1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 84: Mẹ bảo ăn mỳ thôi

      “Ồ, được!”

      Có nước có mỳ lại có điện, Tẩm Nguyệt đương nhiên từ chối. thực tế, có thể làm điều gì cho đội ngũ này dù là nhặt, Tẩm Nguyệt đều cảm thấy thoả mãn - nó chứng tỏ vẫn là người có ích.

      Đợi sau khi Lý Oánh xả nước xong, Tẩm Nguyệt bê bát mỳ chuẩn bị cho Tô Tô, cẩn thận bỏ vào cái túi nylon, dặn dò với Duệ Duệ:

      “Con trai, mang mỳ đưa cho chị Tô Tô . Mẹ còn phải làm cho các chú khác.”

      “Vâng ạ!”

      Duệ Duệ no nê, hiểu chuyện gật đầu, tay xách theo túi nylon, về phía xe của Tô Tô.

      Lúc này, Tô Tô ngủ ở trong xe. lúc nửa tỉnh nửa mê, cảm thấy có tiếng gõ cửa xe của mình nho rời rạc, có ác ý; đó còn là bé dị năng giả, năng lượng rất yếu ớt.

      Tô Tô mơ mơ màng màng mở cửa xe, nghiêng đầu, híp mắt liền nhìn thấy Tiểu Ái vẻ mặt tươi cười xách theo cái túi nylon to màu trắng, gọi :

      “Mẹ bảo ăn mỳ thôi.”

      Mẹ ăn mỳ thôi!!!

      Tô Tô bỗng nhiên đau thấu tim gan, hai mắt trợn to, mơ màng nhầm lẫn kiếp trước kiếp này, lao ra ôm đứa bé hai tuổi trước mặt, gào khóc:

      “Xin lỗi… xin lỗi… xin lỗi con… mẹ cố ý, mẹ cố ý!!! Xin lỗi, con ở đâu? Con ở đâu???”

      cố tình bỏ lại Tiểu Ái, cố tình, chỉ định ra ngoài làm nhiệm vụ nhưng dẫn Tiểu Ái theo được, tuyệt đối muốn cố ý bỏ lại Tiểu Ái. có lỗi với Tiểu Ái, có lỗi với Tiểu Ái.

      “Á!!! Hu hu hu~~~~”

      Duệ Duệ vẫn chỉ là đứa trẻ hai tuổi, còn chưa sõi lắm. Đứa bé bị Tô Tô vừa ôm vừa hôn, bị doạ sợ khóc thét lên. Tiếng lớn kêu khóc kinh hãi toàn bộ người trong xưởng sửa chữa.

      Diệp Dục nhanh chóng chạy tới, hướng hai người hét lớn tiếng, “Có chuyện gì thế? Đừng khóc!!!”

      Tô Tô trong nháy mắt lấy lại tinh thần, mở mắt nhìn: đứa bé ôm phải Tiểu Ái, Tiểu Ái đâu rồi? Trong nháy mắt đó, Tô Tô hoang mang, vừa thiếu tỉnh táo lại có phần khó có thể tiếp thu, hốc mắt đỏ lên, nước mắt lại rơi xuống.

      Diệp Dục bế lên. Phía sau, Hộ Pháp, Thư Sinh, Thầy Bói, Lý Tiểu Vũ, Lý Oánh và Tẩm Nguyệt đều trước sau chạy tới. Lý Oánh tát Duệ Duệ cái, khiến đứa bé làm rơi túi nylon trong tay, quát:

      “Thằng nhóc này làm cái trò gì vậy, đưa mỳ cũng xong?!”

      Tẩm Nguyệt tiến lên, chắn ngang bảo vệ Duệ Duệ, hoảng sợ nhìn Lý Oánh nổi giận đùng đùng. Những người còn lại nhìn Tô Tô vẻ mặt hoang mang, rồi nhìn Duệ Duệ bị doạ đến nghẹt thở, đều gì.

      “Tô à? Tô à, em tỉnh lại , tỉnh lại .” - Diệp Dục đỡ Tô Tô ngồi vào trong cửa xe, đưa tay vỗ vào mặt , lo lắng : “Là , em này, là ! Em gặp ác mộng à? Hít thở sâu, hít thở sâu.”

      Theo từng nhịp đếm của Diệp Dục, Tô Tô hít hơi sâu, rồi thở ra, sau đó mới nhớ ra… à… được sống lại, phải làm nhiệm vụ bên ngoài, phải tìm Tiểu Ái… Tiểu Ái vẫn còn trong bụng mà.

      Tô Tô vô thức sờ bụng mình, lại nhìn về phía Duệ Duệ bé bỏng ngồi xổm dưới đất. đẩy Diệp Dục ngăn ở trước mặt ra, nhảy xuống khỏi ghế lái phụ, quỳ gối trước mặt Duệ Duệ, đưa tay nhàng sờ đầu Duệ Duệ trong lòng Tẩm Nguyệt, áy náy :

      “Xin lỗi nhé Duệ Duệ, gặp ác mộng, vừa nãy làm cháu làm cháu sợ rồi. Xin lỗi nhé, cháu bảo ăn mỳ phải ?”

      “Mẹ bảo chị ăn mỳ!”

      Duệ Duệ sợ hãi đến mức rúc vào lòng Tẩm Nguyệt để né tránh nhưng vẫn rất cố gắng cho hết lời. Tô Tô vô cùng xót xa trong lòng, vội vàng trèo vào trong xe, tìm ra túi kẹo sữa, nhét vào trong lòng Duệ Duệ. nghe nhầm rồi, tưởng rằng Duệ Duệ bảo “Mẹ ăn mỳ.”

      “Cảm ơn cháu!”

      Duệ Duệ cúi đầu, ngón tay gảy lên gảy xuống túi kẹo sữa, hơi khó chịu nhìn túi nylon bị vứt xuống đất, giọng :

      “Mỳ nát rồi.”

      sao, vẫn ăn được.”

      Nghe vậy, Tô Tô nhanh chóng nhặt túi nylon dưới đất lên, mở ra, lấy đôi đũa dính đầy mỳ, thở dài, bưng túi nylon bắt đầu ăn ngay trước mặt Duệ Duệ.

      “Đừng ăn nữa, tôi làm cho bát khác!”

      Tẩm Nguyệt ôm Duệ Duệ nhìn nổi, khịt mũi, định lấy lại túi nylon trong tay Tô Tô nhưng Tô Tô từ chối. trỏ đôi đũa vào Duệ Duệ, lại nhìn Tẩm Nguyệt:

      “Bây giờ là mạt thế rồi, phải dạy con biết quý trọng đồ ăn, được lãng phí.”

      Tiếu Ái của được dạy rất tốt. Có lần Tô Tô dùng tinh hạch đổi cái bánh bao cho Tiểu Ái. Mặc dù con bé no rồi, muốn ăn nữa nhưng bàn tay xíu vẫn cầm chặt bánh bao từ sáng sớm đến trưa, giống như những đứa trẻ khác, thấy đồ ăn mình thích ném luôn.

      Ôi, Tiểu Ái à, phải 8 tháng nữa mới có thể gặp nhau!

      Tô Tô cầm túi mỳ, đứng lên, cúi đầu rời khỏi đám người ngay sau đó để tìm góc tĩnh lặng, yên lặng ăn mỳ của mình, mong ngóng những tháng ngày tương lai.

      Sau khi , Lý Oánh hít sâu hơi, nhìn qua sắc mặt đám người Diệp Dục. Bọn họ đều bình thường, cũng có vẻ gì trách cứ mẹ con Tẩm Nguyệt. Diệp Dục thậm chí còn khom lưng, giúp mở hộ gói kẹo trong lòng Duệ Duệ.

      Thế là Lý Oánh cũng cười, ôn hoà nâng Tẩm Nguyệt quỳ dưới đất dậy, lại sờ đầu Duệ Duệ, xin lỗi: “ bạn , vừa nãy hơi hung dữ, xin lỗi nha~~~”

      sao đâu.”

      Tẩm Nguyệt lắc đầu. Tuy như thế nhưng thái độ của cũng lạnh nhạt nhiều. Duệ Duệ cũng vậy, ban đầu còn rất thích Lý Oánh này, nhưng sau chuyện vừa nãy, bé cảm thấy thích chị Tô Tô hơn nhiều.

      Trái tim của con người ra thông minh hơn não bộ rất nhiều, nhất là trái tim nhạy cảm của trẻ con. Ai lòng đối xử tối với nó, ai lòng, trẻ con biết nhất. Mặc dù vừa rồi Tô Tô ôm Duệ Duệ gào khóc khiến bé hơi sợ hãi nhưng bé lại thấy chị Tô Tô là người tốt.

      Người tinh ranh như Lý Oánh sao nhìn ra lạnh nhạt của hai mẹ con họ. Chẳng qua từ trước đến nay, ta quan tâm đến những kẻ sống thấp hèn, năng lực cũng kém hơn mấy bậc. Tẩm Nguyệt và Duệ Duệ nghĩ như thế nào, Lý Oánh quan tâm. ta chỉ quan tâm đến tâm tình Tô Tô, tâm tình Diệp Dục, tâm tình đám người Hộ Pháp.

      Chỉ là Tô Tô này nhìn mềm yếu thương người vậy mà tính cách lại khó gần. Lý Oánh cũng giữ chừng mực, sợ bản thân biểu thân mật thái quá lại khiến cho Tô Tô ghét mình. Suy nghĩ lúc, Lý Oánh phải tìm Lý Tiểu Vũ chuyện mới được.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    2. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 85: thích trẻ con ?

      Bên này bốn người Diệp Dục, Hộ Pháp, Thư Sinh và Thầy Bói tìm được ít xăng trong xưởng sửa xe, bảo dưỡng xe của mình lại lượt, những chỗ cần siết ốc và gia cố đều kiểm tra. Xong xuôi Diệp Dục mới có thời gian rảnh tìm Tô Tô chuyện tâm tình.

      Tô Tô ngồi ở bệ cửa sổ tầng hai, vuốt bụng, khoác áo lông vũ, mặc thêm quần nỉ băng lông dành cho phụ nữ mang thai, đôi bốt nhung lạc đà cổ thấp, mặt tái nhợt nhìn thế giới bên ngoài cửa sổ. Hôm nay thời tiết coi như tệ, tuyết ngừng rơi, gió cũng hơn, thậm chí còn có thể lờ mờ nhìn thấy ánh mặt trời mờ nhạt.

      Chưa tới tháng nữa là Tết lịch rồi. Đối mặt với năm này, có ít người thể vượt qua. Có điều sau năm nay, dần dần ít căn cứ được thành lập, cũng thiếu khu vực người sống sót tụ tập sưởi ấm. Quân đội sắp đến rồi, bệnh viện dã chiến cũng sắp được thành lập.

      Nếu như đường đến bệnh viện tìm được Trạc Thế Giai, Tô Tô dự định qua Tết lại đến bệnh viện dã chiến nằm vùng.

      Lần này sinh Tiểu Ái biết có đau đến chết sống lại như lần trước ? hơi sợ hãi, nghiêng đầu nhìn xuống dưới tầng. Tẩm Nguyệt nhọc nhằn tay ôm Duệ Duệ, tay khuấy vắt mỳ trong ấm điện đun nước. Ôi, mẹ đơn thân quả rất vất vả, nhưng người phụ nữ cứ có con dù cho cả đời sống vất vả khổ cực cũng vui vẻ sung sướng.

      suy nghĩ chán ngán, ánh sáng bên cạnh bị che khuất. Trong tiết trời lành lạnh, luồng hơi ấm gì có thể ngăn cản bao phủ thân thể bé của Tô Tô trong nháy mắt. ngẩng đầu, nhìn Diệp Dục lo lắng cúi đầu nhìn mình.

      “Nhìn em mong manh như thổi cái là bay ấy...”

      đến bên , cũng ngồi xuống bên bệ cửa sổ, sờ trán Tô Tô, lại sờ trán mình:

      “Người em lạnh lắm, lạnh như xác chết rồi...”

      “Diệp Dục...” Tô Tô sờ bụng, đếm xỉa đến lời Diệp Dục trêu ghẹo, mở miệng giọng gọi cha đẻ Tiểu Ái, đáy mắt có ánh sáng nhàn nhạt, hỏi: “ thích trẻ con ?”

      “Con cái ấy à?”

      “Ừ, nếu như đứa con, giống như Duệ Duệ vậy, có thích ?”

      “Ôi chị của em ơi, đừng doạ em!” Diệp Dục kinh hoàng, nhìn Duệ Duệ dưới tầng, nghiêng đầu nhìn về phía Tô Tô: “ cũng muốn làm cha của Duệ Duệ đâu! Lúc này là lúc nào rồi, muốn có con cái. Mạt thế rồi, chính mình còn biết lúc nào chết, còn liên luỵ cả thằng bé!”

      Nếu là người đàn ông bình thường, thế còn là người từng lên giường với Tô Tô, vậy khi hỏi như vậy cũng phải liên tưởng được chút! Phải nghĩ được rằng: Vì sao Tô Tô hỏi như thế? Lời của Tô Tô có ý gì? Đây mới là phản ứng của người bình thường.

      Nhưng Diệp Dục . Đầu óc “suy nghĩ theo đường thẳng”, cứ thế từ chối làm cha của Duệ Duệ. Tô Tô bực bội đạp vào bắp đùi Diệp Dục, liếc mắt chua ngoa :

      nhớ kỹ lời của hôm nay, Diệp Dục, nhớ kỹ cho tôi!!! Yên tâm, dù cho có con cũng cần phải chịu trách nhiệm, dính dáng đến !!! chết đồ khốn!”

      Bản thân còn chưa biết khi nào chết nên muốn sinh con ở thế giới này, để nó phải chịu khổ, đây chính là suy nghĩ của hầu hết đàn ông trong mạt thế. Tô Tô cũng thấy nhiều nên chẳng lạ gì suy nghĩ của Diệp Dục. Vốn còn do dự, biết có nên cho Diệp Dục tồn tại của Tiểu Ái hay nhưng mà thấy Diệp Dục phản ứng như thế này… quên , Tiểu Ái là của mình , sinh nuôi, cản trở Diệp Dục chết đâu!

      “Ý gì vậy? Em , làm gì mà lại nổi giận với ?”

      Diệp Dục bối rối xoa bắp đùi bị đạp đau, vẻ mặt vô tội. Lòng dạ phụ nữ như kim dưới đáy biển, phụ nữ là sư tử, lời này sai!

      Mà Tô Tô cũng muốn phí lời với Diệp Dục, cứ thế đứng dậy, xuống tầng, chui vào trong xe ngủ bù.

      Đoàn xe khởi hành lên đường vào lúc xế chiều, Diệp Dục vẫn lên xe cùng Tô Tô. Hộ Pháp, Thư Sinh, Thầy Bói tìm được ba chiếc xe việt dã trong xưởng sửa xe, sửa chút là dùng được. Còn lại Tẩm Nguyệt, Duệ Duệ, Lý Tiểu Vũ, Lý Oánh ở xe. Năm chiếc xe đều được sửa chữa đổi mới hết, xăng cũng đổ đầy, còn có ít can xăng mới thêm.

      Sau khi Diệp Dục lên xe, toàn bộ hơi lạnh trong gian bay biến giống như bật hệ thống sưởi vậy, chỉ chốc lát sau Tô Tô nóng quá phải dậy. mở mắt, trở mình quay lưng về phía Diệp Dục, câu, bắt đầu tu luyện tinh phách của mình. Lúc này chút chần chừ, ra sức phóng thích hơi lạnh. Muốn làm chết nóng? cho cái tên khốn kiếp này chết cóng trước.

      Từ việc gai băng đột nhiên xuất hôm qua, Tô Tô phát dị năng hệ thủy nay của giống như sắp biến dị mà lại có phần giống sắp biến dị. Bởi vì vẫn là dị năng giả hệ thủy, nhưng năng lượng nước phóng ra lại lạnh lẽo khác thường, vô cùng kì lạ.

      Kiếp trước trải qua giai đoạn như vậy. Mãi cho đến sau khi sinh Tiểu Ái được 2 năm, Tô Tô vẫn là dị năng giả hệ thuỷ. Vai trò của trong đội ngũ giống như dạng Lý Oánh bây giờ vậy, thỉnh thoảng đánh quái nhưng chủ yếu vẫn là người xả nước cho đội ngũ, hỗ trợ cung cấp trong sinh hoạt.

      Cũng biết là lần xả nước quá độ nào khiến dị năng của Tô Tô lại đột nhiên biến thành dị năng băng, xả nước chảy mà lại phóng ra băng cứng. Còn bây giờ, nước của phóng ra có thể rét cóng đến tận xương, cũng có thể mát lạnh đến tận phổi. tượng này chưa từng xảy ra.

      Xe chưa được bao lâu họ gặp nhóm zombie vật vờ. Tô Tô mở mắt, liếc nhìn Diệp Dục rét cóng, từ trong cửa sổ nhìn về phía zombie di chuyển, nhướng mày :

      “Phía trước có nhóm đông người sống sót, qua đó .”

      Mũi của zombie nhạy bén hơn mắt rất nhiều. Ban ngày mà chúng tập hợp thành nhóm về hướng cố định, chứng tỏ chỗ chúng nó muốn ít người sống. Diệp Dục dừng xe lại, Tô Tô mở cửa xuống xe liếc nhìn xung quanh. Bọn họ đến cái ngã tư, chỗ này cách bệnh viện Trạc Thế Giai làm việc xa.

      phần zombie, dường như ngửi thấy mùi mấy người Tô Tô bên này, theo phần lớn hướng về chỗ kia nữa mà tách ra nhóm về phía mấy người họ. nhìn thấy cũng lo lắng, hai tay nắm mã tấu, tiến lên liền bắt đầu chém. Diệp Dục theo sát phía sau, trong tay cầm hai quả cầu lửa cùng với mấy người Hộ Pháp đằng sau cũng bắt đầu đại khai sát giới.

      Lý Oánh bỏ lại ba người Tẩm Nguyệt, Duệ Duệ và Lý Tiểu Vũ, cầm con dao, từ chiếc xe sau cùng chạy đến trước mặt, vừa giết zombie lọt vừa ngạc nhiên hỏi Tô Tô:

      “Tô Tô, sao dùng dị năng? Dị năng của lợi hại như vậy, tiện lợi hơn dùng mã tấu chém nhiều...”
      ParvartyHale205 thích bài này.

    3. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 86: Phát triển song song

      Tô Tô phớt lờ Lý Oánh, cứ thế khua mã tấu. Loại zombie này chậm như rùa, cầm đao giết là được rồi, coi như rèn luyện thân thể, dùng dị năng bõ khởi động.

      Dị năng của dị năng giả giống như thanh mana màu xanh trong trò chơi còn tinh hạch là thuốc hồi mana. Mỗi lần dùng dị năng, mana lại giảm ít, đến khi hết hẳn phải bổ sung lại bằng tinh hạch. Lúc trước Tô Tô dùng hết tinh hạch để tu luyện tinh phách, bây giờ đánh để kiếm tinh hạch dùng khi vào bệnh viện. Bệnh viện có rất nhiều zombie, có thời gian rèn luyện sức khỏe.

      Huống chi ai cầm đao giết zombie phải là cách vận động? Bây giờ tuy Tô Tô là phụ nữ có thai nhưng phụ nữ có thai cũng cần rèn luyện vừa phải, rèn luyện tố chất thân thể tốt, thanh máu mới nhiều, máu nhiều chịu được nhiều đòn, phát triển song song rất tốt.

      rút kinh nghiệm đầy đủ từ kiếp trước, chỉ chăm chăm vào việc thăng cấp dị năng. Thăng cấp dị năng rất quan trọng nhưng dị năng mạnh hơn mà có thân thể chịu được đòn, vừa chạm vỡ đó cũng là con đường đươc lâu dài.

      Đương nhiên Tô Tô giải thích cho Lý Oánh nghe điều này. Sống chung nhiều ngày rồi, phát Lý Oánh là người quá toan tính. Lý Oánh càng muốn moi được gì từ Tô Tô, Tô Tô càng sống chết đề phòng cho ta, chẳng hạn như điều cốt lõi này!

      Còn Lý Oánh, Tô Tô càng xa cách với ta, ta càng thấy phải bắt chước Tô Tô. Giờ ta cũng buồn để ý đến cách khống chế nước nữa, cứ thế xông lên cầm dao chém giết zombie cùng Tô Tô.

      Tình hình chiến đấu càng ngày càng quyết liệt, đám zombie về phía trước đổi hướng, nhao nhao quay đầu lại, hướng về đám người Tô-Diệp. Zombie càng lúc càng nhiều, dần dà như giết mãi hết. Tìm khoảng trống, Tô Tô quay đầu nhìn Tẩm Nguyệt phía sau, chẳng biết ấy tìm được ở đâu ít dây vải, buộc Duệ Duệ ở trước ngực của mình, sau đó cứ thế địu Duệ Duệ làm trợ thủ cho Lý Tiểu Vũ.

      Nghiêm túc mà , Lý Tiểu Vũ vẫn chỉ là tay mơ giết zombie. Trước khi , Bành Vũ Trung dạy mấy chiêu kỹ xảo cận chiến, Lý Tiểu Vũ cũng chỉ biết mấy chiêu này. Nhưng phần lớn zombie đều bị Diệp Dục, Hộ Pháp, Thư Sinh, Thầy Bói và Tô Tô phía trước xử lý rồi, ngay cả Lý Oánh cũng cướp được mấy con quái, zombie có thể tới chỗ xe ở phía sau càng chẳng có bao nhiêu.

      Lý Tiểu Vũ liền trở thành chủ lực giết chết những con zombie lọt lưới này, Tẩm Nguyệt phối hợp với . Hoặc Lý Tiểu Vũ giữ chặt zombie, Tẩm Nguyệt chặt đầu, hoặc là Tẩm Nguyệt ôm Duệ Duệ dụ zombie, Lý Tiểu Vũ ở phía sau chém bất ngờ. Hai người phụ nữ đứa bé chung sức lại, vậy mà cũng giết được mấy con zombie.

      Thấy thế, Tô Tô cố ý thả mấy con zombie tới đội xe phía sau, cho Lý Tiểu Vũ và Tẩm Nguyệt luyện tập, lại lướt nhìn Lý Oánh càng ngày càng gần mấy người Diệp Dục mà thở dài. Ở trong lòng Lý Oánh, sống chết của người khác đều có quan hệ gì với ta, miễn là ta có thể trở nên mạnh mẽ, có thể làm bạn với kẻ mạnh, an nguy của Lý Tiểu Vũ và mẹ con Tẩm Nguyệt đáng xu.

      Người như vậy ở trong mạt thế quả thực có thể sống được rất lâu. Nhưng ai dám làm đồng đội với người như vậy?!

      Giết khoảng giờ, xác zombie chồng lên tầng tầng lớp lớp, cuối cùng chúng cũng có xu thế dần dần giảm bớt. Đợi đến khi còn mấy con zombie ở phía sau chủ động tới, bàn tay to lớn của Diệp Dục phóng lửa lên đống xác mặt đất. Trong ánh lửa bốc cao ngùn ngụt, với mọi người:

      “Lên xe, lên phía trước đánh.”

      Mọi người trở về xe của mình, cán lên xác zombie bị đốt, lái về phía người sống sót tập trung ở đằng trước.

      Chỗ ngã tư này, rẽ trái là siêu thị quốc tế lớn ba tầng, rẽ phải là bệnh viện chỗ Trạc Thế Giai. Lũ zombie về phía bên trái, có nghĩa là trong siêu thị có có thể có nhóm người sống sót khá đông.

      Tô Tô nghiêng đầu, tạo nước ngón tay để rửa mặt, vừa đặt tay còn lại lên cửa sổ vừa nhíu mày nhìn đám zombie lúc nhúc phía trước. Đánh hết những con zombie tụ tập ngoài tầng siêu thị rất đơn giản, nhưng xử lý đám người sống sót đông như vậy cực kỳ rắc rối.

      Khi nghĩ ngợi, dường như đám zombie kia nhận ra có người sống đến, chúng vây quanh siêu thị nữa mà loạng choạng về phía đám người Tô-Diệp. Ngay lúc Tô Tô và Diệp Dục chuẩn bị xuống xe nghênh chiến đám zombie. Cửa chính của siêu thị đột nhiên mở ra, đám người đeo ba lô chen chúc chạy còn những người ở lại đông đảo hơn vội vàng đóng cửa.

      Nhóm zombie chia làm hai hướng, tiếp tục về phía nhóm Tô-Diệp, xoay người đuổi theo đám người đeo ba lô chạy khỏi siêu thị. Ngay lập tức tiếng thét chói tai, tiếng mắng chửi, tiếng hoảng sợ, quát tháo rầy la vang lên dứt. Tô Tô mở cửa xe, xách theo thanh mã tấu chém con zombie cách gần nhất. ngẩng đầu, liếc mắt nhìn trong đám chạy trốn hoảng loạn kia, nhận ra Trạc Thế Giai.

      Tất cả những kẻ này đều là đàn ông con trai khỏe mạnh, khi bị zombie đuổi theo còn có khả năng chửi bới cáu giận. Vậy nên bóng dáng người phụ nữ thất tha thất thểu - Trạc Thế Giai trở nên vô cùng nổi bật. Hơn nữa áo lông vũ người Trạc Thế Giai là Tô Tô tự tay khoác cho, màu sắc đỏ tươi như máu, trông như ngọn cờ, có thể làm người khác chú ý sao?

      Tô Tô nhanh về phía trước vài bước, hô lớn: “Trạc Thế Giai, quay lại!! Trạc Thế Giai!!”

      trường nhốn nháo hoảng loạn, tiếng của Tô Tô sớm bị chôn vùi trong tiếng gào rú của zombie. quýnh lên, thấy Trạc Thế Giai lại lần nữa biến mất khỏi tầm mắt, Tô Tô quay đầu, túm Hộ Pháp lại, chỉ vào bóng lưng Trạc Thế Giai, cất giọng :

      “Hộ Pháp, bắt cái người phụ nữ liều mạng kia lại cho tôi, tôi cho thùng nước tha hồ tắm rửa thoải mái.”

      “Wow! OK!”

      Hộ Pháp liếc Diệp Dục rồi vỗ ngực với Tô Tô. Tô Tô chỉ cảm thấy trong tay trống , cơn gió ào ào thổi qua, Hộ Pháp trước mặt còn thấy bóng. nghiêng đầu, nhìn đường phố đối diện, phía bên kia cách mấy con zombie, Trạc Thế Giai bị Hộ Pháp khiêng ở vai rồi.

      “Thả tôi ra.”

      Trạc Thế Giai mới được chữ “tôi,” bị Hộ Pháp khiêng trở về. ta ném Trạc Thế Giai mặc áo lông đỏ chót lên trước mặt Tô Tô như vứt bao cát, gương mặt đen nhẻm cười hết sức vui vẻ:

      “Tô Tô, cần trói lại ?”
      ParvartyHale205 thích bài này.

    4. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 87: Trạc Thế Giai đeo ba lô toàn sữa bột

      Nghe vậy, Trạc Thế Giai ở mặt đất vùng vẫy đứng dậy. đeo chiếc ba lô căng phồng, đầu tóc bết lại bù xù, nhếch nhác, người vừa hôi vừa thối. tức nổ phổi nhìn Hộ Pháp, hỏi:

      “Tôi quen à? làm gì thế? muốn làm gì hả???”

      Tô Tô đứng phía sau Trạc Thế Giai, bị chiếc ba lô đeo lưng vút qua, vội lùi sau hai bước, cảm ơn với Hộ Pháp, “ cần đâu, cảm ơn .”

      Sau đó, chọt lưng Trạc Thế Giai, “Là cháu, cháu quen .”

      Trong cuộc chiến ác liệt giữa con người và zombie, Trạc Thế Giai bất thình lình quay đầu, chiếc ba lô khổng lồ sau lưng đập vào người Hộ Pháp. ta tiện thể lùi ra, để lại Trạc Thế Giai và Tô Tô đứng trong cảnh tượng như địa ngục, mắt lớn trừng mắt .

      “Cháu…” - Trạc Thế Giai chần chừ, nhìn Tô Tô sạch trắng trẻo mịn màng: “Tô gì nhỉ… Tô Tô?”

      “Đúng thế, là cháu đây!” - Tô Tô chỉ vào mũi mình, giống như rất vui mừng vì Trạc Thế Giai vẫn còn nhớ tên của . “Trùng hợp quá, sao lại mình chạy đến đây? Ngày thứ hai sau mạt thế cháu đến cục cảnh sát tìm , nhưng tìm thấy .”

      …”

      Trạc Thế Giai mở miệng, nhìn xung quanh, có người chạy trốn, có zombie nhào đến, có người ra sức giết zombie, còn và Tô lại đứng cách zombie mấy mét, hàn huyên như người quen lâu gặp.

      Cảnh tượng này nhìn nhìn lại đều cảm thấy có chút kỳ dị. Trạc Thế Giai lại nhìn Tô Tô: mười chín tuổi mang thai, còn định làm mẹ đơn thân, dường như có gì thay đổi, vẫn trong sáng xinh đẹp như trước mạt thế. , phải là da dẻ còn trắng và căng hơn trước mạt thế.

      Trạc Thế Giai nuốt nước bọt, chỉ cảm thấy cổ họng khô rát giống như ngạt khói, vào chuyện chính: vốn định ngồi tù nhưng cả thế giới lại phát điên, đâu đâu cũng có zombie cắn người. quen người gọi là Bì. Con trai ấy được sinh ở bệnh viện của , vì thế ấy quyết định quay về bệnh viện cứu đứa bé. Bọn cứ thế chạy đến đây.”

      “Ồ, những bứa bé trong bệnh viện… có lẽ còn nữa....”

      Tô Tô muốn những đứa bé như thế nào. cũng là người mẹ, ra những từ đó, cảm thấy trong lòng bứt rứt khó chịu. Trạc Thế Giai lắc đầu, lấy chiếc điện thoại ra, cho Tô Tô xem vài mẩu tin nhắn trong đó.

      đâu. Khoa Sơ sinh của bệnh viện vẫn luôn có phòng cách ly. Những đứa trẻ sơ sinh được ấp lồng kính vẫn còn sống. Trong đó có ít sữa bột, cũng có bác sĩ và y tá chăm sóc cho bọn trẻ. Tuy nhiên, sữa bột dự trữ của Khoa Sơ sinh còn nhiều, những bác sĩ và y tá kia lại bị mắc kẹt bên trong ra ngoài được.”

      “Vì vậy, và chú Bì, hai người định xông vào bệnh viện, đưa sữa bột cho những đứa trẻ sơ sinh kia sao?”

      Tô Tô chắp tay sau lưng, liếc nhìn màn hình điện thoại trong tay Trạc Thế Giai. Tin nhắn được gửi đến tới tấp, đại ý bên trong bệnh viện vẫn còn người may mắn sống sót nhưng mọi người đều bị kẹt trong Khoa Sơ sinh và Phòng chăm sóc đặc biệt dành cho trẻ em. Bên ngoài có rất nhiều zombie, chúng tiến vào trong được, bọn họ cũng thể ra ngoài, vân vân…

      liếc nhìn chiếc ba lô khổng lồ sau lưng Trạc Thế Giai. Chẳng trách nó lại nặng như vậy, ra bên trong toàn sữa bột. Tô Tô lại nhìn Trạc Thế Giai từ xuống dưới. Người phụ nữ này cũng ba mươi tuổi, gầy giơ xương, ngoại hình cũng khá, có điều lôi thôi bẩn thỉu chẳng chăm lo bản thân, vậy mà còn gan hơn cả Lý Tiểu Vũ, muốn đến câu lạc bộ của lũ zombie kia?

      và chú Bì dự định vào trong Khoa Sơ sinh của bệnh viện bằng cách nào?” - Tô Tô rất muốn nghe thử.

      “Chuyện này…” - Trạc Thế Giai nghẹn lời. Suốt cả dọc đường cứ vừa chạy vừa nghỉ, trong lòng chỉ suy nghĩ về những đứa bé trong lồng kính, hoàn toàn nghĩ đến sau khi lấy được sữa bột, phải đưa vào bên trong bệnh viện như thế nào, “ có thể giết zombie. đường đến đây chỉ lo chạy trốn. Trước mạt thế, Bì là xã hội đen, mấy ngày nay cũng tìm được ít đàn em cũ. Bọn vẫn chuẩn bị vào trong bệnh viện.”

      “Phải rồi! và mọi người vẫn chuẩn bị vào trong siêu thị tìm đồ ăn, sau đó bị zombie chặn ở trong siêu thị. Bọn cháu mà đến đây, mọi người sao có thể ra khỏi cửa siêu thị?” Tô Tô gật đầu, liếc nhìn đám người Diệp Dục ở phía trước xử lý gần hết đám zombie, “Cháu cùng nhé?”

      sao?”

      Trạc Thế Giai đeo sữa bột, ánh mắt đột nhiên sáng ngời, nhìn Tô Tô như nhìn đấng cứu thế. đương nhiên nhìn ra bản lĩnh của nhóm Diệp Dục. Những ngày này, cũng biết có vài người biến thành dị năng giả, mà nhóm Diệp Dục dùng lửa, gió,… tiêu diệt sạch đám zombie, đó chính là dị năng.

      Nếu như được nhóm Diệp Dục giúp đỡ, đừng là đưa sữa bột vào trong bệnh viện, kể cả đưa những đứa bé kia ra ngoài bệnh viện, cũng hoàn toàn có khả năng.

      Ngay sau đó, Trạc Thế Giai lập tức lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc, cụp mắt liếc nhìn bụng dưới của Tô Tô, từ chối, “Cháu nên nghỉ ngơi , cháu mang thai mà.”

      “Cháu rất khỏe, bụng cháu cũng có vấn đề gì.”

      Tô Tô ngắt lời Trạc Thế Giai, sợ Trạc Thế Giai ra tồn tại của Tiểu Ái. Bây giờ, vẫn còn tức giận vì câu lúc trước của Diệp Dục nên cũng muốn cho biết đến tồn tại của Tiểu Ái, tránh việc Diệp Dục phản đối sinh Tiểu Ái, càng sợ bắt phá thai như Tạ Thanh Diễn kiếp trước.

      Có những người và có những chuyện Tô Tô muốn thăm dò, cũng dám thăm dò. Dù sao và Diệp Dục cũng song hành với nhau cả quãng đường. Đợi khi quân đội đến, chưa chắc ở lại chỗ , chưa biết chừng có vũ đài cao hơn đợi . Hơn nữa, Tô Tô cũng tính toán ở căn cứ Tương thành cả đời. Đến lúc đó, chưa biết chừng và Diệp Dục mỗi người nơi, đến chết cũng gặp lại nhau?

      Vì vậy, trước hết cứ như vậy . mình muốn nghĩ cách sinh Tiểu Ái ra, nuôi con bé lớn khôn, liên quan gì đến Diệp Dục.

      Trạc Thế Giai bị Tô Tô ngắt lời mà sững ra. Ngay sau đó, chợt hiểu ra Tô Tô muốn ra chuyện mình mang thai nên gật đầu, đổi chủ đề:

      “Cháu muốn cùng đến bệnh viện à?”

      “Vâng. ạ. Song vào trong bệnh viện phải là chuyện . Trước tiên, chúng ta phải tìm chỗ nghỉ chân, kể tỉ mỉ kế hoạch của cho cháu biết .”

      Tô Tô chỉ vào khách sạn năm sao trước mặt. Đám người ra từ siêu thị lúc trước liền chạy đến khách sạn bên đó, rồi lại quay đầu nhìn Hộ Pháp, chủ động xem Diệp Dục, hỏi Hộ Pháp:

      “Các sao? Có muốn cùng chúng tôi vào trong chơi đùa ? Có rất nhiều rất nhiều tinh hạch đó.”
      ParvartyHale205 thích bài này.

    5. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 88:

      “Bệnh viện?” - Diệp Dục giết chết con zombie cuối cùng tay, chặn lại ánh mắt Tô Tô nhìn Hộ Pháp, gật đầu vui vẻ : “Đó là chỗ tốt kiếm tinh hạch, chứ!”

      Những người khác đều có ý kiến, vừa được giết zombie lại kiếm được tinh hạch, sao chuyến chứ? Thuận tiện còn có thể vơ vét ít thuốc trong bệnh viện.

      Phải tính toán cẩn thận trước khi vào bệnh viện vì trong đó có rất rất nhiều người, nhất là ngay trước mạt thế, có lẽ bệnh viện nào cũng chật ních. Vì thế, đám zombie trong bệnh viện rất đông, thành hẳn zombie club.

      Ở nơi zombie tập trung đông đúc, mật độ virus mạt thế dày đặc, rất có khả năng sinh ra zombie biến dị, giống như trong nhóm người bình thường hai người biến thành di năng giả.

      Tô Tô muốn vào trong giết zombie, kiếm tinh hạch, cứu trẻ sơ sinh, thể cứ thế dẫn đám người Trạc Thế Giai mở cửa xông vào được. Khoa Sơ sinh ở tầng mấy, sau khi vào nên chạy bên nào, sau khi cứu những đứa bé đó ra, phải xử lý thế nào? Tất cả những chuyện này đều phải tính toán kỹ càng.

      Hơn nữa, từ khi mọi người cùng chém giết thẳng đến đây, trời tối dần, đến lúc phải nghỉ ngơi.

      Mọi người ngồi năm chiếc xe tiến vào khách sạn đối diện, sửa sang lại chút.

      nhóm người sống sót ở trong khách sạn từ trước. Đợi khi mấy người Tô Tô đỗ xe xong, vào trong đại sảnh của khách sạn, tất cả mọi người đều hẹn mà cùng nhìn về phía họ. Thời đại này, con người có thể biến thành zombie, có dị năng giả cũng hiếm lạ. Hiếm lạ là bọn họ chưa từng thấy dị năng giả có thể lợi hại đến vậy. Những đốm lửa đó chỉ có thể châm thuốc, còn có thể biến thành quả cầu lớn, thiêu rụi zombie.

      Mọi người nhìn Diệp Dục đầy sùng bái và nể phục. Đây là chuyện bình thường. Xã hội thế này rồi, đương nhiên kẻ mạnh làm vua.

      “Xe đỗ bên ngoài sao chứ?” - Lý Tiểu Vũ ngả vào Tô Tô, thấp giọng hỏi.

      Tô Tô lắc đầu, nghiêng người khẽ với Lý Tiểu Vũ, “Những người này vừa mới vơ vét đồ ăn từ trong siêu thị, đủ ăn đủ uống, cần lo lắng. Hơn nữa bọn họ giống với đám người sống sót bình thường, có người lãnh đạo.”

      Nghe Tô Tô , Lý Tiểu Vũ đưa mắt nhìn, quả nhiên đám người này hình như có tổ chức. Ai nấy đều đeo ba lô to lưng như Trạc Thế Giai, bên trong ba lô nhét đầy đến mức suýt nữa kéo được khóa. Họ cũng có nét sợ hãi rụt rè như người sống sót bình thường, ai nấy đều ngẩng cao đầu, ưỡn ngực như làm được chuyện lớn, đạt được thành tích.

      “Bác sĩ Trạc?”

      Giọng nghi ngờ của người đàn ông vang lên. Tất cả lùi lại, người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, đầu cạo trọc, đầu xăm con rồng màu đen, mặc chiếc áo bông màu đen, tay cầm hai con dao lên trước, khó hiểu nhìn đám người Tô Tô rồi hỏi Trạc Thế Giai:

      biết bọn họ?”

      Bì.” - Trạc Thế Giai ở phía trước hơi bối rối, giải thích: “Đúng vậy. Đây là những người bạn của bạn tôi. Bọn họ trước tiên nghỉ ngơi ở đây đêm , ngày mai cùng chúng ta vào bệnh viện.”

      Người đàn ông đầu trọc gọi là Bì mắt sáng lên, gật đầu, nhìn nhóm người Diệp Dục hồi lâu như dò xét hoặc quan sát, cuối cùng chỉ ra thang máy sau lưng:

      “Từ tầng đến tầng năm đều có người ở rồi. Mọi người ở tầng sáu . Có vài căn phòng vẫn chưa dọn dẹp, mọi người phải tự lo. Khách sạn có hệ thống phát điện độc lập đồng bộ nên thang máy vẫn hoạt động.”

      “Được rồi. Cảm ơn Bì.”

      Trạc Thế Giai cảm ơn xong, kéo Tô Tô qua đám người, tiến về phía thang máy. Diệp Dục ở phía sau thấy thế, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người, cũng lần lượt theo. đám người vào trong thang máy, Trạc Thế Giai mới nghiêng đầu, giải thích tường tận với Tô Tô.

      “Người đó chính là Bì mà nhắc đến. Ngày mạt thế đến, Bì cũng bị nhốt trong đồn cảnh sát như , chính là đồn cảnh sát cháu đưa tự thú khi đó. Nghe trước đây ấy là đại ca xã hội đen, con người rất trọng nghĩa khí. theo ấy, chạy mạch đến đây. ấy hơn bốn mươi tuổi, chưa kết hôn, nhưng có người tình mang thai con của ấy. ấy sinh con ở bệnh viện đúng ngày trước mạt thế. Bởi vì sinh non, lại bị viêm phổi nên đứa bé được đưa thẳng vào phòng chăm sóc đặc biệt cho trẻ sơ sinh. Bây giờ, con trai ấy vẫn còn sống, người tình kia biết thế nào rồi.”

      “Ồ…” - Tô Tô sáng tỏ, nhìn vết máu loang lổ trong thang máy, gật đầu khen ngợi : “Chú ấy được đấy. Tinh thần nhất định phải cứu con trai đem về trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc này rất đáng được đám đàn ông học tập.”

      Khi ra câu này, Tô Tô vô tình mà hữu ý liếc nhìn Diệp Dục. Nhưng Diệp Dục nghe ra được gì, nghiêng đầu chuyện với Hộ Pháp.

      Diệp Dục và Tô Tô bắt chung sóng, Tô Tô cũng cố, nghiêng đầu hỏi: “Vậy chú Bì triệu tập được bao nhiêu đàn em rồi? Năm tầng đều ở kín rồi?”

      đâu. Tầng là đại sảnh, tầng hai là phòng ăn, tầng ba là phòng tập thể hình, tầng bốn là thẩm mỹ viện, tầng năm có mười mấy phòng đều là người của Bì. Khách sạn này cũng là sản nghiệp của Bì trước mạt thế.”

      “Vậy Bì kia… trước mạt thế sao lại bị bắt vào đồn công an?”

      Trong đám đông, Lý Oánh nhìn Trạc Thế Giai, vẻ mặt khó lường. Trạc Thế Giai ngây người, nhìn Tô Tô, biết nên giải thích thế nào với đám bạn của Tô Tô. Còn Tô Tô thản nhiên trả lời thay Trạc Thế Giai:

      “Chuyện trước mạt thế đừng tính toán nữa. Quan tâm vì sao chú ấy bị bắt vào đồn công an làm gì?”

      Tất cả mọi người hỏi thêm nữa nhưng vẫn cảm thấy Trạc Thế Giai hơi đáng ngờ. Trong xã hội pháp trị trước mạt thế, người phạm tội, chạy đến đồn công an tự thú, còn là Tô Tô đưa tự thú. Tô Tô là sinh viên, sao lại có quan hệ với Trạc Thế Giai – bác sĩ muốn đến đồn cảnh sát tự thú chứ? Bây giờ, nhìn thế nào cũng cảm thấy Trạc Thế Giai có chút thần bí.

      Lúc này, cửa thang máy mở ra, đến tầng sáu. Tô Tô định hùng hổ ra khỏi thang máy Trạc Thế Giai lại kéo tay lại.

      “Tô Tô, vừa nãy , từ tầng sáu trở chưa được dọn dẹp, vậy ý là…?”

      “Ha ha…”

      cần Trạc Thế Giai tiếp, phía sau cửa phòng hai bên đường , tiếng gào thét và tiếng móng vuốt cào cửa của lũ zombie vang lên. Các căn phòng từ tầng sáu trở lên vẫn chưa được dọn dẹp, ý là zombie chưa bị xử lý.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :