1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 69: Lòng dạ độc ác

      Tô Tô trả lời , ngước mắt liếc nhìn ra phía bên ngoài cổng chính mở rộng. Đằng xa có hai ba con zombie lững thững đến. cũng đóng cửa lại, khởi động xe, kéo theo con zombie còn sống lái xe thẳng mạch về biệt thự nhà mình. Nhìn thấy đám người may mắn sống sót quỳ xung quanh nhà, Tô Tô mỉm cười.

      đỗ xe ở trước cửa cổng, mở cửa xuống xe, từ xe lấy ra túi gạo, rồi đến phía trước con zombie còn sống bị trói. cúi đầu nhìn con zombie liên tục giãy giụa, mặt mũi thối rữa, mặt còn có cục thịt máu, rồi lại ngẩng đầu liếc nhìn đám người may mắn sống sót hoảng sợ quỳ xa, chỉ thiếu nước co cẳng chạy mất.

      Tô Tô đổ hết túi gạo trong tay lên người con zombie, nhìn đám người may mắn sống sót, kẻ căm hận, kẻ sợ hãi, kẻ e dè sợ sệt. “Leng keng!”, vứt con dao quắm trong tay ở bên cạnh con zombie, cất cao giọng :

      “Đừng Tô Tô tôi lòng dạ độc ác, cho các người con đường sống. Tôi giúp các người trói con zombie này ở đây. Gạo và vũ khí tôi cũng để đây rồi. Ai có gan bổ đầu con zombie này cứ lấy gạo và để dao lại. Kẻ nào có bản lĩnh xứng để có gạo, cút xa chút! Bằng đừng trách Tô Tô tôi ra tay tàn sát cả đám!”

      Hộ Pháp ở phía sau cầm vũ khí thiết quân luật, giơ ngón tay cái lên với Diệp Dục bước từ xe xuống, rồi lại chỉ vào Tô Tô. Diệp Dục nhếch mép cười, ưỡn ngực, dáng vẻ dương dương tự đắc, khóe miệng ngậm điếu thuốc, vào trong biệt thự nhà họ Tô để ăn chực.

      Đám người may mắn sống sót mỗi người biểu cảm, đa số đều quỳ mặt đất quay mặt , dám nhìn con zombie kêu “grừ grừ”. Bọn họ cảm thấy loài quái vật zombie này thực rất đáng sợ. Vốn dĩ con người biết thành zombie, họ giết zombie cảm giác chẳng khác nào giết người, cho dù thế nào cũng thể vượt qua rào cản tâm lý.

      Lúc này, Lý An Tâm ở đằng xa cũng mắng chửi Lý Tiểu Vũ nữa, ngoảnh ngoảnh lại biết ta chạy đâu rồi. Có thể là quay về báo cho Tạ Thanh Diễn và Phi Phi, cũng có thể bị zombie dọa cho sợ chết khiếp. Dù sao Lý An Tâm cũng còn ở chỗ lúc nãy nữa.

      Trong khi mọi người sợ hãi co rúm lùi về sau Lý Tiểu Vũ vốn bị mắng chửi ngóc đầu lên được, lại từng bước lên phía trước, cả người run rẩy, cúi người cầm con dao quắm dưới đất lên, đứng thẳng người. run lẩy bẩy, tay cũng run, con dao trong tay cũng rung bần bật. Sau đó, quỳ bên cạnh con zombie, trước chú ý của mọi người, nắm chặt mắt lại, dao bổ mạnh vào mặt zombie.

      “Mở to mắt ra!” Tô Tô chắp tay, đứng bên cạnh, lạnh lùng quát, “Cậu chém lệch rồi!”

      Bọt thịt cùng rất nhiều máu đen sền sệt bắn tung tóe mặt Lý Tiểu Vũ. Hai tay nắm chặt con dao quắm, ngẩng đầu lên nhìn Tô Tô, đôi mắt ầng ậc nước. Con zombie mặt đất giãy giụa gào thét. Đám người quỳ ở đằng xa cũng chạy gần hết. Lúc này, Lý Tiểu Vũ nhìn yếu đuối tội nghiệp như chiếc lá bay trong gió.

      “Đàn bà ai cũng có khả năng tỏ ra yếu đuối, dựa dẫm, dù là tính cách thế nào, ngoại hình ra sao. Nhưng ở xã hội mạt thế, phải cậu cứ tỏ ra đáng biết điều người ta cho cậu tiền ăn tiền uống. lao động, cố gắng, ra ngoài chém giết mà muốn có người tặng cậu đồ ăn thức uống cũng được, chỉ cần lên giường, dạng chân ra thôi…”

      Tô Tô thấy dáng vẻ này của Lý Tiểu Vũ, chỉ tiếc mài sắt thành thép, tức giận quát to. Bộ đội đặc công giương súng phía sau lưng đưa mắt nhìn nhau. Diệp Dục bưng bát cơm ngồi trước cửa, vừa ăn vừa nhìn bóng lưng của Tô Tô, ánh mắt thích thú giống như nhìn miếng thịt mỡ, còn tỏ thái độ nhúng tay vào. Mấy lính và cha mẹ Tô Tô bị làm cho hết hồn.

      phải bởi vì thái độ kiên quyết hiếm thấy của Tô Tô mà là vì câu của . Tất cả bọn họ vẫn luôn cho rằng sở dĩ Tô Tô giết zombie dũng mãnh như vậy là bởi vì tính cách con người của , trời sinh thích giết zombie? Lúc này, bọn họ mới hiểu thực ra khi chưa ai biết, Tô Tô sớm thấu hiểu, nghĩ thông suốt và cũng tiến xa hơn bất kỳ ai.

      Mạt thế đến rồi, người phụ nữ muốn sống sót mà lại muốn ra ngoài chiến đấu, thực chỉ có thể dùng hạ sách bán thân mà thôi.

      Vì vậy, Tô Tô mới khác biệt với những người phụ nữ khác.

      Lý Tiểu Vũ bật khóc. Nhị Hổ ở trong sân nhìn thấy có chút nhẫn tâm, bước lên trước bước, muốn khuyên Tô Tô cho Lý Tiểu Vũ thêm chút thời gian, đừng hùng hổ dọa người như thế Bành Vũ Trung lại giơ tay ra nắm lấy cánh tay ta. Nhân lúc Nhị Hổ quay đầu lại, Bành Vũ Trung lắc đầu, tỏ ý đừng nhúng tay vào.

      Sau vài giây, Lý Tiểu Vũ cuối cùng cũng tiêu hóa hết lời của Tô Tô, có lẽ nghĩ thông suốt, hoặc nổi lòng ác độc? giơ tay lau nước mắt, mở to mắt, hai tay dùng sức nắm chặt chuôi dao, nắm chặt đến mức khớp xương ngón tay trắng bệch. giơ dao lên, hung hăng bổ xuống.

      “Bộp” tiếng, con dao ấn sâu vào não zombie. Cả thân dao hẹp bổ vào mặt nó, từ mắt đến mũi, bổ dọc sống mũi đến mang tai. Thịt, máu đen và óc trắng từ miệng vết thương bắn tung tóe ra ngoài, ít rơi mặt đất, ít rơi gạo xung quanh người nó, đa số rơi mặt, người và tay Lý Tiểu Vũ.

      “Ọe.”

      Lý Tiểu Vũ quay người, quỳ mặt đất nôn mửa. Tô Tô nhìn con zombie bị trói chặt mặt đất bất động giãy giụa nữa, lạnh lùng xoay người vào trong biệt thự. Phía sau lưng, tiếng vỗ tay của người xem kịch dành cho Lý Tiểu Vũ lộp bộp vang lên.

      người trước giờ chưa từng giết zombie, muốn khắc phục nỗi sợ trong lòng, chiến thắng tất cả trở ngại tâm lý, cầm dao giết zombie, trong lòng phải trải qua đấu tranh tâm lý thế nào ai cũng thấy cảm động. Vì vậy lẽ nào Lý Tiểu Vũ đáng được vỗ tay cổ vũ sao?

      Ngay cả đến Diệp Dục ngồi mặt đất, bên chân đặt đồ ăn ăn được nửa, vỗ tay bồm bộp. Chỉ là nhìn thấy Tô Tô trừng mắt với mình, vội vàng thu tay về, bưng bát cơm lên tiếp tục bộ dạng háu ăn như thể “trong mắt tôi chỉ có đồ ăn”.

      rảnh quan tâm !! Tô Tô quay về biệt thự, vào phòng bếp tìm đồ ăn. Nhìn thấy mẹ Tô vào, vừa lấy bát đũa vừa dặn dò:

      “Mẹ. Hôm nay con phải ra ngoài, có thể mấy ngày nữa con mới về. Mẹ và cha ở yên trong nhà chờ, lát nữa con lấy ít pin mặt trời cho cha mẹ. Mẹ bảo cha lắp vào, mùa đông đến rồi, thời tiết càng ngày càng lạnh. Cha mẹ đừng tiết kiệm chút điện làm gì.”
      ParvartyHale205 thích bài này.

    2. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 70: Điều thiết thực nhất

      “Con đâu? Sao lại phải những mấy ngày?”

      Vốn dĩ mẹ Tô muốn chuyện với con về kế hoạch phát triển trong lòng , cũng hỏi vì sao gần đây thường xuyên nôn mửa, nhưng vừa bước vào trong phòng nghe thấy Tô Tô hôm nay phải ra ngoài, hơn nữa còn phải mấy ngày mới quay về, mối quan tâm chính của bà lập tức xa khỏi mục đích ban đầu. Là người mẹ, lúc này, trong lòng bà chỉ có lo lắng: vì sao Tô Tô phải lâu như vậy? lâu như vậy làm gì? Có nguy hiểm hay ? Có thể cần ? Có thể dẫn bà cùng hay ???....

      sao đâu mẹ. Diệp Dục chắc cũng cùng con. sao đâu, mẹ yên tâm ! Con tìm chút đồ đạc về cho cha mẹ.”

      Tô Tô an ủi mẹ. Căn cứ vào hành vi tối qua và hôm nay của Diệp Dục, chắc chắn cùng ra ngoài dù Tô Tô cho rằng nhất định cần Diệp Dục cùng. 10 năm sau mạt thế, mình xông pha 8 căn cứ địa vẫn có thể sống tốt. lý nào vào thời điểm mới bắt đầu mạt thế “vô cùng an toàn” này, ra ngoài còn cần mang theo đám vệ sĩ.

      Nhưng Diệp Dục có thể khiến mẹ yên tâm hơn chút Tô Tô cũng ngại dẫn Diệp Dục cùng ra ngoài đánh quái vật và tìm người. cũng là người làm mẹ, đương nhiên có thể thông cảm với nỗi lo lắng của mẹ với mình.

      “Ôi trời, khỏi nữa. Đồ ăn vẫn còn rất nhiều, nguyên cả sân cũng chất hết ấy.” mẹ Tô cau mày, lo lắng nét mặt vẫn chưa hề mất .

      “Nhưng mà mẹ, mẹ xem bây giờ nhà mình phải nuôi bao nhiêu người,” Tô Tô bất đắc dĩ , thở hắt ra, chỉ tay vào đám bộ đội đặc công ở ngoài sân, thu súng lần lượt vào trong biệt thự nhà họ Tô, “Nhiều người như vậy, chút thức ăn đó đủ ăn trong mấy ngày chứ?”

      Đám bộ đội đặc công này, người nào người nấy sức ăn bữa bằng Tô Tô ăn ba bữa. Vì vậy, đồ ăn đầy vườn kia thực đủ để cho họ ăn trong bao lâu. Nhưng lần này Tô Tô muốn ra ngoài cũng thực muốn tìm đồ ăn mà là muốn tìm Trạc Thế Giai.

      Mẹ Tô nhìn đội lính vào trong sân, xếp hàng chờ vào bếp lĩnh cơm, thở dài hơi, chuyện nữa. Đồ ăn quả thực là rất nhiều, nhưng thực cũng ăn được trong bao lâu. Thế đời này, cứ trốn trong nhà sớm muộn gì cũng đời, chi bằng để cho bọn trẻ ra ngoài bay nhảy, những người già bọn họ cần theo, tránh liên lụy cho con cái.

      Nghĩ thông suốt rồi, mẹ Tô quay mặt , lau nước mắt, xới cơm và lấy đồ ăn cho mấy lính. Sau khi với cha mẹ rằng ra ngoài vài ngày, Tô Tô yên tâm ăn hết đồ ăn. Nhân lúc cha Tô xây tường, mẹ Tô bận rộn trong bếp, mình xuống tầng hầm, lấy pin mặt trời mua từ lâu, chất đống ở phòng khách.

      cũng biết cách lắp đặt món đồ này. Sau mạt thế, thời tiết vẫn luôn xấu cho nên bỏ chúng ở tầng hầm. Tô Tô nhìn thấy mấy ngày nay trời tạnh mưa, tuyết cũng rơi rồi, muốn làm chút chuyện cho cha mẹ, vì thế liền lấy đống pin mặt trời này ra, để cha Tô mày mò.

      Diệp Dục và đội lính ngồi trong sân ăn cơm. Từ khi đám người Diệp Dục tới, cha Tô cũng ngồi nghiêm chỉnh trong bếp ăn cơm mà cũng ngồi trong sân giống như đám lính đầu to này, vừa ăn cơm, vừa nghe họ họp, giống như trở về lúc trước khi ở trong doanh trại, cha Tô tỏ ra cực kỳ thích thú.

      Bọn họ phân công ai cùng Tô Tô ra ngoài, ai ở lại trong khu biệt thự. Những người ở lại trong khu biệt thự chỉ phụ trách bảo vệ an toàn cho nhà họ Tô, mà còn phải chú ý xử lý đám zombie xung quanh, nhân tiện quét sạch đồ đạc ở ngoài khu phố.

      Diệp Dục hề biết Tô Tô muốn ra ngoài làm gì, độ nguy hiểm của chuyện này là bao nhiêu. Lần này từ Đức thành về Tương thành, rất nhiều em trong đội của mệt mỏi lắm rồi, còn có mấy người bị thương. Diệp Dục nghĩ rằng lần này là giúp Tô Tô làm chuyện riêng của , nên khuyên đa số đồng đội ở lại, chỉ dẫn theo vài em sức lực dồi dào cùng Tô Tô ra ngoài.

      Mà trong những căn biệt thự hai bên nhà họ Tô cũng tiến hành mấy cuộc thảo luận.

      Đầu tiên là bên phía Lý Tiểu Vũ, xách túi bóng. Bên trong túi bóng là gạo dính đầy máu đen, lảo đảo về phía căn biệt thực của mình thay quần áo. Phía sau là tiếng gọi của Lý An Tâm.

      Lý Tiểu Vũ đứng ở cổng quay đầu lại nhìn, vẻ mặt hơi đờ đẫn, vẫn chưa hồi phục tinh thần sau cú shock tự tay giết zombie. nhìn Lý An Tâm bước đến. Lý An Tâm vừa vừa mắng, “Lý Tiểu Vũ, em cùng chị đến chỗ lớp trưởng . Tô Tô này đúng phải là thứ tốt đẹp mà. Chuyện ta ép em giết zombie, bọn chị đều nhìn thấy rồi. quá quắt! Còn đổ gạo lên người zombie nữa chứ, đây ràng là sỉ nhục người khác mà? Đống gạo làm sao mà ăn được?”

      ,” Lý Tiểu Vũ mặt tái nhợt, môi mấp máy, “Em thay bộ quần áo sạch , chuẩn bị cùng Tô Tô ra ngoài tìm thức ăn.”

      “Cái gì?” Lý An Tâm dừng bước, kinh ngạc nhìn Lý Tiểu Vũ, giống như nhìn người điên vậy. ta suy nghĩ lát, cười méo mó: “Tiểu Vũ, Tạ Hào Thế sắp quay về rồi. ấy mang thức ăn về cho chúng ta. Bên ngoài rất nguy hiểm, em đừng nữa, về với chị !”

      “An Tâm, Tô Tô rất đúng. Mạt thế rồi, nếu như chúng ta thể dựa vào bản thân mình còn có thể dựa vào ai nữa? Tạ, Tạ, mọi người suốt ngày Tạ mang thức ăn về, vậy Tạ đâu rồi?” Lý Tiểu Vũ lắc đầu, đưa túi gạo nhuốm đầy máu zombie cho Lý An Tâm, “Cho chị này. Cầm lấy đem về rửa sạch vẫn có thể ăn. Đây mới là điều thiết thực nhất.”

      thèm!” Trước khi Lý Tiểu Vũ đưa túi gạo cho Lý An Tâm, ta thét lền rồi lùi sau mấy bước, chán ghét ngẩng đầu nhìn Lý Tiểu Vũ giống như cực kỳ khinh thường : “Lý Tiểu Vũ, em quá đáng lắm rồi nhé, còn đưa gạo dính máu zombie cho chị? Em muốn chị bị nhiễm bệnh, cũng thành zombie đấy à? Chị tử tế muốn khuyên em quay đầu là bờ mà em lại hại chị. Được lắm, từ nay chúng ta còn chị em gì hết!”

      muốn túi gạo kia, chứng tỏ Lý An Tâm vẫn chưa đói đến mức độ bất chấp tất cả. thực tế, buổi sáng Lý An Tâm ăn ít thức ăn được sung công, lúc này ta mới có sức lực chửi Lý Tiểu Vũ như tát nước vào mặt. Tâm trí ta vẫn chưa thoát ra khỏi cái xã hội pháp trị văn minh ngày trước, vì vậy mới cảm thấy gạo bẩn thể ăn.

      Nhìn thấy Lý An Tâm quay đầu, tức giận bừng bừng xa, Lý Tiểu Vũ vô cùng khó chịu, cúi đầu nhìn túi gạo trong tay. giết zombie lấy ít gạo này cũng phải vì đói đến phát điên rồi. ra mấy ngày nay, ngày nào cũng giúp nhà họ Tô làm việc, phải lo chuyện ăn uống. Chẳng qua Lý Tiểu Vũ nghĩ đến Lý An Tâm, nghĩ đến khi mình ăn uống no đủ người chị em tốt của lại đói bụng.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    3. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 71: Boss Tô Tô

      Mặt khác, Lý Tiểu Vũ cũng thực muốn rèn luyện bản thân. ở cùng nhà họ Tô vài ngày, cảm thấy khác hẳn so với ở với đám người sống sót trước kia. Đám người đó chỉ biết cầu xin, tìm bảo vệ, chỉ biết than trời oán đất; còn người nhà họ Tô như thế. Thế giới bên ngoài an toàn, họ tự mình tạo ra thế giới an toàn; vì nó mà loại bỏ mọi khó khăn, vượt qua nguy hiểm cũng hề sợ hãi.

      Kiểu tinh thần thế này khiến Lý Tiểu Vũ thay đổi suy nghĩ; muốn quỳ gối cần xin thương hại của người khác, cũng muốn dạng chân hầu hạ đàn ông. muốn trở thành người như Tô Tô, dũng cảm giết zombie, dũng cảm sinh hoạt bình thường trong thế giới hỗn loạn này.

      Nhìn gạo tay, Lý Tiểu Vũ về biệt thự của mình thay quần áo xong sang nhà Tô Tô xin ít nước rồi lại quay về vo gạo, sau đó nấu cơm ăn. vừa ăn vừa khóc, sau ngày hôm nay, Lý Tiểu Vũ xin thề bắt đầu giết zombie, tự mình giết, tìm đồ nuôi sống bản thân!

      Thế mới xứng đáng với bữa cơm hôm nay, mới xứng với kiêu ngạo làm người của !

      Bên ngoài biệt thự, Nhị Hổ và Bành Vũ Trung cũng bàn bạc với nhau. Nhị Hổ định ở lại nhà họ Tô, tiếp tục làm công nuôi thân, còn Bành Vũ Trung lại nhất quyết muốn theo Tô Tô. Thời gian ở lại nhà họ Tô càng dài, càng tìm lại được dũng khí từng đánh mất. Lý Tiểu Vũ nay còn dám cầm dao chém zombie, người đàn ông, còn là quán quân tán thủ Tương thành, sao lại nhát gan hơn Lý Tiểu Vũ được?

      Hơn nữa lâu thế rồi, vợ con chịu được lâu nữa.

      Mà trong căn biệt thự khác, Vương Quân và Lý Oánh đều muốn cùng Tô Tô, nhưng Lý Oánh muốn Vương Quân ở lại để Vương Quân liên kết biệt thự này và biệt thự nhà họ Tô lại, rồi xem ý của cha Tô làm thế nào để trang bị võ trang cho nó. Mặc dù Vương Quân yên tâm để Lý Oánh mình nhưng bị Lý Oánh thuyết phục nên cuối cùng đành miễn cưỡng đồng ý.

      Ai nấy cũng đều chuẩn bị kỹ lưỡng. lúc sau Tô Tô thay quần áo xong bèn cầm bánh bao chay mẹ Tô vừa làm, nhận lại dao quắm mẹ Tô vừa rửa xuống garage. Vốn dĩ mẹ Tô còn chuẩn bị cho rất nhiều lương khô nhưng đều từ chối hết, bởi vì đến bản lĩnh tìm đồ nuôi thân ở bên ngoài còn còn ra ngoài làm gì.

      vừa vào garage đám binh lính còn tản mát ở ngoài sân chuyện xỉa răng, nghe tiếng gọi của Diệp Dục liền quay người lên xe của mình. Ở trong căn biệt thự khác, Vương Quân và Lý Oánh ra ngoài, Lý Oánh nhìn xe của Tô Tô định hỏi ghế lái phụ còn trống thấy Diệp Dục bình thản tự nhiên mở cửa ghế lái phụ rồi nhảy lên, ngồi bên phải Tô Tô, nên ta đành quay đầu tìm xe trống khác.

      Mười tám lính đặc công lần này có bốn người Diệp Dục, Hộ Pháp, Thư Sinh và Thầy Bói ra ngoài. Trừ Diệp Dục lên xe Tô Tô ba người kia mỗi người xe, hơn nữa đều là loại xe việt dã tốt có ghế sau và cốp rất rộng.

      Nhưng Lý Oánh biết, xe của họ có chỗ cho ta vì những chiếc xe đó dùng để chất đồ.

      Chiếc còn lại của Lý Tiểu Vũ và Bành Vũ Trung ra từ căn biệt thự đối diện, hai người này đều phải dị năng giả nhưng mặt Lý Tiểu Vũ nhìn có vẻ đỏ, biết ăn phải cái gì sạch mà đau bụng, người lại hơi sốt. Vì thế bàn bạc với Bành Vũ Trung, hai người chung xe để tiện giúp đỡ nhau.

      Lý Oánh lao đến chuyện cùng hai người lúc, ba người vừa hay hợp thành nhóm. Bành Vũ Trung đánh nhau rất ngầu, Lý Tiểu Vũ cũng khá to gan, Lý Oánh lại là dị năng giả hệ thủy, dù bằng 1% của Tô Tô nhưng ít ra Bành Vũ Trung và Lý Tiểu Vũ cũng lo vấn đề nước uống.

      Tám người họp thành đoàn , trong lo lắng của cha mẹ Tô và Vương Quân chầm chậm lên đường, hướng về phía cổng khu Quả Táo.

      “Ớ?!” Tô Tô bò lên vô lăng, cẩn thận nhìn cửa khu đóng chặt, nhìn trái phải rồi tự lẩm bẩm: “Ai lại khóa của khu thế nhỉ?”

      phải tôi!” Diệp Dục lập tức giơ tay chứng minh trong sạch, bận điều chỉnh ghế ngồi của ghế lái phụ để tiện cho gác chân, “Tôi ngủ lát, đến nơi gọi tôi dậy.”

      xuống ngay cho tôi!”

      Tô Tô bị mùi hôi chân của Diệp Dục xộc đến đau dạ dày, nhịn cảm giác buồn nôn xuống, quét mắt nhìn đôi chân của Diệp Dục cửa sổ trước, rồi lại nhìn ghế lại phụ bị chỉnh cho bằng phẳng. Tên khốn này lên xe của , còn định chuẩn bị ngủ!

      Tội nghiệp cho bà chửa như , trong bụng còn mang thai Tiểu Ái gần ba tháng, thế mà còn vừa phải quan sát zombie xung quanh vừa lái xe, thiên lý ở đâu? Thiên lý ở đâu?

      Diệp Dục thèm động đậy, hai tay vòng gác sau gáy, lim da lim dim, bộ dạng ngủ say. Điều này khiến Tô Tô tức điên lên. đạp thắng xe, cởi dây an toàn rồi lao về phía người Diệp Dục, cuộn tay thành nắm đấm, đấm cho cái!

      “Ây da, cái đồ đanh đá này nữa, đấm chảy máu mũi ông đây rồi!!!”

      Diệp Dục ở dưới ngay lập tức đưa tay ra đỡ nhưng Tô Tô tấn công liên tục, mà đàn ông được đánh trả phụ nữ, hơn nữa đây là người con bị từng bị “làm” nên cần phải chịu trách nhiệm. Diệp Dục rống lên tiếng rồi ôm Tô Tô vào lòng xoa , sau đó đẩy ra nhảy khỏi ghế phụ lái.

      ôm mũi, hùng hùng hổ hổ vòng quanh chiếc xe Jeep, đến ghế lái ngồi vào rồi đóng cửa xe “rầm” tiếng, mồm vẫn lầm bầm mắng.

      “Muốn ông đây lái xe sớm cho rồi. mở miệng chẳng lẽ tôi lại từ chối chắc? Thế mà lại ra tay đánh người, bà cụ non này, tính cách em ưa bạo lực thế sau này ai dám lấy em, ai dám lấy em chứ”

      “Xong chưa? Lái xe!!!”

      Tô Tô chỉnh lại ghế ngồi, quay sang quát Diệp Dục câu, ôm bụng nằm lên ghế phụ lái, làm gì à? Nhắm mắt ngủ chứ làm gì!!!

      Tiện thể còn gác chân lên nữa!

      “Được rồi, được rồi, ngủ , ngủ . là boss, boss, được chưa!!! thôi boss của tôi.”

      Bề ngoài Diệp Dục tỏ ra nịnh nọt nhưng thực tế lại châm chọc, mở cửa khu biệt thự, đạp chân ga chở boss Tô Tô lao ra ngoài. Bốn chiếc xe phía sau ũng đạp chân ga, tăng tốc.

      Sau khi họ , trong căn biệt thự gần cửa chính của khu, Tạ Thanh Diễn đứng cạnh cửa sổ, gương mặt đẹp trai u lạnh lẽo. mặc áo len trắng - màu trắng đại diện của đẹp đẽ tươi sáng, hai tay đặt cửa sổ, lúc giơ tay liền ấn nút đóng cửa chìa khóa điện. Cánh cửa mà Diệp Dục quên đóng dần dần khép lại.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    4. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 72: Kết luận kỳ quái

      Tên khốn kiếp ấy thực quay lại rồi, thực quay lại rồi!

      Tạ Thanh Diễn phẫn nộ, tưởng mạt thế đến rồi, tên đầu sỏ hủy hoại trong trắng của Tô Tô, hủy hoại tình cảm của và Tô Tô đó chết ở xó xỉnh nào đó. ngờ Diệp Dục bỗng nhiên xuất , lại còn mang dáng vẻ mạnh mẽ, mang đồ, dẫn người đến nữa chứ.

      Trong phút chốc, nội tâm Tạ Thanh Diễn mất cân bằng, cảm thấy vô cùng tủi nhục, trong lòng dần dấy lên nỗi hận Tô Tô. Vì sao trước kia Tô Tô như vậy mà bây giờ dám cắm sừng ? Còn lần đó của Diệp Dục và Tô Tô, để ý rồi, sao Tô Tô còn nhận quà biếu của Diệp Dục, lại còn qua lại với Diệp Dục nữa?

      ấy vì đống đồ đó hay vì cái gì? Từ bao giờ mà Tô Tô trở nên hèn mọn thế?

      “Lớp trưởng!”

      Phi Phi sau lưng Tạ Thanh Diệp gọi câu, quay lại mang theo nụ cười kiên cường mà bi thương mặt hỏi, “Phi Phi sao thế?”

      “Lớp trưởng, em có vài người bạn muốn đến khu chúng ta có được ?”

      Lúc đầu Phi Phi cũng muốn những chuyện kiểu thế với Tạ Thanh Diễn vào lúc này, nhưng những người bạn đó của ở đầu đường vào biệt thự Quả Táo. Vì cứ cách thời gian Tô Tô và đoàn Diệp Dục lại xử lý zombie nên đường đến biệt thự Quả Táo tương đối dễ dàng.

      “Được chứ, em bảo họ mau tới ,” Tạ Thanh Diễn gật đầu, trong vui vẻ của Phi Phi liền tiếp, “Phi Phi, nghĩ chúng ta có thể nghĩ đến chuyện điều người ra ngoài kiếm đồ, chút đồ ăn này chúng ta cầm cự được mấy.”

      “Nhưng…” Phi Phi nghiêng đầu, do dự, “Trong số chúng ta có dị năng giả nào giỏi, cũng có bản lĩnh mạnh mẽ nữa.”

      sao,” Trong mắt Tạ Thanh Diễn lóe lên hận thù, “Đám lính đó xử lý zombie ở ngoài, bọn họ thể để kệ zombie nhởn nhơ ngoài kia.”

      Bây giờ trong lòng Tạ Thanh Diễn xuất kết luận kỳ quái: Diệp Dục chiếm đoạt Tô Tô của , vậy mượn người của Diệp Dục xây dựng thánh địa cho riêng mình, đây cũng là chuyện đương nhiên. Đó cũng là những gì Diệp Dục nợ . Tạ Thanh Diễn cảm thấy thế là công bằng, rất ý nghĩa!

      Bên ngoài biệt thự, đoàn Diệp Dục xe chầm chậm rời hề hay biết người của mình bị Tạ Thanh Diễn lợi dụng Bên ngoài cửa khu, zombie ít hơn hôm qua nhiều. Tối qua chúng bị đoàn của Diệp Dục xử lý, nhưng bởi thời gian cũng lâu rồi nên lại có vài con lác đác từ mấy phố quanh bên cạch đến. Có vài con ít quá nên đoàn Diệp Dục chẳng thèm giết, họ dừng xe trước cửa hàng trước khu biệt thự Quả Táo, xuống xe tìm đồ.

      Đám zombie còn lại này để cho những người mới như Lý Tiểu Vũ và Bành Vũ Trung luyện tập, Lý Oánh ở bên cạnh cũng phối hợp với hai người, tiện thể tìm chút đồ cho Vương Quân.

      Tô Tô nằm ghế lái phụ, ban đầu chỉ làm trò để chọc tức Diệp Dục, có thể vì ở bên cạnh Diệp Dục nên nhiệt độ trong xe cũng ấm áp hơn chút, lại thêm cả xe cứ lắc lư nên kết quả là vừa nhắm mắt ngủ . Nhưng mà ngủ được sâu giấc, đến khi Diệp Dục ôm mấy bao tải gạo để vào cốp sau cũng tỉnh.

      ngồi dậy vươn vai, nhìn bốn người lại lại trong siêu thị như những chú ong mật chăm chỉ. cầm dao xuống xe hoạt động chân tay, về phía đám zombie gần nhất.

      Sau khi cầm được viên tinh hạch, Tô Tô rảnh rỗi đến bên cạnh Bành Vũ Trung, nhìn vã mồ hôi chật vật đánh zombie tiện mồm hướng dẫn:

      “Tài nghệ này của mà đánh như thế đáng tiếc, cầm hòn đá này đập vào, cầm con dao này . Cho này, dù sao con dao này cũng lấy từ chỗ các .”

      Tô Tô đưa con dao quắm trong tay cho Bành Vũ Trung. Trong tay có vũ khí, Lý Tiểu Vũ lại mượn được con dao thái rau của mẹ Tô nên Bành Vũ Trung chỉ có thể dựa vào nắm đấm để đánh zombie. giết zombie giống như đánh nhau, đầu tiên là quật ngã, sau đó nhảy lên người đấm liên tiếp vào mặt chúng.

      Nhưng đám zombie này vốn có cảm giác đau, đánh chúng như vậy hiệu quả. Tô Tô nhìn thấy Bành Vũ Trung đánh chậm quá nên ngứa mắt đưa dao cho .

      Sau khi có dao, tốc độ giết zombie của Bành Vũ Trung cũng nhanh hơn nhiều. Trước mạt thế là cảnh sát, cũng lạ lẫm gì với dao quắm, lực chém zombie rất chuẩn xác, nhưng Lý Tiểu Vũ hoàn toàn là hạng gà mờ. Bành Vũ Trung nhanh chóng trở thành chủ lực giết zombie đường.

      “Ha ha, ban đầu còn cảm thấy đám này đều là con người biến thành nên có chướng ngại tâm lý dám ra tay. Giờ lại thấy nghiền.”

      Vung vẩy con dao dính đầy máu thịt, Bành Vũ Trung quay đầu nhìn Tô Tô cười, còn Tô Tô lại nhìn về phía đồn cảnh sát ở xa xăm. Chính xác mà nhìn camera ở cửa đồn cảnh sát, đăm đăm suy nghĩ, nghe thấy Bành Vũ Trung thế bèn lập tức quay lại hỏi:

      xem có phải camera ở đường này còn tốt ? Có thể kiểm tra ra Trạc Thế Giai ở đâu ?

      Đường đến bệnh viện Trạc Thế Giai làm có biết bao nhiêu con đường, ai mà biết được bà ấy hướng nào chứ? Mạt thế loạn như vậy, nhầm con đường, đến ngã ba là có thể cách xa Trạc Thế Giai cả nghìn cây số. Đối với chuyện tìm người trong thời mạt thế, có thể là Tô Tô khá có kinh nghiệm, thể nhầm được, bước cũng .

      muốn kiểm tra con đường mà bác sĩ , phải đến trung tâm theo dôi lưu thông của bên 110 chúng tôi, ở đó có thể xem mọi camera theo dõi của toàn thành phố. Muốn xem đường nào cũng được.”

      Bành Vũ Trung cũng úp mở; chỉ về hướng ở xa, hướng đó là đường đến trung tâm theo dõi 110, bên trong là cục cảnh sát - cơ quan cấp của Bành Vũ Trung. Nhưng nghĩ cũng biết đường đến cục công an gần, đường còn phải giết zombie, điều này tốn biết bao nhiêu thời gian?

      , đến thẳng bệnh viện thôi.”

      Tô Tô lắc đầu, vẫn nên bỏ suy nghĩ dùng camera theo dõi để tìm Trạc Thế Giai hơn, vì bỗng nhớ ra Nhị Hổ Trạc Thế Giai cùng người gọi là Bì. Giờ mạt thế, chỉ cần có gan ra ngoài có thể dễ dàng đến đích.

      Con đường đến trung tâm theo dõi 110 và bệnh viện của Trạc Thế Giai là hai đường ngược nhau, Tô Tô rồi về cũng mất mấy ngày đường, dù để lại đủ nước cho cha mẹ ở biệt thự, nhưng bây giờ nhà họ Tô còn phải chăm lo cho rất nhiều người. Mười bốn người lính uống nước rất nhiều, Tô Tô sợ về muộn mấy ngày cha mẹ có nước dùng.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    5. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 73: Hồ Chứa nước

      Tô Tô quay người định nghe tiếng Bành Vũ Trung ở phía sau: “Tô Tô, tôi muốn về sở lấy ít súng.”

      nào, chỗ các hết zombie rồi.”

      giơ tay, đoạn về xe định tìm vũ khí thuận tay, còn Bành Vũ Trung sau khi nghe câu của Tô Tô có vẻ sững sờ, có chút gì đó thương xót rồi cũng bình tĩnh hơn, cuối cùng thẳng về phía sở cảnh sát ở gần đó.

      Chuyện đáng buồn nhất ở mạt thế phải việc bạn cần phải xốc lại lòng dũng cảm để giết zombie, mà là những người biến thành zombie có thể là người thân, người , bạn bè, đồng nghiệp, thành chướng ngại tâm lý làm muốn giết zombie cũng khó lòng ra tay. Có rất nhiều người, thực ra ràng có thời gian chạy trốn nhưng vẫn cứ đứng đờ tại chỗ, phải mềm chân chạy được mà họ vốn muốn bỏ những người từ là người gần gũi nhất với mình.

      Bành Vũ Trung là người như thế. đương nhiên biết trong sở cảnh sát toàn là zombie, nhưng những zombie đó đều là đồng nghiệp với mình rất nhiều năm, muốn vào trong lấy súng nhưng lại biết nên ra tay với những zombie đó thế nào. Lúc nghe Tô Tô bên trong còn zombie, Bành Vũ Trung thầm thở phào, cần phải đối diện với những zombie đó nữa, tốt.

      Cách đó xa, Lý Tiểu Vũ chào hỏi Lý Oánh, ý muốn cùng vào trong tìm súng phòng thân với Bành Vũ Trung, Lý Oánh gật đầu nhưng chưa vội, chờ Lý Tiểu Vũ vào sở xong mới chạy đến cạnh Tô Tô. ta nhìn Tô Tô lật tới lật lui đồ trong cốp sau xe mới hỏi:

      “Tô Tô, dị năng hệ thủy của mạnh thế, có thể dùng dị năng của mình để tấn công như đội Diệp ?”

      Tô Tô lục tìm bao nhiêu lâu cũng tìm thấy con dao nào, liếc nhìn Lý Oánh hỏi ngược lại, “ cùng Diệp Dục lâu thế rồi mà còn chưa nghĩ ra cách dùng nước để tấn công thế nào à?”

      “Cái này... chưa. Dị năng hệ thủy của chúng tôi quá yếu, như dị năng giả hệ thổ, hệ hỏa, hệ kim và biến dị, nên tôi chỉ làm 'hồ chứa nước' của nhóm thôi.”

      Lúc những lời này, dù Lý Oánh cười nhưng nét mặt lên cam lòng, dường như việc chỉ thức tỉnh dị năng hệ thủy, sức mạnh quá yếu là điều có lỗi với tham vọng của ấy. Tô Tô chỉ nhíu mày, thẳng vào siêu thị.

      phải giấu giếm, muốn chỉ cho Lý Oánh cách tu luyện, mà bởi vì dị năng giống như tu tiên trong tiểu thuyết, truyền thụ bí kíp bị thất truyền gì đó. Đối với dị năng, mỗi người đều có cách tu luyện riêng, hình dạng của chiêu thức cũng do bản thân nghĩ rồi tu luyện thành. Cái này hợp với nhưng nhất định là hợp với Lý Oánh.

      Trong thời mạt thế, cách tu luyện phổ biến thường thấy nhất là ngừng hấp thụ và giải phóng năng lượng, giữa khoảng vừa hấp thụ vừa giải phóng đó mà luyện độ tinh khiết của dị năng, từ đó dần đạt được mục tiêu thăng cấp dị năng. Con đường nay của Tô Tô là đường tắt, trong lúc người khác còn giết zombie, ngưng kết tinh phách cách thụ động lại tìm hẳn tinh phách bên trong cơ thể mình, chủ động nuôi dưỡng nó.

      Việc tìm thấy tinh phách của mình có liên quan đến việc được trùng sinh, năm giác quan nhạy hơn người thường, nhưng người khác nhất thiết phải tìm. Nếu đem lối tắt này cho Lý Oánh biết, Lý Oánh chưa chắc có thể tìm được tinh phách, dù có tìm được cũng chưa chắc có thể nuôi dưỡng được tinh phách, hơn nữa chẳng may thành công rất dễ đánh tan tinh phách vốn lớn lắm.

      Đến lúc đó, chừng Lý Oánh thể xả ra giọt nước nào nữa

      Nên cách tu luyện của Tô Tô là chỉ có thể ngầm hiểu mà diễn tả được bằng lời.

      “Làm 'hồ chứa nước' cũng được mà, chắc chắn thể thiếu trong nhóm.”

      Trong siêu thị, Diệp Dục gói đồ ăn vặt cho vào bao tải. là dị năng giả nên mắt tinh tai thính, lúc Tô Tô và Lý Oánh trò chuyện, do đứng gần siêu thị nên nghe thấy hết những lời hai người chuyện, định ra an ủi Tô Tô:

      “Đừng ủ rũ nữa, cần em mà. Em xem em có thể tạo ra nhiều nước như vậy, cả nhóm của đều cần em mà.”

      “Cảm ơn,” Tô Tô miễn cưỡng đáp lại Diệp Dục câu bâng quơ, xòe bàn tay trắng mịn về phía , “Đưa đây.”

      “Cái gì?”

      “Mã tấu lưng ý, dù sao cũng dùng, cho mượn dùng chút.”

      Mắt Tô Tô lướt qua mặt Diệp Dục, nhìn chằm chằm vào mã tấu dài sau lưng . Món đồ chơi này trước mạt thế thấy Diệp Dục đeo rồi, sau mạt thế vẫn còn mang chắc chắn là hàng tốt.

      Nhóm Hộ Pháp, Thư Sinh, Thầy Bói ở xung quanh thu thập đồ liền cúi đầu cười khúc khích, vẻ mặt cực kì đen tối. Diệp Dục quay lại lườm ba người cái, rằng đưa tay về sau rút chuôi, hai thanh mã tấu đen bóng được lôi ra.

      “Oa, hàng tốt đấy.”

      Diệp Dục chưa kịp mắt Tô Tô sáng lấp lánh, hau tay đón lấy mã tấu từ tay Diệp Dục. áng chừng chút, mã tấu rất nặng, lưỡi cũng bén, có thể dùng từ chém sắt như chém bùn để hình dung cũng có gì quá. Thép rèn cũng phải loại thép thường, chắc phải thêm chất gì đó nên lưỡi mới đen sì như thế, đúng là hàng xịn.

      Tô Tô tay cầm thanh mã tấu thử múa may, tiếng gió nghe cũng vui tai nữa. Ngoài cửa siêu thị, Lý Oánh đứng xem lúc lâu, ngưỡng mộ nhìn Tô Tô, khen câu:

      “Đúng là đồ tốt! Tô Tô, có hai chiếc có thể đưa tôi chiếc ?”

      được!” Tô Tô quả quyết từ chối, rồi quay đầu nhìn Lý Oánh, mọn , “Tôi phải cầm giết zombie.”

      Lý Oánh sượng sùng. ta nhìn Diệp Dục đằng sau lưng Tô Tô. ta cũng chẳng có vũ khí gì tốt, ta cũng muốn có món. Tô Tô có hai thanh mã tấu nhưng chủ nhân thực của nó, Diệp Dục cũng chẳng gì, xoay người đeo hai vỏ dao rỗng tiếp tục tìm đồ.

      Điều này khiến Lý Oánh dám mở miệng đòi mượn dao nữa. Thực ra ta dù muốn bắt chước Tô Tô có thể quen thân với Diệp Dục thế, quen thân đến mức có thể tự tiện mượn dao làm việc riêng, nhưng rốt cục ta chẳng thân quen lắm với nhóm Diệp Dục nên dám làm gì thô lỗ.

      ta thấy ngưỡng mộ Tô Tô có thể được nhóm người đó quan tâm, cảm tưởng như Tô Tô hề tốn chút sức lực nào cũng được nhóm Diệp Dục công nhận. Lý Oánh cũng muốn thế nhưng nhóm Diệp Dục rất khó gần.

      hiểu nhóm người này trải qua chuyện gì, hay họ bẩm sinh như thế? Tính cách mỗi người đều có chút gai góc, trong giao tiếp thông thường với người khác càng lộ vẻ hòa đồng, giống như là tách rời khỏi xã hội vậy. Họ tự tạo thành nhóm mà ai có thể hòa nhập theo cách của người thường.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :