1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 154: Diệp chân chất xảy ra chuyện ở phía đông rồi

      Nhưng người bình thường may có thể ăn cơm no là đủ rồi, mạt thế tới, hệ thống mua bán còn chưa xây dựng hoàn thiện, tinh hạch là thứ họ thể ăn, cũng thể uống, càng dùng làm gì. Vả lại đối với người bình thường đói bụng hồi lâu mà , có thể có ba bữa cơm no còn cộng thêm hai bữa lót dạ, đây cũng tính là thù lao hậu hĩnh rồi.

      Chẳng qua là lập nên khu an toàn, trước sau gì cũng cần lao động, suy cho cùng giống như công việc mà Tạ Thanh Diễn cho nên những người sống sót là thủ hạ của Tạ Thanh Diễn, ai nhúc nhích, chỉ giương mắt chờ Tạ Thanh Diễn tìm cho bọn họ công việc vừa nhàng lại đãi ngộ cao.

      Mà người bên Tô Tô, bất kể là dị năng giả hay là người bình thường, mỗi người đều có việc phải làm, cũng lo ăn uống nên cũng phản ứng với những tờ đơn tuyên truyền ùn ùn phát tán.

      Những thứ này vậy mà treo ở cửa đồn công an mấy ngày liền, lại càng ngày càng có xu thế mãnh liệt. Lã Ấn dường như cảm thấy như vậy còn chưa đủ, ngoài phát tờ đơn tuyên truyền ra, sáng nào đường cũng có xe Jeep quân dụng, xe treo cái loa phóng thanh cực lớn, rao những thông báo tuyển dụng này lần lại lần cùng với điều kiện đãi ngộ của dị năng giả và người thường. Cảnh tượng náo nhiệt như là ăn Tết.

      Sáng sớm Tô Tô thể ngủ ngon, bị thanh cực lớn của loa phát thanh bên ngoài đánh thức, dậy vào phòng tắm nôn hồi, gương mặt phờ phạc xuống tầng, thấy mặt cha mẹ mắt cũng thâm quầng, bận bịu làm cơm trong phòng bếp. Tô Tô chợt cảm thấy tức giận trong lòng.

      uống xong chén canh vừa múc từ trong nồi, sờ bụng lộ ra, quay trở về phòng thay áo len trắng rộng thùng thình, mặc quần cho bà bầu và giày đế bằng, bên ngoài khoác cái áo jacket tối màu, đội đầu cái mũ bóng chày rồi ra cửa. ra ngoài tường rào nhìn, tất cả mọi người trông như thiếu ngủ, thuộc hạ Bì ôm chín đứa trẻ oa oa khóc lớn, tới lui dỗ dành ở bên ngoài mà Duệ Duệ ngáp dài làm bộ đáng thương, ngồi băng ghế đánh răng.

      “Mau, nhanh lên chút!”

      Tô Tô như lọt vào trong sương mù, còn chưa từ trong cơn buồn ngủ tỉnh lại, chỉ nghe thấy Hộ Pháp chiêng trống rùm beng triệu tập thủ hạ. giật mình, quay đầu nhìn lại, người như Hộ Pháp lấy loại tốc độ khẩn cấp tập họp, từ trong biệt thự ra, mỗi người bộ dạng đều giống như chuẩn bị hành quân xa, võ trang đầy đủ, trong tay cầm vũ khí, người treo hộp súng, lưng còn đeo ba lô hành quân cực lớn.

      Bọn họ xếp thành hàng, Hộ Pháp hô khẩu lệnh đếm số, theo từng tiếng điểm danh mạnh mẽ “1, 2, 3, 4...” là người. Tô Tô trong lòng dần dần nặng nề lên, ưỡn cái bụng hơi nhô lên, bước nhanh về phía trước, níu lấy Hộ Pháp chuẩn bị nhảy lên xe mất, hỏi:

      “Xảy ra chuyện gì vậy?”

      “Tín hiệu khẩn cấp, Diệp Chân Chất xảy ra chuyện ở phía đông rồi.”

      Hộ Pháp chỉ lên trời, đám khói hồng vẫn chưa tản ra hết hoàn toàn, hướng bốc lên đám khói kia chính là phía đông. Tô Tô ngẩng đầu nhìn lên, trong lòng kinh hoàng, cũng suy nghĩ nhiều liền nhảy lên ghế phụ bên cạnh Hộ Pháp, theo sau là Trạc Thế Giai ra. Tô Tô vậy mà ưỡn bụng lên xe, vội vã chạy mấy bước, mở cửa buồng sau xe Hộ Pháp chen vào theo.

      “Hai người...”

      Hộ Pháp võ trang đầy đủ, đứng sửng sốt tại chỗ hai giây, chợt phản ứng lại lên xe, ngồi lên ghế lái nhấn cần ga mang theo hai chiếc xe phía sau lập tức phóng . Cha mẹ Tô đuổi theo chỉ có thể hít khói xe, mẹ Tô tức giận hét to:

      “Tô Tô, gặp chuyện đừng nóng vội, có gì phải lo cho đứa bé trong bụng.”

      Còn chưa kịp phản ứng, mọi người ở lại lập tức sửng sốt, lời này có ý gì?...

      Ba chiếc xe chở mười người nhanh chóng lên đường. Tô Tô ngồi ở ghế lái phụ chiếc xe đầu tiên, cài chắc dây an toàn, thận trọng để cho dây an toàn ghìm chặt bụng mình, lúc này mới xoay đầu lại nhìn chiếc xe này của Hộ Pháp.

      Lúc nãy lên đường khẩn cấp, tám người Hộ Pháp ba chiếc xe việt dã cho nên gian trong xe vẫn còn rộng rãi, vừa đủ cho và Trạc Thế Giai. đường ầm ầm tiếng loa phóng thanh, lại còn phát phát lại khiến cho Tô Tô cảm thấy thoải mái, cộng thêm tình hình của Diệp Dục còn chưa biết thế nào. cảm thấy có phần khống chế được cảm xúc của bản thân, chỉ muốn lúc nào nhịn được nữa, nhất định phải phá huỷ cái loa hành hạ người khác này.

      Phạm vi khu an toàn lớn, căn cứ còn chưa xây dựng, số con đường trọng điểm mấu chốt vẫn phải dựa người của quân đội canh gác. Theo Hộ Pháp đường như bão táp về phía đông, tiếng của loa phóng thanh dần dần lại, thay vào đó là dòng người thưa thớt hỗn loạn ven đường và tiếng súng xa gần.

      Càng tiến về chỗ dày đặc tiếng súng, Hộ Pháp càng chuyên chú lái xe về phía đó. Bọn họ nhanh chóng thấy quân đội hùng hậu canh gác chướng ngại vật. Quân lính ghìm súng canh giữ thành đống ở phía sau chướng ngại vật, bên ngoài chướng ngại vật chính là vùng zombie lảo đảo tụ lại tới. Mà hai bên chướng ngại vật là hai toà nhà lớn, cửa sổ toà nhà lớn có các tay súng bắn tỉa nằm vùng.

      Diệp Dục phát tín hiệu khẩn cấp đứng ở chính giữa nhóm quân lính này. và các huynh đệ của mình dựa sát vào nhau, trán mỗi người đều bị dí khẩu súng, Diệp Dục cũng ngoại lệ.

      Tô Tô ngồi ở xe của Hộ Pháp, cách rất xa cũng có thể nhìn thấy vẻ mặt xanh mét của Diệp Dục, trong mắt giống như có ngọn lửa, trán của tuy là bị dí khẩu súng nhưng vẻ mặt dường như sợ hãi chút nào.

      Chỉ thấy toàn thân đầy vết máu, hai tay đặt bên hông, về phía trước bước, binh sĩ cầm súng dí vào trán liền lùi về sau bước. Diệp Dục nhìn thoáng về phía ba chiếc xe gấp gáp lao tới, cười có phần phách lối:

      “Thế nào? Sợ sao? Có gan giữ người của ông đây mà có gan đánh với ông đây trận? Súng của các người dí vào đầu ông, ông còn nháy mắt cái, các người sợ cái nỗi gì?”

      Theo xe của Hộ Pháp tới, Tô Tô nghiêng đầu, thấy bên trong đội bộ đội đặc công kia vây quanh là cụ bà mặc áo bông đen, mắt cụ bà có vẻ tốt lắm, run rẩy trốn phía sau Lập Hạ, làm cho người ta cảm giác thấy tiều tuỵ, mười ngón tay ngừng vân vê chuỗi tràng hạt trong tay.

      Lúc này Hộ Pháp dừng xe lại, nhảy xuống xe, các đốt ngón tay run run, đối mặt với chiến trận lớn như vậy, và đám huynh đệ phía sau đều bình tĩnh về phía trước, thẳng về phía Diệp Dục.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    2. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 155: Thằng oắt con

      Dường như sớm biết tám người Hộ Pháp với mười người Diệp Dục là cùng phe, nhóm Hộ Pháp vừa từ xe xuống lập tức có súng nhắm ngay đầu bọn họ. Tô Tô ngồi ở ghế lái phụ suy nghĩ chút, ngoảnh đầu với Trạc Thế Giai:

      “Cháu ra ngoài xem chút, cũng đừng xuống xe. Chốc nữa mà đánh nhau, tự lái chiếc xe quay về.”

      Chỉ dựa vào tình hình để phân tích, Tô Tô rất khó phán đoán Diệp Dục và đám binh sĩ chĩa súng vào là ai đúng ai sai. Chẳng qua là nhìn bà lão mù loà phía sau Lập Hạ và mười xe đầy đồ đỗ bên ngoài chướng ngại vật, cơ bản có thể biết được là mười người Diệp Dục đón mẹ nuôi Lập Hạ về, cuối cùng bị binh sĩ của Lã Ấn dùng súng chặn lại ở chỗ này.

      Tô Tô thấy hơi đau đầu. Dựa vào tính cách phách lối của Diệp Dục, có lẽ khi qua chướng ngại vật, bị cầu nộp phần đồ nhưng từ chối nên mới bị người ta dùng súng vây lại. thực tế, bất cứ thế lực nào muốn thành lập căn cứ, người sống sót muốn vào khu an toàn đều phải giao nộp phần đồ. Diệp Dục dù sao vẫn là lần đầu tiên trong đời trải qua biến đổi của mạt thế, hiểu cũng phải.

      Nhưng mà việc ồn ào thành thế này, Tô Tô cũng thể làm Diệp Dục mất mặt trước tất cả mọi người. chỉ có thể theo phía sau nhóm người Hộ Pháp, từ từ đến gần Diệp Dục, nghĩ trước ngộ nhỡ lát nữa lại làm loạn lên, sau này thu dọn tàn cuộc như thế nào?

      “Được, cháu tự cẩn thận, đứa bé mới quan trọng nhất.”

      Nhìn khí giương cung bạt kiếm ngoài cửa sổ, Trạc Thế Giai tự biết thân biết phận, xuống xe phải vì đủ gan dạ mà là loại tình huống này, xuống xe là trở thành gánh nặng. Vì vậy Trạc Thế Giai cũng dứt khoát, chỉ dặn dò Tô Tô, mặc kệ xảy ra chuyện gì, cần chạy là chạy, nên mạo hiểm. Tô Tô liều lĩnh là có trách nhiệm lớn nhất với đứa bé trong bụng rồi.

      Tô Tô gật đầu, mở cửa xe, cuối nhóm Hộ Pháp.

      Hộ Pháp dẫn người tới bên cạnh những binh lính kia liền dừng bước. phần binh sĩ ở trước vẫn còn dùng súng chĩa vào mười người Diệp Dục, phần quay người lại tạo thành thế giằng co với Hộ Pháp. Hộ Pháp cũng để ý, chỉ rướn cổ, cách đám binh lính, lớn tiếng hỏi Diệp Dục:

      “Xảy ra chuyện gì? Thế có đánh hay ? Thằng oắt Diệp Dục gọi ông qua đây để nhìn chú bị súng dí vào, làm con rùa rụt cổ đúng ?”

      “Đánh chứ, sao lại đánh?”

      Diệp Dục duỗi tay, tát vào mặt tên lính ở phía trước. Tên lính kia tay giơ súng, chĩa vào trán Diệp Dục như cũ, tay hơi run rẩy, cắn răng chịu đựng, đánh trả cũng nổ súng.

      Vì vậy Diệp Dục nhún vai, nghiêng đầu có phần vô tội nhìn về phía Hộ Pháp, “ xem, ông đây có muốn đánh, bọn họ cũng đánh.”

      “Thằng oắt con!”

      Tình huống này hơi kỳ lạ, Hộ Pháp nhổ nước bọt, nhấc chân về phía trước đá về phía tên lính giơ súng hướng vào , tên lính kia ngã về phía sau, đứng lên giơ súng chĩa vào trán Hộ Pháp nhưng cũng nổ súng.

      “Mở rộng tầm mắt, hôm nay lại được mở rộng tầm mắt.”

      Hộ Pháp khá ngạc nhiên, súng chĩa vào trán, vẫn liều mạng tiến về phía trước. vừa , tên lính trước mặt vừa lùi về phía sau. em phía sau Hộ Pháp cũng liền theo . Tô Tô thấy vậy, nhíu mày theo.

      Đến lúc đội Hộ Pháp và đội Diệp Dục tụ lại, còn chưa kịp phản ứng liền bị Diệp Dục đưa tay bắt, bắt được sau lưng . Diệp Dục vẻ mặt giận dữ, quay đầu nhìn Tô Tô, ngọn lửa trong mắt bốc lên đùng đùng. giơ ngón tay lên búng vào nòng súng chĩa vào trán, bực bội với Tô Tô:

      “Em ngại ở nhà buồn chán nên ra đây tìm kiếm kích thích cho ông đây sao?”

      Tô Tô liếc nhìn Diệp Dục, quét vòng mặt Diệp Dục thấy mấy vệt máu xây xát, đưa tay bắt lấy sũng chĩa vào trán Diệp Dục, vẻ mặt có chút mất kiên nhẫn, trực tiếp quay về phía tên lính trước mặt hỏi:

      “Các là muốn người, hay là muốn đồ?”

      “Người ở lại, đồ có thể mang về toàn bộ. Nếu người ở lại, đồ phải nộp lên nửa.”

      những lời này là Lập Hạ. đứng ở bên cạnh Diệp Dục, che chở mẹ nuôi mù loà sau lưng. Người mẹ nuôi vẫn cúi đầu, run rẩy lần lần tràng hạt trong tay, nghe vậy khẽ ở phía dưới niệm câu, “A di đà phật.”

      Tô Tô lập tức nở nụ cười, trong miệng phát ra tiếng “À~~~”, trong lòng hiểu cái tình huống loạn cào cào trước mắt.

      Trước đó, Lã Ấn thông qua Lý Oánh để đưa cho nhóm Hộ Pháp lệnh triệu hồi, thể ý muốn kêu gọi mười tám người Diệp Dục về dưới trướng rành rành. Chẳng qua Hộ Pháp cự tuyệt, mà lần này Diệp Dục tìm được mẹ nuôi Lập Hạ về, vừa vặn cho Lã Ấn cơ hội, cưỡng chế giam người ở chỗ này.

      cái gì mà người ở lại, đồ có thể đem về toàn bộ, nếu người ở lại, đồ phải nộp lại nửa. Dựa theo quy củ bình thường của căn cứ, nộp lên phần ba cũng là rất nhiều rồi. Người khác liều mạng, Diệp Dục cũng liều mạng, dựa vào cái gì mà mấy người Diệp Dục tìm đồ trở về phải nộp lên nửa?

      Cho nên thể trách được Diệp Dục bị kẹt ở chỗ này. Bọn họ giữ Diệp Dục, nhưng ai dám chân chính động tay, đơn giản là ai cũng hiểu, nếu bọn họ đánh nhau với mười tám người Diệp Dục, tuyệt đối thể là đối thủ của nhóm Diệp Dục, hoặc là tuyệt đối có khả năng thắng Diệp Dục mà tổn thất gì.

      Tô Tô nhìn xung quanh, ở trong đám binh sĩ này, có ai người có sóng năng lượng của dị năng giả mà mười tám người Diệp Dục đều có dị năng. phải lo lắng ai thắng ai thua.

      Trái lại trong toà nhà trước mặt, phía sau chiếc cửa sổ nào đó có luồng sóng dị năng mạnh mẽ, Tô Tô nhíu mày, tự chủ nhìn lên , vừa vặn thấy con diều hâu, bay vòng tròn ở giữa trời cao.

      Đó là diều hâu của Lã Ấn, nghe tâm linh tương thông với Lã Ấn. Lúc ban đầu Lã Ấn thức tỉnh dị năng, thiếu con mắt. Con diều hâu kia chính là mắt của Lã Ấn, những thứ con diều hâu nhìn thấy, Lã Ấn cũng có thể nhìn thấy.

      Tô Tô cúi đầu, nhanh chóng phân tích ở trong lòng chút liền ngước mắt cười với bóng lưng Diệp Dục ở phía trước, : “ sao, bây giờ bọn họ còn dám cá chết rách lưới với các . Là người làm việc lớn, đại cục hôm nay còn chưa , ai làm thiệt hại người ở chỗ này? cứ để cho mấy em ra ngoài lái xe về.”
      ParvartyHale205 thích bài này.

    3. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 156: Cuộc chiến khói súng
      Phía trước, thay Tô Tô chắn họng súng, Diệp Dục quay đầu lại hướng về phía Tô Tô nhếch miệng cười, phách lối vô cùng, xấu xa vô cùng, mắng, “Mẹ nó, dám đánh sao sớm? Hại ông gọi hội, kêu em đến, tưởng là có thể đánh trận cơ, mẹ kiếp. Lập Hạ, chú gọi mười người mang mẹ chú và Tô Tô, ra ngoài lái xe về.”

      “Vâng!” Lập Hạ lập tức di chuyển, xoay người chỉ vào đám người bên cạnh mình, dẫn theo mười người rồi hướng Tô Tô , “Tô Tô, theo chúng tôi ra ngoài lấy xe.”

      !” Tô Tô lắc đầu, quyết đoán từ chối, “Bên ngoài nhiều zombie, tôi sợ, tôi muốn ở chỗ này hóng chuyện.”

      “Phiền toái!”

      Diệp Dục ở phía trước quay đầu, trừng Tô Tô cái. Tô Tô chịu thua kém trừng lại Diệp Dục, tiện thể vươn tay kéo chặt ba lô hành quân sau lưng Diệp Dục.

      Nhìn dáng vẻ dịu dàng, xinh đẹp, yếu đuối đó của , giống như thể những bông hoa tơ hồng trong lồng kính, chưa từng trải qua giông bão cuộc đời, dáng vẻ như dù thế nào cũng phải hóng chuyện cho bằng được, rồi lại làm tư thế ai có thể lôi được. Diệp Dục cười bất đắc dĩ, nghiêm mặt dọa nạt:

      “Lát nữa có bị người ta bắn thành cái sàng, ông đây cũng mặc kệ.”

      “Cứ lo cho bản thân mình trước , bị người khác bắn thành cái sàng tôi cũng mặc kệ!”

      Tô Tô giơ tay đẩu đầu Diệp Dục ra, đầu bị mấy khẩu súng chĩa vào, nhưng vẫn quay lại với , ngầu ?

      Lập Hạ lắc đầu, vô cùng bất lực với cặp đôi này, lạnh mặt dẫn mười người đưa mẹ nuôi, gạt những họng súng đen ngòm bước ra bên ngoài. Nhóm Hộ Pháp cũng theo, nhìn có vẻ chậm nhưng thực chất tốc độ nhanh kém gì nhóm Lập Hạ. Tám người tính cả Diệp Dục cùng vây lại thành hình tròn lấy Tô Tô làm trung tâm, mà xung quanh họ vẫn là những binh sĩ chĩa súng vào đầu họ.

      Trước họng súng đen ngòm, Hộ Pháp rút ra điếu thuốc, thong dong sờ lần túi túi dưới lúc, tìm thấy bật lửa bèn nhét điếu thuốc vào họng súng chĩa vào đầu, với Diệp Dục:

      “Chân Chất, xin tí lửa.”

      Diệp Dục quay đầu liếc nhìn điếu thuốc họng súng của Hộ Pháp, điếu thuốc có lửa mà tự nhiên cháy, đốm lửa đỏ cháy điếu thuốc trắng tỏa ra làn khói nghi ngút.

      Bộ dạng nhàn tản như thể là trong khí giương cung bạt kiếm, mặc dù Tô Tô chắc chắn Lã Ấn làm tổn thương nguồn lực của phe mình vào thời khắc mấu chốt này, những trong lòng vẫn có chút hồi hộp. Bao nhiêu súng thế này, chẳng nay bắn bản thân chắc chắn thắng, nhưng thắng rồi thế nào?

      Lã Ấn người ta quây được cả khu an toàn, thuộc hạ trong tay chắc chắn chỉ có thế, ở đằng xa còn những binh lính ào ào lao đến ngừng, thế này cũng biết phải giết đến bao giờ. Hơn nữa lần này họ giết lính của người ta, sau này còn có thể sống sót ở căn cứ Tương thành nữa ? Căn cứ này còn chưa thành lập kết thù oán với thủ lĩnh căn cứ, như thế nào mới phải?

      Nhưng dựa theo những hành động ngày hôm nay của Lã Ấn, có vẻ như chọc tức nhóm Diệp Dục rồi. Theo tính cách của Diệp Dục, đương nhiên có chuyện làm thuộc hạ của Lã Ấn nữa, nếu Lã Ấn lại làm Diệp Dục sôi máu lên, có khả năng phản bội cả căn cứ.

      Bà chửa như đây sống an nhàn quen rồi, đầu óc cũng lú lẫn, thể theo kịp những kẻ xấu xa này. Sau này còn định sống lang bạt với Diệp Dục phải làm sao???

      Mà tên Lã Ấn này cũng là tên ngốc, nắm chắc hiểu biết về tính cách của nhóm Diệp Dục, vừa bắt đầu bắt họ về dưới trướng. Đầu tiên là cho Lý Oánh đến xoa dịu, xoa dịu xong đưa thẳng lệnh triệu hồi, sau đó chuẩn bị mạnh tay bắt Diệp Dục. Cái gì mà để người lại nộp nửa đồ, ràng là cho Diệp Dục .

      Người như Diệp Dục ưa lạt mềm buộc chặt, càng chọc vào người của càng khiến bị kích động. Thà cứ nhường nhịn, chừng lúc nào đó tâm trạng Diệp Dục vui vẻ còn giúp Lã Ấn đánh vài trận.

      Tô Tô thầm mắng mình lo chuyện bao đồng, rồi lại mắng ngu xuẩn của Lã Ấn, mắng mắng lại, nhìn bóng lưng Diệp Dục lại nghĩ đến những người trong đội của . Bây giờ họ có suy nghĩ gì khi đối diện với những binh lính chĩa súng vào mình?

      Tâm trạng của rối bời, tìm trái ngó phải cũng tìm thấy con đường chính xác bảo vệ cả nhà già trẻ lớn bé khỏe mạnh vui vẻ.

      hồi hộp đè nén trong lòng, Lập Hạ đưa em và mẹ nuôi ra ngoài chốt kiểm tra, vốn dĩ zombie bên ngoài chốt kiểm tra bị họ xử lý kha khá rồi. Lúc này vì tranh chấp với nhau nên lại có vài con zombie kéo đến, Lập Hạ tốn chút thời gian dẫn em bắt đầu xử lý zombie ở ngoài.

      Tô Tô và tám người nhóm Diệp Dục vẫn bị vây bên trong, trong thế giằng co tĩnh lặng, Diệp Dục đưa bàn tay đen sì dính đầy vết máu bẩn, túm lấy bàn tay trắng nõn kéo ba lô của . Diệp Dục nhéo bàn tay để an ủi, dường như muốn Tô Tô đợi chút. Tâm trạng Tô Tô bình tĩnh hơn, bất giác mỉm cười, cố gắng nhéo lại tay Diệp Dục, cùng kiên nhẫn chờ đợi.

      Suy nghĩ theo hướng tốt có lẽ đây là cuộc chiến có khói sóng, đo xem ai kiên nhẫn hơn, nghị lực hơn, tố chất tâm lý mạnh mẽ hơn. Ai nhường bước đó là kẻ yếu. Hai thế lực phân cao thấp, Diệp Dục bên này nếu thua sau này khó có thể ngẩng cao đầu làm người trước mặt Lã Ấn, chỉ có thể nghe sai bảo. Còn nếu bên Lã Ấn thua, sau này Diệp Dục có thể tung hoành ngang dọc trong căn cứ rồi.

      Thời gian trôi qua từng phút , trong tĩnh lặng vô cùng, mười người Lập Hạ xử lý xong đám zombie, mười người mười chiếc xe, mẹ nuôi chung xe với Lập Hạ, chầm chậm ra khỏi trạm kiểm tra. Nhóm Hộ Pháp dưới bao con mắt nhìn chằm chằm, đích thân mở lối chỗ lưới sắt để cho mười chiếc xe của Lập Hạ ra ngoài.

      Con chim ưng trời tức giận thét lên tiếng kêu, nhưng cũng làm hành động gì quá khích, vì thế binh lính cầm súng chĩa vào đầu nhóm Diệp Dục cũng chỉ cầm súng chĩa thế. Cho tới khi mười chiếc xe chở đầy đồ của Lập Hạ vào khu an toàn, xa nơi này.

      “Được rồi, chúng ta cũng thôi!”

      Diệp Dục nhìn chằm chằm binh lính cầm súng trước mặt, nắm tay Tô Tô từng bước lui vào khu an toàn, nhóm bảy người Hộ Pháp cũng chầm chậm theo sau hình thành vòng tròn công thủ di chuyển. Trong miệng Hộ Pháp vẫn ngậm điếu thuốc, tàn thuốc rơi xuống vào báng ống súng, cười nhăn nhở, giơ hai tay làm tư thế đầu hàng, vừa lui vừa quay đầu hét:

      “Bác sĩ Trạc, lái xe lên đây.”
      ly sắc, ParvartyHale205 thích bài này.

    4. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 157: Bác sĩ Trạc quẩy lên

      Trạc Thế Giai ngồi trong xe mồ hôi đầm đìa. Tình thế này khiến cho người ngoài như cũng vô cùng căng thẳng. Đột nhiên nghe thấy giọng của Hộ Pháp ở trong vòng vây hô to lên tiếng, Trạc Thế Giai lập tức run rẩy, luống cuống chân tay bò từ buồng sau xe lên ghế lái xe, khởi động xe, đạp ga xông lên trước.

      Xe xông lên trước nhưng đâm vào ai cả. Trạc Thế Giai dừng xe bên cạnh những binh sĩ ở vòng ngoài cùng, nghiêng người, nới lỏng cửa xe. Diệp Dục ở cùng nắm lấy tay Tô Tô, cước đạp ngã tên lính chắn ở phía trước, kéo Tô Tô nhanh hai bước, mở của buồng sau xe, nhét Tô Tô vào trong.

      “Lên xe!”

      Diệp Dục xoay người chắn ở cửa, đề phòng có súng nhắm vào Tô Tô. đứng thẳng bên cửa xe, trong tay tụ hai đám lửa, nhưng ném , chỉ tụ trong lòng bàn tay để uy hiếp. Hộ Pháp dẫn theo bảy em còn lại quay đầu bỏ chạy.

      Chỉ chờ Hộ Pháp chạy đến bên chiếc xe Trạc Thế Giai lái, mở cửa xe ngồi vào ghế phụ, sáu em còn lại cũng nhanh chóng chạy xa. Trước khi binh sĩ cầm súng đuổi theo, chạy vào trong hai chiếc xe còn lại, phóng xe xa.

      “Go go go… Bác sĩ Trạc quẩy lên !”

      Ngồi ghế phụ, Hộ Pháp căng thẳng phập phồng. Thời cơ chớp mắt này thực ra chính là thời khắc căng thẳng nhất của hai phe thế lực, có thể đánh hay phải xem khoảnh khắc cuối cùng này. Nếu như Lã Ấn thực bất chấp tất cả phải giữ người ở lại các binh sĩ giơ súng chắc chắn nổ súng.

      Tô Tô cũng rất căng thẳng. nhổm dậy từ ghế da ở buồng sau xe, ôm chặt lấy eo Diệp Dục, đôi mắt nhìn xuyên qua vai , quan sát dáng vẻ của các binh sĩ đuổi tới ở bên ngoài. Trạc Thế Giai đạp ga, Tô Tô thuận thế ôm eo Diệp Dục lôi vào trong. Trạc Thế Giai trượt dài bánh sau, lái xe chạy .

      Lã Ấn chắc chắn chịu để yên!

      Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu Tô Tô lúc này. Lần này mặc dù Diệp Dục đánh nhau với người của Lã Ấn, nhưng chắc chắn ra oai phủ đầu ta rất lớn. Chỉ là bây giờ Lã Ấn muốn xây dựng căn cứ có nhiều tinh lực trừng trị Diệp Dục, đợi xây căn cứ xong, đoán chắc những ngày tháng nhàn nhã của cũng chấm dứt.

      Diệp Dục ở trong buồng sau xe, dưới kỹ thuật lái xe chẳng ra sao của Trạc Thế Giai, ổn định thân hình, thuận tiện kéo Tô Tô ngã ghế dậy, rồi ngẩng đầu hỏi Hộ Pháp ngồi ở ghế phụ xe.

      “Lai lịch của đối phương thế nào?!”

      “Nghe sĩ quan chỉ huy tên là Lã Ấn, biết chui từ đâu ra, dẫn theo đội quân. Mấy ngày nay triệu tập dị năng giả khắp nơi. À đúng rồi, ta còn phái Lý Oánh đưa lệnh triệu tập cho chúng ta, bảo chúng ta đến chỗ báo cáo!”

      “Cậu rồi?”

      “Phì, sao có thể chứ?! phải chúng ta , cả đời này quay về quân đội sao? Ông đây an phận, còn dự định giữ lại cái mạng, muốn cưới vợ sinh con nữa.”

      Khi câu này, Hộ Pháp ngồi ghế phụ lén lút nhìn trộm Trạc Thế Giai. lái xe, vốn dĩ chú ý mấy đến Hộ Pháp, nhưng nghe thấy “muốn lấy vợ sinh con”, cũng nghiêng đầu liếc mắt nhìn . Hai người vừa vặn nhìn thẳng vào nhau, mặt Hộ Pháp nóng lên, xấu hổ nghiêng đầu , giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Diệp Dục ngồi ghế sau xe lại nghiêng đầu, nghiêm túc suy nghĩ lúc. nhớ ra hình như nghe thấy cái tên Lã Ấn ở đâu rồi, đành phải dặn dò Hộ Pháp:

      “Quay về hỏi Thư Sinh và Thầy Bói xem. Hai người đó thích nghe ngóng tin tức, cái tên Lã Ấn này tôi thấy rất quen.”

      Dặn dò xong, Diệp Dục thu hồi gương mặt chút biểu cảm, quay đầu nhìn Tô Tô ngồi yên tĩnh bên cạnh, bàn tay to lớn kéo cái, ôm cơ thể bé gầy yếu của Tô Tô vào trong lòng, cười hì hì :

      “Em , nghĩ cái gì thế?”

      có gì.”

      Tô Tô giơ tay lên, ấn mũ bóng chày đỉnh đầu. vô tình phá hoại kế hoạch xây căn cứ của Lã Ấn. Xây dựng căn cứ đúng là xu hướng phát triển của loài người, cũng có lợi rất lớn với tồn tại của con người. Song dã tâm của Lã Ấn quá lớn, chịu tiến hành theo tuần tự, nghỉ ngơi dưỡng sức nên mới dẫn đến xu thế suy tàn của căn cứ Tương thành sau hai ba năm ngắn ngủi có dị năng giả để sử dụng.

      Vì vậy, để căn cứ Tương thành sụp đổ cũng phải cần thời gian hai ba năm. Dự tính ban đầu của Tô Tô là ở căn cứ Tương thành sinh Tiểu Ái an toàn, chuẩn bị đầy đủ rồi mới dẫn theo cha mẹ và Tiểu Ái lên phía Bắc. Bây giờ nhóm người Diệp Dục và cả đều có thể kết thù oán với Lã Ấn, kế hoạch này của thể thay đổi.

      Diệp Dục ôm nghĩ nhiều như vậy. Dưới kỹ thuật lái xe vô cùng đau tim của Trạc Thế Giai, hai chân chống chắc chắn ở sàn xe, ổn định cơ thể, vững chãi ngồi ôm Tô Tô. Diệp Dục giờ nào còn vẻ hung hăng điên cuồng ngang ngược vừa nãy, mà đổi thành bộ dáng vẻ lưu manh, cúi đầu nhìn Tô Tô. chỉ cảm thấy này lâu ngày gặp, sao càng ngày càng xinh đẹp, hận thể cắn cái.

      Trong lòng Diệp Dục ngứa ngáy, hoàn toàn nhìn thấy bụng dưới của Tô Tô hơi nhô lên. Song chuyện này cũng thể trách , vốn dĩ Tô Tô gầy, hôm nay lại mặc chiếc áo len rất rộng. Bụng dưới cũng chỉ mới hơi nhô lên, nếu như quan sát kỹ càng, nhìn cách ăn mặc khá thời thượng của , thực thể nghĩ rằng có thai được.

      Tuy nhiên, phạm vi của khu vực an toàn lớn, Trạc Thế Giai cũng cuống quýt lái xe cực nhanh, đợi Diệp Dục cúi đầu ăn vụng, bọn họ phi xe như bay về khu biệt thự Quả Táo.

      Mà sau khi bọn họ rời , trong tòa nhà cao tầng nào đó, Lã Ấn mắt chột đứng bên cạnh bàn làm việc, gương mặt lạnh lẽo, con mắt duy nhất nhìn chằm chằm cửa sổ sát trần phía trước, nghiêng đầu hỏi:

      đó là ai? Người mà Diệp Dục bảo vệ phía sau lưng.”

      Lý Oánh đứng sau lưng vẻ mặt ngưng trọng. Nghe vậy, ta thấy lòng u ám, cẩn thận dè dặt trả lời, “ ta tên là Tô Tô, chính là dị năng giả hệ thủy có thể điều khiển ba người nước kia.”

      “Ồ. Là ta à!”

      Lã Ấn xoay người, giày ghệt cổ cao bóng loáng, quay về ngồi xuống trước bàn làm việc, cúi đầu liếc nhìn những tài liệu bày bàn. Ngón tay xinh đẹp như của con , nhàng chỉ vào tờ giấy tài liệu, với Lý Oánh:

      làm việc, chung quy vẫn khiến tôi thất vọng.”

      “Thuộc hạ thất trách!”

      Lý Oánh cụp mắt, biết sao, rốt cuộc nhìn thấy sĩ quan chỉ huy của đội ngũ này. Lần đầu tiên đối diện với Lã Ấn, từ đầu đến cuối khiến cho ta có cảm giác căng thẳng dám thở mạnh, chỉ thấy Lã Ấn ngồi cao, cổ họng phát ra những tràng cười , quét mắt nhìn Lý Oánh, với sĩ quan phụ tá đứng bên cạnh Lý Oánh :

      “Vương Tử Kiều, cậu theo tôi lâu nhất, cũng biết con người tôi, trước giờ thích cưỡng ép người khác. Hai đội ngũ của Diệp Dục và Tạ Hào Thế cũng thực hấp dẫn, cậu tìm cơ hội mời người thân bạn bè của hai người họ đến chỗ tôi ngồi chơi, cho họ biết chỉ cần gia nhập đội dị năng, bọn họ nhận được những lợi ích và đãi ngộ gì, chỉ cần người thân của họ đồng ý, Diệp Dục và Tạ Hào Thế cũng đồng ý.”
      Hale205 thích bài này.

    5. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 158: Điểm ấn tượng

      !”

      Vương Tử Kiều cụp mắt lắng nghe, hai chân đứng thẳng, trong lòng có chút căng thẳng. cũng được tính là tâm phúc của Lã Ấn, biết được ý của ta, đâu phải là biện pháp mềm mỏng ý mặt chữ. Lã Ấn cũng chỉ là cho dễ nghe chút, thực ra ý đồ của đơn giản chính là muốn giam lỏng người thân và bạn bè của Diệp Dục và Tạ Hào Thế, đạt được mục đích khống chế hai người họ mà thôi.

      “Xây dựng căn cứ, cần người xây dựng tường vây, cần người ra ngoài xử lý zombie. Đương nhiên, nước và lương thực cũng thể thiếu.”

      Trong con mắt duy nhất của Lã Ấn, lóe lên ánh sáng thâm sâu khó lường. đứng dậy, chắp hai tay, bước thong thả từng bước đến bên cạnh Lý Oánh, giơ bàn tay xinh đẹp của mình lên, ngón tay còn đeo cái nhẫn in hình con chim ưng. Lã Ấn vỗ vai Lý Oánh :

      “Công việc thu nạp Diệp Dục và Tạ Hào Thế tạm thời cần phụ trách nữa. Nhưng tôi tin tưởng , cho rằng nhân tài có thể trọng dụng. Bắt đầu từ ngày hôm nay, phụ trách đội dị năng chi viện, triệu tập những dị năng giả hệ thủy và dị năng giả hệ mộc có năng lực tấn công, chuyên phụ trách cấp nước và lương thực cho căn cứ.”

      Sau đó, Lã Ấn dường như xong, vòng qua Lý Oánh. định ra khỏi phòng, lại giống như nhớ ra cái gì đó, quay đầu lại dặn dò ta:

      “Dị năng giả hệ thủy tên Tô Tô kia, tôi từng thấy dị năng của ta, giống với dị năng giả hệ thủy thấp kém của . ta lại có thể điều khiển ba người nước… Chà chà… Loại nhân tài này đừng để lãng phí, để Vương Tử Kiều sắp xếp cho ta vào trong đội dị năng tiên phong. đừng nhúng tay vào nữa.”

      Đội dị năng tiên phong, ý nghĩa như tên, chính là đội lính phụ trách tiên phong. Muốn xây dựng căn cứ, đương nhiên phải xử lý zombie xung quanh, có vùng đất trống làm nền móng. Đây chính là nhiệm vụ chủ yếu của đội dị năng tiên phong.

      Dù sao Lý Oánh cũng gia nhập đội ngũ của Lã Ấn quãng thời gian, đương nhiên biết nỗi khổ của đội dị năng tiên phong. Ở đâu có nhiệm vụ khó khăn nhất ở đó có bóng dáng của đội dị năng tiên phong. Ở đâu có bóng dáng của đội dị năng tiên phong ở đó có người chết.

      Từ khi Lã Ấn thành lập đội dị năng tiên phong, mỗi ngày đều có dị năng giả gia nhập đội quân này vì tiền công hậu hĩnh. Nhưng những ngày tiếp sau đó, đội quân này có hơn hai mươi, ba mươi người chết, cho nên điều kiện có khó khăn gian khổ hay chỉ cần nhìn vào tỷ lệ tử vong của người trong đội này là có thể thấy được.

      Dù là như thế, Lã Ấn vẫn liên tục tuyển người. Để tránh tỷ lệ tử vong của đội dị năng tiên phong bị lộ, làm cho có dị năng giả nào chịu gia nhập đội ngũ này bán mạng cho , Lã Ấn cách ly cả đội dị năng tiên phong, thành viên của đội này bình thường cũng thể gặp mặt người thân bạn bè. Mà người trong đội, nghe phải là ra ngoài làm nhiệm vụ chính là tiến hành huấn luyện hà khắc.

      Lý Oánh biết tình trạng sức khỏe của Tô Tô, đừng thu nạp Tô Tô vào trong đội dị năng tiên phong. Cho dù bảo Tô Tô vào đội này, e rằng cũng đồng ý. Tô Tô bây giờ mang thai gần bốn tháng, chắc chắn vác theo cái bụng lớn như vậy, chạy đến mạo hiểm trong đội dị năng tiên phong của Lã Ấn.

      Nhưng con át chủ bài này, sao Lý Oánh có thể lật ngửa bây giờ được. Trong lòng ta vẫn luôn có kế hoạch, phải lợi dụng tốt đứa con trong bụng Tô Tô. Cho dù, giờ Lã Ấn cho ta nhúng tay vào công việc thu phục nhóm dị năng giả cấp cao của Diệp Dục và Tạ Hào Thế, ta vẫn muốn từ bỏ việc lôi kéo bọn họ.

      Ở mạt thế, cái gì quan trọng nhất? Mối quan hệ là quan trọng nhất, chỉ cần có thể có được lòng tin của Diệp Dục và Tạ Hào Thế, cho dù sau này ta trực tiếp phục trách phân nhiệm vụ cho bọn họ, cũng có thể chuẩn bị đủ mối quan hệ ở đây đề phòng khi cần đến.

      Nghĩ thông suốt, Lý Oánh quay người cười với Vương Tử Kiều, giống như có tâm địa gì, hoàn toàn khiến ta mất cảnh giác, chỉ nghe thấy Lý Oánh cong cánh môi đỏ, cười :

      “Vậy nhờ cả vào , Vương. Tính khí của những dị năng giả cấp cao này thực rất cổ quái, đừng cảm thấy quá ấm ức nhé.”

      đâu. Chỉ cần có thể xây dựng thành công căn cứ, có ấm ức hơn nữa, tôi cũng cảm thấy ấm ức.”

      Vương Tử Kiều trả lời thành , cùng Lý Oánh ra khỏi phòng làm việc. Lý Oánh cười cực kỳ chân thành, đá mắt nhìn Vương Tử Kiều, khách sáo :

      “Thế tốt, tôi xử lý chuyện của đội hậu cần trước. Nếu như có gì hiểu về đám người trong khu biệt thự Quả Táo cần tôi giúp đỡ, Vương nhất định đừng khách sáo với tôi nhé.”

      “Được!”

      Bị Lý Oánh đá lông nheo đến ngây người, Vương Tử Kiều có chút hoảng hốt. Lý Oánh lại xoay người rời , rời rất tiêu soái. Vương Tử Kiều nhất thời đứng nguyên tại chỗ, nhìn bóng dáng của Lý Oánh, tâm trạng quanh năm thiếu phụ nữ hỏi han bắt đầu rục rịch.

      Lý Oánh này diện mạo xinh đẹp, đối nhân xử thế rất được lòng người, rất có tinh thần cầu tiến. Mặc dù lúc trước Lã Ấn cất nhắc chức vụ của ta, bây giờ lại cho ta phụ trách chuyện thu nạp dị năng giả của khu biệt thự Quả Táo, trong lòng ta cũng có bất kỳ lời oán hận nào, còn bảo Vương Tử Kiều có chỗ nào hiểu cứ đến tìm mình.

      Điều này khiến cho Vương Tử Kiều có ấn tượng cực tốt với Lý Oánh. Đương nhiên, trong điểm ấn tượng cực tốt chắc chắn là có mấy cái đá lông nheo của ta.

      Mà Lý Oánh rời kia, ta dường như là cao thủ chơi trò ám muội, cực kỳ am hiểu cách ám muội, nhìn phản ứng của Vương Tử Kiều là biết mình nắm giữ được người này hay chưa. Người đàn ông quá dễ dàng nắm được, Lý Oánh hứng thú lắm. ta định bỏ ra nhiều hơn với Vương Tử Kiều, chỉ là mấy cái đá mắt có thể làm xong việc, sao phải dùng cả cơ thể để đánh đổi chứ?

      Hơn nữa, ta cũng phải điếm. ta tự xưng mình là loại người làm việc bằng trí óc, tội gì phải giống tiếp khách, làm việc gì cũng phải dùng sắc đẹp. Vương Tử Kiều – con đường này bỏ ở đây , có lúc lúc dùng đến. Nếu Lã Ấn giao cho mình nhiệm vụ khác, Lý Oánh liền tính toán, dốc hết tâm sức làm tốt nhiệm vụ mới này.

      Việc triệu tập dị năng giả hệ thủy và hệ mộc, thành lập đội hậu cần chỉ có độ khó bình thường. Căn cứ vào tin tức Lý Oánh nắm trong tay giờ, dị năng hệ mộc của Phi Phi trong khu biệt thự Quả Táo khá mạnh, những dị năng giả hệ thủy khác năng lực thấp đến đáng thương. Mười mấy dị năng giả hệ mộc cộng lại có khả năng lợi hại bằng mình Phi Phi.

      Vì vậy, công việc của đội hậu cần chắc chắn tiến hành rất chậm. Phi Phi chưa nhận chức, nước và lương thực đội hậu cần sản xuất ra hoàn toàn đủ để cả đội nhét kẽ răng.

      Lý Oánh cũng hiểu tầm quan trọng của Phi Phi. Chiều hôm đó, ta liền theo Vương Tử Kiều đến khu biệt thự Quả Táo, chuẩn bị lần nữa ép Tạ Hào Thế, bắt Tạ Thanh Diễn mau chóng đưa Phi Phi đến.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :