1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 144: Khai trương

      bên đó nợ cháu nhiều tinh hạch vì thời gian này họ dùng nước và ăn rau nhà cháu ít.”

      Trạc Thế Giai đứng ở cửa vẫy tay cười với Tô Tô, để ý mấy chuyện nhặt này. Bọn họ đều là người của Tô Tô, coi Tô Tô là boss, theo Tô Tô, được dùng tinh hạch cho Tô Tô cũng là chuyện hiển nhiên.

      Hơn nữa sau này khi mở bệnh viện, Tô Tô cũng chia tiền nội bộ nên giờ chút tinh hạch đó đáng để so đo.

      xong, Trạc Thế Giai xuống nhà, để lại túi tinh hạch cho Tô Tô. đứng trong cửa, nghiêng đầu nghiền ngẫm quan hệ đổi ngang này hơi rối loạn. dẫn nhóm Bì và Trạc Thế Giai ra ngoài tìm đồ. đánh lấy tinh hạch, bọn họ giữ đồ, sau khi xong họ còn phải cho tinh hạch vì mua nước và rau nhà ; tuy nhiên, bình thường bên Bì và Diệp Dục cũng cho nhà rất nhiều đồ…

      Trời khuya, Tô Tô quá mệt mỏi, đầu óc ong ong nghĩ được gì nên đành cầm tinh hạch về phòng nghỉ ngơi, chờ mai tỉnh táo xem xét lại mối quan hệ này.

      Có điều đến sáng hôm sau, công việc bận rối tinh rối mù, nguyên nhân là vì hôm qua Tô Tô và Trạc Thế Giai rằng muốn mở bệnh viện.

      Người của quét tước lau dọn sạch phía trong và ngoài tòa chữa bệnh và chăm sóc. Năm y tá cho chín đứa trẻ ăn sữa bột, thay tã, để lại người chăm sóc chúng còn bốn người bắt đầu tìm kiếm, lấy ra những tấm chăn màu trắng và phơi đầy sân sau tòa nhà.

      Quân Tửu kiểm tra Từ Thiếu Phong xong cũng bắt đầu làm việc như Trạc Thế Giai, bác sĩ Hồng, Hộ Pháp và tám bộ đội đặc chủng kia: dọn dẹp đống đồ dùng chữa bệnh. đội ngũ xếp hàng trước mặt tòa nhà, tất cả đều là dị năng giả đội Tạ Hào Thế, ai nấy đều có vết thương tích người. Bình thường họ chẳng buồn nhúc nhích giúp đỡ, nhưng hôm nay lại dốc hết ra để giúp bệnh viện mở cửa.

      Tẩm Nguyệt và Duệ Duệ cũng vội vội vàng vàng ôm chăn ôm gối qua lại. Hai mẹ con còn phải chú ý nhiệt độ cơ thể của Lý Tiểu Vũ, chỉ thiếu điều có ba đầu sáu tay.

      Thậm chí cha mẹ Tô Tô cũng đến giúp đỡ. Có điều họ có tuổi rồi, chỉ có thể mang vài món đồ, thể làm việc nặng.

      “Nhanh thế ạ?!”

      Tô Tô cầm bát canh, ra cổng tường rào, vừa uống vừa hỏi Bì. bế con bộ, thuận tiện tranh thủ tắm ánh nắng hiếm hoi ngày xuân, nghe Tô Tô quay đầu nhìn về phía tòa nhà hoành tráng cao ngất, gương mặt cười hằn dấu nếp nhăn:

      y tá Lương Tiểu Kỳ tối qua còn phấn khích, còn ghi chép danh sách viện phí chi tiết cả đêm, tờ mờ sáng chả có gì đòi khai trương rồi.”

      Cũng đâu phải là chưa có gì nhỉ? Hôm qua bọn họ thu dọn đồ dùng chữa bệnh cả ngày, xếp chồng chất trong tòa nhà, còn có số ở xe, cũng chưa ra đâu vào đâu khai trương ~~ Buồn cười nhất là dị năng giả của Tạ Hào Thế, cứ vừa đùa cợt với y tá Lý Tiểu Kỳ vừa lần lượt xếp hàng chờ được khám!

      Tô Tô ngáp cái, hề cảm thấy như mình coi thường người lớn tuổi, nghịch với bé Từ Lỗi trong lòng Bì rồi làm nhiệm vụ thường ngày: xả nước vào mấy cái két trong biệt thự nhà họ Tô.

      Cha Tô ngày đêm nghiên cứu, bây giờ năng lực xây sửa ngày càng tăng. Ông chỉ xây được hệ thống nước sạch cho biệt thự nhà mình mà còn nối ống nước qua mái nhà bên này sang những biệt thự xung quanh. Vì thế, những người theo Tô Tô đều có nước sạch để dùng trong biệt thự của họ.

      Nhưng lúc này, phía bên kia biệt thự Quả Táo, Lý Oánh mặc bộ quân phục màu xanh, đội mũ quân nhân, mái tóc dài uốn lọn lớn, trang điểm kỹ càng, hiên ngang dẫn theo đội quân nhân cùng mấy văn bản, tìm Tạ Hào Thế và Tạ Thanh Diễn.

      Đáng tiếc là Tạ Hào Thế vẫn chưa ra tiếp ta. Tối qua, Tạ Hào Thế là người cuối cùng trở lại biệt thự Quả Táo, kéo chiếc xe lớn chở đồ dùng chữa bệnh đến tòa nhà chữa bệnh và chăm sóc bên kia rồi dỡ hàng, bận rộn đến tận hai ba giờ sáng. Bây giờ mới chỉ tám giờ, đương nhiên dậy sớm như thế.

      Lý Oánh ngồi salon phòng khách nhà Tạ Hào Thế, hai tên lính cầm súng đứng sau lưng. Tạ Thanh Diễn ngồi đối diện ta, vừa xem lệnh chiêu mộ binh lính vừa gật đầu, gương mặt đẹp trai tỏ vẻ rất hài lòng.

      “Tôi xem qua, tất cả điều kiện đều ổn. Chỉ có điều người sống sót ở chỗ chúng tôi rất nhiều, viên chỉ huy Lã Ấn cho mỗi người chúng tôi việc để tự nuôi bản thân à?”

      “Đương nhiên rồi. Chỉ cần Tạ Hào Thế cùng đội dị năng giả gia nhập vào đội dị năng tiên phong, chỉ huy của chúng tôi có thể sắp xếp cho mỗi người công việc.”

      Lý Oánh mỉm cười tự tin, đem lại cảm giác đáng tin cậy cho người đối diện. ta rất kiên nhẫn trả lời các câu hỏi của Tạ Thanh Diễn, tỏ ra nhẫn nại nhưng ra lại thầm xem thường Tạ Thanh Diễn. Lý Oánh hoàn toàn cảm thấy Tạ Thanh Diễn có thể thay mặt Tạ Hào Thế được, vì thế kỳ vọng nhiều.

      Có điều, trong thời gian ở biệt thự Quả Táo, ta cũng có chút hiểu biết về hai em này. Mật thám của căn cứ ta cũng cho biết bên cạnh Tạ Thanh Diễn có Phi Phi - dị năng giả hệ mộc, năng lực khá ổn, có người còn thúc đẩy thực vật phát triển được!

      Thúc đẩy thực vật nghĩa là thúc đẩy rau quả, nếu có thể kéo Phi Phi vào đội của Lã Ấn có thể nuôi sống biết bao nhiêu binh sĩ. Tuy Lã Ấn cũng dặn dò cụ thể chuyện này nhưng nghĩ cũng biết, nếu ta có thể lôi kéo được Phi Phi, chắc chắn được tính là lập công.

      Đến lúc đó, Lý Oánh có thể thăng chức được rồi. Vì vậy, ta phải duy trì mối quan hệ tốt với Tạ Thanh Diễn, ít nhất là đến khi có được Phi Phi rồi tính tiếp.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    2. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 145: Giật dây

      “Nếu thế, nhất định tôi khuyên mình gia nhập cùng mọi người,” Tạ Thanh Diễn cười rồi đóng tập giấy tờ lại, nhưng hình như nhớ ra gì, nhíu mày hỏi Lý Oánh, “Chỉ huy mong tìm người tài như vậy, có phải cũng biết trong biệt thự chúng tôi còn nhóm người khác?”

      “Ý là… đội của Tô Tô?”

      Lý Oánh nhìn Tạ Thanh Diễn, cẩn thận quan sát nét mặt người đàn ông này. ta muốn biết xem liệu Tạ Thanh Diễn biết Tô Tô mang thai đứa con của ta chưa. Chắc là chưa rồi, nếu sao có thể cho phép Tô Tô gần gũi Diệp Dục như vậy?

      Ít nhất cũng im lặng lên tiếng, rúc vào góc của biệt thự Quả Táo làm gì.

      Quả nhiên, Lý Oánh hề thấy chút tình nào với Tô Tô gương mặt Tạ Thanh Diễn. ta chỉ thấy đố kỵ, phẫn nộ cùng với khao khát trả thù điên cuồng. Tạ Thanh Diễn lắc đầu :

      Lý đừng nghĩ đến người của Tô Tô. Bên đó có vấn đề về đạo đức, chiêu mộ bọn họ vào bộ đội chính là khinh nhờn bộ đội. Bọn họ chỉ là đám ô hợp, sâu mọt xã hội mà thôi.”

      Tạ Thanh Diễn hề nghĩ Lý Oanh lại quen biết nhóm của Tô Tô. Trong mắt , người như Lý Oánh thoạt nhìn thấy cứng rắn, sao có thể giống với đám gánh nặng kia?

      chẳng bao giờ nhìn sang chỗ Tô Tô. Ngoài Diệp Dục ra, Tạ Thanh Diễn nhận ra ai, cũng muốn nhận ra. Thời gian hàng ngày, Tạ Thanh Diễn ở trong biệt thự, hết ăn đến ngủ, tự vỗ về bản thân rằng mình là lãnh đạo tinh thần của đám người sống sót, phải dẫn dắt những kẻ này blah blah blah

      “Thế à? Haha, tôi còn muốn gặp mấy người đó cơ đấy.”

      Lý Oánh hoàn toàn thất vọng với Tạ Thanh Diễn. Nếu ta là Tô Tô, ta cũng quen biết người đàn ông như vậy. Bây giờ là lúc nào rồi mà còn nhìn tình hình, vẫn nghĩ bộ đội bây giờ giống bộ đội trước mạt thế? Nào là khinh thường nào là thiếu tôn trọng, người chỉ cần có giá trị lợi dụng là được, cứ có giá trị lợi dụng dù là đám ô hợp, sâu mọt xã hội, vô đạo đức đều quan trọng.

      cho cùng, dù Lý Oánh gia nhập quân đội của Lã Ấn nhưng ta cũng cảm thấy mình có mục đích gì cao quý khi đến khuyên những dị năng giả khác gia nhập. Mục đích của ta rất đơn giản: muốn thăng quan tiến chức, đạp lên máu và nước mắt của kẻ khác để vươn lên. ta hiểu rằng Lã Ấn chỉ cần những dị năng giả bán mạng cho ta, cần những “người tài” xây dựng căn cứ tổ ấm tốt đẹp.

      Đáng tiếc là Diệp Dục để lại ấn tượng xấu cho Lã Ấn. Có điều, thời gian trải qua lâu, bụng của Tô Tô chắc cũng to hơn rồi, có thể tranh thủ cơ hội này để tách Diệp Dục khỏi Tô Tô. Diệp Dục cũng là quân nhân, dễ dàng thuận theo lời chiêu mộ của Lã Ấn hơn. Lý Oánh chỉ cần vận dụng chút bản lĩnh để thiết lập lại mối quan hệ tốt đẹp với đội Diệp Dục là chẳng còn vấn đề gì nữa.

      Vì thế, Lý Oánh quyết định giật dây Tạ Thanh Diễn trêu chọc Tô Tô, tốt nhất là để Tô Tô chủ động chuyện mang thai với Tạ Thanh Diễn, chừng hai kẻ này “tình cũ rủ cũng tới” nhờ đứa bé trong bụng đấy? Đó là kết quả tốt nhất. Nếu họ quay lại với nhau, đợi đến khi Lý Oánh bóc mẽ chuyện Tô Tô mang thai, Tạ Thanh Diễn cũng ở đó cũng đủ khiến Diệp Dục uất nghẹn rồi.

      Còn nếu Lã Ấn coi trọng dị năng của Tô Tô, muốn Tô Nhà họ Tô nhập quân đội để giải quyết chuyện nước nôi, Lý Oánh cảm thấy tỷ lệ thành công của chuyện này rất thấp, thất bại từ trong trứng nước. Tô Tô giờ mang thai, mà vào quân đội lại phải liều mạng biết bao nhiêu lần?

      Thế nhưng, nếu có phần vạn khả năng để nhà họ Tô gia nhập quân đội của Lã Ấn Lý Oánh chắc chắn lập công lớn rồi.

      Lý Oánh tính toán xong, với Tạ Thanh Diễn, “Tôi cũng điều tra mối quan hệ của cậu và Tô Tô. Có người trước kia hai người là cặp đôi mặn nồng, đương nhiên nếu cậu có thể khuyên bảo nhà họ Tô nhập đội của chúng tôi, chúng tôi cho riêng cậu chức vụ.”

      xong, Lý Oánh đưa ra tờ quyết định bổ nhiệm, đó ghi lệnh bổ nhiệm làm chức vị gì trong căn cứ nhưng phần tên lại bỏ trống, nghĩa là Lý Oánh có thể viết bất kỳ tên ai lên đó. ra đây chỉ là cấp bậc do Lã Ấn bịa ra, giờ là tận thế rồi, căn cứ còn chưa có lấy đâu ra chức tước, chẳng phải “chém” bừa là gì?

      Khi đến đây, ta cũng có kế hoạch. Tuy mối quan hệ với Tô Tô có dị năng hệ thủy là điều quân đội cần, Tạ Thanh Diễn có thuyết phục được Tô Tô hay cũng chẳng ảnh hưởng đến Lý Oánh, còn nếu ta thuyết phục được Lý Oánh cũng muốn thế. ta mất bao công sức mới tách được Diệp Dục khỏi Tô Tô, chẳng nhẽ lại đưa bọn họ vào quân đội cùng nhau.

      “À…”

      Nhìn quyết định bổ nhiệm trước mặt với dòng chức danh, Tạ Thanh Diễn thấy dao động. Có điều Tô Tô có đồng ý gia nhập quân đội ? Tô Tô là người có thể chất yếu đuối, khi nhập ngũ ngày nào cũng phải tham gia huấn luyện cường độ cao trong quân doanh, còn phải nghe lời cấp làm nhiệm vụ. Liệu Tô Tô có chấp nhận cuộc sống cực khổ như vậy ?

      Tạ Thanh Diễn chắc chắn lắm nhưng lại động lòng khi nhìn quyết định bổ nhiệm này nên suy nghĩ hồi lâu rồi vẫn đồng ý, “Tôi chỉ có thể cố gắng hết sức thôi. Dù sao ấy và tôi hợp nhau, bây giờ cũng nghe tôi lắm. Nếu Tô Tô đồng ý người khác được ?”

      “Vậy còn phải xem người này có dị năng mạnh . nên biết Tô Tô có khả năng xả nước đủ cho mấy chục người uống. cứ thuyết phục Tô Tô trước , chuyện khác sau này .”

      Lý Oánh có tâm tư riêng. ta cũng hiểu rằng Tạ Thanh Diễn muốn đẩy Phi Phi ra thay thế Tô Tô. Như vậy, tất cả đều hợp ý ta: Tạ Thanh Diễn thuyết phục được Tô Tô, đưa Phi Phi ra thay Lý Oánh vẫn có thể thăng chức.

      ta hàn huyên với Tạ Thanh Diễn vài câu, miêu tả kế hoạch xây dựng căn cứ tươi đẹp với rồi đứng dậy cáo từ. Tạ Thanh Diễn tự mình tiễn Lý Oánh ra tận cửa. Lúc này, cây đào ngoài cửa nở rộ, cánh hoa hồng bay lất phất trong gió.

      Dưới cây đào, mặc áo khoác đen ngắn, cổ áo đính ngọc trai, tóc ngắn đến tai, nhìn rất hoạt bát xinh đẹp đặt hai tay lên thân cây đào. Cứ từng đóa hoa đào rụng rơi lại từng quả đào hồng nhú lên từ thân cây, dần dần lớn lên.

      Lý Oánh nhìn nhưng tiến lên làm quen đó. ta cũng cần làm quen, đây chẳng phải Phi Phi là ai?! Tạ Thanh Diễn sớm muộn gì cũng đưa Phi Phi ra trước mặt mình, sao ta phải vội vã làm quen?
      ParvartyHale205 thích bài này.

    3. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 146: Lệnh triệu hồi

      Lý Oánh ngày nay khác xưa rồi, ta còn là kẻ sau nhóm Diệp Dục, vội vàng muốn trở thành dị năng giả hệ thủy trong nhóm bé đó, cũng còn quan sát Tô Tô từng phút từng giây để học được mấy chiêu mèo cào của Tô Tô nữa.

      Lý Oánh hôm nay là sĩ quan. Chỉ cần ta làm tốt có dị năng mạnh vẫn cứ hô mưa gọi gió trong căn cứ. ta vốn là người thích hợp với vị trí này, để người khác tìm đến ta bấu víu quan hệ, nịnh bợ ta. Bây giờ cuối cùng ta cũng được “đặt đúng chỗ”, làm những chuyện khiến bản thân thoải mái.

      chiếc xe Jeep quân đội đậu bên ngoài, người lính đứng chờ bên cạnh. Lý Oánh vừa ra, ta lập tức cúi chào, hỏi:

      “Đội trưởng, giờ về chưa?”

      vội, lâu lắm quay lại biệt thự Quả Táo, tôi muốn dạo chút.”

      Lý Oánh mỉm cười quyến rũ với gương mặt trang điểm kỹ càng cùng đôi môi đỏ rực. ta khép áo khoác quân nhân người, chui vào xe Jeep. Ngồi xe Jeep quân đội này dễ dàng, nhìn mà xem, Tô Tô có, ta cũng có…

      Cuối tháng hai đầu tháng ba, thời tiết mùa xuân lúc nóng lúc lạnh, thực vật phát triển theo quy luật, có những cây bắt đầu đâm chồi nảy mầm, có những cây lại chưa có động tĩnh gì.

      Trang phục của mọi người cũng chẳng có quy tắc nào. Người như mẹ Tô chỉ hận thể mặc tầng tầng lớp lớp quần áo, trong khi Tô Tô bỏ áo khoác, chỉ mặc chiếc quần nỉ băng lông cho phụ nữ có thai, khoác áo len dài đỏ thẫm, ra ngoài tản bộ.

      Giờ bụng hơi nhưng do Tô Tô khá gầy, khung xương cũng , chỉ mặc đồ rộng chút cũng lộ bụng; hơn nữa mặc quần bó cho phụ nữ có thai nhìn hề bị béo. Theo từng bước chân của Tô Tô sân vắng, con cú mèo nạm kim cương áo lông sáng lấp loáng dưới ánh mặt trời, nhìn hấp dẫn.

      Mùa xuân vẫn dần tới. Tô Tô đôi giày da đế bằng, đứng trước bụi cây tốn bao nhiêu công sức nhổ lên để di chuyển về, vừa sưởi nắng vừa lười biếng ngắm. Bên cạnh bụi cây đó bắt đầu mọc ra những bụi cây mới toanh, những phiến lá xanh nõn, nhọn hoắt, dày đặc.

      Cuối con đường trong rừng rậm, chiếc xe Jeep mới tinh dính bụi lái tới. Tô Tô ngẩng đầu nhìn, tự dưng thấy vui vẻ, phải chăng Diệp Dục về rồi?

      Nhưng loại bỏ ngay suy nghĩ đó. Khi Diệp Dục có tất cả mười người. Mười người thể chen nhau vừa chiếc xe, còn phải dẫn theo mẹ nuôi của Lập Hạ, mà người mẹ nuôi đó chắc chắn còn phải dẫn theo những người sống sót khác. Hơn nữa, chiếc xe kia nhìn sạch tì vết, giống chiếc xe vừa thoát kiếp ở Tương thành.

      Cạnh tường rào, nhóm Hộ Pháp đều ngừng việc giúp đỡ đội y tá mà tò mò nhìn chiếc xe Jeep lái đột nhiên dừng lại trước mặt.

      Cửa sau xe mở ra, Lý Oánh trang điểm kỹ càng hệt như nữ đặc vụ Quốc Dân đảng hóa trang xuất . ta ngồi ghế sau, nghiêng đầu nhìn Tô Tô đứng giữa bộ đội đặc chủng, cười cười:

      “Tô Tô, lâu gặp.”

      lâu gặp!” Ánh mắt Tô Tô lấp loáng, hoàn toàn vô cảm với xuất thường xuyên của Lý Oánh. cũng cười như chưa từng có chuyện vui giữa bọn họ, thở dài, “Lăn lộn giỏi đấy, làm sĩ quan quân đội rồi.”

      “Diệp Dục đâu? ở đây à?”

      “Ra ngoài làm nhiệm vụ rồi.”

      Tô Tô che giấu mà ăn ngay , cũng đoán ngay ra ý đồ của Lý Oánh. Tô Tô chỉ đứng đó, nhìn Lý Oánh lấy tập hồ sơ từ tay quân lính, xòe ra trước mặt, cười kiêu ngạo:

      “Ồ, cùng à? Đúng lúc chỗ tôi có giấy tờ muốn đưa cho nhóm Diệp Dục, cũng đưa luôn.”

      Lý Oánh cố tình ra oai. ràng đám Hộ Pháp đứng ngay sau Tô Tô nhưng ta đưa giấy tờ của Diệp Dục cho họ mà lại đưa Tô Tô, ràng là muốn tạo cảm giác bị phủ đầu cho Tô Tô.

      Dường như Lý Oánh : nhìn tôi , xem hôm nay tôi có thân phận quan trọng thế nào, có thể cao ngạo liếc nhìn các người, muốn đưa giấy tờ cho ai đưa, các người nhận phải hối hận!

      Nhìn gương mặt nghếch lên tận trời của Lý Oánh, Tô Tô hoàn toàn thờ ơ. cúi nhìn giấy tờ, là lệnh triệu hồi mười tám người Diệp Dục, đại ý là kêu gọi bọn họ trở về đơn vị, trực tiếp dưới quyền chỉ huy của Lã Ấn, phía cuối còn có con dấu của quân đội, nhìn rất chính thức.

      Hộ Pháp vươn cổ nhìn qua từ sau lưng Tô Tô. Tô Tô nhận ra đây vẫn là những giấy tờ có liên quan đến nhóm Hộ Pháp nên nghiêng đầu đưa cho , ý để cho bọn họ xem cho , nhưng ra thầm để họ phân tích lợi hại của việc gia nhập đội quân của Lã Ấn.

      Hộ Pháp cũng nhận, và đồng đội cùng lùi bước dài về phía sau, ai nấy đều tỏ vẻ phẫn hận phức tạp.

      “Lý Oánh, sao cứ thấy là chẳng có chuyện gì tốt đẹp thế? Mạt thế rồi, trộm đâu ra được giấy tờ giống đấy.”

      Chẳng hiểu Hộ Pháp nghĩ gì mà chỉ ngẩng đầu với Lý Oánh câu như vậy, sau đó vỗ bụi quần như xả xui rồi bỏ . Bảy người còn lại cũng chỉ liếc nhìn Lý Oánh đầy hàm ý, bỏ như chẳng liên quan gì đến mình.

      Phản ứng này khiến Lý Oánh cảm thấy bất ngờ. ta vẫn cho rằng đội Diệp Dục là những người xuất thân bộ đội, nhất định phải có lòng trung thành với quân đội hơn hẳn người thường. Có thể Diệp Dục vẫn khắc ghi tình nghĩa với Tô Tô, khi nhận lệnh triệu hội khuyên can đồng đội, nhưng hoàn toàn ngờ rằng dù Diệp Dục ở đây, mấy người Hộ Pháp này vẫn phản cảm với lệnh triệu hồi của Lã Ấn.

      Chuyện này là thế nào?
      ParvartyHale205 thích bài này.

    4. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 147: Điểm yếu của Tô Tô

      Lý Oánh dồn ánh mắt tràn đầy nghi hoặc người Tô Tô. Tô Tô nhún vai, vẻ mặt đầy vô tội đưa lệnh triệu hồi trong tay đưa trả tên lính bên cạnh Lý Oánh. còn suy nghĩ, nhóm người Diệp Dục rơi vào tay Lã Ấn, bị Lã Ấn chèn ép xương cốt còn. Nhưng liếc mắt nhìn phản ứng của nhóm người Hộ Pháp, Tô Tô thấy yên tâm vì chí ít bọn họ hề bị thế lực của Lã Ấn ảnh hưởng.

      Tô Tô biết chuyện nhóm người Diệp Dục, Hộ Pháp bị lừa vào Đức thành bị vây trong Trung tâm Kiểm soát và Phòng ngừa Dịch bệnh. Đa số bọn họ đều là nhi vướng bận gì, chính vì thế lãnh đạo sử dụng cũng băn khoăn suy nghĩ nhiều, cho rằng hy sinh bộ phận là nhóm người Diệp Dục để cứu cả đại cục, hề định để bọn họ được sống.

      Trái tim của bọn họ vốn nguội lạnh, thể sưởi ấm thêm, mà người đưa lệnh triệu hồi đến cho họ lại chính là Lý Oánh – người để lại cho họ ấn tượng cực kỳ xấu. Nhóm người Diệp Dục dùng chổi đánh đuổi Lý Oánh quay về là chừa mặt mũi cho ta lắm rồi.

      Lý Oánh - con người này chỉ vì tương lai có thể tiêu diệt tất cả mọi nguy cơ ngay khi còn ở trong trứng nước. Hình tượng xấu của ta ăn sâu bén rễ trong lòng mọi người. Nhưng ta lại gia nhập bộ đội, khiến cho ấn tượng đầu tiên của nhóm Hộ Pháp với quân đội của Lã Ấn càng giảm mạnh.

      Có lẽ chỉ nhóm Hộ Pháp có ấn tượng tốt với Lã Ấn, mà ngay cả nhóm người của phải là dị năng giả cũng có ấn tượng chẳng ra sao với .

      Lúc này, nhóm người Hộ Pháp chỉ cảm thấy quân đội của Lã Ấn chính là loại tồn tại có thể tùy tiện hy sinh bọn họ. Mà bọn họ từng bị bỏ rơi hy sinh lần, chắc chắn bao giờ đặt bản thân mình vào hoàn cảnh thê lương đáng thương đó, họ cũng đần.

      Cho nên, đương nhiên đội này có hứng thú gì với việc quay trở lại quân đội.

      Nhưng những nguyên nhân trong đó, Lý Oánh có khả năng biết được, Tô Tô cũng chẳng muốn cho ta nghe. Vì vậy Lý Oánh cho rằng người đứng đầu nhóm người này là Diệp Dục, mà lại khốn khổ vì tình, muốn rời khỏi Tô Tô nên nhóm người thuộc hạ Hộ Pháp nhận lệnh triệu hồi kia.

      ta cười lẳng lơ, quá để ý trở ngại mình đụng phải ngày hôm nay. Liếc mắt nhìn bóng dáng của nhóm người Hộ Pháp rời , lại nhìn bệnh viện được tu sửa sắp xong cách đó xa và nhóm người Trương An Toàn đứng xếp hàng ngoài bệnh viện đợi vào trong, ta có chút khinh thường lại mang theo suy nghĩ của người đứng ngoài cuộc, hỏi Tô Tô:

      “Nhìn xem, đây là định mở bệnh viện sao? là phiền toái càng ngày càng lớn, sau này có chịu nổi ?”

      biết. Bây giờ vẫn ổn.”

      Tô Tô cũng quay đầu nhìn lại, vừa vặn thấy nhóm người chuyển chiếc giường phẫu thuật từ xe xuống. Nhìn thấy vật dụng y tế đặt trong bệnh viện càng ngày càng nhiều, Tô Tô nghĩ, tiếp theo nhóm người Bì chắc chắn phải trang hoàng lại căn biệt thự, bằng chỗ đó vừa là bệnh viện vừa là nhà trẻ quá loạn.

      Những chuyện này Tô Tô chưa từng nhúng tay vào, chỉ là người đề xuất chuyện mở bệnh viện. Những chuyện khác toàn bộ đều là do Trạc Thế Giai, các bác sĩ y tá và nhóm người Bì lo liệu, cùng lắm còn có thêm đám người Trương An Toàn giúp đỡ vận chuyển vật dụng y tế.

      Ví dụ như đồ đạc thức ăn nuôi sống các bác sĩ y tá này cũng phải do Tô Tô ra ngoài kiếm về mà là nhóm người Bì kiếm về nuôi họ. Ngược lại, những người này bây giờ còn đưa tinh hạch, đưa đồ đạc cho Tô Tô để đổi lấy nước và rau xanh. Đây là vẫn chưa chính thức mở cửa, họ có thể kiếm tinh hạch, còn chia cho hoa hồng, cho nên Tô Tô có chịu nổi ư? Chịu nổi quá ấy chứ.

      “Ồ…”

      Lý Oánh thốt ra đầy ý, ràng chỉ cho rằng bây giờ Tô Tô là cứng rắn chống đỡ. Từ trong đáy lòng ta cho rằng những bác sĩ y tá và những đứa trẻ sơ sinh này là phiền phức, cho rằng bọn họ phiền toái và vô dụng. Dù rằng ta cũng biết những người này cần Tô Tô đích thân ra ngoài tìm đồ vật, nhưng nếu như tương lai gặp phải tình huống nguy hiểm gì, Tô Tô còn phải phân tâm lo lắng cho đám phiền toái này. Ví dụ như khi chạy trốn mạt thế… Suy nghĩ lát, Lý Oánh liền cảm thấy Tô Tô chính là đức mẹ tuyệt thế.

      “Diệp Dục ra ngoài, sao theo cùng? Cũng đúng, thân thể có lẽ cũng càng ngày càng bất tiện rồi nhỉ?”

      muốn phân tán thêm bất kỳ chú ý nào cho đám bác sĩ y tá bận rộn kia, Lý Oánh quay lại đề tài cũ, còn đặc biệt hàm ý sâu xa liếc nhìn bụng dưới của Tô Tô. Thấy ánh mắt Tô Tô nhìn mình bắt đầu trở nên thận trọng và cảnh giác, Lý Oánh mới cười :

      rất ngạc nhiên vì sao tôi biết phải ? Tô Tô nếu như muốn người khác biết trừ phi mình đừng làm… Cho nên bây giờ chúng ta bớt chuyện phiếm . Diệp Dục quay về, bảo ta đến chỗ tôi báo cáo, dẫn theo cả người của ta. Như vậy, có lẽ tôi còn có thể giúp giấu ta.”

      Lý Oánh biết chuyện mình mang thai, Tô Tô hề ngạc nhiên. Bởi vì vốn dĩ hề che giấu cẩn thận chuyện mình mang thai. lần Bì hỏi đùa về chuyện này, Tô Tô cũng phủ nhận.

      Ngay đến người như Bì cũng nhận thấy chút manh mối, Lý Oánh là người tò mò để ý như vậy, chẳng lẽ lại chắc chắn chuyện Tô Tô mang thai từ lâu rồi sao?

      Chỉ là bây giờ, Tô Tô thấy Lý Oánh ý câu kia dường như ràng ta hiểu lầm cái gì đó, cũng giống như lấy Tiểu Ái trong bụng ra đểu uy hiếp, uy hiếp cái gì chứ? Uy hiếp nếu để Diệp Dục , ta chuyện mang thai cho nghe ư?

      Lý Oánh cho rằng đứa bé trong bụng của Tô Tô là của Diệp Dục!

      Nhận thức được điểm này, Tô Tô hiểu sao lại bật cười. bỗng nhiên sinh ra khâm phục về trí tưởng tưởng của Lý Oánh, trong lòng đương nhiên hề để ý chuyện Lý Oánh có vạch trần chuyện này hay . Giờ bụng cũng càng ngày càng lớn, bị cha mẹ ép phải mau chóng với Diệp Dục. Lý Oánh muốn giở trò, vừa vặn thuận với thiên thời địa lợi nhân hòa.

      À… Nhân hòa vẫn còn thiếu chút, Diệp Dục biết lúc nào mới có thể quay về.

      Tô Tô nghiêng đầu, tính toán xem Diệp Dục có phải cũng nên quay về rồi . trầm tư trả lời của Tô Tô lại biến thành cân nhắc, suy nghĩ trong mắt Lý Oánh. ta lập tức cười, dưới ánh mặt trời ấm áp, vẻ đẹp khuôn mặt chê vào đâu được.

      ta tự cho rằng nắm được Tô Tô, dương dương tự đắc vì mình nắm được điểm yếu của Tô Tô, liền hào phóng dồn ép Tô Tô nữa, có ý tốt muốn Tô Tô thả lỏng, xoay qua hỏi vấn đề khác.

      “Rất lâu rồi tôi mới quay về, sao thấy Vương Quân? Lúc này ở trong quân đội, tôi cũng giúp ấy tìm chức vụ tốt, chuyên phụ trách xây dựng cơ sở. Đây chính là lĩnh vực sở trường ấy thích.”
      ParvartyHale205 thích bài này.

    5. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 148: Cột mốc

      “Vương Quân rồi.” Tô Tô nhíu mày nhìn vẻ mặt Lý Oanh cứng lại, tiếp: “Ngày , Vương Quân cũng luôn.”

      “Thế sao? Nhưng ấy đến tìm tôi.”

      ta ta tìm cha mẹ mình.”

      “…”

      Lúc này, nụ cười hoàn mỹ gương mặt Lý Oánh từng chút vỡ vụn trong trầm lặng, ta hơi tức giận nhìn chằm chằm Tô Tô, giọng điệu chất vấn,

      cứ để ấy mình thế à? Là ấy tự nguyện hay là do các người từ đầu đến cuối ưa ấy, cũng chứa chấp ấy, ép ấy ?”

      “Con người cũng buồn cười?!” Tô Tô lập tức bước lên trước, nhìn vẻ mặt khó chịu của Lý Oánh. cũng chẳng thèm gặp diễn trò với ta, vẻ mặt ôn hòa , “Bản thân dứt khoát như vậy, có từng nghĩ đến cảm nhận của Vương Quân ? ta và cùng nhau đến, lại luôn đứng cùng chiến tuyến với . rồi, nhưng lại để lại Vương Quân, đặt ta ở vị trí nào? Vương Quân ta cũng hiểu điều này. Cho dù cha tôi hết lời giữ ta ở lại, bản thân ta lại có mặt mũi nào ở lại đây.”

      “Tôi…”

      Sau khi Lý Oánh hé mở đôi môi đỏ thẫm, thốt ra chữ, lại phát tiếp theo bản thân biết nên cái gì; nhất thời, ta cảm thấy tức điên người. Dường như ta vẫn luôn cho rằng cây đại thụ mà mình quay lưng có thể nhìn thấy lại chớp mắt thấy bóng dáng đâu, khiến ta có cảm giác mất phương hướng.

      Có lẽ trong cuộc đời mỗi con người, đều có người như vậy, giống như cột mốc vĩnh viễn đứng ở đó. Cho dù bạn có xa, nhanh, vội như thế nào, chỉ cần quay đầu lại nhìn thấy cột mốc đó. Như thế lòng bạn yên bình có thể tiếp tục quyết chí vươn lên, mà Vương Quân chính là cột mốc của Lý Oánh.

      Thời gian trước, Lý Oánh cũng cảm giác được tầm quan trọng của cột mốc này. Dù sao chỉ cần ta quay đầu lại, Vương Quân oán hận đứng sau lưng ta. ta muốn tìm ta cần mất sức, chỉ cần quay đầu lại, liếc mắt cái có thể phát ra ta.

      Cho nên với ta, Vương Quân chính là đồ vật trang trí bình thường, ta quá chú ý, cũng cần chú ý đến.

      Nhưng, hôm nay, khi ta quay đầu lại, chuẩn bị dùng đến Vương Quân lại phát đồ vật trang trí này còn nữa, rồi, hơn nữa còn tìm ta. Điều này khiến cho Lý Oánh khá kinh ngạc, có chút tiếp nhận được. ta tức giận trừng mắt nhìn Tô Tô, quay người lên xe Jeep của mình, triệu tập binh sĩ theo, vội vã rời .

      Mà Tô Tô vẫn đứng tại chỗ, nhún vai, quan tâm tiếp tục tản bộ.

      Gần đến buổi trưa, đội dị năng giả bên phía Tạ Hào Thế đến khám cũng kiểm tra vết thương xong, bàn bạc xem có nên tụ tập với nhóm người Hộ Pháp bày mấy bàn tiệc cùng náo nhiệt hay . Nhóm người vẫn còn rất bận rộn giúp dọn dẹp căn biệt thự khác, tính chuyển chín em bé sơ sinh vào sống trong căn biệt thự đó.

      Tình hình bây giờ là muốn phung phí mở bệnh viện cũng có nhiều nhân công. Tám bác sĩ và y tá ở đây đều làm ở phụ khoa và khoa sản, có nhiều kinh nghiệm về nội khoa và ngoại khoa. Nhưng khâu vết thương đơn giản Trạc Thế Giai và Quân Tửu đều là những người lão luyện. Hai bọn họ thường xuyên làm phẫu thuật mổ đẻ, lúc khâu vết thương người dị năng giả, cũng coi vết thương da của họ là bụng của sản phụ mà thôi.

      Những bệnh phức tạp hơn, mấy người họ khám được. Đầu năm nay, những người mắc bệnh nặng cũng sớm bị đào thải biến thành zombie. Những người còn lại cơ thể chỉ có chứng bệnh như đau đầu nhức óc, có thể chịu đựng được tự chịu đựng.

      Cho nên nhóm người Tô Tô mở bệnh viện, các ca bệnh tiếp nhận chủ yếu là băng bó, khâu, xử lý vết thương… Bây giờ vừa mới khai trương, phía bên Tạ Hào Thế cũng có nhiều vết thương cần phải khâu. Mọi người vui đùa cười xem như tặng ít tinh hạch và đồ vật cho bệnh viện. khí vô cùng thoải mái.

      Tô Tô để mặc bọn họ , chậm rãi tản bộ, tâm trạng bình tĩnh về nhà ăn ngủ. Thời gian cứ như nước chảy trôi qua từng ngày.

      Ngày hôm đó, Tô Tô làm xong nhiệm vụ xả nước thường ngày, mặc chiếc áo len đen lộ bụng lắm, bên ngoài khoác thêm chiếc áo dạ hàn quốc, dự định vòng quanh khu vực của mình. vừa mới được nửa vòng gặp người phụ nữ. Người phụ nữ này nhìn từ xa trông rất quen, người mặc chiếc áo dạ màu vàng sẫm, bên ngoài choàng chiếc khăn quàng cổ lớn rất có phong cách, cả người toát ra khí chát văn nghệ, từ xa lại, chào hỏi Tô Tô,

      “Tô Tô?!”

      nghiêng đầu cẩn thận quan sát. Đây cũng phải là người lạ, chính là mẹ của Tạ Thanh Diễn, mấy ngày trước biết được Tạ Hào Thế cứu từ đâu đem về. Sắc mặt Tô Tô lạnh lùng, giả vờ như quen biết, tiếp tục đường của .

      Nếu như con người cứ ở ì chỗ, ra ngoài vận động, mỗi ngày đều loanh quanh trong mảnh đất , phải là gặp người này chính là gặp người kia. Lý Oánh mới chưa được mấy ngày, Tô Tô lại gặp mẹ của Tạ Thanh Diễn, trong lòng nhịn được than thở, phải chăng cần phải tìm thời gian ra ngoài vận động gặp những điều mới mẻ hay ?

      Thực ra cũng khó trách muốn tiếp đãi mẹ của Tạ Thanh Diễn. Sau bao nhiêu năm, vẫn còn nhớ người mẹ này của Tạ Thanh Diễn. ra là bởi vì năm đó Tô Tô đường tìm Tiểu Ái, có gặp mẹ của Tạ Thanh Diễn lần. vẫn còn nhớ như in điệu bộ của mẹ Tạ khi đó.

      Chuyện này ra dài, Tô Tô nhớ đó là mạt thế năm thứ bao nhiêu, dù sao cũng là sau khi đến Xuân thành, Tiểu Ái bị Tạ Thanh Diễn và Bạch Lạc Lạc bắt tay với nhau bán mới được mấy năm. Khi đó, Tạ Thanh Diễn và Bạch Lạc Lạc bị giết chết.

      Tô Tô mải miết đuổi theo đám đàn em dưới trướng của Bạch Lạc Lạc, từ Xuân thành đến căn cứ ở Kinh thành. Lúc đó vẫn còn chưa có căn cứ Thanh Long, căn cứ Kinh thành chỉ tồn tại với tư cách tiền thân của căn cứ Thanh Long.

      Ở căn cứ Kinh thành, Tô Tô giết chết mấy người có được vài manh mối về Bạch Tuyết Lê, dẫn đến mấy chuyện đâu. định về hướng đông tìm Bạch Tuyết Lê, lúc đó mẹ của Tạ Thanh Diễn lại tìm đến cửa.

      Trong thời đại đó, với người phụ nữ hơi có nhan sắc, lại có bản lĩnh tự vệ, tìm được người đàn ông làm chỗ dựa phải dựa vào nhiều người đàn ông. Giống như mẹ Tạ, dù có tuổi nhưng vẫn là người phụ nữ thướt tha thùy mị, vóc dáng kiều, có điều thể so với những trẻ. dễ dàng đoán được tình cảnh của bà.

      Khi đó, mẹ Tạ đến với mấy mục đích sau. Thứ nhất là nghe ngóng sống chết của Tạ Thanh Diễn từ Tô Tô. Thứ hai là hy vọng Tô Tô có thể cứu bà ta ra từ trong nhà chứa ở căn cứ Kinh thành. Nhưng khi đó, Tô Tô vì tìm Tiểu Ái mà phát điên phát dại, vừa nhìn thấy gương mặt thần sắc trăng hoa giống như Tạ Thanh Diễn của bà ta là nổi giận đùng đùng.

      Vì thế, rất thẳng thắn, rất hào phóng ra chuyện mình giết Tạ Thanh Diễn, từ đầu đến cuối toàn bộ kể cho mẹ Tạ nghe. muốn nhìn thấy căm hặn gương mặt mẹ Tạ, muốn thông qua việc làm tổn thương mẹ Tạ để giảm bớt thù hận của mình với Tạ Thanh Diễn.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :