1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 74: Điều khiển nước xoay tròn
      Lúc đầu Lý Oánh tưởng mình cùng nhóm Diệp Dục từ Đức thành thằng xuống Tương thành ở phía nam, mặc dù chẳng trò chuyện nhiều nhưng cũng cùng vào sinh ra tử với nhau, tình nghĩa chắc chắn thể so như người thường. ta tưởng người ta vẫn xa cách với nhưng ra đối xử với giống người khác.

      Cho đến khi Lý Oánh nhìn thấy cách Tô Tô và họ chung sống với nhau, ta phát rằng ra như thế mới là hòa nhập. Khóc, cười, giận hờn, chuyện, đánh nhau. Chướng tai là Tô Tô có thể đấm Diệp Dục, kỳ lạ là dù Diệp Dục có tức phừng phừng nhưng đồng đội của hề giúp đỡ, còn ra vẻ vui vẻ như xem kịch!

      Xong rồi Tô Tô muốn mượn mã tấu, bình thường Diệp Dục coi chúng như vật báu, đến cả tắm với ngủ cũng phải để ở chỗ có thể sờ vào được. Vậy mà hai thanh mã tấu đeo sau lưng đó, cho mượn là cho mượn luôn, hề do dự!

      Ban đầu Lý Oánh tưởng rằng Tô Tô là em ruột của Diệp Dục, nhưng qua quan sát ngày hôm qua ta phát ra Diệp Dục và cha Tô hề giống cha con chút nào. Vì thế ta chỉ biết quan hệ giữa Tô Tô và Diệp Dục bình thường, nhưng nhìn lại giống người , hay họ là em kết nghĩa? giống tí nào...

      Tóm lại trong thời thế loạn lạc này, Diệp Dục chạy từ Đức thành xa xôi nghìn dặm về đến Tương thành vì cả nhà Tô Tô là điều chắc chắn. Lý Oánh cũng tự biết thân biết phận. ta cười tự giễu, từ bỏ suy nghĩ mượn dao Diệp Dục rồi quay người chạy vào đồn cảnh sát, tìm Bành Vũ Trung nghĩ cách.

      Lý Oánh vừa Tô Tô cũng ra khỏi siêu thị, tiếp đón con zombie mới đến. xoay người tại chỗ, cầm hai con dao chém nhàng, đầu của zombie rơi xuống. cầm con dao quý báu giơ lên cười ha hả, bổ đầu zombie nhặt tinh hạch.

      Lúc này Diệp Dục sửa soạn xong hai bao tải lớn đồ đặt vào cốp sau, để phòng trừ trường hợp bất thường đường nên đóng chặt cốp lại. quay ra nhìn thấy Tô Tô ngày càng giết zombie xa hơn, vì thế vội vàng lên xe lái chầm chậm theo sau, thò cổ ra ngoài vỗ vào cửa xe hét:

      “Hey, em xinh tươi, em định cứ thế đến bệnh viện à?”

      Tô Tô dừng lại, nhìn đám zombie lảo đảo đến đầy vẻ tiếc nuối, rồi lại quay ra nhìn Diệp Dục trong xe, suy nghĩ chút rồi vẫn trèo lên ghế lái phụ. Cứu Trạc Thế Giai quan trọng hơn, cứu Trạc Thế Giai quan trọng hơn, bye bye mấy bé tinh hạch.

      Trèo lên ghế lái phụ, Tô Tô đưa mã tấu cho Diệp Dục, ý muốn trả lại . Diệp Dục ghét bỏ nhìn thanh mã tấu:

      rửa sạch cho tôi, bẩn quá mất.”

      liếc nhìn Diệp Dục, muốn trả ta hai thanh mã tấu này chút nào, nhưng có mượn có trả sau này mới dễ mượn. suy nghĩ chút rồi đưa hai con dao ra ngoài cửa sổ, cổ tay phóng ra hai dòng nước bao trùm lên con dao, quay vài vòng rửa sạch toàn bộ máu thịt dính đó.

      Vừa đúng lúc Lý Oánh từ trong sở cảnh sát ra nhìn thấy cảnh tượng đó, tay ta cũng cầm hai con dao nhưng là dao quắm Bành Vũ Trung đưa cho. Bành Vũ Trung ở sau lưng trang bị từ xuống dưới, dao quắm và côn cảnh sát treo đầy người, còn mang cả hai thùng đạn, Lý Tiểu Vũ từ sở cảnh sát cùng Bành Vũ Trung ra cũng cầm hai khẩu súng tay và thùng đạn.

      thôi, mọi người quay về biệt thự hay đến bệnh viện với chúng tôi?”

      Hộ Pháp lái xe đỗ trước mặt ba người họ. Lý Oánh đương nhiên gật đầu, Bành Vũ Trung và Lý Tiểu Vũ do dự nhìn nhau. Thấy Lý Oánh về phía xe của họ cũng gật đầu, quyết định cùng đến bệnh viện.

      Mục đích chuyến này của Lý Tiểu Vũ là muốn trở nên mạnh mẽ như Tô Tô, Bành Vũ Trung lại muốn cứu vợ con . Nhưng vợ con giờ ở đâu cũng biết, chỉ đành quay về nhà xem xét, nhà vừa hay cùng hướng đến bệnh viện nên giờ vẫn chưa tách đoàn được.

      Sau khi lên xe, ba người quyết định để Lý Tiểu Vũ lái xe, Bành Vũ Trung nhận nhiệm vụ nổ súng, còn Lý Oánh ngồi ghề sau suy nghĩ về cách Tô Tô rửa dao. ta nghĩ mãi mà hiểu được, họ cùng là dị năng giả hệ thủy, vì sao Tô Tô có thể khống chế được nước di chuyển xoay tròn thân dao? Chẳng lẽ nước được phóng ra nên bất động ở trong thùng chứa sao?

      Làm thế nào mới có thể điều khiển nước rửa dao giống Tô Tô???

      Lý Oánh thử chút, tay cầm dao quắm, lòng bày tay kia bắt đầu phóng nước, nhưng nước lại chỉ chảy từng giọng xuống. hề bọc được thân dao chứ đừng đến chuyện điều khiển xoay tròn.

      “Haiz…”

      ta chán nản thở dài, Lý Oánh nhìn sàn ghế sau ẩm ướt, bỗng nghĩ ra chuyện. ngẩng đầu lên, dầu lên bắt gặp Lý Tiểu Vũ nhìn mình qua kính chiếu hậu.

      “Tiểu Vũ, tôi nghe trước đây là bạn học cùng đại học với Tô Tô à?” Lý Oánh cất dao , ghé sát vào lưng ghế của Lý Tiểu Vũ, thử dò hỏi, “ xem làm sao dị năng của ấy lại mạnh thế chứ? Có phải là có bí kíp gì ?”

      “Tôi biết.”

      Lý Tiểu Vũ vừa lái xe vừa cười ngượng ngùng. phải dị năng giả nên hiểu những điều Lý Oánh . Với , rất nhiều chuyện của mình còn chưa hiểu làm gì rảnh rỗi thăm dò chuyện của Tô Tô chứ?

      Vừa rồi giằng co hồi lâu, Lý Tiểu Vũ liền thấy bản thân sốt ngày càng cao, cảm thấy lo lắng: mình ăn phải gạo dính máu zombie, có phải bị truyền nhiễm rồi cũng biến thành zombie luôn?

      Nhưng hôm đó lúc đến nhà họ Tô xin nước vo gạo, Tô Tô với rất ràng, nước của dị năng giả hệ thủy có tác dụng kháng khuẩn, thanh lọc độc tố. Chỗ gạo đó sau khi vo sạch chỉ còn dư lại số lượng cực kì ít virus mạt thế, và số vius trong khí cũng nhiều lắm. Lúc này những người phải biến thành zombie bị virus trong khí truyền nhiễm biến thành zombie từ lâu rồi.

      Tô Tô thể chất của Lý Tiểu Vũ cũng có chút kháng thể, gạo sau khi vo bằng nước của dị năng giả kháng thể trong người hoàn toàn có thể chống lại chút virus đó. Nếu chống lại được biến thành zombie quách cho rồi, bởi vì chút virus cỏn con mà chống lại được liệu làm sao có thể sinh tồn trong mạt thế được?

      Lý Tiểu Vũ vốn bạo gan, nghe Tô Tô xong những bị dọa mà còn sinh ra ý định chắc chắn phải nếm thử gạo vo đó, kết quả là giờ sốt rồi.

      Trong lòng vô cùng lo lắng nhưng biểu ra ngoài, tiếp tục lái xe định chờ đến khi nghỉ ngơi lại hỏi Tô Tô. Phải tìm Tô Tô xác nhận lại mới được, vì thế lúc này Lý Tiểu Vũ có tâm trạng đối phó với Lý Oánh.

      thế à...”

      Lý Oánh phía sau cảm thấy tin, ta nghĩ chắc chắn vì mình chưa thân thiết với Tô Tô nên Tô Tô có thể hướng dẫn cho Bành Vũ Trung, có thể kích động ý chí chiến đấu của Lý Tiểu Vũ nhưng muốn chỉ cho ta cách dùng dị năng.

      Lý Oánh lại thở dài đánh thượt. Thời đại mạt thế người người nguy hiểm, muốn tìm người thầy tốt thành tâm thành ý chỉ dạy cho mình có vẻ vô cùng khó khăn.

      Trong chiếc xe phía trước, Diệp Dục vừa lái xe vừa liếc nhìn Tô Tô, trước kính chắn gió bên cạnh Tô Tô là hai thanh mã tấu của , nhìn mã tấu rồi lại nhìn , đâm phải vài con zombie. Qua vài lần như thế Tô Tô chịu được nữa, nhắm mắt hỏi:

      muốn hỏi gì hỏi , để trong lòng khó chịu đấy.”

      “Ồ, vậy tôi hỏi nhé… đến bệnh viện làm gì?”

      “Vừa rồi cũng nghe thấy tôi và Bành Vũ Trung chuyện còn gì? Tôi đến bệnh viện cứu người.”

      “Người đó rất quan trọng với à?”

      “Ừ, rất quan trọng.”

      có Trạc Thế Giai, thể thuận lợi sinh Tiểu Ái. Mặc dù có kinh nghiệm sinh nở lần nhưng cơ thể này vẫn là lần đầu sinh con, cảm giác đau đớn khi mở xương chậu làm làm thấy sợ hãi. Bên cạnh nhất định phải có vị bác sĩ chuyên nghiệp giúp đỡ mới được.

      “Người rất quan trọng với đó là nam hay nữ?” Diệp Dục vểnh tai lên, tỏ vẻ vấn đề này cực kỳ quan trọng với .
      ParvartyHale205 thích bài này.

    2. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 75: thiếu phụ nữ thế à?

      “Hỏi nhiều như vậy làm gì?”

      Tô Tô mở to mắt nhìn sắc trời ngả tím. Trời sắp tối rồi, nhưng hôm nay bọn họ chưa được hai khu phố. Muốn tìm thấy Trạc Thế Giai trong thế giới rộng lớn như vậy cực kỳ khó khăn. Có lẽ nếu tìm đường đến bệnh viện có kết quả, sau đó nên men theo khu tập trung người may mắn sống sót để tìm.

      “Phụ nữ chúng ta cứu, đàn ông chúng ta quay về.”

      Đánh bay con zombie tấn công tới, Diệp Dục như thể là chuyện đương nhiên. Tô Tô ngồi xuống ghế phụ xe, nghiêng đầu nhìn Diệp Dục, khó hiểu hỏi:

      “Diệp Dục, có ý gì chứ? Sao lại thể cứu đàn ông?”

      thừa, ông đây ra ngoài với em, còn cho rằng em phải làm chuyện gì, liều sống liều chết cùng em cứu thằng đàn ông, phải là điên à?”

      “Vậy quay về !”

      “Được thôi, em và cùng về.”

      Tức chết mà, Tô Tô thực bị Diệp Dục làm cho tức chết. nhìn biểu cảm chuyện vô cùng nghiêm túc của , mỉa mai:

      “Phụ nữ cứu, thiếu phụ nữ thế à??? Trạc Thế Giai 30 rồi, nên gọi là chị đấy, định lái máy bay à?”

      “Ồ, em , từ đầu em là nữ có phải xong rồi … Xem em tức giận kìa... Cứu cứu cứu, lập tức cứu. thiếu phụ nữ, cũng có hứng thú lái máy bay.”

      Diệp Dục xong, đạp chân ga, Tô Tô chịu được quán tính, đột ngột ngã cái về phía sau. giãy giụa bò lên đánh Diệp Dục. Cùng với tiếng kêu đau của , chiếc xe Jeep lảo đảo đâm vào lũ zombie đường lớn.

      Hộ Pháp đằng sau nhìn thấy, gương mặt vuông chữ điền đen như củ tam thất cười khà khà, hát: “Diệp Chân Chất à, Diệp Chân Chất, la là la là la la.”

      Đa số đèn con đường này đều sử dụng pin mặt trời, bên còn có cái cối xay gió, do chạy bằng năng lượng gió và điện nên cả con đường toàn đèn sáng trưng, liếc mắt là thấy đầu bên kia.

      lên trước chút, xe cộ đường rối loạn, đâm liên hoàn có, xoay ngang xoay dọc có. Xe của Diệp Dục đâm lát phải dừng lại, nổi nữa. Thỉnh thoảng có mấy con zombie bò ra từ khe hở xe ô tô phía trước, chẳng mấy chốc vây vòng quanh đội xe.

      Diệp Dục mở cửa xe, cần Tô Tô bảo, trước người xuất bức tường lửa, hai tay ngưng tụ hai quả cầu lửa, ném về phía người lũ zombie. Chẳng mấy chốc, đám zombie bị cầu lửa của Diệp Dục đốt đen thui. Tô Tô ngồi ghế phụ xe, thoáng nhìn dị năng của Diệp Dục, trong lòng hơi kinh ngạc. Cường độ khống chế năng lượng của Diệp Dục có lẽ cũng là cuối cấp 2 sắp đạt cấp 3 rồi. Cách thức dùng lửa còn đa dạng hơn rất nhiều.

      Tiếp theo, Hộ Pháp ra từ trong xe phía sau giống như cơn gió, nhanh nhẹn ở mức zombie theo nổi, ung dung lại giữa đám xác sống, cắt đầu của từng con và nhanh chóng lấy được tinh hạch trong đầu chúng.

      Dị năng của Hộ Pháp nhìn có vẻ uy lực mạnh bằng Diệp Dục, có kỹ năng tấn công hàng loạt, nhưng người này cũng thể xem thường. Đó là dị năng giả hệ phong biến dị lần hai.

      Tô Tô mở cửa nhảy xuống xe, lại nhìn về phía sau, xung quanh Thư Sinh bốc lên màn sương trắng xóa. Những con zombie nhào vào trong màn sương, gần như toàn bộ im hơi lặng tiếng, cũng ra chui ra ngoài nữa. Thầy Bói ở phía đằng xa là dị năng giả hệ kim. Thầy Bói này nhìn trông gầy hơn Hộ Pháp và Diệp Dục rất nhiều, vậy mà lại là dị năng giả hệ kim ư?

      Chỉ thấy da thịt bên ngoài của Thầy Bói bóng loáng như kim loại, ta về phía lũ zombie. Lũ zombie há mồm cắn nhưng đành chịu. Người ta là dị năng giả hệ kim sao cắn được? Răng của chúng tự rụng hết ra, gây hại gì cho mình đồng da sắt.

      Bốn người họ gần như lo toàn bộ số zombie của cả con đường lớn này, Tô Tô hoàn toàn có đất dụng võ. cũng tranh với họ, trèo lên nóc xe Jeep, đứng ở cao bắt đầu quan sát cảnh vật xung quanh.

      Con đường này thuộc khu phố thương mại, phía trước xa là quảng trường lớn. Phía dưới quảng trường có cái siêu thị rất to, bên ngoài siêu thị là những cửa hàng san sát nhau. Những cửa hàng này bán hàng hiệu giá cả đắt đỏ, thuộc đẳng cấp mà trước mạt thế, sinh viên như Tô Tô dám vào mua sắm.

      Đối diện với quảng trường là tòa nhà văn phòng cao nối tiếp nhau, dưới tòa nhà văn phòng là cửa hàng vàng và cửa hàng thời trang hàng hiệu. cửa sổ của các tòa nhà văn phòng có vài tấm vải màu đung đưa, cẩn thận lắng nghe, dường như có tiếng kêu cứu của những người may mắn sống sót từ xa vọng lại.

      “Mọi người nhìn xem, tòa nhà kia có người treo cờ kêu cứu.”

      Lý Tiểu Vũ ngồi ghế lái, học Bành Vũ Trung cách sử dụng súng, ngờ nhìn thấy sau lưng , tấm cửa sổ cao tít, có người vẫy tay với bọn họ. Bành Vũ Trung quay đầu lại nhìn, quả nhiên, có hai người đàn ông dán người của sổ, cầu cứu bọn họ ở phía dưới.

      Lý Oánh ở phía sau cười lạnh tiếng, : “Đây phải chính là cơ hội tự giải thoát rất tốt hay sao? Chúng ta đến rồi, giải quyết lũ zombie dưới tầng. Đến cả chạy xuống họ cũng dám, chết là đáng đời.”

      Càng phải , đó là hai người đàn ông trưởng thành, cứu người như vậy có khác gì với đám người may mắn sống sót trong khu biệt thự Quả Táo đâu, có khi họ còn bị liên lụy.

      Lý Tiểu Vũ và Bành Vũ Trung ngồi phía trước, ánh mắt nhìn nhau vẻ cũng đành. Lý Oánh sai, dũng khí chạy xuống còn có, sau này làm sao sống sót ở mạt thế được?

      “Oa…oa…oa…”

      Chính trong lúc này, tiếng khóc nỉ non của trẻ con vang lên. Ba người tái mặt nhìn ra ngoài, chỉ nhìn thấy hai tên đàn ông kia, có lẽ thấy bọn họ có ý muốn cứu người, nên lôi đứa trẻ con và người phụ nữ ra. người đàn ông đẩy người phụ nữ, cướp đứa trẻ trong tay người phụ nữ đó bên cửa sổ.

      Còn người phụ nữ khóc sướt mướt, ôm đứa trẻ vào trong lòng, nỡ buông tay. Đứa bé còn quá , khoảng chứng hai tuổi, ôm chặt cứng cổ mẹ, mặc cho người đàn ông ở bên cửa sổ lôi kéo thế nào cũng buông tay.

      Trái tim Tô Tô run lên. Khoảnh khắc đó, dường như nhìn thấy cảnh tượng và Tiểu Ái xa nhau lúc trước. Tô Tô nhảy từ nóc xe xuống, hai bước về phía cửa sổ. Lý Oánh thấy ra, vội vàng mở cửa xe, cũng ra, chạy đến bên , giễu cợt :

      “Tô Tô, đừng . Đừng mềm lòng! Lọai người như vậy cứu được. quên đám người may mắn sống sót trong khu biệt thự Quả Táo rồi sao?

      Tô Tô nghiêng đầu liếc nhìn Lý Oánh. nhìn thấy kiên cường, độc lập, phấn đấu và dã tâm trong mắt ta. Điều này rất bình thường. Ở mạt thế, người giống như Lý Oánh mới có thể sống lâu được.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    3. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 76: Tẩm nguyệt
      Tiếng khóc của đứa bé và người mẹ vang lên liên tiếp. Người đàn ông bực tức, quát người mẹ:

      buông tay ra, muốn tất cả chúng ta đều chết ở đây à???”

      Sau đó, người đàn ông quay đầu hét với Tô Tô: “Cứu chúng tôi, cứu chúng tôi với. Chúng tôi ở đây còn có phụ nữ, trẻ em. Cầu xin cứu chúng tôi với!”

      “Mẹ ơi, cháu cần mẹ. Mẹ ơi mẹ… Duệ Duệ sợ… Duệ Duệ sợ…. Ôm Duệ Duệ, ôm Duệ Duệ....”

      Đứa trẻ vừa khóc vừa gào đòi mẹ ôm, tiếng khóc đó dường như bất chợt chạm vào nỗi đau của người mẹ. vươn tay định đánh người đàn ông. Người đàn ông lại nắm lấy hai cánh tay quấn cổ mẹ, giật mạnh xuống. Tiếng khóc của đứa trẻ hai tuổi càng the thé, cơ thể bé cuộn vào giữa hai tay người đàn ông, giãy dụa, cố hết sức hét.

      “Mẹ ơi… Duệ Duệ nghe lời… Duệ Duệ nghe lời… mẹ ôm con… ôm con …”

      “Đừng khóc… con đừng khóc, con đừng khóc...”

      Người phụ nữ nỡ nhìn con mình bị người đàn ông hành hạ như thế, lao đến bắt đầu cướp đứa trẻ với người đàn ông.

      “Toàn là thủ đoạn để lấy đồng cảm của người khác!”

      Lý Oánh nhìn cảnh này rồi lạnh lùng bình luận, quay đầu nhìn Tô Tô chợt giật mình. Tô Tô nước mắt lã chã, sau đó Tô Tô định lao đến hành lang bên kia. Lý Oánh vội vàng lên trước ôm eo Tô Tô, trách móc:

      “Tô Tô, được cứu. điên rồi à, đầu óc có tỉnh táo thế? Bình thường tôi thấy cũng phải người yếu lòng thế mà!”

      “Bỏ ra!!!”

      Tô Tô quay người, xung quanh người tỏa ra lớp băng mỏng, Lý Oánh linh cảm thấy nguy hiểm nên buông tay, nhảy về sau vài mét, ngạc nhiên nhìn Tô Tô. Tô Tô giống như đứng giữa bông hoa làm từ băng lạnh, tóc xõa bay lơ lửng trong trung, hai con người nhuốm màu bạc nước, mà môi bạc như bôi son, hình ảnh kì quái đến đáng sợ.

      Nhưng đây chỉ là cảnh trong chốc lát, Diệp Dục thấy thế định chạy đến chỗ Tô Tô. Những bông hoa bằng băng bạc quanh người dần dần bị hòa tan, dị năng của Tô Tô trong chớp mắt lại khôi phục như bình thường. vẫn là thiếu nữ ngây thơ vừa lòng người, dường như tất cả những gì vừa rồi chỉ là ảo tưởng.

      lạnh lùng nhìn Lý Oánh, và Diệp Dục định chạy tới từ chiếc xe phía sau ta. Tô Tô ngẩng đầu, nhíu mày nhìn vào khoảng trước mắt bốn năm mét, đứa trẻ hai tuổi bị treo bên cạnh cửa sổ.

      cứu thằng bé với, cứu chúng tôi với. Cửa ra của chúng tôi toàn là zombie, chỉ cần cứu chúng tôi muốn chúng tôi làm gì cũng được. nhìn xem, chúng tôi còn có trẻ con, còn trẻ con nữa.”

      Như túm được điểm yếu của Tô Tô, người đàn ông bám vào bậu cửa sổ đẩy mẹ của đứa trẻ khóc lóc đòi ôm con. giơ đứa bé gào khóc trong tay mình, treo lơ lửng ở ngoài của số. Ban đầu định mượn đứa trẻ đáng thương này để chiếm đồng cảm của nhóm Tô Tô.

      ngờ rằng thấy con mình bị treo lơ lửng ngoài cửa sổ, đôi chân sợ hãi co rụt lại, khuôn mặt bé xíu đầy nước mắt đáng thương. Bà mẹ đó như phát điên, la tiếng thất thanh rồi lao đến đánh túi bụi vào người đàn ông, vừa đánh vừa hét điên cuồng:

      “Bỏ con tao ra, trả con cho tao. Tao cho mày chết, mày phải chết!!!”

      Người phụ nữ lao vào đánh đấm khiến người đàn ông túm đứa bé đánh trả, tính phản đòn Duệ Duệ tay kia giãy dụa sợ hãi. Người đàn ông cẩn thận trượt tay làm đứa trẻ hai tuổi rơi từ bậu cửa sổ xuống.

      Tô Tô chờ sẵn ở phía dưới. lạnh lùng đưa tay nhàng đón lấy, đặt đứa trẻ vào lòng Diệp Dục đứng sau, ngẩng đầu nhìn lên người mẹ đứa trẻ phía , nhướng mày hỏi:

      muốn tiếp tục đánh tên súc sinh đó hay là cũng xuống đây tự trông con mình?“

      “Tôi…” mẹ đứa bé đứng chôn chân tại chỗ, ta bị dọa đến khiếp vía, bám chặt bậu cửa sổ khóc nấc lên. ta lắc đầu, dám, “Thế giới này điên rồ quá rồi, điên rồ quá tôi sống được. Các cậu chăm sóc con tôi cho tốt nhé.”

      “Đúng… đúng thế. Thế giới này quá điên rồi, con của mình sống trong thế giới này đấy. Nó bé như thế, độc nơi nương tựa như thế, làm mẹ mà buông tay đến thế giới khác hưởng thụ, con ai chăm sóc? Dù sao tôi cũng chăm được, xuống tôi bán nó !”

      Tô Tô chỉ về phía đám zombie lảo đảo ở gần đó, rồi lại ngửa cổ nhìn thẳng vào người đàn ông kinh ngạc đứng cạnh bậu cửa sổ cùng mẹ đứa trẻ gào khóc thành tiếng, tiếp:

      “Khoảng cách cao bốn năm mét chính là hai thế giới của và con . xuống đây, tôi và con ở đây chờ . dám xuống tôi vứt đứa trẻ sang bên kia, zombie đến rồi, có xuống ? Chúng ta có nhiều thời gian đâu!”

      xong Tô Tô làm bộ định lật rào chắn, Diệp Dục thấy thế cũng phối hợp với Tô Tô, đặt đứa trẻ khóc ầm ĩ trong lòng xuống đất. Zombie hai bên trái phải lảo đảo đến gần.

      “Đừng… Đừng… Đừng ném con tôi. Tôi xuống… tôi xuống ngay đây!!!”

      Người mẹ khổ sở như phát điên chạy đến đánh người đàn ông còn ngơ ngác, ta cứ tưởng rằng lôi đứa con của người phụ nữ đó có thể làm nhóm người đó mềm lòng? Kết quả là người ta chẳng theo tình tiết kịch bản gì cả, còn muốn ném Duệ Duệ cho zombie ăn thịt nữa.

      Bây giờ chuyện quái gì diễn ra đây? Nhìn nhóm người này có vẻ tài giỏi, lên cứu họ thôi còn bắt mẹ đứa bé xuống dưới???

      Đấm người đàn ông được vài đấm, người mẹ cuống cuồng quay đầu chạy vào phòng, trong phòng có vài người đứng ngồi lố nhố. người đàn ông trong số đó nhìn thấy người mẹ chạy vào bèn hỏi:

      “Tẩm Nguyệt, làm gì thế?”

      ta thèm quan tâm , khuôn mặt lã chã những giọt nước mắt sợ hãi. tìm kiếm xung quanh, cuối cùng tìm thấy cây gậy sắt đằng sau cánh cửa. Cây gậy sắt nhìn trông giống loại gậy dùng công trường thi công. Tẩm Nguyệt nhặt gậy lên, bất chấp khuyên ngăn của tất cả mọi người trong phòng, mở cửa lao thẳng ra ngoài thèm quay lại.

      Tô Tô ngồi lan can, đưa mắt nhìn về phía đám zombie ngày càng đến gần vỉa hè, rồi lại liếc sang Diệp Dục đứng bên cạnh. Đứa trẻ hai tuổi trong lòng khóc dừng, Diệp Dục nhìn Tô Tô vẻ vô tội, còn đứa trẻ lại nhìn đăm đăm về hướng cửa sổ mà mẹ nó biến mất, giơ đôi tay bé xíu, hét lớn:

      “Mẹ ơi… mẹ ôm Duệ Duệ… ôm Duệ Duệ …. Duệ Duệ sợ…”

      nhìn tôi làm gì? dỗ đứa trẻ , tôi dọn dẹp đám zombie.”

      Dứt lời, Diệp Dục vừa định đưa đứa bé cho Tô Tô nghiêng người vội rụt tay lại, lùi xa vài bước, buồn bực bảo:

      , dỗ . Tôi giết zombie”.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    4. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 77: Nỗi khổ của Diệp Dục
      Đứa bé hai tuổi có dáng dấp và cân nặng gần giống Tiểu Ái. mười năm rồi Tô Tô dỗ dành đứa trẻ nào độ tuổi như Tiểu Ái. sợ, sợ dỗ dành đứa trẻ ở tuổi này, cực kỳ sợ đứa trẻ khóc thút thít đòi mẹ ôm như vậy. sợ nhớ đến Tiểu Ái, sợ chịu được mà suy sụp. Mặc dù sống lại lần, nhưng nỗi sợ như vậy ăn sâu bén rễ, ảnh hưởng đến Tô Tô ở kiếp này.

      Hơn nữa, bây giờ Tô Tô lại mang thai. Mang thai hai tháng còn phải bế đứa trẻ, chuyện này mệt thế nào chứ! làm!

      Diệp Dục ảo não, ôm đứa bé trong lòng như ã người máy lực lưỡng ôm theo mô hình người bé xíu, cực kỳ phù hợp. tùy tiện xốc đứa bé lên, đứa bé khóc thét lên như bị ngược đãi.

      Phía trước, Tô Tô quay đầu lại trừng mắt nhìn Diệp Dục rồi quay người, tiện tay rút ra hai thanh mã tấu sau lưng , lần lượt giải quyết những con zombie tiến tới. Giải quyết xong lũ zombie, Tô Tô chợt nghĩ ra cách, thử luyện tập dùng ý nghĩ để dụng thao tác dị năng tinh vi, lấy tinh hạch trong đầu của từng con zombie.

      hất đuôi tóc cái, cây leo bằng nước bay ra từ sau lưng , cắm vào đầu zombie, xoáy cái cuốn theo tinh hạch về.

      Đứng sau Diệp Dục, vốn dĩ Lý Oánh nhìn chung bình tĩnh lại, nhưng nhìn thấy Tô Tô dùng đao, sau lưng lại mọc ra cành leo nước dài uốn éo như con rắn, cành leo đó còn giúp Tô Tô lấy tinh hạch trong đầu zombie chết, ta lại trắng mắt. Tô Tô này còn lợi hại hơn ta tưởng tượng rất nhiều.

      Hộ Pháp, Thư Sinh và Thầy Bói nấp ở sau cùng, cười trộm. Diệp Dục quay đầu lại, ra vẻ muốn đẩy đứa bé trong lòng lên người ba bọn họ. Ba người vội vàng quay người, giả vờ bận rộn giết zombie, hoàn toàn định giúp đỡ Diệp Dục thoát khỏi nỗi khổ sở này.

      Mà ở phía trước, Tô Tô chỉ loáng giải quyết được đống zombie trước mắt, cũng lấy hết tinh hạch trong đầu chúng. Tốc độ ra tay của chậm hơn Diệp Dục là bao. cầm mã tấu, xoay người, thu lại cành leo uốn éo sau lưng. Nhìn mặt đường sạch , lại ngước nhìn tòa cao ốc phía trước, cửa bên trong đóng, có hai con zombie bám cửa kính, gào thét “grừ grừ” với .

      Vào lúc này, “tinh” tiếng, cửa thang máy mở ra. Tẩm Nguyệt cầm chặt gậy sắt trong tay, đứng đợi trong thang máy, biết phải ra tay giết zombie thế nào, là giết bên trái trước hay là bên phải trước?

      Đúng lúc này, con zombie đột ngột xuất từ trong thang thoát hiểm. đợi Tẩm Nguyệt nghĩ xong, nó nhào lên người . hét lên tiếng, vung gậy sắt trong tay lên đập loạn trận. Con zombie đó lại hề sợ đau, cứ thế đẩy ngã nhào xuống đất.

      lại hét lên, nằm trong thang máy lạnh lẽo, vung gậy sắt chặn ngang miệng zombie. cửa kính đằng xa, hai con zombie đập cửa, dường như cảm nhận được, cũng muốn ra ngoài cắn Tô Tô nữa, mà quay về phía Tẩm Nguyệt trong thang máy.

      Tẩm Nguyệt cực kỳ hoảng loạn, thét lớn kêu cứu. Tô Tô đứng bên ngoài cửa kính, khoanh tay, lạnh lùng nhìn thảm kịch sắp xảy ra trong cửa kính. có ý định giúp đỡ Tẩm Nguyệt.

      Để có thể sống sót ở mạt thế, người mẹ những phải chăm sóc bản thân, còn phải chăm sóc con mình, những phải có dũng khí, còn phải có mưu lược, hiểu rằng phải nghĩ mọi cách để thoát khỏi nguy hiểm khi gặp khó khăn.

      Ở phía sau Tô Tô, Lý Oánh chậm rãi đến. ta suy nghĩ, đợi khi đến bên cạnh Tô Tô, trong đầu ta phân tích xong lợi hại của cả việc. ta đứng bên cạnh Tô Tô, nhìn vào trong cửa kính, nhíu mày :

      “Tôi giúp ta thôi. mình ta thể ra ngoài được.”

      Trong khi hai người chuyện, Tẩm Nguyệt bị zombie dồn ép trong thang máy, còn nhìn thấy hai con zombie về phía mình. Tiếng khóc của con trai khàn dần, Tẩm Nguyệt vô cùng đau lòng. quan tâm đến con zombie đè phía cào loạn vai mình, xoay ngang gậy sắt trong tay, lật ngược đè zombie xuống dưới người mình, liều mạng đánh nó.

      Bây giờ, loại zombie bình thường như vậy, chỉ số IQ cao. Con zombie dưới người Tẩm Nguyệt có thể trạng ngang ngửa , sức lực đương nhiên cũng bình thường, miệng còn ngậm gậy sắt của Tẩm Nguyệt, ngay cả khi thả tay ra, nó vẫn ngậm chặt gậy sắt chịu buông.

      Thậm chí nó còn đẩy Tẩm Nguyệt cái. Nhìn ý của nó, đại khái là muốn đẩy ngã Tẩm Nguyệt, tự bò dậy, nhào lên cắn xé .

      Nếu zombie chủ động đẩy ra, cũng ham chiến nữa, bò dậy, kịp lấy lại gậy sắt của mình. quay đầu chạy luôn. Lúc này hai con zombie bên ngoài di chuyển đến cửa thang máy. Tẩm Nguyệt chạy qua giữa hai con zombie. Ngay trước khi cửa kính đóng chặt, mở khóa, tới khi ba con zombie phía sau quay đầu lại, chạy được ra ngoài, đồng thời khóa cửa kính lại.

      “Cục cưng… cực cưng… con trai của mẹ!!!”

      An toàn rồi, cả người Tẩm Nguyệt toàn lỗ thủng do zombie cào nát, lông vũ áo khoác bay ra từ những lỗ thủng đó. Tẩm Nguyệt chạy mạch như vũ bão, nước mắt nước mũi tèm nhem, còn có vết trầy da dính bụi bẩn màu đen. Nhưng lúc này, Tẩm Nguyệt căn bản còn để ý đến ngoại hình. bế con trai mình lên… suýt nữa, suýt nữa và con trai mỗi người nơi rồi.

      “Vợ ơi!”

      bệ cửa sổ tầng 4, lại có người đàn ông chạy ra, mặt mày ngơ ngác dám tin cúi đầu nhìn Tẩm Nguyệt. Tẩm Nguyệt vừa vỗ về con trai trong lòng, vừa ngẩng đầu, vẫy tay với người đàn ông, cất cao giọng:

      “Chồng ơi, xuống . Những con zombie này chậm lắm, đáng sợ như vậy đâu.”

      “Đừng . nhìn vợ mình . Người ấy toàn vết zombie cào, mặt cũng có vết thương. biết chừng ấy sắp biến thành zombie rồi.”

      Có người bên cạnh khẽ nhắc nhở. Vốn dĩ, người đàn ông đó cũng muốn xuống, giờ lại dao động. Tẩm Nguyệt ở dưới tầng, ôm con trong lòng, vừa được nhắc nhở xong cũng chú ý đến lỗ thủng khắp người mình. lập tức đứng ngây tại chỗ.

      “Đừng nghe ta, chỉ có bị zombie cắn mới bị truyền nhiễm, cào bị thương sao. Hơn nữa, cho dù bị truyền nhiễm, có thể biến thành zombie hoặc cũng có thể tiến hóa thành dị năng giả.”

      Lý Oánh ở bên cạnh, khi câu này, ta liếc nhìn Tô Tô, đảo tròng mắt, rất nhiệt tình giữ chặt lấy thân hình ngây ra của Tẩm Nguyệt, đưa hai mẹ con vào trong xe.

      “Nếu chồng muốn xuống, sợ biến thành zombie theo bọn tôi , sống chết thế nào ta tự lo.”
      ParvartyHale205 thích bài này.

    5. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 78: Siêu đa chiều

      “Nhưng mà…”

      Tẩm Nguyệt bị Lý Oánh kéo về phía trước, đầu óc hỗn loạn. Vừa chạy mạch xuống dưới, mới thoát khỏi cõi chết từ trong miệng những con quái vật đáng sợ kia, chưa kịp vui mừng bị khả năng mình biến thành zombie hay làm hoảng sợ. Sau đó, chồng lại do dự xuống, cũng có tâm sức lại lên đón chồng mình. Nghe Lý Oánh , chỉ biết ngơ ngơ ngác ngác ôm con trai, lên xe theo Lý Oánh.

      Tô Tô ở bên cạnh thầm quan sát, chỉ cảm thấy lúc này Lý Oánh làm hành động như vậy khiến người ta phải suy nghĩ. Vừa rồi, ta còn khuyên đừng lo chuyện bao đồng. Bây giờ lại nhiệt tình với Tẩm Nguyệt và Duệ Duệ như vậy, mục đích là gì?

      Song thế nào chăng nữa, Tô Tô cảm thấy khả năng quan sát của ta rất tốt, ít nhất ta cũng dựa vào kinh nghiệm đúc kết trong thời gian dài, biết được con đường con người nhiễm virus mạt thế là thông qua bị zombie cắn. người Tẩm Nguyệt có vết thương, mặt là vết trầy da.

      Bây giờ, loại zombie bình thường này, virus móng vuốt ít hơn rất nhiều so với trong khoang miệng. Hơn nữa, móng vuốt của bọn chúng thể cào xuyên qua áo khoác lông vũ dày khoác người được.

      Cũng may mạt thế xảy ra vào mùa đông, mọi người đều mặc rất nhiều quần áo, nếu là mùa hè khó .

      cũng phải lại, zombie đương nhiên cũng tiến hóa. Zombie sau khi tiến hóa dần dần mang virus khắp người, chỉ có trong khoang miệng và móng vuốt. Có con zombie còn có virus cả tóc, hơn nữa cấp bậc tiến hóa của zombie càng cao độc tính càng mạnh.

      Nhưng nhìn chung, chỉ cần da dẻ nguyên vẹn, bị trầy xước, cho dù là máu của zombie mang virus mạnh nhất bắn lên da người, cũng thể bị truyền nhiễm trực tiếp.

      Lúc này, cả con đường, những con zombie có thể xông ra ngoài bị đám người Tô Tô giết sạch. Tinh hạch của tiểu đội thu được khá dồi dào. Ba con zombie bên trong cửa kính, Tô Tô cũng định ra tay giúp đám người tầng giết chúng. hơi nhíu mày, nhìn Lý Oánh và Tẩm Nguyệt lên xe, sau đó Tô Tô cũng cất bước lên xe, lái xe rời khỏi trong tiếng gọi của chồng Tẩm Nguyệt bệ cửa sổ tầng bốn.

      Zombie đường bị xử lý sạch . Mặc dù, đường xe cộ đỗ ngổn ngang, nhưng do mặt đường rộng rãi, nên ảnh hưởng đến chuyện lại.

      Ngồi ghế phụ, Tô Tô quay đầu liếc nhìn, nhìn thấy chiếc xe cuối cùng mà Lý Oánh ngồi đó. nhíu mày suy nghĩ lát, rồi nghiêng đầu nhìn Diệp Dục lái xe, mở miệng hỏi:

      “Lý Oánh kia…”

      “Lý Oánh làm sao?”

      Diệp Dục lái xe, tay bẻ lái vô lăng, tay còn lại lục lọi trong xe, muốn tìm chỗ trống để đựng tinh hạch người. Chỗ này nhiều quá, nhiều đến mức túi quần căng phồng, khi chạy sợ bị rơi.

      Chẳng ngờ Diệp Dục lại lục ra quyển sổ khám bệnh. định cầm sổ khám bệnh lên tờ giấy rơi ra từ trong cuốn sổ. tờ giấy là hình chụp Tiểu Ái bé như dấu phẩy , cứ thế mà rơi bên cạnh tay Diệp Dục.

      “Cái gì đây?”

      Diệp Dục lái xe, cúi đầu liếc nhìn dấu phẩy , cũng xem kĩ mà liền ném cuốn sổ bệnh án trong tay ra ngoài cửa xe. định nhặt tờ giấy siêu đa chiều bên tay lên Tô Tô thấy vứt bệnh án của mình, quát lên:

      làm gì đấy? Điên à?”

      “Ối dời, em đanh đá này!“ Diệp Dục giơ tay, cũng nhặt giấy siêu đa chiều, ấn tay lên đầu Tô Tô, uy hiếp : “ bị điên? Hả?!! Muốn chết à?”

      “Bỏ ngay ra.”

      Tô Tô hất tay Diệp Dục ra, cúi người nhặt tờ giấy siêu bị Diệp Dục làm rơi bên cạnh. cẩn thận gấp kỹ, cất trong hộp xe phía trước ghế phụ, sau đó quay đầu trừng mắt nhìn Diệp Dục, cảnh cáo:

      “Đừng động vào đồ của tôi, bằng tôi đánh đấy!”

      “Được. Được. Được. động. động. Càng ngày càng nóng tính!”

      Bị Tô Tô cảnh cáo, vốn dĩ Diệp Dục còn tò mò muốn nhìn xem thứ giống dấu phẩy trong ảnh siêu kia là cái gì, giờ cụt hết hứng. đặt hai tay vô lăng, lại hỏi:

      “Vừa nãy, em Lý Oánh làm sao?”

      Lý Oánh làm sao? Tô Tô nghiêng đầu nghĩ lát, thực ra Lý Oánh sao cả. ta rất bình thường, gan dạ, nỗ lực, chăm chỉ, ham học hỏi, có vấn đề gì cả. Nhưng Tô Tô cảm thấy thể thân thiết với người như Lý Oánh.

      “Rốt cuộc Lý Oánh làm sao?”

      chuyện nửa vời, Diệp Dục đương nhiên chịu bỏ qua cho Tô Tô rồi, hỏi lại lần nữa. Nhưng Tô Tô cách nào với . Đàn ông con trai như sao có giác quan thứ sáu mẫn cảm của phụ nữ chứ. với , cũng hiểu được loại cảm xúc tinh tế như vậy. Vì thế, Tô Tô lắc đầu, trả lời qua loa:

      “Lý Oánh rất xinh đẹp!”

      Diệp Dục lái xe, nghiêng đầu, khó hiểu nhìn Tô Tô, tay nắm lấy vô lăng, tay còn lại móc tinh hạch trong túi quần ra, đặt vào lỗ châm thuốc phía trước. nhếch miệng cười niềm nở với Tô Tô:

      ta xinh đẹp bằng em. Em đẹp nhất đời.”

      “Xì…”

      Tô Tô liếc xéo Diệp Dục, mím môi nhịn cười, vẻ mặt ra vẻ lạnh lùng, giơ tay đấm cái, thấp giọng quát:

      “Tập trung lái xe , đừng có nhìn tôi!”

      “Ái…”

      tiếng kêu đau đớn cắt đứt cuộc chuyện của Diệp Dục và Tô Tô. Nhìn thấy Diệp Dục cuối cùng cũng chịu tập trung lái xe, Tô Tô nằm ghế phụ xe, nhắm mắt suy nghĩ chút vấn đề, rồi lấy tinh hạch ra, bắt đầu tu luyện tinh phách của mình.

      chiếc xe cuối cùng, Lý Oánh vỗ về Tẩm Nguyệt xong, nghiêng đầu nhìn phong cảnh mạt thế bên ngoài cửa xe, lấy điện thoại ra, đọc tin nhắn lúc trước Vương Quân gửi cho cho .

      “Chuyến thuận lợi chứ?”

      Lý Oánh bất giác nở nụ cười, lúc trước rất hỗn loạn, kịp trả lời tin nhắn của Vương Quân. Giờ có thời gian rồi, ta gõ chữ trả lời:

      “Vẫn ổn. Lần này, em lấy được mười mấy viên tinh hạch.”

      “Thế à, chúc mừng em nhé!”

      có gì đáng chúc mừng cả. Em vẫn chưa tìm ra cách hấp thụ tinh hạch. Hơn nữa, biết , ra lúc trước em vẫn luôn nghĩ sai, Tô Tô thực ra là người rất lợi hại. Dị năng của ấy rất kỳ lạ, hơi giống dị năng hệ băng biến dị, nhưng lại phải hoàn toàn như vậy. Hôm nay, em tình cờ nhìn thấy ấy có thể biến ra đóa hoa băng gai rất lớn, song những băng gai đó trong nháy mắt tan chảy thành nước.”

      “Ừ.”

      đừng quan tâm chứ, với cái gì, cũng chỉ biết ừ ừ. Bây giờ là mạt thế rồi, chúng ta nỗ lực thêm chút, cố gắng hơn chút nhanh chóng rơi xuống đáy xã hội, cho nên phải trở nên mạnh mẽ đấy.”

      “Ừ, tính cách của em trước giờ vẫn như vậy, em thành công.”​
      ParvartyHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :