1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sinh đồ - Kim Bính ( Hoàn - 43c )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Sinh đồ – Chương 30


      đứng dưới ngọn đèn, ăn mặc khá đơn giản, cũng mang túi xách, nhưng giống cơ thể yếu ớt hôm đó, ta vẫn còn nhớ bộ dáng nửa đêm đứng ở cửa đồn cảnh sát “Tôi lạc đường”.

      Khi đó ta còn với đàn cùng đồn chuyện mình chuyển công tác, nghĩ tới đến Khánh Châu lại gặp được , mà chỉ mới hơn có mười ngày.

      Cậu thiếu niên nhìn tình cảnh trước mắt, hô to: “Cảnh sát Vương, ông là cảnh sát, thể để chuyện riêng làm rối loạn kỉ cương, ông biết người này sao? Tôi cầu đổi cảnh sát khác.”

      Vương Lân Sinh trách mắng: “Gọi cái gì mà gọi!” ta với người bên cạnh Chu Diễm, “ chính là Lí Chính? tại có người tố cáo đánh bị thương người, cần hỗ trợ điều tra, hi vọng có thể phối hợp.”

      Lí Chính xoa bàn tay nắm cổ tay , nhìn vào mắt cậu thiếu niên, thấp giọng: “ sao đâu.”

      Chu Diễm di chuyển đầu ngón tay, từ từ buông ra, lui sang bên cạnh, Lí Chính về phía Vương Lân Sinh, mọi người đứng ở cửa tránh đường, lúc này Chu Diễm mới phát còn có thêm cảnh sát nữa.

      Lí Chính đứng ở góc tường chuyện với hai người cảnh sát, Chu Diễm đứng ở đầu khác cùng với mọi người.

      Thẩm Á Bình nhìn chằm chằm cậu thiếu niên hỏi: “Rốt cuộc cháu chơi trò gì vậy?”

      chơi gì hết, cháu chỉ thôi.”

      “Vậy cháu cho dì biết rốt cuộc là như thế nào.”

      “Dì có thể hỏi cảnh sát, vụ án này còn trong giai đoạn điều tra, tất cả đều phải giữ bí mật.”

      Thẩm Á Bình mắng: “ láo!”

      Lâm Thái hơi kéo chị ta, nhìn cậu thiếu niên: “ dối cảnh sát phải chịu trách nhiệm trước pháp luật, cháu cứ chuẩn bị trước .”

      Cậu thiếu niên: “À, ông hẳn là chó săn của người nọ, đừng có chuyện với tôi.”

      Thẩm Á Bình nhịn được quát: “Lí Chính Kiệt!”

      Cậu thiếu niên Lí Chính Kiệt bật cười: “Dì đừng tức giận, phụ nữ tức giận mau già đấy, dì nên học tập ta ấy, nhìn ta bình tĩnh chưa, bạn chính thức của cái người trâu già gặm cỏ non còn chưa lên tiếng, dì kích động làm gì chứ.”

      Chu Diễm vẫn đứng ở bên cạnh, im lặng nhúc nhích, cũng lời nào, nếu phải cậu thiếu niên này cố ý nhắc đến, có lẽ mọi người ở đây quên tồn tại của .

      Chu Diễm lạnh lùng nhìn Lí Chính Kiệt: “Cậu biết tôi à nên cố ý tới hỏi mua điều hòa, còn tìm đám người đến đánh ấy.”

      Lí Chính Kiệt kiêu ngạo cười mỉa liếc .

      Thẩm Á Bình nhíu mày: “Rốt cuộc là thế nào?”

      Chu Diễm đáp hỏi lại: “Cậu ta là ai vậy?”

      Bão vẫn còn càn quét, quạt điện trần nhà từ từ chuyển động, bên ngoài và trong nhà là hai thái cực khác nhau.

      Vương Lân Sinh quan sát Lí Chính hỏi: “Hôm kia, cũng chính là buổi tối ngày 13 tháng 7, trong khoảng thời gian từ tám đến chín giờ, ở đâu?”

      Lí Chính: “Huyện Ngân Giang.”

      “Địa điểm cụ thể?”

      “Phía tây bờ sông huyện Ngân Giang.”

      làm gì ở đó?”

      “Đụng phải đám người gây chuyện, đánh trận.”

      Lời thành , Vương Lân Sinh nhìn vết tím bầm mặt Lí Chính, hỏi tiếp: “Tại sao lại đánh nhau?”

      Lí Chính cười: “ gây chuyện rồi mà.”

      Người cảnh sát bên cạnh Vương Lân Sinh quát: “Nghiêm túc chút, cười cái gì mà cười.”

      Lí Chính lạnh lùng lườm ta.

      Vương Lân Sinh gõ hai cái xuống bàn, ý bảo đồng nghiệp im lặng, hỏi tiếp: “Còn nhớ đối phương có bao nhiêu người , có hình dáng đặc thù gì?”

      Lí Chính: “Có lẽ khoảng mười mấy người, thấy mặt, đều là mấy đứa trẻ có mười mấy tuổi.”

      “Mười mấy người đánh mình ?”

      “Ừ.”

      có biết lúc ấy mình ra tay thế nào ?”

      Lí Chính: “Rất .”

      “Có cậu nhóc nằm trong phòng theo dõi mà ra tay rất sao?”

      “Tôi biết tại sao cậu ta lại nằm ở đó, tóm lại tôi ra tay rất .”

      Vương Lân Sinh: “Lúc ấy ở đó có tổng cộng mười cậu nhóc, trong đám đó có ba cậu nhóc khẳng định là đánh người trọng thương, còn bảy cậu nhóc khác chúng tôi tạm thời liên lạc được, chúng tôi cần tiến hành thêm bước nữa để phối hợp điều tra.”

      di động của người cảnh sát bên cạnh vang lên, ta sang bên nhận điện thoại, hai phút sau quay lại, kề sát vào tai Vương Lân Sinh mấy câu gì đó, Vương Lân Sinh nhìn về phía Lí Chính: “ liên lạc được với ba trong bảy cậu nhóc, biết có tiện theo chúng tôi chuyến ?”

      Lí Chính khẽ gõ mấy cái xuống bàn, qua mấy giây, đẩy ghế đứng lên.

      Người ở đầu khác luôn chú ý tới động tĩnh bên này, Lâm Thái bước nhanh tới hỏi: “ chuyện xong rồi? Giải thích ràng chưa?”

      Vương Lân Sinh: “ Lí còn phải với chúng tôi chuyến.”

      Thẩm Á Bình cũng bước sang đây: “Chỉ là hiểu lầm mà thôi.”

      “Hiểu lầm hay cảnh sát điều tra ràng.” Lí Chính Kiệt lạnh lùng .

      Vương Lân Sinh với cậu ta: “Cậu cũng cùng chúng tôi.”

      Lí Chính Kiệt nhún vai: “ thành vấn đề.”

      Mấy người về phía cửa, hai người cảnh sát trái phải bên cạnh Lí Chính, cách cửa kính chỉ còn mấy bước, Lí Chính quay đầu lại nhìn về phía sau, trong khu vực hẹp, đứng trong đám người, chỉ có thể nhìn thấy mấy sợi tóc và góc áo màu xám. quay lại, tầm mắt xẹt qua người Lí Chính Kiệt, nhận lấy ánh mắt đỏ sọc đầy thù hận.

      Mấy người lên xe cảnh sát, người trong nhà hàng cũng ngồi im, Lâm Thái lấy chìa khóa xe, Thẩm Á Bình nhìn Trương Nghiên Khê và Cao An, Trương Nghiên Khê lập tức : “Mọi người mau , chúng tôi cũng ngay thôi.”

      Thẩm Á Bình gật đầu.

      Trương Nghiên Khê suy nghĩ, tiếp: “Tôi cũng có người quen bên cảnh sát, bằng chung , chừng tôi có thể giúp được gì đó.”

      Thẩm Á Bình: “Tạm thời cần, chúng tôi trước xem rốt cuộc là tình huống như thế nào .”

      Mấy người xong, lấy ô, ra cửa, chờ khi chuẩn bị đóng cửa lại, mấy người mới thấy Chu Diễm cũng theo ra.

      Chu Diễm có ô, đứng phía sau hai bậc thang, mưa hắt vào : “Tôi cùng với.”

      Trương Nghiên Khê đến bên cạnh , che ô lên đầu , Thẩm Á Bình khóa cửa: “ thôi.”

      Mấy người về phía xe trong trận gió lớn, Trương Nghiên Khê che ô về phía trước, với nhóc dính mưa: “ sao đâu, đừng lo.”

      Chu Diễm “Vâng” tiếng.

      Lên xe Lâm Thái, lần này Chu Diễm ngồi ở ghế phía sau.

      Cả người dính đầy nước mưa, lau mặt, dựa vào ghế. Cần gạt nước chuyển động, tốc độ xe rất chậm, mưa làm cho tầm nhìn trở nên mơ hồ, nhìn chiếc xe cảnh sát màu trắng phía trước cũng chậm như rùa bò.

      Chu Diễm nhớ tới vừa rồi khi xem thời lầu hai, MC bão làm mưa liên tục tuần, lần này bão rất mạnh, các nơi phải chuẩn bị chống lụt cho tốt.

      suy nghĩ cho dù tại Lí Chính trở về cũng lái thuyền được.

      Hàng hóa của còn chưa dỡ xuống nữa chứ.

      đường xảy ra tai nạn giao thông, gần tiếng mới chạy được đến đồn cảnh sát.

      Ba thiếu niên lục tục chạy tới, chỉ vào Lí Chính xác nhận: “Chính là ông ta.”

      “Đúng vậy, là ông ta, là ông ta đánh Lưu Đào nằm viện.”

      Vương Lân Sinh hỏi: “Tại sao các cậu lại đánh nhau với ta?”

      Ba cậu thiếu niên nhìn về phía Lí Chính Kiệt.

      Lí Chính Kiệt: “Nhìn ông ta vừa mắt.”

      vừa mắt?” Vương Lân Sinh nghiêm túc, “ vừa mắt ra tay đánh người? Mười người các cậu đánh người?”

      thấy tướng tá của ông ta sao? tại bạn học của bọn tôi nằm trong phòng theo dõi, còn ông ta thiếu cánh tay gẫy cái chân nào, ngay cả tóc cũng thiếu sợi.” Giọng của Lí Chính Kiệt tràn đầy căm giận.

      Vương Lân Sinh cau mày, quan sát cậu nhóc, lát sau, gọi đồng nghiệp khác tới tiếp tục đặt câu hỏi, ta và người đồng nghiệp trước đó cùng vào phòng thẩm vấn.

      Người trong phòng thẩm vấn ung dung nhàn nhã, nhìn bọn họ bước vào, thản nhiên liếc mắt.

      Vương Lân Sinh lại quan sát Lí Chính lần nữa.

      Dáng người cao lớn, đầu đinh, chiếc áo phông cũ là dấu vết nước bùn, chân dép lê, làn da đen, ngũ quan ràng.

      Hai người ngồi xuống, Vương Lân Sinh lên tiếng: “Tên.”

      “Lí Chính.”

      “Tuổi.”

      “32.”

      “Quê quán?”

      “Quảng Dương.”

      Vương Lân Sinh dừng chút, người bên cạnh nhắc nhở ta: “Này?”

      Vương Lân Sinh hoàn hồn, lại hỏi tiếp, lặp lại những câu hỏi trong nhà hàng, Lí Chính vẫn trả lời như cũ.

      Vương Lân Sinh suy nghĩ chút, tiếp: “Chính mồm thừa nhận trong khoảng thời gian từ tám đến chín giờ tối ngày 13 tháng 7, ở phía tây huyện Ngân Giang xảy ra ẩu đả với bọn họ, khẩu cung của hai bên đều giống nhau, còn chuyện đối tượng Lưu Đào bị trọng thương hai bên có lời khai khác nhau. Ý là mấy cậu nhóc này vu oan cho ?”

      Lí Chính thản nhiên “Ừ” tiếng.

      “Tại sao bọn chúng lại vu oan cho ?”

      Lí Chính đáp.

      “Rốt cuộc tại sao các người lại đánh nhau?”

      Lí Chính vẫn đáp.

      thừa nhận, cũng giải thích nhiều, có thái độ của người bị oan nên có, giống như mặc kệ hơn.

      Vương Lân Sinh suy nghĩ lát: “Chiều hôm nay, khi cậu nhóc Lí Chính Kiệt kia cung cấp manh mối, cậu ta tìm được kẻ tình nghi đánh trọng thương Lưu Đào, sau đó hai cậu nhóc kia tới cũng có lời khai giống y hệt cậu ta… nhưng lời khai về ngày báo án chứa nhiều mâu thuẫn.”

      là chú ruột của Lí Chính Kiệt, điều này có liên quan gì ?”

      Lí Chính Kiệt vẫn còn là vị thành niên, Thẩm Á Bình là người giám hộ của cậu ta, tới bên cậu ta.

      Chu Diễm và Lâm Thái ngồi chờ tin tức, nhưng mãi mà chưa thấy có tin gì. Lâm Thái mở điện thoại, nhíu mày, thấy nhóc bên cạnh bộ dáng bình thản ung dung, : “Em bình tĩnh đấy.”

      Chu Diễm: “Lí Chính ra tay nặng, người kia vu oan, ấy sao.”

      Lâm Thái “chậc” tiếng, nhìn về phía Lí Chính Kiệt: “ ra tay nặng cũng biến thành ra tay nặng, vu oan cũng biến thành chứng cứ vô cùng xác thực, sao cũng biến thành có sao.”

      Chu Diễm nhìn ta: “Cậu ta mới có mười lăm tuổi.”

      “Mười lăm tuổi sao? Mười lăm tuổi cũng còn nữa, cậu ta biết mình làm gì.”

      “… Tại sao?”

      Lâm Thái giống như giải thích cho : “Vừa rồi ở nhà hàng tôi lấy thuốc đưa cho Thẩm Á Bình, thấy ấy nhắn tin, bảo cậu nhóc ăn cơm ở nhà bạn rồi về, tôi còn cảm thấy kì quái quên mất là lúc này nghỉ hè, cậu nhóc này trở về, em xem đời này có chuyện khéo như vậy sao? Hai người đến huyện Ngân Giang mà cũng gặp phải cậu nhóc kia, còn bị cậu ta tố cáo.”

      Chu Diễm muốn nghe ta linh tinh: “Bọn họ là mâu thuẫn gia đình?”

      Lâm Thái bật cười: “Lí Chính chưa từng gì với em sao? Cũng đúng, là em họ hàng xa, cần gì phải chứ.”

      Chu Diễm cắn môi, lời nào nhìn ta.

      Lâm Thái vắt chéo chân, cố ý đợi thêm lát, mới cười : “Quá khứ của Lí Chính em biết được bao nhiêu chứ? phải vẫn nghĩ ta chỉ là người lái thuyền chứ? Ví dụ như trước kia ta từng làm đầu bếp, từng ở Italia năm, suýt chút nữa đăng kí kết hôn với Thẩm Á Bình, em biết được bao nhiêu trong số này?”

      Chu Diễm nắm chặt tay, trong lòng trầm xuống, bình tĩnh cười nhạo: “Xem ra cái gọi là vu oan cũng biến thành chứng cứ xác thực chỉ là những lời vô nghĩa của , vậy mà còn có lòng dạ tám chuyện.”

      “Còn tưởng rằng nhóc như em biết mắng chửi người cơ.” Lâm Thái cười hì hì, lại gác chân ngồi lát, tiếp, “Tôi cũng tám chuyện vô ích.”

      Chu Diễm chuyện với ta nữa.

      Mệt mỏi chờ đợi, di động của Chu Diễm vang lên hai tiếng, là tin nhắn của Tưởng Bác Văn. tắt nguồn điện thoại, trong tin nhắn Tưởng Bác Văn cậu ta tới Khánh Châu rồi, hỏi ở đâu, Chu Diễm cau mày, muốn để ý đến cậu ta, cửa bên trong mở ra, Vương Lân Sinh xuất , Chu Diễm và Lâm Thái lập tức đứng lên.

      Vương Lân Sinh sửng sốt: “Sao lại đến đây?”

      Chu Diễm trả lời, Lâm Thái hỏi: “Cảnh sát Vương, Lí Chính thế nào rồi?”

      Vương Lân Sinh: “Còn thẩm vấn.”

      Lâm Thái: “Có gì mà phải hỏi chứ, chỉ là mâu thuẫn gia đình thôi, đóng cửa lại bảo nhau, bọn họ là chú cháu ruột mà. Với hiểu biết của tôi về Lí Chính, nhất định ta nhiều lời, muốn hỏi gì chi bằng hỏi tôi, cậu nhóc Lí Chính Kiệt kia cũng có bệnh tâm lí, năm ngoái vẫn còn phải gặp bác sĩ tâm lí mà.”

      Vương Lân Sinh cau mày: “ tại chứng cứ bất lợi với Lí Chính, lúc ấy cũng có nhân chứng khác.”

      “Tôi chính là nhân chứng.” Cuối cùng Chu Diễm cũng lên tiếng.

      Sắc trời tối đen, mưa to vẫn ngừng.

      Vương Lân Sinh rót cốc nước, đưa tới trước mặt Chu Diễm.

      Chu Diễm tiếng cám ơn: “Lúc bán điều hòa tôi cảm thấy cậu nhóc đó kì quái, khi quay về nhìn thấy đám người đánh Lí Chính, lúc tôi chạy tới đám người kia bỏ chạy rồi.”

      thấy tình hình đánh nhau lúc đó, cho dù thấy cũng thể chứng minh được vết thương của Lưu Đào phải do Lí Chính tạo thành.”

      “Lí Chính bị đánh đến mức cả người toàn là vết thương, đầu còn bị đập gậy, mười mấy người đánh người, mười người khác bị mất sợi tóc nào, tại sao lại chỉ có người bị Lí Chính đánh đến mức phải vào phòng theo dõi chứ?”

      Vương Lân Sinh lắc đầu: “Những lời , chúng tôi đều nghĩ đến… tại vấn đề mấu chốt chính là lời khai của đám nhóc kia, Lí Chính cũng thừa nhận chuyện đánh nhau là , tất cả khẩu cung đều trùng khớp.”

      Dừng chút, Vương Lân Sinh tiếp: “ có quan hệ gì với ta?”

      Chu Diễm cắn môi, lát sau mới đáp: “Bởi vì tình cờ, nên tôi vừa biết ấy hai mươi mấy ngày.”

      “À.”

      Chu Diễm cầm cốc lên, cúi đầu nữa.

      Vương Lân Sinh còn muốn tiếp di động vang lên, ta bắt máy, sau khi cúp máy nhìn Chu Diễm : “ tại Lưu Đào được đưa vào phòng cấp cứu rồi, tình hình chuyển biến xấu.”

      Lí Chính tại là mấy giờ, có lẽ bầu trời tối đen rồi, nhắm mắt lại, nghe thấy có tiếng mở cửa, có người vào.

      “Vết thương của Lưu Đào chuyển biến xấu, tại tiến hành cấp cứu, có lẽ rất khó qua đêm nay. Chúng tôi vẫn liên lạc với bốn cậu nhóc khác, vì ảnh hưởng của bão nên cần thêm chút thời gian.”

      Lí Chính mở mắt ra, “Ừ.”

      Vương Lân Sinh: “Đêm nay thể được, mấy người bạn của ở bên ngoài chờ, tôi bảo bọn họ về trước.”

      “… Mấy người?”

      “Hai nữ nam.”

      Lí Chính im lặng lát, hỏi: “ tại mấy giờ rồi?”

      Vương Lân Sinh: “Sắp tám giờ.”

      biết Chu Diễm?”

      “Hả?” Vương Lân Sinh sửng sốt, “À… Hơn mười ngày trước có buổi tối ấy đến đồn cảnh sát xin giúp đỡ, đúng lúc người trực là tôi.”

      Lí Chính suy nghĩ: “ ấy chung với hai người kia… người ấy mang theo tiền, buổi tối cũng có chỗ ở, phiền giúp ấy.”

      Vương Lân Sinh ra, bảo mấy người chờ bên ngoài về trước, Lí Chính Kiệt chỉ vào Chu Diễm: “Dì muốn đưa bạn ta về?”

      Thẩm Á Bình lạnh lùng lườm cậu ta, rồi mới dừng tầm mắt người Chu Diễm.

      Chu Diễm: “ phiền các người.”

      Vương Lân Sinh cầm chìa khóa xe: “Tôi đưa về, tiện đường.”

      Tiện đường? Chu Diễm : “Vâng.”

      Ba người kia rồi, Chu Diễm : “ cần phiền đâu cảnh sát Vương, tôi tự về được.”

      “Về đâu?”

      “… Về nhà.”

      Vương Lân Sinh nhìn , “Tôi tìm khách sạn cho tạm thời ở trước .”

      Chu Diễm cau mày.

      Vương Lân Sinh: “Đừng hiểu lầm, Lí Chính bão lớn đêm nay ở thuyên rất nguy hiểm.”

      Chu Diễm: “ cần đâu, đó là bến tàu, có gì nguy hiểm hết.”

      “Vẫn nên ở khách sạn hơn.”

      cần đâu, tôi trước đây.”

      Vương Lân Sinh ngăn lại: “Này đâu thế? Bão lớn như vậy, có tiền cũng gọi được xe đâu, để tôi đưa về.”

      Chu Diễm cũng biết suy xét, tiếng cám ơn, rồi theo Vương Lân Sinh .

      Vương Lân Sinh che ô cho , cho dù có ô che, chỉ là đoạn đường ngắn nhưng cả hai vẫn bị mưa hắt. Vương Lân Sinh mở cần gạt nước, bật bản đồ, khởi động xe: “Tôi quen đường, mới đến Khánh Châu lâu.”

      Chu Diễm: “Bến tàu cách chỗ này rất xa.”

      sao, chỉ mất tiếng thôi.”

      Đèn xe chiếu rọi mưa bụi, gió lớn thổi mạnh, có người bộ, chỉ có mấy chiếc xe.

      Trong xe rất yên lặng, Vương Lân Sinh lên tiếng: “Lần đó gặp , tôi còn phải cảnh giác đấy.”

      “Vâng… tại được thăng chức rồi?”

      “Xem như vậy . Lúc cảnh giác toàn nhìn thấy chuyện vớ vẩn, tại lại thấy chuyện lớn.”

      Chu Diễm thuận miệng hỏi: “ làm cảnh sát bao lâu rồi?”

      “Vừa tròn hai năm.”

      thăng chức khá nhanh đấy.”

      Vương Lân Sinh cười: “ phải như vậy đâu, dựa vào quan hệ đấy. Năm đó lúc mới tốt nghiệp trường cảnh sát, cả người đầy chính khí, hoàn toàn khinh thường chuyện này, nghĩ đến chỉ cần dựa vào thực lực, kết quả phải đến đồn cảnh sát cách xa nhà vạn dặm.”


      Người bên cạnh nhìn về phía trước, dường như muốn nghe nữa, máy hướng dẫn rẽ phải, báo còn bao nhiêu cây số, Vương Lân Sinh đánh tay lái, chuyên tâm lái xe suốt quãng đường còn lại, cuối cùng mười giờ tới điểm đến, khắp bến tàu toàn là thuyền, hỏi: “Là chỗ nào?”

      Chu Diễm chỉ phương hướng, Vương Lân Sinh lái tới nơi, dừng xe, Chu Diễm cởi dây an toàn ra: “Cám ơn .”

      Vương Lân Sinh thấy tay đặt lên cửa xe, gọi tiếng: “Chu Diễm.”

      Chu Diễm quay đầu lại: “Vâng.”

      Cuối cùng Vương Lân Sinh : “ gần đây mới biết Lí Chính…”

      ta do dự, cau mày.

      Chu Diễm chờ ta tiếp.

      “Hai năm trước tôi còn học ở đại học cảnh sát Quảng Dương, lúc tôi tìm thầy giáo hỏi chuyện, đúng lúc thầy ấy có việc… Trước đó biết Lí Chính sao? Hai năm trước, chuyện xảy ra cùng ngày… Tôi nghĩ hai người biết nhau…”
      Phong nguyet, DionChris thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Sinh đồ – Chương 31



      Đời người vô cùng ngắn ngủi, thưởng thức phong cảnh, nếm trải mỹ vị, hỉ nộ ái ố tham sân si, vô cùng giống nhau.

      Vương Lân Sinh từng xem vài số liệu, mỗi ngày người bình thường phải nháy mắt vạn lần, sau đó ta lại nghĩ mỗi lần mở mắt có lẽ thế giới đều khác biệt, bởi vì ánh mặt trời di chuyển, khí lưu động, sinh mệnh tiến về phía trước, như vậy mỗi ngày ta đều đối mặt với vạn phong cảnh.

      Thấy rất nhiều nhưng có gì sâu sắc đáng để lưu lại, ta quên lần nhận được tiền mừng tuổi cuối cùng vào năm mười tám tuổi là bao nhiêu, cũng nhớ nguyên nhân cãi nhau lần đầu tiên với bạn .

      Thậm chí cũng chả nhớ tồi tệ của cơn bão trước đó trong năm nay, Vương Lân Sinh bật radio trong xe, đường chạy về, trong cơn bão đêm, nghĩ đến hai năm trước bắt đầu sống cuộc đời cảnh sát, lần đầu tiên trực quan cảm nhận được ngày nào đó của “sinh mệnh”.

      luôn có ngày như vậy, giống như sóng triều chuyển động sông, bị thủy triều thúc giục đưa đẩy, bánh lái chuyển hướng đường thủy vô tận.

      Ngày đó sâu sắc đến mức khó mà quên được, khắc ghi vào nơi sâu nhất trong trí nhớ, từ nay về sau hành trình mờ mịt, sinh mệnh thay đổi.

      Có bao nhiêu người cùng trải qua ngày đó?

      Chu Diễm thu ô, sải bước lên bậc thang, vào trong phòng.

      Trong khoang thuyền tối đen, cửa sổ đóng từ lâu, mùi sơn thoang thoảng, nhìn , trong đầu nhớ lại cấu tạo của khoang thuyền.

      Vào cửa tay trái là nhà bếp, tay phải là WC.

      thẳng vào trong là phòng khách kiêm phòng ngủ, hai bên có hai cửa sổ, hai cánh cửa chưa từng mở, giường kê sát vào tường cửa sổ bên phải, trần nhà rất thấp, luôn phải cúi đầu.

      vào trong là phòng ngủ của , có chiếc bàn, trước bàn có chiếc ghế do làm.

      rất quen với căn phòng sông này, ngay cả cũng ngờ tới.

      Chu Diễm bật đèn, đóng cửa lại, bỏ ô vào bệ rửa tay.

      mặt đất vẫn còn chậu hoa và bùn đất, cũng lau, thẳng vào phòng ngủ, ngồi xuống giường. Nghỉ ngơi lát, mới buộc gọn tóc, sờ vào cổ tay mới phát có buộc tóc, Chu Diễm nhìn vào bên cạnh gối, vòng cỏ kia vẫn nằm ở chỗ đó, nhưng màu sắc còn xanh nữa.

      Suy nghĩ chút, cầm lấy quyển sách bàn, do dự lúc mới lật ra.

      Bên trong kẹp tờ báo từ hai năm về trước, số lần xem rất nhiều, trang giấy khó tránh khỏi ố vàng, cũng vì kẹp trong sách lâu, nên tờ báo vẫn còn thẳng thớm.

      Chu Diễm nhìn nội dung bên trong, tầm mắt đảo đến ngày phía , năm 201x, ngày 12 tháng 6, đưa tin là tin tức trước ngày tức là ngày 11 tháng 6, cẩn thận xem, giống như đọc tờ báo mới.

      Ánh sáng , xem đến mức nhức mắt mới bỏ báo xuống, muốn rửa mặt, nằm thẳng xuống giường.

      Cửa sổ được đóng kín ngăn mưa ở bên ngoài, mưa còn lớn hơn so với mấy lần trước, nện xuống boong thuyền gây ra tiếng đinh tai nhức óc, dường như phá hủy, có thể lật đổ cả con thuyền.

      Chu Diễm che lỗ tai, cuộn mình, qua lát lại trở mình, mặt nhìn vào tường, bên cạnh gối là vòng cỏ, với tay ra khẽ chạm vào.

      “Lí Chính…”

      Lí Chính mở mắt ra, nhắm mắt khá lâu rồi, tạm thời thích ứng được với ánh đèn, dùng tay cản lại, lúc bỏ tay xuống dường như ngửi được mùi sữa tắm thoang thoảng.

      Lí Chính bỏ tay xuống, tầm mắt dừng cổ tay phải. Có sợi dây buộc tóc ở đó, quấn chặt cổ tay , có lẽ nhóc kia mới chỉ dùng có mấy lần, dây buộc tóc vẫn còn như mới, mùi dầu gội đâu vẫn còn lưu lại ở đó.

      nhớ tới cuộc trò chuyện mấy giờ trước của mình với Vương Lân Sinh.

      “Hơn mười ngày trước có buổi tối ấy đến đồn cảnh sát xin giúp đỡ, đúng lúc ấy tôi là người trực.”

      Hơn mười ngày trước…

      Lí Chính tính toán có lẽ là ở bến tàu Tây Hỗ, lần đuổi rời khỏi thuyền kia.

      Chạng vạng đuổi , ăn cơm với đám bạn, hơn nửa đêm mới trở về, vừa mới lên thuyền chợt nghe thấy tiếng gọi của ba”, quay đầu lại nhìn cái, thẳng vào khoang điều khiển.

      Tiếng gọi đầu tiên vội vàng, tiếng thứ hai bối rối, tiếng thứ ba thứ tư vô cùng sợ hãi.

      Thuyền rồi vẫn gọi tên , ngay cả tên họ cũng gọi cả ra, vừa bất lực lại sợ hãi.

      Hóa ra đêm đó đến đồn cảnh sát.

      từng đuổi ba lần.

      Lí Chính lấy dây buộc tóc ra, ngón tay khẽ sờ mấy cái, đưa lên môi khẽ chạm vào nó.

      Mùi thơm ngập tràn, trong lòng khẽ gọi tên .

      “Chu Diễm…”

      Lúc Chu Diễm tỉnh lại, tóc xõa tung hết ra, bên ngoài mưa to vẫn còn chưa ngừng, chạm vào di dộng xem giờ.

      Mới bốn rưỡi, thời gian vẫn còn sớm.

      Chu Diễm xoay người, tắm, lại nấu chút mì lót dạ, gống như trở lại hơn hai mươi ngày trước kia, ràng rất đói nhưng lại ăn vào.

      Lần đó là đói quá, còn tại lại đói đến vậy.

      Chu Diễm cố gắng lắm mới ăn hết bát mì, rửa bát, đeo túi xách ra ngoài.

      Năm giờ sáng, bình thường trời sáng , bởi vì bão sắc trời u ám, Chu Diễm che ô về phía trước, cố gắng bước , nửa tiếng vẫn nhìn thấy chiếc xe taxi nào, năm giờ bốn mươi lăm phút xe buýt hoạt động, nhưng bây giờ cũng thấy bóng dáng, Chu Diễm đành phải lấy di động ra, theo hướng dẫn trong đó.

      hết bốn trạm xe buýt cả người đều bị mưa hắt ướt, nhưng vẫn thấy bóng dáng xe buýt đâu, thấy chiếc taxi nhưng đó sớm có hành khách rồi.

      Chu Diễm lau nước mưa mặt, tiếp tục , tới thời gian làm, đường cũng dần có xe, phía trước xuất “đại dương mênh mông”, đàn ông cõng phụ nữ và trẻ em qua, tắt máy xe, ủng mặc áo mưa gian nan lội qua.

      Chu Diễm liếc nhìn xung quanh, còn đường nào khác nữa, cũng theo những người đó, nước ngập chân , đường bọt nước văng tung tóe.

      Hai chân Chu Diễm tê dại, cả người đều lạnh vì ướt mưa, biết bao lâu rồi, có lẽ là khoảng ba bốn tiếng, thể nhúc nhích nổi nữa, tìm được trạm xe buýt, chống vào biển quảng cáo nghỉ ngơi.

      Túi xách ướt đẫm, may mà bên trong đựng sách, Chu Diễm lấy chai nước ra uống mấy hớp, vừa ngẩng đầu lên thấy màn hình điện tử ra dòng chữ đỏ.

      “Bởi vì bão ngập các tuyến xe 1, 2,150, 45, 95… thay đổi tuyến đường.”

      Chu Diễm lại uống tiếp mấy ngụm nước, gọi 114 kêu xe, đợi mười phút vẫn thấy xe đến, biết có phải phần mềm gọi xe bị hỏng rồi .

      Di động của cũng hỏng mà.

      Chu Diễm thả chai nước vào túi, bật ô lên, tiếp tục theo hướng dẫn, lại tiếp gần giờ, cuối cùng gặp được xe buýt.

      lên xe, hai chân nhũn ra, người lảo đảo, chị đỡ lấy : “Ôi, em sao chứ?”

      Chu Diễm lắc đầu: “ sao ạ.”

      Môi trắng bệch, mắt hoa lên, người tốt bụng nhường chỗ cho : “Lại đây, ngồi chỗ của tôi .”

      Chu Diễm: “ cần đâu ạ.”

      Chị đỡ lấy qua: “Mau ngồi xuống , đừng để bị ngất, sao lại ướt thế này, em làm hay học vậy?”

      Chu Diễm ngồi xuống ghế, xoa chân lên lời.

      Giọng chị trở nên thấp hơn: “Đừng khóc mà, có phải khó chịu ở đâu ?”

      ạ…” Chu Diễm khẽ , “Em cám ơn.”

      Năm giờ ra cửa, đổi hai chuyến xe tới được điểm đến là mười giờ.

      chiếc xe cảnh sát bật đèn ầm ĩ, gào thét qua bên người . Chu Diễm còn chưa đến cửa Cục cảnh sát, thấy người đàn ông ra, sửng sốt nhìn .

      Lâm Thái quan sát Chu Diễm, im lặng lúc, sau đó mới bật ô lên: “Tôi mua đồ ăn sáng, em vào .”

      Chu Diễm hỏi: “Người được thả chưa?”

      qua mười hai tiếng.”

      Lâm Thái im lặng mấy giây: “Tôi còn phải tìm luật sư hỗ trợ.”

      “… Là sao?”

      “Hơi khó giải quyết.”

      “Lưu Đào mất rồi?”

      Lâm Thái bị nghẹn: “Chưa mất, cấp cứu thành công, nhưng mấy thằng nhóc tìm được còn lại đều khai giống nhau.”

      Chu Diễm cắn môi hỏi: “Vậy Lí Chính Kiệt kia đâu?”

      “Ở nhà… Á Bình khuyên bảo.” Lâm Thái dừng chút, “Hoặc là em trở về nghỉ ngơi, hoặc là vào chờ, em cũng giúp được gì hết, vẫn về hơn.”

      Chu Diễm im lặng, mặc kệ ta vào trong, tầm mắt Lâm Thái dõi theo , đến khi nhìn thấy bóng người, ta mới giơ ô lên, vào trong mưa, lái xe đến cửa hàng gần đó, mua cà phê và sandwich, định trả tiền, suy nghĩ, lại cầm thêm phần.


      Trở lại Cục cảnh sát thấy Chu Diễm vẫn ngồi chờ ở vị trí ngày hôm qua, mấy người cảnh sát qua nhìn , khe khẽ thầm. Lâm Thái đưa cà phê và sandwich cho : “Ăn chưa?”

      “Ăn rồi, cần đâu.”

      Lâm Thái để đồ sang bên cạnh: “Đói bụng ăn.”

      Chu Diễm nhìn cảnh sát tới lui trước mặt, nước từ trán rơi xuống mặt, lau .

      Lâm Thái căn miếng sandwich : “Chuyện này cũng khó, chỉ cần Tiểu Kiệt chịu là được, nhưng cậu ta chịu, Lí Chính cũng nhiều lời.”

      “… Tại sao?”

      “Chuyện nhà.” Lâm Thái bỏ sandwich xuống, nhai rồi nuốt xuống, suy nghĩ chút lại , “Lí Chính học xong trung học rời nhà, làm đầu bếp tàu năm, sau đó theo trai đến Italy đãi vàng, lúc ấy Thẩm Á Bình thi đỗ đại học, nhưng chịu học, cũng theo đến Italy, mấy người phấn đấu ba năm mới trở về.”

      “Sau khi về nước kinh doanh thuận lợi, phát tài, tôi cũng chứng kiến cảnh tượng mấy năm đó, tháng nào cũng du thuyền ngắm cảnh hai lần, toàn ăn sơn hào hải vị, đừng nhìn tại Lí Chính ăn mặc giống như công nhân, năm đó chỉ chiếc đồng hồ đeo tay ta cũng đủ mua cả căn hộ, tất cả đều là do mọi người phấn đấu…”

      Chu Diễm hỏi: “Sau đó sao?”

      “Sau đó…”

      “Là ông ta hại chết cha mẹ cháu!”

      “Cho nên tại cháu muốn hại chết ấy? Hại chết chú ruột của cháu?”

      “Cháu đều là !” Lí Chính Kiệt quát.

      “Cháu là đồ khốn nạn!” Thẩm Á Bình ném máy chơi game về phía cậu ta, “Ầm’ cái đập vào mặt.

      Trong TV, phát ra tiếng: “Gameover!”

      Lí Chính Kiệt tức giận lườm Thẩm Á Bình, nhặt máy chơi game lên tiếp tục chơi, Thẩm Á Bình duỗi tay ra, gạt máy chơi game xuống đất.

      Lí Chính Kiệt đột nhiên đứng lên, gào to: “Ông ta hại chết cha mẹ cháu, cũng là chị rể của dì, phải dì tận mắt chứng kiến bọn họ nhảy lầu sao, phải suýt chút nữa dì cũng nhảy xuống sao, ông ta ép chết cha mẹ cháu, dựa vào cái gì mà bây giờ vẫn còn có thể tiêu diêu tự tại chứ!”

      Lí Chính Kiệt cầm lấy cuốn Kinh thánh bàn lên: “ phải dì vẫn cầu nguyện hàng tuần sao? Tháng trước phải dì đụng vào kính ở nhà hàng mới khiến cả người đều bị thương sao? Hôm đó là ngày giỗ của bọn họ, dì quên được, dựa vào cái gì mà muốn cháu tha thứ cho ông ta!”

      Thẩm Á Bình giữ tay trái mình, miệng vết thương ỉ đau, chị ta nhẫn nại : “Đừng coi cảnh sát là đồ ngốc, phải chỉ dựa vào mấy lời của bọn cháu đâu, tại bọn họ trừng trị cháu là vì chú cháu gì, cháu làm giả khẩu cung, vu oan cho người khác, cháu cho mình là vị thành niên phải chịu trách nhiệm gì sao? Còn có Lưu Đào kia nữa, rốt cuộc làm sao lại bị thương, có phải cháu…”

      Lí Chính Kiệt sửng sốt: “Dì linh tinh gì thế!”

      Cảnh sát ra ra vào vào, hình như có vụ án phải làm, Chu Diễm ngồi ở ghế, mưa người khô, nhưng chân vẫn còn lạnh, vẫn giống như ngâm trong “đại dương mênh mông” kia.

      Chu Diễm: “Hôm bị đánh, Lí Chính báo cảnh sát.”

      Lâm Thái: “Hả?”

      ấy báo cảnh sát, giống như tại, ấy gì hết.”

      “… ấy muốn Tiểu Kiệt gặp chuyện xấu.” Lâm Thái chống trán, cười khổ, thở dài.

      Lâm Thái tựa vào ghế: “Ăn , rồi về, em ở đây cũng giúp được gì đâu.”

      Chu Diễm im lặng.

      Lâm Thái cười: “Nghe tôi nhiều như vậy mà em vẫn chưa sao? Nghe được quá khứ của đối phương từ miệng người khác, cảm giác này dễ chịu ư? Tôi nhằm vào em đấy, nhé, bộ dáng em cũng coi như là xinh đẹp, đàn ông khó mà ghét em được, nhưng phụ nữ có. Em em hai mươi tuổi, hai mươi tuổi… Lúc Lí Chính hai mươi tuổi, còn phấn đấu bên Italy với Thẩm Á Bình, lúc ấy em mới bao nhiêu? Tám tuổi… Trời ạ, học lớp hai? tại đầu năm nay, chênh lệch tuổi tác cũng chả là gì, nhưng Lí Chính chênh lệch với em quá nhiều, chỉ là tuổi tác, mà còn là kinh nghiệm mười hai năm.”

      Chu Diễm phản bác, chỉ hỏi câu: “ thích Thẩm Á Bình?”

      Lâm Thái im bặt.

      Chu Diễm đưa ta kết luận: “À, thích chị ta.”

      Lâm Thái bưng cốc cà phê lên uống sạch: “Chuyện này liên quan đến tôi.”

      liên quan sao? phải là “tình thánh” sao?”

      “Em…”

      “Đều là đàn ông, kém chỉ chút so với Lí Chính, có phải suýt chút nữa Thẩm Á Bình kết hôn với ấy đúng ? Ánh mắt của chị ấy cũng là bình thường, trong hai người chị ấy thấy được , chỉ có mặt nóng dán vào mông lạnh, “vĩ đại” như vậy, nên đổi nghề làm mục sư chứ, ít nhất mỗi tuần có thể gặp chị ấy ở nhà thờ.”

      “Shit!”

      Lâm Thái chửi bậy, định mắng tiếp Chu Diễm thèm nhìn ta nữa, đứng lên, theo cảnh sát vừa qua.

      “Cảnh sát Vương!”

      Bộ đồng phục của Vương Lân Sinh bị hắt mưa, ta phủi chút, quan sát Chu Diễm: “ tới bao lâu rồi?”

      “Cũng chưa lâu.”

      bằng nghe lời tôi về trước , có tin tức gì tôi thông báo cho hay.”

      người cảnh sát chào hỏi Vương Lân Sinh: “Thế nào, gây tai nạn bỏ chạy à? Rốt cuộc là giao cho bên giao thông hay là bên chúng ta đây?”

      Vương Lân Sinh: “Chuyện này sau nhé.”

      Chu Diễm hỏi: “ bận hả?”

      Vương Lân Sinh: “Lại có thêm vụ án nữa… đấy nghe lời tôi về trước , bão cũng chưa dứt đâu, ở trong này cũng giúp được chuyện gì.”

      Chu Diễm gật đầu: “Em .”

      Vương Lân Sinh thực nghĩ tới thuyết phục được nhanh như vậy.

      Chu Diễm hỏi: “ có biết nhà hàng hôm qua ở chỗ nào ?”

      “Hả?”

      Chu Diễm: “Tên nhà hàng đó là tiếng Ý, em tra được vị trí, hôm qua theo người tới nên ở đâu.”

      Lâm Thái ở phía sau cuối cùng nhịn được hỏi: “Em muốn đến đó làm gì?”

      Chu Diễm liếc ta: “ phải chuyện này cũng khó ư, chỉ cần Lí Chính Kiệt là được sao?”

      là giữa trưa.

      Vương Lân Sinh uống hết cốc nước, suy nghĩ, lại rót thêm cốc nữa, vào phòng thẩm vấn tối hôm qua, đặt cốc nước xuống trước mặt Lí Chính: “ uống nước trước , rồi ăn cơm trưa.”

      Lí Chính đầy mệt mỏi, khách sáo, uống xong nước, hỏi: “Tối hôm qua có đưa Chu Diễm đến khách sạn ?”

      Vương Lân Sinh: “, ấy đòi quay về thuyền.”

      Lí Chính cười, dường như cũng hề bất ngờ với chuyện này cho lắm.

      Vương Lân Sinh: “ ấy vừa chờ ở bên ngoài, tại rồi.”

      “… Ừ.”

      Vương Lân Sinh là cảnh sát, năng lực quan sát và suy luận đều cao, suy nghĩ, : “Hôm nay xảy ra lụt nghiêm trọng, rất nhiều xe buýt thay đổi tuyến đường, tối qua khi tôi lái xe đến bến tàu cũng để ý… Có lẽ ấy mất mấy tiếng mới đến được chỗ này, chân toàn là bùn, khí sắc cũng tốt, như vậy quen với hoàn cảnh, cũng hề dễ dàng gì.”

      Lí Chính chạm vào dây buộc tóc cổ tay phải, giống như chạm vào mái tóc dài của , trong lòng rung động.

      Vương Lân Sinh: “Lúc bị đánh báo cảnh sát, là vì hành trình, muốn gặp phiền phức, tại lại gì, tôi nghĩ vụ án này cũng dễ phá, dựa vào đầu mối tại, phải là bọn chúng, xem có đúng , bởi vì mâu thuẫn gia đình, cậu nhóc hận lợi dụng tình thế đổ tội của mình lên đầu ? Còn bảo vệ cho cậu ta.”
      Phong nguyet, DionChris thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Sinh đồ – Chương 32



      Radio giao thông xe đưa tin tuyến đường ngập lụt, nhắc nhở tài xế thay đổi tuyến đường chạy, Chu Diễm ôm túi xách, ngồi xe Lâm Thái tiến về phía trước.

      Lâm Thái phụng phịu, chờ khi đèn đỏ lấy điếu thuốc ra hút hai ngụm, đèn chuyển sang xanh, ta lại đạp chân ga: “Thẩm Á Bình còn khuyên được Tiểu Kiệt, em có cách nào chứ?”

      có.”

      có?” Lâm Thái liếc chút, “Vậy chạy đến đó làm gì?”

      Chu Diễm: “Vậy cho rằng tôi có cách gì? Tôi cũng tính là biết các , càng biết Lí Chính Kiệt kia, tôi có bất cứ cơ sở nào nghĩ ra được gì chứ?”

      Lâm Thái cười nhạo: “ như vậy em đến chỗ đó có thể nghĩ ra cách ư?”

      “Sao lại biết được tôi đến chỗ đó là vô ích?”

      Lâm Thái: “ nhìn ra được, vốn nghĩ em là người câm, ai ngờ em là người khó chơi như vậy.”

      Chu Diễm cũng mặc kệ ta sửa từ “đồ mỏ nhọn” thành “người khó chơi”, cũng cho rằng mình là người mỏ nhọn, miệng đúng là thực là cái hũ nút, dần dần mới tốt hơn chút.

      Miên man suy nghĩ, xe đến nơi, cửa lớn đóng chặt, cửa đặt tấm biển “Đóng cửa”, đó toàn là nước.

      Hai người xuống xe, Lâm Thái gõ cửa, nhìn vào trong, thấy bóng người, ta gọi luôn điện thoại: “Á Bình, ở cửa nhà hàng, em xuống mở cửa cho với.”

      Cửa mở ra, Thẩm Á Bình mặc bộ đồ bình thường, tóc búi lên, trang điểm, lộ ra vẻ mệt mỏi.

      Thẩm Á Bình liếc qua Chu Diễm, hỏi Lâm Thái: “Sao lại đến đây? Bên kia thế nào rồi?”

      Lâm Thái: “Trước đó với em trong điện thoại rồi đấy… Tiểu Kiệt đâu?”

      “Ở lầu.”

      “Khuyên được rồi chứ?”

      “Khuyên từ tối qua đến giờ, đánh mắng đủ cả mà vẫn nghe.”

      “Em đánh nên thằng bé càng bướng bình chứ sao.”

      “Thằng bé lớn như vậy em đánh sao nổi. Chỉ ấn đầu nó thôi.” Thẩm Á Bình hỏi, “ tại hai người đến có việc gì vậy?”

      Lâm Thái: “ muốn chuyện với thằng bé.”

      thằng bé nghe sao? Đừng đùa chứ.”

      Lâm Thái nhìn sang Chu Diễm ở bên cạnh vẫn im lặng, Chu Diễm lên tiếng: “Em muốn gặp cậu ta.”

      Thẩm Á Bình ngẩn ra, vẻ mặt bình tĩnh, suy nghĩ: “Đợi lát nữa , chị vừa mắng thằng nhóc, tại bị mắng té tát… Chị pha chút đồ uống, em qua đây xem muốn uống gì.”

      Chu Diễm nhìn chị ta vào nhà bếp, mây giây sau mới cất bước theo.

      Hai ngày nhà hàng khai trương, trong tủ lạnh nguyên liệu nấu ăn chất thành đống, Thẩm Á Bình lấy ra chai nước trái cây: “Nước nho đấy, em uống ?”

      “Gì cũng được ạ.” Chu Diễm .

      Thẩm Á Bình vừa nghiêng chai rót nước nho vừa : “Thằng nhóc đó bướng bỉnh lắm, hồi bé thường xuyên ầm ĩ, bọn chị nếm trải đủ chuyện này, cho nên vô cùng chiều nó, nó càng lớn bọn chị càng quản được, vốn cũng dễ bảo gì, tại lại trong thời kì nổi loạn nên vậy đấy.”

      Chu Diễm thẳng: “Em nhìn ra được.”

      Thẩm Á Bình đưa cốc cho , hỏi: “Em có biết chuyện trước kia của Lí Chính ?”

      Chu Diễm: “Em nghe Lâm Thái chút rồi.”

      “Lí Chính với em sao?”

      “Vẫn chưa ạ.”

      Thẩm Á Bình lấy trong túi ra bao thuốc lá, rút ra điếu trước mặt Chu Diễm, hút thuốc, phả ra ngụm khói. hỏi: “Em biết hút thuốc ?”

      Chu Diễm lắc đầu.

      Thẩm Á Bình cầm điếu thuốc, chống khuỷu tay, dường như nghĩ ra gì đó: “Em còn , cũng lớn hơn Tiểu Kiệt là mấy.”

      Chu Diễm nhíu mày: “Các chị dùng tuổi tác để nhìn nhận lớn sao?”

      “…” Thẩm Á Bình hút thuốc ngừng lại, “ lấy tuổi lấy gì?”

      Chu Diễm cười: “Cho em điếu .”

      Thẩm Á Bình hơi do dự, nhưng vẫn đưa cho .

      Chu Diễm nhận lấy điếu thuốc dành cho phụ nữ: “Cho em mượn bật lửa.”

      Thẩm Á Bình đưa bật lửa cho .

      Chu Diễm đặt thuốc miệng, đánh lửa, lúc bỏ bật lửa xuống, từ từ phả ra ngụm khói: “Lúc học, giáo viên của bọn em luôn , tại các em đừng sớm, tôi là người tùng trải, tôi cho các em biết tương lai các em hối hận như thế nào, chờ qua vài năm nhìn lại, tôi bảo đảm các em muốn tìm cái động trốn vào, tôi là người từng trải mà, còn nữa sau này đừng khoe nghề nghiệp, cũng đừng khoe gì hết, tôi là người từng trải, tôi cho các em biết tương lai các em hối hận… Toàn là như vậy.”

      Chu Diễm: “Đạo lý này ai có thể phủ nhận, nhưng nó cũng chỉ điểm rằng khi còn trẻ luôn làm việc biết hối hận, tuổi tác là thước đo, đến lúc bị những thứ như dầu muối tương dấm chèn ép cũng đạt đến độ tuổi chín chắn, đó chính tiền vốn mà mỗi người đều có. Dù sao mọi người đều là người sống, ai được phép chỉ trích thế hệ tương lai của đất nước.”

      Thẩm Á Bình im lặng lúc lâu mới hỏi: “Em tên gì?”

      “Chu Diễm.”

      Hôm qua chị ta mới biết được tên Chu Diễm, nhưng dường như hôm nay mới là lần đầu tiên thực biết . Điếu thuốc cháy sạch từ lâu, tàn thuốc rơi xuống đất, Thẩm Á Bình hoàn hồn, bắn mấy cái, nhìn chằm điếu thuốc tay Chu Diễm, hỏi: “Em biết hút?”


      Chu Diễm: “ biết, hít vào, chỉ để ở miệng chút mà thôi.”

      Thẩm Á Bình nở nụ cười.

      Lần đầu tiên Chu Diễm nhìn thấy chị ta cười, giống như là hai gương mặt vậy, khi cười gương mặt lạnh lùng như sương, cao cao tại thượng, khi cười ánh sáng bắn ra bốn phía, càng thêm sinh động.

      Thẩm Á Bình: “Đến lúc rồi, để chị đưa em lên.”

      Lí Chính Kiệt đâu còn chơi nữa, sớm chui vào phòng ngủ, đáng tiếc quá hưng phấn thể ngủ nổi, trò chuyện weixin với bạn, bên ngoài đột nhiên có người gõ cửa hai tiếng: “Dì vào nhé.”

      Vừa dứt lời cửa lập tức mở ra, Lí Chính Kiệt nhìn thấy người đứng ở cửa: “Dì à, dì đừng phí công nữa…” được nửa ngừng lại.

      Lí Chính Kiệt trợn mắt nhìn đứng bên cạnh Thẩm Á Bình, qua mấy giây mới có phản ứng, kiêu ngạo cười: “Này muốn làm gì thế?”

      Thẩm Á Bình lạnh lùng: “Bớt cợt nhả , từ từ chuyện cho dì.”

      Lí Chính Kiệt cho là đúng nhún vai.

      Chu Diễm: “Để mình em chuyện với cậu ấy.”

      Lí Chính Kiệt: “Tôi từng đồng ý à?”

      ai quan tâm đến ý kiến của cậu ta, Thẩm Á Bình thẳng ra ngoài phòng ngủ, đóng cửa lại. Lí Chính Kiệt xuống giường, tính rời , chỉ còn mấy bước bị người cản lại.

      Lí Chính Kiệt dịch chuyển bước nào, người kia cũng dịch theo bước ấy, Lí Chính Kiệt : “Tránh ra!”

      Chu Diễm: “Cậu làm việc này có chỗ nào tốt, có ý nghĩa gì chứ? Đây phải là chuyện thị phi đâu.”

      “Ít giảng đạo cho tôi thôi, biết cái rắm.”

      “Cậu biết cho tôi .”

      là đứa quái nào mà tôi phải với chứ?”

      “Tôi cũng chả biết cậu là đứa quái nào, chi bằng tôi với cậu.”

      Lí Chính Kiệt sửng sốt: “Mợ mới…”

      “Là cậu đánh người nọ bị trọng thương phải đưa vào viện sao?” Chu Diễm ngắt lời, để cho cậu ta có cơ hội mắng .

      Lí Chính Kiệt quát: “Cái rắm!”

      “Đánh cái rắm gì? phải cậu phủi sạch mọi chuyện, nhân cơ hội giá họa sao?”

      Lí Chính Kiệt giận đến mức thể nhịn được nửa, chửi ầm lên: ” Tôi f*ck mẹ ! Đồ thối tha …”

      Chu Diễm lại ngắt lời cậu ta: “ phải cậu làm cậu cũng nhân cơ hội này giá họa báo thù cho cha mẹ cậu phải sao?”

      Chu Diễm nhìn chằm chằm cậu ta: “Cậu dễ chịu rồi, còn người bạn học nằm viện của cậu sao? Cậu làm gì cũng sai, thể rút tay ra được, thành tích kém cỏi, nổi loạn hiểu chuyện, tự cho mình là đúng, tôi thấy mấy người bạn của cậu có lẽ là trọng tình trọng nghĩa, cũng chỉ được có điểm đó mà thôi, nhưng cậu lại lợi dụng vết thương của cậu ta gây ra chuyện lớn như vậy, mượn điều này để thực ý đồ cá nhân, vậy được coi là gì chứ?”

      Lí Chính Kiệt lại muốn chửi ầm lên đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, kìm nén tức giận, cười : “Phép khích tướng dùng được rồi, chiêu này quá kém.”

      Chu Diễm: “Là phép khích tướng, nhưng tôi sai ư? Tôi phân tích giúp cậu nhé, biết ai đánh người bạn học kia của cậu, tối hôm qua đưa cấp cứu cũng hề dễ dàng, có lẽ chết cũng tàn phế, cậu ta là con trong nhà, cha mẹ cậu ta người đầu bạc tiễn người đầu xanh, cậu bạn kia coi nhóm các cậu như em, còn hung thủ ư, thầm chê cười đám em các cậu, quả thực là “ em tốt”, đoàn kết như vậy, giúp gã việc lớn như vậy.”

      Sắc mặt Lí Chính Kiệt tái mét.

      Chu Diễm tiếp: “Cậu coi đây chỉ đơn giản là phép khích tướng cũng đúng, cậu nhớ cho kĩ đừng tưởng mặc áo in hình đầu lâu chính là cổ hoặc tử (*), cậu xứng đâu, chỉ bằng tại cậu mượn sống chết của em báo thù riêng cho bản thân, ở trong phim vai diễn này thường do nhân vật mặc áo vằn phối hợp diễn, nhưng hề có kết cục tốt. Người em kia của cậu xuống suối vàng, ngày lễ Tết cám ơn tốt bụng của cậu.”

      (*) Đám thanh niên kì lạ có hành vi xấu

      Thẩm Á Bình tựa vào cửa phòng ngủ, hút hết điếu thuốc, lại châm thêm điếu, sương khói lượn lờ giống như trở lại những năm tháng tươi đẹp, thời học chịu học bài, thi đỗ đại học, nhưng điều kiện trong nhà tốt, chị ta cũng muốn lấy tấm bằng vô dụng kia, sau đó lại chia tay với đối tượng sớm, theo rể và cả người kia đến Ý.

      Ban đầu khổ thể , chị ta muốn từ bỏ rất nhiều thứ, tại nhớ lại biết làm sao lại tiếp tục kiên trì được.

      Những kinh nghiệm, trí nhớ này hóa ra xa xôi như vậy, tại bên trong theo người nọ trải qua những kinh nghiệm chị ta chưa từng biết.

      Tiếng bước chân dần tới gần, Thẩm Á Bình nhìn Lâm Thái đứng cách đó hơn bốn mét: “Em nhớ đến lúc em hai mươi tuổi hình như cũng tràn đầy sức sống.”

      sao? Lúc đó còn chưa quen em.”

      Thẩm Á Bình cười.

      Lí Chính Kiệt đến ghi lại khẩu cung lần nữa, người giám hộ Thẩm Á Bình vẫn theo cậu ta.

      Lâm Thái hỏi thăm xong trở về, với Chu Diễm: “Từ mười bốn đến mười sáu tuổi chỉ bị xử phạt thôi, ảnh hưởng nhiều lắm, vấn đề cũng lớn.”

      Chu Diễm: “Lí Chính hài lòng sao?”

      Lâm Thái: “Ai quan tâm ta, ta tính tiếp tục ở lại chỗ này sao? Phí luật sư cũng rẻ thế đâu.”

      Điện thoại của Chu Diễm vang lên, lấy ra thấy là Lão Lưu.

      Vương Lân Sinh ghi lại khẩu cung của Lí Chính Kiệt, sau đó gặp Lí Chính.

      Lí Chính xoa buộc tóc màu đen: “Lại xét hỏi?”

      Vương Lân Sinh: “Lí Chính Kiệt làm bản khẩu cung khác.”

      Lí Chính thờ ơ.

      Vương Lân Sinh: “Lí Chính Kiệt ngày 13 tháng 7 từ tám giờ đến chín giờ tối, cậu ta tập hợp bạn mình đến đánh , lúc ấy bọn chúng vẫn chưa bị thương, hơn chín giờ bởi vì có xe quay về Khánh Châu, nên bọn chúng tính ở lại đêm.”

      Ngày 12 tháng 7 Lí Chính Kiệt nghe huyện Ngân Giang có hoạt động vượt nước quy mô lớn nên mang đám bạn tới, ngờ lại thấy Lí Chính.

      Hôm sau cậu ta tụ tập đám bạn đánh trận.

      Đêm đó ở lại Ngân Giang, đói bụng ăn khuya, kết quả ăn xong trở về thấy Lưu Đào nằm vật bãi cỏ gần khách sạn, bọn họ lập tức đưa cậu ta đến bệnh viện, hôm sau chuyển viện cấp cứu, bởi vì lo lắng bị cha mẹ trách mắng, nên mấy ngày nay mười cậu nhóc đều khai nước đôi, khi cảnh sát ghi khẩu cung mỗi người ý, cho đến khi Lí Chính Kiệt lại thấy Lí Chính.

      Vương Lân Sinh kể xong, lại tiếp: “Chờ xong thủ tục là có thể rồi.”

      Lí Chính hỏi: “Thằng bé đâu?”

      “Lí Chính Kiệt? Cậu ta chờ kết quả xử lý trong Cục.” Vương Lân Sinh nhìn tiếp, “ muốn bảo vệ cậu ta có gì đáng trách, nhưng mười lăm tuổi là thời kì hình thành nhân cách, thể để đứa trẻ làm xằng bậy, thể vì áy náy mà chuộc tội như vậy.”

      Lí Chính ngẩng đầu, nhìn chằm chằm đối phương.

      Vương Lân Sinh: “ và Chu Diễm biết tôi, nhưng tôi có ấn tượng sâu sắc với hai người.”

      Tất cả thủ tục xong xuôi là chạng vạng, để tránh xung đột, Lâm Thái đưa Lí Chính Kiệt trở về trước.

      Thẩm Á Bình qua cảnh sát biết mọi chuyện xong, nhìn thấy Lí Chính ra: “ xong rồi, cần xen vào chuyện tiếp theo nữa, nên làm gì làm, em xử lý chuyện của Tiểu Kiệt, liên quan gì đến hết.”

      Qua lát, Lí Chính gật đầu, quét mắt nhìn trước mặt hỏi: “Chu Diễm đâu?”

      Thẩm Á Bình: “Hình như chủ hàng tìm thấy , thông qua người khác tìm được em ấy, em ấy chạy về bến tàu rồi.”

      Lí Chính cúi đầu.

      Lâm Thái vội vàng quay lại, giũ nước mưa: “Xong rồi chứ? Bên ngoài gọi được xe đâu, em đưa hai người trở về.”

      Mọi người lên xe, Lâm Thái đưa Lí Chính quay về bến tàu trước, Lí Chính nhìn mưa to tầm tã ngoài cửa sổ: “Bao giờ mới ngừng mưa?”

      “Cũng phải tuần đấy.” Lâm Thái , “ đừng vội lái thuyền, dù sao vận chuyển xong hàng hóa rồi, đợi mưa tạnh rồi tính sau, an toàn là hết.”

      Lí Chính: “Cũng lái được, chờ thêm mấy ngày nữa .”

      Trò chuyện chả mấy chốc bến tàu, xe còn chưa dừng lại, người trong xe nhìn thấy đám người dỡ hàng.

      Máy móc nâng hàng hóa, mấy công nhân bận rộn, ông chủ che ô, vẻ mặt hùng hổ, nhóc đứng trước mặt ông ta, mặc áo mưa cắn môi, mặt toàn nước mưa.

      Lí Chính vội vàng ra khỏi xe, mấy bước tới bên cạnh hai người, vỗ vai ông chủ: “Này, ông chủ Vương cũng ở đây sao?”

      Ông chủ Vương vừa nhìn thấy càng tức giận: “Lí Chính, cậu chơi tôi đấy à? trễ bao nhiêu ngày rồi, thuyền tới sao cậu tiếng nào mà chơi trò mất tích, có người làm việc như cậu sao? Con thuyền của cậu tồi tàn, còn cả ngày làm trái quy tắc, kéo dài bao nhiều ngày rồi? Nếu phải thấy cậu đưa ra giá rẻ, tôi giao việc làm ăn cho cậu sao? Cậu phải biết rằng nếu có tôi chiếu cố cậu uống gió tây bắc rồi.”

      Lí Chính cười: “Mày tiếp tục đe dọa , đừng ngừng lại, hôm nào lão tử đến nhà máy chiếu cố mày.”

      Ông chủ Vương tức giận: “Cậu dám chuyện với tôi như vậy sao? Cậu mưu tính gì thế.”

      Lí Chính xách áo gã, bỏ ô trong tay gã xuống: “Lúc lão tử lăn lộn, mợ nó mày còn uống nước tiểu đấy.”

      xong, che chiếc ô cướp được, ôm nhóc mặc áo mưa tiếng nào: “!”

      Ông chủ Vương dám tin, đợi người xa mới chửi ầm lên.

      Người xe xem xong kịch, lại khởi động xe, Lâm Thái cười: “Tính cách vẫn tệ như vậy, còn tưởng thay đổi chứ.”

      Thẩm Á Bình có thể nhìn thấy chiếc thuyền ở phía xa: “Hình như thuyền sửa rồi?”

      “Hai ngày trước ta vay tiền sửa, thay đổi cửa kính, còn nghĩ nhầm nơi cơ đấy.”

      Thẩm Á Bình nhìn lát mới tiếp: “Còn lái xe?”

      “Lái đây.”

      Trở lại thuyền, Lí Chính cởi áo mưa người Chu Diễm xuống: “ ngờ em lại tìm được áo mưa, chỗ này bị em lục tung hết lên rồi.”

      Chu Diễm: “Có mới lục tung ấy.”

      Lí Chính để áo mưa xuống mặt đất, lấy tay lau nước mưa mặt : “Con cẩu kia cắn em?”

      “Với tính cách ấy cắn mới là lạ.”

      “Con ngươi sắp lồi cả ra rồi.”

      “Em cũng phải chưa từng gặp chuyện như vậy… Lúc theo mẹ em diễn, có người bắt được đồ miễn phí cũng chửi ầm lên.”

      Lí Chính hỏi: “Em chửi lại sao?”

      , chỉ có chị Nghiêm Phương Phương thôi, là người hát chính của đoàn.”

      Lí Chính cười: “Còn hát chính nữa.”

      Chu Diễm đẩy cái: “Được rồi, cả người ướt hết rồi, mau tắm .”

      “Còn nước ?”

      “Còn chứ.”

      Lí Chính cởi áo sơ mi, vào WC: “ tắm xong rồi đến lượt em, mấy ngày nay lái thuyền được, ngày mai mang em chơi.”

      “Lí Chính.”

      “Ờ?”

      “Em từng nhắc về chị hàng xóm với , em nhờ chị ấy tìm việc hộ, vừa rồi chị ấy nhắn lại tìm được rồi.”

      Lí Chính cầm khăn mặt tay, định đóng cửa, dừng lại, qua mấy giây mới hỏi: “Công việc gì?”

      Chu Diễm: “Xưởng trang phục.”

      phải có chứng minh thư, bọn họ thuê em sao?”

      “Đúng vậy, nhưng chị ấy quen quản đốc, hơn nữa trở về em có thể đến đồn cảnh sát làm lại chứng minh thư.”

      “Tiền lương sao?”

      “Tiền lương tính theo phần trăm sản phẩm, mùa hè lại là mùa đắt hằng, tiền lương khá cao, em và chị ấy tính rồi qua thời gian là đủ tiền học của em.”

      Lí Chính vắt khăn mặt mấy cái, cười : “ , có kế hoạch ràng rồi mà.”
      Phong nguyet, DionChris thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Sinh đồ – Chương 33


      Đứng ở cửa, tiếng mưa rơi vô cùng ràng, mưa đập vào boong thuyền, giống như đập vào đầu người vừa ầm ĩ vừa phiền toái.

      Chu Diễm cúi đầu, để tay ra sau lưng, đầu mũi giầy cọ vết bùn mặt đất, chờ nghe thấy tiếng đóng cửa WC, mới ngẩng đầu lên.

      Chỉ có tiếng mưa rơi, bên trong rề rà có động tĩnh.

      Lí Chính chống tay vào bồn rửa mặt, cúi đầu nhìn chằm chằm vòi nước.

      Bên trái nước ấm, bên phải nước lạnh, vòi nước sớm rỉ sét, sửa hai lần, nhưng nước vẫn dò ra, dòng nước đủ tích thành cái ao .

      từng chấp nhận tạm, nhưng vẫn kiên nhẫn mới động tay sửa chút, lần sửa chữa tiếp theo biết là khi nào.

      Đứng lát, muốn hút thuốc, sờ vào túi, nhưng rỗng . Mở cửa WC ra, Lí Chính nhìn nhóc ngồi xổm ở phòng bếp biết làm gì: “Em tắm trước , hút thuốc.” đợi đáp lại, thẳng ra ngoài.

      Hai ngày mưa nước sông hình như dâng lên chút, Lí Chính đội mưa đến khoang điều khiển, lấy bao thuốc, mở ra bên trong chỉ còn năm điếu.

      ngồi vào sạp, hút điếu thuốc, phả khói thuốc suy nghĩ, lần này chạy thuyền chả kiếm được mấy đồng, món nợ của Lão Lưu, Lâm Thái còn phải chờ thêm thời gian nữa, lần trước cầm được tiền hàng tiêu quá nhanh, biết có thể rút ra chút tiền sinh hoạt từ quỹ Thiên sứ bên kia .

      Lí Chính cười, hút hai ngụm, hút xong búng đầu thuốc lá xuống mặt đất, lại hút thêm điếu, khói thuốc lượn lờ người , tiện tay vỗ hai cái thấy ngực có vết bầm tím khá , dừng chút chạm vào gò má mới nhớ ra vẫn chưa bôi thuốc.

      Lí Chính cắn thuốc, nhét bao thuốc vào túi, ra khỏi khoang điều khiển.

      Trở lại phòng, cửa WC mở ra, sàn nhà vẫn còn nước, Lí Chính vào phòng trong nhìn về phía ngồi bên giường lau tóc, hỏi: “Dầu hoa hồng đâu?”

      Chu Diễm suy nghĩ, kéo ngăn kéo ra lấy dầu hoa hồng, ánh mắt thoáng nhìn qua chiếc đồng hồ ở bên trong cùng, nhanh chóng dời tầm mắt .

      “Chỗ này. muốn xoa dầu?”

      Lí Chính: “Vết thương mặt còn ?”

      Chu Diễm nhìn kĩ: “Vẫn lắm, sớm bảo xoa dầu rồi mà.”

      Lí Chính đổ chút dầu ra tay, xoa lên mặt, hỏi: “Người cảnh sát họ Vương là em thuyết phục Lí Chính Kiệt?”

      thể gọi là thuyết phục được.”

      “Thằng bé hận như vậy, đưa con dao nó có thể dùng sức đâm vào bụng , lại sửa khẩu cung… quả thực là bất ngờ.”

      Lúc những lời này, ánh mắt xa xăm, tàn thuốc lá trong miệng ngừng rơi xuống, Chu Diễm : “Đừng hút thuốc.”

      Lí Chính dường như hoàn hồn, cắn đầu thuốc, ý bảo giúp đỡ, Chu Diễm lấy thuốc khỏi miệng , tìm xung quanh biết tàn thuốc rơi ở chỗ nào.

      Lí Chính nhìn bật cười, lau khóe miệng: “Rơi mặt đất.”

      “Vừa lau nhà xong.” Chu Diễm xoay người, nhích vào bên trong giường, mở cửa sổ ra, bắn hết tàn thuốc ra ngoài, mưa tiến vào lập tức đóng cửa lại, vừa quay người bóng người đến gần, gáy đụng vào cửa, trong cổ họng kêu hai tiếng, tiếp nhận nụ hôn của .

      Đầy mùi thuốc, miệng hơi chát.

      Chu Diễm bị áp xuống giường, quay đầu né tránh , tay ôm chặt eo , tiện thể hôn tai , Chu Diễm rụt người, đè lại bàn tay di chuyển vào bên trong quần áo, gọi : “Lí Chính! Lí Chính!”

      Lí Chính lại hôn miệng , di động vang lên, Chu Diễm đẩy .

      Tiếng động quấy nhiễu người, Lí Chính buông ra, Chu Diễm mò được di động bên gối, tay chân luống cuống đứng dậy, ra trước bàn bắt máy, vẫn còn thở hổn hển.

      “A lô?”

      Bên đầu kia điện thoại biết gì đó, Chu Diễm đáp lại: “Vậy chiều mai em .”

      Lí Chính ngồi ở bên giường nhìn chằm chằm .

      lát Chu Diễm mới cúp điện thoại, vừa quay đầu lại bắt gặp ngay ánh mắt của Lí Chính, thoáng nhìn qua vật nhô cao qua lớp vải giữa hai chân , trong lòng Chu Diễm nhảy dựng lên, hoang mang rối loạn nhìn chỗ khác, nghe thấy lên tiếng: “Hàng xóm của em?”

      “… Vâng.”

      gì vậy?”

      “Bảo em nhanh chóng , còn rề rà nữa chỉ sợ bên kia tuyển xong người.”

      “Mua vé chưa?”

      “Còn chưa, mai mua.”

      “Ngồi xe gì.”

      “Xe khách, hai ngày nay tàu cao tốc ngừng hoạt động.”

      “Có xe khách đến thẳng đến đó ?”

      “Có, em từng tra rồi.”

      “Chậc…” Lí Chính bật cười, qua lát mới hỏi, “Về sau cũng dùng cách này kiếm tiền học sao?”

      bước nào hay bước ấy, nhập học rồi tính sau.”

      Lí Chính đột nhiên đứng dậy, thẳng ra ngoài, Chu Diễm nghe thấy tiếng “Ầm” vang lên.

      lát sau, dọn dẹp tàn thuốc rơi giường, mang theo sọt rác trong phòng bếp, phủi tàn thuốc giường, tầm mắt đảo qua đóa hoa dại bên cạnh gối.

      Chu Diễm sửng sốt lát ngồi xuống, từ từ mở ngăn kéo ra, lấy chiếc đồng hồ, mấy chữ cái tiếng mơ hồ ở mặt sau, ấn vào di động tìm chút.

      Hóa ra chiếc đồng hồ này thực có thể đổi thành căn hộ .

      Lí Chính đứng ở trong bồn tắm, mở vòi nước, nước lạnh xối vào người , nhắm mắt lại chà người, nước tràn vào lỗ tai, lại lau hai cái, lấy khăn lau mặt, định lấy khăn lau tai tầm mắt đột nhiên dừng khung cửa sổ.

      khung cửa có nấm phá gỗ mọc ra.

      Thứ này thể nào nhổ hết được, nhổ rồi mọc lại, giống như nhắc nhở nửa đời sau nên sống như thế nào, mốc meo, đầy bụi bặm, kết thành mạng nhện mới là trừng phạt tốt nhất để đối mặt với sai lầm.

      Lí Chính tắm xong ra ngoài, tắt đèn, ngồi giường tựa vào tường, hút điếu thuốc, lúc sau nghe thấy người bên trong khẽ gọi: “Lí Chính!”

      “… Ừ?”

      “… Ngủ ngon.”

      Khói thuốc lượn lờ, trong đêm tối nhìn thấy gì, qua lúc, Lí Chính mới đáp lại: “Ngủ ngon.”

      Chu Diễm nắm vòng cỏ khô trong tay, nhắm mắt lại.

      chiếc vòng đó còn đóa hoa dại, dù có đẹp thế nào cũng chỉ tươi được trong khoảng thời gian ngắn.

      Ngày hôm sau mưa phùn bay bay.

      Chu Diễm tỉnh dậy di ra thấy vẫn còn ngủ, tay chân tới nhà bếp để mở nước vo gạo nấu cháo, trong lúc chờ nước sôi, quay về phòng ngủ sắp xếp lại túi xách, sắp xếp xong nước cũng sôi, lấy đầy bát nước nóng, lại lấy bát nước lạnh, khuấy cháo, nghe thấy người trong giường xoay người, tay dừng lại chút.

      Tiếng bước chân dần tới gần, người nọ đứng sau lưng , lấy muôi trong tay : “Mang em ra ngoài ăn.”

      Chu Diễm: “ ra ngoài ăn á? Cháo sắp nấu xong rồi.”

      Lí Chính đặt muôi vào bồn rửa bát, tắt bếp: “Chờ rửa mặt.”

      Lí Chính rửa mặt xong ra, mặc áo vào, thấy Chu Diễm đeo túi xách, nhìn giây gì, mang ra ngoài.

      Hai người che chung ô, xe buýt bảy trạm, Lí Chính mang đến quán ăn sáng tương đối có tiếng ở địa phương, quán ăn khá , chật kín người, hàng người xếp dài.

      Lí Chính: “Em tìm chỗ ngồi , xếp hàng.”

      Chu Diễm nhìn xung quanh, tới góc phía đông bắc, bàn đó sắp ăn xong.

      Lối , thường xuyên phải nhường đường, túi xách vô cùng vướng víu, bỏ luôn xuống dưới, chờ người khách ăn xong đứng dậy lập tức ngồi vào, nhìn hàng người xếp dài liếc mắt cái thấy người nọ.

      Cao hơn, khôi ngô hơn so với tất cả mọi người.

      Người nọ đột nhiên nhìn sang hai bên, lại xoay người, liếc nhìn về phía sau dường như tìm kiếm thứ gì đó, người ngồi ở bàn, lối người ra người vào, sải bước sang hàng bên cạnh, tầm mắt nhìn về góc phía đông bắc, giây sau xoay người quay lại hàng.

      Chu Diễm cúi đầu, mắt hơi ươn ướt, rút giấy lau chiếc bàn đầy dầu mỡ.

      Mấy phút sau Lí Chính bưng đồ ăn đến.

      “Em muốn ăn gì ăn.”

      Bánh bao, tào phớ, hoành thánh, bánh rán, miến tiết vịt (*), bánh bao chiên, mấy món ăn đầy chật cả bàn.

      (*)
      [​IMG]

      Chu Diễm: “Nhiều vậy.”

      “Vẫn ít mà.” Lí Chính rút đôi đũa ra đưa cho , cắm dĩa vào trong bát, đưa hoành thánh cho : “Nhà này là quán ăn lâu đời, việc buôn bán rất tốt, qua chín rưỡi là bán hết rồi.”

      Chu Diễm ăn viên hoành thánh, lại cắn miếng bánh bao, nước canh chảy ra, cẩn thận hút lấy, Lí Chính ăn xong ba cái bánh bao chiên, gắp cái cho , nhìn chằm chằm : “Cẩn thận nóng đấy.”

      Chu Diễm ăn hết bánh bao: “Tôm bóc nõn ăn rất ngon.”

      “Ngon ăn nhiều chút.”

      “Vâng.”

      Ăn mất nửa tiếng, lúc Chu Diễm ra, tay còn gặm chiếc bánh rán, Lí Chính cúi đầu nhìn cười, che ô cho : “Mang em dạo.”

      nơi nào?”

      loanh quanh gần đây.”

      đường, Chu Diễm hỏi: “ thường tới nơi này?”

      nhiều lắm, chỉ quen thuộc hơn chút so với em thôi.”

      “Gần đây có gì?”

      Lí Chính tìm kiếm, chỉ vào góc : “Đến chỗ đó xem sao.”

      Chỗ đó là cửa hàng bán thú nuôi, mở cửa từ sớm, vì ảnh hưởng của bão, việc làm ăn hai ngày nay đều trì trệ, nhìn thấy khách từ sáng sớm, ánh mắt ông chủ tỏa sáng.

      Chu Diễm đứng trước lồng sắt, nhìn chằm chằm con chó , biết là giống chó gì, con chó chỉ lớn hơn chút so với bàn tay Lí Chính, người còn mặc quần áo, thấy có người nhìn, nó cũng nhìn lại, Chu Diễm lùi sang bên hai bước, con chó kia lập tức nằm xuống, chờ Chu Diễm đến gần lồng sắt nó lại đứng lên nhìn .

      Chu Diễm kêu tiếng: “Gâu!”

      Con chó lùi lại đằng sau.

      Lí Chính ở bên cạnh bật cười.

      Trong cửa hàng thú nuôi có mùi khó ngửi, nhưng Chu Diễm thể đoán ra là mùi gì, hưng phấn lại thấy đám chinchilla (**), chân thể bước nổi nữa.

      (**)
      [​IMG]

      Ông chủ nhiệt tình: “Có muốn mua chinchilla ? Giá ở chỗ tôi rất rẻ.”

      Chu Diễm thuận miệng hỏi: “Bao nhiêu tiền?”

      Ông chủ: “880 đồng con.”

      Chu Diễm líu lưỡi: “Đắt thế.”

      đắt đâu, giá chỗ tôi là rẻ nhất rồi, hay là xem con này chỉ có 600 đồng thôi.”

      Chu Diễm chỉ vào con: “Con này bao nhiều?”

      “Con này chỉ có 300 thôi.”

      “Có dễ nuôi ?”

      “Dễ lắm, cho ăn hạt dưa là nuôi được.”

      Lí Chính tựa vào tường, đút tay vào túi sờ tiền ở bên trong, ông chủ dời tầm mắt về phía : “Bạn cậu thích như vậy mua cho ấy con .”

      Chu Diễm: “ nuôi được, phiền lắm.”

      Lí Chính nhìn lời nào.

      Ra khỏi cửa hàng thú nuôi, Chu Diễm nhìn đồng hồ, Lí Chính : “Có đói bụng ?”

      đói.” Chu Diễm , “Thời gian còn sớm nữa, em muốn…”

      Còn chưa xong di động của Lí Chính vang lên.

      Lí Chính bắt máy, Lâm Thái bên đầu kia lớn tiếng: “ còn chưa sao? Buổi tối mát xa.”

      Lí Chính nhìn Chu Diễm, thuận miệng “ừ” tiếng.

      “Em tới đón ? Ở thuyền hả?”

      “Tối nay rồi sau.” Lí Chính cúp máy.

      Chu Diễm hỏi: “Lâm Thái à?”

      “Ừ.” Lí Chính nắm tay , “ theo .”

      Lí Chính dắt tay , vừa vừa như tìm thứ gì đó, Chu Diễm cũng hỏi, cuối cùng vào trung tâm thương mại, Lí Chính dẫn xung quanh, Chu Diễm : “Em muốn vệ sinh.”

      Lí Chính nhìn bảng hướng dẫn, đưa .

      Chu Diễm vệ sinh xong, rửa tay ra, thấy người ở cửa, nhìn khắp xung quanh.

      Buổi trưa trong trung tâm người đến người , khắp nơi đều là người dạo ăn uống, nam nữ già trẻ, đều là những gương mặt xa lạ chưa từng thấy bao giờ.

      Chu Diễm đứng tại chỗ dường như cả trung tâm đều xoay vòng, lỗ tai ong ong lên, gọi: “Lí Chính.”

      lát sau lại gọi tiếp: “Lí Chính…”

      Ngay cả cũng còn nghe thấy tiếng động, đột nhiên bắt đầu bối rối: “Lí Chính…”

      “Chu Diễm!”

      Chu Diễm vội vàng quay đầu lại, thấy người từ thang máy về phía , há hốc miệng, lời dạo qua vòng trong cổ họng mới tìm về, hỏi: “ đâu vậy?”

      Lí Chính: “Lại đây.”

      Lí Chính dẫn lên tầng ba, đứng ở trước máy gắp búp bê, bỏ vào đồng xu.

      Lần đầu tiên có kinh nghiệm, Lí Chính bỏ thêm đồng nữa, Chu Diễm hỏi: “ làm gì vậy?”

      Lí Chính: “Gắp búp bê cho em.”

      Lần thứ hai vẫn gắp được, Lí Chính lại đút thêm đồng nữa, Chu Diễm : “Đừng gắp nữa, gắp được đâu, chỉ là gạt người thôi.”

      Lí Chính lấy hết tiền xu trong túi ra, ba tờ tiền giấy đống tiền xu, : “Còn lại ba mươi ba đồng, nhất định gắp được con.”

      Chu Diễm: “Thời gian còn sớm nữa, em phải mua vé xe.”

      kịp.”

      Chờ đến đồng xu thứ sáu, Lí Chính gắp được con búp bê thứ nhất.

      Lí Chính ném búp bê cho Chu Diễm, lại bỏ đồng xu vào.

      Chu Diễm: “Đủ rồi.”

      “Gắp thêm cho em mấy con nữa.”

      Chu Diễm lấy di động ra nhìn thời gian.

      Lí Chính đổi tiền lẻ, đến đồng xu thứ mười ba, cuối cùng gắp được con búp bê thứ hai, còn mười đồng tiền xu, mỗi lần nó chỉ cho phút, còn mười phút nữa.

      Chu Diễm đứng chờ.

      Con búp bê thứ ba, thứ tư, thứ năm, càng gắp càng thuận tay, từng con đều gắp ra, người đường cũng vây lại xem.

      Cuối cùng gắp được tổng cộng bảy con búp bê, Lí Chính còn thừa mười ba đồng. Chu Diễm thể ôm hết trong tay, Lí Chính đưa túi nilon cho , vừa để vào vừa hỏi: “Học đại học ở đâu?”

      “… Bắc Kinh.”

      “Học lại từ năm ?”

      “Vâng.”

      “Em là người lớn tuổi nhất trong lớp?”

      “Có lẽ là vậy.”

      “Học xong bốn năm có thể làm giáo?”

      “Còn phải thi chứng chỉ nghiệp vụ sư phạm nữa.” Chu Diễm khẽ , “Thời hạn tạm nghỉ học nhiều nhất là hai năm.”

      “Em rồi.” Lí Chính đưa túi cho .

      Ra khỏi trung tâm, Lí Chính hút hết điếu thuốc rồi lại hút thêm điếu thứ hai, nên tiết kiệm thuốc chút.

      hút ngụm: “Đưa em ra bến xe phải ngồi mấy trạm xe buýt?”

      Chu Diễm: “Để em tự , bến xe xa lắm.”

      đưa em .”

      cần đâu.” Chu Diễm , “ nữa còn tiền trở về.”

      Lí Chính cũng gì thêm nữa, đưa ra trạm xe buýt, nhìn tấm bảng: “Em còn phải đổi xe,”

      “Em biết rồi, tra qua.”

      Lí Chính rút hai điếu thuốc ra: “Học hành cho tốt mới có tương lai.”

      “Vâng.”

      “Cũng đừng liều mạng kiếm tiền, em còn , nơi như nhà máy cũng dễ ở, đừng để bị bắt nạt.”

      “Vâng.”

      làm lại chứng minh thư trước, đừng trì hoãn.”

      “Vâng.”

      “Sinh viên…” Lí Chính cười, nhìn sang bên cạnh, “Xe đến rồi.”

      Xe buýt dừng lại, cửa xe mở ra, đám người lên, Chu Diễm cuối cùng, lúc bước lên, quay đầu lại, Lí Chính cách hai mét dường như muốn gì đó, cuối cùng lại chỉ phả ngụm khói.

      Tầm mắt Chu Diễm hơi mơ hồ, trong tiếng thục giúc của tài xế mới lên xe.

      Kiếm tiền, học đại học, thư thông báo trúng tuyển vẫn còn để trong túi xách của hai năm nay, đây là cơ hội chờ đợi hai năm, cũng là cơ hội cuối cùng.

      Tới bến xe, Chu Diễm đến quầy bán vé.

      Lí Chính trở lại thuyền, nhận được điện thoại của Lâm Thái.

      tại em đến đón nhé?”

      Lí Chính: “Đón mợ cậu.”

      “Shit, bị bệnh đấy chứ?”

      Lí Chính cúp điện thoại, cụp ô mở cửa, định vào trong dừng lại.

      quay đầu nhìn về đuôi thuyền, qua lúc qua.

      Ba chậu hoa ở góc, trong chậu nhét đầy bùn, cỏ và hoa dại mọc bùn đất thành từng đám.

      nhớ tới lúc ngày hôm qua trở về thấy vết bùn mặt đất, còn cả lúc tắm xong ra, thấy ngồi xổm mặt đất trong bếp.

      Lí Chính lấy ra điếu thuốc cuối cùng, từ từ hút, biết là lần cuối cho nên vô cùng lưu luyến, trái tim cũng nghe lời mà đập hỗn loạn, giống như đè nén thứ gì đó.

      Chỉ còn lại nửa điếu thuốc, Lí Chính ném luôn vào sông, gọi điện thoại cho Chu Diễm, bên kia truyền đến tiếng tắt máy.

      Lí Chính lên bờ, gọi xe, thẳng đến bến xe, gọi điện thoại, quan tâm đến thắc mắc của Lâm Thái, bảo ta thanh toán tiền, xuống xe, thẳng đến chỗ bán vé, hỏi chuyến xe, người bán vé : “Chuyến xe cuối cùng là lúc ba giờ chiều khởi hành rồi, muốn phải đợi đến mai, sớm nhất là bảy giờ.”

      Lí Chính ra khỏi bến xe, nhìn xung quanh, đến cửa hàng mua chai bia, ngồi xuống bậc thang uống từng ngụm .

      Mưa dần to hơn mới lên xe buýt, Lâm Thái gọi điện tới, cúp máy luôn.

      Đổi hai chuyến xe trở lại bến tàu, từ từ bước , được nửa dừng lại.

      Mưa rơi rả rích, nước sông tràn cả lên thuyền, cách thuyền mười mét, có thể nhìn thấy ngọn đèn sáng rực qua kính cửa sổ.

      Lí Chính nhảy lên boong thuyền, tới cửa, lấy chìa khóa mở cửa ra, do dự chút vẫn đẩy cửa ra.

      Lí Chính suy nghĩ, đến cửa hông, nhét chìa khóa vào.

      Cửa vừa mở ra, thấy người trong phòng, tóc ướt sũng nước, người mặc chiếc áo phông màu đen, tay cầm chiếc khăn mặt và quần đùi, đôi chân thon dài thẳng tắp, quần lót màu đen bao quanh mông.

      Chu Diễm ngẩn ra, hoàn hồn, lập tức chạy vào phòng ngủ, nhưng mới chạy được có hai bước bị người cản lại, ngã sấp xuống, sau lưng có người đỡ lấy.

      Lí Chính ôm vào trong lòng, Chu Diễm cúi đầu: “Buông ra!”

      Lí Chính ôm chặt eo , hôn mặt hỏi: “Sao lại quay về?”

      “… bắt kịp xe.” Chu Diễm né tránh.

      Lí Chính vén tóc , hôn cổ , xoay mặt lại hôn môi , Chu Diễm đẩy ra: “Tránh ra!”

      Lí Chính đưa tay vào trong áo , giữ lấy phần trước ngực, mũi thở hổn hển: “ mặc bra.”

      Chu Diễm trở mình giữ tay , cảm thấy ngực như bị thiêu đốt, đẩy tay ra: “ tránh ra, tránh ra!”

      Lí Chính kéo quần lót xuống, Chu Diễm hét chói tai: “Lí Chính!”

      Lí Chính giữ lấy người ngừng hôn mặt , Chu Diễm dịch về phía trước, Lí Chính tha trở về, hai người giống như đọ sức, sức lực chênh lệch, Chu Diễm thể chống lại, móng tay cào cánh tay , cuối cùng thở hổn hển, mắt đỏ lên: “Đồ khốn.”

      Lí Chính xoay người , Chu Diễm tát , nhưng chỉ như mèo cào, Lí Chính hôn môi , Chu Diễm ngậm chặt miệng, nghiêng đầu.

      Lí Chính lại kéo quần lót của , tay chạm vào đùi , Chu Diễm kêu lên, đầu lưỡi tiến vào, lấp kín tất cả những phản kháng, chờ khí trong lành xuất , Chu Diễm xụi lơ, dùng chút sức lực còn lại cắn cánh tay Lí Chính.

      Lí Chính vuốt tóc : “Thịt cứng lắm, cẩn thận đấy.”

      Chu Diễm cắn buông.

      Lí Chính hôn đỉnh đầu , tay vén áo , cúi đầu cắn ngực , Chu Diễm run rẩy, khó chịu kêu lên: “Lí Chính…”

      Lí Chính thở dốc, nhanh chóng giam lấy dưới thân, lúc sau mới ngẩng đầu lên, xoa hai cánh môi ẩm ướt của , lại tìm môi hôn, mùi bia tiến vào khoang miệng , nghĩ đến lần đầu tiên dạy bơi cũng là vừa uống bia xong, ngày đó nhẫn nhịn hai ba lần cho đến tận hôm nay.

      Lí Chính mở chân ra, Chu Diễm giữ chặt cánh tay , kêu lên: “Em sợ, Lí Chính em sợ lắm.”

      Lí Chính buông ra, Chu Diễm sửng sốt, lập tức xoay người muốn chạy, ai ngờ ngay sau đó hai chân bay lên , bị ôm lên giường, vừa chống được tay lên, người phía sau ngồi xuống bên cạnh, cởi áo phông, xoay người .

      Chu Diễm ngăn lại, quần lót tới mắt cá chân rồi, nằm dưới , lại cắn cánh tay , cắn mấy cái đến khi cảm nhận được mùi máu mới buông ra, nhìn thấy dấu răng có vết máu, còn chưa hoàn hồn bị người hôn xuống.

      Người phía : “Đừng sợ.”

      Đêm vẫn chưa khuya, người thuyền còn chưa vào giấc ngủ, tiếng hét chói tai ngắn ngủi hai giây, giống như ảo giác, bên ngoài cửa sổ có mười chiếc thuyền lặng lẽ đỗ sông.

      Lí Chính ngừng hôn lại bị tát cái, Chu Diễm nhéo cánh tay lại kêu lên, Lí Chính giữ chặt cho kêu nữa, Chu Diễm bật khóc, nước mắt chảy xuống mặt và cổ , Lí Chính thương , để lại vết cào người , Lí Chính tiếp tục xuống, chôn vào gáy , hơi thở nặng nề, qua lúc, khẽ co rút, gian nan giống như nửa bước khó , Chu Diễm lẩm bẩm kêu, giống như ban ngày thấy con chó kia, Lí Chính hôn , mồ hôi rơi xuống mí mắt , hôn luôn, tốc độ nhanh hơn, tiến vào càng sâu.

      va chạm liên tiếp khiến cho Chu Diễm thể chịu nổi, sức lực bên hông khiến người ta sợ hãi, so với chết đuối còn khiến hoảng sợ hơn, trơ mắt nhìn quần lót dưới cổ chân rơi xuống mặt đất mà bất lực.

      Lí Chính dùng sức, Chu Diễm kêu lên: “A…”

      Lí Chính giống như được cổ vũ, cơ thể bớt căng thẳng càng dùng sức thêm, nghiền nát thanh của Chu Diễm, người nằm người mồ hôi tuôn như mưa, trong khoang thuyền oi bức như có hai ngọn lửa, giống như củi và than được thêm vào lửa càng thêm bùng cháy, thế lửa mạnh mẽ, mắt nhìn thấy toàn là lửa đỏ.

      Lí Chính đột nhiên khẽ ngâm tiếng, trong đầu Chu Diễm nổ tung, bị cuốn vào thủy triều mãnh liệt, lên xuống, trôi nổi sông mênh mông.

      Gió đêm gào thét đập vào cửa sổ, Lí Chính mút lấy đầu lưỡi Chu Diễm, đảo qua đảo lại trong miệng , tay chạm vào tóc .
      DionChris thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Sinh đồ – Chương 34


      Sau khi sóng lớn qua , sông lại trở nên yên bình.

      Gió đêm gào thét đập vào cửa sổ, Lí Chính hôn Chu Diễm, ôm vào trong ngực, khẽ vuốt tóc .

      Người trong lòng ánh mắt khép hờ, hơi thở vẫn chưa ổn định, trong xoang mũi phát ra tiếng rì rầm, nghe lắm, Lí Chính hơi buông lỏng ra chút, rồi lại kề sát vào người .

      Chu Diễm ngây người, trong đầu trống rỗng, hình ảnh bị cắt rời, nhớ được muốn làm gì, hình ảnh bị cắt ra cuối cùng là cảnh tượng ngủ trong căn phòng khách sạn u ám.

      Vách tường mỏng phát ra thanh mờ ám, chợt cao chợt thấp, đứt quãng, có khi nửa đêm lại xuất lần, trốn trong chăn tai đỏ ửng, hôm sau giả vờ như có chuyện gì trước mặt mẹ và Nghiêm Phương Phương.

      theo xe biểu diễn, ở khách sạn giá rẻ khó mà tránh được. Khi đó chưa từng nghĩ tới mình làm chuyện như vậy.

      Cảm giác trải nghiệm xa lạ làm muốn tỉnh lại, người bên cạnh vừa hôn tai vừa : “Ra hết mồ hôi rồi.”

      Chu Diễm nhắm chặt mắt, lòng bàn chân cọ chiếc chăn cuối giường, dùng đầu ngón chân gắp lấy, muốn kéo lên đắp, nhưng vừa cử động đau đến mức rụt lại, người bên cạnh giữ vai , đứng dậy kéo chăn qua.

      Chu Diễm mở mắt ra, dùng sức túm lấy chăn, muốn ném , nhưng đối phương mạnh hơn, cho thực được, Chu Diễm dùng sức rút tay, đúng lúc đánh vào xương quai xanh của , vết bầm tím mặt của còn chưa biến mất, lại có thêm mấy vết cào mới.

      Chu Diễm liếc tay cầm chăn, cổ tay có chiếc buộc tóc màu đen, tối qua ở đó, ban ngày khi nắm tay gắp búp bê, khi hút thuốc ở trạm xe buýt.

      Vừa rồi khi chinh phạt người , chiếc buộc tóc chạm vào cổ tay , trong chốc lát lại chạm vào ngực, có khi là giữa hai chân .

      Giống như gậy trong tay bà đồng, chớp mắt cái thi triển pháp thuật.

      Lí Chính thấy nhìn cổ tay , cũng nhìn xuống, tay trái chạm vào chiếc buộc tóc, hỏi: “Em dùng mấy lần rồi?”

      Chu Diễm há miệng thở hổn hển, vừa mở miệng, cổ họng như bị lấp kín.

      “Chỉ có vài lần.”

      Lí Chính cầm nhúm tóc của lên: “Có mùi.”

      Chu Diễm nhìn lát, từ từ gập chân, cánh tay che ngang ngực, nhưng vẫn che được hết đường cong của mình, tóc dài xõa tung giường, chiếc cổ trắng nõn có lớp mồ hôi mỏng.

      Lí Chính tỉnh bơ: “Mấy giờ đến bến xe mà bắt kịp?”

      “… Ba giờ mấy phút, xe vừa xong.”

      “Quay về đây luôn?”

      “Vâng.” Chu Diễm kéo chăn lên.

      “Quay về bằng cách nào?”

      “… Xe buýt.” Chu Diễm kéo được chăn tới bụng, tay che ngực, từ từ kéo chăn lên .

      Lí Chính “à”, hỏi tiếp: “Tại sao lại tắt máy điện thoại?”

      “Hết pin.”

      lát sau Lí Chính : “Đừng ngủ, mở nước, em tắm rửa .”

      xong thẳng vào WC, thứ dọa người vụt qua mắt Chu Diễm, đầu ầm tiếng, lập tức tránh né, bọc kín mình hơn.

      Mặt nóng bừng tim đập nhanh, giống như trôi nổi sông, Chu Diễm bọc chặt mình, suy nghĩ chút, lại nhích người tìm kiếm, quần áo khăn mặt rơi mặt đất đều dính bụi.

      Người trong WC ra, Chu Diễm rụt vào trong giường, ánh mắt né tránh, nhìn chằm chằm cuối giường.

      Lí Chính đến trước giường: “Được rồi, tắm thôi.”

      Chu Diễm muốn bảo mặc lại quần áo, nhưng lời vừa tới bên miệng lại nghẹn trở về, che kín bản thân, xuống giường, vừa đứng lên, đau đến mức khiến lảo đảo, giây tiếp theo cơ thể bay lên , Lí Chính ôm lấy .

      Chu Diễm đẩy : “Em tự .”

      Lí Chính để ý, về phía WC, Chu Diễm lại đánh hai cái, oán hận biết từ đâu ra bùng nổ.

      mua được vé xe khách, còn cả tàu hỏa, tàu cao tốc, nhân viên bán vé tàu hỏa, tàu cao tốc hoạt động trở lại từ ngày hôm qua, chỉ là giá vé đắt hơn chút mà thôi, về sớm chút là sớm kiếm được tiền.

      Chu Diễm đẩy Lí Chính, suy nghĩ: “ là đồ khốn nạn! Khốn nạn!”

      mấy bước vào đến WC, Lí Chính khẽ đặt vào bồn tắm: “Lúc cầu xin gọi là ba, tại lại bảo là đồ khốn nạn?”

      Chu Diễm té nước lên mặt : “Dựa vào vai vế là chú của em đấy! Đồ khốn nạn! Súc sinh!”

      Lí Chính bước vào bồn tắm, Chu Diễm đẩy : “ ra ngoài!”

      Lí Chính ngồi xổm xuống, ôm lấy hôn: “ có cháu lớn như em à.”

      ra ngoài!”

      “Hết nước rồi.”

      Chu Diễm đánh nữa, mắt đỏ ửng bị hôn cái.

      Bồn tắm hình vuông khá hẹp, Lí Chính ôm Chu Diễm lên đùi, đặt tựa vào ngực, hôn trán , thấp giọng hỏi: “Tức giận gì vậy?”

      Chu Diễm rúc vào ngực tiếng nào.

      Lí Chính cũng hỏi lại, giội nước lên vai , thỉnh thoảng hôn mấy cái, nước ấm giội vào, dần dần tiếp xúc với miệng.

      lúc sau hai người mới buông ra, Chu Diễm lại cúi đầu, cọ trong ngực , khóe mắt có giọt nước.

      Lí Chính nhìn thấy lau qua, hôn đỉnh đầu Chu Diễm.

      Chu Diễm giọng: “ phải mát xa sao?”

      “… .”

      “Vừa rồi có ở đây.”

      đến bến xe.”

      Chu Diễm im lặng.

      “Ngồi ở đó uống bia.”

      Chu Diễm: “Phát điên vì cồn sao?”

      Lí Chính đáp.

      Chu Diễm tiếp: “ phải là người.”

      Lí Chính nâng cằm lên, hôn xuống, lại hôn lúc rồi khóa chặt ngồi đùi, Chu Diễm chống tay xuống bồn, chạm vào lông ở bụng .

      Trước đây từng thấy đám lông xuyên qua rốn kéo dài xuống tận bên dưới.

      Hơi thở của Lí Chính ngừng lại, dùng sức ghì chặt , bọt nước bắn vào nấm khung cửa sổ, trong nước dập dềnh.

      Cánh cửa WC để ngỏ, ngọn đèn mờ nhạt chiếu vào cửa.

      lát sau, bãi nước xuất mặt đất, Lí Chính ôm người ra khỏi bồn tắm.

      Chiếc giường ở phòng bên ngoài bẩn, thể ngủ tiếp được, ôm người thẳng vào phòng ngủ bên trong. Chu Diễm vừa được đặt vào giường, lập tức kéo chăn bọc lấy mình, thấy Lí Chính bước lên giường, vội vàng : “Quần áo.”

      Giọng khàn khàn, còn nghiêm trọng hơn so với bị cảm.

      Lí Chính nhìn nhóc giường, im lặng, nhặt quần áo lên.

      Áo phông mặt đất bị bẩn thể mặc lại, trong chậu là đống quần áo ẩm ướt càng thể mặc được, Lí Chính lấy chiếc áo phông màu trắng của mình trong tủ quần áo ném cho Chu Diễm: “Mặc tạm .”

      Chu Diễm mặc xong áo, quay đầu chỗ khác, giọng như muỗi kêu: “Quần của .”

      “Hả?”

      “Mặc quần vào.”

      Lí Chính cười: “Ừ.” Dừng lại, “Mặc quần áo rồi ngủ.”

      xong ra ngoài, lấy chiếc quần đùi trong tủ quần áo, nhìn phòng ngủ, nhìn lên , bước hai bước về phía WC rồi vòng lại, người giường vừa mặc áo của , vải dán sát vào ngực, bả vai lộ ra.

      Chu Diễm cầm góc áo nhìn , Lí Chính về phía , cúi người hôn : “Tóc khô rồi hẵng ngủ.”

      “Vâng…”

      Lí Chính ra ngoài, lát sau truyền đến tiếng nước.

      Chu Diễm đợi lát, xuống giường thăm dò tình hình. thấy quần áo và khăn mặt dưới đất đâu, trong WC mơ hồ truyền ra tiếng giặt đồ. Chu Diễm há hốc miệng, im lặng quay về giường.

      người đau nhức, mí mắt nặng trĩu, đầu choáng váng, nằm xuống gối nhắm mắt lại, nửa tỉnh nửa mê cảm nhận được gió lạnh thổi vào, thấy Lí Chính ở trần, ngồi bên cạnh giường, tay cầm đồng hồ.

      Buổi sáng để chiếc đồng hồ bàn.

      Gió từ điều hòa ghế thổi ra xua tan mồ hôi và cơn buồn ngủ, Chu Diễm nằm im lát mới hỏi: “Đồng hồ này mua bao nhiêu tiền?”

      Lí Chính quay lưng về phía , ngón tay xoa mặt đồng hồ, thản nhiên : “Mấy chục vạn phải, nhớ lắm.”

      Chu Diễm nhắm mắt lời nào, Lí Chính cũng quay đầu lại chỉ : “Người chết là trai chị dâu của , hai năm trước, nhảy lầu.”

      Dừng chút tiếp: “Bị dồn ép, vì tiền.”

      Chu Diễm mở mắt, chỉ có thể nhìn thấy phía sau lưng , bả vai rộng lớn che hết ánh sáng.

      giơ tay lên, do dự chút, chạm vào thắt lưng .

      Câu dài dòng chính là kí ức tốt đẹp, câu rút gọn đến mức có thể đếm được số lượng từ là kí ức đau khổ.

      từng nhìn thấy biểu tình của Lâm Thái khi thấy chiếc thuyền này thay da đổi thịt, sàn nhà mới tinh gạt bỏ dấu vết bụi bặm của thời gian.

      Chu Diễm chọc vào thịt , rất cứng, có tác động gì.

      : “Có kìm bấm móng tay ?”

      Lí Chính dừng chút, bỏ đồng hồ xuống, quay đầu liếc qua ngón tay đâm : “Nên cắt rồi.”

      ra ngoài tìm, lát sau mang kìm bấm móng tay về. Chu Diễm ngồi dậy, dựa vào đầu giường, cắt móng tay, Lí Chính rót cốc nước hỏi : “Có khát ?”

      “Có.”

      Lí Chính đưa cốc nước cho , Chu Diễm nhận lấy ngửa đầu uống, tay trái bị người nắm lấy, sửng sốt.

      Lí Chính ngồi bên cạnh giường, cầm tay , lấy kìm bấm móng tay , cắt móng ở ngón trỏ: “Tiếp tục uống .”

      Chu Diễm lại nhấp ngụm nước, bỏ cốc xuống, Lí Chính tiện tay cầm lấy, vòng qua sau lưng để lên bàn, quay đầu tiếp tục bấm móng tay cho .

      Kìm bấm móng tay khá lớn càng tôn lên ngón tay vừa mảnh vừa của , răng rắc mấy tiếng, móng tay ra . cắt rất xấu, Chu Diễm im lặng nhìn bấm tiếp ngón thứ hai.

      Lí Chính hỏi: “Còn ?”

      “… Có.”

      “Thời tiết kém lắm.”

      “… Em đợi thêm mấy ngày nữa.”

      Cắt mỗi móng tay mất 30 giây, chín ngón còn lại tổng cộng mất 270 giây.

      Mười phút gắp búp bê, bước , lại ngồi xe buýt, nhìn qua cửa kính xe buýt thấy rời khỏi trạm xe, bước , dừng lại giống như cái cọc gỗ, ô cũng che lên.

      Xe buýt từ từ xa, cuối cùng nhìn thấy nữa.

      Cắt xong bàn tay hết 150 giây.

      Lí Chính nhấc tay phải lên, cắt ngón cái cho , có kinh nghiệm lần này cắt bằng phẳng hơn.

      : “Để lại địa chỉ trường đại học, cả địa chỉ nhà máy kia nữa.”

      Vừa xong môi chợt mềm mại.

      Lí Chính ngẩng đầu.

      Chu Diễm lại hôn cái.

      Đêm khuya, mưa đập vào kính cửa sổ, giống như gõ vào lòng người, giống như khúc ca, lay động chuỗi thanh, khắc sâu vào lòng người.
      Phong nguyet, DionChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :