1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 149: Thuyết khách

      Khi con mà bản thân mang thai mười tháng, khổ cực sinh ra bị tên cặn bã lá mặt lá trái, còn luôn dùng những lời đường mật lừa gạt mình bán mất. Nỗi hận như vậy, đâu thể chỉ giết Tạ Thanh Diễn này lần là có thể tiêu tan hết?

      Mày hại chết con tao, tao giết mày lần, ân oán ràng, từ đó ai nợ ai sao?

      ràng, Tô Tô độ lượng như vậy. Trong những ngày tháng đơn lạnh lẽo, tìm Tiểu Ái thêm ngày càng hận Tạ Thanh Diễn hơn phần, hận đến kiếp trước, hận cả đời, còn hận đến cả kiếp sau.

      Vì vậy, giận lây sang cả mẹ Tạ, độc ác làm tổn thương bà ta. Đây cũng chính là bản chất của con người. Sau khi Tô Tô kể hết đầu đuôi chân tướng việc cho mẹ Tạ nghe, vốn cho rằng xung đột đánh nhau với bà ta. Nhưng bà ta chỉ kinh ngạc nghe, sau khi nghe xong, giống như tượng gỗ ngồi trong phòng của Tô Tô rất lâu, từ buổi trưa cho đến tận tối, mới đau khổ cười tiếng, với Tô Tô:

      ra là như vậy, cháu hận là đúng.”

      Sống thê thảm, chịu mọi nỗi nhục nhã trong mạt thế, trái tim mẹ Tạ sớm được luyện thành sắt thép. Ai ở trong mạt thế mà bị chết mất vài người thân. giết, tôi giết, ta giết, hoặc là bị zombie giết, có khác gì nhau. Suy cho cũng người thân đó cũng chết, còn đời này nữa, vì thế vương vấn trong lòng cũng bị cắt đứt mà thở phào nhõm.

      Bà ta nhắc đến chuyện bảo Tô Tô cứu mình ra khỏi nhà chứa nữa, chỉ để lại câu “Chắc hẳn bây giờ kẻ thù của cháu cũng ít, ta tự biết mình đáng để cháu báo thù. Vậy cháu tự giải quyết ổn thỏa .”

      Sau đó, mẹ Tạ đứng dậy rời . Ra ngoài lâu, chỉ sợ trở lại biết giày vò gì chờ bà ta. Lúc mẹ Tạ , bóng lưng run rẩy, nhìn khiến người ta cảm thấy cực kỳ thê lương.

      Đó là lần cuối cùng Tô Tô nhìn thấy mẹ Tạ. là cũng người làm mẹ, trong lòng đương nhiên hiểu , đối với người làm hại con cái mình là nỗi hận khắc cốt ghi tâm thế nào. Vì vậy, giết Tạ Thanh Diễn, cho dù vì lý do gì, mẹ Tạ hận cũng là chuyện đương nhiên. Hận nhưng lại làm gì được , tâm trạng đó Tô Tô đương nhiên cũng hiểu .

      Đương nhiên, sau đó nghe Mai Tử , cao thủ số mạt thế Tạ Hào Thế tìm được mẹ Tạ, đón bà ta về căn cứ Chu Tước. Khi ấy, mẹ Tạ hoàn toàn có thể sử dụng mọi thủ đoạn, gây lên thù hận giữa Tạ Hào Thế và Tô Tô, nhưng bà ta lại làm vậy. Chỉ nghe khi đó mẹ Tạ cũng gần đất xa trời, sống được mấy ngày tốt đẹp buông xuôi rời khỏi cõi đời.

      Những chuyện sau đó, đương nhiên cũng có quan hệ nhiều với Tô Tô. Khi đó vì tìm Tiểu Ái, chạy khắp nơi từ nam đến bắc, tâm trí phát điên, có lúc thủ đoạn khá tàn nhẫn, vì vậy mà dẫn đến khá nhiều chuyện cần thiết. Có kẻ thù đuổi giết , cũng quay trở lại đuổi giết kẻ thù. Năm tháng vội vã chém giết điên cuồng nguy hiểm cứ như vậy mà qua .

      Mai Tử tin tức nhanh nhẹn. Có thể là vì điểm căn cứ của , có thể là xuất phát từ quan tâm , Mai Tử luôn vô tình mà hữu ý nhắc đến Tạ Hào Thế của căn cứ Chu Tước. Trong lời cũng mang theo lo lắng, vị cao thủ số mạt thế kia có thể ngày nào đó nghĩ thông, gia nhập lực lượng đến đuổi giết Tô Tô hay ?

      Tô Tô quan tâm, ngoại trừ Tiểu Ái, chẳng quan tâm cái gì khác.

      Sau đó, cho đến tận bây giờ, những chuyện của kiếp trước vẫn giống như mơ giấc mộng bi thương dài đằng đẵng. Tô Tô gặp lại mẹ Tạ chỉ tỏ vẻ lạnh nhạt, cũng nhiều lời dư thừa. Vả lại, tương lai, giữa và mẹ Tạ sinh ra bao nhiêu thù hận vì Tạ Thanh Diễn cũng chưa biết được.

      Nhưng tư thế Tô Tô quay người bước hề khiến cho mẹ Tạ dừng bước, ngược lại còn chạy chậm đuổi theo . Vừa chạy, khăn choàng vai bà ta nghiêng sang bên rơi xuống đất, miệng vẫn hô to, “Tô Tô, cháu đợi lát. muốn với cháu mấy câu, có liên quan đến chuyện của sĩ quan chỉ huy Lã Ấn.”

      Vừa nghe thấy cái tên Lã Ấn, lại phát ra từ miệng của mẹ Tạ, Tô Tô thấy rất ngạc nhiên. Bước chân bất giác dừng lại, đúng lúc mẹ Tạ đuổi đến nơi, thở hổn hển nhìn , khẽ cười, :

      “Thanh Diễn sợ cháu muốn gặp nó, cho nên nhờ đến làm thuyết khách. Sĩ quan chỉ huy Lã Ấn muốn xây căn cứ ở vùng ngoại ô Tương thành. Đây là chuyện vui với tất cả mọi người. Khu biệt thự Quả Táo chúng ta xác định ở trong khu vực an toàn, Thanh Diễn muốn cháu gia nhập vào trong bộ đội. Như vậy có thể tạm thời tách xa Diệp Dục, chỉ cần cháu vào bộ đội, Diệp Dục có tài giỏi thế nào nữa, cũng dám động vào người của sĩ quan chỉ huy Lã Ấn.”

      “…”

      Trong lòng tìm được lí do từ chối nào, còn cảm thán phen về bản lĩnh lôi kéo người khác của Tạ Thanh Diễn, Tô Tô chỉ có thể ngạc nhiên nhìn mẹ Tạ đứng thở hổn hển trước mặt. cần , sau Tạ Hào Thế, mẹ Tạ chính là người thứ hai bị Tạ Thanh Diễn lôi kéo đến trước mặt Tô Tô. Lần thứ nhất là vì muốn Tạ Hào Thế giết Diệp Dục, lần thứ hai này mẹ Tạ bị lôi kéo đến là vì cái gì?

      Để khuyên nhà họ Tô nhập đội quân của Lã Ấn ư?

      Chuyện này buồn cười! người phụ nữ mang thai, sống những ngày tháng tốt đẹp muốn, chạy đến gia nhập vào quân đội, vào sinh ra tử làm trâu làm ngựa cho Lã Ấn, bị điên hay là chán đời muốn sống nữa?

      , bảo Tạ Thanh Diễn từ bỏ ý nghĩ này . Cái gì gọi là chỉ cần cháu vào trong quân đội, liền có thể tách xa Diệp Dục? Cháu thấy Tạ Thanh Diễn là muốn bán cháu để đổi lấy danh lợi giàu sang .”

      Tô Tô quá thẳng thắn, hề nể mặt mẹ Tạ khiến cho mẹ Tạ nhất thời kịp phản ứng lại. Theo lý mà , người tuổi gặp người lớn nên có lễ phép cơ bản nhất. Lần này Tạ Thanh Diễn dám tự mình đến tìm Tô Tô mà xúi giục mẹ mình đến thuyết phục , cũng là nghĩ cho dù thế nào, Tô Tô cũng nên niệm tình trước đây mẹ Tạ đối xử với tệ mà nể mặt bà ta.

      Đâu ngờ Tô Tô mở miệng kiên quyết từ chối, còn ràng lợi ích như vậy, hề che giấu bất cứ cái gì. nhìn thấu bản chất của Tạ Thanh Diễn: phí hết tâm tư tìm người thuyết phục gia nhập đội ngũ của Lã Ấn, chắc chắn có người hứa hẹn cho Tạ Thanh Diễn lợi ích gì đó.

      Sắc mặt mẹ Tạ khá bối rối, cười gượng gạo với Tô Tô, “Mặc dù Thanh Diễn là nhận nhờ vả của người khác, nhưng gia nhập quân đội, với cháu cũng có tổn thất gì. Xây dựng căn cứ là xu thế phát triển của loài người nay. Nghe cháu lại là dị năng giả hệ thủy, tương lai chắc chắn tương lai phát triển trong căn cứ. Chuyện này cũng đảm bảo cho cha mẹ và người thân của cháu. Đâu có người con nhà nào muốn sống những ngày an ổn đúng ?”

      “Cháu làm việc cho Lã Ấn, chính là giống với nhân viên công vụ của trước mạt thế?” Giữa ban ngày, Tô Tô có chút cười nỗi đau khổ của người khác, nhìn mẹ Tạ, “Tạ Hào Thế cũng bị Tạ Thanh Diễn nhà các người bán rồi chứ gì. cần , nghĩ cũng biết. Ha ha ha. Tôi muốn xem xem, khi Tạ Hào Thế giày vò chết Tạ Thanh Diễn, ai đến bảo vệ ta?!”
      ParvartyHale205 thích bài này.

    2. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 150: Cãi nhau to

      “Cháu thế là sao?” Mẹ Tạ tái mặt, hiểu ý Tô Tô.

      “Sao tự nghĩ chút nhỉ? Người ta có binh lính có súng đạn, tại sao còn phải khắp nơi tìm dị năng giả? Hiển nhiên là vì có nơi nguy hiểm nên phải đưa dị năng giả vào mở đường. Tạ Hào Thế nhà bác thế nào cháu quan tâm, nhưng đừng kéo theo cháu. Tạ Thanh Diễn suy tính khốn nạn, để bác đến chuyện còn gì là mặt mũi? Tốt nhất là chuẩn bị hậu cho Tạ Hào Thế thôi, tiện thể làm luôn cho Tạ Thanh Diễn. Ngay sau khi Tạ Hào Thế chết, Tô Tô cháu đảm bảo đến tận cửa lấy mạng tên chó chết đó.”

      Tô Tô liền mạch rồi bỏ , mặc kệ mẹ Tạ đứng như trời trồng. Mẹ Tạ chẳng hiểu gì còn hùa theo tên Tạ Thanh Diễn ngu dốt. Đời là mấy chốc, có Tạ Thanh Diễn bà còn giữ được mạng, nhưng nhờ ông con trai ngày ngày hành hạ, mẹ Tạ có lẽ chẳng sống nổi đến mùa xuân năm sau.

      Trong căn cứ, mọi người tưởng rằng làm chức công việc giống như nhân viên công vụ, ngay đến người lên kế hoạch xây dựng căn cứ cũng đều nghĩ như vậy. Nhưng lâu dần, đợi căn cứ xây xong, mới phát ý nghĩ ban đầu của mình là ngu xuẩn, lương thưởng cho nhân viên công vụ căn cứ rất hậu hĩnh nhưng điều kiện là họ phải còn mạng để lĩnh mới được.

      Thực ra, sau mạt thế, làm chức ở căn cứ nào cũng đều giống nhau, nhưng làm chức dưới quyền của Lã Ấn hoàn toàn khác. chưa từng đem mạng của dị năng giả ra đánh đổi. cho rằng tốn nhiều tiền như vậy để tập hợp họ lại, dùng vào chỗ chết đố phải là Lã Ấn nữa rồi.

      Thân thể của Tô Tô bây giờ chịu nổi bóc lột của Lã Ấn. Tốt nhất tránh ở bên, tìm đồ đạc, giết zombie, nghỉ ngơi sống qua ngày. Tranh giành trục lợi, điên cuồng giết chóc hợp với lúc này.

      Song Tô Tô rời , để lại mình mẹ Tạ đứng ở đó, trong miệng vẫn còn lặp lại những lời vừa , trong lòng biết có cảm nhận thế nào. Bà ta vội vàng quay đầu, định đến biệt thự của Tạ Hào Thế tìm Tạ Thanh Diễn, muốn hỏi chuyện Lã Ấn muốn xây căn cứ rốt cuộc là thế nào. Nhưng bà vừa bước vào cổng nghe thấy Tạ Hào Thế và Tạ Thanh Diễn cãi nhau to.

      Tạ Thanh Diễn rất kích động, đứng trong phòng khách, trong tay cầm phần văn kiện, vênh mặt hỏi Tạ Hào Thế ngồi ghế sofa, “Điều kiện hậu hĩnh như vậy, chỉ cần chịu đem người dưới trướng của mình gia nhập quân đội, tất cả chúng ta được sắp xếp ổn thỏa. Chuyện này còn có gì để bắt bẻ chứ? cả, làm người đừng quá ích kỷ.”

      “Em có biết Lã Ấn là ai ? Sau khi gia nhập quân đội phải đối diện với cái gì ? muốn chúng ta làm cái gì? Em cái gì cũng biết tùy tiện đồng ý với người khác. Tạ Thanh Diễn em đây là muốn làm gì? Em còn thay nhận lời, cho em cái quyền ấy lúc nào hả?”

      So với Tạ Thanh Diễn khá kích động, biểu cảm của Tạ Hào Thế khá mệt mỏi. Đó là loại mệt mỏi chán nản muốn trả lời, giọng từ tốn giống như tập trung, muốn ngừng cuộc chuyện này, muốn ném Tạ Thanh Diễn ra ngoài cửa.

      Mà Tạ Thanh Diễn giống như tự ý thức được, còn cố cãi nhau với Tạ Hào Thế, “Gia nhập quân đội chỉ lợi hại, có đảm bảo lương bổng, người nhà có phúc lợi, còn có đội ngũ lớn làm hậu thuẫn cho , sao muốn từ chối? cả, thể vì tương lai của chúng em mà suy nghĩ hay sao?”

      vì sao phải suy nghĩ cho tương lai của mấy người?” Tạ Hào Thế liếc nhìn Tạ Thanh Diễn, hời hợt , “ cho cùng, những người may mắn sống sót em dẫn về kia, hoàn toàn quen, bắt vì tương lai của họ mà chạy đến bán mạng cho người lạ, đầu em có vẫn đề hay là đầu có vấn đề?”

      Câu này giống hệt với ý câu của Tô Tô, hiệu quả diễn đạt như nhau. Mạt thế rồi, lòng người dễ thay đổi, có ai cam tâm tình nguyện hy sinh bản thân mình vì người khác. Tạ Hào Thế lúc trước là vì Tạ Thanh Diễn vẫn chưa chạm vào giới hạn của . Nhưng bây giờ, Tạ Thanh Diễn lại biết điều, mưu đồ điều khiển cuộc đời . Điều này khiến cho Tạ Hào Thế thể nhẫn nhịn được nữa.

      Ít nhiều nghe ra được ý đường ai nấy trong giọng điệu của Tạ Hào Thế, mẹ Tạ đứng ở cửa, trong lòng có chút hoảng hốt. Bà quấn khăn choàng cổ lớn người, vào trong phòng khách, chau mày hỏi, “Hai em, vì chuyện gì to tát mà nhất định phải cãi nhau thành như vậy?”

      “Mẹ!”

      Tạ Thanh Diễn có chút ấm ức quay người lại, nhìn mẹ Tạ gọi tiếng. Mẹ Tạ giơ tay ngăn cản hành vi sắp mách tội của , vẻ mặt ôn hòa nhìn Tạ Hào Thế :

      con đồng ý, chuyện này phải xong rồi sao? phải bây giờ chúng ta cũng sống rất tốt sao? Vì sao nhất định phải theo đuổi danh lợi kia, bán mạng vì căn cứ chứ?”

      “Mẹ, nếu như mọi người đều nghĩ giống như mẹ và , căn cứ này xây dựng thế nào được?” Vừa nghe mẹ Tạ cũng như vậy, Tạ Thanh Diễn liền có chút nôn nóng, chỉ sợ tương lai Lý Oánh cam kết cho tong, vội vàng , “Bây giờ chúng ta sống rất tốt. Mọi người đều có miếng ăn, nhưng đó cũng chỉ là mưu cầu sống sót mà thôi, ngay cả tiêu chí no ấm cơ bản nhất cũng đạt được. Lã Ấn cam kết chỉ cần cả chịu đến quân đội phục vụ, tất cả chúng ta đều có công việc, đủ để nuôi sống bản thân.”

      Tạ Hào Thế ngồi sofa bên cạnh. mặc bộ đồ thể thao màu đen, bên ngoài khoác thêm chiếc áo khoác lông vũ mỏng màu xám đậm. Nghe xong câu của Tạ Thanh Diễn, nén nổi cười khẩy. ngước mắt lên, vốn dĩ có những lời chẳng buồn . Lúc này cũng nhịn được phải ra.

      “Nếu như em chịu phát động đám người sống sót em hảo tâm cứu giúp làm vài việc râu ria, tạo ra ít giá trị thuộc về mình, cần gì phải ra ngoài tìm những công việc ra gì?”

      Thời đại nào làm việc gì, Tạ Hào Thế mấy ngày nay nhìn vô cùng thấu đáo. Xã hội ngày nay sắp trở về xã hội nguyên thủy rồi. Những công việc trí tuệ cao như nghiên cứu virus, chế tạo vũ khí kĩ thuật cao…, thực phù hợp với những người trí tuệ bình thường.

      Vì vậy, bên phía nhà họ Tô làm rất tốt, người có kỹ năng phòng thân, chạy nhảy, hoặc là ở nhà trồng trọt, nấu nướng, xây nhà, hoặc là ra ngoài vận chuyển đồ đạc. Những người có kỹ năng phòng thân, đánh quái vật thăng cấp, đảm nhiệm vai trò làm người bảo vệ cũng mở bệnh viện thể giá trị của mình.

      Bầu khí cũng rất tốt, người già năm mươi, sáu mươi tuổi, trẻ em dưới hai tuổi, ngày nào cũng bận rộn, tự quản lý nhiệm vụ của mình, cực kỳ bận bịu.

      Trái lại nhìn đám người sống sót Tạ Thanh Diễn dẫn về, ngoài mấy người lo bò trắng răng, ngày nào cũng tự phát canh giữ cổng lớn đòi đồ vật của những người sống sót muốn vào trong, chỉ có mình Phi Phi cả ngay bận rộn khiến cho dị năng của mình gần như suy kiệt, liều mạng kích thích rau củ quả để nuôi những người còn lại.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    3. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 151: Dơ bẩn

      Trong đám người mà Tạ Thanh Diễn dẫn dắt, có thể số thường theo sau nhóm đặc công của Diệp Dục tìm đồ, nhưng đồ ở con đường gần đó đều bị vơ vét hết sạch. Chúng có gan dám xa hơn đành quay về ăn chực nằm chờ.

      Những kẻ có gan chạy xa cũng cam tâm đem đồ mình vất vả lấy được về chia sẻ nên những trở lại.

      Những kẻ còn lại chiếm đại đa số, bao gồm cả Tạ Thanh Diễn trong đó, công việc mỗi ngày mà chúng làm nhiều nhất chính là nằm giường, ngồi ghế, hoặc là nhàm chán lả lướt khắp mọi nơi. Việc quan trọng nhất và vui vẻ nhất của chúng chính là nhìn nhóm dị năng giả của Tạ Hào Thế ra ngoài, rồi nhìn Tạ Hào Thế dẫn nhóm dị năng giả trở về.

      Những nhóm người kiểu thế này rất ổn, người mệt chết, người rảnh đến phát sợ, có người dũng cảm ra ngoài rồi chẳng muốn quay về. , đám người này nếu chăm chỉ chút Tạ Hào Thế cũng tình nguyện nuôi chúng, nhưng với tư tưởng và trạng thái tinh thần nay của hai trăm người này, Tạ Hào Thế chừng đến ngày nào đó chịu được dứt áo ra .

      , ý là gì vậy?” Tạ Thanh Diễn bị những lời của Tạ Hào Thế khiến cho biểu cảm mặt trở nên khó coi, chợt chất vấn, “Đến cũng bắt đầu nghĩ bọn em ăn hại rồi sao? Bọn em có thể liên lụy đến nữa chỉ cần đồng ý gia nhập vào đội quân của sĩ quan chỉ huy Lã Ấn. cống hiến sức lực cho quân đội, bọn em cũng đều được sắp xếp ổn thỏa…”

      “Đàn gẩy tai trâu!”

      Đối với những lời của Tạ Thanh Diễn, trong lòng Tạ Hào Thế cảm thấy phiền chán vô cùng. ta cảm thấy Tạ Thanh Diễn từ đầu tới cuối đều hiểu ý của mình, hoặc là hiểu nhưng giả vờ hiểu?! Tóm lại Tạ Hào Thế cũng chẳng còn kiên nhẫn chuyện tiếp với Tạ Thanh Diễn nữa.

      ta đứng lên, thẳng ra cửa chính, thay giày rồi bước ra khỏi biệt thự của mình trong tiếng gọi tha thiết của mẹ Tạ.

      Thấy bộ dạng chán nản còn ý chí của Tạ Hào Thế, mẹ Tạ liền quýnh lên, bà đuổi theo ra cửa gọi Tạ Hào Thế mấy tiếng. Tạ Hào Thế nhanh quá, chẳng mấy chốc thấy bóng dáng, mẹ Tạ chỉ đành hậm hực quay về. vào phòng khách, nhìn thấy dáng vẻ buồn bã ngồi sô pha của Tạ Thanh Diễn, bà thở dài :

      “Thanh Diễn à, hôm nay con bị làm sao vậy? Vì sao lại cứ phải cãi nhau với con? Ngày nào con cũng ra ngoài tìm đồ cho chúng ta đủ mệt rồi, con thể thông cảm cho nó sao?”

      Lúc chuyện, giọng của mẹ Tô rất êm ái, mặc dù răn dạy Tạ Thanh Diễn nhưng trong giọng có chút nỡ nặng, điều này khiến cho những lời răn dạy của mẹ Tạ chẳng có chút tác dụng nào. Tạ Thanh Diễn hơi cau mày đáp:

      “Bây giờ ấy tỏ ra là người lòng dạ hẹp hòi, đồ tìm được cũng toàn giao cho những dị năng giả thuộc hạ của ấy. Đám dị năng giả đó rất khó chuyện, cứ thế này sớm muộn gì chúng ta cũng bị đói chết mất.”

      Hai lần đầu ra ngoài tìm đồ, Tạ Hào Thế cũng đồ tìm về được giao cho ai, Tạ Thanh Diễn đương nhiên vui mừng sung sướng tưởng rằng được tùy ý chia đồ, bèn chào hỏi mấy thuộc hạ chăm chỉ cần mẫn phân chia toàn bộ mười mấy xe chở đồ.

      Sau đó có thể thuộc hạ của Tạ Hào Thế ý kiến với ta vài lần, rồi đồ kiếm được từ những lần sau, Tạ Hào Thế đều đưa đến biệt thự của nhóm dị năng giả đó, mặc chúng thay phiên nhau quản lý. Những dị năng giả đó mũi hếch lên tận trời, đám người thường muốn lấy đồ trong tay họ mà bỏ ra chút gì là chuyện có khả năng.

      Vì thế những dị năng giả là nữ, có chút nhan sắc để cho nhóm dị năng giả trông đồ hưởng chút hương hoa được vài cái bánh mì. Đây trở thành chuyện thường tình, Tạ Thanh Diễn ngờ tương lai lại trở thành tệ nạn như thế. cảm thấy dơ dáy, bẩn thỉu nhưng lại bất lực. chuyện này với Tạ Hào Thế, nhưng ta chỉ nghe mà chẳng có ý trừng phạt đám thuộc hạ của mình.

      Thực ra ở góc độ của Tạ Hào Thế, những kẻ sống sót kia có chút giá trị, chỉ ăn ngon lười làm, ra ngoài giết zombie cũng sản xuất gì hết, đúng ra là cần thiết phải nuôi chúng. Những thuộc hạ của dâng tới tận cửa cho sàm sỡ, tặng vài cái bánh mì, bảo quản lý kiểu gì được chứ?

      Cũng phải do thuộc hạ của gây chuyện vô cớ, chủ động chạy dụ dỗ đám con đó, là chúng chủ động dâng tận cửa, để cho thuộc hạ của sờ vài cái đổi lấy mấy miếng ăn.

      Nhưng Tạ Thanh Diễn nghĩ như thế, hẳn chỉ nghĩ rằng thuộc hạ của Tạ Hào Thế độc chiếm đồ ăn, ràng là ép con người ta vào con đường sa đọa, những đó đáng thương sao? Họ phải trải qua bao nhiêu dằn vặt, đấu tranh tư tưởng, bị đói thành thế nào mới có thể chọn bước đường bán thân như thế chứ?!

      Vì thế Tạ Thanh Diễn cũng cảm thấy an toàn, vô cùng mong muốn tìm được chỗ dựa vững chắc hơn Tạ Hào Thế, nếu con đường để tìm được chỗ dựa đó là cần Tạ Hào Thế, Tô Tô, Phi Phi cống hiến cho quân đội. Vậy bọn họ là được rồi, dù sao gia nhập quân đội cũng có hại gì.

      Mẹ Tạ bên cạnh thể chịu được thái độ của Tạ Thanh Diễn, bà suy nghĩ rồi quyết định khuyên . Bà ngồi xuống cạnh , nhàng khuyên bảo:

      “Hôm nay mẹ sang bên chỗ Tô Tô xem chút, nghe bên họ chỉ đưa về chín đứa trẻ sơ sinh, còn có y tá, bác sĩ và đứa trẻ hai tuổi. Con đoán xem những y tác bác sĩ đó làm gì? Đứa hai tuổi đó làm gì?”

      “Hả? Còn có thể làm gì nữa? Mạt thế rồi, y tá bác sĩ còn có tác dụng gì? Nuôi thôi.”

      Trong lòng Tạ Thanh Diễn, mặc dù Tô Tô là dị năng giả nhưng chắc chắn sống như , cưu mang đống miệng ăn. Chắc chắn mỗi ngày đều sầu khổ suy nghĩ xem nên nuôi đám người đó thế nào, nghe trong số những người đó còn có trẻ sơ sinh và trẻ , những ngày tháng này chắc chắn càng thêm khó khăn.

      Mẹ Tạ lắc đầu, cười với Tạ Thanh Diễn, “Những y tá bác sĩ đó bận rộn mở bệnh viện, thuộc hạ của trai con vào chữa trị đều phải dùng tới tinh hạch, còn đứa trẻ hai tuổi xách xô nước tưới cây cho bụi cây quanh tường, mẹ nó phơi chăn, quần áo, giúp việc vặt cho bệnh viện luôn.”

      “Ơ, thuộc hạ của tặng tinh hạch cho bọn họ sao?”

      Dường như Tạ Thanh Diễn hiểu ý trong lời của mẹ Tạ, tức giận thôi. trai Tạ Hào Thế của bị điên hay trúng bả gì rồi, người bên mình thèm chăm lo lại chạy sang tặng tinh hạch cho bệnh viện bên Tô Tô? Hay là bác sĩ y tá trong bệnh viện đó lại buôn bán da thịt?! Đúng là dơ bẩn.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    4. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 152: Thông đồng với nhau

      “Đúng thế, con xem những y tá bác sĩ từng bị các con xem là giết được zombie, vác nổi đồ bây giờ là người giàu có kiếm được rất nhiều tinh hạch rồi. Đứa trẻ hai tuổi cũng có giá trị của nó, Thanh Diễn à, thực ra con nên suy nghĩ xem nên sắp xếp lại những thuộc hạ trong nhóm của con thôi.”

      Mẹ Tạ hề phát Tạ Thanh Diễn nghĩ xiên xẹo lời của bà, bà rất cố gắng biểu đạt ý của mình, khuyên Tạ Thanh Diễn nên ra khỏi biệt thự, ra khỏi cái kén tằm mà tự xây nên. Bây giờ còn như trước nữa, bà muốn Tạ Thanh Diễn tiếp tục mơ mộng nữa.

      Tụ nhóm người lại thể cứ đem đồ ra nuôi họ được, như thế bản thân mình cũng mệt mà những kẻ được nuôi cũng thành đồ bỏ . Những kẻ muốn trở thành kẻ bỏ sớm tìm chân trời mới, còn những kẻ ở lại bên Tạ Thanh Diễn toàn là những kẻ được chăng hay chớ, du thủ du thực.

      Mẹ Tạ cảm thấy nếp sống bên Tô Tô rất tốt, đến cả những tên du côn nhìn trông giống người tốt bây giờ đều giúp việc vặt, quét dọn cho các y tá, bác sĩ. Còn có cả những tên côn đồ bế trẻ sơ sinh ra phơi nắng, động tác vô cùng nhàng như từng được huấn luyện chuyên nghiệp.

      “Hơn nữa Tô Tô và trai con đúng đó, sĩ quan chỉ huy Lã Ấn đó rốt cục muốn họ gia nhập vào quân đội làm gì? Họ đều biết, nghe ý trong lời của Tô Tô Lã Ấn đó có vẻ là người rất biết bóc lột người khác. Thanh Diễn à, con đừng để trai mình phải mạo hiểm, chúng ta cứ yên ôn ở nhà , trai con cũng để chúng ta chết đói chết rét đâu.”

      Thấy Tạ Thanh Diễn im lặng gì, như là suy nghĩ điều gì đó, mẹ Tạ càng cố gắng hết lời khuyên can. Bà sống lâu hơn Tạ Thanh Diễn, có những chuyện suy nghĩ thông suốt hơn , bà hiểu dã tâm của Tạ Thanh Diễn, hiểu cam tâm là người bình thường.

      Nhưng chứng mình Tạ Thanh Diễn chỉ là người bình thường, này cách nào thay đổi được. Nếu chỉ là người bình thường, vậy cũng cần phải làm chuyện thể làm. ràng nuôi đám đông những kẻ sống sót mà lại cứ khư khư ôm rơm nặng bụng, còn đòi hỏi Tạ Hào Thế phải đối xử công bằng.

      Những lời đó quá thẳng thắn nên mẹ Tạ dám , sợ làm tổn thương Tạ Thanh Diễn. Bà cố gắng cách uyển chuyển, hy vọng Tạ Thanh Diễn có thể hiểu giờ còn như xưa nữa, bây giờ mẹ con họ đều dựa vào Tạ Hào Thế mà sống. Tốt nhất nên đắc tội với Tạ Hào Thế, nếu như Tạ Hào Thế buông tay mặc kệ bọn họ, vậy sau này Tô Tô thực xách dao đến giết Tạ Thanh Diễn phải làm sao?

      “Hừ, hai người họ cùng giuộc với nhau.”

      Nghe lời mẹ Tạ, Tạ Thanh Diễn hừ lạnh tiếng, ngờ, từ lúc nào mà Tạ Hào Thế qua lại thân mật với Tô Tô như thế, còn chung lý tưởng??? Chẳng trách trong lời của Tạ Hào Thế câu nào câu nấy đều bảo vệ Tô Tô, còn sai thuộc hạ tặng tinh hạch cho bên Tô Tô! Sao thấy Tạ Hào Thế tặng tinh hạch cho những người bên này của Tạ Thanh Diễn chứ?!

      Tạ Thanh Diễn như thể phát ra đôi gian phu dâm phụ, tâm trạng buồn bực, uất ức vô cùng, bây giờ thể nghe được nửa câu của mẹ Tô, dù bà có gì chăng nữa cũng đem tất cả vấn đề và mâu thuẫn đổ lên đầu Tô Tô. Tô Tô càng ngày càng bỉ ổi, đu bám đám dị năng đặc công đành, lại còn vươn tay sang cả Tạ Hào Thế!

      “Mẹ, sao mẹ lại giống thế, có tí cầu tiến nào cả?! Con từ bỏ, con nhất định khiến phải gia nhập quân đội. Mẹ, chỉ cần có mẹ ở đây, dù con có làm gì cũng thể tức con được. Mẹ yên tâm .”

      An ủi qua loa mẹ Tạ vài câu, Tạ Thanh Diễn bực bội muốn nghe tiếp, đứng lên . cảm thấy tựa như tất cả mọi người đều hiểu , trong lòng bắt đầu phản cảm với những lời của mẹ Tạ. Bây giờ cũng tới mức chết đói chết rét, nhưng những ngày tháng như thế này quả dạy phải biết nín nhịn.

      Tô Tô xem thường , cao chạy xa bay cùng tên cầm thú Diệp Dục, Tạ Hào Thế cũng xem thường , phải nghĩ ra cách làm nên thành tựu, khiến cho tất cả mọi người thấy nhìn lại , vẫn còn là lớp trưởng được người người tôn trọng như trước mạt thế, vẫn là người con kiêu ngạo của trời đất được mọi người vây quanh.

      Tô Tô muốn gia nhập quân đội, đây là điều trong dự liệu của Tạ Thanh Diễn. sao cả, muốn vào quân đội vẫn còn Phi Phi, dị năng hệ thổ của Phi Phi bây giờ cũng rất mạnh, hơn nữa Phi Phi . Bất kể ta có gia nhập quân đội hay ta vẫn luôn trong tầm kiểm soát của Tạ Thanh Diễn.

      Vả lại có mẹ Tạ ở đây, Tạ Thanh Diễn đoán Tạ Hào Thế cũng dám táng tận lương tâm, bởi vì nhà họ Tạ có ơn nuôi dưỡng với Tạ Hào Thế. Muốn Tạ Hào Thế gia nhập quân đội là chuyện cần vội vàng, có thể từ từ khuyên giải. Kế sách duy nhất nay của Tạ Thanh Diễn là nắm chắc Phi Phi, thuyết phục ta gia nhập quân đội.

      Nghĩ thế, Tạ Thanh Diễn vội vàng ra ngoài tìm Phi Phi, để lại mẹ Tạ mình ngồi trong phòng khách. Bà ngồi đỡ trán, vô cùng lo lắng cho Tạ Thanh Diễn cứ khư khư cố chấp như thế.

      Đứa con bà sinh ra đương nhiên bà biết là tính cách nó như thế nào, Tạ Thanh Diễn từ sống trong ngưỡng mộ của mọi người, sống quanh những người tranh nhau nịnh bợ . Đột nhiên trở thành người bình thường có dị năng, có chút ưu thế nào, trong lòng Tạ Thanh Diễn chắc chắn cảm thấy mất thăng bằng.

      nay mẹ Tạ cũng chỉ hy vọng Tạ Thanh Diễn đừng tiếp tục như thế nữa, nếu cứ tiếp tục như thế chừng tương lai lại rơi vào con đường chết. Thân làm mẹ, mẹ Tạ rất lo lắng cho tương lai của con mình…

      Bên ngoài, Tạ Thanh Diễn lòng suy nghĩ cách làm sao để nổi trội hơn người khác. Vừa ra khỏi biệt thự, phải tìm Phi Phi nên vội vội vàng vàng vào trong sân. Sau lưng Phi Phi có vài tên tuần đêm, vẻ mặt tốt lắm, Phi Phi cũng tái nhợt. Bởi vì mấy ngày liền tiêu hao năng lượng dị năng, cơ thể Phi Phi ràng xuất tình trạng chịu nổi, gầy đến trơ cả xương gò má ra.

      “Thanh Diễn, vừa đúng lúc bọn em muốn tìm .”

      Phi Phi gầy trơ xương gọi Tạ Thanh Diễn, bây giờ tình cảm của ta và Tạ Thanh Diễn ngày càng tiến triển nhanh chóng, nên xưng hô với Tạ Thanh Diễn cũng được đổi từ “Lớp trưởng” thành “Thanh Diễn” tương đối thân mật.

      ta đưa vài tên tuần đêm đến trước mặt Tạ Thanh Diễn, dừng bên cạnh cửa sắt, báo cáo: “Đêm qua lại có thêm hai người nữa mất tích.”

      “Lại?”

      Dường như Tạ Thanh Diễn rất ngạc nhiên với chữ đó trong lời của Phi Phi, suy nghĩ hồi lâu mới nhớ ra, biết từ khi nào Phi Phi có nhắc qua với vài lần chuyện người tuần đêm lần lượt mất tích. Nhưng gần đây có rất nhiều việc, cứ bận tới bận lui có lúc nào rảnh rỗi, nên những chuyện liên quan tới những người may mắn còn sống chỉ nghe chứ để trong lòng. Tất cả những chuyện sắp xếp liên quan tới đám người đó, giao toàn bộ cho Lý An Tâm và Phi Phi xử lý.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    5. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 153: Chính sách ưu đãi

      Nhưng lúc này Tạ Thanh Diễn có chuyện cầu cạnh Phi Phi, có thể tương lai của Tạ Thanh Diễn đều liên quan chặt chẽ tới Phi Phi, nên dù Tạ Thanh Diễn quan tâm đến tình hình của đám người kia cũng phải giả vờ nhíu mày, dò hỏi:

      “Hay là cảm thấy theo chúng ta ăn khổ chịu khó nên tìm nơi tốt hơn để phát triển ?”

      “Điều này… em cũng biết nữa,” Phi Phi lắc đầu, cảm giác lo lắng ngập tràn, quay người chỉ vào những người đứng sau lưng, : “Hai người Vương Phàm đêm qua tuần đêm cùng hai em A Trung A Thủ, Vương Phàm đêm qua A Trung A Thủ đều có biểu rất bình thường, còn sớm nay cùng nhau chơi bài, hề nhắc đến chuyện muốn bỏ .”

      “Chẳng ai muốn còn giương cờ để người ta vui vẻ tiễn cả.”

      Tạ Thanh Diễn phản đối, bây giờ thèm quan tâm đến chuyện những người đó ai ai ở, trong đầu giờ chỉ có tương lai của mình, vì thế lo lắng như Phi Phi và Vương Phàm, càng muốn điều tra kỹ lưỡng xem rốt cục là những kẻ đó bỏ hay mất tích. hoàn toàn thèm bận tâm, ngược lại còn an ủi Phi Phi và Vương Phàm.

      “Thôi được rồi, mọi người đừng lo lắng quá. Những người muốn cứ để họ , họ cho rằng sau khi rời có tương lai tốt hơn, vậy chúng ta đừng ngăn cản họ. Gần đây tôi tìm được cho mọi người con đường mới, chỉ cần phát triển theo hướng đó những ngày tháng sau này của tất cả chúng ta đều có công việc như công chức, cần lo ăn uống.”

      ? Có phải những quân nhân tới đây mấy hôm trước đồng ý sắp xếp cho chúng ta rồi?”

      “Thế tốt quá, trước mạt thế tôi thi công chức bao nhiêu lần mà lần nào cũng trượt. ngờ sau mạt thế cơ hội tự dâng tận cửa.”

      “Đúng thế, tốt quá. Thủ lĩnh, cậu giục họ , để họ mau chóng thu xếp cho chúng ta.”

      Đám người mồm năm miệng mười, hoàn toàn quên cảm giác lo lắng lúc trước, áp lực căng thẳng do mất tích liên tục của những người sống sót trước, chớp mắt bị thổi bay như đám mây đầu, trời lại xanh.

      Họ phấn khích, mong chờ, cảm thấy thời gian đen tối qua, tương lai tươi sáng còn xa nữa.

      Nụ cười mặt Tạ Thanh Diễn chuyển sang nhìn Phi Phi lo lắng bên cạnh, vỗ vai , cúi đầu giọng , “Phi Phi, em qua đây, có chuyện vô cùng quan trọng muốn với em!”

      Phi Phi hoang mang theo Tạ Thanh Diễn, đám người kia ở phía sau vẫn còn bàn luận sôi nổi, chúng còn nhanh chóng đem tin tốt lành này thông báo cho tất cả mọi người trong biệt thự Quả Táo. Vì thế đám người này đều sốt ruột chờ đợi, đợi được làm nhân viên công chức!

      Chỉ trong vòng vài ngày, bộ mặt ngoại thành Tương thành thay đổi chóng mặt, đường toàn là binh tính tuần tra, xe Jeep quân đội lại lại vô cùng trang nghiêm. Vì có trấn áp của quân đội, mà những con phố phạm vi khu an toàn thấy bóng dáng zombie.

      Những người còn sống sót ban đầu dám ra ngoài, giờ cũng dám ra ngoài dạo, còn những chốt trạm ở ngoài khu biệt thự Quả Táo nghiễm nhiên trở thành trung tâm chỉ huy mới. Bên ngoài chốt trạm bày mấy chiếc bàn, người đứng ngoài sôi sục xếp hàng trước bàn, đợi quân đội sắp xếp công việc cho họ.

      Bên cạnh bàn có tấm băng rôn, tấm băng rôn này trước mạt thế chuyên dùng để tuyên truyền khẩu hiệu chính trị, giờ dùng để dán thông báo màu đỏ. thông báo ghi khu vực này trở thành khu an toàn, thuộc quản lý của sĩ quan chỉ huy Lã Ấn, còn kêu gọi số lượng lớn những dị năng giả và người thường đến đóng góp, xây dựng căn cứ, phía sau dán các loại chính sách ưu đãi và đãi ngộ.

      Sau khi dị năng giả gia nhập, quân đội lo ăn uống, mỗi tháng còn được cấp ba nghìn tinh hạch, hơn nữa mỗi dị năng giả được phân căn hộ, có thể tùy ý sắp xếp người nhà vào ở. Người nhà của họ cũng nhận được bảo hộ của quân đội, từ cấp bậc mà có vẻ giống với công dân hạng nhất, vả lại những người này đều có thể ra vào khu an toàn mà cần nộp đồ và tinh hạch, còn được hưởng phục vụ y tế ưu đãi nữa.

      Dị năng giả nào năng lực mạnh được vào đội tiên phong, còn những người năng lực yếu hơn được vào đội hậu cần. Những dị năng giả đội tiên phong dị năng, ngoài những ưu đãi kể còn được quyền tự do hôn nhân, quyền ưu tiên lấy đồ và quyền được miễn giảm.

      Có thể vì hai nhóm dị năng giả trong biệt thự Quả Táo quá chướng mắt, nên tờ đơn tuyên truyền của chính sách ưu đãi đó cũng gửi vào biệt thự Quả Táo. Tô Tô ngẫu nhiên cầm tờ lên xem, liếc qua những quyền lợi được thêm vào của đội dị năng tiên phong, cái gì mà quyền tự do hôn nhân, quyền ưu tiên lấy đồ, quyền miễn giảm?!

      Thực tế là chỉ cần dị năng giả của đội dị năng tiên phong vừa mắt nào có thể lấy đó, dù là con nhà lành, danh gia vọng tộc hay là phụ nữ có chồng. Hoặc là thích căn hộ, đất hoặc các loại đồ đạc của gia đình nào đều có thể lấy mà phạm pháp. Ngoài ra quyền miễn giảm chính là người của đội tiên phong dị năng có thể giết người mà phải chịu bất kì trách nhiệm hình nào của pháp luật.

      Những ưu đãi này đúng là rất phong phú, chẳng trách Lã Ấn có thể thu hút được nhiều dị năng giả bán mạng cho đến vậy, mà ba chính sách ưu đãi với dị năng giả của đội tiên phong dị năng thực ra ở căn cứ nào cũng có. Đương nhiên chúng phải trau chuốt ngôn từ cho hoa mỹ khiến cho người khác đọc bị quá lộ.

      Để tránh cho những dị năng giả bán mạng cho căn cứ ỷ lại vào đặc quyền của căn cứ, nên căn cứ đồng thời cũng ban bố nhiều biện pháp thưởng phạt để hạn chế dị năng giả đội tiên phong dị năng phá hoại ổn định xã hội.

      Căn cứ Tương thành do Lã Ấn quản lý chỉ là căn cứ rất , những chính sách ưu đãi với dị năng giả cũng được toàn diện. Họ nghĩ ra điều nào viết điều đó vào, nhưng chỉ có vẻn vẹn ba chính sách đó mà hề có bất kì biện pháp thưởng phạt nào trói buộc dị năng giả, dẫn đến tình hình rối loạn sau này.

      Lại về chuyện kêu gọi những người bình thường, ngoài dị năng giả, những người bình thường cũng có thể đến làm việc cho Lã Ấn, hơn nữa người thường chính là nhóm người mà quân đội cần nhất. Căn cứ cũng cần được xây dựng, cơ bản nhất là kéo sắt xây tường rào của khu an toàn. Những người bình thường chính là nguồn lao động tốt nhất, những người tham gia kéo sắt xây tường rào được bao ăn ba bữa chính, hai bữa phụ, được cấp tinh hạch.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :