1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 94: Cách mang theo con cái chính xác

      Trong đội ngũ bận rộn, Bì cùng hơn hai mươi tên thuộc hạ đủ để đối phó bộ phận zombie còn sót lại, mà mẹ con Tẩm Nguyệt và Lý Tiểu Vũ giết mấy con cá lọt lướt của bộ phận zombie kia. Trước kia, Tẩm Nguyệt địu Duệ Duệ trước ngực, kết hợp với Lý Tiểu Vũ cùng nhau giết con zombie. Bây giờ nhìn lại, Lý Tiểu Vũ có thể mình giải quyết hai con zombie, miễn là zombie đến nhiều quá tự đối phó được. Tẩm Nguyệt địu Duệ Duệ nên hành động được nhanh nhẹn như Lý Tiểu Vũ, may mà đến chỗ này của cũng chỉ có hai con zombie, còn là loại sắp bị Lý Tiểu Vũ đánh cho tàn phế. Vậy nên mẹ con Tẩm Nguyệt phụ trách tiêu diệt mấy con zombie tàn binh bại tướng này, tiện thể theo sau đội ngũ đào tinh hạch, có ít tinh hạch Lý Tiểu Vũ kịp đào, Tẩm Nguyệt liền giúp đào hộ. Tẩm Nguyệt định đến chỗ nghỉ giao toàn bộ tinh hạch đào được cho Tô Tô.

      Tẩm Nguyệt và Lý Tiểu Vũ đều phải dị năng giả, hai người họ thỏa thuận rằng chỗ tinh hạch đào được giữ lại cho Tô Tô. Có điều, cả quãng đường, số tinh hạch họ đánh được nhiều nhặn gì, đáng để so với chỗ của nhóm Diệp Dục. Tẩm Nguyệt và Lý Tiểu Vũ cảm thấy chỗ tinh hạch này của mình ít quá, họ tích cóp chờ nhiều nhiều chút rồi đưa Tô Tô.

      Tô Tô múa may trong đám zombie phía trước, thỉnh thoảng quay đầu lại, nhìn Tẩm Nguyệt địu Duệ Duệ ngực ở sau cùng, chạy tới chạy lui vã mồ hôi. Duệ Duệ được mẹ địu trước ngực nhưng hề khóc quấy, tay còn cầm gậy thỉnh thoảng giúp mẹ đánh con zombie.

      Thấy hình ảnh này, Tô Tô nhịn được nở nụ cười. Đây mới là cách mang theo con cái chính xác trong mạt thế. Làm mẹ chưa bao giờ là việc nhàn hạ, thể tránh khỏi mệt nhọc.

      Chỉ là giết zombie thôi mà, đương nhiên phải bồi dưỡng gan dạ cho con từ bé. Tô Tô cảm thấy mình trước đây nghĩ hoàn toàn sai rồi. Trước đây chỉ biết che chở Tiểu Ái, cố gắng hết sức ngăn Tiểu Ái khỏi nguy hiểm, cho nên chưa từng mang Tiểu Ái ra ngoài làm nhiệm vụ.

      thực tế, trẻ con sống trong mạt thế nên được che chở quá, dù sao lúc này cũng giống ngày trước nữa. Nếu người mẹ luôn luôn bảo vệ con ở chỗ an toàn, sau này đứa con trưởng thành có lẽ làm nổi chuyện gì.

      Đoàn người cứ như vậy đánh giết, vừa vừa nghỉ, cuối cùng cũng vào phòng cấp cứu. Diệp Dục ném quả cầu lửa nung chảy cửa kính, bức tường lửa xuất chắn lối ra của zombie. Lúc này Hộ Pháp lao vào như cơn gió, lúc trở ra chỉ vào Tô Tô :

      “Zombie phía sau đều bị Tô Tô cướp sạch rồi, còn thừa lại mấy con này ở cửa.”

      “Ha ha ha ~~~”

      Tô Tô nhịn được ngửa mặt lên trời cười to, nhìn người nước của mình vẫn còn ở phía sau zombie đại khai sát giới liền vỗ vai Diệp Dục:

      “Các làm việc nhé. Tôi mệt rồi, nghỉ tí.”

      kiếm cái đôn đá dựng ngoài phòng cấp cứu, ngồi xuống, tập trung điều khiển người nước của mình. mình mệt mỏi nghỉ ngơi lúc, quả thực là nghỉ ngơi chém giết nữa. Nhưng người nước của nghỉ, tiếp tục đoạt tinh hạch ngừng.

      Ở trong mảng lửa cháy bừng bừng, Diệp Dục quay đầu, mặt bị lửa nóng khiến cho đỏ thẫm, nhếch miệng lộ ra hàm răng trắng tinh với Tô Tô, cố ý kích thích :

      “Nghỉ cái gì mà nghỉ, tầng vẫn còn đấy.”

      Tô Tô nhún vai. Người nước của thể ra khỏi tầm mắt, đến khi nó ra khỏi phạm vi kiểm soát, khó có thể tập trung điều khiển. đứng dậy, cũng biết Diệp Dục sớm nhìn thấu những hạn chế dị năng của nên theo Diệp Dục thẳng tiến vào phòng cấp cứu, định từ đó lên tầng 7 theo đường cầu thang.

      Phía sảnh cấp cứu là vài phòng ban. Tầng bảy có hành lang ngoài trời nối với khu nội trú đằng sau, dưới khu nội trú là phòng khám bệnh.

      Bọn họ chọn phòng cấp cứu vì tính rằng zombie phía bên này ít hơn phía phòng khám bệnh chút. Khoa Sơ sinh lại ở tầng mười khu nội trú, bọn họ đến hành lang ngoài trời tầng bảy xong còn phải leo thêm bốn tầng nữa mới đến được đích.

      biết ai đóng cửa thang khẩn cấp lại, còn chèn thanh sắt ngang cửa. Hộ Pháp giật mạnh cây gậy, cánh cửa bật mở, đám zombie bên trong ùa ra như thác lũ.

      Ở ngoài cửa, Diệp Dục dựng sẵn tầng tường lửa. Chẳng cần ai ra tay, những con zombie đầu tiên cứ thế cháy rụi. Đám còn lại đạp lên xác mấy con trước, cố gắng vượt qua được tường lửa nhưng lại bị Tô Tô, Hộ Pháp, Thư Sinh, Thầy Bói và đương nhiên cả Diệp Dục xử lý nốt.

      Zombie trong thang khẩn cấp ít hơn zombie trong tầng nhiều. phải mật độ ít, mà hình như chúng chen nổi vào trong tầng nên đành ở lại cầu thang, lèn chật cứng như nêm từ xuống dưới đến độ chúng cũng nhích được.

      Chúng chen chúc như vậy lại khiến đám Tô-Diệp thấy dễ dàng hơn. Thang khẩn cấp chỉ có cửa ra vào hẹp, bọn họ chia nhau canh giữ hai đầu cửa, chờ zombie ra giết.

      Xác zombie bị Diệp Dục đốt sạch. Dị năng hoả của vào giờ phút này có vẻ vô cùng quan trọng. Nếu như những cái xác này bị đốt thành tro, chỉ sợ toàn bộ đại sảnh phòng cấp cứu đều bị xác zombie lấp đầy.

      Đám người giành được con quái nào, lòng cảm thấy tổn thương mất mát. Dường như từ khi hợp thành đội với Tô - Diệp tới nay, cảm nhận của họ với việc giết zombie thay đổi – từ việc chạy trốn phải phản kích bị động thành giành được quái mà thiếu thốn?! Loại cảm giác này kỳ lại, ai lại giết được zombie mà thấy mất mát cơ chứ?! Thế mà họ lại cảm thấy vậy đấy.

      Thế nhưng bọn họ cũng nhanh chóng có việc để làm. Trong khi mọi người bận giết những con zombie từ thang khẩn cấp liên tục chui ra, cách đó xa, mấy con zombie từ phòng cấp cứu cũng sang.

      Phòng cấp cứu cùng cửa thông với phòng khám bệnh bên kia. Bên này số lượng zombie giảm bớt đồng thời zombie mới bên phòng khám bệnh cũng lục tục lắc lư kéo nhau đến. Nhưng vì cầu thang khẩn cấp và thang máy nằm ở trong góc đại sảnh phòng cấp cứu nên cảm thấy tương đương với cái sảnh . Bên ngoài sảnh còn có cánh cửa che chắn, chỉ cần chặn cánh cửa này, zombie ở phòng khám bệnh qua nhanh được.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    2. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 95: Bếp lò
      Ở thời điểm nhóm người Tô - Diệp vội vàng vừa chém vừa đốt, bên cạnh cầu thang, mấy người Lý Tiểu Vũ, mẹ con Tẩm Nguyệt, Bì, Trạc Thế Giai cũng bắt đầu dùng thân chặn cửa. Bọn họ che hết mà để hở ra kẽ, mỗi lần chỉ cho vài con zombie qua, chúng bị từng người trong đó tiêu diệt.

      Tốc độ của bọn họ cũng nhanh, cứ đao con, đao con, đến khi xác zombie chất chật ních họ gọi Diệp Dục nhờ đốt hết chỗ xác này.

      Thân thủ và dị năng của Lý Oánh vốn cũng chỉ đủ trình độ theo Bì, Lý Tiểu Vũ và mẹ con Tẩm Nguyệt thôi nhưng ta lại cho rằng mình phải là người làm việc lớn, coi đội Bì ra gì. Tuy dị năng của ta bằng Tô Tô hay Diệp Dục, nhưng ta dựa vào nghị lực bất khuất và gan dạ sáng suốt, cứ thế theo đội Tô - Diệp.

      Dọc đường, có lẽ Lý Oánh rất nỗ lực, rất cố chấp để trở nên mạnh mẽ, dùng đao giết zombie mà thấy như gì cản nổi mình. Tất nhiên phần lớn zombie bị nhóm Diệp Dục giải quyết, Lý Oánh chẳng qua chỉ theo sau giết cá lọt lưới. Dù vậy bản lĩnh của ta cũng tăng lên rất nhiều.

      Trong cầu thang khẩn cấp, ánh lửa ngùn ngụt, bức tường phía trước và cầu thang bị thiêu hừng hực như bếp lò khổng lồ. Zombie từ cầu thang xuống phải qua “bếp lửa hồng” này, đến khi lăn ra cũng chết được kha khá, sau đó còn bị Hộ Pháp, Thư Sinh, Thầy Bói và Tô Tô cho vài nhát dao. Về cơ bản zombie nào có thể được vào sảnh .

      Giết lên giết xuống, Tô Tô chả còn quái để giết nữa, Lý Oánh lại càng có cá lọt lưới để đánh. ta theo sau bốn lính, cảm thấy nhàm chán nên xả nước cho họ uống. Nhưng tình hình chiến đấu bấy giờ kịch liệt, chẳng có ai rảnh để uống nước. Họ có lệ với Lý Oánh mấy câu rằng lát nữa uống sau. Thầy Bói là dị năng giả hệ kim, lao lên trước, giẫm lên bậc thang bị thiêu đỏ bừng, từ từ tiến vào cầu thang khẩn cấp. ta là dị năng giả hệ kim nên xông vào trước làm tank, cản đám zombie lại. Ba người kia đương nhiên nối đuôi theo.

      Lý Oánh suy nghĩ lúc, biết mình có thể đối phó với đoạn “bếp lò” của cầu thang khẩn cấp hay nên nhìn sang Tô Tô. Tô Tô ngáp cái, do dự, theo phía sau Thư Sinh - người cuối cùng vào cầu thang khẩn cấp. Lý Oánh thấy Tô Tô có thể vào, ta nhất định cũng “có thể”. Vì vậy, ta bước vào theo Tô Tô.

      Với sức nóng tại, người bình thường chắc chắn qua được. Cảm giác kia ai tiến vào mới biết, cách dễ hình dung, bên trong giống như lò vi sóng vẫn bật mức cao nhất. Lý Oánh vừa vào là thấy người như sắp bị nướng cháy khét, nhảy mấy bước rồi phải ra. ta cảm thấy cam tâm nhìn theo bóng lưng Tô Tô. Lúc này Tô Tô sớm theo bốn người Diệp Dục rẽ , leo lên tầng hai rồi.

      Cùng là dị năng giả hệ thuỷ, vì sao Tô Tô sợ bị đốt? Vì sao? ta trở nên mạnh mẽ rồi nhưng vì sao vẫn theo kịp tiết tấu của Diệp Dục? Vì sao? Vì sao? Vì sao?!

      Lý Oánh cau mày, hoàn toàn biết rốt cuộc mình sai ở đâu. ta cầm đao, cứ như vậy đứng chờ ở bên ngoài cầu thang khẩn cấp đến khi đoạn “bếp lò” kia hạ nhiệt, sau đó thở sâu, chạy mấy bước lấy đà, vẫn cam tâm nhảy vào cầu thang thoát hiểm còn hơi nóng cuồn cuộn.

      Nhưng năm người Tô - Diệp giết đến tầng thứ ba thứ tư từ bao giờ, mà Diệp Dục cứ thế phóng hỏa đường lên. Mặc dù nhiệt độ cầu thang tầng hạ xuống, nhưng càng lên nhiệt độ càng cao, Lý Oánh cũng chỉ có thể vừa vừa nghỉ, càng muốn đuổi kịp bước chân của kẻ mạnh càng theo kịp.

      Cuối cùng, đến khi nhiệt độ đoạn cầu thang dưới giảm kha khá, nhóm người bình thường gồm Bì, Trạc Thế Giai, Lý Tiểu Vũ và mẹ con Tẩm Nguyệt cũng vào cầu thang khẩn cấp. Cửa thang vừa đóng, tất cả mọi người đều phải chịu oi bức còn lại trong cầu thang rất lâu.

      Zombie bình thường biết leo thang bằng hai chân như con người: chúng xuống thang chủ yếu bằng cách lăn, còn leo lên bằng bốn chân. Ngoại trừ zombie tầng dưới cùng của cầu thang nhiều hàng đống ra, zombie phía càng lên càng ít. Bởi vì mấy tầng phía phòng cấp cứu đều có phòng khám bệnh, ví dụ như siêu hai chiều, nội soi dạ dày,… có tầng đóng cửa thang khẩn cấp nên zombie di chuyển được.

      Còn người sống sót lại chạy theo cầu thang khẩn cấp xuống, cho nên zombie ở cầu thang cũng lăn theo họ.

      Vì vậy qua tầng bốn, tốc độ đám người Tô – Diệp cũng nhanh hơn. Thời gian cứ như vậy trôi qua, lúc này trời dần dần tối lại, thấm thoắt cũng biết bao lâu, trạng thái tinh thần bọn Diệp Dục vẫn tốt, hoàn toàn có dấu hiệu mệt mỏi. Những người còn lại khác, đặc biệt là mấy người thuộc hạ của Bì, phần lớn cũng chỉ là người bình thường, xưa nay chịu nổi cường độ đánh giết cao như vậy.

      Tô Tô cũng cảm thấy mệt. là phụ nữ có thai, là thành phần phải được nâng niu trước mạt thế. Lúc này leo liên tục bảy tầng, còn vừa leo vừa giết zombie, Tiểu Ái có ý kiến nãy giờ rồi. Cứ như vậy tiếp, Tô Tô cảm giác mình càng ngày càng nhịn nổi, nước chua trong dạ dày òng ọc dâng lên.

      “Nghỉ đêm thôi, ngày mai tiếp tục.”

      Diệp Dục đầu rốt cuộc giơ tay lên ra dấu tay với những người phía sau. Hộ Pháp và Thư Sinh, Thầy Bói chạy vào cửa cầu thang khẩn cấp, bắt đầu xử lý zombie tầng bảy. Mà mấy người rải rác cầu thang vừa nghe cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi, hai chân nhũn ra, ngồi bệt xuống đất.

      Bọn họ ăn uống qua loa. Đây là ổ zombie, ai cần chú trọng chất lượng sinh hoạt gì nữa, ăn nhanh uống nhanh còn dành thời gian ngủ.

      Ánh sáng trong hành lang tối lại, chỉ có đèn khẩn cấp bật. Trạc Thế Giai leo mệt đến chết sống lại, cuối cùng cũng leo đến tầng sáu và thấy Tô Tô. nháy mắt với Tô Tô, lại ra hiệu hướng về cửa cầu thang khẩn cấp tầng sáu. Tô Tô ngồi dưới đất, gật đầu lên tiếng, đứng đậy, cùng Trạc Thế Giai.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    3. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 96: Cá ngựa đen trắng

      Tầng sáu là nơi khám siêu hai chiều, nội soi dạ dày và những xét nghiệm khác. Ở đây cũng nhiều zombie nhưng trước mạt thế phần lớn người đến bệnh viện đều là bệnh nhân cảm cúm, sốt cao… nên ra số lượng người làm kiểm tra này ít hơn chút.

      Tất nhiên đấy chỉ là tương đối. Góc nào trong bệnh viện cũng có nhiều zombie hơn nơi khác.

      Tô Tô qua khe cửa cầu thang khẩn cấp, tạo hai người nước tiến vào tầng sáu giết zombie. Dọc đường thu được rất nhiều tinh hạch đến độ suýt nữa còn chỗ nhét. Tô Tô suy nghĩ, cái gì cũng có cái giá của nó, tạo ra thêm người nước để phụ làm sao có nhiều tinh hạch hơn như thế này?

      Zombie ngửi thấy mùi người sống là chen chúc ào ào qua cửa khẩn cấp. Người nước của Tô Tô màu mùi, giết zombie đơn giản. Đến khi chỉ còn lác đác vài con zombie ở cửa, Tô Tô mới ra hiệu Trạc Thế Giai mở cửa khẩn cấp ra.

      Hai ba con zombie nhào ra, mình Trạc Thế Giai có thể tự xử lý được. Tô Tô lùi lại hai bước, xua hai người nước của tiếp tục giết hướng vào trong, bản thân nghiêng người tựa ở tường, xanh xao yếu ớt.

      về thể chất, Tô Tô mang thai hơi mệt nhưng chuyện này cũng hề cản trở vừa nghỉ ngơi vừa khống chế người nước giết zombie. Có thể so sánh điều này với máu và mana trong game – giờ Tô Tô khỏe, máu ít, dám liều mạng.

      Vì vậy Tô Tô đứng nhìn ở bên, mũi tên trúng ba con chim, vừa trông chừng Trạc Thế Giai, vừa khống chế hai người nước thu hoạch tinh hạch.

      Trong cầu thang khẩn cấp, mẹ con Tẩm Nguyệt ôm nhau ngủ ở chỗ mát nhất cầu thang tầng ba. Lý Oánh dù mệt đến muốn nhúc nhích, nhưng ta nhìn thấy Tô Tô và Trạc Thế Giai lâu mà chưa trở lại, đấu tranh tư tưởng lúc lâu rồi vẫn run rẩy đứng lên, nắm chặt dao trong tay, về phía Tô Tô và Trạc Thế Giai rời khỏi, tiến vào tầng sáu.

      Khi Lý Oánh vào tầng sáu, tất cả zombie trong đó nằm ngổn ngang mặt đất, xa xa hai người nước màu xanh nhạt cầm hai thanh mã tấu Tô Tô lấy của Diệp Dục, mỗi người nước thanh, chém zombie ngây ngốc nhúc nhích trước mặt.

      Zombie có chỉ số thông minh, chỉ có bản năng khát máu cơ bản nhất. Người nước màu vị, cho dù giơ đao chém trước mặt chúng, zombie cũng tránh.

      Lý Oánh đứng nhìn từ xa, lòng sinh ước ao, nếu như ta cũng có thể làm ra loại người nước như thế này tốt biết bao nhiêu?

      Có điều hai người nước của Tô Tô ở đây, vậy Tô Tô Tô và Trạc Thế Giai ở đâu?

      Ngay bên cạnh người nước, cách bức tường, Tô Tô nằm ở giường, nhắm mắt tập trung, tinh tế cảm thụ liên hệ giữa và người nước. Tuy liên hệ này rất yếu nhưng vẫn còn cảm nhận được hai nguồn năng lượng phát ra, cảm giác tiếp xúc va chạm, những hình ảnh diễn tả được đan dệt trong tâm trí .

      Thế nhưng thể điều khiển người nước làm nhiều động tác hơn vì như vậy cần luyện tập đến trình độ rất cao mới có thể khống chế người nước làm động tác chính xác hơn ở chỗ nhìn đến. Cho nên sau khi người nước giết hai ba con zombie trước mặt cũng như zombie ngây ngốc đứng ở cạnh cửa, lung lay người.

      Lúc này, bên giường Tô Tô, Trạc Thế Giai điều chỉnh máy siêu hai chiều. vừa nhấn phím máy siêu vừa thở dài:

      “Thói đời loạn như vậy rồi, mấy máy móc chữa bệnh này cứ thế bị bỏ lại ở đây đáng tiếc.”

      Mấy nghìn năm văn minh nhân loại mới chắt lọc ra được những dụng cụ công nghệ cao này. Mạt thế đến, khắp nơi đều có zombie, loài người lại bị đánh về nguyên hình, chỉ có thể nỗ lực sinh tồn, còn rảnh rỗi lo đến những thứ khác. Những dụng cụ chữa bệnh trong bệnh viện này, rồi cả hệ thống chữa bệnh vất vả lắm mới phát triển xây dựng được, cũng vì mạt thế đến mà sụp đổ rồi.

      Tô Tô nằm ở giường, bám lấy hai chân, nhìn máy siêu hiển thị con cá ngựa đen trắng mơ hồ kia, trong lòng mềm mại đến rối tinh rối mù. chớp mắt nhìn, chỉ vào Tiểu Ái, với Trạc Thế Giai:

      in ảnh bé ra cho cháu, cháu muốn làm cho Tiểu Ái album ảnh tuổi thơ.”

      Cứ như nghe thấy cảm thán của Trạc Thế Giai, Tô Tô vui mừng phấn khởi chờ Trạc Thế Giai in ảnh siêu Tiểu Ái. Trạc Thế Giai liếc Tô Tô, vừa in ảnh vừa :

      “Thai nhi phát triển rất khoẻ mạnh. Xem ra bình thường cháu chạy qua chạy lại cũng ảnh hưởng đến bé nhiều.”

      “Đương nhiên rồi. Cháu rất cẩn thận mà, cháu bảo với rằng nếu như phải vì Tiểu Ái, hôm nay cháu còn có thể bay đấy!”

      Tô Tô ngồi dậy, sửa sang lại quần áo ngay ngắn. Nghe lời Trạc Thế Giai, thấy yên tâm hẳn. Lúc trước vẫn còn tương đối lo lắng, dị năng Diệp Dục là lửa, dị năng của là nước có ảnh hưởng gì đến Tiểu Ái vì từng có báo cáo rằng dị năng cha mẹ xung khắc, tỷ lệ mang thai sinh con rất thấp.

      thực chứng minh suy nghĩ quá nhiều. Kiếp trước biết Diệp Dục có phải là dị năng giả , lại biết dị năng Diệp Dục là lửa, mà còn quên cái người Diệp Dục này xa tít tắp nhưng Tiểu Ái vẫn ra đời, vẫn nghịch ngợm chạy nhảy khắp nơi.

      Đợi đến khi Trạc Thế Giai in ảnh Tiểu Ái ra, Tô Tô cầm xem xem lại, trông có vẻ thích buông tay làm cho Trạc Thế Giai nhịn được, mỉm cười. Hồi lâu sau, Tô Tô nhìn ảnh đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt đen toả sáng nhìn chằm chằm Trạc Thế Giai, cõi lòng đầy mơ ước :

      “Chúng ta mang máy siêu hai chiều này về !”

      “Khụ khụ…” - Trạc Thế Giai bị sặc nước miếng của mình. nhìn chằm chằm Tô Tô, hồi lâu mới hỏi, “Cháu ?”

      , hơn kim cương.” - Tô Tô gật đầu, cầm ảnh chụp Tiểu Ái nhảy xuống giường, tới bên cạnh cửa sổ, vẽ cái bánh lớn cho Trạc Thế Giai: “Chúng ta cần chiếc xe lớn, dời chiếc máy siêu này khỏi tầng sáu, đặt ở cốp sau là OK.”

      “Vậy tại sao tìm cái xe tải đủ lớn nhỉ? Đây là bệnh viện, còn có rất nhiều máy móc chữa bệnh và các loại thuốc men, sau thời gian dài chúng sắp hỏng hết rồi.”

      Mắt Trạc Thế Giai vì thấy Tô Tô vẽ cái bánh lớn mà dần dần toát lên hy vọng rực rỡ. bác sĩ, kỹ năng quen thuộc nhất, giúp sinh tồn tốt nhất cả đời này chính là chữa bệnh cứu người. Dù chuyên ngành của liên quan đến phụ nữ mang thai và sinh nở nhưng vẫn thể nuối tiếc cho hệ thống chữa bệnh sụp đổ sau mạt thế.

      Dù bây giờ bọn họ dùng được những máy móc này sau này, sau này nữa họ có thể bán cho những người cần. Sớm muộn gì xã hội cũng được tạo dựng lại, loài người lại tìm về thời gian văn minh. Chắc chắn lâu lắm đâu.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    4. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 97: Phòng siêu đa chiều số 1

      “Được, trừ những cái còn cần thêm đồ đạc thường dùng. Ý cháu là chúng ta cũng nên tích trữ ít đồ cần thiết cho em bé.”

      Tô Tô khẽ gật đầu, rất nghiêm túc. mở cửa, ra ngoài, quay đầu lại nhìn Trạc Thế Giai:

      “Vì vậy, sau này chúng ta lại có chuyện phải làm, mục đích là tìm xe chở hàng lớn.”

      Khi nhìn thấy Lý Oánh đứng ngoài cửa, Tô Tô đột nhiên im bặt gì nữa. Lý Oánh đứng bên cạnh người nước của , tỉ mỉ nghiên cứu người nước. Mà ở chỗ xa, có xác chết của ba con zombie, xem ra Lý Oánh sau khi giết chết zombie lại quay về chỗ người nước tiếp tục nghiên cứu.

      “Tô Tô!” - Thấy Tô Tô đột nhiên mở cửa ra, Lý Oánh thẳng lưng lên, tỏ ra có chút bối rối, thò đầu ngón tay ra thử chọc vào người nước: “Bên trong mọi người họp gì mà bí hiểm thế, còn phải có hai người canh gác.”

      “Đừng động vào bọn chúng, chúng coi là zombie mà chém giết.”

      Tô Tô mở miệng nhắc nhở, thu tấm hình Tiểu Ái trong tay lại, cất vào trong túi áo khoác lông vũ. định tâm với Lý Oánh, cũng có ý mở miệng bàn bạc bất kỳ chuyện gì với ta. dẫn Trạc Thế Giai thẳng ra ngoài, hai người nước hai bên cũng theo sau, giống như hai vệ sĩ của Tô Tô.

      Lý Oánh sa sầm mặt, nhưng may mà ta bị Tô Tô phớt lờ thành quen. ta đứng nguyên tại chỗ đăm chiêu nhìn bóng lưng của Tô Tô và Trạc Thế Giai, rồi lại ngầng đầu nhìn cửa văn phòng mà Tô Tô vừa ra. cửa treo chữ số “1”. Đây là phòng siêu đa chiều số 1.

      Phải chăng ta vô tình phát ra bí mật gì đó giữa Tô Tô và Trạc Thế Giai?

      Trạc Thế Giai bước nhanh hai bước lên trước, đuổi kịp Tô Tô, đè thấp giọng hỏi: “Cháu lo lắng Lý Oánh nghi ngờ gì đó sao?”

      “Nghi ngờ cái gì?” Tô Tô khó hiểu chậm lại, cùng Trạc Thế Giai tiến về phía trước. thản nhiên: “ ta có thể nghi ngờ cái gì? Nghi ngờ cháu mang thai? Đây là thực, cho dù ta nghi ngờ cháu sao?”

      “Ừ...” - Trạc Thế Giai suy nghĩ, Lý Oánh nghi ngờ Tô Tô mang thai, có thể làm gì ? Cùng lắm là vạch trần chuyện mang thai, để cho đám người Diệp Dục dẫn Tô Tô ra ngoài giết zombie, kiếm tinh hạch nữa.

      Nhưng Tô Tô cần đám người Diệp Dục sao? Rất cần, rất cần, cần đến mức có đám người Diệp Dục thể ra ngoài giết zombie, kiếm tinh hạch sao?

      Rất ràng, Tô Tô hoàn toàn có thể tự lực cánh sinh ở mạt thế, có đội Diệp Dục cùng lắm cần cẩn thận hơn chút là được.

      Suy nghĩ như vậy, Trạc Thế Giai yên tâm. người phụ nữ dựa vào ai cũng bằng dựa vào bản thân. Bản thân có bản lĩnh sợ những người bên cạnh đến rồi lại . Điểm này, người sống đến độ tuổi ba mươi như còn bằng hai mươi tuổi, phải học tập Tô Tô mới được.

      Còn Tô Tô à, chỉ muốn Diệp Dục phát ra, còn ai biết cũng chẳng sao. Chuyện mang thai chỉ giấu được thời gian chứ giấu được cả đời. Chỉ cần Lý Oánh hại Tiểu Ái của cứ việc . Chuyện này lộ ra mà Diệp Dục phản đối cùng lắm Tô Tô lại chấm dứt với Diệp Dục. cần dựa vào Diệp Dục để sống.

      Hai người vừa vừa chuyện, đến cửa cầu thang bộ thoát hiểm. Tô Tô muốn mở cửa cánh cửa gỗ màu vàng đó đột nhiên bị mở ra. Gương mặt của Diệp Dục ra, cau hàng lông mày lưỡi mác đen sẫm, hét lên với Tô Tô:

      “Em đâu thế hả? Ai cho em chạy lung tung. Ông đây quay lưng cái thấy em đâu rồi.”

      “Suỵt… có thể tiếng chút ?” - Tô Tô trừng mắt nhìn Diệp Dục. “Tìm tôi làm gì?”

      “Có thể tìm em làm gì? Đương nhiên chuyện quan trọng rồi.”

      Gương mặt dày đến đạn xuyên thủng nổi của Diệp Dục xuất nụ cười ngoác ra. đưa tay ra, nắm chặt lấy bàn tay của Tô Tô, dẫn vào trong cầu thang thoát hiểm, len qua khoảng trống mọi người ngồi, lên tầng bảy, vào trong văn phòng bác sĩ.

      Trong văn phòng, Hộ Pháp, Thư Sinh và Thầy Bói xếp hàng ngang. Trong tay mỗi người đều cầm cái cốc, thấy Diệp Dục kéo Tô Tô vào trong, ba người lập tức bê cốc lên, đồng thanh :

      “Cho xin chút nước uống .”

      “Phụt!!!”

      Tô Tô phì cười. mím môi nhìn ba người đàn ông to lớn thô kệch trước mặt, cùng mặc quân phục rằn ri, đứng thẳng lưng, ánh mắt lóe lên khao khát. ràng là những gương mặt mạnh mẽ quyết đoán, lúc này đều lộ ra dáng vẻ đáng thương giống như ăn mày, cực kỳ hài hước.

      Sau đó, lại nhìn đôi môi khô khốc của bọn họ, Tô Tô nén cười, giơ tay lên loáng cái cốc trong tay ba người đầy nước. Tranh thủ thời gian ba người uống nước ừng ực, Tô Tô quay đầu nhìn Diệp Dục.

      “Mấy muốn uống nước sao tìm Lý Oánh?”

      “Tìm ta làm gì?”

      Vẻ mặt Diệp Dục đầy khó hiểu. đưa tay lên khá tự nhiên khoác vai Tô Tô, như em tốt vỗ vỗ vai .

      “Em chính là hồ chứa nước sẵn có của chúng tôi, tìm em lại tìm ta? Điên à?”

      phải người giỏi đánh giết chỉ biết đánh giết. Con người là động vật bậc cao phát triển nhất, cũng có cảm giác của riêng mình. Ai tiếp cận họ có mục đích, muốn làm bạn với họ, muốn lợi dụng họ trở thành ưu thế của mình; ai mới là người thực thành tâm thành ý coi bọn họ là bạn, đối xử với nhau bình đẳng; mỗi người ở đây đều cảm nhận rất .

      Dù trước kia hiểu giờ nhìn hành vi của Lý Oánh và Tô Tô mấy ngày qua cũng hiểu.

      Tô Tô hất cánh tay thể chủ quyền của Diệp Dục ra, liếc mắt nhìn bi đông nước đeo người họ. Chớp mắt cái, bốn người cảm thấy bình bi đông nước trống rỗng đột nhiên nặng trĩu. cần mở nắp, Tô Tô có thể làm cho họ bình nước đầy. Chuyện này tiện lợi.

      “Xong rồi. Mấy chuyện . Tôi tìm giường nghỉ ngơi lát.”

      Xả nước cho bốn người xong, Tô Tô vươn vai cái, bỏ ra ngoài. Những tiếng lao xao đằng sau vang lên, đều là lời xúi giục Diệp Dục đuổi theo.

      Tô Tô xoay người, nhìn bốn người đàn ông trưởng thành sau lưng đột nhiên yên lặng bất động, đứng nghiêm trang tại chỗ, cảnh cáo: “ được theo. được làm phiền tôi nghỉ ngơi!”

      !”

      Diệp Dục đứng nghiêm, theo thói quen làm giơ tay chào Tô Tô. Bên cạnh lập tức vang lên tiếng cảm thán của ba tên kia, người thương xót, người chán nản, người chỉ tiếc rèn sắt thành thép. quan tâm, đưa mắt dõi theo bóng hình Tô Tô ra khỏi cửa, mới đạp cước về phía ba đồng đội của mình. Bốn người lập tức lao vào nhau đánh đấm hỗn loạn.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    5. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 98: Tô Tô mang thai

      Mấy tên kia đánh nhau, ai thắng ai thua, Tô Tô biết. ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ, tìm đại căn phòng, leo lên giường, nằm xuống nhắm mắt ngủ. Những người còn lại cũng thấy zombie ở tầng bảy bị xử lý sạch cũng lên tầng bảy, tìm căn phòng để ngủ.

      Sáng sớm ngày hôm sau, mặt trời còn chưa mọc, Tô Tô nằm giường bệnh, liếc nhìn đồng hồ đeo tay. thức dậy định tìm Tẩm Nguyệt lấy ít đồ ăn. đến phía trước hành lang, nhìn ra đằng xa, mấy con zombie lắc lư hành lang nhoài người lên cửa kính. Vừa nhìn thấy ra, chúng rên hừ hừ đầy đói khát.

      “Đợi lát! Đợi lát! Tao đến đây.”

      Tô Tô an ủi những con zombie chờ bị giết ở bên ngoài. Bởi vì bụng đói, dạ dày trống rỗng, cộng thêm buổi sáng luôn là lúc nghén nặng nhất, thực nhịn được, chống tay lên tường, cúi người nôn khan. Phía sau , Lý Oánh nấp sau cửa của phòng bệnh nào đó, thầm quan sát Tô Tô qua khe hở, hề có ý ra tay giúp đỡ .

      Trong văn phòng bác sĩ, Diệp Dục nghe thấy tiếng động, bật dậy, kịp mặc áo khoác, chỉ mặc cái áo phông cộc tay xông ra ngoài, chạy đến sau lưng Tô Tô, đưa tay vỗ lưng , mặt đầy lo lắng hỏi:

      “Em bị sao thế? Sáng nào cũng nôn thốc nôn tháo, có phải là dạ dày có vấn đề gì ?”

      sao, sao!”

      Tô Tô lắc đầu, sắc mặt trắng bệch. Diệp Dục thấy thế đưa tay đỡ Tô Tô vừa mới nôn xong, dắt Tô Tô đến ngồi chiếc ghế nhựa ở chân tường, ôm lấy , vô cùng lo lắng. định mở miệng gọi to tên của Trạc Thế Giai Tô Tô ngăn lại, lắc đầu.

      “Chuyện . Nôn xong trận này nôn nữa. tìm chút đồ ăn đem đến đây cho tôi.”

      “Được. Em ở yên đây, đợi lát nhé.”

      Lúc này, Diệp Dục cực kỳ nghe lời, thái độ cứng rắn ban đầu, trong nháy mắt biến thành bảo sao nghe vậy. đỡ Tô Tô dựa vào lưng ghế, vội vàng chạy đến phòng bệnh của Tẩm Nguyệt. Bây giờ Tẩm Nguyệt chịu trách nhiệm hoàn toàn về đồ ăn của họ.

      Chỉ loáng, Diệp Dục cầm hộp bánh ngọt từ chỗ Tẩm Nguyệt đến, ngồi xổm trước mặt Tô Tô. xé bỏ vỏ rồi đưa bánh đến bên miệng Tô Tô, ngước mắt đầy mong đợi nhìn .

      “Em ăn .”

      “Ừ…” - Tô Tô ngại ngần cầm lấy cái bánh Diệp Dục đặt miệng . “Tôi tự có tay.”

      “Được rồi. Em ăn , ăn nhanh lên, ăn xong vẫn còn nữa.”

      Diệp Dục cũng tranh cãi với Tô Tô. đút cho hoặc tự ăn đều được, chỉ cần đừng mặt mũi phờ phạc như vậy, nhìn thực hơi đáng sợ.

      Tô Tô yếu ớt mỉm cười, nhìn Diệp Dục, nghĩ thầm nếu như người đàn ông này cứ mãi như thế, đừng thỉnh thoảng chọc giận cũng rất được. cụp mắt ăn miếng bánh, rồi lại nhìn Diệp Dục vẫn ngồi xổm trước mặt mình, duy trì tư thế nhìn ăn bánh, liền nhấc chân lên đạp vào ngực cái.

      quay về , mặc thêm quần áo rồi lại ra ngoài. Lần trước tôi với rồi, đừng cứ nhìn chằm chằm tôi như vậy. Ánh mắt của đứng đắn.”

      “Hì hì.”

      Diệp Dục phủ nhận, cúi đầu quay người tìm quần áo mặc vào. người đàn ông, người đàn ông bình thường đó. Người phụ nữ cùng trải qua đêm, ở trước mặt ăn bánh, cái miệng mấp máy, suy nghĩ sai trái cũng rất bình thường.

      Đợi Diệp Dục vừa khỏi, tốc độ ăn của Tô Tô nhanh hơn chút, nhanh chóng gọn lẹ ăn hết ba cái bánh ngọt trước mặt. Dạ dày cũng dần cảm thấy dễ chịu hơn. đứng dậy, về phía lũ zombie đáng sớm kìm chế được ở ngoài cửa kính.

      Đứng quan sát qua khe hẹp sau cửa, Lý Oánh cuối cùng cũng xem xong, đóng chặt cửa phòng bệnh lại, nhìn Lý Tiểu Vũ ngồi giường bệnh bên cạnh thay quần áo, vờ hỏi chuyện:

      “Tiểu Vũ, xem tình cảm của Tô Tô và Diệp tốt như vậy, quan hệ của bọn họ là gì?”

      “Chuyện này…” - Lý Tiểu Vũ khó xử. “Chắc là có quan hệ gì.”

      “Nhưng tôi thấy hình như Diệp rất thích Tô Tô. Tô Tô và ấy quen nhau bao lâu rồi?”

      lâu lắm, tầm hơn hai tháng. Tôi cũng biết nữa.”

      thực tế, ở cùng nhau lâu như vậy, Lý Tiểu Vũ biết rất những chuyện trước đây của Tô Tô. Về cơ bản cũng đoán ra Diệp Dục chính là người đàn ông trải qua tình đêm với Tô Tô. Nhưng chuyện này ra rất phức tạp, còn liên quan Bạch Lạc Lạc – người bị Tô Tô giết chết và chuyện Tô Tô bị ta hạ thuốc.

      Hơn nữa, dù sao đây cũng là chuyện riêng của Tô Tô. Loại chuyện này Lý Tiểu Vũ đương nhiên muốn với Lý Oánh chỉ mới quen biết vài ngày.

      Nhưng Lý Tiểu Vũ che giấu lại càng khiến Lý Oánh liên tưởng phong phú hơn. ta ngồi bên mép giường của Lý Tiểu Vũ, rất thân thiết, thân thiết giống như chị em ngủ chung phòng, buôn dưa:

      “Nhưng tôi thấy hình như Tô Tô thích Diệp cho lắm. trước kia Tô Tô có bạn trai ? ấy thích mẫu con trai như thế nào?”

      “Có. Hình như có người bạn trai.”

      “Thế á, họ lạc nhau sau mạt thế à? Hay là chia tay rồi? Tình cảm của ấy và bạn trai có tốt ?”

      “Cũng được. Bọn họ quen nhau lâu rồi, phải chia tay. Ừm… Chuyện này cũng khó , đừng hỏi tôi nữa.”

      Đối với Lý Oánh lắm chuyện, Lý Tiểu Vũ làm sao cho khéo được. Tô Tô và Tạ Thanh Diễn chia tay, là do Bạch Lạc Lạc – người mến mộ Tạ Thanh Diễn hạ thuốc Tô Tô khiến ngủ với Diệp Dục. Sau đó, bây giờ Tô Tô và Tạ Thanh Diễn sắp trở thành kẻ thù, nhưng vẫn sống ở cùng nơi, mà Diệp Dục cũng lặn lội đường xá xa xôi đến đây.

      việc rất phức tạp. Gần đây, những thứ Lý Tiểu Vũ phải học rất nhiều, nhiều đến mức căn bản có tâm trạng cùng người khác tám câu chuyện rối ren của Tô Tô.

      Thế là Lý Oánh mạnh dạn đoán ra câu chuyện, Tô Tô mang thai con của bạn trai cũ, còn che giấu Diệp Dục.

      ta tuyệt đối có thể chắc chắn Tô Tô mang thai. Đâu có người phụ nữ bình thường nào nôn khan hàng sáng? Tô Tô giết zombie lợi hại như vậy, còn buồn nôn vì zombie từ lâu rồi; cộng thêm liên tưởng đến dáng vẻ thần bí của Trạc Thế Giai và Tô Tô trong phòng siêu đa chiều ở tầng sáu. Tô Tô mang thai, Lý Oánh viết ngược tên của ta.

      Hơn nữa, Lý Oánh cũng có thể khẳng định, đứa bé phải là con của Diệp Dục. Với tính cách của Tô Tô và thái độ cực kỳ xa cách của với Diệp Dục, thể nào mới quen Diệp Dục hơn hai tháng phát sinh quan hệ được. Khả năng duy nhất có thể giải thích chính là đứa con trong bụng của Tô Tô là của bạn trai cũ qua lại nhiều năm.

      Vô liêm sỉ ? Quá vô liêm sỉ! Mang thai đứa con của người khác, còn với Diệp Dục, để Diệp Dục làm trâu làm ngựa cho ta. Đó là chỗ vô liêm sỉ nhất của Tô Tô.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :