1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 64: Trong lòng ấm áp

      Đám rau cỏ được mẹ Tô chăm sóc tận tâm, lại có dị năng thúc đẩy trong vô thức nên chúng càng lớn nhanh hơn. Mấy hạt giống măng tây hôm qua mới gieo trồng mà hôm nay lá chồi lên xanh mượt mỡ màng, chắc ngày mai là ăn được. Điều này chứng tỏ dị năng của mẹ Tô ngày khá hơn, chỉ có điều bà phát ra mà thôi.

      Tô Tô định giải thích với mẹ, cũng định cho ai hết, dù sao làm người cũng phải biết giấu mình. Trở thành dị năng giả vốn là điều khiến người ta mong ước, dị năng giả có thể thúc đẩy sinh sôi của đồ nông sản, dù ở bây giờ hay tương lai đều là nhân tài mà các thế lực muốn tìm kiếm.

      Cứ để mọi người nghĩ mẹ Tô chỉ là người bình thường thích trồng cây cối trong nhà kính, Tô Tô muốn mẹ mình phải tranh chấp sĩ diện, càng muốn lấy mẹ mình ra để ổn định lòng người. Bốn người nhà họ cần cuộc sống hào nhoáng, cũng muốn có nhiều quyền lợi to lớn, chỉ muốn sống cuộc sống an ổn trong thời thế loạn lạc này là tốt rồi.

      Tô Tô ngước mắt nhìn Diệp Dục đứng cùng cha Tô và đoàn quân đứng sau lưng , nhíu mày suy nghĩ. Dù dị năng hệ thổ của mẹ Tô có phải đáng phát triển hay số rau trong hai nhà kính kia cũng để đến mai được rồi, quân nhân ăn rất khỏe.

      Mẹ Tô chẳng hay biết gì, đứng cạnh bồn rửa lấy bầu rửa sạch dao quắm, vừa làm vừa làu bàu bất mãn với cha Tô.

      Bề ngoài Tô Tô tỏ ra vô cùng lắng nghe, hề nửa câu ngắt lời, nhưng tâm tư của cha Tô cũng hiểu được phần nào. Vì thời trẻ,cha Tô cũng bộ đội vài năm nên về mặt tình cảm ông rất đồng cảm với nghề này, thêm nữa Diệp Dục lại là bộ đội đặc công nên cha Tô lại càng thấy người này rất giỏi.

      Trong lòng Tô Tô, với Diệp Dục hoàn toàn như cha mẹ tưởng, hai người họ cùng lắm cũng chỉ coi như người quen cùng ngủ với nhau lần mà thôi.

      Thôi được rồi, bây giờ và người quen ngủ lần kia hình như có thêm tí chút ràng buộc. Trong thời buổi loạn lạc này, cũng chỉ có mình khi nghe cha Tô cầu cứu bèn vất vả từ Đức thị đến Tương Thành. Hôm nay, có thể đứng ở đây, lòng Tô Tô cũng cảm thấy ấm áp.

      miên man suy nghĩ nghe thấy tiếng xôn xao, sau đó là tiếng lớn của cha Tô vọng vào: “Bà nó ơi, bà nó ơi, mau nấu cơm, xào rau, xào thịt, nấu thêm nhiều nhiều vào. Mấy đứa Tiểu Diệp đói cả rồi”

      “Tôi chịu đủ rồi nhé!”

      Vừa nghe thấy câu đó, mẹ Tô lập tức vứt dao, xắn tay áo lên định liều mạng với cha Tô. biết bây giờ mạt thế hả? biết bữa cơm giờ còn quý hơn cả vàng bạc hả? Lão già này từ trẻ thông thái lắm, già rồi lại chết tiệt hơn. Ầm ĩ lên thế này, định lấy hết của nả trong nhà ra để mở tiệc chắc?!

      Mẹ Tô khí thế ra phòng bếp định mắng cho cha Tô trận đứng đơ người ra, những lời định cũng nuốt lại. Tô Tô tò mò, cầm cốc nước ra xem. Ồ, trong phòng khách nhà họ là cả đoàn bộ đội đặc công lấm lem bẩn thỉu như thổ phỉ, ai nấy đều mặc đồ chiến đấu, giống như vừa lăn xuống bùn vậy, nhìn nổi mặt mũi ai với ai.

      vai họ khiêng đầy đồ, có gạo, dầu, từng tải từng tải rau, có cả xăng, thậm chí có người còn khuân cả con lợn bị trói! con lợn sống kêu éc éc!

      Đây còn chưa tính đến chỗ túi họ xách tay, túi nào túi nấy phồng to tướng, nghe lờ mờ cả tiếng gà kêu.

      “Chết chết… cái này… cái này à…”

      Giờ mẹ Tô cười tươi roi rói, che giấu nổi. Diệp Dục cầm hai túi trứng gà lớn để lên sofa, dỡ bốn cái chăn bông loại cao cấp từ lưng xuống. xoa khuôn mặt đen đúa lấm bẩn của mình, cười với mẹ Tô:

      “Bác , đây là chút đồ chúng cháu lấy được đường, chỉ là chút thành ý mong bác nhận cho. Chúng cháu đều là đàn ông nên bác xem, chúng cháu biết nấu ăn.”

      cái này làm gì, làm gì. Các cậu xa rồi, để bác nấu cơm cho mà ăn. Chuyện này dễ ợt, ha ha, đợi chút bác làm cho các cậu ăn.”

      Mẹ Tô lườm Diệp Dục cái trách cứ, như thể trách Diệp Dục khách sáo quá. Bà cười híp cả mắt quay người sửa soạn đồ ăn. Bà vừa đám lính đặc công treo đầy đồ người vồ vập phi ra trước mặt Tô Tô.

      Người này : “Tô Tô, rất cảm ơn . Nếu có thông tin kịp thời của hôm nay chúng tôi phải dị năng giả mà thành vong hồn rồi. Những đồ này tặng đấy, cảm ơn, cảm ơn.”

      Người kia : “ là Tô Tô phải , đây là tôi thay em tôi hiếu kính . Cảm ơn đóng góp tuyệt vời cho đội cảm tử của chúng tôi.”

      “Tô Tô, Tô Tô, đây là của tôi tặng .”

      “Nữ thần ơi, chính là hy vọng của chúng tôi. Biết bao này đêm, cuộc điện thoại của chỉ cho chúng tôi con đường sống sáng chói. Nào, hãy nhận con gà này .”

      “Ọe!”

      Trong khung cảnh đám quân lính nô nức tặng quà, Tô Tô bất ngờ quay người, cúi xuống nôn. chưa ăn sáng, chưa ăn sáng, chưa ăn sáng. Dạ dày bắt đầu sôi lên từ lúc chặt tay người rồi, giờ bị đám gà sống vịt sống lợn sống chặn lại nên càng nghén tợn, nhịn được mới nôn trước mặt tất cả mọi người.

      Tất cả mọi người im phăng phắc, kể cả cha Tô cười híp cả mắt và Diệp Dục bối rối đứng cạnh Tô Tô. Sau lúc im lặng, Diệp Dục đột nhiên nhảy lên xông phi vào người Hộ Pháp đứng gần Tô Tô nhất mà mắng to:

      “Hộ Pháp, lão láo nháo này, ông hôi đến mức làm Tô Tô buồn nôn đấy.”

      “Còn trách ông đây? Ông đây mấy chục ngày chưa được tắm rồi đấy. Ôi, phì phì phì, xin lỗi nữ thần, tôi lui về sau ngay!”

      Hộ Pháp cũng chịu được mùi viêm cánh của mình, bình thường chăm tắm còn đỡ, mùi nặng lắm, nhưng quá tuần tắm mùi viêm cánh người bốc lên nồng nặc. Đây là vấn đề thể chất của mỗi người, đành chịu thôi!

      Diệp Dục thế, tất cả đều giơ nách mình lên ngửi, đến mình còn chịu được nôn ọe, bọn họ mấy chục ngày rồi chưa được tắm, tốt nhất nên cách xa Tô Tô chút.

      phải, phải, là tại tôi… tôi ọe…” Tô Tô vội xua tay, nôn khan vài tiếng, “Sáng nay tôi chưa ăn sáng nên dạ dày hơi khó chịu, tôi sang phòng bên cạnh đổ nước cho mọi người tắm.”

      xong Tô Tô xoay người vào bếp lấy cái bánh mì sâu trong tủ lạnh dưới con mắt nghi ngờ của mẹ Tô, cúi đầu ăn rồi chạy khỏi sân sang căn biệt thự bên tay phải, cạy cửa đùng đến của biệt thự, lên tầng hai tìm căn phòng ngủ rồi bắt đầu xả nước. Với năng lực nay của , chỉ là xả nước đơn thuần có thể đủ đáp ứng nhu cầu của nhóm lính đặc công.

      ParvartyHale205 thích bài này.

    2. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 65: Lý oánh

      “Có nước tắm???”

      “Đậu xanh, ông đây hạnh phúc muốn hét lên rồi.”

      “Có nước tắm à? Bây giờ đến nước để uống còn đủ, còn có nước để tắm???”

      Trong sân nhà họ Tô, đám lính nhao nhao lên, có người phấn khích, có người nghi ngờ, có người có chút nỡ. Lúc này cha Tô đứng dậy, vỗ về đám người Diệp Dục:

      “Có chứ, có chứ. Nước trong nhà chúng tôi nhiều dùng hết. Mọi người cứ việc tắm rửa thỏa thích .”

      Đây chính là lời . Từ sau khi Tô Tô với cha mẹ mình là có dị năng hệ thủy, tất cả bình vại lớn trong nhà luôn đựng đầy nước. Có khi mẹ Tô muốn tìm cái chậu để rửa rau cũng phải tìm rất lâu. Dần dà, cha Tô và mẹ Tô sử dụng nước cũng rất tùy tiện. Cha Tô còn chuẩn bị xây két nước nóc biệt thự, có điều hai ngày nay bận xây tường rào, vẫn chưa thực được.

      Vừa nghe cha Tô như vậy, đám lính cũng tìm tòi tra hỏi vì sao, to tát nhất cũng chỉ là chuyện ai trong nhà họ Tô có dị năng hệ thủy thôi. Đoàn bọn họ 20 người, ngoại trừ hai người biến thành zombie và chết ở Đức thành 18 người còn lại đều là dị năng giả, cho nên dị năng với họ dị năng cũng chẳng hiếm lạ gì.

      Có điều trong 18 người bọn họ, ai là dị năng giả hệ thủy, biết là vì sao, có lẽ là do họ quanh năm bôn ba chiến trường, hoặc là do luôn luôn liều mạng? Thành ra dị năng giả hệ thủy duy nhất trong 18 người họ, thức tỉnh dị năng hệ thủy mới được vài ngày biến dị rồi!

      Biến dị chết tiệt, biến thành dị năng giả hệ sương mù. Từ đó trở , lực lượng bộ đội đặc chủng này muốn uống nước chỉ có cách thè lưỡi ra, cảm nhận chút ẩm ướt của sương mù!!! Cho đến khi gặp được Lý Oánh tình trạng này mới chấm dứt. Lý Oánh cũng là dị năng giả hệ thủy, nhưng chỉ có thể phóng ra chút nước, đừng là tắm rửa, ngay cả nước để mỗi người uống hụm thôi cũng đủ.

      “Cốc! Cốc! Cốc!”

      Vẫn chưa xả nước đầy nửa bồn tắm có người gõ cửa nhà tắm, Tô Tô ngồi bên cạnh bồn tắm, tay thò vào trong bồn tắm, tay gặm bánh mỳ con sâu, nghiêng đầu nhìn ra ngoài thấy mặt mũi trắng trẻo, tóc dài thướt tha, mỉm cười tao nhã đứng ở bên cửa, cười hỏi:

      “Xin chào! Tôi là Lý Oanh, là dị năng giả hệ thủy, cần tôi giúp đỡ gì ?”

      …”

      Tô Tô nghi hoặc nhìn tên là Lý Oánh đứng bên cửa. ta khoảng hơn 20 tuổi, da dẻ trắng trẻo mịn màng, nhìn bộ dạng đúng là dị năng giả hệ thủy. Những người kích phát dị năng hệ thủy đều có chung đặc điểm: được năng lượng của nước dưỡng nên da dẻ đẹp đến nao lòng. Cấp bậc của dị năng giả hệ thủy càng cao da dẻ càng đẹp, mà dị năng giả hệ thủy cấp bậc cao giống Tô Tô da dẻ giống trắng trẻo mịn màng như trứng gà bóc.

      Nhưng Tô Tô nghi hoặc phải bởi vì Lý Oánh có phải dị năng giả hệ thủy hay , mà là nghĩ vừa rồi những chiếc xe kia quá hỗn loạn, người từ xe xuống cũng rất nhiều, hình như có nhìn thấy Lý Oanh này theo sau nam thanh niên đứng cuối cùng ở đội xe. Bọn họ phải là đám người may mắn sống sót ở bên ngoài biệt thự, mà là…

      “Chúng tôi cùng với bọn Diệp, chạy trốn ra từ Đức thành.”

      Dường như nhìn ra nghi ngờ của Tô Tô, Lý Oánh chủ động cởi áo khoác lông vũ người ra, xắn ống tay áo giữ nhiệt lên, tay thò vào trong bồn tắm, trong lòng khiếp sợ. ta ngạc nhiên vì Tô Tô cũng là dị năng giả hệ thủy, mà là kinh ngạc vì Tô Tô lại có thể xả được chậu nước to như vậy. Nhưng ta gì, chỉ làm việc của mình, xả nước của mình, nhân tiện trò chuyện với Tô Tô:

      “Tôi phát mình có thể xả nước từ trước mạt thế, nhưng khi đó Đức thành bắt đầu thiết quân luật. Bạn của tôi tên là Vương Quân, sau khi Đức thành cho xe cộ qua lại, ấy bộ vào Đức thành tìm tôi. ấy cũng là dị năng giả, có thể dùng đất tạo thành hình dạng mình muốn trong nháy mắt. Chúng tôi chống chọi mấy ngày đầu rồi gặp được nhóm người của Diệp, theo các ấy cùng chạy trốn khỏi Đức thành.”

      “Ồ.”

      Tô Tô khẽ gật đầu, tiếp tục xả nước của mình. chú ý thấy khi Lý Oanh về Vương Quân, hình như cố ý nhấn mạnh ta và Vương Quân chỉ là quan hệ bạn bè. Mà đợi ! Hình như từng nghe đến tên của Lý Oánh và Vương Quân. Hai cái tên ngày sao lại nghe quen đến vậy chứ?

      “Bạn trai bộ vào trong Đức thành tìm . Hình như chuyện này còn lên cả báo.”

      “Thế sao?” Lý Oánh cúi đầu, ngồi bên mép bồn tắm, kìm được rơm rớm nước mắt, nhưng mặt vẫn mỉm cười , “Là tôi tốt, khiến ấy và cha mẹ ly tán, cũng biết cả đời này, ấy còn có thể gặp lại cha mẹ mình ?”

      Ở mạt thế, vợ con ly tán, gia đình tan rã, những chuyện đau lòng này có thể xảy ra với bất kỳ ai, Tô Tô cũng cảm thấy ngạc nhiên. Vì họ được đội Diệp Dục đưa vào trong khu biệt thự cho nên cũng muốn đuổi Lý Oánh và Vương Quân , chỉ nghe ta lải nhải bên tai, im lặng tiếp tục xả nước.

      “Đúng rồi, Diệp là họ hàng à?”

      Lý Oánh vẫn thầm quan sát Tô Tô. Ban đầu, Lý Oánh cho rằng loại con lớn lên hiểu đời, người yếu nhiều bệnh giống Lâm Đại Ngọc như Tô Tô rất dễ nắm bắt. Nhưng sau khi chuyện vài câu, Lý Oánh chỉ nhìn ra Tô Tô là dị năng giả hệ thủy, hơn nữa cấp bậc dị năng cao hơn nhiều so với ta.

      Tô Tô cũng rất kiệm lời. Đến lúc này, ta chưa biết chút thông tin gì về thân phận của Tô Tô.

      Vì vậy, Lý Oánh chỉ có thể chủ động lên tiếng hỏi, còn Tô Tô chỉ tươi cười, vờ vịt hỏi: “Diệp Dục tôi là họ hàng của ta à?”

      ,” Lý Oánh cảm thấy hơi tò mò. Lời này của Tô Tô có ý gì? Nhưng ta vẫn thành , “ Diệp chỉ ấy phải về Tương thành tìm em nào đó của ấy.”

      thực tế, Lý Oánh và Vương Quân giữa đường mới gia nhập đội ngũ của Diệp Dục. Hai người họ và đội Diệp Dục cùng trải qua sinh tử, nhưng giữa bọn họ lại thân thiết. Hơn nữa, Lý Oánh chưa từng chuyện với Diệp Dục, Diệp Dục lại thích chuyện với con , ta chỉ moi được chút thông tin về Diệp Dục từ chỗ Vương Quân.

      Mặc dù đội Diệp Dục công khai ai là đội trưởng, ai là người cầm đầu nhưng Lý Oánh vẫn có thể nhìn ra được rằng họ theo kiểu tôn trọng thực lực, ai giỏi nhất những người còn lại đều nghe theo người đó. tại, trong đội ngũ, Diệp Dục là người giỏi nhất.

      Song Lý Oánh chỉ muốn tiếp cận với mình Diệp Dục, trắng ra là ta xem trọng năng lực của và cả đội đặc chủng đều kích phát dị năng. Nếu như ta có thể gia nhập và được công nhận trong đội ngũ này, vậy có được giúp đỡ rất lớn ở mạt thế.

      Vì vậy, con đường mà Lý Oánh bây giờ chính là con đường dụ dỗ chinh phục. Trước tiên chinh phục những người bên cạnh Diệp Dục, được công nhận của , thuận lợi đạt được công nhận của tất cả mọi người trong đội ngũ.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    3. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 66: Xung khắc như nước với lửa

      Lý Oánh ra sức tạo ấn tượng tốt với Tô Tô nhưng Tô Tô lại có tính cảnh giác rất cao. Dù sao bản thân cũng lăn lộn 12 năm trong mạt thế rồi, cái loại người đột nhiên xông ra tỏ vẻ thân thiện, kiểu gì cũng thấy kỳ quái. Tô Tô rất bình tĩnh yên lặng theo dõi biến động, mặc kệ Lý Oánh ở đằng kia bô lô ba la. phóng nước đầy bồn tắm rồi ra khỏi phòng tắm.

      Ngoài cửa, Diệp Dục đứng đầu cởi sạch sành sanh chỉ còn lại cái quần đùi, ôm lấy quần áo bẩn. Phía sau ta là những bộ đội đặc công xếp thành hàng dài, tất cả đều sốt sắng lột sạch. Tất nhiên bọn họ có nghĩ đến việc ở đây có phụ nữ nên vẫn kiềm chế để lại cái quần đùi che mông. Vừa thấy Tô Tô và Lý Oánh ra, từng người từng người lập tức đứng nghiêm chào. Diệp Dục cười hì hì với Tô Tô rồi nhanh nhẹn lách qua vào phòng cho khách, Hộ Pháp phía sau kẹp chặt nách nịnh nọt Tô Tô và Lý Oánh:

      “Hai , hai em xuống , xuống . Cảm ơn nước của hai người nhé.”

      cần cảm ơn đâu. ra phần lớn là Tô Tô phóng nước, nước của em có ít thôi, còn đủ cho các rửa mặt.”

      Lý Oánh xua tay, nhìn Tô Tô thản nhiên nhận cảm ơn rồi chẳng chẳng rằng xuống nên cũng cất bước theo xuống tầng. Ra khỏi biệt thự này, Tô Tô về sân biệt thự nhà mình, nhìn thấy bạn của Lý Oánh. Cái người tên Vương Quân kia tự động đứng ngoài sân, bắt đầu giúp cha Tô xây tường rào. Lý Tiểu Vũ và hai người cảnh sát kia cũng ở đấy giúp tay. Tô Tô chỉ liếc mắt cái rồi vào nhà bếp tìm đồ ăn.

      “Ôi trời đất ơi, chúng mày làm tao điên mất.”

      Lợn gà vịt nhảy lambada mặt đất, mẹ Tô đau đầu giẫm lên túi khoai lang, nhức đầu tìm chỗ đặt chân. Tô Tô đứng bao gạo, mở tủ lạnh ra, tìm ra lon ngô đóng hộp, vừa mở nắp lon vừa ngáp dài, quay qua bảo mẹ Tô:

      “Mẹ à mẹ nấu cơm . Con về phòng ngủ, buổi tối ra ngoài hoạt động chút.”

      “Này, Tô Tô, con đừng . Mẹ có chuyện hỏi con!”

      Mẹ Tô giơ con dao muốn đuổi theo Tô Tô, hỏi thử vì sao gần đây Tô Tô giết zombie còn sợ mà cứ nôn ọe suốt? Đầu bà nghĩ đến điều khá đáng lo, nhưng chân vừa đạp phải con gà khiến nó quang quác đập cánh phành phạch, bà hết hồn rụt chân lại, thôi luôn cả suy nghĩ đó.

      “Làm sao có thể chứ? Bây giờ là thời buổi gì, mang thai thế nào được?”

      Mẹ Tô vừa làu bàu vừa xua ý nghĩ đó , cầm lấy dao rồi đạp lên đồ dùng vật dụng vứt đầy đất cách khó khăn, đến bên bồn rửa bát. Bà cầm gáo nước, cúi đầu nhìn thùng nước lớn ở bồn rửa bát, nhất thời trong lòng cảm thấy khó chịu vô cớ. Bà nghĩ nếu như Tô Tô nhà mình mang thai, sau này cháu bà sống kiểu gì đây? Trong mạt thế, ai ai cũng bất an trong lòng, Diệp Dục có chịu trách nhiệm với hai mẹ con nó ? Ôi Tô Tô đáng thương của bà! Mẹ Tô giận chó đánh mèo, ra ngoài sân quát cha Tô:

      “Tôi này lão già, ông hứa dẫn nước sạch vào vòi cho tôi bao nhiêu lần rồi? Ông làm xong chưa? Xong chưa? Lần nào rửa đồ ăn cũng phiền phức, tức chết tôi rồi, đàn ông có ai tốt cả, chỉ biết gây hại cho phụ nữ, chỉ biết làm phụ nữ mệt mỏi, @@#$%^&...”

      Lải nhà lải nhải, suốt ngày cằn nhằn, liên tục oán trách, cha Tô nghe nhiều cũng quen với kiểu quở trách mười năm như của vợ mình. Ông để tâm tiếp tục xây tường rào, nhân tiện chờ Diệp Dục tắm rửa xong rồi trò chuyện về tình hình thế giới bên ngoài.

      Trong phòng ngủ của mình ở tầng 2, Tô Tô kéo rèm lại, thay bộ quần áo ngủ sạch , vùi người trong ấm áp dễ chịu, ngủ say khò khò từ lâu.

      bị tiếng cười vang dưới tầng, phía bên ngoài sân đánh thức. Trong phòng tối đen như mực, Tô Tô mở mắt, tai còn thỉnh thoảng nghe thấy tiếng mấy người đàn ông đùa giỡn ồn ào truyền tới. giơ đồng hồ đeo tay lên nhìn thời gian, chết mất, mười giờ đêm rồi, đám người kia phải là bôn ba mệt nhọc nhiều ngày rồi sao? Bọn họ vất vả mãi mới có chỗ dừng chân, sao ngủ ?

      Tô Tô cảm thấy hơi đói bụng nên dậy luôn, mặc thêm áo khoác lông vũ để ở bên giường, xỏ dép, kéo rèm cửa sổ ra. Ánh sao và ánh đèn bên ngoài sân trong nháy mắt tràn khắp phòng của . tới ban công nhìn xuống dưới. Con đường bé tẹo mà đặt hai cái bàn tròn lớn, phía bàn có kéo dây điện, dây điện đấu với bóng đèn. Điện là do máy phát điện bằng sức nước của Tô Tô cung cấp.

      Nhóm bộ đội ngồi quanh bàn tròn nhồm nhoàm ăn thịt, uống rượu ừng ực. Cha mẹ Tô Tô, Vương Quân, Lý Oánh tất nhiên cũng ngồi trong đó, có điều họ hào sảng như nhóm bộ đội, nhưng vẫn giấu nổi nụ cười môi, cứ như thể ai đó kể câu chuyện cười, chọc cười tất cả mọi người.

      Tô Tô nhìn lúc rồi quay người xuống tầng, khép chặt áo khoác, vào bếp tìm đồ ăn. Mẹ Tô biết thích tụ tập kiểu này nên để phần đồ ăn trong bếp cho . biết ai đem đống đồ đầy trong bếp ra ngoài sân từ lúc nào, phòng bếp trở lại vẻ sáng sủa sạch ngày thường, làm tâm trạng Tô Tô trở nên vui vẻ, ăn uống ngon miệng hơn.

      tìm bát đũa, xới cơm trong nồi cơm điện rồi ngồi xuống. Trong cặp lồng giữ nhiệt bàn, có thịt xào ớt xanh và canh trứng cà chua. Tô Tô nuốt nước bọt, trong lòng thầm hát bài “ đời chỉ có mẹ là tốt nhất”, coi như bài thai giáo cho Tiểu Ái, sau đó mới ăn ngấu nghiến.

      Đột nhiên ai đó vỗ vai trái , rất nhanh nhưng lại có sát ý. Tô Tô liếc mắt, kịp thời thu hồi năng lượng nước sắp thoát ra theo quán tính, quay ra sau lưng có người, xoay về phía trước thấy bên phải bỗng tối lại, khuôn mặt rửa sạch của Diệp Dục chợt xuất .

      “Sao em lại ăn cơm mình ở đây?”

      mặc chiếc áo phông cộc tay màu xanh bộ đội, còn chẳng khoác áo khoác mùa đông. Chiếc áo phông ôm sát vào người lộ ra cơ bắp cứng như đá. Diệp Dục cầm chai rượu, mùi rượu nồng nặc. cười với Tô Tô, đặt mông ngồi cạnh , nhấc chai rượu lên tu ngụm, chăm chú nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của Tô Tô.

      “Bên ngoài ồn quá,” Tô Tô buông đũa xuống, đẩy mặt Diệp Dục ra “Đừng nhìn tôi, ánh mắt trong sáng tí nào.”

      “Xuỳ,” Diệp Dục phì cười, cũng phản đối lời Tô Tô, lại uống ngụm, lần này nhìn nữa mà hỏi, “Em là dị năng hệ thuỷ? khéo, tôi là dị năng hệ hoả.”

      “Ồ, thuỷ hoả xung khắc đấy.”

      Toi rồi, Diệp Dục vậy mà lại là dị năng hệ hoả, thế sau này Tiểu Ái biết bao giờ mới thức tỉnh dị năng? Con bé nghịch ngợm hiếu động từ , khi thức tỉnh dị năng rồi biết phá phách thế nào nữa? Sau này tốt nhất nên sống trong căn cứ, tránh việc làm khổ cả căn cứ!
      ParvartyHale205 thích bài này.

    4. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 67: Tôi có bạn trai

      Nét mặt Tô Tô đổi nhưng thực tế trong lòng kêu rên thảm thiết. Ánh mắt nhìn Diệp Dục tự chủ được cũng trở nên ai oán. Tại sao lại cứ phải là dị năng hệ hỏa? Tại sao ta nhất định phải có dị năng hệ hỏa? ta thể thức tỉnh đại lấy dị năng kim mộc thổ gì à?

      “Muốn hòa hợp vẫn hòa hợp được mà”.

      Đối mặt với ai oán của Tô Tô, Diệp Dục hoàn toàn cảm nhận được sóng to gió lớn trong lòng , tự cười rồi uống ngụm rượu, giả lả lời thô tục. Tô Tô giả vờ nghe hiểu, trả lời câu vớ vẩn này. lúc sau, Diệp Dục lại hỏi:

      “Vẫn luôn muốn hỏi em chuyện: bạn trai của em đâu? Còn sống chứ?”

      “Tôi có bạn trai!”

      “Bạn trai” mà Diệp Dục nhắc đến phải Tạ Thanh Diễn là ai? Nhớ tới Tạ Thanh Diễn, chân mày Tô Tô nhíu lại. quá ghê tởm người đàn ông này rồi, đến nỗi nghe người khác Tạ Thanh Diễn là bạn trai của , buồn nôn vô cùng.

      “…”

      Diệp Dục uống rượu, đầu óc hơi choáng váng, nhìn lướt qua Tô Tô. Dưới ánh đèn ấm áp, gương mặt chất chứa quá nhiều hồi ức và buồn đau, vậy Tạ Thanh Diễn còn sống hay chết? Diệp Dục hiểu nổi, dù sao cũng luôn hiểu. Suy nghĩ của Tô Tô, loại đàn ông cương trực như sao có thể hiểu được.

      “Sắp tới tôi phải ra ngoài làm ít chuyện, vẫn luôn lo lắng có ai chăm sóc cha mẹ. Đúng lúc các đến, ở lại đây nghỉ , nhân tiện giúp tôi trông nhà mấy ngày.”

      muốn nhảm với con ma men, Tô Tô vẫn ăn tiếp, lùa hai ba đũa xong bát cơm. bỏ lại bát đũa, đứng dậy, định trở về phòng tiếp tục ngủ bù. Lúc qua sau lưng Diệp Dục, túm tay lại. Diệp Dục say rồi, toàn thân toát ra vẻ nguy hiểm khó tránh được.

      “Trốn tôi à?”

      “Trốn làm cái gì?”

      Tô Tô khó hiểu cúi đầu nhìn. Diệp Dục quay lưng lại, dựa vào ghế, nhìn lượt, mặt mũi râu ria xồm xoàm, lôi thôi lếch thếch. Vì vậy thêm:

      “Tôi nhớ cha tôi lúc trước có mua con dao cạo râu chạy bằng điện, có muốn tôi cho mượn dùng lúc ?”

      “Tôi chuyện dao cạo râu. Em này, của em ở rất xa, trải qua trăm cay nghìn đắng, vượt qua mọi khó khăn, chạy đến để cứu em. Thế mà em câu em phải ra ngoài mấy ngày. Đây là có ý gì?!”

      “Tôi vốn định ra ngoài, có đến hay tôi cũng phải làm chuyện này. Có điều các đến, tôi có thể yên tâm hơn chút.”

      Tay Tô Tô vẫn bị bàn tay to cứng như sắt của Diệp Dục nắm chặt. Mặc dù dị năng của Diệp Dục khiến lo lắng cho năng lực của Tiểu Ái sau này, vẫn kiên nhẫn giải thích cho con ma men này. Vẻ mặt Diệp Dục trong nháy mắt nửa hiểu nửa , buông lỏng tay. Lúc Tô Tô gần ra khỏi cửa phòng bếp, nằm bàn ăn của phòng bếp, buồn bực hờn dỗi:

      “Chuyện gì thế, làm thay em. Bên ngoài cũng giống như trong phim đâu.”

      cần, các mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi mấy ngày !”

      Tô Tô từ chối rất ràng. Chuyện của mình tự mình làm. Căn cứ theo tính cách của , lẽ ra gọi điện thoại cho Diệp Dục, khiến cho nghìn dặm xa xôi từ Đức thành chạy đến Tương thành.

      Thế nhưng cha Tô gọi điện thoại cho Diệp Dục rồi. Tô Tô nghĩ sau này người sống sót thành lập căn cứ ở Tương thành, những người sống sót xung quanh cũng biết để chạy đến đây, vì thế Diệp Dục đến hay quan trọng.

      Diệp Dục đến, Tô Tô dựa vào bản thân, Diệp Dục đến, vẫn dựa vào chính mình. Đời trước có Diệp Dục, Tô Tô vẫn sống tốt, đời này có Diệp Dục, cũng vẫn sống tốt như trước.

      quan tâm đến Diệp Dục và đội đặc công dị năng của nhưng người bên trong khu biệt thự Quả Táo bị đám người kia làm cho kinh hãi trận. Trong lúc Tô Tô muốn về phòng ngủ, càng ngày càng nhiều người sống sót tụ tập trước sân biệt thự nhà họ Tô.

      “Các , các là quân nhân sao?” người trong những người còn sống sót, vẻ mặt hy vọng nhìn Hộ Pháp, “ Các đến cứu chúng tôi đúng , có thể cho chúng tôi ít đồ ăn ? Mấy ngày rồi chúng tôi chưa được ăn cái gì.

      “Đúng vậy, cho chúng tôi ít đồ ăn !”

      “Nhà họ Tô phải là loại người tốt đẹp gì đâu, bọn họ chiếm lấy đồ, chút cũng chịu chia cho chúng tôi. Cán bộ, nhanh cứu chúng tôi ra ngoài .”

      “Đúng vậy, cho chúng tôi ít đồ ăn rồi sau đó dẫn chúng tôi đến chỗ an toàn !”

      “Cán bộ, có phải chính phủ phái các đến đưa đồ ăn cho chúng tôi ? Các bị nhà họ Tô lừa rồi, bọn họ có rất nhiều đồ. Còn chúng tôi… chúng tôi ít đồ ăn cũng có.”

      Đối mặt những kẻ sống sót ngày càng đông, Hộ Pháp và toàn bộ đội đặc công cúi đầu xuống, vẻ mặt nặng nề. Mẹ Tô ngồi bên cười lạnh muốn Hộ Pháp cũng nghiêng đầu, nhìn về phía cha Tô, giơ hai ngón tay:

      “Lúc mới đầu bọn cháu có 20 người bác ạ, là 20 người đấy. 18 người quay về, vì sao chỉ có 18? Còn 2 người đâu? Bác hỏi bọn họ xem 2 người em của cháu chết như thế nào?”

      Hộ Pháp liếc sang Vương Quân và Lý Oánh ngồi ở chiếc bàn tròn khác, căm hận chỉ vào bọn họ. Đúng lúc có kẻ to gan vươn tay chạm vai Hộ Pháp khiến ta điên tiết, đẩy mạnh người sau lưng ra, nhìn người đó bị lùi về sau mấy bước. Hộ Pháp nghiến răng nghiến lợi:

      “Đừng có dùng chiêu này với ông đây. Giả bộ đáng thương để được thông cảm, ông đây dính chiêu này của các người!!! Muốn ăn sao? Ông thà đem cơm thừa canh cặn bàn nuôi heo cũng cho các ngươi!”

      Ngoại trừ những kẻ bên ngoài ra, có ai phản bác lại lời của Hộ Pháp. Những lính đặc công đau buồn ngồi đó, mà Vương Quân và Lý Oánh đều cúi gằm xuống, được lời. Bên cạnh hai chiếc bàn tròn, ngoại trừ những người sống sót kêu rên nhưng dám đến gần còn có những người bộ đội đặc công nặng trĩu tâm tư.

      Tô Tô tò mò lại gần cửa sổ phòng bếp, nhìn cảnh tượng bên ngoài và hận thù của Hộ Pháp, ngạc nhiên nhìn Diệp Dục:

      “Các ở Đức Thành xảy ra chuyện gì?”

      đường , bọn tôi cứu nhóm người sống sót, cho bọn họ ăn uống đầy đủ,” Diệp Dục ngẩng đầu lên, khóe mắt đỏ ứng, giọng bình tĩnh nhưng lại chứa đứng tức giận tột cùng, làm cho Tô Tô khỏi giật mình. tiếp tục, “Khi ra khỏi trạm xe lửa, biển zombie ập đến. Bọn họ chạy vào kho hàng, bọn tôi cản ở phía sau, vậy mà mẹ kiếp, bọn họ lại dám khoá chặt kho hàng, cho bọn tôi vào!”
      ParvartyHale205 thích bài này.

    5. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 68: Lắm chuyện

      Chỉ vài câu đơn giản, Diệp Dục rất hời hợt, nhưng Tô Tô biết biển zombie là gì, hiểu đáng sợ của cảnh tượng đó. Đương nhiên cũng hiểu cảm giác tuyệt vọng khi bị người mình cứu nhốt ngoài cửa. Chỉ là hơi đáng tiếc, đám lính dũng mãnh đó chết trong Trung tâm Kiểm soát và Phòng ngừa Dịch bệnh, bị người của mình hại chết, lại chết trong tay đám người may mắn sống sót nhìn có vẻ vô tội đại diện cho phe yếu thế.

      “Ôi…” Tô Tô thở dài hơi, cay đắng xót xa, “Vậy Vương Quân và Lý Oánh là thế nào?”

      “Trong đám người may mắn sống sót, có hai người đồng ý cản phía sau cùng chúng tôi. Bọn họ đương nhiên cũng bị nhốt bên ngoài cửa rồi.”

      Diệp Dục lại tựa vào lưng ghế, rút bao thuốc lá Furongwang rúm ró ra khỏi túi quần. Điếu thuốc có lửa tự cháy. Tô Tô thấy mà buồn nôn, xoay người hung dữ trừng mắt nhìn Diệp Dục, mắng:

      “Đừng hút thuốc thuốc trước mặt tôi! Khốn kiếp! Hút thuốc thụ động tốt cho sức khỏe!”

      “Lắm chuyện.”

      Diệp Dục tức giận liếc xéo Tô Tô, bắn điếu thuốc trong tay vào trong thùng rác. Nhưng trong khí vẫn còn mùi khói thuốc, Tô Tô tức giận giậm chân. Hút thuốc thụ động tốt cho sức khỏe của Tiểu Ái. được! lập tức ra khỏi nhà bếp, cũng chuyện với Diệp Dục nữa, thẳng lên tầng, vào trong phòng ngủ!

      Lần này Tô Tô ngủ rất say, thậm chí bên ngoài biệt thự của ồn ảo cả đêm, cũng hề phát ra. Có lẽ là Tiểu Ái biết cha con bé đến rồi, vì thế rất ngoan ngoãn để cho Tô Tô ngủ ngon giấc. Đến 8 giờ sáng ngày hôm sau, mới mơ màng mở mắt ra.

      Tiếng cầu khẩn ở bên ngoài liên tục vang lên, giống như bên ngoài biệt thự nhà là địa ngục nhân gian vậy. Tô Tô thức dậy, mặc quần áo, kéo rèm cửa ra, ra ban công, nhìn ra ngoài, cười nghiến răng nghiến lợi.

      Đám người may mắn sống sót ngày hôm qua chẳng hề sợ Hộ Pháp, chúng thể thấp hèn hơn, quỳ mặt đất xin ăn! Người nào người nấy đều vừa dập đầu vừa gào khóc, khiến cho bên ngoài biệt thự nhà Tô Tô vô cùng ầm ĩ. Còn đám người Diệp Dục, Hộ Pháp giơ súng vây vòng quanh biệt thự nhà Tô Tô, tỏ để cho đám người yếu thế kia tiến vào nhà họ Tô bước.

      Cha Tô và mẹ Tô, hai viên cảnh sát, còn có Lý Tiểu Vũ, mỗi người biểu cảm, ra sức xây tường rào. Lý An Tâm đứng ngoài đám người, cũng quỳ cùng đám người ở phía trước, yếu ớt mắng chửi Lý Tiểu Vũ, nào là vong ân phụ nghĩa, thấy lợi quên nghĩa…. ta mắng chửi khiến Lý Tiểu Vũ cúi đầu nén nước mắt, muốn khóc nhưng lại ra sức kìm nén khóc ra tiếng.

      Lý Tiểu Vũ cũng từng định để lại đồ ăn cho Lý An Tâm. Ngày đó, lần đầu tiên ăn cơm của nhà họ Tô, để dành hai phần ba cho Lý An Tâm. Vì chuyện này, còn chạy đến bên ngoài biệt thự của Tạ Hào Thế, kéo Lý An Tâm ra ngoài. Kết quả Lý An Tâm tự quá ngây thơ, phải ở lại chỗ Tạ Thanh Diễn, đợi Tạ Hào Thế đem đồ ăn quay về.

      Còn Nhị Hổ có vẻ nhịn nổi nữa. Tô Tô đứng ban công, nhìn thấy mấy lần Nhị Hổ ngẩng đầu lên, đến bên cạnh cha Tô, muốn cái gì đó nhưng lại dám . Bành Vũ Trung vẫn ổn, vẻ mặt bình thản, làm gì dại dột.

      Hơn nữa, Tô Tô phát , sau đêm, tường rào nhà cao hơn nhiều so với hôm qua, sắp cao đến vai của người trưởng thành rồi. nhanh chóng nhận ra người có công trong việc đẩy nhanh tốc độ xây tường thành như vậy là ai rồi. Ngoại trừ Vương Quân còn ai nữa. Nếu phải cha Tô sợ Vương Quân sử dụng dị năng đắp đất kiên cố, nhất quyết thêm vài hòn đá của mình vào trong đất, còn có các thứ như xi măng e rằng tường rào nhà Tô Tô xây xong trong đêm rồi.

      “Cứu với. Cầu xin các người cứu chúng tôi với. Chúng tôi sắp chết đói rồi. Xin hãy thương xót chúng tôi với.”

      “Các người phải là bộ đội của dân sao? Bố thí chút đồ ăn cho chúng tôi . Chúng tôi thực sắp chết đói rồi.”

      mấy ngày rồi chúng tôi ăn uống gì. Có thể cho chúng tôi chút đồ ăn ? Đồ ăn các người ăn thừa cũng được. Cầu xin các người mà.

      Tiếng dập đầu, tiếng cầu khẩn quấy nhiễu đầu óc của Tô Tô, khiến tức giận bừng bừng. mặc áo khoác lông vũ, vào bếp lấy túi nylon gạo, rồi lại xuống tầng hầm tìm bó dây leo núi, vào trong garage lái xe ra ngoài. Trong kinh ngạc của Diệp Dục, lái thẳng xe ra sân.

      Khoảnh khắc dừng xe, đám người rên la sắp chết đói kia la hét, tản ra với tốc độ cực nhanh, nhường con đường cho xe của Tô Tô. cười lạnh, đạp chân ga, chiếc xe Jeep lao ra ngoài như mũi tên.

      “Cộc cộc!”

      Tiếng gõ cửa từ bên ngoài cửa xe vang lên, Tô Tô vừa phóng xe, vừa liếc mắt nhìn cửa xe. Nhìn thấy gương mặt to như cái đĩa của Diệp Dục, dừng xe lại, mở cửa xe, cau mày nhìn , hỏi:

      “Gì đấy? Muốn làm hùng phi xe à?”

      “Bà cụ non à, em nghĩa khí, ra ngoài làm việc dẫn theo!”

      Vẻ mặt Diệp Dục tràn đầy trách móc nhìn Tô Tô. Tô Tô trợn tròn mắt nhìn , đợi khi vào ngồi ghế phụ rồi, mới tiếp tục lái xe, phóng như bay về phía cổng chính.

      còn chưa ăn bữa sáng làm chuyện gì chứ???

      Tô Tô chỉ mở cổng chính của khu biệt thự Quả Táo, nhìn thấy bên ngoài tụ tập ít zombie. xuống xe, quăng dây leo núi trong tay cho Diệp Dục, hất hàm chỉ về phía con zombie vật vờ gần nhất, căn dặn:

      bắt lấy con. Phải để nó sống, trói lại cho tôi!”

      “Để làm gì?”

      “Để làm chuyện xấu!”

      Tô Tô giải thích, nhưng thấy đám zombie loạng chà loạng choạng tới, chút hoang mang vòng ra cốp xe, lấy trong cốp ra hai con dao quắm, xách dao xông lên trước, giết zombie như thái rau. Động tác lưu loát trôi chảy của khiến Diệp Dục bất giác nuốt nước bọt, chỉ cảm thấy em này càng ngày càng hợp gu của , rất mạnh mẽ!

      Đám zombie ngoài cửa hôm qua bị đội Diệp Dục xử lý sạch . dọc con đường lớn, chỗ nhiều zombie nhất chính là ở cổng chính của khu biệt thự Quả Táo, có khoảng gần hai mươi con. Tô Tô xách dao, đầy mười phút, lấy được hai mươi viên tinh hạch, sau đó khom lưng nôn ọe.

      Diệp Dục trong chốc lát bắt sống được con zombie. giẫm con zombie đó dưới chân, tựa người lên thân xe Jeep hút thuốc. Nhìn thấy Tô Tô nôn ra dịch mật đắng, anhh vứt điếu thuốc trong tay, chút lương tâm đến bên , vỗ lưng , mát:

      sao chứ. Thấy em giết sung như thế, còn tưởng rằng em quen rồi cơ. Hahaha….”

      “Cút!”

      Tô Tô cáu hất tay Diệp Dục vỗ lưng ra. nôn như vậy là do ai hại? Là do ai hại chứ??? Còn ở bên cạnh mát à!!!

      Diệp Dục đứng sau lưng , giơ hai tay lên, nhàm chán bĩu môi. Đợi đến khi Tô Tô nôn xong, theo sau lên xe, lắc lư con zombie bị trói trước mặt :

      “Em , em cần zombie sống làm gì?”
      ParvartyHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :