1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 129: chung quan điểm

      “Tôi có nhân tính? Tôi chính là bởi vì có nhân tính mới bóp chết nguy hiểm từ trong trứng nước! Tẩm Nguyệt, đừng có bày ra dáng vẻ Đức mẹ mạt thế nữa. Hôm nay giết Lý Tiểu Vũ, tương lai trở thành hậu họa, chịu trách nhiệm hả?!”

      Lý Oánh cũng tức giận, cao giọng gào lên với Tẩm Nguyệt. Tẩm Nguyệt tức giận giậm chân tại chỗ, đột nhiên vành mắt đỏ hoe, quật cường chặn ở cửa, cổ họng nghẹn ngào, nhìn Lý Oánh :

      “Chúng ta đâu phải là có cách? Vừa rồi Tô Tô cũng , tìm mấy người đến trói Tiểu Vũ lại. muốn giết ấy thể đợi sau khi ấy biến thành zombie rồi giết sao?”

      “Nếu như trói được sao?”

      Lạnh nhạt liếc nhìn Tẩm Nguyệt, Lý Oánh có suy nghĩ muốn ra tay giết chết Tẩm Nguyệt. Trong đoàn đội luôn có những phiền toái gây trở ngại cho người khác. Tẩm Nguyệt chính là trong số đó! Trước giờ, Lý Oánh khinh thường nhất chính là loại phiền toái này. Giờ còn ở trước mặt ta khóc sướt mướt, đợi Lý Tiểu Vũ thực biến thành zombie, Tẩm Nguyệt chính là tội nhân thiên cổ!

      trói được còn có tôi, lo lắng cái gì?!”

      Tô Tô đến sau Tẩm Nguyệt, nhìn bộ dạng “ muốn tạo phản à?” của Lý Oánh. khẽ vỗ vai Tẩm Nguyệt, tỏ ý bảo ta nhường đường, rồi bước hai bước tới gần Lý Oánh, thẳng thắn :

      “Đây là địa bàn của tôi, còn chưa tới phiên ở đây khoa chân múa tay.”

      phải Tô Tô kiêu căng ngạo mạn, chỗ nương thân này là tìm cho Tiểu Ái và ba mẹ. Nay mỗi người ở chỗ này đều có thể giẫm lên địa bàn của . vui sao? vui có thể cút, mực ở lại chỗ này làm gì? Chẳng lẽ Tô Tô lại cần mấy người như Lý Oánh nuôi sao?

      Bị bẽ mặt trước mặt mọi người như vậy khiến vẻ mặt Lý Oánh lập tức biến đổi, ta nhìn chằm chằm vào Tô Tô đứng ở đối diện, trong mắt có quật cường quỷ dị. Vương Quân ở phía sau vội vàng tiến lên, kéo Lý Oánh lại, đè thấp giọng :

      “Lý Oánh, theo quay về. Mọi người đều bình tĩnh chút, đừng cãi nhau.”

      Suy nghĩ của Lý Oánh, Vương Quân hiểu. Trước mạt thế, chính là loại người siêng năng tiến thủ, nỗ lực vươn lên. Đối diện với bất kỳ ai, Lý Oánh đều có tư tưởng chịu thua, chính vì tư tưởng này khiến cho gấp gáp mưu cầu danh lợi. Trong khoảng thời gian cực ngắn, từ nhân viên bán hàng bé trở thành nhân viên quản lý cấp cao trẻ tuổi nhất của công ty.

      Tư tưởng này càng ảnh hưởng đến Lý Oánh sau mạt thế. Vương Quân biết, đối diện với Tô Tô – người ít tuổi hơn, tính cách lại ngọt ngào, biết lấy lòng người khác như mình, Lý Oánh căn bản cách nào chịu thua. đời này có lẽ có ai có thể khiến Lý Oánh có cảm giác khuất phục. Đặc biệt là sau khi tự cho rằng mình nắm được “điểm yếu” nào đó của Tô Tô, cảm xúc cam lòng luồn cúi phía sau Tô Tô, mỗi ngày đều giày vò Lý Oánh.

      Chỉ thiếu ngòi nổ, chỉ thiếu ngòi nổ nữa thôi, Lý Oánh chắc chắn cãi nhau với Tô Tô, cho nên Vương Quân khá sốt ruột. muốn Lý Oánh cãi vã với Tô Tô. Trong tiềm thức Vương Quân có dự cảm, cho dù trong tay Lý Oánh có nắm được “điểm yếu” của Tô Tô cũng thể lật đổ được ấy.

      Nhưng Lý Oánh nghĩ như vậy. chưa từng với Vương Quân nắm được “điểm yếu” gì của Tô Tô, cho nên Vương Quân cho rằng thể lật đổ được Tô Tô về tình có thể thông cảm. Lý Oánh hất tay Vương Quân ra, bỗng cười lạnh tiếng, hỏi:

      “Tô Tô, dựa vào cái gì mà hung hăng kiêu ngạo như vậy?”

      Tô Tô có thể dựa vào ta bởi vì Lý Oánh biết sức của bản thân mình đến đâu, nhưng tuyệt đối có khả năng dựa vào Diệp Dục. Tuy nhiên, nếu Diệp Dục biết Tô Tô mang thai ba tháng, mới quen Tô Tô được ba tháng thôi có cảm giác thế nào?

      Đến lúc đó, Diệp Dục chắc chắn giống như hôm nay, lúc nào đâu cũng bảo vệ cho Tô Tô. Lý Oánh chờ, chờ ngày Tô Tô mất chỗ dựa.

      muốn cái gì?! Ý là sao?”

      Nhìn dáng vẻ có chỗ dựa nên sợ hãi của Lý Oánh, Tô Tô lại bước gần thêm hai bước, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào Lý Oánh chút e sợ. rất tò mò, rốt cục trong đầu Lý Oánh nghĩ cái gì mà lại dám lời như vậy với . dị năng giả hệ thủy mới đạt cấp lại ngông cuồng uy hiếp dị năng giả cấp ba, Lý Oánh biết cái gì rồi?

      Có gan Lý Oánh cứ lời ta muốn ra, sau khi ra, Tô Tô đảm bảo Lý Oánh chết quá khó coi!

      Lý Oánh mở miệng, nhìn Diệp Dục từ trong phòng Lý Tiểu Vũ ra, việc nhịn ắt hỏng việc lớn. Bây giờ bụng Tô Tô vẫn chưa lộ, cho dù ta có Tô Tô mang thai nhưng Tô Tô phủ nhận ta cũng có bằng chứng. Vì thế ta nhẫn nhịn, liếc mắt nhìn Tô Tô, hít hơi :

      “Được. Tô Tô, bây giờ là người có chỗ dựa. Tôi cũng đâm đầu vào chỗ chết trước mặt . Chúng ta cùng chí hướng, làm việc cùng nhau được, tự giải quyết ổn thỏa !”

      xong, Lý Oánh xách dao xoay người . Chỗ này ta sớm chịu đựng đủ rồi, suốt ngày sống cùng đám Thánh cha và Đức mẹ não tàn này, ra ngoài tìm đồ vật đem về đều là sữa bột và bỉm. đám người như vậy, sau này có thể có tiền đồ gì chứ? Lý Oánh từ lâu muốn cuốn gói ra rồi! có suy nghĩ rời , hôm nay cũng bộc lộ trắng trợn khinh bỉ thực trong lòng với đám người này.

      Trong lòng Lý Oánh dường như nhìn thấy cuộc cãi vã kịch liệt sau này của Tô Tô và Diệp Dục và tương lai buồn chán thảm thương đó. cũng nôn nóng kéo gần khoảng cách với nhóm Diệp Dục nữa. Dù sao chỉ cần sau khi Diệp Dục phát mình bị lừa dối, Lý Oánh có cơ hội tiếp cận gần hơn với và nhóm của .

      Lý Oánh mạch ra ngoài, người ở dọc đường đứng nhìn. Tô Tô mở miệng giữ người lại, những người khác cũng vậy, có gì tốt để giữ lại chứ? Người đối với đồng đội đồng sinh cộng tử, cũng có thể “đề phòng chuyện chưa xảy ra” giết là giết, coi họ là bạn là may mắn của họ!

      Cả đoàn người chỉ có mình Vương Quân đuổi theo. Thấy Lý Oánh vào trong biệt thự, cũng theo vào trong. Lý Oánh bắt đầu thu dọn quần áo, thấy Vương Quân vào phòng mình, liền dặn dò:

      “Em đây. Vương Quân, ở lại đây, thay em trông chừng đám người Diệp Dục. Đợi Diệp Dục và Tô Tô cãi nhau kịch liệt lập tức thông báo cho em.”

      “Lý Oánh…”

      Vương Quân có chút bất đắc dĩ nhìn Lý Oánh, biết nên gì cho phải. Thực ra trước lúc vào cửa, căn bản suy nghĩ nhiều đến chuyện mình hay ở. Chỉ là muốn đến khuyên nhủ Lý Oánh, khuyên buông bỏ suy nghĩ quật cường chịu khuất phục, chuyện đàng hoàng với Tô Tô. Tô Tô cũng phải là loại người lý lẽ.

      Mặt khác, ở Tô gia, Vương Quân cảm thấy mình sống rất tốt. Ngày ngày xây dựng nhà cửa, vẽ bản vẽ, tâm trạng yên ổn lại thoải mái. Cho nên nếu như Lý Oánh muốn kéo cùng , cũng thực có chút muốn. Nhưng nếu như Lý Oánh kiên quyết muốn , Vương Quân cũng tiện mình ở lại đây.

      Nhưng đợi Vương Quân suy nghĩ thấu đáo rồi ra Lý Oánh tự ý quyết định ở thay , muốn là nội gián sao?!
      ParvartyHale205 thích bài này.

    2. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 130: Đừng để ý chuyện vụn vặt

      Dựa vào quan hệ của Vương Quân là Lý Oánh, sao có thể ở lại làm tay trong được? Người chỗ Tô Tô đối xử với kỳ quặc lắm đấy?

      Trong nháy mắt, Vương Quân cảm thấy mình như quả bóng bị Lý Oánh ném qua ném lại, thích nhặt, thích ném. Trước giờ luồn cúi người khác để lên, chưa từng quan tâm đến cảm nhận của . Lúc này cũng thế, muốn cũng hỏi Vương Quân có muốn ở lại hay . rồi còn bảo phải ở lại, đặt vào tình cảnh thế nào đây?

      Vương Quân đứng lặng thinh trong phòng ngủ, thân hình cao lớn phảng phất chút đơn quạnh quẽ. nhìn Lý Oánh xếp đồ vào vali, xuống tầng tìm chút đồ bỏ vào cùng rồi xếp ra bãi đỗ xe sau đó rời chẳng hề lưu luyến.

      Vương Quân từ từ xuống dưới nhà, ngồi bậc thang cửa chính, ngẩng đầu nhìn vầng mặt trời đỏ rực ngả về phía tây. Khói bếp bốc lên, người trong biệt thự bắt đầu nấu cơm, còn và căn biệt thự phía sau như rơi vào hố đen tăm tối lạnh lẽo, đơn ngại ngùng.

      Bị Lý Oánh níu chân, tình hình của Lý Tiểu Vũ cũng quá khác thường, Tô Tô còn hứng thú ra ngoài dạo chơi nữa. định mấy ngày tới luôn ở trong biệt thự, chờ Lý Tiểu Vũ tỉnh táo hơn rồi lại . Việc tìm xe tải lớn giao cho Bì. Dù sao ra ngoài cũng ảnh hưởng đến bên đó.

      Bì ngày nào cũng ra ngoài, mà Tô Tô cũng chưa bao giờ cầu họ phải theo hay nộp đồ lên để quản lý tập trung. thực tế, với Tô Tô mà , họ là đội ngũ độc lập, là những cá thể bình đẳng. Trong suy nghĩ của mình, Tô Tô tin vào chuyện tụ tập cùng nhau sống sót bởi lịch sử chứng minh đó là điều hoàn toàn sai lầm.

      Ai cũng phải cố gắng tự tìm đồ, tự mình quản lý đồ, tự nghĩ cách nuôi sống bản thân. Nếu bản thân đủ ăn đừng đòi hỏi người khác, phải tự nghĩ cách ra ngoài để thu thập đồ đạc.

      Bản chất của con người là thế. Việc tụ tập thành nhóm, sung công đồ đạc chỉ có thể giảm thương vong số lượng lớn, lâu dần chắc chắn có người ý kiến rằng vì sao đồ tôi khổ cực tìm được lại dùng để nuôi ngần nấy người ăn ngồi rồi? Tại sao họ cần ra ngoài mà vẫn được ăn uống? Tại sao tôi phải liều mạng mình?

      Cho nên giờ địa bàn của Tô Tô, ai cũng tự quản lý đồ đạc, kể cả Tẩm Nguyệt và Duệ Duệ.

      Còn đội nhận nuôi chín đứa trẻ và các bác sĩ y tá đương nhiên ngày nào cũng phải ra ngoài. Họ có nhiều người nhất, cũng có nhiều xe, khi quay lại mang theo nhiều đồ tặng cho biệt thự nhà họ Tô bên trong tường rào.

      Đây dường như trở thành quy định bất thành văn: Tô Tô cho họ nước sạch và rau tươi, còn họ có những đồ đạc thừa dùng hết cho nhà họ Tô. Điều này rất công bằng – ai dựa vào ai. Thỉnh thoảng lúc rảnh rỗi, mọi người còn bày bàn tròn trước cửa nhà họ Tô tổ chức tiệc tùng. Cuộc sống ở đây cũng có những lúc tùy hứng như thế.

      Vương Quân ngồi bậc thang, yên lặng nhìn người ra người vào. biết giờ mình nên mặt dày ra ngoài chào hỏi mọi người hay là khăn gói đồ đạc tìm chiếc xe, rồi mình đợi ở góc nào đó. Đúng lúc đó, cha Tô đeo kính lão, cầm bản vẽ đến tìm Vương Quân.

      “Vương Quân, Vương Quân, cháu xem hộ bác xem tường rào uốn vòng thế này được ?”

      Cha Tô hớn hở dường như nhận ra tình cảnh lúng túng của Vương Quân lúc này. Gần đây ông muốn làm khu dân cư, rào hết những biệt thự của người bên này vào để người phía nhà họ Tạ thỉnh thoảng chạy qua đây nhòm ngó gì được.

      Vương Quân ngồi thẫn thờ, định bảo cha Tô về việc mình phải nhưng khi nhìn bản vẽ ông đưa, lại phát ra chỗ tính toán sai sót, nhịn được mà chỉ:

      “Chỗ tường rào này ít xi măng quá. Dựa theo cách tính của bác để rào khu vực lớn, lượng xi măng này chỉ đủ để xây cao đến đầu gối thôi…”

      “Ô? Thế à!?” Cha Tô vội vàng lấy bút máy dắt tai đưa Vương Quân, “Cháu là kiến trúc sư, cháu sửa hộ bác với.”

      Nhìn bút máy, Vương Quân thở dài nhận bút, đặt bản vẽ lên gối rồi bắt đầu tính toán lại lượng xi măng cần thiết. lúc sau, Vương Quân đưa bản vẽ lại cho cha Tô, đồng thời :

      “Bác à, sau này chắc cháu sửa bản vẽ giúp bác được nữa…”

      “Thằng nhóc này giỏi đấy.” Cha Tô hài lòng cuộn bản vẽ lại, bỏ vào túi áo, chẳng hỏi Vương Quân ý nghĩa câu kia mà bảo, “Vương Quân, bác này, chắc cháu thích nghe… Lý Oánh Đấy hợp với cháu đâu.”

      “Bác à…”

      “Hai đứa theo đuổi những điều khác nhau, cái đó bác thấy . Lý Oánh mâu thuẫn với con bác, ra thể là Lý Oánh sai hoàn toàn hay con bác đúng hết. Quan điểm khác biệt cách làm cũng khác nhau. Chuyện con bé là chuyện sớm chiều mà thôi…”

      “Cháu… cháu biết phải nhìn mặt mọi người thế nào. , cháu vẫn ấy…”

      Vương Quân vẫn còn tình cảm với Lý Oánh nhưng Lý Oánh lại bỏ lại ta, mình tìm tương lai, dù Vương Quân muốn theo cũng cho. Vương Quân muốn ở nhưng lại sợ người nhà họ Tô đề phòng, xa lánh mình, cuộc sống như thế cũng vô nghĩa, thà chủ động ra .

      bỏ được Lý Oánh, cũng muốn mâu thuẫn với phe Tô Tô, nhưng Lý Oánh lại khăng khăng phải phân giới hạn với Tô Tô, chịu hòa hợp.

      Vương Quân nên lựa chọn thế nào? chỉ có thể chọn mình, từ từ con đường mạt thế.

      Cha Tô đầu bạc vỗ vai Vương Quân, ưỡn bụng ra, nhìn rộng lượng. Ông khuyên , “ cứ thôi! Người trẻ tuổi nào chẳng từng đương cuồng dại? Nhưng cháu này, cháu và Lý Oánh hoàn toàn chung đường. Có số việc cần nhìn rộng ra, đừng quan tâm đến chuyện vụn vặt. Ở đây bác vẫn cần cháu.”
      ParvartyHale205 thích bài này.

    3. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 131: ba tháng rồi

      “Cảm ơn bác, nhưng cháu biết mình đến lúc phải rồi.”

      Lúc cha Tô chưa tới, Vương Quân còn do dự biết nên hay . Sau khi cha Tô tới hạ quyết tâm phải rời khỏi đây, những người xung quanh mình đều có cha mẹ bạn bè ở bên trong lúc mạt thế, nhưng cha mẹ bạn bè của ở đâu?

      “Chẹp… thời thế như bây giờ, mình cháu định đâu?”

      “Cháu muốn nhân cơ hội này tìm cha mẹ người thân ạ.”

      nghĩ cha Tô đúng, có lẽ với Lý Oánh cùng chung lý tưởng, những thứ Lý Oánh theo đuổi lại hề có chút hứng thú nào, còn cuộc sống mà mong muốn, lại cho rằng cần cố gắng cũng có được.

      Lần này Vương Quân rời cũng tìm Lý Oánh, chỉ bị Lý Oánh bỏ rơi hai lần, lần này định tìm cha mẹ người thân mình. Trước kia đứa con bị tình làm mờ mắt, bỏ qua tình cảm của cha mẹ. Sau mạt thế, Vương Quân muốn lấy lại trách nhiệm của người con.

      “Như thế… cũng tốt, cũng tốt.”

      Nếu Vương Quân có mục tiêu của mình cha Tô cũng tiện giữ người lại nữa. Người ta phải tìm người thân, đó là lẽ đương nhiên. Ông có thể khuyên Vương Quân từ bỏ chuyện với Lý Oánh, nhưng thể ngăn cản Vương Quân tìm người thân.

      Khi mặt trời ngả về tây cũng là lúc Vương Quân chào từ biệt lần cuối với cha Tô. Sau đó đứng dậy, vào căn biệt thự trong ánh chiều chạng vạng, bắt đầu dọn đồ của mình.

      Cha Tô đứng ngoài biệt thự của Vương Quân nhìn hồi lâu, cúi đầu thở dài. Ông cất bản vẽ vào trong ngực rồi quay về biệt thự của mình. Tuổi như ông, khó lắm mới tìm được người chuyện hợp ý, mà chẳng đứa nào chịu ở lại với ông già như ông, cha Tô cảm thấy đơn!

      Trong bếp của nhà họ Tô, mẹ Tô và Tô Tô bóc lạc. Mẹ Tô quay sang nhìn cha Tô vừa vào sân, hỏi Tô Tô:

      “Con với Diệp Dục chuyện đó chưa?”

      “Ớ…” Tô Tô nhìn mẹ, thấy bà nghiêm túc bèn chột dạ đáp, “Diệp Dục… … mai phải ra ngoài, đón mẹ nuôi của Lập Hạ. Nên là… con nghĩ… đợi ấy về rồi ! Mẹ cũng biết là bên ngoài nguy hiểm thế nào rồi đó, bây giờ con với ấy rồi chẳng may ấy vì chuyện đó mà phân tâm cháu ngoại của mẹ còn cha đâu.”

      “Con phải nhanh lên!” Mẹ Tô ném mấy hạt lạc vào trong bát, giục: “ ba tháng rồi, bụng cũng sắp lộ ra rồi. Những gì chúng ta cần chuẩn bị cũng bắt đầu làm thôi, trách nhiệm Diệp Dục nên gánh vác nó phải gánh vác chứ.”

      “Vâng, con biết rồi, con biết rồi mà.” Tô Tô hùa theo mẹ Tô, cảm thấy mẹ Tô coi mình như đứa trẻ hư, mà muốn nghe mẹ càm ràm nên ném hạt lạc vào bát, đứng lên chạy vội, vừa chạy vừa : “Mẹ, con sang xem Lý Tiểu Vũ thế nào, mẹ hầm canh lát con về ăn!”

      “Chậm thôi con, cẩn thận kẻo ngã!!! Cẩn thận cái bụng, cẩn thận cái bụng!”

      Mẹ Tô đằng sau nghếch cổ lên, đầy vẻ lo lắng nhìn theo bóng Tô Tô. Bà ôm ngực, trái tim yếu đuối bị Tô Tô nhảy nhót dọa cho đập thình thịch. Thà bà biết Tô Tô có thai còn hơn, biết rồi chỉ hận thể trói lại, cho đứa con nghịch ngợm này đâu hết!

      “Bụng làm sao cơ?” Vừa đúng lúc cha Tô từ sân mở cửa phòng bếp bước vào, nhìn bạn già của mình ôm ngực, lại hỏi lại: “Bà đau bụng à?”

      phải tôi, haizzz…”

      Mẹ Tô đứng dậy, cầm theo bát lạc bóc vỏ, hôm nay định hầm cho Tô Tô nồi canh chân heo với lạc. Bà bất an vòng qua cha Tô, định rửa lạc trong bát, thế mà lại đổ cả bát lạc vào bồn rửa. Bà buồn bực rên lên, quay lại liền va vào cha Tô đứng ngáng đường, bà bèn mắng:

      “Ông xem đàn ông các ông có ai tử tế ? Ai nấy đều phải loại tốt lành gì, haiz con của tôi. Làm thế nào bây giờ? Trong lòng tôi cứ thấp tha thấp thỏm, ăn ngon ngủ yên, sống kiểu gì đây hả?”

      “Rốt cục là có chuyện gì?”

      Ban đầu cha Tô cũng chỉ nghĩ mẹ Tô tìm người than vãn, dù sao ông cũng nghe quen rồi, mười năm như , ông cũng thuộc rồi. Nhưng hôm nay trong lời than vãn của mẹ Tô xuất thêm những từ ngữ mới mẻ, vì thế cha Tô tò mò hỏi:

      “Tô Tô của chúng ta làm sao? Bà lo cái gì thế?”

      “Tôi…”

      Mẹ Tô há miệng, chợt nước mắt chảy dài, ôm lấy cổ cha Tô khóc lớn. Ngoài phòng bếp, Tô Tô thay xong quần áo rón rén vào phòng khách, cầm hai thanh đao của Diệp Dục nhàng mở cửa. Xem ra mẹ nhịn được nữa muốn đem kể cho cha nghe về Tiểu Ái rồi.

      Sau khi cha biết chuyện biết có phản ứng ra sao, nổi trận lôi đình hay thế nào nữa? Tô Tô cảm thấy hơi chột dạ. Đừng nhìn cha Tô bình thường hay cười ha hả, lo lắng chuyện gì. Đó là chưa chạm tới giới hạn cuối cùng của ông thôi, nếu chạm tới giới hạn đó ông giận lên, nghiêm mặt khiến người khác nhìn mà run.

      Vì thế Tô Tô lặng lẽ bỏ chạy, cầm hai thanh đao lách mình qua cửa lớn ở tường bao, giẫm lên ánh trăng lờ mờ chuẩn bị sang biệt thự của Lý Tiểu Vũ. Nhưng vừa mới ra khỏi cửa liền bị Diệp Dục chặn lại, lao về phía , đè lên tường, cười thô bỉ :

      em, muộn thế này rồi, biết gác ở ngoài này chứ gì?”

      “Bỏ ra, tôi thăm Lý Tiểu Vũ!”

      buông, thơm cái rồi buông.”

      Tô Tô mím môi chuyện. cũng coi như hiểu chút về , càng chống đối càng dùng sức đàn áp, tâm tính điển hình của đám lưu manh vô lại. Chẳng qua vì có cái mác quân nhân nên thỉnh thoảng mới bình thường chút.

      cứ thế nhìn Diệp Dục dưới ánh trăng, đôi mắt của lờ mờ như có ánh sáng màu đỏ, chúng ánh lên như hai ngọn lửa sâu trong đáy mắt, nhìn vô cùng đẹp. Diệp Dục từ từ dí sát mắt vào , tới khi Tô Tô nhận ra đôi môi nóng bỏng của dính lên đôi môi lạnh lẽo của . Cũng thô lỗ như trước đó mà chỉ dịu dàng ngậm vào, trong giọng phảng phất chút nỡ:

      em này, muốn ‘làm’ em thêm lần nữa. đúng lúc, đúng lúc.”

      Sáng sớm mai phải rồi, phen này phải qua cả Tương thành rộng lớn, chẳng biết mấy ngày mới về. Tình hình bên đó còn chưa , mẹ nuôi Lập Hạ gửi tin nhắn cho cậu ấy, nhưng có phải mẹ cậu ấy gửi chẳng ai biết. Diệp Dục lòng nỡ xa Tô Tô. Nếu phải vì Lý Tiểu Vũ xảy ra chuyện cần người theo dõi muốn Tô Tô cùng mình.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    4. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 132: Biến thành zombie hay dị năng giả

      Tim Tô Tô đập nhanh hơn chút, cau mày ngửa cổ về sau, rũ mắt dời môi mình ra, giãy giụa muốn đẩy Diệp Dục ra. Môi Diệp Dục thuận đà hôn vào cổ Tô Tô, thầm bên tai dặn dò:

      “Hộ Pháp và Thư Sinh ở lại cùng mấy người nữa. Những ngày ở bên, em đừng ra ngoài. Chờ quay lại rồi đưa em ra ngoài chơi. Nghe , đừng làm lo lắng.”

      Ngữ điệu đúng như trai dặn dò em ruột của mình, bên ngoài nguy hiểm lắm, đừng ra khỏi nhà mình. Điều này khiến Tô Tô phì cười, lúc này cũng thấy Diệp Dục gây cho ác cảm gì, hoặc có thể vì là cha đẻ của Tiểu Ái chăng? chỉ cảm thấy cổ mình ngứa ngứa tê tê, vì thế vừa tránh Diệp Dục vừa thở phì phì :

      “Tôi có phải trẻ con đâu, đừng cắn tôi, sớm về sớm, đường chú ý an toàn, đánh thắng đánh, thắng chạy.”

      “Làm sao có thể, thế giới này còn có người đánh thắng được sao?”

      được mấy câu, đuôi Diệp Dục lại dựng cả lên, lại bắt đầu hôn cổ Tô Tô, buông đôi tay nhốt ra rồi dắt sang biệt thự của Lý Tiểu Vũ, đường vẫn ngừng dặn dò:

      em Lý Tiểu Vũ đó hơi kì cục, Lý Oánh lo lắng cũng hoàn toàn sai, em cứ nghĩ , nếu thực ổn vẫn nên sớm ra tay hơn!”

      “Tôi tự có tính toán.”

      Đối với bất thường của Lý Tiểu Vũ, đương nhiên Tô Tô cũng biết rất nhiều người lo lắng về ấy, cũng rất lo rằng ấy trở thành hậu họa sau này. Xét về cách làm của Lý Oánh cũng sai, nhưng đối với ra của Lý Oánh, Tô Tô và những người khác hề hối hận. So với tình hình của Lý Tiểu Vũ Lý Oánh mới là hiểm họa ngầm lớn hơn.

      người có thể vì tình hình chung mà hy sinh đồng đội của mình vô cùng đáng sợ, bởi vì hôm nay ta có thể hy sinh Lý Tiểu Vũ, ngày mai có thể hy sinh Tô Tô, Tiểu Ái, hoặc bất kỳ người nào ảnh hướng tới tình hình chung, hơn nữa còn là kiểu “Đề phòng ngộ nhỡ”.

      Người như thế tốt nhất sớm tách khỏi team tốt hơn, Lý Oánh tự đỡ cho Tô Tô phải nghĩ cách đuổi. Chỉ tiếc là Lý Oánh vừa , Vương Quân cũng ở lại nữa, Tô Tô lại cảm thấy Vương Quân khá thuận mắt.

      Hai người tay nắm tay giống như hai thiếu niên trước mạt thế, cứ thế thả bước chậm rãi dưới trăng, thong dong tới trước biệt thự của Lý Tiểu Vũ. Bây giờ căn biệt thự này trừ Lý Tiểu Vũ ra mọi người chuyển cả. Tẩm Nguyệt và Duệ Duệ chuyển tới căn của bác sĩ y tá, Nhị Hổ tới chỗ người của Bì tụ tập. Còn Lý Tiểu Vũ bị trói chặt, nằm đệm trong phòng khách.

      Trong ánh đèn sáng sủa của biệt thự, lúc Tô Tô và Diệp Dục bước vào liền thấy bác sĩ Hồng cùng với hai y tá Lương Tiểu Kỳ và Ngô Đao Muội lấy máu của Lý Tiểu Vũ, hai mẹ con Tẩm Nguyệt và Duệ Duệ ngồi gần đó. Duệ Duệ ăn bát mì, còn Tẩm Nguyệt vừa trông Lý Tiểu Vũ vừa lau nước mì ở khóe miệng cho Duệ Duệ.

      Thấy Tô Tô vào, Duệ Duệ ngẩng đầu, ngoan ngoãn gọi “chị”, bác sĩ Hồng đứng lên, búng ống máu mẫu của Lý Tiểu Vũ trong tay, nghiêng đầu nhìn Tô Tô, nâng tầm mắt, gật đầu giải thích:

      “Tôi muốn lấy chút mẫu máu của Lý Tiểu Vũ để làm xét nghiệm virus, như thế có thể biết được ấy biến zombie hay biến dị.”

      “Biến zombie? Biến dị?”

      Tô Tô lặp lại hai cụm từ này, nhìn bác sĩ Hồng vẻ thích thú. hiểu ý đại khái của bác sĩ Hồng, biến zombie là biến thành zombie, biến dị là biến thành bị năng giả. Vì thế gật đầu, để bác sĩ Hồng đem mẫu máu của Lý Tiểu Vũ .

      Lương Tiểu Kỳ và Ngô Đao Muội lại ở bên cạnh Lý Tiểu Vũ, họ đều là y tá, chăm sóc bệnh nhân là trách nhiệm của họ, tiện thể giúp bác sĩ Hồng theo dõi triệu chứng của Lý Tiểu Vũ. Những tình hình bất thường và thân nhiệt hàng giờ của Lý Tiểu Vũ đều được Lương Tiểu Kỳ và Ngô Đao ghi lại tỉ mỉ trong bảng biểu.

      Bỗng nhiên Tô Tô cảm thấy những y tá bác sĩ mình cứu về rất hữu dụng, ít ra trong những lúc thế này, họ còn phát huy tác dụng rất to lớn.

      “Thế nào rồi?”

      Tô Tô vừa hỏi Tẩm Nguyệt trong phòng khách, vừa cầm bảng biểu của Lương Tiểu Kỳ, nhìn qua ghi chép thân nhiệt của Lý Tiểu Vũ thấy thân nhiệt giữ ở mức dưới 37 độ. Mặt đỏ phừng phừng, thân nhiệt lại bình thường sốt.

      Mặc dù sốt nhưng Tẩm Nguyệt vẫn lo lắng vô cùng. Duệ Duệ ăn xong mì, bèn bế con lên, tới trước mặt Tô Tô, cau mày đáp:

      “Sốt sốt nhưng sắc mặt lại bình thường. Ban ngày có lúc thành màu cam, bây giờ lại thành màu đỏ.”

      xong Tô Tô nhìn thấy Lương Tiểu Kỳ cầm lược chải đầu cho Lý Tiểu Vũ, liền hỏi: “Sao phải chải đầu cho ấy?”

      “Hả?” Lương Tiểu Kỳ ngơ ngác ngẩng đầu, đưa chiếc lược trong tay lên, chỉ vào những sợi tơ nhện dính răng lược giải thích: “ biết mạng nhện ở đâu, đầu Lý Tiểu Vũ có nhiều mạng nhện lắm, tôi chải cho ấy.”

      “Đừng cử động!”

      Tô Tô vươn tay, chạy đến bên cạnh, Diệp Dục đằng sau cũng chạy lên trước. Tẩm Nguyệt ôm Duệ Duệ đứng nguyên tại chỗ lo lắng. Tô Tô chạy đến bên cạnh Lương Tiểu Kỳ, cầm chiếc lược tay nhìn ngắm cẩn thận. răng lược đúng là có vài sợi to màu trắng, lại nhìn sang đầu Lý Tiểu Vũ, với tốc độ mắt thường có thể thấy đầu ấy dần kết thành những sợi tơ trắng.

      “Rốt cục có chuyện gì vậy?”

      Tẩm Nguyệt vốn chưa phát ra chuyện gì kì lạ, ôm Duệ Duệ chạy tới hỏi. Tô Tô lắc đầu, đưa lược trong tay cho Lương Tiểu Kỳ dặn dò:

      đừng lấy những sợi tơ này ra, cứ để nó dài xem dài ra đến đâu.”

      “Nhưng mà…” Lúc này Lương Tiểu Kỳ bị những sợi tơ đầu Lý Tiểu Vũ dọa cho sợ phát khiếp, “Thế sao chứ? có vấn đề gì chứ?”

      ấy bị trói chặt thế này rồi, nếu có nguy hiểm cũng đủ thời gian cho mọi người chạy.”

      nhìn sang Lý Tiểu Vũ bị trói thành cái bánh tét, sợi dây dùng để trói ấy là dây leo núi, độ chắc chắn có thể tin tưởng được, Tô Tô an ủi nhóm Lương Tiểu Kỳ rồi :

      “Nếu mọi người cảm thấy yên tâm đêm nay cần phải trông đâu.”
      ParvartyHale205 thích bài này.

    5. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 133: chuyện với cha lát

      Nhìn Tô Tô tựa như hề lo lắng Lý Tiểu Vũ đột nhiên biến thành quái vật chút nào hết. Ý của là cho dù Lý Tiểu Vũ có biến thành quái vật nữa cũng đủ thời gian cho những người khác chạy. Vì kể cả ở thời buổi bây giờ, loại quái vật có thể hoàn thành quá trình đột biến, nhanh chóng cởi dây trói và giết người trước khi loài người kịp phản ứng, hoàn toàn thể tồn tại.

      Nếu có nữa, đến Tô Tô cũng kịp cản, người của cả khu biệt thự cũng thoát nổi, người còn sống của cả Tương thành này cũng vậy. Hơn nữa năm giác quan của Tô Tô rất nhạy cảm, có thể nhìn thấy những làn sóng năng lượng bất thường người của Lý Tiểu Vũ, đó là năng lượng của dị năng giả. Ban ngày lắm nhưng đến bây giờ càng lúc càng ràng hơn.

      Cho nên có khả năng lớn là Lý Tiểu Vũ trải qua quá trình tiến hóa phức tạp vô cùng.

      Quá trình tiến hóa mỗi người kiểu, phải tất cả mọi người đều trải qua quá trình sốt sốt lại nhiều lần, sau đó thức tỉnh dị năng năm hệ cơ bản cách vô thức. Giống như Tạ Hào Thế, thức tỉnh thẳng lên dị năng hệ sấm sét cấp hai, ai Lý Tiểu Vũ thể giống Tạ Hào Thế?

      Lương Tiểu Kỳ và Ngô Đao Muội cùng với Tẩm Nguyệt ôm Duệ Duệ vốn lo lắng bồn chồn nhưng nhìn thái độ kiên định của Tô Tô cũng dần bình tĩnh lại. Nhưng suy cho cùng họ đều là người bình thường, chưa từng nhìn thấy quá trình tiến hóa dị năng, cần họ mở miệng cũng chủ động giải tán những người này để đảm bảo an toàn.

      Tẩm Nguyệt bế Duệ Duệ đứng ở cửa khu biệt thự, do dự muốn lắm, nhưng nhìn thấy đứa con hai tuổi trong lòng đành thở dài, rồi vẫn ra ngoài.

      Cả căn biệt thự chỉ còn hai người Tô Tô và Diệp Dục. Diệp Dục khoanh tay đứng nhìn Lý Tiểu Vũ nằm đệm. Những sợi tơ đầu ngày nhiều, chỉ lúc mà tóc đen đầu trở thành màu trắng. Diệp Dục nhíu chặt mày, với Tô Tô:

      “Hay là mai nữa, để em mình ở lại, yên tâm.”

      “Sao lại ?”

      Tô Tô bước tới gần Lý Tiểu Vũ, cúi đầu nhìn kĩ càng, phát ra chỉ có tơ đầu mà xung quanh người cũng dần có những sợ tơ được kết thành. Để cho Diệp Dục yên tâm, Tô Tô :

      “Trước còn chưa chắc lắm nhưng giờ có thể chắc chắn rằng Lý Tiểu Vũ trải qua quá trình tiến hóa thành dị năng giả.”

      “Sao em biết?”

      “Tôi cảm nhận được sóng năng lượng dị năng quanh người ấy.”

      “Sao tôi lại cảm nhận được?”

      Diệp Dục ngồi xổm xuống bên cạnh Lý Tiểu Vũ, trợn trừng mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt , nhưng vẫn hề cảm thấy chút sóng năng lượng gì cả.

      đúng là… thế nào cũng bị đần độn của mình hại chết cho xem.”

      Tô Tô nhìn Diệp Dục cố căng mắt ra để nhìn chằm chằm Lý Tiểu Vũ, dùng mắt thường có thể thấy quanh người đó có sóng năng lượng ư?

      vòng đến sau lưng Diệp Dục, vừa nghĩ đến người đàn ông ngu ngốc này là cha đẻ của con mình, IQ thấp thế có di truyền cho Tiểu Ái nhỉ? chợt hận thể đạp phát vào người đàn ông trước mặt.

      Rồi chợt nghĩ đến chuyện người này còn biết cách hấp thụ năng lượng, ăn tinh hạch là cách hấp thụ năng lượng bị động. ràng là dị năng giả hệ hỏa cấp ba, mà trừ mắt tinh tai thính ra, ba giác quan còn lại hề phát triển chút nào. có thể sống mà rời khỏi Đức Thành quả là kì tích!

      Có lẽ có những người trời sinh như thế, họ yếu về mặt nào đó, nhưng lại nổi trội về mặt khác. IQ, EQ của Diệp Dục quá thấp, nhưng dị năng lại rất mạnh. phải đây là cho quan điểm sao?

      Tô Tô tự an ủi mình, Diệp Dục vẫn còn có thể cứu được, vì thế cau mày, cúi người, đứng sau lưng Diệp Dục, hai tay ấn lên hai vai . phóng năng lượng nước của mình, từ từ bao bọc quanh cơ thể Diệp Dục. Tóc của buông xuống bên tai , hướng dẫn:

      nhắm mắt vào, có cảm thấy gì ?”

      “Tóc của em bay vào tai ngứa quá.”

      “… Còn gì nữa?”

      có!”

      “Được lắm, hết thuốc chữa rồi!”

      Tô Tô thu tay và năng lượng nước của mình về, đưa ra kết luận rồi quay người ra khỏi biệt thự. Diệp Dục mở mắt, đứng dậy đuổi theo sau, cười hi hi nắm tay Tô Tô. Tô Tô giằng ra được nên đành mặc nắm, đưa về nhà họ Tô.

      Nếu Tô Tô Lý Tiểu Vũ biến thành quái vật Diệp Dục tin . quyết định mai vẫn theo lịch trình định, đưa vài người theo Lập Hạ đón người. Vì phải nên luyến tiếc Tô Tô là chuyện đương nhiên. cứ dính chặt , quấn quýt bên ngoài bức tường nhà họ Tô, quấn quýt đến mức Tô Tô sắp phát điên mới chịu để về.

      Tô Tô vừa vào cửa, để hai thanh đao của Diệp Dục lên tủ giày cạnh cửa chính liền cảm thấy khí trong nhà có gì là lạ. thò cổ nhìn vào phòng khách và phòng bếp nhưng thấy bóng dáng cha mẹ. định lên tầng nghe thấy tiếng “tạch tạch” của bật lửa từ trong sân vọng lại.

      Tô Tô vào bếp, nhìn qua cửa kính ở bếp thấy cha Tô ngồi hút thuốc dưới mái hiên.

      Trong kí ức của , cha Tô bỏ thuốc rất nhiều năm, chỉ thi thoảng gặp chuyện gì rất phiền muộn cha Tô mới làm hai hơi. Tô Tô rụt cổ, nhớ đến lúc mình trốn ra ngoài, mẹ Tô định hết mọi chuyện cho cha Tô bèn muốn giả vờ như nhìn thấy ông.

      “Tô Tô, về rồi à?”

      Cha Tô ngồi bên ngoài, ông gọi Tô Tô mà quay đầu lại, tiếng gọi đó chứa đựng cảm giác già nua khác thường. Tô Tô nghe mà xót xa, mở cửa ra ngoài, gật đầu đáp:

      “Vâng ạ, cha.”

      “Ngồi xuống chuyện với cha lúc.”

      Khoảnh khắc Tô Tô đẩy cửa kính, cha tô ném điếu thuốc trong tay, lấy tay xua mùi thuốc trong khí tránh cho Tô Tô khỏi bị hít khói thuốc lá thụ động. Lúc này, cha Tô cúi người ngồi dưới mái hiên, đôi mắt nhìn vào thế giới vắng lặng ngoài kia, nhìn ông có vẻ nghiêm trọng.

      Tô Tô đờ ra, rồi vẫn ngồi xuống cạnh cha Tô theo lời ông. Hai cha con sóng vai ngồi cạnh nhau, cùng nhìn về bức tường chất cao ngất cách đó xa. Cả hai cứ im lặng như thế hồi lâu, Tô Tô thầm đắn đo, vừa định mở miệng, chủ động tìm đề tài chuyện nghe thấy câu hỏi nặng nề của cha Tô:

      “Con nhất định muốn sinh đứa trẻ trong bụng ra sao?”
      ParvartyHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :