1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 119: Mang thai mười tháng là chuyện dễ dàng

      ấy linh tinh đấy. Cháu chỉ bị nôn nhiều, đâu có nôn ra máu chứ?”

      Tô Tô đến quỳ với trí tượng tượng khuếch đại của Diệp Dục, nhưng dù sao cũng phải ràng với Trạc Thế Giai.

      “Dạo này khẩu vị của cháu khá tốt, có xu hướng kén chọn đồ ăn, cũng bị nôn thường xuyên như mấy ngày trước. Ban ngày bận rộn, cháu hề thấy buồn nôn, chỉ hay nôn ọe nhiều lúc sáng sớm.”

      “Ừ. Đây là dấu hiệu tốt. Cơ thể cháu dần dần thích ứng với thai nhi. Sau này triệu chứng nôn giảm dần, chúc mừng cháu sắp đến giai đoạn mang thai nhõm nhất.”

      Miệng Trạc Thế Giai chúc mừng, nhưng vẻ mặt lại lạnh nhạt có chút cảm giác nhõm nào. thực tế, người từng mang thai đều biết, sau thời kỳ đầu mang thai nôn nghén kinh khủng là thời kỳ giữa chỉ nhàng được hơn chút. Tuy nhiên, trong giai đoạn này xương khớp bắt đầu đau nhức, tinh thần lo nghĩ quá mức, trí nhớ giảm sút, táo bón, co rút cơ, phù thũng, trầm cảm khi mang thai, khó thở… triệu chứng nào cũng khó chịu.

      Bản thân Tô Tô cũng biết mang thai mười tháng là chuyện dễ dàng, phải Trạc Thế Giai có thể lạc quan nhõm. thực tế, kiếp trước, cả thời kỳ giữa và cuối mang thai đều bị chuột rút rất nghiêm trọng, cứ nửa đêm ngủ chân lại bị.

      Cảm giác đó ai bị mới biết!

      có ai xoa bóp cho, tuổi còn trẻ lại nhát gan, cả ngày phải sợ hãi. Mạt thế hỗn loạn như vậy, vác cái bụng to vẫn phải nhìn sắc mặt Tạ Thanh Diễn, phải chịu đựng rất nhiều.

      Vì vậy, người con lần đầu có thai có thể biết sợ, nhưng người mang thai lần hai chắc chắn là dũng sĩ. ràng biết nỗi cực khổ nào chờ đợi mình phía trước nhưng vẫn muốn có đứa bé tiếp theo, phải dũng sĩ là gì?

      Mặc dù kiếp này Tô Tô mang thai lần đầu nhưng trong lòng là mang thai lần thứ hai. khoái trá nghĩ rằng mình cũng coi như là dũng sĩ.

      “Cho nên có chuyện gì cũng phải tự với bác sĩ. Người khác chuyển lời bệnh cũng thành sắp tắt thở…”

      Trạc Thế Giai vẫn liên miên dặn dò Tô Tô, nhưng Tô Tô lại để ý, bỗng quay đầu lại hỏi, “Kiểm tra ba tháng đầu phải làm những gì ạ?”

      Nghe xong, vẻ mặt Trạc Thế Giai càng thoải mái. Tô Tô vừa nhìn dáng vẻ nghiêm túc chăm chú của Trạc Thế Giai, trong lòng liền có chút lo lắng. Cũng phải! Mạt thế rồi, đâu còn điều kiện để làm xét nghiệm chứ?

      “Rất nhiều, kiểm tra định kỳ ba tháng đầu nhiều nhất: sàng lọc G6PD (1), sàng lọc hội chứng Down, xét nghiệm huyết trắng, TCT, nguyên tố vi lượng, điện tâm đồ, TORCH (2)…”

      (1)G6PD: Thiếu men G6PD là bệnh di truyền phổ biến, bệnh nhân thường có đủ men glucose-6-phosphate giúp tế bào hồng cầu hoạt động bình thường. Người bệnh dễ bị dị ứng nặng khi ăn đậu tằm hoặc sử dụng số dược phẩm, hóa chất có khả năng ôxy hóa, có thể dẫn tới bại não. Cách phát bệnh sớm nhất là qua chương trình sàng lọc sơ sinh: sau sinh 48 giờ, trẻ được lấy mẫu máu ở gót chân hay mu bàn tay thấm vào giấy thấm để làm xét nghiệm G6PD. Nếu G6PD thấp, trẻ cần phải có chế độ chăm sóc đặc biệt. Tránh để trẻ bị bệnh nhiễm trùng, nhiễm virút. nên tự ý mua thuốc cho trẻ mà phải hỏi ý kiến của bác sĩ. Cảnh giác với số loại thuốc nam, thuốc đông y vì có thể chứa chất oxy hóa. Khi đưa trẻ khám bệnh, thông báo cho nhân viên y tế về tình trạng thiếu G6PD của trẻ.

      (2) TORCH - Các nhiễm trùng từ mẹ có thể truyền và gây các bệnh nguy hiểm cho thai nhi hoặc gây tai biến sản khoa.

      Trạc Thế Giai liền mạch. Trạc Thế Giai càng , Tô Tô càng sửng sốt. ngẩng đầu lên nhìn Trạc Thế Giai cất máy đo huyết áp, rất do dự hỏi:

      “Phải làm nhiều xét nghiệm thế ạ? Nhưng bây giờ là mạt thế, có lẽ là sao đâu, sàng lọc hội chứng Down gì đó…”

      “Sức khỏe cha đứa bé thế nào?”

      “Cái này… Mặc dù rất khỏe mạnh, nhưng mà, nhưng mà…”

      Nghĩ đến dị năng của Diệp Dục và dị năng của hoàn toàn tương khắc nhau, nghĩ đến bản báo cáo đáng tin sau mạt thế, vợ chồng có dị năng tương khắc, đứa bé rất dễ bị sinh non, Tô Tô hơi chắc chắn. Kiếp trước Tiểu Ái được sinh ra cách an toàn, nhưng khi đó biết chút tình hình gì của Diệp Dục.

      Bây giờ biết, Tô Tô có chút chắc chắn. Lịch sử cũng thay đổi mà. Kiếp trước cha mẹ phải chết sao? Kiếp này họ vẫn sống khỏe mạnh, cho nên ai có thể đảm bảo với , kiếp này Tiểu Ái bình an sinh ra?

      Trạc Thế Giai ở bên cạnh nhìn vẻ mặt đầy lo lắng của Tô Tô liền vỗ vỗ vai trấn an , “ sao đâu. Sức khỏe của cháu rất tốt, đứa bé ra đời bình an. Đừng nghĩ nhiều quá, trong 100 thai phụ có 99 người bị chứng rối loạn lo âu. Chuyện này rất bình thường, cháu phải học được cách điều chỉnh tâm trạng của mình cho tốt.”

      “Nhưng mà… Nhưng mà…” Chuyện này liên quan đến an nguy của Tiểu Ái, Tô Tô dám xem thường. nghiêng đầu, suy nghĩ lại, lung tung chút logic, “Cái khác làm cũng được, nhưng phải kiểm tra nguyên tố vi lượng. Sau này, nhỡ đâu cháu bị chuột rút chân, có phải có liên quan đến việc bổ sung đủ nguyên tố vi lượng ? Chẳng phải trước đây chúng ta cũng có kế hoạch phải làm xe tải lớn chở dụng cụ máy móc chữa bệnh trong bệnh viện sao? Bây giờ cũng phải chở cả thiết bị kiểm tra nguyên tố vi lượng đem về.”

      “Cháu cũng là gió chiều nào theo chiều ý, nhiều máy móc như thế, bây giờ chở về đặt ở đâu hả?”

      Thấy Tô Tô chớm có biểu của chứng rối loạn lo âu, Trạc Thế Giai cau mày, cái gì gọi là “Sau này nhỡ đâu cháu bị chuột rút chân?” cho nên bây giờ phải kiểm tra nguyên tố vi lượng?! Trong từ điển của Trạc Thế Giai, người phải cân nhắc đến những chuyện này luôn phải là người làm bác sĩ như mới đúng. Bác sĩ tìm ra tất cả những vấn để xuất trong quá trình mang thai của thai phụ, chứ phải là thai phụ tự suy nghĩ lung tung “đoán” ra.

      Khi khám bệnh trong Sản khoa và Phụ khoa, Trạc Thế Giai hay thấy phụ nữ mang thai lo âu suy nghĩ, cảm thấy Tô Tô bây giờ có chiều hướng như thế. Nếu giờ đả thông tư tưởng cho Tô Tô sợ rằng chút lo lắng này phát triển thành trầm cảm khi mang thai, rồi thành trầm cảm sau sinh mất.

      Vì vậy, Trạc Thế Giai cũng với Tô Tô những cái khác, cố gắng thuận theo mọi việc, tính để Tô Tô duy trì tư trưởng tốt trước , sau đó mới tiếp tục tăng cường lòng tin của . Nếu như Tô Tô muốn kiểm tra nguyên tố vi lượng, vậy phải nghĩ cách kiểm tra thôi. Dù sao kiểm tra cũng hại gì cho cơ thể mẹ và thai nhi. Nếu như kết quả kiểm tra tốt còn có tác dụng làm thuyên giảm chứng rối loạn lo âu của Tô Tô.

      Cất máy đo huyết áp vào trong ba lô, Trạc Thế Giai đứng dậy, kéo rèm cửa sổ trắng lên, thuận miệng hỏi Tô Tô, vừa khéo nhìn thấy Hộ Pháp dẫn đội lính chạy bộ buổi sáng. chạy từ bên chiếc xe RV tới, giơ tay, lộ ra hai nhúm lông nách đen, mặt mày hớn hở vẫy tay với Trạc Thế Giai ở cửa sổ.

      Trạc Thế Giai khẽ gật đầu, xem như là trả lời Hộ Pháp. hạ rèm cửa sổ xuống, quay đầu nhìn Tô Tô, suy nghĩ lát rồi :

      “Tùy cháu. Bây giờ cháu lấy thiết bị về, cũng có ý kiến, nhưng phải hôm nay chúng ta trước tìm sữa bỉm sao? Qua mấy ngày nữa đợi tính toán xong rồi đến bệnh viện lấy thiết bị sau nhé. Lấy về tạm thời đặt trong biệt thự trước. Nhiều thiết bị y tế như vậy, căn biệt thự chắc chắn chứa nổi, cũng biết bao giờ mới cần dùng đến chúng. Đáng tiếc bây giờ hệ thống chính phủ sụp đổ, bằng bán chúng cho chính phủ cũng được.”
      ParvartyHale205 thích bài này.

    2. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 120: Tôi để hai lái xe
      Trạc Thế Giai thầm thở dài. Mạt thế đến rồi, loài người chỉ còn những nhóm tụ tập lại với nhau, bệnh viện rồi phòng khám bệnh hoàn toàn có. Giá mà có họ cầm những máy móc dụng cụ này về bán cho bệnh viện cũng là tận dụng hết mức rồi.

      Tâm huyết, kết tinh trí tuệ y học của loài người cứ thế rơi vào giữa đám zombie, quá đáng tiếc.

      “Chẳng mấy chốc có cơ hội mà, đừng lo lắng.”

      Tô Tô ngồi salon, vắt chân tính toán. Chẳng mấy chốc quân đội tới, bệnh viện dã chiến được dựng lên. Trước khi xây xong bệnh viện, quân đội thu mua lại các dụng cụ chữa bệnh và thuốc men từ những người sống sót, cho nên bây giờ có nên đem những dụng cụ này đổi đồ đạc khác ?

      Hay mình nên tự mở bệnh viện gia đình?

      Điều kiện vệ sinh của bệnh viện dã chiến khá kém; ngày nào cũng có người mang tinh hạch đến xin được cứu chữa nhưng vẫn cần phải có mối quan hệ mới được nhập viện; vào rồi tay nghề của bác sĩ và y tá cao, thái độ còn hống hách; người sống vào nhiều, người chết ra càng nhiều hơn, tiếng tăm càng lúc càng tệ. Những người bị thương vỡ đầu còn muốn vào đó!

      Tô Tô nghĩ đến bệnh viện dã chiến là thấy chán ngán. muốn tự mình tìm căn nhà nhiều tầng tốt chút, giữ vệ sinh sạch để người bên mình được chữa những bệnh , ít đau đớn mà cần phải đến bệnh viện dã chiến. Tự cung tự cấp tốt hơn nhỉ?!

      Sau đó, muốn khám thai khám thai, muốn xét nghiệm gì xét nghiệm. Điều kiện tốt, tay nghề bác sĩ cao cũng yên tâm hơn, tâm lý tốt hơn, tính cách Tiểu Ái sau này tươi vui hơn chút.

      Hai người có tiếng cửa mở ra, người vào gõ cửa, Tô Tô liếc mắt, chẳng Diệp Dục còn ai?

      Diệp Dục cầm túi bánh bao chay, còn có cặp lồng cơm, bước vào xe rồi ngồi lên salon cạnh Tô Tô. đặt hết đồ ăn vào tay Tô Tô, lại nhìn Trạc Thế Giai hỏi:

      “Tô Tô nhà mình có sao ? Có bệnh gì nguy cấp ?”

      “Sặc sặc…” Trạc Thế Giai nghe lời Diệp Dục mà ho sặc sụa. phẩy tay, vội vàng , “ , sao cả, có bệnh gì khó chữa. Dị năng giả hết rồi còn bệnh gì khó chữa nữa? Có điều phải đảm bảo ăn uống đầy đủ, nghỉ ngơi nhiều, thời gian này được ngủ chung nhé.”

      “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”

      Diệp Dục cảm thấy yên tâm hơn, cũng chẳng biết có nghe được lời dặn cuối cùng của bác sĩ Trạc Thế Giai , mà nghe cũng có hiểu ? cũng hỏi cho ra nhẽ, chỉ gật đầu lia lịa. Gật chán chê, Diệp Dục lấy cái bánh bao từ túi đồ ăn trong lòng Tô Tô ra, nhét vào miệng , vờ trợn mắt:

      “Nghe lời bác sĩ rồi đấy. Em thiếu chất nên mới được ngủ với tôi. Yếu xìu chạm tí nôn, ăn , ăn nhanh lên, ăn hết đống bánh bao này ngay!”

      “…”

      “…”

      Trạc Thế Giai và Tô Tô lặng lẽ nhìn nhau. Hai người hoàn toàn hiểu não Diệp Dục có được bao nhiêu nếp nhăn mà năng lực nghe hiểu quá yếu kém. Người ta với , cứ hơi úp mở tí là hiểu lệch , lệch tí là hoàn toàn nhầm lẫn luôn.

      Nếu Diệp Dục hiểu lầm Tô Tô cũng chuyện mang thai ra nữa. Như bây giờ cũng được. Nghe Trạc Thế Giai , Diệp Dục tưởng rằng Tô Tô bị thiếu chất mới thể lên giường cùng , đương nhiên chạm vào trong khoảng thời gian tới.

      Vài tháng nữa, bụng Tô Tô to lên, Diệp Dục hiểu có chuyện gì xảy ra. Khi đó, chờ xem Diệp Dục phản đối hay vui mừng rồi tính.

      Tô Tô giữ im lặng Trạc Thế Giai nhiều. ra khỏi xe, sang tòa nhà chữa bệnh và chăm sóc tìm thuốc sát trùng. Có lẽ do bệnh nghề nghiệp, hễ thấy cái gì mới là phải sát trùng khử độc mới yên tâm sử dụng. Xe RV này của Tô Tô cũng thế, Trạc Thế Giai định ấy thuốc giúp Tô Tô khử độc chiếc xe này.

      Còn giờ đây, trước mặt Tô Tô toàn bánh bao là bánh bao. Đây là bánh bao mà mẹ Tô chuẩn bị cho cả tiểu đội đặc chủng, Diệp Dục ăn mà nhường lại hết cho Tô Tô ăn vặt đường!

      Né tránh cái tay cố nhét bánh bao của Diệp Dục, Tô Tô bỏ cái bánh bao trong mồm mình ra, nhìn , “Hôm nay tôi muốn cùng Trạc Thế Giai lái xe này hóng gió. xuống .”

      “Tôi cũng .” Diệp Dục nhếch mép cười, chủ động ngồi xuống cạnh Tô Tô, vòng tay lên sofa sau lưng Tô Tô, nhìn như ôm , “Tôi làm lái xe cho hai người!”

      xa, chỉ dạo quanh đây thôi, lái xe làm gì?”

      Tô Tô quay ra đằng sau, nhấc cánh tay Diệp Dục để ra, nhưng dù thế nào Diệp Dục vẫn khăng khăng như cũ, vì thế Tô Tô đành thôi. Có lái xe miễn phí, đương nhiên phản đối.

      Sau khi Diệp Dục khăng khăng đòi lái xe, lát sau Hộ Pháp cũng leo lên xe RV, nhìn Trạc Thế Giai lúc này lên lại xe và kì cọ lau dọn khắp nơi. ta vào buồng lái, ngồi ghế phụ, ràng muốn ra ngoài cùng Diệp Dục.

      Hôm nay Lý Tiểu Vũ trước với Tẩm Nguyệt rằng mình thấy nhức đầu nên ra ngoài cùng họ. Tẩm Nguyệt nhận ra những ngày gần đây, Duệ Duệ được ăn uống đầy đủ nên hình như cao hơn chút, quần áo giày dép đều bị chật nên quyết định hai mẹ con tự lái xe ra ngoài, tìm mấy bộ quần áo để thay cho cậu bé.

      Lúc này, Bì dẫn đàn em đến, còn có y tá Lương Tiểu Kỳ bế cậu con trai của . Bì quay ra hôn đứa bé cái rồi mới lưu luyến rời , cất tiếng chào Tô Tô và Trạc Thế Giai ngồi chiếc xe RV cao cấp.

      qua dự định lần này mình dẫn theo bao nhiêu em, mỗi người lái xe để chở sữa bỉm và quần áo sơ sinh rồi lên chiếc xe khác, tiến ra ngoài biệt thự Quả Táo theo dẫn đường của xe RV đầu.

      Những kẻ sống sót phe Tạ Thanh Diễn vẫn đứng gác ở cổng chính. Cánh cửa to lớn trước kia văng đâu mất, chỉ còn lại những vật cản bên ngoài cùng những kẻ đứng lố nhố bên cạnh.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    3. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 121: Váy ngủ bà bầu
      Nhóm người đó dường như biết đoàn xe là của nhóm Tô Tô nên lúc Diệp Dục lái ra ngoài họ cũng cản lại nữa. Vả lại đám zombie ở vài khu phố quanh đó bắt đầu xuất , họ chỉ ước gì nhóm Diệp Dục ra ngoài xử lý hết lũ zombie.

      Đoàn xe của Tô Tô vừa ra, bên phía Tạ Thanh Diễn, Tạ Hào Thế cũng chấn chỉnh lại đội ngũ dị năng giả định ra ngoài kiếm đồ, vừa hay đuổi kịp đoàn xe của Tô Tô ra ngoài. Tạ Hào Thế lái chiếc Jeep đen, dừng ở cửa khu, ta hạ kính xe nhìn chiếc xe RV nổi bật trong đoàn xe, vẻ mặt trầm tư.

      Tạ”, tên gác cổng lao ra hỏi thăm Tạ Hào Thế. Tạ Hào Thế cúi đầu, cau mày theo thói quen, đôi con ngươi đen như mực nhìn chằm chằm vào chiếc xe RV hỏi, “Bên nhà họ Tô phải mới về được mấy hôm, sao giờ lại ra ngoài rồi?”

      “Ai mà biết được chứ? Nghe Nhị Hổ bên đó , lần này bọn họ cứu về chín đứa trẻ sơ sinh. Hình như lũ trẻ hết sữa bột nên đành phải chịu khó chịu khổ ra ngoài thôi.”

      Tên gác cổng vồn vã trả lời câu hỏi của Tạ Hào Thế, đem tất cả những gì biết ra để trả lời. Mặc dù Tạ Thanh Diễn là lãnh đạo nhưng trong lòng họ đều thầm hiểu thực ra người mạnh nhất biệt thự chính là Tạ Hào Thế, bởi vì ta là dị năng giả hệ sấm sét mà.

      Chỉ tiếc Tạ Hào Thế có vẻ có hứng thú lãnh đạo đám người thường này, sau khi quay về cũng thèm cướp quyền của Tạ Thanh Diễn. Thường ngày, ta cũng chỉ hoạt động cùng nhóm dị năng giả mình đưa về nên quyền lãnh đạo vẫn thuộc về Tạ Thanh Diễn.

      Lại , nhóm người bên Tạ Thanh Diễn mặc dù ít những kẻ thiếu não, mà Tạ Thanh Diễn chẳng qua cũng chỉ là tên ăn hại, nhưng bên còn có Phi Phi có thể thúc đẩy sinh sôi của thực vật, hơn nữa lại hết lòng với nên bề ngoài mọi người vẫn tỏ ra nể .

      Dù sao thời buổi nay, họ theo đoàn này lại theo đoàn khác, ở đây nghe Tạ Thanh Diễn chỉ huy cũng chẳng ảnh hưởng mấy, ngày ngày còn được vài cọng rau, tính là thiệt thòi.

      Tạ Hào Thế trong xe lạnh lùng gật đầu, lẳng lặng đóng cửa xe, đạp ga, dẫn đoàn xe của mình ra ngoài.

      Sau khi đoàn xe của Tạ Hào Thế ra ngoài, biệt thự của nhà họ Tô bên này, Lý Oánh chợt phát ra Diệp Dục và Hộ Pháp theo Tô Tô ra ngoài. ta thấy hơi khó chịu, vốn tưởng cả nhóm Diệp Dục đều ở lại đây, lần này cũng chỉ tìm sữa với bỉm, tã trẻ con, Lý Oánh mấy hứng thú Diệp Dục cũng hào hứng lắm. Ai ngờ Diệp Dục lại theo làm tài xế cho Tô Tô, sớm biết thế ta cũng cùng để thể tồn tại của mình rồi…

      Đường hầu như còn zombie vì nhóm Diệp Dục vẫn thường xuyên dọn dẹp, đồ dùng bên đường cũng bị cướp gần hết. Mạt thế đến, người lớn chỉ lo cho bản thân mình, trẻ em ít được quan tâm, vả lại số lượng trẻ em cũng rất ít, phần lớn đều bị virus mạt thế lây nhiễm thành zombie trẻ em, số ít những đứa trẻ có kháng thể trong người cũng co ro ở xó xỉnh nào đó, phải chờ bị đói chết cũng chờ bị zombie cắn chết.

      Có lẽ vẫn còn vài đứa trẻ được người mẹ dũng cảm như Tẩm Nguyệt bảo vệ, nhưng có năng lực bảo vệ con chắc chắn cũng có thể sinh tồn tốt trong thời kì đầu mạt thế mà cần phải dựa dẫm vào đoàn người nào hết. Vì thế nên trong biệt thự Quả Táo thực chỉ có chín đứa trẻ sơ sinh trong nhà họ Tô, còn lại đều là người trưởng thành.

      Trong biệt thự Quả Táo, người trưởng thành nếu bị đói đến phát điên cũng ăn sữa bột của trẻ em, hay là lấy tã bỉm quần áo, đồ ăn dặm trẻ con chứ đừng đến chuyện động đến những món đồ này. Vì thế cơ bản những cửa hàng dãy phố này đều trống , cửa hàng duy nhất còn chút đồ chính là cửa hàng đồ mẹ và bé.

      Bên ngoài biệt thự Quả Táo có hai cửa hàng bán đồ mẹ và bé, trong đó hiển nhiên hề có dấu vết nào của những người sống sót, các hộp sữa bột trẻ em và những bịch bỉm tã giá đều đóng lớp bụi bên , ràng chẳng ai cần những món đồ này cả.

      Diệp Dục cho xe dừng ở trước cửa hàng, xe của Bì và xe của đám thuộc hạ phía sau cũng dừng lại. Mọi người mở cửa xe chạy vào trong chuyển sữa bột, tã, bỉm.

      Tẩm Nguyệt đưa Duệ Duệ vào cửa hàng, tích trữ cho Duệ Duệ vài chiếc áo lông vũ, còn mang cả mấy chiếc quần và giầy dép nữa. Tô Tô thấy Tẩm Nguyệt chọn đồ hăng say cũng xuống xe, mặc chiếc áo lông vũ dài, tới quầy bày bộ đồ buộc dây cho trẻ dưới tháng, sờ chất liệu.

      thích!

      cầm bộ đồ buộc dây lên xem xét, màu sắc ưng lắm, hơi tối chút. Tiểu Ái là bé mà, phải mặc quần áo màu tươi sáng.

      Sau đó lại tiếp tục cúi đầu chọn đồ, chọn được hai bộ đồ buộc dây cho trẻ sơ sinh, bộ màu hồng và bộ màu vàng nhạt, hai bộ đều có chất cotton mềm mại. Chọn xong, ngẩng đầu lên liền thấy mấy chiếc váy ngủ bà bầu treo giá, nhớ ra mình sinh vào tầm tháng 8, trời nóng nực, vì thế Tô Tô chuyển hướng sang chọn váy ngủ bà bầu.

      “Tô Tô, có rồi à?”

      Bì ôm thùng sữa vừa tìm được, lúc qua Tô Tô còn nhìn cười nhăn mặt. Tô Tô mím môi, cũng chẳng phản đối, chỉ cười đáp:

      “Xem bừa thôi.”

      thế nhưng vẫn chọn lựa cẩn thận. chọn cho mình chiếc váy ngủ bằng nỉ nhung san hô có hình Totoro. Loại này dành cho sản phụ bụng to chút, có phần eo may rất rộng, điều chỉnh được cạp quần. Sau đó lại chọn thêm hai chiếc quần bầu cho mùa hè.

      Đến khi Tô Tô ôm đống quần áo này từ cửa hàng đồ cho mẹ và bé ra thấy Diệp Dục thò cổ từ trong xe ra, trong miệng còn ngậm điếu thuốc chưa châm lửa, với Tô Tô:

      em ơi, chọn mấy chiếc váy ngủ có ren gợi cảm ấy, mấy chiếc này cái dày quá cái quê quá!”

      ý kiến gì?!”

      Tô Tô lườm Diệp Dục cái, lại còn váy ngủ ren nữa? Bụng to thế rồi mặc cho ai xem? Hừ!!

      Nhóm Bì đằng sau rất nhanh, chẳng mấy chốc mà chuyển sạch sữa, tã bỉm và quần áo trẻ con trong cửa hàng ra. Tô Tô cũng đem chút tã và bỉm ra, nhưng bất lực với cái tên Diệp Dục chết tiệt này, cứ dựa vào cửa xe hút thuốc, tám chuyện với Hộ Pháp mà chẳng hề có ý định giúp tích trữ mấy món này.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    4. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 122: Làn sóng cao ngất ngưởng

      Trạc Thế Giai khử trùng từng ngóc ngách trong chiếc xe RV. Đồ Tô Tô có thể đem có hạn, thể nhiều bằng nhóm Bì được. Tẩm Nguyệt và Duệ Duệ cùng phối hợp nhưng cũng chỉ có thể lấy được chút quần áo và đồ chơi hợp với Duệ Duệ, mà Duệ Duệ lại là con trai nên đồ chơi toàn là các loại tàu hỏa, xe nâng, xe đẩy. Chẳng mấy chốc mà chiếc xe của Tẩm Nguyệt cũng chất đầy đồ.

      Cửa hàng đồ mẹ và bé bị khuân sạch đồ, Bì điều vài chiếc xe về biệt thự Quả Táo dỡ hàng, bao gồm cả Tẩm Nguyệt và Duệ Duệ. Những chiếc xe còn lại theo xe RV của Tô Tô chuẩn bị đến trạm xăng dầu đổ xăng.

      Mọi người vừa lái tới nơi thấy có đội xe dừng trước trạm xăng. Đội này ra ra vào vào chuyển những thùng xăng vào cốp sau.

      Trạm xăng thông thường chỉ có vài chiếc vòi bơm xăng, đội xe phía trước đông lắm, hơn nữa có vẻ như họ cũng vừa đổ xăng xong, chuẩn bị rồi. Nhìn thấy nhóm Tô Tô, đội xe phía trước có hai người tới nhưng thèm chào hỏi, tên giơ tay tạo ra bức tường kim loại ngay phía trước chiếc RV.

      “Mẹ nó, đùa mình chắc?”

      Diệp Dục ngồi ghế lái nổi giận đùng đùng, trêu chọc gì ai mà cứ có người thích đến trêu chọc . lập tức ném quả cầu lửa về phía trước, bức tường kim loại phía trước bị nung chảy thành lỗ thủng lớn. Chưa hết, Diệp Dục còn ném tiếp hai quả cầu lửa bay về phía dị năng giả hệ kim và người cạnh chắn ở sau bức tường.

      Hai tên ngáng đường thấy quả cầu lửa của Diệp Dục bay về phía mình bèn quay đầu bỏ chạy. Ngay sau đó, Hộ Pháp ngồi ở ghế lái phụ đuổi theo tên dị năng giả hệ kim như cơn gió, nhảy lên đạp cước vào lưng . Tên dị năng giả hệ kim chủ động khiêu khích lúc nãy, giờ bị đạp ngã sõng soài đất.

      “Ai ui~”

      Tiếng kêu đau của vang lên, tên còn lại chật vật tránh khỏi quả cầu lửa của Diệp Dục chợt dâng hai tay tạo ra cơn sóng đánh về phía Hộ Pháp. Hộ Pháp bất cẩn bị nước dội từ đầu tới chân, ướt như chuột lột.

      Đám người xung quang cười ồ lên, toàn là những kẻ của đoàn xe đến hóng chuyện, trong tay cầm đủ loại vũ khí, đứng ở cạnh xe mình. Chúng cười chế giễu dáng vẻ nhếch nhác, tức giận đến trợn tròn mắt của Hộ Pháp.

      Diệp Dục tức giận đùng đùng, mở cửa xe bước xuống, siết chặt nắm đấm về phía tên dị năng giả hệ thủy vẻ mặt dương dương tự đắc kia. Lúc này Tô Tô vừa hay vén rèm cửa sổ lên, thấy vậy bèn xuống xe. Nhóm Bì theo sau chiếc xe RV của cũng mang vũ khí xông lên theo.

      Ai biết tên dị năng giả hệ thủy đó thèm nhìn Diệp Dục bừng bừng tức giận đến, mà lại nhìn Tô Tô ở đằng sau , khuôn mặt khiêu khích, ngoắc tay với Tô Tô, cất giọng :

      “Nghe có thể phóng ra rất nhiều nước, chúng ta thử thi ?”

      “Thần kinh!”

      Tô Tô ngước nhìn, thở ra câu khinh bỉ. vậy nhưng vẫn đứng tại chỗ, ngón tay vẽ hình bán nguyệt trong trung, sau lưng xuất con sóng cao ngất ngưởng, đổ ập về đám người hóng chuyện khiến chúng ngã liểng xiểng. Chỉ còn duy nhất dị năng giả hệ thủy kia vẫn đờ đẫn đứng tại chỗ, người dính giọt nước nào.

      “Nào, tất cả những kẻ chướng mắt cút hết rồi, giờ hai chúng ta thi chứ?”

      Tô Tô tiến về trước bước, giẫm lên vệt nước, đến trước mặt dị năng giả hệ thủy đứng như hóa đá, đá lông nheo cái, vẻ mặt khiêu khích. Tên dị năng giả hệ thủy cười ngượng ngùng:

      “Sao... sao làm được như vậy?”

      quả thực vô cùng ngượng ngùng, cứ nghĩ rằng dị năng hệ thủy của mình là giỏi nhất biệt thự Quả Táo rồi, ngờ cao thủ thực lại ở đây. Tô Tô phải giỏi ở chỗ có thể phóng ra bao nhiêu nước, dâng sóng cao lên bao nhiêu, mà nằm ở khả năng kiểm soát của . Sóng ập xuống đất mà chỉ đổ vào người muốn, còn những người muốn vẫn đứng an ổn đất, hề dính giọt nước nào. Đó mới là điểm mà Tô Tô khiến người khác phải thán phục.

      “Ha ha ha ha…”

      Diệp Dục vốn nổi giận, từng cơ bắp người đều kích thích đánh người giờ phút này lại chống nạnh, ngửa mặt lên trời cười ha hả. Hộ Pháp ướt sũng ở bên cạnh cũng cười ngoác miệng, còn nhóm Bì cười khinh miệt ra mặt.

      Đúng là cười người hôm trước, hôm sau người cười. Lúc Tô Tô ra tay xong Tạ Hào Thế cũng từ trong siêu thị ra. mặc bộ quần áo đen ôm sát cơ thể cường tráng, phảng phất khí chất bễ nghễ, kiêu ngạo. đứng ở cửa, cúi đầu nhìn đồng đội ướt như chuột, cau mày, lẳng lặng nhìn sang Tô Tô, dáng vẻ như muốn chờ Tô Tô giải thích cho .

      Tô Tô nhún vai tỏ ý có gì để giải thích hết, thanh niên trổ tài thử sức nhau môt chút cũng là chuyện thường!

      Thấy Tô Tô mở miệng, Tạ Hào Thế nhìn Diệp Dục. Diệp Dục ưỡn ngực, định tên dị năng giả hệ thủy cười ha ha xua tay về phía Tạ Hào Thế:

      sao, đội trưởng, bọn em chỉ đùa thôi. Nghe người bên nhà họ Tô rất giỏi nên thi thố chút thôi.”

      Dị năng giả hệ kim vừa bị Hộ Pháp đạp ngã, lại thêm làn sóng của Tô Tô quật ngã xuống lốp xe, cả người ướt sũng lồm cồm bò dậy. tươi cười nhìn Hộ Pháp :

      “Hi, xin chào. Tôi tên là Trương An Toàn, rất vui được làm quen.”

      “Tên tôi là Từ Thiếu Phong, hôm nay cũng coi như quen nhau. Hy vọng sau này chúng ta có thể cùng nhau àm nhiệm vụ!”

      Dị năng giả hệ thủy cười với Tô Tô, chờ trả lời ta về phía sau Tạ Hào Thế, dường như sợ Tạ Hào Thế nổi giận nên ta chủ động vào siêu thị, ra vẻ bận rộn chuyển đồ ra.

      Dị năng giả hệ kim tên Trương An Toàn ở lại, cậu ta vẫn tươi cười nhìn Hộ Pháp và Diệp Dục, muốn mượn cớ quan sát ai mới là đội trưởng của nhóm này.

      Diệp Dục vò đầu gãi tai nhìn Hộ Pháp, hai người cũng bó tay với trường hợp này. Trong thế giới của họ, muốn đánh là đánh, muốn giết là giết, lúc trước khiêu khích xong lúc sau lại giới thiệu bản thân, có phải hơi lộn xộn rồi ?

      Tha thứ cho bọn họ tách biệt xã hội này quá lâu nên hiểu được logic của người thường trong xã hội. Mà trong trường hợp này Tô Tô cũng tiện ra mặt, sở thích và hứng thú của nằm ở chỗ quảng giao bạn bè mà chỉ quan tâm làm thế nào có thể sinh và chăm sóc Tiểu Ái. Vì thế, đối với cố ý kết thân và hỏi han của đối phương, Tô Tô chỉ lạnh mặt quay về xe của mình.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    5. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 123: Họ còn có ước mơ và hy vọng

      Giờ khắc này chính là sân khấu của thủ lĩnh xã hội đen như Bì - người lăn lộn trong giới mấy chục năm, sóng to gió lớn gì cũng từng gặp rồi. Bì vừa nhìn liền biết ngay đối phương muốn mượn cách này để làm quen nhau nên tiến lên trước, bắt tay Trương An Toàn, nửa nửa đùa tán gẫu:

      “Ái chà, đánh quen biết, đánh quen biết. Lớp trẻ các cậu cũng là tràn đầy năng lượng. Tôi ở đằng sau xem mà cũng hừng hực khí thế, chỉ hận thể cùng xông lên, ha ha ha ha…”

      “Ha ha ha, trai này phải xưng hô thế nào nhỉ?”

      Tên Trương An Toàn cũng cười. Tuổi của ta hơn chút, chắc cỡ ngoài 30, nhưng nhìn chín chắn già dặn thua gì Bì, vừa nhìn thấy sặc mùi cán bộ, năng đâu ra đó.

      Cán bộ và xã hội đen, thực ra bản chất khác nhau là mấy, có điều người ta làm cán bộ có thể ngụy trang vui vẻ tốt hơn chút. Điều này sao Bì lại hiểu được, cứ thế chuyện với Trương An Toàn.

      Qua mười mấy hai mươi phút, sau khi nhóm Diệp Dục, Hộ Pháp và thuộc hạ của Bì đổ đầy xăng, Bì và Trương An Toàn ôm vai bá cổ như thể em thân thiết, tựa như chưa từng xuất tình hình căng thẳng vừa rồi.

      Còn Tạ Hào Thế lạnh nhạt liếc nhìn Trương An Toàn và cái, rồi nhìn sang chiếc RV của Tô Tô. Sau đó ta quay về chiếc Jeep của mình, khoanh tay dựa vào ghế lái chợp mắt nghỉ ngơi.

      Đồ của Tô Tô vẫn đủ ăn vài ngày, lần này cũng tính xa, chỉ thu thập đồ trẻ em ở mấy con đường quanh biệt thự Quả Táo. Sau khi đổ xăng xong, Bì lưu luyến chia tay Trương An Toàn rồi lên xe của mình. Diệp Dục cũng bắt đầu lái xe rời .

      Đoàn xe của họ vừa , nụ cười môi Trương An Toàn cũng dần tắt, ta quay người đến trước cửa xe của Tạ Hào Thế, đưa tay lên gõ vào cửa kính xe. Thấy Tạ Hào Thế hạ kính xuống, lộ ra luôn mặt tuấn tú lạnh lùng, Trương An Toàn cười vẻ châm chọc :

      “Đội trưởng, nhìn đoàn xe của chúng , chiếc nào cũng chất đầy tã, bỉm với sữa bột. Thời buổi nào rồi mà chúng còn nuôi chín đứa trẻ, có phải điên rồi ?”

      “Chuyện này hiểu được đâu,” Từ Thiếu Phong chuyển thùng jambon vòng qua sau người Trương An Toàn, thuận miệng , “Thứ mà người ta theo đuổi giống chúng ta, chúng ta chỉ dừng ở mức đủ ăn đủ mặc, nhưng họ còn có mơ ước và hy vọng nữa.”

      “Phì, ha ha ha ~”

      Lời này chỉ khiến mình Trương An Toàn cười, những người chuyển đồ xung quanh cũng bắt đầu cười ồ lên, ai mà nghe ra ngữ khí của Từ Thiếu Phong châm chọc tới mức nào chứ. Mơ ước và hy vọng?! Ở thời đại này, ra hai từ đó khác nào tìm đường chết.

      Cả đội chỉ có mình Tạ Hào Thế vẫn nghiêm mặt cười, ta dựa vào lưng ghế, ngón tay gõ lên vô lăng bọc da, quay đầu dặn dò với Trương An Toàn cười bên ngoài:

      “Đồ lần trước tìm được, có phải còn ít đồ chơi ?”

      “Hả?” Trương An Toàn nghiêng đầu, hiểu vì sao Tạ Hào Thế lại hỏi thế nhưng vẫn nghiêm túc gật đầu, “Có chút, tất cả đều chất đống đóng bụi trong biệt thự số chín rồi.”

      “Đem chỗ đồ chơi đó đến cho nhà họ Tô , sau này lúc tìm đồ cũng để ý chút đồ trẻ con. Chúng ta dùng tới nhưng bên đó cần, nhặt ít đưa sang bên đó.”

      xong, Tạ Hào Thế quan tâm đến khuôn mặt đờ đẫn của Trương An Toàn, kéo cửa kính lên, lái xe chuẩn bị càn quét khu tiếp theo. ta giải thích vì sao đội của họ phải làm vậy, đây là tác phong từ xưa tới nay của ta, làm bất gì việc gì cũng cần giải thích với ai hết.

      Nhóm Tô Tô đến con phố khác nhưng cũng chỉ tìm thấy cửa hàng đồ mẹ và bé, có điều cửa hàng này lớn hơn của hàng trước chút. Bên trong trừ sữa bột, tã bỉm và quần áo trẻ con còn có ít đồ chơi. Tô Tô dạo vòng phát chiếc xe đẩy mây của trẻ em, cảm thấy thú vị bèn ngồi xuống chiếc ghế bành bên cạnh đu đưa chiếc xe đẩy.

      Nhóm Bì sớm bận tối tăm mặt mũi. Lúc này Trạc Thế Giai tới, cầm hai chiếc đĩa yoga cho phụ nữ có thai đưa cho Tô Tô ngồi ghế bành, dặn dò:

      thấy ở quầy quà tặng, rảnh rỗi tập chút, giúp cho sinh nở dễ dàng.”

      “Vâng!” Nghe Trạc Thế Giai thế Tô Tô liền đưa tay nhận lấy hai chiếc đĩa, trái nghiêng phải ngó rồi cau mày , “Chúng ta phải tìm cả đầu DVD nữa.”

      “Tìm laptop có ổ đĩa là được rồi, xong rồi làm cái ắc quy nước magie, loại có nước là có thể phát điện ấy.”

      Trạc Thế Giai xong bèn tìm vài túi để đồ cho mẹ bầu, ôm đầy túi lớn túi ra khỏi cửa hàng đồ mẹ và bé, vừa ra khỏi cửa bỗng bị rơi mất chiếc. Hộ Pháp ngồi ở ghế lái phụ trong chiếc RV thấy thế bèn vội vàng mở cửa xe lao ra bên cạnh Trạc Thế Giai, nhặt chiếc túi thay rồi chủ động cầm mấy chiếc ôm trong lòng.

      Diệp Dục ngồi ở ghế lái thò cổ ra khỏi cửa sổ xe, rảnh rỗi đến phát sợ, còn nháy mắt cười với Hộ Pháp. Hộ Pháp xấu hổ, trợn mắt, rút tay lôi bao thuốc nhăn nhúm trong túi quần, ném vào mặt Diệp Dục, mắng:

      “Hút thuốc của chú , đừng có lắm điều.”

      “Có à? Ông đây còn chưa câu nào!” tay bắt lấy bao thuốc, Diệp Dục cười toe toét hơn. Hộ Pháp thèm để ý đến , ôm túi lên xe. Diệp Dục vươn cổ, đằng hắng giọng, hướng về phía cửa hàng hét lên, “Tô Tô ơi, Tô ơi Tô, có cần giúp gì ?”

      Tô Tô tay cầm xe đẩy mây, tay kia cầm hai chiếc đĩa DVD, lườm Diệp Dục cái. cũng thèm để ý đến người đàn ông rảnh rỗi đó nữa, theo sau Trạc Thế Giai lên xe.

      Lần này họ ra ngoài cũng mất nhiều thời gian, cũng chẳng đánh nhiều zombie, chỉ tìm hai cửa hàng đồ mẹ và bé. Sau khi kiếm đủ đồ cần thiết cho chín đứa trẻ, tất cả lái xe quay về.

      Lúc ngang qua trạm kiểm tra ở cửa biệt thự Quả Táo, đám người canh gác đều cúi đầu mím môi cười trộm, dường như việc bọn họ lần này ra ngoài có chút quay về, hơn nữa là ra ngoài để tìm đồ trẻ con là chuyện chẳng đáng chút nào.

      Ai ra ngoài mà chẳng muốn đem nhiều đồ nhất có thể quay về. Chỉ hận xe mình quá , thể chứa thêm nhiều đồ, như đoàn của Tô Tô chỉ tiếc lắp thêm cánh để về cho nhanh. Quả nhiên là con cầm đầu, thực biết tính toán gì hết.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :