1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 134: lần đặt cược

      “Cha, con nhất định phải sinh đứa bé này.” Thái độ Tô Tô kiên quyết, ai có thể làm dao động quyết tâm nhất định phải sinh Tiểu Ái của .

      “Sau khi sinh, con định nuôi kiểu gì?”

      “Cứ theo lẽ thường thôi, nuôi như thế nào liền như thế ấy!”

      Tô Tô ăn ngay với cha Tô, sau khi sinh Tiểu Ái, nuôi như thế nào liền như thế ấy. có kinh nghiệm nuôi con, phương diện này cha mẹ cần phải lo lắng.

      Cha Tô ngồi cạnh , ánh sáng trong mắt nặng trĩu, ông gật đầu, “Nếu như suy nghĩ kỹ rồi, sau này gặp phải bất cứ vấn đề gì cũng đừng ân hận. Về phía Diệp Dục, phải ràng, nó bằng lòng chịu trách nhiệm là tốt nhất. muốn chịu trách nhiệm, chúng ta cũng cầu xin nó, tự con có trách nhiệm với con của con. Cha mẹ cũng cố gắng hết sức với cháu mình.”

      Có người nào đến tuổi gần đất xa trời mà muốn nhìn thấy con cháu mình khai chi tán diệp đâu? Cha mẹ Tô đương nhiên cũng muốn hưởng phúc con cháu đầy đàn, nhưng tình cảnh bây giờ quá khó khăn, người đàn ông trưởng thành còn sống vô cùng gian khổ nữa là phụ nữ mang thai, đứa con nít.

      lòng, cha mẹ Tô muốn Tô Tô sinh đứa bé trong bụng. Mặc dù bọn họ ao ước Tô Tô có thể hạnh phúc nhưng đứa bé trong bụng mỗi ngày lớn, Tô Tô cảm thấy càng ngày càng khổ cực. Chín tháng mười ngày mang thai rồi khi lâm bồn phải mắt nhắm mắt mở đơn giản như vậy. Phụ nữ sinh đẻ là trận đặt cược - chân đạp lên cửa tử!

      Mẹ tròn con vuông, tất cả đều vui vẻ. Nếu như có sai sót chính là bốn cái mạng, tại sao là bốn cái mạng? Lúc đấy cha mẹ Tô cũng muốn sống nữa, theo mẹ con Tô Tô luôn!

      “Cha yên tâm , con tin là bình an vô .” Tô Tô nghiêng đầu nhìn tóc mai cha Tô trong đêm đen. Đêm đen là thế mà thể che giấu tóc mai muối tiêu của ông, hốc mắt của bỗng nhiên ẩm ướt, cười : “Cha mẹ chờ cháu ngoại ra đời !”

      Cha Tô cười gì. Mặc dù Tô Tô tỏ vẻ tự tin như vậy nhưng lo lắng của cha mẹ thể nào chỉ hai câu là biến mất. Sau khi cười, cha Tô xoa đầu Tô Tô giống khi còn bé, như muốn bảo tự giải quyết cho tốt, rồi sau đó lại thở dài, đứng dậy trở về phòng của mình nghỉ ngơi.

      Tô Tô vẫn ngồi dưới mái hiên nhìn bóng lưng cha biến mất trong phòng khách. cúi đầu, trong lòng hơi khó chịu, sờ bụng, nhàng : “Tiểu Ái, ông bà ngoại dốc hết tim gan vì con và mẹ. sao, chờ con lớn lên chứng minh cho ông bà ngoại, con nhất định là đứa hiếu thảo, con cùng mẹ thương họ, chăm sóc họ.”

      Là con , Tô Tô tự cảm thấy chưa bao giờ làm cái gì cho cha mẹ. 20 tuổi mà đến bây giờ vẫn là cha mẹ lo nghĩ cho mình. Trước mạt thế vậy, sau mạt thế vẫn như vậy.

      phải biết những lo lắng, khó chịu trong lòng cha mẹ nhưng cũng là người mẹ, là mẹ làm con rùa đen rút đầu. Chín tháng mười ngày quả thực gian khổ, nhất định phải chiến thắng mọi trở ngại, mang Tiểu Ái đến thế giới này.

      Cho dù cha mẹ có lo lắng, có buồn!

      Bụng đầy áy náy với cha mẹ và hy vọng tương lai tốt đẹp, Tô Tô và Tiểu Ái ngồi thêm lúc rồi về phòng ngủ.

      Hôm sau, cha mẹ Tô giống như là có ăn ý với nhau, cả hai đều mất ngủ, gần sáng mới ngủ được. Tô Tô cũng như vậy, ngủ giấc đến lúc mặt trời lên cao. Lúc nhà bốn người họ Tô thức dậy, Diệp Dục mang theo mười người, bao gồm cả Lập Hạ và Thư Sinh, vội vàng lên đường.

      Mẹ Tô mở cửa sắt, vừa mới thu hoạch đợt lúa kế tiếp trong nhà kính ở sân sau liền nghe thấy tiếng rộn ràng ngoài cửa. Bà đứng lên định ra ngoài nhìn, Tô Tô liền lết dép lách mình ra khỏi cửa. Mẹ Tô bỏ lại dao và lúa trong tay đuổi theo Tô Tô, bà định gọi Tô Tô về uống canh.

      Ngoài cửa, chiếc xe tải chất đầy Coca Cola vừa vặn dừng lại trước mặt Tô Tô, Bì từ trong buồng lái nhảy xuống, lên tiếng chào hỏi Tô Tô, vứt cho chùm chìa khoá xe rồi chạy xem con mình.

      Mà nhóm thuộc hạ du côn của kiềm chế được từ sớm, mở cửa buồng sau của xe tải, dỡ Coca Cola bên trong ra. Có người sớm mang Coca Cola ra uống.

      Coca Cola là thứ đám du côn thích nhất!

      Thậm chí Hộ Pháp cũng chạy lên ôm hai chai Coca Cola đến trước mặt Trạc Thế Giai, tốt bụng đưa cho chai. Trạc Thế Giai lại lắc đầu, từ chối ân cần của Hộ Pháp:

      “Cảm ơn, nước có ga tốt cho cơ thể, còn tăng lượng đường hấp thụ cần thiết.”

      “Ha ha ~~~”

      Hộ Pháp cười ngại ngùng. Trạc Thế Giai muốn, ta liền đưa Coca Cola cho Tô Tô. Tô Tô cũng lắc đầu từ chối ý tốt của Hộ Pháp.

      “Cảm ơn, em uống.”

      hiểu, các em muốn giảm cân!”

      Hộ Pháp gật đầu, tự ôm hai chai Coca Cola xoay người . Tô Tô tiến lên hai bước, vòng quanh chiếc xe tải, lúc này vừa may gã thuộc hạ của tới, giải thích với Tô Tô:

      “Chiếc xe này bọn tôi tìm được ở phía sau siêu thị lớn khu phố bên cạnh, phỏng chừng lúc mạt thế chiếc xe này giao hàng cho siêu thị.”

      “Ừ.” Tô Tô gật đầu, ngẩng đầu nhìn chiếc xe tải cái, “Cả buổi sáng các chạy hai khu phố sao? Xung quanh có zombie chứ?”

      có, có. Chẳng những có zombie mà đường thỉnh thoảng còn có người chạy tới chạy lui.”

      có người còn sống sinh hoạt ở đường?”

      Nghe vậy, Tô Tô cảm thấy có chút ngoài ý muốn. Lúc này là giữa trưa, ánh mặt trời lâu thấy cũng xuất , chiếu lên người ấm áp. Thuộc hạ chuyện với gật đầu lại lắc đầu, với Tô Tô rằng:

      phải, là người của quân đội. Chúng tôi thấy có người của quân đội lại ở gần đây liền trực tiếp siêu thị lớn ở khu phố bên cạnh, sợ đến lúc người của quân đội đến hết siêu thị lớn bị dọn sạch. thực tế bên trong cũng gần như còn gì, nghe Tạ Hào Thế mang đội dị năng giả, mỗi ngày đều đến siêu thị lớn này càn quét.”

      Nhớ ngày đó mấy người Tô - Diệp từ bên ngoài khu biệt thự Quả Táo đến siêu thị lớn khu phố bên cạnh, chính là đoạn đường gặp Tẩm Nguyệt, mất gần ngày, đó còn là do bọn họ là dị năng giả nên giết zombie tương đối nhanh.

      Nhưng bây giờ mấy người bình thường như Bì lại có thể mất buổi sáng rồi quay lại, còn càn quét mấy xe đồ dùng về, có thể thấy quân đội đến rồi. Diệp Dục vừa mới , quân đội liền đến.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    2. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 135: Bác sĩ Quân
      Tô Tô nghiêng đầu nhìn về phía sau xe tải, người của hàng xe bên cạnh dỡ đồ xuống. Tất cả đều là chăn màn, đồ dùng giường, các loại bia rượu đỏ trắng, sữa tắm, xà phòng thơm, gương to, các loại đồng hồ máy tính. Những thứ này đều là đồ dùng người ta càn quét còn lại, có thể thấy được siêu thị lớn kia quả thực bị đội của Tạ Hào Thế chơi đùa còn sót lại.

      “Ồ, máy tính xách tay Quả Quýt!”

      Tô Tô liếc mắt nhìn thấy gã du côn chuẩn bị ném cái máy tính xách tay Quả Quýt ra ngoài xe, giơ tay lên kêu tiếng, đến nhìn cái máy tính xách tay kia, cười :

      “Đúng lúc tôi cần notebook, có thể cho tôi ? Tôi đổi đồ cho .”

      “Đừng đừng đừng, muốn cứ lấy . Cái thứ này trước mạt thế mới đáng giá, sau mạt thế cũng chỉ là đồ vứt !”

      Gã du côn vội vàng đưa máy tính xách tay trong tay cho Tô Tô. Thứ này ở trước mạt thế giá trị hơn vạn nhưng giờ sau mạt thế, internet lúc tốt lúc xấu, điện khi có khi , cũng biết có thể dùng làm gì?

      Tô Tô cười nhận lấy, gật đầu, “Vậy được, chút nữa tôi bảo mẹ cho các thêm ít rau.”

      “Ôi ôi, được!”

      Nghe đến rau, gã du côn cũng tỏ vẻ mừng rỡ. theo nhà Tô Tô, lo nước, lo rau ăn, có gì mới mẻ. Nhà Tô Tô nhiều rau đến mức đem nuôi lợn, ai cũng biết.

      “Mang về nhiều đồ bỏ như vậy, nhìn xem mấy các có cần , cần lấy , còn đâu đem vứt hết!”

      Cách đó xa, Bì ôm con của mình - Từ Lỗi, Lương Tiểu Kỳ theo phía sau, từ trong nhà chữa bệnh ra, tiện thể còn chào hỏi bốn y tá còn lại, rất hào phóng :

      “Mấy thứ sữa tắm, xà phòng thơm gì gì kìa? Các mau chọn , con nhất định thích sạch , nhanh .”

      Tô Tô quay đầu, vừa vặn thấy Bì ôm con trai, lộ ra nụ cười thoả mãn vô cùng hạnh phúc. nhướn mày, giống như tán gẫu hàng ngày:

      “Chọn xong, đồ còn lại đừng ném, mấy thứ này sớm muộn cũng có tác dụng lớn. Bì, cho người dọn dẹp ngôi biệt thự , chất những thứ này ở bên trong, rất nhanh cần dùng đến.”

      Quân đội đến tổ chức căn cứ sơ khai nhưng lúc đó còn chưa phải là căn cứ, chỉ có thể tạm gọi là khu vực an toàn gọi tắt là khu an toàn. Lúc đó đồ linh tinh gì cũng phải dùng tinh hạch và đồ để đổi, những người còn sống sót muốn vào khu an toàn bọn họ niêm yết, phải nộp lên số tinh hạch nhất định, có tinh hạch dùng đồ đổi, đồ dùng gì cũng được nhất định phải là đồ ăn.

      Khu biệt thự Quả Táo của Tô Tô an toàn như thế này, chắc chắn sớm tiến vào phạm vi khu an toàn quân đội niêm yết. Người ở bên trong, quân đội chắc đuổi ra ngoài. Nhưng mấy người Tô Tô thể nào đợi ở trong khu an toàn cả đời, sớm muộn cũng ra, đến lúc vào phải giao đồ rồi.

      Thông thường tiến vào khu an toàn và căn cứ trong tương lai phải nộp đồ, là ba phần của toàn đội. cách khác, nếu như ra ngoài mười xe cần nộp ba xe đồ. Điều này hiển nhiên là có bẫy, nhưng quân đội có trách nhiệm bảo vệ toàn bộ khu an toàn, người vào ở có thể an ổn lo nghĩ, yên tâm lại khắp nơi, ngủ ngon mơ đẹp, nghĩ như vậy trong lòng tự nhiên cảm thấy công bằng.

      Lúc này, mấy người y tá chọn tới chọn lui, chọn ít khăn trải giường, vỏ chăn, gương, son môi mỹ phẩm, líu ra líu ríu phấn khích như ăn Tết vậy. Bì ôm con cười nhìn thoáng qua, đến gần Tô Tô hỏi:

      “Tô Tô, chú nghe cháu và bác sĩ Trạc dự định quay lại bệnh viện lấy ít dụng cụ y tế.”

      “Phải.”

      “Vậy lúc nào chúng ta lên đường? gạt cháu, con trai chú ba ngày hai bữa tiêu chảy, sức khỏe nó tốt lắm. Chú hỏi bác sĩ Quân, bác sĩ Quân tốt nhất là để trong lồng ấp theo dõi mấy ngày. Hôm nay quá lạnh, chú chỉ muốn lúc nào đó có thể quay lại bệnh viện chuyến, đem lồng ấp về.”

      Bác sĩ Quân là trong số những bác sĩ theo về cùng, chính là người bị đói đến trơ xương, nhìn còn tưởng sắp chết trong phòng cách ly. Mấy ngày nay ăn uống đầy đủ, nhìn người cũng tươi tỉnh lại.

      Lúc đến bác sĩ Quân, vẻ mặt vô cùng tôn sùng, cách nào khác vì thân thể con trai Bì khoẻ mạnh tất cả đều là nhờ vào bác sĩ này. Dĩ nhiên là có thái độ tôn kính với họ.

      Mà lúc mấy lời này, nếp nhăn khoé mắt Bì khi cười lại nhiều thêm vài đường, chỉ sợ Tô Tô từ chối, giọng vô cùng lấy lòng. Tô Tô gật đầu vỗ chiếc xe tải bên cạnh, chân thành :

      “Nếu quân đội đến, chúng ta phải nhanh chóng lên đường, nếu đợi đến lúc bọn họ kéo lên đường cảnh giới, ra vào phải nộp đồ rồi.”

      xe tải dụng cụ y tế phải giao ba phần cho quân đội, liệu có tiếc hay ? Đương nhiên là phải thừa dịp bọn họ chưa bắt đầu niêm yết khu an toàn, nhanh chóng khuân đồ.

      Cách đó xa, Trạc Thế giai loay hoay với tấm trải giường, nghe vậy nhíu mày đứng dậy, đến bên cạnh Tô Tô, nhìn Tô Tô tỏ vẻ đồng ý:

      “Diệp Dục còn chưa trở lại, mình cháu dẫn mọi người ?”

      phải còn Hộ Pháp sao?” Vẻ mặt Tô Tô có chút mờ ám, huých vào vai Trạc Thế Giai, nhân tiện nhìn thoáng qua Hộ Pháp. Hộ Pháp bên cạnh lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực đứng nghiêm, khoe cơ thể của mình. Tô Tô liền cố ý cười : “Hộ Pháp bảo vệ tốt, bác sĩ Trạc!”

      “Ai với ai cơ?!”

      Trạc Thế Giai hoàn toàn hiểu lời Tô Tô có ý gì, vô cảm nhìn Hộ Pháp, quay người làm việc của mình.

      Nếu chính Tô Tô cảm thấy có vấn đề gì, Trạc Thế Giai cũng gì nữa. Lần này Diệp Dục để lại tám người cho bọn họ, Hộ Pháp tuỳ tiện mang theo ba người là được, hơn nữa zombie trong khu vực này đều bị xử lý tệ lắm, chướng ngại vật đường chắc chắn cũng bị dời rồi. Bọn họ quay lại bệnh viện nhanh hơn lần trước nhiều, chừng mất ngày về về có thể giải quyết xong.

      Chốc lát Tô Tô và quyết định xong, dự định ngày mai lên đường, khắp nơi liền bắt đầu khua chiêng gõ trống chuẩn bị. Bì định mang theo mười lăm thuộc hạ, để lại bốn người theo bốn lính đặc công dị năng bảo vệ khu an toàn loại này của bọn họ. Lần trước Thầy Bói cũng ra ngoài bôn ba mấy ngày, lúc này ta ở lại trong biệt thự, nhóm bộ đội đặc chủng bên kia do Hộ Pháp dẫn .

      Bên bác sĩ cử bác sĩ Quân Tửu và y tá Lương Tiểu Kỳ, hai người phụ trách chăm sóc người bị thương. Trạc Thế Giai hiển nhiên theo mọi người, có điều bây giờ ấy là bác sĩ riêng của Tô Tô, chỉ cần phụ trách mình Tô Tô là được.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    3. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 136: ấy có nghiên cứu về vaccine phòng bệnh
      Hộ Pháp hiếm khi được làm vai chính, dù vẫn nhớ Diệp Dục rằng khi Diệp Dục chưa về được Tô Tô ra ngoài mình, nhưng người ta khó lắm mới có được cơ hội thể trước mặt Trạc Thế Giai, lại được Tô Tô ủng hộ nên già cứ thế quên luôn lời dặn ấy.

      Vì vậy, nhóm được tách ra do Tô Tô dẫn đầu tạm thời hình thành mà cha mẹ Tô Tô hề hay biết, bao gồm ông trùm xã hội đen Bì, mười lăm tên du côn, hai bác sĩ, y tá, bốn lính có dị năng.

      Tẩm Nguyệt cũng muốn cùng nhưng Lý Tiểu Vũ lại cần người chăm sóc nên cuối cùng tham gia.

      là làm, mới ba giờ sáng Tô Tô vội vàng lên chiếc RV. Giờ này cha mẹ vẫn ngủ, nếu họ biết chắc chắn để Tô Tô bụng mang dạ chửa , còn là ra hẳn bên ngoài. Tô Tô tính rằng mình chỉ hôm thôi, cha mẹ chưa kịp tìm chắc mình cũng về rồi.

      Hộ Pháp lái xe, Bì ngồi ghế lái phụ, tất cả bác sĩ y tá đợi bên trong chiếc RV, còn mang theo vài dụng cụ chữa bệnh gọn như thuốc sát trùng, bông băng, vải xô, thuốc cầm máu…, đề phòng cần đến.

      Tô Tô lên xe RV, đặt hai thanh đao Diệp Dục để lại lên bàn trà. Mọi người lặng lẽ chuẩn bị lên đường.

      “Cốc cốc cốc…”

      Có tiếng gõ cửa vang lên. Trạc Thế Giai định đo huyết áp cho Tô Tô nghe thấy tiếng gõ nên đứng dậy mở cửa xe. Ngoài cửa, bác sĩ Hồng gầy gò đứng trong trời đêm với ánh sao rực rỡ sau lưng, trao đổi với Trạc Thế Giai mấy câu và đưa tờ giấy rồi bỏ .

      “Cái gì thế ạ?”

      Tô Tô nghiêng đầu nhìn bóng dáng lẻ loi của bác sĩ Hồng biến mất trong ánh sao sáng, lại nhìn tờ giấy tay Trạc Thế Giai. giấy là chuỗi tên dài, về dụng cụ máy móc gì đó.

      ấy muốn nghiên cứu về virus mạt thế, xem xem có tạo ra được loại vaccine phòng bệnh cho trẻ sơ sinh hay . Đây là danh sách dụng cụ ấy đưa, nhờ chúng ta tìm để mang về.”

      Tô Tô nhận tờ giấy từ tay Trạc Thế Giai, xem hiểu nên lắc đầu trả lại, nhíu mày hỏi:

      “Bác sĩ Hồng còn biết cả cái này ạ? Chú ấy có nghiên cứu về vaccine?”

      “Cháu biết nhỉ? Hồng là bác sĩ chuyên ngành vi khuẩn học”, Trạc Thế Giai cười, cất tờ giấy vào túi áo rồi tiếp tục, “Ai cũng có điểm mạnh của mình. Cháu giỏi giết zombie nhưng loài người phát triển tiến bộ vẫn thể thiếu được nhân tài công nghệ. Tô Tô, nuôi bác sĩ Hồng chắc chắn lỗ vốn đâu.”

      Tô Tô nhíu mày, phản bác lời Trạc Thế Giai. xa lạ gì với vaccine mạt thế. Sau mười năm mạt thế, căn cứ Thanh Long ở phương bắc cho ra đời loại vaccine dành cho trẻ em sáu tháng tuổi. Có điều họ canh gác đội nghiên cứu vaccine rất nghiêm ngặt, người ngoài hề biết ai là người nghiên cứu ra loại vaccine này.

      Cho nên Tô Tô vaccine phòng bệnh ngày đó của căn cứ Thanh Long có phải do bác sĩ Hồng sáng chế hay , nhưng cảm thấy xác suất thành công 80% là quá thấp. 20% trẻ em sáu tháng tiến hóa thất bại biến thành zombie, quy đổi ra số lượng thực tế cũng là con số quá lớn.

      Nếu Tô Tô là thủ lĩnh của căn cứ Thanh Long, chắc chắn đưa loại vaccine có tỷ lệ thấp như vậy vào xã hội. tiếp tục đầu tư tinh hạch cho bác sĩ Hồng làm nghiên cứu, đến khi nghiên cứu ra được loại có xác suất tiến hóa thành công 99.999% mới thôi.

      Chẳng qua các thủ lĩnh có toan tính về quan hệ và lợi ích, còn Tô Tô muốn làm thủ lĩnh căn cứ, cũng cần Tiểu Ái được tiêm vaccine phòng bệnh. Căn cứ Thanh Long vui vẻ thế nào cũng được, Tô Tô xen vào cũng để tâm.

      chỉ quan tâm đến lời Trạc Thế Giai: nghĩ thoáng chút nuôi bác sĩ Hồng thôi mà, chẳng tốn bao nhiêu lương thực, lại phải trả thù lao bằng tinh hạch, sao cả.

      Quân Tửu và Lương Tiểu Kỳ cúi đầu mím môi cười, tay vẫn còn dọn chỗ bông gạc trong ngăn kéo. Bác sĩ Trạc lên buồng lái thông báo. Hộ Pháp nổ máy, dẫn chiếc xe tải lớn cùng mười xe việt dã lên đường.

      Đường thông thoáng, chỉ có zombie mà những chiếc xe ngổn ngang đường cũng bị người khác dọn sạch. Vốn dĩ bệnh viện của Trạc Thế Giai cách khu biệt thự Quả Táo xa lắm, bọn họ chưa đến nửa tiếng thấy siêu thị trước đó gặp được Trạc Thế Giai và Bì.

      Lúc đoàn xe tới đây, đằng trước rất ồn ã, có tiếng súng, có cả thanh đặc thù của dị năng, còn cả vô số tiếng kêu của zombie. Tô Tô mở cửa chiếc RV, thò đầu ra nhìn. Bên đó có quân nhân đặt chướng ngại vật tạm thời mặt đường, hình như còn có nhóm quân chuẩn bị xông ra.

      “Có chuyện gì thế?”

      Tô Tô lùi vào, đến buồng lái, nhìn thế giới nhộn nhịp bên ngoài qua kính chắn gió. Giờ thấy hơn rồi. Có nhóm đột phá vòng vây zombie, Tạ Hào Thế giơ hai tay tạo hàng rào điện màu tím. Tạ Hào Thế chán sống hay điên rồi? Sao ngày nào cũng chạy vào chỗ nguy hiểm thế? ta phải nuôi đến bao nhiêu người?

      có gì, thói quen thôi. Để tôi xuống hỏi.”

      Hộ Pháp mồm ngậm tăm, dừng xe lại sau chướng ngại vật rồi xuống xe, kéo người mặc đồ rằn ri lại hỏi chuyện. Người kia thấy trang phục của Hộ Pháp hành lễ nghiêm trang rồi trò chuyện.

      lúc sau, Hộ Pháp quay trở lại, với Tô Tô và Bì, “Quân đội đến, chuẩn bị xây khu an toàn ở đây, lập trận địa để phản công Tương thành. Họ có thể để chúng ta ra ngoài, nhưng khi quay về phải kiểm tra nhiệt độ cơ thể của chúng ta, quan sát những dấu hiệu sinh tồn.”

      cầu hợp lý mà. thôi.”

      Tô Tô nhìn chằm chằm những chướng ngại vật đường. Những người lính phối hợp với đội quân của Tạ Hào Thế, sử dụng súng để hỗ trợ. Nhờ Tạ Hào Thế, họ đẩy được phòng tuyến mỗi lúc xa hơn, chướng ngại vật xếp cũng rộng ra. Những người lính còn lại đeo bao tay và mặt nạ phòng độc, bắt đầu thu dọn xác zombie, xếp từng con ra khu đất trống rồi tập trung thiêu hủy.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    4. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 137: Càng càng xa

      Nhìn thoáng chút cảnh tượng này có vấn đề gì. Đám người Tạ Hào Thế muốn ra ngoài tìm đồ, bộ đội còn tốt bụng phối hợp làm trợ thủ, hành động quan tâm dị năng giả.

      Nhưng Tô Tô lạnh lùng nhìn, cười giễu cợt tiếng, câu, từ buồng lái quay về ngồi trong xe. Bộ đội thực phải lợi dụng đám người Tạ Hào Thế xông lên phía trước, bản thân lại trốn ở phía sau bắn hai phát súng, nhân cơ hội kéo đường cảnh giới, mở rộng phạm vi khu vực an toàn sao?

      Đương nhiên xây dựng bất kỳ căn cứ địa nào đều phải giẫm lên hài cốt của các dị năng giả để xây dựng tường vây. Chuyện này cũng có gì đáng , hơn nữa, xây dựng căn cứ địa đối với con người chỉ có lợi mà có hại. thể bởi vì hành động lần này bọn họ lợi dụng dị năng giả ở bên ngoài tấn công, bản thân ở phía sau kéo đường cảnh giới mở rộng khu vực an toàn, mà bác bỏ ý nghĩa tích cực của tồn tại của những đội quân này.

      ghế lái xe của xe RV, Hộ Pháp nheo mắt nhìn con đường phía trước sạch hơn chút, liền thò tay ra ngoài cửa sổ, ra dấu hiệu với binh sĩ bên ngoài. Những binh sĩ kia gật đầu, ra hiệu cho đồng đội mở chướng ngại vật đường, thả đội xe của Tô Tô ra ngoài.

      Bên trái là siêu thị, phía trước là khách sạn năm sao của Bì, rẽ phải chính là bệnh viện nơi Trạc Thế Giai làm. Cách đó xa, zombie cũng bị đội ngũ của Tạ Hào Thế dẫn dụ kha khá. Vừa thoát khỏi chướng ngại vật đường, Hộ Pháp liền rẽ phải, cũng định dừng lại chào hỏi đám người Tạ Hào Thế, thẳng đến bệnh viện.

      Tạ Hào Thế đứng bên xe Volvo của mình, chuẩn bị mở cửa xe ngồi vào ghế lái, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy chiếc xe RV phía trước rẽ. Dưới ánh đèn ấm áp bên trong xe RV, mấy người mặc áo blue trắng bận rộn. Tô Tô đến bên cửa sổ, giơ tay đóng chặt cửa sổ, kéo rèm cửa lại.

      liếc nhìn Tạ Hào Thế, trong đôi mắt to tròn sáng lấp lánh luôn giống như chất chứa rất nhiều điều muốn . Thân thể Tạ Hào Thế khẽ động, mở miệng cũng muốn cái gì đó, nhưng cuối cùng lại gì, cũng đuổi theo. Đợi chiếc xe RV rẽ xong, dẫn theo đoàn xe phía sau thuận lợi xa, Tạ Hào Thế mới cụp mắt, che cảm xúc sâu nhất nơi đáy mắt, quay đầu lên xe.

      Trong màn đêm, hai đội xe theo hai hướng ngược chiều nhau. Đồ đạc mà bọn họ muốn tìm kiếm khác nhau, đồng nghĩa với phương hướng của đội ngũ do Tô Tô và Tạ Hào Thế lãnh đạo cũng khác nhau, nhân sinh quan khác nhau, lý tưởng cũng khác nhau.

      Càng càng xa…

      Lúc này, đoàn người Tô Tô tiến vào bệnh viện. Bởi vì có nền tảng thanh lý lúc trước cho nên mặc dù số lượng zombie ít nhưng mật độ lớn, bốn lính đặc công dị năng trong đó có Hộ Pháp, cộng thêm Tô Tô và hai người nước của hoàn toàn có thể khống chế được tình hình bên ngoài đại sảnh cấp cứu, chỉ loáng xử lý xử lý gần hết đám zombie ở đó.

      đám người đảm đương xử lý lũ zombie chậm chạm di chuyển hai bên trái phải bao vây họ bằng thế gọng kìm. Trong đại sảnh cấp cứu cũng có zombie, chúng đều theo lối nội bộ từ phía phòng khám bệnh đến, song số lượng quá nhiều, cũng thấy có zombie cấp cao chút.

      Hộ Pháp là dị năng giả hệ phong biến dị lần hai. Ba dị năng giả đem theo, người là dị năng giả tốc độ biến dị lần hai, tên là Mặc Vị Minh, người là dị năng giả sức mạnh biến dị lần hai, tên là Hoàng Đạt Sơn, người còn lại là dị năng giả hệ thổ, tên là Dát Tử.

      Tô Tô biết tên của nhóm người Diệp Dục, dường như họ thường dùng biệt hiệu để gọi nhau, ví dụ như biệt hiệu của Diệp Dục là Diệp Chân Chất, biệt hiệu của Hộ Pháp là Hộ Pháp. Đây có lẽ là đặc tính nào đó giữa bọn họ, Tô Tô cũng có ý định tìm hiểu sâu. cũng gọi họ bằng biệt hiệu.

      Mặc Vị Minh và Hoàng Đạt Sơn cùng nhau phối với với hai người nước của Tô Tô tấn công cùng, chuẩn bị chặt đứt lối nội bộ giữa phòng cấp cứu và phòng khám bệnh. Dát Tử theo phía sau tùy cơ ứng biến, để lại Tô Tô và Hộ Pháp ở sau cùng tập trung xử lý đám zombie làm loạn ở trong đại sảnh.

      Bì và đàn em, còn có Trạc Thế Giai cũng giúp chặt đầu zombie, song đều là làm yểm trợ. Lúc này zombie bên ngoài phòng khám bệnh đều bị xử lý sạch , số lượng zombie lững thững đến đáng kể.

      Vốn dĩ nhiệm vụ của Quân Tửu và Lương Tiểu Kỳ là phụ trách chăm sóc người bị thương. Song, giờ có ai bị thương để hai người họ chăm sóc, cho nên tranh thủ mọi người dọn dẹp đám zombie đâu vào đấy, bắt đầu thu thập vật dụng y tế trong đại sảnh khám bệnh.

      Đợi tất cả mọi người đều vào trong đại sảnh cấp cứu, Dát Tử giơ hai tay lên, tảng đá khổng lồ từ trời rơi xuống, chặn kín cửa lớn của đại sảnh khám bệnh lại. Sau đó lại biến ra tảng đá khổng lồ trong nháy mắt, chặn lối giữa phòng khám bệnh và phòng cấp cứu.

      Chắc chắn dị năng hệ thổ của Dát Tử mạnh hơn cha Tô rất nhiều. Cha Tô phát triển dị năng theo hướng tấn công. Trong khoảng thời gian này ông chỉ lòng nghiên cứu cách lợi dụng dị năng hệ thổ để xây tường vây và nhà cửa. Tô Tô cũng để ông tự do phát triển hứng thú sở thích của mình, dù sao cũng muốn cha mẹ mình ra ngoài đánh zombie kiếm tinh hạch cho .

      Mặc dù tảng đá Dát Tử biến ra to nhưng lại lộ khá nhiều khe hở, phía trước và phía sau vẫn có zombie có thể trèo vào từ khe hở nho đó. Số lượng nhiều, lần cũng chỉ có thể có hai ba con zombie trèo vào đại sảnh khám bệnh mà thôi.

      Bất kì đàn em nào của Bì cũng có thể giải quyết được hai ba con zombie đó.

      “Thu thập dụng cụ trong phòng khám bệnh trước.”

      Quân Tửu chỉ huy, chỉ tay về hướng phòng cấp cứu. Bên trong, ngoài những dụng cụ cấp cứu cần thiết còn có rất nhiều thứ như: thuốc nước tiêu độc, bông, tăm bông, và các loại chỉ khâu… Từ phía phòng cấp cứu cũng có lối , có thể thẳng đến phòng thuốc tân dược. Đối diện với phòng thuốc tân dược là phòng thuốc Đông y, tiếp theo là phòng truyền dịch.

      Theo chỉ huy của Quân Tửu, mười lăm đàn em của Bì người nào người nấy tháo ba lô lưng xuống, bắt đầu cấp tốc thu thập tất cả dụng cụ y tế trong phòng cấp cứu. Trong đó có hai người còn khiêng bàn mổ ra ngoài. Bì thấy thế vội vàng chạy bên cạnh Tô Tô nhảy qua nhảy lại giết zombie, hỏi:

      “Tô Tô, tôi thấy như vậy được. Chúng ta vẫn nên dời tảng đá ở cửa , lái xe đến cửa lớn. Quá nhiều đồ đạc, chúng ta phải từ từ chuyển chúng lên xe tải, như vậy mới có hiệu quả. Bằng đợi chúng ta chất hết đồ đạc ra sảnh, sau cùng vẫn phải tốn thời gian như thế chuyển lên xe.”

      Tô Tô giết chết zombie trong tay, quay đầu liếc nhìn tảng đá lớn chặn ở cửa. Bởi vì hai tảng đá lớn chặn đứng hai lối của phòng khám bệnh, trong đại sảnh cũng có bao nhiêu zombie để giết. Những con zombie bò vào từ khe hở giữa các tảng đá, cơ bản bị bốn người Hộ Pháp phòng thủ ở gần đó giết sạch.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    5. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 138: Mau ra ngoài cứu người

      Hộ Pháp phải là dị năng giả đánh hàng loạt, lực sát thương của Mặc Vị Minh, Hoàng Đạt Sơn và Dát Tử cũng lớn. Nếu như dời tảng đá ở cửa đại sảnh khám bệnh, chắc chắn phải để hai ba người canh giữ phía xe tải, thêm hai người ở đại sảnh giết zombe đến từ phía phòng khám bệnh. Như thế khi những thanh niên kia theo đám người Quân Tửu thu thập vật dụng y tế ai bảo vệ bọn họ?

      Bây giờ mới là tầng , càng lên cao càng cần sức chiến đấu bảo vệ người thu thập vật dụng y tế, đến lúc đó càng thiếu nhân lực.

      Thực ra người canh giữ xe tải bên ngoài phải là người có kỹ năng tấn công hàng loại, như vậy người đó hoàn toàn thừa sức để xử lý. Vào lúc này, tầm quan trọng của Diệp Dục ràng là gì sánh được. Lửa của tùy tiện vây quanh xe tải chính là hiệu quả giết hàng loạt.

      Tô Tô có thể phóng ra sóng nước cao ngất, song những sóng nước chỉ có thể đẩy lùi những con zombie nhưng vẫn chưa đủ trình độ để giết chết chúng. Uy lực của hai người nước rất lớn, nhưng bảo mình ở lại canh giữ xe hàng, thà theo phía sau Quân Tửu và Trạc Thế Giai bảo vệ bọn họ còn hơn.

      Trong lúc Tô Tô do dự suy nghĩ có nên tự mình canh giữ xe tải bên ngoài hay bên ngoài đại sảnh cấp cứu, cách bãi để xe rất lớn, những con zombie gần đó lại từ từ tụ tập lại. con đường bên ngoài bãi để xe, đội xe nhanh chóng lao đến. Chiếc xe Volvo đầu lao nhanh như gió, đâm thẳng vào mấy con zombie phía trước, chạy đến chỗ xe RV và xe tải Tô Tô đỗ ở bãi để xe.

      Xe Volvo của Tạ Hào Thế trượt bánh sau cái, đánh bay mấy con zombie vật vờ từ lâu bên xe RV, đỗ xe bên cạnh đó. Trong nháy mắt, Tạ Hào Thế xuống xe, lưới điện người mở rộng, hướng về những con zombie chưa chết hẳn gào thét vùng vẫy bò dậy.

      Còn những chiếc xe theo sau xe Volvo xông vào trong, lần lượt đỗ lại. Mọi người xuống xe chạy về phía những con zombie ở xa, chủ động chém giết, phong thái khiến người ta có cảm giác cấp bách lên lời.

      Có hai người nhảy ra từ chiếc xe trong đó, khiêng người từ trong buồng sau xe ra, chỉ nghe thấy trong những người này, có người hô lớn:

      “Tô Tô, Tô Tô, các người ở đâu? Bác sĩ! Bác sĩ! Mau ra ngoài cứu người, cứu người!!!”

      Cùng lúc người kia hô gọi, Tạ Hào Thế dường như đoán ra nhóm người Tô Tô ở phía sau tảng đá khổng lồ, liền yểm hộ cho đồng đội của chạy thẳng vào trong cửa đại sảnh cấp cứu. Mà ở bên trong Tô Tô nghển cổ nhìn ra ngoài từ cửa kính sát trần bên cạnh cửa lớn. Trong đội ngũ của Tạ Hào Thế, người được khiêng kia cả người đầy máu, quần áo người cũng rách nát, cánh tay buông thõng lắc lư theo nhịp điệu của người khiêng, xem chừng tình hình rất nguy hiểm.

      “Hoàng Đạt Sơn, dời tảng đá !” Tô Tô vội quay đầu gọi Hoàng Đạt Sơn tiếng, đồng thời la lớn: “Trạc Thế Giai, Quân Tửu, hai người đến đây xem này.”

      vừa dứt lời, Hoàng Đạt Sơn liền chạy lên trước, dùng bàn tay đẩy tảng đá khổng lồ chặn trước cửa đại sảnh cấp cứu ra, tạo thành khe hở cực kỳ lớn. Đội ngũ của Tạ Hào Thế vội vàng khiêng người vào trong qua khẽ hở đó. Trạc Thế Giai và Quân Tửu cũng từ trong phòng cấp cứu chạy ra.

      “Đặt người đó xuống! Đặt xuống!!” Quân Tửu vừa chạy vừa hét to, “ ta bị thương nặng như vậy. Các còn khiêng ta lắc qua lắc lại, bị thương lần hai đấy, hiểu hả?!!!”

      “Xin lỗi! Xin lỗi!”

      Trương An Toàn nâng đầu của người đó lên, nghe vậy ta vội vàng chỉ huy đồng đội đặt Từ Thiếu Phong trong tay xuống đất. Quân Tửu thấy vậy, gấp đến mức giậm chân, chỉ vào hai thanh niên khiêng bàn mổ bên cạnh, :

      “Đặt lên này. Đặt lên này.”

      Trương An Toàn và đồng đội vội vàng cẩn thận tỉ mỉ khiêng Từ Thiếu Phong đặt bàn mổ.

      Lúc này Trạc Thế Giai ra, vừa xắn ống tay áo, vừa chỉ đạo y tá Lương Tiểu Kỳ: “Nước sạch, kẹp cầm máu, găng tay y tế, quần áo sạch tiệt trùng, nước thuốc tiêu độc, bông, kéo… Quân Tửu kiểm tra qua xem còn ý thức .”

      “Vâng! Tôi lập tức chuẩn bị!”

      “Được.”

      Lúc này dáng vẻ của Lương Tiểu Kỳ rất khác. Thái độ của Trạc Thế Giai và Quân Tửu cũng hoàn toàn khác nhau. Quân Tửu lấy cái khẩu trang luôn đem theo bên mình đeo lên, cùng với Trạc Thế Giai đứng hai bên trái phải của bàn mổ. Lương Tiểu Kỳ lục lọi tìm được cái chậu hợp kim nhôm sắt hình tròn, chạy đến trước mặt Tô Tô, hai tay bê cái chậu giơ trước mặt .

      Mới đầu Tô Tô vẫn chưa hiểu ý của ta, nhưng ngay lập tức kịp phản ứng lại, búng đầu ngón tay cái, trong chậu đầy ắp nước sạch. Lương Tiểu Kỳ vội vàng bê cái chậu chạy đến bên bàn mổ, đặt nước sạch bên cạnh đầu của Từ Thiếu Phong, rồi lại vội vàng quay đầu lục bông, kẹp cầm máu… trong đống ba lô.

      “Vỡ bụng, ruột lòi ra ngoài, biết cấp cứu đừng cứu. Các khiêng người ta lắc qua lắc lại, người ta vốn chết cũng bị các lắc mất nửa cái mạng.”

      Trạc Thế Giai đứng bên cạnh bàn mổ, liếc nhìn bụng của Từ Thiếu Phong, tức giận chửi ầm lên. Đồng thời cũng đợi được Lương Tiểu Kỳ tìm được kéo. ngước mắt liếc nhìn Quân Tửu đứng đối diện, phân phó :

      “Bác sĩ Quân, tôi xé bỏ quần áo của bệnh nhân ra, tôi hết sức cẩn thận đụng vào vết thương.”

      “Được!”

      Quân Tửu đeo khẩu trang, nhanh chóng kiểm tra xong đồng tử của Từ Thiếu Phong. nghiêng đầu liếc mắt nhìn chỗ trống bên cạnh, trán đẫm mồ hôi. Những lúc thế này, đáng ra phải có y tá lau mồ hôi cho , nhưng tình huống bây giờ khẩn cấp, cũng để ý được nhiều như vậy. Trong lúc Trạc Thế Giai tiến hành xé quần áo của Từ Thiếu Phong, Quân Tửu nhoài về phía tai của ta, hô lên cực nhanh:

      “Này, này! Nghe thấy tôi ? Này, này, nghe thấy tôi ? Này, này!”

      Từ Thiếu Phong nhíu chặt lông mày, vẻ mặt vô cùng đau đớn, khẽ rên lên tiếng. Quân Tửu lập tức vui mừng, với Trạc Thế Giai đầu đầy mồ hôi:

      “Vẫn còn ý thức!”

      Trạc Thế Giai khẽ gật đầu, nhận lấy kéo Lương Tiểu Kỳ đưa cho, cẩn thận tỉ mỉ cắt quần áo gần vết thương ở bụng của Từ Thiếu Phong. Quân Tửu cầm lấy kẹp cầm máu vô trùng Lương Tiểu Kỳ đưa cho, kẹp đống bông, thấm chút nước, vừa lau sạch vết máu bẩn người Từ Thiếu Phòng, vừa vỗ vào mặt ta, nhanh miệng chuyện với .

      tên là gì? Trả lời tôi, có thể trả lời ?”

      “Ừ…”

      Từ Thiếu Phong lại khẽ rên tiếng. Quân Tửu vẫn hỏi ta, động tác tay hề chậm, loáng cái đống bống kẹp thấm đầy vết máu. vứt bông vào thùng rác mà Lương Tiểu Kỳ đem đến, rồi lại kẹp đống bông lớn, tiếp tục lau. lúc sau, phân phó Lương Tiểu Kỳ,

      “Thay nước!”

      Lương Tiểu Kỳ chạy chạy lại, chưa nghỉ ngơi giây phút nào.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :