1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sinh đồ - Kim Bính ( Hoàn - 43c )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Sinh đồ – Chương 35



      Cảm giác này giống như vừa trải qua giấc mộng kéo dài, nghe thấy thanh hay nhất của mùa hè, tiếng mưa, tiếng ếch, tiếng ve, hòa lẫn vào nhau giống như khúc hát ru con. Gió thổi tan khí nóng bức, chóp mũi đều là mùi từ chiếc dây buộc tóc.

      Lí Chính mở mắt ra, ánh sáng xuất trong tầm nhìn, rất giống với ánh mặt trời mọc sông, phản chiếu màu sắc lấp lánh.

      khẽ chạm vào mái tóc dài của người nằm bên cạnh, bóng dáng hai người trần nhà màu vàng cực mờ phải nhìn kĩ mới nhận ra, đầu tựa vào nhau, người nằm thẳng, người nằm nghiêng, bóng thấp hơn chút. nửa hình dáng còn chưa chiếu hết, chiếu thẳng tới chân, mơ hồ .

      Lí Chính hơi giơ chân lên, liếc mắt nhìn qua, ngón chân hơi cong xuống dưới, sau đó lại trở về bình thường.

      Lí Chính dùng ngón chân chỉ vào bóng đầu của : “Trắng .” Giọng hơi trầm, dường như còn chưa tỉnh ngủ.

      Chu Diễm co chân lên, vẫn nhắm mắt, tai đỏ ửng, giả vờ bình tĩnh: “Mấy giờ rồi?”

      Lí Chính chạm vào điện thoại của Chu Diễm bàn: “Sắp chín giờ.”

      “Muộn thế rồi sao?”

      Chu Diễm mở mắt, muốn đứng dậy vai bị khẽ ấn cái.

      Lí Chính hôn tóc : “Ngủ thêm lát , mệt sao?”

      Chu Diễm: “ mệt…” đến từ cuối cùng đột nhiên hoàn hồn.

      Lí Chính cúi đầu cười, cằm cọ vào má , Chu Diễm tránh né, mặt nóng bừng: “Râu của .”

      “Sao vậy?”

      “Đâm vào em.”

      Lí Chính cố ý cọ vào miệng : “Đâm? Đâm như thế nào?”

      Chu Diễm che miệng.

      “Hả? Đâm như thế nào?” Lí Chính hỏi.

      Chu Diễm chọc cằm , hai má đỏ ửng trừng mắt, im lặng, Lí Chính bật cười, tay tác quái trong quần áo , Chu Diễm xoay người, nhưng ngăn được, lại lộ hơn nửa vai, cằm của Lí Chính cố ý cọ vào ngực , Chu Diễm kêu lên: “A…”

      Râu ngắn đâm vào hơi ngứa, còn có hơi nóng phun ở đầu, cảm giác kì lạ này khiến cho Chu Diễm biết phải làm gì, tay đành phải di chuyển sang bên cạnh mượn lực, bắt được con búp bê, nắm chặt đặt lên ngực.

      Lí Chính lại cọ lúc mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy người bên dưới cầm búp bê, dừng chút dựa vào ván giường.

      Lí Chính kéo áo lên, giữ vai , nhìn thẳng vào mắt .

      Ánh mắt ấy giống như lần đầu gặp gỡ, nhưng lại cũng có chút khác biệt, trong sáng giống như nhìn thấy ánh mặt trời lần đầu trong ngày hôm nay, chỉ là ngày ấy bị nước sông xóa nhòa.

      mặc áo của , mái tóc dài xõa ra, cầm lấy con búp bê, đẹp mắt.

      Lí Chính khẽ thổi vào cổ áo : “Đỏ y như con tôm vậy.”

      Cả người Chu Diễm nóng lên, nhất là phần ngực, : “Nóng quá.”

      Lí Chính bật cười, tầm mắt lướt qua mấy con búp bê, đủ màu đỏ lam trắng vàng, hình dáng khác nhau, dường như rất thích, tối qua khi ôm về giường, nhìn thấy bảy con búp bê được xếp ngay ngắn, chứng tỏ có người vô cùng thích.

      Lí Chính đặt cằm lên trán : “Tiểu Nữu Nữu.”

      “Hả?” Chu Diễm ngẩng đầu nhìn .

      Lí Chính cầm lấy con búp bê trong tay , hỏi: “Là tên mụ à?”

      Chu Diễm: “Trước đây thường gọi như vậy, phải hồi em còn chúng ta từng gặp nhau sao?”

      “Em vẫn còn nhớ?”

      “Cậu Công .”

      Lí Chính cười: “Gọi ba còn tưởng rằng thân quen lắm cơ.”

      Vẻ mặt Chu Diễm vẫn như thường : “ thế nào cũng là bà con họ hàng xa.”

      là họ hàng bên nào của em?”

      Chu Diễm im lặng.

      Lí Chính tiếp: “ thấy em tiểu ra quân.”

      bậy.”

      phải lúc ấy em mới có ba tuổi sao? Tiểu ra quần phải là chuyện bình thường sao?”

      “Kệ muốn .”

      “Em muốn tiểu, mẹ em kịp cởi quần cho em nên tiểu luôn ra rồi.”

      Chu Diễm: “ bịa gì đấy?”

      “Vẫn là nhận lấy chiếc quần lót ẩm ướt của em, lúc ấy trời mùa đông rất lạnh, mẹ em đặt em lên sô pha mặc quần cho em, cũng chỉ có ngồi ở đấy để cho em làm loạn.”

      Chu Diễm có chút thẹn quá hóa giận, trong lòng bán tín bán nghi, nhưng ngoài miệng vẫn kiên quyết phủ nhận: “ toàn hươu vượn thôi, tại ấn tượng khắc sâu, tại sao trước đó nhắc tới?”

      Lí Chính vỗ mông cái: “Vừa mới nghĩ ra.”

      Chu Diễm tin chút nào, nhưng mặt càng nóng hơn, đạp cái: “ tiếp tục bịa . Còn chịu dậy.”

      Lí Chính cười, xoay người xuống giường.

      Chu Diễm lại nằm giường mấy phút, cơ thể vẫn chả thoải mái hơn, xỏ dép lê của Lí Chính ra ngoài.

      giá treo quần áo bên ngoài phơi quần áo của hai người, còn có cả áo ngực và quần lót của , tim Chu Diễm đập mạnh, sờ vào quần áo.

      Tất cả vẫn còn hơi ướt, phải phơi thêm lát nữa, bên ngoài mưa bay bay thể mang ra ngoài boong thuyền được.

      Chu Diễm thay quần áo, dựng cổ áo lên, tới nhà bếp. Nước còn chưa mở, trong nồi là cháo nấu sáng hôm qua, ngửi mùi cũng chả hỏng hay chưa. Theo bản năng Chu Diễm nhìn sang bên trái, WC ở đối diện bên trái, Lí Chính đứng trước gương cạo râu, dao cạo râu vù vù xẹt qua cằm , đột nhiên nghiêng đầu.

      Cơ thể trần trụi cầm dao cạo râu, chỉ mặc chiếc áo rộng thùng thình, đứng trước bồn rửa mặt.

      Tầm mắt giao giữa trung, chỉ còn tiếng vù vù trong khí.

      Lí Chính vẫy tay: “Lại đây.”

      Chu Diễm dừng chút, lắc đầu.

      Lí Chính lại ngoắc: “Lại đây.”

      Chu Diễm đổ hết cháo trong nồi , vo gạo mới: “Ăn cháo nhé.”

      “Tùy em.”

      Nấu cháo, nước cũng mở, Chu Diễm lấy chậu nước vắt khăn quét dọn vệ sinh.

      Chiếc giường ở phòng ngoài là đống hỗn độn, Chu Diễm dùng sức lau chiếu hai lần, lau sạch dấu chân mặt đất, lau thẳng vào phòng ngủ bên trong, tiện thể lau trần nhà.

      Lau hai lần trần nhà vẫn còn lớp bụi mỏng, như như chiếu vào mặt . Chu Diễm cắn môi quyết định lau nữa.

      Bước hai bước ra cửa, chần chừ mấy giây, lại quay trở về lau trần nhà thêm lần nữa.

      Lí Chính đứng trước bếp khuấy cháo, thấy Chu Diễm quay lại: “Hấp thịt khô, xào vỏ bí đao được ?”

      “Vỏ bí đao?”

      “Chưa từng ăn?”

      “Chưa.”

      Lí Chính: “Cắt vỏ bí đao ra, cạo hết lớp vỏ bên ngoài, rồi xào.”

      Chu Diễm làm theo lời cắt vỏ bí đao, lại gọt lớp vỏ ngoài hết sức cẩn thận.

      Lí Chính chống tay vào bồn rửa, vây ở trong ngực, cằm cọ trán và hai má .

      Động tác của Chu Diễm chậm lại, Lí Chính : “Còn đâm hay hả?”

      Chu Diễm cố ý : “Vẫn đâm.”

      “Em giúp cạo nhé?”

      cạo mười mấy năm rồi còn cần đến em ư?”

      “Lưỡi dao cạo rất , thấy em cạo vỏ bí đao rất nhanh.”

      Chu Diễm gọt xong vỏ bí đao: “Xong rồi.”

      Lí Chính khẽ cười, hôn cái.

      Vỏ bí đao gọt xong, sau đó bỏ vào dầu nóng, Lí Chính vừa xào vừa : “Vỏ bí đao xào với ớt xanh và đậu phụ khô ăn rất ngon, nhưng điều kiện có hạn nên đành phải xào với thịt khô.”

      Chu Diễm: “Em nghĩ chỉ biết nấu mỗi cơm Tây thôi chứ.”

      Lí Chính liếc , tay vẫn ngừng lại: “Cơm Tây hay đồ ăn Trung Quốc đều làm được, năm đó sống ở Ý mấy năm, nửa chữ tiếng Ý cũng biết, nhận nhầm thực đơn thành tấm vé.”

      Chu Diễm hỏi: “Cũng biết tiếng ?”

      “Biết được abcd.”

      Chu Diễm: “Vậy chị Thẩm Á Bình biết tiếng Ý sao?”

      “Cũng như nhau chỉ biết được có mấy từ thôi.”

      “À.” Chu Diễm cúi đầu, tay gõ lên bệ bếp.

      Lí Chính liếc , nghiêng chảo đảo mấy cái, gắp hai miếng vỏ bí đao, đưa lên miệng Chu Diễm: “Em nếm thử chút .”

      Chu Diễm há mồm, ngẩng đầu: “Ngon quá.”

      Vỏ bí đao đáng tiền có thể nhặt được ở bất cứ chợ nào, Lí Chính tắt bếp, đổ vỏ bí đao ra đĩa, bưng đồ ăn để lên bàn, hai người ăn đến mức chóp mũi đổ đầy mồ hôi.

      Ăn xong Lí Chính : “ ra ngoài chút.”

      đâu vậy?” Chu Diễm hỏi.

      “Lấy tiền công.”

      Chu Diễm sửng sốt: “ còn có thể lấy được tiền công sao?”

      Lí Chính cười xoa đầu : “Sao thể lấy được chứ? Ngoan ngoãn ở thuyền, nhanh chóng trở về.”

      “Vâng.”

      Lí Chính ra ngoài, Chu Diễm thu dọn bàn ăn, sờ quần áo khô, thay quần áo mặc đồ của mình vào.

      Lúc mặc áo ngực, tay hơi run lên, lúc mặc quần lót, chân hơi run chút. ràng hai thứ đồ này vô cùng quen thuộc, tại mặc vào như thể cảm nhận được nỗ lực và nhiệt độ khi người nọ giặt chúng, trong lòng Chu Diễm có từng đợt sóng kì lạ, khóe miệng hơi cong lên, lại dùng sức áp xuống.

      dễ dàng gì mới mặc xong, Chu Diễm gọi điện thoại cho chị hàng xóm, với đầu bên kia: “Hôm qua em bắt được xe.”

      Người bên đầu kia hỏi: “Vậy hôm nay em chứ?”

      “Đợi thêm mấy ngày nữa ạ.”

      “Đợi thêm mấy ngày nữa? Em có việc à?”

      “Vâng.”

      “Vậy em phải nhanh chóng về nhé, tốt nhất là trở về trong hai ngày này, nhà máy đưa ra thông báo tuyển dụng rất nhanh tuyển được người.”

      “Vâng.” Chu Diễm .

      Lí Chính tìm ông chủ Vương đòi tiền công, tiếng sau từ trong nhà máy ra, quần áo người hơi bẩn, sờ quai hàm hơi đau, tìm vòng mới nhìn thấy kính chiếu hậu ở chiếc xe đỗ ven đường.

      thấy vết thương.

      phủi quần áo, để tránh trở về khiến cho thấy, đếm số tiền trong tay.

      Môt xếp nhân dân tệ, nhiều cũng ít, đếm xong, Lí Chính nhìn chằm chằm tiền lát, nhét tiền vào túi, tiện đường chợ chuyến, mua mấy túi to đồ ăn, lúc qua hiệu thuốc, dừng chân, suy nghĩ điều gì đó, quyết định sang siêu thị bên cạnh, mua hai gói khoai tây chiên, phong kẹo, lúc trả tiền tiện tay cầm hộp áo mưa.

      Chu Diễm ngồi trong phòng ngủ đọc sách, mắt nhìn chằm chằm vào sách, lỗ tai dựng thẳng đứng lên, nghe thấy tiếng người nhảy lên boong thuyền, cong khóe miệng, bỏ sách xuống, lập tức chạy ra cửa.

      Mở cửa ra Chu Diễm sửng sốt.

      Lí Chính mang theo mấy túi đồ to trở về, tới bến tàu, lại cúi đầu nhìn quần áo người, phủi hai cái, hoạt động gân cốt chút mới tiếp tục về phía trước.

      Thuyền gần ngay trước mặt, theo thói quen Lí Chính sờ vào túi quần, đột nhiên nhìn lướt qua chiếc xe đỗ ở ven đường.

      Thân xe màu trắng, khác hẳn với những chiếc xe chạy đường.

      Lí Chính dừng lại, nhướng mày, rồi lại bước nhanh hơn, liếc về boong thuyền, nghe thấy có tiếng người chuyện.

      “Cho nên bọn tôi cho rằng chuyện này đơn giản chỉ là gây tai nạn bỏ chạy, dựa vào điều tra, chúng tôi có lý do nghi ngờ người gây tai nạn là mẹ em.”

      Lí Chính tới cửa, liếc mắt cái thấy Vương Lân Sinh, còn cả Chu Diễm vẻ mặt bình tĩnh đứng đối diện ta.

      Thấy xuất , nhìn qua, tới bên cạnh , nắm lấy vạt áo .
      Phong nguyet, DionChris thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Sinh đồ – Chương 36


      nắm tay rất chặt, đầu ngón tay hơi đỏ lên, nếu phải cắt móng tay chừng có thể đâm ngón tay chảy máu.

      Lí Chính cầm lấy tay , xoa hai cái, hỏi Vương Lân Sinh: “Có chuyện gì vậy?”

      Vương Lân Sinh nhìn về phía Chu Diễm, thấy tiếng nào, ta : “Là như thế này, sáng hôm trước xảy ra vụ án đâm xe bỏ trốn, dựa vào camera chiếc xe gây tai nạn là chiếc xe thùng màu trắng, chúng tôi kiểm tra biển số xe, chủ xe là Lí Mai, cũng chính là mẹ của Chu Diễm.”

      Lí Chính: “ phải chuyện này nên giao cho bên giao thông sao?”

      Vương Lân Sinh: “Đúng vậy, nhưng dựa vào lời khai của nhân chứng, chúng tôi có lí do hoài nghi vụ tai nạn giao thông này được lập kế hoạch.”

      Vương Lân Sinh nhìn về phía Chu Diễm: “Tôi cần mời theo hỗ trợ điều tra.”

      Trời lại mưa to, đường bọt nước bắn tung tóe.

      Trong xe cảnh sát bật điều hòa, Lí Chính nắm tay Chu Diễm, với người ngồi phía trước: “Tắt điều hòa .”

      Vương Lân Sinh lái xe, nhìn vào kính chiếu hậu: “ nóng?”

      “Ừ, hơi lạnh.”

      Điều hòa đóng lại, Lí Chính xoa tay Chu Diễm, Chu Diễm cúi đầu, lắc đầu với .

      Vương Lân Sinh nhìn về phía hai người ngồi sau qua kính chiếu hậu, nghĩ đến vừa rồi lúc báo tin cho Chu Diễm, chỉ duy nhất câu “ phải các nhầm lẫn đấy chứ”, tiếp đó vẫn im lặng, mặt thay đổi chút nào, cho đến khi người bên cạnh xuất mới có phản ứng.

      đường đến Cục cảnh sát, mọi người đều im lặng.

      Trong cục, Vương Lân Sinh bật máy ghi hình, mưa to tầm tã, mới hơn sáu giờ sáng, xe cộ nối liền dứt.

      “Chuyện xảy ra vào buổi sáng hôm trước, lúc đó trời mưa rất to, trường vụ án có camera theo dõi, chúng tôi lấy từ camera theo dõi ở đoạn đường gần đó.” Vương Lân Sinh dừng hình ảnh lại, “ có nhận ra chiếc xe này ?”

      Chu Diễm nhìn chằm chằm chiếc xe thùng màu trắng trong màn hình, khẽ : “Rất giống chiếc xe nhà tôi.”

      Vương Lân Sinh liếc cái, phóng to hình ảnh lên, chỉ vào biển số xe: “ tại sao?”

      Chu Diễm im lặng, khuôn mặt dần tái nhợt.

      Vương Lân Sinh tiếp: “Hôm đó cũng xảy ra bão lớn, đường có mấy người lại, may mà có người công nhân môi trường, ta có thể làm chứng. Sáng hôm đó chưa đến sáu giờ, khi ta quét đường chợt thấy có chiếc xe thùng đỗ ở ven đường, sau đó nạn nhân xuất , chiếc xe thùng phóng vọt qua.”

      Chu Diễm há hốc miệng: “Nhất định là xe bị trộm rồi.”

      Vương Lân Sinh sửng sốt: “ phải bị trộm, chúng tôi điều tra rồi…”

      “Điều tra cái gì?” Chu Diễm ngắt lời ta, “Những lời giống như kể chuyện Nghìn lẻ đêm vậy, mẹ tôi chỉ là người phụ nữ trung niên bình thường, có kế hoạch từ trước… đóng phim à?”

      Lí Chính cầm tay , hỏi: “Người nhân viên môi trường có thấy người lái xe ?”

      Vương Lân Sinh: “.”

      “Vậy camera kia có quay được ?”

      “Cũng .”

      Lí Chính: “Vậy dựa vào gì để chứng minh người lái xe là mẹ của Chu Diễm?”

      “Bởi vì người bị thương… ” Vương Lân Sinh nhìn về phía Chu Diễm, “Người bị thương là Cao Trung Quang, có biết ?”

      Chu Diễm lập tức lắc đầu: “ biết.”

      biết ư?”Vương Lân Sinh , “Khi cha còn sống, đảm nhiệm chức vụ Phó hiệu trưởng trường trung học, hai nhà các cũng có qua lại, con của ông ta…”

      Lời còn chưa xong, bên ngoài đột nhiên có người la lớn: “Người đâu? Các bắt được người rồi phải ? Tại sao cho tôi gặp! Tránh ra!”

      Hai cảnh sát bên ngoài ngăn được người, vọt vào, bên cạnh còn có chàng trai lôi kéo : “Chỗ này là Cục cảnh sát.”

      sửng sốt, nhìn thấy Chu Diễm cũng quên mất luôn phải làm gì, Chu Diễm đứng lên nhìn về phía Vương Lân Sinh.

      Vương Lân Sinh nhíu mày: “Người bị thương là cha ấy, Cao Quân, bạn học trung học với .”

      Cao Quân dám tin, Tưởng Bác Văn ở bên cạnh cũng kinh ngạc hô lên: “Chu Diễm!”

      “Cậu…” Cao Quân nhìn Vương Lân Sinh, “Cậu ta… cậu ta là người lái xe gây tai nạn?”

      Vương Lân Sinh trao đổi ánh mắt với người đồng nghiệp, bảo bọn họ mang người ra ngoài, chỉ câu: “Vụ án còn trong quá trình điều tra.” Lại với Lí Chính, “ cũng ra ngoài trước .”

      Lí Chính nhìn Chu Diễm rồi mới theo mấy người kia ra ngoài.

      Chu Diễm lại ngồi xuống, ngẩn người nhìn chằm chằm xuống bàn, Vương Lân Sinh cho chút thời gian thích ứng.

      lúc sau, Vương Lân Sinh lên tiếng: “ tại có ấn tượng với Cao Trung Quang rồi chứ?”

      “… Tôi biết thầy Cao.” Đồng nghiệp của cha, cũng là Phó hiệu trưởng trường trung học, mấy năm trước cha mang đến Khánh Châu làm khách, Khánh Châu là quê của thầy Cao, chỉ là biết họ tên đầy đủ của đối phương thôi.

      Vương Lân Sinh hỏi: “Quan hệ của cha mẹ và ông ta thế nào?”

      biết… Rất tốt…”

      “Có mâu thuẫn gì ?”

      biết…”

      “Tranh cãi về tiền bạc hoặc tình cảm?”

      “…” Chu Diễm , “ lắm.”

      “Cha mẹ có từng nhắc đến ông ta với ?”

      “Bọn họ chuyện về đồng nghiệp với tôi.” Chu Diễm hỏi, “Ông ấy… Cao Trung Quang thế nào rồi?”

      “Được đưa đến bệnh viện kịp thời, tạm thời có nguy hiểm gì, người tỉnh, nhưng còn theo dõi.” Dừng chút, Vương Lân Sinh hỏi, “Cho nên hoàn toàn biết tại sao mẹ mình làm như vậy ư?”

      Chu Diễm nhìn ta: “Cũng chưa chắc là do mẹ tôi làm.”

      Vương Lân Sinh ngừng lúc, hỏi tiếp: “Lần cuối cùng liên lạc với mẹ là khi nào?”

      “… Rất nhiều ngày trước.”

      “Bao nhiêu ngày?”

      “Khoảng bảy tám ngày.”

      “Trò chuyện về việc gì?”

      “… Tôi vừa mới biết được nhà ở quê bị bán nên gọi điện thoại tới hỏi mẹ.”

      Vương Lân Sinh im lặng hai giây, hỏi: “Tại sao lại rời khỏi nhà… đúng, tại sao lúc trước lại xuất ở đồn công an Tây Hỗ?”

      Chu Diễm cắn môi: “Lúc rời khỏi nhà tôi mang theo tiền, quay về nhà được.”

      “Mẹ đón sao?”

      “… Vâng.”

      Vương Lân Sinh nhíu mày: “Nếu tôi nhớ lầm, lần tôi gặp ở đồn công an Tây Hỗ là hai mươi ngày trước, cách khác hai mươi ngày này mẹ thà để cho ở bên cạnh người đàn ông xa lạ, chứ đón về?”

      Chu Diễm ấn đầu ngón tay vào lòng bàn tay: “Lí Chính… là bà con họ hàng xa của tôi, mẹ tôi biết ấy.”

      Vương Lân Sinh vẫn còn nghi ngờ, nhưng cũng hỏi chuyện này nữa, ta tiếp: “Mẹ còn bạn bè nào có thể liên lạc được với bà ấy ?”

      Chu Diễm im lặng.

      Vương Lân Sinh nhắc nhở: “Chu Diễm?”

      Chu Diễm: “Đoàn diễn xuất của chúng tôi còn có hai người nữa.”

      Vương Lân Sinh dựa vào phương thức liên lạc Chu Diễm cung cấp giao cho đồng nghiệp tìm người, lát sau nhận được tin, điện thoại của người phụ nữ gọi được, người đàn ông ở Khánh Châu, nhận được điện thoại lập tức chạy đến đây, hơn nửa tiếng sau chạy tới nhìn thấy Chu Diễm, lập tức gọi: “Diễm Diễm…”

      “Chú Ngô…” Giọng của Chu Diễm khàn khàn.

      Vương Lân Sinh qua tình hình, Lão Ngô đập vào chân mình: “Tôi chỉ biết là hợp lý thôi.”

      Vương Lân Sinh nâng cao giọng hỏi: “Có gì hợp lý?”

      Lão Ngô: “Chúng tôi vốn có kế hoạch biểu diễn, ai ngờ mấy hôm trước chính là hôm Diễm Diễm gọi điện thoại, bà ấy đột nhiên giải tán, hết đường cao tốc bảo Phương Phương chia tiền, rồi cho ấy .”

      Chu Diễm há hốc miệng: “Chú chị Phương Phương…”

      “Là mẹ cháu bảo chú với cháu như thế, bà ấy còn giữ điện thoại, rồi còn cả QQ, cho Phương Phương liên lạc với cháu. Chú cảm thấy kì lạ nên vẫn theo bà ấy, lo lắng nhỡ bà ấy xảy ra chuyện gì, mọi chuyện vốn vẫn tốt đẹp, ai ngờ hai ngày trước bà ấy đột nhiên mất tích.” Lão Ngô oán hận, “Đều là do chú, biết là có vấn đề mà còn nghe theo bà ấy.”

      Cao Quân hỏi cảnh sát xong gọi điện đến bệnh viện.

      Tưởng Bác Văn nhìn Lí Chính lúc, muốn gì đó, định lên tiếng Cao Quân chuyện điện thoại xong quay lại, Tưởng Bác Văn hỏi: “Cha cậu thế nào rồi?”

      Cao Quân: “Còn kiểm tra.”

      tại có muốn quay về bệnh viện ?”

      Cao Quân lắc đầu, siết chặt di động: “Tớ phải đợi cậu ta ra.”

      Đợi lát người bên trong cuối cùng ra, Cao Quân lập tức vọt qua, Tưởng Bác Văn giữ kịp.

      Cao Quân đến thẳng trước mặt Chu Diễm, giữ chặt cánh tay , nghiến răng nghiến lợi: “Tại sao mẹ cậu lại muốn hại cha tớ?”

      Vương Lân Sinh và Lão Ngô lập tức chạy ra, bên cạnh có người nhanh chân đẩy Cao Quân ra, kéo Chu Diễm về phía mình.

      Lí Chính cầm lấy cánh tay Chu Diễm, nhìn thấy dấu vết màu đỏ do móng tay gây ra, xoa chút, lườm Cao Quân ngã mặt đất, kéo Chu Diễm .

      Cao Quân hét to: “Mẹ cậu giết người, Chu Diễm, tôi muốn cả nhà cậu phải đền mạng!”

      Tưởng Bác Văn đuổi theo: “Chu Diễm! Chu Diễm!”

      Chu Diễm dừng lại.

      Tưởng Bác Văn chắn trước mặt : “Tớ rốt cuộc sao lại thế này, nhưng tớ tin trong chuyện này nhất định có uẩn khúc.”

      Chu Diễm cúi đầu: “Cậu quay về .”

      “Chu Diễm…”

      Chu Diễm để ý tới cậu ta, bên trong còn có người gào thét.

      Xe taxi dừng ở ven đường, Lão Ngô kéo tay Chu Diễm hỏi: “ tại cháu ở đâu?”

      Chu Diễm nhìn về phía Lí Chính.

      Lão Ngô nhìn theo tầm mắt của , kéo sang mấy bước, giọng : “Nếu cháu theo chú trở về , tại chú ở khách sạn, chú muốn ở thêm mấy ngày nữa chờ tin tức của mẹ cháu.”

      “Cám ơn chú Ngô…” Chu Diễm , “Chú vẫn nên về nhà hơn, có chuyện gì cháu gọi điện thoại cho chú.”

      Lão Ngô lo lắng: “Người đàn ông kia là ai? Cháu quen khi nào vậy? Sao có thể ở chung với đàn ông chứ?”

      Chu Diễm: “ ấy là họ hàng xa bên nhà cháu, mẹ cháu biết ấy.”

      Lão Ngô thở dài: “Cháu ngoan, đừng lo lắng.”

      Chu Diễm gật đầu.

      Lúc ngồi taxi, Chu Diễm có cảm giác .

      Hôm trước chưa từng nghĩ sau này lại đến đây, mới cách có ngày lại đến lần nữa. nhớ tới buổi sáng ngày hôm đó khi ở chỗ này chờ tin tức, cảnh sát tấp nập bận rộn, còn Vương Lân Sinh chuyện tai nạn giao thông với người khác, chưa từng để trong lòng, ai ngờ lại vì chuyện này mà đến đây.

      Chu Diễm quay đầu nhìn, Cục cảnh sát ở lại phía sau . tay ấm áp, hoàn hồn, nhích lại gần người bên cạnh, để cho bản thân sụp đổ.

      Trở lại thuyền, có mấy túi đồ ăn chắn cửa, Lí Chính đá chút, quay đầu lại kéo Chu Diễm: “ tắm rửa trước, quần áo ướt hết cả rồi.”

      Chu Diễm bước xuống bậc thang lắc đầu: “ tắm .”

      Lí Chính để ô vào bồn rửa, nhìn thấy vào phòng ngủ, suy nghĩ chút, rót cốc nước bưng qua.

      Chu Diễm ngừng gọi điện cho mẹ, nhưng vẫn trong tình trạng tắt máy, từ bỏ ý định, gọi gọi lại, trong điện thoại đều là tiếng máy móc, lau mắt, nhắn tin, đợi lát vẫn có người đáp lại.

      Lí Chính bưng cốc, đứng từ xa nhìn , chờ lau mắt xong, mới vào: “Uống nước.”

      Chu Diễm nhận lấy, ngửa cổ uống cạn, mắt hơi ươn ướt, mở to mắt, cố gắng ngăn chặn, có tin nhắn đến, tay run lên, suýt chút nữa làm rơi cả máy, nhìn vào lại là tin nhắn rác.

      Chu Diễm nắm chặt di động, cúi đầu: “Từ trước đến nay mẹ em luôn nghiêm khắc với em, nhưng mẹ cũng rất thương em… nhưng từ hai năm trước còn.”

      Lí Chính: “Chả có mấy người làm mẹ thương con cái.”

      Chu Diễm cúi đầu im lặng, Lí Chính tiếp: “ nấu chút đồ cho em ăn, cũng tối rồi, cả ngày hôm nay em còn chưa ăn gì.”

      Chu Diễm lắc đầu.

      tắm , nấu ăn.”

      “Lí Chính…”

      “Ừ.”

      Chu Diễm mở quyển sách bàn ra, cầm lấy tờ báo ở bên trong, mở ra: “Tối hôm đó thấy tờ báo này sao?”

      Li Chính nhìn về phía tờ báo.
      Phong nguyet, DionChris thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Sinh đồ – Chương 37



      “Báo đô thị Quảng Dương” ngày 12 tháng 6 năm 20xx, tiêu đề bài báo “Nghiệm thu xử lý rác thải sông ngòi thành phố” cực lớn.

      Chu Diễm lật chút đến trang tin tức xã hội, mỗi bài chiếm khoảng khá .

      Nhiều người, nhiều chuyện, tin tức mới mẻ ngừng xuất , có thể được đưa lên báo phải trải qua quá trình sàng lọc kĩ càng, tiêu đề cũng phải thu hút người đọc, ví dụ như “Tự sát”, “Tử vong”.

      Chu Diễm hỏi: “Đây là tin tức về trai và chị dâu của đúng ?”

      Lí Chính im lặng lát, ngón tay chỉ vào chỗ tờ báo, hỏi: “Còn đây là cha em sao?”

      ai biết được ở trong đời người dài đằng đẵng, trong khoảnh khắc nào đó, ở hai đầu thành phố, hai con người xa lạ, cùng trải qua câu chuyện như thế.

      Hai năm trước, ngày 11 tháng 6.

      Chu Diễm kết thúc ngày thi thứ ba vào đại học, buổi sáng thức dậy, dọn dẹp lại tủ quần áo, lấy ra bốn bộ đồng phục thời trung học, mở bức tranh bằng bút lông ở trong mặt trái đồng phục mùa đông.

      Đây là trước khi bước vào giai đoạn thi cử Tưởng Bác Văn vẽ, lúc vẽ cậu ta với : “Sau này tớ bác sĩ giỏi nhất.”

      Đó là lần đầu tiên Chu Diễm ý thức được kì thi đại học đến gần, nghĩa là mười tám tuổi, bước vào giai đoạn trưởng thành, nhanh chóng rời khỏi tháp ngà voi, bước lên bục giảng giống như cha , khua thước, cầm phấn viết, thu truyện tranh và thuốc lá đám học sinh giấu trong ngăn bàn.

      Chớp mắt cái hết kì thi đại học.

      Chu Diễm cười, gấp gọn bộ đồng phục, vuốt hình vẽ con bướm ở nếp gấp, định để vào tủ, chợt nghe thấy tiếng động truyền vào từ phòng khách.

      phải hôm nay mua vali với Chu Diễm sao?”

      có việc, buổi trưa trở về.”

      đâu?”

      có hẹn.”

      “Hẹn ai? Bây giờ còn có tâm trạng… nhìn tình hình tại ư, còn số tiền kia nữa.”

      “Em chút… Aiz, tóm lại em đừng hỏi nhiều, trong lòng đều cả.”

      “Trong lòng cả có thể giải quyết được mọi chuyện sao? Chu Quốc Đào, đừng làm ra chuyện gì mất thể diện đấy.”

      “Em linh tinh gì đấy, muộn rồi.”

      Chu Diễm bỏ đồng phục xuống, chạy ra mở cửa phòng ngủ, về phía cha mẹ: “Cha phải ra ngoài sao?”

      Ông Chu nhìn , mặt lập tức nở nụ cười: “Con dậy sớm thế, sao ngủ thêm lát?”

      “Con ngủ được.”

      Bà Chu lạnh mặt: “Cha con có việc phải ra ngoài, mẹ mua đồ ăn, con muốn ăn gì?”

      Chu Diễm: “Gì cũng được ạ. Mấy giờ cha về ạ?”

      Ông Chu: “Chắc chắn cha về trước bữa trưa, ăn cơm xong mang con mua vali.”

      Chu Diễm gật đầu.

      Ông Chu xoa đầu cười: “Chờ đến cuối tháng điền xong nguyện vọng rồi cả nhà chúng ta du lịch được ?”

      Chu Diễm: “Còn chưa có điểm mà.”

      “Lo gì chứ, chẳng lẽ cha còn hiểu con mình à.”

      Bà Chu cau mày: “Được rồi, phải ông muộn rồi sao, mau .”

      “Được rồi, cha đây.”

      Ông Chu thay giày da, mở cửa định Chu Diễm lên tiếng: “Cha đợi chút.”

      cầm lấy chiếc khăn lau, ngồi xổm xuống, lau bụi giày, ông Chu cười híp mắt, bà Chu nhìn mà bật cười: “Ông có vẻ mặt gì thế, phải chỉ là lau giày thôi à… Mau .”

      Ông Chu: “Bà biết cái gì.” Nâng mặt vợ lên hôn cái.

      Chu Diễm giả vờ như nhìn thấy, theo cha xuống lầu.

      Tòa nhà cũ, mười hai bậc thang, tường còn có hình vẽ, ông Chu được nửa tầng, ngẩng đầu, vẫy tay với Chu Diễm: “Con vào , buổi trưa cha về.”

      “Vâng.” Chu Diễm gật đầu.

      Đồng hồ trong phòng khách điểm tám giờ đúng, con chim cuốc chui ra báo giờ: “Tích, tích…”

      tám giờ rồi còn xuất phát?”

      Lí Chính xoay bả vai, kẹp di động, cầm túi tài liệu, đẩy cửa ra ngồi vào xe taxi: “Đến sân bay, mau lên.” Tiếp đó mới chuyện với Lâm Thái ở đầu bên kia, “Vừa lên xe.”

      “Buổi sáng ngủ quên à? Tối qua làm gì vậy?”

      Lí Chính để túi tài liệu sang bên cạnh, lấy điếu thuốc lá ra, “Tối qua uống hơi nhiều.”

      Người lái xe: “ xe tôi được hút thuốc.”

      Lí Chính liếc ông ta, cầm lấy điếu thuốc.

      Người bên đầu kia điện thoại tiếp: “Aiz, xem chuyện cũng sắp giải quyết xong rồi, nếu hủy vụ này ?”

      Lí Chính xoay điếu thuốc, nhíu mày, gì.

      “Dù sao bọn họ cũng là trai chị dâu của , em thấy mấy ngày nay bọn họ đều suy sụp rồi, mau trở về thăm họ , phải em dối đâu, thực là bất thường đấy.”

      “Lúc bọn họ ở sau lưng tôi bán công ty, sao cậu cảm thấy bọn họ bất thường?” Lí Chính lạnh lùng .

      “… Chuyện này cũng xảy ra rồi, tại phải còn có thể xoay chuyển ư, đóng cửa lại đều là người nhà, nếu bọn họ vào tù Tiểu Kiệt phải làm thế nào đây? Còn cả Á Bình nữa, Á Bình cũng chỉ có người chị .”

      Lí Chính: “Lúc bọn họ làm chuyện này cũng nên nghĩ đến việc đóng cửa lại đều là người nhà chứ.”

      “Lí Chính…”

      “Được rồi, đừng mợ nó lời vô nghĩa nữa.” Lí Chính trực tiếp cúp máy, tựa vào ghế ngủ bù.

      Đến sân bay phải đường cao tốc, xe taxi đột nhiên ngừng lại, Lí Chính nhìn qua cửa xe: “Sao vậy?”

      Lái xe từ bên đầu kia tới: “ biết, tự dưng xe chạy nữa, biết trục trặc ở chỗ nào.”

      Lí Chính nhìn đồng hồ, cau mày: “Gọi cho tôi chiếc xe khác.”

      Người tài xế tìm cho chiếc xe khác, ngừng giải thích, Lí Chính thúc giục tài xế tăng tốc, đến sân bay vẫn trễ, kìm nén cơn giận, hỏi chuyến bay, phải đến tận ba giờ chiều mới có chuyến khác.

      Lí Chính tìm nhà hàng trong sân bay nghỉ ngơi ăn cơm, cơm nước xong, xoa mặt đồng hồ cổ tay, vừa qua mười hai rưỡi.

      Chim cuốc lùi vào bên trong, bà Chu đập đũa, lại gọi điện thoại, vẫn gọi được, bà ném di động xuống, cầm đũa lên: “Ăn cơm.”

      Chu Diễm: “Chờ thêm chút nữa.”

      Bà Chu cầm đũa gõ vào bát : “Con ăn cơm cho mẹ.”

      Chu Diễm đành phải bưng bát cơm lên.

      Ba món ăn món canh, hai người ăn hết, sau khi ăn xong Chu Diễm muốn rửa bát, bà Chu đẩy ra: “Xem TV , đợi thêm chút nữa rồi mua sắm.”

      đợi cha ạ?”

      “Đợi cái gì, coi như ông ta chết .”

      Chu Diễm: “Mẹ…”

      “Được rồi, rửa mặt chải đầu, mẹ rửa bát xong rồi .”

      Chu Diễm buộc tóc đuôi ngựa, lúc xịt nước hoa nhận được tin nhắn của Tưởng Bác Văn gọi đến KTX, Chu Diễm nhắn lại phải mua sắm với mẹ.

      Dọn dẹp xong hai mẹ con ra ngoài, ngồi hơn nửa tiếng xe buýt tới trung tâm thương mại. Tầng là quầy nữ trang, Chu Diễm hoa mắt vì đống trang sức, bà Chu : “Nghỉ hè còn dài, nghỉ ngơi mấy ngày rồi con thử tìm công việc làm thêm, nhân cơ hội này rèn luyện chút, đừng để lên đại học mới kiếm việc, tiền kiếm được coi như tiền tiêu vặt, muốn mua dây chuyền dùng tiền của mình mà mua.”

      “… Con muốn mua dây chuyền.”

      “Vậy cũng phải tìm việc làm thêm cho mẹ, dạy gia sư hay làm bồi bàn cũng được, tóm lại đừng có ru rú cả ngày ở nhà.”

      Chu Diễm rầu rĩ lời nào, theo mẹ lên lầu chọn vali, được nửa đường nhận được điện thoại của Cao Quân, Chu Diễm hơi kinh ngạc.

      Cao Quân: “Đến KTV , Tưởng Bác Văn cậu đến, tất cả mọi người đều có mặt.”

      Chu Diễm: “Tớ dạo phố với mẹ… phải cậu du lịch với gia đình sao?”

      “Cha tớ lùi lại hai ngày, hình như có chuyện gì đó. Cậu đến à?”

      đến được.”

      “Vậy được rồi.”

      Cúp máy, bà Chu hỏi : “Cao Quân?”

      “Vâng.”

      phải con gia đình con bé du lịch sao?”

      “Cậu ấy bảo hình như cha cậu ấy có việc nên lùi lại mấy ngày.”

      Bà Chu hơi đăm chiêu.

      dạo đến ba giờ vẫn chưa chọn được vali thích hợp, Chu Diễm thực nổi nữa, định nghỉ ngơi, đột nhiên nhìn thấy chiếc balo: “Mẹ, nếu mua balo ?”

      “Con lên đại học rồi còn muốn đeo balo sao?”

      “Balo này cũng rất lớn mà, có thể mang được quần áo khi về nhà.”

      Balo đắt, chỉ có 99 tệ, bà Chu mua chiếc cho .

      Cuối cùng máy bay cũng cất cánh, Lí Chính vừa có cảm giác buồn ngủ bị rung tỉnh, nghe thấy tiếng tiếp viên hàng trấn an loa, nhéo mi tâm, cuối cùng ngủ được nữa, hơn bốn mươi phút sau máy bay hạ cánh ở Quảng Dương.

      Lúc Lí Chính từ sân bay ra trời tối, đón chiếc xe taxi quay về công ty, xe được nửa, mới nhớ tới di động, mở máy ra, tin nhắn dồn dập đến, còn chưa kịp xem có cuộc gọi đến, bắt máy.

      Lâm Thái ở đầu bên kia hét lên: “Lí Chính, mau về , nhanh lên!”

      Chim cuốc lại chui ra lần nữa, “Tích, tích…”, bảy giờ.

      Bà Chu ra khỏi phòng bếp, bưng canh ra: “Qua ăn cơm.”

      “Vâng…” Chu Diễm lại thử gọi cho cha, nhưng vẫn gọi được, đành phải bỏ di động xuống ăn cơm.

      Bữa cơm ăn có mùi vị gì, Chu Diễm gạt hạt cơm, khẽ : “Có thể máy cha hết pin.”

      “Kệ ông ấy, mẹ con mình ăn trước.” Bà Chu gắp cá vào trong bát , “Ăn .”

      Chu Diễm gắp cá, cắn miếng, tiếng chuông điện thoại vang lên.

      Bà Chu ra bàn uống nước cầm di động, liếc nhìn dãy số lạ, bắt máy, nghe xong hai câu, sắc mặt trắng bệch: “Cậu cái gì?… láo!”

      Xe taxi dừng ở cửa công ty, từ xa Lí Chính thấy rất đông người tụ tập.

      Người tài xế kinh ngạc: “Ôi trời, có ngôi sao à? Sao nhiều người như vậy?”

      Lí Chính cứng đờ người, tốc độ xe chậm lại, còn chưa ngừng hẳn lập tức kéo cửa xe ra, người tài xế hô lên: “Này, làm gì vậy, muốn sống nữa à.”

      Lí Chính chạy vào, đẩy đám người ra.

      Bảy giờ bốn mươi phút tối, tầng hai mươi chiếu sáng hai bóng đen đứng bên cạnh mái nhà, khoảng cách quá xa, thấy là ai, đám người ngừng bàn tán.

      “Muốn nhảy lầu!”

      phải cặp vợ chồng này là nhân viên cấp cao trong công ty sao?”

      “Hình như có người quen lên khuyên rồi.”

      “Báo cảnh sát chưa?”

      “Báo rồi, nhưng chưa tới.”

      Lỗ tai Lí Chính ong ong, đẩy đám người để về cửa: “Tránh ra!”

      mái nhà truyền đến tiếng la khản cả giọng: “Lí Chính, tôi cho cậu, đây là cậu ép chết chúng tôi, ép ruột chị dâu ngồi tù, Lí Chính cậu thực tin chúng tôi dám tự sát đúng ? Chúng tôi chết cho cậu xem!”

      Đám người hét chói tai.

      Lí Chính hét to: “Đừng! Công ty sao hết, em giải quyết rồi! … chị dâu…”

      Ánh đèn tầng hai mươi nhoáng lên cái, giống như hai quầng sáng lao xuống, hai tiếng đập “Ầm ầm”, tiếng hét chói tai hoảng sợ vang lên, người phụ nữ ở tầng ngừng gọi “Chị”, tiếp đó muốn nhảy theo xuống, người đàn ông bên cạnh lập tức ôm lấy chị ta.

      Xe cảnh sát và cấp cứu chạy tới, xua đám người, lập biên bản, cứu chữa người bị thương, người cảnh sát trẻ tuổi kéo tay thầy giáo: “Thầy ơi, người kia?”

      Lí Chính nhìn hai đóa hoa màu đỏ nở rộ mặt đất, tai còn nghe thấy gì hết.

      Hai chiếc xe cấp cứu cùng chạy đến bệnh viện, nhân viên cấp cứu thảo luận tình hình.

      “Nhảy từ tầng hai mươi xuống, người đàn ông tử vong, tim người phụ nữ vẫn còn đập.”

      “Đàn ông, 55 tuổi, nhảy từ tầng năm xuống, người nhà tới rồi.”

      Chu Diễm đứng ở bên ngoài phòng cấp cứu, sắc mặt trắng bệch, được lời nào, cảnh sát ghi khẩu cung ở chỗ mẹ , màu trắng trước mắt khiến choáng váng, hai chân tê dại, đột nhiên có người đụng vào .

      Người đó chạy thẳng đến trước cửa phòng cấp cứu, người cảnh sát phía sau ngăn lại: “Ngài Lí! Ngài Lí!”

      Người cảnh sát trẻ tuổi đỡ Chu Diễm dậy: “ sao chứ?”

      Chu Diễm lắc đầu, đứng lên, nhìn về phía người đàn ông cao lớn, cơ thể cứng đờ, người đàn ông kia đẩy người cảnh sát ra, ngẩng đầu, đúng lúc tầm mắt chạm vào .

      Hai mắt đỏ sọc, giống như thấy màu máu.

      Hai bác sĩ cùng ra, tuyên bố nạn nhân tử vong.

      ngày nào đó, ngày 11 tháng 6, tám giờ hai mươi phút tối, giống như thủy triều đột kích sông, người khoang lái chuyển hướng, thay đổi vận mệnh.

      Ngày hôm sau, Chu Diễm mua tờ báo. Tờ báo này qua hai năm, màu giấy ố vàng, nhưng vẫn còn thẳng thớm.

      Gió thổi qua cửa sổ, mưa bụi hắt vào, Lí Chính đóng cửa, nhìn ra bên ngoài.

      Ngọn đèn màu da cam bến tàu, đèn ở phía xa sáng đến chói mắt, khí ẩm ướt khiến người ta khó chịu, nước sông hình như dâng lên.

      Lí Chính muốn hút thuốc, sờ vào túi, lại chỉ có xấp tiền, ném lên bàn: “Trí nhớ của cảnh sát họ Vương kia tốt .”

      ai đáp lại, nhìn về phía Chu Diễm, kéo vào lòng.

      ngày dài dòng lại chỉ trở thành đoạn văn ngắn ngủi, chôn sâu vào lòng đất, vào buổi tối này bọn họ đào ra.

      Vô cùng đau đớn.

      Lí Chính lau mắt , môi dán lên trán , ôm chặt.

      Chu Diễm vùi đầu vào cần cổ , giữ chặt áo , gọi tiếng: “Lí Chính.”
      Phong nguyet, DionChris thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Sinh đồ – Chương 38



      Tiếng rơi rơi rả rích, nghe lâu giống như khúc hát ru, trái tim dần trở nên bình tĩnh.

      lúc sau Chu Diễm lên tiếng: “Đêm đó mẹ em ngất xỉu lúc, sau khi tỉnh lại mẹ rất bình tĩnh, gì với em, em thậm chí còn biết nguyên nhân cha em…”

      Lí Chính xoa tóc hỏi: “Tại sao lại giữ tờ báo này?”

      Chu Diễm dán vào bả vai : “Bọn họ cha em tự sát, em tin, mẹ em lại chẳng gì cho em biết, cách ngày em xem báo, báo rất mơ hồ về chuyện nợ nần, em vẫn tin, nhưng mẹ em bán nhà, biết nợ nần gì mấy tuần sau mẹ mang em rời khỏi Quảng Dương, mãi cho đến khoảng thời gian trước, bọn em vẫn còn kiếm tiền trả nợ… Em luôn nghĩ ngày nào đó biết được nguyên nhân.”

      Tờ báo kia là lời nhắc nhở, cũng là cây gậy đập vào đầu mỗi khi đau đớn mệt mỏi.

      Giọng của truyền từ bả vai , mặt chôn vào vai, đầy phiền muộn, tất cả sức nặng đều dồn hết lên người .

      Lí Chính suy nghĩ: “Em biết là nợ tiền của ai sao?”

      Chu Diễm lắc đầu: “ biết, em nghĩ ra tại sao nhà em lại nợ tiền, cha em chỉ là giáo viên trung học bình thường, ông thường ở lại trường, ngày nghỉ mới về nhà, cuộc sống rất có quy luật.”

      Nhưng nhớ mẩu đối thoại trong phòng khách của cha mẹ , vào sáng sớm ngày hôm đó mẹ từng nhắc đến “khoản tiền kia”, khoản tiền đó thực tồn tại.

      Lí Chính dời tầm mắt về phía tờ báo bàn: “Sao hôm nay lại nghĩ đến chuyện mở tờ báo này?”

      Cuối cùng Chu Diễm cũng ngẩng đầu lên nhìn : “Em cũng biết tại sao, chỉ là cảm thấy chuyện hôm nay có thể liên quan đến năm đó.”

      Cục cảnh sát.

      Vương Lân Sinh vừa ăn cơm, vừa xem máy theo dõi, hỏi đồng nghiệp: “Còn chưa tìm được chiếc xe kia sao?”

      Đồng nghiệp: “Vẫn tìm kiếm.”

      chiếc xe lớn như vậy có thể giấu được ở đâu chứ?” Vương Lân Sinh , “Hôm nay tôi mất hồi lâu tra xét mối quan hệ của Lí Mai, các mối quan hệ của bà ta cũng rất đơn giản, biên bản cũng chỉ có mỗi mấy trang.”

      Đồng nghiệp hỏi: “ có thể tra ra được sao? Nạn nhân kia chả hỏi được câu nào.”

      “Chỗ này kì lạ .” Vương Lân Sinh gẩy gẩy cơm, nhíu mày, đột nhiên tạm dừng hình ảnh.

      Đồng nghiệp chú ý hỏi: “Sao vậy?”

      Vương Lân Sinh nhìn người công nhân môi trường quét dọn đường màn hình, quần áo màu da cam, có đường kẻ ngang huỳnh quang nên cho dù trong thời tiết mưa bụi cũng vẫn rất bắt mắt.

      Vương Lân Sinh do dự: “Cậu xem vào sáng sớm, đường có bóng người, người nhân viên môi trường tới lui, người ở trong xe chú ý sao?”

      Đồng nghiệp sửng sốt: “… Có lẽ là chỉ chú ý đến nạn nhân.”

      “Bà ta còn biết đường chạy chứng tỏ cũng muốn bị bắt, nếu muốn bị bắt tại sao lại chú ý đến tình hình xung quanh, hành động bừa như vậy?”

      Đồng nghiệp thốt ra: “Nếu muốn bị bắt, phải nên ra tay vào buổi tối sao? Mấy ngày nay trời vừa mưa vừa bão, buổi tối đâm người có phải đơn giản hơn ?”

      Tiếng vừa dứt, hai người lại nhìn nhau.

      đúng!” Vương Lân Sinh , “Dường như bà ta cố ý để cho người thấy.”

      Đêm dài yên tĩnh.

      Chu Diễm ngồi ghế, nhìn tờ báo lát mới lại đặt vào trong sách, xoay người nhìn về phía nhà bếp.

      nhìn thấy người, chỉ có thể nghe thấy tiếng xào rau, mùi dầu xuyên qua khí ẩm ướt, người ở bên trong nấu ăn, hình như mở nồi chút, mơ hồ có thể thấy được ánh lửa, tiếng xẻng va chạm với chảo, vô cùng náo nhiệt.

      xoay người lại, tầm mắt bất giác dừng lại xấp tiền bàn. Cũng coi là dày, ở trong túi quần cả ngày, buổi sáng ra ngoài đòi tiền công, buổi chiều mới trở về, vẫn để ý tới, cho đến khi ôm , mới nhìn thấy phía sau bả vai có bụi, biết đụng vào hay ngã ở nơi nào.

      “Ra ăn cơm.”

      Chu Diễm hoàn hồn: “Vâng.”

      Hai món ăn bát canh, có món gà cung bảo (*), Chu Diễm : “Hôm nay còn mua đồ ăn?”

      (*)
      [​IMG]

      “Tiện tay mua mấy thứ, đúng lúc qua chợ.”

      Chu Diễm liếc qua túi nilon ghế, bên trong còn có gói khoai tây chiên, im lặng, cúi đầu nhai cơm, nhưng ăn vào miệng có bất cứ vị gì.

      Lí Chính liếc , gắp miếng thịt gà vào trong bát : “Ăn .”

      Chu Diễm gắp miếng thịt gà, máy móc nhai.

      Lí Chính nhìn lát, bỏ đũa xuống, lại gắp hai miếng thịt gà vào bát : “Muốn đút cho em?”

      “… Em ăn vào.”

      “Cả ngày chưa ăn gì hết, sao ăn vào chứ?”

      “Buổi sáng ăn…”

      “Em cũng là buổi sáng, vỏ bí đao có thể no được sao?” Lí Chính gắp miếng đưa lên miệng : “Há mồm.”

      Chu Diễm nghiêng đầu: “Em tự ăn được.”

      Lí Chính đưa thìa cho , nhìn chằm chằm ăn, Chu Diễm ăn mấy miếng, ép chính mình phải ăn hết, ăn đến mức nghẹn lại uống mấy hớp canh, trong lòng buồn bực khó chịu, đứng lên, muốn nôn ra, mắt lại đỏ au, chớp mắt: “Nghẹn cơm khó chịu quá.”

      Lí Chính nhìn chằm chằm , qua lúc, đẩy ghế ra đứng lên, cầm thìa trong tay ném xuống bàn: “Ăn vào đừng ăn nữa, tắm rồi ngủ sớm chút.”

      Lí Chính rửa bát, Chu Diễm vào nhà tắm.

      Rửa bát xong vẫn nghe thấy tiếng nước trong nhà tắm, Lí Chính qua gõ cửa: “Chu Diễm!”

      đáp lại.

      Lí Chính lại gõ cửa: “Chu Diễm, em làm gì vậy?”

      vẫn đáp lại.

      Lí Chính đập mạnh cửa: “Mở cửa! Có nghe thấy , mở cửa!”

      Cửa mở ra, Chu Diễm vẫn còn mặc nguyên quần áo, cả người ướt sũng nước, Lí Chính lời nào đẩy vào trong, cởi quần áo ra, Chu Diễm giãy dụa: “ cần!”

      Lí Chính túm ôm vào bồn tắm, mở vòi hoa sen, Chu Diễm giãy rất mạnh, Lí Chính vỗ mông , đặt lên tường: “ tắm để tắm cho em, đừng nhúc nhích!”

      Lí Chính dội nước, lấy chút dầu gội đầu xoa lên đầu , động tác thô lỗ, Chu Diễm nhắm mắt lại, lau dầu gội dính vào mí mắt, Lí Chính cầm vòi hoa sen, ôm lấy thắt lưng , dội nước cho , Chu Diễm mở mắt ra, tầm mắt chạm vào mắt .

      Lí Chính: “Biết cảm thấy em phiền nhất ở chỗ nào ?”

      Chu Diễm im lặng, khóe mắt cay cay.

      Lí Chính: “ nhóc hai mươi tuổi bị mẹ ném lên thuyền của , khóc cũng biết khóc, cả ngày đọc sách, kể chuyện cổ tích cho người khác, ngay cả quần lót thừa của mình cũng phải cho em, khóc cái gì chứ? Hả? Mợ nó chỉ lúc làm tình với em em mới biết khóc.”

      Chu Diễm tát : “Lí Chính!”

      dám tin, nước mắt rơi xuống.

      Đầu lưỡi Lí Chính chạm vào má , nhìn mấy giây, cúi đầu liếm hai má : “Tiểu Nữu Nữu…”

      Chu Diễm sửng sốt, nước mắt tuôn rơi như mưa, Lí Chính lại liếm hai má , ngực Chu Diễm như bị bóp nghẹt, gào khóc.

      Lí Chính ôm ngồi xuống, nhóc trong lòng ngừng khóc, nhớ tới lần trước thấy khóc là khi bị đe dọa ném xuống sông.

      Lần này khóc càng lợi hại hơn, Lí Chính ngừng gọi “Tiểu Nữu Nữu”, chờ khóc mệt mới mở vòi hoa sen ra dội người cho , cũng tùy tiện kì cọ mấy cái, tắm xong ôm trở về phòng ngủ.

      Lí Chính bật điều hòa, cầm khăn lau tóc cho người giường, Chu Diễm quấn chặt chăn, đá , lời nào.

      Lí Chính: “Làm gì vậy?”

      Chu Diễm lắc đầu

      “Khóc đến câm điếc rồi sao?”

      Chu Diễm lại đá cái.

      Lí Chính cười, cầm lấy chân xoa mấy cái: “Xấu hổ?”

      Chu Diễm rút chân nhưng rút được, bọc kín mình hơn: “Đồ khốn nạn.”

      bảo lão khốn nạn sao?”

      “…” Chu Diễm tiếp tục coi như câm điếc.

      Lí Chính ngừng cười, vén tóc , bàn tay chạm vào , dần dần trán cũng chạm vào nhau.

      Hơi thở gần đến như thế.

      Chu Diễm nhắm mắt lại, biết qua bao lâu, tay bỏ ra khỏi chăn, cơ thể nằm xuống, nghe thấy bên tai câu: “Ngủ .”

      hơi giật mình, nửa tỉnh nửa mê, được đỡ nằm xuống, lát sau chui vào trong ngực .

      Ngày hôm sau, tiếng mưa rơi đánh thức Chu Diễm.

      Mưa lớn tầm tã, cửa sổ đều là bọt nước, bên ngoài mơ hồ, chỉ có thể thấy được hình dáng máy móc và tòa nhà bến tàu.

      Chu Diễm nhìn người bên cạnh, khỏi nhớ tới tờ báo kia.

      Tờ báo để bên người hai năm, lật xem qua vô số lần, hai tin chỉ cách nhau ngón tay, trong tin viết “Họ Lí”, chưa bao giờ nghĩ tới người đó là ai, thậm chí chưa từng đọc tin tức đó lần nào.

      Hóa ra người này ở ngay bên cạnh .

      Chu Diễm hôn cằm , khoảng cách gần đến mức có thể nhìn thấy râu, lại hôn cái, môi dần trở nên mềm nhũn, dựa vào bả vai đối phương.

      lát sau, Lí Chính bỏ ra, nhéo mũi , Chu Diễm đẩy : “Dậy thôi.”

      “Sớm vậy sao?”

      “Em phải ra ngoài.”

      đâu?”

      Chu Diễm xoay người đứng lên, thuận tay lấy chăn bọc mình, Lí Chính lộ hết hàng, chỗ phía dưới ngẩng lên, Chu Diễm ngẩn ra, lập tức tránh mắt : “Em muốn ra ngoài tìm mẹ em.”

      Lí Chính im lặng lúc hỏi: “Đến Cục cảnh sát?”

      Chu Diễm lắc đầu: “Tạm thời em muốn với cảnh sát.”

      Là người đều có lòng riêng, trong lòng vẫn còn hi vọng, vẫn còn trông đợi vào chút may mắn.

      Lí Chính hỏi: “Muốn đâu tìm? Em biết mẹ em đâu sao?”

      Chu Diễm lại lắc đầu: “Em chỉ muốn làm thế thôi. mình em , làm chuyện của mình .”

      suy nghĩ kĩ, lí trí ràng, còn là con người của ngày hôm qua, trở về như bình thường, giống như cỏ dại ở ven đường, cho dù bị đuổi cũng chết được, vẫn sống tốt.

      Lí Chính nhìn lúc lâu, xoa tóc , hôn cái, xoay người: “Mặc quần áo rồi .”

      Tiếng đóng cửa WC vang lên Chu Diễm mới quấn chăn xuống giường, lấy quần áo mặc vào, buộc tóc đuôi ngựa vào nhà bếp, nghe thấy trong WC vang lên tiếng khẽ thở dốc, hơi sửng sốt, hoàn hồn, đun nước.

      Trong WC, Lí Chính rên lên tiếng, lại ngồi lúc mới lấy giấy ra lau, đứng dậy mặc quần vào, chuẩn bị rửa tay, tầm mắt đột nhiên trở nên mơ hồ, chống tay vào bồn rửa.
      DionChris thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Sinh đồ – Chương 39




      Trước mắt tối sầm, Lí Chính chớp mắt mấy cái, nghe thấy người bên ngoài hỏi: “ xong chưa?”

      “Đợi lát.” Lí Chính lắc lắc đầu, mở nước, vốc nước lên mặt, lau khô, để nguyên mặt còn nước ra mở cửa.

      Chu Diễm đứng ở cửa, ngửa đầu: “Sao lau mặt?”

      Lí Chính vẩy nước vào mặt Chu Diễm, “a” lên né tránh, Lí Chính xoa đầu , đẩy vào trong: “Nhanh nhẹn chút.”

      Chu Diễm oán giận: “Ui!”

      Lí Chính vào theo, bóp kem đánh răng: “Ui cái gì mà ui, cùng đánh răng nhé.”

      cần.” Chu Diễm đẩy , “ vào nhà bếp mà đánh.”

      Lí Chính cười, cầm cốc ra ngoài, cản trở nữa.

      Cốc đầy nước, Lí Chính nhéo mi tâm mấy cái: “Em có thuốc mắt ?”

      có. muốn dùng thuốc mắt à?”

      “Ừ.” Lí Chính đánh răng.

      lát sau, cửa WC mở ra, Chu Diễm hỏi: “Sao tự dưng lại muốn dùng thuốc mắt? Mắt khó chịu à?”

      Miệng Lí Chính đầy bọt: “ có gì, vừa rồi hơi choáng, giờ tốt rồi.”

      “Vậy em đến hiệu thuốc mua nhé?”

      cần, em đánh răng .”

      Chu Diễm liếc , trở lại bồn rửa đánh răng, đóng cửa, người trong phòng bếp thẳng vào, bỏ cốc xuống, lấy dao cạo râu.

      Chu Diễm đánh răng xong, muốn lấy khăn rửa mặt, người bên cạnh tự giác đưa khăn mặt cho , rửa mặt. Rửa xong, định treo khăn mặt người bên cạnh lấy treo lên giá, vỗ mông , cạo râu: “Đừng nấu, ra ngoài ăn.”

      Chu Diễm đập tay : “ mình em là được rồi.”

      Lí Chính nhìn vào gương: “ lớn hơn em 12 tuổi, đừng nhiều lời.”

      Chu Diễm dọn dẹp phòng ngủ, Lí Chính mặc xong quần áo, sờ chiếc cằm trơn nhẵn, mở cửa ra ngoài trước.

      Mưa liên tục bốn năm ngày, nước sông dâng lên, thuyền đậu ở bến tàu ít, bên tai đều là tiếng mưa đập vào boong.

      Lí Chính cầm ô lên boong, đứng trước chậu hoa.

      Mưa lớn, bùn trong bồn hoa nhão nhoẹt, cỏ dại um tùm, mấy đóa hoa dại bị dập tơi tả nằm la liệt trong bùn đất, Lí Chính chuyển chậu hoa vào trong buồng. Đúng lúc Chu Diễm xách túi ra, nhìn thấy chậu hoa mặt đất, áo bị chậu hoa làm bẩn mảng trước ngực, hơi ngẩn người.

      Lí Chính: “Trồng hoa vào từ khi nào?”

      “… Ngày đó.”

      “Ngày đó nào?”

      “Ngày em .” Chu Diễm hơi đỏ mặt, đến trước chậu hoa, cúi đầu nhìn.

      Đóa hoa dại màu trắng ngày đó giờ biến mất.

      Lí Chính nhìn , đá chậu hoa: “Thành phân bón hết rồi, chậu hoa này về sau vẫn còn mọc được.”

      Vạn vật có linh hồn, sinh trưởng ngừng. Chu Diễm nhìn ra nước sông mênh mông ngoài cửa lớn.

      Lí Chính lại che ô lên boong, vừa khom lưng chuẩn bị mang chậu hoa tay cầm ô đột nhiên nóng lên.

      Chu Diễm cầm lấy ô che lên đầu , ánh mắt ra hiệu cho Lí Chính bưng chậu hoa để vào phòng trong, bên cạnh có thêm cái đuôi , ô che đầu cao.

      Qua hai chuyến chuyển hết chậu hoa, Lí Chính rửa tay, đến bên cạnh Chu Diễm, đột nhiên chạm vào túi xách của .

      Chu Diễm hỏi: “ làm gì vậy?”

      “Mang túi xách để làm gì?”

      “Giả vờ đựng đồ.”

      Lí Chính kéo khóa ra nhìn bên trong, có sạc pin và di động, trong túi kép có lẽ là đựng tiền, quay lại lấy kẹo từ túi nilon ra nhét vào túi xách của , kéo khóa lại, vỗ túi: “ thôi.”

      Cục cảnh sát.

      Vương Lân Sinh chỉ ngủ ba bốn tiếng, tỉnh lại, rót cốc nước, gọi điện thoại, chuông đổ mấy tiếng mới có người bắt máy: “Thầy ơi, là em.”

      Giọng của người cảnh sát già sang sảng: “Sao đột nhiên lại gọi điện thoại cho thầy? Mặt trời mọc đằng Tây à?”

      Vương Lân Sinh cười: “Chỗ thầy mưa à? Mấy ngày nay thấy được mặt trời sao?”

      “Thằng nhóc này chả biết đùa gì cả, sau này làm sao thăng quan phát tài được.”

      “Thăng quan phát tài gì ạ, mấy hôm nay em bận đến mức còn chả ăn được bữa cơm nóng hổi.”

      “Bận gì vậy?”

      “Em muốn lấy chút tài liệu từ chỗ thầy.”

      “Tài liệu gì?”

      “Thầy còn nhớ vụ án tự sát hai năm trước từng xử lý ?”

      “Tự sát? Em làm khó thầy à, hàng năm thầy xử lý biết bao vụ án tự sát đấy có biết hay ?”

      Vương Lân Sinh: “Là hai vụ án tự sát xảy ra cùng ngày, vụ là đôi vợ chồng, vụ kia là thầy giáo, em nhớ là tầm tháng sáu hai năm về trước.”

      “… À!” Người đầu bên kia điện thoại bừng tỉnh, “Em vụ đó à? Thầy nhớ chứ, tối đó có ba người tự sát… Sao vậy? Vụ án đó có liên quan với vụ án của em à?”

      Vương Lân Sinh: “Kẻ tình nghi trong vụ án của em là vợ của người thầy giáo năm đó.”

      “Cái gì?”

      Vương Lân Sinh dừng chút, tiếp: “Lần này em muốn hỏi thầy, tình hình vụ án năm đó có nội tình gì , sau khi xảy ra vụ án, vợ nạn nhân có phản ứng gì, nạn nhân từng có xung đột, hay có liên hệ đặc biệt với người nào ?”

      Mặt đất gồ ghề, khắp nơi đều là vũng nước.

      Chu Diễm tính ngồi xe buýt, ai ngờ Lí Chính lại gọi taxi, Chu Diễm suy nghĩ cũng từ chối. Hai người ngồi ở phía sau, nhân lúc đó Chu Diễm tìm kiếm, cố gắng nhớ lại số điện thoại của họ hàng trong nhà.

      Họ hàng trong nhà rất ít, phần lớn đều sống ở nông thôn, cha mẹ cũng có mấy chị em, bác và hai cậu, bác mới mất năm ngoái, còn mẹ rất ít qua lại với hai cậu, chỉ có ngày lễ Tết mới qua đó.

      Lí Chính nhìn cầm di động ngẩn người, hỏi: “Em nghĩ gì vậy?”

      Chu Diễm: “Trước đây mẹ em sống trong nhà chưa đến ba tuổi bị ông bà ngoại em cho người khác, bởi vì sống ở ngay thôn bên cạnh nên cũng đoạn tuyệt quan hệ, tới mười sáu tuổi lại quay về.”

      Lí Chính im lặng nghe .

      “Nguyên nhân quay về cũng là vì hai cậu còn muốn học, ông bà ngoại muốn mẹ em kiếm học phí cho bọn họ. Mẹ em làm lụng kiếm tiền cho đến khi hai cậu học xong, sau đó ông bà ngoại lại muốn gả mẹ em để lấy tiền cho hai cậu cưới vợ.”

      Lí Chính hỏi: “Mẹ em nghe theo?”

      “Vâng, mẹ em nghe theo, mẹ đến Cù Lâm làm thuê, sau đó quen cha em, lúc em sáu tuổi, nhà em chuyển tới Quảng Dương.” Chu Diễm nắm chặt di động, nhớ lại chuyện cha mẹ kể cho , “Trước đây lúc em khoảng hai tuổi ông bà ngoại đều qua đời, lúc đó mới lại liên lạc trở lại, hai cậu đối xử với em rất tốt, nhưng nhà em cũng chỉ thỉnh thoảng mới qua lại.”

      Lí Chính còn chưa lên tiếng người tài xế thể chịu nổi nữa: “Người như vậy mà cháu còn gọi là ông bà ngoại sao? Nhận bọn họ làm gì, mẹ cháu cũng thế, là bánh bao đừng trách chó nhớ thương, vậy mà còn cúng tiền cho hai thằng em ăn học, ông bà ngoại cháu cũng mặt dày ! Nhà cháu có thể lên TV rồi đấy, giống y cái chương trình tìm người thân.”

      Lí Chính lườm người tài xế: “Chú tài xế, tập trung lái xe.”

      “Ha…” Người tài xế còn muốn tiếp, nhưng liếc qua kính chiếu hậu chỉ than thở câu, “Bỏ , lười nhiều lời, tuổi trẻ tư tưởng còn ngu muội.”

      “…” Chu Diễm khẽ , “Lễ tang năm đó hai cậu em cũng đến, có thể bọn họ biết được gì chăng?”

      “Em muốn hỏi bọn họ?”

      “Vâng… nhưng em biết số.”

      Lí Chính lấy di động ra, chuyện lúc, sau đó : “Đợi lát.”

      “… hỏi cậu Công?” Chu Diễm hỏi.

      phải đều là họ hàng sao, nhờ cậu ấy hỏi người khác, kiểu gì cũng hỏi ra được.”

      Lúc taxi dừng lại, cậu Công vẫn chưa gọi lại.

      Hai người xuống xe, vào nhà khách, thẳng lên tầng hai, gõ cửa căn phòng.

      “Đến nhanh thế.” Lão Ngô dẫn bọn họ vào, “Để chú pha trà cho hai đứa… Đợi lát chú bảo bên dưới mang trà lên.”

      Chu Diễm: “ cần vội đâu ạ, chu Ngô ngồi , cháu có chuyện muốn hỏi chú.”

      “Được, cháu hỏi .”

      “Sau khi đến Khánh Châu mẹ cháu chỗ nào ạ?”

      Lão Ngô: “ phải hôm qua cảnh sát hỏi chuyện này rồi sao?”

      Chu Diễm mím môi: “Chú khai hết rồi ạ? Mẹ cháu có từng gặp ai ạ?”

      có, chú hết những điều đó từ hôm qua rồi.”

      Chu Diễm suy nghĩ, hỏi tiếp: “Mẹ cháu có quen ai ở Khánh Châu ạ?”

      “Chưa từng nghe bà ấy nhắc tới.”

      Chu Diễm lấy quyển vở ra: “Chú Ngô, chú suy nghĩ cẩn thận, sau khi rời khỏi đường cao tốc, suốt quãng đường có những chuyện gì chú viết hết ra cho cháu, hai người ăn cơm ở đâu, mẹ cháu gọi điện thoại ở đâu, từng nghỉ ngơi ở chỗ nào.”

      “Những chuyện này có ích ?”

      “Nếu ..?” Còn cách nào nữa sao?

      Lão Ngô vắt óc nhớ lại, viết theo cầu của Chu Diễm, tất cả mọi chuyện, ngay cả ăn gì uống gì cũng viết hết xuống, mấy ngày ngắn ngủi trang giấy, Chu Diễm cúi đầu, vuốt vở, như thể những ngày ấy xuất từ đầu ngón tay của .

      Lúc hai người từ nhà khách ra mưa hơn chút, Lí Chính che ô hỏi: “Tiếp theo em muốn đâu?”

      Chu Diễm nhìn xung quanh, kéo cổ tay Lí Chính mang đến quán ăn sáng gần đó, với người phục vụ: “Mỳ thịt lợn muối (*).” Ngẩng đầu hỏi Lí Chính, “Còn ?”

      (*)
      [​IMG]


      Lí Chính: “Hai bánh bao, bát mỳ tương hành lá (**), lồng há cảo chiên.”

      (**)
      [​IMG]

      Mặt tiền cửa hàng , hai người vào tìm vị trí gần nhà bếp ngồi xuống.

      Đồ ăn nhanh chóng được mang lên, bát sứ có chỗ bị mẻ, bàn còn có khăn khách hàng trước dùng. Chu Diễm lấy chiếc đũa duy nhất bàn hất khăn xuống đất, khuấy mỳ, cúi đầu ăn.

      Lí Chính ăn hai ba miếng giải quyết xong bát mỳ tương hành lá, lại ăn bánh bao: “Ăn chút há cảo , em có ăn bánh bao ?”

      Chu Diễm vẫn còn ăn mỳ: “Em còn chả ăn hết mỳ đây.”

      Quả nhiên hết, cuối cùng còn non nửa bát, Lí Chính nhìn bỏ đũa xuống, hỏi: “Ăn xong rồi?”

      “Vâng, ăn vào.”

      Lí Chính bưng bát lên, may là vẫn còn mỳ, ăn như hổ đói, ánh mắt ra hiệu lồng há cảo.

      Chu Diễm ngập ngừng, gắp miếng há cảo bỏ vào miệng, gọi người phục vụ tính tiền, lấy tiền ra thanh toán, Lí Chính cũng để ý , ăn sạch bát mỳ thừa chút nào.

      Rút khăn lau miệng rồi rời , vừa ra đường di động của Chu Diễm đột nhiên vang lên.

      Vùng ngoại thành đường , bên cạnh xưởng bỏ hoang, cảnh sát mặc áo mưa tới lui.

      Vương Lân Sinh cởi áo mưa, ngồi vào xe, nhìn chiếc xe thùng màu trắng phía trước, với người bên đầu kia điện thoại: “Tìm được xe rồi, nhưng có người.”

      lát sau, Vương Lân Sinh hỏi: “Chu Diễm, có từng nghe cha mẹ nhắc tới…”

      “Nhắc tới quỹ Thiên sứ?”

      Chu Diễm ngẩn người, nhìn về phía Lí Chính.

      thanh ràng, đường có mấy người, Lí Chính nghe được, nhíu mày.

      Chu Diễm: “, bọn họ chưa từng nhắc với tôi.” vừa định “Nhưng”, song tới bên miệng lại nuốt trở vào.

      Cúp điện thoại, Chu Diễm nhìn Lí Chính, lấy di động ra, gọi cho Lâm Thái, hỏi hai câu rồi cúp máy ngay, ngăn chiếc taxi lại, với tài xế: “Đến nhà hàng Ý số 125 đường Bảo Lâm.”

      Lí Chính đóng cửa xe, với người bên cạnh: “Người phụ nữ họ Trương của quỹ Thiên sứ kia ở nhà hàng.”
      Phong nguyet, DionChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :