1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 9: Lý an tâm và lý tiểu vũ

      Đám nữ sinh đứng vây xem ở cửa dường như thể ngờ Tô Tô – người vẫn luôn dịu dàng lại có hành động như vậy, nhao nhao lên chấn động sửng sốt trong nháy mắt, sau đó thét lên kinh hoàng.

      Chỉ thấy Bạch Lạc Lạc ở trong phòng từng chút từng chút bị dây chuột máy tính siết cho thở hổn hển. Hai tay ta khua khoắng loạn xạ trong trung, hai chân mềm nhũn khuỵu xuống đất. Mà lúc này Tô Tô vòng ra sau lưng Bạch Lạc Lạc, hai bàn tay nhắn trắng trẻo giống như sắt tóm lấy hai đầu dây chuột máy tính, thản nhiên siết mạnh.

      “Tô Tô, cậu mau buông tay ra, Bạch Lạc Lạc sắp chết rồi, sắp chết rồi đó!!!”

      biết ai ở trong đám nữ sinh đứng ở đó thét lên, Tô Tô ngước mắt lên. Đám nữ sinh lúc trước đứng quan điểm đạo đức cao thượng phê phán đều khiếp sợ bỏ chạy hết, chỉ còn nữ sinh đeo kính, mặc váy yếm, khá bạo dạn, đứng ở bên ngoài cửa.

      “Tô Tô, cậu giết Bạch Lạc Lạc rồi bản thân cậu cũng phải ngồi tù, cần gì phải làm như vậy chứ? Hai người có thù đội trời chung gì hay sao? Có người gọi bảo vệ rồi, Tô Tô cậu mau buông tay ra.”

      Nữ sinh đeo kính mặc váy yếm nôn nóng đến mức đứng giậm chân ở ngoài cửa. Xem cách ra tay độc ác của Tô Tô, chắc chắn rằng nếu Tô Tô muốn, hôm nay Bạch Lạc Lạc chết trong ký túc xá bọn họ.

      Lúc này, Bạch Lạc Lạc khuỵu xuống đất sùi bọt mép, hai mắt trợn ngược lên, lưỡi thò ra ngoài nửa, kem BB bôi mặt cũng thể che sắc mặt đỏ tím của ta. Bộ dạng như vậy đâu còn giống với phong thái và diện mạo của hot girl trường học thường ngày, có khác gì với ma treo cổ đâu.

      Tô Tô vẫn suy nghĩ, có nên mạnh tay chút nữa , giết Bạch Lạc Lạc sớm hơn dự kiến, bởi vì Bạch Lạc Lạc thực khiến người khác chán ghét.

      “Tô Tô, bảo vệ đến rồi! Cậu mau buông tay !” Nữ sinh đeo kính mặc váy yếm chạy ra ban công, nhìn xuống dưới tầng rồi lại chạy trở lại, “Đến rồi, đến rồi đấy, mau buông tay ra, mình lừa cậu đâu.”

      Hình như có tiếng bước chân chạy lên tầng . Tô Tô hơi sửng sốt. Dị năng của bắt đầu thức tỉnh rồi? Bằng thính giác sao lại có thể tốt như vậy? Vậy bây giờ quả phải là lúc giết Bạch Lạc Lạc?

      Hơi chần chừ lát, Tô Tô cũng thả lỏng tay ra, trong nháy mắt Bạch Lạc Lạc mềm nhũn ngã nằm bò ra mặt đất. Tô Tô dùng tay nhấc ba lô ghế lên, chạy như bay ra khỏi phòng ngủ. Nữ sinh đeo kính mặc váy yếm vẫn luôn đứng ở cửa phòng ngủ liền nghiêng người nhường đường, cũng chạy đuổi theo Tô Tô. Có điều sau khi Tô Tô ra khỏi cửa, ấy vội vàng vào phòng ngủ, kiểm tra tình trạng của Bạch Lạc Lạc.

      Vừa kiểm tra, Lý Tiểu Vũ hốt hoảng: hơi thở của Bạch Lạc Lạc yếu ớt đến mức gần như cảm nhận được.

      Suốt cả quãng đường đeo ba lô chạy ra khỏi kí túc xá, Tô Tô đều suy nghĩ về nữ sinh đeo kính mặc váy yếm kia. Tô Tô chạy xuống theo lối cầu thang khác của kí túc xá, cho đến khi chạy ra ngoài cổng trường, mới nhớ ra có chút can đảm kia chính là Lý Tiểu Vũ - bạn cùng phòng của .

      Thực ra, Bạch Lạc Lạc cũng là bạn cùng phòng của Tô Tô. Chỉ có điều người ta là con nhà giàu, sau khi đỗ vào đại học Tương Thành, bố mẹ ta mua ngay cho ta căn hộ ở gần trường. Bình thường Bạch Lạc Lạc ở trong kí túc xá. Hôm nay, có lẽ do muốn cười nhạo Tô Tô nên sau khi tan học, ta cố ý quay về kí túc xá, chẳng ngờ suýt phải bỏ mạng ở đó.

      Còn nữ sinh Lý Tiểu Vũ này, Tô Tô sớm quên ấy tốt hay xấu rồi, bởi vì từ sau mạt thế, Tô Tô còn nhìn thấy Lý Tiểu Vũ. Vẫn còn bạn cùng phòng nữa, tên là gì nhỉ? À, An Tâm, đúng rồi! Lý An Tâm! Lý An Tâm và Lý Tiểu Vũ là chị em họ, hai người ở cùng nhau, cùng đỗ vào trường đại học, rồi lại cùng trọ trong phòng ký túc xá.

      Sau khi mạt thế, Lý Tiểu Vũ biến mất còn tung tích, còn Lý An Tâm theo nhóm Đại học Tương Thành khi đó.

      Tô Tô cũng căm ghét gì Lý An Tâm, nhưng cũng thích ta. Trong quãng thời gian Tiểu Ái mất tích, Lý An Tâm biết về điên cuồng của Tô Tô, nhưng biết rồi ta cũng khoanh đứng nhìn, vì vậy Tô Tô giết ta, kệ ta, cũng quan tâm.

      Mỗi tòa ký túc xá có hai cầu thang, giữa hai tòa ký túc xá là hành lang rất dài. Trước khi bảo vệ xông lên, Tô Tô ra khỏi tòa kí túc xá số 1. Sau khi chạy ra khỏi cổng kí túc xá, Tô Tô rất thong thả điềm tĩnh, còn cố ý vòng vòng lớn đến cửa thoát hiểm phía sau.

      Dọc theo đường , kẻ qua người lại, song ai chú ý đến Tô Tô, bọn họ đều vội vã đến tòa ký túc xá số 1 để hóng hớt, chỉ biết tầng 5 có hai nữ sinh đánh nhau, hình như còn xảy ra án mạng, nhưng hoàn toàn ngờ được Tô Tô chính là trong hai nhân vật chính của chuyện đó.

      Điều này phần cũng vì bình tĩnh mặt Tô Tô.

      Ở chỗ cửa thoát hiểm rất vắng vẻ, ngoài xe cộ qua lại bóng người đường. Tô Tô cắn môi đứng bên ngoài cánh cửa sắt bị gỉ, suy nghĩ trầm tư lát. nhắm mắt lại, cảm thấy đầu ngón tay hơi ẩm nhưng chưa đủ để tụ thành nước. Vì thế, từ bỏ ý nghĩ thử dùng dị năng, xoay người tìm viên đá lớn bãi cỏ rồi đập mạnh vào khóa cửa sắt.

      thực mạnh lên. bình thường cầm đá nào đập khóa sắt cũng thể khiến khóa vỡ, nhưng Tô Tô chỉ gõ hai ba cái là cái khóa lớn đứt. đắc ý hừ mũi, vứt đá , gạt xích sắt ra nhét vào bụi cỏ.

      “Được rồi, các bạn học sinh, chuyện cần làm tôi đều làm rồi. Mặc dù các bạn đối xử với tôi chẳng ra gì, nhưng tôi vẫn giữ tinh thần Lôi Phong lấy đức báo oán, vẫn đáng được biểu dương chứ!”

      Tô Tô độc thoại, vỗ tay phủi bụi, xoay người đến ven đường, vẫy chiếc taxi, thẳng đến khu biệt thự Quả Táo.

      Chuyện đến mức này phải do Tô Tô hành động thiếu suy nghĩ, mà nghĩ kỹ rồi: dù Bạch Lạc Lạc bị ngạt thở, nhìn kinh khủng nhưng chỉ cần bỏ tiền chữa trị kịp thời vẫn cứu được. Cùng lắm khi ta ở bệnh viện mạt thế đến, lúc đó Tô Tô lại lấy đầu Bạch Lạc Lạc.

      Tô Tô để Bạch Lạc Lạc sống vì điều băn khoăn: tội giết người và tội đánh người bị thương hoàn toàn khác nhau, ảnh hưởng lên xã hội cũng khác. Đánh Bạch Lạc Lạc bị thương cùng lắm bị giáo viên học sinh lưu ý, bị cảnh sát gọi lấy lời khai; giết Bạch Lạc Lạc, Tô Tô phải bỏ trốn, trở thành tội phạm truy nã toàn quốc. Còn 45 ngày là mạt thế, còn cần thuê nhà chuẩn bị đồ ?

      Taxi chạy mạch đến khu biệt thự Quả Táo, cảnh vật bên ngoài cửa xe từ chỗ đông người đến ít người. Đến cửa cổng khu biệt thự Quả Táo, khi xe dừng lại, xung quanh có ai ngoại trừ người môi giới đứng đợi ở ngoài cổng lớn.
      Tôm Thỏ, ParvartyHale205 thích bài này.

    2. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 10: sốt rồi

      “Hi!”

      Người môi giới là nam thanh niên cắt tóc ngắn, ta cúi xuống vẫy tay với Tô Tô ngồi trong xe. Đợi đến khi Tô Tô trả tiền taxi xong ra ngoài, người môi giới liền bắt đầu nhiệt tình giới thiệu cho Tô Tô:

      “Đây là khu biệt thư Quả Táo, sống trong đây toàn là những người có tiền. Tô, chọn thuê nhà ở đây là đúng rồi đấy. Dù là chỗ ở cho bố mẹ du lịch hay nơi sống lâu dài của cũng là lựa chọn tuyệt vời. Môi trường ở đây thanh nhã, phong cảnh tươi đẹp, bla bla…”

      Xem ra người môi giới vẫn hy vọng thời gian thuê phòng của Tô Tô dài chút. Tô Tô trả lời. rút tiền từ máy ATM bên cạnh cổng lớn của khu biệt thự, đưa nốt khoản tiền còn lại cho người môi giới. Hai người ký luôn hợp đồng tại chỗ. Cũng cần người môi giới hướng dẫn, Tô Tô cầm chìa khóa và thẻ vào cổng, tự mình vào trong khu biệt thự.

      Nơi này là chỗ ở của người có tiền, giá thuê 5000 tệ tháng cũng coi như rẻ. An ninh ở cổng lớn cũng được làm rất tốt, là chiếc cửa thép màu cam đóng kín. Nếu như chủ nhà muốn lái xe vào cổng, cửa thép mở từ trái qua phải. Nếu như là những người bộ vào giống như Tô Tô quẹt thẻ vào cổng, cánh cửa chỉ vừa người vào cổng thép mở ra.

      Chí ít ở buổi đầu của thời loạn lạc, có thể có chiếc cổng lớn, có hệ thống an ninh như vậy bên trong quá hỗn loạn.

      quen đường lối trong khu biệt thự, Tô Tô rất lâu, ước chừng gần hai ba tiếng, mới tìm thấy căn biệt thự mà thuê. Tô Tô đứng bên ngoài xem xét vòng tình hình xung quanh. Cảnh vật bên ngoài giống hệt với bức ảnh người môi giới đăng mạng. Bên trong được trang trí cũng rất đẹp, rộng rãi sáng sủa, gọn gàng sạch , chỉ thiếu hơi người.

      xem vòng tầng và tầng dưới, cảm thấy có thể từ sau khi mua nhà, chủ căn biệt thự chưa hề đến ở. Mấy khung giường tầng nhìn có vẻ rất đắt tiền nhưng chưa hề có chăn ga gối đệm. Trong phòng bếp cũng vậy, đầy đủ nồi to nồi , nhưng hạt gạo nào. Tủ lạnh ba ngăn mới toanh mở ra còn toàn mùi nhựa mới.

      Tô Tô nhíu mày, sờ cái bụng đói meo từ đời nào. cúi đầu nhìn bụng dưới phẳng lì của mình, “Xin lỗi nhé, bé , để con đói bụng rồi. Mẹ vui mừng quá, quên cả ăn cơm.”

      Bệnh dịch hoành hành, tai họa bộc phát, zombie xuất . Trong thế giới khiến con người ta tuyệt vọng đó cũng có số người sinh ra biến dị. Ở mạt thế, họ được gọi là dị năng giả.

      Dị năng giả chia thành năm hệ Kim - Mộc - Thủy - Hỏa - Thổ, dị năng của năm hệ này được định nghĩa là biến dị nguyên tố cơ bản. Vài dị năng giả lại có biến dị lần thứ hai các nguyên tố cơ bản này. Nhưng cho dù biến dị thế nào chăng nữa cuối cùng những dị năng giả này cũng chỉ chia thành ba loại giống như trong game: công kích bằng pháp thuật, công kích bằng vật lý và chuyên môn trị liệu.

      Ba loại dị năng này đều có điểm mạnh riêng. Thể chất của dị năng giả hệ thủy và hệ hỏa cực kỳ mạnh mẽ, mấy hệ còn lại tuy mạnh như vậy nhưng vẫn “trâu bò” hơn người bình thường rất nhiều. Giống như Tô Tô – dị năng giả hệ thủy, mấy ngày ăn gì cũng sao, đói mấy ngày vẫn có thể nhảy nhót tưng bừng.

      Nhưng rốt cuộc vẫn quên mất, bản thân mình vẫn là người bình thường. Có lẽ dị năng đà thức tỉnh, nhưng vẫn còn kém những gì thể chất mười hai năm sau đạt được rất xa. vòng quanh bếp mà tìm thấy bất cứ thứ gì để ăn, Tô Tô thấy hai đầu gối mềm nhũn, suýt nữa quỵ ngã ra đất.

      Bên ngoài căn bếp rộng lớn với nền gạch màu vàng nhạt phức tạp kiểu Âu xa hoa, ánh mặt trời khẽ lay động qua cửa sổ, bóng dáng màu xanh đung đưa theo gió như vẫy tay với Tô Tô.

      nghiêng đầu nhìn thấy cây bưởi bên ngoài cửa sổ. Giờ tháng 11, bưởi kết quả rất to, từng quả bưởi màu vàng lấp ló giữa cành lá màu xanh, ràng là dụ Tô Tô đến hái.

      Tô Tô cũng khách sáo, xắn ống tay áo, vén váy lên, miệng ngậm con dao gọt hoa quả, ì ạch trèo lên cây. Nếu là ở kiếp trước, trước lúc mạt thế, Tô Tô tuyệt đối dám làm hành động này, nhưng bây giờ trèo cây rất thành thạo. Sau khi trèo lên cây, hái được quả bưởi, Tô Tô bổ bưởi tại chỗ, cũng quan tâm có chua hay , cứ thế ăn luôn, ăn xong lại hái quả nữa!

      cứ ngồi thân cây như vậy mà ăn liền bốn năm quả bưởi. Bưởi bổ xong vẫn có phần thịt quả to tròn như quả bóng da trẻ con hay chơi. Ăn no căng bụng rồi Tô Tô mới trượt từ cây xuống, chạy về phòng khách, nằm ghế sofa da dày dặn mềm mại êm ái, ngủ giấc.

      Tỉnh giấc trời tối, Tô Tô đứng thẳng dậy khỏi ghế sô pha, áp tay lên trán. Tốt quá, sốt rồi!

      Sốt chính là dấu hiệu của việc dị năng bắt đầu thức tỉnh, đương nhiên cũng là dấu hiệu của những người sắp biến thành zombie và bắt đầu trở thành zombie. Vào khoảng thời gian tháng 11 này, ít người có triệu chứng sốt như Tô Tô. Triệu chứng sốt này cách quãng, sốt vài ngày rồi lại hết vài ngày. người sốt thành nhiều người sốt, tăng tiến trở thành vụ cảm sốt toàn xã hội, sau đó hoàn toàn biến thành bệnh dịch lối về.

      Tô Tô cảm thấy hơi lạnh, lấy cái áo lông vũ ngắn gọn màu trắng bạc và cái quần bò từ trong ba lô ra để thay. Sau đó, Tô Tô liếc nhìn điện thoại, điện thoại bị điều chỉnh về chế độ im lặng. Trong lúc ngủ, bố mẹ gọi điện thoại đến cho mấy lần, Tô Tô gọi lại nhưng ai bắt máy, lại gọi điện thoại bàn ở nhà nhưng cũng ai nghe, có thể là bố mẹ đường đến Tương Thành rồi.

      Bắt đầu lên đường rồi tốt, Tô Tô gật đầu, cầm thẻ ngân hàng, chìa khóa biệt thự và thẻ gác cổng, ra ngoài bắt đầu chuẩn bị đồ dùng. Do vừa rồi ăn quá nhiều bưởi mà giờ bụng Tô Tô no căng, bộ hai ba tiếng đối với hoàn toàn phải là vấn đề.

      Chậm rãi ra khỏi khu biệt thự Quả Táo, Tô Tô đặt xe qua ứng dụng, tranh thủ trước 8 giờ tối đến chợ nông sản gần đó. Tối đến, đa số những cửa hàng bán rau và bán thịt đều dọn hàng, chỉ còn vài cửa hàng tạp hóa và đồ khô là còn mở cửa nhưng cũng chuẩn bị thu dọn để đóng cửa.

      “Ông chủ, bán cho tôi 30,000 tệ tiền gạo!”

      Tô Tô vào cửa hàng bán gạo, mở miệng mua luôn 30,000 tệ tiền gạo. Ông chủ cửa hàng gạo là ông chú béo mập hơn 40 tuổi, miệng ngậm điếu thuốc, tay còn đeo cái nhẫn vàng rất to. Ông ta giương mắt liếc nhìn Tô Tô rồi cười tiếng đầy khinh bỉ.

      “Nghe tôi này bé, cháu có biết 30,000 tệ tiền gạo nhiều thế nào ?”

      xong, ông chủ tiệm gạo dùng tay xách cái bao tải to màu trắng lên, đặt bên chân Tô Tô, hai ngón tay kẹp điếu thuốc, chỉ vào bao tải mặt đất : “Đây là 25kg gạo, 6 tệ 1kg, cháu muốn mua 30,000 tệ tiền gạo? Chắc chắn chứ?”

      Tô Tô lúng túng cúi đầu. Trước mạt thế, giống như bông hoa trong nhà kính, phải làm việc nhà. Sau mạt thế, giá của đồ dùng vật dụng tăng cao khác hẳn giá tại. cho rằng 30,000 tệ tiền gạo chỉ đủ cho bố mẹ, Tiểu Ái và ăn trong tháng, ngờ ở thời đại này chỉ có 6 tệ cân gạo.

      2,000 tệ tiền gạo đủ cho nhà bốn người ăn trong năm rồi!
      Tôm Thỏ, ParvartyHale205 thích bài này.

    3. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 11: Đồ Trẻ em

      “Thế cho tôi 4,000 tệ ! Sau đó chuyển đến số 520 biệt thự Quả Táo cho tôi.”

      “Ồ, thiên kim tiểu thư! Chả trách biết giá cả thị trường, lần đầu ra ngoài chợ đúng ?”

      Ông chủ hàng gạo vẫn cười rất chuyên nghiệp, nhìn Tô Tô lượt từ xuống dưới. Dáng vẻ Tô Tô vừa nhìn thấy yểu điệu, phải loại học sinh khổ sở mắm muối dưa hành, ông đoán chỉ có chuẩn thôi! Những người ở trong khu biệt thự Quả Táo toàn người giàu, này muốn chuyển hàng đến biệt thự Quả Táo phải thiên kim tiểu thư là gì?

      Tô Tô ngơ ngác gật đầu, thừa nhận cũng phủ nhận, chỉ đếm tiền đưa cho ông chủ hàng gạo rồi sang cửa hàng tiếp theo.

      Ở cửa hàng tiếp theo, Tô Tô tính mua gạo nữa. chỉ có vài vạn tệ, cũng biết Diệp Dục có sắp xếp được chuyện tiền nong nữa. chừng Diệp Dục sớm quất ngựa truy phong rồi cũng nên. Thôi tạm thời cứ mua 4,000 tệ tiền gạo trước , sau mạt thế còn có thể tìm đồ. Đến lúc đó lấy gạo cũng cần tiền!

      Cửa hàng tiếp theo là tiệm đồ khô, Tô Tô mua đống nấm tuyết, táo đỏ sấy khô, ý dĩ, tàu hũ ky, mộc nhĩ, cẩu kỷ, hạt óc chó, cá khô thịt khô…, những thứ này đều có thể dùng để hầm canh. Từ hôm nay trở , mỗi ngày hầm bát canh để ăn. Phụ nữ có thai phải đảm bảo đầy đủ chất dinh dưỡng Tiểu Ái mới có thể khỏe mạnh được!

      Mua xong đồ khô, tiền trong túi Tô Tô chỉ còn dư lại 2 vạn. lại lên xe đến siêu thị, lúc này cũng 9 giờ tối. Siêu thị ở Tương Thành đều là hình thức kinh doanh mở cửa 24/24. Lúc Tô Tô đến siêu thị vẫn tấp nập người qua lại, dạo vòng siêu thị mua chút thịt. mua nhiều lắm chỉ đủ ăn trong vài ngày là được, thịt đông lạnh vài bữa nữa mua sau cũng vội. Sau đó Tô Tô lại lượn lờ ở khu bán đồ điện gia dụng, vừa hay ưng ý cái nồi hầm cháo trẻ em.

      Nồi hầm cháo màu xanh xinh xinh, nhưng nếu ninh cháo hay ninh xương cho Tiểu Ái vừa đẹp, giá cả cũng đắt chưa đến 100 tệ. Tô Tô thấy ưng ý liền mua luôn.

      Mua xong cái nồi hầm cháo trẻ em, Tô Tô như người điên, chỉ chăm chăm vào hàng bán đồ trẻ con, mua lèo 1,000 tệ bỉm dán cỡ N đến bỉm quần cỡ S, quần áo sơ sinh mua chục bộ, bình uống nước và bình uống sữa mua liền năm cái để dự phòng, còn cả núm vú cao su các hình thù, máy hâm sữa, chậu tắm của Tiểu Ái, đồ chơi, yếm ăn dặm vân vân mây mây…. Tất tật cũng bay cả 10,000 tệ.

      khiến cho nhân viên quầy bán hàng mẹ và bé vui đến ngoác mồm, liên tục “gói lại” “gói lại”, “chắc chắn phải gói lại”!

      Sau khi siêu thị mấy tiếng đồng hồ Tô Tô chỉ còn dư lại 1 vạn tệ, nhíu mày suy nghĩ, hay là giữ lại mai qua cửa hàng vật liệu xây dựng xem, thế nên gọi xe về biệt thự. theo sau xe là nhân viên đưa hàng của siêu thị, đồ mua vừa này có thể chất đầy chiếc xe chở hàng loại , đánh xe chở hàng được.

      Mở cửa biệt thự, đợi nhân viên chuyển hết hàng mua được vào phòng khách rồi Tô Tô vặn eo nhìn đống đồ dưới đất, sau đó chạy ra sân sau vặt hai quả bưởi ăn no bụng mới mãn nguyện trèo lên sô pha ngủ.

      Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Tô tỉnh dậy trong tình trạng người toàn mồ hôi. ngồi dậy, cởi áo khoác dài người ra rồi đưa tay lau trán. Toàn là nước, nước theo tay Tô Tô từng giọt chảy xuống sàn.

      hơi giật mình, bật dậy chạy vào bếp tìm cốc nước sạch. Nắm tay thành nắm đấm hơi bóp, có vài giọt nước vào trong cốc dù ít nhưng từng giọt đều đặn dừng.

      Hứng được nửa cốc Tô Tô bèn cầm cốc nước giơ ra phía ánh nắng cẩn thận ngắm nghía. Tốt quá rồi, chất lượng nước tinh khiết, uống thử ngụm cũng thấy ngọt ngọt. Dị năng hệ thủy của cũng bắt đầu thức tỉnh rồi, nếu có gì thay đổi có lẽ thức tỉnh sớm hơn kiếp trước.

      Kiếp trước Tô Tô vì mối quan hệ khó với Diệp Dục kia nên khóc ròng rã hơn tháng trời, thời gian đó thường bị sốt nhưng lại chỉ nghĩ là do cơ thể mình quá yếu. Thậm chí còn nhớ mình có thời gian thức dậy trong tình trạng người đầy nước.

      Dù sao khi biết mình thức tỉnh dị năng hệ thủy cũng là sau khi mạt thế xảy ra được mấy tháng. Hồi ấy lượng nước phóng ra cũng nhiều như bây giờ mà chỉ dòng nước xíu ngắt quãng mà thôi.

      nghĩ mình nên có kế hoạch luyện tập dị năng mỗi ngày, có công mài sắt có ngày nên kim câu này cấm có sai. Dị năng cũng hoàn toàn là thiên bẩm trời phú, luyện tập càng nhiều càng thuận tay, sau đó uy lực mới được cải thiện.

      Sau khi đưa ra quyết định, Tô Tô mò bộ quần áo sạch trong ba lô để thay. Sau khi tắm nước nóng sảng khoái chủ cửa hàng gạo và đồ khô cũng chuyển hàng đến. Đợi sắp xếp ổn thỏa xong Tô Tô mới nấu cơm, xào chút thịt hôm nay mua được ở siêu thị, đánh chén sạch bách trong nốt nhạc. Giờ người ăn cho hai người nên phải ăn nhiều chút, may Tiểu Ái bị đói phải làm sao?

      Ăn quá no, muốn cho tiêu cơm nên Tô Tô bộ hai tiếng đồng hồ ra khỏi khu biệt thự Quả Táo. Hôm nay định đến cửa hàng bán vật liệu xây dựng xem đồ, lúc về ghé qua hàng bán đồ nông sản mua thêm chút rau ăn thời gian tới và cả xương về ninh canh nữa.

      Lúc vừa ra khỏi cửa khu biệt thự Tô Tô ngẩng đầu nhìn, giật mình ngạc nhiên. chiếc xe Jeep quân dụng màu đen dưới ánh nắng, đứng bên cạnh chiếc xe Jeep là Diệp Dục mặc bộ đồ rằn ri. Diệp Dục đút hai tay vào túi quần, ngậm điếu thuốc Furong, dáng vẻ cao ngạo của người lính điển hình.

      Sao ta lại ở đây?

      Nhìn thấy Tô Tô ra, Diệp Dục đứng nghiêm người kiểu quân đội, nhìn Tô Tô cười xấu hổ: “Tôi còn tìm cách vào, may quá lại ra.”

      “Sao lại biết tôi ở đây? đến làm gì?” Tô Tô mừng thầm trong lòng: “Đến đưa tiền à?”

      phải.” Nghe Tô Tô thế, nụ nười mặt Diệp Dục nhạt dần, đổi thành dáng vẻ nghiêm túc chín chắn, : “Em này, bạn học của tên là Bạch gì đó, tí mất nửa cái mạng đó! Giờ còn nằm trong bệnh viện.”

      “Nên?”

      “Nên tôi đến để dìm chuyện này xuống.” Diệp Dục xấu hổ cười, sau đó lo lắng nhìn Tô Tô, “Nhà Bạch gì đó muốn báo cảnh sát, cục trưởng chỗ các vừa hay là người nhà của bạn của tôi. Cậu ta kể với tôi chuyện này. Còn về địa chỉ của vì điều tra nên mới biết mới thuê phòng ở đây từ hôm qua, công ty môi giới có thông tin đăng ký của .”

      “Có phải tôi nên cảm ơn ?”

      cần, đừng ngại!” Diệp Dục ưỡn ngực, xua hai tay tựa như muốn Tô Tô đừng khách sáo vì chuyện này, “ cũng ghê đó, ngờ lại ra tay nặng đến thế!”
      Tôm Thỏ, ParvartyHale205 thích bài này.

    4. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 12: “Khoái mã” mới
      Tô Tô khinh bỉ nhìn Diệp Dục, cạn lời với tên Diệp Dục này. cứ thấy ta dở hơi, cứ nghĩ là giúp được nên chạy đến trước mặt lĩnh thưởng?

      Chỉ cần Tô Tô gì là Diệp Dục liền thấy ngại ngùng, vứt điếu thuốc tay, rồi đưa tay vuốt kiểu tóc đầu đinh của mình. định mở miệng gì đó Tô Tô quay người trèo lên chiếc Jeep quân dụng đằng sau lưng :

      “Xe này được đấy, cho tôi à?”

      lấy cái xe này làm gì? Tôi tặng chiếc khác nhé, loại nào hợp với con hơn ấy.”

      Diệp Dục phải ki bo tiếc gì chiếc xe, mà đây là chiếc xe chống đạn chống nước chuyên dụng của đội , giá cả cũng khá cao. bình thường như vậy chắc chắn biết cái hay của chiếc xe. Hơn nữa chiếc xe này tặng Tô Tô rồi, đổ xăng cho nó cũng là cả vấn đề, nó rất tốn xăng. Nếu thực muốn chiếc xe Diệp Dục cố tìm cho chiếc phù hợp với .

      Tô Tô bĩu môi lắc đầu: “ cần, hoặc là cho tôi chiếc này hoặc là gì cả. Mấy cái loại xe ghẻ khác gì hổ giấy kia tôi còn sợ để chật nhà.”

      Đây phải do Tô Tô được voi đòi tiên, chỉ là nếu có thể có được chiếc xe như thế này, vào mạt thế đâm zombie, tìm đồ các thứ cũng tiện hơn nhiều. Nhưng nghĩ lại Diệp Dục cho cũng là chuyện bình thường, chiếc xe này nhìn thấy phải của , chừng là của đội đặc công bọn họ. Loại tài sản thuộc quyền sở hữu quốc gia thế này mỗi lần dùng đều phải báo cáo chứ đừng đến chuyện đem tặng.

      mới nhớ, Tô Tô giấu nhẹm chiếc đồng hồ đặc công đeo tay trái . Hôm qua mới phát ra chiếc đồng hồ này có thể chiếu sáng và có chức năng nhìn ban đêm. Đồ tốt thế này mong là Diệp Dục đừng nhớ ra, đừng lấy về!

      Diệp Dục bên này xoắn não, nhìn thấy động tác của Tô Tô. Hôm qua lúc Tô Tô ra khỏi phòng vệ sinh, phát ra đồng hồ của mình đeo tay của Tô Tô. Chẳng cần , cổ tay mảnh dẻ đeo chiếc đồng hồ thô như thế cũng rất thú vị. Nếu thích đeo để đeo, cũng chỉ là cái đồng hồ thôi mà. Quay về báo với đội bị mất là xong.

      Thấy Tô Tô nhắc đến chuyện xe mới, Diệp Dục đằng hắng ho tiếng, suy nghĩ chút rồi : “Cái xe này nếu thích, tôi có thể cho mượn vài bữa cũng được. Nhưng phải trả lại, có bằng lái xe ?”

      “Có!” Tô Tô vui mừng mỉm cười, “Cảm ơn, có thể mượn hai tháng được ? 44 ngày thôi cũng được!”

      “Mượn lâu thế à...” Diệp Dục do dự, suy nghĩ xem nên thế nào với đơn vị. chợt thấy nụ cười rạng rỡ của Tô Tô bèn gật đầu ngay tắp lự, “Được, tôi cố gắng cho mượn hai tháng.”

      Done! Chiếc xe này là của !! Tô Tô đưa tay vuốt ve chiếc xe mới, xe quân dụng binh chủng có khác, chất liệu này sờ vào cũng thích. 12 năm mạt thế cũng chưa bao giờ được lái chiếc xe tốt như thế này!

      Tô Tô lượn quanh chiếc Jeep chuyên dụng sờ vòng, khuôn mặt ánh lên nét thích thú hệt như bé có đồ chơi mới. Khi nhìn sang Diệp Dục bên cạnh, cũng thấy bớt đề phòng. Còn làm chuyện có lỗi với người khác, cả đêm qua cứ trằn trọc. Hàng nghìn hàng vạn suy nghĩ cứ luẩn quẩn trong bộ óc đơn giản, giờ nhìn thấy Tô Tô cũng dễ chịu hơn rồi.

      Thấy Tô Tô mở cửa ghế lái, tự động ngồi lên. Diệp Dục vội vàng chạy lên ngồi ghế lái phụ định dạy Tô Tô cách lái xe, Tô Tô cắm khóa mở máy đạp chân ga. Chiếc xe Jeep lao vèo cái như tên bắn.

      Diệp Dục huýt sáo, quay sang nhìn Tô Tô: “Woa, nhanh quá! Kỹ thuật khá lắm.”

      “Ừ hứ.”

      Tô Tô nhún vai, lái chiếc xe của phóng điên cuồng đường. Nhân cơ hội luyện tập ghi nhớ những trạm xăng ở gần, sau này là đối tượng cướp bóc của !

      “Em , bảo em cái này.”

      !”

      “Chúng ta quay về trường học được ? Diệp Dục ngồi ghế lái phụ quen với tốc độ lái xe như điên của Tô Tô, thấy Tô Tô tâm trạng có vẻ tốt nên bắt đầu cố gắng khuyên giải, “Phía trường học tôi hỏi thăm lượt rồi, các thầy hỏi chuyện gì đâu. nên quay về trường học cho tốt, tốt nghiệp xong còn báo đáp xã hội...”

      “Két!” Tô Tô đạp phanh, dừng “khoái mã” của mình ở ven đường, quay sang nhìn Diệp Dục ở ghế phụ, bất giác cười lạnh mỉa mai, “Báo đáp xã hội?! Về học? .”

      muốn nhìn cái tên đàn ông giống Tiểu Ái như hai giọt nước này sau mạt thế còn có thể ra câu “báo đáp xã hội” được nữa . Sau khi mạt thế diễn ra, con người hoặc là thành thần hoặc là thành quỷ, còn đến chuyện báo đáp xã hội?! Có mà mơ !

      Diệp Dục nhìn Tô Tô, há miệng mà lại chẳng gì, liền cúi đầu âu sầu rồi nặng nề thở dài đánh thượt. trang nam tử lưng dài vai rộng như hai ngày hôm nay thở dài biết bao nhiêu lần, thở dài đến nỗi đồng đội nghe mà chỉ muốn đạp cho vài cái. ai hiểu nỗi khổ tâm của , mỗi lần nhìn Tô Tô từng bước xa dần hình mẫu chuẩn mực của những bông hoa tổ quốc, Diệp Dục lại thấy mình là tên khốn nạn ngắt hoa bẻ nhụy!

      “Đến rồi, xuống xe !”

      Thấy Diệp Dục gì, Tô Tô chỉ biển xe bus đường, Diệp Dục vẫn động đậy Tô Tô liền giơ chân đạp cái vào eo Diệp Dục. nhanh nhẹn mở cửa ghế lái phụ, quay người nhảy xuống xe.

      Tô Tô đạp chân ga phóng như làn khói, tựa như sợ bị Diệp Dục đuổi theo. Diệp Dục nhìn mà buồn cười, cho mượn xe rồi còn chạy nhanh thế làm gì biết?! Còn chả thèm chào câu...

      Vì trấn được con xe Jeep ngon nghẻ nên tâm trạng của Tô Tô cũng tốt lên. lái xe mới của mình lao như tên bay đến cửa hàng bán vật liệu xây dựng. Trong cửa hàng Tô Tô mua ít tấm nhựa mỏng để làm vách tường, và cả cột để đỡ tấm nhựa nữa. Vèo cái mà cũng hết vạn.

      Kỹ thuật làm nhà kính trồng rau Tô Tô chưa từng thử. 12 năm mạt thế, toàn bộ tinh thần của dùng để giết người và tìm Tiểu Ái. Bình thường nếu thiếu đồ dùng nhận nhiệm vụ đổi điểm tích lũy, dùng điểm tích lũy mua đồ. Bắt làm nhà kính đúng là phải sở trường.

      Nhưng phải sở trường có thể học được, đường về nhà Tô Tô mua thêm ít rau sau đó cầm điện thoại ngồi sô pha lên mạng tra cách làm nhà kính. Xem liền mạch đến chiều, tới tận khi Tô Tô đói bụng mới đứng lên, cất điện thoại vào bếp nấu cơm.

      Chờ chút, hình như quên chuyện gì đó rồi. Tô Tô cầm đĩa thức ăn mới nấu lên, ngồi trong phòng bếp vừa ăn vừa lấy điện thoại di động từ túi áo khoác lông vũ ra. Cả ngày hôm nay điện thoại của thấy kêu, cha mẹ vẫn chưa điện thoại cho , mà cũng nhận được tin nhắn nào của cha mẹ.
      Tôm Thỏ, ParvartyHale205 thích bài này.

    5. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 13: Nhà của mình

      Chuyện gì xảy ra ở đây? Khoảng cách từ Giới Thành đến Tương Thành cũng xa, máy bay giờ là đến, ô tô đường dài cũng chỉ mất năm giờ vậy mà hai ngày đêm trôi qua, cha mẹ chẳng những đến còn báo tin lần nào cho .

      Chẳng lẽ điện thoại di động hết tiền?

      Tô Tô gọi vào điện thoại bàn, chuông vang lên bình thường, cũng có nhắc nhở phải trả phí, gọi lại vào điện thoại di động của cha mẹ , vẫn là thông báo thuê bao tắt máy.

      Tô Tô nhíu mày cắn đũa suy nghĩ. Ở thời đại hoà bình như bây giờ, xảy ra chuyện ghê gớm gì có thể khiến cha mẹ bỏ rơi con khóc lóc sướt mướt ngay cả điện thoại di động cũng liên lạc được???

      cảm thấy mình phải quay về Giới Thành xem thế nào. Đường quay lại đó cũng xa, đường cao tốc Tương Thành, tự lái xe nhanh chút bốn giờ là đến nơi.

      Kiếp trước vì tìm mà cha mẹ chết đường về phía Nam, kiếp này đổi lại Tô Tô tìm bọn họ. cảm thấy rất tốt, phiền toái chút nào còn vui vẻ chịu đựng.

      liền bắt đầu chuẩn bị. Tô Tô lấy vài bộ quần áo sạch, thay bộ đồ yoga rộng rãi thoải mái, khoác ngoài cái áo lông vũ, bện tóc đuôi sam, bỏ ít cơm và đồ ăn nóng vào hộp giữ nhiệt, lên chiếc xe Jeep quân dụng, vội vã về Giới Thành.

      đường, Tô Tô còn phát ra chỗ tốt của chiếc xe này. Chiếc xe này mang biển số quân đội, mất phí đường cao tốc, đổ xăng thêm dầu tại trạm xăng dầu phải trả tiền!

      Vì vậy cả chặng đường vô cùng thuận lợi khiến cho Tô Tô chặc lưỡi. Thời tiết tháng 11, đất nước có ngày lễ lớn, cũng có ngày nghỉ dài, người ra đường du lịch cũng ít, đường cao tốc rất thông thoáng. Chỉ là xe sắp chạy đến Giới Thành, ở chỗ cách khoảng nửa giờ xe, có trạm xăng dầu, bên trong đỗ mấy chiếc xe.

      Tô Tô đỗ xe tại trạm xăng. Lúc vừa vào đường cao tốc ra đổ đầy xăng, lúc này lại dừng là vì muốn đổ đầy thêm hai bình xăng trong cốp sau. Xăng là đồ tốt, xe mang biển số quân đội, nếu có thể đổ xăng miễn phí, có thêm chút xăng để phòng ngừa bất trắc có gì tốt?

      “Đường Đức Thành còn chưa thông à?”

      Tài xế của chiếc xe phía trước mở cửa sổ, nhoài đầu ra hỏi nhân viên công tác của trạm xăng dầu. Nhân viên công tác kia vừa đổ xăng vừa gật đầu tán gẫu bình thường:

      “Chưa thông, chưa thông đâu. Ba ngày nay chưa có xe nào từ Đức Thành qua đây. đừng có chạy vào đó.”

      “Khỉ , nhà nước làm gì mà lề mề thế?”

      Thấy đổ đầy xăng, tài xế ném mấy tờ tiền cho nhân viên công tác của trạm xăng rồi hùng hùng hổ hổ lái .

      Trạm xăng dầu này nằm đúng ở nút giao của Đức Thành và Giới thành, số xe muốn phía Bắc chọn từ Đức Thành nhanh hơn, còn phía Nam lại khá tắc. ràng Đức Thành là hướng tệ.

      Tô Tô lái xe lên, hạ kính, nghiêng đầu nhìn nhân viên trạm xăng, cất tiếng:

      “Đức Thành làm sao vậy? Sao lại tắc thế?”

      “Ai mà biết được, hình như cầu vượt bên kia bị sụt lún rồi.”

      “Sập cầu, xe trong Đức Thành đều ra được? thấy tin này báo nhỉ?”

      “Ôi dào, tình kiểu này phải ngày nào cũng có sao, công trình quốc gia bị sụt lún, nghĩ ai cho đưa tin???”

      Nhân viên trạm xăng nhìn Tô Tô như kẻ ngốc, ràng lại là người bị vẻ ngoài của Tô Tô lừa gạt, cho rằng Tô Tô chỉ là bé ngây ngô được bảo bọc. Tô Tô nhướn mày, nhếch mép mặc kệ, cởi dây an toàn xuống xe, lấy hai bình xăng sau cốp xe ra. Khi nhìn nhân viên cây xăng đổ xăng vào bình, đầu láng máng nhớ đến tin tức có vẻ giống tai nạn này ở kiếp trước, hình như có được nhắc đến trước mạt thế. Cho dù có thể đưa tin, nhưng kiếp trước Tô Tô cũng quan tâm tình hình chính trị đương thời, Đức Thành có sụt lún hay biết.

      Đổ xăng xong xuôi, Tô Tô lên xe tiếp tục về phía trước. Trong bóng đêm, khi ngang qua cửa nút giao cao tốc Đức Thành, còn cố ý nhìn lướt qua bên kia đường, trời đất tối đen, cành cây hai bên đường cao tốc rậm rạp giống như xúc tu của quái vật, gió thổi qua kêu “vù vù vù vù”.

      lái thẳng về nhà, dựa theo biển số nhà trong trí nhớ để về nhà của mình, lấy chìa khoá dưới nệm ở cửa rồi mở cửa. Mùi hương quen thuộc xộc lên, Tô Tô thấy lòng thổn thức.

      Trong 12 năm mạt thế, Tô Tô cũng từng trở về nhà. Dù tập trung tìm Tiểu Ái, đường cũng quên tiện đường hỏi thăm tin tức cha mẹ mình. Cái nhà ở Giới Thành này bị chôn vùi trong bầy zombie nhưng Tô Tô cũng ra vào mấy lần, mỗi lần đến cảm xúc mỗi khác. Đôi khi vì muốn nhìn nhà mình chút, đôi khi lại vì muốn nhớ lại cha mẹ, cũng có khi chỉ để ngửi hương gỗ của đồ dùng cũ trong nhà.

      Tại thời điểm mất Tiểu Ái và cha mẹ, Tô Tô lênh đênh trôi dạt sống như lục bình rễ, đến chỗ nào lòng cũng trống rỗng. Có đôi khi vô cùng mệt mỏi, muốn trở về nghỉ lúc, tìm chút ký ức trải qua để gắng gượng tiếp tục tiến lên. Cũng chỉ có như vậy, trở về nơi đây, mới có thể sạc đầy cho cái bình ắc quy trống Tô Tô này.

      Tô Tô đến gần cửa chính, ngắm nhìn bốn phía. Nhà lớn, hai phòng ngủ hai phòng khách cũng hơn 70 thước vuông. Mẹ nội trợ tại gia, cha là tài xế xe buýt Giới Thành, tiền kiếm được nhiều lắm nhưng đủ nhà ba người tiêu.

      bước từng bước dạo quanh căn nhà, ngón tay quét qua từng món đồ quen thuộc. Mặt sạch chứng tỏ vết tích sinh hoạt của cha mẹ trong nhà hai ngày trước. khom lưng nhặt dôi dép bị rơi ở cửa của cha, đặt ngay ngắn lên giá, sau đó ngồi lên chiếc sô pha hai người và rấm rứt khóc.

      tốt, là lỗi của , nên gọi cha mẹ Tương Thành mà phải là trở về Giới Thành, tự mình đưa cha mẹ đến Tương Thành. Mạt thế còn chưa tới cha mẹ mất tích, thời buổi loạn lạc đến, phải đâu tìm cha mẹ???

      Khóc lóc hồi, Tô Tô đột nhiên ngẩng đầu lên nghĩ đến Đức Thành!

      tại toàn bộ đoạn đường từ Giới Thành đến Tương Thành, chỗ loạn nhất chính là đoạn Đức Thành. phải ba ngày trước xe tiến vào đó cũng thấy ra? phải Đức Thành tìm người. Đây là cái xã hội có trật tự, có loạn cũng giống loạn của mạt thế, tìm hai con người sống sờ sờ mà thôi, có thể khó khăn đến mức nào chứ???
      Tôm Thỏ, ParvartyHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :