1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 54: Cứu mạng người hơn xây tòa tháp bảy tầng

      Đừng cho rằng Tạ Thanh Diễn là kẻ đần. rất ranh ma, nếu kiếp trước vẫn chỉ là người bình thường, còn có Tạ Hào Thế ở bên cạnh bảo vệ sao có thể sống ở mạt thế tận hai năm được? Còn phải là do lôi kéo Tô Tô, lôi kéo Bạch Lạc Lạc, lôi kéo người nọ lôi kéo người kia sao?

      Nếu Tô Tô mà giết có thể sống mãi mãi.

      Khi đôi mắt đen láy sâu thẳm của Tạ Hào Thế nhìn chằm chằm về phía Tạ Thanh Diễn, càng tỏ ra áy náy. cúi đầu, chân thành , “Xin lỗi , em cho rằng bên ngoài còn zombie nữa. Tối qua, lúc quay về, chẳng phải lũ zombie bên ngoài bị và Tô Tô giết sạch rồi sao? Xin lỗi , bọn họ đều là bạn của em, em thực thể thấy chết mà cứu.”

      “Cậu cần phải xin lỗi.” Phi Phi kéo cánh tay Tạ Thanh Diễn, nhìn Tô Tô giống như nhìn kẻ xấu tội ác tày đình, mỉa mai : “Tô Tô, cho rằng ai cũng xấu xa, máu lạnh vô tình, cay nghiệt nhẫn tâm, thủ đoạn độc ác giống như sao? Lớp trưởng làm như vậy có gì sai cả, cậu ấy cứu rất nhiều người, cứu tất cả chúng tôi!”

      “Cậu ấy cứu rất nhiều người, cứu tất cả chúng tôi.” Câu này khiến Tô Tô phì cười. nắm chặt con dao trong tay, lưỡi dao vẫn còn dính bọt xương của zombie, nhìn Tạ Hào Thế sắc mặt hơi trắng bệch nhưng vẫn nhìn ra bất kỳ biểu cảm nào, rồi lại quay đầu nhìn đám người may mắn sống sót đứng bên cạnh xe bus, rốt cuộc là ai cứu đám người này chứ? Là ai chứ?

      “Được, Tạ Hào Thế, cứ bảo vệ đám người nhát gan này như vậy , liều sống liều chết mà bảo vệ , ở bên ngoài giết zombie, ta làm gì? ta trốn trong xe! Tôi chẳng qua chỉ muốn lôi ta cùng ra ngoài giết zombie mà thôi. mạt thế rồi, chuyện này có gì sai chứ!”

      láo, láo. từng với lớp trưởng, nhất định giết cậu ấy. Bạch Lạc Lạc bị giết chết rồi, đời này còn có chuyện gì mà dám làm chứ?! đâu có muốn kéo lớp trưởng giết zombie, muốn kéo lớp trưởng để bị zombie giết chết.”

      Phi Phi câu trúng , kéo cánh tay Tạ Thanh Diễn, lùi lại phía sau bước, vẻ mặt lên án nhìn Tô Tô. Còn Tạ Thanh Diễn nghe ta xong, ràng rất khiếp sợ, vô cùng tổn thương, mấp máy môi, thấp giọng giải thích chút thuyết phục:

      “Phi Phi, Tô Tô đối xử với như vậy.”

      thực tế, tất cả sinh viên Tương Đại đều biết, từ sau khi Tô Tô bị Bạch Lạc Lạc hãm hại hận Bạch Lạc Lạc, sau đó suýt nữa ghì chết Bạch Lạc Lạc, chuyện này cha mẹ ta cũng biết. Bọn họ là bạn học còn chuẩn bị đến bệnh viện găp mặt Bạch Lạc Lạc lần cuối, chỉ tiếc sau đó mạt thế, kế hoạch này cũng thành.

      “Khi đó, Bạch Lạc Lạc biến thành zombie rồi,” Tạ Hào Thế vẫn luôn im lặng, thấy Tạ Thanh Diễn gì, lúc này mới mở miệng đỡ cho Tô Tô, “Thanh Diễn, khi đó em còn bị Bạch Lạc Lạc cắn phát, còn nhớ ?”

      Nếu ban đầu Tạ Hào Thế thể hiểu nổi vì sao con thỏ hay sợ người Tô Tô lại điên lên mà giết người, giờ ta cũng hiểu rồi. Bạch Lạc Lạc cắn Tạ Thanh Diễn, nhìn cổ Tạ Thanh Diễn lúc ấy cũng bị mất mảng thịt rồi .

      người bình thường ai lại vô duyên vô cớ cắn cổ người khác chứ?

      Vì vậy, Tạ Hào Thế suy nghĩ trong giây lát biết vì sao Tô Tô nhất định phải giết Bạch Lạc Lạc, bởi vì Bạch Lạc Lạc khi đó biến thành zombie rồi.

      “Em...” Cảm thấy sức nặng cánh tay đột nhiên biến mất, Tạ Thanh Diễn có chút oán giận liếc nhìn Tạ Hào Thế, rồi quay đầu giải thích với Phi Phi, “ có. sao, bị biến thành zombie. Em nhìn vết thương của , sắp khỏi rồi.”

      Phi Phi rón rén cách xa Tạ Thanh Diễn chút, nhưng vẫn nhìn vết cắn cổ ta, chắc chắn sắp khỏi rồi. ta nhớ đến lời của Tạ Hào Thế, xem có đáng tin bao nhiêu, khá ngang ngược :

      “Cho dù là như thế, nhưng cũng nên để chúng tôi làm rồi mới giết người cũng muộn. Cũng mạt thế rồi, nếu như mạt thế, Tô Tô chính là tội phạm giết người.”

      “Ồ, tôi chỉ giết zombie thôi, chẳng lẽ trước tiên còn phải gọi mấy người đến vây xem à?!” Liếc xéo Phi Phi, Tô Tô thèm “chơi lầy” với fan này của Tạ Thanh Diễn. chỉ gật đầu với Tạ Hào Thế, “Được, nếu bằng lòng nuôi Tạ Thanh Diễn cũng sao, cũng nuôi luôn đám người đằng sau luôn .”

      hả hê chỉ về chiếc xe bus phía sau. chiếc xe bus kia cũng biết chen chúc bao nhiêu người, liên tục có người xuống xe. Trong thời gian họ chuyện lâu như vậy, những kẻ may mắn sống sót ở xe bus vẫn chưa xuống hết, bãi đất trước biệt thự của Tạ Hào Thế nhanh chóng chật kín.

      Tô Tô tươi cười liếc nhìn gương mặt biến sắc của Tạ Hào Thế, xoay người, giơ tay làm tư thế “bye bye” với , chỉ lo thân mình bỏ xa. Bấy giờ lại nhìn Tạ Thanh Diễn, Tô Tô cảm thấy cũng vội để giết . Với tính cách này của Tạ Thanh Diễn, Tạ Hào Thế cũng là người thông minh, biết có thể chịu được đến lúc nào.

      chờ xem kịch!

      ...” Tạ Thanh Diễn còn biết mình làm những gì. kéo tay Phi Phi đến trước mặt Tạ Hào Thế, “Cứu bạn cùng lớp cũng là cứu, cứu bạn cùng trường cũng là cứu, vậy cứu thêm vài người trong xã hội cũng là cứu, cứu mạng người hơn xây tòa tháp Phật bảy tầng, có đúng ?”

      “Cảm ơn Tạ! Cảm ơn Tạ!”

      Phi Phi này cũng có chút thông mình. Từ sau khi Tô Tô ra câu hàm ý mỉa mai kia, ta cũng quay đầu lại nhìn đám người may mắn sống sót từ xe bus xuống, quả thực là hơi nhiều. Nhưng bây giờ ngoài việc nhờ Tạ Thanh Diễn và Tạ Hào Thế bảo vệ, bọn họ cũng còn cách nào khác.

      Tạ Hào Thế quan sát tất cả, vẻ mặt khó dò, môi vẫn mím chặt, ánh sáng trong mắt dần tắt . ta nhìn Tạ Thanh Diễn luôn mồm cảm ơn, dắt đám người sống sót kia về biệt thự.

      Nhìn dáng vẻ của đám người này, người nào người nấy đầu tóc mặt mũi đầy bụi bặm, thực giống như dân tị nạn mới từ trại tị nạn ra. Vừa vào trong biệt thự của Tạ Hào Thế, họ giống như bị điên, lao khắp nơi tìm đồ ăn, cũng được cho phép của Tạ Hào Thế, thậm chí còn chào hỏi câu.

      “Cảm ơn lớp trưởng, chúng tôi mạch đến đây rất nhiều ngày ăn uống gì. Cảm ơn lớp trường!”

      Vương Phàm - bạn cùng lớp của Tạ Thanh Diễn tay cầm ổ bánh mì, vừa gặm vừa cảm ơn Tạ Thanh Diễn. Đứng bên cạnh thân hình nhắn xinh xắn, cũng uống nước trong bình nước khoáng, ngân ngấn nước mắt cảm kích nhìn Tạ Thanh Diễn. đó chính là Lý An Tâm.
      Tôm Thỏ, ParvartyHale205 thích bài này.

    2. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 55: Có thể tha chết cho tạ thanh diễn ?

      Lý Tiểu Vũ ngồi cách Lý An Tâm xa. lại giống như những người khác, vừa vào nhà lục lọi khắp nơi tìm đồ ăn. hơi xấu hổ, chiếm chỗ của người ta rồi lại ăn đồ ăn của người ta, kiếm cớ rồi chạy ra khỏi biệt thự của Tạ Hào Thế cùng Lý An Tâm.

      Có hai người mặc cảnh phục theo sau Lý Tiểu Vũ, người thân hình vạm vỡ, có dấu hiệu phát tướng, người thân hình cao gầy, đều là những người muốn nhận ơn huệ của Tạ Thanh Diễn.

      Tạ Hào Thế đứng khoanh tay bên mép bàn thủy tinh trong phòng bếp, ánh mắt càng ngày càng sắc lạnh, nhìn đám người này, nhìn Tạ Thanh Diễn được chúng bao vây cảm ơn. Nụ cười mặt Tạ Thanh Diễn giống hệt như lúc trước mạt thế. vuốt vuốt mái tóc ngắn, ra sức an ủi đám người ăn như hổ đói kia.

      “Đừng vội, ăn từ từ, ở chỗ tôi vẫn còn!”

      Khi hề quay đầu lại nhìn Tạ Hào Thế cái, cũng chưa từng nghĩ những đồ ăn này là do Tạ Hào Thế suýt nữa mất mạng mới mang về được. Song mọi người lại chỉ cảm ơn có mình Tạ Thanh Diễn.

      Nhìn lúc, Tạ Hào Thế bỏ lên tầng, về phòng ngủ tìm ba lô, bên trong có đựng vài bộ đồ thể thao thoải mái tiện dụng. Giờ ta cũng muốn với Tạ Thanh Diễn nửa lời, cầm chìa khóa xe dự phòng, lái xe ra ngoài.

      Chỉ là Tạ Hào Thế ra khỏi khu biệt thự Quả Táo, mà trước tiên lại xe đến trước của biệt thự nhà Tô Tô. ngồi trong xe, đúng lúc nhìn thấy mặc quần yếm, đeo gọng kính đen, sau lưng còn có hai viên cảnh sát, đứng bên ngoài biệt thự nhà Tô Tô, chuyện với Tô Tô.

      Vì thế, Tạ Hào Thế vội đến, chỉ xuống xe, dựa vào thân xe Volvo, đợi Tô Tô chú ý đến .

      Tô Tô rất nhanh chóng nhận ra Tạ Hào Thế. mỉm cười với Lý Tiểu Vũ và hai viên cảnh sát tiếng rồi giơ tay chào Tạ Hào Thế. Tạ Hào Thế khoanh tay, nhíu mày gật đầu cái, ra hiệu Tô Tô ra ngoài sân chuyện.

      Tô Tô mở cửa sắt ra ngoài, người mặc chiếc áo khoác lông vũ màu đen dáng dài, chân vẫn đôi dép lê khá nhàn nhã, đến trước mặt Tạ Hào Thế, hỏi:

      “Làm sao?”

      “Bọn họ tìm làm gì?”

      Tạ Hào Thế lạnh lùng nhìn Lý Tiểu Vũ và hai viên cảnh sát kia, ánh mắt lóe lên sát ý mà chính ta cũng nhận ra. ta quên ba người này cũng là do Tạ Hào Thế đưa vào, còn cho rằng ba người họ cướp được đồ ăn trong biệt thự của , vì vậy chạy đến chỗ Tô Tô cướp.

      Tô Tô quay đầu liếc nhìn ba người Lý Tiểu Vũ, giải thích với Tạ Hào Thế: “Bọn họ thấy cha tôi xây tường rào nên đến hỏi xem có thể giúp đỡ , chỉ cần cho họ bữa ăn coi như tiền công là được. Tôi đồng ý để họ giúp cha tôi, tôi bao họ ngày ba bữa.”

      “Ồ.”

      Nghe xong, Tạ Hào Thế gật đầu, thấy nhõm hẳn. Trong lòng , đám người may mắn sống sót này quấy rầy thôi , nếu như quấy rầy đến Tô Tô, khách khí giống như đám người ở nhà . lát sau, Tạ Hào Thế cúi đầu, ánh mắt khóa chặt mặt Tô Tô.

      “Tôi ra ngoài mấy ngày, cùng ?”

      làm gì? cùng tìm đồ ăn về nuôi Tạ Thanh Diễn sao?”

      Tô Tô cười, mặt vẻ trào phúng. Tạ Hào Thế mím chặt môi, gì nhìn Tô Tô. Câu thắng thẳn lặp lặp lại nhiều lần của Tô Tô khiến ta có vẻ tức giận.

      Song, Tô Tô sợ, bất cần nhún vai: “Mấy ngày này được. có nhìn thấy viên cảnh sát kia , nghe là Quán quân tán thủ của Tương Thành, tên là Bành Vũ Trung. Tôi muốn học ta vài chiêu, mình .”

      Tô Tô chỉ vào viên cảnh sát thân hình vạm vỡ đứng phía sau. ta vào trong sân, đứng bên cạnh cha Tô, nhìn xem cha Tô xây tường rào như thế nào. Tạ Hào Thế nhìn theo hướng tay của Tô Tô, thân hình viên cảnh sát quả thực khá vạm vỡ, sắp béo phì rồi nhưng nhìn đúng là người có luyện tập. Tạ Hào Thế liền gật đầu, nghĩ lát, rồi lại với Tô Tô:

      “Được, vậy tôi mình.”

      xong, Tạ Hào Thế xoay người mở cửa xe, lại quay đầu, nhìn nhìn gương mắt khá nhàn nhã của Tô Tô, đột nhiên : “Tô Tô, cho dù thế nào, có thể giữ mạng cho Tạ Thanh Diễn ?”

      “Ha ha!!!”

      Tô Tô ngây người, nở nụ cười ý vị. Vừa nãy thực cho rằng Tạ Hào Thế lái xe đến đây là vì muốn lập đội với cùng ra ngoài giết zombie tìm đồ ăn chứ. ra ý đồ chính là Tạ Hào Thế sợ sau khi mình , Tô Tô lạnh lùng ra tay giết Tạ Thanh Diễn.

      vốn định như thế .

      Tạ Hào Thế này, nhìn bề ngoài gì, nhưng thực tế trong lòng hiểu hơn ai hết, là người rất thông minh.

      “Ý của tôi chắc cũng hiểu. Tôi và Thanh Diễn từ đến lớn sống bên nhau. Bố mẹ thằng bé có ơn dưỡng dục với tôi. Từ đến lớn, cho dù nó gây ra họa lớn thế nào, tôi cũng là người giải quyết. Tô Tô, từ ngày tôi quen biết , vẫn luôn xem là em . và Thanh Diễn từng thế nào, tôi cũng hiểu . Chỉ là tôi hi vọng lần sau, trước khi ra tay giết thằng bé, hãy nể mặt tôi ba phần.”

      “Được rồi, được rồi. đừng nữa,” Tô Tô nghiêm mặt, nhìn người đàn ông trước mặt, cười khinh bỉ tiếng, vẻ mặt cứng cỏi chưa từng có, “Nếu thẳng thẳn, vậy tôi cũng cho ràng. Trong khu biệt thự Quả Táo, ta chủ động đến trước mặt tôi tìm cái chết, tôi động vào sợi tóc của Tạ Thanh Diễn. Đây là tôi nể mặt , còn về chuyện sau này, phải xem tình huống thế nào .”

      Con người Tạ Hào Thế rất được, ngày đầu trong mạt thế mạo hiểm chạy ra ngoài cứu , chỉ dựa vào điểm này, khi Tạ Hào Thế cầu, Tô Tô thế nào cũng phải nể mặt ta. Trong khu biệt thự Quả Táo, động đến Tạ Thanh Diễn, nhưng cũng ở trong khu biệt thự cả đời ra ngoài mà.

      như vậy, cũng chính là cho Tạ Hào Thế biết, vĩnh viễn thể từ bỏ chuyện giết Tạ Thanh Diễn, nhiều lắm là để sống thêm thời gian. Tạ Hào Thế có bản lĩnh bảo vệ cả đời , còn Tô Tô chỉ muốn đối địch với Tạ Hào Thế, chứ sợ làm kẻ thù với . Nếu như sau này thực đánh nhau với Tạ Hào Thế, cũng chắc kém .

      Nhìn Tô Tô lúc lâu, lòng Tạ Hào Thế nặng trĩu. ta gì nữa, gật đầu, vào xe. Nay, nhà họ Tạ rất có thể chỉ còn lại và Thanh Diễn. Cho dù Tạ Thanh Diễn muốn tìm đường chết ra sao, cũng phải giữ lại cái mạng này của vì chú của .

      Chuyện sau này, đương nhiên Tạ Hào Thế mong có thể tránh được chuyện Tô Tô cố chấp, giết Tạ Thanh Diễn . Nhưng giờ Tô Tô dễ chuyện như trước, ta cũng bị thương nặng. Để ngăn cản Tô Tô, ta phải dưỡng thương ổn ổn . Chuyện cấp bách nhất bây giờ chính là tìm nơi nào đó bị Tạ Thanh Diễn chọc cho tức chết, chờ khỏe lại!
      Tôm Thỏ, ParvartyHale205 thích bài này.

    3. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 56: Mẹ tô rất ích kỷ

      Lớp tuyết xám tro đọng những lùm cây và cành cây cao, sắc trời càng ngày càng tối, trời hoa tuyết bay lả tả, bông tuyết mỗi lúc lớn và dày đặc. Chiếc Volvo màu bạc chạy xa dần dần, rẽ , hoàn toàn biến mất trong tầm mắt của Tô Tô. nhìn con đường vắng vẻ, dường như còn có thể nghe được tiếng cười vui vẻ xa xa, những tiếng cười này là từ phía biệt thự của Tạ Hào Thế truyền đến.

      Ánh mắt của Tô Tô trong trẻo nhưng lạnh lùng, xoay người tiến vào hàng rào sắt của biệt thự, đóng chặt cửa sắt, vào ngôi nhà ấm áp dễ chịu.

      Lúc này mẹ Tô cũng làm xong cơm nước, rửa tay, mặc bộ đồ làm việc bẩn cũng chạy vào sân, bất chấp gió tuyết bắt đầu xây tường rào. Nguyện vọng lớn nhất bây giờ của bà và cha Tô chính là xây tường rào nhanh. Vừa nãy bên ngoài biệt thự chiếc xe buýt xông vào, mấy con zombie rơi xuống từ đó. Tuy chúng bị Tô Tô quay về giết chết, nhưng mức độ nguy hiểm này cũng là lời cảnh báo đúng lúc với cha mẹ .

      thể xây tường rào. Trong nơi an toàn như khu biệt thự này cũng có chuyện nguy hiểm, khó đảm bảo rằng sau này nó bị zombie bao vây tấn công chẳng hạn. Vì thế, chuyện gì làm cũng được, nhưng cả đêm nay phải xây xong tường.

      Tô Tô ngồi trong bếp ăn cơm. vừa ăn vừa nhìn Lý Tiểu Vũ và hai người cảnh sát nọ làm việc bên ngoài. Lúc đầu ba người này biết xây tường như thế nào, về sau, sau khi cha Tô dạy mấy lần ba người liền dốc sức làm việc, hề đục nước béo cò, cũng hề trốn tránh nên bọn họ làm việc của mình rất nghiêm túc.

      lúc sau, có lẽ mẹ Tô cảm thấy đói bụng, xoay người mở cửa kính ra, trừng mắt cái thấy Tô Tô bắt đầu ăn. Bà vừa qua bàn ăn bày bát đũa, vừa giống như lơ đãng rằng:

      “Tô Tô, mẹ thấy ba đứa nhóc kia tệ, giúp chúng ta xây tường rào. Chúng ta có thể cho bọn họ vài bữa cơm nhưng đồ dụng, vật dụng nhà chúng ta có hạn, phòng ngủ cũng chỉ có mấy gian như thế, hay là đừng để cho bọn họ ngủ ở nhà chúng ta nhé.”

      Xin người tha thứ, Đức mẹ Maria! Mẹ Tô cầu xin, ở trong lòng hơi áy náy. Bây giờ là mạt thế, bà cũng chỉ là người phụ nữ bình thường. Tuy trước đây bà cũng là thành viên của tổ dân phố nhưng như nay, bà ích kỷ chút lại công bằng với chồng và con .

      Tuy chỗ thức ăn này còn đủ nhưng sớm muộn cũng có ngày ăn hết. Bọn họ thu nhận người còn may mắn sống sót, có vô số người khác chui vào phòng ốc của bọn họ. Mẹ Tô rất ích kỷ, bà nhìn con mình giết zombie cực khổ như vậy, nhưng ai bằng lòng nhảy xuống xe buýt giúp tay. Mẹ Tô liền cảm thấy như thế nào cũng muốn để cho ngôi nhà con mình cực khổ, vất vả bảo vệ bị mấy người xa lạ chen vào.

      “Ai để cho bọn họ ngủ ở nhà chúng ta?” Tô Tô quay đầu nhìn mẹ Tô cách kỳ quái, đôi đũa chỉ chỉ ngôi biệt thự ở đối diện có bóng cây lắc lư, “Ngôi biệt thự kia có người ở, để cho bọn họ qua đấy ngủ .”

      Nhìn theo phương hướng đôi đũa Tô Tô chỉ, mẹ Tô rướn cổ lên, từ cửa sổ phòng bếp nhìn sang, phía sau mấy cây cành lá đung đưa quả ngôi biệt thự. Bà lập tức yên tâm vuốt ngực cái.

      “Làm mẹ sợ muốn chết, mẹ còn tưởng rằng con muốn thu nhận bọn họ cơ. Mẹ lo lắng mấy giờ liền.”

      “Mẹ, con còn tưởng rằng mẹ phát huy lương thiện của mấy bà bác tổ dân phố, thu nhận mấy người này cơ. Con lo lắng vô ích rồi.”

      Tô Tô nhìn mẹ Tô, . Thời điểm lúc thuê Lý Tiểu Vũ từng nghĩ vấn đề này, chỉ sợ mẹ nhịn được, mở miệng lại niềm nở tiếp đãi ba người Lý Tiểu Vũ ở lại nhà bọn họ! Dù vậy, Tô Tô vẫn quyết định thuê ba người này. là cảm thấy ba người họ cũng tệ lắm, chưa từng nghĩ đến chuyện làm mà muốn hưởng công, hai là cũng cố ý tính toán cho phép việc phát sinh, nhờ vào đó cho mẹ Tô bài học tốt.

      Trong mạt thế bao giờ thiếu người còn sống sót. Bọn họ giống như là rơi vào trong biển rộng vậy, khi túm được cây gỗ cứu mạng, tất cả mọi người ào đến bám vào, cho đến khi kéo cây gỗ nổi đó cũng chìm nốt vào lòng biển sâu.

      Chuyện như vậy giờ diễn ra ở chỗ Tạ Thế Hào. Nếu cha mẹ trải nghiệm lần, Tô Tô sợ rằng bố mẹ mình lại quá tốt bụng nên dẫn đến những tai họa dọn dẹp nổi.

      Bây giờ xem ra hoàn toàn là lo bò trắng răng rồi. Cha mẹ Tô cũng phải biết thiệt hơn, đối mặt với thảm hoạ, bọn họ suy nghĩ ràng.

      Bên ngoài biệt thự ấm áp, sáng sủa, Lý Tiểu Vũ hà hơi vào đôi tay cóng đến đỏ bừng. Người cảnh sát bên cạnh bản thân từng là quán quân tán thủ của Tương Thành - Bành Vũ Trung, hơi đành lòng :

      “Tiểu Vũ, em nghỉ chút , giúp em xây nốt chỗ còn lại.”

      Người cảnh sát có thân hình hơi cao gầy bên cạnh Bành Vũ Trung cũng gật đầu, “Đúng rồi, sao đâu, hai người bọn làm mau chút là xong chỗ này nhanh thôi.”

      cần đâu, mấy ngày rồi hai cũng chưa ăn gì. Tất cả mọi người đều giống nhau, đừng giúp qua giúp lại, tranh thủ làm thôi, làm xong là được ăn rồi.”

      Lý Tiểu Vũ lắc đầu, xoa đôi tay lạnh cóng cho ấm lên, hăng hái trộn thùng nhựa đầy xi măng, lại bắt đầu ra sức xây tường. Ở dưới mái hiên, cha Tô ngồi chiếc ghế dựa vừa quan sát ba người này vừa hút thuốc. Ông vừa mới làm việc vất vả, mệt nhọc, ngồi xuống nghỉ lúc.

      “Két” tiếng, cửa kính phòng bếp phía sau cha Tô mở ra, mẹ Tô bưng ba bát cơm to và ba đôi đũa ra. bát cơm này còn có thịt xào tiêu xanh đỏ, phía dưới thịt còn có hai quả trứng rán. Bà rất nhiệt tình chào hỏi ba người Lý Tiểu Vũ.

      “Các cháu cũng đừng vội, ăn cơm trước . Ngôi biệt thự bên cạnh kia rất an toàn, có ai cũng có zombie, các cháu qua đó ăn, ăn xong rồi nghỉ ngơi. Ngày mai lại tới làm.”

      “Ôi, cảm ơn bác !”

      Lý Tiểu Vũ bị mùi thơm của thức ăn kích thích, thiếu chút nữa là khóc nức nở. bỏ lại việc làm dở, hai tay nhận lấy bát cơm to mẹ Tô đưa tới. bát cơm to như vậy có thể thấy tấm lòng của nhà họ Tô. ra bọn họ làm việc tổng cộng còn chưa được hai tiếng, nhà họ Tô đem cơm ra, bát cơm này cũng đủ để hai, ba người ăn.

      Bành Vũ Trung và người cao gầy cũng bị cảm động. Bọn họ cúi đầu, lời, nhận lấy bát cơm cùng với Lý Tiểu Vũ. Ba người bọn họ cảm ơn cha mẹ Tô Tô liên tục rồi nhanh chóng rời khỏi biệt thự nhà Tô Tô, chạy đến ngôi biệt thự bên cạnh, cạy khoá, vào trong ăn cơm.

      cách nào khác, bị đói bụng mấy ngày rồi. Tuy là chiếc xe buýt kia, đa số người sống sót đều mang ba lô, trong ba lô có cái ăn nhưng Lý Tiểu Vũ, Bành Vũ Trung và người cao gầy chính là thiểu số mang theo thức ăn. Vậy nên chỉ có thể nhìn người khác ăn, thời khắc này đồ dùng, vật dụng khan hiếm, cũng có ai tốt bụng chia cho bọn họ ít đồ ăn.

      Vậy nên đột nhiên có bát cơm như thế này xuất , bọn họ sao có thể vội.

      lát sau, Lý Tiểu Vũ lại đem bát cơm rời khỏi biệt thự. Trong đêm tối, chạy đến trước biệt thự của Tạ Hào Thế, nghe ngóng xung quanh, giấu bát cơm bên ngoài biệt thự rồi mới gõ cửa, vào tìm Lý An Tâm.
      Tôm Thỏ, ParvartyHale205 thích bài này.

    4. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 57: Em đừng có nằm mơ

      Dù biệt thự của Tạ Hào Thế rất lớn, nhiều người sống sót cùng vào như vậy vẫn có vẻ hơi chật chội. Tận thế mới qua vài ngày, đây lại là khu biệt thự cao cấp, có hệ thống phát điện riêng. Mặc dù ngoài kia đất trời sụp đổ, trong đây vẫn có điện; chỉ có điện, còn có ấm áp.

      Khi Lý Tiểu Vũ vào, Tạ Thanh Diễn phát cho những người sống sót chăn và quần áo, đồ dùng hàng ngày. Nhiều người như vậy, phải ai cũng được ngủ giường. Mọi người lần lượt trải chăn đệm nằm dưới đất, chen nhau kín hai tầng biệt thự.

      Mà Lý An Tâm và Phi Phi theo sau Tạ Thanh Diễn, giúp đỡ phát chăn và đồ dùng vật dụng cho mọi người.

      “An Tâm, chị qua đây tí.”

      Dưới chân còn đường có thể tiến vào biệt thự, Lý Tiểu Vũ đành đứng ở cửa trước, vẫy tay với Lý An Tâm. Lý An Tâm vừa thấy, quay đầu thông báo với Tạ Thanh Diễn và Phi Phi tiếng rồi bước lên những khe hở mặt đất, tới trước mặt Lý Tiểu Vũ. Còn đợi Lý Tiểu Vũ , Lý An Tâm thào:

      “Em vừa chạy đâu thế, chị tìm em cả buổi. Chỗ này hết đồ ăn rồi, lớp trưởng thấy của ấy nên chắc kia ra ngoài tìm đồ dùng. Em chịu khó chút, chờ ấy về chị giữ cho em ít.”

      , An Tâm, em với chị rồi,” Lý Tiểu Vũ kéo Lý An Tâm ra khỏi cửa, đứng ở ngoài cửa gió rét xào xạc, đề phòng điều mình muốn bị nhiều người nghe thấy, “An Tâm, chúng ta đừng đặt hết hy vọng vào của lớp trưởng, những thứ chúng ta ăn uống, đều là của lớp trưởng dùng mạng đổi lấy. Em kiếm được ít đồ ăn rồi.”

      “Tiểu Vũ, em đừng nằm mơ nữa có được ? Bây giờ chúng ta dựa vào lớp trưởng và của ấy còn có thể dựa vào ai đây? Bên ngoài thời buổi gì rồi, em cũng phải biết. Em cho rằng bây giờ còn là trước mạt thế, còn tính toán ra ngoài làm công ăn lương sao?”

      đợi Lý Tiểu Vũ xong, Lý An Tâm gắt gỏng ngắt lời Lý Tiểu Vũ. Nhưng có lẽ cảm thấy lời của mình quá nghiêm khắc, Lý An Tâm nhìn đầu Lý Tiểu Vũ rũ xuống, dịu giọng an ủi:

      “Yên tâm Tiểu Vũ, bây giờ chúng ta an toàn rồi. Vừa nãy lớp trưởng còn chúng ta đoàn kết lại kiểu gì cũng tìm ra được con đường sống.”

      “Mọi người định tìm con đường sống thế nào?”

      “Việc này chờ của lớp trưởng trở lại rồi chúng ta lại tính toán.”

      “Được rồi.”

      Lý Tiểu Vũ hơi thất vọng gật đầu. định đưa ít đồ ăn cho Lý An Tâm rồi bảo Lý An Tâm cùng đến nhà Tô Tô xây tường đổi bữa ăn. Thế nhưng đợi hết, Lý An Tâm ngắt lời, lại là phải chờ “phao cứu mạng” Tạ Hào Thế đem đồ dùng vật dụng về.

      Nếu như ở đây chỉ có mình Lý An Tâm, chắc chắn Lý Tiểu Vũ nốt những lời chưa kịp . Nhưng bên trong cánh cửa này chính là phòng người sống sót, Lý An Tâm lại quyết tâm muốn theo Tạ Thanh Diễn con đường tối tăm, nếu như Lý Tiểu Vũ ra chuyện xây tường rào ở nhà họ Tô chừng đem đến phiền toái gì đấy cho nhà Tô Tô.

      Cho nên tốt nhất là . Đợi đến lúc nào Lý An Tâm đói chịu nổi, tự nhiên tìm để nghĩ cách. Lúc đó lại mang theo Lý An Tâm đến nhà Tô Tô xây tường rào.

      “Ủa? Tiểu Vũ em đâu vậy?” thấy Lý Tiểu Vũ bỏ ra ngoài, Lý An Tâm hơi lo lắng, theo Lý Tiểu Vũ mấy bước, gọi, “Em nên vào đây, trong này có điện và hệ thống sưởi, bên ngoài rất lạnh.”

      cần. Em thấy rất nhiều biệt thự trống, cứ tìm căn nào đó để nghỉ là được. Em muốn chen lấn với mấy người.”

      Lý Tiểu Vũ cắm cảu , đầu cũng ngoảnh lại, bước nhanh ra khỏi sân, lấy bát cơm mình giấu ở bên ngoài. Mà Lý An Tâm ở sau lưng nghe Lý Tiểu Vũ , nhất thời đứng ngây, tự tay vỗ vào đầu của mình, ngộ ra:

      “Sao mình nghĩ ra nhỉ, có bao nhiêu biệt thự bỏ như vậy, đâu cần nhất định phải chen chúc ở nhà lớp trưởng?”

      Sau đó Lý An Tâm vội vàng quay vào để thảo luận chuyện này với Tạ Thanh Diễn. Nhiều biệt thự như vậy, mọi người chia nhau ra ở cũng thoải mái hơn. Người có khỏe mạnh mới có tinh thần tính toán chuyện sau này.

      Tạ Thanh Diễn và Phi Phi vừa nghe đề nghị của Lý An Tâm chỉ do dự trong chốc lát rồi bắt đầu tổ chức cho những người sống sót nghỉ ngơi đến những biệt thự bỏ kia. Nhưng những người này phải chạy trốn hoảng sợ quá lâu. ra họ bị đói mấy vì ai cũng cất giấu đồ trong balo. Họ tranh giành đồ của Tạ Hào Thế là vì ai cũng muốn giữ lại đồ ăn của mình, ăn trước người khác để bản thân tồn tại được đến cùng mới là điều quan trọng nhất.

      Lúc này vừa ăn no vừa có hệ thống sưởi, lại vừa yên tâm, rất nhiều người tình nguyện ngủ ở đất, đều muốn nương nhờ Tạ Hào Thế muốn .

      Đối với người như vậy, ba người Tạ Thanh Diễn cũng đành kệ họ. Dù sao mấy ngày nay mọi người cũng trải qua dễ dàng gì, có thể thông cảm chút nên thông cảm .

      tại ở đây chúng ta ít nhiều gì cũng có hơn bảy mươi người sống sót, người càng nhiều càng dễ loạn. Trước khi Tạ Hào Thế quay về, chúng ta phải đảm bảo họ ồn ào gây chuyện mới được.”

      Trong căn phòng vẫn sáng đèn ở tầng hai, tiếng của Phi Phi từ trong phòng truyền ra ngoài, vừa nhìn biết là hoạt động họp nhóm thường niên của họ. Chờ phần lớn những người còn sống sót ồn ào tìm biệt thự trống xong ba người họ bắt đầu mở họp bàn trong đêm, nội dung là làm thế nào để quản lý đám người kia.

      Bên cạnh bàn làm việc, Lý An Tâm lấy ra thứ giống như quyển sổ, cây bút, ghi lại lời Phi Phi , sau đó ta và Phi Phi nhìn về phía Tạ Thanh Diễn. Lúc này, Tạ Thanh Diễn ngồi ở chiếc ghế giám đốc vốn là của Tạ Hào Thế phía sau bàn làm việc, ta gật đầu, vô cùng đồng ý với lời của Phi Phi.

      “Ngày mai của chắc mang đồ dùng vật dụng trở về. Cũng ngày mai, ăn xong chúng ta ghi tên, tuổi, giới tính của người còn sống sót lại, người nào ở đâu trong mấy ngôi biệt thự. Những thứ này đều phải ghi lại ràng. Mạt thế đến rồi, ai được phép giữ riêng đồ ăn thức uống, phải giao tất cả đồ dùng vật dụng bản thân cất giấu ra, sung vào công quỹ. Chỉ như vậy mới đảm bảo được ai trong chúng ta cũng được sống sót.”

      Phi Phi lập tức hùa theo: “Đúng vậy, lớp trưởng những lời này có lý.”

      “Em nhớ vừa rồi lúc xe buýt, có thấy trong sân của gia đình, hình như còn có cả nhà trồng rau. Họ cũng phải giao nộp chứ nhỉ?”

      Lý An Tâm cầm bút, mặt trông có vẻ trưng cầu ý kiến hỏi Tạ Thanh Diễn. Gương mặt điển trai, sạch của Tạ Thanh Diễn cứng lại. ngước mắt lên nhìn Phi Phi và Lý An Tâm, giải thích:

      “Đó là nhà của Tô Tô.”
      Tôm Thỏ, ParvartyHale205 thích bài này.

    5. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 58: Tâm lý của người may mắn sống sót

      Vốn dĩ hôm nay, Tạ Thanh Diễn bị Tô Tô lôi ra ngoài, lòng hơi lo sợ. Có lẽ đó là bản năng tìm cách hạn chế những tổn thương của con người, biết vì sao lại hơi sợ Tô Tô. Song lại nghe Phi Phi chắc chắn như vậy, trong lòng khỏi có chút hoài nghi, chẳng lẽ Tô Tô thực muốn giết ? Nhưng vừa nghĩ đến bây giờ mình lại gánh vác sống còn và phúc lợi của biết bao người; hơn nữa, trước kia Tô Tô rất , Tạ Thanh Diễn lập tức bạo gan hơn tiếp:

      “Nếu như đám người Tô Tô muốn tiếp tục sống trong khu biệt thự này, đương nhiên rau dưa bọn họ cũng phải nộp; ai ngoại lệ, kể cả Tô Tô cũng được.”

      Bây giờ, Tạ Thanh Diễn vẫn coi bản thân mình là lớp trưởng giống như lúc trước mạt thế, điệu bộ y như người lãnh đạo lớp. Mà Lý An Tâm và Phi Phi đứng phía trước Tạ Thanh Diễn cũng như , muốn tỉnh dậy từ giấc mộng an nhàn. Hai người vô cùng nghiêm túc gật đầu, trong lòng từ từ dấy lên niềm hy vọng về mạt thế.

      Thế giới bị hủy diệt rồi, quê hương còn cũng sao. Bọn họ có thể trốn ở nơi an toàn như chốn bồng lai tiên cảnh, có thể từ từ tái tạo xã hội loài người thu . Nguy hiểm dần dần rời xa bọn họ, những trải nghiệm giống như ác mộng này cuối cùng cũng trở thành quá khứ.

      Lúc trước Tạ Thanh Diễn từng , khu biệt thự này gần như có người ở, những người từng sống ở đây đều biến thành zombie và bị trai của giết sạch rồi. Vì vậy, những người may mắn sống sót có thể tự chọn cho mình ngôi biệt thự để ở.

      Trong đêm gió tuyết, rất nhiều người từ trong nhà của Tạ Hào Thế ra, cạy khóa của những ngôi biệt thự có người ở. Mà phía bên ngoài nhà Tô Tô cũng có mấy tốp người. Song nhìn thấy bên trong có đèn, mọi người đều kiềm chế, chỉ nhoài lên tường nhìn vào trong chứ xông vào.

      Ánh sáng ấm áp, nhà bếp sạch , phía trước biệt thự còn có hai nhà kính trồng rau mới được trồng. Ngôi nhà như vậy, sao có thể hấp dẫn những người may mắn sống sót sau thiên tai nhân họa chứ. Bọn họ xông vào nhưng chỉ là hôm nay mà thôi, khó đảm bảo ngày mai, ngày kia xông vào. Chỉ cần người cầm đầu tất cả mọi người đều liều mạng xông vào bên trong.

      Tô Tô hiểu tâm lý của những người này, nhưng đối với họ, từ kiếp trước chỉ cảm thấy vừa đồng cảm vừa tức giận mà thôi. Muốn ra tay giống như Tạ Thanh Diễn lãnh đạo tổ chức đám người này, làm được, cũng có tâm trí và sức lực đâu làm, càng có ý tốt đó. Vì vậy, mới với Tạ Hào Thế, mấy ngày này ra ngoài vận động; ra phải ở nhà học vài chiêu của Quán quân tán thủ Bành Vũ Trung, mà là canh giữ bên ngoài cho những người đến nhà làm loạn.

      “Tô Tô, cha thấy sắp có chuyện rồi.”

      Sau ngày xây tường rào, cha Tô ngồi ghế sofa ngâm chân. Đôi chân lạnh toát nhúng vào trong nước nóng mặc dù rất thoải mái nhưng cũng che giấu được lo lắng gương mặt ông. Còn Tô Tô ngồi ghế sofa đơn, nghe cha xong, cười lạnh tiếng, tiếp tục lau con dao của mình.

      “Ba đừng lo. Đám người này đến zombie còn dám giết. Chúng ta ra giết người để răn trăm người là được.”

      đến chuyện giết người, ánh mắt Tô Tô chút do dự, giống như đó là chuyện thường tình vậy. Cầm dao giết mạng người khác gì giết con zombie. Cha Tô ngồi bên cạnh nhìn Tô Tô dựng đứng hết cả lông tơ, trong lòng khỏi thở than. Mạt thế thúc ép con người ta trường thành. Chẳng biết từ lúc nào mà người chẳng dám giết con kiến như Tô Tô cũng trưởng thành hơn rất nhiều.

      Nhưng ai có thể Tô Tô làm như vậy là sai chứ? Đối mặt với tình thế sống còn khắc nghiệt như vậy, mấy luống rau trong nhà kính của Nhà họ Tô khác gì là núi vàng núi bạc của trước mạt thế. Nếu như có biện pháp bảo vệ mạnh mẽ, gia đình nhà họ Tô trở thành đối tượng đánh phá của chúng. Đến lúc đó người có thể bị chết đói lại chính là nhà họ.

      Vì vậy, cuối cùng cha Tô cũng gì, ngọ nguậy bàn chân ngâm trong nước nóng, gật đầu, miệng đáp “Ừ” tiếng.

      Mẹ Tô lại suy nghĩ nhiều hơn cha Tô. Bà chạy chạy lại giữa phòng bếp và phòng khách, trong lòng cực kỳ lo lắng. Tô Tô vừa lau xong con dao quắm nghe thấy mẹ gấp gáp :

      “Giết để răn đe trăm có tác dụng gì. Đồ dùng của chúng ta cũng nhiều. Trừ rau dưa đủ ăn, thịt đông lạnh trong tủ lạnh có thể ăn trong bao lâu nữa? Còn gạo sao? Có thể ăn trong bao lâu? Qua mấy ngày nữa, mẹ sợ bị cắt điện, cắt khí đốt, sớm muộn gì chúng ta cũng phải ra ngoài tìm lương thực thực phẩm. Chúng ta ra ngoài rồi, ai trông coi nhà cửa?”

      “Ôi trời, mẹ. sao đâu. sao đâu,” Tô Tô chịu nổi mẹ cứ lại, đứng dậy , “Khi chúng ta phải ra ngoài mở cổng chính của khu biệt thự ra để lũ zombie tiến vào. Đám người nhát gan kia đảm bảo dám ra ngoài làm loạn.”

      “Nhưng cũng có người bạo gan.”

      “Nếu thực có người bạo gan… haha… vậy con cũng muốn làm quen, tặng người như vậy mấy cây rau, ít thịt đông lạnh và gạo có sao đâu nào?”

      phải là Tô Tô keo kiệt, cũng phải Tô Tô có tính người. Mấy nghìn tệ thịt đông lạnh mua về nhét đầy ba cửa tủ lạnh, có rất nhiều thịt nhét vừa, chỉ có thể để ướp lạnh cố ăn cho hết. Số lượng gạo tích trữ đủ để cho nhà bốn người ăn trong hai năm đều được khóa trong nhà kho.

      Tô Tô lấy ít ra tặng cho người khác cũng được, nhưng con người lòng tham đáy, tặng lần tặng lần thứ hai, tặng người có người thứ hai đến xin .

      Tô Tô cảm thấy, đối với những người may mắn sống sót có gan ra ngoài khu vực an toàn để giết zombie, nhưng lại có gan ra ngoài đòi hỏi đồ dùng, tuyệt đối nhượng bộ, tuyệt đối cho đồ đạc trong tay mình, tuyệt đối cho những người đó hạt gạo. Nhưng với người dám mạo hiểm mạng sống, giết zombie chạy đến nhà cướp đồ ăn xem trọng những người đó, cũng nhìn họ vừa mắt.

      Tô Tô như vậy, cha Tô và mẹ Tô đều gì nữa. Tô Tô bây giờ có khí thế của người chủ gia đình. Trước mạt thế cha mẹ là người dẫn dắt giờ đây sau mạt thế lại là người đưa cha mẹ mình đánh quái vật. Cho dù là như thế nhưng cha Tô và mẹ Tô cũng cam tâm tình nguyện. Người nhà chỉ cần ở cùng nhau, sống những ngày tháng thế nào cũng quan trọng, nghe ai chỉ đạo việc lớn cũng quan trọng. Chỉ cần ba người ở bên nhau, chỉ cần ba người họ có thể cùng tiếp tục sống sót, thiếu người cũng được.

      Ngày hôm sau, cha Tô thức dậy từ rất sớm, bắt đầu xây tường rào. Hai viên cảnh sát và Lý Tiểu Vũ ở sát vách ngay sau đó cũng sang giúp. Mẹ Tô còn chuẩn bị bữa sáng có chút thịt đem vào trong sân.

      Lý Tiểu Vũ nhận lấy bát ô tô mẹ Tô đưa cho mình, cảm động cẩm đũa lên, ngồi dưới mái hiên bắt đầu ăn ngấu nghiến, vừa ăn vừa hỏi:

      “Bác , Tô Tô đâu? Cậu ấy xuống ăn sáng ạ?”

      “Con bé còn ngủ.” mẹ Tô bưng bát ô tô đưa cho hai viên cảnh sát và cha Tô, vẻ mặt hơi ngại ngùng nhìn Lý Tiểu Vũ, “Tô Tô nhà bác rất lười, chịu khó như cháu.”
      Tôm Thỏ, ParvartyHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :