1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 89: là người thô lỗ

      Tô Tô quay lại gật đầu, ra khỏi thang máy. Diệp Dục theo, hai người trước sau bắt đầu đạp cửa, xử lý zombie. Hộ Pháp, Thư Sinh và Thầy Bói cũng theo sát, tranh thủ thời gian ra tay. Lý Tiểu Vũ và Tẩm Nguyệt dẫn theo Duệ Duệ, vào mỗi căn phòng thu gom đồ đạc, chỉ còn lại Lý Oánh bắt đầu nhiệt tình giới thiệu bản thân với Trạc Thế Giai.

      “Xin chào. Tôi là Lý Oánh, là dị năng giả hệ thủy. muốn uống nước ?”

      cần đâu. Cảm ơn .”

      Trạc Thế Giai gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc thận trọng, qua người Lý Oánh, đeo theo ba lô sữa bột lớn, về phía căn phòng Tô Tô dọn dẹp xong.

      Dù sao cũng là người làm việc trong bệnh viện lớn rất nhiều năm, loại người như Lý Oánh, gặp rất nhiều. Trước giờ Trạc Thế Giai luôn sống thanh cao, bao giờ có thái độ tốt với những người như Lý Oánh, trước mạt thế vậy, sau mạt thế cũng vậy.

      Có hơn mười phòng ở tầng sáu. Thời gian bắt đầu mạt thế là 31 tháng 12, phải ngày lễ lớn, thời tiết lạnh lẽo, là thời điểm ế ẩm của khách sạn, chỉ khoảng bảy tám căn phòng có zombie. Những căn có zombie đủ cho mỗi người phòng.

      Tô Tô xem phòng mấy vòng, cuối cùng chọn căn phòng có phong cảnh tuyệt đẹp. Phòng khách có máy chơi mạt chược, phòng ngủ được thiết kế cửa sổ sát trần, đối diện còn có phòng họp , có đầy đủ ghế sofa và ấm chén uống nước.

      quyết định tối nay ngủ ở đây, vì thế định ra gọi Trạc Thế Giai Trạc Thế Giai vác sữa bột tiến vào, đồng thời còn thuận tay khóa cửa lại. Sau đó, đặt ba lô xuống dưới sàn, đến trước cửa sổ sát trần, nhíu mày, nhìn Tô Tô, khẽ hỏi:

      “Tô Tô, bé con của cháu sao chứ?”

      “Cháu cảm thấy thoải mái ở đâu, ăn được, ngủ được, còn nôn được nữa.”

      Tô Tô nhìn Trạc Thế Giai, nhịn được khẽ cười, nên Trạc Thế Giai can đảm con đường bình thường hay nên ấy đủ thông minh, là người đẹp có trí tuệ đây?

      Trong mạt thế, có đội ngũ nào bằng lòng dẫn theo phụ nữ có thai ra ngoài đánh zombie tìm đồ vật chứ? Đây phải là tạo thêm gánh nặng của cả đội sao? Lúc trước, Trạc Thế Giai hỏi Tô Tô về đứa con trong bụng trước mặt mọi người vì cho rằng Tô Tô muốn giấu chuyện mang thai, muốn bị mọi người bỏ rơi.

      “Thế tốt,” - Trạc Thế Giai gật đầu, lại bày ra điệu bộ của bác sĩ chủ nhiệm, “Vẫn chưa qua thời kỳ nguy hiểm ba tháng đầu, phải ít làm những hành động nguy hiểm, được vận động quá mạnh.”

      Trạc Thế Giai muốn rằng tốt nhất vận động mạnh, nhưng ở thời điểm tại, làm gì còn ai có thể thong thả tản bộ nữa? An tâm dưỡng thai ở nhà sao? Trong thời kỳ này, phụ nữ, trẻ con, người già đều là kẻ yếu, nhất là phụ nữ có thai, chỉ sơ hở chút là xác hai mạng.

      “Cháu cực kỳ kiềm chế rồi, nếu phải nghĩ đến nhóc con này hôm nay cháu có thể bay rồi đấy!”

      Tô Tô giang hai tay vỗ vỗ, khoác biết ngượng. Bây giờ, muốn chạy còn chạy nhanh được, muốn nhảy cũng dám nhảy xa, ngay đến zombie cũng dùng đến nửa sức lực, chính vì như Trạc Thế Giai , bây giờ và Tiểu Ái vẫn trong thời kỳ nguy hiểm ba tháng đầu.

      “Đợi khi đến bệnh viện, kiểm tra lại cho cháu. Bây giờ trong tay có máy móc, đành chịu thôi.”

      Trạc Thế Giai đưa tay ra có chút tiếc nuối sờ bụng dưới của Tô Tô. Thai nhi hai tháng tuổi, chưa lớn mấy. Bụng dưới của Tô Tô cũng rất phẳng, chỉ nhìn bên ngoài biết được tình hình cụ thể của Tiểu Ái, mà những máy móc hỗ trợ y học được con người nghiên cứu phát triển trong bao nhiêu năm bây giờ nằm ở chỗ đám zombie, ai quan tâm đến.

      Tô Tô nghĩ thế cũng được. Mặc dù cảm thấy có chỗ nào bất thường. Kiếp trước mệt mỏi như vậy mà Tiểu Ái vẫn lớn lên khỏe mạnh trong bụng , kiếp này cẩn thận như thế, chắc có vẫn đề gì lớn. Nhưng kiểm tra bằng máy móc cũng được, ít nhất có thể nhìn thấy Tiểu Ái, xem dấu phẩy này có phải lớn hơn chút rồi ?

      vô cùng mong đợi, gật đầu với Trạc Thế Giai, định mở miệng chuyện Diệp Dục vào, đứng trước cửa la lớn:

      cụ non, xin tí nước. Bọn cần tắm rửa.”

      Tô Tô nghiêm mặt, vẻ mặt vô cảm nhìn Diệp Dục đáp lại tiếng, rồi dặn dò Trạc Thế Giai mấy câu lát nữa lại chuyện. Sau đó, liền theo Diệp Dục ra ngoài, đến căn phòng đối diện.

      Hộ Pháp, Thư Sinh và Thầy Bói chen chúc bên trong, vẻ mặt ba người đều tràn đầy mong đợi nhìn Tô Tô vào. Khỏi hỏi cũng biết họ mong chờ Tô Tô thực lời hứa, “Tôi tặng thùng nước lớn, để tắm thỏa thích.”

      Tô Tô cũng nghiêm túc vào phòng tắm xả nước. Dòng nước mạnh như được mở từ cái van lớn chừng miệng cái chén, bỗng dưng chảy ra. Chỉ lát sau, xả được nửa cái bồn tắm tròn to.

      Lúc này, Diệp Dục đến. Tô Tô ngồi thành bồn tắm, ngước mắt liếc nhìn , gì, vẫn cúi đầu, thờ ơ làm việc tiếp.

      “Tô à, này, em làm gì mà lạnh nhạt với như vậy?” - Diệp Dục đặt mông ngồi đối diện với Tô Tô, khom lưng, cúi đầu nhìn gương mặt cúi gằm của , “ chọc giận em à?”

      .”

      Tô Tô nghiêng đầu tránh , cắn chặt răng, muốn để ý đến Diệp Dục. vẫn còn tức giận vì câu lúc trước của . Trước khi hết giận, muốn nhìn thấy bản mặt .

      đúng, chắc chắn em giận .”

      Diệp Dục xắn ống tay áo lên, thò cả hai tay vào nước. Chỉ lát sau, làn nước lạnh buốt trong vắt bắt đầu từ từ ấm lên. nhoài người bồn tắm, nghiêng đầu nhìn Tô Tô, rất nghiêm túc :

      “Tô, là người thô lỗ. Có khi làm chuyện gì chọc giận em, bản thân cũng . Em nghe , rốt cuộc chuyện gì khiến em muốn gặp như vậy.”

      .”

      Xả đầy nước xong, Tô Tô liếc nhìn bọt nước trong bồn tắm sôi sùng sục. đứng dậy tìm Tẩm Nguyệt và Duệ Duệ. Nếu như đám người Hộ Pháp có “nước sôi” để tắm, có lý gì xả chút nước cho Tẩm Nguyệt, Duệ Duệ và Lý Tiểu Vũ. vừa , Diệp Dục nhấc tay trong nước lên, giống như cái đuôi theo .

      “Em giận mà sao nãy lại chuyện với , ánh mắt nhìn thẳng vào mà cứ lượn sang Hộ Pháp? Tô à, chúng ta thể như vậy được.”
      ParvartyHale205 thích bài này.

    2. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 90: Còn làm loạn là giận đấy!

      Tẩm Nguyệt và Duệ Duệ ở trong phòng tắm. Diệp Dục tiếp tục phát huy tinh thần Đường Tăng (*), ra sức ngo ngoe quanh Tô Tô. Duệ Duệ đứng ở cửa phòng, nhìn Tô Tô cúi đầu im lặng, lại nhìn Diệp Dục lèm bèm bèn quay đầu, ghé tai mẹ mình hỏi :

      “Mẹ ơi, chị sao thế?”

      (*) tinh thần Đường Tăng: ý mỉa mai Diệp Dục lắm

      Tẩm Nguyệt dọn dẹp giường chiếu. Những món đồ này lấy được từ phòng khác, họ định hôm sau mang theo xe. Nghe Duệ Duệ vậy, cũng nhìn về phía phòng tắm rồi ôm Duệ Duệ bé bỏng, thào:

      “Suỵt, trẻ con đừng để ý nhiều…”

      Ban đầu, mấy người bọn họ ai đoán được mối quan hệ của Diệp Dục và Tô Tô. Có lẽ giờ khi Diệp Dục cứ quấn quýt mọi người lờ mờ hiểu ra được chút, chẳng hạn như Diệp Dục có ý với Tô Tô, rồi lại khiến Tô Tô vui, giờ phải chạy theo Tô Tô để hỏi lý do.

      Khi quyết định quan tâm đến người nào đó, Tô Tô biểu cực kỳ lạnh nhạt, y hệt như với Lý Oánh bây giờ. Dù sao cũng phải dựa vào đội Diệp Dục để sống sót. Rời khỏi Diệp Dục, tự tin rằng mình có thể sinh và nuôi dạy Tiểu Ái tốt.

      Hơn nữa, về bản chất, và Diệp Dục chẳng khác gì hai người xa lạ bị ràng buộc với nhau: lên giường với nhau, còn sinh ra con của Diệp Dục. Quen cũng hẳn là quen, cho nên muốn ngày ngày lời ra tiếng vào với Diệp Dục đâu nhé!

      Nhìn Diệp Dục đun nước nóng, Tô Tô xả nước cho Tẩm Nguyệt và Duệ Duệ rồi về thẳng phòng mình. Trạc Thế Giai sang phòng khác, hơi mệt nên đóng cửa lại, vào phòng tắm, cũng định xả nước tự tắm chút rồi ngủ trong ánh sao lấp lánh và tiếng zombie kêu gào ngoài kia.

      Thế nhưng cửa phòng tắm lại bị mở ra. Tô Tô ngẩng đầu lên, thấy bóng dáng Diệp Dục qua gương, cơn tức giận trào dâng cuồn cuộn. Bám dai như đỉa, là bám dai như đỉa, đối xử nhàng quá hả? quay qua cầm chiếc khăn lông, ném thẳng vào người Diệp Dục, cắm cảu:

      “Cút ra ngoài!”

      Diệp Dục quăng chiếc khăn người xuống đất, tiến lên, hạ quyết tâm, ôm eo của Tô Tô rồi nhấc ngồi lên bồn rửa mặt. Đôi mắt đen sâu bập bùng ánh lửa nhìn Tô Tô, nghiến răng:

      “Tô Tô, đừng làm loạn được ? Còn làm loạn là giận đấy!”

      “Giận ấy à? Được, giận ! Đánh nhau , đánh cho bị thương luôn, ọeeeeee…”

      hợp tác, hợp tác tí nào! Tô Tô điên hết cả ruột. muốn làm căng với Diệp Dục đúng lúc này, Tiểu Ái hợp tác. Dạ dày đảo lộn hồi, cúi người nôn vào ngực Diệp Dục, chỉ đồ ăn sót lại trong dạ dày trôi ra mà cả mật đắng cũng ra bằng sạch.

      Diệp Dục vốn hơi bực, Tô Tô tự dưng lời nào với cả ngày, vừa rồi chủ động quấn quýt lấy lâu lại càng thờ ơ. Giờ Diệp Dục định nổi cáu, thể oai phong của đấng nam nhi Tô Tô lại nôn hết ra người ; chỉ có thế, mặt còn trắng bệch như tờ giấy.

      Vì thế, cơn tức của Diệp Dục bay sạch. xót xa bế Tô Tô lên, vừa vỗ lưng vừa xin lỗi như dỗ trẻ . Thấy Tô Tô còn nôn nhiều nữa mới nhàng đặt Tô Tô lên nắp bồn cầu, ngồi xổm xuống gạt tóc mai ẩm của sang bên, ân cần hỏi han:

      “Có sao ? Hay tìm bác sĩ Trạc Thế Giai hỏi?”

      sao,” Tô Tô phờ phạc, yếu ớt lắc đầu, “Bị làm cho bực mình.”

      “Cuối cùng là làm gì mà lại giận như thế?” - nhướng mày, suy nghĩ nhức cả đầu cũng ra.

      có gì, do tôi dở hơi.”

      Tô Tô nhìn Diệp Dục. Vai toàn bãi nôn của , tấm lưng lạnh như băng này vẫn còn chút hơi ấm của bàn tay . Gương mặt giống hệt Tiểu Ái khiến Tô Tô mềm lòng. cười yếu ớt, phải chỉ là Diệp Dục muốn có con, muốn phải bận tâm ở mạt thế thôi sao? Sao lại cứ bận tâm thế nhỉ?

      Kiếp trước có Diệp Dục, Tiểu Ái vẫn vui vẻ đáng . Kiếp này có Diệp Dục có gì khác chứ?

      Tô Tô vẫn là Tô Tô ấy, Diệp Dục vẫn là Diệp Dục ấy, hai kẻ xa lạ, hai đường thẳng song song. Trách nhiệm của Tô Tô xuất của Diệp Dục mà giảm bớt, cũng tồn tại của Diệp Dục mà tình cho Tiểu Ái cho chút gì thay đổi.

      Cho nên tức cái gì? Có gì mà phải tức như thế?

      Diệp Dục cau mày, chờ chuyện tiếp. Tô Tô lắc đầu, chỉ lên vết bẩn vai , “ tắm . Mùi này kinh quá, tôi chịu nổi.”

      Tô Tô đẩy Diệp Dục ra khỏi phòng, còn mình quay lại phòng tắm, tráng rửa người rồi tắt đèn ngủ.

      Nhưng chưa được yên tĩnh bao lâu Diệp Dục vừa tắm rửa trong phòng Hộ Pháp lại chạy sang. mặc áo phông xanh quân đội, vừa vào phòng mang đến hơi ấm. Trong bóng tối, Tô Tô trở mình, nhìn cánh tay sáng bừng, than thở:

      “Diệp Dục, về ngủ . Tôi mệt lắm rồi…”

      thấy bên giường trĩu xuống. Diệp Dục ngồi lên giường . Trong bóng đêm, nhàng hỏi:

      “Tô Tô, hận tôi à?”

      .”

      Lại là chuyện này. Tô Tô vẫn trả lời thành như trước. quay lưng về Diệp Dục nhưng ăn ngay . Hôm nay, cùng lắm là tức giận với Diệp Dục chút. Sau khi Tiểu Ái làm loạn, giờ đầu hoạt động nổi, chỉ còn cảm giác mệt mỏi buồn ngủ.

      Diệp Dục ngồi xếp bằng cạnh Tô Tô, trợn mắt nhìn giường trong bộ đồ mặc nhà ôm vừa vặn, nổi bật vóc dáng xinh xắn nhắn của chiếc giường đơn. Cổ tay đeo chiếc đồng hồ huỳnh quang, giống hệt chiếc Tô Tô đeo. Ánh sáng đồng hồ le lói trong bóng tối, Diệp Dục kéo bàn tay che mắt của Tô Tô ra, đột nhiên hỏi:

      “Đêm đó, khi bị bỏ thuốc, nhớ được bao nhiêu chuyện?”

      “Hỏi cái này làm gì?” - Tô Tô nhắm mắt lại, rút tay khỏi tay Diệp Dục, gồng mình trả lời, “ nhớ được mấy. Tôi buồn ngủ rồi. Khi nào ra nhớ đóng cửa cho tôi đấy.”
      ParvartyHale205 thích bài này.

    3. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 91: Cứ sống sót được là tốt rồi

      “Tôi vẫn còn nhớ.”

      Diệp Dục bỗng cúi người, đè lên người Tô Tô, nhìn bị bọc trong chăn ở dưới. Khuôn mặt nam tính chợt lộ ra nụ cười như sói:

      quên.”

      Tô Tô phía dưới chợt mở choàng mắt nhìn Diệp Dục ở phía đè lên mình, vừa định mở miệng, Diệp Dục lại áp miệng xuống cắn vào môi , giọng mang chút mơ màng:

      “Tô à, em xem, nhất quyết từ xa xôi như thế về Tương thành để tìm em là vì cái gì? Mạt thế rồi, còn cùng em hết chỗ này tới chỗ kia, làm người tốt việc tốt sao? Hôm nay cho em biết, đừng có cáu kỉnh với , vừa mắt em, thích em đấy, hiểu chưa?”

      Hai người cách nhau lớp chăn, nhưng Diệp Dục vẫn tách chân Tô Tô ra, khiến trợn tròn mắt. Môi bị Diệp Dục chặn lại, mùi thuốc lá và khói thuốc súng tràn vào miệng lên khoang mũi của . Tô Tô giãy giụa, chỉ hận thể đạp bay cái tên đè người mình xuống.

      Diệp Dục lại mút môi Tô Tô hai cái, bỏ ra cười : “Vì thế nên hai chúng ta chính là sau cơn mưa trời lại sáng phải ?”

      “Sau cơn mưa trời lại sáng cái mẹ !”

      Tô Tô tức giận, lúc thở phì phò cảm thấy giữa hai chân, cách lớp quần áo và lớp chăn bị thứ gì đó cưng cứng nặng nặng đè lên. nằm gối tức tối nhìn Diệp Dục, lúc này chẳng còn chút buồn ngủ nào nữa, :

      “Tránh ra, để tôi dậy. Tôi đảm bảo xỉa chết đâu.”

      “Ha ha ha.”

      Tô Tô trở lại bình thường, lại vui đùa mắng chửi, còn coi như người vô hình, mắt điếc tai ngơ làm lơ với nữa. Thấy Tô Tô nổi khùng lên, hiểu sao Diệp Dục cảm thấy an tâm. ta ngọ nguậy mông, cọ xát cặp đùi của Tô Tô vài cái, cảm thấy thỏa mãn mới nhảy xuống chạy biến.

      “Diệp Dục, quay lại đây. Tôi phải sống mái trận với !!!”

      Từ giường, Tô Tô phóng ra dòng nước đuổi theo Diệp Dục ra ngoài, Diệp Dục chạy rồi dòng nước rẽ ra khỏi cửa và tản mất. Tô Tô hít thở sâu hơi, ngồi dậy, đấm bùm bụp xuống giường. Giờ phút này chỉ cảm thấy Diệp Dục như khắc tinh mà ông trời phái xuống để điều trị , giết được, mắng . Canh ba nửa đêm thừa dịp ngủ say, chạy đến sàm sỡ , phải khắc tinh là gì???

      Nếu phải muốn xảy ra màn cha mẹ của Tiểu Ái tàn sát lẫn nhau tên Diệp Dục càn quấy này sớm chết trăm lần rồi.

      Tô Tô cố gắng bình tình kiềm chế cơn tức trong lòng, nằm lại xuống giường nhưng lăn qua lộn lại mãi ngủ được. thấy tim mình đập nhanh hơn, trong miệng toàn mùi thuốc lá và khói thuốc súng, làm thế nào cũng bay mất. Vì thế ngồi dậy, chạy vào nhà vệ sinh súc miệng mấy phút mới làm nhạt bớt mùi của Diệp Dục để lại.

      Nhưng đêm đó Tô Tô vẫn mất ngủ. thể lãng phí đêm mất ngủ thế được, đếm kỹ lại số tinh hạch thu được đường rồi dùng toàn bộ để tu luyện tinh phách.

      Sáng sớm ngày hôm sau, Trạc Thế Giai đến gõ cửa phòng Tô Tô. Đúng là người lịch vẫn hơn, trước khi vào còn biết gõ cửa. Tô Tô ngồi khoanh chân giường, vứt đống bột tinh hạch trong tay, đứng dậy ra mở cửa phòng, nhìn thấy Trạc Thế Giai mắt thâm quầng hỏi:

      “Cả đêm qua ngủ à?”

      , bận cả đêm vẽ bản đồ bệnh viện cho cháu.”

      Trạc Thế Giai bước vào, giơ tờ “Phiếu khảo sát ý kiến của khách sạn” về phía Tô Tô. Ở mỗi phòng trong khách sạn đều có chuẩn bị tờ giấy này, dùng để khảo sát ý kiến khách hàng. Trạc Thế Giai tìm thấy tờ giấy trắng nào nên đành vẽ bản đồ bệnh viện lên tờ phiếu này.

      Tô Tô vuốt mái tóc dài rối bù của mình, sau đó nhìn hồi rồi : “Bác sĩ Trạc, cháu tưởng bản đồ công phòng cho biệt thự của bố cháu vẽ là giỏi lắm rồi, ai ngờ cao thủ vẽ bản đồ thực là đây.”

      tờ giấy nhắn, chắc bằng cỡ tờ A4, Trạc Thế Giai vẽ ba bản đồ to . cái là toàn cảnh bệnh viện; cái là bản đồ các tầng, mỗi tầng có khoa gì đều ghi chú ràng; cái cuối cùng là bản đồ chi tiết Phụ khoa, Sản khoa và Nhi khoa, chi tiết đến mức phòng nào dùng làm gì cũng ghi rất ràng.

      Hơn nữa bức vẽ đó được phác thảo rất chân thực. Trạc Thế Giai quả là người có chỉ số IQ cao, y thuật tốt, kỹ thuật vẽ tranh cũng rất tuyệt.

      Tô Tô cúi đầu xem bản đồ ngoài cửa đám người Diệp Dục, Hộ Pháp, Thư Sinh và Thầy Bói cũng lục tục kéo vào. Tô Tô ngồi sofa ngẩng đầu nhìn Diệp Dục cái, Diệp Dục cười xán lạn nhìn , đàng hoàng tử tế, đem lại cho người khác cảm giác vô cùng trong sáng, tựa như tên râu xanh hôm qua chỉ là giấc mơ. Tô Tô thờ ơ cúi đầu tiếp tục xem bản đồ trong tay.

      Nhóm Hộ Pháp lại chẳng hề phát ra mờ ám của hai người, xáp lại gần Tô Tô, cúi đầu nhìn xong cười với Trạc Thế Giai:

      “Úi chà chà, bác sĩ Trạc chuẩn bị tham gia triển lãm tranh đấy à?”

      Trạc Thế Giai cười khiêm tốn, ngồi xuống sofa đối diện với Tô Tô, quay đầu đáp lại lời của Hộ Pháp. Diệp Dục đẩy Hộ Pháp lui xa Tô Tô, còn mình ngồi xuống tay vịn sofa, tay đặt ở sau lưng , tay kia lấy tấm bản đồ trong tay nhìn chút rồi đưa cho Thư Sinh.

      “Học thuộc.”

      “Yên tâm. Dễ ợt.”

      Thư Sinh đầy mùi sách vở, nho nhã nhận bản đồ Diệp Dục đưa rồi ngồi mình góc phòng khách bắt đầu học thuộc bản đồ. Trạc Thế Giai nhìn về phía Thư Sinh định hỏi Hộ Pháp giải thích:

      “Biết vì sao chúng tôi gọi cậu ấy là Thư Sinh ? Vì cậu ấy cũng là thành phần tri thức giống , học toàn được hạng nhất.”

      “Ồ…” - Trạc Thế Giai cúi đầu cười, “Xã hội nay còn phân biệt tri thức với tri thức, cứ sống sót được là tốt rồi.”

      Nghe xong Hộ Pháp vỗ tay “bồm bộp” tán thưởng: “Nhìn này, đúng là thành phần tri thức có khác, chữ nào cũng sặc mùi văn vẻ. Cứ sống sót được là tốt rồi, hay lắm!”

      biết câu tán thưởng đó là hay chứa đựng châm chọc, Trạc Thế Giai quay đầu hỏi, Tô Tô cũng hiểu lắm, Diệp Dục bên cạnh đẩy giọng :

      “Hộ Pháp chỉ tốt nghiệp tiểu học nên bình thường ngưỡng mộ nhất là những người có trình độ văn hóa cao.”

      “Ồ...”

      Tô Tô định tránh Diệp Dục xa chút nhưng muốn động tác rệt quá, bèn đứng dậy vào phòng ngủ dọn đồ. Diệp Dục định đứng lên theo cửa phòng Tô Tô vang lên tiếng gõ cửa. Mọi người cùng ngẩng đầu nhìn, là Bì mang người đến, đứng bên ngoài.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    4. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 92: Ai chịu trách nhiệm?

      Bì là kiểu người mang phong cách của trùm xã hội đen điển hình, trước mạt thế chưa bao giờ phải nể nang ai, sau mạt thế khuôn mặt cũng tràn đầy ngạo nghễ. Sáng sớm ta chạy lên tầng sáu, còn dẫn người đến phô trương, vừa vào phòng mở miệng giọng đầy vẻ chất vấn:

      “Nhóm các cậu ai chịu trách nhiệm?”

      “Tôi.”

      “Tôi, sao thế?”

      Tiếng Tô Tô và Diệp Dục vang lên cùng lúc. Diệp Dục quay đầu chỉ vào Tô Tô từ phòng ngủ ra, ngay lập tức sửa lại:

      ấy.”

      Đằng sau, Lý Oánh vừa nghe thấy tiếng động liền chạy qua, vẻ mặt thay đổi tựa như Tô Tô cướp mất vị trí thuộc về mình, sau đó im lặng đứng nghe:

      “Tôi chịu trách nhiệm, sao thế?”

      Tô Tô vừa bẻ lại cổ áo lông vũ, đứng ở cửa phòng ngủ, hỏi ngược lại câu. Còn Bì gật đầu, chỉ toán mười mấy hai mươi người đàn ông, tất cả đồng loạt quỳ rạp về phía Tô Tô. ta :

      “Thời trẻ tôi làm nhiều điều xấu xa nên mới có con nối dõi. Bây giờ tôi hơn bốn mươi tuổi, chỉ có mỗi đứa bé này thôi. Hôm nay bất kể có cứu được con trai ra , tôi đều phải cảm ơn mọi người, vô cùng cảm ơn.”

      Lòng dạ thẳng thắn, cần nhiều lời. Ở thế giới này, tất cả những gì từng có đều trở thành vô nghĩa. có gì để bày tỏ lòng biết ơn, chỉ có thể cung kính cúi đầu về phía Tô Tô, sau đó ta đứng thẳng lưng, vuốt đôi mắt tiều tụy cười với mọi người.

      “Khi đến tôi chuẩn bị sẵn tinh thần chết rồi, cứu được con tôi tôi cũng định ở lại bệnh viện làm zombie. Mong mọi người châm chước việc đó, có thể giết được cứ giết, còn nếu cầm cự được cứ kệ tôi. Tôi tình nguyện ở lại trong viện cùng với con tôi.”

      Lời này ta với Tô Tô, cũng là với đám đàn em ở đằng sau. Đối với nhóm Diệp Dục đây là tấm lòng của người cha cũng là di ngôn của ông trùm trước khi làm việc.

      Đám trai cơ bắp đằng sau Bì nhuộm tóc đủ các thể loại màu sắc; vài tên còn bấm khuyên mũi, tai, miệng; nhìn trông như đám lưu manh. Nhưng sau khi nghe thấy những lời này của Bì, đứa nào đứa nấy xúc động và cảm kích động thôi.

      Tô Tô gật đầu tỏ ý hiểu, có điều nếu nắm chắc tuyệt đối về khả năng kiểm soát tình hình ở bệnh viện sao dám lôi những người liên quan như Diệp Dục mạo hiểm vào zombie club được? Nhưng những lời này thể thẳng cho mọi người nghe, tránh cho mọi người tưởng khiêm tốn.

      “Được rồi, vậy giờ chúng ta bàn bạc chút xem nên từ hướng nào vào.”

      Thầy Bói và Thư Sinh học thuộc ở góc nhà cùng cầm bản đồ tay đến, chào hỏi nhóm Bì rồi trải bản đồ lên bàn uống nước, bắt đầu hỏi Trạc Thế Giai loạt câu hỏi, ví dụ như: trước mạt thế chỗ nào trong viện đông người nhất, từ hướng nào vào đến khoa Sơ sinh nhanh hơn...

      Trạc Thế Giai trả lời rất chi tiết, tất cả mọi người đều chăm chú lắng nghe. Tô Tô nhìn nhóm người ngồi trước mặt, cau mày. Diệp Dục bàn bạc kế hoạch phá vòng vây, dáng vẻ rất chăm chú tập trung, khác hẳn vẻ lười biếng bông đùa mọi khi. Họ phân chia người cho hành động này theo thói quen, Tô Tô chen vào được nên cũng giúp nữa mà tìm Tẩm Nguyệt và Duệ Duệ.

      Tẩm Nguyệt và Duệ Duệ dọn đồ trong phòng của họ, giường có các loại túi to túi đủ màu sắc. Duệ Duệ giúp Tẩm Nguyệt cầm khăn mặt trong phòng tắm, thấy Tô Tô gõ cửa vào bèn đứng ở cửa phòng tắm ngoan ngoan chào hỏi:

      “Chào buổi sáng, chị.”

      “Gọi là chứ!”

      Tô Tô xoa đầu Duệ Duệ, đưa mắt nhìn đống túi giường, thấy Tẩm Nguyệt vừa chào hỏi vừa bỏ đôi dép lê vào trong túi rồi :

      “Đồ dùng lần trong khách sạn này cần mang đâu. Cứ như nhặt rác ấy.”

      mang theo???” - Tẩm Nguyệt cúi đầu tiếc nuối nhìn đống túi xếp gọn gàng, “Hay là cứ mang theo , cũng chẳng tốn chỗ lắm. chừng sau này còn phải dùng đến đó.”

      “Tùy thôi.” - Tô Tô nhún vai, ngồi xuống giường, lấy viên kẹo trong túi ra đưa cho Duệ Duệ, tiện thể hỏi, “Hai mẹ con theo chúng tôi vào viện ?”

      chứ!”

      Người trả lời Tô Tô phải Tẩm Nguyệt mà là Duệ Duệ bé . Thằng bé cố gắng trèo lên giường để ngồi cạnh Tô Tô. Đôi chân bé xíu ngắn ngủn, bàn tay xinh cố bóc giấy gói kẹo ra. Tô Tô nhìn cũng thấy buồn cười nhưng định giúp nó, quay lại nhìn Tẩm Nguyệt luôn chân luôn tay.

      Tẩm Nguyệt gật đầu với Tô Tô: “Chúng tôi , tôi bảo là cố gắng giết zombie mà.”

      Tô Tô khá hài lòng với phản ứng này của Tẩm Nguyệt và Duệ Duệ. có thể chấp nhận người trong nhóm mình giỏi nhưng thể tha thứ cho hèn yếu của họ. Nếu hôm nay Tẩm Nguyệt và Duệ Duệ , để mẹ con họ ở khách sạn, ngày mai Tô Tô từ viện về cũng quay lại đón mẹ con họ nữa.

      “Nếu , chỉ cần ở cuối cùng. Trước khi học cách giết zombie phải học cách bảo toàn tính mạng .”

      “Được, mẹ con tôi chắc chắn tự bảo vệ bản thân tốt.”

      Nhận được cái gật đầu của Tẩm Nguyệt, Tô Tô cười. chống hai tay ra phía sau, nhìn đầu của Duệ Duệ ở bên cạnh cứ lắc lư. Hôm nay nhận ra năng lượng người Duệ Duệ mạnh hơn hai ngày trước khá nhiều, nhưng năng lượng này hơi phức tạp, giống năng lượng của năm hệ dị năng cơ bản. Nếu được đào tạo tốt, sau này thằng bé chắc chắn tay đánh quái tuổi cừ khôi.

      Hai người lớn đứa trẻ tán gẫu trong phòng lát ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, Lý Oánh đứng ở ngoài cửa, đến ngồi xuống đối diện Tô Tô ở mép giường hỏi:

      Diệp có thể xuất phát được rồi.”

      Tô Tô gật đầu, đứng lên ra ngoài. Sau lưng , Duệ Duệ được mẹ giúp đỡ xong đôi giày da, ngoáy mông theo sau Tô Tô, Tẩm Nguyệt vì phải vác đủ loại túi nên rớt lại sau cùng.

      vừa chuẩn bị ra đến cửa Lý Oánh cau mày chặn lại hỏi: “ cũng muốn đến bệnh viện sao? Còn đem theo cả con nữa á?”

      “Đúng thế, chúng tôi tự bảo vệ mình tốt.”

      “Ha ha,” - Lý Oánh cười, ta quay lại nhìn Tô Tô đến cửa thang máy, nhìn có chút nào thấy Tẩm Nguyệt và Duệ Duệ là gánh nặng. ta quay sang nhìn Tẩm Nguyệt, lạnh lùng : “Vậy chúng ta cứ trước nhé, nếu gặp nguy ai cứu các người đâu, bởi vì chúng tôi đều rất bận.”
      ParvartyHale205 thích bài này.

    5. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 93: Người nước
      “Yên tâm , cần phải cứu. Lựa chọn của tôi dù có chết cũng liên quan đến ai hết.”

      Tẩm Nguyệt bảo đảm với Lý Oánh rồi ôm túi lỉnh kỉnh, nhìn Duệ Duệ đứng ở cửa thang máy. Duệ Duệ nắm tay Tô Tô, ấy cũng từ chối, dáng vẻ thản nhiên ngẩng đầu đếm số chuyển động thang máy.

      Tẩm Nguyệt quyết định phải đưa con cùng vào bệnh viện là vì từ tận đáy lòng, cảm thấy cùng Tô Tô xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Tô Tô cũng bắt và Duệ Duệ phải làm chủ lực đánh quái, mà chỉ cho họ rèn luyện can đảm và dũng khí là chính. Hơn nữa đoạn đường họ tới đây, tất cả zombie đều bị nhóm Tô – Diệp xử lý, còn sót lại hai con Tẩm Nguyện giờ cũng có thể đối phó được.

      Như Tô Tô , chẳng ai sinh ra biết đánh zombie, chỉ cần dũng cảm cầm vũ khí lên. Tẩm Nguyệt cảm thấy thực ra zombie cũng khó xử lý vì tốc độ của chúng rất rất chậm, ôm con mà còn chạy nhanh hơn chúng!

      Hơn nữa thời thế bây giờ thay đổi rồi, thân làm mẹ, Tẩm Nguyệt muốn dạy con mình thành gà công nghiệp. Tô Tô dám đưa hai mẹ con họ theo, hà cớ gì mẹ con họ lại dám cùng chứ?

      “Tinh!”

      Lúc này cửa thang máy mở ra, Lý Oánh định gì đó nhưng thấy Tô Tô nắm tay Duệ Duệ vào thang máy nữa mà quay người vào trong thang máy, Tẩm Nguyệt theo sau. Bốn người chẳng lời nào cho đến khi xuống sảnh tầng , người ngoài sảnh đều lên xe hết chỉ chờ mấy người Tô Tô.

      Thực ra Tô Tô muốn ngồi cùng xe với Diệp Dục lắm, nhưng chiếc xe Jeep giờ vốn là của Diệp Dục, tính năng của xe Diệp Dục là người quen thuộc nhất. ngồi ghế lái, nhìn tương đối thành thạo, vẫy tay với Tô Tô ý gọi qua đó.

      Qua qua, Tô Tô đanh mặt ngồi vào ghế lái phụ, cũng chuyện với Diệp Dục. Diệp Dục có thể cũng cảm thấy tối qua mình hơi phóng túng nên cười với Tô Tô, bắt đầu đạp ga khởi hành. Đằng sau là cả đoàn xe dài theo.

      Bệnh viện cách khách sạn xa, qua ngã tư và đoạn đường ngắn nữa là đến nơi Trạc Thế Giai làm việc trước mạt thế.

      Số lượng zombie bên ngoài bệnh viện hề ít, đông lúc nhúc đến nổi da gà, cần cũng biết bên trong bệnh viện có bao nhiêu zombie.

      Đoàn người xuống xe, đánh từ ngoài cùng vào, phấn khích giết zombie. nhóm khoảng ba mươi người, ai nấy cũng đánh ngơi tay, mặc dù phần lớn zombie đều bị nhóm năm người, Tô Tô, Diệp Dục, Hộ Pháp, Thư Sinh và Thầy Bói bao trọn, nhưng chỗ đỗ xe trước bệnh viện khá rộng, chưa kể zombie cũng đông. Có rất nhiều con còn vòng qua năm người kia để bao vây nhóm người phía sau.

      đến đây rồi cả nhóm cũng vội vào, ung dung thong thả. đống tinh hạch rơi xuống đầu chẳng cớ gì mà nhặt.

      Nhóm Diệp Dục, Hộ Pháp giết rất nhanh, nhất là Diệp Dục. Giờ cần dùng cầu lửa giết từng con nữa mà chuyển sang dùng tường lửa, vừa vừa phóng tường lửa khắp nơi. Tường lửa của cũng rất mạnh, zombie chỉ cần lao vào đều bị cháy thành than. Còn quỳ xuống đống than bới tìm tinh hạch, chẳng mấy chốc mà mấy túi áo đều chứa đầy tinh hạch.

      Đến lúc này mà còn cướp quái tinh hạch bị đám Diệp Dục nuốt hết mất, vì thế Tô Tô cũng giấu nghề nữa. cầm nắm tinh hạch, huy động tinh phách trong cơ thể, mặt đất ra người nước to cỡ người , đưa cái mã tấu trong tay cho người nước. người người giả cùng phối hợp chém giết về phía trước.

      Thực ra Tô Tô nghĩ bản thân còn có thể tạo ra hai người nước, nhưng nhớ tới lời Trạc Thế Giai dặn dò, phải giữ gìn chút. Dù sao giờ vẫn chưa qua thời kì ba tháng nguy hiểm. Nếu dùng hết tinh hạch rồi tinh phách phải vận hành để duy trì, năng lượng trong tinh phách cũng có lúc giải phóng hết. Tô Tô sợ dị năng của mình hết năng lượng rồi có tác dụng phụ.

      Lý Oánh ở phía sau, cách Tô Tô xa, giờ vẫn dùng dao chém quái. Dị năng của ta chỉ đủ để xả nước uống, giờ ta thấy Tô Tô có thể điều khiển được người nước, người nước còn cầm dao chém quái nhặt tinh hạch được, trong lòng vô cùng kinh ngạc.

      Dị năng giả hệ thủy ra chỉ là buff mà còn có thể đạt được cả công thủ như Tô Tô. Vậy ra Tô Tô mạnh đến đâu? Vì sao cùng là dị năng giả hệ thủy mà ta làm được như Tô Tô?

      Lý Oánh băn khoăn, còn Tô Tô chỉ lòng muốn đoạt quái của bốn người Diệp Dục. Người ta có kỹ năng quần công rồi, còn chém từng nhát . Dù có người nước giúp đỡ phần lớn zombie vẫn bị họ cướp mất.

      Vì thế Tô Tô hạ quyết tâm, nhìn qua đám zombie đông nghịt. Cửa phòng cấp cứu cách đó xa. Đó là cửa kính tự động, chỉ cần cảm ứng được nhiệt độ cơ thể người cửa tự mở, nhưng lúc này điện ngắt, cửa khép chặt kín. Đằng sau cánh cửa là tầng tầng lớp lớp zombie liều chết muốn ra ngoài.

      Tô Tô chợt nghĩ ra sáng kiến. chẳng tranh quái với Diệp Dục ở đây nữa, người nước cũng tan thành dòng nước vô hình. Cùng lúc đó bên trong cửa kính phòng khám xuất người nước giữa đám zombie, tay cầm con dao bằng băng, bắt đầu im lặng giết zombie, lấy tinh hạch.

      Người nước có mùi, trừ những lúc hành động phát ra tiếng nước chảy ra vốn chẳng thu hút chú ý của đám zombie. Zombie trong sảnh phòng khám lúc này hoàn toàn bị người sống ở bên ngoài cửa thu hút nên cho dù người nước có ở bên cạnh giết đồng loại của chúng đám zombie đó cũng chẳng cảm thấy gì, càng có khả năng đề phòng người nước.

      Trong phút chốc Tô Tô lấy được rất nhiều tinh hạch làm mừng như bắt được vàng. Quan trọng hơn là phát bản thân mình có thể phá vỡ giới hạn, dùng nước và băng cùng lúc. Nước tạo ra người nước, băng làm dao, đây là phối hợp hoàn hảo giữa dị năng hệ thủy và dị năng hệ băng. Ngoài việc tiêu hao nhiều năng lượng hơn chút cũng có bất kì gánh nặng nào cho cơ thể.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :