1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 44: Cái con quỷ này
      “Tô Tô, ngày mai đừng ra ngoài nữa, cha với con chuyện này.”

      Cha Tô kịp thời ngăn lại điều mẹ Tô định . Ông lo lắng quá mức như vợ mình vì cha Tô nhìn biểu tối nay của Tô Tô là nhận ra làm chuyện gì nguy hiểm. Tất nhiên đó là chuyện nguy hiểm trong mắt cha mẹ, có lẽ nó chẳng có chút nguy hiểm nào với Tô Tô.

      Ông để con dao quắm lên bàn uống nước, thể thái độ muốn thương lượng với Tô Tô: “Bây giờ cha cũng có dị năng hệ thổ gì đó rồi, cha muốn dùng đá để gia cố sân cho cao lên.”

      “Được ạ. Cha, chi bằng cha nghiên cứu chút xem làm thế nào có thể tạo ra đất sạch để mẹ con trồng thêm rau trong nhà kính. Thế giới bên ngoài như thế rồi, con nghĩ chúng ta chẳng mấy chốc mà có rau để ăn nữa!”

      Tô Tô ra vẻ đáng thương nhìn cha mình, âu sầu tìm lấy cái cớ chính đáng để cha mẹ ở lại trong biệt thự cha Tô vừa hay tự tìm việc để làm. Gia cố sân cũng được, bây giờ xung quanh căn biệt thự này chỉ có hàng rào nghệ thuật cao khoảng mét bao quanh, zombie muốn vào cũng khó khăn. Tôn cao hàng rào lên những zombie ở cấp thông thường như nay cũng vào được.

      “Được, cứ quyết thế nhé. Tối nay đó, con cũng mệt rồi ngủ .”

      Cha Tô ngồi sofa mệt mỏi vẫy tay, nhìn phấn khởi đứng dậy lên tầng, chạy còn nhanh hơn cả thỏ nữa. Mẹ Tô thấy thế quay sang cha Tô oán trách:

      “Sao ông cứ thế thả nó ?”

      bà còn muốn thế nào nữa?” Cha Tô lườm mẹ Tô cái, “Bà phát ra con bé dạo này rất có chính kiến rồi à, trước mặt bà kiểu sau lưng lại là kiểu? Kệ nó , chúng ta già cả rồi ra ngoài vòng về cũng mất nửa cái mạng, còn nó sao? Còn có tâm trạng dối bà, ngồi trong này chuyện với bà. ai hiểu con bằng mẹ, nó từ trong bụng bà ra, bà đừng nhận ra khác biệt gần đây của nó.”

      Có phát ra chứ, là người mẹ, dù Tô Tô có giấu kỹ thế nào nữa bà làm sao phát ra những chi tiết mà lại vô cùng đáng nghi chứ?

      Nước mắt lấp lánh trong mắt mẹ Tô, bà ôm mặt vùi đầu vào ghế sofa. Chỉ là trong lòng bà dù Tô Tô có thay đổi vẫn luôn là đứa trẻ, mãi mãi là đứa trẻ bao giờ lớn.

      “Bà đấy, bà cứ đa sầu đa cảm thế này. thay đổi tư tưởng cổ hủ của mình , cẩn thận lại làm con vướng chân vướng tay!”

      Nhìn thấy bộ dạng của mẹ Tô, cha Tô thở dài đánh thượt. Ông cũng nhiều nữa, để mặc mẹ Tô mình ngồi ghế tự suy nghĩ. Ông cầm dao quắm bàn, khoác áo rời phòng khách ra sân, lòng vòng trong sân bắt đầu suy nghĩ xem nên bắt đầu gia cố tường rào từ đâu.

      Trong phòng ngủ, lúc Tô Tô mở mắt là lúc bụng đói kêu ọc ạch. ghé vào mép giường, nôn khan hồi rồi mới đưa tay nhìn đồng hồ. ba rưỡi chiều rồi, thảo nào thấy đói.

      Tô Tô kiệt sức bò ra khỏi phòng ngủ, đứng ở tầng hai nhìn xuống phòng khách. thấy cha mẹ đâu cả, bèn xuống tầng. Tóc tai bù xù, xoa dạ dày đầy nước chua, mặt mũi nhợt nhạt nhìn xung quanh, cuối cùng Tô Tô tìm thấy cha mẹ lúi húi trồng rau trong nhà kính.

      “Mẹ, có gì ăn ? Con đói quá!”

      Mẹ Tô nghe thấy quay lại, nhìn Tô Tô ma chê quỷ hờn mà thót tim. Bà xoa ngực, ngồi xổm dưới đất mắng: “Cái con quỷ này, mẹ cứ tưởng có zombie chạy vào.”

      “Mẹ mà cho con ăn là con biến thành zombie ăn thịt người đấy.”

      Tô Tô đói giậm chân bình bịch, đẩy mẹ Tô vào trong bếp. Mẹ Tô còn chưa kịp cởi đôi găng tay lao động xuống, Tô Tô bắt đầu tìm bát đũa sau đó ngồi xuống bàn ăn, đôi mắt chó con nhìn mẹ Tô, bộ dạng chờ cơm đến tận mồm.

      Mẹ Tô tức đến buồn cười, cười rồi lại quay người vừa bật bếp xào vừa lau nước mắt. Tô Tô của bà, con ngoan của bà, dù có bao nhiêu chuyện giấu bà nữa con bé vẫn cần người mẹ như bà trong cuộc sống. Nếu có người mẹ này đến miếng cơm nóng cũng có mà ăn!

      “Mẹ, mẹ lấy rau cải chíp ở đâu thế?”

      Tô Tô ghé vào bàn đợi đồ ăn, vẻ mặt sắp chết đến nơi nhìn bóng lưng mẹ Tô, liếc mắt thấy đĩa rau cải chíp xanh mơn mởn. Vào lúc này, ở thế giới này, có người còn có nước để uống mà mẹ lại có thể kiếm được đĩa cải chíp tươi ngon, chẳng lẽ tối qua lại mò được ở biệt thự khác? Tủ lạnh của nhà bị lấy đồ đấy bảo quản tốt đấy nhỉ?

      “Trồng được đấy. Sáng nay mẹ phát toàn bộ rau trong nhà kính của chúng ta đều lớn rồi. Tốc độ sinh trưởng của rau nhanh , 5-6 ngày trước mẹ mới gieo hạt giống mà.”

      Mẹ Tô đổ dầu ăn vào nồi, bắt đầu xào thịt. Bà bỏ thêm ít ớt xanh vào, hương thơm nức mũi khiến Tô Tô nhảy nước miếng ừng ực. Khỏi phải cũng biết, ớt xanh cũng do mẹ Tô trồng.

      Giờ xem ra mẹ Tô thức tỉnh dị năng hệ mộc, mặc dù có tính công kích nhưng trồng rau miễn bàn luôn. Sau mạt thế phải Tô Tô chưa từng gặp dị năng hệ mộc kiểu này, họ ở trong căn cứ chuyên chức trồng rau củ. Phương hướng phát triển của dị năng là nâng cao sản lượng lương thực rau củ.

      Thế này càng tốt - Tô Tô cắn đũa nghĩ - trước mắt nhà bốn người bọn họ lo thiếu cái ăn, danh sách ra ngoài cướp đồ của có thể bỏ mục rau . Còn tính xa xôi hơn sau này đẳng cấp trồng trọt của mẹ Tô nâng cao rồi, sản lượng lương thực rau củ cũng được nâng cao, nhà bốn người họ ăn hết đem bán đổi tinh hạch. Ờm, thế tốt đấy, quá tốt!

      “Mẹ, lần sau lúc mẹ trồng rau củ chỉ cần nghĩ thầm trong lòng khiến chúng lớn cao hơn to hơn. chừng mẹ cũng có thể thức tỉnh dị năng sao? Vì thế nên rau củ mới lớn nhanh thế.”

      “Ha ha ha,” Mẹ Tô quay đầu lại vừa xào rau vừa cười với Tô Tô “Con tưởng dị năng giả giống như rau ở chợ sao? Muốn thức tỉnh là thức tỉnh à? Nhà ta có con dị năng hệ thủy, cha con dị năng hệ thổ rồi, mẹ lại thức tỉnh dị năng hệ mộc nữa thành nhà ba người đều là dị năng giả, điều này có bình thường ?”
      Tôm Thỏ, ParvartyHale205 thích bài này.

    2. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 45: Gia đình dị năng giả
      Editor: Ngọc Hỏa Ca

      Vậy có là gì? Thức tỉnh Dị năng lại phải chuyện gì thực mới mẻ

      Tô Tô đối với cách của mẹ Tô cho là đúng, đúng là, vào thời kỳ đầu mạt thế trong những nhân loại may mắn còn tồn tại, dị năng giả thức tỉnh dị năng đủ 1%, 1% này tất cả đều là dựa vào hoàn cảnh tự nhiên mà tiến hóa, nhưng là mười năm sau, căn cứ Thanh Long gắng sức nghiên cứu con người tiến hóa thành dị năng, lại cho ra đời loạt vắc-xin phòng bệnh tận thế.

      Mỗi khi ở trong căn cứ Thanh Long sinh ra đứa bé mới, đều bị đề cử tiêm loại vắc-xin phòng bệnh tận thế này, trẻ con được tiêm vắc-xin tận thế có 80% tiến hóa trở thành dị năng giả, đương nhiên, cũng có 20% tỷ lệ tiến hóa thất bại, sau đó trực tiếp cảm nhiễm trở thành zombie.

      Tỷ lệ 80% lớn hơn nhiều so với 1% tiến hóa tự nhiên, chỉ là khác nhau ở chỗ người làm cha mẹ có nguyện ý cho con của mình đánh cuộc với 20% còn lại kia hay . lúc ấy,phần lớn cha mẹ là người thường đều nguyện ý, bởi vì căn cứ Thanh Long đồng thời cũng đẩy ra khoản chính sách phúc lợi, chỉ cần trẻ con tiến hóa thành dị năng giả, căn cứ Thanh Long phụ tách nuôi dưỡng, giáo dục, đồng thời mỗi tháng phát túi gạo, 15 cân rau dưa cho cha mẹ dứa mẹ,.

      Phúc lợi này cũng đủ mê người, ít nhất đối với người thường sau mạt thế, là tương đương điều kiện rất hậu đãi, ban đầu nam nhân bình thường lần dám sinh con, nghe lúc ấy chính vì tỷ lệ 80% kia mà tranh nhau tìm nữ nhân mang thai sinh con.

      thực tế, nhìn từ đại cục mà , đây chỉ là loại thủ đoạn mà căn cứ Thanh Long sử dụng để khống chế dị năng giả, dị năng giả tiến hóa tự nhiên đời thứ nhất, ở mười năm sau mạt thế đều còn có thể sống sót, phần lớn đều tiến đến cấp 4, thậm chí là cả cấp 5, năng lực càng lớn, càng dễ dàng bị mơ ước, những kẻ muốn khống chế dị năng giả đều muốn suy nghĩ biện pháp nắm lấy từ trẻ con,

      Cái gọi là phụ trách nuôi dưỡng, giáo dục ? Đơn là thống nhất quản lý, học tập, giáo huấn loại tư tưởng duy nhất đó là “ Căn cứ Thanh Long là nhà của chúng ta, mỗi người chúng ta đều phải nhiệt tình thương căn cứ, thủ lĩnh căn cứ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế”. Cuối cùng cái này có thành công hay , Tô Tô hoàn toàn thể biết bởi vì mạt thế năm thứ 12 đa chết rồi, dù sao năm mất đó nghe ba căn cứ lớn là Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước, đều noi theo căn cứ Thanh Long, xây dựng binh đội Dị năng giả trẻ con.

      Cho nên nhà ba người đều là dị năng giả, ở trong mắt người khác là tương đối hiếm lạ, nhưng ở trong mắt Tô Tô chút cũng cảm thấy kỳ quái, đứa con do dị năng giả sinh ra, cũng tuyệt đại đa số là dị năng giả, cái này gọi là di truyền! Hai dị năng giả đồng dạng dị năng sinh ra đứa trẻ sau khi thức tỉnh dị năng cũng là cùng loại, đồng thời cũng thức tỉnh dị năng rất sớm, sớm đến nỗi có le hôm nay sinh ra hôm sau liền thức tỉnh rồi.

      Tỷ như hai dị năng giả hệ thủy, tỷ lệ thụ thai rất lớn, đứa con sinh ra có khả năng lớn là dị năng giả hệ thủy, hơn nữa đứa bé ngay từ khi còn rất là dị năng giả hệ thủy.

      Nhưng nếu là hai loại dị năng trời sinh tương khắc, tương đối dễ dàng sinh con, đứa trẻ sinh ra cũng rất dễ chết non, nhưng phàm là đứa trẻ có thể sống sót và thức tỉnh dị năng, năng lực ccuwcj kỳ dọa người.

      Có nghiên cứu cho thấy, vợ chồng trời sinh có dị năng tương khắc chỉ có 10% có thể thành công mang thai sinh sản, đứa bé sinh ra chỉ có 5% tỷ lệ tồn tại, 5% đứa trẻ này có thể sống sót, có thể thức tỉnh dị năng nhưng thời gian thức tỉnh dị năng của bọn chúng rất lâu dài, có mấy năm, có lẽ hơn 10, 20 năm đều thức tỉnh, dị năng thức tỉnh chủng loại cũng là thiên kỳ bách quái, nhất định phải thân thuộc với cha mẹ, nhưng trăm phần trăm đều là năng lực kinh người.

      Đương nhiên, đây đều là nghiên cứu cho thấy, cụ thể hay như thế, còn phải cần nhiều thời gian nghiệm chứng. Nghĩ đến đây, Tô Tô khỏi nhớ tới Diệp Dục, dẫ rất lâu nhận được điện thoại của Diệp Dục, có phải hay nên chủ động gọi điện thoại cho Diệp Dục, hỏi chút xem ta thức tỉnh có dị năng , là lại dị năng gì ? Nghĩ đến ở thời điểm Tiểu Ái hai tuổi, vẫn có thức tỉnh dị năng, loại hình dị năng của Diệp Dục có phải hay tương khắc vợi dị năng hệ thủy của ?

      Tương khắc chút sao, nhưng ngàn vạn cần là dị năng hệ hỏa, nước lửa thể dung hợp, muốn nghĩ đến khi Tiểu Ái hai ba mươi tuổi, dị năng còn thức tỉnh được! Nhưng khi dị năng thức tỉnh rồi, chỉ sợ toàn bộ căn cứ đều quản được con khỉ quậy kia, người có thể làm nước lửa tương dung, ngẫm lại đều phải là người thường.

      “Đúng rồi, tối hôm qua phải ba với con, muốn đem tường vây gia cố chút?”

      Tô Tô quay đầu, bị chính tưởng tượng trong tương lai của mình dọa sợ đến mức dám nghĩ tiếp, duỗi dài cổ từ cửa kính phòng bếp nhìn ra bên ngoài, tường vây vẫn thấp như vậy, cha Tô lại ngồi xổm bên cạnh lều lớn, biết nghiên cứ cái gì, mẹ Tô xoay người lấy cho Tô Tô chén cơm lớn trong nồi cơm điện :

      “Cha con phát ông ấy tại chỉ có thể biến ra cục đá lớn như quả dưa Hami, chúng ta có xi măng cho nên có biện pháp đem tường vây thêm cao.”

      Cục đá gác lại ở tường vây, bỏ thêm phía dưới chút thép đắc dụng và hỗn hợp bùn đất để cố đinh, nếu zombie đẩy cái sập, cục đá lớn nhất mà tại cha Tô có thể biến ra, cũng lớn hoặc như quả dưa Hami vậy, cũng thể làm ra khối đá lớn hòn chỉnh, cho nên ông có chút nhụt chí. Dút khoát xoay người giúp mẹ Tô là lều lớn.

      Lều lớn chuẩn bị tốt, giống như cũng có chút cảm giác thành tựu!

      Tô Tô cười chút gợn sóng, bên lấy chút đồ ăn vào trong bát, bên mơ hồ có việc gì, còn phải là xi măng sao, ta trở về ngủ giấc, tỉnh cho con lấy cho hai người chơi.”

      Nhìn ý tứ kia của , tối hôm qua ra ngoài còn có đủ điên, đêm nay còn tính toán lại ra ngoài?! Mẹ Tô ngồi ở đối diện Tô Tô há mồm muốn ngăn cản Tô Tô, nhưng lúc này chuông cửa nhà bọn họ đột nhiên vang lên, mẹ Tô ngẩng đầu, cùng Tô Tô liếc mắt nhìn nhau, biết trong tình cảnh nay, có ai tới?

      Chẳng lẽ là Diệp Dục tới cứu bọn họ?

      Cha Tô cũng nghe thấy thanh chuông cửa, thả nhúm đất trong tay đứng dậy vỗ tay vào phòng bếp, lại từ phòng bếp xuyên vào phòng khách, mở cửa lớn vào cửa lớn.

      Tiền viện vừa lại thấp, chỉ có chiếc xe ra vào ngoài cửa sắt, người thanh niên mặc áo lông vũ trắng, quần jean màu lam, đôi dày leo núi màu lạc đà, nhìn thấy cha Tô ra từ trong biệt thự, giơ hàm dưới lên, giơ tay vén ít sợi tóc che đậy mi mắt, tiêu sái tuấn dật, rất lễ phép hỏi :

      Chào bác, xin hỏi Tô Tô ở nơi này sao?”

      “Tô Tô? Cậu là ai? Tìm Tô Tô làm gì?”

      Cháu là bạn trai ấy, cháu tên Tạ Thanh Diễn, bác trai, chắc là bác cũng biết cháu, cháu là bạn học cao trung của Tô Tô, trước kia còn mặt gặp qua vài lần.”

      Theo lời Tạ Thanh Diễn , mày cha Tô tự giác nhăn lại, Tô Tô bưng bát cơm, bên ăn bên ra từ trong biệt thự, đứng ở cổng lớn của biệt thự, nhìn Tạ Thanh Diễn bên ngoài sân, giương giọng với cha Tô:

      “Ba, đừng mở cửa cho ta, ta phải người tốt!”
      Tôm Thỏ, ParvartyHale205 thích bài này.

    3. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 46: Năm giác quan

      Cha Tô cũng định mở cửa cho Tạ Thanh Diễn, ông liếc mắt nhìn , rất khó nghe:

      “Ồ, trăm nghe bằng thấy, là vậy đấy, có việc gì khác .”

      đến người tên Tạ Thanh Diễn này, cha mẹ ra đều có chút ấn tượng. Thời điểm Tô Tô học cấp ba, từng có tin đồn về với cậu này. Có điều Tô Tô mỗi ngày đúng giờ về nhà, thành tích duy trì tốt, tiền điện thoại di động làm cho cha mẹ Tô nghi ngờ, tâm trạng cũng bị ảnh hưởng tiêu cực. Bọn họ làm cha mẹ cũng phải là người hiểu biết nên có để tâm đến chuyện tai tiếng kia.

      Sau này Tô Tô lên đại học, nghe và Tạ Thanh Diễn vào chung trường, cha mẹ Tô thỉnh thoảng còn nhắc đến cậu ta lúc có ai. Hai người nhất trí là bây giờ Tô Tô mới học năm nhất đại học, chuyện gì cũng phải đợi tốt nghiệp xong rồi mới , nên hề có ý định gặp Tạ Thanh Diễn.

      Về sau vì sao ấn tượng về người tên Tạ Thanh Diễn này càng ngày càng xấu nhỉ? Chính là vì chuyện Tô Tô bị Bạch Lạc Lạc bỏ thuốc. Từ những lần thăm dò của cha mẹ Tô Tô, Bạch Lạc Lạc thích Tạ Thanh Diễn nên ghen tỵ và căm hận với Tô Tô, còn ở trường Đại học đó, con thích Tạ Thanh Diễn chỉ có mỗi Bạch Lạc Lạc.

      Thế nhưng Tạ Thanh Diễn này cho tới bây giờ cũng chưa từng từ chối thẳng thắn bất kỳ bé nào có lòng để ý. Ấn tượng để lại cho mọi người là dịu dàng, nhân hậu, lấy việc giúp người khác làm niềm vui. Mặc dù và Tô Tô là cặp, vẫn luôn sẵn sàng giúp đỡ nữ sinh khác, chẳng hạn như sửa máy tính cho các , các ốm giúp mua cơm lấy nước.

      Cha mẹ Tô Tô chỉ là dân đen tỉnh lẻ, nhưng cũng chính vì cuộc sống giàu có nên họ nhìn nhận thực tế cũng rất ràng, như là chỉ cần vừa nghe bạn học cùng lớp Tô Tô muôn miệng lời ca ngợi và tán dương về Tạ Thanh Diễn, bọn họ cảm thấy Tô Tô và nam thần này hợp ở bên nhau.

      như vậy, Tô Tô bị những nữ sinh ghen tỵ vô hạn và hãm hại thường xuyên, giống vụ Bạch Lạc Lạc bỏ thuốc đó. Hơn nữa, ràng là Tạ Thanh Diễn bảo vệ được Tô Tô, nếu Bạch Lạc Lạc chẳng ra tay thành công.

      Thấy cha Tô định vào nhà, Tạ Thanh Diễn đứng ngoài cửa sắt nôn nóng. vội vàng giơ túi nước khoáng ra, khoe công lao với cha con nhà họ Tô:

      “Bác trai, Tô Tô, cháu tới để đưa nước cho mọi người. Sáng sớm hôm nay cháu mới biết được hoá ra mọi người cũng trốn vào khu biệt thự này. Mọi người xem, sáng sớm cháu bất chấp nguy hiểm đến đây.”

      “Ơ kìa, túi nước khoáng!”

      Tô Tô ăn nốt miếng cơm cuối cùng, ngoài cười mà trong cười, nhìn túi nước khoáng trong tay Tạ Thanh Diễn. Loại nước khoáng đóng chai này ở trước mạt thế chắc bán 1 đồng chai. Trong túi có khoảng ba bốn chai, chai bị uống dở. Tạ Thanh Diễn đem chút nước kiểu này tặng người?!

      Cha Tô quay đầu cũng liếc mắt nhìn nước trong tay Tạ Thanh Diễn. Có thể người khác vô cùng cần ngụm nước kiểu này, nhưng nước nhà bọn họ rất nhiều dùng hết, còn đủ để tắm rửa. Đột nhiên cha Tô nghĩ ông phải làm cho biệt thự này cái bể nước, để cho Tô Tô xả nước sạch thẳng vào bể, nối ống nước từ bể với ống nước của biệt thự cả nhà ba người bọn họ ăn cơm, rửa rau, tắm giặt cũng cần dùng nước khoáng đóng chai nữa, có thể lấy nước thẳng từ vòi.

      Nghĩ thế, cha Tô luôn, cũng để ý đến ánh mắt mong chờ của Tạ Thanh Diễn đứng ngoài cửa lúc này. Ông chạy thẳng vào biệt thự, bàn bạc với mẹ Tô tính khả thi của việc bắt đầu chuẩn bị xây bể chứa nước.

      Mà Tô Tô mỉa mai nhìn Tạ Thanh Diễn, khoanh hai tay, khoác áo lông vũ, ra cổng biệt thự.

      “Tô Tô, mọi người làm nhà kính trồng rau à?”

      Tạ Thanh Diễn đứng ngoài cửa sắt, vẻ mặt tò mò nhìn nhà kính ở bên cạnh biệt thự. thấy Tô Tô đến gần vội vàng đưa túi nylon nước khoáng trong tay, đợi Tô Tô trả lời liền chân thành nồng nàn :

      “Cho em. Trong khoảng thời gian này chúng ta hiểu lầm nhau quá nhiều. Em cho vào trong rồi chúng ta chuyện cẩn thận.”

      Tô Tô nhận nước mà Tạ Thanh Diễn đưa, đứng yên ở trước mặt . Đôi mắt đen láy nhìn , muốn nhìn xuyên thấu cái người này xem có dị năng gì? hồi lâu, Tô Tô nhận ra người Tạ Thanh Diễn có chút năng lượng hệ thủy yếu ớt lơ lửng xung quanh. Đây cũng là thức tỉnh dị năng hệ thủy, nhưng năng lượng đó quá yếu, có lẽ chính Tạ Thanh Diễn cũng chưa phát ra tình trạng của mình.

      Dị năng nâng cao kéo theo phát triển của năm giác quan. Đẳng cấp dị năng càng cao, năm giác quan càng nhạy bén. Cái này cần con người tu luyện riêng, thức tỉnh dị năng, năm giác quan tự nhiên được nâng cao.

      Đó là lý do sau mạt thế 10 năm, rất nhiều người có thể cần dùng máy hỗ trợ kiểm tra đẳng cấp dị năng, chỉ cần dựa vào năm giác quan là có thể nắm sơ qua được người nào là dị năng giả, là loại dị năng nào cùng đẳng cấp dị năng cao hay thấp. Đó là loại cảnh giới kỳ diệu chỉ hiểu mà diễn đạt được bằng lời.

      Có thể bởi vì liên quan đến việc sống lại lần nữa, bây giờ mặc dù Tô Tô mới dị năng thuỷ cấp 2 nhưng năm giác quan còn nhạy bén hơn cấp bậc này. Điều này cũng hiếm lạ, sống lại với ký ức kiếp trước, trong trí nhớ là dị năng băng cấp 5 rồi, năm giác quan tốt hơn người thường chút cũng là điều cực kỳ bình thường.

      Tô Tô định nhắc nhở chuyện Tạ Thanh Diễn thức tỉnh dị năng thuỷ rồi. rất lạnh nhạt:

      “Tôi là nếu gặp lại phải chết mà nhỉ?!”

      “Tô Tô đừng phá nữa, sai rồi!”

      “Biến !”

      Suy nghĩ chút, Tô Tô rốt cuộc cũng động thủ. Giết Tạ Thanh Diễn rất dễ, giết luôn trong khu biệt thự Quả Táo cũng được, nhưng lười dọn xác . Vả lại hôm nay tìm đến , Tạ Hào Thế phải biết, sau đó ta nhất định điều tra. Nếu nhớ nhầm quan hệ giữa Tạ Thanh Diễn và Tạ Hào Thế ra còn rất tốt, vô duyên vô cớ giết Tạ Thanh Diễn, Tạ Hào Thế nhất định bỏ qua cho .

      Bây giờ Tạ Hào Thế kia vẫn coi như là bình thường thôi, giết Tạ Hào Thế cũng làm được nhưng là người có oán báo oán, có ơn trả ơn. Nếu như chỉ vì sợ Tạ Hào Thế trả thù thay Tạ Thanh Diễn mà ra tay trước, giết chết cao thủ số 1 mạt thế từ trong trứng nước có phần phù hợp với phong cách của .

      Song Tạ Thanh Diễn nhất định phải chết! Chỉ có khi làm mẹ mới có thể hiểu tâm tình của người làm mẹ này, nuôi con trăm tuổi lo lắng trăm năm. Trong lòng Tạ Thanh Diễn, Tiểu Ái là sỉ nhục lớn nhất trong đời , giờ nào phút nào cũng nhắc nhở rằng Tô Tô cắm lên đầu cái sừng to vĩ đại. Sinh ra là đàn ông, sao có thể để yên cho Tiểu Ái được?
      Tôm Thỏ, ParvartyHale205 thích bài này.

    4. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 47: Tô Tô phải người của
      Đối với Tiểu Ái, Tạ Thanh Diễn là mối nguy hiểm, Tô Tô thể lờ được. Nhất là bây giờ, Tạ Thanh Diễn bắt đầu có dị năng hệ thủy, sức mạnh tương lai chưa ràng. Nếu như tương lai người như Tạ Thanh Diễn có khả năng tay che trời, liệu có để cho Tiểu Ái nửa con đường sống?

      Dù sao bây giờ cũng ở trong khu biệt thự Quả Táo. Tìm cơ hội ra khỏi có thể thần biết quỷ hay xử lý luôn.

      Quyết định như vậy, mặc cho Tạ Thanh Diễn ở sau lưng gào thét như thế nào, Tô Tô cũng buồn phản ứng. quay về trong biệt thự, lên tầng đóng cửa, lấy ra tinh hạch thu hoạch tối qua, lòng dạ hấp thu năng lượng, bắt đầu tu luyện tinh phách.

      Tạ Thanh Diễn bị bỏ lại ngoài cửa, gọi tên hồi lâu mà thấy quay ra, cha mẹ Tô cũng quan tâm đến . lúc sau, cảm thấy vô nghĩa, cầm túi nước khoáng quay về biệt thự Tạ Hào Thế.

      rất rất Tô Tô, đến nỗi bất luận thân thể hoàn mỹ hay hoàn mỹ, hoàn toàn để ý. Nhưng vì sao Tô Tô ngủ lần với Diệp Dục mà như biến thành người khác, chỉ oán hận Bạch Lạc Lạc mà còn coi là kẻ thù luôn?

      Trái tim Tạ Thanh Diễn đau nhức, tuyết rơi đường bị miết sàn sạt. quay đầu, nhìn biệt thự nhà họ Tô phía sau rừng cây, đặt tay lên tim mình, tự hỏi giờ phải làm sao? Dù Tô Tô đối xử với như vậy, vẫn muốn ở bên Tô Tô.

      được nửa đường, điện thoại di động của Tạ Thanh Diễn reo. cúi đầu lấy điện thoại từ trong túi áo lông vũ ra, thấy tên người gọi là “Phi Phi” liền nghe. Còn chờ mở miệng, ở đầu dây bên kia Phi Phi khóc lóc :

      “Lớp trưởng, ở chỗ nào vậy? Chúng em gặp chuyện vô cùng vô cùng đáng sợ. Tất cả đều là quái vật, thầy giáo, bạn học, tất cả đều biến thành quái vật. Bắt đầu từ hôm qua, chúng em chạy liên tục, trốn liên tục, ở chỗ nào vậy??? Hu hu hu~~~”

      “Đừng khóc, đừng khóc, Phi Phi, bây giờ các em ở chỗ nào? ở khu biệt thự Quả Táo, họ ở đây. Chỗ này rất an toàn, có zombie, các em có thể đến đây ?”

      à? Chỗ rất an toàn? Chúng em mấy ngày ăn gì rồi, ngay cả nước cũng được ngụm nào.”

      “Nước??” Tạ Thanh Diễn cúi đầu nhìn túi nylon trong tay mình, “ sao, chỗ này có nước, mặc dù nhiều, đồ ăn để nghĩ cách, các em đến đây trước . Còn có ai còn may mắn sống sót các em cứ dẫn đến đây.”

      Phi Phi là nữ sinh cùng lớp của Tạ Thanh Diễn, cũng là fan hâm mộ . này xinh xắn thu hút, lại hoạt bát đáng , bảo gì nghe nấy, hơn nữa cũng chưa bao giờ che giấu lòng ái mộ của mình đối với Tạ Thanh Diễn. Cho nên cho rằng nếu mình an toàn, khu biệt thự Quả Táo này lại chẳng có con zombie nào, chẳng có lẽ lại chia sẻ chốn tị nạn này cho bạn học của mình. Đây là thời kỳ điên cuồng, con người phải đoàn kết mới có thể sinh tồn.

      Phi Phi ở đầu dây bên kia tất nhiên vui mừng khôn xiết khi nghe lời này của Tạ Thanh Diễn, còn vô cùng cảm kích nữa. Tạ Thanh Diễn hưởng thụ cảm giác này, nghe Phi Phi cảm ơn ca tụng mà ấm ức do nhà Tô Tô đem lại dần dần tan .

      thấy lòng nhàng thoải mái, dường như vừa tìm về được chút tự tin lúc trước mạt thế, cúp điện thoại của Phi Phi, chậm rãi trở về biệt thự của Tạ Hào Thế. Vừa về nhà, thấy Tạ Hào Thế bơ phờ từ tầng xuống, tìm đồ uống trong tủ lạnh

      Tạ Thanh Diễn chẳng biết nghĩ gì lại bỏ túi nylon đựng nước vào tủ giày, quay qua quan tâm hỏi han: “ nghỉ chưa đủ à?”

      Tối hôm qua, sau khi quay về, Tạ Hào Thế dường như sức cùng lực kiệt, còn tinh thần nhưng vẫn cho Tạ Thanh Diễn biết mình tìm được Tô Tô, ở căn biệt thự nào, sau đó lên tầng ngủ mạch đến tận bây giờ. Còn Tạ Thanh Diễn sau khi vào biệt thự cũng ngủ thẳng đến sáng sớm hôm nay, ăn hết hơn nửa bánh trái trong tủ lạnh của rồi mới lấy hết dũng khí để ra khỏi biệt thự, xách hết nước của biệt thự ra ngoài chỉ mong đổi lấy nụ cười của Tô Tô.

      nhớ trong tủ lạnh còn mấy chai nước mà nhỉ?”

      Tạ Hào Thế khát khô cả cổ, đầu cũng hơi choáng váng, ta mơ hồ cảm thấy mình hình như sốt nên bò khỏi giường để uống mấy ngụm nước. Nhưng nước trong tủ lạnh đâu? Ai lấy hết rồi?

      “À hôm nay em gặp Tô Tô, đem nước cho ấy rồi. à, cả nhà họ ba người, trong đó hai người có tuổi rồi, sức khỏe Tô Tô lại tốt. Em xin lỗi!”

      Lúc này Tạ Thanh Diễn mới thấy đôi môi khô khốc của họ, cảm thấy hơi hối hận vì cho nước vào tủ giày. Nhưng giờ mà lấy nước ra giải thích thế nào về lời dối kia? Thế nên đâm lao phải theo lao, câu này cấm có sai.

      Tạ Hào Thế cau mày liếc Tạ Thanh Diễn, gì chỉ cầm chìa khóa xe ra ngoài. Tạ Thanh Diễn áy náy hỏi:

      , muốn ra ngoài sao? Nhưng bên ngoài rất nguy hiểm.”

      ra ngoài tìm chút đồ, cả hai em chết đói chết khát trong này.”

      này, có thể mang nhiều đồ về được ?” Tạ Thanh Diễn ngại ngần gãi đầu, thấy Tạ Hào Thế hồ nghi nhìn mình giải thích, “Là thế này, nhà Tô Tô cũng cần đồ đạc ấy mà.”

      “Thanh Diễn!” Tạ Hào Thế nhắm mắt lại, mím đôi môi khô nứt quay đầu , ngồi xổm dưới đất giày. Ban đầu ta muốn gì cả nhưng bây giờ thực nhịn được, “Tô Tô phải là người của !”

      Tô Tô phải là người của ta, phải là trách nhiệm của ta. Tối hôm qua Tạ Hào Thế chịu mạo hiểm ra ngoài tìm Tô Tô là bởi vì ta còn tưởng Tô Tô là từng biết. Nhưng từ chuyện tối qua, Tạ Hào Thế cảm nhận rệt rằng Tô Tô thay đổi, còn ỷ lại vào bất kỳ ai, cũng dũng cảm quá mức tưởng tượng, để lại cho người ta ấn tượng vô cùng tốt đẹp.

      Tất nhiên phải vì Tạ Hào Thế thấy Tô Tô thay đổi mà muốn quen biết Tô Tô nữa. ta thế là nhắm vào Tạ Thanh Diễn. Trong mạt thế đầy hiểm nguy, Tạ Thanh Diễn mặc kệ bạn mình, tìm, để người làm này phải tìm; bạn có đồ dùng, lại kêu tìm.

      ra ngoài tìm đồ, phải chỉ nuôi thân mà còn phải nuôi Tạ Thanh Diễn. Giờ còn tính thêm cả Tô Tô và cha mẹ Tô Tô cơ đấy.

      Tạ Hào Thế cũng phải là người sắt đâu!!!
      Tôm Thỏ, ParvartyHale205 thích bài này.

    5. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 48: Bản đồ Công thủ của biệt thự

      xong, Tạ Hào Thế đứng dậy, đầu óc lùng bùng trèo lên xe, sắp xếp ba lô trong xe lượt. Ba lô có súng và đạn của nhưng đạn còn nhiều lắm. tình cờ có được súng đạn chứ vốn có thói quen dùng súng. Nếu hết đạn, cũng biết kiếm thêm ở đâu.

      Trong lúc ủ rũ, Tạ Hào Thế nghiêng đầu lại thấy con dao quắm tối qua lấy ở đồn công an đặt ghế lái. Dưới ánh đèn xe, lưỡi dao sắc bén sáng bóng.

      Tạ Hào Thế bất giác nở nụ cười, nhớ đến hình ảnh khi Tô Tô cầm dao tông chặt đầu zombie, đưa tay mở ba lô, cầm dao quắm lên, tự lẩm bẩm mình:

      “Chịu em luôn.”

      xong, Tạ Hào Thế lái xe thẳng mạch ra ngoài. rời khỏi lâu màn đêm bắt đầu buông xuống, lại ngày trôi qua.

      ngày này, Tô Tô vẫn ở trong phòng hấp thu tinh hạch, ngưng tụ tinh phách. Năng lượng truyền tải của tinh phách của có hạn nên mỗi lần hấp thu tinh hạch lại phải phát năng lượng của tinh phách. Nguồn năng lượng này được phát ra bằng cách xả nước, tất cả chai lọ cao thấp, bồn tắm to trong nhà đều được xả đầy.

      Nhưng những thứ đó hoàn toàn đủ để Tô Tô giải phóng năng lượng. Hiếm khi có tinh thần tốt, thèm ngủ, cho nên muốn quý trọng thời gian, tu luyện tinh phách thêm lát. Vì vậy, Tô Tô bị dồn nén đành phải ngồi trong phòng ngủ, chơi đùa với thủy kính của mình.

      Với năng lực của nay, cộng với kinh nghiệm 12 năm đánh quái vật, nghịch miếng thủy kính mà thôi, hoàn toàn có thể điều khiển nó. Khác biệt là ở chỗ cái từng sử dụng là băng kính ở thể rắn, mà thủy kính lại là thể lỏng.

      Nước ở trạng thái lỏng, Tô Tô có thể biến nó thành muôn hình vạn trạng. ngồi khoanh chân giường, tay cầm tinh hạch to như hạt lựu, tay còn lại che tinh hạch, mắt nhìn những mảnh thủy kính trong suốt trôi nổi bập bềnh , từ từ điều khiển thủy kính trong suốt chuyển động.

      Sau đó, càng lúc càng nhanh, dần dần, mảnh thủy kính kia biến thành xoáy nước. đứa bé hai tuổi bằng nước bước ra từ trong vòng xoáy. Đứa bé buộc tóc hai bên, nhảy chân sáo lên cầu thang bằng nước, chạy tới trước mặt Tô Tô.

      mỉm cười, đưa tay vuốt ve bụng dưới của mình rồi lại cúi đầu hôn lên trán bé Tiểu Ái làm bằng nước. Kiếp trước đánh mất Tiểu Ái, Tô Tô chịu được khổ sở nhớ nhung, vẫn luôn tự chơi trò chơi này mình. dùng băng tạo ra Tiểu Ái sau đó giả vờ tự lừa bản thân rằng Tiểu Ái vẫn còn bên mình.

      Chỉ là Tiểu Ái tạo ra từ băng cử động được, Tiểu Ái tạo ra từ nước có thể chạy nhảy chuyển động dễ dàng hơn nhiều.

      Chơi chán với Tiểu Ái được tạo ra từ nước được lúc, Tô Tô chợt có ý tưởng khác. liếc nhìn chùm chìa khóa xe đặt tủ đầu giường. Người nước ngồi đầu gối liền nhảy xuống, chạy đến đầu giường cầm lấy chùm chìa khóa xe!

      Chuyện này cũng làm được? !

      Tô Tô hơi ngạc nhiên về thao tác tinh vi này của mình. suy nghĩ lát, điều khiển người nước cao lên chút, đến bên cạnh cái tủ đầu giường khác, mở ngăn kéo lấy ra con dao tông vẫn còn được bọc trong giấy. Con dao này là con dao mới tinh chưa từng sử dụng.

      Nhìn người nước cao khoảng mét trước mắt, tay trái cầm chìa khóa xe, tay phải cầm con dao tông, Tô Tô vẽ ra quỹ đạo trong đầu mình, để người nước thể loạt các động tác “bổ, chém, nhảy”. Rất tốt, dao tông trong tay nguời nước được múa rất mạnh mẽ, lực kém gì người đàn ông trưởng thành.

      Tô Tô cúi đầu nhìn đống tinh hạch trong lòng bàn tay mình. biết từ khi nào, những viên tinh hạch trở thành mảnh vụn. Những thao tác tinh vi như vậy tiêu hao rất nhiều năng lượng mà tinh phách trong cơ thể Tô Tô biết từ lúc nào có thể chứa đựng năng lượng nhiều như vậy.

      Lúc này, đêm khuya, Tô Tô cho người nước biến mất, xuống giường, thay quần áo. Sau đó, cầm dao tông và chìa khóa xe chuẩn bị ra ngoài kiếm chút tinh hạch, tiện thể tìm chút xi măng cho cha Tô.

      vừa ra khỏi cửa phòng ngủ thấy cha mẹ nhoài người mặt bàn uống nước ở phòng khách, cầm giấy bút vẽ vời. Tô Tô cười rạng rỡ, xuống dưới tầng, trêu:

      “Cha, mẹ, cha mẹ xem bây giờ là mấy giờ rồi, còn vẽ tranh à?”

      “Hả, Tô Tô à, con vẫn chưa ngủ sao?”

      Cha Tô dụi đôi mắt cay xè mệt mỏi, đứng thẳng dậy. Mẹ Tô cũng ngáp cái, bỏ cái bút tay xuống, đứng dậy. định ngủ đây, bà lại nhìn Tô Tô, đột nhiên cảnh giác hỏi:

      “Sắp mười hai giờ rồi, con ăn mặc chỉnh tề thế làm gì?”

      “Con lấy xi măng cho cha!”

      thẳng đến bàn uống nước, Tô Tô trả lời qua loa, coi như nhận ra ánh mắt cảnh giác của mẹ mình. đứng yên bên cạnh bàn uống nước, chăm chú nhìn kỹ bức tranh của hai ông bà.

      Đó phải là bức vẽ nghuệch ngoạc của trẻ con, mà là bản đồ phác thảo khu tấn công và phòng thủ của biệt thự. bản đồ có tường rào, bên ngoài tường rào có chiến hào, nóc biệt thự còn có hồ chứa nước rất lớn! Mà trong vườn cũng được quy hoạch hai ô nhà kính trồng rau và lương thực.

      “Ồ! Cha à, cha định biến ngôi nhà này thành lô cốt à?!” Tô Tô ngồi ghế sofa, cầm bản thảo lên xem cách cẩn thận. “Tường rào 3 mét, 240 bao xi măng, 8 thùng keo xây dựng. Cha, chúng ta phải lái xe tải cướp xi măng thôi.”

      “Mấy ngày trước, cha mẹ nhìn thấy ở tiểu khu đối diện, có cửa hàng bán vật liệu xây dựng. Bên trong chắc ít xi măng.”

      Cha Tô trả lời. Biệt thự ở đây đều được bán hoàn thiện cho những người có tiền, mà người có tiền thích hành xác, ràng biệt thự xây rất đẹp rồi, nhưng bọn họ lại hài lòng, hài lòng lại phải tháo dỡ đồ đạc ra để lắp lại theo ý của mình.

      Cộng thêm gần đó lại có vài căn hộ được xây dựng mới, sắp được rao bán. Xa hơn chút lại có vài công trường thi công, vơ vét kỹ càng lượt có lẽ có thể tìm được xi măng, thậm chí có thể kiếm được cả chiếc xe tải.

      Ban đầu cha Tô rủ mẹ Tô vẽ bản đồ, định vẽ xong rồi ngủ, sáng mai hai ông bà ra ngoài kiếm xi măng. Giờ Tô Tô lại quần áo chỉnh tề, tay cầm dao tông, tim mẹ Tô nhói lên, kiểu gì bà cũng mất ngủ.

      “Chuyện này để cha mẹ làm. Con ngủ được à? 12h rồi, ngủ giấc, mai mẹ nấu đồ ngon cho con ăn.”

      Tục ngữ rất hay, nuôi con trăm tuổi lo lắng trăm năm. Lúc này, mẹ Tô chỉ coi như đứa bé mới biết . Cho dù trấn an lòng mình thế nào, bà cũng thể trơ mắt nhìn Tô Tô mạo hiểm. Người làm mẹ như bà còn có thể ngồi trong nhà vẫy khăn tay vui vẻ đưa tiễn sao?

      Đương nhiên phản ứng đầu tiên là nghĩ cách giữ Tô Tô ở trong nhà.
      Tôm Thỏ, ParvartyHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :