1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 139: Giá trị

      Lúc này Trạc Thế Giai xử lý sạch quần áo ở bụng Từ Thiếu Phong. liếc mắt nhìn vết rách kéo dài bụng ta, ruột lòi ra từ miệng vết thương, lại tức giận quay đầu quát mắng Trương An Toàn câu:

      “Đồ ngu!”

      Bây giờ trước mặt bác sĩ và y tá, đám người Trương An Toàn dám ngẩng đầu lên, bị mắng là đồ ngu cũng tức giận. Người nào người nấy đều cực kỳ căng thẳng nhìn chằm chằm Từ Thiếu Phong nằm bàn mổ. Chỉ cần Từ Thiếu Phong sao, đồng đội của bọn họ sao, cho dù bị bác sĩ quát mắng mấy vạn lần là đồ ngu cũng được.

      Tạ Hào Thế lặng lẽ ra khỏi đại sảnh cấp cứu, mình giết zombie tụ tập ở bên ngoài. Vốn dĩ Tô Tô cũng nhìn Trạc Thế Giai, Quân Tửu và Lương Tiểu Kỳ thể giá trị của bản thân như thế nào, thấy Tạ Hào Thế như vậy, liền ra hiệu cho Hộ Pháp, thấp giọng :

      ra ngoài giành đánh quái ?”

      , tôi muốn xem bác sĩ Trạc cứu người!”

      Hộ Pháp liếc nhìn Tạ Hào Thế thầm giết zombie bên ngoài. Người ta là dị năng giả sấm sét, tấn công hàng loạt cực kỳ giỏi. chỉ là dị năng giả hệ phong, muốn giành cũng giành nổi, cứ để Tạ Hào Thế làm hùng thầm lặng , Hộ Pháp thèm tham gia đâu. cảm thấy lúc này bác sĩ Trạc hấp dẫn hơn zombie nhiều.

      Được thôi, Tô Tô cũng muốn tham gia, liếc mắt nhìn Tạ Hào Thế. Mặc dù cảm thấy mình canh giữ ở cửa dường như có chút áy náy, nhưng khi Trạc Thế Giai, Quân Tửu và Lương Tiểu Kỳ cứu người, khí thế cực kỳ ngầu, Tô Tô muốn nhìn kỹ.

      “Thiết lập đường truyền tĩnh mạch.” Trạc Thế Giai lúc này mặc quần áo phẫu vô trùng Lương Tiểu Kỳ đưa cho, đeo găng tay y tế. Đồng thời, lại với Quân Tửu ở đối diện: “Bác sĩ Quân, tôi bắt đầu đặt ruột về vị trí cho bệnh nhân.”

      “Được.”

      Quân Tửu gật đầu, gương mặt bị khẩu trang che , đôi mắt có hồn sáng ngời. Cùng lúc đó, cũng đeo găng tay y tế, phối hợp với Trạc Thế Giai bắt đầu banh rộng khe vết thương ở bụng Từ Thiếu Phong, để thuận tiện cho Trạc Thế Giai đặt ruột ta về vị trí.

      Động tác của Trạc Thế Giai vừa nhanh lại thận trọng. Lương Tiểu Kỳ ở bên bàn mổ chạy tới chạy lui cực kỳ bận rộn, bắt đầu thiết lập đường truyền tĩnh mạch cho Từ Thiếu Phong. Bì ở bên cạnh thể đứng yên nhìn được nữa, chủ động sai đàn em đổ hết đồ trong những chiếc ba lô kia ra, đặt từng cái lên sàn nhà, để Lương Tử Kỳ liếc qua thấy, thuận tiện cho tìm đồ.

      Những đàn em của Tạ Hào Thế vây quanh bàn mổ cùng với Tô Tô và Hộ Pháp cũng chủ động nhường đường cho Lương Tiểu Kỳ chạy tới chạy lui.

      bao lâu, ruột của Từ Thiếu Phong được Trạc Thế Giai đặt về vị trí. gật đầu, trán ướt đẫm mồ hôi. Mặc dù thời tiết nóng, thậm chí còn hơi rét, nhưng chỉ có bác sĩ trực tiếp cầm dao mổ mới hiểu được tinh thần của người nếu như tập trung đến cực hạn cũng mồ hôi đầy người.

      “Khâu lại!”

      Hai chữ này thốt ra từ miệng Trạc Thế Giai khiến tất cả mọi người đều thở phào nhõm. Quân Tửu gật đầu, bắt đầu công đoạn cuối cùng. Trạc Thế Giai quay người, tháo mũ vô trùng đầu xuống, chân mềm nhũn, trông có vẻ muốn ngồi bệt xuống đất.

      Hộ Pháp là người đầu tiên chạy đến, đưa tay ôm lấy Trạc Thế Giai tê rần bàn chân, bế ngang lên, nhanh như chớp thấy tăm hơi đâu. Tô Tô híp mắt dường như nhìn thấy Hộ Pháp bế Trạc Thế Giai vào cửa phòng cấp cứu.

      mím môi cười, định đuổi theo, rồi lại liếc mắt nhìn Quân Tửu cầm kẹp cầm máu, kẹp sợi chỉ khâu, tỉ mỉ, kiên trì, nghiêm túc khâu miệng vết thương ở bụng của Từ Thiếu Phong, trong lòng khỏi cảm thán. Đây là nghề nghiệp rất có sức hút cá nhân, nghề nghiệp tập thể. Những bác sĩ và y tá này hôm nay biểu thực cực kỳ đáng khen ngợi.

      “Cảm ơn, cảm ơn, biết nên cảm ơn các vị thế nào? Cảm ơn, cảm ơn!”

      Thấy Từ Thiếu Phong dường như còn vấn đề lớn gì nữa, bấy giờ Trương An Toàn mới xoay người đến trước mặt Tô Tô, thành tâm thành ý biểu đạt cảm kích của mình. Vành mắt ta phiếm hồng, hai tay vì quá căng thẳng mà khẽ run.

      Chỉ thấy ta móc ra nắm tinh hạch to từ trong túi quần ra đưa cho Tô Tô, nghẹn ngào : “Tô Tô, trước mạt thế cứu người đều cần đến tiền. Bây giờ mạt thế rồi, tiền bạc trước đây đều chỉ là tờ giấy lộn, chúng tôi cũng có cái gì có thể bày tỏ lòng cảm kích của mình. Chút tinh hạch này mong nhận cho.”

      “Người cũng phải do tôi cứu!” Tô Tô chắp tay say lưng, lùi về sau bước, từ chối nắm tinh hạch Trương An Toàn đưa đến, nhướn mày nhìn về phía Quân Tửu và Lương Tiểu Kỳ: “ đưa cho bọn họ .”

      “Ơ. Được được. Bọn họ tôi chắc chắn cảm ơn, chắc chắn làm vậy, chắn chắn làm vậy. Nhưng những tinh hạch này nhất định phải nhận lấy, nhất định.”

      Trương An Toàn nắm vốc to tinh hạch trong tay, kiên trì nhất định bắt Tô Tô phải nhận lấy. mạt thế rồi, mọi người đều coi trọng tác chiến đoàn thể. Đoàn thể này là do Tô Tô lãnh đạo, ta đưa cho Tô Tô nắm tinh hạch để cảm ơn cũng là chuyện đương nhiên.

      Lúc trước bọn họ còn cười nhạo Tô Tô là phụ nữ tầm nhìn hạn hẹp, ngoài thu nhận nhóm của Diệp Dục, chỉ toàn giữ lại đám phiền toái bên người.

      Nào là trẻ sơ sinh, lại còn những chín đứa! Bác sĩ, y tá có ai là dị năng giả, còn thể chém quái, từ chối làm ấm giường. Bì – đại ca xã hội đen còn có chút bản lĩnh nhưng đám thanh niên bọn họ, người nào người nấy trừ việc giỏi tìm đồ đạc, giết zombie cũng bình thường thôi.

      Trước ngày hôm nay, đám người Trương An Toàn vẫn luôn dùng thái độ khinh thường nhìn nhóm người Tô Tô. Bây giờ cuối cùng bọn họ cũng biết bọn họ sai thế nào, phải là kích phát dị năng bị thương, cần đến bác sĩ và y tá. phải có thể giết zombie có thể nhìn người bằng nửa con mắt, tung hoành thiên hạ. bác sĩ cầm dao phẫu thuật có khí thế chỉ tay vào mũi đám người dị năng giả quát mắng, còn mắng khiến cho những dị năng giả kia tâm phục khẩu phục, đây chính là “Giá trị”.

      “Lương Tiểu Kỳ!”

      Bị Trương An Toàn kiên trì làm phiền đến còn cách nào khác, Tô Tô nghển cổ hô to tiếng. Lương Tiểu Kỳ vội vàng chạy từ bên phía bàn mổ đến, đứng bên cạnh Tô Tô. Tô Tô chỉ vào Trương An Toàn đứng đối diện vẫn luôn muốn đưa tinh hạch cho :

      ghi số lượng tinh hạch trong tay ta lại. Sau đó thu tinh hạch lại, chia đều cho , bác sĩ Trạc và bác sĩ Quân, xem có đủ chia !”

      Khi Tô Tô lời này, rất ràng nhìn thấy gương mặt Trương An Toàn bỗng đỏ au. cố ý như vậy, làm cho ta hổ thẹn.

      , Tô Tô cũng phải ăn mày, nắm tinh hạch lớn như vậy, đối với chẳng qua chỉ là chuyện mấy phút đồng hồ. Trương An Toàn, con người này vẫn chưa thoát khỏi tư tưởng đại nam nhân trong lòng ta, vẫn còn mang chút chủ nghĩa quan liêu. Lấy ra nắm tinh hạch để cảm ơn Tô Tô cũng giống như ý cầm mấy tờ tiền giá trị lớn trước mạt thế đưa cho .

      Tô Tô là ai chứ? ăn no rửng mỡ thiếu ít tinh hạch này sao?! cũng phải nhân viên phục vụ lấy tiền boa, còn lấy ra nắm tinh hạch tặng coi như cảm ơn?!!! Tô Tô trước giờ thèm loại lợi nhặt này, kiêu hãnh cho phép!
      ParvartyHale205 thích bài này.

    2. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 140: Tài nguyên y tế

      “Được.”

      Lương Tiểu Kỳ khum hai tay đưa ra trước mặt Trương An Toàn. Trương An Toàn cũng nhận ra hành vi đưa tinh hạch cho Tô Tô của mình ổn. Tầm nhìn của Tô Tô như ta nghĩ, mà người phụ nữ có tầm nhìn lớn càng quan tâm đến mấy món nhoi này.

      Vì vậy, hai tay của Lương Tiểu Kỳ xuất rất đúng lúc, tựa như thu phí khám chữa bệnh và phẫu thuật thông thường. Trương An Toàn đặt tinh hạch vào tay Lương Tiểu Kỳ. Sau khi thả xong, ta nhớ đến câu của Tô Tô, “Ba người mỗi người phần xem có đủ để chia ” kia, bèn dốc hết tinh hạch trong người đưa vào tay Lương Tiểu Kỳ.

      Trước mạt thế, phải có tiền mới được chữa trị. Bệnh viện niêm yết giá công khai, chi phí ràng để người nhà bệnh nhân nắm được chắc chắn. Tuy rằng sau mạt thế, chuyện chết quá bình thường nhưng mạng người đáng giá bao nhiêu còn phải nhìn vào tình thân giữa người đó và đồng đội.

      Trước mạt thế, Trương An Toàn quen biết Từ Thiếu Phong. Từ Thiếu Phong là em vợ ta – nhớ đến người vợ thành zombie, bị đàn em mình giết mà lòng Trương An Toàn nhói đau. ta với đồng đội:

      “Nhanh lên, mọi người lấy hết tinh hạch ra . Coi như tôi mượn mọi người, sau này làm nhiệm vụ tôi lại trả.”

      Tất cả đồng đội của Tạ Hào Thế đều lấy tinh hạch ra, tay Lương Tiểu Kỳ bắt đầu cầm nổi nữa Tô Tô mới nhíu mày, tỏ vẻ hài lòng với cái giá cứu người này.

      Lương Tiểu Kỳ chưa thấy Tô Tô “được rồi” vẫn tiếp tục nhận thêm tinh hạch, đến tận khi hơn mười người bên Tạ Hào Thế còn tìm được thêm tinh hạch nữa mới quay sang nhìn Tô Tô, ý dò hỏi:

      “Nhiều thế này tôi chia kiểu gì?”

      Bì lấy túi nylon ra, Lương Tiểu Kỳ đổ hết tinh hạch vào đó. Tô Tô nở nụ cười lười nhác, xua tay :

      chia thế nào chia, là phần ba người các được hưởng, người ngoài được xơ múi nửa viên.”

      “À…”

      Lương Tiểu Kỳ đột nhiên cảm thấy mình giàu lên nhanh chóng. cẩn thận cầm túi tinh hạch tìm bác sĩ Quân và bác sĩ Trạc để bàn bạc. Tô Tô đứng xem lâu, nhìn trời sáng trưng chẳng biết từ lúc nào lại cảm thấy đói bụng nên ra khỏi phòng khám cấp cứu, về chiếc RV tìm đồ ăn.

      Zombie phía ngoài phòng cấp cứu được Tạ Hào Thế xử lý gần hết. Khi Tô Tô ra, Tạ Hào Thế ở gần đó mở rộng lưới điện, thân hình thẳng tắp nhanh chóng nhảy dựng lên. ta liếc nhìn Tô Tô, mím môi nhíu mày tỏ vẻ có lời muốn .

      Tô Tô muốn chuyện với Tạ Hào Thế. đói nôn nao cả người nên chỉ liếc ta rồi vội vã về xe của mình, bắt đầu lục đồ ăn.

      Đồ ăn vặt xe khá nhiều, đều do y tá Lương Tiểu Kỳ xếp vào. Tô Tô liếc nhìn bánh bông lan trong tay, cảm thấy đủ chất nên lại lấy gói mỳ từ ngăn kéo trong bếp, tìm cái nồi , xả nước vào rồi bắt đầu đun.

      bàn bếp có lắp cái bếp điện từ . Trong lúc Tô Tô chờ nước sôi cửa sổ phòng bếp vang lên tiếng gõ cửa. vươn người kéo rèm cửa màu trắng, ra là Tạ Hào Thế gõ lên cửa sổ thủy tinh.

      Tô Tô mở cửa sổ, vừa nhìn Tạ Hào Thế vừa ngó trông nồi nước, hỏi: “Có việc gì thế?”

      Tạ Hào Thế vẫn nhíu mày, nghiêm túc nhìn những con zombie loạng choạng đằng xa dưới ánh mắt trời rồi lại nhìn Tô Tô, “Tô Tô, xây bệnh viện ! cử người bên giúp em vận chuyển đồ dùng vật dụng.”

      “Ồ… vì sao thế?”

      Tô Tô cảm thấy lối tư duy của Tạ Hào Thế hơi kỳ lạ. vừa cầm đôi đũa khuấy nồi vừa nhìn Tạ Hào Thế, muốn hiểu dụng ý của ta khi đến đây trao đổi với là gì?

      “Vì bên cũng cần!”

      câu trả lời dứt khoát và thẳng thắn. Đồng đội cần tài nguyên chữa bệnh, những người sống sót khác cũng cần, mà nay Tô Tô lại nắm trong tay những thứ đó. Những tài nguyên đó để là tổn thất lớn với tất cả mọi người!

      “Các cần? Tôi phải xây bệnh viện cho các ?!” Tô Tô mỉa mai cười. Đôi mắt nheo lại, lớp lông mi phủ xuống rợp bóng. đổ mỳ chín vào bát, tiếp tục, “Muốn tôi xây bệnh viện cũng được, nhưng phải công khai giá thành, làm công, chữa trị theo cầu, cho nợ, nhập sổ sách đàng hoàng. Ai có tiền, có tinh hạch đổi bằng đồ dùng vật dụng.”

      “Đương nhiên rồi,” Tạ Hào Thế nở nụ cười, nhìn Tô Tô như bé con cò kè mặc cả với người lớn, gật đầu, “Chắc chắn để em phải chịu thiệt, cũng để ai chèn ép em.”

      “Được. Thế các hỗ trợ việc vận chuyển đồ dùng chữa bệnh nhé.”

      Vốn dĩ Tô Tô có ý tưởng mở bệnh viện cho cha mẹ và Tiểu Ái. thầm tính toán trong lòng, đằng nào cũng mở bệnh viện rồi mà kinh doanh quá lỗ, nhưng khi kinh doanh việc trở nên phức tạp hơn.

      Vấn đề phức tạp nhất là chuyện tiền nong. lo chuyện Tạ Hào Thế hay đội dị năng giả của thiếu tiền, mà lo về những người sống sót bình thường đến đây chữa bệnh. Những người bình thường luôn đông nhất, khó ngăn cản nhất, cũng khó khống chế nhất.

      Họ có tinh hạch, có năng lực, có đồ dùng, cứ thế nằm lăn ra trước cửa bệnh viện, vậy bác sĩ và y tá cứu hay cứu? cứu , nhìn đám người sống sót bình thường đó chết ngược với y đức của các thiên thần áo blue trắng này, mà cứu người xác định lấy được chi phí chữa bệnh bằng tinh hạch và vật chất, tệ nhất nữa là bọn họ có thể nằm lì ở bệnh viện chịu .

      Ánh mặt trời vàng rực đổ xuống căn phòng trong xe. Tô Tô đứng bên cửa sổ cúi đầu thầm tính toán. Tạ Hào Thế dựa lưng vào xe, đột nhiên hỏi:

      “Diệp Dục đối với em tốt ?”

      “Rất tốt.”

      “Thế là được rồi.”

      Tạ Hào Thế vài câu được mất với Tô Tô rồi lại giết zombie. Tô Tô nhìn qua ô cửa sổ , nhìn bóng lưng của Tạ Hào Thế lúc rồi đóng cửa, cầm bát ra ghế salon bắt đầu ăn mỳ.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    3. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 141: Con ong chăm chỉ

      Lúc này, trong phòng cấp cứu của bệnh viện, Trạc Thế Giai và Hộ Pháp cùng ngồi nhìn nhau băng ghế. Trạc Thế Giai hiểu vì sao Hộ Pháp lại đưa tới nơi vắng vẻ này ngồi, lại nhìn có vẻ như chuẩn bị gì đó. cứ yên lặng đợi Hộ Pháp , nhân tiện để cho đôi chân mình được nghỉ ngơi.

      Nhưng Hộ Pháp cứ ngồi trước mặt như thế, hai tay nắm chặt để đầu gối, hai mắt mở to hết cỡ, nhìn tương đối ngang ngạnh, nhưng lại mím chặt môi, bất động nhìn Trạc Thế Giai.

      Đồng hồ tường cứ chạy tích tắc tích tắc, Trạc Thế Giai chớp mắt cái, Hộ Pháp liền lập tức cúi đầu, khuôn mặt đen thui lờ mờ có sắc đỏ kì lạ. vò cái đầu ba phân của mình, ngượng ngùng, muốn Lương Tiểu Kì thở hổn hển chạy vào.

      “Bác sĩ Trạc, túi tinh hạch này làm thế nào bây giờ? Đây là bạn của bệnh nhân trả tiền thuốc men, bác sĩ Quân ấy phải dị năng giả nên dùng, phần của ấy đưa cho Tô Tô. Tôi cũng phải dị năng giả, phần của tôi cũng quyết định cho thần tượng của tôi. Thế còn bác sĩ Trạc sao?”

      “Đưa cho Tô Tô cả , tôi có ý kiến gì.”

      Trạc Thế Giai nghiêng đầu, dời tầm mắt khỏi khuôn mặt Hộ Pháp, nhìn Lương Tiểu Kỳ vừa vừa đứng dậy, đôi tay mỏi nhừ run rẩy, gật đầu với Hộ Pháp :

      “Cảm ơn , nếu chưa nghĩ xong muốn gì với tôi tôi xin trước có việc.”

      “Được… được. Bác sĩ Trạc cứ bận , bác sĩ Trạc cẩn thận!”

      Hộ Pháp khôi ngô cứ thế đỏ mặt đứng dậy, quay về phía Trạc Thế Giai cúi rạp người đưa tiễn. Người hiểu còn tưởng Trạc Thế Giai vừa cứu cả nhà ấy, việc gì Hộ Pháp phải khom mình tới mức đó???

      Mọi người ai bận việc người nấy, Tô Tô sau khi ăn xong bát mì xe liền nằm sofa ngủ giấc. Tới khi Lương Tiểu Kỳ ôm túi to dụng cụ y tế lên xe RV, Tô Tô mới tỉnh dậy, nhìn Lương Tiểu Kỳ hỏi:

      “Mọi người quyết định xong rồi?”

      “Xong hết rồi,” Lương Tiểu Kỳ ôm túi bông y tế cỡ lớn, nghĩ ngợi chút rồi đặt lên tủ trong bếp, miên man, “Bác sĩ Quân tình hình Từ Thiếu Phong còn chưa ổn lắm, đề nghị đưa ta lên xe y tế về cùng chúng ta. Phải theo dõi mấy ngày nữa, nếu cần thiết có thể phải truyền máu cho ta.”

      “Các lấy đâu ra xe y tế?”

      “Ơ kìa, mỗi bệnh viện đều được phân cho hai chiếc xe y tế mà, được trang bị đầy đủ, thiết bị tiêu chuẩn, còn có thể thực phẫu thuật đơn giản xe y tế nữa đấy.”

      “Ghê thế cơ à?”

      “Đúng thế đó,” lúc Lương Tiểu Kỳ chuyện còn vô thức lộ ra chút tự hào, “ Bì với đám thuộc hạ của ấy lái rồi, nhìn kìa nhìn kìa… đó chính là xe y tế, còn có xe cấp cứu, bệnh viện chúng tôi có hai chiếc xe y tế và mười chiếc xe cấp cứu đó.”

      “Tất cả đều lái hết rồi?”

      Tô Tô ngồi sofa nhìn theo hướng chỉ của Lương Tiểu Kỳ, phát bãi đỗ xe bên ngoài phòng khác có mấy chiếc xe màu trắng khởi động. Lúc trước vì xe trong bãi đỗ quá nhiều, zombie cũng chẳng ít nên để ý tới bên trong còn có mười mấy chiếc xe cấp cứu và y tế. Bây giờ khởi động mới thấy xe rất mới, nhìn cực kì nổi bật.

      Lần này Bì dẫn theo mười lăm thuộc hạ, bởi vì nghĩ còn phải chuyển thiết bị y tế nên bọn họ mỗi người lái xe. Bây giờ lại thêm mười hai chiếc xe cấp cứu, cứu thương, tất nhiên có nhiều người lái xe của mình về được.

      May còn có người nhóm Tạ Hào Thế giúp đỡ, người của Bì lái xe cấp cứu và y tế về trước, vật dụng y tế có thể chuyển lên xe y tế được bao nhiêu chuyển, còn lại chờ tới khi họ chuyển xe về xong quay lại chuyển thiết bị y tế.

      Trong lúc rảnh rỗi này, người của Tạ Hào Thế cũng hợp tác với bốn người nhóm Hộ Pháp, trước tiên dọn đồ trong bệnh viện, sau đó chuyển đồ lên xe cho đội Bì. Còn Quân Tửu chăm sóc Từ Thiếu Phong, theo xe của Bì về biệt thự Quả Táo.

      Nhờ chuyện của Từ Thiếu Phong mà hai đội trở nên đoàn kết hơn bao giờ hết, chuyển từng chút đồ trong viện ra ra vào vào như những chú ong chăm chỉ. Vèo cái gần tới chiều, Trạc Thế Giai lái xe RV, Tô Tô ngồi ở ghế lái phụ, chở xe đầy thuốc. Lúc qua trạm kiểm soát của quân đội, nhóm người của họ thu hút chú ý của lãnh đạo quân đội.

      Phòng tuyến của bộ đội mở rộng ra ngoài khách sạn của Bì, zombie ở ngoài ngày càng xúm lại đông hơn. Người bên Tô Tô đủ, Hộ Pháp và Bì đều lái xe chở thiết bị y tế, vì thế Trạc Thế Giai bèn làm tài xế, sản phụ như Tô Tô cũng bị Trạc Thế Giai bắt làm bảo vệ cho xe.

      Vì thời gian gấp gáp, Tô Tô áng chừng năng lượng tạo ra ba người nước, hai người nước cầm hai thanh đao của Diệp Dục, con cầm đao bằng băng, chúng mạnh mẽ mở đường cho xe RV. Phía trước, người của quân đội nấp sau trạm kiểm soát cũng dùng súng bắn zombie bên ngoài.

      Cách đó xa, đằng sau tòa nhà, người đàn ông mặc quân phục phẳng phiu, nhìn dáng dấp khoảng ba mươi tuổi, đeo bịt mắt bằng da màu đen, khuôn mặt tuấn, đôi mắt còn lại toát lên vẻ lạnh lùng. ta ngồi đằng sau cửa sổ sát đất, vai là con chim ưng, đôi mắt nó cũng toát lên lạnh lùng vô tình như chủ của mình.

      người chim, ba con mắt, tất cả đều nhìn con đường bên ngoài cửa sổ với lác đác vài chiếc xe. Bên ngoài thanh chắn đường, chiếc xe RV và xe hàng phá vòng vây của lũ zombie, dần đến gần thanh chắn đường.

      Sau lưng người quân nhân, trong tay cầm tập tài liệu gõ cửa bước vào, ta đứng sau người đàn ông, nghiêm trang thấp giọng :

      “Chỉ huy, điều tra ràng, có hai nhóm người đó đều ở trong biệt thự Quả Táo. Trước mạt thế, nơi đó là khu biệt thự cao cấp ở Tương thành, lần này đồ họ đem về toàn là thiết bị y tế.”

      “Thiết bị y tế...?”

      Người đàn ông ba mươi tuổi đeo đôi găng tay trắng, mười ngón tay đan vào nhau, đặt dưới cằm, ngón tay gõ , khóe môi nhếch lên tựa như nhóm người trong biệt thự Quả Táo rất thú vị. Mạt thế đến tìm đồ ăn lại bạo tay vơ vét thiết bị y tế?! Người đàn ông chợt hỏi:

      “Trong số dị năng giả lần trước cậu gọi được từ đám những người còn sống đó có phải có người tên Lý Oánh ?”

      “Đúng thế, ấy từ biệt thự Quả Táo ra.”
      ParvartyHale205 thích bài này.

    4. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 142: Người chết vì tiền tài, chim chết vì miếng ăn

      “Thăng chức cho ta, rồi cho ta phụ trách kêu gọi dị năng giả trong biệt thự Quả Táo,” Sĩ quan chỉ huy chột mắt hơi cúi đầu, nhìn ba người nước giẫm lên đống zombie ngoài cửa sổ, rồi lại ra lệnh, “Còn nữa, đặc biệt tra xem dị năng giả hệ thủy có thể triệu hồi ba người nước kia là ai. Dị năng giả hệ thủy mạnh như thế, để lưu lạc bên ngoài đáng tiếc.”

      “Vâng!” Người quân nhân đằng sau đứng nghiêm trang nhận lệnh, sau đó, đưa tập tài liệu trong tay cho người đàn ông độc nhãn, “Chỉ huy, lúc thuộc hạ điều tra biệt thự Quả Táo phát ra chuyện rất thú vị, ngài xem!”

      Nghe người quân nhân đầy hào hứng, người đàn ông độc nhãn quay người lại, nhận tập tài liệu, vừa nhìn thấy trang đầu tiên là hồ sơ cá nhân của Diệp Dục, ta bật cười thành tiếng, giọng :

      “Lũ này tốt số, thế mà vẫn chưa chết. Dị năng hệ hỏa...?!”

      Chưa xem hết tập hồ sơ, chỉ huy độc nhãn đóng cái “bộp”, ta quay người, đôi giày quân đội màu đen sáng bóng giẫm nền gạch, ra lệnh, “Gọi đội cảm tử nhanh chóng về đội báo cáo!”

      “Vâng!!!”

      Tiếng chuông lanh lảnh vang lên trong phòng, tràn đầy chắc chắn, tựa như hề quan tâm Diệp Dục có tiếp nhận lệnh này .

      Lúc này Tô Tô đường chỉ huy ba người nước mở đường thành công, đối mặt với súng đạn đằng trước nghênh đón, Trạc Thế Giai lái xe tông thẳng vào cột chắn xe, xe tải đằng sau cũng theo , vội vàng đâm vào cột chắn xe.

      Sau đó họ bị quân y mặc đồ quân nhân, bên ngoài khoác áo blue trắng chắn lại. Vị quân nhân này cầm nhiệt kế điện tử trong tay tiến lên đo nhiệt độ cho Trạc Thế Giai và Tô Tô, rồi sau khi ghi lại tên tuổi, địa chỉ và thân nhiệt xong cho xe qua.

      Lúc xe rời , Tô Tô ngồi ghế phụ lái quay ra đằng sau nhìn, những lính quân đội bắt đầu bỏ cột chắn xe , bọn họ đẩy cột chắn xe đó lên phía trước từng chút . Mặc dù cả ngày cũng tiến lên được mấy mét, nhưng tổng thể khu an toàn rộng ra thấy .

      Qua vài hôm nữa, quân đội lại đưa những người còn sống vào chắc chắn thu số lượng nhất định tinh hạch và đồ đạc, hơn nữa theo tiến trình lịch sử, chỉ e rằng quân đội sớm bắt đầu kêu gọi dị năng giả.

      Căn cứ được thành lập vào khoảng năm đầu tiên của mạt thế, mà Tương thành là trong những căn cứ được thành lập sớm nhất ở phía nam. Có điều căn cứ ở Tương thành phải trong số bốn căn cứ lớn ở mạt thế trong tương lai bởi vì nó chỉ tồn tại được hai ba năm, cuối cùng cũng hoàn toàn bị dòng sông lịch sử vùi lấp.

      Nếu thực để mà căn cứ Tương thành là trong số những căn cứ mô hình được thành lập sớm nhất mạt thế, lúc đó thủ lĩnh của đám lính đó là sĩ quan chỉ huy khoảng ba mươi tuổi, tên là Lã Ấn, có dị năng điều khiển động vật. là người lạnh lùng vô tình, cùng kiểu người với Lý Oánh, hơn nữa có khả năng còn đáng sợ hơn Lý Oánh, Tô Tô thích giao du với loại người như thế.

      Chuyện này phải từ sau khi Lã Ấn kêu gọi dị năng giả trong quần chúng nhân dân, lúc đó hứa với dị năng giả đưa những người này vào biên chế quân đội, mỗi tháng cấp quân lương, chăm sóc gia đình người thân và những chính sách phúc lợi, ưu đãi sau khi căn cứ được thành lập, thu hút được rất đông dị năng giả gia nhập đội quân của .

      Những dị năng giả kêu gọi được, thành lập đội độc lập tên là đội dị năng tiên phong. Đội dị năng tiên phong là gì, chính là giống như Tạ Hào Thế làm trước đây, dị năng giả trước mở đường, những binh lính bình thường bắn súng ở sau.

      Sau khi đội dị năng tiên phong hình thành, trong khoảng thời gian hai năm sau mạt thế, Lã Ấn đúng là thực được lời hứa. Lúc căn cứ thành lập, cho những dị năng giả rất nhiều ưu đãi, nhưng đồng thời cũng dùng chính sách ưu đãi đó để từng bước kìm hãm những dị năng giả đó. Những đãi ngộ đó bề ngoài hào nhoáng nhưng thực chất lại vô cùng nguy hiểm.

      Có rất nhiều việc có lẽ còn trong lúc diễn ra nên chưa biết, nhưng Tô Tô là người trùng sinh nên đứng ở góc độ của người từng trải nhìn lại kiện lịch sử. Loại người giống như Lã Ấn cam chịu, dã tâm cực lớn, vì thế dùng mọi cách để dụ dỗ những dị năng giả đó lao vào chỗ nguy hiểm.

      Cái gì mà bảo vệ căn cứ, diệt trừ hiểm họa ngầm, thực ra nhiều khi có những nguy hiểm có thể tránh được nhưng Lã Ấn lại vì cái lợi trước mắt mà màng sống chết đẩy những dị năng giả về phía trước, vốn coi trọng mạng sống của người khác.

      Lẽ ra căn cứ Tương thành cũng bị suy tàn nhanh như thế, là do Lã Ấn bóc lột quá độc ác các dị năng giả. Tốc độ phát triển của căn cứ quá nhanh, dẫn tới căn cứ mới thành lập được hai năm, số lượng dị năng giả vốn ít ỏi bị chết gần hết, chỉ còn vài người còn sống bởi vì quá hiểu nên chịu bóc lột của Lã Ấn, họ chạy trốn được chạy, cuối cùng căn cứ Tương thành cứ thế từ từ suy tàn.

      Tất nhiên người chết vì tiền tài, chim chết vì miếng ăn, có thể lúc đầu phần lớn dị năng giả tự nguyện để Lã Ấn lợi dụng. Điều đó quan trọng, vì Lã Ấn đưa ra các loại chính sách ưu đãi, họ có thể cần mạng sống của mình, có thể xông vào những chỗ nguy hiểm, nhưng tất cả mọi chuyện đều liên quan tới Tô Tô.

      Thứ mưu cầu là yên ổn, bình an, là gia đình khỏe mạnh bình thường, bắt bụng to mà xông pha chiến đấu ư?! Có cho núi tinh hạch to cũng !

      Kiếp trước Tô Tô nhát gan, ban đầu còn biết mình có dị năng, mỗi ngày đều sống như đại đa số những người bình thường nay, ngoài tháo chạy là nghĩ bữa sau phải lấy ở đâu ra, vì thế đương nhiên có cơ hội lọt vào mắt xanh của Lã Ấn.

      Đến khi biết mình có dị năng cũng là lúc biết tin mình có thai, nên suy nghĩ, giằng xé hồi rồi vẫn quyết định bán mạng cho Lã Ấn.

      Sau này và Tạ Thanh Diễn đều ở trong đội quân những người còn sống ở Tương thành, phóng nước có thể đổi được đủ đồ cho và Tạ Thanh Diễn sống. Đồ thừa thường đem đổi tinh hạch, sau đó sinh Tiểu Ái, cuộc sống cũng tàm tạm, càng tham gia “cuộc vui” bên chỗ Lã Ấn. Tiểu Ái sinh ra và lớn dần, theo thời gian căn cứ Tương thành của Lã Ấn thành lập cũng bắt đầu ổn.

      Tô Tô bèn theo đội Tương đại, sớm rời khỏi căn cứ Tương thành.

      Kiếp này, dị năng của Tô Tô ban đầu là trạng thái cưỡng ép, tạo cảm giác bị áp chế cho mọi người. Mặc dù rất muốn khiêm tốn nhưng biết dù thế nào mình cũng thể khiêm tốn được. Nếu thế cứ mặc cho nó vênh váo thôi, chắc chắn dính líu gì tới Lã Ấn đâu.

      Dù sao cũng chỉ tính ở lại căn cứ Tương thành cho tới khi sinh Tiểu Ái, sau khi sinh xong, trời cao đất rộng của có chỗ nào thể được chứ?
      ParvartyHale205 thích bài này.

    5. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 143: Thủ đoạn khác

      Nhưng Tô Tô dính líu tới Lã Ấn, còn Diệp Dục có bị liên quan ?! Nếu Diệp Dục và nhóm của rơi vào tay loại người như Lã Ấn thà rơi vào tay Lý Oánh còn hơn. Chí ít ta là phụ nữ, có dã tâm ngoan độc như Lã Ấn, phút chót còn có thể giữ lại mạng sống của Diệp Dục, nhưng Lã Ấn chỉ e đến xương cũng còn.

      Nghĩ đến đây, Tô Tô khoát tay lên cửa kính xe, ngón tay day day huyệt thái dương, biết Diệp Dục ở đâu. và Diệp Dục đều dùng phương tiện liên lạc như di động, nếu cũng có thể hỏi xem có biện pháp gì .

      “Cháu thở dài cái gì đó?” Trạc Thế Giai ở bên cạnh lái xe, hơi nhíu mày quay sang nhìn Tô Tô, “Chú ý cái thai, sản phụ phải cười nhiều sau này tính cách đứa trẻ mới vui vẻ chút.”

      ạ?” Nhắc đến Tiểu Ái, Tô Tô cau mày, bất giác lộ ra vẻ dịu dàng, thể nào những lo âu trong lòng cho Trạc Thế Giai nghe, chỉ đành đổi chủ đề khác, hỏi, “Trước mạt thế, bệnh viện nếu gặp phải người quỵt viện phí xử lý thế nào?”

      “Còn làm được gì nữa?” Trạc Thế Giai cười chút cảm xúc, “ ta trả viện phí cho cháu cháu chữa cho ta chắc? Hay là hạn chế tự do, cho ta xuất viện? Hoặc gọi đám côn đồ đến nhà ta đòi nợ? Để giảm thiểu thiệt hại, bệnh viện trừ vào lương của y tá bác sĩ, đây là cách ngu xuẩn nhất mà lại có lợi nhất cho bệnh viện.”

      “Đáng sợ như vậy sao?!”

      “Ừ, đúng như thế đó.”

      “Thế được. Sao có thể trừ vào lương của y tá bác sĩ dược chứ?” Tô Tô lắc đầu, cau mày, vừa nghĩ vừa , “Dù sao bây giờ cũng là mạt thế, quy định này của bệnh viện phải sửa, người đến trước mặt chúng ta, chúng ta có thể cứu họ, sau khi cứu xong trả viện phí à? Thế hạn chế tự do của họ, giữ lại giặt quần áo, giặt chăn đệm, làm việc vặt, xây nhà trả nợ, còn làm sao? Làm biếng? Cho Bì đánh trận, rồi sai mấy tên du côn ngày nào cũng ra dọa trận!”

      “Chậc chậc….” Trạc Thế Giai bẻ lái, cho xe vào trong biệt thự Quả Táo, tán gẫu, “Cháu đừng với là cháu định mở bệnh viện đấy nhé.”

      “Sao lại ạ?” Tô Tô cười hề hề, “Chúng ta để giá niêm yết ràng, dựa theo quy định mà thu phí, trước mạt thế thu thế nào sau mạt thế cũng thế, phí lấy số, phí xét nghiệm, phí khám chữa, các loại phí giường nằm đều phải chi tiết ràng, đủ tinh hạch có thể dùng đồ để đổi.”

      “…” Trạc Thế Giai im lặng gật đầu nhìn Tô Tô, cuối cùng suy nghĩ rồi , “Nếu cháu quyết định nhất định phải mở bệnh viện, đương nhiên tán thành, dù sao cũng muốn quay về nghề cũ. Nhưng đây phải chuyện , còn phải bàn bạc với bên chút, đến lúc đó sợ người của ấy lại bận tối tăm mặt mũi”

      Đám du côn đó chỉ chịu trách nhiệm chăm sóc chín đứa trẻ sơ sinh mà còn phải kiếm đồ, Trạc Thế Giai lo lắng làm, dù sao người có cứng rắn cỡ nào cũng phải ăn cơm. Nghĩ thôi cũng thấy tới khi bệnh viện mở có bao nhiêu người trả nợ, mười chín du côn còn sợ đòi được sao?

      giúp được bảo Bì nạp thêm người vào đám du côn ý!” Lúc này Tô Tô lòng muốn mở bệnh viện, gật đầu. Mắt thấy sắp tới biệt thự nhà mình bèn cười với Trạc Thế Giai, “ xem, Bì có kinh nghiệm, có mắt nhìn người. Chắc chắn ấy chỉ liếc cái cũng có thể nhìn ra ai có tố chất làm lưu manh rồi.”

      Ngập ngừng lúc, Tô Tô lại tiếp, “Bệnh viện chúng ta mở nên theo hướng chuyên nghiệp cao cấp, cứ mở trong biệt thự Quả Táo này, cần phải quảng cáo làm gì. Biết tới biết cũng ta cũng cần phải khiến cho mọi người đều biết, nhưng khi tới có tinh hạch hay cũng chữa. Cháu còn mong nhiều người có tinh hạch chút, thiếu người phụ việc đây.”

      “Tô Tô… cháu…”

      Vốn định bảo quan niệm này của Tô Tô có phù hơp để dạy con ? Có ai mở bệnh viện mà như bệnh viện đen, còn bắt tay câu kết với xã hội đen ? Còn mong tìm được thêm nhiều người giúp đỡ?! Nhưng kể ra lời của Tô Tô cũng rất có lý khiến cho những câu phản bác của Trạc Thế Giai thành lời.

      Có lẽ thời buổi khác cũng phải dùng thủ đoạn khác, nếu những người sống sót đó cho rằng bệnh viện bọn họ là bệnh viện từ thiện, ai ai cũng đến bệnh viện khám chữa trả tiền, còn cho rằng đó là điều đương nhiên, đến lúc tức chết người phải làm sao.

      Chuyện như thế, trước mạt thế nào có thiếu.

      Vì thế, cuối cùng Trạc Thế Giai cũng đồng ý với lời Tô Tô , đỗ xe trước biệt thự nhà họ Tô. tranh thủ lúc trời còn chưa sáng, tìm Quân Tửu, bác sĩ Hồng và năm y tá cùng bàn chuyện mở bệnh viện. Chuẩn bị sau khi y tá, bác sĩ bên này đồng ý rồi cùng bên Bì mở cuộc họp thương lượng.

      Thấy Trạc Thế Giai vội vàng xuống xe, Tô Tô cũng mở cửa xe nhảy xuống. Vừa xuống xe thấy cha mẹ đứng trong màn đêm, khuôn mặt vừa lo vừa giận nhìn . Tô Tô chột dạ, cảm thấy hổ thẹn bèn giả vờ ngáp, tiến lên đón cha mẹ.

      Vốn dĩ cha mẹ rất tức giận và bất mãn với thái độ biết nặng , vác bụng bầu ba tháng ra ngoài, nhưng chờ họ giáo huấn thấy dáng vẻ mệt mỏi, vừa vừa ngáp của Tô Tô.

      Cha mẹ chỉ đành bất lực nhìn nhau, kìm nén bực dọc trong lòng, cứ để Tô Tô ngủ trước, chờ tỉnh dậy tìm cơ hội dạy dỗ đứa trẻ hư hỏng này mới được.

      Tô Tô cười trộm, an toàn qua cửa của cha mẹ, nhàng về phòng ngủ. Sau khi rửa mặt, kéo rèm cửa sổ chuẩn bị ngủ.

      Bây giờ cũng khuya rồi, đội xe của họ và của Tạ Hào Thế cũng lần lượt chở những chuyến hàng cuối cùng trở về.

      Tô Tô mặc kệ tiếng xe cộ ngoài cửa sổ, từ từ nhắm mắt, bỗng cửa phòng ngủ vang lên tiếng gõ. Tô Tô cau mày, đứng dậy, chân trần ra mở cửa. Mở cửa nhìn, ra là Trạc Thế Giai đứng ở ngoài cửa.

      “Quên đưa cho cháu thứ này,” Trạc Thế Giai cầm túi nilon to, bên trong toàn là tinh hạch đưa cho Tô Tô, “Bọn có dị năng giả, dùng được thứ này nên thống nhất đem toàn bộ tinh hạch cho cháu. Coi như để mua nước sạch, rau và đồ ăn nhà cháu .”

      “Nhưng, đồ đạc đều là Bì đưa cho các mà.”

      Tô Tô chần chừ nhận túi tinh hạch mà Trạc Thế Giai đưa, nếu nhầm túi tinh hạch này hẳn là phí phẫu của Trương An Toàn trả cho Từ Thiếu Phong. Trạc Thế Giai đưa tất cả cho , cần đưa cho Bì chút nào sao?
      ParvartyHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :