan đến mạng người chứ?”

      “Cái gì mà mạng người?” Diệp Dục ở phía , tay chân chống bên cạnh người Tô Tô, tinh thần ràng sốt ruột, nhiêu ngày gặp, rốt cục Tô Tô định gì chứ? “Em vẫn khỏe mạnh, có thấy bị làm gì tàn tật chỗ nào đâu.”

      Vẫn hiểu?! Tô Tô nhắm mắt, hai tay bảo vệ bụng, sợ Diệp Dục đột nhiên đè xuống làm tổn thương Tiểu Ái trong bụng . cảm thấy đêm nay thể kéo dài thêm được nữa, dù sao bụng cũng to thế rồi, Diệp Dục trông lại có vẻ như ác quỷ thèm khát. nghĩ cha mẹ đúng, chuyện này vẫn nên cho Diệp Dục hơn. Nếu Diệp Dục tình nguyện chịu trách nhiệm, đưa gia đình mình theo Diệp Dục, nếu muốn chịu trách nhiệm hoặc biểu chút xíu nào thích đối với Tiểu Ái, hôm nay Tô Tô và Diệp Dục mỗi người mỗi ngả.

      Từ sau ngày hôm nay, Diệp Dục dẫn người của con đường của , đưa gia đình và bạn bè mình theo, tuyệt đối dính dáng gì tới Diệp Dục.

      “Tôi phải tôi, tôi muốn là… ví dụ.”

      nghĩ ngợi làm thế nào mới có thể sắp xếp từ ngữ tốt hơn, với Diệp Dục về tồn tại của Tiểu Ái. Tô Tô nằm giường, mái tóc xanh mượt mềm mại xõa ra như những sợi rong biển, mở to mắt nhìn Diệp Dục cách tỉ mỉ, tâm trạng có chút hồi hộp.

      Còn Diệp Dục, nghe xong bèn mím môi, cúi đầu nhìn . chớp mắt, hơi nhướng mày, nghiêm túc suy nghĩ rồi hỏi :

      “Ý gì vậy? Cưng à, có gì cứ thẳng, cũng hơi hơi hiểu rồi, trong lòng em có chuyện mà lại còn liên quan tới .”

      “Tôi…”

      ra chữ, Tô Tô lại hít sâu hơi, muốn bổ não Diệp Dục ra, xem xem người này sao lại có thể nuôi được bộ óc như thế, hay là còn có não luôn? phải là đoạn ruột thẳng tuột từ xuống dưới đấy chứ?!

      đưa ngón tay chọc mạnh vào trán của Diệp Dục, định thẳng ở ngoài cửa sổ, có người làm ồn.

      Hình như có người gây chuyện, Tô Tô và Diệp Dục nhìn nhau. Diệp Dục nhanh chóng đứng dậy, dây dưa trêu đùa Tô Tô nữa, vội vàng lao ra ban công, xông ra ngoài. Còn Tô Tô, khoác thêm áo jacket của mình, tìm đôi dép lê rồi mở cửa ra.

      Bên ngoài, những ngọn đèn đường sáng rực rỡ bởi được lắp pin năng lượng mặt trời. Mảnh sân cha Tô mới sửa, bên cạnh tòa nhà của y tá bác sĩ, có đám người bao vây, tiếng hò hét huyên náo có vẻ rất náo nhiệt.

      Diệp Dục vội vàng ra khỏi tường rào, giơ tay ra hiệu, lôi cả đội cầm súng nhanh chóng bao vây đám người đó lại, những đứa trẻ sơ sinh trong tòa nhà của y tác bác sĩ gào khóc bởi tiếng ồn, chín đứa trẻ vốn yên tĩnh bị giật mình sợ hãi. định dẫn theo đám côn đồ của , ôm đám trẻ di chuyển sang tòa nhà khác.

      Cha mẹ Tô và Tô Tô lần lượt ra khỏi biệt thự, Tô Tô sau cùng, xoa cái bụng hơi nhô lên của mình. nhìn đám người la hét ồn ào, vừa hay nhìn thấy ở góc cách đó xa có chiếc xe Jeep quân đội, Lý Oánh thướt tha bước từ xe xuống.

      “Dựa vào đâu mà cứu? phải các người được gọi là thiên thần áo trắng chữa bệnh cứu người sao? Dựa vào đâu mà cứu?”

      “Cứu chồng tôi với, cầu xin các người, cứu chúng tôi, cứu chồng tôi với…”

      “Bệnh viện này của các người, trai tôi cũng đóng góp tí của cải vật chất, bây giờ người bên tôi gặp có khăn các ngươi lại đưa tay cứu giúp phải là chuyện nên làm sao?”

      Trong những tiếng ồn ào của đám người, Tô Tô đột nhiên nghe thấy giọng của Tạ Thanh Diễn, trở nên hăng hái. thèm quan tâm xem Lý Oánh đến đây làm gì nữa, xoa bụng đến gần đám người đó. Trong đám người đó hình như có người đứng trước mặt nhóm y tá bác sĩ bên Trạc Thế Giai, có người phụ nữ quỳ xuống đất gào khóc, rất nhiều người đứng cách đó vài nước chân, chỉ trỏ nhóm Trạc Thế Giai, lên án đạo đức.

      Hộ Pháp nhìn nổi có người chỉ trỏ mắng mỏ Trạc Thế Giai, liền khởi động súng, chuẩn bị bắn chỉ thiên, khiến Diệp Dục phải dừng lại, Tô Tô trợn tròn mắt. Nếu ngăn cản Hộ Pháp nổ súng ở đây gọi binh lính của Lã Ấn đển hỏi thăm, đẩy Diệp Dục, còn mình về phía Trạc Thế Giai. nhìn người đàn ông đứng trước nhóm y tá bác sĩ của Trạc Thế Giai, bèn hiểu được ít nhiều.

      Người đàn ông này mắt trũng sâu, đồng tử có tiêu cự, cơ thể gầy héo lảo đảo, da mặt xanh tím. cần bác sĩ kiểm tra xét nghiệm, Tô Tô nhìn cũng đoán được người này sắp hóa thành zombie.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    3. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 161: Dù sao tôi cũng giết ít người

      Trong màn đêm, người phụ nữ quỳ dưới đất liên tục cầu xin bác sĩ cứu chồng ta. Đối với những lời chỉ trích, Lương Tiểu Kỳ kiên trì giải thích, tốt nhất nên cách ly người này ra, cứu người nhưng phải ai cũng cứu, phải quan sát hai mươi tư giờ đồng hồ mới được.

      Trạc Thế Giai, Quân Tửu, bác sĩ Hồng và y tá nữa đứng chặn ở cửa sắt, để cho người đàn ông sắp biến thành zombie này vào trong được.

      Nhưng người phụ nữ ngồi dưới đất và những người theo Tạ Thanh Diễn chịu nghe, họ cứ nhất quyết đòi đưa người đàn ông sắp biến thành zombie đó vào phòng khám. Người phụ nữ ngồi dưới đất còn khóc lóc, muốn tiêm, uống thuốc hay làm phẫu thuật gì cũng được, chỉ cần các y tá bác sĩ có hành động gì đó chứ đừng lạnh lùng vô tình chặn ở trước cửa cho họ vào.

      Tiếng người phụ nữ khóc lóc rất lớn, cộng thêm cả tiếng la ó của mấy người bên Tạ Thanh Diễn khiến cho phòng khám ồn ào hỗn loạn. Ánh đèn đường đầu, tản ra ánh sáng ảm đạm, vài con côn trùng bay vo ve từ trong ánh sáng màu trắng ra. hiểu vì sao, khung cảnh này làm cho Tô Tô cảm thấy áp lực vô hình, cứ cảm giác sắp có chuyện lớn xảy ra.

      bắt đầu cảm thấy có gì đó ổn, nhíu mày nhìn xung quanh.

      Tạ Thanh Diễn nhảy nhót vui vẻ, đằng sau là những kẻ ồn ào, sau đó là những lính đặc công cầm súng vây quanh chúng, đằng sau họ là Lý Oánh dẫn hai tên lính điềm nhiên bước tới, xa hơn nữa chính là Tạ Hào Thế dẫn đội dị năng giả nhanh chóng bước tới.

      Tòa nhà bên cạnh nơi ở của bác sĩ y tá, nhóm bế lũ trẻ nối đuôi nhau ra ngoài. Biệt thự cho lũ trẻ nghỉ ngơi, chơi đùa quá gần tòa nhà của y tá bác sĩ. Nhìn đám người này có vẻ như chúng định cả đêm nay ăn vạ ở đây, nhóm Bì nghe theo chỉ dẫn của mẹ Tô, bế lũ trẻ vào trong tường nhà họ Tô tránh tạm.

      Trong khí phảng phất mùi máu nhè , Tô Tô hơi hít hít, mùi máu tanh đó bị gió thổi cái liền tan mất. cúi đầu xoa mũi, nhìn người đàn ông sắp biến thành zombie trước mặt. cảm thấy người đàn ông này còn chút hơi thở của sống nào nữa, bèn chỉ vào người đàn ông ánh mắt vô hồn đó rồi với Trạc Thế Giai:

      cứu được nữa rồi, mau giải quyết .”

      Nếu còn nhanh, lát nữa người đàn ông đó nhào lên cắn người, lại thành được mất mười.

      Trạc Thế Giai gật đầu, giải thích lần cuối với người phụ nữ kêu rên dưới đất, “Tình hình của chồng đúng là cần quan sát, chúng tôi để cho ta vào cũng chỉ mong ta lây nhiễm sang người khác. Mọi người cứ đưa ta về trước, trói lại, 24 tiếng sau lại đưa tới chỗ chúng tôi, hoặc để chúng tôi đưa người tới nơi khác, cách ly 24 tiếng.”

      “Vì sao? ấy còn cứu được, ấy phải zombie, ấy vẫn là người sống sờ sờ mà sao các người cứ mực muốn đợi 24 tiếng, vì sao? Tranh thủ thời gian, gấp rút cứu người, ấy nhất định biến thành zombie.”

      “Các người làm y tá bác sĩ cái kiểu gì vậy?”

      “Làm trò gì thế, chúng tôi nuôi các người phải để cho các người chơi bời nhàn tản, đùn đẩy trách nhiệm!”

      tên trong số những kẻ sống sót kia, gào thét đến rách cả cổ họng, Tô Tô đứng bên cạnh Trạc Thế Giai nghe thấy vậy liền bật cười. Trong tường bao nhà họ Tô, Bì cũng nghe thấy những lời người đó , ôm con thò đầu ta nhìn, biểu cảm trào phúng mặt.

      Phải là những y tá bác sĩ này, trước đây đúng là được nuôi thời gian, nhưng họ cũng tự bỏ công sức của mình, cố gắng tận tụy chăm sóc chín đứa trẻ sơ sinh, sớm tối còn đo huyết áp, nhiệt độ cho cha mẹ Tô và mấy du côn. Duệ Duệ tuy còn nhưng cũng được các y tá bác sĩ này lập bảng dinh dưỡng, y tá Lương Tiểu Kỳ và Ngô Đao đảm nhận nhiệm vụ chăm sóc Lý Tiểu Vũ.

      Nên sao có thể là những y tá bác sĩ này “được nuôi” chứ? Họ cố gắng thể giá trị của bản thân, cho tới hôm nay, có thể mỗi y tá bác sĩ ở đây đều trở thành thành phần thể thiếu trong nhóm của Tô Tô.

      Hơn nữa hai chữ “được nuôi” này dù có những y tá bác sĩ ở đây cũng thể để thuộc hạ của Tạ Thanh Diễn họ được. Là Tô Tô và Diệp Dục thay họ giải quyết nguy cơ zombie, là Bì và đàn em của vận chuyển đồ đạc như những chú kiến , còn những kẻ mở mồm ra “nuôi” những y tá bác sĩ đó làm được gì?

      Những kẻ này, đơn giản chỉ là bắt được dị năng giả của Tạ Hào Thế thi thoảng đến tìm y tá bác sĩ khám bệnh, tiện thể tặng chút tinh hạch và đồ, vậy là chúng tự khoác lên mình cái danh hiệu “nuôi” những y tá bác sĩ ở đây.

      Trạc Thế Giai lạnh lùng liếc nhìn cái kẻ gây , còn những y tá bác sĩ trẻ tuổi như mấy người Quân Tửu và Lương Tiểu Kỳ sớm tức đến run rẩy cả người. Quân Tửu chỉ tay vào người đàn ông lảo đảo sắp biến thành zombie hét lớn:

      “Nhìn bộ dạng người này sắp biến thành zombie rồi, chúng tôi thể để ta vào, bên trong còn có bệnh nhân. Các người phải đưa người này cách xa đây .”

      Lời của Quân Tửu vừa dứt, đám người đó liền bùng nổ, nhốn nháo. Nhất là người phụ nữ quỳ dưới đất, thấy bác sĩ khám, đến cả lấy máu xét nghiệm cũng lấy mà phán là chồng mình sắp biến thành zombie, ta bèn thét lên, đứng dậy lao vào hàng rào. Nhìn tư thế đó dường như là muốn đâm vào tường.

      Tô Tô nhìn tình hình đến mức làm loạn khóc hai nháo ba thắt cổ, cũng gì nữa mà cứ thế tạo ra cơn sóng đổ về phía trước, ập vào làm ngã người đàn ông sắp biến thành zombie trước mặt. Người đàn ông đó đứng dậy, ướt sũng nằm dưới đất, bắt đầu co quắp lại. Mà Tạ Thanh Diễn thấy thế tức đến mặt trắng bệch, chỉ Tô Tô quát:

      “Tô Tô, làm thế là giết người đấy biết ?”

      “Chẳng sao cả, dù sao tôi cũng giết ít người rồi.” Tô Tô nhún vai, cười nhạt tiếng, nhìn người đàn ông dưới đất dần dừng lại co quắp nữa. ngẩng đầu nhìn Tạ Thanh Diễn, híp mắt, uy hiếp, “Hay là tôi cũng giết luôn để đỡ phiền lòng.”

      …” Trước mặt bàn dân thiên hạ, Tạ Thanh Diễn tin Tô Tô dám ra tay giết , nhìn phía sau thấy Tạ Hào Thế đứng sau đội đặc công cảm thấy an tâm có chỗ dựa, chỉ Diệp Dục đằng sau Tô Tô, tức giận quát, “Tô Tô, bây giờ thành thể loại gì rồi? Có phải bị tên cầm thú kia xúi bẩy ? nhìn xem mình bị biến thành loại người gì rồi! Trước đây đâu có độc ác như thế!”
      ParvartyHale205 thích bài này.

    4. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 162: Đứa con hoang này của ai?

      Diệp Dục tự nhiên bị gọi tên, là xúi bẩy Tô Tô, khuôn mặt đầy vẻ vô tội ôm súng. Thư Sinh bên cạnh biết móc ở đâu ra hai quả trứng chim cút, vừa bóc vỏ định đưa vào miệng Diệp Dục cướp quả. nhìn Tạ Thanh Diễn có ý định phản bác lời , cứ thế ngầm thừa nhận, bỏ quả trứng chim cút vào trong miệng mình.

      xúi bẩy Tô Tô thế nào cơ? Hơn nữa Tô Tô lệch lạc ư? Có lệch lạc cũng phải do , Tô Tô người ta vốn lệch lạc thế rồi, giết người, phóng hỏa, gan to bằng trời. Diệp Dục cảm thấy mình mới là người bị Tô Tô lôi kéo, nhớ lại thời thanh niên tươi đẹp của , là trụ cột của đất nước, bây giờ cũng bị Tô Tô khiến cho càng ngày càng giống lưu manh.

      “Tô Tô, làm thế hay cho lắm đâu.”

      Đột nhiên vang lên giọng nữ, từ phía sau đám người vọng lại, đám người dần im lặng, đến cả Tô Tô cũng ngừng ý cười, thò cổ ra nhìn. Người câu đó là Lý Oánh, ta dẫn theo hai tên lính, mặc quân trang như nữ đặc vụ đảng quốc dân, bên dưới chiếc váy bó sát là đôi bốt quân đội cao cổ. ta bước về phía trước, đám người tự động nhường đường cho ta.

      Mọi người đều thấy ta yểu điệu đứng giữa Tô Tô và Tạ Thanh Diễn, đánh mắt đậm, lạnh nhạt quét mắt nhìn người đàn ông nằm dưới đất. Theo kinh nghiệm phán đoán của ta, người đàn ông này đúng là sắp thành zombie, có chuyện ngoài ý muốn, có nếu như, cũng có khả năng.

      Nhưng hôm nay Lý Oánh tới đây để giúp cho Tô Tô, ta lượn vòng, cười nhàn nhạt nhìn vào bụng Tô Tô, trong lòng thầm cảm thán. Khung xương Tô Tô quá , quá gầy, đến tháng này rồi, chỉ mặc chiếc áo len rộng cũng có thể khiến người khác nhìn ra được mang thai, con át chủ bài này của ta có phải quá sớm rồi hay .

      Nhưng lúc này được thời cơ, Tạ Thanh Diễn - cha đẻ của đứa trẻ trong bụng Tô Tô ở đây, “thánh đổ vỏ” Diệp Dục cũng ở đây, còn có Tạ Hào Thế cũng ở gần đây, tất cả các mối quan hệ của Tô Tô đều ở đây. Nếu tất cả đều tề tựu đông đủ, Lý Oánh cũng tiếc quân bài này nữa, làm thế nào để đạt được hiệu quả chấn động lòng người đây?

      Vì thế, Lý Oánh dùng giọng điệu khuyên nhủ , “Tô Tô à, dù gì Tạ Thanh Diễn cũng là cha đẻ của đứa trong bụng , nếu giết rồi, đứa trong bụng sau này thành mồ côi cha rồi?”

      Những lời chấn động này của Lý Oánh khiến cho tất cả mọi người chìm vào im lặng, đến cả nhóm Bì biết được tin Tô Tô mang thai từ mẹ Tô cũng im lặng. Nhưng trong yên tĩnh đó có hai giọng vang lên cùng lúc, tràn đầy bất ngờ, kinh ngạc và cả dám tin.

      “Hả?”

      “Em… có thai rồi?”

      Câu thứ nhất là từ Diệp Dục ngậm trứng cút ra, còn câu thứ hai là của Tạ Thanh Diễn . Lúc này, biểu cảm của hai người đàn ông Diệp Dục và Tạ Thanh Diễn vô cùng đặc sắc, nhìn Lý Oánh thỏa mãn đứng bên cạnh. Mà Tạ Hào Thế đứng ở ngoài nhóm người cũng tràn đầy kinh ngạc, thậm chí đến mức dừng lại hành động vào nhóm người ngăn hành động của Tạ Thanh Diễn.

      “Đứa con hoang đấy của ai? Của ai?!!!” Tạ Thanh Diễn chợt bừng tỉnh, run rẩy chỉ vào mũi Tô Tô, điên cuồng gào thế, rồi lại chỉ vào cái bụng hơi nhô lên của . Sau đó như nhớ ra điều gì đó, ngón tay run run chỉ vào Diệp Dục đằng sau Tô Tô, gầm lên, “Có phải của mày ? Con hoang, đồ con hoang, thể giữ lại! Bỏ , bỏ ngay !”

      Diệp Dục cùng sững sờ, Tô Tô hít sâu, mặt dần lên ý định muốn giết tên Tạ Thanh Diễn đó. Đối với tiếng kêu “con hoang” của , tay nắm thành nắm đấm, thể chịu nổi, mặc dù hứa với Tạ Hào Thế nhưng chịu được Tạ Thanh Diễn nữa rồi!

      Tô Tô đột nhiên quay đầu nhìn Diệp Dục, vào thời khắc quan trọng tuyên bố tin tức bí mật này, phải nhìn cho phản ứng của Diệp Dục. Đợi nhìn xong rồi giết Tạ Thanh Diễn cũng chưa muộn.

      Diệp Dục vẫn đờ đẫn, mắt chuyển động, há miệng định chuyện, quả trứng chim cút trong cổ họng quên nhai trôi tọt xuống, kẹt ở trong cổ họng. xoắn xuýt lại lại tại chỗ, bàn tay giơ lên định tát Tạ Thanh Diễn ở chỗ Tô Tô, sau đó ôm cổ, trợn trắng mắt. khó khăn quay đầu, đánh mắt về phía Hộ Pháp cầu cứu.

      lại bị tin tức mà Lý Oánh hé lộ dọa đến mức suýt sặc trứng chim cút mà chết!

      Lý Oánh mờ mịt quay đầu nhìn Tạ Thanh Diễn, lớn giọng chất vấn, “Đứa con trong bụng Tô Tô phải của sao?”

      “Tôi còn chưa chạm vào ả đàn bà đó, sao có thể là của tôi được?” Tạ Thanh Diễn vẻ ghét bỏ, nhìn Tô Tô giống như nhìn thứ gì đó bẩn thỉu, bày ra điệu bộ tổn thương hét với Tô Tô, “Phá , đứa trẻ này thể giữ phải phá.”

      “Phá cái mẹ , chết !”

      Lúc này Tô Tô còn quan tâm đến phản ứng của Diệp Dục, có bất kì người mẹ nào có thể chịu được người khác há miệng ngậm miệng gọi con mình là con hoang. liền xông lên định giết Tạ Thanh Diễn.

      Khung cảnh nhất thời trở nên hỗn loạn, người phụ nữ khóc lóc lao vào rào thấy ai cản ta bèn quay người tìm Quân Tử và Trạc Thế Giai ăn vạ. Tạ Thanh Diễn tức đến mất lý trí, sưng mặt, bò dậy cũng muốn giết chết người đàn bà đê tiện Tô Tô.

      cảm thấy mình bị Tô Tô cắm cho cặp sừng to tướng, bây giờ cặp sừng muốn cắt cũng cắt được rồi, Tô Tô còn cho đứa con hoang. Đứa con hoang này thể giữ, nhất định thể giữ lại.

      trường hỗn loạn, Tô Tô và Tạ Thanh Diễn lao vào nhau, nhìn như thể người chết ta sống vậy.

      Lý Oánh và Tạ Hào Thế bị tình tiết này làm cho sững sờ, Tạ Hào Thế hơn Lý Oánh chút. Dù sao ta cũng biết chuyện đêm đó của Tô Tô và Diệp Dục, nhưng Lý Oánh biết.

      Trong cảnh hỗn loạn, bị Tạ Thanh Diễn xông lên giết Tô Tô đâm vào, theo phản xạ đẩy cái, vô tình lại cứu mạng. Sau đó Lý Oánh theo kịch bản vạch sẵn, chạy đến trước mặt Diệp Dục, an ủi:

      “Diệp Dục, đừng kích động, chuyện này khá là khó chấp nhận với đàn ông, Tô Tô cũng cố ý giấu đâu. Trong thời mạt thế, ai mà chả muốn tìm đội ngũ mạnh mẽ để nương tựa.”

      Nếu Tạ Thanh Diễn đứa con trong bụng Tô Tô phải của , Tạ Thanh Diễn còn chưa chạm vào Tô Tô đứa trẻ đó có thể là của người khác. Là của ai quan trọng, chỉ cần phải của Diệp Dục Lý Oánh có thể đạt được mục đích. Chỉ cần có thể khiến cho Diệp Dục đau lòng, sau đó rời bỏ Tô Tô ta thất bại, quân át chủ bài hạ đúng lắm.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    5. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 163: Luôn tìm chết

      Diệp Dục bị nghẹn trứng chim cút, Hộ Pháp ở sau lưng , dùng tư thế Heimlich Maneuver*, Hộ Pháp vòng tay ôm lấy eo Diệp Dục, tay nắm chặt vào tay kia, tay kia nắm thành nắm đấm, nhấc mạnh Diệp Dục lên. Diệp Dục khó khăn hít thở chỉ Lý Oánh, mắt trợn trừng, mặt bị nghẹn đỏ phừng phừng, ra hơi, ánh mắt tức đến mức như sắp phun ra lửa.

      (*Heimlich Maneuve là thủ thuật dùng tay người cứu hộ gây áp lực mạnh trong đường dẫn khí để đẩy dị vật, gây tắc khí quản ra khỏi đường hô hấp .)

      “Diệp Dục, … bình tĩnh, đừng tức…”

      hiểu biểu cảm đó của Diệp Dục là ý gì, Lý Oánh thấy dáng vẻ khổ sở vật vã của Diệp Dục, đoán rằng chắc do mình kích thích Diệp Dục thái quá, khiến có lòng muốn giết Tô Tô rồi chăng? ta cười thầm trong lòng, định an ủi Diệp Dục thêm vài câu nữa, Thư Sinh bên cạnh làm dáng chặn ta lại. Thư Sinh cúi đầu, cười nhạt với Lý Oánh:

      “Ý của Diệp Chân Chất là muốn cút ngay, nếu để đến khi ấy trở lại bình thường có là con cũng bị đánh cho răng rơi đầy đất.”

      “U u u!”

      Diệp Dục được Hộ Pháp làm tư thế Heimlich Maneuver nhấc lên, khó nhọc gật đầu, tiện gửi ánh mắt cảm kích cho Thư Sinh. Mặc dù bị quả trứng của người em Thư Sinh hại đến suýt chết, nhưng Diệp Dục vẫn cảm ơn Thư Sinh vì dù sao vẫn là em hiểu nhau.

      “Mẹ nó, chú đừng có ngả nghiêng nữa, hợp tác chút !”

      Hộ Pháp lo tới mức mồ hôi đầy đầu, sợ Diệp Dục bị nghẹn trứng mà chết, mà tên Diệp Dục này lại hợp tác tí nào, thở khó khăn lắm rồi còn muốn chạy ra chỗ Tô Tô.

      Còn Tô Tô, lại lần nữa thay đổi phương hướng, xoa nắm đấm soàn soạt lao về phía Tạ Thanh Diễn, Tạ Thanh Diễn cho rằng có Tạ Hào Thế ở sau chống lưng, lại được Lý Oánh vô tình cứu thoát mạng, còn sợ chết lao lên muốn đánh trận với Tô Tô.

      Những kẻ may mắn sống sót bên chỗ cũng gây rối vô cùng, kẻ nào cũng muốn thời cơ chạy vào kiếm chút đồ, chúng lấy cớ y tá bác sĩ chịu cứu người để chạy vào bên trong tòa nhà phòng khám.

      em của Diệp Dục nào có thể để đám người này được như ý, chỉ chốc nhập cuộc. Lúc đó, Quân Tửu thét lên tiếng, bị người phụ nữ gần nhất xông vào túm tóc, Lương Tiểu Kỳ thấy thế cũng bất bình hét lên, xông lên phía trước nhập cuộc, ba người phụ nữ bỗng đánh nhau tưng bừng.

      Tòa nhà đằng sau, trong phòng bệnh ánh sáng lờ mờ, Từ Thiếu Phong vẫn hôn mê bất tỉnh nằm giường, lúc tiếng kêu thất thanh của Quân Tửu vang lên, ta chợt mở choàng mắt, tinh thần vô cùng tỉnh táo. Người phụ nữ túm tóc Quân Tửu bên ngoài, bị Lập Hạ lạnh mặt túm hai tay véo mạnh, ta hét lên, chịu được đau đớn, lập tức thả tóc Quân Tửu ra.

      Lập Hạ nhân cơ hội đó ném ta ra ngoài, trong cơn hỗn loạn, tóc Quân Tửu vốn buộc đuôi ngựa gọn gàng, lúc này khác gì ổ quạ. vuốt tóc mình, nhìn bóng lưng của Lập Hạ, muốn cảm ơn Lập Hạ quay lại nhìn Quân Tửu, gì tiếp tục giải quyết người gây khác.

      Lại đến Tô Tô và Tạ Thanh Diễn, ban đầu Tạ Thanh Diễn tức giận ngùn ngụt, miệng liên tục “Con hoang, con hoang”, chuẩn bị chạy lên đánh cho Tô Tô mấy cái bạt tai, nhưng đường tiến lên phía trước của bị những kẻ khác chạy vào, và những đặc công ném kẻ gây rối làm rối loạn, Tạ Thanh Diễn chợt tỉnh táo lại.

      tỉnh táo lại trở nên nhát gan, thấy Tô Tô vòng qua dòng người, mặt đầy hằm hằm ý định giết về phía này, Tạ Thanh Diễn rùng mình ớn lạnh, bèn quay đầu bỏ chạy về phía Tạ Hào Thế. Tô Tô rất nhanh đuổi kịp, ưỡn cái bụng hơi nhô ra của mình, đưa chân ngáng chân Tạ Thanh Diễn, liền ngã sõng soài xuống đất.

      Tô Tô thuận đà cũng ngã theo xuống, bên chân đè xuống cho cử động, hai tay bóp cổ Tạ Thanh Diễn, dùng lực cánh tay hết sức bóp chăt, bóp chặt!!! Dám gọi Tiểu Ái con của là con hoang, hôm nay dù có Tạ Hào Thế ở trước mặt, Tô Tô cũng phải bóp chết Tạ Thanh Diễn!

      muốn giết nên ra tay dứt khoát, có điều trong chốc lát, mặt Tạ Thanh Diễn thành màu đỏ tím, mắt lồi lên, nhìn về phía Tạ Hào Thế đưa tay muốn cầu cứu Tạ Hào Thế. Tạ Hào Thế nhíu mày, phóng ra tia sét, nhưng rất nhàng đủ để làm hại Tô Tô, chỉ có tác dụng cảnh cáo Tô Tô.

      Tô Tô đưa tay lên phất ra, tạo bức tường băng chặn lại tia sét đó của Tạ Hào Thế, nhìn ta qua bức tường băng tức giận :

      “Tạ Hào Thế, chẳng phải tôi từng lại với rất nhiều lần, rằng chỉ cần Tạ Thanh Diễn chạy đến trước mặt tôi tìm chết, trong phạm vi biệt thự Quả Táo này tôi tha cho mạng. Nhưng hôm nay mở miệng ra là gọi con tôi là con hoang, kẻ cặn bã bụng dạ khó lường thế này nếu tôi xử lý trời đất bất dung!”

      Bên ngoài bức tường băng, Tạ Hào Thế nhắm mắt, ta nào biết Tạ Thanh Diễn cứ thích tìm đường chết thế? Có những lúc Tạ Hào Thế cũng chỉ muốn giết chết Tạ Thanh Diễn, nhưng… đằng sau , bất chợt vang lên tiếng hét thất thanh, hoảng hốt của mẹ Tạ.

      biết mẹ Tạ nghe đâu được, chạy từ biệt thự của Tạ Hào Thế ra, vừa tới chỗ Tô Tô, lại nhìn thấy đằng sau bức tường băng trong suốt, Tô Tô sắp bóp chết con trai mình. Vì thế mẹ Tạ vô cùng hoảng sợ, vội vàng chạy đến chỗ Tạ Hào Thế cầu xin :

      “Hào Thế, Hào Thế, con mau cứu Thanh Diễn . Mau cứu em trai con , cầu xin con, cầu xin con đấy.”

      Từng tiếng kêu khóc tràn đầy khổ sở, theo tiếng khóc, mẹ Tạ quỳ gối xuống cạnh chân Tạ Hào Thế. ta liền mềm lòng, phóng ra tia sét to, làm bức tường băng của Tô Tô nổ tung, mà những tia sét còn lại bị bức tươngf băng cản lại ít, hóa thành những tia sét hơn, lao thẳng đến vai Tô Tô.

      Tô Tô tránh sang, bay ra từ phía sau lưng Tạ Thanh Diễn lên, ôm bụng, lui về phía sau, tránh để sét của Tạ Hào Thế đánh vào người , những sợi tóc cạnh má bay lên. Tô Tô vừa lui về sau vừa tức giận nhìn Tạ Hào Thế.

      Tia sét này, Tạ Hào Thế dùng nhiều năng lượng lắm, điều này Tô Tô cũng biết, dù có cố gắng chịu cũng chỉ hơi tê tê bả vai chút, nhưng với sức khỏe nay của , cũng nên oán giận Tạ Hào Thế. Dù gì Tạ Hào Thế cũng muốn làm bị thương, cũng dám cứng rắn chống đối lại Tạ Hào Thế.

      Sai lầm, quá sai lầm, sớm biết có ngày hôm nay, lúc đầu sao dao giết chết Tạ Hào Thế luôn cho rồi???

      Tô Tô cảm thấy muốn ói, trừng mắt nhìn Tạ Hào Thế bên ngoài đống băng vụn, đống vụn băng, Tạ Thanh Diễn nằm ngay đơ như con lợn chết. Cũng biết chết chưa, nhưng thấy động đậy.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :