1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 79: ăn gì thế?
      Lý Oánh đương nhiên thành công. Cho dù là trước mạt thế hay sau mạt thế, ta luôn là người chịu thua kém người khác, tính cách nỗ lực phấn đấu, vì vậy ta mới có thể chủ động xin công ty điều đến Đức thành mở rộng thị trường. Sau này, Đức thành bị giới nghiêm, Vương Quân quản khó khăn bộ vào đó, mất liên lạc với người nhà.

      Vương Quân ở trong khu biệt thự Quả Táo, có chút đơn nắm chặt điện thoại trong tay. ta đứng trong sân của nhà họ Tô, ngẩng đầu nhìn bầu trời, nghĩ đến giờ này người nhà ta ở nơi đâu, có sống tốt , phải chăng cũng lo lắng cho ta?

      lát sau, Lý Oánh lại gửi tin nhắn đến. Vương Quân cúi đầu đọc tin nhắn, là câu Lý Oánh rất nhiều lần.

      ở nhà họ Tô nhất định phải thể cho tốt, giữ gìn quan hệ tốt với cha mẹ Tô Tô. Em thấy Tô Tô hề bình thường đâu. ấy chắc chắn nắm giữ cách có thể trở nên mạnh mẽ thần tốc. Bằng vì sao lại lợi hơn người ra từ Đức thành là em đây chứ?

      “Ừ. Được.”

      “Đừng trả lời qua loa thế chứ. Trước kia có chí tiến thủ như vậy, cho nên em thể được, cũng vì nguyên nhân này, phải cố gắng lấy lòng cha mẹ Tô Tô. Em ở đây chắc chắn trở thành bạn tốt của ta. Đợi em nghe ngóng được cách tu luyện dị năng, chúng ta cùng nhau trở nên mạnh mẽ.

      Vẫn là những câu đó. Trước mạt thế, Lý Oánh với Vương Quân vô số lần rồi, thuộc lòng. , trước kia rất ; còn chuyện , đối xử tốt với , liên quan gì đến , trước kia cũng ràng rồi.

      Lý Oánh thích loại đàn ông đầy chí tiến thủ, loại đàn ông có ý chí sinh tồn mạnh mẽ nhất, có nhiều đề tài để chuyện với ta. Vương Quân cứ chuyện với ta tự nhiên biến thành tình huống tại. ta chỉ bảo , chỉ nghe qua loa, cuối cùng cuộc chuyện của hai người chẳng đến đâu cả, để lại chút nuối tiếc trong lòng.

      “Vương Quân, ăn cơm thôi!”

      Trong sân, mẹ Tô đứng bên cạnh của bếp, gọi Vương Quân. vội càng cất điện thoại, xoay người nhận lấy bát ô tô trong tay mẹ Tô, ngồi bên cạnh cha Tô, cùng ăn cơm. lát sau, Vương Quân bị bản vẽ dở dang dưới chân cha Tô hấp dẫn, hai mắt phát sáng nhìn rất râu, thuận miệng :

      “Bác trai, tấm bản đồ phòng ngự biệt thự này của bác, nếu như thêm hai pháo đài ở bên cạnh có thể là hoàn hảo.”

      “Pháo đài???” cha Tô híp mắt, nhặt bản phác thảo ông vẽ dưới đất lên, chỉ vào hai góc phía , quay đầu hỏi Vương Quân, “Cậu biết xây pháo đài ?”

      “Biết chứ. Năm ngoái, cháu có tham gia chương trình viện trợ châu Phi của công ty, xây dựng pháo đài ở Zambia.”

      “Chà chà. Khá lắm. Còn đến Zambia rồi, nhân tài mà. Đến đây, đến đây. Chúng ta từ từ chuyện.”

      Cha Tô phải kiến trúc sư chuyên nghiệp. Tấm bản đồ phòng ngự ông vẽ này chỉ có thể qua mặt được Tô Tô. Thực tế, trong mắt của kiến trúc sưchuyên nghiệp nó có trăm ngàn thiếu sót. Ông hoàn toàn ngờ Vương Quân làm công ở nhà mình vậy mà lại là kiến trúc sư, hơn nữa còn là kiến trúc sư từng ra nước ngoài.

      Gương mặt Vương Quân cuối cùng cũng lộ ra nụ cười chân thành. Con người biết cách lấy lòng người khác, cũng biết bày ra nhưng mánh khóe lãng mạn dỗ con vui vẻ, vì vậy thường xuyên cảm thấy thất bại. Nhưng chỉ cần chuyện với về kiến trúc, bản vẽ… chuyện như khướu. Cha Tô kéo đến chuyện, cũng che giấu, giải thích chi tiết suy nghĩ của mình. Hai người bưng bát, ngồi xổm mặt đất, chuyện quên trời quên đất, chỉ thiếu khoa chân múa tay.

      Còn ở bên này, biết trôi qua bao lâu, Tô Tô hấp thụ toàn bộ tinh hạch trong tay. trầm tư, Tô Tô bị những tiếng nhai giòn tan sồn sột làm bừng tỉnh. nằm ghế phụ xe, nghiêng đầu nhìn, Diệp Dục ở bên cạnh nhét thứ gì đó vào trong mồm nhai.

      “Em tỉnh rồi à? Tối nay, chúng ta nghỉ lại đêm ở xưởng sửa chữa này nhé.”

      Nghe Diệp Dục , Tô Tô ngồi dậy, nghển cổ nhìn xung quanh. Đội xe của bọn họ biết vào trong xưởng sửa chữa ô tô loại lớn từ lúc nào. Xung quanh đều là linh kiện ô tô ngổn ngang, mà đám người Hộ Pháp xuống xe, lục lọi linh kiện trong xưởng sửa chữa này định sửa chữa những chiếc xe rách nát của mình.

      Ở xa chút, Tẩm Nguyệt bế dỗ con mình, Lý Oánh ngồi bên cạnh, cúi đầu nhìn chằm chằm hai con dao cầm trong tay, biết làm gì, cả người như dồn nén cảm xúc. Còn Lý Tiểu Vũ và Bành Vũ Trung tìm kiếm đồ vật khắp nơi.

      “Rộp rộp.”

      Lại tiếng kêu giòn tan, Tô Tô quay đầu lại, nhìn Diệp Dục ngồi bên cạnh, trừng to mắt hỏi: “ ăn gì thế?”

      “Tinh hạch!”

      Trong bóng tối nhờ nhờ, Diệp Dục trả lời thản nhiên. Tinh hạch sáng lấp lánh trong tay , vèo cái, bị vứt vào mồm như kẹo đậu. Sau đó nghiêng đầu qua nhìn Tô Tô, nụ cười mặt khiến sởn cả gai ốc. Dưới ánh mặt kinh ngạc của , rất hào phóng đưa nắm tinh hạch đến, hỏi:

      “Em ăn ?”

      . ăn...” Tô Tô xoa xoa dạ dày của mình, vội vàng xua tay: “ ăn tinh hạch làm gì?”

      “Ơ? Em là kỳ lạ. phải em trong tinh hạch có năng lượng sao? ăn tinh hạch chính là hấp thụ năng lượng đó.”

      “Hả?”

      Tô Tô trỏ vào cái mồm nhai căng phồng của Diệp Dục. nhịn được, quay mở cửa xe, cúi người nôn điên cuồng bên cạnh xe. Ăn tinh hạch = Hấp thụ năng lượng! Cái công thức này đến người trải qua 12 năm mạt thế như Tô Tô cũng là lần đầu tiên nhìn thấy đấy. Dạ dày của lẽ nào bị khó chịu sao???

      Có gì đó nóng hổi áp lên tấm lưng mỏng manh của . Diệp Dục đến gần, vỗ lưng Tô Tô, đầy lo lắng hỏi:

      “Em làm sao thế? Sao lại nôn thế này? Có phải lại bị lũ zombie kia làm cho buồn nôn ?”

      “Bị … bị làm cho buồn nôn đấy!”

      Nôn đến chảy cả nước mắt, Tô Tô đẩy Diệp Dục ra, cầm lấy viên tinh hạch trong tay , cúi đầu lau nước mật khóe miệng lên tay áo , sau đó mới oán giận :

      nhìn xem tôi hấp thụ thế nào này.”

      Vừa xong, viên tinh hạch đầu ngón tay Tô Tô biến thành nhúm bột phấn. ngước mắt, nhàng xoa những hạt bột phấn đầu ngón tay khiến chúng trở nên giống với bột trân châu của phụ nữ, bám da , dưới tia sáng yếu ớt ra vô cùng đẹp mắt.

      Thấy thế, vẻ mặt Diệp Dục tràn đầy tò mò, bắt chước làm theo, cũng học Tô Tô hai ngón tay miết viên tinh hạch, mặt mày nhẫn nhịn, trong miệng “hi ha” tiếng, hai tay dùng sức ép viên tinh hạch đầu ngón tay. lúc lâu sau, Diệp Dục từ bỏ, ném tọt viên tinh hạch vào miệng, nhai sột soạt.

      “Phiền phức, thế này vẫn tiện hơn.”
      ParvartyHale205 thích bài này.

    2. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 80: Tinh hạch của rửa sạch chưa?
      “Oẹ!”

      Thấy Diệp Dục tự làm theo ý mình, nhất định phải thông qua việc ăn tinh hạch để hấp thu năng lượng, Tô Tô vốn nghén rất nặng, lúc này lại càng buồn nôn chịu nổi. mở cửa xe nhảy xuống, vô cùng vội vã xa ra khỏi Diệp Dục, hít thở ít khí trong lành.

      “Nữ thần!!!”

      Xa xa, Hộ Pháp hấp ta hấp tấp đến, tay đen nhẻm cầm nắm tinh hạch đỏ thẫm. Vừa về phía Tô Tô vừa ném tinh hạch vào mồm, miệng còn :

      “Nữ thần, bên trong có giường, tối nay em ngủ ở đấy , bọn ngủ xe.”

      …” Tô Tô nhìn Hộ Pháp cũng ném tinh hạch vào mồm, ngập ngừng hỏi: “Tinh hạch của rửa sạch chưa?”

      “Phải rửa à?”

      Hộ Pháp kinh ngạc hỏi lại Tô Tô, lại ném viên tinh hạch đỏ thẫm vào mồm. Những viên tinh hạch này màu đỏ thẫm như vậy là vì được rửa sạch máu zombie. Bọn họ thiếu nước sử dụng, còn đâu sức để ý việc rửa sạch mới ăn?

      Lúc này Tô Tô lại nổi câu. che miệng lại, chạy đến góc phòng nôn đến trời đất quay cuồng, bị đám Diệp Dục buồn nôn là phần, chủ yếu do tình trạng nghén ngẩm. nôn là nôn ngừng, nôn đến mật xanh mật vàng mà vẫn còn nôn tiếp.

      Phía sau, Lý Oánh vẻ mặt quan tâm cầm ly nước, nhìn Tô Tô ngồi bệt đống săm lốp xe, nhanh chóng đưa nước tới, cười : “ quen ! Lần đầu tôi thấy bọn Diệp ăn tinh hạch như vậy, cũng rất kinh ngạc. Tôi cũng thử hấp thu năng lượng trong tinh hạch như bọn họ nhưng chung quy vẫn nắm được mấu chốt đấy.”

      Tô Tô lên tiếng, cúi thấp đầu, tóc tai lộn xộn, sợi tóc đen ướt át làm nổi bật lên khuôn mặt tái nhợt mệt mỏi, sắc mặt càng lúc càng trắng. Hình tượng này nhìn qua giống Lâm Đại Ngọc, muốn có bao nhiêu nhu nhược liền có bấy nhiêu nhu nhược.

      Lý Oánh đưa tới ly nước, giơ trước mặt Tô Tô như cũ. Tô Tô nhận, Lý Oánh cũng thu hồi lại, hai người cứ duy trì bầu khí kỳ lạ như thế. Tô Tô càng lúc càng thờ ơ, nụ cười mặt Lý Oánh cũng càng ngày càng xấu hổ. Nhưng vào lúc này, Diệp Dục lại trỗi dậy lương tâm, tới.

      này em , em nôn nữa là nôn ra cả dạ dày đấy.”

      tới bên cạnh chỗ săm lốp xe Tô Tô ngồi, đặt mông ngồi cạnh, tay khoác lưng , tay kia nhân thể nhận ly nước Lý Oánh giơ, uống hơi cạn sạch, thuận tiện với Lý Oánh câu:

      “Cảm ơn.”

      cần khách khí!” khí quái dị bị Diệp Dục cắt đứt đúng lúc, nụ cười mặt Lý Oánh khôi phục lại được ít tự nhiên. ta nhún vai, nhìn thoáng qua Tô Tô sắc mặt trắng bệch thể tưởng tượng nổi, “Vậy nghỉ ngơi tốt , tôi giúp trông đứa bé kia.”

      xong, Lý Oánh bỏ nhưng cả đường rất rất chậm. Tô Tô cần phát động năm giác quan cũng biết Lý Oánh rẽ rồi dừng lại nữa.

      nhếch mép, nghiêng đầu nhìn Diệp Dục ở bên cạnh, thấy khoé miệng còn dính nước huých mạnh vào bụng Diệp Dục. Cái đồ có nước uống này!

      Trong lúc Diệp Dụng ôm dạ dày kêu gào, chỗ khúc quanh, Lý Oánh phát mình hề thám thính được bất cứ cái gì có tác dụng đối với tu luyện dị năng cả nên quay sang giúp Hộ Pháp bận bịu.

      Lúc này Hộ Pháp tìm săm lốp xe thích hợp để dự bị cho xe của mình. Lý Oánh tới, cũng bưng ly nước, sau đó đưa cho Hộ Pháp rồi cũng vén tay áo lên giúp Hộ Pháp dọn dẹp lại đống săm lốp xe trước mặt, tiện thể trò chuyện với ta.

      Hộ Pháp, em có chuyện cảm thấy rất kỳ quái, có thể hỏi chút ?”

      “Hỏi.”

      “Em tò mò là Tô Tô và Diệp có quan hệ gì vậy? Lúc nào cũng nghe Diệp gọi Tô Tô là em , bọn họ là em ruột thịt sao?”

      “Hả?” Hộ Pháp tỏ vẻ khó dò, đứng thẳng lên, xoa đôi tay bẩn lên quần áo, cười khà khà : “Bọn họ có chỗ nào giống em ruột vậy?”

      “Vậy là người sao?”

      nhìn thấy giống người sao? Tôi cho biết, bọn họ là kẻ thù! Kẻ thù đội trời chung, kẻ thù hủy hoại cuộc sống hằng ngày của nhau!!!”

      “...”

      Lý Oánh im lặng nhìn Hộ Pháp. ra ta sớm biết đám người Diệp Dục này hề đơn giản rồi. Nhìn tưởng đơn thuần, thực tế ta moi được nửa chuyện bí mật từ miệng của họ. Điều này làm Lý Oánh càng muốn hòa nhập vào nhóm. Sống trong mạt thế, nếu có đám người năng lực xuất sắc như nhóm người này ở bên, đó chính là tài nguyên của cải hạng nhất.

      ta là người rất giỏi khai thác mối quan hệ, tin hòa nhập được với đám người Diệp Dục này! Lý Oánh là loại người càng khó càng hăng, càng tìm hiểu được mối quan hệ của Tô Tô và Diệp Dục ta càng cố chấp muốn biết. Hôm nay Hộ Pháp cũng chẳng sao, nhiều quân nhân như vậy, hỏi từng người từng người , tin dò hỏi ra.

      Xưởng sửa xe nằm ở trong khu công xưởng to, chắc thời điểm mạt thế đến, người sống sót trong công xưởng bỏ chạy hết, zombie cũng rời theo họ nên trong này chẳng còn mấy con sót lại. Lúc này đêm khuya, Lý Oánh đề nghị mọi người đóng cửa xưởng sửa xe lại.

      Con trai Tẩm Nguyệt vẫn khóc rên rỉ. Lý Tiểu Vũ chưa từng lập gia đình. Bành Vũ Trung làm việc bận rộn, trong nhà có trẻ con nhưng đều là vợ và mẹ chăm, hiển nhiên là có kinh nghiệm dỗ trẻ con. Lý Oánh cũng lãng phí thời gian của mình người đứa trẻ tự lo được thân, ta vội vàng xây dựng quan hệ hữu nghị tốt đẹp với đám Hộ Pháp.

      Tô Tô vốn đánh Diệp Dục, nghe con trai Tẩm Nguyệt khóc thôi trêu đùa, xoay người ra khỏi góc phòng, đến bên Tẩm Nguyệt hỏi:

      “Nó làm sao vậy?”

      Thân hình bé ghé lên vai Tẩm Nguyệt, yếu ớt rên rỉ, gương mặt nhắn bẩn thỉu còn chưa khô nước mắt, giống y như trẻ con châu Phi chạy nạn. Thấy Tô Tô tới, nó cảnh giác vòng hai tay ôm chặt cổ mẹ, chỉ sợ Tô Tô đến để cướp nó .

      Tẩm Nguyệt ngượng ngùng xoay người, lúng túng xin lỗi với Tô Tô: “Xin lỗi, làm phiền mọi người nghỉ ngơi rồi, tôi dỗ nó ngủ nhanh thôi.”

      “Ngủ sớm như vậy để làm gì?”

      Tô Tô nghiêng đầu, trở về xe Jeep của mình, lục bừa ra túi bánh mỳ và hộp khoai tây chiên, đưa cho bé trai vai Tẩm Nguyệt, dịu dàng hỏi:

      “Nhóc ăn ?”

      Bé trai hơi ngước đầu lên, nhìn bánh mỳ và khoai tây chiên trong tay Tô Tô, thận trọng nghiêng đầu nhìn mẹ. Tẩm Nguyệt vội vàng xua tay, mặt hốt hoảng:

      cần, cần, chúng tôi làm phiền mọi người rất nhiều rồi, mọi người cần cho chúng tôi ăn. Chờ đến chỗ an toàn, tôi dẫn Duệ Duệ rời .”
      ParvartyHale205 thích bài này.

    3. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 81: Cho xin ngụm nước

      “Ăn , mình tôi ăn hết. Đây là cho con ăn chứ phải cho .”

      Tô Tô dúi bánh mì và gói khoai tây chiên vào lòng Duệ Duệ. chú ý của đứa trẻ hai tuổi ngay lập tức bị đống thức ăn trong lòng thu hút, hai tay nhắn ôm lấy đồ ăn, đôi mắt tròn xoe chớp chớp nhìn mẹ, giống như muốn nhờ mẹ nó bóc hộ, hoặc muốn hỏi ý kiến mẹ.

      Tẩm Nguyệt cúi đầu, đôi mắt ngấn nước, cổ họng nghèn nghẹn. gật đầu cảm ơn với Tô Tô, thả Duệ Duệ xuống đất rồi ngồi xuống trước mặt bé, bóc túi bánh mì và khoai tây chiên. làm xong xuôi mọi việc, nhìn Duệ Duệ ăn vui vẻ, ngẩng đầu định cảm ơn Tô Tô lần nữa phát ra Tô Tô rồi.

      cần Tẩm Nguyệt , cũng cần Tô Tô phải hỏi, mọi người đều hiểu, phụ nữ, trẻ em và người già là những thành phần yếu thế vào thời kỳ mạt thế. Điều này chỉ thể chênh lệch về sức mạnh của họ, mà còn nằm ở lúc phân chia đồ, họ thường bị chia cực ít hoặc được gì cả.

      Chẳng ai biết được Duệ Duệ bao lâu được ăn rồi, dù sao bánh mì và khoai tây chiên ngày hôm nay là món ăn ngon nhất mà Duệ Duệ được ăn từ sau khi mạt thế, cũng là bữa ăn đầy đủ nhất của Tẩm Nguyệt và Duệ Duệ.

      lời nào có thể diễn tả hết cảm kích trong lòng Tẩm Nguyệt dành cho Tô Tô. Là người mẹ, ai đối tốt với con mình người đó cao hơn tự trọng của ; dù Tô Tô niềm nở với , đối xử nhiệt tình với cũng sao. Chỉ với bữa ăn Tô Tô cho Duệ Duệ hôm nay cũng đủ để Tẩm Nguyệt theo ấy đến chết rồi.

      Tô Tô lại chẳng hề hay biết cảm kích của Tẩm Nguyệt. dạo vòng quanh xưởng sửa xe về thấy Duệ Duệ ăn xong bánh mì và khoai tây chiên, nằm trong lòng Tẩm Nguyệt nặng nề chợp mắt.

      gật đầu với Tẩm Nguyệt, chỉ vào phòng sửa chữa trong xưởng, : “ đưa cháu vào trong ngủ .”

      , chúng tôi làm phiền rồi. cần đâu, tôi ôm nó ngồi đây được rồi.”

      “Vào , tôi ngủ trong xe. Nghỉ ngơi cho khỏe mới có sức giết zombie, mới có thể bảo vệ được con của mình chứ.”

      thể đối với hai kiểu người may mắn sống sót như bà mẹ và đứa trẻ này, Tô Tô luôn kiên nhẫn và khoan dung hết mực. Mặc dù vẫn nghiêm mặt, chưa dứt lời tỏ thái độ cho từ chối, xoay lưng về phía chiếc xe Jeep nhưng Tẩm Nguyệt và Duệ Duệ vẫn cảm nhận được ý tốt và lòng cảm thông trong đó.

      Nếu Tẩm Nguyệt nhớ nhầm lúc trước Hộ Pháp la lối cho tất cả mọi người biết chiếc giường trong gian sửa chữa kia là để cho Tô Tô. Vậy mà giờ ấy lại nhường mẹ con ngủ chiếc giường mà đáng lẽ ấy được nằm.

      lại nhìn sang Lý Oánh lúc trước rất nhiệt tình với họ, giờ gọi nhóm Diệp Dục rửa mặt mũi chân tay. Đương nhiên ta cũng gọi Tô Tô câu cho có, nhưng Tô Tô chẳng thèm để ý mà thẳng ra xe, đóng sầm cửa lại.

      Đối với người sống ở thời mạt thế mười hai năm như Tô Tô mà , hai ngày tắm rửa cũng chẳng chết được. Lý Oánh lại hơi kỳ quái, cứ nằng nặc muốn đám Diệp Dục, Hộ Pháp thoải mái, còn đưa cho Tô Tô và nhóm đàn ông dùng chung thùng nước, thùng đó!

      Tô Tô ngồi ghế lái phụ, nghiêm túc suy nghĩ ngày mai có nên cắt đuôi nhóm người Diệp Dục kia rồi mình đưa Tiểu Ái tìm Trạc Thế Giai hay . Nhìn Lý Oánh ra sức lấy lòng đám đàn ông kia, Tô Tô thực cảm thấy ớn.

      Từ trước đến nay tự biết rất mình thể làm được việc lớn. Mà nay cũng thấy rằng những người có tính toán riêng trong lòng như Lý Oánh là loại có thể làm được điều đó. Nhưng kiểu người này từ kiếp trước hợp khẩu vị Tô Tô rồi, bởi vì họ hôm nay có thể vì chút lợi ích mà kết bạn với bạn, ngày mai khi bạn còn giá trị lợi dụng nữa bỏ rơi bạn thương tiếc.

      suy nghĩ cửa ghế lái bị mở ra, Diệp Dục mang theo hơi nóng nhảy lên. Nhìn thấy Tô Tô nhắm mắt nằm ghế lại phụ sán lại, định làm gì. Tô Tô mở to mắt, dọa Diệp Dục giật nảy mình.

      “Úi chà, em còn chưa ngủ à?”

      tắm rửa xong chưa?”

      rửa gì đâu, chút nước của ấy để cho mình Hộ Pháp uống rồi.”

      Diệp Dục tỏ ra uất hận như thể bao nhiêu thứ tốt đẹp hay ho bị mình Hộ Pháp chiếm hết vậy. thầm thấy tức tối bất bình trong lòng, sau đó nịnh nọt nhìn sang Tô Tô:

      “Tô ơi, cho tôi xin ngụm nước...”

      Tô Tô liếc Diệp Dục, đưa tay lên trung, giọt nước lớn ngưng tụ trong lòng bàn tay, có thứ gì đựng mà cũng bị tản ra xung quanh. Giọt nước giống như viên thủy tinh trong suốt, sáng lấp lánh rực rỡ trong tay Tô Tô.

      Diệp Dục bên cạnh ngắm nhìn, xem đủ rồi vội vàng đón giọt nước từ trong tay Tô Tô. chọc thử, cảm giác giống như nghịch thạch vậy, vừa mềm vừa tạo hình được. để giọt nước lại gần môi, uống ngụm liền cảm thấy vừa ngọt lành, vừa tinh khiết, lại mát lạnh. Diệp Dục tán thưởng, định nịnh bợ Tô Tô mấy câu ngoài cửa kính xe, Thư Sinh nhìn như quỷ chết khát xáp lại gần.

      Cậu ta gõ cửa lên cửa kính xe. Diệp Dục vừa mở cửa là Thư Sinh thò cổ vào trong xe, chỉ đôi môi khô nẻ của mình, ra vẻ đáng thương với Tô Tô:

      “Nữ thần, xin miếng nước.”

      Tô Tô theo lời, cũng đưa cho Thư Sinh giọt nước lớn. Thư Sinh uống xong giơ ngón cái với Tô Tô hỏi:

      “Cái này làm thế nào đấy? Nước mà cũng tạo hình được, Lý Oánh làm được cái này.”

      “Phì… ta á!?”

      Tô Tô trào phúng nghiêng đầu , khoanh tay trước ngực, nhắm mắt thèm để ý đến Diệp Dục và Thư Sinh nữa. muốn xấu Lý Oánh trước mặt bất kỳ ai. Lý Oánh cũng làm gì có lỗi, chỉ là hợp với quan điểm của Tô Tô mà thôi.

      Nhưng nghe thấy Thư Sinh so sánh với Lý Oánh, Tô Tô cũng giấu được khinh thường. Lý Oánh cùng lắm chỉ là dị năng giả cấp , còn Tô Tô tính đâu ra đó, sắp qua cấp ba rồi. Dị năng giả cấp ba tất nhiên có kiêu ngạo của đẳng cấp; Lý Oánh làm được những gì có thể làm, Lý Oánh tiếp thu được những gì có thể tiếp thu. Lý Oánh như thế mà muốn ngang hàng với Tô Tô đây đúng là sỉ nhục với Tô Tô.

      Nhưng Thư Sinh làm sao hiểu được kiêu ngạo của Tô Tô. Còn Diệp Dục, dù hiểu, dù dây thần kinh có to hơn cả chân voi nữa cuối cùng cũng có thể cảm nhận bất mãn của Tô Tô với Lý Oánh. Hai người đưa mắt nhìn nhau, Diệp Dục mất kiên nhẫn đuổi Thư Sinh như đuổi ruồi.

      “Cút cút cút, Lý Oánh sao có thể so sánh với Tô Tô nhà ta được?”

      “Đúng… đúng… đúng… Tô Tô nhà ta giỏi nhất mà.”

      Thư Sinh gật đầu tỏ ra đồng ý rồi vội vàng chạy ra xa, đồng thời lập tức tự cảnh cáo mình, sau này tránh được Lý Oánh tránh càng xa càng tốt! Tô Tô thích Lý Oánh đồng nghĩa với Diệp Dục thích, người Diệp Dục thích mà đám người bọn họ còn tâng bốc kỳ cục chết được.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    4. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 82: Đừng phí hoài buổi sớm đẹp đẽ thế này
      Lúc này tiếng người trong xưởng sửa xe dần yên tĩnh lại. Tô Tô ngoẹo đầu, tay ôm vai, thiu thiu ngủ chợt nghe thấy tiếng Diệp Dục bên cạnh ngửa ghế lái ra sau chuẩn bị nằm xuống. trợn mắt nhìn:

      “Tối nay tôi ngủ trong xe mà.”

      “Thế tôi ngủ ở đâu?”

      sang chen chúc với đồng đội của .”

      được!” Diệp Dục lắc đầu từ chối luôn, nằm xuống cạnh Tô Tô, “Bọn nó ngáy to lắm! Tôi còn phải canh lúc rạng sáng nữa, nằm cùng chúng có mà tôi mất ngủ!”

      xong, Diệp Dục nhắm mắt lại, miệng còn ngáy o o. cố tình thể để biểu đạt thái độ kiên quyết phải cùng chen chúc trong cái xe với Tô Tô.

      Tô Tô nghiến răng kèn kẹt. đâu muốn đối xử tệ với Diệp Dục đâu, nhưng nhìn thái độ của ta xem, thế mà còn muốn phải hòa hợp với ta ư?

      đanh mặt nhìn Diệp Dục rất lâu, muốn dùng cách phản đối có tiếng động này để Diệp Dục biết bản thân mình làm chuyện phù hợp thế nào, thế nhưng da mặt Diệp Dục còn dày hơn cả góc tường. làm như nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của Tô Tô, cứ thế thoải mái nằm im thin thít.

      “Tùy , đồ vô duyên!”

      Tô Tô cũng nằm xuống, xoay người rồi xoa bụng. cố gắng hít thở sâu, cố gắng kiềm chế, cố gắng bình tĩnh, đừng lỡ tay giết mất cha đẻ của Tiểu Ái kẻo sau này Tiểu Ái hỏi cha nó đâu, cũng biết nên giải thích thế nào.

      Yên tĩnh lúc, Tô Tô bực bội xong bắt đầu ngáp. Hình như Diệp Dục trải chiếc chăn nhung chẳng biết lôi từ đâu ra. Mùi có vẻ mới, giống như vừa mua ở cửa hàng về còn chưa giặt. Diệp Dục nhàng đắp chiếc chăn lên người , sau đó khẽ hỏi:

      “Tô Tô, có hận tôi ?”

      hận.” Tô Tô quay lưng lại với Diệp Dục, nhắm mắt bình thản trả lời.

      “Vì sao? Tôi hủy hoại tất cả mọi thứ của .”

      , cho tôi rất nhiều.”

      Trong màn đêm, Tô Tô hé mắt, đưa tay xoa bụng mỉm cười, sau đó yên tâm chìm vào giấc mộng. Phía sau lưng, Diệp Dục tựa như cũng nhận ra Tô Tô mệt rồi. Mặc dù hiểu ý câu của Tô Tô nhưng đây phải lúc để hỏi tiếp. lúc sau, Diệp Dục cũng quên mình muốn hỏi Tô Tô chuyện gì, nhắm mắt nhìn gáy Tô Tô mà ngủ mất.

      Thời gian thay ca là ba giờ sáng. Trừ Tô Tô, Tẩm Nguyệt và Duệ Duệ ra tất cả mọi người đều phải trực luân phiên. Thư Sinh, Thầy Bói, Lý Oánh và Lý Tiểu Vũ trực ca trước còn Diệp Dục, Hộ Pháp, Bành Vũ Trung trực ca sau.

      Diệp Dục vừa tỉnh Tô Tô cũng tỉnh. ngồi dậy cùng xuống xe với Diệp Dục, trèo lên cửa sổ tầng hai của xưởng sửa chữa xe. Bên ngoài kia, mười, hai mươi con zombie lục tục kéo đến phía ngoài xưởng, có lẽ do ngửi thấy hơi người sống. quay lại, thấy Diệp Dục chuyện với Hộ Pháp dưới tầng xuống, từ cao cúi xuống rút mã tấu lưng Diệp Dục ra.

      “Làm gì thế?” Diệp Dục ngoái nhìn Tô Tô xuống cầu thang.

      Tô Tô quay đầu, ước lượng mã tấu tay rồi nhíu mày: “Đừng phí hoài buổi sớm đẹp đẽ thế này. Tôi ra ngoài tập luyện chút, các cứ chuyện tiếp .”

      “Cùng , cùng . Bọn tôi còn bảo nhau đêm dài chán quá .”

      Hộ Pháp vỗ vai Diệp Dục, hai người nối đuôi nhau theo Tô Tô ra cửa chính. Bành Vũ Trung đằng sau thấy thế cũng cầm súng và dao quắm theo.

      Ra đến trước cánh cửa sắt nặng trịch, Hộ Pháp lên trước, nắm tay giữ nắm cửa, đẩy cái. Cửa sắt hé ra, hơi người sống tràn ra qua khe hở, đám zombie lởn vởn ở cửa đột nhiên tìm thấy mục tiêu. Chúng cùng quay lại, về phía xưởng sửa xe.

      Diệp Dục là người đầu tiên lao ra ngoài, Hộ Pháp theo sau, Tô Tô hai tay hai thanh mã tấu cũng cùng ra. Tốc độ của ba người rất nhanh, nhưng phải vì rơi vào hoàn cảnh khẩn cấp mà sợ nếu chậm chút zombie bị người khác cướp mất.

      Bành Vũ Trung cuối cùng, ban đầu định dùng súng nhưng nghĩ lại quyết định cứ rèn luyện thể lực trước . Dù sao bây giờ cũng chưa phải lúc nguy hiểm, chỉ có lượng đạn nhất định nên tốt hơn là để dành đến thời điểm nguy cấp nhất.

      Mười mấy hai mươi con zombie chỉ lát là bị nhóm người Tô Tô mạnh mẽ tiêu diệt. Bành Vũ Trung chỉ giết được hai con. cố nhịn cảm giác buồn nôn, bắt chước Diệp Dục và Hộ Pháp tìm tinh hạch trong não zombie. Nghe tinh hạch này có năng lượng gì đó có thể bổ sung dị năng tiêu hao của dị năng giả.

      “Tô Tô!” Bành Vũ Trung gọi. đứng cách xa, tay cầm hai viên tinh hạch được lau sạch . Khi Tô Tô quay lại nhìn, Bành Vũ Trung lại lấy thêm nắm tinh hạch trong túi áo khoác lông vũ, đưa ra, “Cho này.”

      cần, giết cầm .”

      Tô Tô lắc đầu, nhìn nụ cười mặt Bành Vũ Trung, kiên quyết nhận mấy viên tinh hạch đó. Người ta là người thường, khó khăn lắm mới khắc phục được trở ngại tâm lý giết vài con zombie, lấy được vài viên tinh hạch hiếm hoi, sao lại biết xấu hổ mà lấy của người ta chứ?

      “Tôi giữ lại cũng vô dụng, hơn nữa coi như là quà chia tay .” Bành Vũ Trung lại đưa ra trước mặt Tô Tô. Nhìn Diệp Dục và Hộ Pháp đến, cười : “Cảm ơn , Tô Tô, là cho tôi dũng cảm này. Lát nữa trời sáng tôi phải chia tay mọi người rồi. Chút này là quà nhận là thầy, cảm ơn .”

      Tuổi tác của ấy cũng phải hơn ba mươi rồi. Đàn ông ở tuổi này chắc có vợ con đề huề. Vì mạt thế ập tới nhanh quá nên khiến ấy hoang mang và băn khoăn vài ngày. Nhưng khi nhìn thấy Tẩm Nguyệt và Duệ Duệ nỗi nhớ nhung vợ con ùa về.

      Trong màn đêm, gió bấc gầm gào, Tô Tô im lặng nhìn người đàn ông trước mặt. cũng muốn giờ là mạt thế rồi, mạnh ai nấy thôi. Trước mạt thế, khoảng cách chỉ cần nhấc chân là đến giờ cũng xa xôi cách trở, muôn vàn khó khăn.

      cũng từng mất người thân, con đường tìm người thân mệt mỏi ấy cứ thẳng về phía trước, cứ thế đến mười năm trời. Ở thế giới này, người có dũng khí tìm người thân đều là người quả cảm.

      Tô Tô gật đầu, nhận tinh hạch trong tay Bành Vũ Trung, hơi quạnh quẽ trong lòng nhưng vẫn cười chúc : “Mong rằng sớm tìm được vợ con mình.”
      ParvartyHale205 thích bài này.

    5. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 83: Thuận buồm xuôi gió

      “Cảm ơn, tôi tìm được.”

      Bành Vũ Trung gật đầu, quay người vào trong xưởng. Còn mấy tiếng nữa trời mới sáng, phải chuẩn bị chút. Xe trong xưởng khá nhiều, chọn đại cái để . Lý Tiểu Vũ và Lý Oánh, Tẩm Nguyệt, Duệ Duệ đều có xe nhưng vì xa mình nên Bành Vũ Trung chọn lựa xe rất cẩn thận.

      Xe phải chịu được va chạm, gian trong xe phải rộng rãi, phải để được nhiều đồ. Cuối cùng Bành Vũ Trung chọn được chiếc SUV của BMW. chuyển hai hòm súng đạn từ trong chiếc xe lúc trước sang. lấy nhiều vì nghĩ Lý Tiểu Vũ và Tẩm Nguyệt đều là người bình thường, có thể cần dùng đến “vũ khí nóng”, nên để phần còn lại cho hai người họ.

      Lúc này Lý Tiểu Vũ tỉnh giấc. theo sau Bành Vũ Trung giúp đỡ tay, ánh mắt cũng nhuốm màu u sầu, nghẹn ngào:

      Bành, phải sao?”

      “Ừm, phải , nhất định phải .”

      Bành Vũ Trung chất đồ lên xe của mình xong quay ra ôm Lý Tiểu Vũ cái. Dù mới chỉ biết nhau vài ngày nhưng giữa họ cũng bắt đầu xuất tình cảm đồng đội.

      “Tiểu Vũ, em phải giữ gìn sức khỏe. Nhớ lời , dù có chuyện gì xảy ra nhất định phải chung phe với Tô Tô. Đừng tiếp tục qua lại với đám bạn bè và bạn học của em nhé.”

      “Vâng, em nhớ rồi!”

      Lý Tiểu Vũ mắt ngân ngấn nước, đôi tay ôm vỗ lên lưng Bành Vũ Trung, lưu luyến chẳng thành lời, kể từ đây cũng chẳng biết có thể còn gặp lại nữa .

      Bành, cẩn thận nhé, nhất định phải chú ý giữ gìn đó. tìm thấy vợ con quay về nhé.”

      “Yên tâm, về.”

      Bành Vũ Trung nở nụ cười tự tin, buông Lý Tiểu Vũ quay người lên xe, khởi động, sang số, lái xe rời . Lý Tiểu Vũ bước theo xe vài bước, tay vẫy ngừng, nước mắt lã chã.

      Lý Oánh gần đó nằm ngủ ghế sau xe, ta chỉ liếc nhìn Bành Vũ Trung cái rồi vô cảm nhắm mắt tiếp tục ngủ bù. ta phải nghỉ ngơi, nghỉ ngơi tốt mới có thể xả nước cho đám Hộ Pháp, mới có sức khỏe giết zombie, nên ta chẳng có chút tâm tình chia tay bạn bè nào cả. Đặc biệt là mạt thế, còn biết có thể gặp người đó lần thứ hai , càng đáng để Lý Oánh lãng phí sức lực.

      Bên ngoài cánh cửa sắt của xưởng, Tô Tô và Diệp Dục tranh nhau con zombie. Trời vừa hửng sáng, những con zombie xung quanh đều bị , Diệp Dục và Hộ Pháp quét sạch, chỉ còn lại mỗi con này. Tô Tô và Diệp Dục đều muốn giết nó, ai nhường ai, tranh đến tận cùng, Tô Tô chỉ thiếu điều ra tay với Diệp Dục.

      Hộ Pháp ở xa ngồi xổm xỉa răng, nhàm chán nhìn con zombie bị Tô Tô và Diệp Dục dụ tới dụ lui, suy nghĩ nếu Tô Tô và Diệp Dục xử lý đành để ra tay xử nốt con zombie cuối cùng này vậy.

      Xe của Bành Vũ Trung chầm chậm ra ngoài, Tô Tô dừng nắm đấm định đánh Diệp Dục lại, quay đầu nhìn Bành Vũ Trung ngồi xe, giơ tay cười với . Chờ xe của áp sát, nghiêng người, bím tóc buộc sau gáy bay bay trong gió, ngón tay trắng trẻo chỉ về phía trước, đôi mắt cười cong cong hình trăng khuyết.

      nhé, chúc thuận buồm xuôi gió. Zombie phía trước đều dọn sạch cho rồi đấy. Chúc may mắn.”

      “Cảm ơn!”

      Bành Vũ Trung ngồi ghế lái, thấy con đường thênh thang phía trước bóng zombie cảm kích quay đầu nhìn Tô Tô và Diệp Dục ở ngoài. Đằng sau hai người, Hộ Pháp lặng lẽ xử lý con zombie. Thuận buồm xuôi gió, đây là khởi đầu tốt, cần phải cảm ơn nhiều, Bành Vũ Trung khắc ghi trong lòng là được. đạp chân ga, người xe ra đón những tia nắng đầu tiên, bắt đầu tương lai tìm người thân.

      “Hộ Pháp, mẹ nó, chú quá là tham rồi đấy. Dám cướp quái của ông đây!”

      Bỗng nhiên Diệp Dục quay người phát ra con zombie dùng để trêu Tô Tô bị Hộ Pháp cướp mất từ lúc nào. tức giận đạp vào mông Hộ Pháp, tiếng cãi vã của hai người vang xa tít. Tô Tô nhìn theo hướng Bành Vũ Trung lúc rồi quay người vào xưởng sửa xe.

      Trời còn chưa sáng hẳn, trong xưởng sửa xe vẫn tối om như ban đêm. Lý Tiểu Vũ luyện tập chiêu thức cận chiến mà Bành Vũ Trung chỉ nền đất trống trải mình. Còn Tẩm Nguyệt dậy, tìm thấy chiếc bình siêu tốc trong văn phòng, biết nên làm gì thấy Tô Tô vào. Tẩm Nguyệt ngại ngần đến trước mặt Tô Tô:

      “Tô Tô, mọi người có muốn ăn mì ?”

      Lúc hỏi câu đó, Tẩm Nguyệt rất ngại. Dù sao tối qua mới gia nhập vào nhóm của Tô Tô, còn chưa quen với mọi người trong nhóm, cũng biết Tô Tô có đồng ý cho lấy mì xe nữa.

      “Là... là thế này, phải tôi ăn đồ của mọi người, tôi ra ngoài giết zombie, cũng giúp mọi người tìm đồ nhưng có thể cho tôi xin chút mì nấu trước được ? Lát nữa Duệ Duệ tỉnh dậy, nếu có gì ăn quấy khóc, tôi chỉ nghĩ thế thôi.”

      “Ăn chứ, làm cho tôi bát với! Ôi, bận rộn đêm hôm giờ cũng oải rồi.”

      Tô Tô ngắt lời Tẩm Nguyệt, tiện tay đổ đầy nước vào ấm siêu tốc, vươn vai quay người chuẩn bị lên xe ngủ tiếp. Nhưng vừa được hai bước, liền dừng lại, quay người, đôi con ngươi tĩnh lặng, đen như mực nhìn chằm chằm bóng lưng của Tẩm Nguyệt.

      mình dắt con theo khó giết zombie. Tôi nghĩ nên tìm địu hoặc đai buộc để buộc thằng bé lên người. phải ai sinh ra cũng biết giết zombie, cứ học Lý Tiểu Vũ ấy.”

      Khi Tô Tô , Tẩm Nguyệt cầm chiếc bình siêu tốc đầy nước nhìn về phía Lý Tiểu Vũ mồ hôi ròng ròng đứng múa dao quắm bãi đất trống. Tẩm Nguyệt gật đầu, muốn bày tỏ thái độ nhất định làm theo ý của Tô Tô còn ở đó nữa. xong Tô Tô quay về xe ngủ rồi.

      Mười phút sau, Tẩm Nguyệt tìm thấy bát đũa dùng lần trong văn phòng làm việc, cũng nấu xong mì cho Duệ Duệ. Vì điều kiện cho phép nên cũng chẳng có nguyên liệu gì để phát huy tài nấu nướng, nhưng Duệ Duệ dụi đôi mắt lim dim, nhìn thấy bát mì Tẩm Nguyệt bê đến vui quên trời đất, nhanh chóng ăn sạch .

      Tẩm Nguyệt dụi đôi mắt ửng đỏ, nhìn Duệ Duệ cười. lấy thêm bộ bát đũa trong văn phòng, đổ chỗ nước còn lại làm cho Tô Tô bát. Lúc này Lý Oánh cũng dậy. Khi ở xe, ta cũng nghe thấy lời Tô Tô với Tẩm Nguyệt nên giờ ta thẳng vào văn phòng, dặn dò Tẩm Nguyệt:

      “Tôi đổ nước vào cho , làm thêm cho Diệp, Hộ Pháp mỗi người bát nhé.”
      ly sắc, ParvartyHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :