1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 59: Bác sĩ suy nghĩ khác người

      “Haha, mỗi người có thế mạnh riêng. Tô Tô có thể giết zombie là được rồi, cậu ấy cần phải làm những việc khổ cực này.”

      Lý Tiểu Vũ tươi cười, chuyện cách thoải mái. Ngày đó, xe bus, nhìn thấy Tô Tô ở bên ngoài xe dao bổ đôi đầu con zombie, trong lòng cũng cực kỳ ngưỡng mộ. Thực ra, Lý Tiểu Vũ cũng muốn giống như Tô Tô, chỉ cần biết giết zombie, chỉ cần dám giết zombie những siêu thị đầy ắp đồ dùng vật dụng ven đường còn xa vời như thế sao?

      “Bác trai, tối qua cháu và Nhị Hổ bàn bạc cả đêm. Chiều nay, cháu qua đây nữa,” Bành Vũ Trung vừa ăn vừa nhìn cha Tô, rồi lại chỉ vào viên cảnh sát cao gầy tên là Nhị Hổ bên cạnh, “Đối diện với tiểu khu này chính là đồn cảnh sát lúc trước chúng cháu làm việc. Cháu muốn đến đó lấy ít súng.”

      Bành Vũ Trung nhìn cũng ngoài 30 tuổi, trông có vẻ thận trọng chắc chắn hơn Nhị Hổ rất nhiều. ta vừa ăn cơm vừa khô khan giải thích với cha Tô:

      “Người có súng phải sợ nữa. Sau khi lấy được súng, cháu muốn tìm vợ con cháu.”

      Khi ra câu này, gương mặt Bành Vũ Trung đơn. Mạt thế đến quá mức đột ngột, những ngày qua, ta chỉ lo chạy trốn, căn bản vẫn chưa lấy lại tinh thần, cũng có thời gian lấy lại tinh thần. Hôm qua là bữa tối ta ăn no nhất, ngủ ngon nhất từ sau mạt thế. Sau đó, Bành Vũ Trung dần bình tĩnh hơn. ta cảm thấy ổn, bản thân an toàn, vậy vợ con mình sao? ta phải tìm hai mẹ con họ.

      “Trước kia hai người làm việc ở đồn cảnh sát đối diện?”

      Giọng của Tô Tô đột nhiên vang lên, mang theo chút vui sướng và bất ngờ. Mọi người ngẩng đầu lên, chỉ thấy Tô Tô dép bông, người khoác cái áo khoác lông vũ dáng dài, nhoài ra lan can ban công tầng hai, chuyện với bọn họ. Bành Vũ Trung gật đầu. Tô Tô ở tầng cười :

      “Trước đó chỗ các có người tên Trạc Thế Giai đến tự thú đúng ? Các biết ấy đâu rồi ?”

      “Trạc Thế Giai? Tên này nghe rất quen,” Nhị Hổ ngẩng đầu, cau mày cẩn thận suy nghĩ lát, bỗng nhiên nhớ ra hỏi: “ ta có phải là bác sĩ ? Là người cãi nhau với chồng rồi lỡ tay đẩy chồng ta xuống dưới tầng đúng ?”

      “Ừ ừ ừ.” Tô Tô gật đầu lia lịa giống như gà mổ thóc, cười càng lúc càng tươi, “ ấy ở đâu? chết chưa? Hay là biến thành zombie rồi?”

      “Chưa chết, cũng biến thành zombie,” Nhị Hổ lắc đầu, thở hắt ra, “Người phụ nữ đó rất phiền phức. Chúng tôi dẫn ta chạy trốn ra ngoài. Vốn dĩ dừng chân ở thư viện Nhất Trung, nhưng ta lại cái gì mà trong bệnh viện còn có rất nhiều em bé sơ sinh ở trong lồng ấp, phải quay về cứu những đứa trẻ đó, dù thế nào cũng chịu ở lại. ta chạy cùng người gọi là “ Bì”.”

      Đậu xanh! Tô Tô rủa thầm trong lòng. Thế mà Trạc Thế Giai lại chạy đến bệnh viện, chạy đến bệnh viện nào cũng cần Tô Tô phải đoán, chắc chắn là bệnh viện Trạc Thế Giai làm việc lúc trước mạt thế. Quả nhiên là bác sĩ suy nghĩ tác phong khác người mà!

      Tô Tô im lặng đưa mắt nhìn ra xa. Đằng xa có cây, có nước, có bầu trời xám xịt, còn có vô số những con zombie. Bệnh viện lớn Trạc Thế Giai làm việc nay thành căn cứ địa của zombie. ấy cứu những đứa bé sơ sinh trong lồng ấp? Đứa bé sơ sinh à.

      Tô Tô động lòng. Con người điên cuồng uổng thời tuổi trẻ. Mặc dù là mẹ của trẻ con, nhưng cũng muốn điên cuồng lần làm sao??? Những đứa bé sơ sinh gào khóc đòi ăn đó, tính đến nay chắc bị đói rất nhiều ngày rồi. Còn mấy bé biến thành zombie ? Còn mấy bé bị chết đói? Cho dù chỉ còn lại em bé sơ sinh cũng đáng được cứu!

      Nhưng trong khu biệt thụ Quả Táo này lại có cả đống chuyện, muốn đến bệnh viện kia trong vài tiếng ngắn ngủi thể quay về được. Nếu Tô Tô để cha mẹ mình ở lại trong khu biệt thự Quả Táo, lo lắng cha mẹ bị đám người may mắn sống sót kia “ăn tươi nuốt sống.” Nhưng nếu dẫn cha mẹ cùng rồi lại quay về biệt thự e rằng nơi này cũng bị đám người kia càn quét sạch .

      Nếu đành đợi thêm khoảng thời gian, đợi dị năng của cha mẹ mạnh thêm chút rồi tính. Có điều, chưa chắc Trạc Thế Giai đợi được, những đứa bé sơ sinh trong lồng ấp kia chưa chắc đợi được.

      để tôi xử lý chút chuyện xong, sáng ngày mốt tôi ra ngoài cùng !” Tô Tô cúi đầu, với Bành Vũ Trung, “Đương nhiên, nếu như thực quá vội có thể trước.”

      Lúc này, ở đường phía xa, hai người Lý An Tâm và Phi Phi ra từ chỗ rẽ khu rừng. Trong tay hai người cầm bảng kê khai, theo sau là đám người mặt mày xanh xao, có vẻ thiếu ăn.

      Tô Tô cùng mấy người ngồi ăn trong sân ở tầng gồm cha Tô, mẹ Tô, Lý Tiểu Vũ, Nhị Hổ và Bành Vũ Trung hẹn mà cùng ngẩng đầu lên, nhìn Lý An Tâm và Phi Phi dẫn theo đám người may mắn sống sót đến.

      “Lý Tiểu Vũ!”

      Nhìn thấy Lý Tiểu Vũ ngồi hòn đá ăn bữa sáng thơm ngon, Lý An Tâm hơi tức giận hét to. Đám người bọn họ phải ăn uống bóp mồm bóp miệng, từ tối qua đến giờ vẫn đợi Tạ mang đồ ăn đem về. Kết quả đợi đến tận sáng nay, Tạ vẫn chưa quay về, người nào người nấy bụng đói sôi ùng ục. Lý Tiểu Vũ tốt rồi, trong lúc mọi người sắp chết đói ta lại mình trốn ở đây ăn cơm?!

      , chỉ mình Lý Tiểu Vũ, ngoài Tô Tô cười như cười đứng ban công tầng hai, tất cả những người ở trong sân, ai nấy đều bê bát ô tô trong tay. Là bát ô tô đấy!!! người ăn ô tô to như thế, là đủ cho hai ba người chống đói đấy!

      Lý Tiểu Vũ nghe thấy Lý An Tâm đầy tức giận gào thét, ngón tay run lên, lập tức buông bát ô tô trong tay xuống, đứng phắt dậy, đến bên tường rào được xây cao đến đầu gối, nhìn Lý An Tâm đến, hỏi:

      “An Tâm, chị đến rồi!”

      “Lý Tiểu Vũ, chị vẫn coi em là người chị em tốt nhất, ngờ… ngờ em…” ngờ em có đồ ăn mà chia cho chị, để sáng tới giờ chị phải nhịn đói!!!

      Lý An Tâm giữ chút sĩ diện, hẳn câu sau ra. ta nghĩ rằng Lý Tiểu Vũ là chị em tốt của ta nhiều năm như vậy, Lý Tiểu Vũ chắc chắn hiểu ý ta.

      Nào ngờ Lý Tiểu Vũ lại nghiêng đầu nhìn Phi Phi và đám người may mắn sống sót sau lưng ta, ánh mắt tránh né, càng chủ động muốn mời Lý An Tâm ăn cơm, chỉ cúi đầu im lặng. Lý Tiểu Vũ muốn gây phiền toái cho Tô Tô. Tình huống bây giờ, bản thân nhiều thêm câu hay ít câu cũng sai cả. Vậy chẳng bằng để tất cả mọi người đều cho rằng chính là loại tiểu nhân tham ăn, trốn ăn vụng là được.

      thể , Lý Tiểu Vũ gan dạ sáng suốt nhưng lại thiếu cọ sát, con người cũng có chút ngây thơ. Giống như tình huống tại, nhà họ Tô ràng bị đám người sống sót bao vây, Lý Tiểu Vũ vẫn ngồi trong sân của nhà họ Tô ăn cơm. chỉ mình Lý Tiểu Vũ ăn, mà mỗi người ngồi trong vườn đều bưng bát ô tô ăn ngấu nghiến.
      Tôm Thỏ, ParvartyHale205 thích bài này.

    2. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 60: Ôi thần linh ơi!

      Ngay cả đứa ngốc, cũng biết thức ăn của đám người Lý Tiểu Vũ và Bành Vũ Trung từ đâu mà có. Đây phải chuyện Lý Tiểu Vũ có giải thích hay có thể tránh chuyện nhà họ Tô bị đánh phá. Đây cũng phải chuyện nhà họ Tô có chia sẻ bát cơm này cho mọi người hay . Nhà kính trồng rau được đặt ở đây, cho dù có hai nhà kính trồng rau này, cũng có người may mắn sống sót đến gây chuyện!

      Tô Tô đứng tầng hai, tay chống lên má, ánh mắt hấp háy ý cười kỳ quái, nhìn mọi người sôi nổi bàn luận. Vẻ mặt của đám người kia giống như nhà họ Tô phạm tội ác tày trời gì đó, có căm hận, có tham lam, thèm khát.

      Lúc này, Phi Phi đứng phía sau Lý Tiểu Vũ, dưới ủng hộ của mọi người, lấy ra bảng kê khai, ra vẻ như , đứng bên tường rào. ngoài dự đoán của Tô Tô, ta với cha mẹ Tô như sau:

      “Nếu nhà các người còn đồ ăn thừa hãy sung công ở đây! Bây giờ chúng ta đều là người sống sót chung thuyền, những đồ ăn cất giấu đề phải được sung công.”

      “Ô… nhà họ Tô chúng tôi sống ở ngôi biệt thự này lâu hơn các người, từ khi nào có quy định như vậy, sao chúng tôi biết?”

      Nhìn Phi Phi mặt mũi thản nhiên tự cho mình là đúng, mẹ Tô giận quá hóa cười. Thế thời thay đổi rồi, con người cũng thay đổi tự tung tự tác. tuổi còn trẻ giống như thủ lĩnh của bọn cướp, còn đám người may mắn sống sót sau lưng ta chính là ổ cướp.

      Đừng cho mẹ Tô chỉ là bà nội trợ hiểu tâm lý của đám người này. danh nghĩa bảo nhà bà giao nộp đồ ăn sung công, thực tế chính là ăn cướp. Hôm nay nếu nhà bà ngoan ngoãn giao đồ ăn ra sao, nếu chỉ sợ đám người này vây đánh cưỡng ép, lục soát nhà bà.

      “Đây chính là quy định mới được chúng tôi lập ra sau khi mở cuộc họp thảo luận, phiền các người hợp tác.”

      Lý An Tâm lạnh lùng liếc nhìn Lý Tiểu Vũ, vẻ mặt giống như Lý Tiểu Vũ làm ra chuyện gì có lỗi với ta, miệng vẫn quên với mẹ Tô rằng:

      “Đồ ăn chúng tôi cất giữ riêng đều sung công rồi. Để những người trong tiểu khu này có thể tiếp tục sống sót, hãy giao đồ ăn ra .”

      giao, sao?!”

      Tô Tô vẫn nhoài người lan can ở ban công tầng hai. Buổi sáng thức dậy, sau khi nôn xong vẫn chưa ăn gì. Lúc này dạ dày lâm râm đau, cồn cào khiến còn kiên nhẫn tiếp tục xem kịch. Nhưng vẫn mỉm cười như , mặt trắng bệch như còn máu, khiến người khác nhìn vào có cảm giác yếu ớt đến mức có thể bóp chết bằng tay.

      Nhìn bộ dạng của Tô Tô như vậy, Lý An Tâm ngập ngừng, cuối cùng cũng lên tiếng, bước lùi lại phía sau. ta vẫn còn nhớ, Tô Tô là loại người bề ngoài giống như dây tơ hồng, trước mạt thế dám ra tay giết Bạch Lạc Lạc, sau mạt thế càng có thế?

      Vì vậy, ra Lý An Tâm vẫn hơi sợ Tô Tô, chỉ Lý An Tâm sợ mà tất cả những sinh viên Tương Đại ở đây chỉ cần nghe chuyện trước mạt thế Tô Tô ra tay giết Bạch Lạc Lạc trong lòng vẫn có chút sợ hãi.

      Nhưng bọn họ thực đói quá rồi. Đa số đồ ăn sớm bị sung công, Tạ Hào Thế mãi quay về. Họ còn cảm thấy bên mình đông người, tất cả cùng ra tay, chỉ là Tô Tô mà thôi, có gì mà phải sợ.

      Người đầu tiên nhảy ra là ông chú bốn mươi tuổi to con vạm vỡ, tính khí nóng nảy, giơ chân đá bay viên gạch được xếp tường rào, nắm chặt hai tay, chỉ vào Tô Tô ở ban công tầng hai, tức giận quát lên:

      “Giữ thể diện cho các người, các người lại muốn phải ? Có giỏi nhãi xuống đây, đây đảm bảo đánh chết nhãi!”

      “Người em, làm người đừng lý lẽ như thế!”

      Bành Vũ Trung chịu hết nổi, bỏ bát đũa xuống đứng dậy đến trước ông chú to con vạm vỡ kia. Tô Tô chỉ là , dáng người mảnh khảnh yếu đuối, tâm địa cũng tốt như vậy. Ông chú này hung dữ với đám đàn ông đứng ở trong sân mà lại gào thét với nương bé , có gì hay ho chứ?

      “Bốp!”

      Ông chú to con vạm vỡ giơ tay ra, dùng nắm đấm chuyện, hướng về phía Bành Vũ Trung. Bành Vũ Trung giật mình, giơ nắm đấm lên muốn đánh trả đòn vừa rồi của ông chú kia. Ai ngờ, đám người bên ngoài sân đột nhiên trở nên bạo động. đấm tôi đạp chen lấn nhau đánh Bành Vũ Trung tới tấp. Những người còn lại ràng ùn lên muốn phá tường rào.

      Lý Tiểu Vũ sợ đến mức mặt mũi trắng bệch. Cha Tô và mẹ Tô nắm chặt tay nhau, ánh mắt tràn đầy sợ hãi nhìn đám người muốn xông lên giống như nhìn lũ zombie. Nhị Hổ xắn ống tay áo lên xông đến giúp đỡ Bành Vũ Trung. Trong sân lập tức trở nên hỗn loạn. Tô Tô đâu?

      Tô Tô chậm rãi dép bông xuống tầng, khoan thai đến phòng khách tầng , cầm dao quắm mặt bàn lên, vào trong phòng bếp, mở cửa kính ra, đến trước mặt đám người ra tay phá tường rào, hề chớp mắt, giơ tay chém xuống, bàn tay bị chặt đứt!

      “Á…Á…Á!!!”

      Tiếng thét thảm thiết vang lên, mẹ Tô nhẫn tâm nhìn, liền nép đầu vào bả vai cha Tô. Tô Tô tiếp tục chặt tay người, cái, hai cái, ba cái… cho đến khi tất cả những bàn tay dám tiến lên trước chạm vào hàng rào thép nữa cũng dừng tay.

      Những tiếng thét thất thanh liên tục vang lên. Trong thanh la thét thảm thiết đó ai chú ý và biết rằng ở đầu đường bên ngoài khu biệt thự, loạt xe lừ lừ tiến vào bên trong khu biệt thự, xe nào xe nấy bị đâm móp méo hết cả nhưng vẫn di chuyển. Tất cả đều mang tư thế đến được đích đến giải tán.

      “Ôi thần linh ơi!”

      Hộ Pháp ngồi ghế phụ của chiếc xe Hummer thứ nhất, mặt đầy bụi đất, giơ tay gõ gõ vào con zombie lởn vởn ở ngoài cửa xe, quay đầu nhìn về phía Diệp Dục lái xe, hỏi:

      “Người em, Tô Tô nhà cậu sống ở đây?? Con đường này sắp bị lũ zombie chen chúc chiếm giữ rồi, mau chóng gọi điện cho Tô Tô nhà cậu , xem nữ thần của chúng ta bây giờ vẫn còn sống chứ?”

      “Mẹ kiếp, điện thoại của ông đây hết pin rồi!”

      Diệp Dục ngậm điếu thuốc, cau mày nhìn đám zombie vây kín mít con đường phía trước. Những người may mắn sống sót đâu hết rồi? Vì sao có ai đến xử lý những con zombie này? Nếu như cứ để cho những con zombie này tụ tập ngày càng đông, có thể thành thủy triều zombie luôn được đấy.

      đường từ Đức Thành đến đây, phải Diệp Dục muốn nhanh nhưng năng lực có hạn thành ra nhanh nổi. đường từ Trung tâm Dự phòng và Kiểm soát Dịch bệnh ra, bọn họ bị lũ lượt zombie tấn công mấy lần. Lúc này đây, đám người Diệp Dục có kinh nghiệm đối phó với lũ zombie. Chỉ cần liếc mắt cái là biết, bên trong khu biệt thự Quả Táo chắc chắn chỉ có mình gia đình Tô Tô, bằng có nhiều zombie vật vờ đến như vậy.

      Khi zombie có mục tiêu, chúng lại vật vờ, nhưng khi có mục tiêu, giữa những con zombie sinh ra mối liên hệ. con zombie lôi kéo những con zombie ở gần đó cùng hành động. Sau đó, zombie tụ tập ngày càng đông, cuối cùng trở thành tai họa thể chống lại.
      Tôm Thỏ, ParvartyHale205 thích bài này.

    3. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 61: Làm người đừng có quá đáng

      Những kẻ sống sót đó vào biệt thự Quả Táo xong lại xử lý zombie theo định kỳ nên giờ zombie tràn đầy ra đường này, dẫn dến mấy con zombie ở khu vực xung quanh cũng đánh hơi đến theo, đám đó lại kéo theo lũ ở mấy khu phố lân cận, thành ra giờ lũ zombie đều vật vờ ở lối vào khu biệt thự Quả Táo.

      Những con ở ngoài cùng vòng vây phát ra đội Diệp Dục ở trong xe, chúng nô nức như phát ra châu lục mới, quay lại chặn xe của họ. Những người trong đội muốn vào chẳng được muốn ra chẳng xong.

      “Giết chúng rồi vào thôi, có cách nào khác.”

      Diệp Dục hút điếu thuốc vẻ cam chịu số phận, bấm còi vài tiếng. dùng cách này để chào hỏi với các em xe phía sau, hạ kính xe xuống rồi đưa hai tay về phía trước, túm con zombie muốn lao vào cửa sổ. ngọn lửa mạnh mẽ từ người zombie bốc lên hừng hực, chỉ chớp mắt nó cháy thành tro.

      Hộ Pháp ở bên cạnh và các em đằng sau cũng bắt đầu khởi động chân tay, bây giờ họ giết zombie cũng quen tay hơn nhiều, chẳng mấy chốc dọn sạch khoảng trống bên cạnh xe.

      Trong chiếc xe cuối cùng của đoàn xe có hai người, người đàn ông người phụ nữ, nhìn giống như đồng đội của Diệp Dục mà lại giống những người may mắn còn sống sót hơn. Bọn họ nhìn đội Diệp Dục xuống xe, người phụ nữ quay ra ghế sau tìm dao, vừa tìm vừa hỏi bâng quơ như chuyện phiếm:

      “Vương Quân, tối qua Diệp cùng gác đêm đúng ? Chẳng hiểu sao bọn họ cứ phải đến Tương thành thế? Tương thành làm sao bằng Kinh thành? Vì sao cứ phải xuống phía Nam mà lên phía Bắc?”

      “Diệp Dục muốn tìm em nào đó của ấy.”

      Vương Quân ngồi ở ghế lái sau, khi xong bèn xuống xe trợ giúp. Hai người họ là những người may mắn sống sót, có thể cùng cả đội đến Tương thành là Diệp Dục rộng lượng lắm rồi. Bọn họ đâu thể biết điều mà nghe ngóng chuyện riêng tư của người ta chứ?

      “Ồ, đến tìm em !”

      Người vừa đặt câu hỏi - Lý Oánh lập tức hiểu ngay. Giờ xã hội loạn lạc thế này, năng lực của Diệp Dục lại mạnh mẽ, tìm người thân cũng là chuyện đương nhiên. Vậy ta nhất định phải quan hệ tốt với em của , có thế mới hòa nhập được với đội của Diệp Dục.

      Sau khi hạ quyết tâm, Lý Oánh cầm con dao xuống để trợ giúp, đội thêm hai người sống sót gia nhập đánh zombie vô cùng thuận lợi.

      Lúc này bên trong biệt thự Quả Táo, những người bị chém đứt cánh tay đau đến gào thét đất. Nhóm người Bành Vũ Trung và Nhị Hổ lúc trước còn đánh nhau giờ lại nem nép lùi lại vài mét, ai nấy im thin thít nhìn Tô Tô.

      Tô Tô mở cửa sắt, xách dao tông dính máu lên, đanh mặt lại nhìn lượt đám người đần ra ở đó, cao giọng :

      “Có bản lĩnh ức hiếp người khác mà có gan giết zombie. Làm người như các ngươi chết sớm chút, đề phòng sau này lại gây ra nhiều cái chết cho người khác, nhiều bi kịch gia đình hơn. dám tự chết hả? Vậy để tôi giúp nhé!”

      Dứt lời, Tô Tô vung con dao trong tay lên, làm động tác chuẩn bị chém vào người ở gần . Đám người hét the thé, nhốn nháo chạy như ong vỡ tổ, đến cả kẻ bị đứt cánh tay cũng chạy nhanh hơn cả thỏ!

      Nhìn xung quanh bóng người, Tô Tô cười giễu cợt, gan bé tí như thế mà còn học người ta làm cướp?! Mà kẻ đứng ra tổ chức nhóm người này chắc chắn phải ai khác mà chính là tên Tạ Thanh Diễn kia. Kiếp trước cũng tổ chức nhóm người sống sót kiểu này, tất cả đồ những người trong nhóm lấy được phải sung công, ai phục bị những người khác đánh!

      Thực tế làm những điều này để mọi người cùng sống sót sao? Người khác biết chứ Tô Tô chẳng lẽ lại hiểu. Sâu thẳm trong lòng Tạ Thanh Diễn, kỳ thực chỉ muốn vì bản thân, đồ những người khác sung công người có khả năng giữ đống đồ đó nhất chính là “người bình thường” như . cần lo thiếu đồ, đủ ăn để sống tiếp!

      Đáng cười là Tạ Thanh Diễn chưa từng tự mình ra mặt trong những chuyện này, toàn bộ là do những người con ngưỡng mộ như Tô Tô, Lý An Tâm và Bạch Lạc Lạc làm.

      Tô Tô nhẫn lại khinh bỉ đối với đám người Tạ Thanh Diễn, cầm dao quắm, tìm cái túi nylon cho cánh tay bị đứt vào. tay xách dao, tay xách túi về hướng biệt thự của Tạ Hào Thế. Những người khác nhìn thấy đường đều chạy trối chết như là nhìn thấy ác quỷ. Tô Tô đến trước biệt thự của Tạ Hào Thế, cầm dao chém hỏng cửa sắt sắp ngoài sân.

      ngẩng đầu nhìn cửa sổ tầng hai đóng chặt, kéo rèm che kín, cất tiếng : “Tạ Thanh Diễn, làm người đừng có quá đáng. Tô Tô tôi ăn của mình, sống cuộc sống của mình, ỷ thế ức hiếp ai, làm chuyện ác. nên biết điều, đừng có lởn vởn trước mặt tôi, nếu lấy cái mạng chó của chỉ là chuyện sớm chiều mà thôi đấy.”

      xong lắc cái túi, đổ bàn tay ra sân nhà Tạ Hào Thế. Sau đó lại nhìn xung quanh, chẳng có người nào, cũng có Tạ Thanh Diễn, như thể chuyện với căn biệt thự người vậy.

      “Các người là lũ lợn hèn nhát, quá hèn nhát!!!”

      Tô Tô hét lớn, trong lòng tức giận, bất mãn, còn dâng trào cảm giác đau thương. Đây chính là bản tính con người! gây nhưng người nào có gan đứng ra chuyện, hung hăng của đám người vừa quấy nhiễu ồn ào ở nhà đâu rồi? Đâu rồi???

      Chẳng có gì hay ho, đối với đám người này Tô Tô còn chẳng có hứng đánh nhau. đá bàn tay rơi bãi cỏ, ném cái túi nylon đầy máu lại rồi xoay người .

      tầng hai biệt thự của Tạ Hào Thế, Tạ Thanh Diễn ngồi bên cửa sổ. mặc chiếc áo len mỏng, lò sưởi trong phòng bật nấc ấm nhất, tì đầu vào đầu gối, ôm chặt lấy cơ thể, trong lòng đau khổ dằn vặt.

      Nếu như trước đây, Tô Tô những lời lạnh nhạt và ghê tởm với , đều có thể bỏ qua, có thể tha thứ. Nhưng những việc Tô Tô làm ngày hôm nay giẫm lên giới hạn của , làm tổn thương trái tim , khiến thất vọng tột cùng.

      Nhớ lại chuyện hôm nay, Tạ Thanh Diễn nghĩ có gì sai, chỉ là muốn giúp đám người sống sót kia, muốn mọi người cùng đồng tâm hiệp lực vượt qua khó khăn. chỉ muốn mọi người đem những đồ bản thân cất giấu chia sẻ cho mọi người, để tất cả đều có thể sống sót, cuộc sống cá nhân của cũng được đảm bảo. Điều này có gì là sai, hề sai!

      Nhưng Tô Tô chỉ phản đối lại chính sách và quy định mà hắt đặt ra, mà còn tát bạt tai nặng nề như thế. làm loạn toàn bộ kế hoạch của , sau này còn ai theo chính sách của nữa? quản lý được đám người sống sót kia, biệt thự Quả Táo này loạn lên sao?

    4. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 62: Tối nay thêm món

      Có tiếng bước chân vang lên bên cạnh. Tạ Thanh Diễn ngồi bó gối dưới sàn nhà bằng gỗ, hai mắt vằn đỏ. nhìn Phi Phi về phía , Phi Phi càng biểu lộ tức giận với Tô Tô tủi thân mặt càng .

      “Lớp trưởng, cậu đừng để đồ hèn hạ Tô Tô kia dọa sợ. ta cố tình phá đám, dùng cách này để tát vào mặt chúng ta, khiến chúng ta sống sót được.”

      “Nhưng bây giờ cũng còn cách nào khác, ấy giỏi như thế, chúng ta thể đánh được ấy. Toàn bộ khu biệt thự này là địa bàn của ấy.”

      Tạ Thanh Diễn lắc đầu, lộ vẻ chán nản, thất vọng. Phi Phi nhìn mà lo lắng, quỳ xuống cạnh Tạ Thanh Diễn, xòe bàn tay ra :

      “Ai chúng ta đánh lại được ta. Bây giờ chúng ta đánh lại, sau này chắc chắn có thể đánh được. Lớp trưởng, cậu nhìn mình này, đây là gì?”

      Nghe thấy thế Tạ Thanh Diễn nhìn sang, thấy trong lòng bàn tay trắng mịn của Phi Phi có hạt giống nho màu xanh lá cây. Trước kinh ngạc của Tạ Thanh Diễn, hạt giống trong tay Phi Phi chầm chậm nảy mầm, cuối cùng thành mầm đậu .

      “Lớp trưởng, đây là dị năng. Mình nghe Nhị Hổ cha Tô Tô cũng có dị năng, nhưng ông ấy chỉ có thể tạo ra đá thể ăn uống được. Dị năng này của mình có thể thúc đẩy sinh trưởng của thực vật, sau này chúng ta cần phải thèm khát nhà kính của nhà họ Tô nữa rồi.”

      ?! Phi Phi”

      Nghe những lời vui vẻ của Phi Phi, sâu trong đáy mắt Tạ Thanh Diễn thoáng có chút đố kỵ rồi lại tan biến. Nhưng biểu cảm mặt lại vô cùng mừng rỡ, thậm chí còn ôm Phi Phi hét lớn:

      “Mình vui quá, Phi Phi, cậu đúng là nữ thần may mắn của đời mình. Chỉ cần có hạt giống này, chúng ta sợ thiếu rau ăn. Tin vui này mình phải báo cho mọi người biết ngay lập tức mới được.”

      Tinh thần mọi người vừa bị Tô Tô làm cho chán nản, nếu có thông tin gì “nặng đô” Tạ Thanh diễn rất khó có thể tập trung họ lại. nhìn thấy hy vọng từ Phi Phi. Còn Phi Phi vì được ôm mà bỗng đỏ mặt, mím môi cúi thấp đầu, dáng vẻ ngượng ngùng như thiếu nữ mới biết . ta kệ cho Tạ Thanh Diễn kéo mình chạy ào xuống tầng.

      Nhưng có lẽ vì quá để ý đến danh tiếng và quyền lợi nên dù Tạ Thanh Diễn đối với chuyện con người có dị năng cũng cảm giác bất ngờ tin được. Nhưng dường như quá lãng phí tâm tư nghiên cứu chuyện này, phản ứng duy nhất của là Phi Phi có dị năng rồi, cha Tô Tô cũng có rồi, sao còn chưa có?

      Phản ứng thứ hai chính là tính toán xem loại dị năng này của Phi Phi có thể giúp đỡ gì cho tình cảnh nay của ? có thể bảo Phi Phi làm gì?

      Địa bàn bên này của Tạ Thanh Diễn, vì muốn nắm giữ thế cục, muốn đảm bảo cho cuộc sống của mình mà phấn đấu. Còn phía bên kia, Tô Tô cầm dao thủng thẳng về biệt thự của mình từ bao giờ rồi.

      Cha mẹ lo lắng bồn chồn đứng trong sân, nhìn thấy Tô Tô quay về, mẹ Tô vội chạy ra ôm vào lòng, miệng líu ríu:

      “Đám người này còn đáng sợ hơn cả zombie, đám người này còn đáng sợ hơn cả zombie...”

      “Mẹ, sao nữa rồi. Chúng ta tiếp tục xây tường nào!”

      Trong thời kỳ mạt thế, phải zombie mà lòng người mới là điều đáng sợ. Dù con người có sống kinh khủng thế nào hoặc là sống oai phong đến đâu, họ luôn tự cắn xé nhau để có thể leo lên cành cao chứ muốn tự mình phấn đấu, đây mới chính là trơ lỳ sâu thẳm nhất của loài người!

      Dù trong lòng Tô Tô vẫn còn ánh sáng, nhưng cũng hề thấy xa lạ với đen tối này. muốn phơi bày điều đó trước mặt cha mẹ mình, trong con đường mạt thế sau này cha mẹ sớm muộn cũng nhận ra thôi.

      An ủi cha mẹ mình xong, đứng trong sân nhìn thấy khuôn mặt sợ hãi của Nhị Hổ, Bành Vũ Trung và Lý Tiểu Vũ. Mặt Bành Vũ Trung và Nhị Hộ bị thương, có ít dấu vết bị móng tay bấu cào. Tô Tô nhướng mày rồi bỏ xuống tầng hầm. bới từ trong đống đồ ra ít thuốc mua từ trước, để phần vào túi nylon rồi mang ra ngoài.

      “Mẹ, mẹ ra đây chút.”

      để túi nylon thuốc lên bàn uống nước, gọi mẹ tiếng. Mẹ Tô đứng trong sân, giúp cha Tô xây tường, nghe Tô Tô gọi thế liền chạy vào phòng khách. Tô Tô đưa túi thuốc to cho mẹ Tô rồi dặn dò.

      “Con ra cửa khu xem đóng chặt chưa, tiện thể xử lý đám zombie ở ngoài chúng lại tập trung tấn công. Mẹ tìm xem trong này có thuốc sát trùng , mẹ lau cho Nhị Hổ và Bành Vũ Trung, vừa rồi hai người ấy vất vả rồi. Xong rồi mẹ xào mấy món, tìm hai cái áo lông vũ sạch cho họ thay.

      “Được.” Mẹ Tô gật đầu, bà đón túi nylon thuốc Tô Tô đưa như nhận được đồ quý báu, bà ngạc nhiên hỏi, “Ở đâu ra lắm thuốc thế?”

      “Con mua.”

      Tô Tô trả lời rất đơn giản, xong cũng thèm để ý mẹ mình còn ngơ ngác, cầm dao bàn uống nước, ra cửa chính thay dép rồi thẳng đến garage lái xe ra ngoài.

      Trong sân, Bành Vũ Trung nhìn thấy chiếc Jeep quân dụng ra ngoài, ngơ ngẩn nhìn như mất hồn. Nhị Hổ ở bên cạnh đưa tay lắc qua lại trước mặt Bành Vũ Trung, rồi lại nhìn cha Tô gắng sức biến ra đá, thấp giọng hỏi:

      “Vũ Trung, cậu nghĩ gì thế?”

      Bành Vũ Trung hồi hồn xong thèm để ý đến Nhị Hổ mà quay sang nhìn cha Tô hỏi: “Bác trai, Tô Tô lái xe ra ngoài ạ? phải lúc trước ấy muốn cháu cùng ấy ra ngoài sao?”

      Lúc đầu Bành Vũ Trung dự tính chiều đến nữa. ta hạ quyết tâm: sau nhiều ngày thích nghi với thế giới điên cuồng này, ta phải tìm vợ con mình. Nhưng giờ Tô Tô lái xe rồi, luôn cứ như là dạo phố hồi trước mạt thế, chẳng hề chuẩn bị gì cả. ấy cứ như có chuyện gì, tự nhiên thoải mái như thế, liệu ấy còn quay về ?

      “À, con bé ra ngoài chơi ấy mà. Con bé này rất mải chơi, lát rồi về thôi, cũng sắp ăn tối rồi.”

      Cha Tô vu vơ an ủi Bành Vũ Trung. Tô Tô quá ham chơi còn gì? Người khác còn sợ giết zombie đến mất mật, còn nó lại vô cùng phấn khích, coi giết zombie như trò chơi. cho nó còn làm ra vẻ như bị cướp mất thú vui.

      “Nhưng bên ngoài nguy hiểm thế kia mà.”

      Lỹ Tiểu Vũ cũng kinh ngạc nhìn vế hướng Tô Tô rời , lẩm bẩm tự hỏi.

      ra ngoài chả nhẽ cả nhà bác chết đói trong này?” Cha Tô trợn mắt nhìn Lý Tiểu Vũ và Banh Vũ Trung, “Làm , tối nay thêm món!”
      Tôm Thỏ, ParvartyHale205 thích bài này.

    5. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 63: Đống tinh hạch đáng chạy đâu mất rồi?

      “Hay quá, tối nay có thêm món!”

      Nghe tối nay có thêm đồ ăn, Nhị Hổ tỏ ra nhiệt tình hừng hực, Bành Vũ Trung và Lý Tiểu Vũ nhìn nhau như có điều suy nghĩ. Bây giờ tình hình bên ngoài thế nào bọn họ đều hiểu , khu biệt thự Quả Táo bây giờ giống như chiếc thuyền của Noah, ai cũng cho rằng lên thuyền là có thể thoát chết.

      Nhưng Tô Tô lại nhảy ra khỏi thuyền. Đừng trách người nhà họ Tô ăn ngon mặc ấm, bởi vì người ta dám xuống biển bắt cá, những người khác có dám ? Nếu như có nửa dũng cảm của Tô Tô cần chịu đói chịu rét mà sống rồi.

      Trong chốc lát, Bành Vũ Trung và Lý Tiểu Vũ như hiểu ra điều gì đó, cúi đầu bắt đầu xây tường. Nhị Hổ cũng làm luôn tay, nhưng trong lòng ta còn suy nghĩ lát nữa được ăn gì. Cha Tô ngồi ghế nhìn thấy phản ứng của ba người họ, im lặng .

      Còn Tô Tô lái chiếc Jeep đến cửa khu dừng ở bên cạnh, ấn nút mở cửa khóa điện. Cửa vừa mở “cạch” tiếng chiếc Jeep của lao ra ngoài như ngựa, chớp mắt nghiền biết bao nhiêu zombie!

      cạn lời nhìn những zombie lác đác ở ngoài cửa khu. Cứ tưởng mình nghiền nát được vô số zombie thế mà giờ nhìn xung quanh, đám tinh hạch đáng của chạy đâu rồi? đâu rồi???

      tiếng huýt sáo vọng lại, Tô Tô ngước lên thấy hàng dài các loại xe đủ màu sắc đủ kiểu loại đủ kiểu rệu rã. Hàng xe này biết đỗ bên đường cạnh đám zombie này từ bao giờ, chỉ tại Tô Tô quá tập trung chuẩn bị đâm zombie lấy tinh hạch nên nhìn thấy.

      Nhìn lại lúc mới thấy tiếng huýt sáo phát ra từ chiếc Jeep đầu đoàn. Cửa xe hạ xuống, Diệp Dục với quả đầu đinh bẩn thỉu thò cổ ra, tinh thần tươi tỉnh giơ ngón cái với .

      “Lướt mượt lắm!”

      Đống tinh hạch đáng của bị đám người này lấy mất rồi!

      Tô Tô lạnh lùng hạ cửa xe, đáp trả Diệp Dục bằng nắm đấm! Rồi quay xe về biệt thự.

      Diệp Dục thấy thế cũng vội vàng đánh xe theo, mấy con zombie còn lại cũng giết nữa. Đuổi theo Tô Tô quan trọng hơn.

      Hiếm khi mới ra ngoài được lần mà lại nhặt được viên tinh hạch nào, Tô Tô thấy buồn phiền. lái xe quan tâm đằng sau có đoàn xe theo mình vào. Dù sao biệt thự Quả Táo cũng có đoàn người ở trong rồi, thêm đoàn của Diệp Dục càng thêm nhộn nhịp.

      “Lớp trưởng, lớp trưởng, có đội xe về hướng nhà Tô Tô.”

      Lúc Tạ Thanh Diễn nắm tay Phi Phi, mặt mày hớn hở định tuyên bố tin tốt là Phi Phi thức tỉnh dị năng Vương Phàm và Lý An Tâm chạy vào, Vương Phàm vừa vừa hét, rồi đứng trước mặt Tạ Thanh Diễn, còn Lý An Tâm sau với Tạ Thanh Diễn:

      “Nhìn có vẻ giống quân lính, họ đều mặc đồ đặc công, nóc xe còn buộc bao nhiêu đồ.”

      “Quân lính?”

      Tạ Thanh Diễn nhíu mày, hề cảm thấy đây là tin tốt lành gì. Đám người còn lại vô cùng vui mừng bắt đầu xôn xao bàn tán:

      “Đúng là quân lính ? Chính phủ đến đón chúng ta à?“

      “Chúng ta sắp được an toàn rồi, đống đồ đó là tiếp tế cho chúng ta đấy.”

      “Tốt quá, tốt quá rồi, ngóng trăng ngóng sao cuối cùng cũng ngóng được quân đội đến.”

      “Tạ Thanh Diễn, hay cậu trả đồ cho tôi . Tôi sợ đến khi quân đội đến đón chúng tôi , vội quá lại quên lấy đồ.”

      “Đúng thế, trả chúng tôi .”

      Vốn dĩ khó lắm mới có thể an ủi vỗ về được đám người này, giờ tình hình lại chuyển biến xấu rồi. Họ nghe tin của Vương Phàm và Lý An Tâm còn tưởng đoàn Diệp Dục đến đón họ nên nhao nhao cầu Tạ Thanh Diễn trả đồ cho họ.

      Khuôn mặt thanh tú của Tạ Thanh Diễn hiếm khi giữ được vẻ hòa nhã, giơ tay cật lực an ủi đám người.

      “Mọi người nghe tôi , mọi người nghe tôi . Bây giờ còn chưa có phải quân đội đến đón chúng ta hay , đừng để bất kỳ người nào làm ảnh hưởng đến ổn định và đoàn kết của chúng ta. Họ về phía nhà Tô Tô, dù họ có đến đón chúng ta hay , chúng ta cứ lấy đồ thế này lòng người rã đám, muốn tập hợp lại rất khó.”

      “Đúng thế, khéo đám lính đó phải đến đón chúng ta, biết đâu lại chính là tình nhân của con khốn Tô Tô.”

      Phi Phi ở bên cạnh thêm dầu vào lửa, những lời khó nghe. Trước mạt thế, nghe người đàn ông ngủ với Tô Tô là người trong quân đội, có năng lực mạnh mẽ. chừng chính ta đến tìm Tô Tô, đồ mặt dày. Trước mạt thế Tô Tô thông đồng với tên đàn ông đó, ngờ sau mạt thế hai người lại coi Tạ Thanh Diễn như tồn tại, ngang nhiên qua lại.

      Nghe Phi Phi mà Tạ Thanh Diễn tái mặt. Nếu đoàn lính đó thực có tên khốn kiếp Diệp Dục ông trời bất công với !

      Vì Phi Phi có thân phận là dị năng giả nên lời của ta tạm thời an ủi được ít người, chuyện Tạ Thanh Diễn chiếm đồ của mọi người cũng tạm thời được cho qua, nhưng cũng có ít người ôm ấp ảo tưởng với đội của Diệp Dục. Sau khi ra khỏi nhà của Tạ Hào Thế, họ lại lén lút lởn vởn ở trước nhà của Tô Tô.

      Tại biệt thự của nhà họ Tô, Tô Tô cất xe vào garage, còn đoàn người của Diệp Dục chỉ có thể đỗ xe ở ngoài sân.

      “Tiểu Diệp!”

      Cha Tô vừa thấy Diệp Dục bước xuống từ chiếc Jeep liền vui mừng đến chảy nước mắt, còn cảm động hơn là nhìn thấy người thân nữa, chờ Tô Tô ra khỏi garage ông chạy ra đón. Mẹ Tô ở bên cạnh nhìn thấy thế lườm cháy mặt, quay người đón con mình!

      “Nhìn cha con kìa, rốt cục ai mới là con đẻ của ông ấy chứ?”

      Mẹ Tô bất bình đón lấy con dao quắm của Tô Tô, theo vào phòng. Bà rất bất mãn với hành động dễ dãi của cha Tô với Diệp Dục. Người ta nhà có con trăm nhà đến cầu, Tô Tô nhà bà gả được hay ai thèm? Có cái gì mà nhiệt tình với Diệp Dục đến thế?

      Tô Tô vào bếp lấy cốc để uống nước, quay đầu nhìn Bành Vũ Trung và Nhị Hổ ở ngoài sân dừng công việc lại. Có thể họ bị sợ hãi do đoàn người Diệp Dục bẩn thỉu, dính toàn máu, kể cả Lý An Tâm cũng đứng đờ ra nhìn đám lính.

      Mặt Bành Vũ Trung và Nhị Hổ đều dán urgo, tay cũng bôi thuốc rồi. Hiệu suất là việc của mẹ Tô cao, Tô Tô mới ra ngoài chút mà bà chỉ bôi thuốc cho Bành Vũ Trung và Nhị Hổ mà còn hái được ít rau trong nhà kính.
      Tôm Thỏ, ParvartyHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :