1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 99: Có gì đó đúng

      Lý Oánh cũng có ý gì đặc biệt với Diệp Dục. ta trời sinh sùng bái kẻ mạnh, kẻ nào mạnh ta theo kẻ đó. Vì vậy, khi ta phát ra bí mật này của Tô Tô, trong lòng càng phục. Dựa vào cái gì mà người như Tô Tô có thể lọt vào mắt xanh của Diệp Dục? Còn ta nỗ lực như vậy vẫn thể tham gia vào cuộc sống của ?

      Người phụ nữ vô sỉ như Tô Tô thực xứng được đội ngũ hỗ trợ tốt như vậy của Diệp Dục.

      Trong phòng bệnh, lòng Lý Oánh dậy sóng bên ngoài, khi Diệp Dục ra lần nữa, Tô Tô giết zombie rất sung. Những con zombie vật vờ trong cả hành lang trống bị Tô Tô giải quyết nửa. Phía trước chính là tòa nhà khám bệnh và phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú. Zombie bên đó đông gấp nhiều lần phòng cấp cứu bên này.

      Cho dù Tô Tô có lợi hại thế nào chăng nữa, nhưng vì lo ngại cho Tiểu Ái ở trong bụng, vẫn kiềm chế lại chút. muốn mình làm liều chạy qua đó mạo hiểm, thành ra chỉ chậm rãi giết zombie hành lang, giết mệt rồi nghỉ ngơi lát cho hai người nước tiếp tục giết, theo sau chúng nhặt tinh hạch.

      Diệp Dục mặc quân phục rằn ri, đeo cái kính chuồn chuồn màu đen trông rất hippi, đứng bên cạnh cửa kính từ xa ngắm nhìn Tô Tô nhảy tới nhảy lui, giống như người vừa nôn thốc nôn tháo vừa nãy là ảo giác của . Ngắm nhìn lúc, Diệp Dục yên tâm hơn, đợi đồng đội tập trung đủ, mới thong thả bước lên hành lang, dự định xử lý những con zombie ở dọc đường trước.

      Lúc này, nhóm của Bì cũng đến. Hoàn cảnh như vậy, ai để ý nhiều đến những chuyện như đánh răng rửa mặt. Đương nhiên vừa thức dậy họ phải lấp đầy cái bụng rồi mới cầm vũ khí lên chiến đấu. Bọn họ nhanh chóng tiến đến cầu thang.

      Lý Tiểu Vũ vẫn cùng Tẩm Nguyệt và Duệ Duệ, Trạc Thế Giai sau cùng. Lý Oánh muốn đuổi kịp đội Diệp Dục nhưng bốn người đó là lực lượng nòng cốt, đánh đa số zombie. Điều này cũng có nghĩa là vị trí của họ chính là tiền tuyến, chỗ nguy hiểm nhất. Vì luyến tiếc sinh mạng của mình, Lý Oánh đành bất đắc dĩ theo đám người Bì.

      Đứng bên cạnh, Tô Tô chút hứng thú nhìn những con zombie của mình bị Diệp Dục cướp . ngáp cát, nghiêng đầu nhìn zombie đen kìn kịt bên trong cửa kính đối diện. Có lẽ do ngửi thấy mùi người sống, lũ zombie đều dồn về phía cánh cửa kính này.

      con zombie có sức mạnh gì, sức mạnh của đám zombie cũng lớn, nhưng vô số con zombie cùng dùng sức đẩy, cánh cửa kính mỏng manh nhanh chóng xuất vết rạn nứt.

      Tô Tô dựa vào cánh cửa sổ hành lang đợi. Khi cánh cửa kính hoàn toàn bị vỡ, vô số con zombie lăn ra, liều lĩnh gầm thét nhào về phía họ. Tô Tô đứng thẳng người cửa sổ, co chân nhảy lên, hai tay nắm chặt thanh phơi quần áo trần nhà hành lang.

      nóc hành lang, hai bên cửa sổ đều có thanh phơi đồ dành cho những người nằm viện sử dụng. Tô Tô nắm chặt thanh phơi, hai chân giơ lên cao, cơ thể mềm dẻo giống như có xương, cả người giống như con gấu Koala, nằm bò thanh phơi quần áo.

      Phía dưới đàn zombie, con nào con nấy ngẩng đầu rên rỉ với . Nếu như bọn chúng có thể chuyện, nhất định muốn bảo Tô Tô xuống dưới, nhưng lại xuống. những xuống còn treo mình thanh phơi quần áo, chọc tức chúng nó. Ngoài ra, còn cho hai người nước ở phía dưới, thầm giải quyết tính mạng của zombie, nhân tiện thu thập tinh hạch.

      “Òa! Mẹ… chị kìa…”

      Tẩm Nguyệt cuối cùng, ôm Duệ Duệ trong lòng. Bàn tay của Duệ Duệ chỉ vào Tô Tô treo người nóc hành lang. Vốn từ vựng của cậu bé còn ít, nhưng hề ảnh hưởng đến việc cậu bé biểu đạt chú ý của cậu với Tô Tô.

      Tẩm Nguyệt đưa mắt nhìn theo phương hướng Duệ Duệ chỉ tay, trong lòng liền sinh ra thán phục. Nhảy cao như vậy, còn bám vào bục cửa sổ nhảy lên , phải cần dũng khí lớn như thế nào chứ!

      Trạc Thế Giai đeo ba lô lớn ở bên cạnh, nhíu chặt lông mày, xem ra Tô Tô hề để tâm những lời dặn dò. Thân là phụ nữ mang thai vẫn trong thời kỳ nguy hiểm ba tháng đầu, nhảy cao như vậy, còn treo người thanh phơi quần áo, được đấy à???

      Lý Tiểu Vũ ở phía trước chút, vốn bị đám zombie ồ ạt lăn ra làm cho khiếp sợ, nhưng vừa nghe Duệ Duệ như vậy, cũng ngước lên nhìn Tô Tô. Cùng lúc đó, thuận tiện tiến lên phía trước nhìn, những con zombie lăn vào phân thành hai luồng. Đa số đều về phía bốn người Diệp Dục, Hộ Pháp, Thư Sinh, Thầy Bói ở phía trước. Số còn lại vòng qua rồi về phía Tô Tô.

      Nhưng Tô Tô treo người trung, còn phái hai người nước chặn đường, cho nên những con zombie về phía sau nhiều. Chúng qua tầng tầng lớp lớp ngăn chặn của nhóm Bì, cuối cùng đến chỗ Lý Tiểu Vũ quá năm sáu con. Năm sáu con này đến bị Lý Tiểu Vũ, Tẩm Nguyệt, Duệ Duệ và Trạc Thế Giai phân chia xử lý.

      Thực ra, nơi nhiều zombie nhất vẫn là đại sảnh khám bệnh ở tầng . chỉ bên trong đại sảnh khám bệnh chật kín zombie, ngay cả bãi đỗ xe bên ngoài cũng có đám lớn zombie đứng chen cứng. Còn trong phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú khoa Nội ở tầng năm là nhiều zombie nhất. Những tầng khác vẫn khá ổn, chính là mức độ mà mọi người nhìn thấy bây giờ.

      Loại zombie bình thường này hề có ý thức, chỉ biết ngửi mùi, nghe thanh, thỏa mãn ham muốn ăn uống. Cho nên chúng lên xuống cầu thang như người thường, càng có trí tuệ để trốn đột kích loài người.

      chung xử lý xong tầng là coi như xong, thể nào sót lại con chưa bị giết được.

      Dưới dốc sức toàn lực của năm người Tô - Diệp, mọi người tiêu tốn tổng cộng mấy tiếng xử lý xong đám zombie chủ động tiến đến, sau đó hùng dũng tiến vào phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú ở tầng bảy, tiến thẳng vào cầu thang thoát hiểm.

      Theo cách của Trạc Thế Giai, từ tầng bảy trở lên là phòng điều dưỡng cho những người già, khoa Sản, khoa Sơ sinh, phòng chăm sóc đặc biệt cho người lớn. Zombie ở những tầng này quá nhiều, đặc biệt là phòng điều dưỡng cho người già. là điều dưỡng đương nhiên cần môi trường rộng rãi yên tĩnh, người đến thăm cũng chỉ hai ba người, vậy dù mọi người đều bị hóa thành zombie cũng có bao nhiêu.

      Đặc biệt là khoa Sản, vốn dĩ là nơi nhiều phụ nữ bụng cao vượt mặt, nhưng khi nhóm Tô - Diệp leo đến bên ngoài cửa thoát hiểm tầng mười, chỉ còn lại hai ba con zombie. Trong khoa Sản càng yên tĩnh hơn, dường như có phụ nữ mang thai nào bị biến thành zombie, cảm giác vô cùng kỳ dị.

      “Tô Tô, có gì đó đúng lắm…” - Trạc Thế Giai vốn đứng cuối cùng của đội ngũ, lề mề leo tầng cầu thang, chạy đến phía sau Tô Tô, thấp giọng : “Ngày rời là ngày 30 tháng 12, giường bệnh của khoa Sản đều chật kín người, thể yên tĩnh như vậy được.”
      ParvartyHale205 thích bài này.

    2. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 100: Cạnh tranh sinh tồn

      Diệp Dục dẫn mọi người trước, định lên tầng 11 chỗ khoa Sơ Sinh. Nghe thấy thanh, quay đầu nhìn cánh cửa khẩn cấp bị khóa chặt của khoa Sản. Cánh cửa này yên tĩnh hơn hẳn bình thường. Khi bọn họ ở lối thoát khẩn cấp, đằng sau mỗi cánh cửa ở mỗi tầng đều có tiếng zombie đập cửa gào rú; dường như trong nơi ầm ĩ như vậy, chỉ có mỗi cánh cửa khẩn cấp khoa Sản này là yên tĩnh nhất, yên tĩnh đến độ có thể nghe thấy tiếng chiếc kim chạm mặt đất.

      Trong hành lang mờ tối, ánh đèn khẩn cấp xanh leo lét, mọi người nhìn nhau, cuối cùng tất cả hẹn mà cùng hướng về phía Tô Tô.

      Tô Tô quay đầu, nhìn hai cánh cửa khẩn cấp của khoa Sản. Đằng sau khe cửa là màu đỏ thẫm, tựa hồ tất cả toàn máu, còn có nội tạng đẫm máu. Then sắt cửa còn có dấu ngón tay màu đỏ, hình như có người sống sót trốn thoát từ đó ra rồi cài chặt cửa lại.

      dừng bước chân cầu thang, tiến về phía cửa khẩn cấp khoa Sản, mở rộng năm giác quan để cảm nhận thử tình trạng bên trong. Quả có dấu hiệu zombie hoạt động. định tự mở then sắt cửa trong hành lang yên ả, chỉ có tiếng thở và tiếng tim đập, thanh tin nhắn ngắn ngủi vang lên.

      Tất cả mất hứng, đồng loạt nhìn về phía Trạc Thế Giai. Trạc Thế Giai ngại ngùng lấy điện thoại vang lên ngừng ra, liếc nhìn rồi bảo Tô Tô:

      “Là đồng nghiệp ở phòng cách ly. ấy hỏi chúng ta đến đâu rồi, có cháu bé xuất tượng mất nước, mong chúng ta đến nhanh lên.”

      “Lên . Lúc nào quay lại xem khoa Sản này.”

      Tô Tô nhún vai. Ngẩng đầu lên là khoa Sản. Chỗ đứng đây có thể nghe được tiếng zombie kêu gào trong khoa Sơ sinh đầu. Chỉ bước nữa là đến khoa Sơ sinh rồi, chi bằng cứ lên đó đưa sữa bột trước .

      Vì thế mọi người gật đầu đồng ý, đặc biệt là Bì. ta mong gặp con trai lắm rồi, đương nhiên muốn bị lỡ thời gian. Tô Tô vừa , ta giơ hai tay hai chân tán thành, vội vàng chạy về phía trước.

      Dị năng giả hệ kim – Thầy Bói – thấy Bì định vượt lên, lập tức túm cổ ta, đẩy ra phía sau. Diệp Dục thấy thế cũng gật đầu, tỏ ý đồng tình việc vào khoa Sơ sinh trước. quay qua đẩy cái, khiến Bì dừng lại trước mặt Hộ Pháp, Hộ Pháp lại túm cổ áo kéo Bì bon chen ra tận sau lưng bốn người. Mọi người thấy đại ca xã hội đen Bì cứ thế bị bốn người này chèn ép, lòng cảm thấy buồn cười.

      Thế là tất cả cảm thấy tỉnh táo hơn, cứ ung dung như vậy vào khoa Sơ sinh.

      Bước vào khoa Sơ sinh, số zombie đằng sau cánh cửa khẩn cấp dần nhiều lên. Trước mạt thế, số phụ nữ sinh con hề ít, những đứa bé mới sinh có vấn đề gì cũng được đưa vào khoa Sơ sinh để theo dõi hai ngày. Vì thế, khoa Sơ sinh chật cứng vì những người lo lắng cho bé như bố bé, ông nội ngoại, họ hàng thân thích…

      Hơn nữa, mạt thế đến đột ngột, những người sống sót bị đám zombie ở sảnh khám bệnh chặn ra được nên họ chạy lên tầng. Dần dần số người bị zombie hóa và người bị cắn hóa thành zombie, kết quả là mọi người đều chen chúc với nhau ở hai tầng cùng khu Nội trú, càng lên cao, zombie càng nhiều.

      Trạc Thế Giai những đứa bé đó cùng bác sĩ và y tá chăm sóc trốn ở phòng cách ly và phòng chăm sóc đặc biệt cho trẻ sơ sinh. Có những đứa bé vừa ra đời bị vàng da khá nặng nên phải vào lồng ấp chiếu đèn vài ngày, còn những bé trong phòng chăm sóc đặc biệt có vài yếu tố bẩm sinh như sinh non hoặc dị tật cơ thể.

      cầu về điều kiện vô trùng của hai phòng này rất nghiêm ngặt, kiểm soát chặt chẽ, người nhà muốn thấy con cháu mình chỉ có thể nhìn qua tường kính trong suốt dày dặn, hộ lý ôm bé ra cho người nhà ngắm. Bệnh của trẻ sơ sinh phát triển rất nhanh, bác sĩ y tá phải giám hộ 24/24. Chỗ ở của bác sĩ y tá đương nhiên phải có đồ ăn.

      Vì thế, dù toàn bộ tòa nhà bệnh viện là nơi tập trung của virus tận thế, phòng cách ly và phòng chăm sóc đặc biệt của trẻ sơ sinh vẫn có tỷ lệ bác sĩ, y tá và trẻ em sống sót cực cao.

      Lúc này, Tô Tô trước giết zombie, quay đầu vẫy tay với Trạc Thế Giai, để hai con zombie còn lại cho người nước xử lý còn mình đảo qua cạnh Trạc Thế Giai, cau mày:

      “Cháu bảo này, đưa trẻ con ra ngoài nguy hiểm lắm đấy!”

      Dù sao bệnh viện cũng là nơi có mật độ virus tận thế rất cao. Những đứa bé này mới sinh ra ở trong môi trường vô trùng, đột nhiên ra ngoài, sức đề kháng đủ có phải biến thành zombie bé hết ?

      “Tô Tô.” - Trạc Thế Giai nhíu chặt mày, đứng thẳng người, lưng đeo ba lô khổng lồ, bên trong toàn sữa bột trẻ em, hề có đồ dùng cá nhân. rất ra dáng tri thức, nghiêm túc nhìn Tô Tô, “Đây là cạnh tranh sinh tồn. Chúng thể sống trong môi trường vô khuẩn mãi được.”

      Sức đề kháng của người lớn có cao ? Đương nhiên cao hơn của đứa trẻ con nhiều. Nhưng nhìn thế giới bây giờ , nhiều người bình thường tiến hóa thành công, lại càng nhiều những zombie tiến hóa thất bại, có phần tiến hóa được thành dị năng giả. Đây là bằng chứng rệt cho thuyết tiến hóa của Darwin.

      Trạc Thế Giai học y, còn là bác sĩ trưởng khoa Sản. Ở khoảnh khắc sống chết, có tâm lý thoáng hơn người thường. Sống được rồi sống, sống được dù tạo điều kiện cũng chưa chắc sống sót. Điều này tàn khốc, nhưng chính là thực.

      ra giờ bọn họ chỉ tạo lối thoát cho những đứa bé này mà thôi. Còn những đứa sống được, cuối cùng về với cát bụi.

      Trong thoáng chốc, Tô Tô cảm thấy xót xa. Đột nhiên nghĩ đến Tiểu Ái ở kiếp trước. ra Tiểu Ái vượt qua “cạnh tranh sinh tồn”, nhưng cuối cùng cũng đâu sống sót?

      lẳng lặng nhìn Trạc Thế Giai, Trạc Thế Giai cũng bình thản nhìn , rất đúng mực. Tô Tô biết Trạc Thế Giai , cũng nhận ra mình xử lý theo cảm tính. quay , nhìn những con zombie phải giết ít dần , cho đến những gương mặt mừng rỡ tươi cười sau bức tường kính.

      Tô Tô lùi lại xa, im lặng nhìn khoa Sơ sinh được xử lí sạch , nhìn Trạc Thế Giai mang sữa bột vào phòng cách ly, nhìn Bì áp vào tường kính lo lắng nhìn quanh. suy nghĩ lâu, quay đầu sang chỗ khác, thấy hơi mất hứng.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    3. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 101: Zombie cấp 1

      Kiếp này có thể cứu những đứa trẻ ấy mạng sống, nhưng kiếp trước có ai quan tâm đến Tiểu Ái của ?

      Tô Tô cảm thấy khó chịu, vì thế lặng lẽ trốn sang bên, mặc kệ Trạc Thế Giai và Bì tự xử lý, chỉ lẳng lặng nhìn lời nào.

      “Sao lại có? Con trai tôi tên là Từ Lỗi, các kiểm tra kỹ lại xem.”

      Bì hét lớn qua chiếc bộ đàm gắn tường, khung cảnh xung quanh rất hỗn loạn, em của giúp nhóm Diệp Dục ném zombie qua cửa sổ. để ý nhiều thế, vội vào bám lên vách kính hét lớn:

      “Mẹ của con tôi tên là Tả Tĩnh, có phải các chỉ viết tên của cha mẹ đứa bé ? Tôi tên là Từ Tấn, kiểm tra giúp tôi .”

      “Có phải Tả Tĩnh ?” Bên trong vách kính, vị bác sĩ gầy như que củi, cố kiềm chế cảm giác đói khát suy nghĩ chút rồi với Bì, “Con trai sinh non, tôi nhớ là chúng tôi đem nó đến phòng hồi sức cấp cứu cho trẻ sơ sinh rồi.”

      Vị bác sĩ đó chỉ phòng hồi sức cấp cứu ở phía đối diện, bên đó cũng có những người sống sót, hơn nữa còn nhiều hơn cả phòng cách ly bên này.

      Bì gật đầu, kịp gọi đám đàn em mà vội vội vàng vàng chạy sang phòng hồi sức cấp cứu cho trẻ sơ sinh. Bên đó kín hơn ở phòng cách ly nhiều. Phải vượt qua ba cánh cửa sắt lớn, Bì vừa mở cánh cửa thứ nhất người phụ nữ tóc dài, mặc váy đỏ ra.

      Khuôn mặt người phụ nữ còn dính chút máu, chiếc váy người nhìn giống như màu máu, khuôn mặt bình tĩnh, mắt nhìn chằm chằm thẳng đến.

      “Tả Tĩnh!!!” để ý lắm, kêu lên, “Em chưa chết sao nhắn tin cho ?! Con trai đâu?”

      Người phụ nữ mặc đồ đỏ tên Tả Tĩnh đó gì, chỉ bước nhanh hơn về phía Bì. đợi để hỏi lại, Tô Tô ở đằng sau lơ đãng đánh mắt sang nhìn chợt nhảy lên hét:

      “Chú Bì, chạy mau, đó là zombie cấp !”

      từ lâu rồi, zombie cũng có cấp bậc, cũng biết tiến hóa. Zombie nay đều quá bình thường, toàn là cấp thấp, còn chậm như ốc sên nên rất dễ giết. Nhưng zombie cấp tốc độ nhanh hơn zombie thường, phải ngang như tốc độ người bình thường, nó biết chạy, còn có thể vượt chướng ngại vật hay lên xuống tầng rất nhanh nhẹn. Nhìn thoáng qua, vẻ ngoài của zombie cấp còn khá nguyên vẹn, khác người thường bao nhiêu.

      Việc phân biệt zombie với con người còn phụ thuộc vào khả năng mỗi người. Tô Tô sống ở mạt thế mười hai năm đương nhiên liếc cái là có thể nhận ra. Người con tên Tả Tĩnh đó phải là người, chiếc váy ta mặc toàn là máu người, phải ăn thịt bao nhiêu người chiếc váy mới có màu đó chứ?

      Nhưng Tô Tô hét chậm, Bì cũng phản ứng chậm theo, có thể vì tin Tả Tĩnh động tác nhanh nhẹn như thế là zombie cấp , đến khi kịp phản ứng, quay đầu định chạy Tả Tĩnh ở phía sau chồm lên xô ngã cả hai xuống đất.

      Lúc Tả Tĩnh há miệng lộ ra hai chiếc răng nanh định cắn Bì, Diệp Dục ở bên cạnh nhanh nhẹn ném quả cầu lửa đập vào mặt Tả Tĩnh, đốt chảy nửa gương mặt gìn giữ nguyên vẹn của nó.

      Nếu là zombie thông thường chỉ quả cầu lửa này là đời nhà ma rồi, nhưng Tả Tĩnh . Trong thoáng, ả ta khựng lại nhưng hề thấy đau, há miệng cắn vào vai Bì.

      mùa đông, quần áo của Bì cũng khá dày dặn nên nhát cắn đó chạm đến da thịt mà chỉ cắn rách áo. Bì cố gắng giãy giụa, rụt cổ tránh khỏi Tả Tĩnh, dù gì zombie cấp cũng mạnh hơn zombie thường nên đơ ra giãy giụa được.

      Lúc này Hộ Pháp cũng xông lên, nhoáng cái chỉ kịp nhìn thấy vệt máu cổ Tả Tĩnh rồi nghe tiếng “ục”, đầu của nó rơi từ cơ thể yểu điệu xuống lộ ra vết sẹo to như cái bát.

      “Chết rồi chết rồi, mau ra xem . Chết rồi!”

      biết từ lúc nào cánh cửa thứ hai hé ra, lúc đầu của Tả Tĩnh rơi xuống nó được mở hẳn ra. đám người sống sót xuất , dáng vẻ hân hoan vui mừng.

      Bì đẩy Tả Tĩnh ở sau lưng xuống, ngồi dậy nhìn cái đầu ta ở gần đó. biết nghĩ gì, vẻ mặt đờ đẫn, mê man mà lại có chút bi thương.

      bị cắn rồi à?”

      “Đừng qua đó, xa ra. Vừa rồi chắc chắn bị cắn, sắp biến thành zombie rồi.”

      “Đúng, mọi người nhìn kìa. Tôi nhìn thấy zombie cắn rồi.”

      “Các lính, các đến cứu chúng tôi sao? Người này… người này giết à?”

      Đám người sống sót lục tục ra, mồm năm miệng mười biểu lộ ý cảm ơn trước mặt bốn “ lính”, đồng thời cũng cách Bì càng xa càng tốt. Cứ mặc ta ngồi dưới đất, lẻ loi tiếp nhận thông tin người tình biến thành zombie, con trai biết sống chết, lại còn bị mọi người xa lánh.

      Thuộc hạ của Bì thấy thế xông lên muốn lý luận với đám người đó, đồng thời bảo vệ Bì, tỏ ý để ai đụng vào Bì. Hộ Pháp đẩy đám người ra, cúi người chìa bàn tay về phía Bì.

      cách Bì gần nhất, đương nhiên nhìn thấy hề bị Tả Tĩnh cắn. Dù có bị cắn nữa ấy cũng thể biến thành zombie luôn được, loài người ngu xuẩn luôn thích kinh ngạc quá mức như vậy, có chút mạo hiểm cũng dám thử.

      Đám người sống sót thấy thế bắt đầu tỏ ra kinh ngạc, dường như Hộ Pháp tìm chết vậy. Cảm xúc vui mừng khi nhìn thấy các “ lính” cũng quên mất tiêu, trong đầu họ chỉ lặp lặp lại theo quy luật “bị zombie cắn, biến thành zombie”.

      Mọi người nơm nớp nhìn chằm chằm Bì, Bì lại ngẩng cổ đưa mắt nhìn về cánh cửa sắt phòng hồi sức cấp cứu cho trẻ sơ sinh mở được nửa. tỉnh lại trong chốc lát, quan tâm đến đám người sống sót sợ hãi kia mà lao lên cánh cửa sắt gần nhất hô to:

      “Con tôi… con tôi đâu? Con tôi đâu??”

      Bên trong phòng hồi sức cấp cứu bây giờ vô cùng bừa bộn, những cái thùng có thể mở đều bị mở ra, những cái tủ có thể mở cũng đều bị mở. Chỗ nào cũng là dụng cụ y tế, dưới đất còn có vài gói sữa bột bị bóc, sữa bột vương vãi ra đất.

      y tá quỳ xuống đất nhặt sữa bột bị đổ ra, nhìn thấy Bì lao vào vội hét lên: “ đừng có giẫm vào, bọn trẻ chỉ còn chỗ sữa bột này thôi. Các người ăn hết rồi, chỗ chúng tôi có gì nữa!! có gì nữa!”
      Hale205 thích bài này.

    4. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 102: đủ chất

      Những thứ có thể ăn được đều cho đám người kia rồi, nhưng họ còn muốn lấy nữa. đưa họ làm ầm lên, vẫn đưa nữa họ cướp, cướp hết cả đồ ăn vặt của bác sĩ và y tá phòng hồi sức sơ sinh, cướp cả đường glucose, nước muối để uống, sau đó còn đến mức cướp cả sữa bột của lũ trẻ để ăn. Ăn rồi thôi còn lãng phí, đổ sữa bột vương vãi khắp nơi, những đứa trẻ bị đói khóc ầm ĩ. Lương Tiểu Kỳ đành phải quỳ xuống đất cẩn thận nhặt sữa bột dưới đất, chuẩn bị cho thêm nước muối và đường glucose cho lũ trẻ uống.

      Ai biết được còn chưa nhặt sữa xong lại có người nữa xông vào giẫm cả lên chỗ sữa đó. Đáng ghét như thế làm sao Lương Tiểu Kỳ tức cho được?!

      Khung cảnh trong phòng hồi sức cấp cứu còn thê thảm hơn cả trong phòng cách ly, sao lại thế cơ chứ?

      Thực ra phần lớn thảm cảnh mà loài người gặp phải hôm nay phải do zombie tạo nên, cũng phải do các loại thiên tai mà do chính những người sống sót này tự hại nhau mà thành. Ở ngoài có con zombie cấp , họ quấn quần áo dày chút rồi cùng xông lên chắc gì đối phó được nhưng ai tình nguyện xông lên đầu tiên… hề có ai! Họ chỉ cố gắng chèn ép những vị bác sĩ, y tá trong phòng hồi sức cấp cứu và lấy cả đồ ăn của lũ trẻ.

      Tô Tô từng bước theo sau Bì, nhìn cảnh hỗn độn hai bên, đôi mắt trở nên lạnh lùng hơn. Bì ở bên cạnh thu bàn chân dính sữa bột lại, đôi tay run rẩy đỡ y tá dưới đất lên, quay đầu gọi: “Bác sĩ Trạc, bác sĩ Trạc, mang sữa bột ...”

      “Đây… đây!”

      Trạc Thế Giai chưa lên Tẩm Nguyệt ôm Duệ Duệ đến, trong tay ôm đống sữa bột, đẩy đám người để lao vào, đưa toàn bộ sữa bột vào lòng y tá, vội vàng :

      “Đừng cho bọn trẻ uống sữa dưới đất, ăn cái này , đồ sạch đó. Đây đều là sữa cho trẻ sơ sinh mà bác sĩ Trạc chọn lựa kỹ càng ở siêu thị rồi.”

      Y tá Lương Tiểu Kỳ ngơ ngẩn, ôm đống sữa bột bối rối đứng tại chỗ nhìn Bì, nhìn Tô Tô, nhìn Tẩm Nguyệt rồi lại nhìn Duệ Duệ sau đó chợt òa lên khóc:

      “Bác sĩ Hồng, bác sĩ Hồng, chúng ta... chúng ta được cứu rồi, đám trẻ được cứu rồi!”

      y tá vừa hét vừa khóc, còn ôm đống sữa cúi lạy Tô tô, Bì và Tẩm Nguyệt cái rồi mới chạy vào phòng cách ly. lát sau, bên trong vang lên tiếng loạt xoạt, vị bác sĩ nam gầy gò, tinh thần ủ rũ mệt mỏi bước ra ngoài.

      Ông mặc đồng phục bác sĩ màu trắng hơi ngả vàng, chắc là do nhiều ngày chưa được thay giặt. Tuy nhiên, thân là bác sĩ, lại ở trong phòng hồi sức cấp cứu nên ông ưa sạch , đồng phục bị rách trông hơi xộc xệch nhưng hề bị dính vết bẩn nào.

      Ông còn đeo ống nghe khám bệnh cổ, vừa vừa để tay ống nghe theo thói quen, tựa như chuẩn bị sẵn sàng để lúc nào cũng có thể kiểm tra tình trạng của bệnh nhân. Nhìn thấy ba người Tô Tô, Tẩm Nguyệt và Bì, vị bác sĩ Hồng đó nhíu mày, nghiêm túc :

      các chị bao nhiêu lần rồi, vào phòng hồi sức cấp cứu phải dùng bao giày y tế, mặc đồ bảo hộ vào! Thôi bỏ , bỏ , cảm ơn sữa bột của mọi người. Bên ngoài an toàn rồi à? Bao giờ chính phủ mới cho đội cứu hộ đến đón những đứa trẻ này?”

      “Bác sĩ Hồng, ông là bác sĩ Hồng đúng ? Tôi… tôi là Từ Tấn, người phụ nữ của tôi tên là Tả Tĩnh. Trước mạt thế ngày ấy sinh cho tôi đứa con trai ở bệnh viện các ông, nó đâu rồi? Con trai tôi còn sống chứ? Còn sống chứ?”

      Tô Tô chưa kịp trả lời lao lên túm vai bác sĩ Hồng lắc mạnh vài cái. Bác sĩ Hồng nhìn như sắp ngất, chớp mắt hai cái cố tập trung tinh thần, suy nghĩ, gật đầu rồi :

      “Còn, còn sống. Trẻ ở lồng kính số 13 sức sống rất mãnh liệt, nhưng mấy ngày liền ăn đủ chất nên tình trạng mấy khả quan. Hơn nữa phải ăn sữa bột sạch nên hôm nay hơi bị tiêu chảy.”

      “Ăn đủ chất??? Sao lại đủ chất?” Bì nóng nảy, như nhớ ra gì đó đột nhiên quay ra nhìn đám người sống sót ngoài cửa sắt, tức trợn mắt, khuôn mặt dữ tợn quát to, “Có phải các người ném sữa bột của con trai tôi xuống đất ? Có phải các người ???”

      Bì lúc này làm gì còn dáng vẻ đáng thương bị người khác lập chứ? Biểu cảm khuôn mặt ta chớp mắt trở nên hung ác, nhìn là nhận ra ngay phong cách trùm xã hội đen. Đôi mắt tức giận đến đỏ lên, làm người ta khỏi nghi ngờ Bì có thể chém chết đám người sống sót ngoài kia ngay sau đó.

      Đám người sống sót lúc trước còn nóng lòng muốn giết Bì giờ phút này đối diện với hung ác của câm như hến, sợ hãi. Có người còn trốn sau lưng bốn “ lính”, dám đối diện với Bì.

      Nhưng Bì cũng chỉ tức giận như vậy, giờ con trai còn sống nên nào có rảnh rỗi chém người khác chứ. Đương nhiên thăm con trai quan trọng hơn, vì thế dưới thúc giục của Bì, bác sĩ Hồng đành đưa tìm đứa trẻ nằm ở lồng số 13.

      Hộ Pháp sau ba lớp cửa sắt chán ghét đám người sống sót đứng sau lưng mình, trong mắt chứa ánh sáng tàn bạo, quay người tìm đầu của Tả Tĩnh để lấy tinh hạch. vừa ba người Diệp Dục cũng tản ra ai làm việc nấy. Bảo họ bảo vệ đám người sống sót này ư? Kiếp này có khả năng đó nữa đâu.

      Bốn lá chắn vừa , đám thuộc hạ của Bì nhìn đám người sống sót đầy vẻ bất lương, nhưng suy cho cùng họ cao to như bốn lính kia, mà cũng có khí thế như của Bì nên đám người sống sót đó sợ họ chút nào. Hơn nữa họ nhanh chóng chú ý đến balo to tướng mà đám du côn đeo sau lưng.

      Bên trong phòng hồi sức cấp cứu cho trẻ sơ sinh, Tô Tô nhìn lượt xung quanh. Chỗ này khá rộng, sau ba lớp cửa sắt là phòng làm việc cho bác sĩ. thẳng theo phòng đó là đến khu để lồng ấp cho trẻ, máy móc bên ngoài mỗi lồng ấp vẫn còn hoạt động, có vẻ như thiết bị điện ở phòng hồi sức này vẫn hoạt động bình thường.

      Bác sĩ Hồng vừa đẩy cánh cửa vừa dày vừa nặng của gian phòng cách ly ra, từng tiếng khóc nỉ non của lũ trẻ truyền ra ngoài. Tô Tô đứng cách khá xa, có thể thấy năm sáu đứa trẻ bên trong khua bàn tay bé xíu, khóc thét lên, chắc là đói quá chịu được.

      ParvartyHale205 thích bài này.

    5. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 103: Thu xếp cho những em bé

      Trong phòng hồi sức cấp cứu còn vị bác sĩ và y tá nữa, họ bận rộn luôn chân luôn tay, phải đo nhiệt độ cho lũ trẻ cho chúng uống nước. Vị bác sĩ kia thấy Bì xông vào, định ngăn lại y tá lúc nãy ôm sữa bột vào phòng làm việc ôm năm sáu bình sữa chạy ra gọi y tá còn lại:

      “Đao Muội ơi, nhanh lên, đút sữa cho bọn trẻ . Sữa bột mới do bác sĩ Trạc mang đến đấy.”

      ?” y tá tên Ngô Đao Muội cầm hai bình sữa, mừng đến nhảy cẫng lên, “Tốt quá rồi, tốt quá rồi, Tiểu Kỳ! Đúng là tốt quá!”

      Hai y tá vui mừng xong lập tức chia nhau cho lũ trẻ ăn sữa.

      xông đến lồng ấp số 13 bên cạnh con trai mình.

      Tô Tô nhìn lúc màn cha con gặp lại cảm động này, tâm trạng như bị đè nén nghẹn ngào. Từ kiếp trước thích nhìn những cảnh thế này lắm. Có lẽ vì bản thân tìm được Tiểu Ái nên thích nhìn khoảnh khắc những người thân tìm thấy nhau.

      Vì thế xoay người vào phòng làm việc của bác sĩ, nhìn ngó lượt, trừ những thứ bị đám người ngoài kia bới lanh tanh bành ra chẳng có đồ gì đáng giá. lúc định phát bàn có xấp giấy được xếp gọn gàng, bên ghi những số liệu hóa học Tô Tô hiểu nhưng khóe mắt liếc thấy cụm từ “vaccine phòng bệnh” quan trọng bên .

      Tô Tô mừng rỡ, lật tờ giấy có ghi những số liệu hàng ngày của các em bé ở trong phòng hồi sức sơ sinh. Trước mạt thế, ở đây có tất cả tám bé vừa sinh hoặc mới sinh chưa bao lâu, nhưng sau mạt thế có hai bé tử vong và bé bị nhiễm virus mạt thế biến thành zombie.

      Bác sĩ Hồng cảm thấy hứng thú với zombie sơ sinh này nên nhốt nó vào cái lồng kính kín rồi nghiên cứu hàng ngày, nhưng sau vài ngày em bé bị nhiễm virus zombie chết. Trong mục nguyên nhân chết, bác sĩ Hồng còn ghi chú “Đào thải tự nhiên”.

      Lại là đào thải tự nhiên. Tô Tô nhìn thấy bốn chữ này mà cười khổ. Trẻ sơ sinh quá yếu ớt, nên khi nhiễm virus mạt thế rồi thể sống tiếp. Đứa trẻ đáng thương, lên thiên đường dù có ở lại dương gian cũng ăn được người, uống được máu đâu.

      “Tô Tô, làm gì thế?”Trạc Thế Giai đứng cạnh cửa, cau mày nhìn sau đó ngoắc tay , “Mau lại đây, chúng ta cần bàn bạc xem nên thu xếp cho mấy đứa bé này thế nào.”

      Tô Tô bỏ xấp tài liệu trong tay xuống theo Trạc Thế Giai ra ngoài. Lúc này Tẩm Nguyệt đưa Duệ Duệ vào giúp y tá cho lũ trẻ ăn từ bao giờ rồi. Tô Tô ra ngoài vừa hay gặp đám người may mắn sống sót muốn cướp đồ của thuộc hạ Bì.

      Lần này vào bệnh viện, đám thuộc hạ của Bì ai nấy đều vác theo chiếc ba lô to tướng, bên trong ba lô chứa đồ cần dùng cần thiết cho chuyến . Số đồ trong ba lô mỗi người dùng hai ngày cũng thể hết được, nên cho đến giờ trong ba lô vẫn còn rất nhiều đồ ăn.

      Lúc vừa rồi, khi tìm con đám du côn thuộc hạ của bắt đầu ngồi xuống đất ăn. Họ cố tình chọc tức đám người kia nên ngồi ăn trước mặt họ. Đám người sống sót kia muốn ăn sao? Muốn cũng cho, mua ha ha ha!

      Vì thế mọi người bắt đầu giành giật nhau, đến lúc Tô Tô ra ngoài thành lao vào đánh nhau để tranh cướp.

      Còn bốn người Diệp Dục ở xa xa, đứng gần cửa cầu thang thoát hiểm bàn bạc gì đó. Lý Oánh cách sau lưng Diệp Dục chút. Lý Tiểu Vũ ra vào phòng cách ly, có vẻ như giúp đỡ bên đó. Bốn người nhóm Diệp Dục thấy Tô Tô và Trạc Thế Giai ra liền dừng lại, tất cả đều ngẩng đầu lên nhìn .

      Tô Tô để ý đến đám thuộc hạ của Bì và người sống sót đánh nhau tơi bời, thẳng đến bên cạnh Diệp Dục. Hộ Pháp hất hàm về hướng phòng cách ly, nhìn Tô Tô, “Phòng cách ly có bốn bé, phòng hồi sức cấp cứu có năm bé, tổng cộng là chín bé. Đưa tất cả về nhé?”

      “Cứ đưa tất cả về .”

      Tô Tô nhíu mày, nhiều thế này, chín đứa trẻ chứ phải chín con thú nuôi, chưa kể còn có cả bác sĩ y tá và loạt thiết bị máy móc, đưa cả về thế nuôi thế nào được? Nhưng nếu đưa về chín đứa trẻ này sống kiểu gì?

      Ở thời đại này, chính phủ tồn tại từ lâu rồi, đơn vị có thể cầm quyền duy nhất là quân đội, nhưng nếu muốn họ tới cần phải có thời gian. Xây dựng lại các bộ máy chức năng của xã hội loài người cũng cần phải có quá trình, lâu nữa bệnh viện dã chiến xuất , nhưng có ích gì chứ.

      thẳng ra bệnh viện dã chiến chỉ là tòa nhà ở ngoại thành Tương thành, chỉ nhận chữa trị cho số người có quan hệ, điều kiện vệ sinh rất kém. Thái độ và y thuật của bác sĩ, y tá cũng kém, dụng cụ y tế khan hiếm, thậm chí còn có văn bản quy định ràng rằng nhận người sắp chết, trẻ và người già. đó ghi có nhận phụ nữ mang thai hay , nhưng năm đó hình như ngoài kẻ ngốc nghếch như Tô Tô cũng chẳng có sản phụ nào chạy đến bệnh viện dã chiến sinh con.

      Những sản phụ sắp sinh cứ ở nhà tự giải quyết đứa trẻ là xong, tốn nhiều tinh hạch như thế vào bệnh viện làm gì? Hơn nữa phụ nữ mang thai thời đó ngày càng ít, chẳng những người có thai là vì dám, hay sinh được?

      Những tổ chức từ thiện càng có, chỉ bây giờ mà mạt thế mười năm sau cũng có. Ở thời này chỉ có tổ chức gom đám trẻ con lại để làm mại dâm hoặc ăn xin. Mãi sau này, khi căn cứ Thanh Long ở phía bắc tìm ra vaccine mạt thế, cơ quan đào tạo dị năng giả là trẻ em ra đời, người lãnh đạo của căn cứ mới bắt đầu quan tâm đến các vấn đề về trẻ em.

      Cho nên Tô Tô chỉ đành đem chín đứa trẻ sơ sinh về rồi tính sau. Dù sao nhiều người như thế, cũng phải mình đưa về lo cái gì chứ?

      “Đưa về rồi nuôi thế nào?” Mọi người mà Lý Oánh mở lời, nhìn Tô Tô vẻ đồng ý, “Nhiều trẻ sơ sinh thế, mỗi ngày ăn tốn bao nhiêu là sữa bột? Còn có cả đồ ăn, chỗ ở cho y tá, bác sĩ nữa, ai tìm đồ cho họ? Tô Tô, thấy quá thánh mẫu rồi à?”

      “Dù sao cũng phải nuôi!” Lúc này, Trạc Thế Giai luôn im lặng chợt dũng cảm đứng ra, ngẩng đầu, ưỡn ngực, kiêu ngạo , “Chúng tôi là nhân viên y tế, các vấn đề liên quan đến sức khỏe và sinh mạng của các người đều phó mặc cho chúng tôi, chúng tôi có để các người thiếu ăn thiếu mặc ?”

      Càng trong thời kì loạn lạc càng thể tầm quan trọng của nhân viên y tế. Vì sao bệnh viện dã chiến ngày nào cũng thu được rất nhiều tiền? Y thuật kém cỏi như thế, y tá tắc trách như thế mà mọi người vẫn tranh nhau bể đầu, vỡ tinh hạch để được vào viện, đây cũng phải điều khó hiểu.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :