1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 124: Con có thai rồi

      thực tế, Tô Tô cũng biết tình hình nhà mình, đồ ăn mặc dù phải quá nhiều nhưng nuôi dưỡng nhiều người như vậy vẫn đủ. vùi mình trong khu biệt thự Quả Táo cả đời, với tính cách của , cách dăm ba hôm lại ra ngoài lượn lần nên lúc này vội.

      Gần đây dị năng mộc của mẹ Tô lại vô tình tăng lên ít. Ngày thứ nhất trồng rau, sáng ngày thứ hai là có thể thu hoạch vụ. Bà còn tưởng rằng đất đai nhà mình có thứ gì biến dị, nếu tại sao rau dưa lớn càng ngày càng nhanh?

      Tô Tô cũng điều này ra, kệ cho mẹ Tô tự do phát triển dị năng mộc, để cho bà ở ruộng rau từ từ tìm tòi ra cách thăng cấp của riêng bà.

      Có điều rau của nhà Tô Tô rất nhiều, căn bản ăn hết. Sáu ruộng rau lớn, cách ngày là thu hoạch được vụ. Mặc dù bây giờ nhà họ Tô phải nuôi nhiều người như vậy nhưng rau rất nhiều, rau thừa chất thành đống ở trong góc nuôi lợn. Cho nên trước đây Tô Tô muốn giết lợn nhưng bây giờ cũng vội giết con lợn kia nữa. Tốt xấu gì con lợn kia cũng cống hiến giúp ăn bớt phần rau.

      cầm theo mấy bộ buộc dây của trẻ con và mấy bộ đồ ngủ của phụ nữ có thai vào biệt thự, tìm mẹ Tô ở trong bếp, mở miệng hỏi, “Mẹ ơi cho con cái chậu, con giặt mấy bộ quần áo này.”

      Mẹ Tô ngồi ở cạnh bàn ăn hí hoáy với mấy hạt thóc, dự định mai trồng xem có thể thu hoạch được ít gạo hay , nghe Tô Tô liền quay đầu lại, nhìn thoáng qua bộ buộc dây cho trẻ sơ sinh trong tay Tô Tô, vẻ mặt sửng sốt, nắm thóc trong tay rơi đầy mặt đất.

      “Mẹ?!”

      Tô Tô lại gọi mẹ Tô tiếng. thấy bộ dạng này của mẹ Tô, trong lòng đại khái cũng hiểu, mẹ mình là người từng trải, có lẽ sớm nghi ngờ rồi. muốn mở miệng, chuyện hoàng về việc mình có thai mẹ Tô cúi đầu lau nước mắt, nhặt thóc rơi đất mà nhận lấy bộ buộc dây cho trẻ sơ sinh và đồ ngủ cho phụ nữ có thai trong tay Tô Tô, nức nở :

      “Mẹ giặt cho, con biết giặt mấy thứ này đâu. Da trẻ con rất non nớt, mấy thứ quần áo này vẫn còn mới, phải giặt nhiều lần mới được.”

      “Ồ...” Tô Tô nheo mắt nhìn mẹ, trong đầu hơi thấp thỏm, trong lòng mẹ có chỗ nghi ngờ rồi sao còn hỏi gì ? Mẹ có tán thành việc sinh Tiểu Ái ?

      “Lên tầng nghỉ , vất vả cả ngày rồi, lát nữa mẹ nấu cơm xong gọi con.”

      Lúc những lời này, mẹ Tô vẫn đưa lưng về phía Tô Tô, muốn cho Tô Tô thấy lo lắng và chua xót mặt bà. Bà hoài nghi lâu nhưng vẫn dám nhìn thẳng vào vấn đề này.

      Ông cha ta có câu “chửa đẻ là cửa mả.” Mấy ngày nay, mỗi sáng sớm Tô Tô đều nôn đến trời đất quay cuồng, mẹ Tô đều thấy mà dám hỏi, dám làm bởi vì tương lai quá khó khăn, khó đến mức người từng trải như mẹ Tô biết có nên ủng hộ Tô Tô hay .

      Tô Tô ở phía sau do dự hồi lâu, quả thực biết nên như thế nào về việc mang thai. cảm thấy nếu như ra, mẹ chắc chắn nổi giận. Nếu Tiểu Ái sau này cũng thầm cho đứa cháu ngoại, đổi lại là Tô Tô, cũng tức giận rung chuyển trời đất nhỉ?

      Tô Tô cúi thấp đầu nhìn mẹ Tô hoàn toàn để ý đến mình, đành phải trở về phòng nghỉ. Vừa vào phòng, ngửi được mùi đồ gỗ trong nhà, Tô Tô nhịn được cơn buồn nôn. nhanh nhanh chóng chóng lao vào trong phòng tắm, quỳ gối bên cạnh bồn cầu, nôn đến trời đất quay cuồng.

      lúc lâu sau, Tô Tô phờ phạc ngồi ở gạch men sứ lạnh như băng, đầu đầy mồ hôi. đột nhiên quay đầu lại, thấy mẹ đứng ở cửa phòng tắm, vẻ mặt của bà cũng tốt hơn được bao nhiêu, cũng tái nhợt, còn lộ ra vẻ thận trọng.

      “Mẹ!”

      Tô Tô ngẩng khuôn mặt nhắn lên, sợi tóc đen má lộn xộn ẩm ướt, dáng vẻ ngồi mặt đất rất đáng thương. Thấy vậy, mẹ Tô trào nước mắt, bà sửa lại quần áo của Tiểu Ái trong tay, xỏ đôi dép vào phòng tắm, ngồi xuống đất, kéo Tô Tô vào lòng, đầy chua xót hỏi:

      “Con à, con... đây là... thế nào?”

      người làm mẹ, mẹ Tô luôn quan sát Tô Tô kỹ càng, có chỗ nào cho bà biết Tô Tô mang thai. Nhưng bây giờ là mạt thế, mẹ Tô thể tưởng tượng nổi Tô Tô ôm cái bụng bự sinh tồn như thế nào, đứa trẻ kia làm thế nào để sống sót.

      Cho nên bà dám hỏi, cũng dám xác nhận với Tô Tô. Nhưng thấy Tô Tô nôn như vậy, mẹ Tô lại nhịn được. Bà là người có kinh nghiệm, bà biết phụ nữ mang thai sinh con trải qua quá trình đau khổ lại sung sướng như thế nào. Mẹ Tô lo lắng Tô Tô biết, lại lo lắng Tô Tô làm ẩu. Cho nên bà vẫn có ý định chuyện thẳng thắn với Tô Tô, về suy nghĩ của Tô Tô, về tương lai của Tô Tô và đứa bé này.

      Mẹ Tô đỡ Tô Tô mặt đất lên, đưa về lại phòng ngủ. Ngồi bên giường, quay đầu nhìn về phía mẹ Tô, môi ngập ngừng, thành thừa nhận:

      “ Mẹ, con có thai rồi.”

      “Có thai...” Vẻ mặt mẹ Tô có chút bất ngờ, bà lặp lại lời Tô Tô , nét mặt nghiêm túc hỏi, “Của ai? Đứa trẻ là của Diệp Dục hay là của Tạ Thanh Diễn?”

      “Con và Tạ Thanh Diễn chẳng có chuyện gì cả, chưa từng chạm vào con!”

      Tô Tô hơi to tiếng, nhíu lông mày, vạch quan hệ của Tiểu Ái và Tạ Thanh Diễn. chán ghét Tạ Thanh Diễn lắm rồi, cho phép người khác Tiểu Ái của có nửa phần liên quan đến Tạ Thanh Diễn. Đó là sỉ nhục , sỉ nhục Tiểu Ái.

      Đứa trẻ nếu phải là của Tạ Thanh Diễn chính là của Diệp Dục! Tô Tô mười chín tuổi cũng chỉ có hai người đàn ông này. Chân mày mẹ Tô hơi dãn ra, đứa trẻ là của Diệp Dục dễ chuyện rồi. Tuy là mẹ Tô rất có thành kiến với Diệp Dục nhưng đó là do trước mạt thế Diệp Dục ức hiếp Tô Tô.

      Bà đương nhiên hiểu bây giờ tình thế khác rồi, ánh mắt nhìn người thể giống như lúc trước mạt thế.

      Diệp Dục là người có năng lực, quan trọng là cũng rất săn sóc Tô Tô. Tính cách Diệp Dục như vậy mẹ Tô cũng lo lắng về tương lai của Tô Tô và đứa trẻ, ta chịu trách nhiệm. Mấu chốt bây giờ là trong lòng Tô Tô nghĩ như thế nào?

      “Muốn sinh đứa trẻ ra sao?”

      “Sinh! Mẹ à, dù khó khăn đến mấy con cũng muốn sinh.”

      “Vậy bàn bạc qua với Diệp Dục chưa?”

      “Chưa ạ.” Tô Tô lắc đầu, mắt thấy vẻ đồng ý mặt mẹ Tô, vội vàng , “Mẹ à, đây là chuyện của con và Diệp Dục, con và ta giải quyết tốt. Mẹ đừng lo lắng chuyện này nữa. Con mang thai được sinh được, sinh được nuôi được. Mẹ yên tâm .”
      Parvarty thích bài này.

    2. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 125: Đứa bé phải của mình con

      “Con cho là chửa đẻ dễ dàng như vậy sao?” ràng mẹ Tô đồng ý với lời Tô Tô . Bà chợt giống như nghĩ đến điều gì đấy, mắt trợn trừng nhìn Tô Tô, “Diệp Dục chưa biết phải ? Con giấu cho nó?!”

      Tô Tô cười lấy lòng với mẹ Tô, lên tiếng xem như là dùng im lặng trả lời vấn đề của bà: Phải, đúng là Diệp Dục còn chưa biết.

      “Con ngốc này, chuyện đứa bé làm sao có thể cho Diệp Dục?” mẹ Tô đứng ngồi yên, lại lại, khó tin cúi đầu nhìn Tô Tô, lại hỏi, “Vì sao con cho Diệp Dục?”

      “Mẹ, ta có con đường riêng của mình, chúng ta cũng có cuộc sống riêng của chúng ta. Mẹ dùng đứa trẻ trói buộc ta làm gì?”

      Đối với tư tưởng cũ kỹ của mẹ Tô, Tô Tô tỏ ra chấp nhận được. Bây giờ là mạt thế rồi, Diệp Dục lại là quân nhân, bao lâu nữa quân đội xông lên từ hai phía, Diệp Dục chừng phải tìm kiếm hướng phát triển tốt hơn, mà Tô Tô lại có dã tâm gì, đời này chỉ muốn an phận chỗ chăm sóc Tiểu Ái, chăm sóc cha mẹ tốt.

      nên dùng đứa bé trói buộc Diệp Dục, cuối cùng khiến cho vui, Tiểu Ái cũng cảm thấy mình là phiền toái. Tô Tô muốn thấy tình huống như vậy.

      Mẹ Tô lắc đầu, bà hiểu ý của Tô Tô. Tuy là hiểu nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng bất công. Tương lai Tô Tô thế nào cũng chịu khổ chịu cực. Bà chỉ muốn Diệp Dục biết chuyện này, có thể thay con bà gánh vác phần cực nhọc sinh con dưỡng cái, về phần Diệp Dục vui vẻ hay , liên quan khỉ gì đến bà?! Miễn là Diệp Dục bằng lòng chịu trách nhiệm là được!

      Muốn vui vẻ trước đây đừng có làm bậy!

      “Chuyện này con nhất định phải cho Diệp Dục, đứa bé phải của mình con, Diệp Dục cũng cần gánh vác trách nhiệm.” Mẹ Tô nhíu mày, nghiêm mặt, “Nếu như con chịu , ngại , mẹ thay con . Nếu như Diệp Dục chịu trách nhiệm, về sau nó cũng cần xuất trước mặt nhà chúng ta.”

      “Mẹ~~~” Tô Tô có phần mệt mỏi, nhức đầu gọi mẹ Tô, tư tưởng cũ kỹ vô cùng cố chấp, chỉ có thể gật đầu, lấy lệ: “Được, con , con . Dù sao cũng phải cho con vài ngày, tìm cơ hội thích hợp !”

      “Nhanh lên, bụng con mỗi ngày lớn, thể kéo dài được nữa!”

      Mẹ Tô mồm thúc giục nhưng trong lòng vẫn cố gắng nghĩ thoáng, suy cho cùng chuyện Tô Tô và Diệp Dục có đứa bé cũng phải là chuyện , dù sao cũng phải chọn lúc tâm trạng Diệp Dục tệ. Chuyện này cũng tiện để cho cha mẹ , chuyện của người trẻ tuổi vẫn nên là do Tô Tô thẳng thắn với Diệp Dục, sau đó cha mẹ mới xuất hỏi xem Diệp Dục nghĩ gì.

      Đối mặt với thúc giục của mẹ Tô, Tô Tô chỉ có thể gật đầu đối phó trước mấy ngày. tính toán rồi, có thể kéo dài được mấy ngày kéo, dù sao mấy ngày này định cho Diệp Dục biết tồn tại của Tiểu Ái.

      Trong lúc suy nghĩ luân chuyển, mẹ Tô dông dài dặn dò Tô Tô ít chuyện, nào là thể ngồi đất, nên chân trần xỏ dép mà phải tất, được chạy nhảy... đều là nước đổ đầu vịt. Tô Tô chỉ chờ mẹ Tô lẩm bẩm xuống tầng nấu canh, nghẹo đầu ngã vào gối liền ngủ.

      Giấc ngủ này là ngủ nguyên đêm, mẹ Tô ninh xong nồi canh, nghĩ Tô Tô bây giờ mang thai nên cũng kệ cho ngủ. Đợi đến sáng ngày hôm sau, Tô Tô mới từ giường bò dậy, tóc tai bù xù mò vào trong bếp, liếc mắt liền nhìn thấy nồi canh mẹ Tô ninh cả đêm ở bàn.

      Ninh canh dùng đồ khô mà Tô Tô tích trữ trước mạt thế, canh xương bỏ thêm chút câu kỷ, xương sườn ở trong ngăn đá tủ lạnh, ninh bằng nồi tử sa thượng hạng do chủ biệt thự để lại, quả thực là nồi ninh canh tuyệt hảo.

      Tô Tô liếm môi, dạ dày sớm sôi ùng ục, nhìn xung quanh thấy mẹ Tô liền lấy bát đũa, khuấy canh trong nồi tử sa, múc bát canh, thổi thổi từ từ uống, trong lòng vô cùng thoả mãn.

      Con có mẹ là báu vật vô giá!!!

      uống liền nghe thấy tiếng ồn ào bất thường phía ngoài tường rào, Tô Tô đứng dậy, bưng bát canh, lê dép lông qua phòng khách, đến bên cửa tường rào khép nửa, nhìn bên ngoài.

      Tiếng ồn ào là từ phía Bì truyền tới, chính xác mà là từ bên nhà bác sĩ y tá của Bì truyền tới. Hình như là có mấy người sống sót xách mấy cái túi to, muốn tặng cho nhóm bác sĩ y tá nhưng người bên Bì từ chối nhận.

      Tô Tô bưng bát canh nhìn kỹ chút, người xách túi tặng chính là Trương An Toàn và Từ Thiếu Phong gặp ngày hôm qua, cùng mấy người nữa sau lưng, mỗi người xách theo cái túi lớn đồ dùng cho trẻ con, giải thích họ là người bên Tạ Hào Thế, những thứ này là do Tạ Thế Hào phái người đưa tới.

      Chỉ nghe Trương An Toàn khách khí : “Những thứ này đối với chúng tôi vô dụng, bên chúng tôi có trẻ con nên đội trưởng Tạ liền để cho chúng tôi đưa tới, coi như là bỏ vô ích.”

      “Như vậy sao được, cần khách khí như vậy, ha ha ~~ cầm về, cầm về, đồ dùng cho trẻ con bên chúng tôi đủ hết rồi.”

      Bì mặc dù mặt cười nhưng thái độ nhận đồ vẫn rất kiên quyết, ai cũng thấy được. Tô Tô và Tạ Thanh Diễn bên kia khu biệt thự Quả Táo có vẻ hợp, bọn họ bây giờ là người bên phía Tô Tô làm sao có thể nhận đồ của nhà họ Tạ bên kia đưa đến? Đây phải là làm Bì khó xử sao?

      Trương An Toàn lại nhất định phải lưu đồ dùng lại, trước tiên thả túi to đồ dùng cho trẻ con cầm trong tay mặt đất, cuống quít lùi về sau : “Ông à, ông à, coi như giúp em, những thứ này ở chỗ bọn em giống như là rác rưởi vứt , thương tình giúp bọn em xử lý chúng , cứ như vậy ... Chúng ta hôm khác lại cùng làm nhiệm vụ... Cứ thế nhé!”

      xong đoàn người sau lưng Trương An Toàn cũng để đồ dùng cho trẻ con trong tay xuống, cùng nhau lùi về sau, lùi lại mấy bước theo hướng dẫn của Trương An Toàn, đoàn người cùng nhấc chân chạy về. Người nội tình còn tưởng bọn họ cho mấy thứ kỳ quái vào trong túi.

      ràng giả vờ đuổi theo vài bước, miệng hô, “Ôi, thế này sao được, giời ơi là ngại quá , mau cầm về cầm về ~~~”. Cuối cùng “ đuổi theo kịp đoàn người Trương An Toàn, lúc này mới quay đầu lại, cúi đầu liếc nhìn hơn hai mươi cái túi to mặt đất.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    3. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 126: nhường em đó

      Mấy cái túi mặt đất cái nào cũng lớn đến thái quá, giống như dùng túi ni lông lớn nhất khi mua đồ ở cửa hàng, đồ cho trẻ con bên trong nhét tương đối chặt. Dưới chỉ huy của Bì, mấy người thuộc hạ đổ đồ cho trẻ con trong túi ra, kiểm lại chút, phần lớn đều là đồ chơi trẻ em, còn có ít sữa bột và quần áo trẻ .

      “Tô Tô, những thứ này xử lý như thế nào?”

      Thấy Tô Tô cầm cái bát cái thìa sứ ra, Bì đứng ở đống lớn đồ cho trẻ con, cau mày hỏi ý kiến Tô Tô. Dựa theo ý tứ của Bì, dù sao đối phương cũng mấy thứ này đối với bọn họ chỉ là đồ vứt , vậy cũng phải là nợ nhân tình nhà họ Tạ bên kia.

      Nhưng mấy người Bì dù sao vẫn tuỳ Tô Tô quyết định. Tô Tô nhận liền nhận, nhận, Bì cũng tiếc mà trả lại cho nhà họ Tạ bên kia.

      Tô Tô nhíu mày, khom lưng, nhặt lên cái trống bỏi màu đỏ ở dưới đất, tuỳ ý lắc lắc, gật đầu, “Giữ lại , nếu bọn họ nhất định muốn chúng ta nhận, chúng ta nhận. Kiểm tra bao bì sữa bột, cái nào hỏng gì cần, nếu cảm thấy băn khoăn đưa cho Tạ Hào Thế ít tinh hạch coi như mua cũng được.”

      Tạ Hào Thế so với tên não tàn ngu ngốc Tạ Thanh Diễn thực tế hơn nhiều, đối nhân xử thế cũng chân thành hơn, mặc dù đưa tới mấy thứ linh tinh nhưng cũng vừa lúc bên Tô Tô cần, khiến cho người ta nghĩ ra lý do gì mà cự tuyệt.

      Căn cứ vào quan hệ qua lại của người bình thường, bên Tô Tô cũng nên lấy ra ít đồ dùng tặng lại Tạ Hào Thế. Vừa vặn bên bọn họ cái gì cũng nhiều, chỉ có rau và nước cho heo ăn no đến chết. Tô Tô nghĩ nếu cầm ít rau có qua có lại cho Tạ Hào Thế?

      Nhưng nghĩ hồi, rau cho Tạ Hào Thế chắc chắn cuối cùng vẫn rơi vào tay Tạ Thanh Diễn nên vứt bỏ ý nghĩ này trong nháy mắt. Muốn đáp lễ tặng tinh hạch, Tạ Hào Thế là dị năng giả, ta còn có tiểu đội dị năng, nhiều lúc cần dùng đến tinh hạch. Vả lại tinh hạch sau mạt thế, sau này còn có thể làm tiền lưu thông, Tạ Thanh Diễn về sau muốn làm cao thủ số mạt thế, nhất định cần đến tinh hạch.

      Mặt khác, Tô Tô cảm thấy dù sao trước đây Tạ hào Thế còn thiếu mạng, bên Bì cầm ít đồ dùng cho trẻ con của Tạ Hào Thế cũng cần so đo nhiều như vậy.

      Lúc này, Diệp Dục mang theo nhóm binh lính phía sau chạy luyện tập buổi sáng trở về. Trời rất lạnh, bọn họ nhóm mười tám người, mỗi người đều mặc người cái áo phông tay ngắn, sau gáy đều bốc hơi nóng, “121, 121, 1234” hô khẩu lệnh đều tăm tắp. Bọn họ chạy đến phía trước tường vây nhà họ Tô liền ngừng lại, xếp đội ngũ tại chỗ tốt, kiếm tra số người lần cuối cùng.

      Thấy Diệp Dục, Tô Tô liền nhịn được quay đầu tìm mẹ Tô, vừa vặn phát mẹ Tô đứng ở cạnh cổng, hai mắt như đèn pha nhìn chằm chằm lưng Diệp Dục, giống như hận thể giây kế tiếp liền gọi Diệp Dục, tìm Diệp Dục chuyện.

      Tô Tô nhịn được đau đầu, trừng Diệp Dục cái. Diệp Dục đúng lúc điểm danh xong nghiêng đầu lại, ở trong ánh nắng ban mai ấm áp của mùa đông, mỉm cười xán lạn với Tô Tô. Nụ cười kia và nụ cười của Tiểu Ái lúc sáng sớm tỉnh lại, nằm ở bên người Tô Tô, cười với ngọt ngào y hệt. hổ là cha con, chân mày cong cong giống nhau như đúc.

      Nhịn xuống hoài niệm trong lòng, Tô Tô xoay người vào chiếc RV. ngày mới bắt đầu, muốn ra ngoài chuyến. Hôm nay dự định tìm chiếc xe tải lớn, phải ghi kế hoạch quay lại bệnh viện lấy dụng cụ y tế lên lịch trình.

      ra ngoài vào mạt thế, lái chiếc RV có phần thực tế. Thế nhưng bây giờ mang thai ba tháng rồi, sáng sớm hôm nay ngủ giấc dậy cảm thấy xương cụt hơi đau, nếu như lái xe ra ngoài, cả ngày ngồi xe càng cảm thấy khổ sở. Cho nên Tô Tô nghĩ vẫn nên lái chiếc RV ra ngoài hơn. Chiếc xe này tiện dụng, muốn ngồi ngồi, muốn nằm nằm, đói bụng còn có thể tự mình nấu chút đồ ăn có dinh dưỡng trong phòng bếp .

      định tìm Thầy Bói hỏi xem có thể giúp gia cố lại xung quanh chiếc xe được . cho cùng lái chiếc RV lại trong mạt thế, mức độ kiên cố của xe phải chịu được chèn ép khi gặp phải zombie mới được.

      suy nghĩ, cửa xe bị mở ra. Tô Tô đứng ở trước bàn sơ chế trong phòng bếp , nghiêng đầu nhìn, là Diệp Dục vào. quan tâm đến Diệp Dục, trong đầu nghĩ phải cải tạo chiếc xe của mình như thế nào.

      Hai bàn tay từ đằng sau bất chợt ôm lấy eo , sau đó Diệp Dục dán cơ thể nóng hầm hập của mình lên người . ôm trọn vào lòng từ phía sau, cúi đầu, giọng khàn khàn vào tai :

      “Em , vừa rồi dám dụ dỗ trước mặt bao nhiêu người, hành động đó hư lắm nhé!”

      “Tôi... tôi dụ dỗ lúc nào?”

      Tô Tô tránh đôi môi của Diệp Dục dí sát vào bên tai, nghe câu của Diệp Dục mà mù mờ hiểu gì. Muốn giãy khỏi cái ôm của , nhưng Diệp Dục chịu buông mà lại cắn vào tai Tô Tô cái, hơi day tai rồi như điều tất nhiên:

      “Còn nhận? Ánh mắt vừa rồi em nhìn ướt át lắm, giống như sắp chảy nước ra ý. Cho sờ chút, lâu lắm rồi được sờ, sắp hỏng mất rồi.”

      xong, đưa tay sờ ngực Tô Tô. hít sâu, mạnh mẽ đạp nhát vào Diệp Dục ở đằng sau. Tên râu xanh đằng sau hét lên “ối” tiếng, buông Tô Tô ra, lùi về sau mấy bước, ôm chân nhảy lò cò tại chỗ.

      , , ...” Diệp Dục run rẩy, nhìn Tô Tô vẻ thể tin nổi, khuôn mặt méo mó hỏi: “ dụ dỗ ông lên đây để đạp ông à?!”

      “Tôi rồi, tôi dụ dỗ !” Tô Tô nghiêm túc, bẻ khớp ngón tay kêu rắc rắc, ánh mắt cảnh cáo , “Diệp Dục, nếu còn dám động tay chân tôi đảm bảo đánh cho mẹ cũng nhận ra .”

      “Ôi, bây giờ bản lĩnh em lớn quá!”

      Diệp Dục đùa cợt nhìn Tô Tô, chưa xong lao lên, nhanh như chớp ôm lấy Tô Tô lúc chưa kịp phản ứng, quay người ném lên ghế sô pha. Diệp Dục cúi người, nhìn cặp mắt trợn tròn của Tô Tô, vỗ mặt dày của mình :

      nhường em đó. Nhìn em hớn hở chưa kìa, mà ra tay có mà 'làm' em trăm nghìn lần cũng quá, còn đánh ?! Cho em đánh đó, nào tới đây! Em đánh cái hôn em cái. Nào! Em xem trao đổi thế có công bằng ?”
      ParvartyHale205 thích bài này.

    4. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 127: luôn có người nhớ đến

      đời này sao lại có người như vậy chứ?! Mặt dày đến mức khiến người ta tức lộn ruột. Tô Tô nhìn vào đôi mắt Diệp Dục, nhìn thấy chút ý cười nào trong mắt . thực muốn đánh mình, cũng thực tính toán đợi đánh xong bắt đầu hôn . đánh bao nhiêu cái, hôn bấy nhiêu cái.

      Nhìn thấu ý đồ của Diệp Dục, mặc dù trong lòng Tô Tô có ý muốn lôi ra đánh cho trận thừa sống thiếu chết nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại. ngẩng mặt lên cười với , nhíu chân mày, ôn hòa nhã nhặn :

      “Mới sáng ra, đánh đánh giết giết vô vị lắm, huấn luyện xong rồi à?”

      “Xong rồi.”

      “Hôm nay có hoạt động gì?”

      “Hôm nay có hoạt động gì, nghe em sắp xếp. Nhưng mà ngày mai phải dẫn theo mấy người tìm mẹ của Lập Hạ.”

      “Lập Hạ?!” Tô Tô khẽ nhíu mày, nhìn Diệp Dục khôi phục trạng thái bình thường. Tô Tô ngây người trong chốc lát, dường như nhớ ra cái gì đó, lại hỏi: “Thế sao tìm người nhà của mình? Những người khác sao? Sao họ đều tìm người nhà của mình?”

      “Bọn đều có người nhà.”

      Nhắc đến chuyện này, mặt Diệp Dục ra vẻ mơ hồ hiếm thấy. ngồi bàn uống nước trước mặt Tô Tô, chân giày ghệt quân đội giẫm lên thảm trải nhà, đôi mắt lướt qua gương mặt Tô Tô, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ sau lưng .

      “Bọn đa số đều là nhi, có vướng bận gì.”

      Đội của Diệp Dục rất đặc biệt, được gọi là đội cảm tử trong lực lượng lính đặc công, chuyên thực những nhiệm vụ chém giết. Bởi vì bọn họ là nhi, sợ chết, cũng có người đau buồn vì cái chết của bọn họ.

      Đa phần trước khi bọn họ nhận nhiệm vụ, bọn họ cái gì cũng biết, nhận nhiệm vụ xong, cũng ai với họ vì sao.

      Có thể nhìn ra được cách thức chọn người trong bộ đội, hoặc là binh vương, hoặc là thân phận có vướng bận. đây là đội ngũ “so bó đũa chọn cột cờ” cũng quá!

      “Vậy mẹ của Lập Hạ?...”

      Nhìn thần sắc gương mặt Diệp Dục, Tô Tô bỗng nhiên cảm thấy có chút khó chịu. Nếu nhớ nhầm, Lập Hạ chính là thành viên trong đội ngũ của Diệp Dục. Nếu những người khác đều là nhi, có người nhà, vậy Lập Hạ lấy đâu ra mẹ?

      “Mẹ nuôi cậu ta!” Diệp Dục cụp mắt, ngồi mặt bàn, lấy bức ảnh từ trong túi ra, cúi đầu nhìn, “Dù sao chúng ta cũng phải tìm nơi gửi gắm, phải sao? Vì vậy phải tìm cho bản thân mình người để lo liệu việc hậu .”

      Ánh mắt đó của Diệp Dục, có vui sướng đau buồn, cũng có dáng vẻ phóng túng như bình thường. Nhưng chính vì thoạt nhìn bình thường và bình tĩnh như thế, ngược lại càng thể tầm quan trọng của bức ảnh trong lòng .

      Xuất phát từ lòng hiếu kỳ, Tô Tô nghển cổ nhìn bức ảnh, lập tức sững người lên lời.

      Chỉ thấy bức ảnh Diệp Dục lấy ra phải ai khác mà chính là . Trước kia, nhờ Diệp Dục đến Đức Thành tìm người, đưa cho bức ảnh cả gia đình . Cha mẹ được Diệp Dục dẫn về, nhưng bức ảnh đó lại bị cất . những cất còn cắt hình của cha mẹ Tô Tô , chỉ giữ lại hình của mình .

      Tô Tô há hốc mồm nhìn Diệp Dục vuốt ve khuôn mặt bức ảnh, rất muốn cãi nhau với trận. Bởi vì cũng chỉ có duy nhất bức ảnh gia đình, bây giờ bức ảnh bị Diệp Dục cắt thành như thế, ảnh ba mẹ bị cắt đâu rồi?

      Nhưng thấy vẻ mặt đơn của , Tô Tô cũng truy cứu về chuyện bức ảnh nữa. nở nụ cười gượng gạo, khẽ hỏi:

      “Vì sao chứ? Vì muốn sau khi mình hóa thành nắm đất, hoặc là chết ở nơi đất khách quê người, có ai nhớ đến sao?”

      “Ừ, cũng có chút suy nghĩ đó!”

      Những người nhận tiền an ủi của bọn họ nhất định phải có quan hệ huyết thống với họ, cũng nhất định phải có tình cảm thắm thiết với họ. Có khi chỉ giống như Tô Tô và Diệp Dục, chỉ là những người gặp gỡ nhau hai lần. Đối với những người đó, có lẽ đội người Diệp Dục cũng chỉ là người khách qua đường. Nhưng đội người Diệp Dục lại gửi gắm bản thân mình người bọn họ.

      Cột người lĩnh tiền an ủi có tên cố định, nghĩa là đời này vẫn còn có người họ muốn gặp, vẫn còn chút nhớ nhung, vẫn còn chút ân oán cần giải quyết, có lẽ khi xông vào chỗ chết sợ rớt lại phía sau như vậy.

      Tô Tô bỗng nhiên cảm thấy thương cảm. giơ tay, sờ vào gương mặt sạch của Diệp Dục. Râu mặt biết được cạo sạch từ bao giờ, tóc đỉnh đầu cũng dài hơn chút nhưng vẫn thẳng tắp dựng đứng giống như con nhím.

      đời này, luôn có người nhớ đến . Có lẽ biết tên của , có lẽ biết bộ dạng của , nhưng ấy nhớ , lúc nào cũng nhắc tới , nhớ , tưởng tưởng ra bộ dạng của . Diệp Dục, đời này thực người như vậy.”

      Người đó chính là Tiểu Ái. Năm hai tuổi, Tiểu Ái có nhận thức riêng. Có khi bỗng nhiên cố gắng gọi “cha, cha”, những câu như: “ thấy cha nữa…”. Cũng biết ai dạy bé, dù sao Tô Tô cũng chưa từng dạy Tiểu Ái vậy, nhưng bé vẫn gọi.

      Có lẽ đó là nhận thức bẩm sinh của đứa trẻ. Đến độ tuổi nhất định tự nhiên biết, bé có người cha. Cha ở đâu? Vì sao chưa từng xuất ?

      Mỗi lúc như vậy, Tô Tô đều biết phải trả lời Tiểu Ái thế nào. cũng tin Tiểu Ái càng lớn càng hiểu sâu sắc hơn về tên gọi “cha” này, càng có nhiều câu hỏi hơn về Diệp Dục.

      Nhưng Diệp Dục lại với , muốn có con, muốn sinh ra đứa bé. phải sợ Tiểu Ái liên lụy đến , mà là sợ biết lúc nào mình chết, sau khi chết để lại đứa trẻ có cha. Đó là nỗi khổ đáng thương biết bao!

      Nhưng thực giống với tượng tưởng của Diệp Dục, Tiểu Ái đến và lớn lên khỏe mạnh trong bụng . Đây phải là vấn đề Diệp Dục muốn hay , mà là vấn đề có Tiểu Ái nên điều chỉnh tâm trạng ra sao, chào đón bé ra đời thế nào.

      nhìn Diệp Dục, vẻ mặt ngơ ngác, ràng là hiểu ý trong câu của . Vì thế Tô Tô thở dài hơi, rút tay mình về, vẫn nên đợi Diệp Dục tự phát thôi. thực có dũng khí với về tồn tại của Tiểu Ái. thực muốn nhìn thấy biểu cảm vui gương mặt . muốn Tiểu Ái của trở thành đứa trẻ được cha thương.

      Diệp Dục mở miệng, định hỏi người nhớ đến có phải chính là Tô Tô có tiếng gõ cửa xe RV. xoay người đứng dậy mở cửa. Là Trạc Thế Giai đứng bên ngoài cửa.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    5. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 128: Lý Tiểu Vũ xảy ra chuyện

      “Có chuyện gì? Vào trong !”

      Tô Tô ngồi ghế sô pha, ngẩng đầu lên nhìn Trạc Thế Giai đứng ngoài cửa. Vẻ mặt nghiêm túc, lắc đầu, nhìn Tô Tô trực tiếp :

      “Tôi vào trong đâu. Tô Tô, Lý Tiểu Vũ xảy ra chuyện rồi.”

      “Lý Tiểu Vũ?!” Tô Tô có chút kinh ngạc, hơi nghiêng đầu suy nghĩ, xác định hình như rất nhiều ngày nhìn thấy Lý Tiểu Vũ, liền đứng dậy dặn dò Diệp Dục tiếng, “Tôi xem sao.”

      “Cùng nhau .”

      Bị vẻ mặt nghiêm túc của Trạc Thế Giai làm dấy lên lòng hiếu kỳ, sau khi nhường cho Tô Tô ra ngoài xe, Diệp Dục cũng cùng xuống xe. Ba người đến căn biệt thự Lý Tiểu Vũ ở, Trạc Thế Giai liền ngắn gọn:

      “Từ tối hôm đó sau khi từ bệnh viện quay về, Lý Tiểu Vũ chỉ xuất chút trong tiệc rượu, sau đó liền ra khỏi cửa phòng. Nghe Tẩm Nguyệt sống cùng biêt thự với ấy , mấy ngày nay Lý Tiểu Vũ đều nhốt mình trong phòng, ăn uống, gõ cửa phòng ấy cũng có tiếng trả lời mà chỉ có tiếng động. Nhưng từ sáng hôm nay, trong phòng ấy còn thanh gì nữa.”

      Lý Tiểu Vũ, Tẩm Nguyệt, Duệ Duệ và Nhị Hổ cùng sống trong căn biệt thự. Căn biệt thự của bọn họ và mấy căn biệt thự Bì chiếm được nằm ở hai hướng trái ngược nhau. Khi Tô Tô và Diệp Dục theo dẫn dắt của Trạc Thế Giai đến căn biệt thự của Lý Tiểu Vũ, đám người vây quanh bên ngoài biệt thự. Tẩm Nguyệt bế Duệ Duệ đứng trong sân, sắc mặt lo lắng lên lời.

      thực, Lý Tiểu Vũ bị sốt rất nhiều ngày rồi. Chuyện này tất cả bọn họ đều biết nhưng Tô Tô gì, bọn họ cũng chỉ coi như Lý Tiểu Vũ bị cảm mạo nóng sốt bình thường. Mà dẫu sao Tẩm Nguyệt và Lý Tiểu Vũ đồng sinh cộng tử biết bao nhiêu lần, đối với chuyện của Lý Tiểu Vũ đương nhiên ta càng quan tâm hơn người ngoài.

      Vì vậy, mỗi sáng sớm Tẩm Nguyệt ra ngoài, khi qua cửa phòng Lý Tiểu Vũ đều gõ cửa phòng , bên trong trả lời, Tẩm Nguyệt mới yên tâm ra ngoài. Nhưng hôm nay bất luận Tẩm Nguyệt gõ cửa thế nào, trong phòng Lý Tiểu Vũ cũng chút phản ứng, chỉ lo ấy xảy ra chuyện gì đó rồi.

      Ba người Tô Tô, Diệp Dục và Trạc Thế Giai vào trong sân biệt thự. Có rất nhiều người đứng ở bên trong, Lý Oánh và Vương Quân đứng ở chỗ cách Tẩm Nguyệt và Duệ Duệ xa. Trong tay Lý Oánh nắm chặt con dao, biểu cảm mặt cực kỳ nghiêm túc. Đợi Tô Tô và Diệp Dục đến, ta tiến lên trước :

      “Trong phòng có tiếng động, biết người còn sống hay chết. Tôi cho rằng tốt nhất đừng xem thường.”

      Lúc Lý Oánh ra câu này, Tẩm Nguyệt há miệng muốn tranh cãi với ta mấy câu, nhưng Tô Tô lại thẳng lên phía trước, vào trong biệt thự. Diệp Dục theo sau, Tẩm Nguyệt bế theo Duệ Duệ cũng vào trong. Tốc độ của Trạc Thế Giai hơi chậm hơn chút, liếc nhìn Lý Oánh cái, gì, thẳng vào trong.

      “Phòng của Lý Tiểu Vũ ở đâu?”

      Tô Tô vào trong biệt thự, liếc mắt nhìn xung quanh, thuận miệng hỏi Tẩm Nguyệt. Tẩm Nguyệt chỉ lên lầu, bế Duệ Duệ trước dẫn đường. Tô Tô kéo Tẩm Nguyệt lại, trách mắng:

      phía sau, đừng làm liều, còn phải chăm sóc con mình nữa.”

      Những câu khác, Tô Tô cũng muốn . biết Lý Oánh nghĩ gì, cũng hiểu câu lúc nãy của ta có ý gì. Nhưng dù sao Tô Tô cũng phải là Lý Oánh, mọi người chung sống với nhau lâu như vậy, ít nhất cũng có chút tình cảm. Lý Oánh có thể ra câu “ biết người còn sống hay là chết” nhưng Tô Tô .

      nghĩ Tẩm Nguyệt cũng hiểu, tình trạng của Lý Tiểu Vũ chưa . ta lại bế đứa trẻ, ngộ nhỡ… Lý Tiểu Vũ biến thành zombie, Tẩm Nguyệt cuống cuồng chạy lên đầu, người đen đủi chính là Duệ Duệ.

      “Khả năng biến thanh zombie rất , có tiếng của zombie.”

      Diệp Dục phía sau Tô Tô thấp giọng , chân bước đều tăm tắp theo sát Tô Tô. Hai người rất nhanh chóng đến trước của phòng Lý Tiểu Vũ. Tô Tô lắng tai nghe, bên trong lặng im như tờ, quả thực có chút dấu vết hoạt động. nhíu mày với Diệp Dục ở phía sau:

      “Đạp cửa.”

      Diệp Dục liền giơ chân lên đạp tung cửa phòng của Lý Tiểu Vũ.

      Mọi thứ trong phòng đều bình thường, trong khí có hương hoa thoang thoảng, còn Lý Tiểu Vũ ngã sàn, lông mày nhíu lại, hai hàm răng cắn chặt, cả khuôn mặt đỏ bừng.

      Tô Tô bước lên trước, định kiểm tra hơi thở của Lý Tiểu Vũ bị Diệp Dục ở đằng sau dùng lực kéo cái, đem bảo vệ phía sau lưng . Tô Tô ngẩng đầu lên nhìn, Diệp Dục câu nào, xắn tay áo lên, bước lên trước hai bước, ngồi xổm bên cạnh Lý Tiểu Vũ, giơ hai đầu ngón tay sờ vào động mạch chính cổ , sau đó ngẩng đầu nhìn Tô Tô nhíu chặt lông mày

      “Vẫn còn sống, mạch đập rất nhanh.”

      Chỉ nhìn từ bên ngoài, Lý Tiểu Vũ giống như con tôm luộc, sắc mặt sắp biến thành màu cam, nhưng người biến thành zombie có mạch đập nhanh như vậy. Cho dù là zombie hóa chậm nhất nhịp tim đập dần chậm cuối cùng ngừng đập, lúc đó con người biến thành zombie.

      Nhưng Lý Tiểu Vũ như vậy cũng giống thức tỉnh dị năng. Đâu có ai trước khi thức tỉnh dị năng bị sốt như vậy chứ? Cho dù là dị năng giả hệ hỏa như Diệp Dục cũng có khả năng.

      Tô Tô cau mày tiến lên trước bước, ngồi xổm xuống sờ trán Lý Tiểu Vũ. phát tóc mái của Lý Tiểu Vũ có ít mạng nhện màu trắng. Tô Tô thuận tay kéo xuống, ngước mắt nhìn Tẩm Nguyệt lo lắng ở phía sau.

      gọi mấy người đến trói Lý Tiểu Vũ lại. Tình trạng này bình thường. Sau đó, , Duệ Duệ và Nhị Hổ chuyển đến chỗ chú Bì ở.”

      giết sao?” Bên ngoài cửa, Tẩm Nguyệt chuyện, ngược lại Lý Oánh lại mở miệng . ta sớm xách dao lên, cau mày, thái độ đồng tình nhìn Tô Tô, “Tô Tô, thể vì Lý Tiểu Vũ là bạn học của mình mà mềm lòng. ta như vậy ràng là bình thường.”

      cũng bình thường!” Tẩm Nguyệt nhịn được, quay đầu quát Lý Oánh câu, “Là bình thường cũng phải là sắp biến thành zombie, nôn nóng giết Tiểu Vũ làm gì?”

      “Ai có thể đảm bảo ta biến thành zombie chứ? Mọi người lại trong khu biệt thự Quả Táo này, ai đề phòng. Nếu như Lý Tiểu Vũ biến thành zombie cấp trong bệnh viện, chút đề phòng cắn người, có gánh nổi trách nhiệm ?”

      Lý Oánh chút mềm yếu trả lời Tẩm Nguyệt. Ai chỉ có con đường biến thành zombie? Tình trạng của Lý Tiểu Vũ bình thường, chừng chính là sắp biến thành zombie cấp hoặc cấp hai. Những người mềm lòng như Tô Tô và Tẩm Nguyệt, có thể sống đến ngày hôm nay ở mạt thế quả là kỳ tích.

      “Lý Oánh!!!” Tẩm Nguyệt tức giận, đặt Duệ Duệ trong lòng xuống, hét to với Lý Oánh, “Tiểu Vũ cũng từng cùng chúng ta vào sinh ra tử! Con người có thể có chút nhân tính được ?”
      ParvartyHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :