1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 109: Mẹ tạ

      May mà xe đến cửa cổng biệt thự nhà họ Tô kịp thời. Tô Tô nhoài người vô lăng nhìn ra ngoài. Ối chà, đây đâu phải là biệt thự nhà chứ! Đây chính là lô cốt được đại hóa, tường rào cao ba mét, bọc kín tòa biệt thự hai tầng. Nhìn từ ngoài vào thể nhìn thấy được bất cứ điều gì bên trong.

      Bên trong tường rào hai bên biệt thự còn có hai pháo đài, mỗi tháp pháo đài có lỗ hình vuông. Xung quanh tường rào còn có những vòng dây thép gai được gắn dây cáp dẫn điện, hơn nữa tường rào còn được xây dựng mở rộng về hai bên, vây trọn cả hai căn biệt thự bên cạnh trong vòng phòng thủ.

      Cha Tô và mẹ Tô sớm đứng trước cổng chờ. hàng xe đỗ ngoài cổng, các em của Diệp Dục ra vào chuyển đồ đạc vào trong sân nhà họ Tô. Bì và các em của ta cũng dẫn theo trẻ con và các bác sĩ, y tá, cạy cửa mấy căn biệt thự gần đó, chuyển đồ vào bên trong.

      “Tô Tô à!”

      “Con à, cuối cùng con cũng về!”

      Thấy xe Tô Tô vừa đỗ lại, cha mẹ vội vàng chạy ra đón. Mẹ Tô cảm xúc trào dâng, Tô Tô vừa xuống xe bà ôm khóc rưng rức, giống như là nhiều năm gặp. Cha Tô khá kìm chế nhưng cũng che giấu được kích động trong lòng. Cũng hết cách, thế giới bên ngoài vô cùng tàn khốc, mỗi giờ mỗi khắc ông bà đều lo lắng cho Tô Tô. Tô Tô ra ngoài bao nhiêu ngày bấy nhiêu ngày ông bà mất ngủ.

      Cảm giác lâu ngày gặp lại của Tô Tô mãnh liệt như cha mẹ mình. Chờ mẹ Tô ôm bình tĩnh hơn rồi khuyên hai ông bà vào trong nhà. Lúc này, Diệp Dục cũng cắn răng chịu đựng, cố hết sức biểu bình thường, khập khiễng xuống xe, trả lời qua loa cha Tô mấy câu, liền tìm góc khuất kiểm tra vết thương của “cậu em” mình.

      Về đến nhà, Tô Tô phát chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, nhà thay đổi rất lớn. Thay đổi rệt nhất là chỉ bên ngoài xây giống như tường thành, khu trồng rau ngoài sân cũng được bổ thêm mấy luống. Hơn nữa, tường rào được xây lúc trước chỉ được xây men theo hàng rào sắt, nhưng giờ nó được xây vòng rất rộng ra ngoài. Phía sau biệt thự còn xây nhà kho.

      “Đây là kho chứa đồ đạc mà mỗi ngày em của Diệp Dục đem từ bên ngoài về.” Mẹ Tô thấy Tô Tô nhìn chằm chằm vào nhà kho sau sân giải thích: “Nhà chúng ta thực có chỗ nào cho họ để đồ, chỉ đành làm cái kho cho họ cất hết đồ đạc vào đó. Mẹ cho họ để vào trong tầng hầm nhà chúng ta, chỗ đó chỉ để những đồ đạc của chủ thuê.”

      Mẹ Tô vẫn cho rằng những đồ đạc dưới tầng hầm được chủ căn biệt thự này tích trữ từ rất râu rồi. Vì đồ vật bên trong đa phần đều là những thứ có thể dùng trong mạt thế, bà cũng lấy ra dùng. Tô Tô giải thích, chỉ gật đầu, vào trong phòng. Hơi ấm của lò sưởi khiến nhịn được ngáp chảy nước mắt, với mẹ Tô:

      “Mẹ, mẹ làm chút gì ăn cho bọn con nhé. Con lên tầng ngủ giấc , mấy ngày nay con mệt lắm rồi!”

      “Ừ. Con .”

      Những ngày này, Tô Tô ở bên ngoài ăn ngon ngủ yên, chắc chắn rất mệt mỏi. Mẹ Tô cũng hiểu nên quấn lấy nữa, thẳng vào nhà bếp, lo liệu thức ăn cho đám đông người. Tô Tô lên tầng, về phòng ngủ của mình, mở nước, tắm nước nóng, thay đồ ngủ, thoải mái thiếp .

      Lúc trước, cha Tô vẫn luôn có dự định xây bể chứa nước nóc nhà để việc sử dụng nước trong biệt thự dễ dàng hơn. Pin mặt trời cũng được lắp xong đó, mở vòi là có nước sạch nóng ấm chảy ra, thuận tiện.

      đám người bên ngoài rộn ràng đùa giỡn. Tô Tô kéo rèm cửa sổ lại, nằm lên giường. Trong căn phòng tối tăm, mơ hồ nghe thấy bên ngoài có người gọi tên Diệp Dục. Có lẽ ra ngoài mấy ngày nay, gặp lại các em, đương nhiên phải vui vẻ trận.

      Bên này, biệt thự nhà họ Tô vui mừng bên kia Tạ Thanh Diễn quỳ mặt đất, dập đầu với mẹ ngồi ghế sofa. Người phụ nữ ăn mặc sang trọng ngồi ghế vội vàng đứng lên, đỡ Tạ Thanh Diễn dậy. Hai người ôm nhau khóc.

      Tạ Hào Thế ngồi bên cạnh, gương mặt đẹp trai cũng lộ vẻ xúc động. Lần này ra ngoài dưỡng thương, đồng thời còn quay về Giới thị chuyến, muốn kiểm tra xem cha mẹ Tạ Thanh Diễn có gặp chuyện gì , đúng lúc gặp được mẹ Tạ chạy nạn về phía nam nên dẫn bà về theo. Cùng theo về còn có đội xe chạy trốn ra từ Giới thị.

      Đội xe này có vài người là dị năng giả. Mọi người còn tổ chức thành đội, đường thu thập ít đồ đạc. Đương nhiên trong thời điểm tại, những chuyện này có gì đáng nhắc tới. Mặc dù Tạ Hào Thế vừa lòng với cách cầu những người sống sót giao nộp đồ đạc của Tạ Thanh Diễn, nhưng lúc này ta vẫn gì.

      “Đừng khóc nữa, con trai… có thể gặp lại con, đây là ơn ông trời ban cho chúng ta.”

      Mẹ Tạ khóc hồi, liền lau nước mắt mặt, kéo Tạ Thanh Diễn đến ngồi lên ghế sofa, rồi lại lau nước mắt cho . Tạ Thanh Diễn vẻ mặt đầy đau buồn, nắm chạy tay mẹ .

      “Nhưng đáng tiếc, cha con…”

      “Đó là số mệnh. Đừng nữa. Đó đều là số mệnh!”

      Thiên tai ập đến, ai được làm người, ai thành thần, ai trở thành quỷ chẳng có gì trước được. Mẹ Tạ Thanh Diễn có sức khỏe khá kém, cha mới ba năm trước còn tham gia cuộc thi chạy marathon cho người cao tuổi. Mạt thế vừa đến, cha Tạ Thanh Diễn luôn mạnh khỏe lại thành zombie, còn mẹ sao cả, chạy khỏi Giới thị cùng nhóm người sống sót, chuẩn bị xuôi nam tìm con trai.

      “Đúng rồi, con trai, Tô Tô đâu? Có phải cũng…?”

      Lời phía sau mẹ Tạ Thanh Diễn dám tiếp, bởi vì bà nhìn thấy sắc mặt Tạ Thanh Diễn hơi khác, thầm đoán rằng Tô Tô thành zombie. Bà thở dài:

      là đáng tiếc… Mẹ còn tưởng hai năm nữa là được uống rượu mừng của hai đứa rồi.”

      Đối với chuyện của Tạ Thanh Diễn và Tô Tô, nhà họ Tạ thoải mái hơn nhà họ Tô nhiều. Tạ Thanh Diễn chưa từng che giấu tình cảm của mình với Tô Tô, cũng từng mời Tô Tô đến tham gia buổi họp mặt gia đình họ. Mà mẹ Tạ có ấn tượng cực kỳ tốt với Tô Tô, cho rằng con trai mình thích hợp với loại con khá dễ khống chế này.

      Tạ Thanh Diễn ngồi ghế sofa, nghiêm mặt, lắc đầu: “. Mẹ à, Tô Tô bị biến thành zombie, ấy ở ngày trong khu biệt thự này.”

      Mẹ Tạ chưa kịp tỏ ra vui mừng, Tạ Thanh Diễn đứng dậy, bước qua mẹ Tạ, nhìn Tạ Hào Thế ngồi bên hề lên tiếng. “Bịch” tiếng, quỳ sụp xuống đất, cả người toát ra đau khổ, cúi đầu, cầu khẩn :

      , em cầu xin , hãy cứu Tô Tô ! Tên cầm thú làm hại Tô Tô quay lại rồi. ngang nhiên chiếm đoạt Tô Tô. Bây giờ Tô Tô sống bằng chết.”
      ParvartyHale205 thích bài này.

    2. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 110: Câu chuyện ngày đó

      Tạ Hào Thế ngồi salon, thân hình to lớn, lúc giơ tay nhấc chân mang khí phách mơ hồ khiến người ta thể bỏ qua. Nghe Tạ Thanh Diễn , Tạ Hào Thế nhíu mày, ánh mắt lóe lên tia sét màu tím. ta vươn thẳng người, trầm giọng hỏi:

      cho ràng, có chuyện gì?”

      “Là cái thằng giở trò với Tô Tô trước mạt thế ấy. Nó chết, nó về rồi. Nó còn đến tìm Tô Tô, sai thủ hạ khống chế cha mẹ của ấy. Khi ra ngoài, cha mẹ của Tô Tô bị bọn chúng giam lỏng trong biệt thự.”

      Tạ Thanh Diễn cúi đầu, sung sướng khi trả được thù trong mắt . Thằng súc sinh Diệp Dục cướp Tô Tô của đành, còn dám đâm sập cửa chính khu biệt thự của . Thù mới hận cũ chồng chất, Tạ Thanh Diễn phải trả bằng hết.

      Chỉ là tiểu đội dị năng thôi mà? Trừ cái đó ra, Diệp Dục cũng chẳng có gì ghê gớm. Tạ Thanh Diễn cũng có tiểu đội dị năng, mà Tạ Hào Thế chính là người của !

      “Có chuyện gì? Tô Tô bị làm sao cơ?”

      Mẹ Tạ nghe xong, lên tiếng hỏi. Tạ Thanh Diễn cúi đầu, quỳ trước mặt Tạ Hào Thế chuyện. Tạ Hào Thế đứng lên. ta muốn tự mình kể lại chuyện Tô Tô cho người khác nghe, lòng cảm thấy hơi tức giận, còn cả xót xa cho Tô Tô. Trong thời gian ta , biết gặp phải chuyện gì mà Tạ Thanh Diễn phải quỳ xuống cầu xin?

      Suy nghĩ chút, Tạ Hào Thế cúi xuống kéo Tạ Thanh Diễn đứng dậy. Hai em lên tầng, Tạ Hào Thế nghiêm túc hỏi, “Em cho ràng, chuyện đầu đuôi như thế nào?”

      Chẳng hề hay biết Tạ Thanh Diễn bịa đặt những gì trước mặt Tạ Hào Thế, Tô Tô mơ màng giường, bên tai văng vẳng tên Diệp Dục, tiếng người cười, tiếng ồn ào hề lại mà chỉ có mỗi lúc to hơn. biết có phải bị ảnh hưởng bởi câu hỏi còn nhớ chuyện đêm đó được bao nhiêu của Diệp Dục nữa. ra từ kiếp trước, Tô Tô chưa bao giờ nhớ lắm chuyện này, kiếp này cũng chưa bao giờ hồi tưởng lại.

      Trong giấc mơ, lại nghĩ đến. đứng giữa đám người múa may quay cuồng trong quán rượu, phía trước là đám nam nữ cười đùa, cách đó xa là lính trong kỳ nghỉ cũng chạy đến quán bar chơi bời, đánh bài đổ xúc xắc ầm ĩ. Tô Tô cảm thấy nhức đầu. run rẩy quay , muốn rời khỏi gian ngột ngạt, tăm tối này. Ánh sáng nhấp nháy quay liên tục trong phòng, toàn người là người. tránh đám nam nữ trước mặt, mơ hồ bước về phía ngoài cửa, dọc đường va phải biết bao nhiêu người. Đến bên cửa, Tô Tô cảm thấy thế giới bắt đầu đảo lộn.

      thấy người rét cóng, khuỵu hẳn xuống nhưng đúng lúc đó, đôi bàn tay ấm áp đưa ra đỡ Tô Tô từ dưới đất lên. lạnh quá, vừa thấy Diệp Dục là hai mắt sáng như sao, vòng tay ôm chặt cổ .

      “Lạnh quá…”

      Tô Tô thều thào. Diệp Dục ôm eo , ra sức hôn . Hai người quấn lấy nhau, lao vào thang máy. Trong thang máy màu vàng, Diệp Dục áp sát vào Tô Tô. Cửa thang máy khép lại, che cảnh tượng bên trong. “Tinh” tiếng, Tô Tô thức giấc.

      Ký ức chôn sâu bị câu của Diệp Dục đào lên. Tô Tô sờ vào tấm lưng lạnh toát của mình, bật dậy. lạnh lẽo của vách thang máy vẫn còn ám vào lưng . Tim Tô Tô nảy lên khe khẽ.

      “Thình thịch…”

      Đúng lúc này, tiếng gõ cửa ầm ầm vang lên khiến Tô Tô càng hoảng. đứng dậy, đôi chân trần bước tấm thảm trải sàn, mở cửa phòng ra. Mẹ đứng đó, mặc bộ đồ ở nhà, chân còn đôi dép lê, nhìn mở cửa nghi ngờ hỏi:

      “Tô Tô, con sao thế? Mẹ gõ cửa mãi giờ con mới mở?”

      “Mấy hôm nay con mệt quá. Vừa đến nơi an toàn là con ngủ hơi sâu. Mẹ xuống trước , con ra ngay.”

      Tô Tô cố nén cơn khó chịu của dạ dày, bảo mẹ xuống nhà. nhìn mẹ vừa vừa cằn nhằn, vội vàng đóng cửa lại, chạy vào phòng tắm nôn thốc nôn tháo vào bồn cầu. Mấy hôm nay ở ngoài, Tô Tô biết có chuyện gì xảy ra nhưng khi ở cạnh Diệp Dục, rất ít khi bị nôn nghén.

      Có thể Tiểu Ái biết có cha mình ở bên cạnh nên khá ngoan ngoãn?!

      Nôn xong, Tô Tô phờ phạc dựa vào bồn cầu, lúc lâu sau mới thấy khá hơn chút. đứng dậy, lau rửa rồi về phòng thay đồ, khoác áo phao dài ra khỏi phòng.

      Trời khuya lắm rồi nhưng ngoài tường rào vẫn ồn ào lắm. Ngoài sân có vài chiếc đèn sáng. Những lính đầu to mặc đồ rằn ri, bận rộn phụ việc trong biệt thự, cũng có người mang cơm bê thức ăn, cực kỳ ồn ã. Cạnh tường rào nhà họ Tô là cái nồi lớn đặt bếp tạm. Diệp Dục ngồi bên bếp, làm gì đó? Nhóm lửa.

      Mẹ Tô đứng đối diện Diệp Dục, tay giữ chảo tròn, hì hục xào nấu đồ ăn. Cách đó xa, Bì và đám đàn em bận rộn xách đồ qua, có vẻ định góp vui. Tẩm Nguyệt và Duệ Duệ rửa bát đũa, chờ sau khi bày biện xong mang lên.

      Tô Tô mặc áo khoác xanh nhạt, tóc buộc đuôi ngựa. Trong ánh đèn sáng trưng, nhìn Diệp Dục sung mãn nhóm lửa, nhìn cười châm thuốc cho em. Tô Tô đoán “cậu em” của Diệp Dục chắc ảnh hưởng gì nhiều nên cảm giác giác áy náy của dần tiêu tan.

      Ai mà biết khi nhìn Diệp Dục chằm chằm lại cũng tình cờ liếc thấy , nụ cười môi lập tức biến mất. Qua lớp khói mờ, Diệp Dục như con sói đói khát, nheo mắt nhìn Tô Tô chằm chằm như thể Tô Tô mặc gì.

      Tô Tô thấy mất tự nhiên, cũng hơi bực bội. Chẳng phải chỉ lỡ đá “cậu em” cái sao, Diệp Dục hận thế làm gì? Tô Tô lườm lại Diệp Dục rồi mặc kệ tên đàn ông kém cỏi bị làm hại đời trai, đến chỗ mấy căn biệt thự của nhóm Bì, tìm Trạc Thế Giai.

    3. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 111: Nguy cơ thiếu bỉm

      Người bên Bì khá đông, ngoài mười chín tên du côn ra còn tám bác sĩ, y tá và chín đứa trẻ sơ sinh. Vì thế Bì ở gần biệt thự nhà họ Tô, chọn hồi các căn biệt thự vừa hay vây quanh biệt thự nhà họ Tô luôn.

      Bên ngoài ồn ào sục sôi, bên trong của trong những căn biệt thự của Bì, chín đứa trẻ sơ sinh được bác sĩ y tá chăm sóc, cho ăn no tắm sạch, nằm trong những chiếc nôi dựng tạm, bấy giờ mới an ổn ngủ say.

      Chín đứa bé gồm cả con của Bì được chia nằm trong hai phòng, ánh sáng của các phòng đều được điều chỉnh mức ấm dịu, điều hòa cũng để ở nhiệt độ dễ chịu. Ban đầu bọn trẻ đều được đặt giường lớn trong phòng, sau lại di chuyển nên bác sĩ với năm y tá cứ chạy như con thoi từ phòng này sang phòng khác để ghi chép thân nhiệt của từng đứa trẻ.

      Tô Tô vòng quanh hai căn phòng, nhận được những nụ cười tươi tắn của y tá và bác sĩ, nhưng nhìn thấy Trạc Thế Giai trong hai căn phòng ấy mà lại nhìn thấy bác sĩ Hồng trong căn phòng trống khác. Ông ngồi dưới đất sắp xếp lại tài liệu về bọn trẻ quá chăm chú nên biết Tô Tô ở đó.

      Tô Tô làm phiền ông nữa, xoay người xuống tầng, tìm thấy Trạc Thế Giai ăn yến mạch ở bàn ăn trong bếp. Trạc Thế Giai tay cầm bút, tay cầm thìa, vừa ăn yến mạch vừa ghi chép gì đó giấy.

      Nhìn thấy Tô Tô tới, ngẩng lên nhìn, âu sầu, “Bọn trẻ đó ăn nhiều sữa quá, mới chỉ có ngày hôm nay mà chúng ăn hết phần mười chỗ sữa tích.”

      “Ăn nhiều thế à?” Tô Tô đến bên cạnh Trạc Thế Giai, cầm tờ giấy bàn nhìn những thứ được ghi lại đó, “Ăn nhiều tiểu cũng nhiều, đủ bỉm mất.”

      Ở trong phòng cách ly và hồi sức cấp cứu, tã giấy là thứ ăn đươc, lại dùng được nhiều lần hơn sữa bột. Bọn trẻ tiểu hai lần cần thay, trừ khi nặng mới phải thay bỉm khác, nhưng lúc trước chúng ăn ít nên tiểu ít, bỉm vẫn còn đủ dùng. Bây giờ bọn trẻ ăn nhiều hơn nên tiểu cũng nhiều hơn, tốn nhiều bỉm phải thay hơn, chẳng mấy mà rơi vào nguy cơ thiếu bỉm để dùng.

      “Bên chỗ cháu vẫn còn vài túi bỉm, nhưng toàn size M với size S thôi. cứ lấy cho bọn trẻ bên này dùng trước, ngày mai chắc cháu ra ngoài tìm thêm chút bỉm. Nếu được đành dùng tã vải. Chúng ta chịu khó giặt giũ chút.”

      Trước mạt thế, Tô Tô tích mấy nghìn tệ tiền tã bỉm cho Tiểu Ái, bây giờ vừa đúng lúc đem ra cứu nguy. Nhưng trong chín đứa trẻ đó cũng có vài bé năm, sáu tháng rồi, mặc vừa size S và size M nữa. Đương nhiên giờ là mạt thế, họ nhất định phải dùng tã giấy, nếu quá khan hiếm đành cắt vải ra làm tã vậy.

      Tô Tô rất lười, nghĩ đến chuyện sau này thỉnh thoảng thay tã cho Tiểu Ái còn phải tự giặt là cảm thấy phiền rồi. Nếu như đưa Tiểu Ái ra ngoài đánh zombie, bỗng nhiên con bé buồn tiểu phải thay tã cho con bé ở đâu chứ? Chưa kể đến việc đem con chạy khắp nơi trong thời mạt thế mệt lắm rồi, đường còn phải giặt đống tã. Nghĩ đến cũng thấy mệt muốn chết.

      Nhưng giờ trong biệt thự Quả Táo, chín đứa bé sơ sinh chỉ có bác sĩ y tá ở bên mà còn cả thuộc hạ của Bì, khá đủ người giặt tã. Hơn nữa cũng chẳng cần đến Tô Tô tự tay giặt, chỗ tã dùng cho lũ trẻ chắc sao đâu.

      “Cháu định mình à? Hay là cùng với Diệp Dục?”

      Vừa nghe thấy Tô Tô lại muốn ra ngoài tìm đồ, Trạc Thế Giai thực lo cho cái thai trong bụng bé. Trạc Thế Giai là bác sĩ khoa sản, nay Tô Tô lại là sản phụ, bây giờ mối quan hệ giữa hai người cũng khá thân thiết nên quan tâm hỏi câu cũng là lẽ thường.

      “Ơ, cháu biết nữa…”

      Tô Tô ngẩng đầu lên, thực biết Diệp Dục có cùng nữa. Hôm nay lên gối vào “cậu em” của Diệp Dục cái, biết sau này ấy còn để ý đến . Thực ra tìm đồ mình cũng chẳng có gì to tát, làm được mà.

      với cháu. Cháu đấy, theo trông chừng, chỉ e là cháu còn bay luôn ý chứ!” Trạc Thế Giai lo lắng nhìn Tô Tô, bởi bé quá giỏi chịu đựng, chẳng mảy may tự có ý thức của phụ nữ có thai. Lúc ở trong bệnh viện, chỉ buổi sáng mà biết Tô Tô làm bao nhiêu việc rồi.

      lát sau, Trạc Thế Giai thấy Tô Tô cau mày có ý kiến mới tiếp, “ Bì chắc cũng cử người theo giúp, con ấy cũng cần sữa và bỉm mà.”

      “Tình cảm tốt đấy!” Tô Tô cười, phản đối việc có người cùng ra ngoài lấy sữa bột và bỉm.

      Hai người chuyện bên ngoài có người gọi ăn cơm. Chỉ có vài bác sĩ và đàn em của Bì phải trực ca trong khu biệt thự, còn lại những người khác, bao gồm cả Tô Tô và Trạc Thế Giai đều ra ngoài bắt đầu ngồi vào chỗ theo thứ tự.

      là ngồi vào chỗ theo thứ tự, thực ra là nhóm Diệp Dục ngồi với nhau; nhóm Bì ngồi với nhau; Trạc Thế Giai ngồi cùng đoàn y tá bác sĩ; Nhị Hổ, Lý Oánh, Vương Quân, Lý Tiểu Vũ, Tẩm Nguyệt và Duệ Duệ ngồi bàn; ai nấy tìm nhóm của mình là được.

      Tô Tô nhìn cha mình tìm Diệp Dục để ngồi cùng bàn với , bèn ngồi cùng mẹ Tô ở bàn của Trạc Thế Giai. Mọi người ăn uống no say, cười đùa tiếng đồng hồ. Cha mẹ Tô tuổi tác cao nên trụ được, sau khi ăn no liền quay về phòng ngủ.

      Cha mẹ Tô vừa người ở bàn Diệp Dục bắt đầu ồn ào. Hộ Pháp vỗ vào sau lưng ghế của Thư Sinh ngồi cạnh Diệp Dục cái, :

      “Thư Sinh, mắt chú có vấn đề à? Cút ra cút ra.”

      Thư Sinh cúi đầu, bưng bát, ỉu xìu tìm chỗ khác, các lính ngồi ở bàn ở bàn sau đó bắt đầu cầm đũa lên gõ bát, cười đùa. Trong cảnh ồn ào hỗn loạn như thế, Diệp Dục nghiêng đầu, cách mấy bàn nhìn Tô Tô.

      Tô Tô cũng bắt đầu thấm mệt. bàn bạc kế hoạch vận chuyển dụng cụ y tế cùng Trạc Thế Giai nghe thấy đằng sau có người cố ý làm ồn liền quay lại, đúng lúc thấy Diệp Dục nghiêng đầu nhìn về bên này. cười xấu xa như muốn : có sang đây ? sang tôi sang bên đó!

      “Đợi chút, ngày mai chúng ta lại bàn tiếp!”

      Tình hình này Tô Tô đành phải với Trạc Thế Giai tiếng rồi đứng lên, xắn tay áo, đến bên cạnh Diệp Dục. Đám lính thấy thế bắt đầu huýt sáo, cười ồ lên, còn Diệp Dục vươn tay kéo ngồi xuống ghế trống bên cạnh mình.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    4. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 112: Cứu con mẹ
      “Làm gì thế?” Tô Tô cảm thấy khó hiểu, hạ giọng hỏi Diệp Dục bên cạnh.

      “Bọn nó ngứa đòn, đem chúng ta ra trêu đùa đấy mà.” Diệp Dục biết mấy tên này rất nhàm chán, nhìn bè lũ em của mình như nhìn quân địch, giọng bên tai Tô Tô, “Đừng sợ, đến đâu hay đến đó. bảo vệ em!”

      Hộ Pháp bên cạnh chợt đưa chén rượu tới, cung kính với Tô Tô, “Nữ thần, từ trước đến nay tôi chưa từng chính thức cảm ơn đến . Chén rượu này tôi kính , và Diệp Chân Chất cùng uống .”

      “Cùng uống làm sao mà thành đôi được, phải uống rượu giao bôi. Sau này chúng ta phải sửa, gọi là chị dâu!”

      biết ai thẳng thắn hét lên câu như thế, Tô Tô bối rối biết nên đối phó thế nào. quay đầu sang nhìn Diệp Dục, lão này còn nhìn chằm chằm vào chén rượu của mình, có vẻ như muốn chờ câu trả lời của Tô Tô.

      Chén rượu giao bôi này có uống hay , hai người liệu có thành đôi hay ? Những tiếng cười đùa phía sau đầy vẻ tính toán, là Tô Tô nhảy xuống cái bẫy mà đám lính đào sẵn mà.

      nghĩ xem nên xử lý tình huống này thế nào Diệp Dục bên cạnh chờ được nữa, uống hơi hết chén rượu trước mặt, sau đó chủ động cầm chén trước mặt Tô Tô ngửa cổ uống cạn. Mọi người chợt bùng nổ, ném cơm, ném thức ăn về phía Diệp Dục, chửi mắng:

      “Tên khốn này, có triển vọng gì cả. Thảo nào mãi cua được nữ thần của chúng ta, đáng đời!”

      “Ahaha, xót chị dâu kìa. Có chén rượu thôi mà.”

      “Ái chà, Tô Tô người ta còn chưa uống, mình chú uống cạn hết rồi.”

      “Đây là em giúp chú đấy, Diệp Chân Chất, tự mình làm hỏng chuyệ. Sau này có ế cả đời cũng đừng trách em đấy...”

      Lý Oánh ở bàn khác nhìn sang bàn Diệp Dục đùa ầm ĩ, cười trào phúng. ta nghĩ đám người này bây giờ tôn thờ Tô Tô như nữ thần, chờ đến khi bụng Tô Tô to lên rồi họ hiểu ngày hôm nay họ sai lầm thế nào.

      Người phụ nữ mang thai con của người đàn ông khác làm trò trước mặt em mình nào ra thể thống gì nữa?!

      ta nhìn lại Vương Quân ngồi cạnh, mặc dù vẻ ngoài nhìn trông cũng tri thức nhưng có triển vọng. Ngày nào cũng chỉ loay hay với bùn và giấy, có giỏi cũng ra ngoài tàn sát khắp nơi !?

      Trong lúc Lý Oánh thầm chê bai Vương Quân cách đó xa, dưới ánh đèn mờ mờ có hai bóng người nhìn khá quen, người có khí chất nho nhã, thanh tú, người kia lại có vẻ hiên ngang, lúc tới đây dường như còn có vẻ tức giận.

      Đây là Tạ Hào Thế và Tạ Thanh Diễn, hai người đứng khá xa chỗ tổ chức tiệc, lẳng lặng dừng lại. Tiếng ồn ào huyên náo của mấy bàn tiệc bỗng chốc trở nên im ắng. Diệp Dục sau khi nhìn người đến là ai, nụ cười nở môi cũng tắt hẳn, mất hết tâm trạng. Còn Tô Tô ngẩng đầu lên, híp mắt nghĩ hai người này đến đây làm gì?

      “Tô Tô, em qua đây chút.”

      Tạ Thanh Diễn đứng trước mặt Tạ Hào Thế, ánh mặt lạnh lùng nhìn Diệp Dục. Diệp Dục nắm tay dưới bàn, cảm thấy chôt dạ, biết nên đối diện thế nào với Tạ Thanh Diễn. rũ mắt, siết tay lại, trong đôi mắt chứa tâm tình phức tạp.

      “Diệp Chân Chất, Diệp Chân Chất! Chú lên !” Hộ Pháp bên cạnh tức gần chết, ngồi xổm xuống, luồn ra sau lưng Diệp Dục chọc vào eo , , “Chú lên , lên tuyên bố chủ quyền chứ.”

      Diệp Dục quay người gạt tay Hộ Pháp ra. đau khổ đây! Vốn dĩ chuyện của và Tô Tô là chuyện có lỗi với Tạ Thanh Diễn rồi, bây giờ còn bắt lên công khai tuyên bố chủ quyền, có kinh nghiệm. Nhưng thành thực mà Diệp Dục cũng muốn nhìn thấy Tô Tô quay lại với Tạ Thanh Diễn chút nào.

      Dù sao bây giờ cũng lòng thương Tô Tô, nỡ buông tay.

      Diệp Dục lúc do dự đấu tranh nội tâm, làm thế nào để danh chính ngôn thuận độc chiếm Tô Tô Tô Tô ngồi bên cạnh đứng lên về bên đó. cho hai tay vào túi áo, nhìn Tạ Hào Thế ở sau lưng Tạ Thanh Diễn, trò chuyện nhưng lại chứa châm chọc, hỏi:

      về rồi à… Chuyến này có vẻ thu được nhiều đấy nhỉ...”

      Nhìn thấy đoàn xe Tạ Hào Thế dẫn về là biết, nóc cái nào cũng buộc đầy đồ, hình như đồ gì cũng có. Vừa rồi còn láng máng nghe thấy mấy y tá tám chuyện với nhau, rằng đối diện có ít dị năng giả. cũng biết những ý tá đó vừa mới tới đây chưa lâu mà lấy thông tin ở đâu nhanh vậy.

      Dưới ánh đèn đường lờ mờ, ánh mắt Tạ Hào Thế trở nên trầm, ta đánh giá Tô Tô cách tỉ mỉ. Nếu vừa rồi ta nhìn nhầm Tô Tô cười đùa với nhóm lính đó. Tạ Hào Thế bắt đầu nghi ngờ lời của Tạ Thanh Diễn , ta liếc nhìn Diệp Dục ngồi xa xa phía sau Tô Tô nhìn về phía bọn họ, vừa định mở miệng Tạ Thanh Diễn đằng trước mở miệng đầy vẻ chất vấn:

      “Tô Tô, tên khốn này sao lại ở đây?”

      Dường như chuyện đến bây giờ mà Tô Tô vẫn có thể cười đùa với Diệp Dục là phản bội nặng nề nhất với Tạ Thanh Diễn. hề tỏ ra sợ hãi, vì sao nhỉ? Bởi vì Tạ Hào Thế đứng sau lưng ?

      Tô Tô cười lạnh, khinh bỉ, quay đầu nhìn Tạ Thanh Diễn như thể đến bây giờ mới phát ra Tạ Thanh Diễn đứng ở đó, kéo dài giọng “Ồ...”, rồi cau mày :

      “Tôi vui vì ấy ở đây sao, liên quan gì tới ?”

      “Tô Tô!” Tạ Thanh Diễn tức giận, có thể bởi vì Tạ Hào Thế chống lưng cho , cũng có thể vì sợ Tạ Hào Thế phát ra dối. Tạ Thanh Diễn chợt giơ tay chỉ thẳng vào mũi Tô Tô , “Em đừng có biết điều như thế, bọn đến cứu em đấy.”

      “Cứu con mẹ !”

      Tô Tô chợt nổi giận, nhấc chân đạp thẳng vào bụng Tạ Thanh Diễn. vốn muốn giết lắm rồi, chẳng qua vì trước kia đồng ý với Tạ Hào Thế, nếu Tạ Thanh Diễn đến trước mặt tìm chết được động đến trong phạm vi biệt thự Quả Táo này. tại Tạ Thanh Diễn lại chủ động xuất trước mặt , còn mấy lời bô lô ba la buồn nôn đó, Tô Tô thể muốn đánh .

      “Tô Tô!” Khoảnh khắc Tạ Thanh Diễn bị Tô Tô đạp ngã bệt xuống đất, Tạ Hào Thế tiến lên hai bước, tay ngăn Tô Tô lại, nhíu mày, “Em đồng ý thế nào với ?”

      lùi ra!”

      Tô Tô bị Tạ Thanh Diễn làm cho buồn nôn, mà Tạ Hào Thế còn tỏ ra bằng mọi giá phải bảo vệ Tạ Thanh Diễn đến cùng, càng khiến cho cơn giận của Tô Tô bùng phát. Lúc này còn muốn thử xem dị năng của Tạ Hào Thế bây giờ đến trình độ nào rồi.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    5. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 113: Chuyện gì ra chuyện đó

      Tô Tô đẩy Tạ Hào Thế mà ta hề suy suyển. lật bàn tay giơ lên trung giống như bắt được kiếm băng trong khí đâm về phía bả vai Tạ Hào Thế, thanh xé gió vun vút. Tạ Hào Thế giật mình, ngờ Tô Tô lại mạnh mẽ như thế, ta chợt mất kiểm soát, ánh chớp quanh người tản ra tạo thành mạng lưới điện bay về phía kiếm băng của Tô Tô.

      “Chết tiệt!”

      Diệp Dục ở phía xa, nãy giờ chỉ quan sát chợt đứng lên chạy như bay. nào biết ba người họ qua lại hồi rồi tự dưng đánh nhau luôn. Hai người đàn ông lại ăn hiếp như Tô Tô, điều này khiến Diệp Dục thể nhịn được, lao về phía trước, chẳng thèm hỏi đầu đuôi mà cứ thế ném quả cầu lửa to như quả bóng yoga về phía Tạ Hào Thế.

      Lúc này Tạ Hào Thế cũng lo Tô Tô bị thương nên nghĩ ngợi gì mà cứ thế đưa tay đỡ quả cầu lửa của Diệp Dục. Quả cầu lửa nóng rực, mang theo sức mạng ngang hàng với ta khiến ta phải lui về sau vài bước.

      Tạ Hào Thế hít sâu hơi, cuối cùng cũng vững vàng mặt đất, cố chịu đựng quả cầu lửa của Diệp Dục. Tia chớp tím lóe sáng, quả cầu lửa hóa thành khói đen rồi tan biến. Tạ Hào Thế nâng tầm mắt, suy tư nhìn Diệp Dục chạy như bay đến.

      Chỉ chớp mắt, mười bảy đặc công dị năng ở hai bàn phía sau Diệp Dục soàn soạt đứng lên, ai nấy đều lên gân lên cốt, thái độ kiên định. Họ chờ Tạ Hào Thế ra tay lần nữa sau đó lao lên tấn công.

      Bồ của em mình bị đánh, họ lấy lại sĩ diện cho em nhà mình khỏi cần sống ở mạt thế này luôn.

      Nhưng Tạ Hào Thế vẫn đứng nguyên tại chỗ, vẻ mặt nặng nề nhìn Diệp Dục mà có bất kì hành động gì khác.

      Cùng lúc đó, kiếm băng trong tay Tô Tô vừa chạm vào lưới điện của Tạ Hào Thế hóa thành nước. vội vàng ném kiếm nước , nắm lấy bàn tay tê rần. nhìn Tạ Hào Thế tức giận :

      “Tạ Hào Thế, tưởng bắt nạt tôi tôi dám đánh sao?”

      Nhát kiếm tặng Tạ Hào Thế kia còn chưa dùng đến nửa năng lượng. Nếu cố gắng hết sức cũng có thể liều chết với Tạ Hào Thế, nhưng có cần thiết ? Vì muốn giết tên cặn bã Tạ Thanh Diễn mà làm bản thân bị thương, Tiểu Ái trong bụng chịu ảnh hưởng phải làm sao?

      Vì thế nên Tô Tô hơi do dự. Tạ Hào Thế lại lắc đầu, ta để ý đến vết bỏng tay, khuôn mặt tuấn đầy vẻ lo lắng cho Tô Tô, “Đến giờ vẫn khống chế được hết năng lực của mình. Tô Tô, em bị thương rồi à?”

      Diệp Dục ở bên cạnh lên cót, chuẩn bị chiến trận với Tạ Hào Thế, tiện thể chuyện Tô Tô giờ là của , nghe thấy thế bèn quay đầu nắm tay Tô Tô nhìn trái ngó phải hỏi:

      “Bị thương ở đâu?”

      sao, bị điện giật chút thôi. Chuyện ấy mà.” Tô Tô rụt tay lại, chỉ Tạ Thanh Diễn còn sợ hãi dưới đất, thản nhiên với Diệp Dục, “Diệp Dục, giết !”

      Diệp Dục giết Tạ Thanh Diễn, đó là ân oán của Diệp Dục và Tạ Hào Thế. Tô Tô cùng lắm chỉ xúi giục giết người, cũng hẳn là thất hứa với Tạ Hào Thế. Sau này Diệp Dục có bị Tạ Hào Thế giày vò nữa, da dày thịt béo chắc sao. Hơn nữa theo tình hình nay, Diệp Dục có thể đánh Tạ Hào Thế lui về sau mấy bước, dị năng của hai người cũng ngang hàng nhau.

      “Tô Tô, em điên rồi sao?!!!”

      Tạ Thanh Diễn dưới đất định đứng lên, nghe Tô Tô thế lại hết hồn ngồi phịch xuống. Tô Tô lại muốn Diệp Dục giết ? Muốn Diệp Dục giết sao?!!! Lời này khiến Tạ Thanh Diễn dám tin vào tai mình.

      chỉ Tạ Thanh Diễn dám tin mà Tạ Hào Thế và Diệp Dục ở bên cạnh cũng dám tin. Hai người họ ngờ Tô Tô thực sai Diệp Dục giết Tạ Thanh Diễn.

      Tạ Hào Thế nhìn Diệp Dục rồi lại quay sang nhìn khuôn mặt lạnh băng của Tô Tô, tỏ ra bất lực lại thấy có chút buồn cười. Nhìn Tô Tô hình như khá ổn, chí ít phải dáng vẻ sống bằng chết như lời Tạ Thanh Diễn . Hơn nữa tên Diệp Dục đó dường như cũng rất quan tâm Tô Tô, thấy bị người khác đánh lập tức lao lên.

      Diệp Dục vò đầu gãi tai nhìn Tạ Thanh Diễn rồi lại nhìn Tô Tô, cảm thấy khó xử , “Tô à, chúng ta chuyện gì ra chuyện đó. Họ bắt nạt em, chắc chắn giúp em, điều này khỏi phải bàn. Nhưng giúp em giết bạn trai cũ... ờm, em xem, ta cũng mắc lỗi gì to tát, đều tại phải mà...”

      Theo logic của Diệp Dục, Tô Tô hận Tạ Thanh Diễn đến mức phải giết bằng được là vì Tạ Thanh Diễn dung túng cho Bạch Lạc Lạc, còn thể bảo vệ khỏi chuyện bị Bạch Lạc Lạc bỏ thuốc. Chuyện này tạm thời chỉ có thể giải thích thế mới có thể hiểu được Tô Tô vì sao lại xích mích với Tạ Thanh Diễn. Nhưng đổi sang góc độ của Diệp Dục, Tạ Thanh Diễn làm thế này quá ổn, thực là tốt ấy chứ: dâng Tô Tô đến tận miệng , đưa lên giường phải lên giường người khác.

      Tạ Thanh Diễn chính là “bà mối” của Diệp Dục và Tô Tô còn gì nữa. Mặc dù con người hơi yếu đuối, phân trái phải đúng sai, nhưng cũng đưa Tô Tô vào lòng người khác, từ đầu đến chân Tô Tô đều bị Diệp Dục đánh dấu, trở thành người phụ nữ của .

      Nghĩ thế, Diệp Dục chợt vô cùng cảm kích Tạ Thanh Diễn ngồi dưới đất, cảm ơn vô dụng của cho hưởng thụ đêm tuyệt đẹp và mỹ mãn!

      Bắt giết ân nhân như Tạ Thanh Diễn, hơi chùn tay!

      Tô Tô tức đến nhảy lên, ngón tay run rẩy chỉ vào tên Diệp Dục che giấu vẻ vô lại trước mặt mọi người, hừ lạnh , “Được, sau này đừng có hối hận. Sớm muộn gì cũng nể nang ngày hôm nay mà hối hận đến đứt ruột!”

      “Hì hì!!!”

      Diệp Dục biết điều ngậm miệng, phản bác Tô Tô. Kinh nghiệm cho biết trong lúc Tô Tô tức giận, càng phản đối Tô Tô càng tức hơn, vì thế ngoan ngoãn đứng sau lưng Tô Tô, cứ thế nhìn Tạ Hào Thế.

      Mặc dù Diệp Dục giết Tạ Thanh Diễn thay Tô Tô, nhưng Diệp Dục cam đoan nếu Tạ Hào Thế còn động vào sợi tóc của lần nữa sống chết với hai tên đàn ông đó. chuyện gì ra chuyện đó, vì bảo vệ có thể giết người, nhưng bảo ra tay giết “ân nhân” như Tạ Thanh Diễn trước, làm gì có đạo lý như thế đời chứ!
      Parvarty thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :