1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 114: Hai người đàn ông đần độn
      nhìn cái gì mà nhìn, xem kịch vui xong chưa???”

      Bởi vì Diệp Dục ra tay nên Tô Tô thấy rất khó chịu. ngẩng đầu quát Tạ Hào Thế. ta trả lời , hít hơi sâu, ánh mắt nhìn Tô Tô giống như là nhìn cáu kỉnh, khiến cho Tô Tô còn hứng thú chọc tức Tạ Hào Thế nữa.

      hừ lạnh tiếng, chỉ vào Tạ Thanh Diễn vẻ mặt vẫn còn khiếp sợ mặt đất, ngẩng đầu với Tạ Hào Thế, “ luôn xem lời của tôi như gió thoảng bên tai. Tôi rồi, đừng để tên này đến tìm chết trước mặt tôi. Tạ Hào Thế!!! đừng tưởng tôi đùa, tình hình hôm nay, chính mở to mắt ra mà nhìn cho kỹ, dùng đầu óc nhiều vào, đừng nghe tên tiểu nhân này hô mưa gọi gió, bị lợi dụng lúc nào cũng biết.”

      Cái gì gọi là bọn họ đến cứu ? Tô Tô Tạ Thanh Diễn huyên thuyên gì với Tạ Hào Thế nhưng căn cứ vào tính cách của Tạ Hào Thế, chắc chắn ta chọn thời điểm này để chạy đến chỗ . ta phải loại người biết chừng mực, Tô Tô ràng cùng phe với Diệp Dục, ai có mắt cũng thấy.

      đường đến đây, người Tạ Hào Thế bắn toàn tia sét, ràng tâm trạng bị Tạ Thanh Diễn thao túng đến mức vô cùng dữ dội. Nếu tối hôm nay Tô Tô ăn cơm ở ngoài cùng Diệp Dục, mọi người cười đùa lớn tiếng trêu chọc nhau, có phải Tạ Hào Thế hỏi câu mà giết Diệp Dục luôn ?

      May mà kiểu người như Diệp Dục thích những thứ vui vẻ náo nhiệt, cứ ba ngày có hai ngày phải bày mấy bận kêu mọi người ra ăn uống tiệc tùng, xảy ra chuyện đổ máu như ý nguyện của Tạ Thanh Diễn rồi.

      Tạ Thanh Diễn là mối nguy hại to lớn như vậy, ngoại trừ Tô Tô ra, hoàn toàn có ai thấy dụng tâm hiểm ác của sao? Diệp Dục thấy, Tạ Hào Thế cũng thấy, hai người đàn ông này đần độn!

      Lúc này, Diệp Dục ở phía sau Tô Tô, nghe vậy tự chủ được toét miệng cười. Đây là kết quả tốt nhất. Dù nguyên nhân là gì cũng nhận ra Tô Tô bây giờ quyết tâm cắt đứt với Tạ Thanh Diễn rồi, phải kẻ đập chậu cướp hoa. Tô Tô thích Tạ Thanh Diễn nữa, giữ Tô Tô cho mình là chuyện đương nhiên.

      Diệp Dục tự dưng thoát khỏi thân phận kẻ thứ ba, tâm trạng bắt đầu tốt hơn, ánh mắt nhìn Tạ Hào Thế cũng đằng đằng sát khí như trước, lúc này hận thể tự mình đỡ Tạ Thanh Diễn mặt đất dậy, phát cho “bà mối” này bao lì xì.

      Tạ Hào Thế nhìn phản ứng của Tô Tô và Diệp Dục, lông mày nhíu chặt, cúi đầu nhìn Tạ Thanh Diễn cái, vừa muốn mở miệng chuyện Tạ Thanh Diễn đứng lên, chỉ vào Diệp Dục mắng:

      “Tên cầm thú này cho Tô Tô ăn bùa mê thuốc lú gì hả?! Mày làm gì ấy rồi?”

      “Tạ Thanh Diễn, quay về!” đợi Tô Tô xắn tay áo động thủ lần nữa, Tạ Hào Thế đứng bên quả thực nhìn nổi, tự tay túm lưng áo Tạ Thanh Diễn, ngăn cản xông lên đánh Diệp Dục. ta nghiêm mặt, tập trung ánh nhìn lên Tô Tô, “Tô Tô, chuyện hôm nay là do biết đầu đuôi, làm phiền rồi.”

      ta nghe Tạ Thanh Diễn xuyên tạc nên nóng nảy. Vừa nghe tên đàn ông xấu xa hại Tô Tô giờ lại ngang nhiên chiếm đoạt , Tạ Hào Thế cảm thấy xót xa. Tạ Thanh Diễn thúc giục ta đến biệt thự nhà họ Tô những mong Tạ Hào Thế giết Diệp Dục, nhưng Tạ Hào Thế chỉ định kiểm tra tình hình.

      Căn cứ vào hiểu biết của ta, trước mạt thế quả Tô Tô là kiểu người bị chiếm đoạt cũng chỉ biết khóc sướt mướt, chờ người khác đến cứu. Nhưng Tô Tô sau mạt thế, đừng đến chuyện người khác chiếm đoạt , chiếm đoạt người khác là tốt lắm rồi.

      Cho nên Tạ Hào Thế chỉ tin phân nửa lời của Tạ Thanh Diễn. Đây cũng là nguyên nhân ta vừa đến ra tay giết Diệp Dục. Hơn nữa trước tường rào nhà Tô Tô có mấy bàn tiệc rất náo nhiệt, mọi người cười đùa vui vẻ, hề có cảm giác xa cách. Từ đằng xa, Tạ Hào Thế thậm chí còn thấy được bên cạnh Diệp Dục, Tô Tô khẽ nở nụ cười.

      Còn Tô Tô ban đầu định bảo Tạ Hào Thế đừng xen vào việc của người khác, quản lý thằng khốn Tạ Thanh Diễn kỹ vào, nhưng nghĩ lại ra Tạ Hào Thế đến đây là vì bị Tạ Thanh Diễn lừa. ta quan tâm đến , sợ bị Diệp Dục bắt nạt thôi.

      Tô Tô lời nào, chỉ liếc nhìn Tạ Hào Thế rồi quay về khu vực của nhà mình. được hai bước, dừng lại, kéo tay Diệp Dục đứng đần ra đấy cùng trở về.

      Chỗ bốn người gây cách bàn tiệc hơi xa, những người bình thường như Lý Oánh thể nghe được, chỉ có thể dựa vào động tác của họ để phán đoán chuyện gì xảy ra. ta nghiêng đầu hỏi Lý Tiểu Vũ ở bên cạnh:

      “Tiểu Vũ, hai người đàn ông kia là ai? Kia là dị năng sấm sét à? Ôi trời ơi, tôi cuối cùng cũng nhìn thấy dị năng giả mạnh rồi.”

      hề nghĩ hai người đàn ông kia là ai, đến có mục đích gì, vì sao lại đánh nhau với Tô Tô và Diệp Dục, điều Lý Oánh quan tâm nhất là dị năng giả sấm sét. ta phát ra khu biệt thự Quả Táo này thực là nơi ngoạ hổ tàng long: Có Tô Tô là dị năng giả hệ thủy giỏi nhất nay, rồi dị năng giả biến dị lần hai có dị năng là sấm sét, nơi đây còn có gì nữa?

      Sống ở mạt thế lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Lý Oánh nhìn thấy dị năng giả sấm sét. Trong nháy mắt ta thầm phân tích lợi hại, quyết định nhất định phải làm quen với Tạ Hào Thế.

      “À, kia hả, đó là của Tạ Thanh Diễn, Tạ Hào Thế. ta là dị năng giả sấm sét sao? Ha ha, để ý lắm, lần đầu tiên tôi thấy.”

      Lý Tiểu Vũ ngây người. bị sốt nhiều ngày, ban đầu để ý lắm vì có dấu hiệu gì khác nhưng hôm nay cứ cảm thấy người khó chịu, thấy muốn ăn gì. Lý Tiểu Vũ qua loa vài câu với Lý Oánh rồi đứng lên, về biệt thự của mình nghỉ ngơi.

      Mà sau khi Tô Tô kéo Diệp Dục trở về, liền thở phì phò ngồi xuống bàn của Trạc Thế Giai, cùng bàn bạc kế hoạch ra ngoài tìm bỉm sữa ngày mai. Xong xuôi Tô Tô ngáp cái, buồn liếc nhìn Diệp Dục mà về thẳng phòng ngủ.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    2. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 115: Giúp em giết Diệp Dục
      Bên nhà họ Tô, ăn uống tiệc tùng sắp xong, bên kia Tạ Hào Thế mạnh mẽ giẫm lên gạch, nhanh chậm về phía trước. Sau lưng, Tạ Thanh Diễn vội vã theo, ngăn Tạ Hào Thế lại, hỏi:

      , giúp em cứu Tô Tô sao?”

      “Cứu?” Tạ Hào Thế dừng bước, ta mặc bộ len đen, lại khoác cái áo lông vũ đen, cảm giác như cả người hoà vào trong đêm tối. Ánh mắt ta tối lại, nhìn chằm chằm Tạ Thanh Diễn: “Em chắc chắn Tô Tô cần em ‘cứu’?”

      “Sao lại ? à, Tô Tô là của em… là của em!!! Tên cầm thú Diệp Dục ức hiếp Tô Tô, em muốn giết . giúp em mà !!!”

      Tạ Thanh Diễn tỏ ra rất kích động, đau đớn trong lòng trào ra. túm hai vai Tạ Hào Thế, ánh mắt cầu khẩn, hai chân khuỵu xuống như muốn quỳ.

      biết em Tô Tô nhiều như thế nào mà, em van xin hãy giúp em giết Diệp Dục, giúp em cướp Tô Tô về.”

      Ánh đèn đường mờ tỏ phía xa, sáng lên trong đêm tối, từng bông tuyết rơi. Trời lại lạnh rồi, gần cuối tháng , khí hít vào trong phổi rét đến tận xương. Tạ Hào Thế nhìn Tạ Thanh Diễn, đưa tay ngăn cản Tạ Thanh Diễn muốn quỳ xuống, nhịn được thở dài, đột nhiên hỏi:

      “Thanh Diễn, vì sao em lại thành như thế này chứ?”

      từng là thiếu niên tốt đẹp như vầng dương, là đứa con của mặt trời, ánh sáng và ấm áp luôn tỏa ra rực rỡ. Những thứ ở quanh Tạ Thanh Diễn đều tốt đẹp, đeo vòng tròn thiên thần, luôn đem lại cảm giác thư thái cho mọi người. Nhưng Tạ Thanh Diễn tại, chẳng biết từ bao giờ học được cách tỏ ra yếu kém, học được thái độ khiêm nhường, học được cách dùng thân phận của kẻ yếu cầu xin người khác. Ngay cả quỳ xuống cầu xin cũng làm được như rất quen rồi.

      Điều này khiến cho Tạ Hào Thế cảm thấy khó chấp nhận nổi. Vì Tô Tô, vì muốn giết người đàn ông, cướp lại người phụ nữ, Tạ Thanh Diễn sẵn lòng vứt bỏ cả tự tôn. Là tình khiến cho Tạ Thanh Diễn biến thành như vậy, hay vì hận thù?

      Tạ Hào Thế nhíu mày chặt, bỏ lại Tạ Thanh Diễn con đường , thẳng về biệt thự của mình. giết Diệp Dục, có giết được , cứ cho là giết được, lý do gì phải giết Diệp Dục?

      Vì oán hận của Tạ Thanh Diễn? Vì Tạ Thanh Diễn phục hay bằng lòng?

      Bây giờ Diệp Dục và Tô Tô ở cùng nhau, nhìn thái độ Tô Tô đối với Diệp Dục hề có vẻ bị ép buộc, mà Diệp Dục vừa thấy Tạ Hào Thế ra tay với Tô Tô liền vội vã gào thét chạy đến bảo vệ Tô Tô. Chỉ bằng việc Diệp Dục bảo vệ Tô Tô, Tạ Hào Thế giết Diệp Dục.

      ta chỉ giết Diệp Dục nếu Diệp Dục làm hại Tô Tô. Năng lực của Diệp Dục hề kém, thậm chí còn có thể mất còn với Tạ Hào Thế; cứ để Diệp Dục sống, ở bên cạnh Tô Tô, như vậy có thể vui sướng nhảy nhót khắp nơi trong mạt thế, còn có chút chỗ dựa.

      , à...”

      Trong màn tuyết, Tạ Thanh Diễn vẫn từ bỏ ý định, lớn tiếng gọi Tạ Hào Thế. Nhưng Tạ Hào Thế rất nhanh, rẽ cái liền thấy bóng dáng. Tạ Thanh Diễn lắc đầu, nỗi căm phẫn trong lòng càng ngày càng mãnh liệt.

      Bên cạnh , dị năng giả càng ngày càng nhiều, nhưng tại sao cho đến giờ vẫn phải là dị năng giả? Vì sao chỉ là người bình thường? Vì sao ngay cả cái loại khốn nạn như Diệp Dục cũng có thể có dị năng mà ?

      Tạ Thanh Diễn oán trời trách đất, hoàn toàn chú ý đến mặt đất dưới chân từ từ trở nên ẩm ướt. mải mê đắm chìm trong cơn oán hận. Nếu Tạ Thế Hào giúp giết Diệp Dục tự nghĩ cách. Dù thế nào cũng giết Diệp Dục để truy điệu cho tình từng tốt đẹp của và Tô Tô!!!

      Tuyết rơi cả đêm. Sáng sớm hôm sau, tuyết màu xám tro bao phủ cả thế giới. Tô Tô rời giường, đánh răng rửa mặt, leo lên nóc nhà, xả nước đầy bể chứa rồi chạy vào phòng bếp cầm cái màn thầu, vừa ăn vừa ra cửa.

      Trước khi tìm bỉm sữa, Tô Tô dự định lái xe RV của về. Dù sao bây giờ trong khu biệt thự Quả Táo người sống sót càng ngày càng nhiều, biết khi nào có kẻ muốn chiếm xe của nên cứ phải đề phòng.

      Trạc Thế Giai lại yên tâm để người phụ nữ mang thai như ra ngoài, sống chết muốn cùng với . Tô Tô liền quyết định buông thả, dẫn bác sĩ theo, lái chiếc xe RV ra ngoài tìm bỉm sữa. Quả rất phong cách!!!

      Chỗ đỗ xe RV cách biệt thự nhà họ Tô xa. Bây giờ khu biệt thự Quả Táo chia làm hai, bên mấy người Tô Tô khu, mấy người em họ Tạ khu. Ngôi biệt thự đỗ xe RV ở sau biệt thự họ Tô mấy nhà, nằm ở sâu trong khu biệt thự Quả Táo.

      Trước kia, biệt thự trong khu Quả Táo chưa bán được nhiều, càng vào sâu trong càng ít thấy dấu vết con người sinh sống. Tô Tô đến bên ngoài biệt thự có chiếc xe RV: cây cối cao nay còn cao hơn, lá rụng mặt đất lâu có ai dọn dẹp tích thành đống dày, cảm giác giống như là tiến sâu vào trong rừng thẳm, cây cối rậm rạp, tuyết cũng rơi xuống được bao nhiêu, bước chân nghe thanh “sột soạt”.

      Chẳng lâu nữa thực vật biến dị!

      Tô Tô ngẩng đầu nhìn cây cối cao lừng lững, nghĩ đến việc nhà mình nuôi con lợn. Động vật có thể phát sinh biến dị trước thực vật, con lợn nhà phải bị thịt sớm thôi, nếu đến lúc biến dị tương đối khó ra tay.

      Khi suy nghĩ, trong bụi cây rậm rạp cách đó xa, có thứ gì đó di chuyển. Đó chỉ như bụi cây bình thường nhưng lại mọc ra đầy gai nhọn bằng tốc độ mắt thường có thể nhận thấy. lát sau, ai chạm vào, gai nhọn của bụi cây chậm rãi rút lại như chưa từng dài ra, trở lại bụi cây bình thường.

      Tô Tô cảm thấy tò mò, nhìn lướt qua chiếc xe RV bên trong hàng rào sắt đối diện rồi quay người về phía bụi cây kia. ngồi xổm xuống, nhìn bụi cây chỉ cao đến bắp đùi mình, còn chưa chạm vào những gai nhọn dần mọc ra từng phiến lá xanh đậm.

      Đợi Tô Tô bỏ tay ra, những gai nhọn này liền rụt trở về.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    3. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 116: lại muốn chết à?

      Tô Tô chợt cảm thấy hứng thú, định bụng lát nữa quay về phải tìm Vương Quân, bảo nghĩ cách nghiên cứu bụi cây rậm rạp này mới được. đứng quay vòng quanh, nhìn chiếc xe RV rồi lại nhìn phía trước, đạp văng cái cổng sắt uốn kiểu nghệ thuật ở sân, vào trong nhà tìm chìa khóa con xe RV.

      Tối hôm đó, Tô Tô nhìn thấy chủ của căn biệt thự này lái chiếc xe RV vào khu, chuẩn bị tâm lý sẵn sàng. Cứ tưởng gặp chủ chiếc xe RV bị biến thành zombie trong biệt thự, nhưng tìm khắp cũng chỉ thấy có cái xác khô phân hủy ở cửa nhà tắm tầng hai.

      Cái xác đó phải xác của zombie, cũng phải bị giết, vậy chỉ có thể là treo cổ tự tử. Đôi chân thối rữa của cái xác cứ đung đưa ở cửa phòng tắm như chuông gió. Tô Tô nhìn cái xác lượt, đôi mắt trợn trừng, cái lưỡi màu đỏ tím thè nửa ra ngoài. Bởi vì chết vào mùa đông nên da bị phù thũng, trắng bệch, ngoài ra cũng chẳng có gì.

      Tô Tô nhìn lướt qua túi áo của cái xác, hình như có để bức thư. thò hai ngón tay, kẹp bức thư rút ra. Đây là bức di thư, đọc qua lượt thấy nội dung đại khái là, thế giới này trở nên quá đáng sợ, ta thể chấp nhận được thay đổi đó nên quyết định tìm đến cái chết.

      “Haizzz…” Tô Tô thở dài, nhìn sang cái xác treo ở cửa phòng tắm, “ xem, đủ dũng khí để chết mà sao có gan giết zombie chứ?”

      Đôi chân của cái xác rũ xuống mệt mỏi, cơn gió thổi từ ngoài của vào khiến nó lại đong đưa theo. đôi chân trần chợt có mấy con dòi màu trắng chui ra ngoài. Tô Tô kịp thời lùi về sau, nhìn chằm chằm mấy con dòi. phát ra thân của chúng có những đốm đỏ, đó chính là miệng. Mấy con dòi há miệng như muốn cắn, lao cực nhanh về phía .

      Nhất định phải giết mấy con dòi này! sớm muộn cũng thành tai họa về sau.

      Tô Tô từng gặp những động vật biến dị trong mạt thế nên lúc này quyết định phải mau chóng giết chúng. thể nghiền nát từng con từng con vì chỉ cần có xác người, có vết máu là chúng sống lại. Cách tốt nhất là thiêu cả xác chết và dòi đến khi cháy hết.

      nghĩ đến Diệp Dục. Ban đầu còn tức giận hành vi của Diệp Dục tối qua, sáng nay lúc ra ngoài còn cố tình giấu , bày tỏ thái độ thèm quan tâm tới nhưng xét thấy chuyện dòi biến dị này là chuyện lớn, lát nữa phải tìm Diệp Dục, sau đó đốt cái xác treo cửa và mấy con dòi này. Bây giờ tìm chìa khóa xe RV .

      Chìa khóa rất dễ tìm, để chung với tài sản của chủ nhà giường. Có thể chủ nhà cảm thấy thế giới thay đổi rồi, những thứ này chỉ là vật ngoài thân, có để lại cũng vô dụng nên ta lấy toàn bộ tài sản ra, chìa khóa xe, tiền mặt, các loại hợp đồng cổ phần, giấy tờ bất động sản vân vân… xếp hết giường, còn ta treo cổ ở cửa phòng tắm, nhìn thẳng vào đống tài sản.

      Tô Tô miết tay, bới trong đống tiền bạc, đồng hồ đắt tiền, đá quý ra hai chùm chìa khóa xe màu đen. Chẳng biết cái nào là khóa con xe RV nên cầm cả, hề sờ vào những tài sản khác mà xuống nhà khởi động chiếc xe.

      Chiếc xe này đỗ ở sân cũng khá lâu, lá khô và tuyết đọng phủ đầy xe. Tô Tô mở cửa vào, nhìn lượt xung quanh, may mà bên trong rất sạch , nội thất cao cấp, gian rộng rãi, nền xe được làm từ gỗ đắt đỏ.

      Sau buồng lái là quầy bar , tiếp đó đến ghế salon da hình tròn, đối diện là bếp, nhà tắm, cuối cùng là gian phòng ngủ. Trong phòng ngủ đặt chiếc giường đôi vô cùng mềm mại, thoải mái.

      Có vẻ chủ chiếc xe là người rất biết hưởng thụ: tủ bếp còn bày loạt cà phê chồn, rượu, thuốc xa xỉ, trong tủ lạnh có vài nguyên liệu nấu ăn được bảo quản kín, trong tủ đầu giường còn có hai hộp bao cao su Okamoto loại siêu mỏng, hộp dùng vài chiếc, hộp kia còn chưa bóc.

      Tô Tô rảnh rỗi, cũng chẳng biết nghĩ gì mà ngồi chiếc giường trắng tinh, cầm hộp bao cao su bóc, híp mắt nhìn chằm chằm đầy vẻ tò mò, muốn xem bên trong còn bao nhiêu chiếc. Cửa chiếc xe chợt bị đạp rầm tiếng, chưa kịp ngẩng đầu lên thấy Diệp Dục mặc bộ đồ tác chiến màu rằn ri lên xe, tiến về phía .

      “Ơ?” Tô Tô cầm hộp bao cao su trong tay, khó hiểu nhìn Diệp Dục, “Sao lại ở đây?”

      “Mẹ em em về phía này.”

      Diệp Dục cười toe toét lộ ra hai chiếc răng nanh, đến cửa phòng ngủ, hai tay chống lên cửa nhìn chằm chằm vào hai hộp bao cao su trong tay Tô Tô, lơ đãng hỏi:

      muốn lấy chiếc xe này?”

      “À, ừ, đúng thế.”

      Dường như cảm giác được tần số nguy hiểm trong mắt Diệp Dục ngày càng tăng lên, Tô Tô chợt thấy hộp Okamoto tay nóng như lửa đốt. giả vờ nhìn thấy ý đồ của Diệp Dục, cất hộp bao cao su trong tay vào ngăn kéo tủ, rổi đứng dậy tới trước mặt Diệp Dục, tươi cười :

      còn sớm nữa, tôi có chuyện muốn tìm bàn đây.”

      “Tôi cũng có chuyện muốn tìm em bàn.”

      Diệp Dục đứng thẳng người dậy, thu hai tay cửa về, Tô Tô chưa kịp hỏi gì tiến lên hai bước, hơi cúi người ôm eo Tô Tô. xoay người khóa cửa, rồi lại ôm Tô Tô quay vài vòng như để chúc mừng, sau đó đè lên cửa.

      loạt động tác thực nhanh chóng, vốn dĩ Tô Tô trong thời kì nghén ngẩm nghiêm trọng, bị Diệp Dục vừa ôm vừa xoay nên hơi chóng mặt, nhắm mắt, hét lên:

      “Diệp Dục, lại muốn chết à?!”

      “Khì khì, baby à, cuối cùng em cũng lại rơi vào tay của rồi….”

      Diệp Dục vội vàng, lại có chút vui vẻ khi được toại nguyện. ép vào giữa hai chân Tô Tô, vừa nâng mông vừa vuốt ve gương mặt . bịn rịn, than thở:

      “Em xem, hôm nay sao lại trùng hợp như vậy chứ? Bao nhiêu chỗ em lại đến đây, vừa có phòng vừa có giường. Nếu ‘làm’… là có lỗi với em sau này nhỉ?”

      vẫn còn nhớ cú lên gối lần trước của , lúc nào cũng muốn báo thù, nên chỉ cần có chút cơ hội là bỏ qua. Mục đích trong sáng ban đầu là lo lắng tìm Tô Tô, giờ thành đen tối rồi. vừa đè lên người Tô Tô, vừa chậm rãi vừa cử động hông, cọ chỗ căng cứng vào phần thân dưới Tô Tô qua lớp vải dày.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    4. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 117: Xăng và bật lửa đâu thể so sánh với

      Chỉ mới cọ xát như vậy, Diệp Dục vô cùng sảng khoái. thở gấp, hơi thở nóng rực mang theo mùi khói thuốc súng phả vào cánh mũi Tô Tô. Giọng Diệp Dục run run:

      “Cưng à, em chiều lần này, sau này luôn nghe lời em. nghe em hết, em về phía đông, tuyệt đối về hướng tây.”

      “Buông ra… buông ra… tôi buồn nôn! Diệp Dục, tôi thực sắp nôn rồi… tôi khó chịu!”

      Tô Tô kêu gào, hai tay dùng sức đẩy Diệp Dục. hề đùa, thực buồn nôn. đợi Diệp Dục buông mình ra, Tô Tô tránh né cái hôn của Diệp Dục, bám người , bắt đầu nôn khan.

      “Sao thế?”

      Ngay từ đầu, Diệp Dục có ý định buông tha cho Tô Tô, nhưng nhìn thấy nôn kinh khủng như vậy, liền mềm lòng, dừng hành vi cọ xát bên dưới lại. cau mày, ôm Tô Tô ra khỏi phòng ngủ, đặt bàn nấu ăn. Tô Tô vẫn nôn khan, nhưng chưa ăn sáng nên nôn ra cái gì, chỉ dựa vào vai Diệp Dục, nôn rũ rượi.

      “Hay chúng ta gặp bác sĩ !”

      ôm chặt Tô Tô cả người chút sức lực, giơ tay gạt sợi tóc dính gương mặt ướt đẫm mồ hôi của , cúi đầu nhìn gương mặt trắng bệch mà lòng đau nhói. Lúc này đâu còn nhớ đến chuyện trả thù, phải chữa khỏi bệnh cho Tô Tô trước .

      sao, qua mấy tháng là ổn.”

      Tô Tô thở hổn hển, bị Diệp Dục ôm chặt hơi khó thở. hơi bực tức, bởi đây ràng Diệp Dục vừa cưỡng hiếp thành. Tô Tô đẩy cái ra, lại suy nghĩ, cũng lên giường với lần rồi; từ ngày trùng sinh đầu tiên hề tìm Diệp Dục gây , giờ biết ý kiến gì? đành kệ ôm, lắc đầu :

      “Khi sáng sớm và khi ăn gì tôi nôn hơi nhiều, bình thường sao cả.”

      “Dạ dày ổn à? Vậy chúng ta quay về ăn chút đồ .”

      “Đừng, giúp tôi làm việc này .”

      “Được được. Đừng việc, cho dù là trăm việc cũng giúp em.”

      Diệp Dục vội vàng gật đầu, cẩn thận từng li từng tí bế Tô Tô giống như bê búp bê sứ dễ vỡ. Dáng vẻ cực kỳ căng thẳng của khiến Tô Tô nhịn được mỉm cười. thở dài, rốt cuộc vẫn thể tức giận với thô lỗ vừa nãy của , cho nên bỏ qua chuyện này.

      Trong lòng Diệp Dục, Tô Tô nghỉ ngơi lát, hít thở đều đặn rồi ngẩng đầu lên, đẩy ra chút, nhảy xuống khỏi bàn nấu ăn trong bếp, dắt tay Diệp Dục xuống chiếc xe RV, chỉ vào căn biệt thự phía trước:

      “Tôi phát cái xác ở bên trong. cái xác đó có dòi biến dị, phải thiêu hủy những con dòi đó, bằng e rằng trở thành tai họa về sau. Vốn dĩ tôi muốn tìm ít xăng và bật lửa…”

      “Có ở đây, tìm xăng với bật lửa gì chứ?”

      Diệp Dục lớn tiếng ngắt lời Tô Tô, buông tay ra, xắn ống tay áo lên, sải bước lên cầu thang, dáng vẻ ôm đồm nhiều việc. Tô Tô mỉm cười theo sau , chỉ dẫn lên lầu, vào trong phòng ngủ của chủ nhân căn nhà thắt cổ tự tử.

      “Ha… Chính là nó?”

      Đứng ở trước cửa, Diệp Dục quay đầu lại, ngón tay cái chỉ về phía cái xác, thấy Tô Tô gật đầu, liền thuận tay tạo ra vòng tròn lửa. Vòng tròn lửa đó giống như có ý thức, bay thẳng vào cái xác, lan ra thành biển lửa trong nháy mắt, đốt cháy cái xác thắt cổ cửa nhà tắm thành tro bụi.

      Ngọn lửa to cháy hừng hực nhưng hề lan ra khung cửa bên cạnh, có thể thấy khả năng điều khiển lửa của Diệp Dục vô cùng điêu luyện.

      Diệp Dục đắc ý, nhìn cái xác biến trành tro bụi, rơi thành mảnh vụn mặt đất. xoay người, bắt đầu tìm kiếm khen ngợi của Tô Tô, “Xong rồi. Lửa của xịn hơn xăng và bật lửa chứ?”

      “Ừ, ừ, ừ! Xịn! Rất xịn!” Tô Tô giả bộ chắp tay bái phục giống như , hai mắt sáng ngời sùng bái nhìn Diệp Dục, “Wow, xăng và bật lửa đâu thể so sánh với , quá lợi hại !”

      Khen ngợi Diệp Dục cũng mất đồng nào. Nếu như đây là những gì Diệp Dục muốn, Tô Tô ngại thể thêm chút.

      “Đương nhiên!”

      Diệp Dục ưỡn ngực, cười híp mắt. biết Tô Tô làm quá. Bình thường Tô Tô đối xử với mọi người vô cùng lạnh nhạt, tuyệt đối tỏ cái vẻ tuổi chân thành như vậy. Nhưng cũng hết cách, Diệp Dục vẫn cảm thấy rất vui vẻ, cho dù Tô Tô giả vờ, vẫn thấy vui.

      Hai người cười cười đùa giỡn quay về xe. Diệp Dục lái xe đưa Tô Tô về biệt thự gia đình. Song hai người vừa rời lâu, con đường cách đó xa, có đôi nam nữ đến.

      “Như vậy tốt cho lắm. Nghe bọn họ đây là địa bàn của nhà họ Tô. Chúng ta vẫn nên quay về thôi.”

      Người phụ nữ chậm hơn người đàn ông chút. Có vẻ đây là hai người may mắn sống sót bên phía Tạ Thanh Diễn. Những người sống sót do Tạ Thanh Diễn đem về đa phần nhìn hao hao nhau, ai nấy có vẻ thiếu đói nhưng chắc chắn chết được. Người đàn ông thản nhiên:

      “Đây là bên trong cùng của khu biệt thự Quả Táo, nhà họ Tô lại chỉ có dúm người, chạy đến đây được. em nghe, lần trước đến đây, phát hai chiếc xe Rolls-Royce phiên bản ngừng sản xuất. Wow, xe sang đó, còn chiếc xe RV nữa. Chúng ta mang hai con xe này về, đảm bảo khiến người khác ghen tị chết luôn.”

      xong, người đàn ông kéo người phụ nữ đến trước sân của biệt thự, dừng lại nhìn sân trống , khó hiểu lẩm bẩm mình, “Xe RV của mình đâu rồi?”

      chừng bị người khác nhanh chân đến trước lấy rồi, chúng ta quay về thôi.”

      Trực giác của phụ nữ khiến ta cảm thấy ở đây an toàn. Xung quanh cây cối um tùm cao ngất ngưởng, che khuất gần hết ánh sáng ban ngày, gió thổi từng cơn khiến ta cảm thấy ớn lạnh. ta mất hứng, xe sang với Rolls-Royce, mạt thế rồi, chẳng có ý nghĩa gì.

      ta cảm thấy vô nghĩa nhưng người đàn ông kia khác. ta ngẩng đầu nhìn lên, phát cửa biệt thự vốn đóng được mở ra từ bao giờ. ta vui mừng kéo tay người phụ nữ tiến vào trong.

      “Chúng ta vào xem xem bên trong có đồ vật gì đáng giá .”

      ràng đây là người chưa thoát khỏi ảo tưởng về những ngày xưa cũ, thấy cửa biệt thự mở ra là phấn khích muốn tìm tòi đến cùng. ta lôi kéo người phụ nữ cam tâm tình nguyện vào trong, chạy vòng trong nhà.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    5. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 118: Ba tháng đầu phải tránh chung chăn gối
      “Haha. Em , em nhìn xem… Bên trong có nhiều tiền như vậy, còn có cả vàng thỏi nữa!!!” Người đàn ông dắt tay người phụ nữ, đứng trong căn phòng chủ nhà thắt cổ tự tử, chỉ vào đống tài sản giường , “Còn có đồng hồ hàng hiệu, haha, lần này chúng ta giàu rồi.”

      xong, người đàn ông tham lam bổ nhào thẳng vào đống tiền mặt, nằm đè lên, lăn lộn đống tài sản đầy ắp cả giường. ta và người phụ nữ đều chú ý đến ở chỗ cửa nhà tắm có đám tro đen. Người đàn ông ngồi dậy, tay ôm lấy người phụ nữ ngồi mép giường. ta lật người, đè người phụ nữ kia xuống dưới người mình.

      “Ha ha ha, trước mạt thế, luôn muốn làm tình núi vàng núi bạc. Bây giờ ước muốn thành , thành rồi. Ha ha ha, chúng ta giàu rồi.”

      xong, người đàn ông bắt đầu cởi quần áo của người phụ nữ. Người phụ nữ kia cũng ỡm ờ, do dự trong phút chốc, rồi để mặc cho người đàn ông bắt đầu làm. Làm tình đống tiền mặt, vàng thỏi, vàng bạc châu báu và đồng hồ hàng hiệu, bất kỳ người phụ nữ nào cũng bằng lòng. đấy!

      Chỉ trong chốc lát, hai người lột sạch quần áo, bắt đầu lăn lộn. nam nữ chiến đấu kịch liệt mà hề phát phía dưới đống tiền mặt, có những con dòi từ từ chui lên. Những con dòi này to hơn dòi thông thường chút, toàn thân trắng muốt, đầu hơi đỏ. Chúng có xác chết và máu để ăn nên sắp chết đói rồi.

      Đôi nam nữ khỏa thân giường trở thành thức ăn của chúng. Từ khe hở của đống tiền xuất những con dòi lúc nhúc trắng muối, đầu chấm đỏ, di chuyển đến chỗ họ.

      Hai tiếng thét chói tai vang lên trong gian u yên tĩnh, sau đó im bặt tiếng động.

      Cho dù trong căn biệt thự bên này xảy ra chuyện gì, Tô Tô cảm thấy bóp chết mầm họa dòi biến dị từ trong trứng nước nên rất vui vẻ ngồi trong xe, sờ mó ngắm nghía. Sau đó, đợi Diệp Dục lái xe RV đến trước biệt thự nhà họ Tô, Tô Tô xuống xe, quay về biệt thự nhà mình ăn sáng, tiện thể nhờ mẹ Tô mang bộ chăn đệm mới vào trong xe.

      Sau khi ăn sáng xong, Tô Tô đưa chiếc xe RV cho Thầy Bói. Thầy Bói là dị năng giả hệ kim, có thể mạ lớp kim loại cứng xung quanh xe. Đây là kỹ năng mới nhất Thầy Bói mới nghiên cứu được, cho nên chỉ xe RV của Tô Tô mà tất cả các xe sắp ra ngoài tìm đồ ăn cho trẻ sơ sinh đều được đưa đến chỗ mạ kim loại.

      Sau đó, Tô Tô lại tìm Vương Quân và hai người giúp đỡ. Bốn người làm chiếc xe kéo, quay về chỗ sâu nhất của khu biệt thự nhổ hết những bụi cây biến dị đem về. cần giúp đỡ của Vương Quân vì những bụi cây này mọc tua tủa gai nhọn ngay khi có sinh vật sống lại gần.

      Dị năng hệ thổ của Vương Quân có thể khống chế hình dạng của đất. ta biến hình khối đất xung quanh bụi cây, nhấc cả lên bỏ vào xe tải để chở về.

      Vương Quân vẫn giúp được việc, lòng dạ cũng toan tính nhiều như Lý Oánh, suốt cả dọc được cũng chuyện nhiều, càng có nhân cơ hội thăm dò Tô Tô. Tô Tô lại có chút tò mò về mối quan hệ giữa ta và Lý Oánh.

      Nhưng cuối cùng cũng hỏi gì, có những người có những chuyện chỉ nên đứng xem, nên dò hỏi chuyện riêng tư của người ta.

      Chuyển những bụi cây biến dị kia về biệt thự nhà họ Tô xong, Tô Tô đưa chúng vào trong mà nhờ Vương Quân trồng chúng phía ngoài tường vây, đợi tìm được bỉm sữa rồi quay về nghiên cứu kỹ lưỡng.

      Trong thời gian Tô Tô về, Trạc Thế Giai ngủ dậy và ăn xong bữa sáng, đeo cái ba lô to đùng, trong tay còn cầm máy đo huyết áp cơ, thẳng mạch về phía Tô Tô, :

      “Sáng sớm, còn ăn cơm bị Diệp Dục dặn dò, bảo kiểm tra sức khỏa cho cháu. Cháu , hai người là thế nào? Cậu ta còn lo lắng cho sức khỏe của cháu hơn cả .”

      Trạc Thế Giai nhíu mày, sau khi xong, tình cờ nhìn thấy dấu hôn vừa hồng vừa tím cổ Tô Tô, muốn lại thôi. Tô Tô đứng bên cạnh xe, đá lông nheo với Trạc Thế Giai, ý bảo có gì cứ . Trạc Thế Giai liền mở miệng tiếp.

      “Tô Tô, dặn cháu trong vòng ba tháng phải tránh chung chăn gối chưa nhỉ, đây là thời kỳ nguy hiểm.”

      dặn rồi.”

      Tô Tô mím môi cười, liếc mắt nhìn Diệp Dục khoác vai Hộ Pháp vào trong tường vây lĩnh cơm ăn ở chỗ cách đó xa, vẫy tay chào Trạc Thế Giai, rồi xoay người leo lên xe.

      Hóa ra Trạc Thế Giai định với điều này. Tô Tô bất giác sờ chỗ đau bị Diệp Dục giày vò cổ, thở dài. Cho dù qua thời kỳ nguy hiểm ba tháng đầu, cũng dám cùng chung chăn gối với . ràng là tên cầm thú, chiêu thức giày vò người khác nhiều kể xiết.

      Tô Tô dám mạo hiểm, trong lòng suy nghĩ hoặc là thẳng thắn với Diệp Dục chuyện có thai, hoặc là tìm lý do tách Diệp Dục ra, bằng cứ tiếp tục như vậy, làm sao chịu đựng được?

      Lại nhìn Trạc Thế Giai, Tô Tô cảm thấy lòng hiếu kỳ của bác sĩ hẳn là về “mo”. Quen biết Trạc Thế Giai lâu như vậy, chưa từng hỏi Tô Tô cha của Tiểu Ái là ai. Đem so sánh Trạc Thế Giai với Lý Oánh, người thiếu lòng hiếu kỳ cơ bản nhất, người lại quá tò mò, gần như là rình mò người ta rồi.

      Tô Tô và Diệp Dục qua lại với nhau chung chăn gối hay chưa, chỉ bảo Trạc Thế Giai lên xe. Vì thế Trạc Thế Giai đành cầm máy đo huyết áp cùng lên, cũng truy hỏi Tô Tô rốt cuộc chung chăn gối với Diệp Dục hay chưa. Dù sao cũng chỉ là bác sĩ, trách nhiệm của bác sĩ là nhắc nhở tất cả nguy hiểm cho người bệnh. Người bệnh có nghe hay đó là chuyện của họ.

      Lên xe, Trạc Thế Giai liếc nhìn xung quanh, khẽ gật đầu, năng gì, ngồi lên ghế sofa, bày máy đo huyết áp xong vẫy tay gọi Tô Tô.

      “Đến đây, đo huyết áp cho cháu.”

      Tô Tô nghe lời, cởi áo khoác lông vũ ra, ngồi bên cạnh Trạc Thế Giai, vén bên ống tay áo lên. Trạc Thế Giai nhanh nhẹn vừa đo huyết áp cho Tô Tô vừa :

      “Sắp được ba tháng rồi, phải làm kiểm tra định kỳ. Bây giờ đủ điều kiện, xác định được em bé có khỏe mạnh hay . Bản thân cháu phải cẩn thận chút, chỗ nào thoải mái phải báo ngay cho . Giống như tình trạng nôn ra máu ngày hôm nay, nhất định phải , thể nhờ người khác chuyển lời.”

      “Cháu nôn ra máu lúc nào?”

      Thấy Trạc Thế Giai đo huyết áp xong, Tô Tô hạ ống tay áo xuống, mặc áo khoác lông vũ lên, mặt đầy nghi hoặc. Trạc Thế Giai ngước mắt nhìn , :

      “Diệp Dục !”
      ParvartyHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :